1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nhà Trọ Hoa Yêu - Nhất Mai Đồng Tiền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện 4: Liên Hoa Đăng


      Lúc cây trúc được trồng xuống, là vào sáng sớm của mười năm về trước. đứa bé trai sắp theo cha mẹ học trường xa, yên lòng về bà nội thương của mình, nên trồng mầm trúc ở hậu viện, với bà nội, sau này coi cây trúc như mình, khi nào nghĩ đến cháu trai, chuyện với cây trúc, nó rất nhanh trở về.


      Cây trúc này vốn được sinh ra ở cạnh linh tuyền, mơ hồ có ý thức, ngày ngày đều nghe bà lão chuyện, cũng hiểu biết biết chút ít, giống như con người vậy. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cũng biết qua bao lâu, nó dần dần có linh thân. Mặc dù vẫn chưa thể hóa thành hình người, nhưng cũng có thể bước ra khỏi thân trúc, vui đùa trong sân, chơi đùa cùng quái khác.

      Mỗi khi mặt trời lặn, bà nội ăn cơm xong, đều mang ghế ra ngồi trước mặt nó chuyện, kể chuyện ngày hôm nay, chút lại cười, chút lại gạt lệ.

      Nó rất hiếu kỳ, tại sao Tiểu Tôn Tử quay lại, về thăm bà nội?

      Vừa tròn mười năm, nó bay qua bay lại chơi ở sân, có người cưỡi ngựa tới trước cửa, nó bò nóc nhà nhìn xuống. Thấy người kia cầm phong thư đưa cho bà, sau khi xem xong, bà liền quay về phòng. Đến ngày hôm sau mới ra ngoài, hai mắt sưng đỏ.

      Lúc nó kịp phản ứng, bị chém dao. Nó trợn mắt, rất đau nha! Nhát này tới nhát khác, tới tấp chặt vào. Răng rắc răng rắc, đổ nhào mặt đất.

      Sau đó là tước chạc cây, chẻ ra, gọt phiến, trong quá trình ấy còn cắt phải tay bà nội mấy lần. Mấy ngày nay, bà đều câu gì… Nó thấy quen cho lắm.

      Mỗi ngày, nó đều nhìn thấy bà nội đưa qua đưa lại phiến trúc, đan theo hình vẽ mặt đất. Nó bay lên cao nhìn lúc, thấy thứ đồ vẽ giấy kia nhìn đẹp mắt. Chẳng lẽ là muốn đem nó làm thành như vậy? Ý tưởng này hình như cũng tệ. Chỉ có điều, rời khỏi đất, có linh khí, dần dần bị mất hết tri giác, nó nghĩ… là đáng tiếc, còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng lúc hoàn thành, còn khí lực nữa rồi.

      Trong lòng vô vàn tiếc nuối, nhưng mà, nó cũng đành bất lực. biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy giọng của bà nội: “Tiểu liên hoa, tiểu liên hoa, giúp bà tìm cháu trai nhé. cho nó biết, bà nội nhớ nó”.

      Nó khẽ mở mắt, ánh mặt trời rục rỡ, mắt nàng bị chói lại phải nhắm lại. lúc sau mới có thể từ từ quen với ánh sáng, khỏi kinh ngạc. biết đây là nơi kì quái nào, hơn nữa nó còn ở trong viện. phải nó chết rồi sao?.

      Cúi đầu nhìn, lại giơ tay lên, nó hóa thành hình người rồi?

      Nhảy thử mấy cái, đúng là có chân có tay. Nó hớn hở, chạy tới chạy lui trong sân. Sau khi biến lại chân thân, suy nghĩ lúc mới nhận ra mình chứ là chiếc đèn hoa sen kia. Mặc dù… giống với hình vẽ giấy, cũng xinh đẹp, thậm chí còn hơi xiên xẹo, nhưng mà nhờ thế nó mới có thể hóa thành hình người.

      Bỗng nhiên, cửa mở. Bà nội ra, nâng đèn hoa sen nghiêng ngả ghế gỗ lên: “Tối nay, phải trôi xa chút nhé”.

      hiểu, nhưng tự nhiên lại cảm thấy trong lòng là lạ.

      Màn đêm buông xuống, trời đất yên tĩnh tiếng động. Bà lão cẩn thận cầm đèn hoa sen, về phía con sông lớn nhất trấn. Nó ngồi ngay ngắn trong lòng bàn tay, trấn rất náo nhiệt, rất nhiều người cũng cầm đèn, hình như chỉ có mình là xấu nhất, đèn của người khác đều rất đẹp nha.

      Đến bờ sông, bà lão nhìn quanh, tìm đoạn sông yên ả nhất, lại thầm hồi lâu. Nó lắng nghe, mấy lời này, nó nghe rất nhiều lần, chuyện của Tiểu Tôn Tử, nó đến thuộc lòng được luôn rồi. Qua lâu, người thả đèn đều về hết, bà nội mới đặt vào đèn hoa sen đĩa dầu , se bấc đèn để lên , đốt, nhàng đặt xuống sông, nhàng đẩy: “Phải tìm được cháu trai ta… cho nó biết, bà nội rất nhớ nó”.

      Trong khoảnh khắc, tư niệm trào lên như sóng, ùn ùn ở trong đầu. Nó đột nhiên nhớ lại, mình vì sao mà sinh ra.

      Nhớ lại ngày qua ngày, dần dần tụ lại chỗ, sau khi biến thành đèn hoa sen, mang tư niệm kia phát triển đến cực hạn, cuối cùng thành hình. Nó phải là tinh cây trúc, cũng chẳng phải quái hoa sen, mà là do tình cảm của người phàm hóa thành. Loại quái này, là yếu nhất. khi tư niệm này biến mất, nó cũng chết.

      Chỉ là nó luôn ghi nhớ, phải giúp bà nội tìm được Tiểu Tôn Tử, bởi vì, mạng của nó là nhờ bà nội và Tiểu Tôn Tử. tại chính là lúc báo đáp.

      Dọc dường trôi nổi, nó lần lượt thoát khỏi từng quái . Bị dọa càng lúc càng yếu, mấy lần suýt bị quái ăn sạch, nhưng vừa đưa đến cửa miệng lại câu: “ chẳng bõ dính răng”, liền ném nó . Nó nơm nớp lo sợ lảo đảo quay lại bờ sông, nhảy vào, tiếp tục trôi nổi, tiếp tục niệm: “Đừng ăn ta, đừng ăn ta”.

      Nhưng nó tìm được Tiểu Tôn Nhi.

      tháng, ba tháng, năm…

      Lại sắp tới tết Trung Nguyên*, linh lực của nó vẫn yếu , cho thấy bà nội vẫn còn thương nhớ Tiểu Tôn Tử, còn chờ nó mang cậu ấy trở về. Nhưng quỷ ở dọc đường đều với nàng, Tiểu Tôn Tử chết… Dù có chết rồi, cũng còn hồn phách đấy thôi?

      *Tết Trung Nguyên: Rằm tháng bảy.

      Ngày hôm đó, từ thượng du trôi xuống, nước sông chảy xiết, “binh” tiếng liền đụng vào tảng đá chắn ngang, hôn mê bất tỉnh. Mơ màng nghe thấy có người hét, chóp mũi tràn đầy khí, nó kinh hãi tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt là đống quái, đánh bài, ẩu đả, quỵt nợ, gây lộn, chắc chắn là bọn quái hung ác rồi, vẫn nên giả chết hơn.

      ta tỉnh lại rồi”.

      biết ai đó hét lên tiếng, lập tức có người tới vây xem. Nó cuộn người thành khối, bị ai đó chọc chọc: “Tiểu quái, Bà Bà nhà chúng ta vớt ngươi lên, cứu ngươi mạng đấy, phải là người xấu”.

      phải người xấu mà lại đánh nhau, mắng chửi nhau à? Ai thèm tin.

      “Tiểu quái, ngươi còn mở miệng ta liền ăn ngươi.”

      Nó giật nảy mình, thiếu chút nữa bị dọa ngất , lát sau lại có người hùng hổ : “Mau mau thành khai báo, các ngươi bắt tiểu quái ở đâu về?”.

      Nó ôm đầu, ngồi mặt đất dám nhúc nhích, lúc lâu sau, người kia lại :”Ngươi muốn đâu? Ta thả lại ngươi xuống sông có được ?”.

      Dứt lời, liền chạm vào nó, nó sợ quá vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, đột nhiên nhớ tới trước kia đại thúc nhà cách vách từng : “Nữ nhân có gương mặt xinh đẹp đều là nữ nhân xấu xa, lòng dạ rắn rết!”. Mặt đẹp như vậy, còn muốn mang mình thả lại xuống sông, ra lời ngầm chính là “Chén, nó”. Mới nghĩ vậy, sợ quá, kiệt sức, ngã xuống đất ngất .

      Ở chung vài ngày, nó mới biết được, ra, nhà trọ này là hang ổ của quái, lão đại là cái người được gọi là Chước Tử kia. Thoạt nhìn cực kỳ lợi hại, nó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định, nhờ nàng ấy Minh Giới, giúp mình tìm Tiểu Tôn Tử.

      Nhưng người được gọi là Chước Tử kia chịu, mặt dày quấn lấy nàng ta lâu, cuối cùng cũng đồng ý giúp mình tìm. Chờ nàng ấy trở lại, giúp nàng ấy đấm chân bóp vai, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng ấy, cũng thấy áy náy.

      Vài ngày sau, nàng ấy lại với mình, Tiểu Tôn Tử chuyển thế đầu thai mất rồi, quay về nữa. Sau đó còn , mọi người cùng nhau tạo ra ảo cảnh, giúp nàng biến thành hình dáng Tiểu Tôn Tử, hoàn thành ước nguyện cho bà nội. Nó suy nghĩ chút, thấy cũng được.

      Cầm lấy đan mà Chước Tử đưa cho, nó biến thân thành hình dáng Tiểu Tôn Nhi xa nhà năm trở lại. Mặc dù bà nội rất vui vẻ, nhưng nó lại mơ hồ cảm thâý… hình như có chỗ nào đó đúng. Ăn xong cơm, nó giúp bà nội dọn dẹp bát đũa, người lại : “Ngồi , các con có thể tới, ta rất vui”.

      Nó ngẩn người, là “có thể tới”, mà phải là “trở lại”… Nó nuốt nuốt: “Bà nội…”.

      “Con phải là cháu trai của bà, bà biết”.

      Nó bỗng nhiên thấy rất khó chịu, nghe giọng bình tĩnh này cực kỳ khổ sở. ra nó làm nhiều như vậy, cũng đều phí công.

      Bà lão nhàn nhạt cười: “Bất kể con tới từ nơi nào, là ai chăng nữa, cũng cảm ơn ý tốt của con”.

      Nó giật mình, gục khóc người bà: “Bà nội”.

      Ảo ảnh giống như trò khôi hài cứ như vậy mà kết thúc, nó hiểu, tại sao nó muốn đưa Tiểu Tôn Nhi sau khi chuyển thế trở về, bà lại chịu. Chẳng phải cùng là người hay sao?.

      Thế gian này, quả nhiên vẫn còn rất nhiều chuyện nó hiểu được.

      Nó trả lại đan cho Chước Tử, cười với Thược dược hoa muốn đưa nàng về nhà trọ: “Muội muốn tiếp tục trôi dạt, tìm kiếm chân lý sinh tồn”.

      Tuy rằng lực của nó rất yếu, đúng là như thế, nhưng chính vì vậy càng cần phải rèn luyện bản thân tốt.

      Tạm biệt những quái lương thiện ở nhà trọ, nó lại tiếp tục trôi nổi sông. Đụng phải tảng đá ngất , thoát khỏi quái muốn ăn nó, thậm chí cả sấm đánh, trời mưa cũng phải chăm chỉ né tránh.

      Trôi, trôi,… biết là trôi bao lâu. Vết thương người vừa khép miệng, lại rách ra, nhưng nó chẳng bao giờ hối hận chọn con đường này. Trước kia, nàng vì bà nội mà sống, hôm nay nó có linh thức của riêng mình, muốn tự mình chịu trách nhiệm.

      Lưu lạc lâu, lâu, lá gan của nó cũng lớn thành gan sư tử rồi, tiểu bình thường đều làm gì được nàng.

      Cho đến ngày, nó trôi vào trong cái hồ xanh biếc, nước trong hồ mát mẻ, thấm vào trong người, vô cùng thoải mái. Nó xoay tới xoay lui, quay vòng rất nhiều lần, đến khi thân trúc ướt hết, cảm thấy vết thương trong xương đều liền lại.

      chơi vui vẻ, bỗng thấy người đạp nước mà đến, vớt nó lên. Tiên khí mạnh mẽ thổi qua, nàng vội nhắm mắt lại.

      “Quan đại sĩ, biết sao đèn hoa sen này lại xuất ở đây được, chẳng lẽ chỗ nào bị hổng hay sao?”.

      Quan… Quan ? Là Quan đại sĩ cứu khổ cứu nạn đại từ đại bi? Nó khẽ mở mắt, trông thấy tiên nhân áo trắng, ánh mắt uy nghi mà hiền từ.

      Đồng tử kia : “Đạo sĩ, phải xử trí nó thế nào?”

      Giọng vang vang như tiếng suối, kéo dài mà chậm: “Tới được đây là duyên phận. Tiểu Liên Đăng, tâm ngươi có thiện niệm, mới có thể xuất ở chốn này. Ngươi có nguyện trở thành tòa sen để bổn tọa ngồi? Tu tiên đắc đạo?”.

      Nó lúc này mới dám nhìn thẳng, lắp bắp: “Con, con có thể ạ?”

      Quan mỉm cười nhàng, ánh mắt từ bi: “Có thể.”

      Nó ngẩn người, lập tức quỳ lạy: “Đệ tử nguyện trọn đời thị phụng* đại sĩ”.

      *thị phụng: hầu hạ

      Dứt lời, giọt cam lộ rơi xuống, hóa thân thành liên hoa tọa, xinh đẹp mà chẳng khoa trương, còn là cây đèn trúc cũ rách nữa. Đây cũng phải là điều nó quan tâm nhất, mà là… Nó cuối cùng cũng có thể ở ngay cạnh Quan đại sĩ, kiếm tìm chân lý.

      Như thế, là đủ rồi.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện 5: Ông lão vẽ tranh đường

      Năm Thiên Khánh thứ mười, Đông Thành mở rộng cửa, có thể buôn bán, tức hai bên đường, cửa hàng mở ra như nấm mọc sau mưa, tấc đất tấc vàng. Cầu Phong Vũ cũng được dựng lên khi ấy.


      Nhưng là đất hoang, thường có người chồng mấy tảng đá, thắp vài nén hương, xem như là cúng bái thần linh, nhưng ra cũng chỉ là phàm nhân cầu xin cho an lòng mà thôi. Dựng xong cầu Phong Vũ, vừa hay nơi đó có đống đá chồng cao chưa quá bắp chân, cũng thắp chút hương khói phía trước. Tìm đạo sĩ đến xem, đạo sĩ đây là thổ địa công, nên để lại. Vì thế, liền mang đống đá kia dựng thành cái miếu cao cỡ nửa người, thờ cúng như thổ địa.

      Ai ngờ, thổ địa công được thờ cúng của người phàm, dần dần có ý thức, hóa thành linh vật phải tiên, cũng chẳng phải . Niềm vui thích của chính là nhìn phàm nhân và vật ngày ngày qua cầu, thỉnh thoảng còn có người nhảy cầu, hoặc cãi nhau cầu, kiểu gì cũng có cả.

      Rạng sáng ngày hôm đó, ngủ ngon, bỗng ngửi thấy mùi khói, mở mắt ra nhìn, liền trông thấy nương quỳ phía trước, đốt mấy nén hương, khấn: “Cầu xin phù hộ Tam Lang có thể thi đỗ trạng nguyên, cầu xin phù hộ Tam Lang có thể thi đỗ trạng nguyên”.

      Khấn liền mấy câu như vậy, sau đó mới rời . ngáp cái rồi ngủ tiếp. Mặc dù có thể giúp con người, nhưng cùng lắm chỉ có thể giúp người ta đến trình độ chó cắn mèo cào mà thôi, thế nên, lời cầu xin này là vô ích rồi.

      Rạng sáng ngày hôm sau, nương kia lại tới nữa.

      tháng liền như vậy, gần như quen với việc nương kia mỗi ngày đúng giờ lại tới, thấy nàng đâu nữa. Năm sáu ngày sau, cuối cùng nàng ấy cũng xuất , vui mừng, lại thấy tay nàng cầm nhang đèn, vẻ mặt hoảng hốt tới tới bên cầu, bước lên thành cầu, gieo mình xuống dòng nước chảy xiết.

      kinh ngạc, sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức cứu nàng. Nếu nàng ấy tận số, muốn cứu cũng được. Thế nên cứu nàng thế này bị tính là nhiễu loạn phủ, sợ bị quỷ sai truy cứu trách nhiệm.

      ở bên cạnh nhìn nương kia, gương mặt rất xinh đẹp, sao lại phải tìm đến cái chết? ngừng chút, nghĩ tới lời cầu xin của nàng suốt tháng nay, chẳng lẽ… Cái người tên Tam Lang kia thi đỗ?

      nương hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy , giật mình ngồi dậy. cười cười: “Ta ngang qua, thấy nhảy sông tự vẫn, nên cứu ”.

      Nàng dừng chút, ôm mặt khóc: “Sao lại cứu ta… Để cho ta chết ”.

      cau mày: “Nhân gian chẳng phải có câu, chết tử tế bằng sống tốt hay sao? Chuyện gì lại khiến tìm cái chết, chi bằng… Kể chút cho ta nghe, biết đâu ta có thể giúp ”.

      nương dừng khóc, nghẹn ngào kể: “Ta vốn là con của hộ gia đình nghèo, cùng với con trai nhà bên là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp. Sau này, phụ thân ta buôn bán phất lên, liền cho ta qua lại với chàng, còn muốn gả ta cho người khác. Phụ thân , nếu Tam Lang thi đỗ trạng nguyên, đồng ý hôn của chúng ta. Nhưng mà Tam Lang thi đỗ, phụ thân liền tìm người, muốn gả ta . Tam Lang biết được, đổ bệnh dậy nổi, sợ là qua khỏi. Ta nghĩ, nếu là như vậy, ta cũng thiết sống nữa”.

      thở dài hơi: “ ra thế… Chỉ là, chết như vậy, rất đáng tiếc”.

      nương kia khẽ cười tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ: “Nhưng cũng chẳng có cách nào…”

      im lặng, chuyện duyên số nhân gian thế này… thay đổi được, lúc lâu sau mới chán nản : “Ta giúp được rồi, xin lỗi, nương”.

      nương kia cười an ủi : “Việc này liên quan tới ngài, đừng tự trách mình”.

      xong, chậm rãi đứng dậy, đầy vẻ đơn mà rời . nhìn theo, bỗng nhiên cảm thấy mình vô dụng. Chuyện có liên quan đến sinh tử quản được, chuyện duyên số nhân gian cũng can thiệp được. dám hỏi thăm tin tức nương kia, sợ biết chuyện về sau, tỷ như nương chết, Tam Lang cũng chết, hoặc là nàng sống tốt… Cảm thấy, mình phụ ba mươi hai ngày kiên trì dâng hương của nàng rồi.

      lâu sau, quán trà mở ở bên cạnh, người rảnh rỗi tới tán gẫu rất nhiều. biết sao lại tới chuyện nương của đại gia đình nào đó. Người than thở: “ nương nhà Lâm gia lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, sao lại gả cho gã công tử hư hỏng của Tề gia, ăn chơi, gú, bài bạc đều đủ cả, là uổng phí nương tốt đẹp như vậy”.

      Có người hỏi: “Chẳng phải lúc đầu chịu gả hay sao?”

      “Nghe mẹ nàng lấy cái chết để ép, nàng ấy mới chịu gả. Công tử Tề gia kia biết từ đâu lại nghe được, Lâm nương có mối tình cũ rất đẹp, đối xử cực kỳ tệ bạc với nàng, sau đó… Ai ya… nương ấy điên rồi”.

      Trong lòng rơi lộp bộp, điên, điên rồi?

      “Ta nghe hình như đúng là có tình lang*, thi đỗ, sau này ốm chết. là đáng tiếc, yên lành lại chặt đứt con đường tốt đẹp của hai người”.

      *Tình lang: Người

      càng nghe càng biết đây là cảm giác gì, nếu như ra tay từ đầu, chắc tốt hơn… Bây giờ, cùng có cách nào thay đổi được nữa rồi.

      Haizz.

      cố gắng quên chuyện này, sau đó cũng dần dần quên được, dù sao chuyện cũng qua lâu rồi. Có điều, phải tiên, cũng chẳng phải quỷ, tuổi cũng vì thế tăng theo. lâu, lâu sau, đến tuổi trung niên rồi.

      Ngày đó, ở trong miếu ngâm nga khúc hát, bỗng ngửi thấy mùi khai, ngó đầu nhìn, liền trông thấy đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi tiểu lên miếu của mình! giận dữ, đưa tay muốn nổi gió lớn, người bên cạnh bỗng tới : “Cháu à, thổ địa công này rất là linh nghiệm đó, cháu được mạo phạm”.

      Đứa bé trai kéo quần, còn chưa kịp buộc dây, hỏi: “ là rất linh nghiệm ư?”

      Người kia : “Tất nhiên rồi, nổi tiếng gần xa đấy”.

      “Cái gì cũng có thể thành thực ư?”

      Người nọ mỉm cười, trêu chọc nó: “Ừ, nhớ phải mang theo hương nến đấy nhé”.

      nghe được liền đắc ý, khẽ đỏ mặt, mình thành thổ địa công lợi hại như thế từ bao giờ?

      Xế chiều, đứa bé trai kia lại tới nữa. Lấy mấy cây hương nến gãy đứt, lại còn bẩn thỉu từ trong túi quần ra, mang tới, đánh lửa lâu mới đốt lên được, vái lạy : “Cầu xin cho mẹ con nhanh khỏi bệnh”.

      ghét bỏ nhìn mấy thứ đồ bẩn thỉu trước cửa, vỗ vỗ tay, thổi bay . Nhưng chỉ lát sau, đứa bé kia lại nhặt lại, nghiêm túc cắm lên: “Cầu xin cho mẹ con nhanh khỏi bệnh”.

      nghiêng người, ngáp cái, chờ đứa bé kia khỏi, hít hà, hương nến này là nhặt ở chùa miếu khác về, dùng để cầu xin là có chút có thành ý.

      Liên tiếp mấy ngày, đứa bé trai đều mang loại hương nến bẩn thỉu kia tới, lạy xong đều : “Cầu xin cho mẹ con nhanh khỏi bệnh”. Ngay cả những người bên cạnh cũng cười : “Mẹ mày tốt hơn chưa?”

      Tình hình buôn bán giờ còn náo nhiệt như ngày trước, người qua lại vắng hơn, hương khói được dâng lên cũng vì thế mà ít rất nhiều. thỉnh thoảng lại hoài niệm lúc hương khói cường thịnh ngày trước, khi ấy mỗi ngày đều được ăn rất no. Nhưng dù cho bây giờ có thiếu, cũng thể tha thứ cho đứa bé mang loại kém chất lượng kia tới được!

      Nửa đêm, mơ đẹp, bỗng nhiên có người phát vào . tỉnh dậy nhìn, liền thấy đứa bé trai kia cầm gạch vỡ đập lên mặt mình. “Chát” tiếng giòn tan, gạch vỡ làm đôi, bàn tay bé lại đánh : “Sao ông phù hộ mẹ ta, ông chẳng phải rất linh sao? Sao bọn họ, ông đều phù hộ, chỉ giúp mẹ ta?”.

      muốn đánh nó trận đau, nhưng đứa bé trai kia lại bưng mặt khóc: “Trả mẹ cho ta… Trả mẹ cho ta…”.

      Tiếng khóc ấy quá mức thê lương, nghe ra cũng biết nên làm sao, thôi thu tay lại, thôi vậy, so đo với nó. Xoay người định quay về phòng, nhưng lại nghĩ, hay là nó có tình gì? Chần chừ chốc lát, hay là thôi , cùng lắm cũng chỉ là nhân vật , mấy chục năm nữa, cũng chết già, còn có thể giúp ai được nữa?

      Nghĩ xong, liền quay về.

      Mấy ngày sau, quán trà mở được hai mươi mấy năm bên cạnh bỗng bị dỡ mất, nhìn lá cờ viết chữ “Trà” to kia, chợt nhớ tới lúc nó vừa mở, khi đó rất náo nhiệt, rộn ràng, bước chân người tới ngớt. biết sao, lại nghĩ tới Lâm nương kia…

      lâu sau, cũng có người vóc dáng tiều tụy như vậy tới thắp hương. Gần như khác gì đứa bé trai ngày trước. Chỉ khác duy nhất điểm, chính là người dùng tới hương nến loại thượng hạng, kẻ dùng loại hương nến chất lượng thấp. Mặc kệ là người nào, cũng vội giúp. nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng tìm thấy hơi thở của đứa bé trai kia, bay về hướng đó.

      Cho dù thể giúp, ít nhất, cũng có thể yên tâm.

      Chỗ tìm được, căn bản… thể coi là phòng. Khắp nơi rách nát, đẩy cửa, cánh cửa lập tức rơi xuống. Phủi phủi bụi vào, bên trong ngay cả cái bàn cũng có. Tìm vòng, mới tìm thấy đứa bé trai kia ở trong góc, cuộn người thành khối, gầy yếu đến còn nhận ra được, nắm tay nó, cảm giác như có thể rụng ra luôn.

      Ánh mắt đứa bé rời rạc, nhìn lúc lâu, bỗng nhiên mỉm cười: “Cha, cuối cùng cha cũng về rồi…”

      ngẩn người, đứa bé lại : “Nhưng mẹ chết rồi… Sao giờ cha mới tới?”.

      Chữ “tới” kia rơi xuống, hạt nước mắt to như hạt đậu từ trong hốc mắt gầy gò lăn xuống. Nước mắt giống như nham thạch, nóng đến mức khiến người run lên, theo bản năng ôm lấy nó, cố giữ giọng bình tĩnh: “Cha về rồi, đừng sợ”.

      “Vâng…”

      Chỉ là trong chớp mắt, có thể nghe thấy vui mừng, thỏa mãn trong tiếng này. chỉ câu, mà nó liền vui vẻ như vậy? Nhìn vách tường cũ rách, đột nhiên hiểu được, tại sao đứa bé này luôn mang những loại hương nến kém chất lượng đến, vì nó căn bản là mua nổi…

      “Đừng sợ, cha dắt con ăn đồ ăn ngon”.

      “Đồ ăn… ngon…”

      ôm lấy thân thể gầy yếu, mới bước ra đến cửa, chùm ánh sáng mãnh liệt xẹt qua, xẹt tới nó ngừng lại. Nín thở cúi đầu nhìn nó, nó còn cử động nữa.

      nỗi đau đớn tả nổi ập tới, lại nghĩ tới Lâm nương…

      Những chuyện này đều phải lỗi của , nhưng hình như… vẫn có thể cứu vãn… Nhưng lại làm gì cả, trơ mắt nhìn bọn họ tới con đường cùng.

      Ngẩn ngơ quay về miếu, nhìn thấy mấy chân hương bẩn thỉu vẫn còn cắm ở cửa, lại nhớ tới lời của đứa bé kia, lời của Lâm nương… Bọn họ tin tưởng mình, cầu xin mình… Nhưng chẳng làm gì cả, thậm chí chút xót thương cũng có. kinh ngạc nhìn tàn hương kia, cầm lấy thổi đốt lên, ngửi mùi hương thoang thoảng, đột nhiên cảm thấy, hương đèn này, mới là tốt nhất, loại hương đèn nào có thể so sánh được. Nhưng sao lại sớm phát ra…?

      lâu lại lâu sau, ngày kia, có bà cụ tới ngã ba đường, vào vùng đất hoang vu này, nhìn thấy cái miếu đổ nát, liền tiến lên vái lạy: “Con dâu hung ác của con lại đuổi con ra khỏi nhà rồi, cầu xin thổ địa công phù hộ, cho nó đối xử với già này tốt hơn chút”.

      Lát sau, liền thấy luồng sương khói bay ra từ trong miếu, vây lấy bà, sau đó, có giọng già nua thầm: “Như ngươi mong muốn, tiến vào mộng …”

      Bà lão ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mình ở cửa nhà, con trai và con dâu cười với mình, kêu: “Mẹ, cơm nấu xong rồi, về nhà thôi”.

      Bà lão ngây người, còn do dự, bỗng bị đẩy mạnh cái, bước nào trong sương mù, thanh như gió thoảng qua:

      “Tiến vào trong ”.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :