1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Lãnh vương gia, lãnh vương phi - Quân Dao

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 5: GIÓ NỔI LÊN

      Ngày mười lăm hàng tháng, dòng người hướng Hoàng Giác tự dâng hương nượm nượp như trảy hội, ai cũng đều muốn cầu chút may mắn, bình an. Mà nàng,tuyệt phải thiện nam tín nữ gì, lại càng tin cái gì mà thần phật. Nàng chỉ tin chuyến này chắc chắn có quỷ, đại phu nhân kia, làm sao lại đột nhiên hướng nàng tử tế như vậy? bà ta chợt nổi thiện tâm, chi bằng Hoàng Giác tự này thờ quỷ !

      Sau khi dâng hương khấn lễ, gia quyến Vân phủ được an bài ở sương phòng phía sau. Nơi này thanh nhã u tịch, lại càng khiến nàng bất an thôi. phải chịu nổi, muốn diệt bỏ nàng ở nơi này chứ? Bà ta cũng có ngu ngốc như vậy đâu!

      Ba ngày sau

      Hoàng bảng dán nơi cổng thành : “ Vân tứ tiểu thư Vân Vũ Quân ôn nhu lễ nghĩa, thấu hiểu lòng người, tài mạo song toàn. Nay tứ hôn gả cho Huyền Vương Mạc Kỳ Phong, bảy ngày sau lập tức cử hành đại hôn.”

      Dân chúng trong thành xôn xao: “ Thế nào? Tại sao lại như vậy? phải là Vân nhị tiểu thư sao? Thế nào lại thành tứ tiểu thư?”

      “ Lần đầu ta nghe Vân phủ có tứ tiểu thư nha! phải vì lo cho nữ nhi mà tìm người thay thế chứ?” Người qua đường Ất tò mò

      “ Bậy! Vân phủ dù có quyền thế ngập trời cũng làm sao dám đùa giỡn cùng hoàng tộc! Ta là nghe Vân tứ tiểu thư này muốn làm phượng hoàng, ngay cả danh tiết cũng cần, giữa ban ngày ban mặt ở nơi cửa Phật thanh tịnh quyến rũ Huyền Vương, lợi dụng cả tỷ tỷ mình . biết xấu hổ! Vân phủ thế nào lại dưỡng ra nữ tử như vậy?” Người qua đường Giáp có vẻ thông thái hơn tận tình giảng giải khiến người qua đường nhìn đầy ngưỡng mộ.

      Cùng lúc đó, tại tiệc trà của các danh môn thế gia, hoàng hoa khuê nữ nơi kinh thành.

      nữ tử biết xấu hổ! Cư nhiên trước mặt Huyền Vương gia đùa bỡn tâm tư. Nàng ta phải muốn làm phượng hoàng đến phát điên rồi chứ?”

      “ Hôm đó ta cùng biểu tỷ dâng hương, nghĩ tới tận mắt chứng kiến việc làm hạ lưu đó. Nàng ta trước mặt Huyền Vương nhảy xuống hồ. Vân phu nhân ở gần đó hoảng hốt kêu cứu khiến Vương gia hiểu lầm là Vân Như Nguyệt, nhảy xuống hồ cứu lên. Cảnh tượng sau đó quả dám nhìn!...”

      “ Sao vậy? Tư Uyển, ngươi hãy ra xem.”

      “ Nàng ta ở dưới hồ giằng co với Vương gia hồi, đến khi được cứu lên, đến y phục cũng còn tử tế, đến hoa sen thêu nơi áo yếm cũng lộ ra rồi.” đến đây, nương Tư Uyển cũng khỏi đỏ mặt, dù gì cũng là danh môn khuê nữ, làm sao dám vô liêm sỉ như cái nữ tử kia.

      “ Vậy chẳng phải danh tiết nàng ta huỷ trong tay Huyền Vương rồi hay sao?”

      “ Chính là như vậy! Hẳn là nàng ta tính toán hết thảy rồi. Ta còn thấy Như Nguyệt tỷ nước mắt lưng tròng với Huyền Vương gì đó rồi đau lòng bỏ chạy.” Tư Uyển khỏi căm ghét nữ tử mà nàng chưa từng thấy mặt kia, Như Nguyệt tỷ ôn nhu thiện lương như vậy, sao lại có người nỡ tính toán lên đầu tỷ ấy như vậy chứ!

      “ Ta nghe Vân Như Nguyệt với Huyền Vương rằng, nàng đối với lòng ngưỡng mộ, cùng có duyên là phúc phận tu từ kiếp trước, nhưng nay muội muội nàng mất khuê dự (danh dự khuê nữ) nơi . cứ coi như cùng nàng hữu duyên vô phận, chỉ cầu đối xử tốt với muội muội của nàng…” nương trầm trầm giọng tiếc nuối cho mối lương duyên bị người phá ngang.

      “ Như Nguyệt tỷ đáng thương!” Tư Uyển lệ nóng doanh tròng, từ , nàng chính là vô cùng sùng bái Vân nhị tiểu thư này đó nha.

      “ Thực hư còn chưa .” Là thanh tràn ngập khinh thị xen vào “ cả kinh thành này ai chẳng biết Huyền Vương có hồng nhan tri kỷ, lần này thành thân cũng chỉ là thuận theo ý chỉ của Hoàng thượng. Chỉ sợ có người lo lắng bị hành hạ nên đưa kẻ khác ra chịu tội thay thôi. Huyền Vương này, cho nàng ta sắc mặt tốt sao?” Trầm Yên Trầm tiểu thư thượng thư phủ lên tiếng sắc lạnh,Trầm Yên nàng quốc sắc thiên hương, là đệ nhất tài nữ trong kinh thành, vậy mà sao luôn bị xếp phía sau nha đầu Vân Như Nguyệt kia? Nàng cam lòng.

      “ Trầm tỷ nên như vậy. Dù thế nào cũng là Vân tứ tiểu thư kia vô sỉ hạ lưu, giở trò với cả phu quân của tỷ tỷ…”

      “ Ta nghe mẫu thân nàng ta là nữ tử phong trần, làm sao sinh nổi đại gia khuê tú chứ!”

      Các vị tiểu thư ngươi câu, ta câu, đem Vân tứ tiểu thư nổi danh đỉnh đỉnh kia hình dung thành cái nghiệt.
      Mà nàng…

      Vân phủ, Nguyệt Uyển

      “ Các người giở trò gì?” Bạch y nữ tử ánh mắt lạnh lẽo quét qua hai nữ tử già trẻ trong phòng. Nàng thông hiểu y thuật, tuy chưa xuất quỷ nhập thần như Lão thần y thối tha kia, cũng xem là thân kỳ nghệ, nhưng hai ngày nay, vô luận nàng chẩn thế nào cũng ra, rốt cuộc nàng trúng độc gì. Nàng chỉ nhớ ở Hoàng Giác tự ngày ấy, khi nhìn thấy nam tử đó, đầu óc nàng bỗng trống rỗng, đến khi ý thức lại được chuyện rồi. Nàng từng nghi ngờ là mê hương thảo, nhưng cách nào tìm ra manh mối. Sau chuyện đó, nàng bị giam lỏng tại biệt uyển của Vân Như Nguyệt, chuẩn bị xuất giá. Càng khó hiểu hơn, mỗi lần nàng có ý định rời chân tay đều vô lực, thậm chí tỉnh táo mà sang phòng của Vân Như Nguyệt. Năm lần bảy lượt, nàng tin tưởng rằng, mẫu tử Vân Như Nguyệt kia nhất định người nàng giở trò quỷ.

      “ Tứ muội à, là muội ham hư vinh, ngay cả tỷ tỷ của mình cũng dám giở trò, làm sao bây giờ lại hướng ta cùng mẫu thân hỏi như vậy?” Phải buông tay hôn này, chính nàng cũng có phần cam lòng, bất quá mẫu thân đúng, mạng quan trọng hơn. Đến lúc đó, nàng muốn xem tiện nhân này bị Huyền Vương hảo hảo dày vò.

      “ Bớt lời thừa . Các người rốt cuộc hạ dược gì người ta?”

      “ Tứ nhi à!” Đại phu nhân mặt đổi sắc nhàn nhạt nhìn nàng “ Ta để ngươi mạnh khoẻ lớn lên, nay cũng đến lúc ngươi nên hồi báo phần nhân tình này rồi. Hố lửa đó, thôi ngươi thay nữ nhi của ta nhảy vào, làm Huyền Vương phi sống trong nhung lụa, cũng xem như là phúc phần của ngươi.”

      nàng muốn chửi người nha! Bà ta cho rằng nàng những năm qua ngây ngốc trong Vong Tình cư cái gì cũng biết sao? Huyền Vương là loại người gì, nàng dù có điếc cũng phải từng nghe qua. Huống chi những năm qua, nàng theo lão thần y lê la hết ngõ lớn ngõ trong thành,với danh tiếng của đâu còn lạ lẫm gì!

      “Khốn kiếp!” Nàng có xung động muốn giết người rồi!

      “ Ngươi xem, có đại gia khuê tú nào như ngươi? cần phản kháng vô ích! Ta hạ dược người ngươi, đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn!”

      “ Ta muốn gặp Vân Phương!” Nàng muốn đánh cuộc lần cuối cùng, muốn hướng người phụ thân kia nương tựa lần.

      “ Vô ích thôi! Nhưng dù sao ta cũng thành toàn ngươi. Ngày mai cho ngươi gặp lão gia. tại nghỉ ngơi cho tốt, nếu trở thành tân nương tử xinh đẹp.”

      Nàng cách nào ngủ được, rốt cuộc bà ta hướng nàng hạ dược gì? Chỉ cần biết thuốc độc, nàng tin thể giải.

      Sáng hôm sau, đại phu nhân dẫn nàng hướng Thái An viện gặp Vân lão gia. Phụ thân nàng vẫn nơi đó cao cao tại thượng, mà nàng, trong mắt ông ta hẳn trở thành cái nữ tử hạ lưu hèn kém.

      “ Lão gia, Tứ nhi là muốn trước khi xuất gia hướng người thỉnh an. Nữ nhi sắp gả rồi, có gì vui đêu cho qua thôi.” Đại phu nhân ôn nhu khuyên nhủ Vân lão gia, càng khiến nàng phát hoả trong lòng.

      “ Gả nàng được!” Vân lão gia quả quyết. Câu này khiến lòng nàng nở hoa nha.

      “ Sao vậy lão gia?”

      “ Nha đầu này từ được dạy dỗ đàng hoàng, gả vào Vương phủ, ta e nàng làm mất mặt Vân gia.”

      “ Phải đó…” Nàng vừa lên tiếng, lại đứng im như khúc gỗ vô hồn, khiến Vân lão gia có chút để tâm.

      Từ lúc đó, ánh mắt nàng vô hồn, hoàn toàn như tượng gỗ. Vân lão gia chỉ có thể nhìn nàng đau lòng. Nàng có vấn đề, làm sao ông biết! Nhưng chuyện đến nước này, ông cũng đành lực bất tòng tâm. Khuê dự của nàng còn, chi bằng gả nàng , sau này ông tìm cách thương lượng với Huyền Vương, còn hơn để nàng lại Vân phủ, tính mạng mất lúc nào cũng chẳng hay. Thân thể nàng vốn tốt, tiếp tục bị hạ dược, e rằng hỏng mất. Nữ nhi này, ông chỉ muốn nàng sống,mà còn mong nàng hảo hảo sống hạnh phúc. Chi bằng ông đánh cuộc với vận mệnh lần!
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 6: THÀNH THÂN

      Huyền Vương phủ

      “ Vương gia, thuộc hạ tìm khắp nơi trong kinh thành, nhưng thấy chút tung tích nào của Sở nương.” Hắc y nhân cúi mặt, dám nhìn tử y nam nhân kia. Là hành bất tài vô dụng, lâu như vậy vẫn tìm được Sở nương.

      “ Ngươi lui !” Nam nhân sau thư án phẩy phẩy tay. Ngày mai thành thân, mà nữ nhân thương đến giờ vẫn tung tích. thân nữ tử, rốt cuộc nàng có thể đâu, trốn được cả truy tìm của ám vệ? Hai tay dần nắm thành quyền.

      “ Vương gia! Ngươi cũng đáng sợ nha!” Bạch y nam nhân bên cạnh bộ dạng ngả ngớn, dáng vẻ lười biếng cười nhàn nhạt. Nếu phải hai mắt ánh lên xảo trá như hồ ly, dễ khiến người ta tưởng tượng Huyền Vương gia quyền uy ngập trời là long dương chi phích (gay đó ạ)!

      Tử y nam nhân liếc nhìn con hồ ly kia cái khiến rụt cổ, ngoan ngoãn đứng vào bên cạnh hắc y nhân.

      “Chiêu Dương, ngươi nghĩ coi Sở nương có thể đâu? Rốt cuộc nơi ngọa long tàng hổ nào mà ngay cả ám vệ cũng tra ra?” Bạch y nam nhân lại luyên huyên với hắc y nhân gọi Chiêu Dương.

      Chiêu Dương vẫn im lặng như pho tượng đứng đó, đến liếc cái cũng lười.
      “ Ngươi! thú vị!” Xú hồ ly kia giận dữ phất tay bỏ “ Ta giúp Vương gia sắp xếp, ngày mai đón tân nương tử!”

      “ Choang!” ly trà thư án đập vào cửa vỡ tan. Diệp Minh này, biết sống chết! Dám chọc đúng chỗ đau của Vương gia. Chiêu Dương thế nhưng trong lòng là vui sướng khi người gặp họa đấy!

      “ Vân gia nhi nữ!” Mạc Kỳ Phong nghiến răng, tay nắm thành quyền “ Bổn vương muốn xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì. Dám đùa giỡn đầu Bổn vương. Hương Nhi có mệnh hệ gì, Vân gia kia, người cũng đừng mong sống tử tế!”

      Vân phủ

      Nguyệt Uyển

      Từng lượt người ra vào tấp nập, người thêm trang, người trang điểm, xoay xoay quanh nàng. Nhưng nàng tự hỏi, họ có từng biết nàng là ai? hiểu sao nàng nhớ mãi ánh mắt của ông ta khi đó, điều duy nhất nàng nhớ được trước khi mất ý thức. Là đau lòng?Là bất đắc dĩ? Là do nàng bị ảo giác sao?

      Bên ngoài từng hồi pháo nổ vang rần cũng những tiếng chúc tụng vọng vào tai nàng càng thêm nhức nhối. Nàng nhớ mình ra ngoài, rồi lên kiệu hoa như thế nào, khi tỉnh lại ở trong tân phòng. Hỷ khăn uyên ương trùm đầu, nàng chỉ nghe tiếng lao xao của nha hoàn, của hỷ nương. Theo nàng biết, Vân phủ có nha hoàn theo nàng đến vương phủ. Cười nhàn nhạt, ai muốn theo chủ nhân có lẽ cả đời này thất sủng chứ? đúng hơn, nàng tới nơi này, có thể bình an qua ngày là kỳ tích rồi.

      thanh ồn ào bỗng im bặt, khí xung quanh như kết tầng băng, ngưng đọng. Hàn khí ùa vào phòng, lạnh tới tận xương.

      “Vương gia!” Tiếng đám nha hoàn có chút run rẩy truyền vào tai nàng. Xem ra Huyền Vương trong truyền thuyết xuất rồi!

      “ Thôi nào Huyền Vương.” Đây là thanh của Trưởng công chúa Linh Lan, ruột của Huyền Vương. “ Ngươi xem ngày đại hỷ, còn mang cái bộ dạng dọa người đó khắp nơi. may mắn mà!” Bà khéo léo làm dịu khí nặng nề. Đứa này, bà tận mắt nhìn nó lớn lên, cũng chính bà thúc đẩy để nó ra sa trường chịu khổ, khiến người ta đau lòng.

      Gương mặt u ám của dịu xuống đôi phần, dù sao cũng như vậy, còn như vậy đúng, là tự làm mình xấu mặt.

      “Chúc vương gia vương phi trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long!” Đám qúy phu nhân, hỉ nương đứng đó thấy sắc mặt chuyển biến liền theo lễ nghĩa mà làm, nghĩ tới lại khiến đen mặt lại.

      “ Thôi nào! Ngươi mau lấy hỉ khăn xuống cho đám nhàn rỗi bọn ta được nhìn thấy tân nương tử nào” Trưởng công chúa thúc giục , đẩy về phía tân nương tử ngồi.

      Tiếng bước chân lại gần, trái tim nàng bỗng đập dữ dội. Nàng cúi đầu, nhìn thấy đôi chân vững vàng trước mắt nàng. Danh tiếng Huyền Vương, mấy năm nay theo lão thần y lang thang khắp nẻo kinh thành, nàng từng nghe tới. Có người dũng vô song, là nhân tài trong nhân tài. Có kẻ trách lãnh liệt thị huyết, hành tàn nhẫn. Nàng lại cho rằng kẻ đơn. Đấu đá trạch viện nơi Vân phủ khiến nàng mở rộng tầm mắt ít, huống chi là hậu cung tranh đấu. có thể bình an lớn lên, chỉ sợ chịu ít cay cực. Mười lăm tuổi đơn độc tiến ra nơi biển máu ngươi chết ta sống, có thể vang danh trở về, có bản lĩnh ! Còn về lãnh huyết gì đó, ngươi thử vào hoàn cảnh như , tàn nhẫn, chỉ có chết, mà còn là vạn kiếp bất phục! Nàng từng mong có thể gặp mặt nhân vật huyền thoại này, chỉ là trăm nghĩ ngàn nghĩ, cũng nghĩ tới lại tương ngộ trong hoàn cảnh này!

      Hỷ khăn được nâng lên, đưa tia nhìn hằn học về phía nàng, lại thoáng chút ngẩn ngơ. So với Hương Nhi, nhan sắc nữ tử này bằng góc, chỉ là… nơi nàng ta toát ra sức hút khiến cách nào rời mắt.

      “ Tân nương tử xinh đẹp!” Trưởng công chúa cất tiếng khen ngợi, đem từ nơi nào trở về thực tại. quay lưng rời nhanh chóng. Nàng nhìn theo bóng lưng đó nén tiếng thở dài. vẫn giống như chút ấn tượng của nàng ở Hoàng Giác tự ngày đó. Chỉ là trán mang theo thêm tầng u uất.

      “ Nha đầu, tính tình như vậy, người đừng để trong lòng.” Trưởng công chúa tiến đến vỗ vai nàng. đúng! Nàng để lộ tâm tư của mình thế sao?
      “ Tiểu nữ dám!” Nàng khẽ cúi đầu.

      “Đều là người trong nhà rồi. Đừng khách sáo như vậy.Về sau gọi ta là .” Linh Lan công chúa nắm lấy tay nàng. Nơi nữ tử này có loại khí chất thanh mạc khiến bà vừa lòng.

      Trưởng công chúa cùng các quý phu nhân ở lại lát liền rời , trong hỉ phòng còn nàng cùng mấy hỉ nương, nha hoàn, gian yên tĩnh đến ngạt thở.

      Nàng đứng dậy tháo mũ phượng xuống, phân phó người chuẩn bị nước.

      “ vương phi, như vậy hợp lẽ.” lão ma ma nhắc nhở nàng.

      “ ma ma yên tâm, hôm nay Vương gia tới, ta rất mệt rồi!”

      “nhưng…”

      còn gì nữa, các ngươi lui hết !” nàng kiên quyết phất tay.

      Đám người còn lại trong phòng theo nhau rời , chỉ còn lại mình nàng. Nhìn quanh hỉ phòng lượt, nàng tự cười giễu chính mình. Vân Vũ Quân, ngươi còn cho rằng ngươi mạnh mẽ lắm, ngươi còn tưởng rằng ngươi đủ cứng rắn để bị người khi dễ. Đến cuối cùng, phải vẫn là mặc cho người chém giết sao? Uổng cho ngươi luôn tự cho mình là thông minh! Uổng cho ngươi học thân y thuật! Đến giờ đây, đến mình trúng độc gì, trúng như thế nào ngươi còn hay, chi đến tự mình giải dược!

      Thay thân thanh y, nàng ngồi xuống nâng ly rượu. Rượu hợp cẩn này, mình nàng uống đủ rồi. ly rượu này nuốt xuống, Lục An Giao, Vân Như Nguyệt, ngày nàng còn sống ghi mối hận này ngày, quyết để các người đắc ý đâu!
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 7: THÂN KÌ ĐỘC

      “Oanh!” Đó, lại đến rồi! Lần nào trước khi mất khống chế, nàng cũng cảm nhận được thanh nhức tai này. Lần này, họ muốn nàng diễn cái gì đây?

      “Á!” nàng cảm nhận được tiếng kêu thê lương này phát ra từ cổ họng mình, đau quá! đúng, hôm nay chưa phải trăng tròn, phát tác chứ! Cũng đúng! Nàng còn ý thức! Nàng mất ý niệm như những lần trước! Nhưng đầu nàng như bị hai thế lực giằng xe, cảm thấy như muốn vỡ tung! Rốt cuộc có chuyện gì?

      “xoảng!”Nàng gạt tay, khăn trải bàn rơi xuống đất, chén đĩa theo đó vỡ tan. Nàng cắn vào tay mình, để cho bản thân la lên. Nhưng rất thống khổ!
      Cho dù hàng tháng, nàng vẫn luôn bị dương quái khí trong người hành hạ đến đau khổ, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này. Hai thế lực ma quái trong người ngừng tác quái, nàng cảm nhận được, lấy lí trí của nàng, lại cố gắng giữ lại lí trí đó, muốn phá tung đầu nàng rồi!

      “ vương phi! Vương phi! Người…người làm sao??” tiểu nha hoàn tầm 12,13 tuổi bị kinh động, vội chạy vào, hốt hoảng nhìn nàng rồi thất thanh

      “ ma ma! Ma ma! Vương phi…vương phi…” nàng ta chạy vù ra cửa.

      Lão mama khi nãy bước vội vào phòng, nhìn thấy nàng ngồi sụp mặt đất, đầu tóc bù xù, hai mắt hằn những tia máu nhăn mày hài lòng. nữ nhân,sao lại có thể cho mình trở thành cái bộ dạng này được chứ! có đức hạnh!

      “ vương phi, ngày thành thân, dù người có vui mừng thế nào cũng nên uống thành bộ dạng này chứ!” bà ta vừa đỡ nàng vừa cằn nhằn.
      Nàng muốn chửi người rồi! Con mắt nào của bà ta nhìn thấy nàng là say rượu vậy?

      “ ta… ta.. là trúng độc…” nàng ns yếu ớt. Dù thế nào nàng cũng thể chết được! Nàng còn phải trở về Xuân Vụ sơn thăm mẫu thân nàng 1 lần, còn phải hỏi người kia, ông ta có từng mẫu thân nàng. Nàng còn chưa có sống đủ, nàng cam tâm chịu chết như vậy. Đau khổ này, dù thành ma, nàng cũng trả lại gấp mười cho mẫu tử Vân Như Nguyệt.

      “ Á..” tiếng nàng la lên thảm thiết khiến lão mama hoảng hốt .

      “ Thanh Tố, mau… mau mời vương gia!”

      Nàng gạt tay lão mama ra, loạng choạng đứng dậy về phía bàn trang sức. Lão mama nhìn nàng khó hiểu. Nàng nắm lấy trâm phượng bàn…

      “ vương phi! Người điên rồi sao?”lão mama xông tới bị nàng đẩy ngã.

      “ á” nàng mờ mịt nhìn cổ tay ứa máu của mình. Nàng làm cái gì vậy? Nàng đây là tự tử sao?

      “vương phi! Có chuyện gì có thể từ từ giải quyết, người nên làm chuyện dại dột!” Bà muốn bóp chết nữ nhân này. Nàng ta nghĩ mình là ai, có thể làm mình làm mẩy trong vương phủ này sao? cho mình là vương phi cao quý sao? Nếu vì là ngày đại hỷ, nàng ta lại là tân nương tử, bà muốn giúp nàng ta tay đó.

      Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn tay phải của nàng cầm trâm đâm vào tay trái của nàng, đau đớn, nhưng đầu nàng còn đau hơn! Rốt cuộc bà ta hạ độc gì, khiến nàng sống bằng chết. Lão thần y thối kia, tại sao vẫn chưa chịu về?
      Hàn khí bỗng tràn ngập căn phòng, tử y nam nhân chầm chậm bước vào, nhàn nhạt nhìn nàng, hàn ý nồng đậm trong đáy mắt. Tiệc rượu kết thúc từ lâu, cũng lười trở lại căn phòng này, trực tiếp tới thư phòng xem sách. Lúc nãy nha hoàn sắc mặt tái mét, chút quy củ hướng Chiêu Dương cầu xin, muốn hết kiên nhẫn với nữ nhân này. ngờ tới đây lại bắt gặp nàng ta làm loạn.

      “ ngươi là vật trang trí của Vương phủ. nghĩ tới muốn làm vương phi của ta chứ?” chán ghét nhìn nàng, ánh mắt rơi cây trâm phượng và cổ tay đầy máu của nàng. “ Nữ nhân, ngươi muốn chết?”

      Nàng chật vật ngước mắt, nam nhân trước mặt cao cao tại thượng nhìn nàng, trong mắt chỉ toàn băng giá. Đáy lòng nàng se lại, nhưng ánh mắt nàng quật cường nhìn . Nàng hiểu , tại, là người duy nhất có thể cứu nàng. Nhưng nàng càng hơn, có bao nhiêu oán hận đối với nàng. Vì mạng sống, nàng phải đánh cược lần.

      “ Chết vì ngươi? đáng!” thanh yếu ớt, nhưng lạnh lẽo bật ra, khiến nhíu mày. đáng? Nàng đây là có ý gì?

      Hai tay nàng như muốn đánh nhau, giằng ra kéo vào. Nàng chật vật hướng chân bàn đâm cây trâm xuống, tạm thời khống chế nó.

      “ rốt cuộc ngươi giở trò gì?” Thanh của lạnh đến thấu xương, ràng mất hết kiên nhẫn. nắm cằm nàng, lực đạo khiến nàng cảm thấy quai hàm sắp rớt ra. nhìn nàng lãnh “ nếu ngươi muốn chết, đừng mong chết dễ dàng như thế, Bổn vương nhất định khiến ngươi sống bằng chết. Còn nếu ngươi muốn thu hút chú ý của ta, ngươi rất thành công đấy. Bổn vương tận tình chú ý ngươi.” Hai chữ “chú ý” nhấn mạnh khiến nàng bất giác lạnh người. Nam nhân này, tuyệt đối để cho nàng yên ổn.

      Nàng bất giác lao thẳng vào tường khiến có chút bất ngờ, nữ nhân này muốn chết sao? thuận tay nắm lấy tóc nàng lôi lại. Từng đợt đau đớn từ da đầu truyền đến kéo lý trí nàng trở lại. Nàng lại vừa tự sát sao? Khuôn mặt nàng ngây ngốc, ánh mắt mờ mịt, bỗng nhiên giãy khỏi tay , lần nữa lao vào tường. Lần này nổi giận rồi! giơ tay muốn đập vào gáy nàng…

      “ Vương gia! Khoan !” Tiếng nam nhân vừa tới, cái bóng trắng lao vào phòng chút cố kỵ. “ Nàng ta bất thường.”

      Mạc Kỳ Phong nheo mắt nhìn khiến bạch y nam nhân có chút chột dạ “ ta là ngang qua..” có đánh chết cũng chịu thừa nhận mình đây là bát quái, lén rình phía ngoài tân phòng của Vương gia đâu.

      “ E hèm…” nhìn về phía nữ tử liều mạng giãy khỏi tay Vương gia kia, muốn thay đổi chú ý của Vương gia nhà mình “ Thần trí nàng ta ổn.”

      Huyền Vương bỗng buông tay khiến nàng ngã phịch xuống đất. Khốn kiếp! Vân gia lão tặc này cũng đủ to gan! Tính kế đành, còn gả tới Vương phủ của nữ nhi đầu óc bình thường. Coi là quả hồng mềm mặc người khi dễ sao?

      Bạch y nam tử gì, ngồi xuống bắt mạch cho nàng.

      “ Ngươi biết y thuật?” Thần trí của nàng nhờ mấy hành động thô lỗ của Huyền Vương phần nào được kéo lại. “ ta trúng độc gì?” nàng đặt nhiều hy vọng vào nam nhân xa lạ này.

      “ Ngươi có uống rượu?” tên kia đầu cuối hỏi nàng câu.

      “ Ừ . Rượu hỷ.” Nàng nhắm mắt mệt mỏi.

      “ Vương gia. Là cổ trùng Miêu tộc.” Hai mắt nàng mở lớn. Bốn chữ “ cổ trùng Miêu tộc” như đập vào tim nàng, đau nhói. Dường như trong tiềm thức, nàng từng có nỗi đau. “ còn nữa, nàng từng uống Vong Ưu Thảo”

      Câu của nam nhân kia như dội từng gáo nước lạnh vào lòng nàng. Những năm qua theo lão thần y học y thuật, ông chưa từng nhắc gì về Miêu độc, hiển nhiên nàng biết. Nhưng Vong Ưu Thảo là loại thảo dược nàng rất có hứng thú, cũng tìm hiểu khá sâu, vậy mà, đến hôm nay, nàng lại nghe từ người khác, nàng từng uống thứ thảo dược này. Cuộc đời nàng tính đến nay, cũng xem như thất bại quá .

      Huyền Vương nhíu mày, Vong Ưu Thảo này từng nghe qua. Loại thảo dược thần kỳ giúp người ta quên tất cả. Thế nào lại sử dụng người nàng ta? Lại còn có cổ trùng của Miêu tộc. nghi ngờ y thuật của Diệp Minh, ta là hậu nhân thần y tộc, chút độc này, tuyệt đối sai. Lẽ nào lão gia họ Vân kia bắt cóc dân nữ, tẩy kí ức của nàng ta rồi ép gả cho ?

      “ Vong Ưu Thảo dùng khá lâu rồi, ít nhất năm năm. Còn trùng độc mới. Nàng ta vừa uống rượu, loại rượu này tương khắc với cổ trùng trong người nàng, nên mới mất toàn bộ ý thức.” Diệp Minh đương nhiên hiểu suy nghĩ của Vương gia, nhưng ràng, nữ nhân trước mắt này chỉ là người bị hại. nha, thương tiếc nhất chính là mỹ nữ, dĩ nhiên giúp nàng vài lời. “ Hơn nữa, các đại huyệt trong người nàng bị phong bế…”

      thanh phát ra vừa thê lương đầy oán hận, vừa như cuồng dại khiến dừng lại. Nữ nhân dưới đất ngồi dậy, còn cười đến đau lòng. Vân Vũ Quân à Vân Vũ Quân, ngươi từ đầu đến cuối rốt cuộc chỉ là con rối sinh mệnh. Có ai cần ngươi chứ? Ai quan tâm ngươi chứ?

      “ Giúp ta tìm Bạch Đà Lan.” Nàng ngước mắt nhìn bạch y nam nhân nọ, trực tiếp xem Huyền Vương gia cao cao tại thượng đứng kia.

      “ Ngươi biết y thuật?” Diệp Thiên nhìn nàng kinh ngạc. Vong Ưu Thảo giang hồ rất phổ biến, thuốc giải của nó cũng có gì hiếm lạ. Chỉ là, hầu hết các thuốc đó phải sau ít nhất tháng mới dần nhớ lại được. Thứ duy nhất giúp người ta lấy lại kí ức lãng quên ngay sau khi dùng thuốc chỉ có Bạch Đà Lan. Mà phương thuốc này trước nay được coi như bí quyết của Thần y cốc , làm sao nàng có thể biết? cũng hiểu được tiếng cười thê lương của nàng, thầy thuốc am hiểu về loại dược thảo, sau cùng lại từ người khác biết được mình trúng độc của loại dược đó. Nàng chỉ cười như vậy, cũng xem như ý chí rất vững rồi.

      “Giúp ta tìm Bạch Đà Lan.” Hai mắt nàng vô hồn trống rỗng, cũng còn sức để cười nữa.

      “ trước ta giúp ngươi giải trùng độc.” Diệp Thiên lục tìm trong tay áo, lấy ra bình ngọc .

      “ mama, lấy rượu lại đây.”

      Lão mama nhìn Huyền Vương nãy giờ đứng đó tỏa ra hàn khí dọa người, thấy gì, liền ra ngoài lấy rượu, trong lòng trách Diệp công tử này biết phép tắc. Dù là khách quý nữa, cũng đâu thể nửa đêm xông vào tân phòng động động chạm chạm với tân nương chứ. chẳng xem ai ra gì! Mà tân nương tử kia, mặc nhiên trước mặt Vương gia cùng nam nhân khác to to . Chuyện của nàng ta ở Hoàng Giác tự, bà có nghe qua. Nay tận mắt chứng kiến, quả là chẳng phải đức hạnh gì. Hoàng thượng nghĩ thế nào, cho dù ưu ái, cũng nên gả cho Vương gia người vợ như vậy chứ.
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 7: THÂN KÌ ĐỘC (tiếp)

      “ Từ khi nào Diệp Minh có hứng thú với hậu viện của ta vậy?” Kẻ nãy giờ cao cao tại thượng nãy giờ bỗng nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt nhìn nàng vẫn là khinh miệt.

      “ Vương gia…” Diệp Minh dường như ngơ ngác nhìn tử y nam nhân vừa là chủ nhân vừa là bằng hữu của mình kia. Người đời Vương gia lãnh liệt thị huyết, sai. Nhưng thân là người cùng Vương gia ba năm nay, biết Vương gia phải là kẻ cuồng sát, giết người để thỏa mãn thú tính. Mà nữ nhân này, chẳng qua là bị ép gả vào Vương phủ…

      “ Ta tin nữ nhân này!” Tử y nam nhân như hiểu được suy nghĩ của thuộc hạ, lười biếng lên tiếng. “ Nữ nhân Vân phủ, quả phải tầm thường!” cúi xuống, bóp cằm nàng, cười lạnh. “ Nữ nhân, tuồng khổ nhục kế này, diễn rất hay!”

      Khuôn mặt nàng trắng bệch còn chút máu, những cơn đau liên tiếp rút cạn sức lực của nàng. cản người kia cứu nàng chứ?
      “ Ngươi sợ bị ta lừa gạt?” Nàng ninh mi, ánh mắt nhìn giễu cợt. Bằng bất cứ giá nào, nàng đều phải sống!

      Quả là nam nhân tôi luyện qua chiến trường, ánh mắt cũng chưa hề dao động. Chỉ là, lực tay mạnh hơn khiến cằm nàng muốn vỡ ra khiến nàng khẳng định, nổi giận.
      “ Chỉ bằng ngươi?” Nam nhân kia lạnh lẽo nhìn nàng, khóe môi như có như nhếch .

      Ô ô, đây chính là trò vui nha! Diệp Minh thế nhưng ở bên gào thét trong lòng, ánh mắt dào dạt hứng thú nhìn cái nữ tử quật cường kia. Nàng ta dám thách thức Vương gia nhà . Vương gia à Vương gia, người thế nhưng rơi vào bẫy rồi! Làm sao lại nhìn ra khóe mắt Vương gia như có như lóe lên tia hứng thú cơ chứ. Nữ nhân gian xảo này, ngươi cư nhiên có thể nhặt lại mạng tay Huyền Vương, bản lĩnh quả .

      “ Diệp công tử, lão nô mang rượu tới rồi!” Lão mama luống cuống mang bình rượu tới, nhìn thấy màn này, nhưng là trong lòng có chút đắc ý, nữ nhân biết xấu hổ, ngươi chính là nên được Vương gia hảo hảo dạy dỗ chút
      “Vương gia, trước nên cứu nàng trước, nàng chết rồi, người chính là muốn làm gì cũng thể” Diệp Minh đưa bình rượu tới “ Uống !”

      Nàng nặng nề đón lấy bình rượu, hơi uống hết. Máu trong người dường như sôi sục, từng đợt từng đợt như muốn phá vỡ kinh mạch mà xông ra ngoài. Khốn kiếp! Nàng có thể cảm nhận được trùng độc giãy dụa trong mạch máu của mình. Lục An Giao! Đau khổ này trả lại cho ngươi gấp bội, ta chính là hổ thẹn với cái tên Vũ Quân này rồi!

      Diệp Thiên bằng tốc độ mắt người nhìn rút ra ngân châm, đâm vào sau gáy nàng, rút ra cổ trùng màu vàng còn giãy dụa. Chu ma ma hít ngụm khí, cảm thấy cả người lạnh toát, thứ tà môn như vậy, hèn gì nữ tử này tỏ ra đau đớn như vậy, ra nàng phải làm trò.
      “ Ma ma, chuyện hôm nay kết thúc tại đây. Muộn rồi, ngươi về nghỉ ngơi sớm .” Chu ma ma tay chăm sóc lớn lên, với lão nhân này, thái độ tự giác nhu hòa hơn chút.
      “ Vương gia, người nghỉ . Để ta chăm sóc nàng” Ánh mắt bà dừng lại tại nữ nhân ngất kia, tự chủ mang tia thương tiếc.
      “ Ma ma là muốn coi chừng ta động phòng sao?” Hắm liếc nàng nhàn nhạt,nữ nhân đáng chết, cư nhiên khiêu chiến nhẫn nại của .
      “ Vương gia, nàng…”
      “ Tự ta biết lo liệu, ngươi lui !” phất tay kiên quyết. Chu ma ma dám trái lời, lui ra ngoài, thầm nghĩ “Vương gia bụng đói ăn quàng chứ?” Bà tuy chán ghét nữ tử kia, nhưng qua lời Diệp công tử, có vẻ nàng ta thân bất do kỷ. Hơn nữa, nàng ta còn trúng độc. Khẽ thở dài tiếng, Chu ma ma rời về hướng phòng mình. Việc của chủ tử, thân nô tài thể can thiệp.

      “ Vân tiểu thư, miêu trùng ta giúp nàng loại bỏ, còn về Vong Ưu Thảo, thứ lỗi tại ta mang Bạch Đà Lan bên mình. Hơn nữa…”
      “ Ta cùng ngươi trao đổi.” Ánh mắt nàng như có như liếc qua nam tử lạnh nhạt kia, bắt gặp cũng nhìn nàng, lại cúi đầu xuống, rồi nhìn thẳng vào Diệp Minh.
      “ Trao đổi?” Bạch y nam tử nhìn nàng đầy hứng thú “ nàng tại có thể trao đổi gì với ta? trước ta có hứng thú với vàng bạc, nhưng với mỹ nhân …” có kẻ chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Chiêu Dương mình trong bóng tối thầm bĩu môi.
      “ ta có hứng thú với ngươi!” ánh mắt nữ tử ghét bỏ nhìn bạch y nam nhân, tên mặt trắng này, cũng quá nghiêm túc rồi.
      “ ta muốn bạch đà lan, có thể cho ngươi hoa mạn đà la.” Đối với người hành y, mạn đà la có sức hấp dẫn chí mạng. Nó được coi là loại thảo dược thần kỳ có thể chế ra rất nhiều thứ thuốc trong mơ, chỉ là mạn đà la là loài cây đỏng đảnh, có người dùng cả đời để nuôi trồng, cuối cùng công sức cũng là đổ sông đổ bể. Mạn đà la khả ngộ bất khả cầu. Mà nàng, có lẽ cơ duyên xảo hợp nào đó, trồng được hơn mười bụi mạn đà la đều kì kết quả.
      “ngươi có mạn đà la?” Diệp Thiên kinh ngạc nhìn nữ nhân này. Mạn đà la được xem như trân bảo của người hành y, nàng cư nhiên lấy ra trao đổi.
      “ ta gạt ngươi được gì sao?”
      “ ngươi muốn dùng mạn đà la đổi lấy bạch đà lan?” bạch đà lan tuy quý, nhưng trước mạn đà la trong truyền thuyết chỉ miễn cưỡng coi là hàng trung phẩm. Mà lão cha , rời khỏi Thần y cốc tìm mạn đà la mười năm nay rồi đó.
      “ ta có điều kiện.” Nữ tử nhếch môi, ánh mắt trống rỗng nhìn vào bóng tối “ ta muốn bạch đà lan ngay bây giờ”
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 8: THÍCH KHÁCH

      “ Ngươi…” Diệp Minh trợn trắng mắt nhìn nữ nhân biết sống chết này. là vừa cứu nàng mạng đó có được !
      “ Vì ngươi cứu ta, nên ta mới dùng mạn đà la cùng ngươi trao đổi, nếu là kẻ khác, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Nữ tử nhàn nhạt nhìn . Trùng độc loại , thân thể dĩ nhiên thoải mái hơn, nàng ngồi dậy kéo lại y phục, còn thấy bộ dạng chật vật lúc nãy.

      “ Ngươi có phải nữ nhi Vân gia ?” Nàng ninh mi nhìn Huyền Vương gia cao cao tại thượng kia. Lần đầu tiên có đủ thời gian và dũng cảm nhìn kỹ lưỡng. Gương mặt này, tuyệt đối là nghiệt! Nước da , ai dám tin trải qua sương gió sa trường, cặp mắt phượng dù mang theo hàn ý lạnh thấu xương cũng vẫn là vô cùng mị hoặc, vô cùng câu hồn. Nàng lang thang trong dân gian, được nghe các thôn phụ hiền lành qua, nam tử môi mỏng, tuyệt đối là đa tình! Mà , có nên tính là kẻ si tình nhất mà nàng từng gặp qua? Ngũ quan như vậy, cũng quá mức họa thủy rồi!
      “ coi ngươi còn xinh đẹp hơn ta nữa!” Lời vừa thốt ra, khí trong phòng trở nên quỷ dị. Còn có tiếng “huỵch” sâu xa. Diệp Minh nén cười đến mặt cũng muốn biến dạng, bờ vai run lên kịch liệt. Hẳn là tiểu tử Chiêu Dương kia ngã đến mặt mũi cũng méo mó rồi.

      Len lén liếc nhìn nam tử mặt đầy hắc tuyến tỏa ra sát khí kia,nàng muốn đem đầu lưỡi mình nuốt vào bụng. Tại sao bây giờ nàng mới biết bản thân chính là háo sắc như vậy cơ chứ. Lại còn cư nhiên ra cái lời đáng chết đó.
      “ ý ta là…” trần tình của nàng bị cắt đứt tàn nhẫn
      “ Ra ngoài!” A, cư nhiên đuổi người như vậy sao? Lớn lên đẹp mắt chút là có thể tùy ý khi dễ người sao? Nhưng nàng mới muốn ở cái địa phương quỷ quái này đối mặt với đâu! Kéo kéo vạt áo, nàng ngẩng cao đầu tiêu sái hướng cửa bước . Ai ngờ quá năm bước, dường như lại bị trận gió thổi bay ngược lại.

      “ Diệp Minh phải là muốn xem ta cùng Vương phi động phòng chứ?” Ánh mắt của lười biếng buồn liếng nhìn cái nam tử muốn hóa đá kia, trực tiếp đem người ném ra ngoài. Nàng chỉ biết trợ mắt nhìn màn giết người tiếng động này, nam nhân này, nội lực quá khủng bố rồi.
      phất tay cái, đem cửa phòng đóng lại. Mà nàng, còn ngốc lăng nhìn , dường như muốn đem soi xét từng chút . lạnh mặt, nữ nhân này rốt cuộc là cái dạng gì, cư nhiên nhìn chằm chằm nam nhân chút kiêng kị như vậy.

      “ Khoan ! Ngươi đem đuổi ra ngoài như vậy, ai cùng ta trao đổi?” nghĩ tới nàng hỏi chuyện này. Nữ tử này, là ngu ngốc hay quá gian xảo đây?
      “ Ta biết ngươi đồng ý hôn này, ta cũng là thân bất do kỷ. Như vậy , đợi ta trao đổi với tên mặt trắng kia xong liền rời , tìm chút lý do, ngươi có thể ở bên nữ nhân ngươi !” Thoáng cái, nữ tử kia khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, hướng chuyện.
      “ Ngươi cho rằng ta dễ dàng bỏ qua?”
      “ Muốn tính sổ ngươi đến tìm Vân gia, ta là kẻ ngoài cuộc.” Nữ tử kia giọng vẫn nhàn nhạt để lộ chút cảm xúc.
      “ Ngươi phải nữ nhi Vân gia?” nhíu mày, Vân gia này là nghĩ sống quá đủ rồi, nên cùng đùa giỡn?
      “ Ta là nữ nhi của Vân Phương.” Dù trăm ngàn oán hận, nhưng thân phận này là mẫu thân bất chấp cả tính mạng đổi lấy cho nàng, cho nên, nàng tuyệt đối buông.

      Huyền Vương khẽ cau mày. Nữ tử này, là muốn chơi trò gì đây?
      Đại gia à, làm ơn ! Nàng thầm rủa trong lòng. Tên họa thủy này có phải mắc bệnh nghi ngờ nặng đến đầu cũng hỏng luôn rồi ? Nàng chỉ là gánh họa thay kẻ khác, coi như có muốn tính sổ, cũng là tìm Vân phủ, biến thái đến mức tính luôn lên đầu nàng chứ?

      Nàng đưa tay day day cái trán , mấy ngày nay ngày nào được ngủ yên, nay cổ trùng giải, cũng xem như trút bỏ được gánh nặng, giải quyết xong tên Vương gia lạnh lẽo này, nàng có thể kê cao đầu mà ngủ rồi.
      “ Vương gia, ta…”

      Soạt! Nàng còn chưa có hết mà! động tay động chân gì chứ? Làn gió lạnh băng sượt qua mặt nàng, nhất thời nàng nhận ra lưỡi kiếm lạnh lẽo hướng đến nam nhân ôm lấy nàng này.
      Thích…thích khách à? Nàng cũng hay rằng, sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh. đáng sợ!

      Nhìn lưỡi kiếm lóe sáng lướt qua mặt mình, nàng sợ muốn chửi người rồi! Nam nhân chết tiệt này, rốt cuộc gây thù chuốc oán nhiều cỡ nào? Khiến cho người ta ngay cả ngày thành thân cũng bỏ qua!
      Quả hổ danh chiến tướng sa trường, thoáng phất tay, lưỡi kiếm gãy đôi, nội lực trực tiếp đánh vào kẻ áo đen kia khiến y gục xuống. Nàng trong lòng tò mò nghiêng đầu ra nhìn. Chết rồi sao?

      Bỗng ba luồng kiếm khí khác xông tới, kéo nàng lùi lại hai bước, rút nhuyễn kiếm bên hông. ánh kiếm lóe lên, hai bóng đen đổ gục xuống sàn, nàng ngoài ngây ngốc cũng chỉ là ngây ngốc nhìn. Hắc y nhân còn lại nhìn thi thể đồng bọn, ánh mắt động dù chỉ chút. Những người này, hẳn đều là tử sĩ. nâng kiếm lao tới, nam nhân ôm lấy nàng chợt cong khóe môi quỷ dị. Nàng nhìn cười, nỗi bất an chợt ùa lên. Chỉ thấy nhói đau cái, nàng trừng mắt nhìn lưỡi kiếm đâm vào người mình, máu đỏ thấm ra vài lụa màu xanh nhạt chói mắt. Nàng ngước mắt nhìn nam nhân khốn kiếp kia, ràng nàng muốn rời , hề có ý định dây dưa với , tại sao phải làm thế? kiếm này đâm vào chỗ hiểm, nhưng khiến nàng ít nhất nữa tháng thể xuống giường, là cố ý!!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :