Chương 24. Hoàng thái hậu Đoan Từ phải là người phụ nữ đơn giản (1) Trịnh thị Ngọc Trinh, xinh đẹp như hoa. Cha là Trịnh Tùng, Bình An Vương. Từ được nuôi dạy để trở thành hoàng hậu. Cầm, kỳ, thi, họa gì là giỏi. Nhưng điểm đặc biệt hơn người của nàng là khứu giác cực kỳ nhạy mén, vì vậy sở thích lớn nhất của nàng là chế hương. Tính tình phóng khoáng như đàn ông, thường trốn cha ra ngoài thăm thú khắp nơi. Trong lần ban đêm trốn nhà đến quán trà nghe kể chuyện va phải thanh niên mặc đồ đen tuyền, mặt có vết sẹo nhưng nàng biết ta hóa trang. Cái va lại để nàng gửi thấy mùi hương người ta, thoang thoảng nhưng vô cùng đặc biệt. Đây chắc chắn phải mùi hương liệu, có lẽ là mùi đặc trưng cá nhân. Người đàn ông thân thủ nhanh nhẹn, nhanh chóng biến mất đường phố để lại dấu vết. hiểu vì sao lại khiến nàng nhớ mãi quên. bao lâu sau, Trịnh Tùng thông báo nàng ta phải nhập cung, trở thành hoàng hậu của hoàng đế Lê Kính Tông. Ông chỉ ra thông báo, phải là hỏi ý kiến nàng. Với người cá tính mạnh mẽ như Ngọc Trinh, nàng muốn nghe theo. Ngọc Trinh phản ứng mạnh mẽ, thậm chí là bỏ trốn khỏi nhà. Nhưng đáng tiếc, cha nàng ta phải là người nàng có thể đối nghịch. Mặc cho nàng khóc lóc: - Phụ vương, con là con cha. Sao phụ vương nỡ bắt con phải lấy người mà con . Con muốn chôn vùi cuộc đời trong cung cấm. - Hỗn xược. Việc này đến phiên con muốn hay muốn. vào cung là trách nhiệm của con nhà họ Trịnh. Ông phất tay bỏ , mặc cho nàng nằm sấp xuống đất gào khóc. Cuối cùng, nàng ta vẫn phải mặc giá y, đội mũ phụng nhập cung. Vì tránh việc Ngọc Trinh phản ứng thái quá làm hỏng việc của mình, Trịnh Tùng đề xuất bỏ qua lễ bái ở thái miếu, mà trực tiếp làm lễ phong hậu tại Càn Nguyên điện trong Tử Cấm Thành. Mùa xuân năm 1606 , hoàng đế Lê Kính Tông 18 tuổi lập Trịnh Thị Ngọc Trinh 16 tuổi làm hoàng hậu, hiệu Đoan Từ. Duy Tân lên ngôi 7 năm, hoàn toàn hiểu vị thế của mình. người đàn ông mạnh mẽ trưởng thành sớm nhưng luôn phải phủ lớp vỏ bọc ngây thơ, non nớt. Ngọc Trinh dự tính, đêm động phòng ra tay. Nàng ta muốn cho vị hoàng đế bù nhìn đó biết, mình khuất phục. Cung nữ và thái giám thừa lệnh của chúa Trịnh gần như là áp tải hai người vào phòng tân hôn. Bà mối đứng bên, đưa cho Duy Tân cây gậy hỉ để giở khăn trùm cho tân nương. Ngọc Trinh vẫn cuối gằm mặt xuống đất, môi mím chặt. Bà mối rót rượu giao bôi, nhìn thấy hai người uống xong mới ngoắc tay ra hiệu tất cả cung nữ, thái giám cùng ra ngoài. Duy Tân hoàn toàn có thể tự bức xuân dược ra nhưng biết mình thể làm thế. Thời cơ chưa tới, phản kháng chỉ có con đường chết. Mặt và cơ thể bắt đầu ửng đỏ.Ngồi giường tân nương cũng bắt đầu rục tích. Ngọc Trinh uống xong ly rượu vỡ lẽ, cha nàng luôn luôn cẩn thận như thế. nương khuê các chống chọi được lâu, nàng thần trí mê man, bắt đầu tự cởi quần áo. Nhìn người đàn ông tuấn, đẹp như bức tranh ngồi nghiêm nghị bên bàn, nàng tự chủ được tiến lại gần. Nàng chủ động hôn lên mặt ta, đầu óc quay cuồng đấu tranh với tác dụng của thuốc. Nhưng bất ngờ, nàng ngửi được mùi hương ngày ấy. Nàng mỉm cười, “hóa ra là chàng”. Ngọc Trinh biết hoàng đế “bù nhìn” đơn giản. Nhưng nàng thích điều đó. Đấy mới là người nàng muốn lấy làm chồng. Đến lúc cần thiết, nàng đứng về phía phu quân của mình. đêm xuân, mỗi người tâm trạng riêng. Duy Tân là người dịu dàng. Sau ngày kết hôn, tuy và luôn mang tâm lý đề phòng nhưng đối xử với Đoan Từ hoàng hậu rất tốt. Dù có mối thù sâu nặng với Trịnh Tùng nhưng nàng ta là người phụ nữ vô can. muốn làm tổn thương nàng ta. Chẳng bao lâu, hoàng hậu mang thai. Chúa Trịnh biết tin vui mừng ra mặt. Liên tục cho người mang vào cung sơn hào hải vị, nhân sâm, tổ yến quý giá nhất. Để minh chứng cho sủng ái của ông với con và đứa cháu sắp chào đời. Đoan Từ mang thai vô cùng hạnh phúc. Ban đầu vào cung với tâm trạng bất mãn nhưng sau khi gặp Duy Tân nàng ta hoàn toàn chìm đắm trong tình . Hoàng hậu lâm bồn, hoàng đế Lê Kính Tông đứng chờ ngoài cửa , bồn chồn yên. Nghe tiếng khóc oa oa, lúc sau bà đỡ quấn em bé trong bọc khăn đỏ rực mở cửa bước ra: - Chúc mừng hoàng thượng, nương nương sanh được hoàng tử, mẹ tròn con vuông. Mười chín tuổi, Duy Tân lần đầu làm cha, ôm con trai trong tay, xúc động rơi nước mắt. Ngày nào Duy Tân cũng đến thăm con trai, ôm mãi muốn buông tay. dịu dàng nhìn Đoan Từ hoàng hậu: - Vất vả cho nàng rồi. Gia đình ba người đầm ấm yên vui. Đầy tháng của hoàng tử Lê Duy Kỳ, trong cung rộn ràng háo hức. Khắp nơi chăng đèn kết hoa, người người cười vui. Quần thần tham gia yến tiệc đông như trảy hội. Quà mừng chất thành núi. Chúa Trịnh nhìn cháu trai: - Quả nhiên tuấn bất phàm. Rất tốt, rất tốt. Trước bá quan văn võ, Trịnh Tùng chợt lên tiếng: - Hoàng tử Duy Kỳ mới tháng tuổi tỏa ra khí chất võ tướng. Tương lai chắc chắn trở thành rượng cột nước nhà. Thần tình nguyện nhận trách nhiệm đào tạo hoàng tử ngay từ hôm nay, phụ lòng mong mỏi của hoàng thượng. Lê Kính Tông nghe như tiếng sấm bên tai. ngạc nhiên, nhưng trong lòng từng tồn tại hi vọng khác. Hi vọng ông ta tin tưởng con mình, hi vọng ông ta vì tình phụ tử mà để Duy Kỳ cho Đoan Từ trực tiếp nuôi dưỡng. Nhưng đáng tiếc, Trịnh Tùng vốn là người đa nghi hơn cả Tào Tháo. Ông ta mong đứa cháu trai này ra đời biết bao nhiêu, sao có thể để nó sống ở trong cung. Sau tiếng của chúa Trịnh, khí trầm lắng trong phút chốc bỗng ồn ào trở lại: - Chúa thượng chí phải, hoàng tử nên để chúa thượng chăm nom. Đào tạo thành mãnh tướng, vì tương lai nước nhà. Ông ta xin ý kiến hoàng đế, ông ta chỉ thông báo. Vốn là vậy. Duy Tân bất lực nhìn con trai bị đưa . Mười mấy năm sau, có cơ hội gặp lại. Tình phụ tử mãi ở trong tim. Kể từ ngày đó, mối quan hệ của hoàng đế và hoàng hậu rơi vào trạng thái đóng băng. Vĩnh viễn có khả năng hàn gắn.
Chương 25. Hoàng thái hậu Đoan Từ phải là người phụ nữ đơn giản (2) Đoan Từ hoàng hậu suy sụp hoàn toàn. Con trai bị cha ruột bắt . Phu quân giận cá chém thớt, tha thứ cho nàng. Dù nàng có làm gì, Duy Tân cũng vẫn duy trì vẻ dịu dàng, ân cần nhưng tuyệt nhiên còn ngủ lại cung Thúy Hoa. Hạnh phúc với nàng, ngắn chẳng tày gang. Vài năm đầu, nàng ghen tuông với mọi cung nữ bên cạnh hoàng thượng. Nàng bắt đầu thay dần họ bằng những người nàng có thể kiểm soát được. Nhưng hoàng thượng lại chẳng có hứng thú với nữ sắc, lập phi tần, tuyển tú cũng chẳng thân thiết với bất kỳ cung nữ nào. Dù biết mình bị hoàng hậu cho người giám sát, theo dõi, Duy Tân vẫn lên tiếng, cũng chẳng thay đổi hành vi. Vẫn là người đàn ông trầm lặng, dịu dàng đến đáng sợ. Đoan Từ tìm được bằng chứng hoàng đế lén lút xuất cung. Nàng ta bắt đầu nghi ngờ bản thân, có phải ngày đó nhận sai người rồi hay ? Hoàng thượng có là người đàn ông bí hôm đó ? Hay chàng ta đúng là vị hoàng đế bất lực, yếu hèn. Mười năm trôi qua nhanh như giấc mơ, Đoan Từ sử dụng đủ phương pháp vẫn thay đổi được , nhân duyên của nàng và Duy Tân chấm dứt từ ngày đó. Từ trở thành hận. Nàng hận đến mức muốn giết chết người đàn ông lãnh đạm đó. Nàng ta chẳng còn gì, chỉ còn đứa con trai, trở thành động lực giúp nàng sống sót trong đơn dày vò, ngày qua ngày. Rồi hôm, Đoan Từ nhận được mật báo Trịnh Tùng biết Lê Kính Tông cho người ám sát ông ta. Nàng biết, đây là thời điểm nàng phải lựa chọn giữa người chồng chỉ còn danh nghĩa và con trai ruột thịt của mình. Vì con, nàng thể ép Lê Kính Tông tự sát. thể để chàng liên lụy đến con mình được. Thế nhưng, nhìn xác người mình vừa vừa hận bị đặt vào trong quan tài, Đoan Từ sụp đổ. Ba ngày, nàng bất tỉnh đúng ba ngày. Quan tài của Lê kính Tông được đưa đến hoàng lăng. Người làm vợ như nàng lại tiễn bước chân. Đoan Từ xin chúa Trịnh cho nàng tiễn phu quân đoạn đường. Nàng đến lăng Bố vệ gặp vua Lê Kính Tông lần cuối. Được nửa đường, nhận được tin báo, đêm qua phản loạn đốt phá hoàng lăng, rất may nhiều thiệt hại. Tim Đoan Tư như thắt lại, rất lo lắng biết xác Lê Kính Tông có bị ảnh hưởng gì hay ? Vừa đến nơi, nàng bất chấp lễ nghi lao đến bên quan tài làm bằng đá cẩm thạch, xa hoa mà lạnh lẽo. Rơi nước mắt khi xung quang vắng lặng, ngoài hương khói lư đồng có tăng ni gõ mõ tụng kinh. Cuộc đời chàng đến chết vẫn lặng lẽ đến thế. Khuôn mặt chàng vẫn như lúc còn sống, chỉ nhắm mắt ngủ mà thôi. Đoan Từ rơi giọt lệ nóng hổi lên khuôn mặt như tượng sáp ấy. Nước mắt nhanh chóng thấm vào trong, để lại vết tích. Đoan Từ ngây người, mắt mở to như tin vào mắt mình. Nàng đưa tay sờ , hóa ra là thạch cao. Đoan Từ bình tĩnh tao nhã đứng thẳng người, cầu lính đóng nắp quan tài, hạ táng. Sau khi chính mắt nhìn thấy quan tài chìm sâu vào lòng đất, tảng đá thạch đậy bên . Nàng thắp hương, vái lạy đúng quy trình, miệng thầm chỉ mình nàng ta nghe được: “Thiếp tìm được chàng, sớm thôi”. Vừa về cung, Đoan Từ ra lệnh cho đại cung nữ Thu Thủy: - Triệu cung nữ Xuân Kỳ. Thu Thủy run run: - Bẩm nương nương, ta mất tích rồi. Ngay sau khi hoàng thượng bằng hà, ta biến mất. - Cái gì? Chưa bao giờ Thu Thủy thấy hoàng hậu lớn tiếng đến như vậy. - Hóa ra, ta bị ta lừa lâu như thế ư. nên cầu trời đừng để ta tìm được! Đoan Từ nắm chặt tay, kiềm chế nổi giận xung thiên. - Ban đầu ngươi tiến cử ta, nguồn gốc ta thế nào? - Bẩm nương nương, ta là em họ của lính gác cổng Văn Đốc. Gia cảnh nghèo hèn, cha mẹ mất sớm, người chú muốn bán ta vào lầu xanh nên ta tìm cách liên lạc với Văn Đốc, muốn vào cung. - Trước khi đưa ta vào, ngươi có cho người tìm hiểu kỹ chưa? - Dạ bẩm nương nương, theo lời dặn của nương nương, mọi đối tượng đều được điều tra kỹ càng rồi mới sử dụng. Nô tỳ cho người về quê ta xác nhận, tất cả đều chính xác ạ. - Cho người về đấy, tìm hiểu lại lần nữa. Văn Đốc là người của hoàng thường, nhiều khả năng ta cũng thế. ngờ, bản cung lại mắc phải sai lầm chết người như thế này. Sau khi tìm hiểu lần nữa, đại cung nữ quỳ sụp xuống, đập đầu: - Xin nương nương trách phạt. Nô tỳ làm việc tắc trách. Tất cả đối tượng liên quan đến Xuân Kỳ ở quê đều biến mất dấu vết. Đoan Từ thở dài: - Ngươi đứng lên , lỗi phải ở ngươi. Người đứng đằng sau ta, ngay cả bản cung cũng đáng giá sai, ngươi bị lừa cũng phải là chuyện khó hiểu.Tìm Xuân Hoa đến đây. Cung nữ, mật thám Xuân Hoa nhanh chóng xuất : - tất cả những gì ngươi biết về cung nữ Xuân Kỳ. - Nàng ta vui vẻ, hài hước, rất hòa đồng và hay tám chuyện với mọi người ạ. - Bản cung có hứng thú với cá tính của ta. chuyện chính. Xuân Hoa lung túng: - Nàng ta chưa bao giờ tự về bản thân thưa nương nương. Nô tỳ biết gì về gia đình nàng ta, ngoại trừ việc nàng ta luôn tự nhận mình là em họ xa của Văn Đốc. - Suy nghĩ cho kỹ. - À, nàng ta có kể, hàng xóm của mình là bà bán rau, có nuôi con chó vàng tên là Ki ki. - Nhảm nhí. đại mật thám như ngươi mà cũng biết gì về ta. Quả nhiên là người cẩn thận. Trong cung, ta thân thiết với người nào khác ? - Cung nữ A, B, C, E, F đều rất hay chuyện phíêm với nàng ta, thưa nương nương. Sau khi cho gọi tất cả mọi đối tượng có tiếp xúc với Xuân Kỳ, Đoan Từ đều thu được lượng tin tức y hệt nhau. Đều chứng minh điều, này rất cao tay, sống ở trong cung hơn 2 năm, lại lộ bất kỳ điều gì về bản thân. Cái tên chắc chắn là giả. Đoan Từ bỗng nhớ ra, người đầu tiên hô hoán hoàng đế tự sát chính là ta. Hoàng lăng bị đốt phá, cái xác trong quan tài làm bằng thạch cao. Mọi con đường đều dẫn đến việc, ta và hoàng thượng có liên quan đến nhau. Chắc chắn người do ta đem , khả năng Duy Tân còn sống là rất cao. Chỉ cần tìm được ta, tìm ra tong tích hoàng thượng. Đáng tiếc, đến lúc này mọi manh mối đều dẫn đến con đường cụt. Đoan Từ mơ màng nghĩ đến lần đầu tiên gặp ngườn đàn ông áo đen ngày ấy. có lúc nàng ta nghi ngờ đó phải Duy Tân, nhưng tại nàng ta tin rằng đấy là cùng người. Duy Tân giả trang, lén lút ra ngoài cung ban đêm. Như vậy chàng chắc chắn có đội quân bí mật. Giờ chàng còn sống, tìm cách liên lạc với quân đội của mình. Đoan Từ cho người cài đặt mật thám ở khắp con đường xưa. Hi vọng ngày tìm được Duy Tân.
Chương 26. Gia đình ba người Tiểu Thế Tân hơn tuổi biết , vừa chạy khắp nhà. Vì xung quanh rất nhiều ao hồ nên Thế Tân phải vận dụng khả năng làm mộc siêu nhiên của mình đóng cửa chặn khắp nơi. Cái cửa có chấn song, thấp bằng 1/3 cửa bình thường, để ngăn cậu bé chạy ra khỏi nhà. Nhưng chỉ được thời gian cậu có thể đóng phim “vượt ngục”. Trèo thoăn thoát ra khỏi nơi bị nhốt. Hoàng Kỳ và Thế Tân hầu như dám rời mắt khỏi con. Nhà Hoàng Kỳ trở thành gia đình đầu tiên làm hàng rào bao quanh nhà, chỉ chừa khoảng sân phía trước để làm nơi cho tiểu Thế Tân chạy nhảy. Vốn người nông thôn sống rất đơn giản, “em bé có bà mụ đỡ” nên thường mọi người mấy quan tâm đến vấn đề an toàn cho trẻ con. Dẫn đến nhiều trường hợp thương tâm, trẻ em chơi loanh quanh nhà bị rớt xuống ao đuối nước là hiếm. Thế Tân trưởng thành ở môi trường rất khác nên muốn an toàn của con mình là “số trời”. Vì vậy khá nghiêm cẩn trong những chuyện như vậy. Hoàng Kỳ cũng phản đối. Hai tuổi, tiểu Thế Tân chuyện rất rõi, có thể tranh luận với mẹ như: - ăn cháo. Cháo rất ý ẹ. Tân tân ói. - ăn làm sao lớn được. Con bé như cây nấm. - Nấm đáng mà. Tân Tân muốn làm cây nấm đáng . - ăn sao cao lớn như phụ thân được. - Cha đâu có ăn cháo. Tân Tân thấy cha ăn cơm. - Thế con ăn cơm với phụ thân nhé. - đâu, Tân Tân còn bé xíu, sao Tân Tân nhai được. Bú cơ. - Lớn rồi, bú nữa. - Cha cũng lớn mà…….. (tự suy luận) Tiểu Thế Tân được đại Thế Tân cực kỳ cưng chiều, hay được công kênh vai khắp nơi trong làng. Có khi còn được dẫn câu cá. Khi về, thấy con cá nào nhưng hai cha con ướt sũng vì nghịch nước. Đôi khi cả nhà cùng dã ngoại. Thế Tân vai đeo cung tên, tay ẵm con. Hoàng Kỳ xách theo giỏ thức ăn. Hai người năm tay nhau cùng vào rừng, cảnh đẹp, ý vui. Ba người cắm trại bên bờ suối. Nhóm lửa nướng thức ăn. Vừa ăn cá suối, vừa nướng gà rừng. Tiếng chim ríu rít khiến lòng người thanh thản. Hoàng Kỳ ngâm chân bên suối, khỏi nhớ đến cảnh 18+ ngày ấy cũng bên suối thế này trong hoàng cung. Mặt bỗng đỏ như say nắng. Lúc đấy chỉ có và Duy Tân. Tuy có vui vẻ nhưng cũng tồn tại áp lực khiến người ta thở được. tại, cuộc sống ba người mới chính là hạnh phúc . Hoàng Kỳ vui vẻ. Thế Tân hướng dẫn con trai tập võ. Cậu bé ngượng nghịu đứng tấn trông cực kỳ đáng . Chưa đầy khắc bỗng nghệch mặt ra: - Tân Tân ị đùn rồi. Hoàng Kỳ cười như nắc nẻ, trong khi Thế Tân vội vàng ẵm con xuống suối rửa ráy. lúc cả cha lẫn con trần như nhộng lội suối tắm luôn rồi. là nghĩ ra Đại Tân Tân ba mươi mấy tuổi. - Nàng xuống đây . Nước mát lắm. - Thôi, mắc cỡ chết. Nhỡ có người thấy sao?! - Trong rừng thế này, ai đến đây mà thấy. Chỗ này này, khuất lắm, có gì ta che chắn cho nàng. - Bu, xuống với Tân Tân. (Người xưa gọi mẹ=bu) Từ chối lúc, nhưng nhìn thấy cảnh hai cha con bì bõm trông rất thích, Hoàng Kỳ đánh bạo mặc cả yếm lẫn quần lội suối. Nhưng khi gặp nước những vật che chắn bị ướt còn khiến cảnh xuân gây kích ứng mắt hơn cả mặc gì. Thế Tân cảm thấy đáng tiếc là thể đóng phim 18+ được, có chút tiếc tiếc nho . Thôi để dành đến tối. . Tuy nhiên, suối quá nên va chạm đôi chút là việc khó tránh khỏi . gia đình quẫy nước tung tóe khiến cá cũng sợ mà trốn hết vào hang. Đôi lúc mấy con cá tự hỏi, hiểu cái tiếng “bép bép” là tiếng động gì. Tiểu Thế Tân cũng thắc mắc: - Cha hư gì mà cứ bị bu đánh vào tay???? . Tân Tân ngoan nhất nhà. Đại Thế Tân đặt tên cho tiểu Thế Tân là Nguyễn Nhất. Hoàng Kỳ cực kỳ bất mãn. Có ông bố nào học cao hiểu rộng mà lười biếng đến mức đặt cho con cái tên như thế !!!! - Thế đẻ thêm đứa nữa chàng đặt Nguyễn Nhị hử? Rồi Nguyễn Tam?? - Hì hì, ta muốn nàng sinh thêm nữa đâu. Nhìn nàng cực khổ mang thai, mang cái bụng nặng nề chín tháng. Đến khi sinh đau đến người long đất lở. Ta nghĩ ta chịu đựng được đâu. (Có phải ám ảnh giai đoạn bị đày đọa khi vợ bầu ???. ) Thế Tân ôm trong lòng, giải thích: - Nhất, có nghĩa là chỉ . Nó được chúng ta thương nhất. Thế Tân lộ ra đau sót trong lời của mình. cảm thấy rất có lỗi với Lê Duy Kỳ. Người con trai vừa chào đời bị mang . Cho đến khi chết, chưa gặp lại lần nào. giờ lên ngôi vua, biết sống có tốt ?! Nhưng dù gì Duy Kỳ cũng là cháu ngoại của Trịnh Tùng, được Đoan Từ hoàng thái hậu ra sức bảo vệ. Cậu bé ổn cả thôi. (Nhưng cuộc đời của Lê Duy Kỳ là chuỗi bi hài kịch. Có điều việc đấy hãy còn ở xa lắm. ) Nguyễn Nhất, ba tuổi hiếu động, thông minh. Lại vô cùng mê cái đẹp. Hoàng Kỳ suốt ngày than thở: - Tại sao, thiếp xinh đẹp, nhu mì, hiền lương, thục đức, nhân hậu giỏi giang, thế này. Lại sinh ra đứa con thấy đẹp là híp cả mắt. Chắc chắn là tật xấu giống cha rồi. - Ta lại nhớ nàng theo ta vì nhan sắc của ta phải? Cá tính đấy, ràng là giống nàng. - Chàng mê thiếp vì nhan sắc chim sa cá lặn của thiếp chắc? (Hoàng Kỳ quên là lúc đấy lúc nào cũng giả trang) đến sắc ( hịp mắt suy tư), thiếp chỉ nhớ đến cậu bé mặt hoa da phấn Phúc Lan. đúng là ngắm sắc cần ăn cơm. Thế Tân đen mặt, đùng đùng nổi giận: - ta phải cậu bé. Người như thế nàng lại cho là đẹp. Bán nam bán nữ, ra đường giới thiệu ai biết là đàn ông? - Ô, đến nam tính, khí khái bất phàm, phải còn có Văn Đốc hay sao? Chà, nghĩ đến mới nhớ, hiểu ấy sống thế nào? Về quê chắc là lấy vợ, có con rồi nhỉ? Haizz, thiệt là. Ngày trước ấy đối xử với thiếp rất tốt, hiểu sao về quê rồi chẳng còn liên lạc gì! là buồn!! Thế Tân nghe đến mặt tái lại, biết có nên hay ? Sau lúc suy nghĩ quyết định bỏ qua, cứ coi như cậu ấy sống yên ổn ở quê nhà. Hàng năm, vào ngày đó Thế Tân đều lén lút đốt giấy tiền vàng mã cho cậu ta. Hi vọng cậu ấy đầu thai, có cuộc sống tốt hơn. · Mỗi ngày hãy sống vui vẻ. Để ngày mai, dù xảy ra chuyện gì cũng hối tiếc.
Chương 27. Phúc Lan bị bắt Trịnh Xuân sau khi được phục chức vẫn sống lặng lẽ. Tuy nắm lại binh quyền nhưng lại trở thành Vạn Quận Công nhàn rỗi. ta muốn triệt để triệt tiêu tâm lý đề phòng của Trịnh Tráng. Tuy nhiên Trịnh Xuân chưa ngày nào quên cái chết của Văn Đốc. Văn Đốc là ước mơ là niềm khát khao mà ta muốn dấu kín. Như trăng sáng trời, ai chạm được nhưng hằng đêm bao người chỉ ngước nhìn cũng cảm thấy thỏa mãn. Nhưng giờ đây, ánh trăng của ta tắt. Cuộc sống giờ như màn đêm, tia sáng. nung nấu ý chí trả thù. Trịnh Xuân muốn tiêu diệt Trịnh Tráng, người ra tay giết Văn Đốc ngay trước mặt ta. Trịnh Xuân muốn tìm cho ra người cài Văn Đốc đến bên cạnh , người ra lệnh ám sát Trịnh Tùng, mục đích giá họa cho nhưng lại gây ra cái chết bi thảm cho Văn Đốc. Những kẻ đó, đều đáng chết. Chúa Trịnh thoát khỏi ám sát năm đó là nhờ vào tin mật báo kịp lúc. Xuân Hoa là mật thám được Trịnh Tùng cài vào trong hoàng cung giám sát hoàng thượng và cả hoàng hậu. ta nghi ngờ Văn Đốc là người của hoàng thượng từ rất lâu, dùng mọi thủ đoạn tiếp cận ấy nhưng tìm được manh mối. Cho đến ngày Văn Đốc bỏ việc thông báo về quê. Tuy nhiên khi ta cho người theo dõi biết được ta thế mà đầu quân cho Trịnh Xuân, lại được chính đại cung nữ Thu Thủy bên cạnh hoàng hậu tiến cử. Vừa nhận được chỉ thị của chúa Trịnh, vừa nhận được lệnh của Đoan Từ hoàng hậu, mật thám Xuân Hoa cuối cùng lập được công lớn. ta phát hành vi mai phục của Văn Đốc, vội báo cho Trịnh Tùng, giúp ông tránh được tử nạn. Công danh từ đó bước lên cao, trở thành thủ lĩnh đội mật thám của phủ chúa. tiểu nương chưa tròn hai mươi đạt được thành công như vậy, kể ra cũng là chuyện hiếm. Tuy nhiên ta ngờ rằng, càng đứng ở cao, khả năng trúng đạn càng lớn. Trịnh Xuân khó tìm ra tông tích của mật thám hại chết Văn Đốc. cho người dàn cảnh tranh chấp ở chợ, trong lần nghỉ phép xuất cung của Xuân Hoa, nhanh chóng bắn chết ta ngay tại chỗ. Chúa Trịnh cũng tìm ra điểm sơ hở. ra hành vi giết người này là giận cá chém thớt. ta buồn suy nghĩ, nếu có tin tức của ta có thể cha mình nằm sâu dưới ba tấc đất. mặc kệ, chỉ cần có dính dáng đến cái chết của Văn Đốc đều đáng chết. Vua Lê Kính Tông, người được cho là chủ mưu trong việc ám sát năm đó chết. Đối tượng còn lại chính là Trịnh Tráng. Trong lần bất cẩn, Nguyễn Phúc Lan bị Trịnh Xuân bắt. Trường hợp chó ngáp phải ruồi chắc là chỉ tình huống này. Trịnh Xuân Vạn Hoa Lầu tìm . Đương nhiên phải là vì nhu cầu, ta đến vì cần chứng minh cho thiên hạ thấy giới tính mình bình thường. (Hóa ra cứ chơi là chuẩn men ) Vô tình lại gặp được mỹ nam như hoa như ngọc, mũi cao thẳng tắp, da trắng môi đỏ, dáng người thanh thoát, cực phẩm nhân gian. Đương nhiên nhan sắc cỡ đó, ai khác, chính là Nguyễn Phúc Lan. Trịnh Xuân cũng biết thân thế của vị mỹ nam này. ta chỉ biết rằng, bằng mọi giá phải có người ấy. đêm trăng thanh gió mát, Phúc Lan rơi vào tay Vạn Quận Công. Vạn Quận Công đích thân, mình lặng lẽ phục kích, bắt sống mỹ nam. Vô cùng thắc, nếu ta biết người này có dính dáng đến cái chết của Văn Đốc ta giết hay hiếp????? Tuy hình dáng của Hoa Lan ( hết rồi nha) trông khá “thụ”, nhưng cậu ta là nam nhân chuẩn cần chỉnh. Bị đàn ông XXOO còn kinh khủng hơn là chết. Cầu phúc cho Hoa Lan . Tại ngôi làng núi thanh bình, bỗng xuất nhóm hắc y nhân. Tất nhiên là ai trông thấy, ngoại trừ vị cựu hoàng đế: - Bẩm chủ nhân, đêm qua thuộc hạ chứng kiến Vạn Quận Công tập kích bắt thế tử họ Nguyễn. Theo tin tình báo ông ta biết thân thế của Nguyễn công tư, thuộc hạ hiểu ông ta có mục đích và ý đồ gì. Vội đến trình báo chủ nhân. - Các ngươi ở lại đây, chờ lệnh. Thế Tân suy nghĩ đăm chiêu. Cứu hay cứu? Dù thế nào cậu ta cũng từng là đồng minh, lại có ơn trong việc giúp Hoàng Kỳ xâm nhập vào hoàng lăng. Nếu có cậu ta, cũng còn đứng ở đây, hưởng hạnh phúc gia đình. Nhưng nếu ra tay, có thể tung tích của bại lộ. An nguy vợ con thể bảo toàn. Thế Tân quyết định với Hoàng Kỳ. Để quyết định. Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn. Hoàng Kỳ là ai? Đương nhiên thể đứng yên nhìn ân nhân của gia đình rơi vào hiểm cảnh. - Chàng làm . Nhanh chóng cứu cậu ta, bình an trở về. Mẹ con thiếp tự chăm sóc nhau. Thiếp đưa con lên Mộc Châu tìm cha mẹ. An ổn chờ chàng, được ? - Nàng giúp ta làm cái mặt na da người. Ta thể xuất với khuôn mặt tuấn bất phàm này được. - Thiếp khinh bỉ chàng. Thiếp là đại phu, phải đồ tể, lấy đâu ra da người mà làm mặt nạ hả? Thế Tân nhéo hai má Hoàng Kỳ, cười ha ha: - Dám khinh bỉ phu quân. Nàng chán sống rồi. Ta học theo truyện kiếm hiệp thôi. phải trong truyện, các hùng võ lâm bí , hay dùng mặt nạ da người hay sao? - Haizzzzz, con trai chàng rồi ra sao khi có vị phụ thân suốt ngày đọc truyện “ Sống trong giang hồ”. Vì ngày trước thường xuyên cải trang các kiểu, mà Hoàng Kỳ khá khéo tay, chẳng mấy chốc làm ra cái mặt nạ kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu đúng theo ý của phu quân mê kiếm hiệp. Đương nhiên phải bằng da người. Sau khi đeo vào con trai cũng chẳng nhận ra phụ thân. Vẫn như mọi khi, Hoàng Kỳ hỏi vì sao Thế Tân vẫn liên hệ với tổ chức ngầm của mình. Nhóm hắc y nhân được chia làm hai. Ba người bảo vệ mẹ con Hoàng Kỳ về hướng bắc. Hai người còn lại theo Thế Tân về lại thành Thăng Long. Cuộc chia tay ủy mị, mà cực kỳ dứt khoát. Chỉ có tiếng khóc của Nguyễn Nhất: - Tân Tân với cha cơ. Tân Tân muốn với cha. Thế Tân phi lưng ngựa, mặt đỏ hoe. Nhưng đàn ông, đội trời đạp đất : “ được rơi nước mắt”. · Bài học: làm người phải biết nhớ ơn.