1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Huyền huyễn] Nhật kí Vô Diện - Tuyết Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 4:

      Lúc cha dẫn mẹ và trai tôi rời khỏi cõi trời gần chín ngàn năm về trước, tôi vẫn mải mê nghịch nước ở đầm Linh Lung ở sâu trong giới. Trong đầm này có loài bọ nước phát sáng, khiến dưới mặt nước như có bầu trời sao dịch chuyển ngừng. Lúc đó Cảnh Châu luyện đao sau tảng đá lớn, chợt bâng quơ vọng lại: “Phải rồi, Tiểu Cầm với ta, cha mẹ con vừa mới rời .” Tôi liền ngơ ngác hỏi: “Rời ? Cha mẹ con đâu?” ta dừng luyện đao, nghiêm túc : “Rời khỏi cõi trời, đến thế giới có lẽ là rất xa nơi này.”

      Đầu tôi “ù” tiếng, tôi gào lên: “Sao có thể sớm như vậy? Sao họ có thể bỏ lại con được?” Tôi gào xong cước nhảy khỏi đầm, vội vã đạp mây lao tới Cổ Long Thần động. Đến nơi, tôi chạy vòng quanh nhà, lại tìm khắp các ngõ ngách trong mê trận đá, vừa vừa gọi, nhưng mãi cũng chẳng có tiếng trả lời.
      Giữa lúc tôi ngơ ngẩn vì hoang mang cùng hoảng sợ, vị tiểu tiên canh giữ vườn đá khép nép mở lời: “Điện hạ, thần quân sai tôi đưa lại cho ngài vật.” Tôi giơ tay nhận lấy chiếc hộp mà ta đưa lại, trong đó có hạt châu màu đỏ thẫm, là giọt máu quý giá của cha tôi.

      Lúc tôi ra đời, cõi trời chỉ còn lại vị thần duy nhất sinh sống là cha. Mặc dù lấy vợ là công chúa của Hồ tộc Thanh Khâu, bản thân cha tôi có chân thân là rồng. Ông là hậu duệ duy nhất của Cổ Long Thần Tộc, cũng là người đứng đầu tộc Cổ Long. Sức mạnh của Cổ Long được xếp vào hàng nhất nhì cõi trời, thế nhưng họ cũng có đặc điểm là cực kỳ hiếm đẻ. Vậy nên khi trai Minh Tư của tôi tròn hai vạn tuổi, việc tôi được sinh ra đời là tin tức mới mẻ trong giới tiên.

      Nghe lúc tôi ra đời, bầu trời lên tầng tầng lớp lớp mây ngũ sắc, cha tôi liền mở tiệc mừng ba ngày ba đêm. Cha mẹ tôi vốn sống kín đáo, việc ông phá lệ mở tiệc cho thấy tôi được chào đón như thế nào. Suốt ngàn năm sau đó, cuộc sống của tôi biết đến thiếu thốn cả về tình cảm lẫn vật chất, điều khổ tâm duy nhất là trai Minh Tư chịu thường xuyên dẫn tôi chơi.
      Đúng lúc này, Cảnh Châu xuất .

      Tôi có người dì nuôi tên Cảnh Nhạc, biệt hiệu Tiểu Cầm. Dì ấy vốn là công chúa tộc, thế nhưng hiểu sao lại leo lên được vị trí Long Hậu ở Đông Hải. lần đến thăm thôi, dì còn dẫn theo ông ngoại tên Cảnh Châu, rằng ông ấy ở giới quá buồn chán.

      Lần đầu tiên gặp Cảnh Châu, tôi cho rằng thứ gọi là tin đồn xem ra hoàn toàn sai bét. Nghe hoàng Cảnh Châu là đại sư tử vừa hung dữ vừa thâm trầm lại có thói xấu ăn tạp, biết nuốt chửng bao nhiêu con người cùng thần tiên may mắn. Lúc tôi biết chàng thanh niên ánh mắt tà mị tủm tỉm nhìn mình là hoàng trong truyền thuyết, tôi buộc miệng hỏi: “Ông ăn thịt rất nhiều thần tiên sao?” ta ngẩn ra, cười to đáp: “Lúc còn chưa tu thành có lẽ ăn, nhưng cũng nhớ . Bây giờ ta chỉ ăn thịt chín mà thôi!” Lúc đó tôi tự động bỏ qua chi tiết “lúc chưa thành ”, cho rằng Cảnh Châu ra là quái vừa dễ gần vừa thú vị.

      ra cha tôi từng hỏi tôi có muốn theo ông sang thế giới khác hay , thế nhưng tôi luôn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Tôi biết trong tay cha mẹ có thứ gọi là Niệm Hoa Đăng, khi thắp có thể mở đường qua những thế giới khác. Nghe lúc mẹ tôi con trẻ, từng dùng Niệm Hoa Đăng này cứu cha tôi khi ông gặp nạn. Tuy nhiên tìm thế giới chưa được kiến tạo là việc nguy hiểm và tốn nhiều thời gian, mà lúc đó tôi cũng chỉ tương đương đứa trẻ mười tuổi ở trần giới. Cha tôi là vị thần vừa công tâm vừa cẩn trọng, quên trưng cầu ý kiến của em tôi về việc muốn cùng ông hay ở lại cõi trời. trai tôi quả quyết theo cha mẹ, còn tôi vì luyến tiếc mấy lời hứa ngao du cùng Cảnh Châu nên vẫn cứ ậm ừ cho qua. Trước lúc ông còn truyền tin đến tôi, thế nhưng tôi vì mải chơi nên cũng phớt lờ.

      cách công bằng, Cảnh Châu chưa bao giờ ngăn cản tôi rời theo cha mẹ. Lần đầu tiên ta bí mật đưa tôi ra khỏi Cổ Long Thần động, cảm giác sắp được thăm thú khắp nơi thậm chí còn khiến tôi sục sôi mấy tháng trời. Nhờ ta chăm chỉ đưa tôi đây đó, tôi biết đến những địa danh mà mẹ cùng trai tôi cũng biết mải mai. Có thời gian, tôi rất tự hào về điều này. Cha tôi biết con cứ vài tháng bị hoàng bắt cóc mấy ngày trời, thế nhưng ngoài vài câu khiến trách nhàng cũng có phản ứng gì gay gắt. Huống hồ, Cảnh Châu đối tốt với tôi đúng mực của ông cố ngoại dành cho cháu , có lúc còn đặt tôi lên cổ cõng , biết khiến cho bao nhiêu quái dưới trướng phải rớt mồm.

      Điều duy nhất khiến tôi hận ta về sau này, là thèm nhắc nhở tôi trước khi cha mẹ rời .

      Tôi muốn trách cha tôi vì quyết liệt kéo tôi theo, thế nhưng tính cách ông trước giờ vốn ép buộc ai bất cứ chuyện gì. Cảnh Châu lại khác. ta hiểu bản thân thể nuôi tôi khôn lớn, vậy mà vẫn hờ hững trao trả tôi lại cho cha mẹ kịp giờ lành. Hậu quả là cha tôi cho rằng tôi vương vấn cõi trời, để tôi ở lại, còn hứa hẹn vạn năm sau đến đón tôi. vạn năm sau, đối với đứa trẻ chưa trưởng thành như tôi là thời gian dài thế nào!

      Vốn dĩ lúc đó tôi quay lại nhà ngoại ở Thanh Khâu, nhưng giữa đường lại nhảy ra Thiên Long tộc vốn cai trị cõi tiên dùng quyền lực cản trở. Thiên Long Hậu cho rằng ông bà ngoại Hồ Vương Hồ Hậu của tôi vắng nhà để ngao du các cõi, còn cậu tôi Hồ Nhạn mải gánh vác việc trong tộc nên chểnh mảng việc nuôi dạy mầm non đầy hứa hẹn như tôi. Khi ấy cậu tôi phản đối vô cùng kịch liệt, thậm chí còn muốn làm lớn chuyện. Thế nhưng hiểu sau đó Thiên Long Hậu gì, cậu đồng ý cho tôi ở lại chỗ của bà, với điều kiện tôi được phép trở lại Thanh Khâu nếu cảm thấy bị ức hiếp.

      Tôi biến giọt máu của cha thành chiếc mặt dây chuyền đeo cổ, lẳng lặng theo lời cậu sắp đặt. Cứ thế mấy ngàn năm lớn lên ở Thiên Long Thần điện trôi qua, tôi được đối đãi như nàng công chúa chính thống. Vì có sẵn thần lực kế thừa từ cha, tôi lập được số chiến công, chức vị trong Thiên Long tộc càng ngày càng cao. Có kẻ còn đoan chắc, vị trí đứng đầu Thiên Long tộc tương lai chắc chắn về tay tôi.

      Cho tới ngày tôi gặp Duyệt Vi, tiền đồ của tôi vẫn vô cùng tốt. Thế nhưng vận số của tôi chỉ tốt cho đến lúc gặp ta mà thôi. Thiên luật định rằng Thần tộc vạn tuổi gặp kiếp , mười vạn tuổi gặp kiếp lớn, tôi đoán ta chính là kiếp của tôi. Tuy nhiên trong “kiếp ” này, tôi suýt chút nữa hồn phi phách tán, bản thể trọng thương dễ bình phục. Mặc dù việc linh hồn lưu lạc trong thân thể Vô Diện pháp lực là lựa chọn của tôi, nhưng chẳng ngờ mười năm trước tôi hay tin chàng Duyệt Vi kia trở thành Thái tử Thiên Long Tộc, lại hứa hôn với công chúa Ma giới. Tin tức chấn động này khiến tôi ngửa mặt lên trời cười lớn. Lần ấy, tôi cười suốt ba ngày ba đêm. Sau đó, tôi lại cho rằng tại Duyệt Vi đối với tôi cũng giống như đám mây ngó xuống vũng bùn, việc oán thán hay kêu ca tới tai ta là có khả năng. Thế nên tôi chuyển phần tội lỗi sang Cảnh Châu, vô thức biến hoàng thành thủ phạm gây ra chuỗi xui xẻo đáng cười đáng giận của tôi sau này.

      Tuy nhiên thời gian là thứ giải dược tốt nhất cho thù hận. tại mỗi lần nhớ tới Duyệt Vi, tôi cũng còn tự dày vò bản thân như mấy chục năm trước. Tôi tự nhận bản thân đối với Cảnh Châu cũng có chút hờ hững, thế nhưng ít ra ta vẫn là bằng hữu tốt nhất của tôi. Tôi quyết định rằng chúng tôi nên là bằng hữu mà phải ông cháu, vì sau kiện lúc ta bỏ mặc tôi rơi vào tay Thiên Long Tộc, tôi thể tin tưởng nhiều ở vị trưởng bối này. Sau này tôi rút ra bài học, vốn dĩ có ai đối xử quá tệ với tôi, mà chỉ có bản thân tôi mong đợi quá nhiều ở họ. Đối với số kẻ, tin tưởng họ đối xử với mình như tâm can bảo bối cũng giống như cầm dao tự rạch vết thương lên tim. Vậy nên, chẳng cần trông đợi gì cả, kể cả khi đối phương mở lời hứa hẹn, kể cả khi họ thân thiết tột cùng.

      Tôi vừa nghĩ như vậy vừa chìm vào giấc ngủ. Lúc tôi bị gọi tỉnh, vị tùy tùng tổng quản tên gì đó Phụng thò đầu vào xe, hơi nghiêm trọng : “Vô Diện, mau qua xe của bệ hạ. Tối nay e rằng phải cắm trại ngoài trời rồi.” Tôi vừa lò dò bước xuống xe, ta chau mày hỏi: “Quần áo của sao lại bẩn như vậy? Mau mau thay bộ khác thôi!” Vị tùy tùng tổng quản tên gì đó Phụng, tôi tạm gọi là Phụng ca, quả là người vừa tốt bụng vừa kỹ tính vừa thích lòe loẹt. Tôi mang thân áo xanh biếc điểm kim tuyến trèo lên xe của tân hoàng, bị ta nhìn tới nổi da gà.

      ta lẩm bẩm: “Tiếc là có mặt. Nhìn vòng eo bé này xem, phi tần đẹp nhất của trẫm cũng được như thế.” xong, mặt ta vẫn hoàn toàn nghiêm túc, tự như lời lúc nãy là gió thoảng mây bay. Tôi hỏi: “Bệ hạ, lần này ngài vi hành nhưng ra lộ trình lại rơi vào vùng hoang dã. Dù sao tôi cũng là người của bệ hạ, ngài có thể cho tôi biết chúng ta đâu ?” Tân hoàng vừa vuốt cằm ngẫm nghĩ về vấn đề “người của bệ hạ”, vừa thần bí : “Trẫm tìm vật. Có cũng biết đâu.” rồi ta duỗi chân, ra lệnh cho tôi: “Ngồi trong xe ngựa cả ngày mỏi, mau mau xoa bóp cho trẫm.” Thấy tôi ngồi yên động đậy, ta liền dùng tông giọng cao hơn: “Bộ áo màu xanh này, dính bụi cát ra màu gì nhỉ…”

      Tôi vội như con thỏ nhảy tới bên cạnh ta, vừa thò tay nắn nắn bắp chân ta vừa cất giọng nịnh nọt: “Bệ hạ, bệ hạ đừng nóng. Là do tôi biết xoa bóp nên có hơi do dự mà thôi.” ta lim dim mắt đầy hưởng thụ, mặt : “Nếu phải tỳ nữ cùng hầu hết thái giám của trẫm chết hết, trẫm cũng phải chờ hầu hạ của . Tính ra từ lúc xuất cung, tùy tùng của trẫm bị thiệt hại hơn nửa rồi.” Tôi vừa cong ngón tay bóp bóp, vừa tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao lại có thể chết nhiều người như vậy? Là bị quái giết sao?” ta vẫn nhắm mắt, “ừ” tiếng. Tôi liền hỏi: “Thực ra tôi cũng có bề ngoài rất đáng khả nghi, bệ hạ còn giữ tôi bên cạnh, sợ tôi là quái giả dạng để hại ngài sao?” Tôi đợi lát nghe thấy tiếng trả lời, tưởng là tân hoàng ngủ mất. ngờ lát sau giọng mơ hồ của ta vang lên: “Là Tuệ Gia… là phúc tinh, có thể trợ giúp trẫm...” Tôi hỏi: “Tuệ Gia là ai?” Thế nhưng đáp lại chỉ có tiếng ngáy khe khẽ của tân hoàng.

      Tôi thắc mắc chàng này có phải chỉ ngủ được khi có tôi bên cạnh hay . Mặt khác, tôi thầm khắc cái tên Tuệ Gia trong đầu, đợi lúc tân hoàng tỉnh dậy hỏi lại kỹ càng.
      B.Cat thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 5:

      Vì ban ngày ngủ nhiều, lúc trời tối tôi an tâm mở to mắt làm nhiệm vụ canh gác của mình. Tôi ngồi ở gần cửa xe, thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra bên ngoài. Mấy người tùy tùng gọn gàng chia thành mấy tốp, thay phiên canh gác, đốt lửa nghỉ ngơi, hề phát ra tiếng ồn ào.

      Chỗ cắm trại là khoảng rừng trống ở lưng chừng núi. Bầu khí đêm lạnh giá tràn qua từng khe hở mặt đất, tràn cả vào trong xe. Từ phía xa xa, thỉnh thoảng vọng tới tiếng thú kêu cùng tiếng gió u u xào xạc. Tuy đoàn của tân hoàng khá đông người, tôi vẫn cảm thấy mối đe dọa từ nơi hoang dã là lường được. Mười mấy năm tự sinh tự diệt ở cõi trần luyện cho tôi năm giác quan vô cùng tinh nhạy. Dĩ nhiên, nếu tôi muốn sống sót ở cõi trần lâu chút, khả năng sinh tồn thể quá tồi tàn.

      Tôi vừa liếc tân hoàng ngủ dưới ánh nến lờ mờ, vừa nắm chặt chiếc túi đựng ngọc trấn trong tay. Xe ngựa tuy to lớn, thế nhưng dù sao cũng kém căn phòng thụ rất nhiều. Tân hoàng có vóc người khá cao, khi nằm chiếc giường trong xe vẫn còn phải cong người. Tôi cảm thấy dáng vẻ của ta khá giống ma nhân từng quen biết. Suốt quãng thời gian trăm năm bị nhốt trong hỏa ngục cùng kẻ đó, dáng nằm hay dáng ngồi của ta lọt vào mắt tôi cũng đều xiêu vẹo như thế. Chỉ tới thời khắc lửa trời màu vàng kim bừng cháy mãnh liệt nhất, chỉ duy nhất thời khắc đó, ta mới đứng thẳng lưng, đỡ hết lửa nóng để tôi chịu thêm chút tổn thương nào.

      Gần tới nửa đêm, từ phía đỉnh núi vọng tới thanh dồn dập. thanh ấy vốn rất , nhưng lại lọt hết vào tai tôi. Tôi như con sóc nhảy khỏi xe, áp tai xuống mặt đất nghe ngóng. Dường như có bầy thú lớn tràn xuống núi, số lượng hề .

      Tôi cảm thấy đây là vận may từ trời rơi xuống.

      Trong đám tùy tùng dường có người loáng thoáng nghe thấy thanh lạ, vội cảnh báo mấy kẻ còn lại. Mấy chục người vội vã cầm lên vũ khí, căng thẳng hướng về phía đỉnh núi. Tôi nhảy lên xe lay tân hoàng ngủ say dậy, lay xong quay sang quơ quào mấy món đồ quan trọng.

      Tân hoàng nhìn động tác nhanh như chớp của tôi, nheo mắt hỏi: “ làm gì thế?” Tôi vừa tiếp tục đặt mấy vật thiết yếu vào chiếc bao to tướng, vừa đáp: “Bệ hạ, núi có thú dữ tràn xuống, chúng ta phải bỏ xe ngựa lại thôi. Ngài mau truyền lệnh cho thị vệ gấp rút cưỡi ngựa chạy ra khỏi rừng, nếu kịp!”

      Tân hoàng dường như chưa tỉnh hẳn, vẫn còn hơi tư lự. Tôi vội giục: “Bệ hạ, có nhiều thời gian đâu!” Tân hoàng nghe thế khoác áo lông ra ngoài xe. Tôi vội theo, thấy ta chuyện với tổng quản Phụng ca. Phụng ca : “Bệ hạ, thú dữ rất sợ lửa. Thần cho bọn họ gom thêm củi đốt thành đống lớn, chắn hẳn có vấn đề gì.” Tôi tức tới nghiến răng, giậm chân : “ có chắc chắn loài thú dữ đó phải quái? Nếu chúng là quái, đống lửa tính là gì?” Tôi tới đây, sắc mặt của tân hoàng lập tức trở nên tái nhợt. ta nhìn tôi bằng ánh mắt trầm thường lệ, trong đầu biết nghĩ cái gì.

      Tôi thêm dầu vào lửa: “Bệ hạ quên chuyện mình bị quái ghé thăm mỗi đêm? Ngài có chắc lần này phải là chúng lại đến tìm ngài chứ?” Phụng ca ngây thơ hỏi: “ quái cũng thành đàn như thế sao?” Tôi ảo não lắc đầu: “Xem ra, xem ra chẳng biết tí ti gì về quái hết.”

      Lúc này giọng tân hoàng vang lên: “Tất cả, mau mau thu dọn lên ngựa. Ngay lập tức khởi hành.” Đoàn tùy tùng hô tiếng dạ, chỉ trong chớp mắt mỗi người cầm trong tay ngọn đuốc, ngồi yên con ngựa của mình. Riêng tôi có ngựa, được đặt cách ngồi chung với Phụng ca. ta căng thẳng : “Vô Diện, có chắc bầy thú kia là quái? Nếu chúng phải quái, nửa đêm để bệ hạ chạy tới chạy lui như vậy, ngài hẳn hài lòng đâu!” Tôi khâm phục trình độ trung thành tới mức chuyên nghiệp của chàng này, liền thờ ơ đáp: “Chẳng phải ngày mai quay lại là biết ngay sao?” Chẳng qua là trong đám người quay lại ấy, hẳn có mặt tôi.

      đoàn nhân mã vội vã nối đuôi nhau xuống núi, kéo theo ánh lửa lập lòe như ma trơi đỏ trong đêm. Ngoài mấy người tùy tùng mở đường, tân hoàng luôn ở vị trí đứng đầu, theo sát là con ngựa của Phụng ca và tôi. Nhưng vừa mới chạy được chút, từ phía sau chợt có tiếng hét thất thanh vang lên. Tiếp đó, đoàn người ngựa phía sau bắt đầu rối loạn. Mấy con ngựa vừa chạy vừa lồng lộn tìm cách hất người lưng nó xuống, ngay cả con ngựa đen vạm vỡ của tân hoàng cũng bắt đầu có biểu bất an. Phụng ca ở sau lưng tôi vừa khó nhọc kiềm cương vừa gấp gáp : “ thanh vừa nãy dường như là từ thị vệ bị rơi khỏi ngựa?” Đáp lại ta là thêm vài tiếng la hét hoảng sợ từ phía sau. Chợt có người gào lên: “ quái! quái!”

      Tôi cảm giác thân hình Phụng ca sau lưng cứng lại. Thế nhưng ta là tùy tùng vừa trung thành vừa chuyên nghiệp, vội gân cổ rống: “Bảo vệ bệ hạ! Mau bảo vệ bệ hạ!” Tôi vỗ vỗ lên cánh tay ta : “Bảo bọn họ tản ra , đoàn dính cục như thế này rất khó hành động!”

      Mặc trong hoàn cảnh gấp gáp khiến người ta kịp suy nghĩ kỹ này, mỗi lời tôi ra đều có vẻ chú trọng tới đại cục, thế nhưng ra lại xuất phát từ tư tâm của tôi. Có thể khiến thị vệ được đào tạo bài bản của tân hoàng phải hét lên thất thanh, đàn quái đuổi theo chúng tôi hẳn chẳng phải hạng tiểu tầm thường. Nếu nhân tình huống nguy cấp này khiến đoàn người phân tán ra, tôi mới có cơ may trốn thoát.

      Phụng ca mảy may hay biết ý đồ của tôi, nhưng lòng trung thành chuyên nghiệp ăn sâu vào máu, thế nên giọng hô hoán của ta trở thành: “Phía sau tản ra ngăn chặn quái, phía tiến lên hộ tống bệ hạ!” Lúc này tôi muốn hất chàng sau lưng xuống ngựa ngay lập tức. Tuy nhiên tại xung quanh chưa hỗn loạn tới mức hành động của tôi chưa bị phát , tôi đành kiềm xuống.

      Giữa lúc đầu tôi xoay chuyển tìm cách bỏ lại đám người này, Phụng ca sau lưng tôi chợt lo lắng : “Vô Diện, phải làm sao đây? Chúng ta bị quái đuổi theo...” Giọng ta trở thành giọng rên rỉ: “Nếu phải nhờ , e rằng tình huống còn tệ hại hơn. Vô Diện, mau nghĩ cách cắt đuôi bọn quái, bệ hạ sau này nhất định trọng dụng !” chàng này trong lúc hoảng sợ còn quên nghĩ tới tiền đồ của tôi. Tôi trong lòng cười lạnh, miệng bình tĩnh : “Cứ chạy . Bệ hạ mệnh lớn, chắc chắn sao.” xong dáo dát nhìn ngó địa hình xung quanh.

      Con đường mà chúng tôi chạy khá thoải, cây cối hai bên cũng quá chằng chịt. Tuy nhiên phía bên trái xa là bờ vực, thoạt nhìn cũng khá sâu. ít thân cây mọc vươn ra bên ngoài khoảng vực, mấy bóng cây phủ dây leo lên ma quái dưới bầu trời đêm mịt mờ.

      thanh náo loạn ở phía sau càng ngày càng lớn. Ngoài tiếng vó ngựa bộp bộp cùng tiếng la hét của thị vệ, tiếng gầm gừ của loài thú dữ vang lên càng ngày càng gần. Phụng ca vừa thúc ngựa chạy như điên vừa ngoáy đầu nhìn phía sau, mỗi lần nhìn xong cơn run rẩy càng ngày càng dữ dội. Tôi bèn hỏi: “Bọn chúng đáng sợ thế sao?” Phụng ca đáp: “Thân hình cực kỳ to lớn, đôi mắt đỏ ngầu giống như từ địa ngục chui lên... quái trước đây tuy gớm ghiếc nhưng đưa đến nỗi như thế.”

      Tân hoàng chạy ngay phía trước chúng tôi, lúc này cũng vừa vặn ngoáy đầu nhìn lại. Tôi nhìn trong mắt ta hình ảnh phản chiếu của ánh lửa lập lòe. Tân hoàng nghiến răng ra lệnh: “Phóng hỏa, chặn bọn thú lại!” Mệnh lệnh của tân hoàng lập tức được thi hành. Chẳng mấy chốc khoảng rừng phía sau lưng ngập tràn sắc đỏ diễm lệ. Chúng tôi thúc ngựa chạy thêm quãng, hơi nóng từ phía sau lưng vẫn còn phừng phực đuổi tới. Tôi trầm giọng : “Đây chỉ là giải pháp tạm thời.” Tôi vừa xong, tiếng gầm rú của bọn thú dữ đột ngột cất lên, vang dội hơn bao giờ hết.

      Tân hoàng hô: “Khốn kiếp!” Sau đó ta rút thanh kiếm nạm ngọc đen ở bên hông ra, đột ngột quay đầu ngựa chạy về phía sau. Lúc con ngựa của tân hoàng chạy lướt qua, tôi nhìn thấy ánh mắt nhìn thẳng của ta ngập tràn ánh lửa đỏ rực. Phụng ca hoảng hốt la lên: “Bệ hạ, mau chạy !” Tân hoàng quay đầu nhìn xoáy về phía tôi và Phụng ca, trầm giọng : “Nghe lệnh, nghênh chiến!” Phụng ca còn cách nào, run rẩy quay đầu ngựa, run rẩy hô với mấy thị vệ nhễ nhạy mồ hôi phía sau: “Nghênh... nghênh chiến!”

      Tôi cảm thấy bọn họ điên rồi.

      Tôi chọc chọc Phụng ca, nghiêm túc : “Mau cho tôi xuống ngựa. Có tôi làm vướng víu.” Phụng ca hơi chững lại, tôi liền mạnh mẽ hất cánh tay trái cầm cương của ta, tung người nhảy xuống đất. ta nghiêng đầu nhìn tôi cái, sau đó giục ngựa đuổi theo tân hoàng.

      Lúc này đội hình của tân hoàng rơi vào hỗn loạn, có thị vệ nào rảnh rỗi để ý tới tôi. Tôi đứng lọt thỏm giữa vô số chân ngựa vạm vỡ, hết tránh bên trái tới né bên phải, cuối cùng cũng đến được thân cây cổ thụ hơi nghiêng ra mép vực. Tôi sờ sờ thân cây sần sùi tìm chỗ leo lên, quang cảnh bên dưới nhanh chóng lọt vào tầm mắt.

      Tôi cho rằng, tình hình của bọn người tân hoàng mấy khả quan.
      B.Cat thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 6:

      Thuở tôi còn là thần tiên thiếu niên hùng, có đoạn thời gian được cử tới Vùng Trời Tây trấn giữ. Tại nơi đây có cánh cửa duy nhất nối liền cõi trời với cõi ma, biến nó thành vùng trời hỗn loạn nhất. Cứ mấy ngàn năm, có mấy năm phong ấn cánh cửa dẫn tới cõi ma bị suy yếu. Vì vậy, đề phòng ma nhân lợi dụng thời gian này lẻn vào cõi trời quấy phá, thần tiên chúng tôi đều phải tổ chức nghênh chiến ở khoảng vô thực nối liền hai cõi tiên – ma.

      Sử sách kể rằng, cõi ma được hình thành vào thời loài thần còn thịnh vượng, từ đó chiến tranh liên miên nổ ra. Ma Thần sáng tạo ra cõi ma, sức mạnh vô cùng khủng khiếp, trong mấy lần tấn công cõi trời làm thiệt hại rất nhiều vị thần hùng mạnh. Sau này ông ta bị các thần bày kế tiêu diệt, thế nhưng thực lực của cả cõi trời và cõi ma đều còn như xưa. Vì vậy, dù về sau chiến tranh tiên – ma vẫn thường nổ ra, quy mô và mức độ tổn thất lại kém xa vạn năm trước rất nhiều.

      Tôi nhớ lần tham gia vào trận chiến tiên – ma gần nhất, cũng là chuyện của trăm mấy chục năm về trước. Trận chiến này kéo dài mười mấy năm, làm hao tổn biết bao nhiêu khổ kế và tiên lực của thần dân cõi trời. phải ma nhân nào đều lợi hại, thế nhưng vì cách nhân giống đặc biệt, số lượng của chúng vô cùng đông. Hầu như mỗi lần diện ở chiến trường, tôi đều bị bao vây bởi hàng tá sinh vật thân hình to lớn, đường nét méo mó kỳ dị. Hơn nữa, cõi ma thường đưa ra chiến trường những giống loài hung dữ dẻo dai nhưng có nhiều trí óc, mà để tạo ra chúng, chỉ cần câu chú, thêm ít máu của ma nhân cấp cao cộng với vật chất thù hận mà thôi. Còn những ma nhân cấp cao có thể biến hình và biết suy nghĩ kể , dĩ nhiên cũng giống như mấy vị gốc cội đứng đầu Thiên Long tộc, ngồi yên ở cung điện truyền lệnh và chờ tin tức chiến thắng báo về.

      Đại khái, vì trong suốt mười năm liền tôi tắm trong máu đen của bọn ma thú, cộng với việc từ chu du qua giới, tôi chỉ cần liếc nhìn cái có thể phân biệt đâu là ma, đâu là . trong những cách đơn giản nhất để nhận biết, đó là nhận định con quái ấy có giống sinh vật ở cõi trần . Vì cõi và cõi trần có mối liên hệ mật thiết, hầu hết quái đều có nguồn gốc sâu xa từ các loài sinh vật ở cõi trần. Ví dụ, con hổ khổng lồ là quái, Vô Diện có bề ngoài tương tự con người cũng nổi tiếng là quái sinh ra từ dục vọng và lòng tham. Thế nhưng nếu có con vật mặt hổ đuôi thằn lằn vây cá, mà màu sắc chủ đạo người nó lại là đen, đích thị con quái ấy thuộc loài ma được thù hận tăm tối kết tinh thành.

      Lúc này tôi nương vào cành cây to lớn của gốc cổ thụ cạnh bờ vực nhìn xuống, lọt vào tầm mắt là con ngựa vạm vỡ của tân hoàng chở theo ta hướng về phía sinh vật đen thui thủi khổng lồ giơ nanh múa vuốt. Sinh vật ấy to gấp ba lần con ngựa, đôi mắt đỏ quạch trợn trừng, hàm răng lởm chởm nhô ra ngoài hề giống bất kỳ loài thú rừng nào mà con người từng biết. Nó bị bao vây bởi khoảng năm, sáu thị vệ tay lăm lăm đao kiếm, nửa số người bị mất ngựa nhưng vẫn liều mạng chiến đấu. Cách đó quãng về phía sau còn có thêm bốn con quái cố sức cắn nát vũ khí cùng áo giáp của thị vệ xung quanh. gian sáng bừng ma mị bởi ánh lửa của đám rừng cháy sau lưng, vài xác người ngựa nằm rải rác mặt đất. Đám người mải đánh quái hề chú ý rằng từ phía đám cháy, có thêm mấy bóng đen mờ mờ dần dần tiến ra, như báo hiệu rằng ngoài năm con quái nhanh chân kia, vẫn còn đàn đông đúc chuẩn bị gia nhập buổi săn cân sức.

      Tân hoàng giơ kiếm xông thẳng đến chỗ con quái vật gần nhất, động tác chiến đấu cùng kỹ năng điều khiển ngựa vô cùng thuần thục. ta kéo theo gần chục thị vệ thân cận sau lưng, chẳng mấy chốc đâm cho con quái vật khổng lồ chảy máu tơi bời. Từ trong đám thanh hỗn loạn vang lên tiếng hét: “Máu đen! Máu của con quái màu đen!” Con quái cầm cự thêm lúc, cuối cùng cũng ngã gục.

      Tôi cảm thấy tân hoàng dù tại là người phàm nhưng khả năng đánh nhau cũng đáng khâm phục. Hơn nữa, lòng dũng cảm của ta hơn hẳn mấy vị lãnh đạo loài tiên mà tôi từng biết, khiến tôi phải mở mang tầm mắt. Tuy nhiên mấy kẻ thắng quái chưa kịp vui mừng tiếng “grào” lớn vang lên. Thêm năm, sáu sinh vật khổng lồ lù lù kéo đến với tốc độ nhanh kỳ dị, khiến đoàn người tân hoàng trở kịp tay.

      vị tùy tùng mặt đầy máu me la lên: “Bệ hạ, mau rời khỏi đây!” người khác phụ họa: “Bệ hạ, cầu người ! em chúng tôi thề chết bảo vệ người.” Có người thấy tân hoàng trẻ dại còn dềnh dàng, đành bất đắc dĩ đâm vào mông con ngựa của ta cái. Con ngựa tốt ấy quả nhiên hí tiếng vang dội, cất bước lao thẳng về phía ngược lại với đám cháy.

      Điều đáng buồn là con ngựa của tân hoàng quá đau nên để ý phương hướng. Cái hướng nó chạy lẽ ra nên chếch về bên phải chút, thế mà nó lại lao thẳng đến chỗ cái cây tôi bám vào. Lúc này tôi thấm thía lời mẹ tôi từng dạy về vấn đề luật nhân quả. Giả như lúc nãy tôi mực phản đối bộ váy áo màu xanh biếc mà Phụng ca đưa cho, hẳn lúc này khoát người tôi phải là cái màu sắc chói lóa khiến con ngựa choáng váng phải mực xông tới kia.

      Tân hoàng cũng kịp lúc nhận ra mình sắp sửa đâm sầm vào cái cây, thế nên hai cánh tay cố sức kiềm cương đến nổi gân xanh nổi cả. Tuy nhiên con ngựa phát điên có dấu hiệu chậm lại, chẳng những chịu chậm lại mà còn ngoặt cổ định lao đầu xuống vực.

      Tôi cho rằng dây thần kinh bị tình huống hỗn loạn trước mặt làm ảnh hưởng, cho nên lúc tân hoàng sắp sửa bị văng xuống vực, tôi đưa hay tay ra giữ ta lại. ra đây chỉ là phản xạ cứu người hết sức tự nhiên, cũng tương tự lúc còn ở trong chiến tranh tiên – ma, tôi ra tay giúp đỡ biết bao nhiêu đồng đội loài tiên. Thế nhưng tình hình trước mắt dù gợi nhớ nhiều ký ức ở thời điểm đó, tôi lại chẳng còn là thần tiên sức mạnh phi phàm. Thân thể của tôi tại bé hơn tân hoàng rất nhiều, do đó lúc níu kéo ta, bản thân tôi lại cách nào giữ được cân bằng.

      Giữa lúc tôi loạng choạng sắp ngã khỏi thân cây, vòng tay cứng cáp ra sức ôm thắt lưng của tôi lại. Giọng quen thuộc của Phụng ca vang lên: “Mau, người đâu, mau đỡ bệ hạ lên…” Hai ba thị vệ ở gần đó vội vã chạy đến, thế nhưng ngay lúc này cái bóng đen khổng lồ bất chợt lù lù xuất ngay sau lưng họ, mấy thị vệ còn cách nào khác đành phải ứng chiến.

      Thêm con quái vật đầy lông lá lao tới, tôi cảm thấy hai cánh tay ôm lấy eo tôi run lên bần bật. Tân hoàng vẫn bị tôi nắm chặt chợt : “Lâm Phụng, nhảy xuống vực !” Phụng ca lúc này mới thả lỏng, ba chúng tôi chầm chậm dắt díu nhau bay xuống khoảng hun hút phía dưới.

      Tôi chợt nhớ ra trước bụng mình còn có cái túi đựng mấy món vơ vét trong xe của tân hoàng. Lúc lấy chúng tôi định khi trốn thoát có chút vật dụng để dùng, thế nhưng xét tình hình tại, đừng tới việc sử dụng cái túi, biết lát nữa thân thể này có còn được toàn vẹn hay . Tôi ủ rũ liếc nhìn trận đánh giữa đàn quái vật với tùy tùng của tân hoàng, hơi giật mình khi thấy mặt đất lúc này chỉ còn lại chừng chục người sống sót. Hơn nữa, họ tuy sống sót nhưng tình trạng cũng hết sức thê thảm, có vẻ như chỉ còn giữ được chút hơi tàn. Cùng lúc, đám lửa sáng rực vốn bao trùm góc rừng dần dần lụi tắt, từ hướng đó ngừng bước ra thêm mấy con quái vật còn to lớn hơn đám trước, ánh mắt phát ánh sáng đỏ lừ trong đêm.

      Khoảnh khắc sắp sửa bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn, tôi chợt trông thấy có bóng người cao gầy nhàng dừng bước bên mé vực, khom người trông xuống cảnh chúng tôi rơi. Bên cạnh ta còn có hai con quái vật đứng yên lặng như hai binh sĩ quá khổ trung thành. Tuy khoảng cách lúc đó khá xa, tôi vẫn cảm thấy người đứng đó có chút đường nét quen thuộc.

      Ngay lập tức tôi nhớ ra, khốn , người tôi nghĩ đến chết từ mấy chục năm trước rồi.

      Lúc tôi mở mắt, chân tay lưng ngực đều truyền đến cảm giác đau nhức. Tôi ngọ nguậy chút, phát bản thân nằm gọn thứ mềm mềm, nhớp nháp. Tôi tiếp tục nhích cái cổ cứng ngắt nhìn ngắm tình hình xung quanh, mới nhận ra nơi chúng tôi rơi xuống là vùng cây cối rậm rạp. Mấy tia sáng ít ỏi lọt xuống theo đường thẳng đứng, chứng tỏ mặt trời lên cao.

      Tôi rơi xuống lâu như thế nhưng vẫn còn sống nhăn răng, giống với câu “đại nạn chết” mà cõi trần vẫn thường dùng. Lúc này khứu giác của tôi dần dần khôi phục, mùi máu tanh từ thứ bên dưới xộc vào mũi. Tôi lập tức nhích mấy cơ bắp cứng ngắt, dịch sang bên để nhìn kỹ thứ kia. Ban đầu tôi cho rằng đó là thi thể của Phụng ca hoặc tân hoàng, nhưng khi nhìn , tôi mới biết đó là con ngựa xui xẻo rơi xuống vực ngay trước chút tôi khoảnh khắc. Tôi cảm thán rằng nhờ con ngựa xui xẻo ấy cùng đám dây leo dày đặc cản bớt đường rơi xuống, xương cốt may mắn của tôi mới còn nguyên vẹn như thế này.

      Tôi chống tay ngồi dậy, cố nhích ra xa thi thể con ngựa chút. Từ vị trí mới, tôi nhìn thấy người mệt mỏi tựa vào gốc cây xa.

      Phụng ca người bê bết máu, lúc này ngồi co chân, vừa nhìn thấy tôi nhăn nhó : “Vô Diện tỉnh rồi à? Tôi gãy chân rồi, cũng nhúc nhích được. biết bệ hạ bây giờ ra sao…” Giọng của ta vừa khàn khàn vừa yếu ớt, tôi đoán trước đó ta gọi tân hoàng đến suýt tắt tiếng rồi.

      Tôi hờ những nhìn ta cái, tựa vào gốc cây đứng lên. Sau đó tôi nhấc chân bước, hai bước, cảm thấy cơ thể mình ngoài đau đớn ra vẫn hoạt động hết sức bình thường.

      Phụng ca lại cất tiếng: “Lúc ba người chúng ta rơi xuống, nhờ bệ hạ đâm kiếm vào vách đá nên mới rơi được nửa chừng dừng lại. Lúc đó bất tỉnh, bệ hạ ôm lúc bị tuột, tôi định giữ lại nhưng cũng rơi xuống theo. Sau đó chúng ta rơi vào đám dây leo, đám dây leo đứt người cũng rơi xuống cái xác ngựa nát bét kia.” Giọng ta đột ngột cao lên: “Này Vô Diện! Vô Diện! đâu vậy?”

      Tôi nhìn ta, trả lời, từng bước thẳng về phía rừng cây rậm rạp.

      Dường như Phụng ca cố sức đứng lên, trong giọng có thêm tiếng thở gấp đứt quãng: “Vô Diện! Vô Diện!”

      Giọng của ta càng lúc càng , thế nhưng ta vẫn ngừng gọi.
      Bước chân của tôi càng ngày càng nhanh, tôi vẫn ngoái đầu.
      B.Cat thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 7:

      Tôi được quãng khá xa mới dừng lại, tìm thân cây lớn tựa lưng vào. Kế đó, tôi vừa vuốt vuốt sợi dây óng ánh tay vừa hờ hững ngó khoảng trước mặt.

      biết bao lâu sau, hoàng Cảnh Châu như con chim gãy cánh sà xuống. Tôi gật đầu xem như chào hỏi, ngay: “Tôi có tin tức cần chuyển về cõi trời. giúp tôi báo tới Đông Hải Long Vương, dượng ấy tự biết làm gì.” ta khoanh tay, cười bảo: “A, Thịt Viên vừa gặp giao việc cho ta làm ư? là lạnh lùng mà.” Tôi giọng : “Có ma nhân xuất ở cõi trần.”

      Cảnh Châu có vẻ sửng sốt trước thông báo của tôi, xoa xoa cằm : “Kể ra cũng có gì là lạ. Mười mấy năm trước Hỏa Ngục bị hủy làm rối loạn ranh giới giữa các cõi. Ngay cả ở cõi của ta cũng thỉnh thoảng có ma thú hoành hành.” Chuyện này tôi chưa từng được nghe qua, liền chau mày : “ như vậy, thế cân bằng của ba cõi tiên – –ma lung lay sao?” Cảnh Châu chỉ nhún nhún vai, đáp. Tôi bèn tiếp tục: “Tuy vậy, hẳn ở cõi có tình trạng ma nhân tập hợp lực lượng ma thú chứ? Lúc nãy tôi thấy gã ma nhân điều động ma thú tấn công con người, e rằng nếu để yên gây hỗn loạn về sau này.”

      Cảnh Châu thấy tôi kiên quyết như vậy, thở dài : “Thần tiên luôn nghĩ rằng mình có nhiệm vụ giữ gìn trật tự trong trời đất. Thế nhưng lúc trời đất sáng lập ra, có ai định sẵn họ phải làm những việc đó chăng? Con đừng giận, ta vậy phải vì ta chê bai hay phản đối thần tiên. Việc con nhờ vả, ta làm.” ta trưng ra khuôn mặt ngao ngán xong lại hỏi: “Thằng bé người trần gọi con ỏm tỏi bị thương khá nặng đấy. Con định quay lại giúp đỡ cậu ta sao?” Tôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này, cứng nhắc trả lời: “ ta cũng chết được.”

      Cảnh Châu chợt nở nụ cười thần bí, chậc lưỡi : “Mới có mười mấy năm, con lại thay đổi nhiều như thế. Chẳng phải trước đây thấy người khác gặp nạn, con đều từ nguy giải cứu sao?” Tôi tủm tỉm cười: “Như thế sao? hoàng Cảnh Châu hôm nay lại khuyến khích làm việc thiện tích đức?” ta bật cười hào sảng, khoát khoát tay: “Dĩ nhiên ta phải là quái bụng dạ từ bi như con . Nhắc tới việc thiện lại nhớ lần uống rượu với Ma Vương Xích Hỏa mấy vạn năm trước, lúc đó còn bàn với ta về giáo lý nhà Phật kìa! Oái oăm thay, ma nhân là dạng người dù có thấy kẻ khác chết khô trước mặt, cũng chẳng quan tâm. Thế nhưng đây vốn phải vấn đề chính, ta chỉ nhắc nhở con đừng để đánh mất bản thân mình.”

      Tôi lẩm bẩm: “Như thế nào là đánh mất chính mình?” Cảnh Châu xoa xoa cẳm, bắt chước giọng lẩm bẩm của tôi đáp lại: “Ví dụ, ma nhân hành xử theo cung cách của thần tiên, hoặc ngược lại, thần tiên hành xử theo lối của ma nhân?”

      Tôi phì cười, cho là phải. Bởi vì, thần tiên phải ai cũng tốt. Mà ma nhân, chẳng phải toàn bộ đều là kẻ xấu xa. Tôi cho rằng quái sống lâu như Cảnh Châu hẳn hiểu điều này hơn tôi. Hơn nữa, Duyệt Vi và Ma Thiên, tiên ma mà tôi từng quen biết, chính là ví dụ điển hình.

      Ngẫm lại lời của Cảnh Châu lúc nãy, tôi giật mình nhận ra tôi của bây giờ còn giống mấy chục năm trước nữa. Có lẽ khác biệt nằm trong thân phận thần tiên – con người, mà là ở trái tim thiếu thốn cảm xúc chân đều đặn co bóp trong lồng ngực của tôi.

      Sau này tôi vẫn luôn cho rằng, quá trình đánh mất bản thân của tôi ra bắt đầu vào ngày tôi gặp Duyệt Vi hơn hai trăm năm về trước. Lúc đó tôi còn được gọi bằng cái tên khác: Diệc Vũ.

      Chuyện xưa nhắc lại, khỏi khiến đáy lòng chua xót.

      Tới thời điểm đó, vợ chồng Thiên Long Vương vẫn đối xử với tôi hết sức hòa nhã, từ ái, đến nỗi hình tượng của họ trong lòng tôi trở thành bậc cha mẹ nuôi dễ gần nhất trong các cha mẹ nuôi. Cho đến ngày, họ điều tôi đến nơi con trai út của họ trấn giữ: Vùng Trời Tây.

      Thân là nuôi danh nghĩa của tôi, thế nhưng Duyệt Vi này lại chưa từng quay về Thiên Long thần điện lần để gặp gỡ. Nghe trước đây ta là vị công tử ăn chơi trác táng của Thiên Long tộc, cũng vì lần ăn chơi trác táng chọc giận tới Thiên Long Vương mà bị ông đá thẳng tới Vùng Trời Tây. Cũng may, sau đó ta lại rất nghiêm túc làm nhiệm vụ của mình, hình tượng trong mắt người đứng đầu Thiên Long Tộc mới tốt lên ít nhiều.

      Tôi nhớ ngày hôm đó mây đen vầng vũ, mấy ánh chớp ngừng rạch ngang bầu trời. Tôi lướt mưa mà tới, tà áo trắng mỏng tang bị mấy luồn gió sắc quật cho tơi bời. Lúc tôi đến được Cung điện Bạch Sứ ở vách Hoằng Sơn, cả người ướt nhẹp trông vô cùng thảm hại.

      Cánh cửa cung điện Bạch Sứ đóng kín, tôi đành dậm chân qua lại mấy vòng trước cửa, trong lòng đầy suy tính. cánh cửa đóng kín vốn chẳng phải là chuyện to tát gì cả, thế nhưng điều đáng là tôi truyền tin cho chủ nhân của nó ngày giờ đến. Vì cửa vẫn đóng kín im lìm trước mặt, tôi bắt đầu suy xét đến việc có nên quay đầu về Thiên Long Điện luôn hay .

      Đúng lúc tôi định rời cửa mở, người thanh niên rất đỗi dịu dàng đứng yên lặng ở đó, mỉm cười với tôi. ra, so với nhiều nam thần tiên hay quái phái mà tôi từng gặp, Duyệt Vi có vẻ ngoài quá xuất sắc. Xét về vóc dáng, ta thua hẳn Cảnh Châu. Xét về khí chất, ta thậm chí bằng góc của vị cha già tại biết ở cõi nào của tôi. Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười mỉm quá mức thân thiện của ta, tôi cảm thấy lời đồn “ăn chơi trác táng” gì đó chưa hẳn là đúng. Trước mặt tôi ràng là người đàn ông hết sức dễ mến, dễ gần. Đại khái, tôi bị tiếng sét ái tình đánh trúng mất rồi.

      Tôi lấy thân phận phụ tá kiêm em nuôi, ở bên cạnh Duyệt Vi gần chín mươi năm. Chín mươi năm cùng ta nếm qua biết bao nhiêu gian khổ cùng ngọt ngào đó, tuy dám là thời gian quá dài, nhưng kiếp của người trần cũng chỉ đến thế mà thôi.

      Sau này tôi nghĩ điều thất bại nhất trong tuổi trẻ của tôi phải là dễ dàng thương người, mà là sau khi ta tát gáo nước lạnh vào mặt tôi, tôi vẫn hết sức cố chấp hết sức mụ mị theo kẻ đó.

      lần thần thú trấn giữ Tĩnh Sơn bị sổng mất, Duyệt Vi bảo tôi ở lại vị trí của nó canh chừng cánh cửa thông tới Ma Giới, còn ta nhận nhiệm vụ đến Thiên Long thần điện gọi cứu binh. Chúng tôi hiểu rằng trong cơ thể tôi có dòng máu của thần tộc, việc rót phần sức mạnh vào trận pháp giữ cửa này giết được tôi. Dù vậy, việc trấn giữ cánh cửa ma giới vốn dĩ phải việc dễ dàng. Đừng tôi, tất cả các loại thần thú tiên thú khi bị đưa đến đây đều có lúc bị vắt hết sức lực, kết cục hết thức thê thảm, do đó mới có chuyện chúng thường xuyên cáu gắt, mực muốn trốn .

      Tôi ngồi canh trước cánh cửa dẫn vào Ma Giới, mỗi ngày đều phải dùng lượng lớn thần lực rót vào nó, tu vi tổn thất rất nhiều. Thế nhưng thời gian trôi qua, tôi tự nhủ mình phải cố chờ, cố chờ đến lúc Duyệt Vi quay về. Tôi tự nhủ việc bắt thần thú là việc khó khăn biết bao, tốn thời gian biết bao, thế nên dù tôi có chờ bao lâu nữa, Duyệt Vi cũng mang nó quay lại thế chỗ cho tôi. Đến lúc cánh tay tôi nhấc lên được nữa, ta cũng xuất . Mà cho tới đó, tôi bị nhốt trong Tĩnh Sơn gần ba năm.

      Sau này có lúc tôi về Thiên Long Thần Điện chơi, tiện miệng ra chuyện này với Thiên Long Hậu. Bà tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, bảo rằng chưa từng nhận cấp báo về việc thần thú trốn thoát. như vậy, lúc đó Duyệt Vi cố ý ngăn chặn tin tức lên , khiến cho tôi khổ sở oan uổng suốt ba năm trời. Thế nhưng lúc ấy, tôi chỉ nghĩ rằng Duyệt Vi là người sĩ diện, mực bao che khuyết điểm cho bản thân. Tôi cho rằng người có những bản tính trẻ con như vậy, ra cũng có nét đáng của riêng mình.

      Cũng lần đó, Duyệt Vi vì giận dỗi tôi báo chuyện với Thiên Long Hậu mà bỏ khỏi cung điện Bạch Sứ mấy ngày. Lúc ta quay trở về, cổ tay còn vắt cọng hoa san hô tinh xảo. San hô mọc dưới đáy biển kết thành hoa, ấy là vật tượng trưng cho hẹn ước tình của hải long tộc. Lúc ấy tôi cho rằng trong lúc Duyệt Vi giận dỗi tự đeo thứ ấy lên tay để chọc tức tôi, tôi cũng chẳng chấp tính cách trẻ con. Dù sao, mấy chục năm sau đó cũng chẳng có công chúa hải long tộc nào tới cung điện Bạch Sứ tìm ta, tôi càng yên tâm để sợi hoa san hô đó chìm vào dĩ vãng.

      Năm trận chiến Tiên – Ma nổ ra, tôi và Duyệt Vi được đưa vào đội ngũ tiên phong. Lúc ấy tôi nghĩ mình còn chọn lựa khác, ai bảo kẻ trấn giữ Vùng Trời Tây là chúng tôi đâu. Sau này mới biết, đội ngũ tiên phong thường là kẻ dễ toi mạng nhất. Tôi và Duyệt Vi có thân phận đặc thù, ra Thiên Long Vương cũng đành lòng để chúng tôi chịu chết. Thế nhưng Duyệt Vi kiên quyết đánh trận đầu, dĩ nhiên là thỉnh cầu sau lưng tôi, trong lời thỉnh cầu ấy lại có kèm theo Diệc Vũ xấu số này.

      Đại khái, tôi có thần lực, đánh nhau bọn ma thú rất hăng hái. Vì vậy nửa cuộc chiến đầu, cả tôi và Duyệt Vi có tổn hại gì nhiều. Nửa trận chiến sau, Duyệt Vi cũng mải mai tổn hại, chỉ có tôi mấy lần bị Ma Vương duy nhất tham chiến đánh cho tơi tả.

      Ma Giới có bốn Ma Vương sức mạnh phi phàm, mỗi lần chiến tranh Tiên – Ma nổ ra, họ thay phiên nhau ra trận ứng chiến. Lần này Ma Vương ra trận là Ma Thiên, nghe là kẻ trẻ tuổi nhất trong số các Ma Vương.

      Nếu đứng khía cạnh của Ma Thiên này, ta cũng Ma Vương thất bại. ta sinh ra sau khi Ma Thần vong mạng, lúc đó thực lực ở cõi ma bị ba tên đầu sỏ còn lại thâu tóm gần hết. ta sở dĩ nắm chức Ma Vương cũng chỉ vì sức mạnh của ta quá mức dọa người mà thôi.

      về sức mạnh dọa người, phải nhắc đến chuyện Ma Thiên mạnh nhất trong các Ma Vương nhưng lại là kẻ có đầu óc nhất. Thế nên khi mỗi khi trận chiến bắt đầu, ta đứng bên điều động ma thú, bày binh bố trận vân vân, mà chỉ mực nhảy vào đánh nhau với các thần thiên mà ta thấy thuận mắt.

      đáng buồn, hầu hết thời gian của ta trong trận chiến này là dành cho tôi.
      Tôi tự nhận mình cũng nằm trong đội ngũ các thần tiên pháp lực cao cường, thế nhưng khi so sánh với Ma Thiên, tôi chỉ như con nhóc ranh mới vắt mũi mà thôi. Dù thế, ta nhất quyết chịu tìm những vị tiên chỉ huy trận chiến mà đánh, cứ thấy tôi là nhào lại, càng chứng tỏ đầu óc của ta.

      Sau này tôi mới biết, ra ấn tượng ban đầu về vị Ma Vương này hoàn toàn sai bét rồi.

      lần ra chiến trường, tôi né đông né tây, chưa kịp thở phào nhõm vì Ma Thiên phát , bị ta túm ra góc. Tôi mất hết kiên nhẫn lẫn tiết tháo, gào lên: “Này này Ma Vương đại nhân, tôi cũng phải chủ tướng ở đây đâu! đừng có lần nào cũng nhè tôi mà đánh được ?” Động tác của Ma Thiên dừng lại, ta xiêu vẹo đứng trước mặt tôi, khó hiểu : “Chẳng phải các muốn đánh? Ta cũng đâu có đánh chết , khóc lóc cái gì?”

      Tôi trợn mắt nhìn ta, tôi khóc, tôi khóc ở chỗ nào, nước mắt tôi chảy ra chưa, hả?

      Sau đó quả ta ra tay nhàng hơn.

      Vì trong chiến loạn, tôi cũng có thời gian để ý vì sao số lần gặp Duyệt Vi càng ngày càng hiếm hoi. Cũng chẳng hiểu sao ta từ vị trí quân tiên phong như tôi leo lên chức chủ soái, cho nên mỗi lần Ma Thiên đến tìm tôi gây , cũng thấy bóng dáng ta nữa.

      trận chiến Tiên – Ma kéo dài mười mấy năm, cũng sắp đến hồi kết. Những trận chiến trước, chúng tôi đều rút trong im lặng. Thế nhưng lần này, Duyệt Vi đề xuất biện pháp giải trừ chiến tranh về sau: tiêu diệt toàn bộ Ma Vương ở Ma Giới.

      Đây là chuyện kinh thiên động địa cỡ nào, nguy hiểm tới cỡ nào! Vậy mà Duyệt Vi dám làm, ta quả là chủ soái liều lĩnh nhất trước giờ của giới tiên. Thế nhưng trong cái gọi là kế hoạch vĩ đại của Duyệt Vi, ta phụ trách giết hai Ma Vương, hai Ma Vương còn lại do tôi xử lý.

      Nếu tôi lúc đó là tôi của bây giờ, tôi nhảy dựng lên mà rằng: “Cõi trời cũng đâu thiếu nhân tài, vì cớ gì cứ phải nhè tôi mà sai sử?” Hoặc rằng: “ điên sao? Ma Vương muốn giết là có thể giết? tự tay giết trước cho tôi xem?” Thế nhưng đáng buồn thay, đầu óc tôi lúc đó mộng mị trong lý tưởng tình , cho rằng Duyệt Vi phân công như vậy cũng rất công bằng với tôi rồi.

      Hình như lúc đó ta nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng muôn thuở, rót vào tai tôi mấy lời đại khái như: “Nếu thành công, địa vị của hai chúng ta có lên chứ xuống. có lúc ta và nàng, Diệc Vũ, hai người chúng ta cùng nhau cai trị cõi trời.” Lúc đó tôi nghĩ rằng chúng tôi giống như Thiên Long Vương và Thiên Long Hậu, chúng tôi trở thành tình sử đẹp biết bao.

      Có người từng với tôi rằng, ngu ngốc mới là tình . Khi còn , nghĩa là còn ngu ngốc nữa. Lúc đó tôi cũng lý giải nổi việc bản thân có thể mệt mỏi nghĩ ra hàng vạn lời biện giải khác nhau cho những hành động quái đản của Duyệt Vi. Tôi luôn nhìn thấy mặt tốt của ta, sau đó lại tự bảo rằng đó ra cũng phải là xấu. Vậy nên, tôi vẫn có thể nghe theo lời ta sắp đặt, tin ta vô điều kiện. Chỉ cần ta mở lời ngon ngọt, tôi nhất định mực làm theo.

      Vì lý tưởng đó, tôi nhiệt huyết tràn trề đột nhập vào sào huyệt của Ma Vương đầu tiên, thành công đầu độc lão ta, đốt cháy thêm đám lâu la thuộc hạ hề . Lần thứ hai ra tay, Ma Vương tôi phải xử lý ngờ lại là Ma Thiên, tình huống hề dễ dàng như vậy.

      Tôi đánh với Ma Thiên trận long trời lở đất. Cũng như những lần trước, tôi luôn luôn bị ta áp chế, khả năng chiến thắng gần như bằng . Vậy mà, giữa lúc chúng tôi đánh nhau hăng say, luồng sáng chói lòa đột ngột kéo tới, tôi và Ma Thiên đều trở tay kịp, bị hút vào trong vùng gian cực kỳ nóng bức, ngột ngạt.

      Cõi trời có loại thần khí thượng cổ, khi nhốt ai vào kẻ đó nhất định toàn thây quay ra. Thần khí này là công cụ trừng phạt những kẻ mang tội nghiệp nặng nề, ví như Ma Thiên rơi vào đó, thậm chí có người vỗ tay bôm bốp khen hay.

      Thế nhưng, tôi từ lúc sinh ra tới giờ, ngoài hơi kiêu ngạo chút, trẻ con chút, cũng chưa từng thương hại tới thần tiên nào. Vậy , cớ gì trong Hỏa Ngục này lại nhốt thêm cả tôi?

      Trước lúc bị rơi vào Hỏa Ngục, tôi vô tình trông thấy bóng dáng quen thuộc của Duyệt Vi ở phía xa. Kẻ có ánh mắt trầm và đầy dã tâm như thế, làm sao có thể là Duyệt Vi hết sức dịu dàng mà tôi quen biết? Tôi chợt nhớ mấy ngày trước, mặt dây chuyền đỏ thẫm bị ta mượn . Mặt dây chuyền đó vốn là giọt máu của Cổ Long Thần cha tôi, từ được tôi đeo lủng lẳng cổ như lá bùa hộ mệnh. Duyệt Vi rằng thứ này đối với tôi có nhiều công hiệu, thế nhưng lại có thể cứu mạng ta. Lời ấy làm tôi chấn động sâu sắc, lập tức cho ta mượn mà có thêm thắc mắc gì. Đại khái, tôi chưa bao giờ nghi ngờ ta chơi xỏ, cái bùa hộ mệnh lẽ ra là của tôi bây giờ lại diện để bảo vệ cho chủ nó khỏi lửa trời trong Hỏa Ngục khốc liệt này.

      Tôi từng nghĩ rằng, Duyệt Vi bao giờ hại tôi, nhưng tôi sai. Tôi cũng từng cho rằng Ma Thiên là kẻ thù, nhưng tôi cũng sai nốt.

      Hỏa Ngục giết được tôi, nhưng làm thân thể tôi tổn thương nghiêm trọng. Sau này Ma Thiên vì cứu tôi mà bị lửa trời thiêu chết, lúc tôi biết chuyện bản thân cũng ngủ vùi được mấy chục năm. Còn Duyệt Vi, ta hề đến thăm tôi. Cho lúc tôi xuống trần lịch kiếp, cũng chưa từng gặp lại.

      Tôi cho rằng, từng bị lừa vố đau như thế, cả cuộc đời sau này cũng thể tin tưởng ai. Mười mấy năm qua, tôi vẫn luôn tự do tự tại sống cuộc đời ích kỷ của mình. Cho đến hôm nay, Cảnh Châu rằng tôi thay đổi. Sau hồi nghiêm túc suy nghĩ, tôi cay đắng nhận ra tâm tính lương thiện của mình bị những ký ức đẹp đẽ kia làm vẩn đục biết bao nhiêu.

      Tới lúc tôi hoàn hồn, Cảnh Châu cũng lủi mất dạng. Tôi đứng tựa vào gốc cây giữa khu rừng rậm rạp, khóe miệng giăng nụ cười khổ.

      Tôi vòng trở lại chỗ ban nãy, thấy Phụng ca uể oải nằm bẹp dí mắt đất, tình cảnh có chút đáng thương. ta nhìn thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Chẳng phải bỏ sao?” Tôi chống nạnh lên hông cười lớn: “Này bạn, tôi ‘’ xong rồi, bây giờ trở lại băng bó vết thương cho bạn đây…”
      Phụng ca tròn mắt nhìn lại tôi, dám cá chàng đáng thương đó còn nghiền ngẫm xem “” và “” khác nhau cái khỉ gì…
      B.Cat thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 8:

      Tôi vốn lạ gì với máu me nơi chiến trường, bản thân lúc làm người trần cũng ít lần đổ máu, thế nên mấy vết thương của Phụng ca làm khó được tôi. Sau khi chuyên tâm băng bó, nẹp chân cho Phụng ca xong tôi hỏi: “ tại được, hay là tôi cõng tìm bệ hạ nhé?” Phụng ca đỏ mặt, lắp bắp : “Này này, nam nữ thụ thụ bất thân… tôi … …” Tôi tròn mắt hỏi: “ là nam?” ta cũng tròn mắt kém: “…”

      Trước đây tôi có thói quen quan sát kỹ người đối diện, thế nhưng băng bó cho Phụng ca hồi, tôi nhận ra ta là chàng công tử dễ nhìn. Nếu so với tân hoàng vai hùng lưng gấu đầy nam tính, đây là mẫu thư sinh yếu đuối vẫn thường được chọn làm nhân vật chính trong những câu chuyện tương ngộ với hồ ly tinh. (Mẹ tôi là công chúa hồ ly Thanh Khâu, vì thế đừng trách tại sao tôi lại liên tưởng tới loài này).

      khi buông bỏ đề phòng, tôi thường thích giấu giếm cảm xúc trong lòng. Tôi cười : “ ra trong mắt tôi cũng rất đẹp trai.” Phụng ca vuốt vuốt mũi: “ hôm nay sao lại vô sỉ như vậy…”

      Tôi cảm thấy Phụng ca này là người vô cùng thú vị. Chưa kể việc ta là kẻ hay ngượng ngùng, nếu bị trêu chọc chút phát sinh tật lắp. Đối với thái độ mới mẻ của tôi, chàng này có thể : “Sao lại đột ngột tốt bụng như vậy?” Hoặc “Sao lại chuyện dí dỏm như vậy?”, thế nhưng thứ ta để ý chỉ có vô sỉ của tôi, là làm tấm lòng thành mới được vun đắp này bị đả kích nặng nề.

      Chúng tôi vui vẻ trêu chọc nhau có tiếng sột soạt vang đến. Tôi kéo Phụng ca vào lùm cây rậm rạp, thầm: “Có người.” Người đến ai khác, chính là tân hoàng quần áo rách tả tơi. ta vừa vừa dáo dác nhìn ngó xung quanh, mày nhíu chặt. Tôi thở phào nhõm, kéo theo Phụng ca rời khỏi bụi cây.

      Tân hoàng soi mói chúng tôi lượt, khi nhìn tới cái chân gãy của Phụng ca chân mày càng cau chặt hơn. “Thế làm sao tiếp đây?” Phụng ca dù làm gì sai quấy nhưng vẫn bất giác bày ra bộ dáng chột dạ, ấp úng: “Bẩm bệ hạ… Vô Diện, ấy …” Tôi chen vào: “Bệ hạ, để tôi cõng ta.” Tân hoàng liếc tôi cái: “ nghĩ là khỏe như vậy.” Thế nhưng ta cũng phản đối gì thêm.

      Có tân hoàng mở đường, chúng tôi vạch cành lá tiến sâu vào trong rừng. Trong quá trình tôi cõng Phụng ca lưng, có phút giây nào là thấm thía câu dặm mà như ngàn dặm, vai mang gánh nặng ngàn cân” mà người trần sai rượu nào đó từng nghêu ngao hát giữa chợ. Phụng ca rụt rè thầm vào tai tôi: “Vô Diện, mệt à?” Tôi vừa thở vừa : “Này bạn, sao tôi có cảm giác giọng càng ngày càng vậy? Ngứa tai muốn chết.” ta ngẩn ra, lẩm bẩm: “Vốn dĩ tôi từng làm tổng quản trong cung, ngày thường oai phong lẫm liệt biết bao nhiêu. Thế mà từ tối qua liên tiếp gặp bao nhiêu là chuyện, lá gan cũng mất rồi.”

      Phụng ca than thở xong mấy câu lại im bặt, tôi gọi mấy tiếng cũng trả lời. Tôi đành với tân hoàng: “Bệ hạ, ngài giúp tôi kiểm tra ta được ? Hình như ta bị mất máu quá nhiều, ngất rồi.” Tân hoàng vẫn dừng bước, nhìn tôi cái khinh thường: “Cậu ta chỉ là quá mệt mỏi, ngủ say như chết thôi.” Sau đó chợt ta hỏi: “Lúc rớt xuống núi có ngã đập đầu vào chỗ nào à? tại hành xử giống như người khác vậy.” Tôi hỏi: “Bệ hạ thấy tôi khác trước ở chỗ nào?” Tân hoàng nhếch môi: “Trước đây mở miệng toàn xảo ngôn, ăn dài dòng, hơn nữa khi gặp chuyện chắc chắn là kẻ chạy trốn đầu tiên.”

      Tôi nuốt nuốt xuống cổ họng khô khốc, ngoài mặt cười khan như vừa nghe câu đùa thú vị, thế nhưng thực tế trong lòng tôi bị đả kích sâu sắc. Tân hoàng này, tâm tư đủ sắc bén.

      Tôi hỏi: “Bệ hạ, tại chúng ta đâu đây? tới nước này, ngài cho tôi biết chắc cũng ảnh hưởng tới đại cục chứ?” Tân hoàng im lặng chút, mới đáp: “Trẫm tìm thứ gọi là Cửu linh lung”. Tôi hỏi tiếp: “ yên lành, bệ hạ tìm bộ lông của cửu vĩ hồ làm gì?”

      Tân hoàng đột ngột dừng bước, khiến cho tôi cùng Phụng ca lưng suýt nữa đâm sầm vào ta. ta : “Nghỉ ngơi chút.” Tôi bèn theo lệnh ta, đặt Phụng ca mê mệt xuống chỗ nhiều lá cây, tranh thủ xoa xoa bờ vai mỏi nhừ của mình.

      Tân hoàng hỏi: “ biết về Cửu linh lung?” Tôi vốn nghĩ rằng đó là kiến thức phổ thông, nhưng lại quên mất chuyện kẻ trước mặt mình là cư dân cõi trần chứ phải cõi trời hay cõi . Lúc này càng nhiều càng sai, vậy nên tôi ngập ngừng gật đầu.

      Tân hoàng thở dài: “ qua nhiều nơi như vậy, biết về nó cũng có gì là lạ. giấu gì , trẫm có người bằng hữu là hồ ly chín đuôi, sau vì bị pháp sư đương triều hiểu nhầm là đạo nên lột mất bộ lông đem lên núi phong ấn. Người bạn đó của trẫm cũng vì vậy mà chìm vào hôn mê. Sau này trẫm biết chuyện, muốn tìm lại Cửu linh lung để đánh thức nàng ấy.”

      Tôi nhìn biểu bất an gương mặt tân hoàng, cảm thấy người có thể khiến ta lội đèo vượt suối ngay sau khi kế thừa đế vị, chắn hẳn phài là “bằng hữu” bình thường như trong lời ta .

      Tân hoàng ngẩng đầu nhìn trời, chợt thốt lên: “Chết tiệt!” Tôi ngước lên nhìn theo, phát sắc trời phía mấy cành lá rậm rạp dần chuyển tối.

      Mới hôm qua, đoàn người của tân hoàng còn khá hùng hậu, thế mà tại chỉ còn ba chúng tôi. Xét tình hình của tôi và Phụng ca, nếu có quái xuất , tân hoàng chỉ còn nước tự rút kiếm ra chống đỡ. Tôi : “ ra trước đây tôi có giấu bệ hạ việc, nếu ngài hứa tha thứ tôi đưa giải pháp đuổi cho ngài.” Tân hoàng nghi hoặc đáp: “Chuyện giấu trẫm cũng đâu phải hai? Nếu có biện pháp hữu hiệu mau ra, trẫm cũng đâu còn nhiều lựa chọn nữa.”

      Tôi móc mảnh ngọc trấn ra khỏi túi da đeo bên hông, cẩn thận cột sợi dây vào đó, đưa cho tân hoàng: “Thứ này tuy nhưng có tác dụng đẩy lùi quái cấp thấp. Bệ hạ đeo vào cổ, chúng nó nhất định dám làm phiền chúng ta.”

      Tân hoàng nhận lấy mảnh ngọc, vừa đeo vào cổ vừa nhìn tôi chằm chằm. Tôi bèn cất giọng đều đều: “Bệ hạ cũng biết tôi có mặt. Có nhìn nữa cũng chẳng thấy được vẻ sợ hãi hay đắc ý của tôi đâu.”

      ta dời mắt, phun ra năm chữ: “Trước đây, lừa trẫm!” Tôi liền giải thích: “Lúc đó tôi chưa biết bệ hạ là người thế nào, nếu tôi nhanh chóng tiết lộ bí mật này cho ngài, ai biết ngài cảm thấy tôi hữu dụng mà trừ khử?”

      ta hừ lạnh. Thế nhưng mà cái điều tôi phải có lý, ta cũng hứa tra cứu thêm. Vì vậy mọi chuyện em xuôi, chúng tôi nghỉ được chút tân hoàng ra lệnh tiếp.

      Tôi khoác lên bên vai của Phụng ca, định đỡ lên lưng bản thân, thế nhưng ngờ bị trượt tay. Phụng ca ngã ra đất, theo cơn đau mà giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác. Tôi rủa thầm sức lực yếu ớt của thân thể người phàm, đoạn bóp bóp chỗ vai đau nhức. Giữa lúc tôi định đỡ Phụng ca dậy lần nữa tân hoàng chợt bước đến.

      ta chìa tấm lưng rộng ra trước mặt tôi, : “Đoạn đường tới trẫm cõng Lâm Phụng thay …” Tôi từ trước cảm thấy tấm lưng của tân hoàng là tài nguyên vô cùng hữu dụng, chỉ là thân phận ta quá cao nên chưa thể mở miệng nhờ. tại tài nguyên dâng đến trước mặt, tôi ngần ngại đặt Phụng ca mới vừa tỉnh ngủ lên đó.

      Phụng ca hoảng sợ rên rỉ: “Bệ hạ, mau mau bỏ thần xuống . Ngài là vua nước, sao có thể…” Tân hoàng lúc chuyện với Phụng ca dài dòng giảng giải, chỉ hơi nghiêm giọng: “Đừng nữa!” Sau đó giọng dịu lại: “Cậu theo trẫm mười mấy năm, đây coi như lời cảm ơn của trẫm.” Câu này khỏi khiến tôi gật gù. Tôi nhớ lại lúc tân hoàng quay đầu ngựa chiến đầu với bọn ma thú đêm hôm trước, nhận định rằng người thanh niên trước mặt tuy hơi xấu tính nhưng trong bụng tràn đầy dũng khí cùng nghĩa khí của bậc quân vương.

      Vì tân hoàng cõng Phụng ca lưng, lần này đến lượt tôi làm nhiệm vụ mở đường. Chúng tôi được bao lâu trời tối mịt, chợt tân hoàng : “Sắp tới nơi rồi.”

      Theo hướng dẫn của ta, chúng tôi đến trước cửa hang động u. Tôi làm hai bó đuốc, cho Phụng ca cầm, cho tôi. Phụng ca nằm lưng tân hoàng nhắc: “Vô Diện, nhớ sát bệ hạ, đừng để lạc mất.” ta biết rằng vì câu này, khuôn mặt sau lớp mặt nạ nứt nẻ của tôi chầm chậm nở nụ cười. Kẻ dù gặp hoạn nạn vẫn lo lắng cho kẻ khác đời vốn rất hiếm, tôi cảm thấy may mắn vì trong thời gian lịch kiếp, lại có thể gặp được người như thế.

      Ba người chúng tôi tiến vào trong hang động. Con đường bên trong hang vừa tối vừa trơn trợt vừa vòng vèo, cũng may tân hoàng vừa cường tráng vừa là người luyện võ, bước vô cùng vững vàng. Bầu khí trong hang tuy u nhưng lại có mùi dã thú hay khí, phần nào khiến chúng tôi yên lòng. Giữa lúc buồn chán, tôi và Phụng ca tán dóc.

      Tôi : “Tôi cảm thấy bản thân là người phúc lớn mạng lớn bao nhiêu. Trong khi vừa gãy xương bị máu me đầy người, tôi vẫn còn tay chân lành lặn đây này.”

      Phụng ca đau khổ đáp: “ đúng là người phúc lớn mạng lớn, nhờ té đè lên người mà tôi còn nửa cái mạng ấy chứ…”

      Tôi chột dạ, vội chuyển chủ đề: “Phải rồi, chẳng phải bệ hạ rất ghét Vô Diện sao? Tôi nghe ngài đến vị Tuệ Gia nào đó bảo ngài đừng giết tôi, người đó là ai vậy?”

      Vị bệ hạ vừa được nhắc tới tằng hắng cái, Phụng ca hồn nhiên : “A, ngài ấy là pháp sư đương nhiệm của chúng tôi, cũng là người tu hành. Tuy nhiên ngài ấy ở trong cung mà ngao du khắp nơi, thỉnh thoảng còn đến gặp bệ hạ, hành tung rất là bí đó…”

      Lúc này, giọng tân hoàng bất ngờ cất lên: “Đến rồi”.

      Tôi ngước nhìn khung cảnh trước mắt, khỏi có chút ngạc nhiên. Nơi chúng tôi vừa đặt chân vào là gian hang động vô cùng lớn, trần đá cao bằng tòa lầu các ba bốn tầng. Tân hoàng băng qua gian hang động, đến phía bức tường đá đối diện. ta đặt Phụng ca xuống, Phụng ca đành đứng dựa vào người tôi.

      Tân hoàng dừng lại quan sát xung quanh lát, khuôn mặt đầy vẻ hồi hộp. Sau đó ta móc từ trong túi ra chiếc bình sứ trắng, đổ thứ chất lỏng đỏ tươi nên tảng đá xù xì.

      Xét theo mùi của chất lỏng màu đỏ kia, tôi đoán đó là máu của hồ ly tinh ngủ say mà tân hoàng muốn cứu. Tôi thế phân biệt được công lực của hồ ly này, thế nhưng mùi hăng hắc tỏa ra từ máu nàng ta khiến tôi hề cảm thấy dễ chịu.

      Máu hồ ly thấm vào đá phát ra tiếng “xèo, xèo” lạ tai. Tiếp đó, tiếng động vô cùng chói tai vang lên, bức tường đá trước mặt chúng tôi rung chuyển.

      Trước mắt chúng tôi dần dần ra vùng sáng rực rỡ.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :