Chương 32. Trịnh Đỗ giữ Trịnh Tùng ngay tại dinh của mình, rồi sai người báo tin cho Trịnh Tráng. Muốn rước thế tử đến gặp chúa bàn việc Trịnh Xuân. Lại sai con trai là quận Thạc đến gặp Trịnh Xuân. Báo với ta chúa Trịnh muốn trao binh quyền. Trịnh Xuân hổ danh “tứ chi phát triển”, lấp tức tin theo. Cùng hai mươi mấy thuộc hạ yến kiến. Trịnh Đỗ cho người mai phục bắt được Trịnh Xuân. Trịnh Tráng nhận được tin, cảm giác nghi ngờ, cương quyết . ta tập hợp binh sĩ chuẩn bị tấn công Trịnh Xuân. Trịnh Đỗ cho người khiên chúa Trịnh gặp Trịnh Xuân, lúc đấy bị bắt trói. Chúa Trịnh bệnh nặng vẫn cố gắng ngồi dậy mắng: - Nghịch tử. Ta con sống sờ sờ ra đây, ngươi lại hành động như quân phản loạn. - Phụ vương, con là bị ép đến bước đường cùng rồi. Con ra tay trước, phụ vương vừa ra , ta diệt con. Nhưng con ngờ, ngay cả phụ vương cũng lừa con. Con phục. Chúa Trịnh hết hơi, nằm xuống, khoác tay bảo đem ông ra ngoài. Ông thào với Trịnh Đỗ: - Nhốt nó lại, từ từ mới luận tội. Khi Trịnh Tùng vừa được người hầu khiêng trở lại phòng, sau bức bình phong, người đeo mặt nạ bước ra, lạnh lùng ra lệnh: - Giết ta . Trịnh Đỗ cúi đầu, tâu: - Bẩm chủ nhân, TRịnh Tráng còn chưa xuất . - nghi ngờ rồi, đến. Xử ngay Trịnh Xuân trước khi mang quân đến đây đón chúa. Trịnh Đỗ trở lại phòng giam. Bằng thủ pháp tàn nhẫn, mặt biến sắc chặt đứt hai chân Trịnh Xuân. ai ngờ rằng, chú ruột lại có thể xuống tay với cháu mình độc ác đến thế. Chỉ vì thèm muốn vương vị, bán đứng tất cả người thân, lại giết cháu theo cách dã man nhất con người có thể nghĩ ra. Người đeo mặt nạ nhìn thấy cảnh đấy nhíu chặt mày. Trịnh Xuân hổ danh là con nhà tướng, cầu, xin, cắn chặt môi cũng hét lên thành tiếng. đời dung thiện chiến, cứ thế mà chết . ta hối hận, chỉ mong kiếp sau sinh ra là người bình thường, giới tính bình thường, sống trong gia đình bình thường. cầu công danh, cầu gia đình quyền thế. Trước khi nhắm mắt, vẫn nghĩ đến người đàn ông bị nhốt trong mật thất. Cho đến lúc này vẫn biết người ấy là ai, tên gì. Cảm thấy có chút tiếc nuối. Trịnh Xuân nằm chết vũng máu, hai tay bị trói chặt sau lưng. người vẫn còn mặc áo giáp uy vũ. Người đàn ông mang mặt nạ, bước , tiếng động đột nhập phòng nghỉ của chúa Trịnh. Nhanh chóng đáng nhất tất cả người trong phòng rồi tiến đến giường Trịnh Tùng. Ông ta mở mắt, cố với lấy thanh gương để cạnh mình, quơ lung tung, gào lên: - Ngươi là ai? Cả gan dám đến đây làm loạn. Người đàn ông, mỉm cười, cởi mặt nạ: - Được, nhìn cho kỹ vào xem ta là ai. - Ngươi, ngươi. ngờ ngươi lại còn sống. Lê Duy Tân khoanh tay. Đứng trước mặt kẻ thù, phải Nguyễn Thế Tân : - Điều ông ngờ còn nhiều lắm. Ta đến đây để cho ông biết, để ông ra được nhắm mắt. - Người đâu, người đâu??? Trịnh Tùng la hét. Lê Duy Tân vẫn đứng yên, có biểu lo ngại: - Em trai ông, vốn là người của ta. chỉ cần biết, ông và các con ông đổ, là người tiếp quản. Ông có thể đẩy trai mình, Trịnh Cối vào con đường chết. Em trai ông cũng vậy thôi. Lê Duy Tân mặt cười nhưng tâm cười: - Ta đến là để báo cho ông, đứa con trai nghịch tử mà ông vẫn luôn thương ấy: chết rồi. Trịnh Đỗ chặt chân , để mất máu đến chết. Đến ta cũng ngờ, dòng máu nhà ông lại lạnh đến như vậy. Trịnh Tùng, ôm ngực: - Ngươi, ngươi láo. Ta còn sống , để ai làm hại đến nó. Ông ta muốn tin, nhưng có lẽ giác quan của người làm cha cho biết, đấy là . Trịnh Tùng đau tức ngực, cảm giác thể thở được. Lê Duy Tân tiếp tục: - Rồi đến cả Trịnh Tráng, Trịnh Khải. Ông cứ an tâm, gia đình ông sống chết có nhau. Chúa Trịnh sống cả đời minh thần võ, giờ có sức phản ứng với cả những lời như dao, sắc lạnh. Lê Duy Tân tiến lại gần ông ta, cúi người thầm vào tai: - Nhưng đây mới là bí mật ta muốn ông biết. Chủ mưu của tất cả phải là ta. Chính là , con ông. Trịnh Thị Ngọc Trinh. Lê Duy Tân bước lui mấy bước, lên giọng: - Còn ta ở đây ông đừng chết đấy. Ông phải còn sống để chờ Trịnh Tráng đến đón người. Lê Duy Tân đeo mặt nạ trở lại, tiếp tục vai trò người mặt nạ bí . biết Trịnh Tùng ra nhanh thôi. Nhưng dường như trong lòng thấy thoải mái chút nào. Hóa ra trả được thù, hề khiến con người ta có cảm giác hạnh phúc như tưởng tượng. Chỉ khi là Nguyễn Thế Tân, mới cảm nhận được hạnh phúc. Sáng hôm sau, Trịnh Tùng được phát chết. Trong tư thế hai tay ôm chặt ngực. khuôn mặt nhăn nheo dấu vết thời gian, hai hàng nước mắt khô. “Ngày 16 tháng 7 năm 1623, chúa Trịnh được Trịnh Đỗ cho thuộc hạ là Sĩ Luân hộ tống đón thế tử, đến chùa Thanh Xuân, huyện Thanh Oai mất, thọ 74 tuổi”- trích Đại Việt Sử ký toàn thư.
Chương 33. Tuy Trịnh Xuân chết, nhưng loạn quân vẫn đánh phá khắp thành Thăng Long. Điều này cũng cản trở Trịnh Tráng trở thành chúa Trịnh đời thứ hai, hiệu Thanh Đô Vương. Đứng bên ngoài cửa, Hoàng Kỳ nghe lén nam nữ trong phòng. Giọng nam trầm thấp, giọng nữ như chim sẻ . Tiếng quá khiến phải áp tai vào vách phòng: - Chàng nhanh chóng tiến hành . Trịnh Tráng nghi ngờ Trịnh Đỗ, càng để lâu kế hoạch của chúng ta càng dễ đổ bể. - Nàng nôn nóng có ích gì. Mọi việc phải tính đến an toàn của cả thuộc hạ. Ta muốn hi sinh người vô ích. - Lê Duy Kỳ là con trai chàng, chàng phải lấy nó làm trọng. Sợ người này nguy hiểm, sợ kẻ khác chết. Bao giờ chàng mới dành lại được ngôi vua. Nghe đến đây, Hoàng Kỳ quyết định tông cửa bước vào. chỉ thẳng mặt người đàn ông: - Chàng, thiếp ngờ rằng, đến lúc này, chàng vẫn quên được vương vị. Thiếp nhìn lầm người. Thế Tân hốt hoàng: - Hoàng Kỳ, nghe ta giải thích. thêm, quay người nhanh chóng chạy . Ra đến cửa nhảy vội lên ngựa rồi phi nước đại. Thế Tân chạy theo, may mắn nhìn thấy trước cửa cột hai con ngựa chiến. cũng nhảy lên ngựa rượt theo. Ngọc Trinh, hay Đoan Từ hoàng thái hậu hiểu nghĩ gì cũng phóng ngựa đuổi theo sau. Ba con ngựa chiến, phi nước đại phóng ra khỏi thành. Hoàng Kỳ đến đỉnh Thung Khe dừng lại, xuống ngựa, bước chân đến vách núi, nước mắt như mưa. nhanh chậm Thế Tân bám sát nút cũng dừng lại. Nhìn khuôn mặt đẫm nước, đau xót lên tiếng: - Nàng dừng bước , nghe ta được ? - Chúng ta còn gì để sao? Chàng lừa dối thiếp. Thiếp những tưởng hơn 4 năm bên nhau, chàng bảo rằng chàng trả thù nữa, chàng bảo rằng chàng chỉ cần mẹ con thiếp. Nhưng giờ, hóa ra, chàng vẫn liên lạc với ta. Chàng vẫn đấu tranh dành giật vương quyền. - phải như nàng nghĩ đâu. Đừng bước tới nữa. - . Thiếp còn lòng tin nơi chàng nữa. Hoàng Kỳ ôm hận nhảy xuống vách núi dựng đứng. Thế Tân vội lao theo. Đoan Từ vừa đến nơi chứng kiến cảnh Hoàng Kỳ nước mắt đầm đìa nhảy xuống núi, Duy Tân thế mà suy nghĩ nhảy theo. ta hét to: - Khônggggg!!!!!! Nhìn xuống phía dưới , hai bóng người ôm nhau rơi tự do. Cái chết là thể tránh khỏi. Đoan Từ ngồi bệch xuống đất, khóc lớn: - thể được, thể được. Nàng ta tính toán cả đời, lại tính được người đàn ông đó vậy mà vứt bỏ tất cả để chết theo cung nữ, vốn chỉ là quân cờ. Bốn năm trước, Đoan Từ ra tay với vua Lê Kính Tông, mục đích bảo vệ an toàn cho con trai mình. Tuy nhiên sống với nhau mười mấy năm, tình vẫn còn có nghĩa. Vô tình trong lần đến hoàng lăng viếng, nàng ta phát ra thi hài trong quan tài là giả. Cung nữ bên cạnh mất tích, thi hài giả khiến nàng ta tin chắc rằng Duy Tân vẫn còn sống. Thân thế Văn Đốc là giả, thân thế em họ xa đương nhiên cũng phải . Bốn năm trời nàng ta tung người khắp nơi tìm kiếm cung nữ ấy. Nhưng hoàn toàn thu được tin tức gì. Bốn năm, Lê Duy Kỳ còn chịu khống chế của chúa Trịnh . Trịnh Tráng, Trịnh Xuân đề phòng lẫn nhau. Nàng ta cũng ngồi yên. Bắt đầu thầm cấu kết với Trịnh Đỗ. May mắn đến ngày mật báo cho biết, xuất người đàn ông lúc nào cũng đeo mặt nạ, theo dõi Duy Kỳ. Ngay lập tức Đoan Từ biết Duy Tân tái xuất. để bỏ lỡ, nàng ta sử dụng con trai như điểm yếu để khống chế Duy Tân làm việc cho mình. Vốn thấy có lỗi với con, cố gắng giúp nàng ta hết sức có thể. Nhưng thân thế bại lộ, lo sợ cho an nguy của mẹ con Hoàng Kỳ. Vì thế hề dám liên lạc với gia đình. Nhờ giúp sức của Duy Tân, mọi việc trong tầm tay. Chỉ còn bước nữa thôi, chỉ cần ám sát Trịnh Tráng, con trai nàng thoát khỏi khống chế. Từ đó tự mình xây dựng vương triều mới. Các thế lực tiếp quản mới do nàng ta bổ nhiệm. Nhưng giờ Duy Tân chết. Ngay trước mặt Đoan Từ. Nàng ta khóc lúc đứng dậy, quệt nước mắt. - Ta vẫn còn Trịnh Đỗ. ai có thể ngăn cản bước cả ta. Đoan Từ nhìn xuống vách núi lần nữa rồi leo lên ngựa bỏ . · Câu chuyện chính chấm dứt ở đây. Ai muốn biết kết quả của cuộc tranh đấu quyền lực về đâu. Mời tra google, từ khóa : Trịnh Tráng, Lê Thần Tông hoặc NGuyễn Phúc Lan. Giải thích chút về cái tên của nam chính, lúc được viết là Duy Tân, khi lại là Thế Tân. Vua Lê Duy Tân chết vào năm 1619. Nam chính sau đổi tên là Nguyễn Thế Tân, sống cuộc sống bình thường với Hoàng Kỳ. Vì vậy giai đoạn sau đa phần nhân vật này được viết là Thế Tân. Tuy nhiên đối với Đoan Từ hoàng hậu hay Trịnh Tùng vẫn là Lê Duy Tân. Vì vậy Duy Tân hay Thế Tân tùy vào lúc xuất ở đâu, chuyện với đối tượng nào.
Chương 34. Kết Thế Tân ôm chặt Hoàng Kỳ rơi tự do xuống thung lũng Thung Khe. Nhưng bất ngờ, Hoàng Kỳ bắn từ trong tay áo móc sắt gắn dây lên thân cây mọc xiên vách núi. Theo quán tính hai người rơi xuống chút bị giật ngược trở lại. Hoàng Kỳ la làng: - Ui da, chàng nặng quá. Sợi dây thắt vào eo thiếp, tức thở quá . - Nàng yên lặng, ôm chặt ta. Thế Tân tung người bật lên, đưa cả hai áp sát vách núi. Từ vị trí đấy đến đáy thung lung cũng xa. cắt dây, rồi quấn chặn Hoàng Kỳ vào mình. Sau đó sử dụng khinh công nhảy liên tiếp lên những nhánh cây ở gần, an toàn tiếp đất. Khi đứng vững mặt đấy, Hoàng Kỳ lên tiếng: - May là chàng suy nghĩ mà nhảy xuống chung với thiếp. Nếu đừng mong mà thiếp tha thứ cho chàng. - Ta thể tưởng tượng nổi nàng lại hành xử thế này. Sao nghe ta giải thích? - Giải thích cái gì? Vì sao chàng nối lại tình xưa với vợ cũ à? Thiếp nghe. - ta bị nàng ta phát . Vì tình nghĩa năm xưa, vì Duy Kỳ, ta nghĩ giúp nàng ta xong, cứu được tiểu tử Phúc Lan về tìm mẹ con nàng. - Bò lên đỉnh tìm nàng ta . Tìm cách đưa nàng ta lên làm nữ hoàng. cho khuất mắt thiếp, mau. (Hoàng Kỳ giận dữ) Thế Tân vội ôm chầm lấy , xoa dịu: - làm gì nữa, làm gì nữa. Ta cũng có khả năng thỏa mãn dã tâm của nàng ta. Giờ nhìn thấy ta rơi xuống núi, chắc nàng ta cũng tin rằng ta chết. đưa tay xoa xao lên đôi mắt xưng to vì khóc của Hoàng Kỳ: - Sao lại khóc đến thế này. Đẹp mỗi đôi mắt, giờ y như bị hủy dung vậy. - Chàng đừng hoang tưởng. Nghĩ sao mà ta khóc vì chàng hả? Hoàng Kỳ đẩy ra, rút trong túi áo cái lọ . giơ đến gần rồi mở nắp. Thế Tân vội dụi mắt, cay quá, nước mắt cứ thế mà ào ào chảy ra. - Đây là tinh chất củ hành. xíu cũng đủ cho chàng khóc sưng phù hai mắt. Đây gọi là tiểu xảo. làm sao chàng thấy được thiếp thương tâm thế nào. Hoàng Kỳ cười hắc hắc, rất gian tà. Thế Tân cầm sợi dây từng có cái móc sắt ở đầu: - Mà lúc nào nàng cũng mang theo cái dụng cụ này bên người à? Nàng chế ra sao, rất hay. - Cái này là sản phẩm của mẫu thân thiếp làm. Thiếp và phụ thân vốn rất hay hái thuốc ở vách núi, rất nguy hiểm. Trượt chân cái là chết như chơi. Mẫu thân nghĩ ra dụng cụ này, hễ cha con thiếp lên núi quấn sẵn vào người. Lần này đương nhiên có tính toán sẵn thiếp mới có cái mà sử dụng. Thế Tân hoàn toàn bị đánh bại. - Hóa ra mọi việc nàng tính sẵn?????? - Chứ chàng nghĩ ở đâu ra 3 con ngựa chờ sẵn trước cửa vậy hả? Số chàng may đến thế hay sao? Xùy xùy Hoàng Kỳ bĩu môi. - Chàng nghĩ thiếp là con ngốc à? Hai tháng bên cạnh, phát giác chàng làm việc mờ ám? Đừng có nghĩ qua mặt được đỉnh đỉnh đại danh Hoàng Kỳ này chứ. Thế Tân câm nín. Phụ nữ rất đáng sợ. Vợ còn là trùm của phụ nữ đáng sợ. - Vừa nhìn thấy ta xuất , thiếp phải nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Sao thiếp lại để chồng mình bị ta dắt mũi. Nhưng thiếp cũng phải đánh cuộc tình cảm của chàng. Nếu chàng nhảy theo, chúng ta vĩnh viễn gặp lại. Chàng có hối hận ? Lúc ôm thiếp, chàng nghĩ gì? - hối hận. Lúc ôm nàng, ta nghĩ mình lời rồi. Ta lớn hơn nàng mười mấy tuổi, giờ lại được chết cùng nàng. Nghĩ kiểu gì cũng thấy lời. say sưa Hoàng Kỳ bỏ ngang, dáo dác nhìn quanh tìm kiếm. - Nàng tìm gì vậy? - Trước khi nhảy, thiếp vứt tay nải xuống trước. Thiếp đói rồi. Tìm rồi chúng ta lên đường. Tránh việc vợ cũ của chàng nghi ngờ cho người xuống tìm kiếm Vừa tìm được tay nải, Hoàng Kỳ bắt Thế Tân cởi hết quần áo. cười hì hì: - Nàng muốn tìm tình thú dưới này sao? - vớ vẩn, cởi nhanh . lấy trong tay nải quần áo mới của cả hai, rồi lôi ra thêm bình đựng máu (chắc là máu heo). rẩy máu lên hai bộ đồ cũ, Thế Tân dùng sức xé rách , vứt vương vãi khắp nơi. Xong việc thở phào. - Lên đường thôi. - Nàng cẩn thận . Tính toán kỹ như thế. Vợ chồng Hoàng Kỳ về đến Mộc Châu. Vừa thấy cha mẹ vội vàng cầu cả nhà thu xếp rời khỏi đây. Hoàng Đôn Hòa nhìn thấy mặt con rể nhiều lời, mau chóng cùng vợ chuẩn bị lên đường ngay lập tức. Nguyễn Nhất ban đầu nhìn thấy cha ngượng ngùng núp sau lưng bà ngoại. Nhưng khắc sau cười khanh khách khi được phụ thân công kênh vai. Cả nhà năm người, thêm ba áo đen nhanh chóng lên đường. Từ đó về sau ai có tin tức gì về gia đình thần y Hoàng Đôn Hòa nữa. Họ đến sống ở nơi nào, ai . Chi biết gia đình càng lúc càng đông vui. Tuy Thế Tân muốn Hoàng Kỳ sinh thêm con, nhưng vì lý do khó giải thích, liên tục có thai. Nguyễn Nhị, Nguyễn Tam, Nguyễn Thị Tứ, Nguyễn Thị Ngũ lần lượt chào đời. Ba áo đen cũng lấy vợ sinh con, sống cuộc sống an vui.
@Tĩnh Đông: thông cảm thông cảm. Truyện ngắn nên tốc độ đẩy hơi nhanh. Vả lại truyện cổ đại hài có vẻ được hút mấy, mình kết lẹ lẹ tập trung cho truyện 18+ .