1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Lãnh vương gia, lãnh vương phi - Quân Dao

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 9.1: HOA MÁU NỞ TÂN HÔN

      việc dài dòng, diễn ra lại chỉ trong chớp mắt. nhìn nàng như có như cong khoé môi, vung tay lên, lưỡi kiếm xẹt qua cổ của hắc y nhân, nàng nhìn chằm chằm thân thể to lớn đổ gục xuống đất. Có phải đến thời điểm nào đó, người ngã xuống kia là nàng. Vết thương chảy máu kia, phải ở bụng nàng, mà là cổ nàng ? Nam nhân này, tuyệt đối là tàn nhẫn.
      “ Chừng nào Hương Nhi còn chưa bình an trở về, ngươi đừng mơ rời !” Lời lạnh lùng phun ra khiến như rơi vào hố băng. Tâm của nàng, lạnh buốt!

      đỡ nàng nằm lên giường, lạnh nhạt quay . Diệp Minh và Chiêu Dương tiến vào bị màn này doạ sợ.
      “ Thuộc hạ sơ suất!” Chiêu Dương thân huyền y quỳ phịch xuống. Vừa rồi Diệp Minh bị đuổi ra khỏi phòng, uất ức lôi tìm rượu. nghĩ tới gây hoạ như vậy.
      “ Tự lĩnh 80 quân trượng. Dọn dẹp chỗ này !” Tử y nam nhân nhàn nhạt lên tiếng.
      “ Diệp Minh, cầm máu cho nàng ta.”

      Diệp Minh và Chiêu Dương lúc này mới nhìn tới nữ tử nằm giường gấm hoa lệ. thân thanh y giờ nhuốm máu tới mức chói mắt, chăn gấm giường cũng đỏ rực rỡ, biết là màu vốn có hay là máu của nàng. Làn tóc đen sổ tung phủ lên nệm, khuôn mặt trắng nhợt vì mất máu, bên khoé miệng nàng vẫn treo nụ cười nhàn nhạt. Dường như nhiễm chút khói bụi nhân gian, nàng tuỳ thời có thể biến mất khỏi thế gian hỗn tạp này.
      “ Vương gia, nàng…”
      “ Nàng ta bị thương!” Nam nhân kia nóng lạnh . Như thể là người ngoài cuộc, như thể phải kẻ khiến nàng bị thương. Nộ khí khiến hô hấp của nàng gay gắt hơn, máu chảy ra càng nhiều.

      “Vương gia, người…” Diệp Minh dường như muốn nổi giận. Thân thủ Vương gia hơn ai hết, tính cách lại càng hiểu hơn. Nhưng nữ tử này là bị ép buộc, nàng tâm cam lòng nguyện bị đưa đến đây. Vương gia lần này quá mức nhẫn tâm rồi!
      “ Trước ngươi chữa trị cho nàng trước .” theo Vương gia nhiều năm Chiêu Dương tự nhiên cũng hiểu nội tình. hiểu Vương gia, Diệp Minh lần này, chỉ sợ quá nóng vội rồi.

      Diệp Minh tiến đến bên giường, giơ tay muốn đỡ nữ tử yếu ớt thở kia dậy. bề ngoài hoa hoa công tử, nhưng tuyệt phải loại người phóng túng. Cùng Huyền Vương bấy lâu nay, lại càng hiểu thể tuỳ tiện tin người. Chỉ là vô tri vô giác, nữ tử này khiến thương tiếc.
      “ Ta có thể tự lo được.” Giọng yếu ớt vang lên mang theo bảy phần kiên định. Nàng nhìn về phía nam nhân kia, cánh môi hơi cong lên.
      “ Ta thân là Huyền Vương phi, Diệp công tử nên giữ lễ. Vết thương này, tự ta có thể xử lý. Phiền ba vị ra ngoài, tránh cho ảnh hưởng tốt đến thanh danh của ta cũng như ba vị đây.” thả nàng ? nhất quyết lưu nàng lại để dày vò? Được! Nàng chơi cùng !

      Nàng ngồi dậy, tay ôm miệng vết thương, tay kia chống đỡ bản thân về phía bàn trang điểm. Sau khi bị hạ trùng, nàng luôn ở tiểu viện của Vân Như Nguyệt, cách nào trở về Vong Tình cư, bị gả cũng chỉ có tấm thân là của mình, tại mang ngân châm. Nhưng khi bỏ bớt trang sức, nàng phát bàn trang điểm có bộ tú châm. Ít ra có thể dùng được. Còn về an toàn gì đó, nàng bây giờ chỉ còn thiếu cái chết nữa thôi.

      Nàng cầm tú châm đến bên chiếc bàn được phủ khăn đỏ rực rỡ giữa phòng, nến đỏ vẫn lung linh cháy, sáp nến từng giọt từng giọt xuống khiến mũi nàng chợt cay cay. Nàng cũng xem như tân nương thất bại nhất !
      “ Ba vị định ở lại đây nhìn ta thay đồ chứ?” Ninh mi nhìn ba nam nhân vẫn sừng sững trong phòng này, giọng nàng đầy giễu cợt. Tay bắt đầu cởi ngoại bào, ánh mắt nàng chưa từng nhìn lần nào nữa, tâm dường như cũng muốn lạnh rồi.

      phẩy tay ý bảo Diệp Minh và Chiêu Dương ra ngoài, bản thân lại lười biếng dựa vào bên cửa rời . muốn thử xem xem, nữ nhân này, đến tột cùng là chơi trò gì!
      “ Vương gia? Ngài đây là lưu luyến tiểu nữ sao?” hề liếc nhìn nam nhân đứng đó, nàng cất giọng châm chọc.
      “ Vương phi của ta!” cong khoé môi, nhìn nàng đầy hứng thú “ ngươi là đuổi tân lang là Bổn Vương sao?”

      Nam nhân này! Tuyệt đối là vô lại! Bàn tay cởi y phục của nàng dừng lại, mắt thấy có ý định rời , nàng cắn răng cởi trung y trắng muốt, lộ ra mảnh yếm đào thêu bạch liên. Dù sao nên thấy nên thấy, ngày đó ở Hoàng Giác tự phải đều thấy rồi sao!

      Hơ tú châm ngọn lửa yếu ớt, nàng mắt cũng hề chớp,châm vào ba huyệt vị người. Máu tạm thời được cầm lại, nhưng nếu có thuốc trị thương, chỉ sợ cái mạng này của nàng, cho dù có giữ được cũng chỉ còn ba phần.
      “ Vương gia!” Bên ngoài truyền đến giọng trầm trầm của nam nhân gọi Chiêu Dương.
      “ Để ở đó!” Nam nhân kia lười biếng, đến cũng ngắn gọn quá mức, khiến nàng căn bản là cách nào hiểu được họ gì.
      phất cánh tay, cửa phòng như gió mở ra rồi lập tức đóng lại, mà hòm thuốc kia, ngay ngắn đặt bàn. Nàng hít ngụm khí. Nam nhân này, quá mức khủng bố rồi!
      “ Tạ Vương gia!” Nàng mở hòm thuốc, lấy kim sang dược tự mình xức lên, khỏi hít hơi, chung quy vẫn là da thịt của mình, vẫn đau xót thôi.

      Nàng kéo vạt áo lên, chỉnh lại y phục ngay ngắn rồi hướng nhìn tới kiên nhẫn chờ đợi. Mà , thuỷ chung gì, yên lặng tại đó nhắm mắt dưỡng thần. Cả hai như đều thử thách nhẫn nại của đối phương.
      “ Vương gia!” Bên ngoài có tiếng người tới nhất thời phá tan khí quỷ dị trong phòng.
      “ Chuyện gì?” Thanh lành lạnh mang chút bất mãn.
      “ Bên ngoài có đám người giang hồ xông vào Vương phủ, muốn…” giọng bên ngoài có chút run rẩy. Nếu phải có chuyện cấp bách, ngàn vạn lần muốn đến phá hoại đêm xuân của Vương gia đâu.
      “ Khốn kiếp!!” gầm rồi phất tay tiến ra phía cửa, nàng cúi xuống lén thở phào hơi. còn ở đây nàng biết làm thế nào.
      “ Ồ, Bổn Vương quên cho ngươi chuyện” Nam nhân kia như nghe được tiếng thở nhõm của nàng, chợt quay lại nhìn nàng, khoé môi cong đến lợi hại khiến nàng thầm kêu “ ổn”
      “ Hôm đó ở Hoàng Giác tự, Bổn Vương cái gì cũng thấy!” rồi tiêu sái rời , khiến nàng chỉ có thể đứng đó giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Khốn kiếp! Cái nam nhân khốn khiếp! Vậy mà dám ngồi im đó nhìn nàng…
      điên mất! Nàng như thế nào lại sơ suất như vậy cơ chứ! Hỗn đản! dám đùa cợt nàng! Trời ơi! Nàng tạo cái nghiệt gì cơ chứ?
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 9.2: HOA MÁU NỞ TÂN HÔN

      Thay thân tố y, nhàng bước khỏi bình phong, nàng trợn mắt nhìn hồng y nữ tử thong thả uống trà trong tân phòng.
      “ Ngươi là ai?” Nàng cảnh giác nhìn nữ tử lạ mặt. Tân phòng của nàng vừa mới dọn ba cái xác chết, nàng là người thứ tư chứ?

      Nữ tử kia như vô cảm, coi nàng hoàn toàn thành người vô hình, thong thả dùng trà, lãnh khí từ người nàng ta toát ra so với Vương gia kia tuyệt hề kém hơn, chỉ là so với ít hơn phần thâm trầm, phần thị huyết, lại nhiều hơn phần thanh lãnh, phần băng giá.
      “ Ta chẳng qua nghỉ lại chút. làm hại ngươi.” Hồng y nữ tử nhàn nhạt liếc nàng rồi lại trầm tĩnh uống trà.
      “ Nhìn bộ dạng của ngươi còn đủ khả năng làm gì ta sao?” Nàng cong môi cười đến vô lại “ Ngươi là Lãnh Lăng Lăng.”

      phải là câu hỏi, mà là khẳng định. Từ năm ngoái, giang hồ nổi lên hồng y ma nữ giết người gớm tay khiến đám nhân sĩ giang hồ tự xưng là danh môn chính phái kia lo lắng đến bạc đầu. Nàng từng điều tra qua, vô tình phát mấy kẻ chết oan dưới tay ma nữ kia đều là những kẻ khốn kiếp dơ bẩn khiến lòng người oán hận, tự chủ hướng tới ma nữ này chút tán thưởng, chút thưởng thức. Nay được gặp mặt, hổ danh người trong truyền thuyết, quả tầm thường.
      “ Ngươi bị đám người giang hồ đó truy đuổi tới đây?” Vừa rồi nàng có nghe đám người giang hồ xông vào Vương phủ, hẳn là vì nữ tử này .
      “ Ta tới tìm .” Hồng y chút xao động.
      là ai? Là Huyền Vương sao? Ngươi là đến giết ?” Sao nàng thấy tâm mình như nở hoa vậy chứ! Nam nhân chết tiệt! Xem ngươi làm sao ứng phó.
      “ Nhàm chán!” Nữ tử kia miệng ngọc phun ra hai chữ, ánh mắt nhìn nàng có chút… khinh bỉ!

      Là khinh bỉ! Nữ tử kia lại nhìn nàng khinh bỉ? Nàng là gây nghiệt từ kiếp trước sao? Nàng ảo não trong lòng. Vương phủ này, tuyệt phải nơi tốt! Trong buổi tối, nàng vòng quỷ môn quan trở về, lại liên tiếp bị đùa giỡn, bị khinh bỉ. Tuyệt tốt đẹp gì.

      Nàng cầm tú châm đến trước mặt Lãnh Lăng Lăng, dù có bị khinh bỉ tân phòng của nàng cũng muốn có thêm hồn nữa đâu. Đành cứu nàng ta trước.
      “ Ngươi trúng nhuyễn công tán này giống bình thường, còn có thể vận nội lực,lại càng nguy hiểm hơn. Tuy dùng nội lực có thể bức ra được bốn phần, nhưng dược này có dị dược, thể dùng nội lực, nếu đoạn gân mạch mà chết.”

      Trước tiền sảnh Huyền Vương phủ, đám nhân sĩ giang hồ ồn ào náo loạn.
      “ Kinh động đến Huyền Vương chỉ sợ là…”
      “ Cái con rùa rụt đầu ngươi! chỉ là Vương gia, có thể gây chuyện gì? Huống hồ chúng ta là trừ hoạ cho dân…”
      “ Phải đó! Ả trúng nhuyễn công tán của ta, tuyệt đối thể sống sót. nhân cơ hội này diệt trừ ả, còn đợi đến bao giờ?” rồi dứt khoát hướng đại môn vương phủ xông tới.
      “ Á!” Chỉ nghe tiếng thét, nam nhân kia nằm quằn quại mặt đất.
      “ Nửa đêm cả gan xông vào Vương phủ, các ngươi là muốn làm phản?” Thanh lãnh như từ chốn địa ngục vọng lại.
      Hồi lâu, lão giả mặc áo bào trắng bước ra thi lễ.
      “ Vương gia trách tội! dám giấu, lão hủ cùng các vị huynh đài đây truy bắt Hồng y ma nữ, trước nắm được thông tin nàng ta trốn vào Vương phủ. Thỉnh Vương gia cho phép các huynh đệ tiến vào quý phủ diệt trừ tai hoạ này!”
      “ Hồng y ma nữ?” Khoé môi cong lên nghiền ngẫm.
      “ Chương chân nhân, có người nhìn thấy ả chạy vào hậu viện Vương phủ!” hán tử từ đâu chạy tới hớt hải , việc can hệ tới tính mạng, nào dám chậm trễ! Lần này nếu diệt nữ tử kia, gặp hoạ chính là bọn .
      việc liên quan đến mạng người, Vương gia hẳn giúp đỡ chứ?” Quả là lão hồ ly, câu ra chặt đứt đường lui của .

      Đám người kéo nhau nhằm thẳng hậu viện Vương phủ, chỉ thấy tân phòng lộng lẫy cánh cửa mở rộng, hồng y nữ tử họ tìm kiếm thản nhiên ngồi thưởng trà.
      nữ! Xem ngươi chạy đâu!” hán tử thét lớn, tay vung kiếm xông tới.
      “ Khoan nào! Các ngươi vội cái gì chứ? Ta còn chưa có giải độc cho nàng xong mà!” Kiếm khí lướt qua, hồng y nữ tử theo bản năng muốn phản kích bị nàng giữ lại. Độc này khi giải thể sơ suất, nếu , có cứu được mạng, võ công cũng toàn bộ mất hết.

      Đám nhân sĩ giang hồ có chút do dự. Từ nơi nào lại xuất nữ tử này? Mà Huyền Vương , thuỷ chung vẫn nhàn nhã đứng bên xem kịch.
      cần biết nàng là ai, trợ giúp nữ kia chẳng phải người tốt đẹp gì!” thân bào xám tro lớn tiếng rồi hướng tân phòng xông tới.
      Đám người này rắc rối! Như thế nào xưng là danh môn chính phái chứ?
      “ Hỗn xược!” Nàng lớn tiếng quát. Xem ra lần này phải mượn uy danh của Huyền Vương rồi.
      “ Tân phòng của Vương phủ há để các ngươi xông vào?!” Nàng lạnh giọng.
      “ Phải chăng các ngươi muốn khinh bạc Vương phi ta?”
      Đám người bên ngoài có chút do dự. Bọn họ đám nam nhân, đêm hôm khuya khoắt lại xông vào tân phòng của nữ tử. Chuyện này truyền ra ngoài, hẳn tốt . Thế nhưng, nữ ma đầu kia nhàn nhã ngồi trong đó, tuyệt đối thể bỏ qua!
      “ Vương gia! Chuyện này…” Lão hồ ly đạo bào trắng lại hướng ném củ khoai lang phỏng này.

      Khoé môi cong lên tà mị, ánh mắt thuỷ chung nhìn ra phía xa xa, dường như chút liên quan đến ồn ào nơi này. Nữ tử kia cũng đủ gian xảo ! xem bản thân thành nữ chủ nhân vương phủ, nàng cũng thích ứng nhanh! Có điều, cho phép sao? Chủ nhân hậu viện này là Hương Nhi! Mà nàng, khiến Hương Nhi đến nay tung tích, lại ở đây bày ra phong thái nữ chủ nhân, khiến người ta chướng mắt. Chỉ là, đám nhân sĩ giang hồ này lâu này xem triều đình vào mắt, nay lại để họ làm loạn ở đây, mặt mũi hoàng thất đem ném đâu?! Huống hồ, những người hồng y ma nữ kia giết đều phải kẻ tốt đẹp gì.

      “ Vương gia!” Lão đạo kia có chút nóng nảy. Tuy độc này là kì độc, phải muốn giải liền có thể giải, nhưng sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ma nữ kia nếu như sống sót, giang hồ khẳng định dấy lên trận huyết phong tinh vũ. Hôm nay, cho dù đắc tội Huyền Vương cũng thể để nàng ta .
      “ Mong Vương gia thứ tội!” Lão cắn răng , dứt khoát ra hiệu cho những người còn lại xông vào. Chuyện đến nước này, quả còn đường lui.

      Nàng mắt mở lớn nhìn đám người mình đầy sát khí xông vào phòng. Tên hỗn đản kia quả chỉ đứng xem. Tay nàng thao tác nhanh hơn, độc này dẫn ra được chín phần, nhưng phần cuối cùng kia lại là phần độc nhất, thể xảy ra sơ suất.

      dạy ta chiêu thức, ta đối phó với bọn họ.” Nàng kiên định nhìn vào mắt hồng y kia, chút do dự .
      “ Ngươi biết võ công?”
      biết!”
      “ Vậy là muốn chết?”

      Nàng có chút biết nên khóc hay nên cười. Nữ tử này! Cho dù miệng ngọc của hay nhả lời, cũng cần mỗi lần nhả ra đều khiến người ta nghẹn họng thế chứ!
      “ Độc trong người sắp giải hết, lúc này tuyệt đối được vận công, nếu thành công cốc.”
      “ Sao phải giúp ta?”

      Nàng muốn khóc rồi! Lúc nào rồi mà còn để tâm mấy chuyện này chứ. Nàng tuyệt phải người lương thiện thấy người giúp người. Có điều, nữ tử như vậy, cứ thế mà mất sinh mạng, lãng phí.
      “ Hứng thú nhất thời!” Nàng cắn răng phun ra bốn chữ. Lâm đại địch, các nàng có nhiều thời gian như vậy. Huống hồ, chỉ cần chút nữa độc liền giải xong, đến lúc đó, nàng tự nhiên an toàn thôi.

      Đám người giang hồ màng đạo lý xông vào phòng. Nàng từ thân thể tốt, lão thần y dạy nàng võ công. Mà quái khí trong người cách nào khống chế nổi, vốn dĩ chưa hề luyện công, nàng làm sao có thể chống lại đám người trâu bò này! Mà nam nhân khốn kiếp kia, khẳng định giúp nàng. Binh đến tướng đỡ, phải liều thôi!

      ai thấy, trong bóng tối, bàn tay nam tử xiết chặt thành nắm đấm, ánh mắt như có lửa. Chỉ là chân thuỷ chung chưa hề nhúc nhích.

      Ném bừa những đồ đạc trong phòng vào đám người xông tới, bất chợt cơ thể như có phản ứng tự nhiên, luồng khí tụ ở đan điền tạo nên cỗ lực chờ phát động. Trong lòng nàng chấn động thôi, cảm giác này quen thuộc, thậm chí dường như là phần của cơ thể nàng. Nhưng tại sao? Nàng trước giờ chưa từng luyện công, cảm giác này rốt cuộc ở đâu ra? “ Nàng từng uống Vong Ưu thảo..” câu của Diệp Minh từ nơi nào vọng lại, chẳng lẽ là khi đó?

      Tâm còn ngẩn ngơ, chỉ thấy kiếm khí loé qua, nàng bị kéo đến muốn ngã, lại nghe thấy thanh lành lạnh của nữ tử kia phun ra hai chữ “ngu ngốc”.
      “ Ngươi mới ngu ngốc! Ở yên đó cho ta! Giải độc tốn bao nhiêu công sức của ta, ngươi muốn thành công cốc hết sao.” Nàng nổi giận rồi nha. Nữ nhân này, khiến người thương mà.

      Chỉ thấy người đau nhói, miệng vết thương ban nãy chưa lành, bị va chạm mạnh, lại tiếp tục chảy máu, nhuộm đỏ thân tố y. Với vết thương này nàng coi như thấy. Vừa đứng lên, cỗ khí trong người như quen thuộc tự mình phát động. Hai đại hán hung hăng tiến tới bị luồng kình khí đánh bật ra ngoài khiến mọi người chấn động. Cả tử y nam nhân nhàn nhã xem kịch kia sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

      Chỉ là…
      “Phụt!” Nàng đứng đó, hoa hoa lệ lệ phun ra ngụm máu. Tố y lúc này đỏ đến chói mắt. Thân mình mảnh mai lảo đảo ngã xuống, gương mặt thanh tú còn chút huyết sắc.
      “ Ngu ngốc!” Trước khi kịp ngã xuống, nàng được hồng y nữ tử đỡ lấy. Thiếu nữ này, ngoài hai chữ này chẳng lẽ còn biết gì nữa sao? Nàng nhếch môi cười, trong người lại bị dày vò đến đau khổ.
      “ Cẩn thận!” Nàng thều thào yếu ớt. Đám người cặn bã này! Cư nhiên dám đánh lén!

      Hồng y nữ tử muốn vận khí, lại bị nàng tay giữ lại.
      “ Đừng nóng vội! Tránh !”
      nữ! Chịu chết !” Đại đao vung xuống, nàng nhắm mắt, dùng hết sức lực đẩy nữ tử kia ra. Dù sao nàng thân này, sống chết nay mai chưa biết, dùng mạng nàng đổi mạng nữ tử này, đáng mà!
      “ keng!” Nàng hé mắt nhìn, thấy thân huyền y chiêu đánh lùi đại đao kia. Nam nhân kia, là giúp nàng sao? Ánh mắt tự chủ nhìn về phía tử y đứng kia.
      “ Vương gia! Xin Người giúp đỡ!”

      Ha ha! ra là hộ vệ này nhìn được mới tự ý xông lên! ra nàng lại tự mình đa tình! ra, thuỷ chung vẫn có đặt nàng vào mắt. Cười khổ tiếng, nàng lảo đảo đứng dậy, ánh mắt như có như đảo qua nam nhân lãnh khốc kia, u lãnh đứng đó, ánh mắt chưa từng rơi về phía nàng.
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 10: TA BIẾT LÃO HỌ DIỆP

      “ Vị đại ca này! đa tạ! Bất quá ngươi cần vì ta mà liên luỵ.” Nàng hướng huyền y nam tử cười yếu ớt. Người này tên gọi Chiêu Dương, nàng từng thấy qua .
      “ Ngươi vẫn là nên trở về .” Nàng nặng , thanh thoát ra, tựa như đặt tại chốn này.
      “Hay cho đám người tự xưng hùng hào kiệt!” Nàng nhếch môi cười nhạt, ánh mắt đầy châm biếm hướng về đám người đứng kia.
      “ Tất cả cùng nhau ăn hiếp cái nữ tử biết võ công. Cái gì danh môn chính phái? Cái gì hào kiệt? Bổn nương, chính là khinh thường!”

      Nàng nghiến răng chịu đựng cơn đau từng đợt từng đợt ập xuống. Đám nguỵ quân tử này, Vân Vũ Quân nàng chính là để trong mắt. Bất quá, nàng cần chút thời gian. Tính toán sai lệch lắm, độc trong người Lãnh Lăng Lăng sắp trừ hết.

      “Vương gia, chuyện này…” Lão đạo sĩ thối kia lần nữa hướng Huyền Vương Mạc Kỳ Phong nãy giờ vẫn lạnh nhạt đứng nhìn. Nữ tử kia hẳn là Huyền Vương phi . Vậy củ khoai lang phỏng tay này, trực tiếp ném cho Huyền Vương là được rồi.
      “ Chuyện giang hồ trước nay Bổn vương can thiệp. Nay để cho các vị tiến vào hậu viện Vương phủ, là giới hạn của ta rồi. Còn lại đành xem bản lĩnh của các vị thôi!” Mạc Kỳ Phong ánh mắt vẫn chưa từng đặt tại nơi này, lạnh giọng .
      “ Nhưng Vương Phi nàng…”
      “ Nàng chút võ công cũng có, lại thân trọng thương. nữ tử yếu đuối cũng thể khống chế, các vị đây hẳn là nên thoái giang hồ chăng?” Thanh mang chút châm biếm khiến những người ở đây giận đến tái mặt.
      “ Vậy xin đắc tội!” Chương chân nhân hướng Huyền Vương thi lễ. tay phất lên, cả đám đại hán tử xông vào phòng.
      Khuôn mặt nàng còn chút huyết sắc, môi lại là nụ cười rạng rỡ tới diễm lệ. Mạc Kỳ Phong à Mạc Kỳ Phong, người vẫn là chưa có giỡn đủ. Vẫn muốn lưu lại mạng của ta? Ta tuyệt để người đắc ý!

      Trong cơ thể như sục sôi hai luồng khí tức chạy loạn khắp nơi, như muốn đem tâm mạch của nàng toàn bộ đánh nát. Đó là hai luồng khí tức hành hạ nàng suốt những năm qua, nóng, lạnh ngừng cắn xé lẫn nhau, giày vò nàng sống bằng chết. Tập trung tinh thần chút, nàng tụ khí ở đan điền, hình thành cỗ lực. Cảm giác đau đớn tăng lên gấp bội, hai luồng loạn khí càng thêm điên cuồng chạy trong cơ thể, dường như muốn đem nàng xé thành hai mảnh. Kình lực lần nữa đánh ra, đem những người xông tới đánh bật ra ngoài sân viện. Ánh mắt Mạc Kỳ Phong trầm xuống, nữ nhân này như thế nào có nội lực mạnh mẽ như vậy. Mà , cư nhiên hoàn toàn hề phát .

      “ Lãnh Lăng Lăng, độc trừ rồi. mau !” Vũ Quân ngoảnh lại mỉm cười cùng hồng y nữ tử. Máu từ khoé miệng từ từ chảy xuống. thân tố y nhuộm hồng.
      “ Ta giúp công. Ta tên Vân Vũ Quân. Hãy đưa Vũ Quân về Xuân Vụ sơn.”

      Thân ảnh bé gợi lên loại bị thương thành lời. Ánh mắt nàng lần nữa tự chủ hướng tới Mạc Kỳ Phong đứng đó. Tim nhói lên. Là lỗi của nàng! Nàng đem tâm mình đặt vào người nên đặt, đổi lại đau thương cho chính mình mà thôi. Nàng ôm mộng hoá phượng hoàng, chỉ là lần đầu nhìn thấy , ánh mắt nghe lời mà đuổi theo bóng dáng đó. Trong mắt nàng, phải Huyền Vương cao cao tại thượng, cũng phải Uy Vũ tướng quân thiết huyết sa trường, chỉ là kẻ đơn, giống như nàng. Nàng cũng muốn gặp nữ tử mà hơn tính mạng kia lần, được nam nhân như vậy nhất mực thương, nàng ta quả rất hạnh phúc .

      Lãnh Lăng Lăng vươn tay đỡ lấy thân nữ tử ngã xuống, trong mắt nổi lên tầng sát ý. Nàng vẫn luôn dật núi, hề quan tâm thế . Những kẻ nàng giết kia, có ai đáng chết? Tham ô, cướp bóc, cưỡng bức dân nữ, hại người vô tội… nàng có giết oan người nào? Ngón tay khẽ điểm huyệt cầm máu cho Vũ Quân, nàng quét ánh mắt lạnh lùng về đám người còn ngây ngốc đứng đó. Sát khí nổi lên, vô thanh vô thức lan tràn cả hậu viện vương phủ. Nàng vốn tại nhà trúc nghe được Huyền Vương phủ có hỷ liền xuống núi, lòng muốn gặp nam nhân kia. Mà đám rác rưởi tự xưng chính đạo này, biết từ đâu nghe được tin tức, mai phục nàng dọc đường , hại nàng trúng độc. Phá hỏng chuyện của nàng, lại khiến nữ tử vô tội thê thảm đến mức này, vậy hôm nay, cái danh ma nữ này, nàng nhận!

      Toả thân khí thế bức người, Lãnh Lăng Lăng đặt Vũ Quân xuống, nhuyễn tiên (roi mềm) bên người vung ra, lập tức khiến đám người xanh xám mặt mày. Theo được nàng ta đến đây, họ cũng ăn đủ khổ, nhuyễn tiên này có bao nhiêu lợi hại, bọn họ đều biết .

      “ Lăng Nhi, dừng lại !” Bỗng tay Lãnh Lăng Lăng bị giữ lại, nàng ngoảnh mặt, nam nhân đó giữ nàng lại. Hôm nay, chịu bước ra, bất luận vì nàng hay vì nữ tử trọng thương kia, nàng đều rất vui.
      “ Dương ca ca, huynh cũng tin ta là ma nữ giết người chớp mắt?” Ánh mắt nàng nhìn như lạnh nhạt, lại tầng tầng dao động mãnh liệt. đời này ai cũng có thể tin nàng, nhưng nam nhân này tuyệt đối được phép.
      “ Đừng giết người nữa!” Nhìn ánh mắt của nàng, Chiêu Dương nhất thời biết phải làm sao, quay mặt , thanh trầm trầm.
      “ Tốt! Huynh tin ta!” Ánh mắt Lăng Lăng trầm xuống, nội tâm là đau đến thấu triệt.
      “ Hôm nay Lãnh Lăng Lăng ta đại khai sát giới, theo ý các vị giang hồ đồng đạo đây, tiếp cái ác danh Hồng y ma nữ này!”

      Nhuyễn tiên vung lên, Chương chân nhân đạo bào bị đẩy lùi về phía sau năm bước, phun ngụm máu.
      “ Ngươi… ma nữ… ngươi…” đám người khí thế bừng bừng lúc nãy bây giờ lại ai có dũng khí xông lên, chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn nàng đem Chương chân nhân đức cao vọng trọng đánh đến thân huyết nhục mơ hồ.
      Nhuyễn tiên vung lên, sát khí ngập trời, thân hồng y thoắt thoắt lên càng thêm quỷ dị. Chợt, kiếm khí phóng tới, làm chệch hướng roi, vớt lại mạng của lão đạo già kia.

      “ Lăng Nhi, được làm càn!” thân Chiêu Dương lao xuống, chế trụ Lãnh Lăng Lăng. khí yên lặng đến quỷ dị.
      “ khụ… khụ…” tiếng ho yếu ớt vang lên phá vỡ trầm mặc. Vân Vũ Quân vốn ngất tại lại ho kịch liệt.

      Lãnh Lăng Lăng lao vào trong phòng, sắc mặt băng giá khẽ chuyển. Chỉ là ngoại thương, sao lại biến thành cái dạng này? Tố y nữ tử nằm đó, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, máu từ khoé miệng ngừng trào ra.
      “ Vân Vũ Quân! Vũ Quân!” Lăng Lăng lay mạnh thân hình mảnh dẻ, nàng cảm nhận được loạn khí trong người nữ tử này.
      “ Lắc mạnh như vậy, là lo lắng ta chưa chết sao?” thanh như muỗi kêu, cũng khiến tâm tình treo lên của Lãnh Lăng Lăng được hạ xuống. “ Mau rời !”
      “ Được! Ta đưa ngươi ! Muốn đến Xuân Vụ sơn? Ba ngày sau, chúng ta ở Xuân Vụ sơn!”
      “Tốt lắm!” Vũ Quân cười nhàn nhạt, khoé mắt lại chảy xuống giọt lệ, máu từ khoé miệng vẫn ngừng chảy ra. Những năm qua, hàng tháng nàng đều phải chịu dày vò của quái khí trong người, dù đau đến tê tâm phế liệt, cũng chưa từng kêu tiếng, chưa từng vì đau đớn đó mà khóc. Thế nhưng hôm nay,cơn đau đến hẹn trước. máu lại ngừng trào ra, chỉ sợ kì hạn tới. Ba ngày, ừ, ba ngày sau nàng được trở về nơi có mẫu thân của nàng, cho dù chỉ còn mảnh linh hồn, nàng cũng muốn trở về nơi đó.
      “ Liền đưa ta , được ?”
      “ Được, chúng ta ngay bây giờ!” Thu lại nhuyễn tiên, Lãnh Lăng Lăng như có như nhìn về phía Chiêu Dương, ánh mặt lại trầm xuống tịch mịch. Vươn tay đỡ Vũ Quân trở dậy, nàng cũng muốn lưu lại nơi này nữa.
      “ Vụt!” Chỉ luồng gió lướt qua, Lăng Lăng ngây ngốc nhìn tay mình trống rỗng.

      Vũ Quân chỉ thấy “ xẹt” tiếng, nàng rơi vào vòng ngực vững chắc, Long Diên hương thoang thoảng lượn quanh. Ngây ngốc nhìn nam tử giữ lấy nàng, mắt chợt dâng lên cảm giác cay cay.

      “Lãnh nương, Bổn vương quan tâm giết ai. Chỉ là, Vương phi này của Bổn vương, thể mang .” Mạc Kỳ Phong thanh đè thấp, nộ khí bên trong. Nữ nhân đáng chết này! chưa cho phép nàng , nàng có thể sao? Xem như tồn tại, ở đó mà bàn chuyện lúc nào sao?

      “ Ngươi buông tha ta ! Cầu ngươi thả ta , có được ?” Giọng nàng yếu ớt như tiếng côn trùng đập cánh, khỏi khiến người ta đau lòng.
      “ Ta với ngươi thù oán, ân oán kia, ngươi tìm Vân gia tính sổ. Mạng này của ta cũng sắp giữ được, thả ta , có được ?”
      Nàng thấp giọng cầu xin. Vân Vũ Quân nàng, chưa từng nghĩ có ngày bản thân phải vì cái gì đó mà hèn mọn van xin. Nhưng hôm nay, nàng chỉ muốn trước khi chết được trở về nhà. Cái gì ngạo khí, cái gì lãnh liệt, nàng quản nữa. Nàng chỉ muốn về nhà.
      “ Bằng cái thân thể này của ngươi, muốn rời ?” Mạc Kỳ Phong cong môi, tiếu ý nhàn nhạt. Tay dùng nội lực, ấn mạnh vào eo kia, khiến nàng hít vào ngụm khí, đau đến nên lời.
      “ Diệp Minh!” Vũ Quân chỉ có thể trơ mắt nhìn ôm nàng về giường, bên phân phó Diệp Minh tới.

      “ Ta phải đưa nàng !” Lãnh Lăng Lăng đứng bên chứng kiến tất cả, nam nhân này, tuyệt dễ đối phó. Chỉ là hôm nay, dù có phải liều mạng, nàng cũng phải mang Vân Vũ Quân . Gia tộc của nàng, coi trọng lời hứa hơn tính mạng, lời , ném châu gieo vàng!
      “ Phải xem ngươi có bản lĩnh đó .” Giọng mang tia thâm trầm cảnh cáo. xem trọng nữ tử này còn trẻ mà thân võ nghệ cao cường. Nhưng nếu nàng cố chấp, cũng đừng trách xuống tay tàn nhẫn.
      “ Vương gia!” Chiêu Dương ở bên chợt nóng nảy lên tiếng khiến Mạc Kỳ Phong có chút bất ngờ. Hộ vệ này theo nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua lời thừa thãi. Hôm nay chẳng những tự ý hành động, lại chủ động lên tiếng cầu xin. Cùng Lãnh Lăng Lăng này, hẳn là có tầng quan hệ.

      “ Vương gia, chẩn ra mạch của nàng.” Tiếng Diệp Minh nặng nề vang lên. Chẩn lâu như vậy, chỉ thấy hai luồng khí chạy loạn, hoàn toàn nắm được mạch tượng của nàng, khiến khỏi cảm thấy có chút thất bại.
      “ Lăng Lăng, chuyện rời để sau , chẩn bệnh cho ta.” Mắt thấy Lãnh Lăng Lăng này vẫn là vẻ mặt thấy chết sờn, quyết tâm mang mình , Vũ Quân có chút đành lòng. Kẻ ngoại đạo như nàng cũng có thể nhìn ra, công phu của Lăng Lăng thể đấu lại Mạc Kỳ Phong, vừa mới vì nàng ta giữ lại mạng, muốn lại đem ném như vậy.

      “ Ta có thể đem !” Lãnh Lăng Lăng nhìn nàng sâu, vẻ mặt chính là chịu từ bỏ.
      “ Lăng Nhi, người nàng vết thương nặng như vậy. tại đưa nàng , khác nào đem nàng vào chỗ chết.” bên Chiêu Dương mực khuyên giải, muốn nữ tử này bị bất kì tổn thương nào.
      đúng đó. Ta bây giờ tốt. nổi.”
      “ Chừng nào ngươi khoẻ lại, ta dẫn ngươi .” rồi tiêu sái quay đầu rời , trực tiếp xem đám nhân sĩ giang hồ đứng đó.

      “ Diệp Minh, ta muốn đổi bạch đà lan.” Mắt nhìn hồng ảnh biến mất trong bóng tối, nàng quay lại nhìn Diệp Minh chuyên tâm bắt mạch.
      “ Loại bệnh này, ngươi chẩn ra đâu.”
      “ Chẳng lẽ ngươi biết?” Diệp Minh nhíu nhíu mày kiếm, quả chẩn ra cái gì, chỉ thấy hai luồng khí tức chạy loạn.
      “ Thứ cùng ngươi gắn bó năm năm, ngươi có thể sao?...khụ…khụ…” Chẳng kịp dứt lời, cơn ho lại ập đến, máu từ khoé miệng lại càng chảy ra đến càn rỡ ( nể nang gì).
      “ Như thế nào…” Năm năm, suốt năm năm ròng như vậy, nữ tử này còn có thể sống, hẳn là kì tích.

      “ Mạn đà la ta trồng sau gian nhà trúc ở Vong Tình cư, Vân phủ. Ngươi muốn có thể đến lấy. Chỉ là tại cho ta bạch đà lan được ?” Hai mắt nhắm lại che giấu đau thương, nàng muốn đến khi chết vẫn còn mơ hồ về bản thân. Cứ như vậy mà chết, nàng cam lòng!
      “ Được, tại ta liền cho . Mạn đà la ta cũng cần nữa.” Khoé mắt Diệp Minh loé lên tia dịu dàng mà chính cũng hề hay biết. Mạng sống của nàng như mành chỉ treo chuông. thân ngạo khí, cứ mơ hồ như vậy mà chết , làm sao có thể cam tâm! Coi như làm việc tốt, thành toàn cho nàng ta.

      Từ trong người lấy ra bình ngọc lưu ly, đổ ra viên thuốc màu trắng ngà đưa cho nàng.
      “ Đa tạ!” Vươn tay nắm lấy viên thuốc, ánh mắt Vũ Quân trầm xuống. Chỉ cần uống thứ này, ngủ giấc, sau khi tỉnh dậy, nàng nhớ lại hết thảy. Trong lòng chợt sợ hãi, có chút muốn bỏ cuộc, mẫu thân muốn nàng quên , chuyện đó có phải rất đáng sợ ? Bao năm qua lão thần y luôn bên cạnh nàng, chắc chắn biết Vong Ưu thảo này, lại hề nhắc đến, có phải hay lão cũng biết chuyện gì đó? Lão quen biết mẫu thân nàng? Cho nên chiếu cố nàng những năm này phải là trùng hợp?
      Ngoài sân, bóng người nhanh nhẹn vọt vào, thân khinh công kia, tuyệt đối là cao thủ.

      “ Nha đầu! được uống loạn!” Thanh trầm trầm mà ổn trọng, người này hẳn còn trẻ. Đến khi mọi người trấn định lại, chỉ thấy thân áo xám đơn bạc đứng đó, mặt tràn đầy lo lắng cùng kích động. Kia phải là Diệp lão thần y Diệp Vô Nhai thần long thấy đầu thấy đuôi của Thần y cốc thoái giang hồ hơn mười năm nay còn có thể là ai cơ chứ?

      “ Cha!” Diệp Minh kích động chỉ thiếu bổ nhào tới ôm lấy lão nhân kia. Lão cha vô lương tâm bỏ mặc trong Thần y cốc, mình rời mười năm nay hề trở về nay lại xuất ở đây, làm sao kích động cho được?
      “ Sao lại giấu ta?” Vân Vũ Quân nhìn mặt người đến, sắc mặt khỏi trầm xuống. Cho dù vì bất cứ lý do gì, là lão giấu giếm nàng lâu như vậy, tâm vẫn là lạnh ít.

      Lão thần y nhìn khuôn mặt còn huyết sắc, lúc đỏ lúc trắng mà khỏi đau lòng. Bị hành hạ đến bộ dạng này, hẳn là quái khí lại tác quái. Mà từ khi bước vào phòng, ngửi thấy hương lan vấn vít trong khí, lão thầm kêu “xong rồi!”. Là bạch đà lan! Nha đầu này hẳn biết rồi! Lúc này lại bị hỏi, lão biết trả lời ra sao.
      “ Cha!” Lúc này lão mới kịp để ý xung quanh, chợt nhìn thấy tiểu tử kia quen mắt quá, có chút giống … nhi tử nhà lão.

      “ Tiểu tử thối! Ai cho ngươi xuất cốc?” Lão gõ mạnh vào đầu Diệp Minh, đây phải nhi tử của lão là ai cơ chứ! Cũng mười năm rồi, lão chưa quay về Thần y cốc, ngờ tiểu tử này lớn như vậy. Nhìn xem, có chút đẹp mắt, chỉ là so với lão năm xưa còn kém xa lắm! Lão vuốt râu đắc ý!

      Diệp Minh uất ức nha! Lão già vô lương tâm này lần là biệt tích tận mười năm. tại gặp lại, điều đầu tiên làm lại là gõ đầu !

      “ Người còn ? Nếu phải hôm nay gặp, con còn nghĩ rằng người bị người ta đuổi giết đến dám về nhà rồi chứ!”
      “ Cái miệng quạ nhà ngươi!” khí nhất thời tràn đầy ấm áp, khiến những người xung quanh bất giác như lu mờ .
      “ Lão già thối!” thanh yếu ớt vang lên khiến Diệp lão lập tức còn tâm tình đắc ý, nhìn lại, chỉ thấy Vũ Quân cười sáng lạn, hai mắt híp lại, cong cong như trăng non.
      “ Có gia đình tốt! Lão thần y, ta biết rồi, lão họ Diệp!”
      “ Nha đầu, lại tái phát sao?” Diệp lão ân cần đến bên nàng. Chợt, hai mắt mở lớn, ánh mắt là thể tin được.
      “ Là máu sao? Nha đầu! Ngươi thổ huyết sao?” Nhìn đến khoé miệng Vân Vũ Quân trào máu, Diệp lão mới phát thân hồng y của nàng là nhuốm máu.

      Thổ huyết? Thổ huyết? Làm sao có thể? Thứ kia dù đến, cùng chỉ là dày vò tâm mạch của nàng, chưa từng thổ huyết. Lần này sao lại như vậy?
      “Đến lúc rồi!” Vân Vũ Quân thu hết thần sắc của lão thần y vào mắt, mỉm cười nhàn nhạt.
      được gở!” Diệp lão kiên quyết nâng nàng lên, ánh mắt toàn là đau lòng. ràng khi tiến vào phòng, lão thấy mùi tanh của máu, sao lại xem như vậy cơ chứ!

      Vũ Quân đem viên thuốc toả hương nhè kia nuốt xuống, khoé môi lại cong lên đến vui vẻ.
      “ Lão già thối! Diệp lão! Ta nhờ rồi! Kiếp sau nhất định tìm lão báo ân…” Thanh dần rồi chìm hẳn. Nàng chìm vào hôn mê.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 11: CẦU TÌNH

      “ Nha đầu!” Diệp lão nhìn thiếu nữ trước mặt, khỏi có chút hốt hoảng. Lần này quái khí phát tác kì lạ như vậy, lão cũng nắm chắc trong tay. Nha đầu này lại chỉ vì muốn nhớ lại, đến mạng sống cũng cần.

      luồng khí cường đại truyền vào cơ thể nàng, đem hai luồng loạn khí kia áp chế lại. Điểm huyệt cầm máu, lại cho nàng uống thuốc gì đó, khiến máu từ miệng chảy ra nữa. Đặt thiếu nữ nằm xuống giường, Diệp lão nhíu mày nhìn nhi tử.

      “ Sao lại thành như vậy? Nàng vận công?”

      Sắc mặt đám người giang hồ bên ngoài hẹn mà cùng biến sắc, người này nhìn người kia, đều muốn nhanh chóng rời . Diệp lão này tuy bày ra vẻ lão ngoan đồng, nhưng tuyệt dễ trêu vào. Bọn họ hôm nay, chỉ sợ chọc vào bảo bối của lão, lúc này tranh thủ chuồn , còn đợi khi nào?

      “ Cha, người cùng Vân Vũ Quân là quan hệ gì?” Diệp Minh vẫn là nhịn được tò mò hỏi, có thể nhìn ra, cha đối với nữ tử kia là tuyệt đối bảo hộ.
      “Nữ nhi bằng hữu.”
      “ Người quen Vân tướng quân?”
      “ Có thể coi là quen biết.”
      “ Vậy…”
      “ Ta hỏi, nàng thế nào thành như vậy?”

      Nghe lại mọi chuyện, sắc mặt Diệp lão ngày càng trầm xuống. Nha đầu kia quả vận công, tại tổn thương đến tâm mạch, lại thêm vết thương ở bụng kia, khiến người ta lo lắng.

      Day day thái dương, ánh mắt bất ngờ dừng lại người nam nhân thân tử y cao quý, người này hẳn là Huyền Vương Mạc Kỳ Phong. Lão từng tán thưởng bản lĩnh sa trường của người này, cực kỳ thưởng thức . Nhưng hôm nay, ngay ngày thành thân, lại để tân nương của mình bị thương thành cái dạng này, lão quả có chút coi thường. Mạc Kỳ Phong nhạy bén cảm nhận được ánh mắt đánh giá của lão, cũng nhận thấy khinh thị trong đó, hề giận dữ, hướng Diệp lão thi lễ.
      “ Diệp lão tiền bối, nghe danh lâu!”
      dám!” Diệp lão khách khí cấp cho mặt mũi, trực tiếp hừ lạnh.
      “ Cha! Nàng…” Diệp Minh đứng chợt thốt lên, Diệp lão chạy vội tới, chỉ thấy máu lại từ khoé miệng Vũ Quân chảy ra ngừng.

      Lần này, bất kể Diệp lão có điểm huyệt thế nào cũng thể giúp nàng cầm máu. Lão độ khí (truyền khí lực) cho nàng, lại phát hai luồng quái khí ngoan ngoãn hề chạy loạn.

      “ Là nội xuất huyết ( chảy máu trong ý)!” Lão gằn thanh thấp, tâm mạch của nha đầu này muốn vỡ ra, hẳn là do nàng vận khí.

      hai lời, lão từ hộp đàn hương trong người lấy ra mảnh dược liệu đỏ tươi.
      “ Huyết thiềm thừ?” Hai tròng mắt Diệp Minh như muốn rớt ra ngoài. Này là bảo vật thế gian, cha cư nhiên có trong tay mảnh nguyên vẹn?
      “ Đơn thuốc trị thương, mau đem thứ này sắc cùng.” Diệp lão vung tay phân phó. Nha đầu này quả quá liều mạng rồi. Chỉ là mảnh ký ức, quan trọng đến thế sao?

      Diệp Minh nhận huyết thiềm thừ trong tay, chút do dự tiêu sái rời sắc thuốc. Cha quan tâm nữ tử này như vậy, phải là con riêng chứ? thân y thuật của nàng, hẳn cũng là do cha truyền cho. phải nợ phong trần của cha đấy chứ? Chỉ là, dù nàng là ai chăng nữa, hôm nay cha vì nàng mà hoảng hốt, lại tiếc kỳ bảo huyết thiềm thừ, nàng chắc chắn là người rất quan trọng.

      Trong phòng, Diệp lão ngừng truyền chân khí vào cơ thể nàng, từng chút từng chút trấn an. Toàn thân nàng lạnh như băng giá, khuôn mặt trắng nhợt nhạt, nhìn ra chút sinh khí nào khiến lão khỏi đau lòng. Năm năm chung sống, lão xem nàng như nữ nhi của mình, nàng đau, tâm lão cũng đau đớn thôi. Năm đó, nàng bị đưa tới Vong Tình cư, suốt đêm ngồi dưới tuyết rơi, khí lạnh xâm nhập sâu trong cơ thể, lão lại hấp tấp, đem chân khí cực nóng truyền vào, mới khiến nàng trở thành như vậy. Những năm qua lão vẫn luôn áy náy trong lòng, ngừng tìm kiếm cách hoá giải loại bệnh trạng này nhưng vẫn có kết quả. Lần này đến tận Thiên Sơn, tìm được cuốn sách cổ, trong đó có cách hoá giải, nhưng lại là vô kế khả thi. Phong bế kinh mạch trong cơ thể nàng, chừng nào còn chưa được phá giải, mạng sống của nàng còn nguy hiểm ngày đó. Chỉ là những năm qua, phải lão chưa từng thử qua, mà là cách nào phá bỏ.

      Đêm cứ như vậy qua , nơi chân trời ửng lên mảnh phấn hồng. Trong kinh thành sục sôi tin tức chấn động: Huyền vương phi ngay đêm tân hôn bị hành thích, sống chết chưa . Đầu đường cuối phố, ngõ lớn ngõ , từ người già đến trẻ đều bàn chuyện Huyền Vương phủ. Có người , đám thích khách đêm qua kẻ cũng rời khỏi Huyền vương phủ. Lại có kẻ cho rằng, là Hồng y ma nữ nhìn trúng Huyền vương nên phẫn nộ đến phá hỏng tân hôn. Người qua đường Ất câu, người qua đường Giáp lời, đem câu chuyện dệt thành giai thoại nhân gian: Hồng y ma nữ đối với Huyền Vương gia Mạc Kỳ Phong tuấn phi phàm là vừa gặp , nay nghe tin Huyền Vương thú Vương phi, trong lòng là thể chấp nhận, liền hạ sơn đường hướng Vương phủ mà , muốn cướp Vương gia về núi. Tuy nhiên, tân vương phi cũng phải tay vừa, liều mạng giữ lấy Vương gia, kết quả thân nữ tử yếu đuối bị đánh đến trọng thương. Vương gia bạo phát, đem Hồng y ma nữ này đánh đến huyết nhục mơ hồ, nhưng vì phân tâm lo lắng cho vương phi nên để ả ta chạy thoát…

      Miệng lưỡi thế gian, chưa đầy nửa ngày, tin đồn này lan khắp kinh thành, bay vào cung cấm.

      Tê Phượng cung
      “ Nương nương, chuyện này…” Nam nhân trung tuổi thân triều phục nhíu mày hỏi.
      “ Hữu tướng, ông tin sao?” liễn, nữ tử cung trang hoa lệ thờ ơ gảy gảy móng tay. Nữ nhân ngoài bốn mươi, thoạt nhìn lại như hơn ba mươi tuổi, đủ để thấy nhan sắc nàng được bảo dưỡng cẩn thận cỡ nào.
      “ Thế nhưng…”
      “ Xem ra ngoài chúng ta, vẫn còn có người gai mắt như vậy. Đáng tiếc, quá nông cạn!” khuôn mặt xinh đẹp lên vẻ khinh thường. Chỉ bằng mấy kẻ thích khách, vọng tưởng có thể gây khó dễ cho ? Nàng nên kẻ kia là tự tin hay ngông cuồng đây?
      “ Nương nương, Vương phi này…” Ánh mắt hữu tướng thoáng tia ngoan, Vương phi này là nữ tử nghe lời. Phải, là Hữu thừa tướng đức cao vọng trọng, dưới người muôn người của Mạc quốc này. Mà phượng liễn kia chính là bậc mẫu nghi thiên hạ của Mạc quốc, đương kim hoàng hậu Vạn Thu Huyên. Hai người đại diện cho hai thế lực lớn nhất nhì hoàng cung, họ còn phải sợ ai cơ chứ. Huyền Vương Mạc Kỳ Phong tuy được Thánh thượng thương nhưng thân bản lĩnh, tuyệt đối là tai hoạ. Muốn Thái tử thuận lợi thượng vị, thể đem cái gai này dọn . Vốn muốn sử dụng Vương phi này cho kích trí mạng, lại nghĩ tới khống chế được nàng ta. Cổ trùng Miêu tộc mai đến mức này rồi sao?
      “ Ngươi cần lo. Nữ nhân đó trước sau cũng phải chết, chi bằng để dày vò nàng ta, chúng ta cần nhúng tay, đến lúc đó lượm kết quả là được rồi.” Mày liễu khẽ cong, cánh môi tà mị nhếch lên. Kẻ nào cản đường con trai nàng, chết cũng đừng mong chết tử tế.

      Hoàng hậu lại ngàn vạn ngờ rằng, Lục An Giao kia vì nữ nhi của mình mà dối gạt nàng. Đại phu nhân tướng quân phủ kia vốn là nhân tài nàng bồi dưỡng năm đó. Cho vào tướng quân phủ chẳng qua là để khống chế Vân Phương, thoắt cái cũng gần hai mươi năm. Nàng vẫn cho rằng, nữ tử gả cho Huyền Vương kia là tâm can bảo bối của Vân tướng quân, nữ nhi thương bị khi dễ, lão già kia có thể ngồi yên sao? Ngàn tính vạn tính, ngờ hoạ từ trong nhà.

      Phủ Trưởng công chúa
      Linh Lan công chúa chân mày nhíu chặt, Phong nhi là cố ý. Nếu động thủ, cho dù là Hồng y ma nữ cũng đừng nghĩ thương tổn cọng tóc của tân nương. Đứa này, biết nghĩ gì nữa. Sở Tích Hương kia có gì tốt? Lớn lên dễ nhìn chút, nhu thuận chút nhưng lại quá yếu đuối, phải là lựa chọn tốt. Ngược lại, Vân Vũ Quân này, dù chỉ mới tiếp xúc lần, lại khiến nàng xem trọng. Đứa này lớn lên tệ, mi thanh mục tú, tuy là quốc sắc thiên hương, nhưng tuyệt đối ưa nhìn. Tuy chưa hề lên tiếng nhưng toàn thân thiếu nữ toát ra khí chất hơn người, có chút giống người năm đó. Khuôn mặt trưởng công chúa vốn trầm tư nhất thời trở nên khó coi. Nàng như thế nào lại nghĩ đến người đó?
      “ Đến Huyền Vương phủ!” Trưởng công chúa khoát tay ra lệnh. Nàng muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Huyền Vương phủ
      Diệp Minh nghe được tin đồn, mặt mũi cũng méo rồi. Lão cha ở đây, lại lo lắng như vậy, dám cười. Nhưng chuyện này… chuyện này….. cười quá có lỗi với bản thân rồi. Kết quả là phải tận lực nhịn cười, đến khuôn mặt cũng như muốn biến dạng. Chiêu Dương ở bên nhìn đau khổ như vậy, vẫn là có chút đành lòng.
      “ Nhịn như vậy nội thương đấy!” Nhàn nhạt lên tiếng, lời ít ý nhiều, khiến Diệp Minh nhìn như quái vật. Tên mặt lạnh này nổi hứng bát quái chứ. Nhưng mà quan tâm được nhiều như vậy, nhịn hết nổi rồi. Tiếp tục nhịn nữa, sợ rằng nội thương đó.
      “Huynh đệ, nhờ ngươi!” Lời vọng lại, người mất tích đằng xa. Chiêu Dương khẽ thở dài trong lòng. Vương gia để mặc nữ nhân tranh giành, chuyện này nếu cho Diệp Minh cười, chỉ sợ Thần y cốc mất hậu nhân nha. Đến chính cũng nhịn nổi co rút khoé miệng nữa là.

      Cùng lúc đó, từ khu rừng bên trái kinh thành, truyền đến thanh kinh thiên động địa, khiến đám trẻ con quanh đó sợ hãi khóc thét, người lớn cũng loạn thành đoàn, người gan dạ muốn vào rừng xem xét, kẻ nhát gan trực tiếp về nhà đóng chặt cửa lại. Mà trong rừng, bạch y nam nhân cười như điên dại kia, vẻ ngoài nghiệt đó, ngoài Diệp Minh còn có thể là ai? cần chỗ để cười, rất cần nha.

      Lúc này, Huyền Vương phủ tiếp vị khách ngờ đến.
      “ Vương gia, Vân tướng quân cầu kiến.”
      “ Cho vào!”

      sau lão quản gia vương phủ, nam nhân mặc thân lam bào tiến vào tiền sảnh vương phủ. hơn bốn mươi tuổi, nhiều năm như vậy chinh chiến sa trường, giờ đây vẫn là bộ dạng ngọc thụ lâm phong, khó trách năm đó nữ nhân kinh thành vì người này mà chao đảo. Phượng mâu khẽ động, Mạc Kỳ Phong cũng đoán được Vân Phương hôm nay tới. Cho dù ông ta thương nữ nhi kia, cũng vì mặt mũi phủ tướng quân mà tới.

      “ Vương gia!” Vân Phương cúi đầu thi lễ. Dù trong tâm gấp đến nảy lửa, bày ra vẫn là bộ dạng nhàn nhã.
      “ Nhạc phụ đại nhân, cần gì đa lễ như vậy?” Giọng châm chọc, dám tính kế đầu , Vân gia này cũng là lớn gan .
      “ Thần có chuyện muốn trao đổi với Vương gia.” Vân Phương đứng thẳng lưng. Dù sao cũng rạch mặt nhau ( ý thẳng thắn), ông muốn lãng phí thời gian.
      “ Mời nhạc phụ !” Tiếu ý mặt Mạc Kỳ Phong hề nhạt . Trao đổi với ? Ông ta đủ tư cách sao?
      “ Vương gia cần tự làm khó mình. Cái danh nhạc phụ này, thần gánh nổi. Chỉ là nơi này của Vương gia…” Ánh mắt Vân Phương khẽ đảo quanh tiền sảnh, Mạc Kỳ Phong lập tức hiểu ý.
      “ Mời nhạc phụ đến thư phòng chuyện.” rồi quay lưng tiêu sái bước .
      Vân Phương nối gót theo sau. thể trách ông quá đa nghi. Vạn chỉ sợ vạn nhất. Ông nhẫn nại nhiều năm như vậy, thể nhất thời nóng vội, nếu , chỉ thể bảo vệ mà còn khiến nữ nhi đáng thương kia của ông mất mạng nhanh hơn.

      Cửa thư phòng đóng lại, mặt Mạc Kỳ Phong là mảnh lạnh lẽo.
      ! Ông tìm ta có chuyện gì?”

      Đằng này cửa thư phòng vừa đóng, đằng kia đại môn vương phủ mở ra. Linh Lan công chúa thân quý phái bước xuống xe ngựa.
      “ Vương gia đâu?” Nàng nhìn đám Chiêu Dương sắc mặt băng giá ngàn năm tan.
      “ Bẩm Trưởng công chúa, Vương gia tiếp khách trong thư phòng.” Tiếp khách trong thư phòng? Là nhân vật lợi hại nào có thể được tiếp trong thư phòng vương phủ?
      “ Là ai?”
      “ Là Vân tướng quân!” Chiêu Dương cẩn cẩn dực dực làm hết nhiệm vụ của .

      Sắc mặt Trưởng công chúa nhất thời trầm xuống. Nàng nghĩ tới gặp người này. Vân Phương vốn có thể coi là thanh mai trúc mã, chỉ là nhiều năm qua hề qua lại.

      đường hướng phía thư phòng, cũng ai có can đảm ngăn Trưởng công chúa lại, mặt nàng dường như viết ba chữ “ dám cản, giết!”

      “ Vương gia, thần cầu xin ngài!”
      “ Vân tướng quân làm khó bổn vương rồi.” Thanh lành lạnh che giấu uy hiếp.
      “ Nàng là Vương phi mà Vân phủ các người tìm mọi cách để xin Hoàng thượng tứ hôn, tại đến cầu bổn vương hưu nàng, đây là muốn bổn vương khi quân phạm thượng sao?”
      “ Hôn này tuyệt phải Vân gia thần có ý! Xin Vương gia phân biệt trắng đen!” Vân Phương nhẫn nhịn , tai hoạ này ập lên đầu Vân gia, ông vẫn là biết nguồn cơn đến từ đâu.
      “Ý Vân tướng quân là…” Cánh môi nhếch lên tà mị, mắt phường thâm trầm.

      “ Tiểu nữ này của thần vô tội! Cầu xin Vương gia để nàng !” Vân Phương quỳ sụp xuống, hai tay dâng lên hổ phù đại diện có binh quyền trong tay ông.
      “ Binh quyền đổi lấy nữ nhi? Vân tướng quân cũng biết chịu thiệt. Ông sợ Bổn vương làm phản kéo ông xuống bùn sao?”

      Sắc mặt Vân Phương thoáng tái nhợt. Ông biết, giao hổ phù này cho Huyền Vương là vô cùng mạo hiểm, bất cẩn là vạn kiếp bất phục. Nhưng mà, nữ nhi kia của ông. Nàng liệu còn trụ được bao lâu? Tin đồn kia có thể gạt miệng lưỡi thế gian, có thể gạt ông sao? Những năm qua ông bôn ba tìm cách phá phong bế cho nàng, nhưng là vô vọng. Trong quá khứ ông nợ nàng quá nhiều, tại dù có chết, ông cũng muốn nàng được sống tốt. Nàng muốn trở về Xuân Vụ sơn, ông nhất định giúp nàng được về Xuân Vụ sơn.

      “ Thần nguyện trở thành phụ tá của Vương gia, chỉ xin người để nữ nhi của thần rời !” Vân Phương nghiến răng . Chết sao? Bị người đời xem thường sao? Chỉ cần thực được mong ước của nàng, ông đều chấp nhận!

      Trong lòng Mạc Kỳ Phong chấn động thôi. ngờ rằng Vân Phương như vậy. Phải biết rằng Vân gia ba đời trung thần, luôn tham gia vào tranh đấu quyền lực, nên mới có thể đứng vững đến ngày hôm nay. Mà Vân Phương sẵn sàng trái lại con đường của tổ tiên, chỉ vì nữ tử kia? biết Vân Vũ Quân chỉ là tiểu thư hữu danh vô thực ở Vân phủ. Những năm qua, Vân Phương đến nhìn còn thèm nhìn nàng, như thế nào hôm nay lại...

      Mà bên ngoài, Linh Lan công chúa cũng sững sờ. Nàng từ cùng Vân Phương lớn lên, tính cách Vân Phương thế nào, nàng cũng xem như hiểu năm phần. Nam nhân này cũng coi như chính nhân quân tử, màng danh lợi, trong đầu chỉ có tận trung báo quốc. Hôm nay từ miệng Vân Phương nghe được lời này, quả có chút…

      “ Ông cho rằng có ông bổn vương thể làm nên chuyện sao?” Mạc Kỳ Phong lười biếng , tư thái dựa vào ghế tuyệt đối là ung dung.
      “ Vương gia..”
      “Hổ phù này ông giữ lấy! Bổn vương cần! Còn nữ nhi của ông…” bỏ dở khiến trái tim của Vân Phương như treo lên.
      “ Đợi nàng ta khoẻ lại rồi tính!” rồi phất tay áo rời .

      Vân Phương ngẩn người trong chốc lát rồi vội vàng theo ra. Chợt ánh mắt dừng lại bóng người xa lạ, chân ông sững lại, thoáng bối rối muốn tránh , nhưng chỉ trong nháy mắt trở nên bình tĩnh.

      “ Thần tham kiến Trưởng công chúa!” Hướng bóng người kia hành lễ, ông chỉ muốn rời nhanh.
      “ Vân Phương!”
      “ Trưởng công chúa có gì căn dặn?” Vân Phương bày ra bộ dạng quân thần này khiến Trưởng công chúa tức đến nghẹn họng. Cho dù năm đó nàng lớn tiếng tuyên bố tuyệt giao cùng ông ta, nhưng cũng thể bày ra cái bộ dạng này với nàng chứ. Năm đó nàng quyết tuyệt như vậy, phải vì ông ta quá đáng sao? Dù người khác ra sao, ông ta phải là người tin tưởng Lâm Khanh Khanh nhất, vậy mà đao hạ xuống lấy mạng Khanh Khanh, quả khiến nàng giận đến thở nổi.
      “ Ta có chuyện muốn với huynh!”

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 12: CHUYỆN CŨ.

      vách núi dựng đứng sâu thăm thẳm, Lâm Khanh Khanh mái tóc bay bay, ánh mắt u uất nhìn về phía đông. Bên cạnh nàng, tiểu nương tám tuổi chuyên tâm luyện kiếm. Mồ hôi từng giọt lăn khuôn mặt khả ái, nàng tên Lâm Vũ Quân. Ba tuổi Vũ Quân bắt đầu luyện công, năm tuổi thành thạo kiếm pháp, tư chất này đáng để người ta ngưỡng mộ. Tiểu Vũ Quân vẫn luôn cố gắng, nhưng ánh mắt của mẫu thân nàng vẫn luôn buồn như vậy.

      Gió lạnh thoáng qua. Trong đáy mắt Lâm Khanh Khanh lóe lên tia đỏ kì dị rồi nhanh chóng biến mất. Ánh mắt u buồn còn nữa, Lâm Khanh Khanh nhìn vào khoảng vô định, ánh mắt hoàn toàn có tiêu cự, giống như người mù. Nàng bất ngờ túm lấy tiểu nữ luyện kiếm bên cạnh, chút do dự ném xuống vách núi sâu thấy đáy kia.

      Lâm Vũ Quân bị động đường rơi xuống, hoảng hốt qua , nàng lại chấn định đến khó tin. Bảo kiếm trong tay hướng vách đâm tới, nội lực còn non nớt, thanh kiếm cắm sâu nhưng cũng đủ cho nàng thuận thế bay lên. Bàn chân còn chưa chạm đất, Vũ Quân như con sóc luồn lách qua làn mưa kiếm khí do mẫu thân nàng tạo nên, ngón tay điểm vào huyệt ngủ, đỡ lấy nữ nhân ngã xuống. Như thế nào lại thành như vậy? Hôm nay phải ngày trăng tròn, hơn nữa còn là ban ngày, tại sao độc lại phát tác?

      Vũ Quân đỡ mẫu thân tựa vào gốc cây bên cạnh, nàng xót xa xoa gò má nhợt nhạt, mẫu thân nàng làm gì nên tội chứ? ba năm nay, vào ngày rằm hàng tháng, chất độc kỳ lạ này phát tác, biến mẫu thân nàng thành quỷ khát máu, gặp ai đều giết, vô cùng tàn nhẫn. ba năm, nàng quen với cảnh rơi lệ nhìn mẫu thân dùng xích sắt lớn tự khóa lại, nhốt mình trong lồng sắt, đau khổ chịu đựng chất độc dày vò suốt đêm trăng sáng. Lão bá đại phu của sơn trại mẫu thân nàng trúng cổ trùng Miêu Cương, muốn giải phải có máu của người hạ trùng làm thuốc dẫn. Nàng hỏi mẫu thân nhiều, nhưng mẫu thân người cũng biết vì sao trúng độc, cứ như vậy chịu đựng cổ trùng.

      Đêm xuống, chất độc lại phát tác. Lâm Vũ Quân nhìn chằm chằm vào vết thương người mình, nàng biết độc tính trong người mẫu thân nàng cách nào khống chế. Sợi xích sắt to lớn cũng cách nào giữ mẫu thân lại được. Nếu phải tận mắt nhìn thấy dây xích nát thành từng mảnh, Vũ Quân cũng dám tin nội công của mậu thân đạt tới cảnh giới cao như vậy. Thân hình bé bị đánh quật lại phía sau, đập vào cột nhà to lớn. Hai mắt Vũ Quân mờ , nàng chết chắc rồi!

      Chưởng lực đánh tới, ngụm máu phun ra, Lâm Khanh Khanh sững lại. Ánh mắt vô hồn dần có tiêu cự trở lại, khuôn mặt co quắp vì đau đớn, thái dương giật giật, đầu nàng như muốn nổ tung.

      Là máu của nữ nhi nàng giúp nàng tỉnh lại! Lâm Khanh Khanh xót xa nhìn tiểu nữ nhi ngất mặt đất. Nàng điên rồi! Quả điên rồi! Nàng bằng cầm thú! Làm sao nàng có thể xuống tay đánh nữ nhi của mình thành như vậy?! Nếu phải máu của Vũ Quân thức tỉnh nàng, liệu có phải chính tay nàng giết chết nữ nhi của nàng hay ?

      Khốn kiếp! ngờ nữ tử độc ác kia lại có chiêu này! Độc trùng ăn sâu tới lục phủ ngũ tạng, nàng cũng còn cầm cự được bao lâu nữa. Cứ thế này, biết nàng làm ra loại tình gì nữa. Hôm nay là Vũ Quân, ngày mai là ai? Người trong sơn trại liệu có phải hay bị chính nàng giết hết? Nữ tử kia tàn nhẫn hệt như mẫu thân của các nàng năm đó! Ánh mắt thoáng qua tia lãnh khốc, Lâm Khanh Khanh tiến tới ôm tiểu nữ kia về phòng, Lục An Giao, đau đớn nữ nhi ta phải chịu, ta bắt ngươi từng chút từng chút trả lại!

      Lâm Khanh Khanh nàng cho đến nay chưa từng là người lương thiện. Nàng sinh ra là cướp, sống đến tại cũng vẫn là cướp. Nàng Vân Phương như vậy, lại nàng! xa lánh nàng! Tốt! Nàng có thể cướp! Cướp thân thể , cướp kí ức của , để trong cuộc sống của chỉ có mình nàng! Băng sơn tuyết liên trân quý như vậy, có thể tạo căn cốt cho nữ nhi nàng luyện võ, nàng muốn, triều đình cũng đừng hòng bảo hộ!

      Nhưng xét cho cùng, nàng lại là kẻ cướp thất bại! Nàng cướp được Vân Phương, nhưng cướp được tâm . Dù nàng có toàn tâm toàn ý thế nào, vẫn là Vân tướng quân cao cao tại thượng chút lưu tình bỏ nàng mà . Thậm chí còn để Lục An Giao thừa cơ tính kế! Nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng nghĩ tới nữ nhân kia lợi dụng cả trượng phu, hạ cổ trùng người Vân Phương! Thế nhân khinh bỉ nàng cướp chồng tỷ tỷ, ai biết được là nàng bị gạt mất trượng phu? Nam nhân kia toàn tâm đối đãi Lục An Giao, phải vì nửa miếng bạch ngọc hồ điệp của nàng bị đánh cắp sao? Năm đó mẫu thân tuyệt tình, hạ độc trùng người phụ thân nàng, dắt tỷ tỷ nàng rời , phải mang theo mảnh ngọc đó của nàng hay sao? Lục An Giao là tỷ tỷ của nàng, cũng là người đứng sau những kẻ gây rối ở Xuân Vụ sơn mấy năm nay. Rốt cuộc mẫu thân cùng phụ thân có oán hận gì? Tại sao nhất định muốn hủy cơ nghiệp phụ thân cả đời gây dựng? Tỷ tỷ à tỷ tỷ! Tỷ vô tình, đừng trách ta vô nghĩa, chuyện đến nước này là do tỷ ép ta! Ta có chết cũng để tỷ sống thoải mái!

      Thân thể Vũ Quân tổn thương khá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng cả tháng mới chậm rãi phục hồi. Mẫu thân còn bị trùng độc phát tác nữa, ngày ngày bình yên mà qua . Chỉ là nàng có dự cảm hay.
      “ Đừng mà mẫu thân! Tại sao làm như vậy? Người chết! Mẫu thân! Mẫu thân! Đừng mà…”

      Vân Vũ Quân bỗng nhiên mở trừng hai mắt, ánh mắt vô định nhìn lên đỉnh màn gấm hoa lệ của Vương phủ. Từ lúc nào, mặt nàng đầy lệ. ra là đau thương như vậy! Hèn chi mẫu thân nhất định muốn nàng quên . ra ngày hôm đó, mẫu thân kiên quyết ép nàng ăn băng sơn tuyết liên là vì bảo vệ kinh mạch chứ phải chữa nội thương. Tại sao phải tàn nhẫn với bản thân như vậy? Tại sao phải tự ép mình vào chỗ chết? Mẫu thân! Người sợ ta hận người?

      “Nha đầu! Ngươi tỉnh?” Diệp lão mang chén thuốc vào phòng, nhìn thấy nàng muốn ngồi dậy, gấp gáp đến độ suýt làm rơi chén thuốc.
      “ Đừng gấp! bục miệng vết thương!”

      Vũ Quân cười yếu ớt nhìn lão thần y chăm sóc nàng năm năm qua. Nàng luôn tự cho là mình thông minh, giờ mới biết mình nông cạn cỡ nào. Ai là người đủ tấm lòng để chăm sóc kẻ hề quen biết? Ai là người sẵn sàng cho hề lưỡng lự? Là lão diễn quá chân hay là nàng quá cả tin?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :