(Cổ đại) Nương tử, nàng đừng quá kiêu ngạo...

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 - Chương 9: Phù dung chớm nở

      Thanh Hạm bĩu môi, vô dụng, mới vậy mà ngất rồi, chẳng vui gì cả. Nàng đưa tay vỗ vỗ mặt nàng kia, thấy nàng ta chẳng phản ứng gì, khiến nàng cũng mất hứng, đứng dậy nhìn bọn nam tử phía sau kêu gào thảm thiết, những người đó vừa thấy nàng nhìn lại phía này, liền vội vàng cầu xin tha thứ, đột nhiên nàng cảm thấy nhàm chán.

      Kéo mấy tên nam tử trong chuồng heo ra, Thanh Hạm đến trước mặt tướng công nàng kia, lấy tay chỉ chỉ vào mặt mình : "Bộ dạng của ta, nhìn giống gian phu à?"

      Nam tử kia rất có khí phách đáp: " , là chúng ta nhận sai người! Vị đại hiệp này minh thần võ, làm sao lại để ý nương tử nhà ta được? Bậc hùng như ngài, chỉ có tuyệt thế mỹ nhân mới có thể xứng đôi thôi!" Khi những lời này, hoàn toàn còn vẻ hung ác như lúc đánh Thanh Hạm đêm qua nữa.

      Thanh Hạm bĩu môi, gã nam tử này đúng là có lập trường, chẳng trách nương tử lại tìm nam nhân khác. Nàng nhìn lại, thấy cực kỳ đau đớn mà dám kêu lên, chỉ cố nén, người dính đầy phân heo, nàng cũng mất hứng thú trêu đùa họ. Những người này có võ công, chơi chẳng vui tí nào cả, giống như các sư huynh của nàng.

      Thanh Hạm vỗ vỗ tay, sửa sang lại xiêm y, nghênh ngang bỏ . mình nàng đường, càng càng thấy thoải mái, người qua đường nhìn thấy nàng đều che mũi chạy xa, nàng biết mùi hôi người nàng dọa người đường chạy mất, nên trong lòng càng thêm hận, khẽ cắn môi, món nợ này, nàng nhớ kỹ, nhất định phải tìm Lăng Nhược Tâm, đòi lại cả vốn lẫn lời.

      Thấy người qua đường vẫn vừa nhìn, vừa tránh xa nàng, nàng trừng mắt, dậm chân quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người bị dính phân heo bao giờ à?" Nàng vừa hét lên, tất cả mọi người đều chạy biến cả .

      Xiêm y người bẩn thỉu đến nàng cũng thể chịu nổi nữa, liếc mắt thấy nhà nông gia bên cạnh, bèn thi triển khinh công, chạy vào trong phòng nhà người ta trộm bộ nam trang vải thô. Lúc này nàng cũng chẳng quan trọng xấu đẹp gì nữa, chỉ muốn thay luôn quần áo ra, nhưng mà người bẩn thỉu thế này, ít nhất cũng phải tìm chỗ tắm cái .

      Thanh Hạm nhớ hôm qua lúc hai gã đại hán vác nàng đến đây có qua dòng suối , nơi đó rất hoang vắng, ít người lui tới, nàng lại thi triển khinh công, nhanh chóng đến bên dòng suối đó.

      Dòng suối kéo dài hơn mười dặm, đầu nguồn ở bên cạnh ngọn núi lớn, Thanh Hạm dọc theo dòng suối chừng vài dặm, đến nơi bốn phía đều là rừng rậm, xung quanh có ai mới dừng lại.

      Nàng cởi bỏ quần áo người, khẽ cười rồi nhảy xuống. Quần áo vừa cởi ra, người dày đặc những vết xanh tím, nhìn là biết hậu quả của việc bị thôn dân đánh đập đêm qua, trong lòng hận lại càng thêm hận, nàng mà biết bọn họ đánh nàng dã man thế này, thẳng tay xử lý họ rồi.

      Giằng co cả đêm, rốt cuộc cũng được thư giãn, nàng vừa khẽ ngâm nga, vừa tắm rửa sạch , vừa nghịch nghịch nước. Đột nhiên, từ phía sau truyền đến giọng nam tử đùa cợt: " nương đúng là rất biết hưởng thụ, giữa ban ngày lại chạy đến đây tắm rửa." Đúng là bất ngờ, ở nơi hoang dã thế này lại gặp tuyệt sắc nữ tử, tuy nàng quay lưng về phía , nhưng thấy da thịt tuyết trắng của bờ vai lộ ra mặt nước của nàng kia, biết ngay này chính là mỹ nhân. (Khắp người Thanh Hạm đều bị thương, chỉ có đầu vai là bị thương ít nhất, tại người nàng cũng chỉ có nơi đó còn giữ màu trắng. - đây là câu giải thích của tác giả)

      Thanh Hạm giật mình kinh hãi, vừa rồi nàng quá thả lỏng, nghĩ có người đến nên đề phòng, đương nhiên phát giác ra có người đến gần, giờ phải làm sao đây? Nếu tên đăng đồ tử háo sắc, chỉ e hôm nay nàng phải đại khai sát giới rồi. Nàng cố gắng trấn tĩnh, khẽ trầm mình xuống nước thêm chút: "Công tử, chẳng lẽ biết cái gì gọi là "quân tử phi lễ chớ nhìn" hay sao?"

      Nam tử kia : " nương cũng có lý, nhưng tiên sinh cũng dạy ta, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, hơn nữa, tại hạ cũng phải là quân tử." xong câu cuối, trong lời còn mang chút ý cười. Người đẹp, đến thanh cũng êm tai như vậy, khiến khỏi có chút say mê.

      Thanh Hạm buồn bực, lần này nàng xuống núi cũng hay ho , đều gặp những người gì đâu ! Nàng giận dữ: "Ý của ngươi là ngươi chịu phải ?" chịu rời , bà đây mặc quần áo, trực tiếp phi lên giết ngươi diệt khẩu, cho ngươi làm quỷ phong lưu! Nàng nghĩ xong liền đứng vụt dậy, sau lưng lộ ra mảng.

      Nam tử thấy lưng nàng toàn những vết bầm tím xanh, vô cùng đáng sợ, hoảng hốt trong lòng lại nghe nàng kia có vẻ tức giận, vội thu hồi ý đùa cợt: " nương đừng hoảng sợ, tuy tại hạ phải quân tử, nhưng cũng phải tiểu nhân, ta quay người tránh , tuyệt đối nhìn nương!"

      Thanh Hạm nghe vậy, rốt cuộc cũng thở phào nhõm, dù thế nào nàng cũng là nữ tử, đâu có muốn động sát niệm, hơn nữa, sư phụ cũng dặn, nếu phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối được nổi sát niệm. Lúc đầu nghe thấy giọng điệu ngả ngớn của nam tử kia, nàng cũng hơi hoảng hốt, nhưng giờ nghe kỹ lại, thấy người nọ đúng là rời bước ra xa, nàng quay đầu nhìn lại, quả quay người .

      Nàng hét lớn: " cho phép ngươi quay đầu lại!" Vừa vừa vọt lên bờ cầm quần áo mặc vào, vừa mặc lại vừa lén nhìn xem tên nam tử kia có nhìn nàng . Cũng may, tên đó coi như biết giữ lời, nhìn đúng là nhìn, chỉ thấy hỏi: " nương, nàng mặc đồ xong chưa?"

      Lúc này Thanh Hạm mặc xong đồ, đột nhiên hét lớn: "A! Có rắn!" Dứt lời lại kêu thảm thiết hai tiếng. Nam tử kia nghe tiếng nàng kêu thê thảm, vội chạy tới xem, nhưng thấy bóng dáng Thanh Hạm đâu, đột nhiên cổ truyền đến cơn đau nhức, quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt thanh tú của Thanh Hạm đầy những vết xanh tím, thầm nghĩ, rốt cuộc ta cũng nhìn thấy mặt nàng, rồi bất tỉnh nhân .

      Thanh Hạm nhảy từ cây xuống, trong tay còn cầm con rắn to, trong lòng có chút đắc ý, rắn ở Thương Tố môn nhiều gấp mấy lần ở đây, nàng chơi từ bé đến giờ, ngờ người này lại dễ bị lừa như vậy. Nếu nể mặt biết điều chút, nàng cho rắn cắn chết luôn rồi. Lúc nàng thấy người kia quay đầu lại, cũng hơi giật mình, nếu phải vừa trêu đùa nàng, nàng còn cảm thấy rất tuấn tú, hai mắt nhắm nghiền, mày rậm, mũi cao, làn da hơi ngăm đen, dương khí đầy mình, đôi môi cong có chút cứng rắn, lại có chút quật cường.

      Nàng hừ tiếng, ném con rắn ra xa. Nhớ lại vừa rồi bị giật mình, lại thấy mình xúi quẩy, làm sao có thể bỏ qua cho dễ dàng như thế được. Nàng cười xấu xa tiếng, kéo dây buộc tóc của người kia xuống để buộc gọn tóc mình lên, chớp mắt cái, dùng chưởng thay kiếm, cắt cho y phục người kia tơi tả ra, rồi mới cười hì hì, quay đầu xuống núi.

    2. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 - Chương 10: Mỹ nhân tắm (1)

      Thanh Hạm quay lại khách điếm, giấu kỹ tấm vải phát sáng , thanh toán ba ngày tiền phòng, ăn no xong lại quay về phòng ngủ say sưa. Đến khi tỉnh ngủ là buổi tối, nàng đổi y phục dạ hành, thi triển khinh công đến Huyến Thải sơn trang.

      Vốn là nàng nghĩ người ngay thẳng làm chuyện mờ ám, phải làm nhục gương mặt xinh đẹp giống người của Lăng Nhược Tâm kia trước mặt mọi người, nhưng lại lo ngọc bội di vật của mẹ vẫn còn ở chỗ nàng ta, lỡ mà nàng ta chó cùng dứt dậu, hủy mất khối ngọc bội của nàng biết làm sao bây giờ? Hơn nữa, cha vẫn ở Huyến Thải sơn trang, nếu bị cha bắt được phiền to. Giờ còn chưa biết Đại sư huynh có ở đó , nếu lỡ gặp lại, tự do của nàng cũng coi như tong. Dù sao, thủ đoạn của nữ nhân xấu xa đó cũng chẳng quang minh chính đại chút nào, việc gì nàng phải khách khí với nàng ta.

      Thanh Hạm đánh chết cũng thừa nhận nàng sợ Lăng Nhược Tâm kia, việc lần trước là do kinh nghiệm giang hồ của nàng còn chưa phong phú, nên nhất thời thất thủ mà thôi. Dù nàng ta có thông minh tài trí, nhưng nàng tin đời này có người nàng trị được! Sư phụ cũng , trong thiên hạ này, có việc gì là làm được, làm gì có chuyện nàng sợ Lăng Nhược Tâm kia chứ?

      Nếu Huyền Cơ Tử mà biết câu ông dùng để khuyến khích Thanh Hạm học y bị nàng lý giải thành khả năng chỉnh người, chắc tức đến mức tự đoạn gân mạch mình mất. Thanh Hạm là đệ tử có thiên phú về võ học nhất Thương Tố môn, công phu mà những đệ tử khác phải mất khoảng ba năm mới học được, nàng chỉ cần học trong nửa năm là xong. Huyền Cơ Tử thấy nàng trời sinh tính bướng bỉnh, tinh nghịch, sợ nàng gây họa, nên dù để nàng khổ luyện võ công, nhưng cũng muốn dạy nàng y thuật. Chỉ có điều, nàng là thiên tài võ học, nhưng lại là tên ngốc trong y thuật, nàng vĩnh viễn cũng phân biệt được đương quy và nhân sâm có gì khác nhau, càng phân biệt điền thất với đỗ trọng, đừng đến những thảo dược xanh xanh lục lục sinh trưởng trong núi cao rừng sâu kia. Vì quá thất vọng, ông liền : "Với trí tuệ của con, trong thiên hạ này có việc gì là con làm được" để khuyến khích nàng.

      Thanh Hạm nhàng lẩn vào Huyến Thải sơn trang, giờ là mùa hè, nên trời cũng chậm tối, thế mà trong Huyến Thải sơn trang lại hoàn toàn yên tĩnh, trừ việc thỉnh thoảng có vài tiếng vang lên, sơn trang này giống như có người ở vậy, nhưng ánh đèn từ những căn phòng hắt ra cho thấy, ở đây ít người. Sở dĩ nơi này im ắng như vậy, là vì mọi người đều biết trang chủ thích yên tĩnh, thích mọi người gây ồn ào.

      Thanh Hạm nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người, lại biết phòng của Lăng Nhược Tâm ở đâu, liền chạy loạn xung quanh. Chợt nghe tiếng người chuyện, vội vàng lắc mình núp vào trong bụi hoa.

      Hai nha hoàn cầm đèn lồng tới, trong tay ôm đống y phục được gấp chỉnh tề. người : "Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ xem, liệu Đại tiểu thư có thích y phục lần này phu nhân chọn cho nàng ?"

      Người gọi là Xuân Hoa kia : "Đại tiểu thư luôn thích y phục quá hoa lệ, mấy thứ đồ này có vẻ rất thanh lịch, chắc là nàng thích thôi."

      Người kia lại : " hâm mộ Đại tiểu thư, chẳng những cực kỳ xinh đẹp, gia thế lại hiển hách, lại còn có bản lĩnh như vậy nữa, biết công tử nhà ai mới xứng được với nàng!"

      Xuân Hoa : "Công tử mà có thể xứng đôi với Đại tiểu thư à, chỉ sợ là còn chưa chào đời thôi! Đại tiểu thư mới chỉ tiếp quản sơn trang vỏn vẹn có năm năm, mà xử lý mọi chuyện từ xuống dưới đều gọn gàng, nề nếp, hơn nữa, đơn đặt hàng bây giờ còn nhiều gấp mấy lần năm năm trước, đúng là khiến người ta kính nể!"

      Bên cạnh bỗng truyền đến giọng nữ tử quát mắng: "Đại tiểu thư phải tắm, các ngươi đưa quần áo còn đứng đây mà nhiều chuyện, để phu nhân biết được, cẩn thận lột da các ngươi!"

      Hai nha hoàn kia nghe thấy câu này, vội vàng bỏ chạy. Chỉ còn lại nàng kia đứng đó tức giận nhìn theo, trong mắt vừa có chút ghen tị, cũng có chút cam lòng. Nhìn lúc rồi phẩy tay áo bỏ .

      Thanh Hạm nhìn hết chuyện vừa rồi, chỉ thấy buồn cười, nàng vừa nhìn ánh mắt nàng kia, là biết bình thường chắc chắn nàng kia có xích mích với Lăng Nhược Tâm, xem ra, nữ nhân lớn lên xinh đẹp quá cũng phải chuyện tốt. Ít nhất là khiến người khác ghen tị. Nhưng mà, nàng lại chẳng hề ghen tị với Lăng Nhược Tâm chút nào, chỉ cực kỳ chán ghét nàng ta thôi, thực là vô cùng chán ghét. Hừ, dám bắt nạt nàng, nàng để cho nàng ta có kết cục tốt đẹp đâu!

      Thanh Hạm thấy nàng kia rời , vội vàng thi triển khinh công theo hai nha hoàn ban nãy. Huyến Thải sơn trang quả rất rộng lớn, hai nha hoàn kia phải tầm khắc mới ngừng lại trong khu lầu các có rất nhiều loại hoa và cây cảnh, vừa thanh tịnh, vừa đẹp đẽ.

      Cửa viện khẽ mở, nha hoàn bước ra, nhận xiêm y xong liền bảo các nàng kia rời .

      Thanh Hạm thấy nha hoàn kia mi thanh mục tú, rất xinh đẹp nhã nhặn, khỏi hừ tiếng, đúng là làm bộ làm tịch, chủ nào tớ nấy, bản thân đẹp như quái, nha hoàn cũng dùng người xinh đẹp như vậy! Nha hoàn kia cầm xiêm y đến trước căn phòng, gõ cửa nhàng : "Đại tiểu thư, xiêm y chuẩn bị xong, nước cũng đủ ấm, có thể tắm được rồi ạ."

      giọng thanh thanh như nước truyền ra: "Vất vả cho em rồi, Ký Phong." Thanh Hạm nhận ra ngay đó là giọng của Lăng Nhược Tâm, nhưng hôm nay nghe còn trầm thấp hơn hôm qua, lại mang theo cảm giác quyến rũ khó tả, nàng bỗng thấy trong tim như thịch cái khó hiểu, ngay cả nàng cực kỳ chán ghét Lăng Nhược Tâm, cũng thể thừa nhận, giọng của nàng ta rất dễ nghe.

      Nữ tử tên Ký Phong kia đáp: "Là việc em phải làm mà." Sau đó liền quay về phòng.

      lát sau, Lăng Nhược Tâm từ trong phòng ra, đến gian phòng mà Ký Phong đặt y phục ban nãy. Hôm nay nàng ta chỉ mặc chiếc áo trung y màu trắng, tóc buông xõa chải chuốt gì, bộ dạng này nhìn giống như tiên tử giáng trần, chỉ là, mặt nàng xuất chút vẻ âu sầu, khiến người ta vừa nhìn thương xót. Tuy đây là lần thứ hai Thanh Hạm nhìn thấy nàng ta, nhưng vẫn bị sắc đẹp của nàng ta hấp dẫn, dù nàng có chán ghét nàng ta đến mấy, cũng thể thừa nhận, nàng ta đúng là xinh đẹp xuất trần!

      Vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, suýt nữa Thanh Hạm quên mất mục đích đêm nay nàng tới đây. Nàng hung hăng tự bấu mình cái, thầm mắng mình ý chí đủ kiên định, nữ nhân kia đẹp có đẹp, nhưng bụng dạ xấu xa, nàng nếm trải rồi còn gì. lát sau, trong căn phòng kia truyền ra tiếng nước, chắc là Lăng Nhược Tâm tắm.

      Thanh Hạm vừa nghe thấy thanh này, lòng vui như nở hoa, cơ hội đến rồi! Lăng Nhược Tâm, giờ đến lượt ta làm nhục ‼!




    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 - Chương 11: Mỹ nhân tắm (2)

      Từ sau khi bảo vật tổ truyền bị mất ba ngày trước, trong lòng Lăng Nhược Tâm vô cùng phiền muộn, vẫn cảm thấy rất kỳ quái, kẻ trộm nào to gan như vậy, chẳng những dám trộm quan ấn của tri phủ, còn dám phóng hỏa đốt cả phủ tri phủ nữa. Tri phủ Hứa Chí Kiệt làm quan thanh liêm, nhưng cũng rất thấu hiểu đạo làm quan, khéo đưa khéo đẩy, làm ít chuyện lớn trong Tầm thành, nhưng cũng đắc tội người nào, hơn nữa, Tầm thành này dưới thống trị của rất gọn gàng ngăn nắp, vùng phụ cận cũng hề có giặc cỏ hay thổ phỉ gì cả.

      Lăng Nhược Tâm vừa tắm vừa nghĩ ngợi, nhưng trăm mối tơ vò cũng tìm ra lời giải. Chợt nghe cửa sổ vang lên tiếng, quay đầu nhìn liền thấy ngay nam tử đứng đó mỉm cười, hơi kinh hãi, tập trung nhìn kỹ, hóa ra lại chính là người bị đánh phủ đầu ngày hôm qua, Đoàn Thanh Hạm. Mắt khẽ động, con ngươi trầm xuống, hơi giấu mình xuống nước thêm chút. Lúc tắm, gỡ miếng da che yết hầu xuống, tuy nàng phải người ngoài, nhưng cũng muốn nhanh như vậy bị nàng phát ra thân phận của mình.

      Miếng da che yết hầu là do mẹ , Lăng Ngọc Song, tìm Quỷ Thất Tử, thiên hạ đệ nhất khéo tay chế ra để che giấu thân phận nam nhi của Lăng Nhược Tâm. Mang cái đó vào, tuy nhìn cổ có hơi thô thô, nhưng lại có thể che yết hầu của . Trừ khi tắm, còn lúc nào cũng mang cổ.

      Lăng Nhược Tâm thản nhiên : "Ban đêm ngươi lại dám xông vào khuê phòng của nương nhà người ta, còn dám nhìn lén ta tắm rửa, coi chừng bị người khác phát , ngươi chết có chỗ chôn đâu!" Giọng điệu của vẫn lạnh nhạt như trước, phẫn nộ, kinh sợ.

      Thoáng thấy nàng ta hơi thấp người xuống nước, nàng nghĩ nàng ta thẹn thùng, nên ý muốn trêu đùa lại càng nhiều hơn, nhớ đến hành động đưa tay sờ lên ngực nàng của ngày hôm qua, tinh quái, muốn đùa dai tràn ngập trong mắt nàng, nhưng đáy lòng vô cùng chán ghét.

      Đôi mắt trong veo như nước hồ khẽ liếc nhìn Thanh Hạm cái, thấy mặt nàng đầy vẻ bỡn cợt, lại thấy buồn cười. Đây là người mà mẹ là tri thư đạt lễ sao? nữ tử như vậy mà tri thư đạt lễ, e rằng ngay cả những ả đàn bà chanh chua ngoài đầu đường kia cũng thành tiểu thư khuê các mất rồi.

      Lăng Nhược Tâm mỉm cười, dịu dàng mà lại thẹn thùng, nhàng : "Nếu giờ ta hoảng sợ, chỉ e là nương càng đắc ý hơn, ta chỉ thấy kỳ quái, giữa đêm khuya nương xâm nhập vào phòng tắm của ta là có ý gì? Chẳng lẽ đêm nay vẫn muốn ngủ cùng heo hay sao?" Dứt lời, lại ngẩng đầu liếc nhìn Thanh Hạm cái, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp, nhưng sao Thanh Hạm nhìn nụ cười đấy, lại vẫn thấy tia quỷ dị.

      Thanh Hạm nghe nàng ta là biết hôm qua lúc chạm đến ngực nàng, nàng ta nhìn thấu thân phận nữ nhi của nàng rồi, thảo nào lúc nhìn thấy nàng, nàng ta căng thẳng chút nào cả. Lại nghe thấy câu tiếp theo của nàng ta, lửa giận lại bùng lên. Cả đêm nàng ngửi mùi hôi thối, lại bị người ta đánh đập đến thương tích đầy mình, đến khi tắm còn bị người khác nhìn trộm, tất cả, tất cả đều là do ban tặng. Nhìn thấy Lăng Nhược Tâm tươi cười, Thanh Hạm lại sửng sốt, nữ tử này, chắc chắn là quái, thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, nhưng lại có sức hấp dẫn chết người.

      Thanh Hạm từng được nếm mùi đau khổ vì nàng ta, biết nàng ta cười càng dịu dàng, sát khí lại càng nặng. Nàng ngu dại lần rồi, làm sao còn ngu dại tiếp lần thứ hai. Thanh Hạm cũng cười vô cùng sáng lạn : "Ta chỉ nghĩ, nếu để người ta nhìn thấy ta ở trong phòng tắm của Lăng đại tiểu thư, biết ngày mai trong Tầm thành này truyền ra tin tức gì. Cũng biết là ta phải ngủ ở chuồng heo, hay là Đại tiểu thư đây bị tống vào lồng heo?"

      Lăng Nhược Tâm thấy nàng cười tươi tắn, lộ ra hai chiếc răng nanh nho , đáng mà rất xinh đẹp, nhưng nội dung được phát ra từ cái miệng nhắn xinh xinh kia, đúng là đáng chút nào. Tống vào lồng heo? Chỉ có dâm phụ mới bị tống vào lồng heo chứ! Hơn nữa, với thân phận giờ, dù có là nữ nhân, cùng lắm cũng chỉ là bị buộc phải gả cho nam nhân kia mà thôi.

      Lăng Nhược Tâm thản nhiên : " ra cũng sao cả, cùng lắm lấy ta là được rồi." Dù hề tình nguyện, nhưng kết quả này cũng là điều mà mẹ và Đoàn thúc thúc mong muốn. Vốn dĩ cũng định cưới vợ, bởi vì biết thân phận cho phép.

      Có điều, chuyện như thế mà Đoàn thúc thúc cũng nghĩ ra được, cho đứa con duy nhất của mình giả trai từ , gửi lên Thương Tố môn học võ, tất cả chỉ là để về sau có thể "cưới" , cho cuộc sống của người nam nhân bình thường. Nhưng mà Đoàn thúc thúc quên điều, tuy giả từ , nhưng có nghĩa là nữ nhân, còn Đoàn Thanh Hạm kia là nam nhân! Loại quan hệ vợ chồng đảo lộn thế này, phải chấp nhận như thế nào đây?

      Thanh Hạm hơi sửng sốt, nàng nghe nhầm đấy chứ? Nàng cưới nàng ta? Nàng ta cũng biết nàng là nữ nhân, làm sao có thể cưới nàng ta? Hai nữ nhân mà cũng thành thân được à? Rốt cuộc Thanh Hạm kìm được mà cười to, vừa cười vừa : " đúng là buồn cười , cũng biết ta là nữ tử, làm sao cưới được."

      Lăng Nhược Tâm vẫn thản nhiên : " cũng tự , là nữ tử, hai nữ tử ở chung phòng tắm có chuyện gì xảy ra được, cho nên là, ngày mai cũng chẳng có tin tức gì phát sinh trong Tầm thành hết." Dứt lời, con ngươi trong trẻo chứa đựng ý cười, thản nhiên nhìn nàng. Hơi nóng trong phòng tắm khiến khuôn mặt của có chút mơ hồ, .

      Thanh Hạm sửng sốt, chẳng trách nàng ta trấn định như vậy, ra nàng ta sớm đoán ra thân phận nữ tử của nàng, căn bản là cần phải sợ nàng. Đôi mắt to nghịch ngợm của Thanh Hạm chớp chớp, lại tới gần thùng tắm thêm chút, trong mắt lên chút đắc ý, nhàng ghé sát vào tai Lăng Nhược Tâm : "Mặc dù ta là nữ tử, nhưng biết, cũng có nghĩa là mọi người đều biết, xem, nếu giờ ta ở đây, kêu to lên vài câu, sau đó điểm huyệt , rồi nhanh chóng rời , nghĩ người khác nghĩ thế nào nhỉ?" Vừa xong, nàng liền đưa tay điểm ngay huyệt đạo trước ngực nàng ta.

      Lăng Nhược Tâm vốn là người rất cẩn thận, biết tính cách của Thanh Hạm nên cũng chuẩn bị trước, định lúc nàng điểm huyệt ra tay điểm lại huyệt khúc trì của nàng. Với thân thủ của Thanh Hạm, dù Lăng Nhược Tâm có phòng bị cũng bị nàng điểm trúng, có điều, bây giờ Lăng Nhược Tâm ngâm mình trong nước, dựa vào lực cản của nước nên chiêu nàng xuất ra cũng bị chậm , người Lăng Nhược Tâm trượt sang bên cạnh, khiến Thanh Hạm hụt tay. Nàng thấy nàng ta tấn công đến, liền hơi né sang, thi triển công phu sở trường, túm lấy vai nàng ta. Lăng Nhược Tâm ngờ võ công của nàng cao cường như thế, hơn nữa lại ngồi, nên thi triển được gì, nếu đứng lên, có cách nào hóa giải chiêu này, nhưng lại quên mất, người , chưa mặc gì cả.

      đứng vụt dậy, tay trái khẽ gạt, tránh tấn công của Thanh Hạm, tay phải đánh vào phía bụng dưới của nàng.

      Nàng thấy nàng ta phản ứng cực nhanh, thừa dịp chiêu thức chưa kịp xuất ra, cước bộ khẽ chuyển, tay dồn quyền đánh thẳng vào ngực nàng ta. Nàng đánh cũng rất chuẩn, để lúc mới phát , ngực nàng ta rất khác so với nàng, chẳng hiểu thế nào, mà lại gầy gầy, cứng cứng, cơ bắp giống như các sư huynh của nàng vậy. Nàng nhìn xuống chút nữa…… quyền kia, dù thế nào nàng cũng thể đánh nổi, kêu "A" lên tiếng rồi vội rụt tay lại!

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 - Chương 12: Mỹ nhân tắm (3)

      Lăng Nhược Tâm nghe thấy tiếng hét chói tai của Thanh Hạm, giật mình mới nhớ ra tắm rửa, có lấy mảnh vải che thân! Vừa rồi đánh nhau với nàng, nhất thời vô ý, lại đứng thẳng từ thùng tắm lên. Nam tử bình thường bị nữ thử nhìn thấy thân mình cũng cảm thấy ngượng ngùng, huống chi là giả từ bé. Trong lòng bỗng có chút hờn giận, ta còn chưa kêu, kêu cái gì, đúng là được lợi còn ra vẻ! Vấn đề là, thân phận của rất đặc biệt, sợ tiếng kêu của nàng lại kéo theo những phiền toái cần thiết. Lập tức nghĩ cũng kịp nghĩ, vội vàng điểm huyệt nàng.

      Đầu óc Thanh Hạm lúc này như dừng lại, từ lúc nàng phát ra giới tính của , đột nhiên lại nhớ đến nụ cười bí hiểm của cha nàng năm trước khi nhắc đến Lăng Nhược Tâm. Nàng thoáng cảm thấy được cái gì đó, rồi lại cũng là cái gì, thân mình của nam tử hiển ràng trước mắt nàng, nàng chỉ cảm thấy luồng nhiệt nóng bỏng dồn thẳng lên tận óc. Thân thủ nhanh nhẹn ngày thường cũng mất phản ứng, ngây ngốc để mặc cho Lăng Nhược Tâm điểm huyệt.

      Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi, Ký Phong vừa đập cửa vừa hỏi: "Đại tiểu thư, người có sao ?" Nàng vừa nghe tiếng người chuyện, nếu Đại tiểu thư mà có chuyện gì, nàng cũng yên được. Nàng ta chờ Lăng Nhược Tâm trả lời, lập tức đạp văng cửa phòng xông vào, lại chỉ thấy Lăng Nhược Tâm vẫn mình ngồi trong thùng tắm, đôi mắt sâu như hồ nước bình tĩnh nhìn nàng, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

      Lăng Nhược Tâm thấy nàng ta xông vào như vậy, có chút vui, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu, thản nhiên : "Vừa rồi có con chuột chạy qua, ta nhất thời kinh hãi nên kêu lên tiếng, giờ sao rồi, em ra ngoài !" Tiếng thét chói tai của nữ tử căn bản là cũng na ná giống nhau. nhận là kêu cũng ai phát được. ngồi sâu người xuống nước, mái tóc đen bồng bềnh mặt nước, lay động, khiến người ta có cảm giác vừa đẹp, lại vừa mông lung, uyển chuyển.

      Lăng Nhược Tâm thấy Ký Phong nhìn chằm chằm vũng nước mặt sàn do ban nãy và Thanh Hạm đánh nhau gây ra, chỉ khẽ giơ bàn tay trắng nõn thon thon lên, nhàng nước xuống sàn, thêm câu gì.

      Nhưng Ký Phong biết, động tác lơ đãng cùng với ánh mắt u ám đều là dấu hiệu lên rằng tiểu thư tức giận. Nàng biết tiểu thư ghét nhất là bị người khác xông vào khi tắm rửa, từng có tiểu nha hoàn vì mới tới, chưa hiểu quy củ, xông vào ngay lúc tiểu thư tắm, ngày hôm sau biến mất có tung tích gì. Trong lòng nàng ta rất ngạc nhiên, vì sao Đại tiểu thư lại kỳ quái như vậy, lúc tắm rửa để cho hạ nhân hầu hạ, lần này xông vào cũng chỉ là muốn xem có gì khác lạ , nhưng hình như cũng chẳng có vấn đề gì cả. Nàng ta dám đứng lâu, vội vàng hành lễ với Lăng Nhược Tâm rồi đóng cửa ra ngoài.

      Lăng Nhược Tâm nhìn Ký Phong rời , khóe miệng bỗng lên nụ cười bí hiểm. Nghe thấy bước chân của nàng ta xa dần, mới đưa tay xuống kéo Thanh Hạm từ trong thùng tắm ra. Thanh Hạm bởi vì biến cố vừa rồi, hơn nữa, nước trong thùng tắm quá nóng, nên hôn mê bất tỉnh lúc nào biết.

      Lúc nàng ngất , nàng làm thế nào cũng hiểu được, mỹ nhân như hoa như ngọc ấy tại sao lại là nam nhân! là nam nhân, vậy lần đó sờ ngực nàng phải là sàm sỡ hay sao? Mà hôm nay nàng nhìn thấy chỗ đó của , phải cũng coi như là hòa nhau à? Vấn đề là, nhét nàng vào trong thùng tắm, còn cũng chui vào, ngồi chồm hỗm như vậy, tính thế nào đây? Đầu óc nàng làm thế nào cũng thể nuốt trôi được chuyện này, làm thế nào cũng thể nghĩ đây là được.

      Lúc Lăng Nhược Tâm kéo Thanh Hạm ra, thấy nàng ngất xỉu cũng hơi hoảng sợ, thử đưa tay lên mũi nàng, hơi thở rất mong manh. Mắt tối sầm lại, muốn giúp nàng đẩy nước ra, nhưng cái tay kia, đột nhiên biết phải đặt vào chỗ nào mới được. nén được cảm giác muốn cười, đời này còn có chuyện dám làm hay sao? Nghĩ vậy, khách khí nữa, lập tức đưa tay ra xoa ngực nàng, muốn giết chết nàng luôn cho xong, nhưng lại biết phải ăn với Đoàn thúc thúc thế nào. Nếu bây giờ cứu Thanh Hạm, chỉ e là nàng trở thành người trưởng thành đầu tiên chết đuối trong thùng tắm mất.

      Thanh Hạm mơ màng, vừa tỉnh dậy thấy cái tên nam nhân kỳ quái kia sờ ngực nàng, tức đến chết được, muốn dùng quyền mà đánh cho khuôn mặt kia bầm dập lên hết! Có điều, toàn thân nàng bị điểm huyệt, cử động được, chỉ có thể dùng cặp mắt to, hung hăng, trừng trừng nhìn , nếu ánh mắt có thể giết người, Lăng Nhược Tâm có lẽ bị nàng cắt ra thành tám khúc.

      Lăng Nhược Tâm thấy nàng trừng to hai mắt, giận dữ giống như có thể phát ra lửa vậy, cũng để ý, chỉ cười dịu dàng với nàng, tùy ý đứng lên từ thùng tắm, lấy quần áo mặc vào. Thanh Hạm vừa thấy đứng dậy, vội vàng nhắm mắt lại, nàng mới thèm nhìn lần nữa đâu. Tên lưu manh này, cuồng khoe "hàng" hay sao thế! Nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, tuy bình thường cũng hơi tùy tiện, nhưng vẫn có phân biệt nam nữ, mặt nàng đỏ bừng lên như quả hồng chín.

      Lăng Nhược Tâm nhìn thấy nàng như vậy, ý cười trong mắt lại càng đậm thêm, ra muốn nữ nhân nhắm mắt lại còn có biện pháp này nữa, so với việc dùng vải che lại thế này nhanh hơn nhiều, cũng hiệu quả hơn. Vốn dĩ còn có chút ngượng ngùng, nhưng giờ nghĩ lại, cũng chẳng có gì phải ngượng, có thiệt thòi gì đâu! Trong đầu bây giờ vẫn suy nghĩ nên giải quyết việc này thế nào. Giết giết được, mà thả… theo tính cách của nàng, khéo lại gây ra chuyện lớn mất. vất vả sắm vai Đại tiểu thư cho đến bây giờ, muốn bị hủy trong tay nàng. Lòng hơi chìm xuống, cân nhắc lại cân nhắc……

      Lăng Nhược Tâm kéo Thanh Hạm lên, mỉm cười với nàng. Dù Thanh Hạm biết là nam nhân, nhưng trong đầu vẫn lên mấy chữ: nghiêng nước nghiêng thành. quái, chắc chắn quái! Chỉ có quái mới có thể như thế! Giờ phút này, ngoài bản mặt tuyệt sắc của ra, nàng còn nhìn thấy thấp thoáng cả yết hầu của nữa.

      Lăng Nhược Tâm cũng gì, tay trái cầm trung y, vận khí vào tay phải, nhắm mắt lại, chỉ chớp mắt, quần áo của Thanh Hạm đều tan thành từng mảnh . Vào giờ khắc này, Thanh Hạm thấu hiểu, thế nào gọi là "báo ứng". Lúc chiều nàng vừa dùng chiêu này, cắt nát hết quần áo tên nam nhân kia, đến tối bị người ta trả lại toàn bộ. Nhưng ngay sau đó, toàn thân nàng trở nên ấm áp. Lăng Nhược Tâm kia khoác trung y lên người nàng.

      Vóc dáng Thanh Hạm cao gầy, y phục của khoác lên người nàng cũng khác biệt lắm. Họ Lăng kia chỉ phất tay cái dễ dàng bế được nàng lên, bên dưới chiếc trung y trắng muốt kia, mơ hồ cũng có thể nhìn thấy dáng người uyển chuyển của Thanh Hạm, nhưng mà, nhìn xuyên xuống dưới, mang máng nhìn thấy những vết thương xanh xanh tím tím đầy làn da tuyết trắng của nàng, mặt nàng cũng đầy những vết bầm tím xanh như thế khiến sửng sốt.

      Thanh Hạm thấy nhìn nàng, còn nhìn sâu từ cổ nàng xuống, vô cùng tức giận, lần này chỉ ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông nhà nữa, mà cả mười tám đời đại tổ đại tông cũng bị nàng lôi ra hỏi thăm tuốt. Lần trước vì ném nàng vào chuồng heo, mà nàng dùng những từ ngữ thô thiển mắng trận, bây giờ, nàng lại bồi thêm cả nam nhân hạ lưu vô sỉ linh tinh đủ kiểu chửi bới khác để mắng lần nữa. Trong đầu cũng khẽ gióng lên hồi chuông cảnh báo, muốn ôm nàng đâu? muốn làm gì?

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 - Chương 13: Tự do lựa chọn

      Lăng Nhược Tâm thấy trong mắt Thanh Hạm đều là ý đề phòng, liền khẽ cười với nàng, trong con người dường như có gì đó rực sáng. Thanh Hạm biết, càng cười dịu dàng, càng tính kế nhiều hơn, tim nàng kìm được mà càng đập mạnh hơn, nét thẹn thùng mặt còn chưa rút xuống, lo lắng lại càng trào lên.

      Lăng Nhược Tâm cũng có ý muốn giải thích gì cả, chỉ nhàng ôm nàng, đẩy cửa sau phòng tắm, thi triển khinh công, bay qua cửa sổ vào phòng . đặt Thanh Hạm giường mình, lại thấy tóc nàng ướt đẫm, ướt luôn cả bộ quần áo vừa mới thay, mày khẽ nhíu lại. ghét nhất là bị người khác làm bẩn hay làm ướt quần áo của mình, nhưng vấn đề là lúc này lại chẳng trách ai được. Cũng may, là mùa hè, xiêm y khô rất nhanh.

      Thanh Hạm thấy ôm nàng đến giường, đặt đầu nàng thả xuống bên cạnh giường, để tóc thả xuống dưới, khiến nàng tức biết trút vào đâu. Cảm giác đầu bị lơ lửng vô cùng khó chịu, vậy, sau khi Lăng Nhược Tâm đặt nàng ở đó xong, lại về phía bàn, cắm cúi viết gì đó, dường như quên mất tồn tại của nàng vậy.

      Cứ giằng co như thế nửa canh giờ, rốt cuộc Lăng Nhược Tâm cũng nghiêng đầu sang nhìn nàng, lúc này còn chưa đeo miếng che yết hầu, có thể nhìn thấy hầu kết của . Khóe miệng khẽ mỉm cười, ôm lấy nàng đặt ngay ngắn giường, hai mắt nhìn Thanh Hạm chằm chằm, sáng như sao trời. Cổ Thanh Hạm vẫn còn hơi hơi đau, trong lòng khỏi có chút sợ hãi, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng ở cùng gian phòng với nam nhân. Hơn nữa, nàng biết , tên nam nhân này tuy xinh đẹp như tinh, nhưng tính cách vô cùng xấu xa, mà người nàng lúc này, lại cũng chỉ có mỗi chiếc trung y của mà thôi.

      Từ khi nàng còn , sư phụ tách nàng ra khỏi các sư huynh, sáu sư huynh của nàng đều ở chung với nhau, chỉ có mình nàng ở riêng phòng, nàng vẫn hiểu vì sao. Sư phụ giải thích cho nàng nghe rất nhiều lần, là vì nàng là , nam nữ khác biệt, nên thể ở cùng chỗ, cũng dặn nàng phải tự bảo vệ mình cho tốt, đừng để người khác phát mình là con . Chờ đến lúc nàng lớn hơn chút, cuối cùng nàng cũng biết, nam nữ khác nhau thế nào. Lại có lần, Đại sư huynh vô ý xông vào phòng của nàng, biết được bí mật của nàng. Vì thế, giới tính của Thanh Hạm cũng là bí mật của nàng và Đại sư huynh, trong Thương Tố môn, chỉ có sư phụ và Đại sư huynh biết.

      Nàng nghe thấy tiếng cười Lăng Nhược Tâm, hồn lập tức quay lại, trừng to mắt nhìn . ngồi ở mép giường, đôi mắt sâu thẳm thản nhiên nhìn nàng : " phải nghĩ xem ta muốn làm gì đấy chứ?" Giọng của vừa nhàng lại vừa dịu dàng, tinh khiết như thiên sứ. Thanh Hạm khẽ chớp mắt cái, vô nghĩa, có bản lĩnh ngươi thả ta ra rồi hãy !

      Ý cười trong mắt Lăng Nhược Tâm nhạt , rồi lại lên vẻ suy nghĩ sâu xa, ánh nến lay động chiếu vào mặt , khiến cho mang vẻ u buồn khó tả, thản nhiên : "Ta giải huyệt câm cho trước, nếu dám to tiếng, ta ngại ném vào chuồng heo lần nữa đâu." Những lời này, Thanh Hạm biết phải chỉ là để uy hiếp. Con người này, có lẽ việc gì cũng có thể làm được, lập tức lại chớp mắt cái nữa.

      Lăng Nhược Tâm đưa tay muốn chạm vào ngực nàng, mới chợt nhận ra, thân phận của hai người dường như có chút xấu hổ, hơi hơi chần chừ, khóe miệng lại khẽ nở nụ cười trào phúng. thấy Thanh Hạm trừng to hai tròng mắt, ý cười trong mắt lại càng dày hơn, chỉ có điều, đáy mắt vẫn lạnh như băng. ra tay như chớp, nhanh chóng điểm vào ngực nàng cái.

      Thanh Hạm vừa chuyện được muốn mắng to: "Ngươi là tên sắc lang!" Nhưng mà vừa mới kêu tiếng 'ngươi' gặp ngay ánh mắt cảnh cáo của Lăng Nhược Tâm, câu tiếp theo lập tức nuốt gọn xuống bụng. Nàng thở dài cái, rầu rĩ hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

      Vẻ mặt Lăng Nhược Tâm nhàn nhạt, ra vẻ chẳng để tâm đến chuyện gì, hỏi lại: " muốn ta làm thế nào?"

      Câu hỏi lại như vậy khiến Thanh Hạm càng có cảm giác an toàn, nàng khỏi nuốt nước miếng cái: "Ta muốn ngươi thả ta ra!" Lần trước vì nàng đùa giỡn , nên bị ném vào chuồng heo, lần này nhìn lén tắm rửa, xuyên thấu thân phận của , chỉ e giết người diệt khẩu mất. Đột nhiên nàng nhớ tới những lời đồn đại về trong Tầm thành, làm đương gia năm năm, năm nay hai mươi tuổi, vẫn chưa gả cho ai, căn bản phải muốn thành thân, mà là thể thành thân. Nàng thấy kỳ quái, vì sao lại yên phận mà làm người nam nhân tốt, cố tình giả nữ nhân làm gì?

      Ánh mắt Lăng Nhược Tâm u, khuôn mặt tuyệt mỹ lại càng tăng thêm chút ý cười dịu dàng, nhìn nàng : " nghĩ ta khinh địch như vậy mà bỏ qua cho sao?" Lòng Thanh Hạm khỏi chìm xuống, lại tiếp: "Huyến Thải sơn trang là thế gia chuyên dệt vải, nhuộm màu, thêu thùa được hoàng gia ngự phong, vị trí đương gia chỉ truyền nữ, truyền nam, nhưng mẹ ta lại chỉ sinh được mình ta, cha ta qua đời từ sớm. Cho nên, khó để đoán được vì sao ta lại phải giả nữ, đúng ."

      Đôi mắt to của Thanh Hạm khẽ chuyển động, nàng hỏi: "Vì sao ngươi muốn bí mật này cho ta? Muốn ta giúp ngươi bảo vệ bí mật này hay sao?" ra nguyên nhân sâu xa là như thế, nàng kìm được lại nhìn nhiều thêm chút. người nam nhân giả nữ nhân mà còn giống nữ nhân hơn cả nữ nhân, biết nên thành công hay thất bại đây.

      Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười : "Đây là lần thứ hai ta và gặp nhau, ta biết nên là có duyên hay nghiệp chướng, lại để biết được bí mật của ta. Chúng ta coi như là có chút ân oán, nhưng cũng chưa đến mức có ta . Giờ ta cho hai con đường để lựa chọn, thứ nhất, là giúp ta bảo vệ bí mật này, chuyện đêm nay, coi như thấy, ta cũng coi như chưa từng phát sinh."

      Thanh Hạm nhìn nhìn hỏi: "Nếu ta đồng ý sao? Điều thứ hai là gì?"

      Lăng Nhược Tâm cười đến vô cùng dịu dàng: " đồng ý cũng sao, mạng của giờ nằm trong tay ta, điều thứ hai, là chết! muốn chọn đường nào?" Thanh Hạm còn chưa kịp gì, tiếp: " , thân phận của ta xấu hổ như vậy, cho đến giờ vẫn chưa được thưởng thức qua mùi vị của nữ nhân thế nào. Nếu chọn điều thứ hai, ta ngại để trở thành nữ nhân đầu tiên của ta đâu!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.