( Cổ đại) Nữ đại phu không làm thái y - kimkimdao (đã hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 28: Hoàng thái hậu Đoan Từ phải là người phụ nữ đơn giản (3)

      Sau khi vua Lê Kính Tông băng hà, Trịnh Tùng có ý muốn đưa Lê Duy Trụ là con của Bản Quốc công Lê Bách (cũng thuộc dòng dõi vua Lê) lên ngôi. Đoan Từ hoàng hậu gặp chúa Trịnh, khóc mà rằng:

      - Tiên quân có tội, chứ đứa con nào có tội gì? Sao Phụ hoàng lại bỏ con của con mà tìm người khác. Nếu phụ vương lập Duy Kỳ, chẳng phải muôn đời sau, kẻ làm vua vẫn là con cháu của phụ vương hay sao?

      Chúa Trịnh suy nghĩ mới quyết định, sai đại thần và bách quan rước hoàng trưởng từ Lê Duy Kỳ về kinh thành.

      Tháng 5, năm 1619 Lê Duy Kỳ lên ngôi, hiệu là Lê Thần Tông, làm vua khi mới 12 tuổi.


      Lê Duy Kỳ như nàng hi vọng. Cậu ta đối xử với người mẹ như nàng hoàn toàn lãnh đạm. Cũng thể trách khi cậu ấy rời vòng tay mẹ từ lúc sơ sinh. Mười hai năm trời bị Trịnh Tùng đưa , cậu hoàn toàn có tình cảm gì mới người sinh ra mình. Đoan Từ nhìn ra ánh mặt lạnh lùng của con trai, nàng rất đau khổ. Nàng căm hận chúa Trịnh. Hận ông nghĩ đến cảm thụ của con ruột. Hận ông nhẫn tâm chia cách mẹ con nàng. Để bây giờ, dù gặp mặt hàng ngày nhưng tình cảm trẻ thơ thể bù đắp được.

      Vua Lê Thần Tông xem người cậu Trịnh Tráng như cha ruột, luôn sùng bái và tôn kính hết mực.

      Đoan Từ 100 câu cũng bằng tiếng của Trịnh Tráng. Cậu ta thường ở trong cung mà luôn bám theo Trịnh Tráng để học võ, học cầm binh cưỡi ngựa. Thậm chí, khi chuyện với người cậu này xưng “trẫm” mà xưng là “con’. Đủ biết trong mắt Duy Kỳ, Trịnh Tráng có vị thế to lớn cỡ nào.

      Dù được hoàng thái hậu nhắc nhở rất nhiều lần, Duy Kỳ vẫn bận tâm. Vẫn chạy theo Trịnh Tráng như nô tài tận tụy.

      Thế nhưng khi thấy điều đó, Trịnh Tùng những lên tiếng, còn cười mà bảo rằng:

      - Quả là cậu bé ngoan. là giống hai cha con.

      Ông ta hoàn toàn hài lòng, vì chiến dịch tẩy não của mình thành công ngoài sức tưởng tượng. Ông ta già rồi, biết ngày tàn của mình còn xa nữa. Trịnh Tráng là người ông ta cho kế thừa ngôi vị. Tiểu hoàng đế càng sùng bái Trịnh Tráng càng tốt. Cơ nghiệp của nhà họ Trịnh càng vững bền.

      Đoan Từ nghiến răng: “Bản cung để yên. Các người nể tình máu mủ, đừng trách bản cung ra tay nhân nhượng”. Chỉ có lật đổ cha con Trịnh Tùng, con trai nàng mới thoát khỏi khống chế của họ. Mẹ con nàng mới có thể ngẩng cao đầu mà sống.

      Nàng có thể chịu nhục, nhưng nhìn đứa con trai nàng hết lòng thương bị coi như con chó con nghe lời, nàng thể chịu đựng được.

      Con trai nàng phải là nam tử đại trượng phu, đứng đầu trong thiên hạ.

      Trợ giúp vua Lê Thần Tông nắm thực quyền, trở thành mục tiêu sống còn của Đoan Từ.

      Nhìn thấy được thèm muốn quyền lực của người chú là Trịnh Đỗ, Đoan Từ hoàng thái hậu tìm cách liên lạc với ông ta. Dùng lời ngon tiếng ngọt mua chuộc Trịnh Đỗ. Hứa hẹn, sau khi lật đổ được cha con Trịnh Tùng, giao binh quyền. Mờ mắt trước quyền lực, Trịnh Đỗ ngại phản bội trai. Đoan Từ và Trịnh Đỗ bắt tay nhau chờ thời cơ.

      Bốn năm trôi qua, Đoan Từ tìm được chút tin tức nào về cựu hoàng đế giả chết Lê Kính Tông. Nhưng nàng ta biết, sớm muộn gì Duy Tân cũng xuất .

      Đầu xuân năm 1623, mật thám hồi báo, họ phát nhân vật khả nghi. Thân thủ bất phàm, luôn đeo mặt nạ xuất ở khu vực hoàng thượng hay săn bắn. Người này dường như có ý định xấu nhưng hành tung lại bất thường khiến hoàng thượng và Trịnh Tráng lo sợ, tăng cường phòng bị.

      - Cuối cùng chàng cũng xuất .

      Đoan Từ nhếch mép. Nàng ta gửi tin tức cho Trịnh Đỗ, thời cơ đến.

      - Chúa Trịnh là người đa nghi, ăn uống lúc nào cũng phải thử độc. Đầu độc được ông ấy là vô cùng khó, nhưng phải là được. Bản cung tìm được loại độc dược, gây chết người ngay lập tức nhưng giúp rút ngắn tuổi thọ của ông ta. Có điều, chất độc này là 2 loại kết hợp mới thành. Ý của chú Đỗ thế nào?

      - Ông ta là cha ruột của nương nương, nương nương còn ngại. ta đây cũng thành vấn đề. Xin nương nương tiếp.

      - Bản cung bỏ loại vào trà mời ông ấy uống. Việc của chú là mời ông đến nhà, đãi tiệc, rồi cho ông ấy ăn loại thứ 2. Trong hai chúng ta, chẳng ai giết ông ấy cả. Chúng ta chỉ cần ngồi chờ. Thời điểm phù hợp, có người liên hệ với chú làm tiếp việc cần làm.

      - lời định.

      Mọi việc tiến hành thuận lợi, chúa Trịnh bất ngờ bị bệnh kiết lị nặng. Tuổi tác cao, dù thái y dùng mọi thảo dược quý hiếm sức khỏe của Trịnh Tùng cũng xuống rất nhanh.

      Chỉ ba tháng sau, ông ta hoàn toàn gục ngã. Nằm chỗ và luôn cần người chăm sóc.

      Đoan Từ trực tiếp đến thăm, mặt đỏ hoe:

      - Phụ vương, người cố gắng ăn uống. Mau chóng khỏe lại nhé. Người mà có mệnh hệ nào, con biết dựa vào ai. Cháu trai của người cũng cần người nâng đỡ.

      Trịnh Tùng cảm động:

      - Phụ vương già rồi, cũng còn sống được bao lâu nữa. Con là đứa con mà phụ vương thương nhất.Con là người Trịnh gia, sống vì Trịnh gia, chết vì Trịnh gia. Khi phụ vương rồi, con phải nuôi dạy con trai, phò trợ huynh trưởng (Trịnh Tráng) cho tốt. Đừng để nó (Duy Kỳ) theo vết xe đổ của cho nó (Duy Tân).

      Đoan Từ chậm nước mắt bãi giá hồi cung. Nàng ta nắm chắt tay, căm hận thầm: “Theo lý ta (Trịnh Tráng) phải phò trợ cho con trai con. Phụ vương đến chết vẫn đối xử với mẹ con con như vậy ư?”
      Tĩnh Đông thích bài này.

    2. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 29. Mỗi người nơi


      Thế Tân về tổng hành dinh của tổ chức. Tổng hành dinh này là hệ thống hầm ngầm nằm dưới quán ăn rất bình thường trong thành Thăng Long.

      Vài năm chủ nhân xuất , nhưng tổ chức vẫn được điều hành từ xa. Hoạt động suôn sẻ. Tuy nhiên, chủ yếu là kinh doanh, buôn bán, phục vụ cho cuộc sống bình thường của mấy trăm người trong hội. Sau cung biến năm ấy, Thế Tân còn nung nấu ý định trả thù. Thứ nhất, cảm thấy có lỗi với Lê Duy Kỳ và Đoan Từ Hoàng Hậu. Thứ hai, lòng thù hận mạnh mẽ như niềm hạnh phúc gia đình mà có. Dù mục đích chia rẽ em Trịnh Xuân- Trịnh Tráng đạt được, nhưng Thế Tân còn muốn tiếp tục kế hoạch nữa.

      Trời chiều lòng người. Trong lúc sống bình yên nơi thôn quê phát sinh việc của Phúc Lan.

      Mật thám biết nguyên nhân Trịnh Xuân ra tay với công tử họ Nguyễn, vì thân thế cậu ta ít người nắm . Nhưng Thế Tân đoán rằng, có lẽ lần này là “nhan sắc gây họa”. Bởi mới , đàn ông đẹp trai quá làm gì? Chỉ tổ gây họa cho nhân gian.

      Trịnh Xuân bí mật giam cầm Hoa Lan dưới mật thất ngay dưới phòng ngủ của mình. Ngày ngày tự mang thức ăn, nước uống, thậm chí là nước tắm rửa cho mỹ nhân. Đêm đêm ngắm mỹ nhân ngủ qua mắt thần gắn trong phòng ( chỉ là lỗ nhìn lén thôi, phải camera nhá =D). là bệnh hết sức. ta thay đổi triệt để.

      Trịnh Xuân vốn muốn nhẫn thời gian nữa vì muốn mang danh bất hiếu, dù sao Trịnh Tùng vẫn còn đó.

      Gặp phải Phúc Lan là biến số bất ngờ, Trịnh Xuân muốn đẩy nhanh kế hoạch, diệt Trịnh Tráng, tạo phản cướp ngôi vua. Khi ngồi đỉnh cao, cần lo sợ, e dè ai nữa. Lúc đó còn ai ngăn cản, có được cái mà mình mơ ước, khuynh hướng giới tính có thể bí mật bộc lộ, thú vui khuê phòng cũng được thỏa mãn.

      Thế Tân gặp phải trở ngại. Tình báo, mật thám được cài đặt trong phủ Trịnh Xuân hề phát tung tích Phúc Lan. Tuy nhiên thu được tin tức giá trị khác là ta rục rịch ý định tạo phản. Nhưng có vẻ vẫn còn chần chờ trở ngại Trịnh Tùng. Năm nay, tuổi tác cao nhưng Trịnh Tùng còn rất dẻo dai.

      Mẹ con Hoàng Kỳ an toàn lên đến Mộc Châu.

      - Phu quân con đâu mà hai mẹ con dắt díu nhau lên đây thế này?

      - phải do con nhớ thầy bu hay sao? Hai người bỏ rơi con 6 năm rồi đấy. Tân Tân chào ông bà con.

      - Tân Tân chào ông bà ngoại.( Cậu bé khoanh tay cúi đầu rất lễ phép)

      - Thế cha con đâu?

      Hỏi đến phụ thân, Nguyễn Nhất nước mắt lưng tròng:

      - Bỏ rồi. cho Tân Tân theo.

      - Bỏ nhau rồi ư? Đấy bà thấy chưa? Tôi “thằng nào mà chịu nổi con nhà mình”. Con tôi, tôi biết. Tính cách nó xấu như thế, lại lười chảy thây ra, đàn ông đầu óc bình thường nào mà chịu nổi.

      Hoàng Kỳ đen mặt, ba áo đen che miệng trộm cười.

      - Người đàn ông đầu óc bình thường có việc quan trọng cần giải quyết. đến thăm thầy bu sớm thôi. cần chà đạp con mình như thế!

      - Con cần phải cứng. Bị bỏ cha nuôi. Dù gì cũng lỡ đẻ ra con rồi, cũng thể nhét con vào bụng mẫu thân con lại được. Haizz. Thế ba cái cậu đứng xa xa kia là ai?

      - Thuộc hạ của phu quân con.

      Ba thuộc hạ ấy, gọi tạm là các áo đen. Dù có mặc gì cũng cứ gọi áo đen cho dễ hình dung =D.

      Vợ chồng Hoàng Đôn Hòa ngẫm nghĩ: “ bị bỏ lại còn sĩ diện”. Họ cực kỳ thích Nguyễn Nhất. Cậu bé thông minh, lanh lợi y như Hoàng Kỳ lúc . Hoàng Đôn Hòa manh nha ý định đào tạo cậu thành Hoàng Kỳ thứ hai. May mà can thiệp, bảo vệ tuổi thơ cho Tân Tân. Gặp lại cha mẹ, con sâu gạo lười biếng bao nhiêu năm biến mất bỗng xuất trở lại. Nhất quyết ăn ngồi rồi, tập trung hoàn toàn sức lực chơi với con trai. Nguyễn Nhất ba tuổi hiếu động, ngày ngày trêu chó chọc mèo. Còn người mẹ xinh đẹp giỏi giang, hoa nhường nguyệt thẹn ngồi chống cằm hò hét: được cái này, được cái kia. Hoàn toàn mất hình tượng người phụ nữ dịu dàng.

      - Tân Tân muốn ăn bánh cam.

      - bà ngoại.

      - Tân Tân muốn uống nước.

      - bà ngoại.

      - Tân Tân muốn câu cá.

      - Ông ngoại

      - Tân Tân muốn chơi công kênh.

      - Chú áo đen.

      - Tân Tân muốn ….

      - Tân Tân à, là người đàn ông nên làm phiền đến phụ nữ nhớ chồng biết ? Để yên cho bu ngồi ngẩn người chút được ?

      - Tân Tân muốn phụ thân.

      - Ông ngoại kia kìa. À quên, đó là phụ thân của bu. Phụ thân của con, là phu quân của bu, ở xa làm việc quan trọng. Thôi, lại đây ngồi ngẩn người chung với bu.

      Haizzz, đây gọi là “biết tự chăm sóc nhau” trong truyền thuyết. Thế Tân mà biết, hiểu có an tâm nổi hay ??!!

      May cho Nguyễn Nhất là ngoài bà mẹ sâu gạo suốt ngày ngồi “ ngẩn người” cậu còn có ông bà ngoại cùng ba chú áo đen chăm nom. Cũng đến nỗi gọi là đáng thương.

      gì nhưng trong lòng Hoàng Kỳ rất bất an

      Trịnh Xuân lần này dấu người quá kĩ. Sau hai tháng cật lực tìm hiểu, Thế Tân mới nhận ra sinh hoạt khác thường của Vạn Quận Công. Trừ khi có việc chính , còn lại toàn bộ thời gian ta ở trong phủ. Bất thường hơn nữa là rất ít ra khỏi phòng. Sàng lọc mọi khả năng, Thế Tân gần như nắm chắc, Phúc Lan bị nhốt ngay tại phòng ngủ của ta, khả năng là có mật thất.

      Muốn cứu Phúc Lan, cần thúc đẩy chuyện tạo phản của .

      · Bài học: ai thương mình vô điều kiện như cha mẹ. Dù bạn bao nhiêu tuổi, trong mắt cha mẹ, bạn vẫn là đứa trẻ cần chăm sóc.
      Tĩnh Đông thích bài này.

    3. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 30. Trịnh Xuân

      Nguyễn Phúc Lan mất tích ở Đàng Ngoài nhưng chúa Nguyễn ở Đàng Trong thể khởi binh hay công khai cho người tìm kiếm. Bởi vì thân thế cậu ta bị lộ chắc chắn dẫn đến chiến tranh hai Đàng. Trong khi thời điểm này, chúa Nguyễn tập trung mọi tiềm lực để giúp vua Chân Lạp (Campuchia) chống lại quân Xiêm La (Thái Lan).

      Vì vậy việc giải cứu Phúc Lan chỉ do mình Thế Tân thầm tìm cách tiến hành. Với tổ chức , chỉ có chưa tới 100 thuộc hạ, đều bản lĩnh thượng thừa khả năng đánh trực tiếp vào phủ Trịnh Xuân cũng là hành vi ngu xuẩn.

      Phúc Lan bị nhốt trong mật thất, ngày ngày được cơm bưng nước rót, tâm trạng cực xấu.

      - Cái tên biến thái này, mau thả ta ra.

      - Cậu càng hưng dữ lại trông càng xinh đẹp nhỉ? Cậu chịu khó chút . Chờ ta lên ngôi vua, lập cậu làm hoàng hậu. “Kim ốc tàng kiều”, cho cậu hưởng vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ.

      - Đồ điên. Có phải ngươi điên rồi ? Ta đường đường là nam nhân. Ngươi đừng hoang tưởng làm ta quy phục. Ngươi động đến ta ngón tay. Ta cắt mười ngón tay ngươi. Ngươi động đến ta bàn tay, tay chặt tứ chi ngươi.

      - Cậu an tâm, bây giờ ta làm gì cậu. Đợi đến lúc ta trở thành hoàng đế, tiêu diệt hết mọi trở ngại xung quang chúng ta, ta tự có cách khiến cậu tình nguyện.

      - Nằm mơ giữa ban ngày!

      - Cậu biết dân tộc Thái, có cái gọi là bùa (mằn ) hay sao? Ta cho người tìm thầy. Đến lúc đó, có ta cậu cũng chẳng sống nổi.

      Trịnh Xuân đối xử với Phúc Lan cực kỳ nhẫn nại. Bị chửi như tát nước mặt vẫn tươi cười. Thân hình cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn bưng nguyên thùng nước tắm vào mật thất cũng cần người giúp. Món ngon vật lạ đều dâng đến miệng người trong lòng. Chắc là để đền bù cho chính bản thân mình những mất mát khi Văn Đốc ra .

      Phản ứng có tác dụng, chửi đau cả họng, Phúc Lan quyết định cứ sống tốt cái . Còn sống ngày nào, còn có cơ hội thoát ra ngày đấy. Chuyện ta tạo phản thành công, coi bộ khó. Thế là cậu ta được ăn cứ ăn, việc gì phải ủy khất chính mình.

      - Ta muốn ăn tôm càng Alaska.

      - Được.

      - Ta muốn uống rượu vang Pháp.

      - Được.

      - Ta muốn ăn môi cá Vũ.

      - Được.

      - Ta muốn ăn cháo nấu nấm Mattake ( loại nấm cực kỳ khó tìm và có giá rất đắt =D)

      - Được.

      người liên tục đòi hỏi, mội kẻ vui vui vẻ vẻ thực . Cuộc sống trôi qua cũng coi là nhàm chán.

      ngôi nhà núi, xung quanh hoa mận rụng. Cậu bé Nguyễn Nhất tung tăng khắp đồng hoa tam giác mạch. Ngồi bó gối gần đó, Hoàng Kỳ thở dài.

      - Chàng làm việc cũng lâu quá sức rồi đó.

      Hoàng Đôn Hòa thầm với vợ:

      - bị chồng bỏ nó cứ chối. Bà thấy , mấy tháng rồi có thấy mặt mũi chàng rể nào xuất đâu.

      - Con nghe thấy thầy bu xấu con đấy nhá.

      - Thử bu nghe, con có điểm tốt gì để thầy bu hả?

      - Xinh đẹp, giỏi giang, nhu mì, hiền lành, phúc hậu,…..

      - Con nghe chuyện về cậu bé Pinocchio chưa? Thầy bu cũng muốn mũi càng ngày càng dài.

      Hai vợ chồng thần y cười khùng khục:

      - ra nó cũng có điểm tốt. Ăn uống rất tốt, buồn cũng chẳng bỏ cơm. Đáng khen.

      Hoàng Kỳ đứng dậy, hai tay tạo hình loa, hét to:

      - Phu quân, chàng xuất bênh vực thiếp mau. Chàng nỡ để “người ta” hùa nhau bắt nạt vợ mình thế à?!

      Nghe tiếng la hét, hai con ngỗng trông nhà cuối đầu ăn ngước lên nhìn, rồi bì bạch quang quác lao đến, mổ mổ vào chân Hoàng Kỳ.

      - quá đáng, cả vợ chồng ngỗng cũng ăn hiếp mình.

      Phu quân Hoàng Kỳ ở nơi rất rất xa, hách xì rất to. Nghĩ nghĩ: “Nhớ vợ quá ”. Nhưng việc còn chưa tới đâu, làm sao tìm vợ con được đây.

      Thế Tân bắt đầu tung tin phản loạn của Trịnh Xuân. Tuy tìm thấy chứng cứ, nhưng những tin đồn vô căn cứ bủa vây vẫn khiến Trịnh Tráng như ngồi trong đống lửa.

      Tuổi già ập đến. Đầu năm 1623, Trịnh Tùng bỗng bệnh nặng kéo dài. Trịnh Tùng 71 tuổi, ông nghĩ thời gian của ông còn lâu nữa. Cảm giác lo lắng về hai con trai lớn càng lúc càng ràng. Người làm cha, làm mẹ, bao giờ muốn các con của mình vì quyền lực mà tàn sát lẫn nhau. Trịnh Tùng hi vọng, lúc mình còn sống, có thể thu xếp ổn thỏa để các con của mình có thể hỗ trợ cho nhau. Kế hoạch giao binh quyền cho con trưởng Trịnh Tráng, phong con trai thứ Trịnh Xuân làm phó.

      Lưu Đình Chất, tả thị lang hộ bộ hiến kế cho Trịnh Tráng:

      - Chúng ta phao tin, chúa Trịnh tuổi già sức yếu, muốn trao sớm quyền lực cho thế tử. Trịnh Xuân nếu có mưu làm phản chờ được mà vội vàng ra tay. Lúc đấy, chúng ta chuẩn bị sẵn phục kích bắt ngay tại trận.

      Trịnh Tráng bí mật cho người đưa hoàng đế Lê Thần Tông rời khỏi kinh thành. Còn mình lưu lại bày binh bố trận.

      Trong khi đó Trịnh Xuân cho người tìm mua cái gọi là “tôm càng Alaska”.
      Tĩnh Đông thích bài này.

    4. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 31.

      có đường truyền internet tốc độ cao, mạng lưới 3G cũng chưa được phủ sóng nên Hoàng Kỳ mất liên lạc với phu quân. Ba áo đen được lệnh bảo vệ mẹ con bước rời nên chịu trở về thám thính tin tức. Bồ câu đưa thư ư? Bạn đề cao quá khả năng của chim rồi.

      tháng, hai tháng còn kiên nhẫn ngẩn người chờ đợi. Đến tháng thứ tư, Hoàng Kỳ thấy bất an. Cứu được hay cũng phải có tin rồi chứ??? Chuyện gì xảy ra? Càng nghĩ, càng thấy ổn. muốn xuống núi tìm chồng.

      Vợ chồng Hoàng Đôn Hoàng ngăn cản:

      - Bị bỏ bị bỏ, thầy bu nuôi 2 mẹ con. cần sĩ diện với thầy bu làm gì. Cứ ở đây.

      - Con phải . Tân Tân con gửi lại, chăm sóc nó giúp con.

      Hoàng Kỳ nuốt lệ, bỏ con trai lại. Lành hay dữ gì cũng cần biết chính xác.

      Sau khi được ba áo đen hướng dẫn cụ thể,Hoàng Kỳ khăn gói lên đường về lại thành Thăng Long. Hỏi tại sao ba chàng này ai cùng ?

      Bạn nghĩ vợ với con, ai quan trọng hơn? Sau khi suy nghĩ lợi- hại, hơn- thua, thôi, ở lại bảo vệ con sếp cho chắc. Còn ngăn cản ? có cửa.

      Thế là Hoàng Kỳ mình ngựa, vạn dặm tìm chồng. (Phóng đại tý thôi chứ làm gì mà đến vạn dặm).

      Vì có chỉ điểm của tay trong, Hoàng Kỳ thành công đột nhập vào “khuê phòng” Thế Tân. Leo lên giường mình chờ đợi. Đến nửa đêm ngủ quên mất, nằm ngáy khò khò.

      Hoàng Kỳ bỗng thấy khó thở, mặt ươn ướt. hốt hoảng ngồi bật dậy, nhưng dậy được. lẽ bị bóng đè? Hóa ra là bị đè , nhưng là người đè. Giọng đàn ông trầm trầm:

      - Sao nàng lại ở đây?

      - Lo lắng cho chàng.

      - Nàng cũng giỏi , vào được tận đây mà bị ai phát . Suýt nữa bị ta đâm chết rồi. May mà ta ngửi thấy mùi của nàng.

      - Thiếp rất thơm đúng ?

      - Nồng mùi thuốc =D, rất đặc trưng. Ha ha. Ta nhớ nàng chết được.

      Cuối cùng Hoàng Kỳ cũng vẫn bị đâm.

      Phái bảo thủ miêu tả: kéo rèm, tắt đèn, giường chiếu lung lay.

      Ngôn tình gọi là XXOO, đêm bảy lần, cho đến khi trời sáng.

      thực: chất lượng mới là quan trọng.

      Khoa trương quá rồi. Haizzz.

      Nhớ nhớ, nhưng từ khi gặp lại, Thế Tân cũng có nhiều thời gian cho . Dường như rất bận. Có khi nhiều ngày hề nhìn thấy . Thế Tân tìm ra tông tích của tiểu tử Phúc Lan. Tuy nhiên vẫn chưa có cách cứu cậu ta. giờ, tình hình rất phức tạp, bảo cho ít thời gian nữa.

      Biết Thế Tân vẫn bình an, Phúc Lan còn sống Hoàng Kỳ cũng an tâm phần nào. giờ, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

      Trịnh Xuân mắc mưu.

      Ngày 15 tháng 7 năm 1623, Trịnh Xuân mang quân vào phủ chúa. Mục đích gây áp lực với Trịnh Tùng bệnh liệt giường. Tiếc rằng ta chậm bước. Trịnh Tùng được Trịnh Đỗ (em trai) đưa . gặp được người, Trịnh Xuân bực tức rút quân. Bao vây Tử Cấm Thành, rồi dễ dàng tiến quân vào hoàng cung. Nhưng đến vua Lê Thần Tông ta cũng bắt được. Trịnh Xuân cho quân cướp bóc ngựa, voi, châu báu rồi vung lửa đốt hoàng cung. Ngoài hoàng thành, cũng nổi lửa khắp nơi. Kinh thành đại loạn.

      Trong lúc Trịnh Xuân cho quân đóng đô ngoài thành, bao vây toàn bộ Thăng Long Thế Tân thầm cho người đột nhập phủ của . Nhanh chóng giải cứu được Nguyễn Phúc Lan, chăn êm nệm ấp trong mật thất. Kể ra việc cũng hề dễ dàng. Nhưng chúng ta đơn giản hóa chút. miêu tả cảnh đánh đấm, bắn súng, chém giết, đầu rơi máu đổ làm gì. Đại để là thuộc hạ của Thế Tân thành công đưa Nguyễn công tử ( phải Nguyễn tiểu thư) ra ngoài. Nguyễn công tử sau mấy tháng bị giam cầm mập mạp, trắng nõn nhưng phong thái làm người người xịt máu mũi cũng mấy suy giảm. Đội quân áo đen thả người ở nơi hoang vắng, rồi nhanh chóng rút lui chỉ câu:

      - Hoàng Kỳ nương nhắn công tử: “Bảo trọng. Từ nay ai nợ ai.”

      Câu này thực tế là do Thế Tân dặn dò. cũng phải là người thích làm công , hay “thi nhân bất cầu báo”. Cứu người cũng phải cho họ biết người cứu mình là ai. Tránh việc cậu ta điều tra lại lộ ra thân phận của . Cũng là nhắn, Hoàng Kỳ muốn dính dáng nợ nần gì cậu ta.

      Nguyễn Phúc Lan ngờ rằng, sau nhiều năm mất liên lạc, Hoàng Kỳ từ đại phu lại trở thành thủ lĩnh đội sát thủ. Quả là ai trước được điều gì. Mối tình đầu của cậu ta lại có thể thay đổi chóng mắt như vậy. Thôi mỗi người điều phải có hướng riêng. Phúc Lan đứng yên trong gió lạnh, tay nhàng đặt lên ngực mình, thầm:

      - Vĩnh biệt Hoàng Kỳ.

      Nơi đó vẫn luôn giữ kỹ lá thư xin lỗi và tạm biệt của năm ấy. Cậu mãi mãi cũng hiểu được con người . Ngày ấy sao lại bất chấp nguy hiểm để gặp mặt người chết. Còn bây giờ, lý do gì khiến lại trở thành sát thủ. (Phúc Lan suy nghĩ quá rồi) Sáu năm đơn phương, đến buông tay.

      · Nhân vật Nguyễn Phúc Lan chỉ được viết đến đây thôi. Đây là nhân vật mình khá thích, nhưng cuộc đời ông có khá nhiều điều vui. Trở thành chúa Thượng năm 35 tuổi. Giai đoạn tuổi trẻ của ông được đề cập đến trong lịch sử. Nên mình thích gì viết nấy thôi, chỉ là hư cấu.
      Tĩnh Đông thích bài này.

    5. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      @Tĩnh Đông : cảm ơn bạn ủng hộ truyện nhé =D. Ngày mai mình up hoàn bộ này.
      Tĩnh Đông thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :