1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nhà Trọ Hoa Yêu - Nhất Mai Đồng Tiền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 38: Cho dù có nghịch thiên nữa, cũng phải cứu nàng

      Chước Tử hề suy nghĩ, hỏi: “Trước kia chúng ta có quan hệ thế nào? Muội tử hung dữ kia là ai? Sao nàng ấy lại muốn ăn ta? Sao ta còn có thể sống lại?”. Vấn đề này, nàng thầm nghĩ, nếu như trước kia nàng lợi hại đến thế, vậy có nghĩa, nàng còn có thể trở nên lợi hại như vậy lần nữa, sau đó đánh đâu thắng đó, gì cản nổi.


      Thư Sinh thấy đôi mắt nàng đảo đảo lại, hoàn toàn, từ đầu tới cuối hề hỏi những câu hỏi khác, cho nên mấy chuyện trước kia lo lắng, căn bản chỉ là lo sợ đâu. bất đắc dĩ : “Chước Tử”.

      Chước Tử ngẩng đầu: “Vâng”.

      “Nàng muốn hỏi chuyện gì khác à?”

      “Ta có lợi hại ?”

      Thư Sinh cũng chịu thua nàng, Chước Tử lắc lắc : “Ta hỏi mà”.

      “Lợi hại.”

      “Vậy bây giờ, ta có thể trở nên lợi hại như vậy lần nữa ?”

      Thư Sinh dừng chút: “ thể!”

      Chước Tử mở to mắt, khóc lăn: “Ta còn định vui mừng cái gì chứ, vui chút nào”.

      Thư Sinh hôn nàng cái: “ lợi hại cũng sao, có ta ở đây rồi”.

      Chước Tử nghĩ lại, hình như… đúng là như vậy. Mặc dù, thỉnh thoảng có gặp nguy hiểm, nhưng mà lần nào cũng tới đúng lúc. Nàng vòng tay ôm lấy Thư Sinh, nhấc chân cặp giống như kẹp chăn vậy, nhe răng: “Mười hai canh giờ đều ở cạnh nhau nhé!”.

      “Đừng có cọ loạn là được… “, nằm thẳng, kia tay nắm, vừa mới giữ bàn tay cọ loạn kia xong, chân lại giơ loạn, cọ tới cọ lui. đột nhiên nhớ tới cái chăn lúc nãy bị Chước Tử giày xéo: “Chước Tử, ta xuống đất ngủ nhé?”

      được… Thư Sinh, sao chàng lại giấu cây gậy người vậy?”

      “… Trẻ con hiểu đâu, nàng mau ngủ ”.

      “A!”

      Gió thổi qua, ngọn nến lập lòe chút rồi chợt tắt.

      Sáng sớm hôm sau, Chước Tử vẫn còn say ngủ, Thư Sinh rón rén xuống giường, ra giếng, múc nước rửa mặt. Lũ bị tiếng nước chảy đánh thức, nhìn thấy Thư Sinh, híp híp mắt: “Chưởng quầy đại nhân, cả đêm qua ngủ được à?”

      Thư Sinh hai tay giấu tay áo, nhìn trời: “Dự là phải chỉ có “ đêm”!”

      xong, xách thùng nước u buồn rời . Hồ Lô mập vò đầu: “Thư Sinh chuyện trước sau vẫn luôn cao thâm như vậy!”.

      Chước Tử sờ sờ bên cạnh, thấy trống , rất quen, tỉnh lại nhìn sang, Thư Sinh còn ở đó. Duỗi duỗi cái lưng, ngáp cái, xuống giường. Vừa ra tới ngoài cửa, liền thấy quyển trục lớn từ phía chân trời bay tới, loáng cái thấy Bát ôm Thiển Thiển nhảy xuống, bước bỗng dừng lại, nhìn sang Chước Tử.

      Nàng nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt này giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình, xoay người định chạy trốn, liền bị quyển trục kia chặn lại, muốn cuốn nàng trở về phòng. ngờ lực vừa phát ra, bỗng nghe tiếng gầm vang giận dữ, khiến cho khí của Bát tan biến hết. Sau đó, liền thấy cái đầu lớn từ nóc nhà lắc lư xuống, há mồm định nuốt gọn .

      Bát khom người bảo vệ Thiển Thiển, dùng sức đánh lại, Thao Thiết nhất thời bị đẩy lui ba bước. Còn muốn xông lên, giơ tay cái, lệ khí bốc ra, Thao Thiết lui nhanh mười trượng, ngã vào khách điếm Cẩm Tú. Chước Tử nghẹn họng nhìn trân trối, nếu là thần thú như Thao Thiết, phen này khách điếm Cẩm Tú coi như xong rồi.

      Thấy Thao Thiết kia lại nhào tới, Bát quát lớn: “Được rồi, ta chơi nữa, bảo Thao Thiết !”

      Chước Tử bị cuốn như đòn bánh tét, gào lên: “Lấy thứ này ra, ngươi tấn công ta, nó cũng động tới ngươi”.

      Bát gọi tiếng, quyển trục liền thu lại, Chước Tử đưa tay xoa bóp vòng eo, vui mừng chưa được bao lâu, liền trông thấy Thao Thiết xông lên, nuốt gọn .

      “… phải ngươi vừa tấn công ngươi là được mà!!!”

      Bỗng nhiên tiếng gầm vang vọng: “Gào”, Chước Tử bị chấn động phải ôm đầu.

      Tiếng gầm kia kéo dài lúc mới dừng lại, Chước Tử bị hét đến choáng váng, nhìn sang, liền thấy Thư Sinh kéo tai Thao Thiết, kéo dài giọng: “Phun ra ”.

      Thao Thiết phồng mang trợn má ngoan cố lắc lắc cái đầu, Thư Sinh cười mỗi lúc sâu, nhấn mạnh từng chữ: “PHUN, RA”.

      “…”

      Thao Thiết cực kỳ ủy khuất cúi đầu há miệng, Bát cùng với Thiển Thiển liền từ trong cái miệng to như chậu máu lăn ra ngoài. Chước Tử lảo đảo bước lên: “Ta biết, nó vẫn còn muốn ăn ngươi”.

      Thư Sinh : “Nàng cần áy náy, Thao Thiết khi tấn công, tất nhiên phải ăn vào trong miệng mới thôi. Có trách phải trách Bát vừa rồi có mục đích xấu… Nàng mau đưa Thiển Thiển nương trở về phòng ”.

      Chước Tử cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Thiển Thiển hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đưa tay định cầm cổ tay nàng ta bắt mạch, còn chưa chạm vào, bị Bát phẩy ra: “Đừng đụng vào nàng”.

      Thư Sinh kéo Chước Tử vào lòng, ý bảo nàng đừng quan tâm nữa. Đợi Bát về phòng rồi, mới : “Chước Tử, làm món ăn tủ của nàng đến đây ”.

      “Hả?”

      “Món canh thập toàn đại bổ ấy”.

      Tại sao Chước Tử lại cảm thấy lúc Thư Sinh mấy chữ này, cực kỳ gằn giọng …

      theo Thư Sinh xuống lầu, Chước Tử hỏi: “Thiển Thiển nương bị thương à?”

      Thư Sinh gật đầu.

      Chước Tử vung tay áo, nắm tay: “Vậy ta phải làm chậu đầy”.

      Thư Sinh nhướn nhướn mày, cảm khái : “Chước Tử, đổi chậu thành bát , nếu , ngày mai, người của nha môn tới đây. Sau đó cả trấn đều bàn luận chuyện: “Phòng chữ Thiên của khách điếm Đồng Phúc vì món canh thập toàn đại bổ mà xảy ra án mạng”, tiếp đó, nàng trở nên nổi tiếng”.

      Chước Tử phát run: “Ta lập tức làm , BÁT, CANH”.

      Thư Sinh trong phút chốc có loại cảm giác thành tựu, đưa được Chước Tử trở lại con đường chính đạo. Nửa canh giờ sau, mãi vẫn thấy Chước Tử ra ngoài, tò mò ngó vào bếp, chỉ nhìn thấy cái nồi đất to bốc hơi nghi ngút, thở dài: “Chước Tử, nàng vẫn muốn nấu cả chậu canh hay sao thế?”

      Chước Tử múc bát, : “Được rồi, chỗ còn lại, chưởng quầy, chàng uống hết nhé”.

      Thư Sinh dựa vào tường, im lặng ngậm búng máu. Chước Tử bê bát ra ngoài, lại : “Chàng Ma giới, còn ở Thần giới hao phí nhiều sức lực như vậy, ta quên mất làm đồ ăn ngon cho chàng, cho nên chưởng quầy à, chàng ngoan ngoãn chút, uống ”. Cuối cùng còn dặn: “Đừng có mà lén cho Đại Hoàng ăn”.

      Thấy nàng rồi, Thư Sinh suy nghĩ chút, trong lòng cảm thấy ấm áp, đây là… nàng ấy quan tâm mình?

      Lên lầu, Chước Tử gõ cửa: “Ta mang đồ ăn tới”.

      Cửa lập tức mở ra, Chước Tử bên trái có Hống, bên phải có Thao Thiết canh chừng, lá gan cũng lớn hơn, tự tin bước vào, cười : “Ta làm đồ ăn ngon đây, đồ ăn thược dược làm, thứ gì cũng có công dụng như thuốc… Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, cẩn thận lại bị Thao Thiết nuốt đấy”.

      Bát nhẫn nhịn thu hồi ánh mắt, nhận lấy cái bát, cứng ngắc : “Cảm ơn”.

      “Hai lượng bạc trắng, đừng khách khí”.

      “…”

      Bát mấp máy môi, muốn đỡ Thiển Thiển dậy, Chước Tử thấy động tác kia bất tiện, cầm lấy cái bát: “Ngươi đỡ nàng ấy, để ta cho ăn”.

      Bát dừng chút, đỡ lấy nàng ta, lại : “Thổi nguội chút, khiến nàng bị bỏng, ta liều mạng với ngươi”.

      Chước Tử nhìn cái: “ quái tổ tông ơi, ngươi… thích Thiển Thiển nương à?”.

      Bát cau mày: “Thích là cái gì?”

      Thư Sinh đứng ở bên ngoài chờ Chước Tử, nghe thấy lời này, im lặng nuốt ngụm canh, cầm cái bát nhìn về phía xa xăm, hai người này… là huynh muội ruột hay sao…?

      Thiển Thiển uống xong canh, sắc mặt lập tức hồng hào hơn, vẻ mặt Bát lúc này mới tốt lên chút, cứng ngắc : “Cảm ơn”.

      Chước Tử chớp mắt, biết cám ơn, lòng dạ cũng quá xấu xa: “ quái tổ tông, Thiển Thiển nương bị sao thế?”.

      Bát lập tức giận dữ, ôm lấy Thiển Thiển, : “Ra ngoài!”

      “Ầm ĩ quá!”, Thiển Thiển nhắm nghiền mắt, hét lên: “Đừng có quát tháo bên tai ta”.

      Bát lập tức im lặng, đặt nàng xuống, quay ra đưa làm điệu bộ đưa dao cắt cổ với Chước Tử. Chước Tử vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại há miệng thở dốc, lắc đầu: “Giết người bừa bãi phải là quái tốt”. Ngẩng đầu trông thấy Thư Sinh ung dung nhìn lại, bước nhanh hơn, ôm chầm lấy , cảm giác an toàn.

      Thư Sinh dừng lại, ôm nàng vỗ vỗ lưng. lúc sau, Bát ra ngoài, thấy muốn , Thư Sinh mở miệng : “Sinh tử luân hồi, ngươi có thể đưa nàng ấy trốn được bao lâu?”

      Bát cảnh giác nhìn cái, lạnh giọng: “Cho dù có phải nghịch thiên nữa, ta cũng phải cứu nàng”.

      Chước Tử quay đầu lại nhìn, khi rồi, nhịn được, thốt lên: “ quái tổ tông đẹp trai, khí phách”.

      Thư Sinh nhìn nàng chòng chọc, Chước Tử nhà thế mà lại khen nam nhân khác đẹp trai, lại còn, còn khen trước mặt ! Còn nữa, trọng điểm chẳng lẽ phải là Thiển Thiển nương rốt cuộc xảy ra chuyện gì à?.

      Chước Tử vĩnh viễn nắm được trọng điểm kia, lúc lâu sau, mới nhớ ra: “Ta phải xuống trông tiệm”.

      Rời khỏi ngựcThư Sinh, cảm giác ấm áp lập tức tan biến, Chước Tử bỗng cảm thấy người có khi nào giấu ngọn lửa hay ? ấm.

      Buổi tối, sau khi đóng cửa, Thư Sinh trở về phòng, giường chiếu chỉnh tề, ngay cả cái chăn hôm trước còn nhăm nhúm cũng vậy. Đấu tranh hồi, hay là ra phòng tắm tắm, tránh việc tắm Chước Tử lại vào.

      Chước Tử suối nước nóng sau núi tắm quay về, cả người sảng khoái. Đón gió núi bay về khách điếm, từ xa nhìn thấy ba con thú lớn nằm nóc nhà, vừa tới bên cạnh, Thao Thiết lúc lắc kia liền bất động, nhìn nàng chòng chọc. Chước Tử vội vàng cúi người nhảy vào trong phòng Thư Sinh, nhảy lên giường, bỏ giày, cuốn lấy chăn.

      mơ màng ngủ, đột nhiên có khí đánh tới, thể run lên. Chóp mũi hít hà, là Hắc Bạch Vô Thường biết tới lui bao nhiêu lần, lại là vì câu hồn người mà ngang qua.

      Lát sau, lại cảm nhận được hơi thởi của quái tổ tông, suy nghĩ chút, hình như đêm nào cũng ra ngoài, sáng hôm sau mới quay về. quái sao, nhưng Thiển Thiển chỉ là người phàm, ngày đêm đảo lộn như vậy sao chứ? Chỉ là bọn họ là khách trọ, mình nên can thiệp vào chuyện này, ôm lấy chăn xoay người. Càng lúc càng cảm thấy lạnh, xốc chăn, nagy cả giày cũng , mở cửa đứng cạnh lan can nhìn ra bên ngoài, Hắc Bạch Vô Thường tại sao vẫn còn bay bay lại?

      Từ trong phòng chữ Thiên bỗng nhiên nổi lên trận gió ma, nhìn sang phải, quyển trục bay vụt về phía chân trời, Hắc Bạch Vô Thường trong nháy mắt đuổi theo, rất nhanh nhưng vẫn cón kém xa Bát, chốc lát bị bỏ rơi. Chước Tử cắn cắn móng tay, quỷ sai chắc chắn phải là tới để bắt Bát, quái có chết cũng thuộc quản lý của bọn họ, vậy nhất định là tới bắt Thiển Thiển, nhưng Thiển Thiển vẫn rất ổn mà, mặc dù bị thương mới nhìn có vẻ rất nặng, nhưng cũng nguy hiểm đến tính mạng.

      Suy nghĩ kỹ lúc, nghe thấy tiếng bước chân, Chước Tử dựng dựng lỗ tai, người từ dưới cầu thang lên, dáng người thẳng, bước chân trầm ổn, đôi mắt dài, gương mặt tuấn tú như tranh vẽ. Nàng híp híp mắt, Thư Sinh cũng nhìn thấy nàng, đến gần người ngồi xổm kia, : “Nàng vừa đánh rơi vàng à?”

      Chước Tử cười cười: “Nếu là có vàng để nhặt, ta ngày nào cũng ngồi như vậy”.

      Thư Sinh mỉm cười, đưa ta ôm lấy nàng, rất , nhưng cũng cảm thấy , ôm nàng trở về giường, cầm khăn lau chân cho nàng, hỏi: “Khi nãy, Hắc Bạch Vô Thường khiến nàng lạnh à?”

      “Chưởng quầy, chàng đoán giỏi. Ta ngủ, bị lạnh nên tỉnh dậy, kết quả là nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường cứ bay qua bay lại. Lát sau, quái tổ tông chạy ra ngoài, bọn họ liền đuổi theo”. Chước Tử co chân lại: “Ngứa”.

      Thư Sinh cất khăn: “Sạch rồi”.

      Chước Tử vui vẻ chui vào trong chăn, vỗ gối: “Hắc Bạch Vô Thường tới bắt Thiển Thiển nương sao?”

      “Đúng vậy”.

      “Nhưng nàng ấy nhìn qua rất ổn mà”.

      Thư Sinh khẽ cười, cởi áo ngoài, chậm rãi nằm xuống, buổi tối lại có thể cùng giường chung gối với Chước Tử, hết sức thỏa mãn: “Có loại người, chết rồi. Nhưng có kẻ muốn để cho nàng ấy chết, cưỡng chế giữ lại hồn phách. Nhưng chuyện làm rối loạn luân hồi thế này, Diêm Vương tuyệt đối cho phép, thế nên… vẫn thấy quỷ sai bắt người”.

      Chước Tử dựa ngực , tìm tư thế thoải mái, muốn ngủ giấc ngon, bỗng ngẩng đầu nhìn : “Chàng “Có loại người”, là ý chỉ Thiển Thiển?”

      Thư Sinh xúc động xoa xoa đầu nàng, mặc dù có hơi chậm chạp, nhưng vẫn phản ứng kịp, cảm thấy vui mừng cách sâu sắc.

      “Đúng vậy”.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 39: Ăn thược dược là liệu pháp trị bệnh tốt nhất


      Chước Tử lắp bắp sợ hãi, ngờ Thiển Thiển lại là người sắp chết. Trốn tránh truy bắt của Hắc Bạch Vô Thường chịu vào luân hồi, bảo sao lại là muốn nghịch thiên để cứu nàng ấy. Nàng dụi dụi vào người , ngẫm nghĩ hồi lâu rồi : “Nhưng mà, lão quái kia lại muốn ăn thịt ta. phải bọn họ chỉ cần trốn Hắc Bạch Vô Thường là được sao?”


      Thư Sinh : “Hồn phách nàng ta vẫn còn đương nhiên vẫn là người thường, nếu ăn nàng có thể chữa thương nữa.”

      Chước Tử nuốt khan: “Nàng ta còn bị thương hả?”

      “Đúng thế!”

      Chước Tử lắc đầu: “ thể mềm lòng giúp bọn họ được, chúng ta chỉ mở nhà trọ thôi, phải là y quán.”

      Thư Sinh xoa đầu nàng: “Nếu cứ cố chấp muốn ăn nàng dù thất bại lần cũng tiếp tục tấn công, có khi đuổi thôi.”

      “Đừng mà, vẫn còn bảy ngày cơ”. Chước Tử nhăn nhở: “ phải có ý với Thiển nương sao, hơn nữa cũng đánh lại chàng được. Vậy chàng theo dõi , nếu dám ăn ta chàng chén luôn Thiển nương kia .”

      Mắt Thư Sinh giật liên tục, đây có phải Chước Tử ngây ngô xinh đẹp nhà ? Sao lại đầy bụng đen tối thế này? Suy nghĩ chán chê, bỗng thấy tràn đầy cảm giác tội lỗi, liền cảm khái : “Chước Tử ơi, nàng bị ta dạy hư rồi.”

      Chước Tử chẳng nghe ra thâm ý trong lời , cảm thấy buồn ngủ liền ngáp cái, lăn lăn vào trong lòng : “Thư Sinh đần ơi, ngủ .”

      Thư Sinh lặng lẽ nhìn màn che, tay chân kia lại khua loạn lên rồi.

      lúc sau, Chước Tử vỗ vào tay : “Thư Sinh đần, được sờ ta.”

      Thư Sinh xoay người nhìn nhìn, xoa xoa mặt nàng: “Chước Tử, nàng có nghiên cứ kỹ mấy cuốn sách Tân Nương đưa cho nàng thế?”

      “Nàng ấy , xem mười trang đầu là được mà.”

      Thư Sinh ân cần : “Vậy mai nàng nhìn cả đoạn sau nữa nhé.”

      Chước Tử chẳng suy nghĩ đáp lời luôn: “ được, Tân Nương dặn rồi, phải thành thân mới được xem.”

      Thư Sinh bừng tỉnh: “Vậy chúng ta thành thân thôi.”

      Chước Tử mơ mơ màng màng, hất tay ra: ‘Còn sờ nữa ta đánh chàng đấy. Ta thừa biết thế nào là thành thân nhé, phải khua chiêng gõ trống, trải thảm đỏ mười dặm. Nhưng thế phiền phức quá. Đừng lảm nhảm nữa, mau ngủ , nếu mai lại dậy trế đấy… Chàng lại giấu gậy trong người làm gì thế hả?”

      “Hự!”

      Hôm sau, Thư Sinh lại ngủ được, bởi vì Chước Tử cứ y như con bạch tuộc nằm úp sấp người . có thể trụ được là tốt lắm rồi. Hôm sau vác đôi mắt thâm quầng ra giếng múc nước.

      sau hậu viện khoan khoái tắm sương sớm, rôm rả trò chuyện, thấy Thư Sinh, nhịn được bèn hỏi: “Thư Sinh đại nhân, ngài lại ngủ được à?”

      Thư Sinh đứng lại, cười : “Xin hỏi ai là Tân Nương thế?”

      Tân Nương hai mắt chớp chớp, lau lau nước miếng, giơ tay: “Đây, đây!”

      Thư Sinh ý vị thâm trường nhìn nàng ta, tóm lấy tay: “Tiểu sinh có chút chuyện cần trao đổi.”

      Sau đó lũ nhìn Tân Nương hí ha hí hửng theo Thư Sinh. lúc sau Chước Tử ngáp ngắn ngáp dài tới, vẫy tay chào hỏi mọi người. Thả gàu xuống giếng múc nước, định dặn dò mọi người làm việc chăm chỉ hơn bỗng ngửi thấy mùi khét, quay lại nhìn thấy khói bốc lên từ nhà bếp, tức giận hét lên: “Thư Sinh ngốc kia, chàng lại dám dùng Tam Vị Chân Hỏa hả?”

      xong lập tức phi vào trong định xử . vào phòng bếp, khói nồng nặc, nên lời. Mơ hồ nghe thấy có người ho khan, đứng lại hỏi: “, khụ, quái tổ tông à?”

      thanh khó nhọc vì sặc khói: “Mau tới dập lửa, khụ khụ.”

      Lúc Thư Sinh thấy khói chạy lại nhìn Bát cùng Chước Tử nhem nhuốc lò dò bước ra, Tân Nương chớp chớp mắt: “Ta thấy hai người bọn họ chính là huynh muội ruột thịt, đều ngốc nghếch như nhau đấy.”

      Thư Sinh im lặng, trong lòng thầm đồng ý.

      Bát cự nự: “Sao ta lại cùng loại với tên tiểu này được chứ!”

      Chước Tử chọc chọc tay : “Lão tổ tông à, chân thân của ngài là gì thế?”

      phải thảo cây là được.”

      Cái giọng điệu làm người ta thoải mái cho lắm! Thư Sinh giơ tay lau mặt nàng: “Hai người làm gì trong phòng bếp thế?”

      Chước Tử chỉ vào kẻ kia: “Là lão tổ tông kia ban cho đấy, thiếu chút nữa đốt sạch cả phòng bếp. còn định chặt cánh tay ta nấu canh nữa chứ. Ta cho ngươi hay nhé, ngươi ăn của ta bao nhiêu chưởng quầy của ta chén Thiển Thiển bấy nhiêu mới dừng tay nhé.”

      Sắc mặt Thư Sinh càng lúc càng lạnh lẽo, bỗng nghe thấy “Chưởng quầy của ta”, mây mù lập tức biến tan. Thấy Bát định bỏ , giơ tay chặn lại, cười : “Xem ra phải chuyện nội quy khách điếm cho ngươi hay rồi.”

      Bát lạnh mắt nhìn : “Chúng ta trả phòng đâu.”

      “Ta đuổi các ngươi , nhưng theo lời Chước Tử , nếu ngươi còn dám giở trò với nàng ấy… ta…”

      Đợi lúc lâu thấy tiếp, Bát nhịn được hỏi: “Người làm gì hử?”

      Thư Sinh hàm ý cười khẽ, vẻ mặt thần bí khó lường: “Tự tưởng tượng .”

      Bát tức giận giơ chân: “Đồ đen tối!”

      Đợi lúc Bát nổi giận đùng đùng bỏ , Thư Sinh cũng ra mở cửa khách điếm. Chước Tử quay về dọn dẹp phòng bếp, Tân Nương cũng theo hỗ trợ, cầm khăn lau chùi lúc rồi dừng lại, lo lắng nghĩ nghĩ, : “Lão Đại, sao ta cứ cảm thấy có gì đó đúng lắm. có phát , từ lúc Thư Sinh đại nhân tới đây, khách điếm cứ đón tiếp toàn những nhân vật kỳ lạ ? Mà Lão Đại này, với Thư Sinh phát triển đến giai đoạn nào rồi, còn chưa có hỏi là ai?”

      Chước Tử : “ bảo sau này mới , giờ phải xây dựng tình cảm .”

      Tân Nương sờ sờ cằm: “ hỏi được thân phận ít nhất cũng phải hỏi chuyện này chứ. Cho dù liên quan đến nhưng Thư Sinh lợi hại như vậy, chắc cũng biết nguyên nhân chứ?”

      Chước Tử ngẫm nghĩ, hình như cũng có chút liên quan . Dọn dẹp sạch phòng bếp, ra tiền đường, thấy Thư Sinh dựa vào cửa trước, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, thực rất ưa nhìn. Với tay kéo áo : “Thư Sinh ngốc, từ sau khi chàng đến ấy, mấy kẻ kỳ quái cứ lũ lượt kéo đến khách điếm này. Lúc gia gia còn làm chưởng quầy có nhiều chuyện quỷ dị thế này đâu.”

      Thư Sinh nhíu mày: “Nàng lúc lão chưởng quầy còn ở đây, hề có thần tiên hay ma quỷ quái à?”

      Chước Tử gật đầu: “Đúng vậy, nếu có nhiều thế ta sớm bị ăn thịt từ lâu rùi á!”. Đột nhiên nàng nghiêm túc : “Chàng xem, có phải tại chàng phạm số đào hoa hả?”

      Thư Sinh bật cười, nhưng có chút đăm chiêu : “Khi ta mới tới tiểu trấn này, quả thực thấy khách điếm này giống mấy nơi khác, nhưng thấy nàng ở đây, ta lại nghĩ là do nàng cơ. Giờ nghe nàng , hình như đúng là có chút kỳ quặc !”

      Chước Tử xém ôm chầm đùi : “Thư Sinh ngốc, chàng nhất định phải tra nguyên nhân, nếu sau này khách điếm có ngày nào yên bình mất.”

      Thư Sinh cúi đầu nhìn lại bản thân: “Có lẽ phải tại ta đâu…”

      Chước Tử lập tức lườm : “Nếu là do chàng … Thư Sinh đần ơi, chàng chuyển sang bên cạnh ở , tất cả vì khách điếm nha.”

      Thư Sinh trừng mắt: “Tách, ra, ở, riêng?”, mà lại còn vì khách điếm mà tách ra nữa chứ! Cái đồ khách điếm tiểu tam!

      Để có thể cùng chung chăn gối, nhất định phải mau chóng điều tra nguyên nhân thôi!

      Chước Tử quá để tâm. Nàng bưng cơm trưa lên lâu, Thiên Thiển chạy ra mở cửa, tuy sắc mặt vẫn tiều tụy nhưng ít ra có thể đứng dậy rồi.

      Thiển Thiển ngó trái ngó phải, nghiêm túc: “ Bát có đây chứ?”

      Chước Tử chớp chớp: “ ở bên cạnh à?”

      Thiên Thiển giảo hoạt nở nụ cười, Chước Tử lúc này mới phát ra nàng ta cầm gói hành lý, bước ra cửa, rón ra rón rén được vài bước quay đầu : “ được cho biết ta đâu nhé!”

      Chước Tử hơi khớp chút, rồi giơ tay túm nàng ta lại: “Đợt , chuyện này… nếu rời khỏi quái tổ tông, phải bị quỷ sai bắt sao?”

      Thiển Thiển đứng lại: “Sao biết chuyện của ta? Bát à?”

      phải, phải vậy, nhưng muốn chơi cũng phải chờ quái tổ tông về chứ.”

      “Ta muốn nhân lúc có ở đây để bỏ chạy ấy chứ”. Thiển Thiển rụt tay lại: “Được rồi, cứ vậy , ta đây.”

      Chước Tử do dự, biết có nên kéo nàng ta về Bát từ trời giáng xuống, còn thu hồi quyển trục, lao ra, túm lấy tóc Thiển Thiển: “Lại đây nào, ta tìm được thuốc tốt lắm, ngoan ngoãn ăn .”

      Chước Tử nhíu mày: “Buông tay ra, quái thối này, ngươi làm đau ta đấy.”

      Vừa xong bị Bát túm lấy, liền giãy dụa chân tay muốn trốn thoát nhưng vẫn bị trấn áp ngoan ngoãn. Chước Tử nhìn hai tên này, rốt cuộc là định diễn tiết mục gì đây chứ?

      Hôm sau, lúc Chước Tử nấu cơm trưa lại thấy Thiển Thiển toan bỏ trốn như hôm qua. Nhưng chưa xuống đến lầu Bát bất thình lình xuất tóm trở lại.

      Cứ lặp lặp lại ba ngày như thế, Chước Tử cuối cùng cũng chịu được, chờ Bát bước ra cửa liền bưng cơm vào phòng Thiển Thiển, cười : “Thiển Thiển nương à, sao cứ trốn tránh quái tổ tông thế? Tuy rằng có chút ngang ngược, nhưng xem, có chửi mắng thế nào cũng tức giận, thế nên cũng phải người xấu mà.”

      Thiển Thiển lăn ra bàn, xoay cái chén, lục tục lúc mới : “Ai bảo phải nghĩ cách cứu ta đâu, bảy năm nay rồi… Mỗi tối đều phải lẩn trốn, phiền chết được…”

      dồn mọi sức lực để giúp tránh né Hắc Bạch Vô Thường… Thế mà còn thấy phiền phức, Thiển nương à, cái này thực hiểu được mà.”

      “Đúng thế đấy.”

      Chước Tử sắp sửa bàn ghế chuẩn bị nghe chuyện bát quái, ai ngờ lại bị chọc tức mà bị đuổi , chẳng vui chút nào. định hỏi tiếp thấy Bát vào, có chút kinh ngạc: “Sao hôm nay nàng chạy trốn nữa à?”

      Thiển Thiển trừng : “Ngày mai tiếp tục.”

      Bát bật cười, đặt gói giấy dầu trước mặt nàng ta: “Gà nướng nóng hổi mới ra lò đây!”

      mỡ quá chứ?”

      “Đương nhiên rồi, ta xé đùi gà cho nàng nhé.”

      “Nhớ bọc giấy dầu cẩn thận đấy.”

      Chước Tử nhìn hai người ở chung, thực thấy kỳ quái vô cùng. Cảm thấy có chút nội tình gì đó nhưng nàng thể nó là cái gì.

      xuống lầu lúc thấy Bát cũng xuống lấy đũa, Chước Tử cảm thấy áy náy: “Lão tổ tông à, khách điếm trong trấn Trạng Nguyên này nhiều lắm, sao hai người lại đến đây?”

      Bát đứng lại: “Thấy nơi này thuận mắt thôi.”

      phải có cái gì đặc biệt hấp dẫn ngươi à?”

      “Hứ.”

      Chước Tử trán đầy hắc tuyến, hai cái kẻ này thực vừa kỳ quặc vừa kiêu căng quá mà! Chạy đến quầy tiền, trút giận: “Chưởng quầy, vừa rồi quái tổ tông thấy nơi này thuận mắt vào trọ lại, hỏi thêm câu lại còn dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn ta, oánh nhé?”

      Thư Sinh bật cười, Chước Tử lại tiếp: “Này nhé, Thiển Thiển sợ bị Hắc Bạch Vô Thường tước mạng sống nhưng quái tổ tông lại cực để ý đến chuyện ấy. Thiển Thiển lại , bảy năm trốn tránh, nàng ấy thấy phiền quá . Mấy ngày nay nàng ấy cứ tìm cách bỏ trốn, lại bị quái tổ tông dùng đủ mọi cách đem về, nhìn qua thôi cũng thấy có nhiều chuyện rồi.”

      Thư Sinh làm bộ suy ngẫm lúc rồi trầm ngâm: “Phải tránh quỷ sai để bảo vệ người cũng phải dễ dàng gì, theo lẽ thường khí của Bát như bây giờ…”, dừng chút: “Chẳng lẽ…”

      Chước Tử hỏi: “Sao thế?”

      Thư Sinh lắc đầu cười cười: “ đem tâm cho Thiển Thiển, dùng khí giúp nàng giấu mùi của người phàm, mới có thể tránh quỷ sai được bảy năm. Cho nên lực của mới mạnh nữa.”

      “Sao ta vẫn thấy quái tổ tông giờ cũng rất mạnh mà…”

      Thư Sinh trầm mặc: “Nhưng Thiển Thiển lại là con người. Suốt bảy năm, tâm ở trong cơ thể trách lại bị nội thương.”

      Chước Tử giật mình, gật đầu: “Cho nên thương thế của Thiển Thiển phải do người ngoài gây ra, mà là do tâm. Bảo sao quái tổ tông lại tìm đủ mọi cách tìm bắt ta nấu canh, nếu là do tâm gây ra, ta đây chính là thuốc tốt còn gì.”

      đến hai chữ thuốc tôt, da đầu run cả lên, nhất định là bị quá nhiều người muốn ăn thịt nàng tạo thành bóng ma trong lòng, đến chính mình cũng nhận ra.

      *Lời tác giả: Khẩu hiệu của Thư Sinh: “Trước mừng năm mới, sau đó thịt Chước Tử!”

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 40: Phải kiên trì diễn trò trong hai ngày



      Chước Tử tìm Thiển Thiển nàng ấy đến tìm bọn họ.

      Thư Sinh định khoe với Chước Tử chuẩn bị chăn ấm đệm êm xong xuôi tiếng gõ cửa vang lên. Chước Tử mở cửa, hỏi: “Thiển nương, muốn lấy nước ấm hay ăn khuya à?”

      Thiển Thiển bước vào, khóa trái cửa lại: “Hừ, ta vừa đuổi Bát , ta có chuyện muốn với hai người.”


      Thư Sinh nhíu mày : “Buổi tối mà Bát lại rời khỏi à?”

      Thiển Thiển gật đầu: “ ở đây có thượng cổ thần thú Tỳ Hưu gì đó trấn giữ, có thể che được khí tức, tuy hữu ích nhất nhưng ít ra cũng chống chế được phần nào.”

      Chước Tử vò đầu: “Nhưng phải muốn gặp Hắc Bạch Vô Thường sao? Chỉ cần bước ra khỏi khách điếm là bị bắt ngay mà… Ấy, khoan, ta phải có ý đó! phải ta xúi chịu chết đâu nhé!”, nàng che miệng, tỏ vẻ đáng thương nhìn sang Thư Sinh: “Nếu để lão tổ tong biết, liệu có xé nát ta ?”

      Thư Sinh ôm nàng vào lòng, long trọng : “ dám động đến nàng, ta xé xác trước.”

      Chước Tử cảm thấy an toàn. Thiển Thiển đằng hắng tiếng, : “Bảo sao Bát lại hai người là đồ đen tối. đưa ta cái vòng vàng, khi Hắc Bạch Vô Thường đến gần, lập tức quay về, chiến đấu với bọn họ. Thôi được rồi, đừng có trừng mắt như thế chứ, còn nhiều thời giờ đâu, vào chủ đề chính nhé.”

      … Đánh nhau với quỷ sai… Khóe miệng Chước Tử khẽ giật giật, lão tổ tông à, uy vũ quá !

      Thiển Thiển liếc mắt nhìn vòng trong phòng, cách bài trí đơn giản, cũng như mấy phòng cho khách trọ, nhưng chậu rửa mặt và khan mặt lại có hai cái, quả nhiên là ngủ chung phòng. Tuy rất tò mò nhưng chính quan trọng hơn, liền : “ tóm lại là, ta biết hai người, à phải, là chưởng quầy, ngươi rất lợi hại.”

      Chước Tử nắm tay, tốt xấu gì ta cũng là Lão Đại của lũ sau hậu viện, có rất nhiều thủ hạ đấy, có biết hả?! Tuy cái danh Lão Đại chỉ là do nàng chơi oẳn tù tì mà đoạt được…

      Thiển Thiển : “ Bát đánh được ngươi, cho nên cầu xin ngươi giúp ta việc.”

      Thư Sinh : “Việc gì?”

      “Giúp ta cầm chân Bát, chờ ta vào luân hồi rồi hãy thả ra, cố gắng đừng để đến quấy rối là được.”

      Chước Tử nhíu mày: “Thiển nương, sao cứ muốn lao đầu vào chỗ chết thế? mệt mỏi nhưng nếu làm như vậy, lão tổn thương lắm đấy!”

      Thiển Thiển cười cười: “Là quái, cuộc sống của dài như vậy, nhanh chóng quên thôi.”

      có đâu, trí nhớ của quái cũng tồn tại lâu như thế mà, nếu sâu đậm cũng khắc sâu mãi trong lòng.”

      Thiển Thiển khe khẽ cười, nhàn nhạt cất tiếng: “Ai… Cũng đúng nhỉ, khi động lòng quên vài thứ quan trọng, lúc trước phải cũng quên sao… Chờ đến lúc ta sắp chết mới nhớ ra. Giờ ta sống dở chết dở phải dùng tâm của để gắng gượng. những trói buộc ta mà còn trói buộc cả nữa, ta muốn thế… Quá mệt mỏi rồi!”

      Chước Tử nhịn được : “Thiển Thiển, hay là kể thêm ít chuyện trước kia …”

      đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện thực rất thống khổ mà! Chước Tử thấy mình thông minh như vậy mà lại nghĩ ra.

      Thiển Thiển nhìn nàng chăm chú lúc mới : “Minh gia ta vốn là gia đình thương nhân rất giàu có, nếu có ai địch nổi cũng phải quá đáng. Theo như bà cố của ta kể lại từ đời ông nội bà cố là bắt đầu phất lên. Tổ tiên ta tìm được quyển trục, có cao tăng từng quyển trục này hết sức bình thường. Bởi thế, Minh gia ta nâng niu bảo vệ như gia bảo qua các đời. Đến đời cha ta, gia đình cũng coi như giàu có, sung túc. Lúc ta mười lăm tuổi, mới đến ngân khố xem, trộm quyển trục ấy ra, ai ngờ bị cuốn vào trong quyển trục ấy. Sau đó… sau đó ở trong ấy đến năm bảo, năm trăm năm qua rồi, phải tiếp tục ngủ, có việc cứ gọi đến giải quyết… Ta bị đạo tặc chém đao, đến lúc sắp chết mới xuất . Để giữ mạng của ta, đưa tâm cho ta, là bồi thường vì áy náy xuất kịp thời khi đó.”

      Chờ nàng xong, Thư Sinh cười : “ Bát ấy mà, cứ năm trăm ngủ giấc rồi lại tỉnh năm trăm năm. Khi tỉnh lại cuốn mọi sinh linh vào bức tranh, gần như ai có thể còn sống mà ra đâu. Thế mà năm ấy, chẳng những vào bình an ra lại khiên Bát phải xuất cứu . Trong đó liệu có tình gì ?”

      Thiển Thiển cười cười: “Nếu nhắc đến việc đó vài ngày chẳng kể xong được. Ta chỉ là phàm nhân, chỉ muốn được vào luân hồi để lại đầu thai làm người. Nhưng Bát đáng ghét kia cứ chịu buông tay, hai người giúp ta được ?”

      Chước Tử nhìn nàng mở to đôi mắt mong chờ, cau mày: “Thiển nương, thấy mình quá yếu, sợ liên lụy đến lão tổ tông đúng ?”

      chen lấn hóng chuyện đồng loạt lắc đầu, Hồ Lô mập đứng cạnh cửa sổ ngán ngẩm : “Lão Đại nhìn chuyện của người khác thông suốt thế mà với chuyện của bản thân thực quá ngu ngốc mà.”

      Đỗ Quyên bồi thêm: “Người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc lại u mê mà. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường.”

      đều nhìn Đỗ Quyên với ánh mắt ngưỡng mộ…

      Thiển Thiển liếc nàng cái, trong lòng Chước Tử thầm kháng nghị. Này này, vì sao mỗi lần nhìn nàng phải lườm là liếc chứ? ràng nàng câu nào cũng có lý hết mà!

      “Thế hai người có giúp ta hay ?”

      Thư Sinh cười: “Chúng ta chỉ là mở khách điếm thôi, có việc gì khác.”

      Thiển Thiển hít sâu, lúm đồng tiền : “Hay thế này , ngươi giúp lấy tâm ra, sau đó nó thuộc về ngươi. Bát là quái lợi hại, tâm đương nhiên cũng phải dạng vừa, chắc ngươi cũng biết. Người bên cạnh ngươi phải thược dược sao? Cho nàng ta ăn vào, tu vi tăng lên rất nhiều.”

      Thư Sinh cần suy nghĩ, kiên quyết : “ được! Sao có thể đem tâm nam nhân khác đặt vào trong bụng Chước Tử được, thà tự mình độ tu vi cho nàng còn được!

      Chước Tử cũng muốn: “ làm gì mà có tu vi là hành vi tốt!”

      Thiển Thiển đỡ trán, cái cây thược dược này với chỉ số thông minh vậy mà cũng còn sống tới bây giờ được… Với lại, Thư Sinh nghịch thiên này thế nào lại coi trọng thược dược ngốc này cơ chứ… Thực nghĩ nổi! giật dây được, nàng quyết định bỏ cuộc, có lẽ với Bát còn hơn, nhưng mà nếu có thể sớm thuyết phục được lâu rồi! Chẳng lẽ tính tình ngoan cố của quái cũng giống nhau sao?

      Thấy nàng định , Chước Tử vội gọi nàng ta lại.

      Thiển Thiển mừng , quay lại nhìn nàng: “ đồng ý giúp ta à?”

      Chước Tử cười nhạt: “Còn khuya, ta chỉ muốn hỏi, làm cách nào mà khiến lão tổ tông ra ngoài lâu như thế thôi?”

      Thiển Thiển lại liếc xéo nàng, cười cợt: “À, ta quỳ thủy(*) đến rồi, bảo đến gặp đại thẩm cuối phố mua đồ mang về thôi.”

      *Quỳ thủy: là nguyệt hàng tháng của con ^^

      Thư Sinh: “…”

      Có thể để, để cho quái nam làm mấy chuyện ngượng ngùng này được hả?

      Chước Tử cung tiễn nàng ta nghênh ngang rời , nhìn phía xa thấy quyển trục bay đến, Bát từ nhảy xuống, trong tiếng gió ồn ào, đưa cho nàng ta bọc đồ: “Lần tới mua cho nàng nữa đâu, đến mấy nhà ai cũng nhìn ta như kẻ biến thái vậy!”

      “Vậy ngươi học làm , cần mua nữa.”

      “Ồ, ý kiến hay đấy!”

      “Ngươi…”, Thiển Thiển ném bọc đồ vào lòng : “Đồ quái ngốc nghếch!”

      “…”

      Chước Tử dựa vào cửa nhìn hai người dùng dằng rồi vào phòng, lẩm bẩm: “ ra Thiển Thiển là nương tốt!”

      Đặt mình xuống, Thư Sinh chuẩn bị ngủ lại ngửi thấy mùi của lũ bên ngoài cửa sổ, liền vung tay, đóng chặt cửa sổ lại.

      “Ta thấy đêm nay chắc chắn bọn họ lăn lộn giường nha! Nếu sao phải đóng cửa sổ chứ!”

      “Muốn xem sau đó quá!”

      “Đừng có thế chứ, ngại cái quái gì, chúng ta có thể chỉ bảo vài chiêu mà!”

      Chước Tử nhìn bên kia, thấy cửa sổ đóng chặt, làm sao có thể nhìn được cái gì nữa. Chạy đến bên giường, thả mình bịch cái, rơi chăn ấm nệm êm, ôm cái gối lăn vòng: “Vẫn là giường tốt nhất!”

      Thư Sinh cúi xuống nhìn nàng: “Hóa ra ta so được với chăn hả?”

      Chước Tử đảo đôi mắt sáng ngời, nghiêm chỉnh : “Bởi vì chàng chưa lên mà!”

      Thư Sinh cười ra hơi, cởi áo khoác và giầy, rồi nhấc chân nàng cũng cởi giầy ra: “Mau ngủ thôi, đây cũng có phải đất bùn đâu, sao lăn vui vẻ thế cơ chứ!”

      Chước Tử rụt chân lại, nhích từng chút từng chút lại giữa giường: “Thư Sinh ngốc à, tại ta càng lúc càng phải ở trong bồn hoa nữa rồi, cho dù vài ngày vào đấy cũng vẫn sống tốt nhé. Tu vi của ta cũng tăng lên rất nhiều đấy!”

      Thư Sinh với chăn đắp cho nàng, cười : “Chắc do ta ảnh hưởng đến nàng.”

      “Ảnh hưởng thế nào cơ?”

      “Cùng chung chăn gối, ngủ giường… À, còn tiếp xúc thân mật nữa.”

      Chước Tử bật dậy nhìn : “Có phải là hôn ?”

      Thư Sinh gật gật đầu, tuy rằng hẳn là như thế… Sao cứ luôn có cảm giác lừa gạt thược dược bé này chứ… tuyệt đối có dụ dỗ để Chước Tử hôn đâu! Nếu thực muốn đến phương pháp nâng cao tu vi sớm cho nàng rồi… Đúng thế, làm như vậy đem lại hiệu quả nhanh hơn nhiều!

      Còn chưa nghĩ xong bị đè xuống, ngước mắt nhìn thấy Chước Tử dùng mọi thủ đoạn bám vào người mình, cúi đầu hôn , tư thế này ràng là bị ép hôn mà.

      Thư Sinh hơi trừng mắt, chỉ là cây thược dược nho thế mà dám nghịch thiên, công khai áp đảo thế này… Nhưng chẳng hiểu sao lại thấy có gì sai trái cả…

      thầm nghĩ, đời này người có thể chèn ép thế này, ngoài Chước Tử ra, còn ai khác.

      Chước Tử lúc này cũng thầm suy tính, tu vi ơi tu vi… Mau tăng lên gấp trăm lần nào… Cả buổi tối hôn hôn, có phải ngày mai biến thành đại quái luôn ta ơi?

      Thư Sinh giơ tay ôm lưng nào, cũng quá gầy, lại rất ấm áp.

      Chước Tử trong đầu vẫn còn tung hô “tu vi ơi, tu vi à, nhiều, nhiều tu vi ơi”.

      Lúc chiếc lưỡi mềm mại kia len vào, Chước Tử mới cau mày nhưng vì tu vi thân thương, nàng liền… cố trấn tĩnh cắn . Nhưng cái tay kia lại sờ lên sờ xuống, nhào nặn nàng đến mềm oặt ra, gần như tan ra người mất tiêu rồi. Liền hé miệng, thở dốc: “Thư Sinh ngốc, chơi nữa.”

      Thư Sinh nhìn nàng, cũng buông tay, lực tay còn mạnh thêm chút, trở mình đè nàng xuống, đặt lên mềm mại, ghé vào tai: “ được.”

      Chước Tử trợn tròn mắt, túm lấy : “Ta cần tu vi nữa.”

      Thư Sinh bật cười, trong tiếng cười chứa hết phong tình: “ được mà.”

      Chước Tử còn muốn phản kháng nhưng cái tay kia thò vào trong áo, trực tiếp sờ lên da thịt nhẵn nhụi, khiến nàng rung mình, khó khăn : “Thư Sinh háo sắc, ta cắn chết chàng.”

      “Nào, đừng sợ, ta nghiên cứu sách kỹ lắm rồi, cố gắng dạo đầu tốt, làm nàng đau đâu.”

      “Dạo đầu, dạo đầu.. Chàng đừng có sờ loạn nữa mà! Khoan nào, dạo đầu là cái gì? Sao lại có đau ở đây?”

      “Ngoan nào, nàng biết nhanh thôi mà.”

      “…”, Chước Tử như cây măng bị bóc từng lớp từng lớp , bỗng nhiên ngộ ra điều, Thư Sinh này ràng cũng mơ tưởng đóa hoa thược dược là nàng từ lâu rồi!

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 41: Từng bước từng bước ăn sạch Chước Tử


      Chước Tử bị lột sạch , linh tính mách bảo, nàng sắp bị Thư Sinh chén rồi. Vừa mới giơ chân bị chặn lại, vung tay cũng bị tóm. Bị chế ngự cả hai chân hai tay, tưởng thế là ngang nhau ai dè lại dùng miệng nữa chứ! Mỗi lần hôn đều cắn cái, khiến toàn thân nàng phát run, quần áo cũng bị cởi từng chiếc từng chiếc , hết sức ngang ngược mà nàng căn bản đủ sức để kháng cự.


      Thân mình xinh đẹp, nõn nà như hoa như ngọc, thanh ngâm nga bay vào tai.. Tuy rằng năm đó nhìn qua nhưng lúc ấy sương mù quẩn quanh, chỉ thấy mờ ảo, lại thêm ánh sáng chói lòa, làm người khác thể nhìn thẳng. Bây giờ ngay trước mặt thế này… Ngẩng đầu lên thấy đôi mắt ngập nước của Chước Tử nhìn chằm chằm mình, là… Yểu điệu mảnh mai như thế khiến càng muốn mau chóng thương tiến vào thân thể tuyệt vời ấy. Còn chưa kịp hôn lên nơi hồng hào ấy, mũi bỗng nhiên nóng lên, cố nhịn, lực tay giảm vài phần, lại nghe nàng rên tiếng, thực nhịn nổi nữa, vội đem tay bịt mũi.

      Chước Tử cả người vô lực, toàn thân nóng bỏng. Tuy bị đè nặng lại bị kiềm hãm có chút bất mãn, nhưng bàn tay kia chạm đến đâu mơ hồ thấy thỏa mãn ở đó, trước giờ chưa từng trải nghiệm. Nhưng thời điểm chuẩn bị bước vào cõi tiên Thư Sinh lại dừng lại. Nàng cong người, kéo xiêm y còn sót lại mà Thư Sinh chưa cởi ra hết: “Thư Sinh ngốc ơi, chàng nghỉ ngơi xong chưa?”

      Thư Sinh dám quay đầu, nhìn thẳng trước mắt: “Chưa đâu.”

      Phải bình tĩnh lại … Hay là đọc chút thơ văn gì đấy?

      “Thiên địa huyền hoàng… Vũ trụ hồng hoang…”

      “Thư Sinh ngốc à, khi nãy rất thoải mái nha, tiếp tục nào.”

      “…”, Thư Sinh nhất thời hỗn loạn, văn thơ cứ thế bị lời này thổi bay ngàn dặm, chút bóng dáng. Cảnh đẹp ngày lành thế này mà lại bê bối như vậy, cứ tiếp tục chắc cũng dám tin mình là nam nhân nữa! đứng vụt dậy, nghiêm túc: “Chước Tử, chờ ta nhé!”

      Chước Tử ôm chăn cuộn tròn, khoái trá gật đầu: “Được mà.”

      Vừa xong Thư Sinh ngồi đầu giường cũng biến mất.

      Thư Sinh có bỏ chạy đâu, chỉ là tìm thứ thôi, chính là rượu đó mà!
      đứng trước quầy rượu, đắn đo lúc, nhấc lọ lên ngửi ngửi, lắc đầu. đủ mạnh, loại này đủ để khơi dậy sức chiến đấu của !

      Đêm nay vốn ngủ muộn, cảm giác người Chước Tử cũng từ từ tan dần, có ý muốn đắp chăn ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt lại ngửi thấy mùi Nữ nhi hồng hảo hạng, cau mày, lại thấy Thư Sinh, ghé vào ngửi thử, mùi rượu đúng là người bay ra mà,bèn tức giận: “Thư Sinh ngốc kia, sao chàng dám uống trộm rượu chứ? Nữ nhi hồng kia có thể bán ba mươi bảy lạng bảy mươi bảy đồng đấy!”

      Còn chưa mắng xong bị dùng miệng chặn lại, đường đè xuống. vùi trong chăn ấm lại bị lật ra, Chước Tử lạnh run người, lại càng thêm mất hứng…

      (cua đồng)

      Bị Thư Sinh gặm gặm, Chước Tử thầm khẳng định lần nữa, mình chính là con cá khô chẳng thể vùng dậy!

      ~*~*~*~*~*~

      Ừm, chắc rất nhiều bạn thắc mắc vì sao chương này lại ngắn thế. Thực ra chương này nó toàn là thịt, ừm, cũng khá dài, nhưng hiểu vì sao ở bản mới tác giả lại cắt mất ^_^

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 42: Xuất kẻ lạ mặt

      Nếu ai hỏi cảm giác hôm qua thế nào, Chước Tử chắc chắn nghiêm túc mà miêu tả nó hệt như cách lật lật lại cái bánh để nướng áp chảo vậy. Nhưng đau lòng thay người lật là Thư Sinh còn nàng là cái bánh nướng đáng thương, hơn nữa còn bị lật đến thảm hại… Sau đó đau xương nhức thịt, thắt lưng mỏi nhừ, có cố đổi tư thế ngủ thế nào cũng ổn.


      Cả đêm ngủ nhưng Thư Sinh vẫn tràn đầy tinh lực, giống như chẳng liên quan, nhưng bị Chước Tử quặp chặt thế này là… Muốn trói nàng lại ngủ cho ngon!

      Ghé vào nhìn nàng, Chước Tử ngủ say mà vẫn khua tay khua chân người mình, lẳng lặng nghĩ, sau này cứ cọ tới cọ lui thế này, có muốn cũng ngủ nổi. Chăn bị đạp rơi xuống, lộ ra bờ vai trơn bóng trắng noãn cùng bộ ngực mềm mại, Thư Sinh vội nhắm chặt mắt, dùng đủ cách gói nàng lại, đây chính là muốn ép chết mà!

      Gà cất tiếng gáy gọi bình minh lên, Chước Tử bừng tỉnh, còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, dụi dụi mắt, ánh sáng mặt trời buổi sớm mai len lỏi chiếu vào trong phòng. Nàng duỗi duỗi chân, ngẩng đầu lên nhìn. Thư Sinh vẫn ngắm nàng, chớp mắt mấy cái: “Chước Tử, nàng thực thể ngủ cách ngoan ngoãn được à?”

      Chước Tử dịch chân lại chạm phải vật kia: “Thư Sinh ngốc à…”

      “Nam nhân sáng sớm thức dậy đều như vậy, huống hồ bị nàng cọ tới cọ lui cả buổi tối”. Thư Sinh thở dài: “May là ta phải người thường, còn có thể cầm cự được.”

      “Chưởng quầy, chàng lại chảy máu mũi kìa.”

      “…”

      Lúc Chước Tử ra phía sau hậu viện, lũ lập tức bu lại quan sát.

      “Lão Đại, tối qua bị Thư Sinh chén rồi hả?”

      Chước Tử kéo gàu nước lên, lắc đầu: “Làm gì có, vẫn tốt đẹp mà.”

      Tân Nương sờ cằm: “ thể nào… Nếu chẳng làm cái gì đóng cửa sổ làm gì chứ, cho dù tới mùa thu rồi cũng lạnh đến mức phải đóng cửa chứ.”

      Chước Tử xách nước vào phòng bếp, bắt tay chuẩn bị mở cửa khách điếm. lúc sau thấy Thư Sinh tới đấy, nàng liền đẩy : “Thư Sinh ngốc, chàng đừng có đến phá phòng bếp nữa mà.”

      Thư Sinh vô tội : “Vừa rồi vội rửa mặt, quên hỏi nàng còn đau , ta bôi thuốc cho nàng nhé?”

      Chước Tử trừng mắt: “Làm đau người ta xong cho ăn kẹo dụ khị, đúng là người xấu mà, chàng mau dọn dẹp bàn ghế để mở cửa , đừng nháo nữa.”

      Thư Sinh vẻ mặt nghiêm túc bị Chước Tử đuổi ra ngoài, trước khi còn liều lĩnh nhét thuốc mỡ vào tay nàng, còn bôi nhòe bôi nhoẹt làm nàng thoải mái, thiếu chút nữa là đạp bay .

      Thư Sinh mở cửa khách điếm, quét dọn sạch trước cửa, rồi gọi Chước Tử đem nước ấm lại. Với tay lấy cái chén, pha trà: “Chước Tử, lại uống trà nào.”

      Chươc Tử nhảy qua, uống nửa mới nhớ ra: “Thư Sinh ngốc, đây phải sương sớm à?”

      Thư Sinh cười : “ phải, ta gom sương mai là để tăng tu vi cho nàng, nhưng giờ nàng cộng chẩm với ta phải bận lòng về chuyện tăng tu vi nữa.”

      Chước Tử mừng rỡ, tuy có đau nhưng cũng đáng giá, huống hồ sau đó cũng rất được, còn hơn là cực khổ tu hành mấy trăm năm nhiều, vì thế nàng : “Thế đêm nay lại tiếp tục nhé!”

      “…”, Thư Sinh bịt mũi xua tay, khó nhọc : “Nàng mau .”

      Chờ nàng rồi, lại ngồi lúc mới hoàn hồn, lắc đầu, chẳng lẽ hàng đêm đều phải dùng đến Nữ nhi hồng hay sao. Cầm cốc trà Chước Tử vừa uống xong, đổ ít lên bàn, ngón tay điểm lên , kéo đường dẫn nước sang bên. Nhưng vẫn là đến gần lại ngừng lại, thể dẫn được nữa. nhíu mày, theo lẽ thường đáng lẽ phải có vấn đề gì chứ, nhưng sao cứ mãi làm được, liệu có ai nhúng tay vào ?

      Chước Tử nhớ tới lúc phải đem nước ấm cho lão tổ tông, liền bê chậu nước lên lầu, thấy quyển trục từ cao rơi xuống, đập mạnh vào vách tường, Bát ôm Thiển Thiển ngã nhào. lát sau thấy hai bóng dáng lực lưỡng, cầm dây thừng giơ lên, quăng về phía hai người kia, nàng liền theo phản xạ, hất chậu nước về phía đó.

      Hắc Bạch Vô Thường bị hắt nước vẫn xông lên, nhưng ngờ nước kia bỏng như Tam Muội Chân Hỏa khiến quần áo của hai người biến đổi, liền vội vàng lui ra rồi lúc sau biến mất.

      Thư Sinh thấy có động lên, nhìn Chước Tử trong trạng thái sám hối, ôm chậu rửa mặt ngồi xuống, lại quay sang Bát cùng Thiển Thiển. Hai người này thương tích rất nặng, liền bước nhanh đến kéo Chước Tử vào lòng đứng đối diện với Bát: “Diêm Vương hạ truy hồn lệnh mà ngươi còn chịu buông tay?”

      Bởi vì tấn công Hắc Bạch Vô Thường khiến Chước Tử vô cùng hối hận cũng ngẩng đầu lên: “Truy hồn lệnh là cái gì?”

      Thư Sinh sắc mặt nghiêm trọng: “ khi truy hồn lệnh được phát ra, Hắc Bạch Vô Thường quản đêm ngày truy bắt, cho đến khi hồn phách kia nhập luân hồi.”

      Chước Tử lắp bắp, sợ hãi, muốn giơ tay kiểm tra vết thương của Thiển Thiển nhưng Bát là ôm chặt bảo vệ nàng ta, lạnh giọng: “ được đụng đến nàng ấy.”

      Thư Sinh : “Lấy tâm ra .”

      Bát cười lạnh: “Nếu lấy ra nàng chết.”

      “Đem tâm đặt trong cơ thể người phàm căn bản thể hấp thu được, chẳng khác chết là bao. Hơn nữa còn ngày ngày bị nội thương giày vò.”

      Bát trầm mặc lúc, trầm giọng: “Các ngươi… thể hiểu được đâu… Ta cũng muốn lấy ra nhưng nàng lại đồng ý, chính là nàng chịu lấy ra. Cả ngày cứ kêu gào đòi chết, nhưng nàng vốn thực muốn chết, tâm của ta trong bụng nàng, nàng nghĩ cái gì cũng thể gạt ta được.”
      Thư Sinh cùng Chước Tử ngạc nhiên, sao lại ngược lại thế này?

      Từ chỗ Thiển Thiển muốn chết, Bát lại quyết phải cứu nàng, giờ biến thành Thiển Thiển muốn chết, Bát lại muốn giúp nàng nhanh chóng kết thúc quãng đời còn lại, rồi còn buông tha nhau? Như thế là mỗi ngày Thiển Thiển chịu bao nhiêu giày vò Bát cũng phải chịu bấy nhiêu, thực ra nàng muốn nhìn Bát như thế sao?

      Trong lòng Chước Tử thấy phù phiếm quá mức, nàng thích tình thế này. Nắm tay Thiển Thiển độ khí, khí của nàng vô cùng tinh khiết, lớn mạnh như Bát cường đại nhưng để chữa thương lại có hiệu quả hơn nhiều.

      Thư Sinh bình tĩnh ngồi bên, thấy nàng mãi buông tay, có ý đem toàn bộ linh khí của bản thân độ cho Thiển Thiển, vội giật tay nàng ra, chặt đứt đường dẫn sinh khí kia. Chước Tử sắc mặt trắng bệch, ngã vào lòng Thư Sinh, yếu ớt : “Chưởng quầy, hôn cái , phải cần tăng tu vi cấp bách.”

      Bát: “…”

      Hai nam tử nghiêm túc ôm người trong lòng về phòng, nhưng ràng khí bị phá hoại ít… Cảm giác bị Chước Tử chọc giận thế này thực cách cứu chữa mà…

      Tuy Thư Sinh có thể giúp Chước Tử tăng tu vi nhưng nếu độ khí quá nhiều cũng khiến nàng bị thương. Cũng giống như Bát đưa tâm cho Thiển Thiển vậy. đặt nàng giường, đắp chăn cẩn thận, nghỉ ngơi lúc là tốt lên. Chờ nàng ngủ say mới bước ra khỏi phòng.

      Bát nghe thấy có động tĩnh lập tức lao ra ngoài, bị Thư Sinh cản trở cho xuống lầu, chần chừ lúc rồi mới : “Có thể giúp ta chuyện được ?”

      Thư Sinh thèm nghĩ đáp luôn: “Còn lâu.”

      “…”

      Thư Sinh đút tay vào tay áo, nhìn ra ngoài khách điếm: “Thiển nương muốn chết nhưng cũng muốn sống… Nàng ta từng , cảm thấy tránh né quanh năm suốt tháng quá phiền chán, nên muốn tìm đến luân hồi. Nhưng sao ngươi chịu tìm hiểu nguyên nhân vì sao nàng ta muốn chết? Gỡ bỏ khúc mắc mới là quan trọng nhất, phải tiếp tục lẩn trốn. Chỉ có thể an tâm ra khi cuộc đời này còn bất kỳ tiếc nuối gì cả.”

      Bát trầm mặc: “Ta làm sao biết tâm tư của nương thế nào.”

      Thư Sinh cười nhạt: “ hỏi.”

      Bát cắn răng, quay người vào phòng, cuối cùng : “Thay ta… cám ơn tiểu Chước Tử.”

      “Được.”

      Thư Sinh về phòng, đoán là Chước Tử lại đá chăn, nhưng vào trong lại thấy nàng tỉnh, có chút bất ngờ, ngồi xuống cạnh giường hỏi: “Đầu có choáng váng ?”

      “Có chút chút… Nhưng đột nhiên ta nhớ ra việc”. Chước Tử nghiêng người nhìn , túm lấy tay : “Nếu chàng ở vị trí lão còn ta là Thiển Thiển, Thư Sinh ngốc, chàng có để ta chết ?”

      Thư Sinh nhíu mày: “Ta đến phá tan Diêm Vương Điện.”

      “…”, loại giả tưởng này đối với Thư Sinh dùng được. Trong lòng Chước Tử yên, vẫn muốn biết Thư Sinh chọn thế nào: “Nhưng nếu là ta… Chắc cố gắng sống vui vẻ rồi lặng lẽ ra .”

      Thư Sinh xoa đầu nàng, chuyện này còn phải … Lúc trước nếu phải nàng lén bỏ , lại bị rơi vào thiên động, khiến tu vi đứt đoạn, lại phải đến trần gian tu luyện lần nữa.

      “Này, cho là ta chưa từng làm như vậy chắc?”

      Hai người ngồi yên, quay ra hướng cửa sổ nhìn, thấy Thiển Thiển trèo lên ấy nhảy vào, trông mạnh mẽ như rồng như hổ vậy, hấp tấp thở phào cái, lau lau mồ hôi: “Làm ta sợ muốn chết, cửa sổ cách có ba bước chân mà cứ như ba trượng vậy.”

      Này này, là ai dọa ai hả nương? Chước Tử hỏi: “Lão lại bị điều đâu à?”

      Thiển Thiển cười hắc hắc: “Đương nhiên, cái đồ ngốc ấy đóng cửa chính lại quên đóng cửa sổ.”

      Thư Sinh bật cười: “ lẽ lại sai mua đồ cho nguyệt ?”

      tệ, thông minh đấy.”

      “…”, Thư Sinh bi thống, chỉ là thuận miệng ra thôi mà… Quả nhiên Bát biết, tháng nữ tử chỉ có quỳ thủy lần thôi…

      Thiển Thiển ngồi trước mặt hai người, lòng : “Ta nghe ngươi và Bát chuyện… sai, ngoài mặt ta muốn chết, nhưng sâu trong tâm lại muốn được sống. Ta cùng trốn chạy suốt bảy năm, vài năm đầu đúng như Chước Tử , vui vẻ sống qua ngày. Nhưng sau đó phát khí của Bát giảm sút, càng lúc càng yếu , chắc muốn chết cùng ta. Cho nên bắt đầu phải nấp… Nhưng lại thể trốn trót lọt. Có lần suýt bị Hắc Bạch Vô Thường bắt mất hồn phách, sau đó bỗng nhiên phát ra, hóa ra chính mình cũng muốn sống…”

      Thư Sinh hỏi: “Vậy muốn luân hồi hay muốn sống?”

      Chước Tử nhìn nàng ta, dáng vẻ trông độc vô cùng, nhìn lúc lâu mà thấy nàng ta trả lời bỗng có chút đồng cảm. định hỏi thấy đôi mắt long lanh ngấn lệ, nước mắt giọt ngắn giọt dài, giọng run run: “Ta muốn sống… Muốn sống thực vui vẻ hạnh phúc… Cùng với Bát…”

      Nàng mất hết người thân, bên cạnh giờ chỉ còn mỗi Bát. Nàng vốn muốn sảng khoái buông tay rời khỏi nhân gian nhưng ngờ, hóa ra lại chẳng thể rời bỏ. Nghĩ đến cảnh Bát sau này tình chàng ý thiếp với nương khác, nàng lại muốn chết. Nhưng nhìn Bát như thế nàng lại đành lòng, hai thứ cảm xúc cứ đan xen đấu đá nhau khiến bản thân càng lúc càng mệt mỏi.

      “Nếu muốn sống đừng bỏ chạy nữa.”

      Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn về phía tiếng kia, Bát nhảy tường vào, chăm chú nhìn nàng : “Hãy vui vẻ theo ta trốn là được mà!”

      Mấy việc như bị tâm tra tấn hay lực bị hao tổn nặng nề cũng còn quan trọng nữa, có thể sống được bao lâu cứ sống, như thế mới là hạnh phúc.

      Thiển Thiển nhìn , cố ép mình khóc nữa: “ phải bảo ngươi mua đồ cho ta sao? Lại dám ở đây nghe lén mà là quái tốt à?”

      Bát chẳng thèm bận tâm đến bộ dáng hung dữ của nàng: “Ta vốn có phải quái tốt đẹp gì đâu. Được rồi mà, sau này đừng bỏ chạy nữa.”

      Thiển Thiển bất đắc dĩ cười: “Chẳng lẽ chỉ có thể làm vậy sao? Mỗi ngày ta và ngươi đều bị thương, chết ở đâu biết?”

      “Ta sợ!”, Bát nắm tay nàng: “Chỉ cần nàng muốn sống ta tiếp tục bảo vệ nàng, cho dù chỉ còn năm sáu năm cũng sao, có gì đáng ngại hết.”

      Thiển Thiển nâng mắt nhìn lúc lâu mới cất tiếng: “ quái ngu ngốc…”

      Bát cười cười, nắm tay nàng: “ thôi, nhân lúc còn sống, cùng nhau du ngoạn khắp thiên hạ nào.”

      Chỉ cần có thể ở cùng nhau, cần gì phải suy nghĩ phức tạp. Lãng phí thời gian vốn còn nhiều, đến lúc chết lại thấy hối hận vô cùng.

      Chước Tử nhìn bọn họ rời , trong lòng bỗng thấy đau xót. Cảm giác nhìn người ta sắp chết mà thể cứu: “Chưởng quầy, nếu có thể cứu, chàng có cứu bọn họ ?”

      Thư Sinh lắc đầu: “ được đâu, Thiển Thiển trốn tránh quỷ sai, làm đảo loạn luân hồi rồi. Nàng ấy phải đầu thai vào nhà người khác, thể đợi chờ. Sau đó tìm nam tử thành thân. Hai người sinh con đẻ cái, lo hôn cho đứa rồi đến hậu của mình… vòng liên tục như thế… Cho dù là thần thiên, nếu lưu lại phách của người trần cũng phạm vào Thiên luật rồi. Thế nên nếu có nguyên nhân xác đáng, thể làm loạn được.”

      Chước Tử bó gối thở dài: “Ta có thể hiểu… Chàng giúp bọn họ nhưng cũng bỏ Tỳ Hưu trận, cũng làm khó chàng rồi. giúp được mà đẩy bọn họ vào nguy hiểm cũng tốt.”

      Thư Sinh lên tiếng, sờ đầu nàng: “ thế, âu cũng là số trời định bọn họ phải vậy rồi.”, trầm mặc lúc bỗng nhớ ra điều cốt yếu, vội vàng : “Chước Tử, bọn họ bảo luôn kìa, còn chưa có thanh toán tiền trọ.”

      Chước Tử mở to mắt, bật dậy tung chăn, ra ngoài phòng thấy Bát cùng Thiển Thiển quyển trục bay vèo lên trời. Nàng ôm tim đau đớn, ngồi phịch xuống đất, đập tường tức giận: “Chết tiệt! Hai cái tên bá vương này! Tuyệt giao!”

      Mười ngày cho ăn cho uống lại còn phá hỏng mấy bộ bàn ghế nữa, tận mười hai cái đấy. Định chạy vào phòng xem bọn họ có để tiền nong lưu lại thấy nam tử bộ dáng nho nhã hấp tập chạy về phía cầu thang, leo được vài bậc lại trượt ngã lăn xuống, mặt mũi bầm dập đến tội. Vừa thấy Chước Tử, nước mắt vòng quanh, chạy lên nắm tay nàng: “Chước Tử, ta về rồi đây!”

      Chước Tử mờ mịt, này này, đây là ai thế hả?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :