(Cổ đại) Nương tử, nàng đừng quá kiêu ngạo...

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 - Chương 4: Lăng Đại tiểu thư [1]

      Thanh Hạm đến trước mặt mỹ nhân, hơi cúi người thi lễ, tươi cười : "Tiểu thư nhà ở phương nào, sao lại ngồi mình ở đây? Ở nơi hoang dã này, cẩn thận gặp phải người xấu, lại biết thương hoa tiếc ngọc đâu." Nghe lời có vẻ rất quan tâm, nhưng tay lại cầm quạt khẽ nâng cằm nàng ta, bộ dạng vô cùng ngả ngớn.

      Mỹ nhân kia lúc mới nhìn thấy nàng từ trong rừng ra, mặc chiếc trường bào màu xanh ngọc, đầu gài khuyên bạc, bộ dạng xinh đẹp, phong độ, nhanh nhẹn, thoạt nhìn có vẻ giống người biết lễ nghĩa, vốn rất có cảm tình. ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt si ngốc của nàng, trong lòng cũng thấy khinh thường hơn, ngầm chế nhạo, nam tử trong thiên hạ chỉ toàn lũ háo sắc. Đến lúc này …… nàng cực kỳ xem thường những kẻ ngắm nàng đến ngơ ngẩn.

      Lúc đầu nàng thấy Thanh Hạm cử chỉ đúng mực, lễ nghĩa, vừa nghe là biết Thanh Hạm là người nơi khác đến, danh tiếng của nàng khắp Tầm thành người người đều biết. Ai cũng biết cánh rừng này là biệt trang nhà nàng. ngờ sau khi nàng ta thi lễ xong, lại có hành vi trêu ghẹo khinh nhờn như thế, đôi mắt đẹp như nước hồ sâu thoáng lướt qua tia lạnh lùng, còn mang theo cả tia sát khí.

      Mỹ nhân kia thản nhiên : "Rừng sâu u tĩnh mà thanh lương, tất nhiên là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi, huống hồ gì, đây lại là biệt trang nhà ta, vì sao thể ở đây? Chỉ có điều, hành vi của công tử đây có hơi quá đà, nếu thu liễm chút, gãy chân gãy tay, nặng mất mạng. Lúc đó, đừng trách ta báo trước." Bình thường cũng lười nhắc nhở, nhưng vì Thanh Hạm là người nơi khác đến, biết nàng là ai, vả lại, thấy nàng mi thanh mục tú, cũng giống mấy tên háo sắc vô công rỗi nghề, thần sắc tuy có chút khinh nhờn, nhưng trong mắt lại có vẻ dâm tà như những tên nam tử khác.

      Thanh Hạm nghe giọng ôn nhuận như nước, lại mượt mà như ngọc, kiều mỵ như nữ tử bình thường, mà hơi trầm thấp, có loại ma lực nên lời. Vừa cất lên khiến người nghe cảm thấy cả lục phủ ngũ tạng đều vô cùng thoải mãi, nũng nịu như những nữ tử khác, cũng thô ráp, trầm khàn như nam tử, giọng vừa trong trẻo, lại lạnh lùng, vô cùng êm tai. Nhưng mà, nội dung ra mười phần là cảnh cáo, khiến cho nàng cũng cảm thấy được thoải mái lắm.

      Từ xưa đến giờ, Thanh Hạm chỉ thích nghe mềm, thích cứng rắn, dù giọng của mỹ nhân kia có dễ nghe, khiến nàng mê hoặc, nhưng cũng nén được lửa giận dâng lên trong lòng. Từ đến lớn, còn chưa có ai dám uy hiếp nàng, nàng thấy nàng ta ngồi đây mình, tuy là địa bàn của nàng ta, nhưng xung quanh có ai, cho dù có người chăng nữa, với thân thủ của nàng cũng ngán gì cả, Thanh Hạm vốn to gan, cây quạt trong tay lay động, nàng đưa tay ra khẽ vuốt hai má nàng kia, vừa vuốt vừa : "Tuy đây là địa bàn của tiểu nương tử, nhưng với thân phận của ta, cũng muốn làm nhục nàng, hôm nay, nàng theo ta , cha ta quyền cao chức trọng, hôm khác nhất định dâng sính lễ lớn đến nhà nàng." Dứt lời còn hơi nháy mắt trêu nàng ta.

      Mỹ nhân kia thấy hành động của nàng càng ngày càng quá mức, lại còn dám đưa tay lên vuốt mặt ! Nét mặt bỗng u, sát khí càng nặng thêm. Vốn là muốn tránh bàn tay ma quỷ của Thanh Hạm, ai ngờ Thanh Hạm dùng thân pháp sở trường, lại tương đối cao minh, bịt kín hết đường lui của , nhất thời chưa kịp chuẩn bị mặt bị Thanh Hạm vuốt ve rồi.

      Con ngươi trong trẻo của mỹ nhân bùng lên lửa giận, cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng, lớn đến như vậy, tuy rất nhiều lần bị nam tử đùa giỡn, nhưng chưa từng có người nào thực chiếm được tiện nghi của , chứ đừng là đụng đến mặt . Hơn nữa, những kẻ từng đùa giỡn , kể cả có chiếm được tiện nghi, cũng bị chỉnh cho đến nơi đến chốn, hoặc đứt tay đứt chân, hoặc là còn hình người, nghiêm trọng hơn nữa, trực tiếp để làm mồi cho cá . Hôm nay có chút tâm cần suy nghĩ, thấy ta cũng là thiếu niên tài tuấn, vốn muốn động sát khí, nhưng tên này, càng lúc càng quá đáng, còn dám sờ mặt nữa! đúng là muốn sống nữa mà!

      Thanh Hạm thấy nàng ta muốn tránh, cũng hơi giật mình, nàng nhìn ra nữ tử này cũng có chút căn cơ võ công, nhưng vẫn tránh thoát được bàn tay nàng, trong lòng cũng có chút đắc ý. Lại thấy nàng kia tuy bị nàng đụng đến, nhưng mặt thẹn thùng hay lửa giận giống các nữ tử thông thường, ngược lại, lại toàn thân nàng ta phát ra luồng sát khí mãnh liệt, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét. Thanh Hạm hơi ngạc nhiên, này có lai lịch thế nào, người lại có sát khí lớn như thế. Lẽ ra nàng phải đề phòng hơn, nhưng thấy nàng kia nhìn có vẻ mảnh mai, năng lực có thể lớn đến đâu được chứ? Vậy nên nàng cũng chẳng để tâm.

      Mỹ nhân kia thản nhiên : "Đăng đồ tử đời này ít, nhưng to gan lớn mật như ngươi đúng là nhiều lắm. Dám giương oai tác quái đất của ta, ta thấy, ngươi đúng là chán sống rồi. Muốn thành thân với ta, còn tự xem lại mình xem có bao nhiêu gia sản?" Lời vô cùng tàn nhẫn nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng đến lạ thường.

      Thanh Hạm hơi kinh hãi, hiển nhiên là nàng quên mất lời dặn của Huyền Cơ Tử trước khi nàng bước chân vào giang hồ, sư phụ từng dặn: "Bước chân vào giang hồ, phải đề phòng nhất là nữ nhân và trẻ ", nàng vẫn cảm thấy mình là nữ nhân khó đối phó nhất đời, ngờ hôm nay lại gặp người còn lợi hại hơn nàng. Thanh Hạm chưa kịp phản ứng cảm thấy người tê rần, nàng kia điểm huyệt nàng, toàn thân động đậy được, giương mắt nhìn nàng kia, thấy tay nàng ta cầm kim thêu, hóa ra nàng ta dùng kim thêu để điểm huyệt, Thanh Hạm kìm được mà kinh hãi.

      Mỹ nhân cũng thèm liếc mắt nhìn nàng cái, nhàng vỗ tay, hai đại hãn từ trong rừng xông ra, cử chỉ nhàng, võ công có vẻ cũng thấp. Chỉ nghe nàng ta phân phó: "Ném vào Phượng Trì làm mồi cho cá!"

      Hai gã đại hán : "Vâng, Đại tiểu thư!"

      Thanh Hạm rối lên, nàng chưa từng gặp rắc rối như vậy, vừa muốn chửi ầm lên, mới phát ra, nàng kia điểm cả huyệt câm của nàng, đến khóc cũng khóc nổi! Hôm nay xem như nàng đúng là lật thuyền trong mương rồi.

    2. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 - Chương 5: Lăng Đại tiểu thư [2]

      Hai gã đại hán chỉ dùng tay nhấc bổng nàng từ dưới đất lên, nhàng ném nàng lên vai. Chiếc ngọc bội Thanh Hạm luôn mang bên người cũng rơi xuống đất. Chất liệu của miếng ngọc bội đó rất đặc biệt, rơi từ độ cao như vậy cũng bị vỡ. Thanh Hạm cuống quít, đó là di vật duy nhất mà mẹ nàng trao cho nàng trước khi lâm chung, thể đánh mất được. Nhưng nghĩ nghĩ lại, nàng sắp bị ném xuống hồ làm mồi cho cá rồi, còn quan tâm chuyện đó làm gì?

      Thanh Hạm cảm thấy vô cùng buồn bực, nàng ngờ Hỗn thế ma vương như nàng lại có ngày hôm nay, trong lòng rối rắm, cũng chẳng quan tâm mình giả trai nữa, phát ra tiếng khóc mà nước mắt thầm chảy xuống.

      Mỹ nhân kia định bỏ , để ý đến nàng ta, bỗng nghe thấy thanh vang lên, nhìn thấy miếng ngọc bội rơi xuống, trong lòng hơi ngạc nhiên, liền đưa tay nhặt lên xem. Ngọc bội kia vừa chạm vào làn da tuyết trắng của , lại xuất chút sắc hồng, cực kỳ hiếm thấy, mặt ngọc khắc đóa hoa sen, tay nghề cực kỳ tinh xảo.

      Mỹ nhân kia chợt nhớ lại, lúc muốn ra oai phủ đầu Thanh Hạm, có hỏi qua Đoàn thúc thúc xem con ông có tín vật gì . Đoàn thúc thúc nghi ngờ gì, liền cho biết trong tay con ông có khối thiên chi ngọc khắc hình hoa sen, khối ngọc đó cực kỳ hiếm có, Thanh Hạm có nghĩa là hoa sen trong hồ nước trong sạch, là do mẹ nàng tìm người có tay nghề giỏi về làm, thế gian này chỉ có khối duy nhất.

      Mỹ nhân kia chính là đương gia của Huyến Thải sơn trang, Lăng Nhược Tâm, cũng là người mà Thanh Hạm cho rằng là nữ tử vô cùng nhu nhược, yếu đuối, là người mà Thanh Hạm phải bảo vệ. Đương nhiên cũng là người lòng chờ mãi thấy Thanh Hạm đến, lòng muốn ra oai phủ đầu nàng, Lăng Đại tiểu thư. Đây cũng chính là người nam nhân vì buộc phải giả để bảo hộ gia nghiệp của tổ tiên, mà thể "gả" cho nàng giả trai từ bé Đoàn Thanh Hạm.

      Suy nghĩ trong đầu Lăng Nhược Tâm xoay chuyển rất nhanh, nhớ lại dung mạo và hành động vừa rồi của Thanh Hạm, miệng hơi nở nụ cười. Nụ cười đó, có chút tính kế, có chút lạnh lùng, lại thêm chút tàn nhẫn. từng phái người điều tra hành vi của Thanh Hạm ở Thương Tố môn, kết quả khiến ngã ngửa vì cười, nàng như vậy mà mẹ lại nàng ta tri thư đạt lễ, Đoàn thúc thúc còn nàng thông minh đáng nữa chứ. hiểu mắt thẩm mỹ của bọn họ bỏ đâu mất rồi.

      ở trong Tầm thành, đợi nàng hơn nửa tháng, thế mà đến tận hôm nay nàng mới xuất trước mặt , lại xuất trong tình huống thế này nữa. Đoàn Thanh Hạm, thiên đường có lối , lại cố tình chọn cửa địa ngục mà bước vào. muốn vào vào , dám trêu chọc ta, đây là vận xui của rồi, thể oán trách ta được!

      Chỉ có điều, nếu sau này Đoàn thúc thúc biết ném con của ông xuống Phượng Trì làm mồi cho cá, mà liên hợp với bà mẹ bảo bối của để đối phó , cũng chịu nổi. đời này, tuy sợ mẹ , nhưng vẫn hơi sợ công phu " khóc, hai nháo, ba thắt cổ" của nữ nhân. phải lương thiện đến mức thể nhìn thấy việc đó, mà vì đó là mẹ , thể mặc kệ mẹ ruột của mình được.

      Hơn nữa, mấy năm gần đây, Đoàn thúc thúc cũng làm rất nhiều chuyện vì Huyến Thải sơn trang, đều hiểu hết. Tuy Đoàn gia vì mang ơn cứu mạng của Lăng gia bọn họ mà chấp nhận ba đời con cháu phục vụ cho Huyến Thải sơn trang, nhưng tấm lòng của Đoàn thúc thúc kia cũng thể bỏ qua được.

      Lăng Nhược Tâm nhàng hô: "Đợi !" Hai gã đại hán kia dừng lại, hỏi: "Đại tiểu thư muốn phân phó chuyện gì?"

      Lăng Nhược Tâm đưa ngón tay thon khẽ chỉ về phía Thanh Hạm : "Buông ta ra trước !" Giọng dịu dàng, êm tai, đôi mắt đẹp như phát ra tia sáng, vừa sáng lạn vừa lóa mắt.

      Đại hán tiếng "vâng" rồi ném Thanh Hạm xuống đất, nàng thể động đậy, lại thể dùng nội lực, chỉ thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn. Mặc dù đau đớn, nhưng lại có chút vui mừng, nghĩ là mỹ nhân kia đổi ý. Bất kể thế nào, chỉ cần nàng chết là được, thế giới tốt đẹp thế này, nàng còn chưa chơi đủ, làm sao có thể chết sớm như vậy được?

      Lăng Nhược Tâm chậm rãi đến bên người Thanh Hạm, bàn tay trắng nõn thon nhàng nâng mặt nàng lên, thấy mặt vẫn còn vương hai hàng lệ, nghĩ nàng bị dọa phát khóc, khỏi có chút buồn cười. Cứ tưởng nàng vô pháp vô thiên quậy phá khắp Thương Tố môn kiên cường thế nào, ngờ cũng chỉ như nữ tử bình thường khác, khóc là khóc. Trong lòng lại có chút khinh thường.

      Thanh Hạm thấy hành động của nàng ta, trong lòng tuy cực kỳ chán ghét, từ trước tới giờ chỉ có nàng đùa giỡn người khác, chứ làm gì có ai dám đối xử với nàng như thế. Nhưng mà nghĩ lại cũng có gì, đều là nữ tử cả, nàng ta lại xinh đẹp như thế, bị nàng ta trêu ghẹo cũng chẳng có gì thiệt thòi. Chỉ có điều, nếu Thanh Hạm biết nàng xinh đẹp như tiên này là nam nhân, biết nàng có cảm tưởng gì.

      Lăng Nhược Tâm thấy ánh mắt linh hoạt của nàng đảo tới đảo lui, liền biết ngay trong đầu nàng nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt, nụ cười như làn gió mát thoảng qua, khiến người ta thoải mái dị thường, Thanh Hạm dường như quên mất nàng nằm dưới đất, nữ tử này quá xinh đẹp, đẹp đến mức khiến nàng là nữ nhân mà cũng thấy động tâm. Chỉ có điều, hành động kế tiếp của Lăng Nhược Tâm lại khiến nàng cảm thấy, Lăng Nhược Tâm chính là nữ tử xấu xa nhất đời này.

      Lăng Nhược Tâm vừa cười nhạt xong, bàn tay trắng nõn như ngọc nhàng sờ sờ mặt Thanh Hạm, tiếp theo là sờ ngực nàng. Cảm giác mềm mại càng khiến Lăng Nhược Tâm chứng thực được suy nghĩ vừa rồi của mình. Quả nhiên là nàng giả trai, nữ tử mà có hành động vô pháp vô thiên như vậy, ngoài Thanh Hạm làm gì còn ai khác? Thanh Hạm cảm thấy luồng máu chạy thẳng đến tận óc nàng, có ai cho nàng biết, rốt cuộc mỹ nữ này muốn làm gì ?

      Khi bàn tay Lăng Nhược Tâm dời đến trước ngực Thanh Hạm, cũng ngẩn người, ra sờ ngực nữ tử có cảm giác như vậy, chẳng trách mấy tên sắc lang thường hay giả vờ vô tình muốn chạm vào ngực . thấy vẻ mặt Thanh Hạm ngây ngốc, liền đứng dậy, với hai đại hán kia: "Da non thịt mềm thế này mà để làm mồi cho cá kể cũng hơi đáng tiếc, ném ta xuống chuồng heo dưới chân núi phía Nam ." Lời của nàng vẫn vân đạm phong khinh như trước, êm tai như suối, nhưng nội dung khiến Thanh Hạm tức đến hỏng người.

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 - Chương 6: Bị ném vào chuồng heo

      Lúc bàn tay của Lăng Nhược Tâm chạm vào ngực Thanh Hạm, đầu óc nàng hoàn toàn bãi công, khi bị sờ mặt, nàng vẫn cảm thấy sao, dù gì cũng đều là nữ tử, cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng hành động sau đó của khiến nàng có chút kiềm chế được. Nàng nghĩ đến nửa ngày cũng ra, bị người ta sờ mặt là chiếm tiện nghi, vậy bị sợ ngực là gì? Sàm sỡ? Nhưng mà nam nhân sờ nữ nhân mới tính là sàm sỡ chứ, nữ nhân sờ nữ nhân tính làm sao? Đôi mắt Thanh Hạm cũng mất vẻ linh động lúc trước, si si ngốc ngốc mà đứng lên.

      lúc Thanh Hạm còn mơ mơ hồ hồ nghĩ ngợi nghe thấy bảo ném mình vào chuồng heo, thẹn thùng, phẫn nộ trong phút chốc biến thành cuồng nộ, nữ nhân này thần kinh à? Vừa sờ soạng ngực nàng xong lại sai ném nàng vào chuồng heo, cái trò quỷ gì thế này! Thanh Hạm vừa nghĩ đến chuồng heo và mùi hôi thối ở đó là muốn nôn rồi, thế mà giờ nàng ta lại còn định ném nàng vào ngủ với heo! Thà làm mồi cho cá còn hơn!

      Thanh Hạm trợn trừng hai mắt tỏ vẻ kháng nghị, Lăng Nhược Tâm nhìn thấy, lại cười cực kỳ dịu dàng với nàng, nụ cười kia, dịu dàng lắm, dịu dàng đến tột cùng, nhưng lúc này Thanh Hạm nhìn, chỉ cảm thấy đó là nụ cười đáng sợ nhất thế gian này. Nàng trải nghiệm qua giọng dịu dàng mềm mại của nàng ta, đương nhiên cũng hiểu, đằng sau nụ cười này là cả trời sát khí. Nàng ta cười càng dịu dàng, sát khí càng nặng nề hơn, thầm tính kế cũng càng nhiều hơn. Từ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng thấy hối hận với hành động của mình, dường như nàng chọc vào người nên chọc rồi.

      Chỉ là, đời này, có chỗ cho hối hận!

      Thanh Hạm cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc là loại người nào mà lại có thủ pháp điểm huyệt quái dị như vậy? Vấn đề là, tuy nàng thông minh, nhưng kinh nghiệm giang hồ lại cực ít, làm sao có thể đoán ra được thân phận của ? Nàng bị dọa đến mức quên sạch cả chuyện miếng ngọc bội, di vật của mẹ nàng. Trong lòng Thanh Hạm lúc này, có tức giận, có uất ức, có cả buồn phiền, chịu thua. Nàng tự với mình, món nợ này, nàng nhất định tính toán với nữ nhân ác độc kia! Những gì hôm nay nàng ta gây ra với nàng, nàng quyết đòi lại cả vốn lẫn lời!

      Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm từ ấm ức chuyển thành phẫn nộ, từ phẫn nộ lại chuyển sang hoảng sợ, rồi từ hoảng sợ lại chuyển thành phẫn nộ đến cùng cực, biểu cảm khuôn mặt nhắn trắng như ngọc kia cực kỳ phong phú, chỉ có điều, những việc nàng làm khiến cực kỳ chán ghét, nếu phải vì biết nàng là con của Đoàn thúc thúc, hôm nay nàng chết chắc rồi! Nhưng mà, bàn tay của vừa sờ qua ngực nàng kia, sao lại cứ có cảm giác là lạ, chính cũng thể hiểu ràng là chuyện gì xảy ra.

      Lăng Nhược Tâm còn buồn phiền vì bảo vật tổ truyền bị mất trộm, dù sao cũng dự định ra oai phủ đầu Thanh Hạm, nên cũng lười phải tìm hiểu ràng xem cảm giác là lạ tay kia là thế nào, chỉ phất tay áo, ý bảo hai tên đại hán đem nàng ném vào chuồng heo .

      Thanh Hạm cực kỳ bi ai khi thấy ngày hôm nay mình như cá nằm thớt, mặc cho người ta chà đạp!

      Hai tên đại hán kia vác Thanh Hạm được chừng dặm, tên vác nàng lưng : "Hôm nay Đại tiểu thư hơi lạ nhỉ, bình thường mấy tên có ý đồ xấu với Đại tiểu thư như thế này, chắc chắn bị ném làm mồi cho cá rồi, thế mà hôm nay tên này chỉ bị ném vào chuồng heo. Tiểu tử này đúng là mệnh lớn mà!" Thanh Hạm nghe mà bực mình vô cùng, ý của ta là ném Thanh Hạm vào chuồng heo nhân từ của Đại tiểu thư kia rồi đấy à!

      Gã kia : "Đúng vậy! là rất kỳ quái. Nhưng mà, tính tình Đại tiểu thư từ trước đến nay vốn cũng cổ quái, có lẽ ban nãy nàng thấy tiểu tử này nhân khuông cẩu dạng (bề ngoài có vẻ đĩnh đạc chính phái, nhưng nội tâm đê tiện hạ lưu), nghĩ đến cha mẹ nuôi lớn cũng dễ dàng gì, nên nổi thiện tâm thả cho con đường sống." Thanh Hạm nghe xong chỉ muốn đánh người, con bà nó chứ, ngươi mới là đồ nhân khuông cẩu dạng. Nàng mà được, khẳng định là giờ chửi ầm lên mất. Nàng cố gắng liếc mắt, muốn nhìn mặt mũi tên kia, chờ lần sau trả thù Đại tiểu thư của bọn họ, tính sổ với họ luôn. Nhưng mà, nàng bị người ta vác vai, làm sao có thể nhìn được mặt mũi của họ?

      Người vác Thanh Hạm : "Tâm ý của Đại tiểu thư làm gì có ai hiểu thấu được, ngươi nghĩ mà xem, nữ nhân như nàng mà có thể xử lý tất cả mọi chuyện to trong sơn trang, tâm tư và thủ đoạn thể so sánh với người thường được. phải ta và ngươi đều phục nàng sát đất đấy sao? Hơn nữa, tuy nàng rất nghiêm khắc với hạ nhân chúng ta, nhưng vẫn là chủ nhân cực kỳ tốt, cho nên, nàng gì, chúng ta chỉ cần nghe theo là được, cố gắng suy nghĩ, đoán mò mà làm gì."

      Người kia cũng ậm ừ phụ họa.

      Trong lòng Thanh Hạm ân cần thăm hỏi cả mười tám đại tổ tông nhà cái nàng Đại tiểu thư gì kia. Lúc bọn họ chuyện có đứng cạnh cái hồ , nước xanh biếc, đến giờ là sau giờ ngọ, mặt hồ yên ả, tĩnh lặng, Thanh Hạm nhìn hình ảnh ngược trong hồ nước mơ hồ thấy mấy chữ cứng cáp, mạnh mẽ được mạ vàng, mấy chữ đó…… khiến nàng cảm thấy trời đất như đảo điên. Dù bây giờ nàng bị người ta vác lưng, dù mấy chữ đó là hình ảnh ngược trong nước, nhưng nàng có thể khẳng định, mấy chữ đó là: "Huyến Thải sơn trang".

      Đại tiểu thư của Huyến Thải sơn trang chỉ có người, điều này nàng biết rất . Thanh Hạm chỉ cảm thấy đầu ong lên, người mà nàng cho rằng là nữ nhân vô cùng yếu đuối, nhu nhược, lại là Đại tiểu thư như vậy! Nàng dùng trăm phương nghìn kế để thoát khỏi Đại sư huynh, cũng chỉ vì muốn phải nhanh chóng đến Huyến Thải sơn trang, ngờ lại tự mình chui đầu vào lưới! Chui đầu vào lưới cũng đành chịu, nhưng mà, hai người vừa gặp nhau thành kẻ thù, mối hận này của nàng, phải tính thế nào đây? Chuyện ồn ào lên thế này, nàng phải chuyện với cha thế nào đây? Có điều, những suy nghĩ này cũng chỉ dạo vòng trong đầu nàng rồi biến mất, dù sao nàng cũng là người cái gì cũng chịu, chỉ chịu thiệt bao giờ, cho nên, mặc kệ thế nào, nàng cũng phải nghĩ cách đòi cả vốn lẫn lời về mới được.

      lúc nàng mải nghĩ ngợi, thấy toàn thân đau xót, nàng lại bị người ta ném xuống đất rồi! Mùi hôi thối tràn vào mũi nàng, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy đám heo béo núc ních xấu xí, bẩn thỉu chịu nổi. Nàng bị ném vào chuồng heo‼! Thanh Hạm cực kỳ buồn nôn, nhưng mà thân thể động đậy được, muốn nôn cũng nôn ra được. Đám heo thấy vật thể lạ bị ném vào, cũng biết là cái gì, liền vươn mũi ra dí vào người Thanh Hạm mà hít mà ngửi, chỉ lát sau, bộ y phục xanh ngọc sạch , đẹp đẽ của Thanh Hạm dính đầy nước miếng và phân heo, giờ cảm giác muốn chết nàng cũng thấy luôn rồi! Thanh Hạm cắn chặt răng, trong lòng rống to, thù này báo, nàng thề làm người!

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 -Chương 7: Gian phu dâm phụ

      Mùi hôi thối xộc vào mũi Thanh Hạm, tai nàng ù vì những tiếng ụt à ụt ịt, mở mắt ra chỉ nhìn thấy phân heo đen thui, người bị heo đẩy tới đẩy lui. Nàng nhắm mắt lại, muốn vận công giải huyệt, nhưng thủ pháp điểm huyệt của Lăng Nhược Tâm cực kỳ đặc biệt, nàng dùng phương pháp giải huyệt của Huyền Cơ Tử cũng cách nào giải được.

      Thanh Hạm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại có cách nào, chỉ biết dùng những lời lẽ ác độc nhất mà nàng biết để thầm nguyền rủa Lăng Nhược Tâm, cùng với ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà . Huyệt đạo giải được, mắt có thể nhắm lại nhìn nữa, nhưng thanh ụt à ụt ịt kia làm sao có thể nghe được, ban đầu còn đỡ, thanh vẫn còn , nàng còn chịu được, nhưng đến lúc chạng vạng, mấy con heo đói bụng, bắt đầu gào thét lên như muốn : "Ta đói bụng, ta đói bụng rồi!" thanh to to, nhưng sao lại còn khó nghe đến thế này cơ chứ!

      Nghe con heo kêu cũng phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu mấy trăm con heo cùng kêu lúc thế nào? Có phải đây mới là chuyện thực khiến người ta hỏng người ?!

      Lúc đầu Thanh Hạm còn có chút ngóng trông người nuôi heo lúc đến cho chúng ăn có thể phát ra nàng, sau đó nổi lòng từ bi mà đưa nàng ra khỏi chuồng heo, đúng, chỉ cần đá văng nàng ra khỏi chuồng heo là tốt rồi, nàng sợ đau, chỉ cần phải ở trong chuồng heo nữa thế nào cũng tốt. Nhưng đến tận tối vẫn có người nuôi heo nào phát ra nàng, có lẽ mấy người đó rất bận bịu, phải cho rất nhiều heo ăn nên ai phát ra Thanh Hạm nằm trong chuồng heo cả.

      Lúc này, Thanh Hạm khỏi có chút nhớ nhung Đại sư huynh của nàng, hy vọng Đại sư huynh thần thông quảng đại, có thể tìm tới nơi này. Nhưng mà sắc trời càng ngày càng tối, cuối cùng là chẳng nhìn được gì nữa, nàng cũng hoàn toàn tuyệt vọng, xem ra, tối nay nàng chắc chắn phải ngủ trong chuồng heo này rồi. Nàng biết, điểm huyệt thông thường cũng phải mất sáu canh giờ mới tự giải, giờ cùng lắm cũng mới chỉ qua được hai canh giờ thôi. Còn bốn canh giờ nữa nàng phải trôi qua thế nào đây?! Thôi, quên , ngủ ‼!

      Thanh Hạm biết mình ngủ bao lâu, cảm giác bên người giống như có người đẩy đẩy, tiếng bước chân ồn ào, vội vàng chạy đến. Người tập võ, dù có ngủ cũng nhạy bén hơn người thường, nàng mừng rỡ, có người là tốt rồi, nàng có thể chịu khổ ít chút rồi. Nhưng mà người kia cực kỳ vội vàng, Thanh Hạm mở to mắt cũng chỉ có thể dựa vào ánh trăng mà nhìn thấy người đó mặc y phục màu xanh ngọc. Nàng vừa thấy thất vọng lại nghe thấy từ xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, trong lòng lại khấp khởi hy vọng.

      Đám người kia đến gần, Thanh Hạm chỉ thấy cả thế giới vụt sáng, mặt là vì những cây đuốc sáng lòa kia, mặt là vì hy vọng tràn trề trong lòng nàng. Nàng thầm cầu nguyện: "Như Lai Phật Tổ, Quan thế Bồ Tát, nhất định phải để đám người kia phát ra con, cứu con ra khỏi chuồng heo, chờ đến khi con được tự do, nhất định đốt nhiều tiền giấy cho người, đắp tượng vàng cho hai người!"

      Nàng vừa cầu nguyện xong, liền nghe có người hô to: "Ở trong này, ta bắt được gian phu rồi!" Giọng vừa có chút vui sướng, lại vừa có chút phẫn nộ.

      Lúc Thanh Hạm bị xách lên, trong lòng cực kỳ vui vẻ, vừa định khấn Bồ tát linh nghiệm, nhưng lời tiếp theo của lại khiến nàng trở nên mơ hồ: "Gian phu? Cái gì mà gian phu?" Nàng vẫn còn mải nghĩ ngợi, bị người kia ném ra bên ngoài chuồng heo. Nàng bất chấp đau đớn, mừng rỡ vì rốt cuộc cũng phải ngửi mùi hôi thối đến cực độ kia nữa, nhưng người lại truyền tới những cơn đau nhức, giống như bị cả đám người xông vào đấm đá vậy.

      Đám người kia vừa đánh vừa chửi: "Đồ gian phu vô sỉ, dám học người ta câu dẫn nữ nhân!"

      "Đừng tưởng ngươi giả chết bị đánh, loại người như ngươi, đúng là làm mất mặt nam nhân mà!"

      "Ngươi chạy nhanh có ích gì, chẳng phải lại bị bắt lại đây sao! Mọi người, đánh chết !"

      "………"

      Thanh Hạm là người tập võ, xương cốt tốt hơn so với người bình thường rất nhiều, người thường mà bị đánh đập như vậy, tàn phế cũng gãy xương. Nhưng mà, dù xương cốt nàng có tốt đến mấy, bị từng này người xúm vào đánh, lại thể vận công chống đỡ được, vẫn đau vô cùng. Đáng thương cho nàng, ngay cả kêu nàng cũng kêu được! Vừa mới ra khỏi chuồng heo, bị đám người xông vào hành hung, nàng mắc tội với ai đây hả trời! Thanh Hạm hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm , chờ ta cử động được, ta đánh cho các ngươi thành đầu heo hết! Nàng lại lôi Lăng Nhược Tâm ra chửi lần nữa, thù này cao đến tận trời rồi!

      Bỗng người kêu lên: "Mọi người đừng vội đánh nữa, lỡ mà đánh chết người phiền phức lớn, hơn nữa, chúng ta đánh hồi rồi, cũng thấy cử động, khéo lại nhầm người. Chi bằng chúng ta đem ả tiện nhân kia lại đây, chứng minh thân thế xong, ngày mai báo lên Tri phủ đại nhân, nếu được phép tống cả hai kẻ gian phu dâm phụ này vào lồng heo, thả trôi sông." Người đó là vì thấy mọi người đánh lâu mà thấy có động tĩnh gì, sợ là gây nên tai nạn chết người mất.

      Lại có người khác : "Nếu là người đứng đắn, sao nửa đêm lại ở trong chuồng heo, mọi người đều thấy tên gian phu chạy hướng này, phải là ai? lời nào, chắc là sợ đuối lý. Tên dâm tặc này, chết cũng chưa hết tội." Càng càng phẫn nộ, tiện chân lại đá thêm cho Thanh Hạm vài cái. Nàng tức giận, trong lòng chửi to: "Ta trêu chọc gì ngươi cơ chứ! Ngàn vạn lần ngươi đừng để rơi vào tay ta, nếu , ta nhất định cho ngươi nếm thử mùi vị sống bằng chết!"

      Người khác lại : "Tần tiên sinh cũng đúng, nếu đánh chết tên này, chỉ sợ chúng ta cũng bị kiện mất. Nên làm theo lời Tần tiên sinh , đưa Diệp thị đến đối chất với tên này, chứng minh mọi việc, chờ đến sáng chúng ta báo quan!"

      Thanh Hạm càng thống hận, có nhầm , nàng là nữ nhân, làm sao có thể thành gian phu dâm phụ với nữ nhân khác được? Đám người này mù hết rồi hay sao?

      Chỉ lát sau, đám người kia kéo nữ tử lại, đưa đến trước mặt Thanh Hạm hỏi: "Có phải ?"

      Nàng kia nhìn thấy Thanh Hạm, hơi kinh hãi. Thanh Hạm cũng hơi thả lỏng cảnh giác, nàng phải nam nhân, làm sao có chuyện tặng tịu cùng nữ tử này được. Hơn nữa, nữ nhân sao có thể nhận ra người thân mật với mình.

      Mọi người thấy nàng kia sững sờ đứng đó, liền quát: "Có phải ?"

      Thanh Hạm kìm được mà căng thẳng, nhưng nghĩ lại, nàng cũng phải gian phu, có gì phải sợ. Ai ngờ nàng kia nhìn Thanh Hạm lát, rồi cắn răng : "Đúng vậy, chính là !"

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Q.1 - Chương 8: Có thù tất báo

      Thanh Hạm vừa nhìn nét mặt của nàng kia, trong lòng liền có dự cảm bất an, quả nhiên, nàng nghe thấy ngay những lời mà nàng muốn nghe nhất. Câu của nàng kia vừa phát ra, loạt những cú đấm, cú đá lại đổ ập lên người Thanh Hạm, nàng chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn!

      Nam tử vừa muốn đánh nàng kia ra tay đặc biệt nặng, biết có phải tướng công của nàng kia hay , nhưng chờ nàng cử động được, nhất định cho nếm thử mùi vị bị đánh!

      Thanh Hạm hung hăng trừng mắt nhìn kia, trong lòng thầm mắng: "Vị đại tỷ này, ta với xưa oán, nay thù, lại hại ta như vậy!" Lại hậm hực nghĩ: "Bảo sao sư phụ ngày nào cũng nhắc nhắc lại, đắc tội với ai cũng đừng đắc tội tiểu nhân và nữ tử, đúng là cũng có vài phần đạo lý." Nàng hoàn toàn quên mất, mình cũng là nữ tử.

      Mọi người đánh đến mệt nhoài, liền tìm dây thừng, trói Thanh Hạm lại, nàng kia cũng bị trói lại ném xuống cạnh , vừa vặn có thể giúp Thanh Hạm nhìn mặt nàng kia, trong lòng vừa tức vừa hận lại vừa buồn bực, trừng mắt hung tợn nhìn nàng kia, nàng kia bị Thanh Hạm trừng cũng chột dạ, vội quay đầu chỗ khác dám nhìn nàng.

      Thanh Hạm vừa đói bụng, lại vừa đau ê ẩm cả người, vẫn nhúc nhích được, nên vô cùng chán nản. Hỗn thế ma vương như nàng mà cũng có lúc sa cơ lỡ vận, cũng có ngày gặp cảnh "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh" thế này, chờ nàng cử động được, nhất định đòi lại gấp bội, nhất là nàng Lăng Nhược Tâm chết tiệt kia! Tất cả đều do nàng ta gây ra.

      Có điều, lúc này nàng phải ngửi mùi hôi thối ghê tởm kia nữa, nên cũng để ý hoàn cảnh bây giờ thế nào, lại càng chẳng quan tâm đến đau đớn người, vô tư lăn ra ngủ.

      Nàng bị đám người kia đá cho tỉnh dậy, mơ mơ màng màng lúc mới nhớ ra tối qua xảy ra chuyện gì. Tay chân khẽ giật giật, nàng có thể cử động được rồi, huyệt đạo của nàng biết tự giải từ lúc nào, nhưng người vẫn còn bị dây thừng trói. Sợi dây thừng này, làm sao mà trói được nàng. Toàn thân bị đám thôn dân kia đánh đập vẫn còn rất đau đớn, nàng khẽ lật người cái, bật người lên.

      Nàng vừa đứng dậy dọa đám thôn dân ấy giật mình hoảng sợ, người đêm qua đánh nàng nhiều nhất tới mắng: "Tối hôm qua ngươi giả chết lâu như thế, giờ giả nổi nữa hả! Ngươi có bị đâm ngàn đao cũng đáng!" Dứt lời, lại định đánh quyền vào Thanh Hạm, nhưng hôm nay nàng làm sao còn giống hôm qua, dễ để cho người ta xâm phạm như thế được, nàng vận nội công, người đó đánh vào nàng giống như đánh vào tảng đá lớn, nàng lại nhàng thở ra, người nọ kêu ầm lên, Thanh Hạm khẽ đưa tay đánh vào tay cái, là quá yếu ớt, mới như vậy mà gãy xương rồi.

      Người nọ ôm tay đau đớn, vẫn biết lợi hại của nàng, liền phóng cước định đá Thanh Hạm. Nàng khẽ nhếch miệng, tuy thân bị trói, nhưng chân nàng vẫn có thể cử động được, chỉ quét đường hất người kia ngã xuống đất. Đánh xong còn nhàng hừ vài tiếng. tức giận tối qua cũng tiêu tan chút.

      Người kia hét lớn: "Ngươi cướp nương tử của ta, còn dám đánh ta, đúng là coi trời bằng vung mà!" Mấy người thôn dân khác nghe thấy gào lên cũng tụ tập lại, nghĩ nàng vẫn như đêm qua, bèn xắn tay áo định lao vào đánh nàng.

      Nàng tức giận vô cùng, cũng giải thích, thân hình chỉ khẽ lay động, dùng sức chút dây thừng kia đứt hết, Thanh Hạm được thả tự do, khẽ cười nhạt, ra tay nhanh như chớp, dùng chiêu Dẫn tự quyết thu gọn được hết những cánh tay đánh về phía nàng, lại quét thêm vòng nữa, mấy người kia đều dúi dụi vào nhau. Thanh Hạm khẽ hất tay ra, toàn bộ đám thôn dân bay xuống đất như diều đứt dây, nằm la liệt xung quanh nàng, tay gãy, nhưng mông đều nở hoa hết cả.

      Đám người kia kinh hãi, người trong đó quát lên: " quái, có pháp thuật! Mọi người cẩn thận!"

      Thanh Hạm hừ lạnh tiếng, thầm nghĩ: "Các ngươi từng gặp qua quái nào đẹp như ta chưa?" Khẽ vận khí vào lòng bàn chân, bay tới, túm tay người vừa kêu kia kéo lên, ném vào chuồng heo rồi ha ha cười : "Ta là quái đấy. Hôm nay ta cho các người nếm thử lợi hại của ta!"

      Đám thôn dân thấy nàng lợi hại như vậy, có chút hoảng hốt, người bị Thanh Hạm bẻ gẫy tay kêu lên: " quái này tuy lợi hại, nhưng chỉ có mình, mọi người cùng lên hết , ta tin chúng ta đánh lại !" Mọi người nghe thấy có lý, bèn nhặt hết gậy gộc, đòn gánh, cuốc xẻng lao vào đánh nàng.

      Trong đôi mắt to thông minh của Thanh Hạm lên tia hứng thú, lâu có ai chơi đùa với nàng rồi. Hôm nay, nàng đòi lại toàn bộ món nợ đêm qua! Nhưng mà, mấy người này có võ công, đánh nhau cũng thích thú lắm, lại càng dám dùng sức giết hết bọn họ. Nàng hơi thở dài tiếng, đánh ai đánh, lại đến gây với nàng.

      Thân mình Thanh Hạm khẽ lóe lên như chớp, xoàn xoạt lên xuống vài cái giữa đám người kia, tất cả vũ khí trong tay họ đều bay lên trời, đến lúc rơi xuống lực đạo cũng lớn hơn rất nhiều, đập thẳng vào mặt bọn họ. Chỉ trong giây lát, tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người đều ngã hết xuống đất, đầu nổi u lớn, mặt cũng như con mèo hoa.

      Khuôn mặt Thanh Hạm sáng bừng niềm vui vì trả được thù, đôi mắt linh động khẽ đảo vòng, ý cười môi lại càng đậm. Nàng nhớ tới đêm qua phải chịu tội khổ sở, lại thấy bên cạnh mấy cây đại thụ có cả dây thừng, liền bay nhanh qua đó, lấy về, trói hết mấy người kia lại, vài người bị ném vào chuồng heo, vài người bị treo cả lên cây.

      Những người đó chưa từng gặp tình huống thế này, vội vàng cầu xin tha thứ, Thanh Hạm cũng thèm để ý, đến bên cạnh nàng kia, cười tươi như hoa hỏi: "Này thím, ta có phải là gian phu thông dâm với hả?" Nàng kia thực ra cũng chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, lớn hơn nàng vài tuổi thôi. Trong lòng nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, tính toán xem làm thế nào xử lý nữ tử này cho giải cơn hận này đây.

      Nàng kia vừa nhìn thấy thủ đoạn chỉnh người của Thanh Hạm, lại thấy nàng lại gần đây, hoảng sợ : " phải……"

      Thanh Hạm cười hì hì hỏi: "Nếu phải, sao lại ta là gian phu của ?"

      Nàng kia nhìn nụ cười của nàng càng sợ hãi hơn, giọng đứt quãng: "Ta……ta…… ta nhận sai người……"

      Trong mắt Thanh Hạm khẽ xẹt qua tia ngoan độc: " ra chỉ mắt kém, mà còn bị lắp nữa, chỉ có điều, sao lúc ta là gian phu của đêm qua, thấy lắp?" Dứt lời, nàng đưa tay ra kéo bên má phải của nàng kia, lại đưa tiếp tay kia ra kéo bên má trái, khiến hai má nàng sưng cả lên.

      Nàng kia sợ hãi nhưng cũng dám trả lời. Thanh Hạm thản nhiên : " ỷ vào việc có chút nhan sắc, lại học người ta câu tam đáp tứ, học người ta câu tam đáp tứ thôi, lại còn dám vu oan giá họa cho người khác, hôm nay gặp ta, đúng là gặp xui rồi." Dứt lời nàng bèn rút thanh đoản đao trong ngực ra, quơ quơ trước mặt nàng kia: "Xem ra, đều là do khuôn mặt xinh đẹp này gây họa rồi, thế này, để ta giúp trở thành xấu xí nhé!"

      Nàng kia bị đánh nên đầu óc cũng mơ hồ, giờ nghe thấy Thanh Hạm muốn hủy dung nàng ta, sợ quá liền hôn mê bất tỉnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.