1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nhà Trọ Hoa Yêu - Nhất Mai Đồng Tiền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 32: Chước Tử quả thực rất khách điếm mà
      Hôm sau, Thư Sinh theo thói quen đến hậu viện múc nước, lúc bước vào thấy cả sân yên lặng tiếng động, chờ xách thùng nước rời , lũ đồng loạt sờ cằm.

      “Khi nãy lúc ngang qua hình như có thấy vết bầm năm ngón tay mặt phải?”

      thể nào, ai dám tát Thư Sinh chứ?”


      Tân Nương nuốt khan: “Ta nghĩ có tên tiểu nhị dám làm đấy.”

      Hậu viện nhất thời cùng vang lên thanh nuốt nước miếng đầy khó khăn, sau đó im lặng ca tụng Chước Tử uy phong hùng tráng…

      Chước Tử hoàn toàn hay mình được ca tụng, cứ thế mở cửa tiệm bình thường, giậm chân tại chỗ vài cái rồi ngoái sang phía bên phải, ông lão thường bày bán tranh đường từ sang sớm còn ở đấy nữa. Bỗng dưng trống trải quá, ra thỉnh thoảng mua bức tượng bằng đường ăn cũng được mà.

      Quay vào lấy chổi quét dọn trước cửa, được lúc thấy Thư Sinh, mặt còn dấu năm ngón tay, có vẻ như khá đau, bỗng dưng thấy sợ sợ, liệu nàng có bị Thư Sinh trả thù, đem làm mồi ăn cho Phượng Hoàng ?

      Thư Sinh nhìn nàng, hơi giật mí mắt, rồi yên lặng lùi xa ba trượng… Giữ khoảng cách thế này để chứng minh thực phải sắc lang mà.

      “…”

      Tự nhiên có cảm giác muốn Thư Sinh tới gần là sao thế này… Chước Tử phồng má, thôi, quét dọn cửa trước .

      Giữa trưa, Chước Tử làm ít đồ ngon, định ngồi xuống thấy bên mặt vẫn còn sưng đỏ, cảm thấy áy này, đưa tay xoa xoa: “Thư Sinh đần này, phải ngươi có thuốc mỡ gì đó rất tốt sao?”

      Thư Sinh cứng đờ: “ tìm thấy.”, thấy bàn tay mềm mại rời , nâng mi nhìn nàng: “Sờ nữa mà.”

      Chước Tử nhìn làm phải thu ngay tầm mắt về, nghiêm túc: “Cũng được rồi.”

      “Cái đồ Thư Sinh ngốc nhà ngươi, là kỳ lạ mà”. Chước Tử cảm thấy hết sức kỳ quái nha, ràng rất lợi hại nhưng lại canh giữ khách điếm này, chỉ chút việc thế cũng có thể vui vẻ, nàng phải sờ suốt sao. Tối hôm qua, trong lúc kích động mà tát cái, giờ nghĩ lại có chút hối hận, sờ thế này có thể làm cho vui vẻ ư, vậy lại sờ thêm chút. Thấy mở to mắt, liền sờ: “ tức ta nữa được ? Đừng tránh ta nữa.”

      Thư Sinh cười ra tiếng: “Ta chưa từng giận nàng mà, cũng có trốn tránh nàng.”

      “Nhưng ban sáng ngươi cứ né ta, có phải sợ ta lại đá bay ngươi ?”, sau đó Chước Tử lại chớp mắt, tự lắc đầu, “ phải, sao ngươi lại sợ ta chứ, đánh bay ta là tốt lắm rồi ấy chứ.”

      Thư Sinh nghe nàng lẩm bẩm làu bàu, nhưng mà chỉ nhìn nghe thôi. Khoan … khi nãy Chước Tử là dùng mỹ nhân kế sao? Xem nào, tự dưng đừng tức giận nàng nữa, lẽ ra phát vờ giận thêm vài ngày, chừng chỉ là sờ mặt thôi đâu, có khi còn…

      “Chưởng quầy, sao mặt ngươi trông đau khổ vậy?”

      có gì… Cứ để mặc ta mình… tự tìm hiểu .”

      “Thôi nào, ăn cơm .”

      “Ừ…”

      Vài ngày sau, ông lão bán tranh đường cũng xuất nữa, những người ngủ mê man trong trấn cũng đều tỉnh lại.

      Sau giờ ngọ, khách đến khách điếm thưa dần, Chước Tử lại nằm úp mặt lên quầy trước, khua bàn tính xem sổ sách, đưa tay chỉ chỉ: “Chỗ đồ ăn này nhớ tính thêm công của ta nữa.”

      Thư Sinh nhìn nhìn, cười : “Nàng làm đồ ăn gì cho Hà lão gia? Để chữa bệnh cho à?”

      Chươc Tử lầm bầm : “Ta vì muốn thuận lợi thu tiền nợ thôi chứ phải vì muốn nhìn có thể sống tốt cùng nữ nhi của đâu.”

      Thư Sinh mím môi, lại : “Nghe cha Nguyên Nhi chịu ly hôn với mẹ cậu bé, còn chạy tới tố tội mẹ con Nguyên Nhi, nhưng lại bị nữ quỷ dọa cho khiếp sợ, chẳng những đồng ý ly hôn mà còn dám về nhà nữa.”

      Chước Tử a tiếng, tay xoa cằm liền vung lên vung xuống, hào hứng đến mức mắt híp thành hạt đậu : “Nhất định là làm nhiều chuyện xấu, bị nữ quỷ hiệp nghĩa dạy dỗ cho bài rồi, đúng thế mà.”

      Thư Sinh cười cười, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn thấy người tới liền cười : “Xin chào Lâm nương.”

      Chước Tử dựng thẳng lỗ tai, ngoái đầu nhìn, quả nhiên thấy Lâm Thủy Tiên lắc cái mông vào, trong tay còn bưng bát canh bốc khói tỏa hương. Hai má ửng hổng, cười như hoa đào, vừa vào liền đặt canh lên bàn, ngay cả nhìn nàng cũng lười, chỉ cười nhàng: “Chưởng quầy, đây là cha ta làm sai bưng qua đây cho người, có ý tốt chưng bồ câu cách thủy, rất bổ đấy.”

      Chước Tử nhìn Thư Sinh chằm chằm như hổ rình mồi, dám nhận nàng liền đuổi luôn. phải, đuổi làm gì chứ, phải là đuổi Lâm Thủy Tiên kìa, dám đến đây đào bới nền móng. Nàng đứng dậy : “Chúng ta cần.”

      Lâm Thủy Tiên liếc nàng cái: “Nhưng ta có là cho ngươi uống đâu.”

      “…”, Chước Tử tức nhe răng: “Chưởng quầy nhà ta cũng cần!”

      Lâm Thủy Tiên lại chọc nàng: “Ngươi cũng phải thê tử của chưởng quầy, dựa vào cái gì mà thay quyết định chứ?”

      Chước Tử ôm bụng, nội thương rồi, cái bông thủy tiên này cũng ác quá , lại phải quái, nếu nàng đại chiến ba trăm hiệp rồi. Hơn nữa, hiểu sao lại có cảm giác chua chua trong lòng, nàng có ăn sơn tra đâu chứ.

      Thư Sinh nhìn sức chiến đấu bị đánh tan trong nháy mắt của Chước Tử, đưa tay nghiêm túc : “Chước Tử nhà ta cần, vậy Lâm nương đem về .”

      Lâm Thủy Tiên hít sâu hơi, tỏ vẻ mặt ý chỉ ngươi là kẻ vô tình hiểu lòng nữ nhân, ôm bát canh nhân sâm bỏ chạy.

      Chước Tử lập tức bơm đầy máu, sống lại, nhìn theo bóng nàng ta, nhăn mặt: “Muốn mua chuộc Thư Sinh hả, đừng nằm mơ.” Lại quay người vỗ vai : “Thư Sinh ngốc à, ta càng ngày càng thích ngươi đấy.”

      Tuy rằng thích này phải như thế kia nhưng mũi vẫn cứ từ từ nóng lên chút…

      Ăn cơm xong, Chước Tử hồ hởi ra sau hậu viện tưới nước cho bọn Hồ Lô Mập, vừa ném gàu vào giếng, lại cảm thấy có gì đúng. hiểu sao sau lưng cứ có tiếng bàn tàn xầm xì, nàng vừa quay đầu lại lập tức im lặng về chỗ. Nàng híp mắt, sắc bén nhìn: “Gia gia từng , xấu sau lưng phải trẻ em ngoan. cả ra dây, các ngươi gì hả?”

      Bà Bà liền : “Bọn Tân Nương hình như Lão Đại thích Thư Sinh, sau này cần bọn đệ cũng cần khách điếm nữa.”

      nuốt khan: “Lão Đại, Bà Bà tiết lộ tin tức cả rồi, kỳ đệ ấy cũng đúng mà…”

      Thực bào chữa bừa được rồi, làm gì có ai tiết lộ mà cả câu nguyên vẹn thế đâu cơ chứ!

      Chước Tử vỗ ngực: “Ta bỏ khách điếm cũng bỏ các ngươi đâu. phải lo lắng thế. Hơn nữa, cái thích của ta với Thư Sinh cũng như thích mấy đứa thôi mà.”

      Tân Nương đỡ trán: “Lão Đại tốt của ta ơi, căn bản giống nhau đâu.”

      “Sao giống chứ?”

      đấm đất thùm thụp, chỉ thiếu điều gào tên nàng thôi, bất cứ tiểu nào cũng có thế nhìn ra giống nhau mà!

      Bị lũ lải nhải lúc, Chước Tử mới tưới nước xong xuôi, vừa quay về thấy người bước vào khách điếm, là nương trẻ tuổi, nhìn nghiêng thấy đẹp rồi, chiều cao cũng tương xứng với Thư Sinh, nhìn như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy. Trong lòng hiểu sao đầy vị chua, nàng liền bước nhanh tới, đứng ngay trước mặt nàng ta, thấy có vẻ rất mệt mỏi.

      Thư Sinh : “Chước Tử, đưa khách quan này đến phòng chữ Thiên nhé.”

      “Vâng.”

      Chước Tử dẫn đường trước, toàn thân nương này tỏa ra ý từ muốn đuổi người… Nàng bỗng nhiên nhớ tới, hình như ai ở phòng chữ Thiên, cũng đều là người có vấn đề! Phật tổ ơi, làm ơn phù hộ người này như thế!

      Trải giường, dọn dẹp xong xuôi, Chước Tử liền lui xuống. Thấy Thư Sinh liền đến trước mặt : “ nương kia lớn lên ưa nhìn , cứ như làn nước trong vắt vậy.”

      Thư Sinh gật đầu: “Đúng là rất đẹp.”

      Chước Tử nhìn cái, trong lòng vừa chua vừa xót, cảm giác hệt như với Lầm Thủy Tiên mang lại khi nãy. Nàng ghé đầu vào quầy, quay , them chuyện với nữa. Tân Nương vừa , nếu bị người hôn mà ghét, còn mặt đỏ tim đập thình thịch nữa đấy chắc chắn là thích rồi. Còn định để Bách Thụ ca lên hôn nàng cái nữa. Có vẻ như… có chút kháng cự nha, như với Thư Sinh.

      Nàng ôm đầu gục xuống. Chẳng lẽ thực là thích sao? Nàng liếc trộm Thư Sinh, nhìn đôi môi mỏng của , hay là hôn thử cái xem sao? Nếu phải là ghét là thích rồi. Nhưng tâm tư này vừa nổi lên liền bị dập tắt ngay, hôm qua vừa mắng sắc lang, giờ nàng mà hôn , có phải quy cho nàng cái tội phi lễ rồi đá bay nàng ?

      Chước Tử nuốt nước miếng, vì bảo toàn tính mệnh, hay là thôi . Nhưng mà trong lòng vẫn buồn bực khó chịu, nàng ủ rũ hỏi: “Thư Sinh, thế nào là thích?”

      Về vấn đề này, Thư Sinh vô cùng am hiểu, rất rất rất am hiểu nữa là đằng khác. làm vẻ mặt cổ nhân rồi giảng giải: “Thích là thích thôi, chính là muốn nhìn nàng cười, muốn nhìn nàng hạnh phúc chứ phải là đau buồn. Vào lúc nàng cần mình nhất xuất , khi nàng cần đứng bên bảo vệ. Thấy nàng khổ sở bản thân cũng vui vẻ, thấy nàng đối tốt với nam nhân khác lại càng vui nổi. Ở chỗ với nàng, cho dù có nhiều cực khổ chăng nữa cũng cảm thấy vất vả.”

      thế hả?”

      “Đúng thế”. Thư Sinh nhìn nàng cười cười: “Còn điều này nữa, luôn muốn dành những gì tốt nhất cho nàng.”

      Chước Tử hít hơi, quan sát đối phương kỹ… A, Thư Sinh từ Thần Giới trở về bị thương, nàng vẫn muốn trong bộ dạng cà lơ phất phơ. Mỗi khi gặp vấn đề nan giải chỉ cần nghĩ đến có Thư Sinh là có thể giải quyết hết mọi chuyện, mỗi sáng nhìn thấy thôi cũng thấy vui vẻ rồi, thấy cười với Lâm Thủy Tiên trong lòng thấy vui vẻ gì cả. Khi ở cùng Thư Sinh, cho dù là đường Hoàng Tuyền, xông vào Ma Giới hay Tiên Giới cũng đều vững lòng. Còn nữa… nàng rơi vào mộng cảnh của ông lão bán tranh đường là vì thấy Thư Sinh trong đó.

      Xong đời, nàng thế mà lại thích Thư Sinh! Nhưng đợi nương, chờ nàng ấy xuất ! Càng nghĩ càng rối tung, bụng càng lúc càng đau, làm sao nàng có thể chen vào giữa họ được chứ?

      “Chước Tử, nàng làm sao thế?”

      “Oa oa oa, có gì hết, để mặc ta mình…suy nghĩ !”

      Thư Sinh biết vì sao nàng đột nhiên bi thương như thế, liền hạ giọng: “Nếu khó chịu về phòng nàng nghỉ ngơi !”

      Chước Tử thực rất khó chịu, nhưng trong đầu lại vang lên câu của Thư Sinh: “Chờ cho đến khi người ấy xuất .”, người ấy có phải là nương , nhưng cũng hẳn phải là nương thích chứ? Nàng ôm hy vọng cuối cùng hỏi : “Thư Sinh đần à… Lúc trước ngươi từng … ngươi ở đây là chờ nương, ngươi… thích nàng phải ?”

      Ánh mắt Thư Sinh hiền hòa, nhìn nàng cười cười: “Thích, rất thích ấy chứ!”

      Chước Tử lại gục xuống bàn, xong luôn, vừa bị tên đâm lại bị chà đạp thêm phát nữa. Nàng tức giận đứng dậy, nàng thèm xen vào đâu nhé, nàng là bông hoa thược dược có cốt khí đấy nhé.

      Thư Sinh hấp háy mắt mấy cái, nhìn Chước Tử giậm chân bình bịch leo lên lầu, quả nhiên là… thoải mái rồi.

      Chước Tử bước nhanh về phòng của mình, đắp chăn nằm ngủ. Hừ, nàng nhất định phải thích Thư Sinh, chỉ là thích làm chưởng quầy ở đây thôi. vừa lợi hại vừa là người tốt, chính là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí chưởng quầy. Nàng có đau lòng vì trong lòng Thư Sinh thích nương nào đó đâu, nhưng mà nàng lại dám nghĩ đến, gặp được nương ấy rồi bỏ khách điếm mà .

      Suy trước nghĩ sau, cuối cùng Chước Tử hiểu ra, hóa ra tình thực của nàng phải là Thư Sinh, mà chính là – khách điếm nha!

      Nghĩ như thế, tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều, liền rúc vào trong chăn an ổn đánh giấc say nồng. Ngủ giống như kết luận vừa rồi lớn lắm.. mà thôi, kệ đời, cứ ngủ .

      mơ mơ màng màng ngủ, chợt có thanh lộn xộn đập vào tai, nàng khẽ trở mình, lại tiếp tục ngủ tiếng vang lại xuất , mũi ngửi thấy khí, nàng lập tức tung chăn dậy. Hình như mùi lan ra từ phòng chữ Thiên kia?

      Cúi người xỏ giày, im lặng tiếng về phía đó.

      Nàng chậm rãi đến, quả nhiên nghe thấy tiếng cười đùa, vội đứng trước cửa, lấy tay chọc chút nhìn vào bên trong… Ặc, sao chẳng thấy cái gì, có mỗi nương kia gục xuống bàn thôi. Nàng nghênh tai nghe ngóng, thấy chút động tĩnh nào. Mũi khịt khịt ngửi, cũng thấy khí đâu nữa. Nàng kinh ngạc, cho dù nhảy qua cửa sổ ngay cũng thể biến mất hoàn toàn như thế chứ?

      Ai ya, mấy tên ở phòng chữ Thiên này quả thực toàn thứ dữ thôi má ơi!

      1. Lời tác giả: Thư Sinh ơi Thư Sinh à, con đây là bỏ rơi Chước Tử hả?

      2. Lời beta: tình hình khi mình làm đến chương 32 đăng đến chương 14, có mấy vấn đề mọi người thắc mắc mình giải đáp như sau nhá

      – Thân phận của Thư Sinh: giờ chàng ta là chưởng quầy của khách điếm, so với thân phận là đem dao mổ trâu giết gà

      – Tiến độ của truyện: chắc chắn để em cạn lương khô mà hố chưa lấp đâu.

      – Còn nữa, cho mình lảm nhảm là hai ông bà nam nữ chính vờn qua vờn lại, ghen với mình như thế hoài, có làm mấy bạn chán ?

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 33: Làm sao để thổ lộ bây giờ?

      Chước Tử rón rén đến gõ cửa phòng Thư Sinh, cố nén giọng gọi: “Chưởng quầy.”

      Thư Sinh mở cửa, ống quần bị người ta kéo kéo, cúi đầu xuống thấy Chước Tử ngồi xổm, lom khom bò vào trong, ra vẻ thần bí : “Lại có chuyện rồi, mau đóng cửa .”

      Vẻ mặt mờ mịt, đóng cửa xong cũng ngồi xuống cạnh nàng: “Chước Tử, nàng làm rơi vàng hả?”


      “Suỵt”. Chước Tử cố gắng bảo hạ giọng: “Phòng chữ Thiên lại có kẻ kỳ quái ở đó.”

      Thư Sinh cho hai tay vào tay áo, ra điều suy nghĩ: “ nương xinh đẹp thế sao có thể kỳ quái được?”

      Đầu Chước Tử ong cái, nàng nhảy dựng lên, điệu có chút vút cao: “Phì! Quả nhiên là đồ háo sắc mà!”

      Thư Sinh lại mờ mịt, , sao lại thành đồ háo sắc rồi. Tay còn chưa kịp động, thậm chí mắt cũng có nhìn loạn đâu, đúng là sương bay tháng sáu* mà. Chước Tử lại ngồi thụp xuống: “Nhưng thực rất quái lạ mà, khi nãy ta ngủ, đột nhiên thấy có khí, sau khi đến đó khí lại biến mất trong nháy mắt… Khoan , Thư Sinh, sao ngươi lại phát à?”

      *Sương bay tháng sáu: ý chỉ những chuyện lạ kỳ, thực tế

      “Vừa rồi ra ngoài mà.”

      Chước Tử nhìn chằm chằm như hổ vồ mồi: “ đâu? Tìm cái bông Thủy Tiên kia hử?”, từ từ, sao nàng phải khẩn trương thế chứ! Nàng phùng má: “Đêm nay ngươi phải để ý đấy, nếu phòng kia có động tĩnh gì phải lao qua luôn biết chưa?”

      Thư Sinh gật đầu, thấy nàng định vội cất tiếng gọi, Chước Tử quay đầu lại: “Hả?”

      “Tặng nàng này.”

      Chước Tử nhìn thấy tay có gì đó, mắt sáng ngời, nhanh tay cầm lấy bông hoa bằng Bạch Ngọc kia, phía dưới giống như chiếc lược , nhìn rất đẹp: “Là hoa thược dược à?”

      “Đúng thế.”

      “Tặng cho ta hả?”

      “Đúng vậy.”

      Chước Tử tươi cười, ướm thử lên đầu: “Giúp ta cài lên .”

      Thư Sinh cầm lấy nhàng cài lên búi tóc đen nhánh của nàng làm đóa hoa bằng Bạch Ngọc trắng càng nổi bật hơn, khiến làn tóc mềm mại thêm phần mềm mại. Chước Tử đưa tay sờ sờ, nhìn : “Có đẹp ?”

      “Đẹp lắm.”

      Chước Tử dừng lại: “Khi nãy ngươi ra ngoài là vì mua cái này cho ta? phải tìm Thủy Tiên?”

      Thư Sinh cười cười: “Ta tìm nàng ta làm gì chứ? Sao hôm nay nàng cứ nhắc đến nàng ta thế?”

      Chước Tử ngẩng đầu nhìn , hay là thử hôn cái, xem có phải thích hay ? Im lặng lúc rồi : “Thư Sinh ngốc, đừng cử động.”

      Thư Sinh gật gật đầu, vẫn biết nàng định làm cái gì. Đợi lúc mới thấy nàng dịch dịch người lên, khẽ chớp mắt, nàng muốn làm gì đây? Chước Tử cảnh giác nhích từng chút từng chút , mãi mới đến gần: “ được cử động đâu đấy.”

      “… Sao ta thấy ánh mắt nàng cứ như sói đói nhìn con thỏ thế… Chước Tử à, nếu nàng đói ăn cơm , ta tuyệt đối phải đồ ăn ngon đâu.”

      Chước Tử giơ đầu được nửa đường lại rụt cổ về, ôm đầu, vẫn được, xuống tay được. Thư Sinh là hoa có chủ. Mà sao có người trong lòng lại còn tặng nàng đồ này vật nọ chứ? Nàng giơ tay gỡ đóa hoa kia xuống, trả lại cho : “Chưởng quầy, phiền ngươi đổi thành tiền công cho ta !”

      Thư Sinh khẽ chấn động, giữ chặt nàng: “Đây phải tiền công đâu mà.”

      Chước Tử cứ nhét vào tay : “Ta cần.”

      “Chước Tử.”

      cần, muốn.”

      Hai người giằng co bỗng có tiếng động truyền đến, tất cả dừng lại. khí kia thực rất nồng, đậm đến mức thể bỏ qua. Chước Tử tung mình lên, ghé sát vào phòng chữ Thiên, chọc cái lỗ , vật nhưng lại có khí. Lặng lẽ mò mẫm vào, nương kia ngủ say, khí phủ kín căn phòng, khiến mũi có chút khó chịu.

      Thư Sinh nắm chặt tay nàng, đề phòng trong nháy mắt biết chạy đâu. Lúc bàn tay ấm áp chạm đến, Chước Tử lập tức rút tay về, thiếu chút muốn kích động đánh trận, đúng là đồ háo sắc mà!

      Thư Sinh hết sức bất đắc dĩ, hôm nay Chước Tử rất kỳ lạ nha.

      Chước Tử lò dò tiến lên vài bước, nhích đến gần, nhìn chằm chằm vào quyển trục bàn. nhàng chạy lại gần, khí quả nhiên từ đây mà ra, liền đưa tay chọc chọc, Thư Sinh vội kéo tay nàng lại. khí này bình thường, hoàn toàn phải thứ Chước Tử có thể khống chế được. Lúc này nàng nên ngoan ngoãn nghe theo , nàng có chút nghi ngờ nào về sức mạnh thực của Thư Sinh.

      Thư Sinh kéo nàng ra ngoài, về phòng mới quay sang hỏi Chước Tử: “Bên trong quyển trục kia là gì?”

      “Bây giờ chưa xác định , nhưng lực lớn như thế, nên động vào nó vội.”

      Chước Tử run lên từng chập: “Chẳng lẽ cứ để nó ở đây? Lũ ở sau hậu viện, chẳng may va chạm làm sao đây?”

      Thư Sinh ngẫm nghĩ lúc, quả thực để nó ở đây cũng tốt: “Nàng cứ ngủ , để ta xem.”

      “Ta cùng ngươi”. Chước Tử thấy tay vẫn bị nắm, liền rút về rồi bỏ trước.

      Thư Sinh cảm thấy giải quyết việc này xong phải thư thả chuyện với nàng… phải, quay về là luôn. Nhưng trong chớp mắt, Chước Tử vừa chạy đến cửa, ra đến hành lang mà còn cảm nhận được khí. vội rảo bước chạy nhanh qua, tại sao thấy bóng dáng Chước Tử đâu nữa. Mắt liền lạnh vài phần, đến trước quyển trục kia, cảm nhận được chút nguy hiểm mơ hồ, liền giơ tay điểm lên, có khí tức của Chước Tử, lập tức suy nghĩ gì, nhập luôn vào quyển trục.

      Chưa đáp xuống thấy mảnh tuyết bay trắng xóa. Đứng đỉnh đồi ngập tuyết, chân ngập trong tuyết hơn phân nửa. Tìm khắp nơi mà thấy Chước Tử, nhưng lại cảm nhận được rất ràng. Theo phản xạ ngẩng đầu nhìn thấy bọc trắng rơi ụp xuống, vội vàng lao ra đỡ, chuẩn xác ôm được nàng vào lòng.

      Chước Tử run rẩy, rũ rũ cho băng rơi, nhìn kỹ người: “Thư Sinh ngốc.”

      Thư Sinh cười cười: “Lần sau phải đợi ta cùng nhớ chưa.”

      “Ta vừa vào phòng liền có trận cuồng phong nổi lên cuốn bay ”. Chước Tử nhăn nhở: “Chắc do ta quá ấy mà.”

      Thư Sinh cười ra tiếng, nhìn mặt đất trắng xóa, tuyết bay thấy chân trời, : “ trong tuyết khó lắm, ta ôm nàng .”

      Chước Tử đồng ý nhưng vẫn cố hỏi: “Ta nặng lắm ?”

      nặng.”

      Chước Tử rất hài lòng.

      Thư Sinh nhảy lên, đạp tuyết mà tiến. Càng lúc càng lạnh, gió tuyết càng nhiều hơn, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Chước Tử rúc vào ngực : “Đây là đâu thế?”

      “Chưa từng qua”. Thư Sinh nhíu mày, có thứ chưa từng thấy, rất hiếm. Vừa rồi dồn lực chấn động tám phương nhưng thu được kết quả gì. Thân hình mềm mại trong lòng cứ cọ cọ lại, như tìm được vị trí thích hợp, động tác càng lúc càng yếu, còn thở hắt ra, hoảng sợ cúi đầu nhìn nàng, vội vàng đứng lại: “Chước Tử?”

      Chước Tử chớp mắt mấy cái, Thư Sinh đưa tay lau tuyết mặt nàng, nàng khụt khịt: “Lạnh quá. Thư Sinh ngốc, ngươi ấm quá, chia cho ta chút.”

      Thư Sinh chần chờ lúc rồi đặt môi lên mặt nàng.

      Chước Tử mở to mắt. Bỗng nhiên trong bụng có luồng nhiệt ập vào mạnh mẽ, khiến cơ thể nóng bừng lên. Nhưng có cái gì vẫn sai sai, biết thế nào…

      Thư Sinh lưu luyến rời khỏi đôi môi nóng bỏng ấy, biết bao lâu rồi mới có thể quang minh chính đại hôn nàng thế này, muốn hôn lâu hơn chút nữa. cảm thán, thấy Chước Tử giật , liền huơ huơ tay: “Chước Tử.”

      Chước Tử giật mình, định thần nhìn : “ thấy chán ghét”. Nàng như làm chuyện xấu bị phát , lảm nhảm mình: “Thôi xong, thực thấy ghét chút nào cả, làm sao đây, làm sao bây giờ?”

      Thư Sinh cười : “ ghét cái gì?”

      Chước Tử e sợ nhìn : “ ghét hôn môi.”

      Tâm tình Thư Sinh tốt hẳn lên, phủi tuyết đầu nàng, lại thấy nàng khóc òa lên, vội hỏi: “Nàng sao thế? Vẫn còn lạnh à? Hay ta độ nhiều khí quá?”

      Chước Tử vùi đầu khóc, nghẹn ngào: “Tân Nương , nếu, nếu thích người, chán ghét hôn mội, tim còn đập thình thịch nữa, làm sao bây giờ?”

      Thư Sinh ngẩn người, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, giọng có chút kinh ngạc: “Như thế phải tốt sao?”

      Chước Tử hai mắt đẫm lệ trừng : “Nhưng trong lòng ngươi có người rồi, sao có thể hoa tâm thế chứ? Ngươi muốn ăn trong bát còn dòm nồi à, có tin ta đá bay ngươi hả? Đồ Thư Sinh thối tha.”

      Thư Sinh nhìn bộ dáng vừa đau lòng vừa tức giận của nàng, kìm được liền hôn nàng cái rồi ôm chặt lấy, cho nàng né tránh: “Chước Tử ngốc này.”

      Chước Tử tức tối: “Ngươi mới ngốc!”

      “Vừa rồi… ta cũng thấy ghét mà”. Thư Sinh nghiêm túc : “Tân Nương đúng mà, khi thích ai đó, ghét chuyện này.”

      Chước Tử bị vây chặt trong ngực, khẽ giật mình nhìn : “Ý của Thư Sinh ngốc nhà ngươi là ngươi thích ta?”

      Thư Sinh gật đầu: “Đúng thế, là thích đấy, rất thích nhé.”

      Chước Tử vẫn thấy ổn: “Nhưng phải ngươi chờ nương sao?”

      Thư Sinh cười khổ: “Chước Tử đần này.”

      Chước Tử nắm chặt tay, càng thấy giận dữ: “Thư Sinh mới ngốc!”

      Thư Sinh nhìn nàng, nhàn nhạt cười: “Cuối cùng ta cũng chờ được nàng, Chước Tử à!”

      Chước Tử chớp mắt, ôm bụng, từ từ nào, đây là tình huống gì vậy trời? Thế này là ngay từ đầu Thư Sinh xuất ở đây là vì chờ nàng sao? Nàng chính là nương kia sao? Bảo sao mỗi lần nàng cần giúp đỡ đều có ở bên! Nàng che miệng, cọ loạn trong ngực : “Thế sao chàng sớm hơn?”

      sớm… Liệu nàng có đánh ta ?”

      Chước Tử ngẫm nghĩ, chắc là . Nhưng trong lòng nàng bây giờ rất vui vẻ, người nàng thích cũng thích nàng, đời này còn chuyện gì hạnh phúc hơn đây? Nàng cười đến lệch mặt luôn, nhìn Thư Sinh như từ tranh thủy mặc bước ra, cẩn thận hôn cái, tim đập thịch: “ thấy đáng ghét.”

      Thư Sinh nín thở, nhìn Chước Tử nõn nà trong ngực, đáy mắt ngập tràn ôn nhu, khắp nơi thế gian này cũng có vẻ đẹp nào có thể sáng bằng nàng. Nhưng nhìn lúc lâu vội quay đầu sang chỗ khác, bịt chặt mũi, phải nhanh chóng thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, nếu sao đột phá được đây!!!

      Nghỉ lúc, ôm Chước Tử đáng đứng dậy, nghiêm túc: “Phải cố tìm được cửa ra. Nhưng mà Chước Tử à, ta tập trung… Nàng đừng cọ tới cọ lui nữa, ta vận khí được…”

      Chước Tử trong lòng ngước mặt lên: “Thư Sinh ngốc ôi, ta thích chàng.”

      Thư Sinh cười cười: “Ừm.”

      Chước Tử cũng vui vẻ cười: “Sau này chúng ta có thể cùng nhau bảo vệ khách điếm rồi!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Thư Sinh liền xịu xuống, ngẩng đầu nhìn trời đầy tuyết bay bay, trong lòng rối rắm, thầm than thở, đến bao giờ mới có thể đạp lên cái khách điếm kia để trở thành tình đích thực của Chước Tử đây???!!!

      Hạo Nguyệt: vì tình cảm được công khai, từ chương này đổi cách xưng hô của hai bạn trẻ nha cả nhà ^^









      Chương 34: Đầu sư tử trong Bát Đồ

      Chước Tử vòng tay ôm lấy cổ Thư Sinh, nhìn chăm chú, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy đẹp trai, tim bỗng đập nhanh, ra đây chính là cảm giác thích người.

      Thư Sinh thầm than trong lòng, nếu nàng cứ nhìn mãi như vậy, kiềm chế bản thân được nữa.

      “Thư Sinh đần, đóa hoa của ta đâu rồi?”.


      “Ta cất ở trong ngực”.

      “Ồ”. Chước Tử đưa tay vào tìm, đó là món quà đầu tiên Thư Sinh tặng cho nàng, sờ soạng lúc, cuối cùng cũng tìm thấy nó, tiện tay chọc chọc bụng , qua lớp xiêm y, vẫn cảm thấy là rắn chắc, “Chưởng quầy, chàng có mấy múi cơ bụng?”.

      “… Nàng hỏi cái này để làm gì?”

      “Đỗ Quyên tỷ tỷ thường chê cười Hồ Lô mập, là nam nhân mà ngay cả múi cơ bụng cũng có, ít nhất phải sáu múi mới đạt tiêu chuẩn”.

      Thư Sinh nhịn được cười: “Hôm nào, ta cho nàng xem nhé”.

      đột nhiên có loại cảm giác đại sói xám ăn thịt tiểu bạch thỏ… Mà thỏ trắng đưa tới tận miệng rồi… Thế nên phải chạy nhanh ra ngoài! Có điều, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì, gió tuyết dừng lại, rét lạnh mới dần dần tan bớt. Bước nhanh về phía trước, bỗng nhiên cảm thấy giống như nhảy lên nham thạch nóng bỏng vậy, Chước Tử bị hun đến phải kêu lên: “Nóng quá”, lại chui vào trong ngực .

      Thư Sinh bỗng nhiên dừng lại, lùi lại phía sau, có điều, vừa lui được trượng, gió lạnh từ bốn phương tám hướng bỗng nhiên lại ập tới, Chước Tử run lên: “Lạnh quá”. Thư Sinh ôm chặt nàng: “Để ta đặt nàng trong cầu linh lực nhé, thấy cảm nóng lạnh nữa”.

      “Đừng, làm vậy biết được chàng thế nào”.

      Trái tim Thư Sinh khẽ rung động, mỉm cười, có vợ dính sát bên người là tốt! Chước Tử nhíu mày: “Thư Sinh đần, ta quá nặng có phải ? Để ta tự nhé!”.

      làm sao mà nghe, cho dù nàng có nặng như núi Thái Sơn chăng nữa, cũng nhất định buông. Vừa ôm nàng chặt hơn, vừa : “Để ta độ khí toàn thân cho nàng nhé, sợ nóng lạnh nữa”.

      Chước Tử nhắm mắt vận khí, thả lỏng hồi lâu, mới đưa luồng nhiệt ấm áp kia tỏa khắp toàn thân, cực kỳ thoải mái: “Khá hơn rồi, tiếp tục tìm đường ra thôi”.

      Thư Sinh nhấc chân, nhảy vào chỗ nóng như thiêu như đốt kia, xem xét vòng, cười : “Chước Tử, chỗ này rất thú vị đấy”.

      Chước Tử hai mắt sáng ngời: “Thú vị? Chàng biết đây là nơi nào à?”

      “Ừ, là Bát Đồ”.

      Chước Tử nhíu mày, Thư Sinh thêm: “Thời thượng cổ, có quái vô cùng lợi hại, ở giới kẻ nào địch nổi. Sau cùng, cảm thấy buồn chán do tìm được đối thủ, bèn tự phong ấn chính mình. Mà thứ đồ được chọn để phong ấn lên, được gọi là Bát Đồ. Sau khi phong ấn, lại cũng cảm thấy có gì thú vị, cho nên liền biến mình thành quyển trục, lưu lạc khắp nơi. khi nó tỉnh lại, nuốt chửng bất cứ sinh linh nào mà nó gặp phải, bất kể là thứ gì, cũng bị cuốn vào trong trận này”.

      “Tại sao lại gọi nó là Bát Đồ?”.

      Thư Sinh cứng ngắc, Chước Tử… Trọng điểm của nàng ở đâu thế? kiên nhẫn : “Bởi vì quái này tên là Bát”.

      Chước Tử bỗng cảm thấy học thức của Thư Sinh là uyên bác, lên được Thần giới, xuống được Địa Phủ, chuyện được với Ma Vương, lừa được cả Phượng Hoàng, quả thực có gì là thể làm được. Chợt cảm thấy khách điếm Đồng Phúc của bọn họ từ nay về sau có thể mãi mãi mở cửa làm ăn…. Mắt cười thành hình vầng trăng: “Vậy phải làm sao mới ra ngoài được?”

      Bên trong quyển trục có lúc tám quái thân người đầu sư tử, hỏi nó câu hỏi, nếu nó trả lời được ngay lập tức đưa chúng ta ra ngoài vô điều kiện. Nếu như nó trả lời đúng, chúng ta lại phải tìm quái tiếp theo. Nếu tám câu đều trả lời đúng cả tám, nó mở cửa”.

      Chước Tử cảm thấy tình hình nghiêm trọng rồi đây, nhỡ mà ra được phải làm sao bây giờ?

      Thư Sinh ôm nàng, tiếp về phía trước, quái kia cũng khó tìm cho lắm, Bát để cho bọn họ vào. Khi nãy, nó vừa mới tỉnh dậy, cảm thấy buồn chán, thấy bọn ở chỗ hàn băng tuyết hay nóng như đổ lửa cũng hề hấn gì, bất giác cảm thấy thú vị, liền chủ động thân. mặt đất có nhiều hài cốt, lệ khí bên trong cũng nặng lắm, nó ngủ trăm năm, quả nhiên là thế. Chẳng qua là có chút nghi ngờ, vật như vậy, sao lại rơi vào tay nương kia? Ban đêm, lúc Chước Tử khí xuất rồi lại lập tức biến mất, là xảy ra chuyện gì?

      Nghĩ mãi mà vẫn ra, có điều bây giờ, việc ra ngoài quan trọng hơn.

      Mặc dù là cơ thể cảm thấy nóng, nhưng mà trong này, khí nóng cả thiên địa bốc lên, thiêu đốt những phần cơ thể hở ra của hai người, đến mức đỏ bừng. Chước Tử cũng bị nóng đến mất hết tinh thần, trong tay nắm chặt đóa hoa bằng bạch ngọc, : “Thư Sinh đần, ta sắp bị sấy khô mất rồi… Nhân gian có câu, thược dược toàn thân đều là thuốc, rễ thược dược muốn làm thuốc phải sao khô. A… Ta phải là sắp bị sấy khô đấy chứ?

      “Trong bụng nàng có linh đan, xuân hạ thu đông cũng ảnh hưởng đến nàng. Ngoan nào, ngủ giấc , sao đâu”.

      Chước Tử cúi đầu đáp tiếng, là sắp bị nướng chín mất rồi, lẩm bẩm : “Thư Sinh đần, chàng cũng chảy mồ hôi kìa, quần áo ướt hết cả rồi”.

      Thư Sinh muốn để nàng vào trong cầu linh lực, nhưng mà nàng muốn, hay là nắm tay nàng cùng nhau vào trong đó, nàng mới đồng ý. Người ở trong ngực giống như cái bếp lò vậy, càng đốt càng nóng, gương mặt đỏ bừng, trông giống như bông hoa thược dược màu đỏ thẫm.

      Bỗng nghe từ xa truyền tới tiếng sư tử gầm, khiến cho Chước Tử mơ mơ màng màng bị chấn động giật mình: “Sư tử!”.

      Thư Sinh trầm mắt, lập tức chuyển hướng, cưỡi gió mà , lát sau trông thấy ở phía trước có dáng hình cao lớn. Hai người cùng ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy cái đầu sư tử cực lớn. Chước Tử liếm liếm môi, sao nàng lại có cảm giác thèm ăn thế này, thứ kia với món thịt sư tử kho tàu nổi tiếng hoàn toàn hề có liên quan mà.

      Đầu sư tử ràng là chờ hai người tới, bọn họ còn chưa tới gần, nó tự mình bước nhanh lại. Mỗi bước chân của nó, bụi đất bay mù mịt, cát bụi đầy trời, hai người bị bụi bặm bám đầy người.

      Thư Sinh đưa tay áo che cho Chước Tử, bay lên cao, tiện thể đối diện với nó. Chước Tử liếc mắt cái, biết điều chút, hai người bọn họ còn có lỗ mũi lớn bằng nó, khí thế phút chốc yếu .

      Đầu sư tử thở ra hơi, liền có gió lớn ập tới. Thư Sinh đứng yên bất động, sắc mặt bình tĩnh, Chước Tử nhìn cái đầu lớn của nó, tò mò hỏi: “Sư tử đại nhân, đầu ngươi có nặng đến năm trăm cân ?”.

      Đầu sư tử khựng lại chút, Thư Sinh cười thành tiếng: “Chước Tử, nàng vừa hỏi nó câu hỏi”.

      Chước Tử kinh hãi: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi”.

      Đầu sư tử hừ lạnh: “ kẻ nào có thể ở trước mặt Bát ta mà hỏi bừa được”.

      Chước Tử bỗng cảm thấy hối hận, túm lấy áo Thư Sinh chui vào, biết lỗi : “Ta cố ý lãng phí cơ hội, chưởng quầy, chàng đừng mắng ta”.

      Thư Sinh cười : “Chước Tử, câu hỏi của nàng rất hay. Bây giờ, chẳng phải là Bát trả lời được sao?”

      Cái gì? Chước Tử nhìn đầu sư tử kia, nó vò đầu bứt tai, ngồi chồm hỗm, hai chân đan vào nhau, còn sờ cằm nữa… Vẻ mặt nàng nghi ngờ, thế mà trả lời được! Nhưng mà nàng nghĩ mãi cũng hiểu, nhíu mày: “Câu hỏi này rất khó trả lời à?”

      Thư Sinh gật đầu, đây là “vô tình cắm liễu, liễu lên cao” sao? Câu hỏi của Chước Tử quả thực rất khéo: “Nàng hỏi đầu nó có nặng tới năm trăm cân ? Nếu như nó có, vậy nó làm sao mà biết được? Nếu nó có, vậy nó cũng làm sao mà biết được? Muốn biết câu trả lời, chỉ có cách chặt đầu xuống cân thử. Nhưng nếu làm vậy, nó chết”.

      Chước Tử híp mắt: “Chưởng quầy, ta có thể tự khen mình chút ?”

      Thư Sinh cười cười: “Dĩ nhiên có thể”.

      Chước Tử lúc này mới tràn đầy khí thế, : “ Bát đại nhân, ngươi có thể trả lời hay ?”

      Đầu sư tử hai tay ôm đầu “ai ya ai ya” mấy tiếng, giận dữ: “Ta sao có thể bị tiểu quái như ngươi đánh bại! Quả thực, đây chính là sỉ nhục!”.

      Dứt lời, hai tay dừng sức giật cái, cái đầu lăn bịch xuống đất.

      “…”

      Cái đầu sư tử kia bị phần thân thể đầu nắm lấy, xách lên, hả hê : “Đâu chỉ nặng có năm trăm cân, vừa tròn sáu trăm tám mươi mốt cân”.

      Dứt lời, tắt thở mà chết.

      Chước Tử chợt cảm thấy mình gây ra tội nghiệt rồi… Nàng thế mà lại vừa ép chết đầu sư tử khi nãy vẫn còn sống sờ sờ! Thư Sinh cũng ngờ tới, Bát kia lại chịu chơi đến thế, thà rằng tự mình phá hủy phần tám lực, cũng chịu để bọn họ ra ngoài. Nếu như vậy, bảy con còn lại, cho dù có hỏi bọn chúng vấn đề khó tới đâu, bọn chúng cũng đều liều mạng theo cách này, cho bọn họ ra ngoài.

      Chẳng lẽ bọn họ cứ ngốc ở trong này, chơi cái trò chơi tự mình hại mình của đầu sư tử hay sao?.

      Thư Sinh cúi đầu : “Chước Tử, chúng ta ra ngoài nhé?”.

      Chước Tử ôm má: “Có thể ra ngoài à? Tại sao chàng sớm hơn chút? Thư Sinh đần, chàng với Bà Bà giống nhau, quá ham chơi mà”.

      Thư Sinh giật giật khóe miệng, sao lại có thể nghĩ chàng như vậy… chầm chậm: “Nếu như dùng biện pháp mạnh để ra ngoài, quyển trục này bị phá hủy, cách khác, chúng ta phải phá thủng bụng Bát để ra ngoài”.

      Chước Tử giờ mới hiểu được, nhíu mày suy nghĩ, mặc dù Bát nhốt bọn họ ở nơi này, nhưng nàng muốn giết nó chút nào. Hơn nữa, kẻ buồn chán đến độ phải phong ấn chính mình, nghĩ chút, hình như lại… rất thú vị. Suy nghĩ cẩn thận hồi, mới : “A, vậy chúng ta tìm đầu sư tử tiếp theo, nếu như tìm được mà nó dám nuốt lời, lúc ấy phá bụng nó mà ra”

      Thư Sinh cười cười, mặc dù như vậy có chút tùy hứng, nhưng cách này lại rất thấu tình đạt lý. cũng nỡ tùy tiện ra tay giết loại thần thú thượng cổ này… Nếu như có thể thu phục nó, đối với nó hay với lục giới, cũng đều tốt cả. Nghĩ xong, giơ tay thu hai phần thân thể kia vào trong tay áo, tiếp tục tìm phân thân tiếp theo của nó. Còn chưa kịp nhấc chân lên, Chước Tử liền gọi , giơ tay: “Thư Sinh đần, cho ta chui vào nhé”.

      Bông hoa bằng bạch ngọc bị nàng cầm nóng cả lên, ở bàn tay trắng nõn của nàng, nhìn hết sức đẹp mắt. Thư Sinh cầm lấy nó, cẩn thận cài lên tóc nàng. Chước Tử đưa tay sờ thử, thò đầu ra, hôn cái: “Đây có phải là tín vật đính ước mà Tân Nương hay ?”

      Thư Sinh cười : “Ừ.”

      Chước Tử mỉm cười vô cùng hài lòng, giơ lòng bàn tay ra, thổi vào đó hơi, đóa thược dược xuất , cẩn thận đặt vào tay : “Sau này, thấy hoa như thấy ta”.

      Thư Sinh thu tay lại, nhàng nắm chặt lấy, hoa kia liền bay vào, biến mất trong lòng tay, Chước Tử tò mò lật lật lại bàn tay của : “Sao lại thấy đâu nữa?”

      “Hoa đẹp dễ tàn, cất vào bên trong hỏng được”.

      Chước Tử “A” lên tiếng, nhe răng : “ hư đâu, ta truyền linh khí vào đó, đóa hoa thược dược này có bị giày xéo thế nào cũng việc gì”.

      Dây thần kinh của Thư Sinh giật giật, trong đầu quanh quẩn câu : “Đóa hoa thược dược này có bị giày xéo thế nào cũng việc gì” trăm lần… trầm mắt nhìn chằm chằm Chước Tử, nháy mắt mấy cái, giày xéo thế nào… cũng việc gì…

      Quả nhiên là nên phá bụng Bát mà ra ngoài, quái thượng cổ gì nữa cũng chỉ như mây trôi, giày xéo Chước Tử, đúng, là đưa Chước Tử ra ngoài bảo vệ khách điếm mới là việc làm đúng đắn nhất!

      “Chước Tử, nhanh chui vào ngực ta, tìm đầu sư tử kế tiếp!”.

      Chước Tử liếc nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của , Thư Sinh tinh thần phấn chấn như vậy là hiếm thấy. Hồn nhiên hề biết rằng mình bị liệt vào thực đơn của Thư Sinh, Chước Tử vòng tay ôm lấy cổ , đáp tiếng to: “Vâng!”

      Chương 35: hiểu phong tình, cả đời độc

      Bước thêm năm mươi dặm về phía trước, rời khỏi nơi nóng bỏng ấy lại vào vùng đất trăm hoa đua nở đón xuân về.

      Chước Tử theo bản năng, cảm thấy hết sức dễ chịu. Nàng dịch người tìm vị trí thoải mái hơn trong ngực Thư Sinh, thấy mồ hôi trán giơ tay lau : “Thư Sinh đần à, có khi nào, trong Bát Đồ này có đến tám loại phong cảnh hay ?”


      Thư Sinh cười cười: “Ta cũng biết chuyện này, những thứ trong sách cổ chỉ là được ghi lại chứ chưa từng có người trải qua.Ta cũng lần đầu mới gặp, khi trở về có thể ghi thêm chuyện vào sách thiên cổ.”

      “Vẫn còn có chuyện chàng biết cơ à?”. Thư Sinh trong mắt nàng, muốn có gì làm được, cần biết là làm gì.

      Trước mặt cây cỏ xanh tươi, muôn chim đua tiếng, nếu nhìn lướt qua còn mơ hồ thấy xương trắng lẫn trong cỏ, nhưng phong cảnh cũng tính là quá tồi. hơi giơ tay che chắn, phòng chừng nàng lo sợ.

      “Chưởng quầy, chàng có mệt ?”

      mệt.”

      “Thư Sinh đần! Có cái đầu sư tử kìa!”

      Nàng mới chỉ tay về hướng kia, dưới chân Thư Sinh, gió nổi lên, mạnh mẽ tạt vào kẻ đầu sư tử ngồi mặt đất bắt bươm bướm kia. Gió thổi ào ào lúc dừng lại, thổi bay tứ tung mọi thứ, làm cho bộ lông đầu sư tử bù xù, bươm bướm cũng nát thành mây khói. Nhìn gương mặt nghiêm nghị của nó, Chước Tử gượng cười: “Chúng ta thực phải đến quấy phá chỗ ở của ngươi đâu.”

      Cái đầu sư tử liếc nhìn hai người cái: “Có gì hỏi .”

      Chước Tử nuốt khan: “Cái đầu của ngươi có đến năm trăm cân thế?”

      Đầu Sư Tử thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: “Cùng câu được hỏi đến hai lần!”

      “Hic…”, Chước Tử im lặng trốn vào trong lòng Thư Sinh, nếu biết thể hỏi nàng chuẩn bị nhiều câu hỏi hơn rồi, rút cục là nàng ngay cả nghĩ câu hỏi cũng chưa hề nghĩ. Nàng nghiêm túc: “Chưởng quầy, lên .”

      Thư Sinh cười cười, ngẫm lúc rồi hỏi: “ lực của ngươi lớn như thế, sao nương người trần kia có thể bình yên vô mang theo ngươi?”

      Nó nghĩ chút rồi trả lời: “Ngươi úp sọt ta.”

      Thư Sinh nhún vai: “Ngươi có thể chọn trả lời mà.”

      Chước Tử tiếp lời: “Như thế chính là trả lời được, nên chúng ta thắng rồi, ngươi phải thả chúng ta ra.”

      Đầu sư tử kêu lên: “Cái đồ vô liêm sỉ này! Dám chọc đến Bát đại gia ta đây. cho các ngươi cũng chẳng sao, đại gia ta muốn hại người kia đương nhiên bình an thôi. trả lời xong, tạm biệt, hẹn gặp lại!”

      Vừa xong, liền lập tức biến mất, lần này đến địa điểm cũng thèm ra. Chước Tử hỏi: “Câu tiếp theo có phải nên hỏi vì sao lại cam tâm tình nguyện để nương kia theo đúng ?”

      Thư Sinh cười : “Thông minh lắm. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Nếu lần này Bát có cho chúng ta thoát ra với kiểu đùa giỡn của , vẫn tiếp tục làm đấy. Nhưng nó lại nỡ xuống tay với nương trần gian. Có thể nương ấy có biện pháp có thể khiến nó nghe lời. Nếu tìm ra lý do, có lẽ ngăn cản nó đoạt mạng sống của những người khác. Chỉ có điều… nàng lại phải lòng vòng mấy chuyến ở đây với ta rồi.”

      Chước Tử cười cười: “Chơi rất vui mà!”

      Lúc nóng lúc lạnh thưởng thức cảnh đẹp cái nỗi gì, chẳng qua, có ở đây, thực an tâm, nên cảm thấy vui vẻ thôi.

      Ở trong cảnh xuân lại tìm cái đầu sư tử thứ ba, vấn đề vừa hỏi, bạo gan lại nhận được câu trả lời: “Từ cụ cố của cụ cố nàng ta thế rồi, ta chính là vật tổ truyền lại. Bọn họ từ đời này qua đời khác hết sức bảo hộ ta, có công cũng có tình. Trả lời xong, tạm biệt, hẹn gặp lại!”.

      Cây cỏ xanh tốt qua , trải qua xuân, hạ, đông, giờ đến mùa thu, sắc hồng nhuốm đỏ cả núi, lá cây rụng xuống, trải ra như máu khắp mặt đất.

      Chước Tử nhảy xuống, nàng muốn hái lá phong. Đây hẳn là ảo cảnh, có chút gì đó rất , nàng chọn được mười phiến lá với từng đường gân nổi lên ràng, cẩn thận cất vào trong ngực. Thấy đằng trước cũng có chiếc lá khá đẹp, vừa chạm vào cảm nhận được ánh mắt quét qua, kinh ngạc chút rồi tung chưởng đánh tới, nghe thấy có tiếng gầm giận dữ vang lên, khiến lá cây bị cuốn bày ào ào. May mắn Thư Sinh túm được nàng, nếu chắc bị gió thổi bay đến tận đâu rồi.

      Nàng còn chưa kịp hoàn hồn thấy dưới mặt đất nứt ra, lộ cái đầu sư tử với bên mắt sưng đỏ, nó trừng nàng: “ nghiệt nho mà cũng dám đánh ông tổ ngươi, muốn chết hả?”

      Thư Sinh lườm nó: “Nếu còn dọa nàng, bên kia cũng bị ăn đòn tiếp đấy.”

      Đầu sư tử vội vàng ngậm miệng lại, phủi lá khô đầy đầu rồi mới : “Hỏi .”

      Thư Sinh cười : “Chúng ta có mấy cách để thoát ra ngoài?”

      Đầu sư tử tức giận hét lên: “Đủ rồi đấy! Ngay từ đầu toàn hỏi mấy câu bất bình thường, có câu nào có chiều sâu tý à? Ví dụ như trời cao bao nhiêu, đó có bao nhiêu thần tiên, Nữ Oa bao tuổi cũng được cơ mà?”

      thèm, chúng ta có hứng thú với vấn đề này hơn.”

      “Hừ! Đại gia ta theo được, tạm biệt!”

      Dứt lời liền hô lên trận cuồng phong. Thư Sinh nắm chặt tay Chước Tử, nhàng : “Phải ra ngoài thôi, nắm chặt tay ta nhé.”

      Chước Tử vội ôm lấy cánh tay , gió lạnh thấu xương ùa đến, chân rời mặt đất theo hướng gió lao lên trời phóng vút . Còn chưa kịp mở mắt thấy có người : “Sao nhanh thế chơi xong rồi, Bát, ngươi càng lúc càng yếu đấy.”

      nghe thấy giọng nam cãi lại: “Tại bọn chúng thực rất đáng ghét ấy!”

      Chước Tử trợn mắt, thấy nương trọ ở phòng chữ Thiên kia ngồi ghế nhìn bọn họ, bên cạnh có bóng dáng cao lớn… Nàng ngẩng đầu, thực người rất rất cao to đó nha.

      nương ngáp cái: “Là do ngươi quá yếu có”. Nàng ta quay sang vẫy tay với Thư Sinh và Chước Tử, cười : “Xin chào!”

      Chước Tử đột nhiên muốn giơ ngón giữa lên, chào… chào cái đại gia ngươi ấy… Bọn họ suýt chút nữa bị ép chết, thế nhưng bộ dáng của nàng ta kia chính là biết hết mọi việc mà. Nàng tức giận: “Ngươi là kẻ đồng lõa, bắt tay với nhau, đẩy chúng ta vào trong Bát Đồ đúng ?”

      Mắt nương ấy sáng ngời: “ thông minh quá thôi. Bát khách điếm này khác những nơi khác, chắc chắn có cao nhân nấp nên ta mới vào trọ lại. Vốn cũng muốn lấy mạng các ngươi đâu, chỉ là thích chơi đùa thôi, ai da, có biết đâu các ngươi lại chẳng chịu chơi gì cả.”

      Chước Tử ôm trán, thực muốn thả Đại Hoàng ra cắn nàng ta…

      Thư Sinh phất tay áo, làn khói nhàng bay ra, Bát lập tức lao lên chắn, nhìn rồi tự đắc cười: “Cũng tồi, ta nghĩ ngươi muốn thu lực của ta để ăn đây mà.”

      “Hả..”. Thư Sinh nhàn nhạt đáp: “Chút lực ấy chả đủ dính răng.”

      “….”, Bát thấy bi thương tràn đầy: “Này, có cần đả kích thế chứ? Biết ngươi lợi hại rồi, nhưng chưa chắc giỏi đến mức ấy đâu.”

      Thư Sinh mím môi: “Ngươi có thể thử xem, chắc cũng có thể đỡ đói lòng chút.”

      Bát nhíu mày, gì nữa. nương kia sờ sờ cằm: “Thực chưởng quầy lợi hại, nhưng sao lại phải ở đây bảo vệ cái khách điếm này?”, nàng ta liếc nhìn Chước Tử cái, nghiêng đầu: “ Bát, nàng ta là gì?”

      “Là thược dược , sau hậu viện còn đóng cây cỏ nữa, tối qua còn thấy bọn họ chà mạt chược, náo nhiệt vô cùng.”

      Chước Tử nhe răng: “Đừng có động đến bọn họ.”

      nương ấy cười: “Chúng ta sao dám chứ. Nhưng ta trả tiền phòng trọ mười ngày rồi, dám đuổi ta sao?”

      Khí thế Chước Tử lập tức xẹp xuống, thầm cầu bọn họ náo loạn, ầm ĩ lên. Vừa bước khỏi cửa, liền hỏi: “Thư Sinh đần à, có cách nào để họ gây rắc rối ?”

      Thư Sinh im lặng ngước mắt: “Có lẽ… có thể triệu hồi thêm thần thú nữa.”

      Chước Tử gạt ưu thương: “Chưởng quầy, nặng như thế nóc nhà có chịu nổi áp lực …”

      Hòa mực nước xong, Chước Tử leo lên nóc nhà cùng Thư Sinh. Xa xa con Tỳ Hưu mắt to mắt xiêu vẹo lượn lờ, lại còn có Thao Thiết lúc la lúc lắc nữa, nó nhìn thấy Chước Tử liền lắc nhiều hơn, vẻ mặt như nhìn thấy miếng thịt ngon lành.

      Chước Tử bám phía sau Thư Sinh, nhìn đặt bút hỏi: “Lần này vẽ cái gì thế?”

      “Hống.”

      Chước Tử sửng sốt: “Là Hống của Đông Hải á?”

      Thư Sinh cười gật đầu, ngòi bút chấm mực vung lên nóc nhà, từng nét vẽ màu đen lên.

      “Chưởng quầy, khách điếm của chúng ta có khi đổi thành “Khách điếm thần thú” !” Chước Tử cầm nghiên mực chạy theo sau : “Hống có tác dụng gì?”

      “Nếu Bát có động tác gì khác thường, nó tức giận rống to, thổi bay tất cả lực. Bát bị mất hết lực chẳng còn gì đáng sợ nữa, ta nghĩ nó nhiều thịt thế, chắc Thao Thiết thích lắm.”

      Chước Tử thấy thản nhiên thế, lẳng lặng suy nghĩ, hiểu sao lại thấy cảnh tượng lão quái kia bị Thao Thiết nuốt chửng cũng tồi lắm… Nàng lắc đầu, thế là xấu nha: “Đều là linh vật thượng cổ, Bát chẳng lẽ lại tiếp được chiêu ư?”

      Thư Sinh mỉm cười: “Có thể đối đầu với Bát cũng rất ít, nhưng mà… chúng lại là tranh do ta vẽ ra.”

      Nhìn bình tĩnh chuyện, trong lòng Chước Tử lại nhảy lên cái, nghiêng đầu bịt mũi, làm sao đây, bỗng dưng lại thấy Thư Sinh tuấn ngời ngời. Nàng gần như nhớ bộ dáng lúc là Cao Nhân của nữa.

      “Tranh xong rồi!”

      Chước Tử ngẩng đầu nhìn, thấy nó y như con thỏ, chỉ nhìn thân hình trông hiền lành lại còn hết sức đáng , nhưng nhìn cái đầu kia, sừng dài nhọn hoắt, hung dữ như sói hoang, kiềm được vội trốn sau lưng Thư Sinh.

      Thư Sinh dẫn nàng về phòng, quay ra ngoài giếng múc nước để nàng rửa mặt rửa tay: “Phải chờ đến sáng mai, giờ ngủ thôi, ta mở cửa.”

      Chước Tử rửa mặt, thấy khoan khoái lạ thường, nước giếng ở khách điếm đúng là vô cùng ngọt lành, mát mẻ, gấp đôi so với nước suối ngoài kia. Đợi nàng rửa sạch xong, liền liếc trộm: “Khăn này là của chàng mà…”

      Thư Sinh tỉnh bơ: “Hôn cũng hôn rồi, mấy tiểu tiết này để ý làm gì.”

      Chước Tử lau mặt, cảm thấy hình như có gì sai sai, cứ như kiểu bị người ta bán còn ngồi đếm tiền hộ.

      Sau khi rửa mặt, hai má Chước Tử lại hồng lên, mềm mại như nước. Bàn tay trắng ngần và thon dài vừa thả vào chậu nước, mặt nước lan ra, nhìn thấy non mềm vô cùng. Thư Sinh nhìn lúc rồi ngó lên mái tóc của nàng, đóa hoa vẫn nổi bật đấy, liền đưa tay kéo nàng lại gần.

      Động tác cẩn thận đến mức thần kinh thô như Chước Tử cũng cảm giác được, nàng giương mắt nhìn , có chút ác ý nào, Thư Sinh vẫn như bình thường nhưng như vậy hiểu sao lại khiến người ta tim đập thình thịch.

      Ánh mắt sáng lấp lánh, Thư Sinh xoay người đối mặt, rủ mắt nhìn hai má hồng hồng của nàng, trong lòng nhộn nhạo, khẽ động, bèn cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

      thấy chán ghét… Lại còn hơi thích thích… Chước Tử ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn ấy. Động tác của hết sức ôn nhu nhàng, có ép buộc, thân thể sát lại gần nhau, đến mức nghe thấy cả tiếng tim đập lạc nhịp của đối phương.

      Chỉ là…

      Chước Tử xịu mặt, đẩy ra, nhíu mày: “Thư Sinh đần, ngươi có thể đừng đẩy lưỡi vào được ?”

      “…”

      chen chúc hóng chuyện ngoài cửa sổ đỡ trán, Lão Đại, hiểu phong tình độc cả đời đấy, biết hả??!!

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 35: hiểu phong tình, cả đời độc

      Bước thêm năm mươi dặm về phía trước, rời khỏi nơi nóng bỏng ấy lại vào vùng đất trăm hoa đua nở đón xuân về.

      Chước Tử theo bản năng, cảm thấy hết sức dễ chịu. Nàng dịch người tìm vị trí thoải mái hơn trong ngực Thư Sinh, thấy mồ hôi trán giơ tay lau : “Thư Sinh đần à, có khi nào, trong Bát Đồ này có đến tám loại phong cảnh hay ?”


      Thư Sinh cười cười: “Ta cũng biết chuyện này, những thứ trong sách cổ chỉ là được ghi lại chứ chưa từng có người trải qua.Ta cũng lần đầu mới gặp, khi trở về có thể ghi thêm chuyện vào sách thiên cổ.”

      “Vẫn còn có chuyện chàng biết cơ à?”. Thư Sinh trong mắt nàng, muốn có gì làm được, cần biết là làm gì.

      Trước mặt cây cỏ xanh tươi, muôn chim đua tiếng, nếu nhìn lướt qua còn mơ hồ thấy xương trắng lẫn trong cỏ, nhưng phong cảnh cũng tính là quá tồi. hơi giơ tay che chắn, phòng chừng nàng lo sợ.

      “Chưởng quầy, chàng có mệt ?”

      mệt.”

      “Thư Sinh đần! Có cái đầu sư tử kìa!”

      Nàng mới chỉ tay về hướng kia, dưới chân Thư Sinh, gió nổi lên, mạnh mẽ tạt vào kẻ đầu sư tử ngồi mặt đất bắt bươm bướm kia. Gió thổi ào ào lúc dừng lại, thổi bay tứ tung mọi thứ, làm cho bộ lông đầu sư tử bù xù, bươm bướm cũng nát thành mây khói. Nhìn gương mặt nghiêm nghị của nó, Chước Tử gượng cười: “Chúng ta thực phải đến quấy phá chỗ ở của ngươi đâu.”

      Cái đầu sư tử liếc nhìn hai người cái: “Có gì hỏi .”

      Chước Tử nuốt khan: “Cái đầu của ngươi có đến năm trăm cân thế?”

      Đầu Sư Tử thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: “Cùng câu được hỏi đến hai lần!”

      “Hic…”, Chước Tử im lặng trốn vào trong lòng Thư Sinh, nếu biết thể hỏi nàng chuẩn bị nhiều câu hỏi hơn rồi, rút cục là nàng ngay cả nghĩ câu hỏi cũng chưa hề nghĩ. Nàng nghiêm túc: “Chưởng quầy, lên .”

      Thư Sinh cười cười, ngẫm lúc rồi hỏi: “ lực của ngươi lớn như thế, sao nương người trần kia có thể bình yên vô mang theo ngươi?”

      Nó nghĩ chút rồi trả lời: “Ngươi úp sọt ta.”

      Thư Sinh nhún vai: “Ngươi có thể chọn trả lời mà.”

      Chước Tử tiếp lời: “Như thế chính là trả lời được, nên chúng ta thắng rồi, ngươi phải thả chúng ta ra.”

      Đầu sư tử kêu lên: “Cái đồ vô liêm sỉ này! Dám chọc đến Bát đại gia ta đây. cho các ngươi cũng chẳng sao, đại gia ta muốn hại người kia đương nhiên bình an thôi. trả lời xong, tạm biệt, hẹn gặp lại!”

      Vừa xong, liền lập tức biến mất, lần này đến địa điểm cũng thèm ra. Chước Tử hỏi: “Câu tiếp theo có phải nên hỏi vì sao lại cam tâm tình nguyện để nương kia theo đúng ?”

      Thư Sinh cười : “Thông minh lắm. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Nếu lần này Bát có cho chúng ta thoát ra với kiểu đùa giỡn của , vẫn tiếp tục làm đấy. Nhưng nó lại nỡ xuống tay với nương trần gian. Có thể nương ấy có biện pháp có thể khiến nó nghe lời. Nếu tìm ra lý do, có lẽ ngăn cản nó đoạt mạng sống của những người khác. Chỉ có điều… nàng lại phải lòng vòng mấy chuyến ở đây với ta rồi.”

      Chước Tử cười cười: “Chơi rất vui mà!”

      Lúc nóng lúc lạnh thưởng thức cảnh đẹp cái nỗi gì, chẳng qua, có ở đây, thực an tâm, nên cảm thấy vui vẻ thôi.

      Ở trong cảnh xuân lại tìm cái đầu sư tử thứ ba, vấn đề vừa hỏi, bạo gan lại nhận được câu trả lời: “Từ cụ cố của cụ cố nàng ta thế rồi, ta chính là vật tổ truyền lại. Bọn họ từ đời này qua đời khác hết sức bảo hộ ta, có công cũng có tình. Trả lời xong, tạm biệt, hẹn gặp lại!”.

      Cây cỏ xanh tốt qua , trải qua xuân, hạ, đông, giờ đến mùa thu, sắc hồng nhuốm đỏ cả núi, lá cây rụng xuống, trải ra như máu khắp mặt đất.

      Chước Tử nhảy xuống, nàng muốn hái lá phong. Đây hẳn là ảo cảnh, có chút gì đó rất , nàng chọn được mười phiến lá với từng đường gân nổi lên ràng, cẩn thận cất vào trong ngực. Thấy đằng trước cũng có chiếc lá khá đẹp, vừa chạm vào cảm nhận được ánh mắt quét qua, kinh ngạc chút rồi tung chưởng đánh tới, nghe thấy có tiếng gầm giận dữ vang lên, khiến lá cây bị cuốn bày ào ào. May mắn Thư Sinh túm được nàng, nếu chắc bị gió thổi bay đến tận đâu rồi.

      Nàng còn chưa kịp hoàn hồn thấy dưới mặt đất nứt ra, lộ cái đầu sư tử với bên mắt sưng đỏ, nó trừng nàng: “ nghiệt nho mà cũng dám đánh ông tổ ngươi, muốn chết hả?”

      Thư Sinh lườm nó: “Nếu còn dọa nàng, bên kia cũng bị ăn đòn tiếp đấy.”

      Đầu sư tử vội vàng ngậm miệng lại, phủi lá khô đầy đầu rồi mới : “Hỏi .”

      Thư Sinh cười : “Chúng ta có mấy cách để thoát ra ngoài?”

      Đầu sư tử tức giận hét lên: “Đủ rồi đấy! Ngay từ đầu toàn hỏi mấy câu bất bình thường, có câu nào có chiều sâu tý à? Ví dụ như trời cao bao nhiêu, đó có bao nhiêu thần tiên, Nữ Oa bao tuổi cũng được cơ mà?”

      thèm, chúng ta có hứng thú với vấn đề này hơn.”

      “Hừ! Đại gia ta theo được, tạm biệt!”

      Dứt lời liền hô lên trận cuồng phong. Thư Sinh nắm chặt tay Chước Tử, nhàng : “Phải ra ngoài thôi, nắm chặt tay ta nhé.”

      Chước Tử vội ôm lấy cánh tay , gió lạnh thấu xương ùa đến, chân rời mặt đất theo hướng gió lao lên trời phóng vút . Còn chưa kịp mở mắt thấy có người : “Sao nhanh thế chơi xong rồi, Bát, ngươi càng lúc càng yếu đấy.”

      nghe thấy giọng nam cãi lại: “Tại bọn chúng thực rất đáng ghét ấy!”

      Chước Tử trợn mắt, thấy nương trọ ở phòng chữ Thiên kia ngồi ghế nhìn bọn họ, bên cạnh có bóng dáng cao lớn… Nàng ngẩng đầu, thực người rất rất cao to đó nha.

      nương ngáp cái: “Là do ngươi quá yếu có”. Nàng ta quay sang vẫy tay với Thư Sinh và Chước Tử, cười : “Xin chào!”

      Chước Tử đột nhiên muốn giơ ngón giữa lên, chào… chào cái đại gia ngươi ấy… Bọn họ suýt chút nữa bị ép chết, thế nhưng bộ dáng của nàng ta kia chính là biết hết mọi việc mà. Nàng tức giận: “Ngươi là kẻ đồng lõa, bắt tay với nhau, đẩy chúng ta vào trong Bát Đồ đúng ?”

      Mắt nương ấy sáng ngời: “ thông minh quá thôi. Bát khách điếm này khác những nơi khác, chắc chắn có cao nhân nấp nên ta mới vào trọ lại. Vốn cũng muốn lấy mạng các ngươi đâu, chỉ là thích chơi đùa thôi, ai da, có biết đâu các ngươi lại chẳng chịu chơi gì cả.”

      Chước Tử ôm trán, thực muốn thả Đại Hoàng ra cắn nàng ta…

      Thư Sinh phất tay áo, làn khói nhàng bay ra, Bát lập tức lao lên chắn, nhìn rồi tự đắc cười: “Cũng tồi, ta nghĩ ngươi muốn thu lực của ta để ăn đây mà.”

      “Hả..”. Thư Sinh nhàn nhạt đáp: “Chút lực ấy chả đủ dính răng.”

      “….”, Bát thấy bi thương tràn đầy: “Này, có cần đả kích thế chứ? Biết ngươi lợi hại rồi, nhưng chưa chắc giỏi đến mức ấy đâu.”

      Thư Sinh mím môi: “Ngươi có thể thử xem, chắc cũng có thể đỡ đói lòng chút.”

      Bát nhíu mày, gì nữa. nương kia sờ sờ cằm: “Thực chưởng quầy lợi hại, nhưng sao lại phải ở đây bảo vệ cái khách điếm này?”, nàng ta liếc nhìn Chước Tử cái, nghiêng đầu: “ Bát, nàng ta là gì?”

      “Là thược dược , sau hậu viện còn đóng cây cỏ nữa, tối qua còn thấy bọn họ chà mạt chược, náo nhiệt vô cùng.”

      Chước Tử nhe răng: “Đừng có động đến bọn họ.”

      nương ấy cười: “Chúng ta sao dám chứ. Nhưng ta trả tiền phòng trọ mười ngày rồi, dám đuổi ta sao?”

      Khí thế Chước Tử lập tức xẹp xuống, thầm cầu bọn họ náo loạn, ầm ĩ lên. Vừa bước khỏi cửa, liền hỏi: “Thư Sinh đần à, có cách nào để họ gây rắc rối ?”

      Thư Sinh im lặng ngước mắt: “Có lẽ… có thể triệu hồi thêm thần thú nữa.”

      Chước Tử gạt ưu thương: “Chưởng quầy, nặng như thế nóc nhà có chịu nổi áp lực …”

      Hòa mực nước xong, Chước Tử leo lên nóc nhà cùng Thư Sinh. Xa xa con Tỳ Hưu mắt to mắt xiêu vẹo lượn lờ, lại còn có Thao Thiết lúc la lúc lắc nữa, nó nhìn thấy Chước Tử liền lắc nhiều hơn, vẻ mặt như nhìn thấy miếng thịt ngon lành.

      Chước Tử bám phía sau Thư Sinh, nhìn đặt bút hỏi: “Lần này vẽ cái gì thế?”

      “Hống.”

      Chước Tử sửng sốt: “Là Hống của Đông Hải á?”

      Thư Sinh cười gật đầu, ngòi bút chấm mực vung lên nóc nhà, từng nét vẽ màu đen lên.

      “Chưởng quầy, khách điếm của chúng ta có khi đổi thành “Khách điếm thần thú” !” Chước Tử cầm nghiên mực chạy theo sau : “Hống có tác dụng gì?”

      “Nếu Bát có động tác gì khác thường, nó tức giận rống to, thổi bay tất cả lực. Bát bị mất hết lực chẳng còn gì đáng sợ nữa, ta nghĩ nó nhiều thịt thế, chắc Thao Thiết thích lắm.”

      Chước Tử thấy thản nhiên thế, lẳng lặng suy nghĩ, hiểu sao lại thấy cảnh tượng lão quái kia bị Thao Thiết nuốt chửng cũng tồi lắm… Nàng lắc đầu, thế là xấu nha: “Đều là linh vật thượng cổ, Bát chẳng lẽ lại tiếp được chiêu ư?”

      Thư Sinh mỉm cười: “Có thể đối đầu với Bát cũng rất ít, nhưng mà… chúng lại là tranh do ta vẽ ra.”

      Nhìn bình tĩnh chuyện, trong lòng Chước Tử lại nhảy lên cái, nghiêng đầu bịt mũi, làm sao đây, bỗng dưng lại thấy Thư Sinh tuấn ngời ngời. Nàng gần như nhớ bộ dáng lúc là Cao Nhân của nữa.

      “Tranh xong rồi!”

      Chước Tử ngẩng đầu nhìn, thấy nó y như con thỏ, chỉ nhìn thân hình trông hiền lành lại còn hết sức đáng , nhưng nhìn cái đầu kia, sừng dài nhọn hoắt, hung dữ như sói hoang, kiềm được vội trốn sau lưng Thư Sinh.

      Thư Sinh dẫn nàng về phòng, quay ra ngoài giếng múc nước để nàng rửa mặt rửa tay: “Phải chờ đến sáng mai, giờ ngủ thôi, ta mở cửa.”

      Chước Tử rửa mặt, thấy khoan khoái lạ thường, nước giếng ở khách điếm đúng là vô cùng ngọt lành, mát mẻ, gấp đôi so với nước suối ngoài kia. Đợi nàng rửa sạch xong, liền liếc trộm: “Khăn này là của chàng mà…”

      Thư Sinh tỉnh bơ: “Hôn cũng hôn rồi, mấy tiểu tiết này để ý làm gì.”

      Chước Tử lau mặt, cảm thấy hình như có gì sai sai, cứ như kiểu bị người ta bán còn ngồi đếm tiền hộ.

      Sau khi rửa mặt, hai má Chước Tử lại hồng lên, mềm mại như nước. Bàn tay trắng ngần và thon dài vừa thả vào chậu nước, mặt nước lan ra, nhìn thấy non mềm vô cùng. Thư Sinh nhìn lúc rồi ngó lên mái tóc của nàng, đóa hoa vẫn nổi bật đấy, liền đưa tay kéo nàng lại gần.

      Động tác cẩn thận đến mức thần kinh thô như Chước Tử cũng cảm giác được, nàng giương mắt nhìn , có chút ác ý nào, Thư Sinh vẫn như bình thường nhưng như vậy hiểu sao lại khiến người ta tim đập thình thịch.

      Ánh mắt sáng lấp lánh, Thư Sinh xoay người đối mặt, rủ mắt nhìn hai má hồng hồng của nàng, trong lòng nhộn nhạo, khẽ động, bèn cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

      thấy chán ghét… Lại còn hơi thích thích… Chước Tử ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn ấy. Động tác của hết sức ôn nhu nhàng, có ép buộc, thân thể sát lại gần nhau, đến mức nghe thấy cả tiếng tim đập lạc nhịp của đối phương.

      Chỉ là…

      Chước Tử xịu mặt, đẩy ra, nhíu mày: “Thư Sinh đần, ngươi có thể đừng đẩy lưỡi vào được ?”

      “…”

      chen chúc hóng chuyện ngoài cửa sổ đỡ trán, Lão Đại, hiểu phong tình độc cả đời đấy, biết hả??!!

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 36: Thư sinh đần, ta muốn ngủ cùng chàng

      Lâu rồi chưa có về ngủ ở bồn hoa, Chước Tử vừa mới tỉnh lại, cảm thấy tinh thần phấn chấn, lúc này mới phát ra là giữa trưa. muốn nhảy ra ngoài, liền thấy Thư Sinh tiến lại, nhấc thùng ném vào trong giếng, múc lên thùng nước. Cầm bầu múc nước, vung tay lên, nước giếng rơi xuống như mưa.


      Chước Tử hài lòng lắc lắc đầu, rũ sạch nước người, nước thấm vào trong đất. Chờ cho rồi, lũ mới chống nạnh vươn vai, tắm nắng, cảm khái : “Tư thế tưới nước của Thư Sinh càng ngày càng tốt hơn rồi”.

      “Là do Lão Đại dạy đúng cách chứ sao”.

      Chước Tử nhảy ra ngoài, đáp xuống mặt đất hóa thành người, mặc xiêm y màu trắng vô cùng xinh đẹp, nàng vuốt vuốt mặt, : “Ta có dạy chàng”.

      Tân Nương cúi người, híp híp mắt: “Lão Đại, tình cảm của và Thư Sinh đột nhiên tăng vọt, cần phải khuyên bảo vệ khách điếm cho tốt, lúc cần thiết, có thể cân nhắc tới chuyện sắc dụ nha”.

      Chước Tử cau mày: “Sắc dụ?”

      Bách Thụ ca ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, Thư Sinh chắc chắn là phải người bình thường, còn cần cùng trông coi khách điếm này tới mấy trăm năm nữa. Cho nên lúc này, phải dùng sắc đẹp quyến rũ , dụ ký kết điều ước bảo vệ khách điếm”.

      Chước Tử cảm thấy lời này là có lý, trước kia, nàng cùng từng nghĩ tới, loại người lợi hại giống như Thư Sinh, chắc chắn làm chưởng quỹ lâu đâu. Sau đó, lại , bởi vì chờ nàng nên mới tới nơi này, mấy ngày nay, nàng cũng là nàng thích , có bao giờ, định đưa nàng rời ? Võ công của nàng chắc chắn là thắng được Thư Sinh.

      Cầm lấy tờ điều ước từ tay Đỗ Quyên, Chước Tử cất cẩn thận vào trong ngực áo. Sau đó, mới làm việc, buổi chiều, khách nhân nhiều cũng ít, bao giờ cũng thế. Buổi tối, lúc ăn cơm, nàng hỏi: “Thư Sinh đần, sau này chàng phải về nhà à?”

      Thư Sinh gật đầu, sau này nhất định phải đưa Chước Tử cùng về, cho dù có muốn ở lại nhân gian chờ thêm nữa, được mấy ngàn năm, e rằng bị sứ giả truy đuổi.

      “Á…”, Chước Tử im lặng xới cơm, lời Bách Thụ ca sai, Thư Sinh sớm muộn gì cũng phải .

      Sau khi đóng cửa khách điếm, Thư Sinh định đưa Chước Tử ra ngoài ăn chút đồ ăn thích, chỉ mới nghĩ đến việc có thể đường đường chính chính nắm bàn tay mềm mại của nàng thôi, cũng thấy nóng lòng lắm rồi. Nhưng ai mà ngờ, vừa mới đóng cửa, nàng đâu mất, chẳng với câu nào.

      Vừa được thăng cấp lên làm tình lang, thế mà bị bỏ rơi, lại còn biết người ta đâu. Thư Sinh cảm thấy vui!

      Nấu nước tắm rửa, vào trong phòng nàng, đèn sáng. lúc sau, nhìn thấy Bát cùng nương ở phòng chữ Thiên từ trong phòng bước ra, hình như là sắp ra ngoài. Thư Sinh khách khí cười: “Khách quan, chơi vui nhé”.

      Bát hừ tiếng, vung tay về phía trước, quyển trục trong tay bỗng nhiên bay lên, kéo nương ở phòng chữ Thiên nhảy lên, loáng cái biến mất.

      Thư Sinh nhìn thấy, có chút suy nghĩ, nương kia thân là người phàm mà lại hề sợ hãi, nhìn tuổi cũng lớn, chắc là gặp Bát lâu rồi. Có điều, Bát tự phong ấn chính mình ở quyển trục kia thế nhưng cũng có tâm tình theo đuổi tiểu nương, là kì lạ.

      Đợi mãi mà Chước Tử vẫn chưa về, Thư Sinh cực kỳ phiền muộn trở về phòng mình, tấm chăn bên dưới còn hương hoa thược dược nữa, càng cảm thấy ưu sầu.

      Chước Tử ơi là Chước Tử, đêm dài đằng đẵng, nàng bỏ lại tình lang, đâu mất rồi? Nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn đợi đến khi nghe thấy thanh cho thấy Chước Tử trở về, sau đó mới tắt đèn ngủ. lúc lâu sau, bỗng nhiên cảm nhận được khí tức của nàng, mở mắt, im lặng lắng nghe, thấy tiếng bước chân kia là về hướng này.

      Còn chưa thấy người, ngửi thấy mùi hương thơm ngát, nghiêng đầu nhìn lại, gương mặt xưa nay vốn luôn bình tĩnh, trong nháy mắt, cũng thể bình tĩnh được nữa rồi.

      Mỹ nhân uyển chuyển bước tới, gương mặt thoa chút phấn mỏng, nước da nàng mịn màng, căng bóng, đôi mắt long lanh nhìn , ba phần quyến rũ, năm phần xinh đẹp. Này, đây có đúng là Chước Tử nhà ?

      Chước Tử nhàng lại gần, ngồi xuống mép giường, chớp chớp mắt: “Thư Sinh đần, có đẹp ?”

      Thư Sinh vẫn nín thở nhìn nàng, khó khăn : “Có!”

      Chước Tử khẽ nhíu mày, nằm rạp người ngực , cười tươi như hoa: “Cỏ cây đều cực thích suối nước nóng, nhất là nước suối trong vắt của linh tuyền, mỗi lần ngâm xong, ngoài tăng thêm tu vi, còn có thể khiến cho trong ngoài chút tỳ vết”.

      Thư Sinh mặt mũi cứng đờ, : “Cho nên, vừa nãy nàng ngâm suối nước nóng?”

      “Đúng vậy, như vậy mới càng hấp dẫn”, Chước Tử thò đầu, hôn cái.

      Thư Sinh nín thở nhìn nàng, tối nay, Chước Tử… rất bình thường! Nàng có bao giờ chủ động như vậy đâu? nghĩ chút: “Chước Tử, nàng , có phải nàng vừa gây ra họa gì ?”.

      Chước Tử giật giật khóe miệng, xịu mặt: “ có, Thư Sinh đần, chàng nghĩ nhiều quá rồi”.

      Giọng lại còn như vậy, nũng nịu như vậy! phải hỏi lí do để mắng nàng có được ? Trong lòng đau khổ đấu tranh phen, dịu dàng : “Nàng , bất kể gây ra họa lớn tới đâu, ta cũng tức giận”.

      Chước Tử siết tay, tức giận rống: “ phải rồi mà!”

      Thư Sinh “A” tiếng, thân thể mềm mại kia lại nằm bò lên, cảm thấy ràng thứ gì đó cọ vào người . cứng đờ người, im lặng thầm khen định lực của chính mình.

      Chước Tử nhíu mày, lại hôn cái. Thư Sinh nhịn được đưa tay lên, chạm vào má nàng, mịn màng như lụa, băng cơ ngọc cốt*. Hô hấp trở nên dồn dập, vươn tay kéo nàng xuống, xoay người đè lên, thấy ánh mắt nàng hề có ý trêu đùa, bấy giờ mới hôn xuống, áp lên đôi môi lạnh như băng.

      *Băng cơ ngọc cốt: da như băng, xương như ngọc, chỉ dáng vẻ đẹp đẽ của người con .

      Lúc này đến lượt Chước Tử cứng người. Bị hôn đến còn biết trời đất là gì, dường như quên mất mục đích ban đầu nàng đến đây. Nàng đến để làm gì? Mơ mơ màng màng suy nghĩ lúc, mới nhớ ra… sắc dụ Thư Sinh, ký kết điều ước!

      Hơi thở bên tai càng lúc càng nặng nhọc, mặc dù bị đè thế này có hơi kỳ quái, nhưng mà cảm giác đôi tay kia di chuyển người khiến nàng hết sức thoải mái. Đôi môi khi nãy còn hôn mặt bỗng chuyển hướng xuống dưới, trong đầu “bùm” cái trở nên trống rỗng, nặng nhọc thở dốc. Lúc nhanh chóng quên mất mình là ai, cảm giác nóng rực người dần biến mất, chậm rãi mở mắt, liền thấy Thư Sinh nhìn mình, khó khăn kiềm chế: “Ta muốn… ăn nàng”.

      Chước Tử kinh hãi, nhăn mày: “Ta ăn ngon đâu, khí đủ để nhét kẽ răng”.

      Thư Sinh lật người sang bên cạnh, hít thở khí, ổn định hô hấp: “Nàng… Nàng rốt cục tới đây làm gì?”.

      Chước Tử nhìn : “Trước tiên, chàng cho ta biết, ta sắc dụ có thành công ?”

      Thư Sinh mờ mịt: “Sắc… gì cơ?”.

      “Sắc dụ, là sắc dụ đó. Tân Nương , để chàng đồng ý ký cam kết, lấy sắc dụ là cách làm nhanh chóng mà hiệu quả nhất, còn thêm, dù sao , hai ta cũng đều lưỡng tình tương duyệt. Nàng ấy còn cho ta mượn mấy cuốn sách, bên trong đều vẽ như vậy”.

      Thư Sinh nhíu mày, yên lặng cảm thấy, chắc mai mình phải tưới hoa bằng nước sôi quá… Thường xuyên bò ở cửa sổ nghe lén cũng làm gì, hôm nay còn cho Chước Tử nhà đọc mấy cuốn sách lành mạnh ấy.

      Chước Tử chọc chọc cánh tay : “ ta biết , có thành công ?”

      Thư Sinh than thở: “Thành công”. Nàng căn bản là cần làm vậy, mình thường xuyên khống chế được rồi. Nếu như nhận ra nàng vì có việc mới đến, cũng muốn dừng lại, tại sao lại muốn làm quân tử như vậy, là sắc lang mà, sắc lang! Sắc lang từng bị nàng đá bay!

      Chước Tử mừng rỡ đứng lên, ngồi bên cạnh , lấy tờ giấy trong ngực ra: “Vậy điểm chỉ vào đây có được ?”

      Thư Sinh đọc nội dung ghi trong tờ giấy, cười thành tiếng: “Điều ước cả đời trông coi khách điếm?”

      Chước Tử thà : “Đúng thế, bên trong còn có lực, chàng điểm chỉ ở chỗ này, chính là muốn cùng ta trông coi khách điếm. Nếu ta thành công rồi, vậy chàng điểm chỉ ”.

      Thư Sinh thầm than trong lòng, đưa tay vuốt má nàng: “Chước Tử ngốc”.

      Chước Tử gân cổ cãi: “Ta ngốc”.

      “Ừ”. Thư Sinh bỗng cảm thấy mình rất may mắn, người mà thích là Chước Tử. Với tính cách của , nếu như thích nữ nhân xấu xa, có lẽ vì nàng ta mà làm rất nhiều chuyện xấu, chỉ cần đối phương vui vẻ là được rồi. may mắn… người thích… là nương như thế này. ngồi dậy, ôm lấy nàng, lòng hôn cái: “Chỉ cần nàng câu, ta lập tức ở lại đây cùng nàng”.

      Chước Tử chớp mắt: “Nhưng chàng từng phải quay về”.

      “Trở về mà ta , cùng lắm là thỉnh thoảng về thăm nhà chút thôi. Nàng nghĩ đâu vậy? Muốn trông coi khách điếm, cũng có thể, ta ở bên cạnh nàng”. Thư Sinh nhìn xuống trang giấy, chút lực yếu kém kia chẳng hề có tác dụng trói buộc mình.

      biết tại sao, lỗ mũi Chước Tử hơi đau, hai mắt ửng đỏ. Thư Sinh muốn ở bên cạnh nàng, đâu cũng vậy, nàng ôm chầm lấy , nghẹn ngào : “Thư Sinh đần, có phải ta quá thiếu tin tưởng chàng? hiểu sao ta lại nghi ngờ chàng bắt cóc ta đưa , bỏ lại mọi người”.

      Thư Sinh mỉm cười: “Ta hiểu”.

      Khách điếm đối với nàng mà , chính là nhà, lũ trong hậu viện chính là người thân của nàng. Muốn nàng bỏ lại nhà và người thân mà với mình, đổi lại là mình, cũng muốn.

      Chước Tử lùi lại, xé tờ giấy kia . Thư Sinh đưa tay giúp nàng lau nước mắt, lại là Chước Tử như trước vẫn rất tốt, mặc dù có vẻ mị hoặc, cũng chủ động dọa người như lúc nãy.

      Tờ giấy bị xé nát vụn, bị phủi , tan thành sương khói. Chước Tử nhìn cho tới khi lớp sương khói kia tan biến hết, vô cùng vui vẻ. Ôm gối nhìn : “Chưởng quầy, ta làm tiểu nhị cả đời có được ?”

      Thư Sinh cười cười: “Được”.

      Chước Tử bỏ , cứ nhìn mãi như vậy, lúc lâu sau mới vênh mặt, nghiêm túc : “Thư Sinh đần, ta muốn ngủ cùng chàng”.

      “…”

      “Chưởng quầy? Chưởng quầy, chàng làm sao vậy? Sao lại chảy máu mũi! Chưởng quầy, chàng tỉnh lại ! Tỉnh lại !”.

      Buổi tối đầu tiên hai người cùng giường chung gối, kết thúc với cảnh Thư Sinh đột nhiên chảy máu mũi dẫn đến ngất xỉu…

      Hôm sau, Thư Sinh mờ mịt tỉnh lại, mặt trời lên cao ba sào. Bên cạnh trống , nhưng ràng vẫn còn thơm mùi hoa thược dược. trở người, vừa lật mình, nghiêm túc, tối hôm qua đúng là nằm mơ. Chước Tử muốn ngủ cùng với , nhưng thế mà lại ngất .

      Thư Sinh xuống đất giày, nhớ tới vấn đề rất nghiêm túc, hi vọng Chước Tử đừng có nghĩ là … bất lực.

      Rửa mặt, xuống lầu, Chước Tử bận rộn đón khách. lẳng lặng đến bên tủ tiền, gõ bàn tính như mọi ngày. Lát sau, luồng khí mạnh mẽ đánh tới, Thư Sinh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, nương ở phòng chữ Thiên nổi giận đùng đùng xuống lầu, Bát đuổi theo phía sau.

      Vừa xuống đến lầu, nàng cầm chiếc đũa bàn ném , dáng vẻ hung dữ: “Ngươi đừng có theo ta!”.

      Thư Sinh nhìn chiếc đũa kia vì chạm vào khí mà gãy đôi, gảy hạt tính… chiếc đũa tổng cộng là sáu mươi sáu đồng.

      Bát nhìn nàng ta: “Thiển Thiển, nàng thể xấu tính như vậy”.

      nương được gọi là Thiển Thiển kia trợn mắt, đạp cái ghế dài, đá về phía , lại nát vụn, Thư Sinh lại yên lặng gảy thêm hai hạt tính nữa.

      “Ta xấu tính ư? Cũng là do ngươi ép! Ngươi có tin ta đánh ngươi ?”

      Chước Tử ở bên kia vừa dọn bàn vừa nuốt nuốt nước bọt, đây là người phàm dám đánh cả quái tổ tông? Nàng ta sợ bị ăn hay sao?

      Bát bình tĩnh nhìn nàng: “Nàng tỉnh táo lại , rồi chúng ta chuyện”.

      Thiển Thiển nắm lấy cái bàn, hất lên: “Ta rất tỉnh táo!”.

      Chước Tử đen mặt, a a a, nương, tỉnh táo chỗ nào? Thư Sinh khẽ nhướn mày, nhìn bàn tính, nghiêng cái, tất cả hạt tính dạt sang bên, đưa ánh mắt khích lệ, Thiển Thiển nương, cứ cố gắng đập phá tiếp

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 37: Nguyên nhân chảy máu mũi của Thư Sinh

      Nếu như Thiển Thiển còn tiếp tục phá hỏng đồ đạc nữa, rất có thể Chước Tử nhảy qua mà đập nàng ta, cho dù nàng có thể phục hồi lại hình dạng những đồ vật này, nhưng mà nhìn thấy cũng đau lòng.

      Thiển Thiển chạy ra ngoài, Bát cũng lập tức đuổi theo. Nhìn thấy bọn họ rồi, Chước Tử tức giận lúc lâu, cuối cùng nhe răng với Thư Sinh: “Chưởng quầy, nếu bọn họ còn dám đập phá đồ đạc nữa thịt họ nhé, ngay và luôn.”


      Chước Tử bây giờ rất có… Thư Sinh ngưng tay lại, hào khí ngút trời, tuy rằng biết sao Bát lại tới đây, nhưng trước giờ chưa từng gặp kẻ nào có thể uy hiếp , hoàn toàn cần phải sợ hãi.

      Buổi tối ăn cơm, Chước Tử rửa tay quay lại, thấy bát mình chất đầy lùm đồ ăn. Nàng nháy mắt mấy cái, lại nhìn sang Thư Sinh gắp đồ ăn, sờ trán : “Thư Sinh đần, chàng làm gì thế?”

      Thư Sinh cười cười, đôi mắt dài lấp lánh sáng: “ có gì, ăn no chút”.

      Ăn no chút… mới có sức lăn qua lộn lại chứ.

      Chước Tử vừa nghi ngờ vừa ăn cơm, ăn xong bát cơm, còn uống thêm vài ngụm nước, là mặn muốn chết.

      Ăn cơm xong, lại có thêm vài vị khách ghé vào khách điếm, đến khi đóng cửa, là giờ tý*.

      *Giờ tý: từ 11 giờ đêm hôm trước đến 1 giờ sáng hôm sau.

      Chước Tử cẩn thận đóng chặt cửa nẻo khách điếm, đun nước tắm. Sau khi đổ đầy nước vào thùng, mới nhớ ra, đêm nay hình như muốn qua phòng Thư Sinh ngủ. Rửa mặt chải đầu xong, liền ôm gối, nhảy qua cửa sổ vào phòng của , phía sau tấm bình phong tỏa lên làn hơi nước mờ mờ ảo ảo, Chước Tử còn chưa ra phía trước, chợt nghe thấy giọng Thư Sinh: “Chước Tử…”.

      Lát sau, liền thấy nàng ôm cái gối lớn nhảy qua bình phong, nhìn chằm chằm Thư Sinh: “Thư Sinh đần, sao mỗi lần ta vào, chàng đều tắm rửa?”

      Thư Sinh nhìn thấy nàng, cũng rất muốn biết, tại sao lần nào nàng cũng chọn lúc này mà đến… Nam nữ thụ thụ bất thân… dạy mãi mà sao vẫn hiểu. trầm mắt: “Khi nam tử khác tắm rửa, nàng tiến vào như thế chứ?”.

      Chước Tử suy nghĩ chút: “Đương nhiên là ”.

      Bởi vì căn bản là có ai nữa để cho nàng xông vào.

      “Được rồi, chàng tắm , ta ngủ đây”.

      Thư Sinh thấy nàng nhảy qua, sờ sờ lỗ mũi, chậm rãi đứng dậy, lau khô người , nghĩ chút, cũng mặc quần áo ngủ vào. Sau khi đến bên giường, Chước Tử ôm chăn ngủ, nằm xuống bên cạnh, chăm chú nhìn nàng lúc lâu, chạm tay vào chóp mũi nàng, thấy hơi hơi lạnh. Vừa dừng chút, bị nàng tóm lấy, lẩm bẩm: “ nghiệt, cho chạm vào ta”.

      Thư Sinh cười thành tiếng, muốn rút chăn ra, lại bị nàng ôm chặt, rút ra được, ghé vào tai nàng thấp giọng : “Chước Tử, buông ra, ngủ như vậy bị lạnh đấy”.

      Chước Tử hơi mở mắt nhìn : “Thư Sinh đần, ta muốn đá chàng ra ngoài”.

      Thư Sinh cười cười: “Buông ra , để ta rút chăn ra, đắp lên cho nàng”.

      Chước Tử trở người, để Thư Sinh rút chăn ra, rồi lại quay người lại, chăn vừa đắp lên, lập tức cảm thấy ấm áp. Nàng dụi dụi mắt, đỡ buồn ngủ hơn chút: “Thư Sinh đần, kể chuyện cho ta nghe , kể chuyện nào dài dài mà buồn chán ấy, rất dễ ngủ”.

      Thư Sinh nghĩ chút, ôm nàng vào lòng: “Vậy, để ta kể cho nàng… chuyện… vừa dài vừa nhàm chán…”.

      Chước Tử tìm vị trí thoải mái: “Chàng kể ”.

      “Rất lâu trước kia, có người rảnh rang đến phát ngán nghe nơi xa xôi, có cây thược dược tràn đầy linh khí mọc lên…”

      Chước Tử mỉm cười, ngáp cái, chui vào trong ngực : “Thư Sinh đần, chàng lấy việc công làm việc riêng, trêu chọc ta”.

      Thư Sinh dừng lại, hôn nàng cái: “Ừ. Sau đó, do quá nhàm chán, nên tìm cây hoa thược dược kia… Kết quả là…”

      Chước Tử chờ lúc thấy tiếp, khẽ mở mắt nhìn : “Sao chàng kể tiếp?”

      Thư Sinh nháy mắt mấy cái: “Kết quả là cây hoa thược dược kia có thể biến thành hình người. Lúc người kia tới nơi… Nàng ấy… ở Thiên Trì*…”

      *Thiên Trì: Ao trời

      Chước Tử nhướn mày: “Chàng nhanh , đừng có nhử ta”.

      Thư Sinh chớp chớp mắt mấy cái: “Tắm rửa”.

      Chước Tử suy nghĩ chút, chợt hiểu ra: “Thư Sinh đần… Chàng là… Người kia nhìn lén Thược Dược tắm rửa?”

      Thư Sinh sờ sờ lỗ mũi: “Ừ… Vì chưa từng nhìn thấy linh vật nào sạch như vậy, nhất thời nhìn hơi lâu, kết quả là trông thấy nàng ấy tắm rửa xong đứng dậy”.

      Chước Tử cười : “Quả nhiên là Thư Sinh háo sắc, ngay cả bịa chuyện cũng có sắc lang”.

      Thư Sinh : “Nếu như có người lén nhìn nàng tắm rửa, nàng có tức giận mà đánh ?”

      Chước Tử suy nghĩ, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, đứng dậy siết tay: “Chắc chắn phải đánh cho nhừ tử! Sao có thể tùy tiện nhìn thân thể nương. Hơn nữa, nhân vật chàng kể còn là cây hoa thược dược… Thư Sinh, sao nét mặt chàng lại đầy tội lỗi như thế? Ta đâu có đánh chàng?”

      Thư Sinh thở dài, tay gối sau gáy, nhìn lên trần màn hơi động đậy, tay cuốn cuốn tóc nàng, : “Sau này, người nọ mắc phải loại bệnh”.

      “Là bệnh gì?”

      “Bệnh thể nhìn thẳng vào Thược Dược, nhìn lâu trào máu mũi”.

      Chước Tử cười, dựa vào ngực : “Ai bảo nhìn lén. Chuyện xưa này nghe rất vui, sau này sao? có mang Thược Dược về ?”

      “A, Thược Dược biết gì cả. Sau đó mang nàng ấy về, trồng trong hậu viện của mình, mỗi ngày đều tưới nước, chăm sóc cẩn thận. Nhưng mà sau này, có muội tử hung dữ đến đây, muốn bắt Thược Dược ăn luôn”.

      Chước Tử run rẩy, giận dữ: “Bọn ta sinh ra làm kiếp thược dược cũng chẳng dễ dàng gì!”.

      Thư Sinh cười cười, xoa đầu nàng: “Ngoan nào, ngoan… Sau đó nữa, người nọ thuyết phục được muội tử hung dữ kia, hứa tìm cho nàng ta vật thay thế cây hoa thược dược, nàng ta mới bỏ qua. Cũng ngờ rằng, cây hoa thược dược ngốc nghếch kia…”

      Chước Tử lườm Thư Sinh cái, Thư Sinh ho khan hai tiếng: “Cây hoa thược dược xinh đẹp kia bị dọa cho sợ hãi, nghĩ rằng mình sắp bị ăn , chờ cho giải thích, muốn đánh nhau với muội tử hung dữ, nàng bỏ rồi. Càng ngờ đến, ngốc tới mức lạc vào Thiên Động”.

      “Thiên Động là gì?”

      Thư Sinh chớp mắt: “Ở Quỷ Giới có cầu Nại Hà đó cũng có Thiên Động, người nào qua Thiên Động, đều quên hết duyên phận kiếp trước, linh lực bị hủy hết”.

      xong từ cuối cùng tỏ ra cực kỳ phiền muộn, Chước Tử nghe xong bỗng dừng lại, nhịn được đưa tay che miệng : “Thư Sinh… Chuyện này chẳng vui chút nào… Ta nghe nữa”.

      Thư Sinh kéo tay nàng ra, mỉm cười: “Chỉ là chuyện kể thôi mà”.

      Chước Tử im lặng, cúi đầu nhìn , trả lời: ”Ừ… Nhưng mà, tại sao người kia lại biết Thược Dược tự bỏ ? Có khi là nàng ấy bị muội tử hung dữ của đẩy xuống ấy”.

      Thư Sinh : “Thược Dược ngốc nghếch kia có để lại cho phiến đá truyền , dặn chăm sóc bản thân mình cho tốt, vì hòa bình lục giới, nàng quyết định cư”.

      Chước Tử “A” lên tiếng, “ ra , Thược Dược kia ngốc chút nào”.

      “Tại sao vậy?”

      “Bởi vì nàng ấy biết hai người kia thỏa thuận xong”.

      Thư Sinh im lặng lúc lâu, mới : “Nàng ấy có thể chờ chút, sao chờ giải thích, có lẽ nàng ấy tin bảo vệ được mình”.

      “Vì nàng ấy quan tâm người ấy, nếu như đợi đến lúc trở lại, nàng ấy có lẽ nỡ rời nữa, nên mới mình chạy trốn. Có điều, để bị rơi vào trong Thiên Động… đúng là có hơi ngốc ”.

      xong, Chước Tử hắt hơi cái. Thu Sinh đứng dậy ôm lấy nàng, cuộn chăn đắp lên cho nàng: “Nhìn này, bị lạnh rồi”.

      Chước Tử cười cười: “Sau đó sao? có tìm thấy Thược Dược ?”.

      Thư Sinh nhìn nàng chớp mắt, khẽ cười: “Tìm được rồi. Lúc đầu, do linh khí của nàng ấy bị hủy hết, chút hơi thở cũng tìm thấy, sau mấy trăm năm cứ tìm như thế, cuối cùng cũng tìm được”.

      “Sau đó lại sao nữa?”

      “Sau đó…” Thư Sinh ngập ngừng, cười : “Sau đó bọn họ sống hạnh phúc bên nhau”.

      Chước Tử giật giật khóe miệng: “Thư Sinh, chàng hư hỏng quá, cho chàng điểm”.

      Thư Sinh cười cười: “Nhưng Thược Dược nhận ra , cho rằng là người xấu, muốn đuổi . còn cách nào, buộc phải biến thân thành người vừa vô cùng đẹp trai vừa cực kỳ lợi hại, sắc dụ Thược Dược, nhưng ngờ tới, cuối cùng, Thược Dược lại chọn nguyên thân mới nhìn hề đáng tin cậy của ”.

      Chước Tử càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó đúng. Thư Sinh dừng lại lúc lâu, mới nuốt nuốt nước bọt, mở to đôi mắt long lanh nhìn : “Thư Sinh đần, chàng, chàng đừng với ta, người kia chính là chàng, còn Thược Dược chính là ta đấy nhé!!”.

      Thư Sinh muốn đáp, Chước Tử trừng mắt, cuốn chăn lui xuống phía cuối giường: “ nhanh, chàng có phải kẻ háo sắc nhìn lén người khác tắm rửa hay ?”

      “A…”, Thư Sinh nghiêm túc: “Dĩ nhiên phải, ta là người quân tử, sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy. Chước Tử, đây chỉ là chuyện xưa thôi mà”.

      Chước Tử mấp máy môi, nghi ngờ nhìn , ánh mắt bỗng lóe sáng, ghé sát mặt, nhìn chằm chằm, cười: “Chàng vừa mới , kẻ kia bị loại bệnh, thể nhìn thẳng vào Thược Dược”.

      Thư Sinh mở to mắt, Chước Tử nhà thể nào thông minh như vậy được! Chắc chắn là bị đánh tráo! Chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền thấy đôi con ngươi long lanh như sóng nước của nàng nhìn mình, chóp mũi gần chạm cả vào nhau, cứ nhìn như vậy. hơi nuốt nuốt: “Cái kia…”

      Tay trái Chước Tử đặt lên đầu : “Đừng cử động, nếu chàng dám chạy, tên háo sắc nhìn lén nhất định là chàng”.

      Thư Sinh nghiêm nghị: “Sao có thể là ta được?”.

      Đôi con ngươi của người trước mặt khẽ đảo, giống như chứa cả ánh trăng mùa thu, đôi môi giống như tô son, đỏ hồng mềm mượt. Nhìn lúc lâu, Thư Sinh bắt đầu cảm thấy vui mừng, cuối cùng mình cũng có thể chịu đựng được trước sắc đẹp của Chước Tử. Còn chưa vui mừng được bao lâu, liền thấy nàng phùng mang trợn mắt, cực kỳ cảnh giác: “Thư Sinh háo sắc! Chàng chảy máu mũi rồi kìa!”

      “Chước Tử, nàng nghe ta ”.

      “Chàng biến , a…”, nàng còn chưa hết câu, bị Thư Sinh chặn lại, đè xuống. Chước Tử giẫy giụa: “Chàng nhìn lén ta tắm rửa, lại còn trêu chọc muội tử hung dữ kia, tình hữu nghị của chúng ta đến đây là kết thúc”.

      Thư Sinh đè lên nàng, cũng sợ nàng chạy mất, chậm rãi lau máu mũi, rồi mới : “Trọng điểm ở chỗ ta trêu chọc muội tử hung dữ hay sao?”

      Chước Tử nghiêng đầu: “Mới phải thế”.

      Thư Sinh hôn nàng cái: “Cuối cùng, ta cũng tìm được nàng, Chước Tử ngốc”.

      Chước Tử nhìn thẳng vào mắt , sờ sờ gương mặt : “Những gì chàng kể đều là sao?”

      “Đúng vậy!”

      “Chàng vẫn luôn tìm ta?”

      “Đúng vậy!”

      Chước Tử cẩn thận hỏi: “Thế nên… Chàng tới khách điếm, ngay từ đầu, chính là để tìm ta?”

      biết tại sao, nghe nàng hỏi câu này, Thư Sinh bỗng càm thấy đau lòng, gật đầu: “Đúng thế!”

      “Khoan !”, Chước Tử giơ tay lên, nếu có thể kết duyên cùng với Thư Sinh lợi hại như vậy, nàng trước đây chắc chắn cũng đơn giản . Mắt cười thành như hạt đậu: “Cho nên , ta là cây hoa thược dược rất lợi hại?”

      Thư Sinh cứng họng, Chước Tử, chỗ nào mới là trọng điểm đây hả?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :