1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Ngốc phúc tấn - Hương Di

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 1.3:

      Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng qua những ô cửa sổ, Hải Lăng mỉm cười cầm chiếc chổi phủi bụi, cẩn thận phủi bụi từng cuốn sách.

      Nhìn cả căn phòng tràn ngập sách, khóe miệng của nàng lại nở nụ cười.

      Xem như là vì họa được phúc , vốn tưởng rằng chỉ cần giả vờ bị ngã cái bị chọn làm tú nữa, lại ngờ nàng vẫn vào cung, chẳng qua là làm cung nữ, bị phái đến dọn dẹp Si Tảo đường.

      Si Tảo đường này là trong những nơi cất giữ sách trong cung, cả căn phòng nhìn chỗ nào cũng là sách, lập tức khiến cho nàng chuyển buồn thành vui, từ mấy ngày trước vừa đến chỗ này, nàng liền hưng phấn thôi.

      Lần sờ những cuốn sách, nụ cười mặt Hải Lăng càng thêm sáng lạn, sau khi làm xong công việc dọn dẹp hàng ngày, nàng rút cuốn sách, lặng lẽ trốn vào trong góc đọc sách.

      Nàng chuyên chú đọc cuốn sách trong tay, vô cùng say mê, hoàn toàn phát có người đến gần nàng. Nàng tập trung đọc sách, lại có đôi mắt lẳng lặng đánh giá nàng.

      Thấy nàng vẫn phát ra mình, Miên Dục im lặng đến gần, khóe môi lên nét cười, quát: "Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, ra là trốn ở đây lười biếng!"

      Hải Lăng nghe vậy, tưởng rằng là đại nhân quản lý Si Tảo đường, vội vàng muốn giải thích, ", ta chỉ là..." Mới được mấy chữ, nàng liền phát trước mặt là nam nhân xa lạ.

      Khắp mặt đều là râu đen, dùng ánh mắt có vẻ kỳ quái nhìn nàng chằm chằm, có vẻ dọa người.

      "Ngươi phải là Trần đại nhân, ngươi là ai?"

      "Nàng biết ta sao?" Miên Dục híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ vui. tốn công phen, rất dễ dàng mới tìm được nàng, nhưng nàng lại nhớ .

      Nàng theo bản năng lắc đầu, chợt nhớ tới, hai tháng trước, chính mình từng cứu người cũng có bộ râu như vậy. Nhưng nam nhân kia cả người chật vật, mặc dù đêm đó nàng cẩn thận nhìn thấy diện mạo của nam nhân kia, lại mơ hồ nhớ giọng của nam nhân đó khàn khàn mà suy yếu, giống như còn trẻ, nhưng mà so cùng với người
      [​IMG]
      Nhược Vân thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :