Chương 20. Hoàng đế băng hà Hoàng Kỳ cầm sợi dây thừng, thắt mạnh vào cổ Duy Tân, tạo nên vết bầm do treo cổ. treo sợi dây lên xà nhà, rồi dùng dao khứa , lại dùng sức làm đứt sợi dây. Tạo trường giả, vua Lê Kính Tông tự treo cổ, làm đứt dây rơi xuống. Mọi việc xong xuôi, mở cửa lẻn ra ngoài, rồi lại vòng ngược lại. Cố tình lúc về phía Long An điện qua số cung nữ, sau khi bước vào phòng hô hoán, hoàng đế treo cổ tự sát. Rất nhanh, nhiều người tiến vào, ban đầu là cung nữ, cận vệ, thái y, rồi đến hoàng hậu. Tất cả xác nhận nhà vua băng hà. Ai cũng khóc rất to, tiếng khóc vang vọng khắp hoàng cung. Hoàng Kỳ mặt mũi sưng vù vì khóc, nhưng nhất định phải kiên cường. Tay xoa xoa bụng, thầm: “Con cũng phải ngoan, phải kiên cường lên nhé. Chúng ta phải thoát khỏi đây”. canh giờ sau, Nguyễn Văn Giai xuất . Ông là tể tướng đương triều, công thần khai quốc. Là người nổi tiếng thanh liêm, ngay cả chúa Trịnh cũng phải kiêng nể. Ông luôn thầm bảo vệ vua Lê Kính Tông, cố gắng can thiệp giảm bớt quyền hành của chúa Trịnh. Tuy nhiên, thế lực nhà Lê quá mỏng, nhà Trịnh lại hưng. Dù muốn khôi phục quyền của vua, ông cũng lực bất tòng tâm. Nghe tin vua Lê Kính Tông băng hà, Nguyễn Văn Giai nhanh chóng vào cung. Hoàng Kỳ từng gặp ông, nên cũng khó để nhận ra ông ta trong dòng người tấp nập ra vào. vội lén nhét vào tay Nguyễn Văn Giai thẻ bài của Duy Tân. Chỉ hai khắc sau, trong lúc hoàng cung rối loạn, thành công xuất cung. Ra khỏi tử cấm thành, Hoàng Kỳ ngoẳn đầu nhìn lại, chua xót: “ Vĩnh biệt”. theo người của Nguyễn Văn Giai, lén lút trốn khỏi bọn họ, lẩn vào bóng đêm. cũng quay lại Mỹ Phúc mà đến căn nhà hoang ngoài hoàng thành. Đào dưới gốc cây lôi lên hộp đồ, lấy ngân phiếu, nhét vào đế giày. Lấy ra bộ quần áo giả trang, trang điểm kĩ càng thành nông phu thô lỗ. Suy nghĩ chút lại lấy thêm ngân phiếu, may lận vào trong quần áo. Bộ kim châm, cùng vài thứ thuốc bột cũng được may vào mặt trong của áo khoác. Xong mọi việc toàn thân rã rời, nằm dài ra đất, nghĩ đến Duy Tân, nước mắt tự chủ lại ào ào tuôn. Chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, trong người còn chút sức lực nào, Hoàng Kỳ lịm lúc nào hay. Cũng hiểu là ngất xỉu hay mệt quá mà ngủ thiếp , lúc tỉnh dậy trời tờ mờ sáng. Từ khi quyết định vào cung giúp Duy Tân, Hoàng Kỳ lường trước có ngày mình phải trốn chui trốn nhủi như thế này. Thời điểm thích hợp, biến mất vô tung vô ảnh. biết tính trước đường lui, phải là Hoàng Kỳ. Chỉ là ngờ được, mình thể im lặng ra , còn phải bụng mang dạ chửa tìm cách xâm nhập hoàng lăng. Trong phủ chúa, Trịnh Tùng cùng các quan bàn bạc việc vua Lê Kính Tông tự sát. ngờ rằng, bá quan văn võ lại hô rằng : “Nhà vua làm điều vô đạo, tự dứt mệnh trời, lễ tang nên tước giảm bớt ”. Triều đình quyết định đưa vua vào thờ ở Thái Miếu, mà lập điện riêng để thờ phụng, dâng thụy là “Giản Huy Đế” táng ở lăng Bố Vệ. Nhét tiền mua tin tức của các lính gác, nhận được tin mừng như điên. - Các người càng giản lược càng tốt. Nhưng để tiếp cận hoàng lăng, nơi chôn cất Duy Tân phải chuyện dễ dàng. Hoàng Kỳ rất sốt ruột, thời gian còn nhiều. Dù việc an tang vua Lê Kính Tông được coi trọng, nhưng hoàng lăng vẫn có nhiều người canh gác. Sau 3 ngày, vẫn chưa tìm được cách vào được trong lăng. muốn gặp tể tướng Nguyễn Văn Giai. Dù Duy Tân tin tưởng ông ta, cũng tin là ông ta chấp nhận cho vào lăng nhìn Duy Tân lần cuối. Ông nổi tiếng là người bảo thủ, cứng nhắc. Hoàng Kỳ nhớ đến Hoa Lan . Duy Tân muốn tiếp xúc với người này, đoán nhiền phần vì ghen tuông. Nhưng ngoài cậu ta ra nghĩ đến ai có thể giúp được nữa. Nhớ có lần vô tình nhìn thấy cậu ta ra từ Vạn Hoa Lầu (lầu xanh). Nhìn là biết cậu ta chưa trải đời, ko phải là người có nhu cầu giải tỏa là nơi trăng hoa đó. Khả năng rất cao, đó chính là cơ sở ngầm của Phúc Lan. Hoàng Kỳ lại uống thêm viên thuốc an thai trước khi cho ngựa phi nước đại từ Bố Vệ về Thăng Long (Bố vệ thuộc Thanh Hóa cách Hà Nội hơn 150km), xoa bụng “Bé con ngoan nhé. An ổn trong bụng mẫu thân, đừng khiến mẫu thân lo lắng đấy”. Hoàng Kỳ đánh liều giả trang thành công tử, rồi vào Vạn Hoa Lầu viện gặp thẳng tú bà. - Ta muốn người đàn ông đẹp trai nhất ở đây. Tú bà trợn mắt: - Công tử đến nhầm chỗ rồi chăng? Ở đây chỉ có các nương. Thích kiểu nào có kiểu đó. Còn đàn ông, mới công tử tìm nơi khác vậy. - Ta là bằng hữu của huynh ấy. Huynh ấy dặn, tìm huynh ấy ở đây. Hoàng Kỳ bịa đại lý do. đưa ngân phiếu, cùng kẹp tờ giấy nhắn: “Hoa Lan ”. Tú bà ỏn ẻn nháy mắt, mời vào phòng riêng , rồi cho người dâng trà nước. Hoàng Kỳ có cảm giác bất an, muốn đứng dậy , lại nghĩ mình chỉ còn cơ hội này thôi. đánh cược, quyết tâm ngồi lại. dám uống trà, chỉ cầm ly, xoay qua xoay lại. Nửa khắc sau, Hoàng Kỳ gục xuống bàn bất tỉnh. Haizzz, người ta muốn hại, có rất nhiều cách, thông minh mà mấy trải đời, làm sao mà đề phòng được. Hoàng Kỳ có cảm giác mình ngủ giấc rất dài, cơ thể hồi phục được ít. Mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là Hoa Lan nhìn mình đắm đuối. vội hỏi: - Hôm nay là ngày mấy rồi? Câu trả lời làm hỏi thở dài, lại mất thêm nửa ngày. - Cuối cùng nàng cũng chịu ra khỏi cung rồi nhỉ? Ta cứ tưởng nàng ở trong đấy mãi mãi cơ đấy. Phúc Lan châm biếm. Chưa bao giờ Hoàng Kỳ thấy Hoa Lan phủ tầng hơi lạnh lẽo như thế này. Trong tâm trí , cậu luôn là cậu bé hồn nhiên, vui vẻ, miệng lưỡi lanh lẹ. Chỉ thời gian gặp, dường như họ thành người xa lạ. Phúc Lan đứng lên đến bên giường nằm. Hoàng Kỳ nhân ra cậu ta cao hơn rất nhiều. Nét phúng phính mặt biến mất, hoàn toàn trở thành người đàn ông trưởng thành. Nếu phải trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, khẳng định mình bị xịt máu mũi. Cái kiểu đàn ông gì mà chỉ nhìn mặt thôi, cũng khiến người ta xịt máu mũi, hiểu ông trời sinh ra cậu ta với mục đích gì vậy. - Cậu đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đấy được ? Ta sợ mình định lực đủ. - Haizz, ta rồi, nàng hối hận mà. Ngày đó cảnh cáo nàng đừng có chọn cái ông chú đó. Thanh niên đẹp trai, khí chất ngời ngời ở trước mặt nàng nàng chê. Bây giờ nàng sáng mắt ra chưa, ông chú đó thăng thiên rồi. - Hu huhuhuh Hoàng Kỳ bất chấp hình tượng mà khóc lớn. Nước mắt, nước mũi ào ào như thác đổ. kéo vạt áo Phúc Lan, lau mũi, quên xì cái. Thành công làm cho cậu bé vừa trưởng thành shock toàn tập, nhưng nổi giận mà luống ca luống cuống. - Ta xin lỗi, xin lỗi. Nàng, nàng nín được ?
Chương 21. Sống lại rất gian nan Hoàng Kỳ càng khóc càng to, đến lúc giọng trở nên khàn đặc mới nho lại. - Nàng đừng , đừng khóc nữa được ? Muốn ta giúp gì cho nàng? đến lúc xuất chiêu, vừa khóc vừa : - Ta muốn gặp huynh ấy. - Ông chú ấy lên đường rồi. Chuyện đó ta muốn cũng giúp được. - Cậu giúp được. Ta chỉ muốn gặp chàng lần cuối thôi. Hoàng Kỳ tiếp tục sử dụng vũ khí nước mắt: - Huynh ấy ra mà với ta câu. Ta còn được nhìn mặt lần cuối. Cậu , ôm cái tiếc nuối này suốt cả cuộc đời, ta làm sao mà sống nổi. Huhuhuhuhu Từ lúc Duy Tân ra tới giờ, chưa lúc nào cảm thấy thoải mái như lúc này. Quả nhiên, la hét là cách giải phóng tâm trạng rất tốt. - Được rồi, để ta nghĩ cách. Nàng ăn uống, nghỉ ngơi chút . Bình thường có tí thịt nào rồi, bây giờ nàng giống hệt cái xác khô. - được, phải nhanh lên chứ trễ mất. - Chú ta vẫn nằm ở đấy chứ đâu mà trễ???? - Huynh ấy ra mấy ngày rồi, còn chần chờ cơ thể phân hủy rồi mới gặp ta bị ám ảnh đấy. huhuhuhuh - cũng phải cho ta thời gian sắp xếp chứ. Nàng lo ăn uống , ta nhanh về nhanh. Phúc Lan sắp xếp đội hắc y nhân,cứ hai mươi người tiến hành đánh vào lăng. Mục đích đánh lạc hướng và tung hỏa mù lính bảo vệ. người tinh nhuệ nhất, mang Hoàng Kỳ tiến vào lăng Giản Huy Đế. Trong vòng nửa canh giờ (1 tiếng), phải rút quân. Hoàng Kỳ đem theo lưng bọc đồ to. - Nàng vào nhìn mặt lần cuối, còn mang theo cái gì vậy hả? - Quà chia tay thôi. Cũng phải để cho huynh ấy ấm lòng mà ra chứ. - Haiizz, nàng bảo trọng. Nhớ nhé, chỉ nửa canh. Ta cũng thể vì nàng mà gây nguy hiểm cho bọn họ (hắc y nhân). Nhất định sau nửa canh giờ, dù thế nào ta cũng rút quân. Hiểu chưa? - Biết rồi. Phúc Lan cùng khiến Hoàng Kỳ thở phào nhõm, “thế là tốt nhất”. Họ tiến đến áp sát hoàng lăng là nửa đêm. Quả nhiên là thiên thời địa lợi. Đám hắc y nhân tỏa ra đánh khắp nơi, hoàng lăng rối loạn. Hoàng đế Lê Kính Tông vừa được an táng, nhưng được coi trọng nên bố trí lính canh gác rất lỏng lẻo, sơ sài. Hắc y nhân chuẩn bị đưa Hoàng Kỳ vào trong bất ngờ té ngã khiến ta vội đỡ lấy. thành công tập kích châm kim vào huyện bách hội khiến ta bất tỉnh. Hoàng Kỳ kéo hắc y nhân vào bụi rậm, nhét vô người ta bức thư . Rồi : “ tự bảo trọng, nếu ta ra tay chính xác chỉ khoảng nửa canh giờ sau tỉnh thôi”. nhanh chóng lẻn vào trong. khí trong lăng lạnh lẽo, u nhưng Hoàng Kỳ lại toát mồ hơi, bụng hơi nhói đau. xoa bụng: “Ngoan con, chúng ta sắp gặp cha con rồi”. Duy Tân nhập lăng vừa được 3 ngày. Vì mai là ngày mở cửa mả nên trong lăng vẫn còn nhiều đuốc sáng. Theo lý thời điểm này phải có rất nhiều tăng nhân tụng kinh, hương khói liên tục. Nhưng vì Duy Tân bị nhận định là vị vua vô đạo, do đó dù Trịnh Tùng ban bố vẫn cử hành tang lễ theo biên chế hoàng đế thực tế các quan thừa lệnh cắt xén toàn bộ. Lạnh nhất là lòng người. Hoàng Kỳ rất khó khăn mới mở được nắp quan tài. Nhìn thấy Duy Tân nằm trong đấy, bất khóc. Tay sờ vào mặt , nhấn nhấn , “Phù, may quá, vẫn đàn hồi”. Trèo lên, ngồi hẳn vào trong, Hoàng Kỳ bắt đầu châm. Giải các huyệt đạo phong tỏa. Sau đó nhín thở bắt mạch nơi cổ. run run khi thấy tín hiệu sống. - sao, sao. Chàng chết được đâu. (Hoàng Kỳ tự trấn an mình) Hoàng Kỳ đưa hai tay chồng lên nhau ngay vị trí tim rồi nhấn liên tiếp 15 cái. Sau đó bịt mũi , mở rộng miệng thổi khí 2 lần. Rồi lại nhấn tim. (hô hấp nhân tạo kết hợp xoa bóp tim đấy). làm ngừng, nước mắt rơi ướt hết cả mặt Duy Tân. hơn 1 khắc. Cảm giác tức thở khi tuyệt vọng bắt đầu nhen nhóm đến Hoàng Kỳ bật cười. Vội vàng lau khô nước mắt rồi âu yếm hôn lên mũi . Duy Tân tỉnh rồi. Hoàng Kỳ nhét viên thuốc và miệng rồi mớm nước. - Chàng nuốt xuống nhanh, uống nhiều nước vào. giải thích gì mà nhanh chóng đỡ Duy Tân trèo ra khỏi quan tài. Đề ngồi dựa vào tường , đưa bình nước muối pha loãng: - Chàng cố gắng uống hết chỗ nước này nhé. Đợi thiếp chút, đừng hỏi gì cả. Hoàng Kỳ lôi trong bọc đồ ra đầu người thạch cao, được phủ lớp sơn như màu da người nhợt nhạt nhưng rất giống Duy Tân. đặt vào trong quan tài rồi sắp xếp lại như có người nằm trong quan tài . Dùng hết sức đóng quan tài lại như cũ. Hoàng Kỳ thở hơi. - Vĩnh biệt Lê Kính Tông hoàng đế. Ngài an lòng mà ra nhé. Duy Tân dường như tỉnh táo lại chút, nhưng để đứng dậy mà lại chắc là có khả năng. Điều này Hoàng Kỳ lường trước. ngồi xuống cạnh , tay lại bất giác xoa xoa bụng: - Chàng thế này chúng ta khó lòng mà thoát khỏi đây. Thiếp châm vào số huyệt đạo của chàng, cộng với tác dụng của viên thuốc lúc nãy chàng uống . Cơ thể chàng tạm thời phục hồi như cũ, nhưng chỉ duy trì được khoảng 2 khắc là tối đa. Vì vậy, trong vòng 2 khắc này, chàng phải mang theo ta chạy được bao xa chạy. Đừng hỏi gì cả, chỉ nghe theo thiếp, được ? Duy Tân gật đầu. Nhanh chóng, hai người thoát khỏi lăng, theo chỉ dẫn của Hoàng Kỳ đến chỗ dấu ngựa. Hoàng Kỳ ngồi đằng trước, lấy cuộn dây, cột chặt hai người lại với nhau, sau đấy dành điều khiển ngựa. Ngồi sau, Duy Tân ôm chặt, mặt áp vào cổ , gì. Đôi môi khô nẻ của chạm vào da khiến hơi ngứa, nhưng hết là cảm giác bình an. Quả nhiên, chưa đầy hai khắc Duy Tân bất tỉnh lưng ngựa, nếu phải hai người được cột chặt vào nhau có lẽ té chết. Hoàng Kỳ cho ngựa phi nước đại lao thẳng tới trước mục đích. nghĩ, ngay cả bản thân cũng biết mình đâu người khác muốn tìm cũng có cách nào tìm được. Cứu Duy Tân ra khỏi hoàng lăng, biết đến lúc nào có người phát ra hoàng đế giả chết. cũng thể chủ quan được. thể để bất kỳ người nào tìm thấy họ. Phóng ngựa liên tục ngày đêm kết sức, cho ngựa dừng lại bên bờ suối. Quan sát xung quanh phát ,họ bị lạc trong rừng rồi. Ngàn tính vạn tính Hoàng Kỳ tính đến, làm cách nào như có thể đỡ người đàn ông cao hơn 1m7 (nhắc lại chút, thời này 1m7 là rất to con rồi nhé) từ ngựa xuống????? Thôi cứ tạm hình dung là ta té cái bạch xuống đất ( chết được đâu cùng lắm chỉ xây sát chút thôi). Sau đấy, nắm hai chân mà kéo . Có thể đường, đầu va vào đá, lưng cà xuống đất, tay đụng chút vào cây cối xung quanh. Nhưng chắc chắn hai chân hoàn hảo, bị thương tí nào đâu. Chắc vậy! Tưởng tượng thế thôi chứ thực tế Duy Tân chỉ đơn giản là té xuống ngựa, và nằm im đấy. Hoàng Kỳ cột ngựa vào gốc cây gần đấy rồi nhóm lửa sưởi ấm. Trong rừng sương xuống lạnh, may mà có chuẩn bị sẵn. lôi trong bọc đồ cột ngựa cái chăn mỏng và cái nồi , chén , muỗng và tinh dầu đuổi muỗi. Hoàng Kỳ đun nước rồi bỏ miếng lương khô vào nồi quậy cho đến khi nó thành bột loãng. ngồi xuống cạnh Duy Tân, đắp chăn cho rồi tìm cách đút cho chút nước và cháo bột. bất tỉnh nhưng vẫn có phản xạ nuốt. Toàn thân rã rời, gục xuống ngủ người lúc nào chẳng hay. Sáng hôm sao, khi tỉnh lại Duy Tân toàn thân ê ẩm, đầu u cục, bên vai và chân trần xước. Hoàng Kỳ ngáy nhè bên người, nước miếng ướt cả cái chăn mỏng. vừa sờ đầu mình vừa bật cười. Còn sống, là tốt. · Kinh nghiệm: Về thể chất phụ nữ khỏe như đàn ông, nhưng sức mạnh tinh thần lớn hơn đàn ông rất nhiều.
Chương 22. Cuộc sống bình lặng Sau khi vua Lê Kính Tông băng hà, Trịnh Tùng có ý muốn đưa Lê Duy Trụ là con của Bản Quốc công Lê Bách (cũng thuộc dòng dõi vua Lê) lên ngôi. Đoan Từ hoàng hậu gặp chúa Trịnh, khóc mà rằng: - Tiên quân có tội, chứ đứa con nào có tội gì? Sao Phụ hoàng lại bỏ con của con mà tìm người khác. Nếu phụ vương lập Duy Kỳ, chẳng phải muôn đời sau, kẻ làm vua vẫn là con cháu của phụ vương hay sao? Chúa Trịnh suy nghĩ mới quyết định, sai đại thần và bách quan rước hoàng trưởng từ Lê Duy Kỳ về kinh thành. Tháng 5, năm 1619 Lê Duy Kỳ lên ngôi, hiệu là Lê Thần Tông, làm vua khi mới 12 tuổi. Buổi sáng tỉnh dậy, vợ chồng Hoàng Kỳ đều có sức nhấc chân tay, cứ thế mà nằm yên chỗ ôm nhau. Hoàng Kỳ vừa sờ mặt Duy Tân vừa : - Thiếp có tin tốt và tin xấu cho chàng. - Ta và nàng đều còn sống, thai nhi trong bụng nàng bình yên chẳng có tin nào đối với ta là xấu cả. Hoàng Kỳ cười hi hi: - Tin tốt là chúng ta thoát rồi, ai biết chúng ta trốn ở đâu. Tin xấu,… thiếp cũng biết mình ở đâu luôn. Chúng ta bị lạc trong rừng rồi. huhu - Tin này cũng coi như tốt, phải bây giờ chúng ta cực kỳ an toàn hay sao? Đợi ta khỏe lại, chúng ta tìm đường ra ngoài. Đến trưa, sau khi được uống thuốc bổ và ăn uống, Duy Tân khỏe lại ít. đề nghị Hoàng Kỳ nghỉ ngơi bên suối, còn mình loanh quanh tìm xem có hang động nào để trú . chỉ vào con ngựa cột gần đó: - Chàng cầm theo kiếm cho an toàn. mở bọc đồ, miếng há hốc, mắt tròn xoe: - Nàng dọn cả nhà chạy trốn đấy à? - Đấy là thiếp cẩn thận. - Thế nàng mang theo con thú bằng bông này làm gì? - Cho con chàng chơi. Duy Tân cười khùng khục, công nhận là có người vợ cẩn thận nhất thiên hạ. dám xa vì sợ trong rừng có thú dữ có thể tấn công Hoàng Kỳ. Nhưng may mắn là tìm thấy hang động gần đấy, khá sáng sủa lại kín gió. Kiểm tra có thú hoang hay rắn rít, quay lại dắt Hoàng Kỳ đến đấy, rồi dẫn ngựa cột ở gần cửa hang. - Nhà mới của chúng ta đây rồi. Hoàng Kỳ cười toe toét: - hoàng đế oai phong lẫm lẫm, lại có ngày trở thàng người rừng thế này ư? Cuộc sống trong rừng của vợ chồng Hoàng Kỳ thế nhưng lại khá thoải mái. Ở thế này mấy tháng cũng thành vấn đề. Tranh thủ thời gian này giải độc cho Duy Tân cũng tốt. vẫn còn yếu nhưng săn bắt vài con thú như thỏ rừng, gà lôi thành vấn đề. Con suối cũng có cá. Thành ra ngoài rau quả dại trong rừng họ vẫn có thịt, cá đổi bữa. Chưa bao giờ Hoàng Kỳ lại thấy cảm ơn cha như lúc này. Nếu có ông ngày đêm bắt học tập thành đại phu, bắt nhận biết từng loại cây cỏ,xác định cây nào chữa bệnh, cây nào có độc bây giờ họ làm sao sống tốt trong rừng thế được. cũng tìm được nhiều loại thảo dược hiếm chỉ mọc sâu trong rừng để giúp Thế Tân thải độc. Đúng là trong rủi có may. Cựu hoàng đế đổi tên thành Nguyễn Thế Tân. khí trong lành, rau quả thuốc trừ sâu, thuốc tăng trưởng vì thế chỉ bốn tháng sau sức khỏe Thế Tân hoàn toàn bình phục. Khi lấy , nghĩ mình trở thành quả phụ sớm, bây giờ tin tưởng sống rất lâu rất lâu. Nghĩ đến có thể ở bên cạnh người mình đến đầu bạc răng long, cảm thấy toàn thân thỏa mãn. Nhưng Thế Tân được như vậy. Sống hơn 30 năm, lần đầu tiên hiểu thế nào là “dục cầu bất mãn”. Ban đầu cơ thể chưa khỏe, Hoàng Kỳ lại mới mang thai, cũng dám suy nghĩ gì. Nhưng bây giờ bà bầu năm tháng, hồng hào nảy ở khiến lão thanh niên nghiêm túc như Thế Tân khó mà có suy nghĩ bậy bạ. Mặt trời xuống núi, con gà rừng được ướp gia vị nướng than hồng tỏa mùi hương mê người. Hoàng Kỳ ngồi tảng đá, duỗi thẳng hai chân: - Chàng nhanh lên chút, thiếp đói. Ui, con chàng đạp thiếp, nó cũng đòi ăn kìa. - xíu nữa, chưa chín ăn thế nào được. Nàng ăn tạm thịt thỏ khô nhé, ta lấy cho nàng. - , thiếp muốn gà. Chàng thổi lửa to lên . ai xấu ăn như bà bầu. Làm Thế Tân vừa nướng vừa sốt ruột. Hoàng Kỳ ăn no, thỏa mãn ngồi xoa bụng. vội lấy nước sôi từ bếp, thổi cho nguội rồi đưa cho vợ. Đúng nghĩa ông chồng điểm 10. - Thiếp thích sống thế này. Tự do biết mấy. cần nghĩ đến chuyện thiên hạ làm gì. Làm người rừng là tốt. - được. Chúng ta phải tìm đường ra khỏi đây. Nàng ăn uống thế này đủ chất cho con, mùa đông sắp đến rồi. Với lại đến lúc nàng sinh thế nào? Phải tìm bà đỡ chứ. - Chàng quên thiếp là đại phu à. Cứ theo lời thiếp sao hết. - Nàng là đại phu, nhưng ta phải. Ta tự tin mình có thể xử lý được đâu. Đợi nàng sinh xong, chúng ta tìm ngôi làng hẻo lánh để sống nhé, được ? - Theo ý chàng. Chàng muốn đâu, thiếp theo chàng đến đấy. Trong lúc Thế Tân dọn dẹp Hoàng Kỳ xông hương chống muỗi khắp hang. ai biết muỗi rừng nguy hiểm như thế nào như đại phu. cực kỳ cẩn thận trong việc chống muỗi và rắn rít. May mắn cho họ là hơn bốn tháng ở đây gặp thú dữ như hổ báo. Có lẽ nơi này cũng xa nơi ở của con người. Tuy vậy, Thế Tân vẫn cẩn thận chặn cửa hang phòng thú, chỉ chừa lại lối và làm cửa bằng những cành cây. Thanh kiếm sắc bén của trở thành dao cặt củi, chẳng mấy chống mà cùn, haizz.
Chương 23. Sống ở miền núi Khi Thế Tân tìm phương hướng rời khỏi khu rừng bất ngờ gặp nhóm thợ săn miền núi. Nhận thấy họ là những người dân chất phát, hiền lành. Có vẻ như họ là dân tộc thiểu số, hiểu tiếng người kinh. Nhưng quơ tay chân lúc cũng hiểu nhau chút ít. Thế Tân vừa săn được vài con gà rừng, và bắt được con tê tê. tặng hết cho nhóm thợ săn. Sau đó gom đồ đạc, để Hoàng Kỳ ngồi lên ngựa rồi cùng về làng với họ. Hóa ra họ là người H’Mông, ăn mặc sặc sỡ, tính tình hoạt bát, lại rất hiếu khách. Trong làng cũng có người biết tiếng Kinh vì vậy vợ chồng Hoàng Kỳ cũng quá khó khăn khi hòa nhập với dân làng. Tiền bạc mang theo cũng có chỗ sử dụng đến. Thế Tân quyết định mua lại căn nhà sàn được dựng lên giữa rừng cây mận. Trời chớm đông chuyển lạnh,bà bầu Hoàng Kỳ bế bụng lắc lư chỉ đạo chồng: - Phu quân, thiếp muốn ăn cơm gói lá sen? - Phu nhân, giờ là mùa đông, ta lấy đâu ra lá sen mà nấu cho nàng? Hoàng Kỳ mặt tròn phúng phích, hai má ửng hồng, mắt rơm rớm nước: - Thiếp biết, giờ con chàng đói rồi. Nó chỉ muốn ăn cơm gói lá sen thôi. - Được được, nàng đừng khóc. Ta tìm , ta tìm cho nàng. Haizzz, giữa mùa đông cắt da cắt thịt có chàng khắp làng tìm hái lá sen. Lực bất tòng tâm, mặt yểu xìu về nhà trông thấy bà bầu loay hoay trong bếp ăn cơm rang trứng. Lại có hôm, trời chưa sáng tỏ, bà bầu ngủ ngồi bật dậy: - Phu quân, phu quân. Thiếp đói quá, thiếp muốn ăn ốc luộc. - Ta lấy cái gì cho nàng ăn đỡ đói nhé. Rồi bắt ốc cho nàng. - , thiếp chỉ đói ốc thôi. Chàng mò liền , thiếp chờ. Haizzz, giữa mùa đông cắt da cắt thịt có chàng đội vợ lên đầu xắn quần xuống ao mò ốc. Xong vội vội vàng vàng luộc cho vợ. - Chàng ngâm trước khi luộc à? Cát quá, ăn được. Thôi thiếp buồn ngủ quá, thiếp ngủ đây. Nồi ốc luộc cứ thế mà bị bỏ rơi. Lại có hôm, hai vợ chồng trong nhà ôm nhau sưởi ấm bà vợ bụng bầu nhớ lại, lâu lắm rồi chưa được ăn bánh cốm. chồng tái hết cả người. May sao, vợ lại bảo, nhưng mùa này làm gì có lúa non để làm. chồng thở ra hơi. Làm vua khó, làm chồng có vợ bầu còn khó hơn. Cuộc sống dễ dàng. Nhà Hoàng Kỳ nuôi nguyên bầy gà mái. phải để cho đẻ lấy trứng mà nuôi lấy thịt. Bà bầu thích ăn thịt gà thay cơm. Hầu như mỗi ngày, Thế Tân đều phải mài dao rượt gà. Quả nhiên đời người “lên vua xuống đồ tể” chỉ là cái chớp mắt. Ngày trước sung sướng, người đầu kẻ hạ, đến đánh răng cũng có người lấy kem (à, thời đấy chưa có kem đánh răng ), giờ chẻ củi nấu cơm, cắt tiết gà, việc gì cũng thành tay quen. thế phải luôn nhìn sắc mặt của bà bầu mà sống. Thế nhưng người đàn ông ba mươi mấy năm sống trong nhung lụa mặt héo như trái cà phơi nắng, giờ thay da đổi thịt, mặt tươi như hoa, miệng cười khép lại được. Quả nhiên, quan điểm hạnh phúc của mỗi người là khác nhau. Có người chỉ hạnh phúc khi có tiền, nhiều, nhiều tiền. Có người chỉ hạnh phúc khi có quyền lực, nhiều, nhiều quyền lực. Có người chỉ hạnh phúc khi có con, nhiều, nhiều con. Có người chỉ hạnh phúc khi có vợ, nhiều, nhiều vợ. Còn Thế Tân, thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế này, tiền, quyền. Ngày ngày dắt tay bà bầu quấn mười lớp áo ấm, tròn như quả bóng bộ tập thể dục, Thế Tân gặp ai cũng khoe vợ sắp đẻ rồi phải nhiều cho dễ sanh. Ngày ngày hái rau dại ở bìa rừng, vì vợ bảo rau đấy rất tốt cho phụ nữ mang thai, gặp ai hỏi cũng cười bảo mang về tẩm bổ cho em bé trong bụng vợ. Dù đa phần họ chỉ nhe răng cười vì hiểu chàng người Kinh ấy cái gì. Cuộc sống cứ thế bình bình thản thản trôi qua. Cho đến lúc này, ai là người chủ mưu đầu độc Lê Duy Tân bằng thạch tín vẫn chưa có lời giải đáp. Bản quận công Lê Bách, người muốn đưa con mình là Lê Duy Trụ lên ngôi? Trịnh Tùng, nghi ngờ vua mưu lấy lại binh quyền? Hay chính là Đoan Từ hoàng hậu, người chỉ có thể gặp lại con mình khi hoàng đế băng hà? Vợ chồng Hoàng Kỳ cũng tìm hiểu nữa. Ai cũng vậy, là quá khứ. Đầu năm 1620, Hoàng Kỳ bình an sinh hạ tiểu Thế Tân, nặng 3kg2. Cùng thời điểm đấy, hai người chú của Nguyễn Phúc Lan là Nguyễn Phúc Hiệp và Nguyễn Phúc Trạch bị giết. Nguyễn Phúc Nguyên (cha Phúc lan) cho rằng có nhúng tay của chúa Trịnh. Từ đó Đàng Trong nộp thuế cống cho Đàng Ngoài nữa. Trịnh- Nguyễn chính thức đối đầu, từ đó lăm le thôn tính lẫn nhau. Trịnh Xuân được chúa Trịnh tuyên bố vô tội, nắm lại binh quyền, chức tước được phục hồi. Đoan Từ hoàng thái hậu rục rịch xây dựng thế lực chống lưng cho con trai. Mặc kệ tình hình xã hội ai làm chủ, tiểu Thế Tân cứ thế mà lớn lên trong vòng tay cha mẹ. Ba tháng biết lật, bảy tháng biết bò, suốt ngày bi bô “pa pa pa pa”. Hoàng Kỳ nhận được tin cha mẹ, họ quyết định sống ở Mộc Châu lâu dài, còn bảo tùy , “xuất giá tòng phu” muốn đâu , muốn ở đâu ở L. Hoàng Kỳ cảm thấy bị bỏ rơi. May mà cảm giác này tồn tại lâu khi nhìn thấy tiểu Thế Tân ê a đòi mẹ. Thế Tân hoàn toàn trở thành thê nô, vợ đông dám tây. Nhưng thê thảm nhất phải là trở thành thê nô mà là thành nô tài của con. Đại phu Hoàng Kỳ bận rộn, việc trông con đương nhiên là việc của người làm cha. Vấn đề là tiểu Thế Tân có sở thích rất tao nhã, vứt đồ chơi ra sân bắt cha lượm. lượm, cũng sao, cậu chỉ mếu mếu, nước mắt dâng trào, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Thấy cha thực cầu cười khanh khách. Lượm về vừa đưa cho cậu ta, cậu ta nhanh như chảo chớp tiếp tục vứt ra sân. Mỗi ngày, Thế Tân chỉ cần làm cái việc đơn giản ấy chừng hai trăm năm chục lần cần tập thể dục giảm cân nữa. Cơ thể tự nhiên rất săn chắc. cần uống rượu “ông uống bà khen”, vẫn được vợ ca ngợi như thường. Thế Tân cũng học làm người cha chuẩn hàng Đại Việt chất lượng cao. vào rừng đốn gỗ về làm ngựa cho con cưỡi chơi. Hì hục tháng, sau khi sản phẩm hoàn thành Hoàng Kỳ có thắc mắc, đấy là hình con gì. Thế Tân bảo đấy là con hươu cao cổ. Vì trở ngại địa lý nên Hoàng Kỳ chưa bao giờ thấy con hươu cao cổ hình dáng tròn méo thế nào. Nên nhìn hình thù vật trước mắt, Hoàng Kỳ đoán chắc nó giống dê núi, nên khen mãi: - Thiếp cứ tưởng chàng giỏi nhất là làm chuột bạch cho người ta thử độc, hóa ra cũng có tay nghề làm mộc. Từ đó tiểu Thế Tân có món đồ chơi ngựa gỗ hình dáng giống dê núi có tên là Hươu Cao Cổ, độc nhất vô nhị. · Bài học: Trẻ con chưa biết chưa biết cãi. Nếu nó hét lên: Đấy ràng là con chó.
Đọc xong bên kia qua bên đây ủng hộ. Nàng viết hay lắm nhưng truyện này giống truyện ngắn hơn truyện dài phải?