( Cổ đại) Nữ đại phu không làm thái y - kimkimdao (đã hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 9. GẶP ĐOAN TỪ HOÀNG HẬU- Trịnh Thị Ngọc Trinh

      Cung Thúy Hoa nằm sau điện Long An là nơi ở của hoàng hậu Đoan Từ. Chỉ cách nhau khu vườn thượng uyển, nhưng Hoàng Kỳ chưa bao giờ được bước chân đến khu vực này. tháng ở trong cung, vẫn chưa biết vợ của sếp, mặt mũi dọc ra làm sao. Hoàng thượng rất ít khi đến cung Thúy Hoa, mà hoàng hậu cũng thấy ghé thăm Long An điện. Quả Hoàng Kỳ thấy rất quái lạ, phải vợ chồng như chim liền cánh như cây liền cành sao? Ví dụ như cha mẹ , chẳng bao giờ thấy họ rời nhau nửa bước, mẹ suốt ngày líu ríu như chim non bên cha, còn cha cưng chìu bà đến tận trời. Thắc mắc vậy nhưng vô duyên đến mức hỏi sếp chuyện thâm cung bí sử nhà người ta. Nghe cung nữ, thái giám tám chuyện 2 người này, tương kính như tân. Chưa thấy Lê Duy Tân ngủ lại cung Thúy Hoa bao giờ?

      Đoan Từ hoàng hậu, tên là Trịnh Thị Ngọc Trinh,là con của Trịnh Tùng. Nghe bị ép gả cho Duy Tân năm 16 tuổi, phản ứng rất dữ dội. Nhưng Trịnh Tùng là ai? Ông ta dù nổi tiếng thương con cái vẫn là người hai. Tuy nhiên, khi gặp Duy Tân nàng ta trúng tiếng sét ái tình, ngoan ngoãn vào cung trở thành Đoan Từ hoàng hậu. Chuyện này do Thị Ấy nghe cung nữ D, kể cho cung nữ F, rồi kể lại cho Hoàng Kỳ như vậy. “Tam sao thất bản” là chuyện khó tránh khỏi. Haizz

      Hoàng Kỳ cực kỳ tò mò về vị hoàng hậu này.

      Hôm đó, vừa châm đèn xong đại nhân vật xuất , rất chi là thướt tha. Nàng ấy mặc thân áo hồng, dài chấm đất. Tóc búi cao gắn rất nhiều trâm vàng nạm ngọc. Làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, trắng hồng, láng mịn. Là Ngọc Trinh đó nha, đương nhiên phải trắng ơi là trắng rồi =D. Sau giai đoạn chào hỏi, vấn an rườm rà đương nhiên phải có của giới quý tộc, đến màn trách cứ như bông:

      - lâu rồi chàng đến thăm thiếp.

      - Nàng cũng biết, dạo gần đây sức khỏe của ta tốt (kèm tiếng ho), sang đấy khéo lại lây bệnh cho nàng. (Ho sù sụ luôn. Đệ nhất diễn sâu).

      - Chúng ta là phu phụ, chàng khỏe, thiếp làm vợ phải chăm sóc chứ.

      Nghe lén đến đây, Hoàng Kỳ khỏi rùng mình. Bà này chắc chắn cũng là diễn viên ngôi sao, cứ y như . Duy Tân sang đấy, nàng ta cũng có thể ghé đến điện Long An. Nhưng vào cung mấy tháng, giờ mới thấy nàng ta xuất , đóng vai vợ hiền. Trong khi thường xuyên báo cáo tình hình của hoàng thượng cho vị đại cung nữ kia. Cũng , hoàng thượng rất khỏe nha. lạ lùng.

      - Sức khỏe nàng cũng tốt, nên ưu tư việc này. Bên cạnh ta cũng nhiều người chăm sóc, nàng cần lo lắng. ( Duy Tân che miệng ho, hơi thở nặng nề)

      Chẳng bao lâu, hoàng hậu ra về. Hoàng Kỳ giải thích được tâm trạng giờ của mình, nhưng ràng chuyện: “có vấn đề”. đóng cửa phòng, chuẩn bị cho vị đại gia nhà mình ăn cơm. ta ăn ngon miệng, chẳng ho hen gì, tinh thần phơi phới. bất chợt nghĩ ra chuyện gì đó:

      - Huynh, năm nay 29. Tuổi xoan của đàn ông. Mấy tháng liền lại thăm hỏi đến vợ? (Hoàng Kỳ gõ tay lên bàn)

      - Có gì lạ sao?

      - Huynh có bệnh khó ?

      - Ý nàng là..?

      - Haizz, huynh đừng ngại, ta là đại phu đó. Cũng tự nhận là mình khá giỏi, bệnh đó ấy mà, ta chữa được. ( e thẹn lấy tay che miệng)

      - Bệnh “đó”? phải ta bị trúng độc sao? Bệnh “đó” là bệnh gì?

      - Đừng lo, đừng lo, tầm tuổi này của huynh, bất lực hay yếu sinh lý, đều chữa được hết.

      , nghi ngờ giới tính của Hoàng Kỳ. tin được, chưa chồng lại có thể ra cái bệnh gì gì đó. Duy Tân đứng tên, tư thế hiên ngang, oai phong lẫm lẫm:

      - Ta, hoàn toàn, chắc chắn, khẳng định, mình bình thường. Có thể tự chứng minh.

      - Ha ha, ha ha. phải thôi, phải thôi.

      chạy về giường mình, leo lên, trùm mền:

      - Ta ngủ. Chúc huynh ngủ ngon.

      này ấy mà, mạnh miệng thôi, chứ cũng nhát gan. Trùm mền lại, vậy mà ngủ mất. Duy Tân lắc đầu, lại giúp kéo mền xuống. Nhìn đôi môi hồng hào, mọng nước, lại kìm lòng được mà hôn lên. Nhưng ta vậy mà lại muốn hôn kiểu Pháp, lưỡi liếm lên cái miệng xinh đóng chặt. Lần này, Hoàng Kỳ giật mình, ngồi bật dậy. Thành công ám sát hoàng thường, trán dụng trán, cả hai khỏi rên lên vì đau.

      - Huynh, huynh, huynh.( vừa la lên vừa chỉ chỉ tay) phải huynh cho rằng ta ngủ say tới mức bị hôn trộm mấy lần mà biết đấy chứ? Ta kiện huynh, tội quấy rối.

      Tay vừa xoa trán, vừa thể tức giận. Duy Tân tay cũng xoa trán, miếng cười toe toét như địa chủ được mùa:

      - Đấy gọi là hôn trộm, ràng ta hôn công khai. Thứ 1, nửa đêm nửa hôm con con đứa lại ngủ trong phòng đàn ông. Thứ 2, lần nào hôn ta cũng biết nàng chưa có ngủ.

      - Huynh, đổi trắng thay đen. lý lẽ. ràng là quấy rối, vào miệng huynh thành ta chào mời. Lý nào lại vậy????Ta cũng muốn dính dáng đến đàn ông có vợ.

      Hoàng Kỳ rất ấm ức. Nhưng bất ngờ ta hỏi :

      - Đối với nàng, ta có phải là hoàng đế ?

      Hoàng Kỳ nhìn nhìn, tay sờ cằm, mặt nheo lại suy nghĩ:

      - Thiệt tình mà , trông huynh chẳng có điểm nào giống hoàng đế.

      - Vậy mới ,ta phải là vua,có điểm nào giống đâu.Vậy hoàng hậu sao có thể là vợ ta được. Huống hồ, cha nàng ta là kẻ giết cả nhà ta, bản thân ta trở thành con cờ chính trị của ông ta. Trong mắt thiên hạ, nàng ta chính là hoàng hậu. Nhưng ta có thể thề với trời, ta chưa bao giờ nghĩ nàng ta là vợ. (Haizz, đàn ông giỏi ngụy biện. Hoàng hậu đáng thương)

      Có cái gì sai sai ở đây. Nhưng nghe vòng vo, tự nhiên Hoàng Kỳ phát sai ở điểm nào:

      - Hiểu rồi.

      - Dễ dàng như vậy?

      - Dễ dàng vậy thôi.Chứ huynh còn muốn thế nào? (Phụ nữ là sinh vật đơn bào.)

      - Nên, chúng ta “bất chấp hết bên nhau ” ( =D). Thiên thời địa lợi như đêm nay, ta làm gì nàng lại nghi ngờ, TA Có BỆNH. ( ta nhấn mạnh hơi quá rồi =D). Nàng coi như nghĩ đến đạo đức nghề nghiệp, cho ta cơ hội chứng minh cũng được.

      Duy Tân sáp lại, Hoàng Kỳ hai tay ôm ngực:

      - Dừng, huynh cần chứng minh nữa,ta nghĩ ta chẩn bệnh lầm rồi. Trứng vịt còn lộn huống hồ là đại phu phải ? Huynh, hoàn toàn, hoàn toàn khỏe mạnh.

      - Có phải nàng che nhầm chỗ rồi ? Chỗ đó có gì mà che (cười gian)

      - Huynh …

      Duy Tân thành công tập kích môi , cái miệng kịp gì nữa. À, hóa ra vị trí cần che chính là cái này. Đầu óc chúng ta quá đen tối rồi. Hoàng Kỳ bị đè giường, lần đầu tiên biết thế nào là nụ hôn kiểu Pháp trong truyền thuyết (ghi chú: ở Pháp, người ta gọi kiểu đấy là kiểu Mỹ =D). Sau đó, có sau đó. Mọi việc chỉ dừng lại chỗ này, ngại ngùng quá, người ta là con chưa gả, sao có thể làm cái việc “ấy” được. Haizz.

      · Bài học: Nếu bạn đẹp trai, bạn mặt trời vốn mọc ở hướng tây, con cũng giả vờ bảo: “ồ, hóa ra là vậy ư”. Nếu bạn bụng phệ, hói đầu, mặt mụn câu đấy, con phán: “ xấu, thần kinh lại còn bình thường”.

    2. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 10.

      Hoàng cung có người rảnh rỗi trêu hoa ghẹo nguyệt. Hàng xóm, phủ chúa Trịnh lại bận rộn, tấp nập. Triều đình bàn mưu tính kế diệt sạch tàn quân nhà Mạc. Trịnh Tùng, hai con trai là Trịnh Tráng và Trịnh Xuân cùng các tướng lĩnh ngày ngày nghiên cứu bàn bạc. Hoàn toàn bỏ qua nhân vật được cho là bù nhìn, hoàng thượng Lê Kính Tông. biết rằng, người được cho là vô dụng ấy thầm giăng lưới phản kích.

      Tại sao chúa Trịnh Tùng hoàn toàn nắm quyền lực trong tay, ông lại là người có tài nhưng lại lật đổ hẳn nhà Lê để tự mình xưng vua?

      Đây phải nhìn thấy cái gương trước mắt là triều đình nhà Mạc. Hành vi cướp ngôi là việc làm được người đời ủng hộ =D. Người xưa có quan điểm rất kiên định về gốc gác. Bạn giỏi ư, nhưng phải con ông cháu cha đủ điều kiện ngồi lên cái vị trí đó. Bạn cứ cố dành giật cho được để ngồi, ba bảy hai mốt ngày, có những phần tử kích động bảo : “Tao cũng giỏi, tao cũng muốn ngồi chơi thử”. Hoặc lâu lâu xuất mấy bạn nhàn rỗi rủ nhau: “Cậu A mới là hậu nhân của vua X, ta phải thay trời hành đạo, diệt cái tên cướp ngôi, đưa cậu A lên làm vua”, dù rằng cái cậu A, chữ bẻ đôi cũng biết . À, vậy nên, khi cơ thể chưa có nhiều cơ bắp như The Rock, có thể tay đánh với mấy chục tay súng, bạn cứ tạm thời để cái nhân vật con ông cháu cha ngồi đó , còn mình ngồi đằng sau chỉ đạo. Tốt hơn nhiều chứ?

      Vì vậy mới sinh ra chuyện, nước lại có cả vua, cả chúa.

      Công bằng mà , về Trịnh Tùng, phải giơ ngón cái lên ca ngợi. Ông cầm binh rất giỏi. Theo ngôn ngữ game, có thể phong ông ta là chiến thần, hầu như đánh đâu thắng đó. Trịnh Tùng cũng là con người tàn nhẫn. Ai thuận, giết chết tha. Có là vua hay em gì cũng giết. Kẻ thù của ông ta nên tự cầu phúc. Nhưng ông lại là người cha thương con trai. Cả ba người con trai của ông đều được trọng dụng và nắm nhiều quyền lực trong bộ máy chính quyền. Dù xác định Trịnh Tráng là thế tử, nhưng ông đối với Trịnh Xuân vẫn rất bao che, muốn con thứ của mình thiệt thòi. Người con út Trịnh Khải cũng được ông thương che chở kém. Đây có lẽ chính là điểm yếu của ông ta. Vì dù là em ruột, nhưng vương quyền quá lớn, dễ dẫn đến xung đột và cạnh tranh trong chính gia đình.

      Trịnh Tráng luôn coi Trịnh Xuân là cái gai trong mắt. Có thể ta thấy bài học tranh ngôi của cha mình và người bác Trịnh Cối. Trịnh Tùng vốn chỉ là con thứ, nhưng cuối cùng lại là người tiếp quản quyền lực của ông nội TRịnh Kiểm. Người bác Trịnh Cối lưu lạc, chết đất nhà Mạc. Bài học xưa nhưng ràng như thế, Thanh Quận Công khó có thể ngồi yên chờ đợi. ta cùng thuộc hạ luôn như hổ rình mồi, quan sát nhất cử nhất động của TRịnh Xuân. Tìm mọi sai xót, lỗi lầm của người em này, chờ cơ hội đàn áp thẳng tay.

      Trịnh Xuân lại là người hữu dũng vô mưu.Tuy bên cạnh các sư gia liên tục nhắc nhở phải đề phòng Trịnh Tráng. Nhưng ta lại nghĩ, có cãi nhau chí chóe máu mủ còn đó. ta chỉ muốn làm quận công, tranh dành với trai Trịnh Tráng sao lại hại ta được. quá ngây thơ.

      Đoan Từ hoàng hậu sao? Hoàn toàn là người phụ nữ đáng thương.Cha là Trịnh Tùng, thương con, nhưng lại trọng nam kinh nữ. Chồng , sống với nhau hơn mười năm nhưng chỉ như người xa lạ. Con trai, người quan trọng nhất đối với nàng nàng cũng giữ được bên mình. Cuộc sống trong hoàng cung, cá chậu chim lồng, đơn lạnh lẽo.

      Vua Lê Kính Tông, tuy sinh ra bị chúa Trịnh kiềm chế, kiểm soát nhưng dựa vào dòng dõi cao quý của mình ít nhiều vẫn tìm được vài thế lực ngầm bảo vệ phía sau. Nhờ đó mà xây dựng được tổ chức ngầm cực kỳ tinh nhuệ (Văn Đốc là người trong tổ chức này). Gọi là ít nhưng chất. Tuy nhiên để đối đầu với dòng họ TRịnh vẫn như trứng chọi phải tảng kim cương.

      đến Văn Đốc, lại phải thở dài cái về cái trình độ cao thủ tán cũng đổ ầm ầm của này. hôm, bé Xuân Hoa (Thị Ấy) khóc thút thít tâm với Hoàng Kỳ:

      - Huynh ấy nhận em là em nuôi.

      - Vậy có gì tốt?

      - ràng biết là em rất thích huynh ấy, vậy mà nỡ lòng nào nhận em làm em nuôi. Huhuhuhuhu

      - ấy nhận em như vậy là chứng tỏ ấy cũng có cảm tình với em còn gì. Sao phải khóc?

      - Huhuhuhu……

      - Để chị sõi đời cho em nghe. Là “em nuôi” đúng ? Có con gì nuôi mà ăn thịt ? He he, thích quá còn gì. An tâm, ấy vỗ béo em xong ăn thôi.

      - ………

      Hoàng Kỳ thành công dụ dỗ bé Xuân Hoa vui trở lại. Hóa ra Hoàng Kỳ rất sõi đời. Hóa ra Văn Đốc đứng đắn như vẻ bề ngoài. Hóa ra ánh sáng có thể bị bẻ cong.

      Tình hình phía Bắc triều yên ả. Mạc Kính Khoan cháu của vua Mạc Kính Cung cảm thấy chú mình bất tài, nhiều lần đánh thua Lê Trịnh. còn muốn theo Kính Cung nữa.


      · Bài học: Trong lớp bạn bị thằng A cơ bắp ăn hiếp, đánh lại, chạy xong? Đừng đối đầu làm gì, mà sang ngay lớp bên cạnh tìm thằng B cơ bắp tương đương, mách với nó: “Thằng A lớp tao nó bảo mày là cái thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển”. Đấy gọi là “tiểu xảo”. Hắc hắc. Kiểu gì cũng có 2 thằng cơ bắp đánh bạn thôi =D
      Last edited: 18/4/17

    3. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      :yoyo38:Viết về lịch sử thế này, mọi người đọc có thấy chán ? Mấy chương nữa đến phần có "sắc", biết có nên post chương đấy hay nữa. Mình viết gần hoàn rồi, up nhanh thôi. Cảm ơn mọi người ghé qua.:yoyo59:
      Last edited: 19/4/17

    4. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 11. Ngọt ngào

      Sau đêm đó, mối quan hệ của Duy Tân và Hoàng Kỳ chuyển sang giai đoạn mới. Ban ngày vẫn là sếp lớn và nhân viên, ban đêm …, rất ngọt ngào. Thường ban đêm ấy mà, rất dễ cướp cò nha. Phải kiên định, kiên định mới được.

      Hoàng Kỳ tám đông tám tây, phát chuyện gây chấn động. Siêu nhân X, Văn Đốc, chỉ bắn tim trúng phụ nữ, mà đàn ông cũng trúng tim nha. Chuyện là, ta thường trực ở cổng phía Đông. Cái cổng gần phủ chúa nhất. Phủ chúa người ra người vào rất tấp nập, vì chuyện quốc gia đại đều được xử lý ở đấy. vắng vẻ như hoàng cung. Dáng vẻ hiên ngang, thân hình tuấn của ta đương nhiên rất bắt mắt. hôm vô tình đứng ở cổng Đông nhìn thấy ở đằng xa xa, người đàn ông vai hùm lưng gấu theo dõi Văn Đốc, với ánh mắt vô cùng trìu mến. Có cha là đại phu, mẹ chuyên nghiên cứu tác dụng của cây cỏ quanh nhà, từ bé Hoàng Kỳ bị bắt ăn nhiều cà rốt, nên mắt tuyệt đối là 20/10. Mắt chim ưng =D. chọt chọt, thầm:

      - Đại ca, nhìn thấy người đàn ông ở kia ? Ai vậy?

      - Trịnh Xuân.

      - Wow, hoa đào của cũng dữ .

      - Muội cái gì vậy? ta ngày nào cũng ra vào phủ chúa. Liên quan gì đến ta.

      - Đại ca à, nhìn người bằng em đâu. Em có thể khẳng định, ta, thương thầm đại ca rồi. Ánh mắt như thế, sai được đâu nha. Hắc hắc.

      - Muội đừng có tào lao nữa.

      - Hắc hắc, bao nhiêu trong cung chẳng ưng nào. Nếu khuynh hướng giới tính của đặc biệt, em ủng hộ . ta được đó, thích hợp làm công.

      - Nổi giận với muội. (Văn Đốc trong ca trực nên chuyện cũng tiện hành động gì)

      - Trời, đại ca nổi giận mà cũng “thụ” như thế. Tuyệt phối rồi.

      Phát ngôn trời ơi đất hỡi xong Hoàng Kỳ bỏ chạy hơi, chắc hết ca trực bị xử lý thế nào. Phải lo tìm Thị Ấy, báo cho bé biết, ấy có đối thủ mới được.

      Hoàng Kỳ sống rất vui vẻ. Chỉ có thời điểm phải báo cáo hoạt động của Duy Tân (báo bậy bạ thôi) cho đại cung nữ ( thực chất là cho hoàng hậu) là có cảm giác rất khó chịu. Đứng góc độ là người thứ ba trong mối quan hệ vợ chồng người ta, bất an và đau lòng. nghĩ, dân gian đặt tên cho những người như là “hồ ly tinh”. Tuy Duy Tân giải thích , cũng sáng tỏ nhiều vấn đề nhưng tâm lý vẫn hoàn toàn thể thoải mái.

      Chớp mắt cái, ngày mai lại là ngày nghỉ của . Có người ngày thường toàn đóng kịch yếu đuối, sầu muộn, lạnh lùng đến đêm lại hết sức quấn người.

      - Nàng đấy à? Nỡ bỏ ta lại mình đơn, lạnh lẽo ở trong này sao?

      - Huynh xê ra tí coi, cái tay làm cái gì đấy? (bép) Ta đương nhiên phải , làm việc cả tháng, cũng phải có ngày nghỉ chứ. (bép)

      - Hai ngày đấy, những hai ngày. Nàng có biết tháng trước ta sống khổ sở thế nào ? Nàng ở lại , ta hầu nàng, cơm bưng nước rót, rửa chân, tắm giặt.

      - Huynh xê ra, bỏ cái tay ra ( chát ). Đừng có mà ba xạo, ban ngày cũng chẳng thấy mặt mũi huynh đâu. Tối còn trốn ra ngoài cung mình. Còn định tắm rửa cho ta ấy à, có cửa nhá.

      - Ta phát , từ khi ta trở thành người của nàng, nàng đối với ta rất dã man. (đưa cái bàn tay đỏ lên nhìn, ánh mắt ướt át)

      - Huynh, huynh, ăn kiểu gì đấy hả? Cái gì mà “người của ta”. “Tiểu nương” à, “đại gia ta” còn chưa có chạm ngón tay vào người nương, sao nỡ vu oán giá họa.

      Hoàng Kỳ đưa tay nâng cằm Duy Tân đùa giỡn, ánh mắt sắc lang.

      Duy Tân nhanh như chớp, cởi áo, lộ cả vòm ngực rắn chắc, rất chảy máu mũi.

      Hoàng Kỳ ngả ngớn:

      - “Tiểu nương”, con nhà lành ai chủ động vậy đâu.

      Duy Tân rất biết phối hợp, ngại ngùng chuyển tông:

      - “Đại gia”, người ta cần chứng minh, chỗ nào người của người ta, “đại gia” ngài cũng từng chạm vào rồi.

      Dẫn đến hồi đùa nghịch nóng bỏng. Nhưng, dừng kịp lúc. Chúng ta nên biết, thời này , chuyện đó phải muốn làm là làm được đâu. (Chắc bởi vì thiếu Bờ Cờ Sờ BCS =D- dân gian đồn rằng sản phẩm này được làm từ ruột ngựa có hình dáng hoàn toàn giống thời đại)

      - Quên kể cho huynh nghe, Văn Đốc vậy mà có người đàn ông trồng cây si nha. ta tên Trịnh Xuân đấy, có phải là con trai thứ của lão cáo già Trịnh Tùng ?

      - Vậy ư?!

      ngờ Duy Tân lại nghe được tin tức cực kỳ hay ho như thế này.

      - Mai nàng ra cung, tối ta đến tìm nàng.

      - Lúc nào rồi mà huynh còn hành động cảm tính thế hả? cho . Huynh bị nghi ngờ, ta có trong cung, người trực thay ta nhỡ đâu phát ra huynh biến mất sao?

      - An tâm , ta cẩn thận. Cho ta gấp đôi liều thuốc ngủ, được ? (Duy Tân chuyện rất đứng đắn)

      - Huynh tìm ra người đầu độc chưa?

      - Chưa. Nhưng có nàng ở đâu, ta sợ gì nữa.

      Duy Tân tranh thủ hôn lên môi . Thừa lúc tập trung, đưa tay thò vào áo, sờ lên eo của . Lại hồi náo loạn.

      · Bài học kinh nghiệm: nam quả nữ ở chung phòng, đừng bao giờ tin là “ có làm gì”. ;)

    5. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Chương 12. Tiểu mỹ nam vs đại mỹ nam

      Phúc Lan rất kích động, cực kỳ kích động. Hắc y nhân nghĩ nghĩ: “Cậu kích động có cần nhảy loi choi thế ?” Hóa ra là cậu ta tìm ra tung tích Hoàng Kỳ, ấy thế mà lại vào cung. “Vào cung làm gì, làm gì? Trong cung có gì hay ho mà vào”. Ban đầu cậu ta yên tâm nghĩ chưa bệnh cho lão già nhiều tiền lắm của nào đó. Cậu ta đường đường trai trẻ, tuấn bất phàm, đương nhiên sợ lão già. Nhưng giờ biết Hoàng Kỳ thế mà vào cung, trong cung chỉ có hoàng thượng là đàn ông ( Trời ạ, còn bao nhiêu lính tráng, túc vệ nữa cậu ạ. Tuy hẳn họ ở trong cung, nhưng khả năng tiếp xúc cũng rất là nhiều). Mà hoàng thượng, cậu ta, quen. Khẳng định đẹp trai bằng, khẳng định chai mặt bằng câu, khẳng định trẻ bằng. Nhưng mà, ta cao to hơn, lão luyện hơn, lại quen biết Hoàng Kỳ trước cậu ta, lại chững chạc hơn nhiều. đối thủ quá cường hãn. Vì vậy Phúc Lan mất khống chế, cứ đứng lên, ngồi xuống, nhảy lên ghế rồi lại phóng lên bàn. Từ lúc biết tin đến nay cũng hơn mười ngày rồi. Phúc Lan như ngồi đống lửa, muốn chạy vào hoàng cung, lôi nàng óc trái nho đó ra. Nhưng cậu cũng chưa tới mức ngu ngốc như thế, đành ôm cây đợi thỏ. Cuối cùng cũng đến ngày con thỏ chạy về cái cây.

      Hoàng Kỳ vừa bước vào Mỹ Phúc, cậu bé Hoa Lan hiểu từ đâu bay tới, tay cầm quạt chỉ chỉ:

      - , , ….

      Hoàng Kỳ hoảng hồn, bay lại, bịt miệng cậu ta, lôi lôi kéo kéo vào phòng, đóng cửa. Vô tình tay áo bị kéo lên cao, lộ ra nốt ruồi son gần cùi chỏ. Phúc Lan ánh mắt xẹt qua, nghĩ: “Thủ cung sa trong truyền thuyết”.

      - cái gì mà . Cậu nhớ ta là đàn ông hả? Kêu gì cũng để ý giới tính chút chớ.

      - Bất chấp rồi nha. Ta nhiều lần tỏ tấm lòng son sắt của ta đối với nàng. Vậy mà nàng làm gì? Khi chạy vô cung làm cái gì? TRong đó đâu phải chỗ cho nàng chơi.

      - Em trai, đứng đắn chút. Dù ta nam hay nữ, cậu cũng hơn ta rất rất là nhiều đấy. Gọi chị tiếng nghe chơi coi. Cậu nhìn lén ta lúc nào mà biết ta là nữ hả? ( Hoàng Kỳ giật cây quạt trong tay Hoa Lan , gõ mạnh lên đầu cậu ta. Cậu ta nhanh chóng giật lại, xòe quạt).

      - Bổn thiếu gia là ai? Nhìn lén là hành vi quân tử hay sao? Ta , có dị năng. Đó là nhìn xuyên, nhìn xuyên qua từng lớp, từng lớp quần áo.

      - Ngừng nhảm, tiếng người. Lời phóng đãng như vậy mà cậu cũng phát ra được hả?

      Phúc Lan xoa xoa cái đầu vừa bị đánh:

      - Ta nhìn thấy lúc nàng tẩy trang. He he

      - Lúc nào tẩy trang ta cũng đóng kín cửa phòng, làm sao cậu nhìn thấy được hả? ( Hoàng Kỳ phóng ra đôi mắt sát thủ)

      - Từ mái nhà.

      - Hạ lưu ( Hoàng Kỳ bốc hỏa, nhéo tai Hoa Lan nương tay). Đấy là hành vi quân tử hay sao?

      - Aaaa, nàng nhìn nhìn . ràng mái ngói trong phòng nàng bị lủng lỗ. Ta là nhìn quang minh chính đại.

      - Bớt nhảm. Đương đương lành, cậu lên mái nhà phòng con nhà người ta làm chi. Ta phải thay mặt mẫu thân cậu, trừng trị phen.

      Phúc Lan chạy quanh phòng tránh né. Náo loạn tới mức cậu ta quên mất mục đích chính của mình.

      Tối hôm đó, khi Duy Tân xuất trong phòng của Phúc Lan nhận được ánh mắt giết người tóe lửa của cậu ta.

      - Trước khi xử lý cái ánh mắt phân lớn của cậu, ta chuyện quan trọng trước. Cậu bắt đầu tung tin đồng tính của Trịnh Xuân .

      - Được.

      Sau hồi thương nghị, dài dòng văn tự. ra cũng chẳng biết với nhau cái quái gì mà lắm thế. Cũng phải say rượu.

      (Nhân tiện về chuyện đàn ông uống rượu, chúng ta xấu đàn ông chút. Đàn ông ấy mà, hay phụ nữ lắm điều, nhiều chuyện. Nhưng tôi có thể khẳng định với bạn, về độ nhiều chuyện, phụ nữ phải gọi đàn ông là sư phụ. Đàn ông bên bàn nhậu, thượng vàng hạ cám, chuyện gì cũng bình luận được. Từ chuyện ông Trump đến chuyện Ngọc Trinh mua xe, mua giày. Nhưng vui cái là sau vài hồi “zô, zô 100%”, mọi chuyện lại từ đầu. vòng tròn lập lập lại, chóng hết cả mặt. Kéo dài, kéo dài mãi, cho đến khi điện thoại réo mấy chục lần, vợ gọi. Câu trả lời của ông nào cũng như ông nấy : “sắp về đến nhà rồi”)

      Trở lại chuyện ánh mắt giết người tóe lửa.

      - Chú hai à, chú coi lại chú . Già rồi, sắp lên hàng lão rồi, chú nghĩ sao mà tranh vợ với hàng con cháu chú. Sao chú lại kéo Hoàng Kỳ vào cung, mục đích xấu xa của chú là gì? Hoàng Kỳ mới bao nhiêu tuổi, chú bao nhiêu?

      - Cháu trai, cháu cũng biết chú lớn tuổi. Có câu “kính lão đắc thọ”. Cháu biết cái gì gọi là tôn trọng trưởng bối? Người ta gọi người như chú là trưởng thành, chững chạc, đáng tin cậy. Nhìn cháu , dậy chưa xong, râu còn chưa mọc, đến tuổi lấy vợ hay sao?

      ( ra 2 người này có họ hàng gì, ghen ăn tức ở gọi chú cháu vậy thôi. Người có ý chê đối phương già, kẻ có ý kinh bỉ đối phương trẻ).

      - “Nhất hơn hai”, Hoàng Kỳ vừa đúng hơn cháu 2 tuổi, đây là ông trời tác hợp.

      - Cậu bỏ ý định . Hoàng Kỳ là “người của ta” (Đại mỹ nam cũng có lúc dung chiêu này)

      - Chú thôi phét lác . Chú nhìn thấy “thủ cung sa” của ấy chưa?

      Hai bên đứng lên, muốn so chiêu. Phúc Lan thành công làm cho Duy Tân ghen tuông ngút trời. Hắc y nhân xuất kịp thời, ngăn chặn cảnh gà chọi đánh nhau. Hai người hẹn mà gặp cùng sử dụng kinh công trong truyền thuyết, đột nhập khuê phòng con nhà lành.

      Hoàng Kỳ ngồi bên bàn, nhâm nhi uống trà. Trố mắt nhìn hai đại cao thủ, cửa chính , phi thân qua cửa sổ. Vừa vào phòng, đại mỹ nam phát hỏa luôn:

      - Thủ cung sa là cái gì? Sao cậu ta lại nhìn thấy “thủ cung sa” của nàng?

      - “Thủ cung sa”? (Hoàng Kỳ ngơ ngác)

      Tiểu mỹ nam lên tiếng giải thích:

      - ta , nàng là người của . Trong khi sáng nay, ràng ta thấy tay nàng còn nguyên dấu thủ cung sa.

      - Huynh, huynh, huynh. cái gì , là người của huynh? Giải thích, mau.

      - Ta, ta chỉ đúng ( Duy Tân ấp úng). Nàng vào cung làm việc cho ta, ta trả lương cho nàng. phải ràng, nàng là người của ta là gì? ( tráo trở , chính xác là lưỡi xương nhiều đường lắt léo).

      Phúc Lan nghe đến đây miệng cười đến tận mang tai, tay mở quạt, phe phẩy đắc ý.

      - Còn cái gì là thủ cung sa? Cái này à? (Hoàng Kỳ kéo tay áo lộ ra nốt ruồi. Duy Tân thấy thế khỏi đen mặt, lấy tay kéo áo lại).

      - phải chứ,thời buổi này còn có người tin vào “thủ cung sa”? ha ha ha ha. Đừng có đọc tiểu thuyết linh tinh nữa được . Đó là nốt ruồi son đó hai đại ca.

      Sau tràng cười Hoàng Kỳ bỗng nhận ra điều là lạ:

      - Hai người quen nhau??????

      Vừa đặt câu hỏi chàng, tự nhận trai trẻ, tuấn bất phàm, xoay người cái, biết mất. Chỉ còn lại người đàn ông sắp lên hàng lão =D. Đại lão gia nhanh tay nhanh chân đóng cửa sổ, cài then, rồi sáp lại:

      - Ta nhớ nàng. Hôn cái ( hành động hợp tuổi: chu mỏ)

      - Giỏi nhất là đánh trống lảng.

      Miệng thế nhưng hành động của lại là chu môi đáp lại.

      - Cái tay huynh sao cứ thành thế nhỉ? Cần ta châm cứu cho vài phát ?

      - Phản xạ điều kiện thôi. Nàng cũng là ta tuổi xoan mà =D.

      Chà chà, đêm, lại nhiều cảnh đỏ mặt. Người lịch chen vào, nhìn lén, bình luận.

      · Bài học kinh nghiệm: đừng chắc chắn người đến thăm là vì nhớ bạn. Có thể đơn giản là tiện đường thoi. :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :