1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Lãnh vương gia, lãnh vương phi - Quân Dao

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 13: NỮ TỬ VÔ TÌNH.

      “ Lão thần y! Phiền ngài rồi!” Diệp lão ngỡ ngàng nhìn tiểu nữ kia. Từ khi nào lão và nàng trở nên xa cách như vậy?

      “ Ngươi cái nha đầu máu lạnh này!” Lão thần y tức giận đến mặt cũng đỏ bừng, lần đầu tiên trong đời Vũ Quân thấy lão nổi giận như vậy. Vũ Quân thở dài nhìn bóng lão phẫn nộ bỏ . Nàng nợ lão quá nhiều rồi!

      “ Nhìn ra ngươi là kẻ vô tình!” thanh lười nhác khiến Vũ Quân giật mình.

      Mạc Kỳ Phong thân tử y tuấn lãng tựa vào bên cửa, mắt phượng híp lại nhìn nàng đánh giá. Nữ nhân này vừa tỉnh dậy liền trở mặt cùng Diệp lão, mắt cũng chẳng buồn chớp cái. Cái mạng vừa được nhặt về liền cùng thấy thuốc rạch mặt, nàng ta là sợ sống quá lâu sao?

      “ Vương phi của Huyền Vương ngài, vô tình làm sao xứng với ngài.” Vũ Quân nhàn nhã mở miệng, kéo lại góc chăn bị lệch, chậm rãi nằm xuống.

      “ Vương phi của Bổn vương? Chỉ bằng ngươi cũng xứng đáng sao?” Mạc Kỳ Phong hừ lạnh, phất tay áo rời . Nếu còn ở lại, dám chắc mình bóp chết nữ tử này.

      Vũ Quân hai mắt sâu hun hút nhìn lên đỉnh màn. ra chuyện cũ lại tàn nhẫn như vậy. Mạng đổi mạng, mạng của mẫu thân nàng đổi lấy mạng của gần ngàn người của Xuân Vụ sơn, trong đó có cả nàng. Năm đó Lục An Giao ngờ tới mẫu thân luyện đến tầng cuối cùng của Băng Tri kiếm pháp, nên mẫu thân mới có thể thay đổi được cục diện khi đó. Cho nàng dùng băng sơn tuyết liên, truyền hết nội công đời vào cơ thể còn chưa phát triển của nàng, lại vì đảm bảo an toàn mà bất chấp tính mạng dùng chân khí còn lại phong bế công lực đó trong người nàng. Bao nhiêu đau đớn? Bao nhiêu dày vò? Nàng nghĩ đến chính là cay cay khóe mắt.

      Khẽ trở mình, đụng vào miệng vết thương, đau đến nhăn mày, Vũ Quân cười bất lực. tại thân thể của nàng còn quá yếu đuối, chín năm qua dưỡng bản thân thành cái nữ tử yếu ớt, tại muốn thay đổi cũng mất nhiều thời gian.

      Tình trạng tại của nàng, rời khỏi Vương phủ là điều thể, hơn nữa, đây lại là nơi an toàn nhất. Lục An Giao kia có muốn tính toán nàng, cũng thể chạm tới. Huyền Vương phủ là chỗ nào? Muốn đến liền đến sao? Chỉ cần nàng tĩnh dưỡng tốt, chọc tới vị ôn thần kia, chắc chắn có ngày rời . Phá phong bế trong người nàng phải mất ba ngày ban đêm, cũng cần có người trợ giúp, nên thể gấp gáp. Thù cũ nợ mới, Lục An Giao, lần này chúng ta tính toán lần cho hết!

      Ánh mắt lóe lên tia độc ác, khóe môi nàng nhếch lên, cười đến quỷ dị. Gần mười năm chất độc hẳn là ngấm vào máu. Bà thích dụng độc? Ta chơi cùng bà. Năm đó rời Xuân Vụ sơn, mẫu thân cho nàng túi hương kỳ lạ, nàng luôn thắc mắc cái túi hương mùi thơm đó, sao lại bắt nàng đeo. tại liền biết, Yên Chi thảo bình thường vô hại, nhưng đối với người dùng máu nuôi trùng lại là loại độc mãn tính vô sắc vô vị, dần dần lấy mạng của ngươi mà ngươi hề hay biết. Mẫu thân đưa nàng đến Vân phủ, ngoài việc đảm bảo an toàn cho nàng, còn là để nàng trở thành thanh đao bén nhọn, khi nữ nhân kia chú ý, kích lấy mạng bà ta.

      Nàng ngại trở thành công cụ, thù này dù có mất mạng, nàng cũng phải lôi mẫu tử họ chết theo.

      Linh Lan công chúa ngồi trong căn phòng hoa lệ của phủ Công chúa, đôi mắt xa xăm nhìn vô định. Nàng ngờ tới sau bao năm qua, nàng lại có thể cùng Vân Phương chuyện, càng nghĩ tới tiểu nữ kia thế nhưng là con của Khanh Khanh. Chuyện xưa cũng nực cười, nàng đường đường là công chúa nước, lại kết giao với cái nữ tặc. Đó là năm nàng 16 tuổi, lòng ái mộ thanh mai trúc mã là Vân Phương, trốn khỏi cung theo chinh phạt biên thùy. Nàng nhớ mãi khoảnh khắc nàng nhìn thấy nam tử đó, mi thanh mục tú, tuấn ngời ngời, nước da trắng trẻo khác hẳn những nam nhân nơi biên thùy. Nếu nam tử này là nữ nhân, hẳn họa thủy khuynh quốc khuynh thành. ra xấu hổ, năm đó nàng liền quên bẫng trúc mã Vân gia kia, lòng muốn gả cho nam tử đó. Để đến khi nam tử tuấn tú nọ vì cứu Vân Phương đỡ lấy tên, lại bất chấp tính mạng trốn vào trong rừng, trái tim thiếu nữ của nàng liền chấn động. Ngoại bào trút xuống, thân thể mỹ lệ ra, có lồi có lõm, chính là thân nữ tử. Miệng Linh Lan mở lớn đến mức có thể nhét quả trứng, hai mắt trừng lớn. Lâm Tiêu cư nhiên là nữ tử! dám lừa gạt tình cảm của nàng!

      Lâm Khanh Khanh cắn răng rút mũi tên vai ra, thoát ngoại bào, máu nhuộm trung y trắng muốt thành màu đỏ thẫm. Đau! Lần này là do nàng khinh địch, nên mới chịu tên này, cũng may huynh ấy sao.

      “Sạt!” Lâm Khanh Khanh giật mình quay lại “Ai?”

      Bất chấp vết thương chảy máu, nàng dùng khinh công lao ra, nghĩ tới bắt gặp nữ tử những ngày qua luôn bám theo nàng dứt hai mắt trợn lớn, khóe mắt đỏ hoe.

      “Linh Lan?” Khanh Khanh nhàn nhạt liếc nhìn rồi quay lưng vào hang động.

      “Tại sao?” Linh Lan quyết buông tha, nàng muốn mình bị lừa trắng trợn như vậy.

      “Chuyện gì?” Khanh Khanh có nhiều kiên nhẫn với vị nương đỏng đảnh này.

      “Vì sao lại cải nam trang? Vì sao lại lừa gạt ta?” Hai mắt Linh Lan đỏ hoe, khóe mắt long lanh hai giọt lệ.

      “Ta có lừa gạt . Còn nam trang, nữ tử bình thường thể vào doanh trại.” Ánh mắt Lâm Khanh Khanh vẫn như cũ động.

      … Rốt cuộc trà trộn vào quân đội có ý đồ gì?”

      “Chuyện đó thể quản.” Giọng Lâm Khanh Khanh có chút mất kiên nhẫn, nữ tử này lấy tư cách gì chất vấn nàng?

      “Ta cho Vân Phương! Để giết chết !” Linh Lan lửa giận bừng bừng, nữ nhân chết tiệt này cư nhiên lại khiến nàng rung động.

      Chợt bóng dáng phía trước khẽ động.

      “ Ngươi…ngươi…ngươi cho ta uống cái gì?” Linh Lan phẫn nỗ, ra sức vỗ ngực mong thứ nàng vừa nuốt xuống có thể chui ra.

      “Là kịch độc.” Lâm Khanh Khanh nhàn nhạt . “ Nếu chuyện hôm nay lộ ra ngoài, ta đảm bảo mạng của an toàn.”

      …” Linh Lan tức giận đến phùng mang trợn mắt. Nàng sinh ra trong nhà đế vương, từ luôn là viên minh châu được nâng niu tay. Nữ nhân này thế nhưng dám uy hiếp nàng. Nàng ta cho rằng thái y trong cung đếu là đồ bỏ sao?

      “Độc này cách ba canh giờ phải uống thuốc giải lần, nếu thất khiếu chảy máu, chết trong vòng nửa canh giờ.” Tiếng nhanh chậm như ma luẩn quẩn bên tai Linh Lan, cái nữ tử độc ác này…

      ở lại doanh trại, ngày ngày ta đều cho thuốc giải, xong việc giải độc cho . Nếu cẩn thận để lộ, ta đành trốn . Khi đó, tính mạng này của …” Lâm Khanh Khanh nheo mắt nguy hiểm nhìn thiếu nữ khả ái trước mặt. Ngày thấy nàng ta xuất ở doanh trại, nàng biết mình xuất thêm tình địch, chỉ ngờ tới, nàng ta lại bám dính nàng buông. quá rắc rối mà!

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 14: NÀNG TA LÀ NỮ

      “Linh Lan! Nàng sao vậy?” Đương triều phò mã Cố Tri Duy tiến vào phòng, ân cần quan tâm. Phu thê Linh Lan công chúa bấy lâu nay luôn là mơ ước của nữ tử trong kinh thành. đời đôi người, ân ân ái ái. Phải biết rằng, từ cổ xưa, các phò mã luôn luôn là hữu danh vô thực, có thực quyền, chỉ là nam nhân ở hậu viện của công chúa. Mà Cố Tri Duy năm đó thân tài lược hơn người, bản lĩnh so với Vân gia tướng quân tuyệt hề kém hơn, vậy mà bất chấp tiền đồ, lòng hướng Trưởng công chúa cầu thân, khiến Cố lão tướng quân tức giận tới đổ bệnh. Trưởng công chúa cùng phò mã Cố Tri Duy, cho tới nay nhân sinh đắc ý, tình cảm đượm nồng khiến người ta hâm mộ.

      “ Duy ca! Chàng còn nhớ Khanh Khanh ?” Hai mắt Linh Lan công chúa như phủ tầng sương mù, sau đó là bao nhiêu hồi ức, bao nhiêu kỷ niệm về nữ tử từng danh chấn phương.

      “ Lâm Khanh Khanh?” Cố Tri Duy chợt nhăn mày. Ông biết nhiều về nữ tử này, nhớ đến chính là mảnh chán ghét, lại xen lẫn chút khâm phục. Năm đó Lâm Khanh Khanh bất chấp vương pháp, xưng bá mảnh trời Mạc quốc, Cố Tri Duy tuổi trẻ nhiệt huyết, làm sao có thể xem vừa mắt, sau lại biết tin nàng ta bắt giữ huynh đệ tốt Vân Phương, chính là phẫn nộ đến cực điểm. Trong vòng hai năm ông ba lần xuất binh, lòng muốn san bằng Xuân Vụ sơn, lại nghĩ tới cả ba lân đều bại tay nữ tử này. cam tâm, nhưng cũng thể phủ nhận Lâm Khanh Khanh này, bản lĩnh của nàng so với nam nhân bọn họ, chỉ có hơn chứ tuyệt hề kém. thân hào kiệt như vậy, lại cố tình sinh ra là nữ tử, quả trời trêu nhân ý.

      “Sao bỗng nhiên lại nhắc tới nàng ta?” Cố Tri Duy dịu dàng nhìn nương tử, khó nhận ra, Linh Lan công chúa đối với Lâm Khanh Khanh này nhiều hơn phần tình cảm. Năm đó, Vân Phương đem quân san bằng Xuân Vụ sơn, đại công cáo thành, hoàng cung mảnh vui mừng, lại ai thấy Trưởng công chúa luôn cao cao tại thượng lời đoạn tuyệt giao tình với Vân gia tướng quân, đem chính mình nhốt vào tẩm cung gần tháng. Mãi tận sau này, thân là phò mã, ông mới biết ra nương tử mình cùng nữ tặc đó còn mảnh chuyện xưa.

      Linh Lan công chúa nhắm mắt chau mày, chuyện năm đó như lên trước mắt.

      Nàng từng ghét Lâm Tiêu này. Nàng ta cao ngạo, lạnh nhạt. Trong đôi mắt ấy dường như chứa bất kì điều gì khác ngoài Vân Phương. Đáng ghét! Nữ tử này đem công chúa như nàng ném đâu? Dù nàng hiểu ra tình cảm của mình đối với Vân Phương phải thương như nàng vẫn nghĩ, cũng chịu nổi ánh mắt si mê của Lâm Tiêu đối với như vậy. Cho đến khi….đến khi…

      “Lâm Tiêu ngươi bị thương! Muốn đâu?” Vân Phương phẫn nộ nhìn nam tử mang kiếm vai cưỡi ngựa lao trong bóng đêm, bỏ lại cho bóng lưng mờ mịt. Hai tay nắm chặt, ánh mắt khỏi lên chút mất mát. Nam tử kia là thay nhận kiếm, lại ôm vết thương rời . Thân là chủ tướng, sao có thể dời quân doanh. chỉ đành ở lại, tin tưởng Lâm Tiêu tự mình đảm bảo. Đúng! Lâm Tiêu chưa bao giờ làm gì mà chắc chắn. Mà lại biết…

      Linh Lan lén lén rời khỏi quân doanh. Lâm Tiêu lần này bị thương, chắc hẳn lại là về hang động đó. người nữ tử này có quá nhiều bí mật, dù bản thân đối Vân Phương phải tình nam nữ, nhưng cũng là giao tình mười mấy năm, Linh Lan muốn bị hủy tay nữ nhân lai lịch này. thể phủ nhận, nàng hướng Lâm Tiêu có vài phần khâm phục, lại vài phân ngưỡng mộ. nữ nhân, có thể bất chấp lễ giáo nặng nề, theo đuổi nam nhân mình thương, chẳng phải đáng ngưỡng mộ sao? Nàng ta lại nề nguy hiểm, cải nam trang trà trộn vào quân doanh, chỉ để thầm bảo vệ nam nhân kia, phần hi sinh này, chính là khiến Linh Lan nàng nghĩ mãi ra. Nam nhân, đáng giá như vậy sao? Linh Lan dò dẫm trong bóng tối vô tận, lớn lên trong thâm cung, nhưng nàng phải cái công chúa yếu đuối cần che chở, võ công tốt, nhưng nàng là tràn đầy dũng khí. Lần lần theo trí nhớ hướng về hang động nọ, nàng lại biết, lần này, làm thay đổi nhiều điều.

      Ngày hôm sau, Vân Phương tướng quân chấp soái, lệ khí rét người, tiên phong tướng quân Lâm Tiêu ôm vết thương rời , sống chết , hẳn là lành ít dữ nhiều, ba quân phẫn nộ, khí thế sát phạt kinh người, đem quân địch đánh tơi bời, Vân tướng quân đao lấy đầu chủ tướng đối phương, đuổi họ về sâu trong sa mạc. Chỉ là, Lâm tướng quân vẫn tung tích, gương mặt Vân tướng quân vẫn là mảnh lạnh lẽo.

      Linh Lan công chúa bộ dạng nhếch nhác, mệt mỏi trở về quân doanh. ít người nhớ ra, từ ngày Lâm tướng quân rời , vị công chúa này cũng đột nhiên biến mất. Nay trở về lại là bộ bạng này, hẳn là Lâm tướng quân kia sao . Ôm ôn hương nhuyễn ngọc rời , bọn họ lo lắng cho mấy ngày qua quả là làm chuyện dư thừa rồi.

      “Linh Lan?” Vân Phương xuất ngoài doanh trướng, đường đường công chúa cao cao tại thượng, sao lại thành bộ dạng này? Mấy ngày qua lo lắng cho Lâm Tiêu, lại hoàn toàn quên mất Linh Lan này, may hoàng đế ở xa, nếu dám nghĩ đến hậu quả.

      “Vân Phương…” Linh Lan nhìn bóng dáng cao lớn, hai hàng nước mắt tự chủ tràn ra, lao vào lồng ngực vững chãi của nam nhân.

      Binh lính xung quanh hít ngụm khí lạnh. Thương tâm như vậy, phải là bị ép buộc chứ? Lâm Tiêu kia quả lớn gan, ngay cả đương kim công chúa cũng dám làm càn, quá coi thường quân uy rồi.

      “Linh Lan, có chuyện gì?” Vân Phương lúng túng muốn đẩy nàng ra, lại phát áo mình bị nàng khóc ướt đẫm, lại đành lòng, bàn tay vỗ an ủi.

      “Xảy ra chuyện gì? cho ta.”

      Linh Lan công chúa càng khóc đến thương tâm, nàng rất đau lòng. Cái nữ nhân chết tiệt đó, lại dám bỏ lời từ biệt. Nàng ta nhận lời xem nàng tỷ muội, sao lại tuyệt tình bỏ như thế? Ngay cả quân doanh cũng quay lại, nàng ta cần cả Vân Phương nữa sao?

      “Ai dám ức hiếp muội? ta nghe.” Vân Phương hiếm khi dịu dàng, bàn tay thô ráp vuốt mái tóc mềm. Linh Lan cùng lớn lên, phận là quân thần nhưng tình như huynh muội, đem nàng thành muội muội mà đối đãi.

      “Nàng…Nàng ta rồi!” Linh Lan vừa dứt lời, tiếng khóc lại òa lên nức nở khiến Vân Phương đầu óc u mê. “Nàng ta” là ai?

      “Linh Lan! Muội bình tĩnh, cho ta nghe.”

      “Lâm Tiêu là nữ tử.” Linh Lan nghẹn ngào lau nước mắt, lời như sấm đánh bên tai Vân Phương. Linh Lan còn những gì, hoàn toàn nghe thấy nữa.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 16: XAO ĐỘNG
      1.

      Mạc Kỳ Phong bận rộn triều chính, cũng như cũ quên được nụ cười của nữ nhân kia. nhớ mãi Vân Vũ Quân khi đó, sinh mệnh dường như sợi khói trước gió, bạch y nhuốm máu nằm giường, nụ cười của nàng có bao nhiêu thê lương lại đẹp đến mê hoặc. Nàng cười vô lực, yếu ớt lại khiến người ta dám lại gần để che chở thương. hai tháng trôi qua, mạng Vân Vũ Quân cũng được nhặt lại, an nhàn sống trong viện của nàng. Ban đầu vốn định cưới nữ nhi Vân gia về, hảo hảo hành hạ nàng ta, tại lại cách nào động thủ.

      sắp xếp Nguyệt Uyển cho nàng, hai tháng qua lại chưa hề đặt chân đến. là lo sợ, lo sợ bản thân tự chủ mà để ý đến nàng. lạnh lùng tàn nhẫn đem đau thương của nàng dẫm đạp dưới chân, cũng tuyệt muốn xao động tình cảm. Hương nhi của , vì xuất của nàng, tại còn chịu khổ ở nơi nào.

      Trong lúc thất thần đôi chân Mạc Kỳ Phong vô tình dừng lại trước Vân các. nhớ ra, từ khi nào Vương phủ có thêm biệt viện này? Hai bên vắng vẻ, có chút hiếu kỳ tiến vào biệt viện.

      Cánh đào lãng đãng rơi, Vân Vũ Quân thân bạch y thoải mái tựa vào gốc cây, hai mắt khép hờ. Mạc Kỳ Phong bỗng chốc cảm thấy nghẹt thở, tay đưa lên lại dừng giữa trung, trái tim chấn động mạnh. Nữ nhân kia ở dưới tán đào, mong manh như cánh hoa, tùy thời có thể rời khỏi, lại khiến cảm thấy chua xót thôi. Cảm nhận trái tim sai lệch, Mạc Kỳ Phong dứt khoát rời , loại cảm giác này người Hương Nhi cũng chưa từng xuất . Cảm giác này là sao?

      Khuôn mặt tuấn của Kỳ Phong đột nhiên khó coi, từ lúc nào để ý nữ nhân kia như vậy? Hương Nhi vì hy sinh nhiều như vậy, nàng tung tích, thế nào lại vì Vân Vũ Quân mà suy nghĩ?

      “Chiêu Dương!” Mạc Kỳ Phong gương mặt đen sầm dọa người tiến vào thư phòng.

      “Có thuộc hạ!” Chiêu Dương thân hắc y xuất quỷ dị khiến người ta giật mình.

      “Tin tức của Hương Nhi?” Giọng mang chút trầm khiến cho kẻ nghe lén bên ngoài khỏi vì Chiêu Dương mà đổ mồ hôi lạnh.

      “Vụt!” Quân cờ cẩm thạch bất ngờ lao ra phía cửa, Chiêu Dương mặt biến sắc khom lưng đứng đó. Đáng đời! Cười người gặp họa, Diệp Minh ngươi cũng quá thất đức rồi! Xem Vương gia làm sao thu thập ngươi.

      “Vương gia, người đây là muốn giết người?”

      Diệp Minh tức giận rống, xông vào thư phòng. làm gì nên tội cơ chứ! Lại tên Chiêu Dương đáng ghét đứng kia mặt treo hai chữ “đáng đời” làm Diệp Minh tức muốn ứa máu. Uổng công mình lo lắng cho ! là tự bê đá đập vào chân mà

      2.
      Mạc Kỳ Phong khẽ nhăn mày nhìn Diệp Minh, con hồ ly này càng ngày càng có quy củ rồi.

      “Diệp Minh, gần đây ngươi cũng nhàn rỗi quá rồi!” Mạc Kỳ Phong cười như cười, ngón tay gõ thư án, ánh mắt hứng thú dào dạt. Diệp Minh nhìn màn này, hiểu sao sau lưng từng trận ớn lạnh.

      “Vương gia, ta…”

      “Thế này !” Mạc Kỳ Phong khách khí dứt khoát cắt lời (Diệp Minh) “ Gần đây mạn bắc xuất bệnh dịch, ngươi thay ta lên thị sát chút, thuận tay cứu người !”

      “Vương gia! Gần đây ta rất bận mà!” Diệp Minh bất bình kháng nghị “Trước khi lão cha giao cho ta chăm sóc Vũ Nhi, tại ta thể rời !” Diệp Minh trong lòng đắc ý, lý do này của ,Vương gia còn gì bắt bẻ . Dù sao nha đầu Vân Vũ Quân kia cũng giống như nữ nhi của lão cha, có Diệp lão đại danh đỉnh đỉnh làm bia đỡ, còn phải sợ sao? Lại vô tình biết trong lòng ai đó tại như bị mèo cào, Vương phi của Huyền Vương từ khi nào lại để nam nhân khác gọi cả nhũ danh?

      “Ngươi lo ngại Bổn vương hại nàng?” Kỳ Phong nhướn mày nhìn nam nhân như hồ ly trước mặt, trong mắt lóe lên tia tính toán.
      Diệp Minh trong lòng thầm kêu “Xong!”. danh nghĩa là thủ hạ, nhưng với Huyền Vương là tình bằng hữu, bằng , Huyền Vương phủ nhoi này, làm sao giữ nổi chân . Chỉ là cái tên lãnh khốc này hướng xưng Bổn Vương, thực tức giận rồi!

      “Ta có ý đó, chỉ là…” chính là nghĩ như vậy đó. Đừng nghĩ , cái gì cũng biết. Thích khách đêm tân hôn đó, phải do Mạc Kỳ Phong đứng sau giật dây sao? Biết trước nữ nhi Vân gia gả vào Vương phủ có chỗ tốt, chỉ ngờ tên nhãi này lại phủ đầu đòn hiểm ngay đêm động phòng. tại nha đầu kia thân thế , rồi, ai biết tên kia có dở trò hành hạ nàng? Phải biết đó là bảo bối tay lão cha nha!

      “Vương gia, thương thế Vũ Nhi bất thường như vậy, ta rồi, chẳng may nha đầu kia phát bệnh, chẳng phải là…”

      “Đây là quân lệnh!” Bốn chữ ngắn gọn phun ra, nhẫn tâm bóp chết tâm tư nho của Diệp Minh, Mạc Kỳ Phong cau mày, hai chữ Vũ Nhi Diệp Minh thốt ra khiến khó chịu nha.

      “Thuộc hạ tuân mệnh!” Diệp Minh tâm cam lòng nguyện lĩnh mệnh rời , Mạc Kỳ Phong tên tiểu tử này, lại dám lôi quân lệnh ra đàn áp . tức chết người mà! Trước khi , vẫn là qua nhìn nha đầu kia chút.

      Mạc Kỳ Phong nhìn bóng dáng Diệp Minh khuất sau hành lang, đưa mắt lạnh nhìn Chiêu Dương vẫn luôn đứng đó.

      “Thế nào rồi?”

      “Vương gia, Sở nương…”

      3.
      Vân Các

      “Nha đầu! Tỉnh! Tỉnh!” Diệp Minh như gió lốc ào đến, tay vỗ vỗ lên khuôn mặt thanh lãnh tựa vào thân cây mà ngủ kia.

      “Thu móng heo của ngươi lại!” Giọng lành lạnh pha chút tức giận, Vũ Quân nể tình đập tay Diệp Minh. Diệp lão rời , lưu lại nam nhân này chăm sóc nàng. Mà , biết sinh vào cái giờ gì mà như gà mẹ, ngày ngày lải nhải bên tai nàng, khiến người ta đau đầu.

      “Có chuyện gì?” Hỏi cho có lệ vậy thôi, có chuyện gì cũng đâu tha việc làm phiền nàng!

      “ô ô nha đầu muội khiến ta đau lòng!” Diệp Minh bày ra khuôn mặt ủy khuất đến cực điểm, khiến nàng nghi ngờ có phải hay mình vừa làm chuyện gì động trời lắm! Vân Vũ Quân nàng lần đầu biết đến, khả năng ăn vạ có thể di truyền từ cha sang con đó!

      có gì mời rời . Ta rất mệt!” dư hơi sức diễn tuồng cùng ngươi, Vũ Quân tự bổ sung trong lòng như vậy. Nàng đứng lên dứt khoát vào phòng, gần đây luôn rất muốn ngủ. Vừa mới rồi ngắm hoa, như thế nào lại ngủ thiếp !

      “Lão cha nhanh chóng trở lại, muội hãy ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh, đừng nghĩ loạn.” Diệp Minh trầm giọng nghiêm túc. Nha đầu này kiên cường như vậy, đánh chết cũng tin nàng ngoan ngoãn ở lại cho Huyền vương dày vò. Hơn nữa, thương thế của nàng nhìn qua có vẻ tốt hơn, nhưng lại vô tình phát , thời gian nàng ngủ ngày càng nhiều hơn. Phong bế kinh mạch này chỉ sợ đơn giản như vậy.

      “Diệp Minh! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Vũ Quân lười nhác hỏi, ánh mắt lóe lên tia tinh quái rồi biến mất chút dấu vết.

      “Nha đầu! Ta hơn muội ba tuổi! Gọi đại ca ta nghe coi!” Diệp Minh thích nhất người kém tuổi hướng hô to gọi , nha đầu này mới 17 tuổi, lại tiếng Diệp Minh, hai tiếng Diệp Minh, lễ phép mà!

      “Mới hai mươi tuổi, sao lại cằn nhằn như lão già vậy?”

      Trái tim mong manh của Diệp Minh lần này triệt để chết lặng rồi. Chợt thấy nha đầu này và Vương gia sao lại giống nhau như vậy? Đến lời cũng có sức sát thương thể xem thường!

      “Ta sắp rời Vương phủ thời gian!” Giọng của Diệp Minh phi thường nghiêm túc, lo Mạc Kỳ Phong lấy mạng nàng, chỉ sợ hành hạ nàng sống bằng chết. Nha đầu này lại quật cường như vậy, hai kẻ cứng đầu này va vào nhau, nàng yếu thế hơn dĩ nhiên ăn ít khổ. thừa hiểu bản thân quan trọng tới mức có thể ngăn cản Kỳ Phong đối phó nàng, chỉ là vẫn ngừng lo lắng. Nàng có mệnh hệ gì, lão cha chẳng phải giết sao?

      “Nếu Vương gia đến tìm, muội cố nhẫn nhịn chút…” Vừa , Diệp Minh màng lễ nghi bước vào sương phòng, dù sao những ngày qua đều là ra vào nơi này giúp nàng bắt mạch kê đơn. Vả lại, người giang hồ câu nệ tiểu tiết. Diệp Minh chán nản nhìn tiểu nữ nhân ngủ gục bàn, nén tiếng thở dài, như thế nào vừa mới chuyện liền ngủ?

      Cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú, trong lòng Diệp Minh khỏi có chút
      thương tiếc, liệu nha đầu này có chờ được đến khi lão cha tìm được phương pháp thay nàng giữ mệnh?

      Bỗng từng đợt rét lạnh truyền đến từ phía sau lưng khiến Diệp Minh thoáng chốc cứng người, loại áp lực này quen nha!

      “Vương gia?” Mạc Kỳ Phong hai tay khoanh trước ngực, lười biếng tựa bên cửa nhìn Diệp Minh đầy hứng thú. Sau khi cho Chiêu Dương lui xuống, trong đầu tự chủ lên hình ảnh nữ nhân kia ngủ dưới tán đào, đôi chân cũng vô thức tìm đến Vân Các. Chỉ là ngờ gặp màn này.

      “Quan tâm nàng như vậy?” Kỳ Phong lạnh nhạt như có như liếc nhìn thiếu nữ ngủ gục bàn, cứ như vậy chút phòng bị, tò mò hồ lô nàng ta bán thuốc gì.

      “Ta coi nàng như muội muội!” Ánh mắt Diệp Minh kiên định chống lại cái nhìn châm chọc của Mạc Kỳ Phong.

      “Đừng thương tổn nàng! Ngài có để ý nàng!”

      Diệp Minh hai lời dứt khoát rời , đâu dại dột mà ở lại đón cuồng phong. Vũ muội muội, xin lỗi! Hắc hắc!


      CHƯƠNG 17: GIAM LỎNG

      rồi, còn muốn giả vờ?” Mạc Kỳ Phong lười nhác ngồi xuống vì mình tự rót ly trà.

      “Huyền Vương ngài cũng có thể rời rồi!” Vân Vũ Quân ngủ gục bàn kia ngay ngắn ngồi dậy. nhìn ra nàng cũng lười diễn kịch.

      “Ngươi có tư cách đuổi Bổn Vương?” Mạc Kỳ Phong nhíu mi, nữ nhân này cư nhiên hết lần này đến lần khác hô to gọi ở Huyền Vương phủ .

      “Ta có chuyện muốn trao đổi với ngài.” Ánh mắt Vũ Quân chợt trầm, vẻ lười biếng hằng ngày hoàn toàn biến mất.

      “Muốn trao đổi với ta, ngươi đủ vốn sao?” Trong lòng tự chủ nổi lên hứng thú, mạng nàng ta còn trong tay , nàng lấy gì đổi với ?

      “Ta biết ngài chấp nhận hôn ước này. Ngài cũng có nữ nhân ngài mến. Ta cũng chỉ là người vô tội bị cuốn vào. tại ta và nữ nhân kia đổi vị trí cho nhau, ta rời …”

      tới lui, ngươi là muốn rời Vương phủ?” Mạc Kỳ Phong kiên nhẫn ngắt lời nàng.

      “Để ta rời , với ngài hay với ta đều có lợi!” Vũ Quân hiểu, giữ nàng ở lại với có ích gì? Vì sao nhất định muốn lưu lại nàng?

      “Vân Vũ Quân ngươi nghe cho !” Mạc Kỳ Phong thấp giọng gằn từng chữ “Bổn Vương tuyệt đối để ngươi !”

      Vũ Quân lại muốn chửi người rồi! , hận cũng chẳng hận đến nàng, giữ người làm gì!

      “Mạc Kỳ Phong! Ngươi rốt cuộc muốn cái gì đây?”

      “Nổi nóng rồi?” Kỳ Phong nhếch môi, tia đắc ý giấu giếm tràn ra ngoài. Bộ dạng lãnh mạc vô cảm của nàng ta khiến ngứa mắt vô cùng, luôn muốn xé rách vẻ mặt lạnh lùng đó.

      “Ngươi lý!” Vân Vũ Quân nghiến răng, nhịn lại xung động xông lên đấm quyền vào khuôn mặt dương dương tự đắc kia.

      “Bổn Vương chính là cùng lý!”

      Vũ Quân tự nghĩ nàng nhẫn nhịn đến cực điểm rồi! Ngươi cứ thử bị người ta mãi ức hiếp mà biết vì sao mình bị như vậy ! liền biết cảm giác của nàng lúc này!

      Kỳ Phong cảm thấy thư thái nha. Từ ngày thành thân, đây là lần đầu tiên thấy nữ nhân này nổi giận như vậy. Xem ra có cảm xúc hơn rồi! Chợt ánh mắt khẽ động, nhàn nhã đưa tay giữ lấy cánh tay hướng đánh tới. Từ thủ pháp cho thấy trước đây thân thủ nàng ta tệ, chỉ là lực đạo tại chẳng khác nào thêu hoa.

      “Lý lẽ do kẻ mạnh quyết định!” Mạc Kỳ Phong cười tàn nhẫn nhìn Vũ Quân “Nếu còn làm loạn, Bổn Vương e lãng phí tâm tư của người cha thương đến cần mạng kia!”

      rồi dứt khoát vung áo rời . Vũ Quân thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, tại nàng bối rối, Mạc Kỳ Phong vừa người cha thương nàng đến cần mạng… Là Vân Phương sao?

      “Mạc Kỳ Phong! Ngươi quay lại cho ta!” Vũ Quân lao ra ngoài, Mạc Kỳ Phong còn bóng dáng, ngươi lại thấy thị vệ vô thanh vô thức đem Vân các bảo hộ nghiêm ngặt.

      “Các ngươi làm gì?”

      “Vương Phi, Vương gia có lệnh để đám bảo an toàn, từ nay tăng cường phòng ngự Vân các.” Thị vệ mặt lạnh giọng vô cảm.

      “Ta muốn gặp Vương gia!” Mụ nội nó! Đây ràng là giam lỏng nàng, an toàn cái con khỉ!

      “Hồi Vương phi, Vương gia rời phủ.”

      “Khốn kiếp! Ngươi cút qua bên!” Vân Vũ Quân tính liều mạng xông ra, lại nghĩ tới bị tên thị vệ mặt lạnh kia đẩy lại. Mà nàng, lại hoàn toàn có khả năng chống trả.

      “Thuộc hạ chỉ phụng mệnh hành , xin Vương phi thứ tội!” Thị vệ quỳ xuống, muốn khóc mà! Đầu năm nay nô tài dễ làm!

      Vân Vũ Quân phiền muộn trở lại trong phòng, trong đầu ngừng vang lên câu của Mạc Kỳ Phong “lý lẽ do kẻ mạnh quyết định”. tại nàng quá yếu ớt! Còn Vân Phương nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 18: THỎA HIỆP

      Vũ Quân bần thần ngồi dưới gốc đào, nàng ngửa mặt nheo mắt nhìn trời xanh, trong lòng là cảm giác bất lực thôi. Cho dù năm đó nàng thông tuệ cỡ nào, kiếp pháp lợi hại ra sao tại nàng cũng chỉ là tiểu nữ tử trói gà k chặt. Nghiến răng đứng dậy, thuận tay bẻ cành liễu, muốn làm bất kỳ điều gì, trước hết nàng đều cần trở nên mạnh mẽ.

      Luyện kiếm từng là phần máu thịt của Vân Vũ Quân nàng. Bảy năm trước, nàng quên nó, nhưng kiếm pháp thủy chung bỏ nàng. Băng Linh kiếm pháp là kiếm pháp gia truyền của Lâm gia Xuân Vụ sơn. Lạnh lẽo quyết tuyệt, chiêu trong chiêu, sát khí tầng tầng chính là Băng Linh kiếm pháp mà nàng học từ khi cầm kiếm. Từng chiêu thức trong đầu, Vũ Quân vung cành liễu, gần mười năm động, nhìn xem thân thủ nàng gượng gạo đến chừng nào! Khí tức vô thức di chuyển về đan điền, theo chiêu thức, kình lực phát ra khiến mấy khóm mẫu đơn tan tác như vừa trải qua cơn bão lớn.

      Trong viện có động tĩnh , Chiêu Dương ngang qua chau mày. Đôi chân vô tình hướng vào trong viện, lại nghĩ thấy Huyền Vươg phi lảo đảo muốn ngã, tố y nhuộm mảnh đỏ chói mắt, máu tươi khiến môi nàng đỏ cách quỷ dị.

      “Vương phi!” Chiêu Dương lao tới đỡ bóng dáng yếu ớt kia. Nữ tử này hết lần này đến lần khác gợi lên trong thương xót thôi.

      Gần đây Vân Vũ Quân kia yên tĩnh, hề náo loạn đòi nữa, Mạc Kỳ Phong hiếu kỳ, nàng ta trở nên ngoan ngoãn như vậy sao? Bước chân vào Vân các, lại ngờ mình bắt gặp cảnh tượng chướng mắt kia.

      “Vương gia!” Chiêu Dương lúng túng thu lại đôi tay đỡ Vân Vũ Quân lảo đảo đứng lên, hai tay thừa thãi biết để vào đâu, vẻ mặt quẫn bách như đứa trẻ bị bắt quả tang làm việc xấu. theo Vương gia lâu như vậy, còn hiểu Vương gia sao. Lần này chỉ sợ những giúp được, còn gây họa cho nữ tử này.

      Chỉ nghe tiếng “bịch”, nữ tử đứng vững kia mất điểm tựa, hoa hoa lệ lệ ngã xuống.

      “Khốn kiếp! Ngươi đỡ người vậy à?!!” Vũ Quân bất chấp hình tượng chửi người thành tiếng. “ ăn thịt ngươi đâu!”

      Chiêu Dương có chút dở khóc dở cười rồi! Nhìn ra Vương phi này là nữ tử thô lỗ nha.

      “Thuộc hạ ngang qua thấy Vương phi bị thương nên…”

      “Ngươi lui !” Mạc Kỳ Phong phất phất tay áo, trực tiếp đuổi người.

      Chiêu Dương sống lưng ngay thẳng rời , có làm gì sai nha, sao vẻ mặt Vương gia lại u như thế? Vân nương, có gì bất trắc xin thứ lỗi cho ta! thấy bản thân hỏng rồi! Tại sao lại học Diệp Minh những thói hư này chứ?

      “Vương gia tìm ta có việc gì?” Vũ Quân khôi phục nét mặt lạnh nhạt, nhìn Mạc Kỳ Phong trực tiếp bước vào phòng. tìm nàng có chuyện gì tốt đẹp chứ?

      “Bổn vương phá hỏng chuyện tốt của ngươi sao?” Phun xong câu này, Mạc Kỳ Phong chợt hiểu cảm giác hối hận muốn nuốt đầu lưỡi vào bụng. Sao nghe như ghen tỵ chứ? Tuyệt đối là nhầm! tức giận nữ nhân này quyến rũ thuộc hạ của ! Đúng, là tức giận vì lý do này! Tự mị hoặc bản thân, Mạc Kỳ Phong thản nhiên bước vào phòng, thản nhiên ngồi xuống tự mình rót trà.

      “Vương gia đại giá quang lâm, chỉ là để hỏi tiểu nữ câu này sao?” Vũ Quân ninh mi, ánh mắt nhìn kẻ kia từng tầng khiêu khích. Mạc Kỳ Phong này là đến thăm dò nàng.

      “Vương gia cần canh chừng nghiêm ngặt như vậy. Ta rời !” Vũ Quân nén tiếng thở dài, nhấp ngụm trà. Nàng bây giờ làm cái gì cũng đều thể, hay có khác gì?

      “Ồ!” Kỳ Phong khẽ nheo mắt, trở nên ngoan ngoãn?

      “Ta ở Vương phủ có ăn có mặc, nhàn nhã rong chơi. Vương gia có vẻ mặt như vậy, là hận thể đuổi ta sao?” Vấn đề phải là nàng muốn hay ở, mà là kẻ kia muốn đuổi nàng hay giữ nàng lại!

      cảm thấy ở Vương phủ của ta yên ổn như vậy sao?” biết đãi ngộ của nàng ở trong phủ lại tốt như vậy nha.

      “Vậy cứ từ từ trải qua ngày tháng “yên ổn”đó !” Hai chữ “yên ổn” bị nhấn mạnh như dao đâm vào tâm Vũ Quân. thủy chung vẫn muốn đem nàng ra trút giận.

      “Còn nữa,” Mạc Kỳ Phong phất áo bước ra cửa chợt quay đầu lại “ đừng nghĩ giở trò! Bổn Vương chưa muốn đem Vân Phương khai đao!”


      CHƯƠNG 19: THANH TỐ

      Vũ Quân nghiến răng dậm chân nhìn cái bóng kia. Bà nội nó! Ngươi muốn làm gì cứ làm ! Lại còn chạy qua đây dọa dẫm ta? Lão nương tại sức còn có, hơi đâu mà chạy! Tên này bệnh nghi nặng đến mức thần kinh rồi!

      Mạc Kỳ Phong vừa rời , liền gọi nha hoàn Thanh Tố đến hầu hạ nàng. Thanh Tố là nha hoàn nhát gan hầu hạ Vũ Quân hôm tân hôn, cũng coi như giúp nàng nhặt lại mạng. Nha đầu này khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mới được mua vào Vương phủ trước ngày đại hôn, tính tình mềm yếu nhút nhát lại rất sợ Huyền Vương. Vũ Quân hiểu, ngày hôm đó nàng ta lấy đâu ra dũng khí hướng thư phòng của Mạc Kỳ Phong náo loạn, kéo được đến chỗ nàng.

      “Vương phi, nô tỳ chuẩn bị nước cho người tắm rửa.” Thanh Tố ái ngại nhìn y phục nhuốm máu của Vương phi, nàng rất sợ hãi. Nàng bị cây kim đâm chảy chút xíu máu còn thấy đau, mà Vương phi lại thổ huyết nhiều như vậy, chắc chắn cảm thấy đau đớn. Dù gần đây nghe trong phủ về Vương phi rất tốt, nào là phẩm hạnh đoan chính, nào là quỷ xui xẻo, thậm chí Triệu thẩm ở phòng bếp còn tốt bụng nhắc nàng nên gần Vương phi, kẻo rước lấy xui xẻo vào người, nhưng nàng vẫn nhịn được thỉnh thoảng giả vờ ngang Vân các, lén nhìn Vương phi chút. Nàng nhớ mãi dáng vẻ của Vương phi khi đó, dù đau đớn cũng chỉ cắn răng chịu đựng, lại hứng chịu cơn giận dữ của Vương gia, cần có bao nhiêu dũng cảm? Nàng rất khâm phục dũng khí của Vương phi này, vì vậy khi ma ma hỏi ai đến Vân các, nàng liền e dè đứng ra trước cái nhìn kinh ngạc của Triệu thẩm.

      tên gì?” Vũ Quân thể phủ nhận, nàng đây là giận cá chém thớt.

      Tên chủ nhân vừa trắng trợn uy hiếp nàng như vậy, làm sao nhìn tên nô tài thuận mắt cho được! Huống hồ tên nô tài này là đến giám sát nàng.

      “Nô tỳ là Thanh Tố. Từ nay nô tỳ Vân các hầu hạ Vương phi.” Là tôi tớ, dĩ nhiên Thanh Tố nghe ra được vui trong lời Vương phi, nhưng nàng nghĩ ra mình có sai sót gì, trái tim lại càng lo lắng.

      “Bỏ !” Vũ Quân thở dài. Nha đầu này nhát gan như vậy, nàng nữa trầm giọng khiến nàng ta run rẩy, bộ Huyền Vương phủ này đều là người vô dụng sao?

      “Ngươi chuẩn bị nước cho ta!” Xua xua tay, nha đầu kia vừa vừa chạy mất dạng.

      Thanh Tố muốn khóc mà! Cái gì mà khâm phục, cái gì mà ngưỡng mộ! Nàng hối hận rồi có được ? Vương phi đáng sợ mà!

      “Ngươi sợ ta lắm sao?” Vũ Quân nhàn nhạt cười nhìn nha đầu sợ đến tay chân luống cuống kia. Từ chiều sau khi nàng giận cá chém thớt chút, nha đầu này liền nhìn thấy nàng là run rẩy.

      “Nô tài dám!” Thanh Tố sợ hãi quỳ sụp xuống, hai viền mắt đỏ ửng.

      “Ngươi nhát gan như vậy, làm sao giám sát ta?” Vũ Quân cười châm chọc, tên kia chẳng phải nghi ngờ rất nặng sao? Làm thế nào yên tâm để nàng với con gà này?

      phải! Nô…nô…nô tỳ phải đến giám sát Vương phi!” Thanh Tố lắp bắp nên lời. Vương phi hiểu lầm như vậy, sau này nàng làm sao sống yên ổn chứ!

      “Oh!” Vũ Quân nhướn mày, tiếu ý môi giảm xuống, ngược lại càng nồng đậm.

      “ Là nô tỳ xin tới đây hầu hạ Vương phi!” Thanh Tố nuốt nước bọt, thấy Vương phi nổi giận, liều mạng tiếp.

      “ngươi chủ động xin?”

      “Dạ phải! Thanh Tố tuyệt đối phải đến giám sát Vương phi!”

      Vũ Quân khẽ cau mày. Thanh Tố này giống như giả vờ, huống hồ, nàng ta cần gì giả vờ! Vị trí Vương phi của nàng ở Vương phủ này hoàn toàn là trang trí, đám nô tài có ai biết! Lại thời gian qua ở đây, ít kẻ mắt chó nhìn người, tỏ ra hách dịch coi thường nàng, nếu phải có Chu ma ma trấn áp phía , bọn họ hẳn đem Vương phi là nàng bỏ đói lâu rồi. Mà nha đầu này… Tự nhiên lao vào?!!

      Thanh Tố cảm thấy trán mình lành lạnh, sợ hãi lùi lại phía sau hai bước.

      “Vương…Vương phi…”

      “Tiểu nương!” Vũ Quân thu lại bàn tay đặt trán Thanh Tố, có nóng nha!

      “Ta thấy hề có bệnh, mà sao lại lao đầu vào ngõ cụt như vậy?”

      “Vương phi…”

      theo ta có chỗ nào tốt. Vương phi ta chỉ là cái danh thôi. theo nhầm chủ rồi!” Vũ Quân khẽ thở dài. “ tại ta với ma ma cần người, lần sau nên chú ý, chọn chủ tử có tương lai chút!”

      Thanh Tố ngây ngẩn cả người. Tròn mắt nhìn Vương phi trước mặt, tròng mắt đỏ ửng cũng ráo hoảnh.

      “Vương…Vương phi!” Thanh Tố òa lên khóc, bám chặt chân Vũ Quân buông. “Vương phi người đừng đuổi nô tỳ!”

      Thanh Tố ngốc, nàng dĩ nhiên nhìn ra vị thế của Vương phi trong phủ. Chỉ là tự chủ bị nàng ấy thu hút. Có lẽ như mẫu thân nàng từng , đó là “duyên”!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :