1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Mỹ nhân như họa - Túc Mễ Xác

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 14. Hải ma ma
      Editor: trang bubble


      Dáng dấp giống hay đương nhiên thành nút thắt trong lòng Thẩm Họa, cũng hình như trở thành cái chìa khóa mấu chốt trong tất cả sương mù này. Có điều, tình huống như thế hình như dưới Hầu phủ cũng chưa từng nhìn lâu vị phu nhân thần bí này của Tướng quân.

      lát đến Hồng Ngọc kia phải hỏi Trụy Nhi chút, tuy rằng bên cạnh đều là người của Tiêu tướng quân, nhưng nàng e dè chút nào hỏi thăm như vậy, dĩ nhiên là sợ Tiêu Dịch biết, quan trọng nhất nàng muốn bị bất kỳ kẻ nào lợi dụng, cũng muốn vô cớ cuốn vào nước xoáy, khiến chủ tớ bọn họ rơi vào nguy cơ lần nữa.

      Ngồi ở trong thùng tắm, tập trung tinh thần xâu chuỗi chuyện, Thẩm Họa bị tiếng trong trẻo của Mộc Quỳ cắt đứt, "Biểu tiểu thư là hôm qua nghỉ ngơi tốt sao? Nô tỳ phải ngay lấy ra hương nhang chậm rãi đốt."

      Được hai nha hoàn mới hầu hạ, Thẩm Họa đúng là hơi đổi mới cái nhìn chút đối với tỷ muội Mộc thị, tuy là cố ý giấu dốt, nhưng thiếu có chút tính tình ở đây.

      Hai người bận rộn ngừng ở bên cạnh vừa rải cánh hoa, vừa thử nước ấm, thấy Thẩm Họa hơi chau chân mày, còn có ý tốt ôm tới bày lò hương nhang lợi cho thả lỏng, tiện đường còn dời qua bàn trà đặt trà quả để Thẩm Họa lót dạ trước.

      Tthật ra nàng cũng quen người khác hầu hạ mình tắm, thấy hai nha hoàn lại muốn xoa bóp thân thể cho nàng, vội vàng uyển chuyển từ chối, chỉ khách sáo để cho các nàng nghỉ ngơi lát.

      Hình như Mộc Quỳ có chút mất mác muốn rời , hầu hạ chủ tử như tiên trời nhi vậy, làm gì nàng cũng cảm thấy là hưởng thụ đấy, nơi nào cảm thấy mệt mỏi nha! Cuối cùng vẫn là bị Mộc Cẩn cứng rắn kéo , lúc này Thẩm Họa mới thở ra hơi.

      Sau khi tắm rửa, Mộc Cẩn sợ thân thể Thẩm Họa lạnh, bèn chuẩn bị mảnh chăn nhung mỏng khoác lên người của nàng. Thẩm Họa để ý lắm, nhưng Mộc Cẩn lại cố ý để cho nàng *** giọt nước lại mặc quần áo. Mộc Cẩn là tính tình thích chuyện, chỉ nghiêm túc ổn thỏa làm việc.

      Mộc Quỳ tội nghiệp giải thích, "Tiểu thư có thể chú ý thân thể cho kỹ, nếu để cho tướng quân thấy tỷ muội nô tỳ bất để tâm hầu hạ, tướng quân trở lại bán hai người nô tỳ đến trong tay kẻ môi giới bán người, tiểu thư thiện tâm tâm địa Bồ Tát, chắc là muốn thấy loại chuyện thảm thương này."

      Thẩm Họa nghe xong cười tiếng, ngược lại kiên trì nữa, đương nhiên biết là Mộc Quỳ lời đáng thương, nhưng mà khó nhìn ra trước khi Tiêu Dịch dặn dò đối với tỷ muội hai người này.

      Lúc gặp Trụy Nhi đến buổi trưa, Thẩm Họa là cố ý kéo dài tới lúc này, dĩ nhiên là muốn làm cho trong lòng Hồng Ngọc có nhiều gánh nặng, hỏi Trụy Nhi về chuyện phu nhân tướng quân, Trụy Nhi ấp úng chỉ tránh nặng tìm Thẩm Họa là có chút giống với An thị, những thứ khác hết thảy câm miệng chỉ nhớ được.

      Còn tuổi nào có nhớ nhiều như vậy, chắc là bị Tiêu Dịch này cố ý dặn dò cái gì, mới bị làm khó dám nhiều lời chút như vậy. Thẩm Họa muốn làm khó xử đứa nha hoàn, thường thường tình cảnh bọn tôi tớ cũng là thân bất do kỷ, nàng trải qua rất nhiều, cần gì làm khó những người đáng thương này.

      Mà Hồng Ngọc vào trước khi Thẩm Họa đến cũng tỉnh táo lại, thấy nương mình bò xuống giường khóc sướt mướt ngừng, ngay cả với Mộc Quỳ kia cũng có chút bị cảm hoá, cũng rút khăn muốn xoa nước mắt theo. Thẩm Họa sợ bị nước mắt làm lỡ, kiếm vài lời Hồng Ngọc có thể nghe vào tỉ mỉ an ủi, mau chóng rời khỏi nhà kề, ở thêm khắc nữa, Hồng Ngọc ngừng cũng ngừng được khóc đến choáng váng.

      Lúc này vừa ra cửa, thấy mình Hải ma ma tới.

      ra là, nếu Dục Ca Nhi sao ban ngày luôn luôn được đón tới Hành Vu uyển bên cạnh lão phu nhân, đây là cầu của Tiêu Dịch, để cho mình cậu ở đây, học ỷ lại bất kỳ kẻ nào, ngay cả bản thân Tiêu lão phu nhân cũng từng cảm khái : "Dục Ca Nhi là đứa bé làm người thích. Nếu là mỗi đêm ngày dưới gối ở bên người, đúng là có thể làm hư rồi."

      Trải qua loại chuyện kia, lão phu nhân lại càng thêm yên lòng rồi, lệnh Hải ma ma về sau tự mình dẫn người tới. Có điều hôm nay sau khi Dục Ca Nhi ngủ giấc lâu, Hải ma ma bèn phái người đến Hành Vu uyển trước bẩm báo lão phu nhân phải đợi chút thời gian, thừa dịp rảnh rỗi, bà bèn hỏi thăm người trong viện, muốn với Thẩm Họa đôi lời tri kỷ của mình.

      Nếu là lời tri kỷ, Hải ma ma dĩ nhiên là muốn mình lặng lẽ với Thẩm Họa, vì vậy Mộc Cẩn bèn tìm gian phòng tĩnh lặng cho hai người, mình canh giữ ở bên ngoài. Ngồi xuống, Hải ma ma cũng lãng phí thời gian những lời khách sáo vô dụng như có thể ăn được, có thể ở tốt, kéo tay Thẩm Họa trong khoé mắt khẽ giữ chút nước mắt lưng tròng già nua, "Ma ma có thể coi là thuận tiện nhìn tiểu thư chút."

      Thẩm Họa ngồi lẳng lặng mặc cho lão nhân gia lôi kéo tay của nàng, mặt chứa mỉm cười, có nửa phần bởi vì Hải ma ma là người làm lộ ra vẻ mặt qua loa xem thường, Hải ma ma nhìn tiểu nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhã nhặn trầm tĩnh đoan trang tao nhã.

      Có thể là nguyên nhân bởi vì mới vừa tắm, chỉ bắt chước chải bím tóc sợi lớn ở trước người như nữ hài nhà nông, lúc này cả người trắng trong thuần khiết, lại càng tôn lên da thịt trắng hơn tuyết so với hôm qua, ánh mắt rất trông mong.

      Nhìn lên nhìn xuống đánh giá trong chốc lát, bà liên tục gật đầu nức nở : "Tam tiểu thư sinh dưỡng ngươi là tốt. Trước khi xuống mồ, 0di33xn0dafnl330fys0doon lão nô có thể thấy Tam tiểu thư nàng sanh con dưỡng cái, cũng coi như cảm thấy an ủi ngoại tổ phụ của ngươi ở trời có linh thiêng, tại hai phụ nữ bọn họ nên

      [​IMG]
      ngocanh, Dung Nguyễn 1995Chris thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 15. Canh thuốc
      Editor: trang bubble
      ^

      Kể từ lần trước được Hải ma ma nhắc nhở thân thể Tiêu lão phu nhân thoải mái lắm, mỗi ngày trời chưa sáng Thẩm Họa đều dậy sớm tự mình làm chút canh thang lợi cho tiêu thực hóa ho ở trong phòng bếp, hôm nay chính là muốn làm món "Hoa đào lệ".

      Chỉ nghe tên biết vật liệu chính món hoa đào lệ dĩ nhiên là có liên quan với cây đào, chính là cần lấy nhựa cây đào kia tiết ra phối với đóa ngân nhĩ (nấm tuyết) lớn, Tuyết Lê lửa từ từ hầm cách thủy, thể rời người nhìn chằm chằm độ lửa lớn .

      Đừng thấy cách làm đơn giản nhưng mà tốn thời gian phí sức, từ đêm qua bắt đầu phải dùng nước ấm ngâm nhựa đào này, đợi đến sau khi mềm nở ra, lại loại trừ chút xíu tạp chất màu đen nhựa đào, nhiều lần rửa sạch như thế thành ra màu hổ phách trong suốt kia, tiếp theo tách thành miếng đều đều mới có thể hầm chín dùng.

      Trụy Nhi và tỷ muội Mộc thị vốn là muốn giúp đỡ biểu tiểu thư cùng làm, ngay cả thân thể Hồng Ngọc còn suy nhược kia cũng muốn cùng tham gia theo, Thẩm Họa lại muốn tự thân làm. Chuyện như vậy quý ở thành tâm, làm phiền bọn nha hoàn ngược lại mất ý nghĩa của nó.

      Thẩm Họa thể phủ nhận mình là có lòng riêng, nhưng lòng riêng này lại cứ vậy bị Mộc Quỳ sốt ruột hỏng rồi, trừng mắt nhìn đôi tay mềm Băng Cơ Ngọc Cốt (trắng mịn) kia của biểu tiểu thư ngâm khuấy ở trong nước lã, luôn cảm giác mười ngón tay xanh miết xinh đẹp như vậy lại nên dính nước mùa xuân này, phải là vỗ về chơi đùa nhiều cành hoa, bôi lên sơn móng tay của nàng điều chế mới đúng.

      Cho nên khi Thẩm Họa hầm xong canh thang, Mộc Quỳ lại lấy ra sức lực quấn người của nàng lôi kéo biểu tiểu thư ngồi xong, lấy ra cao hoa hồng múc ra muỗng lớn, chấm ở ngón tay của nàng nhàng xoa đều, đợi đến đầu ngón tay này lần nữa tỏa ra sáng bóng mới bằng lòng buông ra.

      Hồng Ngọc ở bên cạnh cũng rãnh rỗi, phụ họa Mộc Quỳ khuyên nương mình ít làm kỹ nghệ sinh sống. Nàng làm năm ngày canh thuốc cho lão phu nhân, Mộc Quỳ liền quấn nàng năm ngày, Hồng Ngọc liền niệm năm ngày kinh ở bên tai của nàng.

      Buổi tối, Tiểu Kỳ Lân trở lại từ Hành Vu uyển cũng muốn quấn quít lấy Thẩm Họa hỏi hết đông tới tây, có lần chính là hỏi mấy ngày trước Họa là làm sao phát cậu len lén chạy ra ngoài? Tiểu Kỳ Lân chính là hôm đó, người khác đều cho rằng cậu trúng độc ngoan ngoãn nằm ở giường, Thẩm Họa lại kiên trì là Dục Ca Nhi ra ngoài.

      Thẩm Họa câu dụ dỗ cậu, "Dục Ca Nhi mẫu là tiên nữ, bấm ngón tay tính toán là có thể biết. Được rồi, sắc trời còn sớm, Dục Ca Nhi nên ngủ rồi."

      Thẩm Họa cảm thấy dọn vào Kỳ Lân cư, tự mình thành bà vú chính cống, hàng đêm phải dỗ dành cậu nhóc này ngủ, chẳng lẽ đây chính là mục đích Tiêu tướng quân thỉnh cầu lão phu nhân để mình ở tại Kỳ Lân cư?

      Tiểu Kỳ Lân chút buồn ngủ cũng có, ngược lại tinh thần tỉnh táo, "A, vậy Họa Nhi mẫu cũng có thể tính ra khi nào phụ thân trở lại chứ? Dục Ca Nhi nhớ phụ thân."

      "Lúc Dục Ca Nhi nhớ phụ thân càng phải cố gắng ngủ, phụ thân xuất trong mơ."

      "Vậy tiên nữ muội muội xuất sao?"

      có đôi khi Thẩm Họa là theo kịp suy nghĩ của Dục Ca Nhi, vào lúc này lại là tiên nữ muội muội, nhất thời cũng hiểu nhướng mày, Tiểu Kỳ Lân lại duỗi ra móng vuốt sờ lên bụng Họa , nỉ non thấp, "Tại sao còn bắt chước bụng di nương tròn vo lên."

      Con ngươi đen lay láy nhìn chằm chằm bụng Thẩm Họa mong mỏi cực kỳ nghiêm túc, "Họa mẫu bảo tiên nữ muội muội mau ra đây , như vậy Dục Ca Nhi có người cùng chơi đùa rồi, lẻ loi nữa."

      Móng vuốt còn muốn sờ sờ nữa rốt cuộc có tiên nữ muội muội hay , Thẩm Họa chợt hiểu, nhất thời lúng túng biết nên tiếp thế nào, đắp chăn bảo cậu ngủ. Dục Ca Nhi mới ba tuổi nếu có người đề cập với cậu, làm sao cậu lại nghĩ tới chỗ đó.

      Sau đó, Thẩm Họa mới biết ra lại là vị biểu ca tướng quân kia " giữ mồm giữ miệng" lời vô liêm sỉ đối với trẻ con, nàng chỉ biết "Nguyên do tiên nữ muội muội", cũng đứt quãng biết chân tướng trúng độc hôm đó từ trong miệng Dục Ca Nhi.

      Quả nhiên, Dục Ca Nhi ăn nấm hoang trúng độc nhưng lại là với bên ngoài, biết là người phương nào dự tính trước tinh chế ra kiển tinh tử ở bên trong đồ ăn của Dục Ca Nhi.

      Này kiển tinh tử chính là cỏ độc có ở Nam *, sinh trưởng ở trong rừng rậm rạp, cỏ này cực kỳ bá đạo có miệng máu, thường ngày lấy côn trùng có cánh làm thức ăn, toả ra mùi tanh hôi, chính là dẫn trùng tinh tử này tới đây đẻ trứng, cỏ này ăn được ấu trùng tinh trứng toàn thân thành màu đỏ, bắt đầu bắn toé ra mầm móng, sau đó mới khôi phục lại màu xanh, mà chỉ có mấy ngày biến thành màu đỏ kia hái xuống mới có độc tính.

      Vô sắc vô vị, ngay cả châm bạc cũng thử ra, liều lượng ăn ít trước tháng độc phát, lúc chết lại giống như là chứng bệnh suy kiệt, phía trước có dấu hiệu nào, thường thường làm người thể phát , chờ lúc biết đến là tử thi lạnh cứng rồi, dù là đại phu từng trải lâu năm cũng dễ dàng lẫn lộn là bệnh nặng mà chết.

      May mà là Trụy Nhi thận trọng, lại là phát đầu mối, báo cho Tiêu Dịch.

      Sau khi Tiêu tướng quân biết mặt rét lạnh là kẻ trộm có lòng dạ đáng chém.

      Vốn định tìm hiểu nguồn gốc tra được hung thủ, đáng tiếc trong hậu trạch thể so với quân doanh, mặc dù Tiêu tướng quân có bản lĩnh cả người cũng phải chú ý đến vị chủ mẫu Trần thị này, càng sợ bứt dây động rừng.

      Nhưng kẻ trộm cũng cực kỳ giảo hoạt, vào sau lúc phát Tiêu Dịch bắt đầu điều tra, thu tay lại có động tĩnh gì, giống như là bốc hơi rồi vậy. Tiêu tướng quân tra ra hung thủ, chính là thuận nước đẩy thuyền để Dục Ca Nhi giả bộ trúng độc, tiện thể thay máu người Trần thị bố trí ở Kỳ Lân cư.

      Hơn thế, xảy ra loại chuyện này, Tiêu tướng quân làm khó dễ bèn có thể suông sẻ thuận lợi đổi thành thân tín của Tiêu Dịch sai khiến, hợp tình hợp lý,
      [​IMG]
      Chrisbellchuong thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 16. Tiệc đón gió
      Editor: trang bubble

      Hoàng thị bố trí tiệc nhã yến là ở chỗ nhà thủy tạ, tên là Liên Phi các, ba mặt đối diện nước, chỗ nối liền đê, đê liễu xanh rủ xuống, màu xanh hoa cỏ đệm thêm.

      Chung quanh thủy tạ cũng là Ngọc Liên đỏ nhạt, lá xanh biếc ngớt, đặt mình trong thủy tạ ở giữa hồ sen đúng là thanh tịnh nhàn nhã, chợt có chuồn chuồn lướt nước, rơi vào thấp thoáng trong sóng trong veo sen đỏ, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

      Thẩm Họa vừa vào bờ đê, Mộc Quỳ theo sau lưng vốn là vẫn còn liên miên cằn nhằn tại sao biểu tiểu thư có thể mặt mộc trang điểm như vậy tới gặp các tỷ muội Tiêu gia.

      Coi như lên chiến trường tướng sĩ cũng phải mài đao sèn soẹt, mặt mũi của nữ nhi gia chính là vũ khí sắc bén, nhất định là phải cố gắng trang điểm phen, sáng rực chiếu người, giết các nàng chừa mảnh giáp.

      Thẩm Họa cười, chỉ : "Dung mạo nữ là vì người tri kỷ, lại phải gặp nhi lang (chàng trai). Lại nử tử giữa lúc tranh nhau đọ sắc, chẳng phải là tàn sát lẫn nhau?"

      Căn bản là lời tùy ý ứng phó "Quỳ khó dây dưa" qua loa tắc trách, Mộc Quỳ lại là nghĩ sai, cười hì hì chợt hiểu chờ Thiếu Tướng quân trở lại nhất định trang điểm biểu nương càng thêm như hoa như ngọc, khiến Thiếu Tướng quân chúng ta thấy biểu tiểu thư lập tức "Quăng mũ cởi giáp".

      May mắn chính là Thẩm Họa trải qua sóng gió ở đám nam học sinh, mặt thấy gợn sóng, cũng thiếu chút nữa buồn bực xuất huyết trong miệng, cũng tiện giải thích cho Mộc Quỳ ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ là đứng dậy.

      Bởi vì Hoàng thị chu đáo, sớm nửa canh giờ phái nha hoàn đến trong từng uyển truyền lời, chắc là đặc biệt giữ lại thời gian để tiểu thư các uyển có thể xuống học đường có đủ thời gian sửa sang trang điểm bản thân, Thẩm Họa đặc biệt trang điểm, chính là tới sớm chút.

      Lúc này Mộc Quỳ lại khép chặt miệng, cánh tay cản lại, ý bảo biểu tiểu thư dừng bước lại, nàng nghiêng người mày cứng lại, lỗ tai bén nhạy run rẩy ngừng giống như tai con cáo. Trong lòng Thẩm Họa biết Mộc Quỳ này nhĩ lực hơn người nhất định là nghe được chuyện quan trọng gì đó, hiểu ngầm trong lòng cũng quấy rầy nàng ấy.

      Chính là đàng hoàng đứng ở bên cạnh cũng thử nghe tới chút, chỉ nghe trong thủy tạ cách đó xa có thiếu nữ xì xào bàn tán, chắc là cái gì nàng cũng nghe được lắm, thế nhưng tiếng cười túm năm tụm ba tràn đầy hả hê giễu cợt lại lọt vào tai ràng, Thẩm Họa rất là quen thuộc tiếng cười duyên dáng trong đó, chính là Kiều Mặc Lan, ngoại tổ mẫu thương .

      " là đê tiện vô sỉ!" Mộc Quỳ thu lỗ tai nghiêm mặt đột nhiên tức giận mắng tiếng.

      Thẩm Họa nóng vội, trước che Mộc Quỳ phồng quai hàng, để cho nàng ấy chú ý tránh cho khiến người ta nghe thấy gặp phải rắc rối, bây giờ nàng cũng có năng lực bảo vệ họ chu toàn, thấp giọng hỏi: "Em lại nghe được cái gì?"

      Mộc Quỳ hừ lạnh, trong lòng khinh bỉ phen ba vị tiểu thư trong thủy tạ, bèn kề vào bên tai Thẩm Họa tỉ mỉ tràng mới vừa nghe được, cuối cùng nắm quyền : "Biểu tiểu thư cần lo lắng, có Mộc Quỳ ở đây, quyết để cho các nàng bắt nạt."

      Thẩm Họa nghiêm túc suy nghĩ chút, "Bây giờ em là người hầu ở Hầu phủ, vẫn là thu liễm lại tốt hơn, lát tự ta cẩn thận, em ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi, tuyệt đối đừng nhúng tay, ta tự có chừng mực."

      "Mộc Quỳ là người phủ tướng quân, cũng phải là nha hoàn Hầu phủ, sợ đắc tội các nàng." Mộc Quỳ nhe nhe răng, nhìn chằm chằm nơi kia muốn bỏ qua cho như vậy.

      Nha đầu này đừng thấy thường ngày dáng vẻ thiếu nữ u mê cười hì hì, vô cùng thích đổ làm son phấn, trâm ngọc trai trâm cài, ngược lại là bản tính là Hiệp Can Nghĩa Đảm ( hùng gan dạ giúp đỡ kẻ yếu). Thẩm Họa hỏi sao họ lại đến phủ tướng quân làm người hầu, ngược lại Mộc Quỳ, Mộc Cẩn giấu diếm cái gì, tỉ mỉ thân thế.

      Hai người vốn là tỷ muội thứ xuất của quản gia đình giàu có, phụ thân vốn cũng đau thương, bởi vì án phế thái tử năm đó bị dính líu rất nhiều, phụ thân vì chạy trốn bỏ lại họ, chỉ dẫn theo ca ca tỷ tỷ con vợ cả vội vàng chạy trốn.

      Hai người họ lại bị quan nha bắt lại, thuận theo định tội nữ gia quyến còng tay xiềng chân đưa quân doanh trấn thủ biên cương Nam Cương sung làm quan kỹ, vốn tưởng rằng phải mặc cho người chà đạp.

      May mà khi đó Tiêu Dịch tiếp nhận quân vụ Nam Cương, thủ tiêu doanh quân kỹ lã lướt này, để những tội phụ này đến trong đất cùng trồng trọt lúa nước, cây giống, giúp đỡ nấu cơm trong quân doanh với tướng sĩ.

      Ngày đông khâu vá áo bông chống lạnh cho các binh sĩ ra tiền tuyến, mặc dù là việc tay chân nhưng là việc tôn nghiêm hơn nhiều so với "Việc tay chân" giường kia.

      Nhưng cũng có người coi thường quân lệnh của Tiêu Dịch, lén lút cho rằng các nàng tiếp tục làm quân kỹ tùy ý cưỡi, bởi vì tỷ muội Mộc thị trẻ tuổi xinh đẹp chính là bị Phó tướng quân theo dõi.

      Lúc ấy, Tiêu Dịch vừa vặn ngang qua định tuần tra gia cố tường thành hẻo lánh chút, thấy loại chuyện này xảy ra, mặt mũi u lạnh lẽo giơ đao lên kiếm liền chém xuống đầu phó tướng kia, coi như là xuống □□ ngay tại chỗ.

      Lúc ấy chọc tốp tướng lĩnh Nam Cương rèn luyện cùng quân Tiêu gia bất mãn, cùng nhau tới quân doanh chinh phạt Tiêu Dịch tùy ý chém giết tướng lĩnh mắc tội hình.

      Bởi vì doanh quân kỹ ở Đại Lương là được ngầm thừa nhận hợp pháp, thủ tiêu coi như xong lại còn giết người, nhưng Tiêu tướng quân sớm có chuẩn bị bày Hồng Môn Yến.

      Tuy
      [​IMG]
      ChrisDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :