1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại, huyền huyễn] Chiêu diêu - Cửu Lộ Phi Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 70

      Dùng thuật di chuyển về quê cũ.

      Lạc Minh Hiên trước kia nơi đây có phong ấn của Ma vương cho nên người ngoài khó có thể tiến vào, người ở bên trong muốn ra cũng dễ. Có lẽ từ lúc Lạc Minh Hiên phá hủy phong ấn Ma vương, thả Mặc Thanh ra, kết giới trận pháp nơi này còn tồn tại nữa, bất cứ ai cũng có thể tùy ý ra vào.

      Chỉ có điều trải qua trăm ngàn năm, tồn tại của phong ấn Ma vương để lại chướng khí khó tan vùng đất này, cây khô bốn phía vĩnh viễn phát triển lại nổi, ngay đến cọng cỏ cũng thể sống sót.

      có chỗ ở, hai là tu hành khó khăn, ai tình nguyện đến vùng núi hoang vu hẻo lánh này. Khi ta và Chỉ Yên đáp xuống đất, nàng còn trợn mắt kinh ngạc phen.

      “Đại Ma Vương, ngươi lớn lên ở nơi này sao...... Gian khổ như thế, cũng khó trách ngươi lại trở thành Đại Ma Vương......”

      Tu ma hay tu tiên cũng đều là tu đạo, mà tu đạo tất nhiên là cần có linh khí đất trời, cố hương của ta xung quanh toàn là chướng khí, người thường đến đây bị độc chết cũng tốt lắm rồi. Thế mới , nơi này tuyệt đối phải là chỗ tu hành tốt lành gì.

      Nhưng ta khác.

      Ông ngoại bộ tộc chúng ta sinh sống ở nơi này trăm ngàn năm, mỗi thế hệ lại càng thích ứng nhanh hơn với vùng đất này, đến thời điểm ta sinh ra, thể chất của ta thích ứng đến mức có thể hấp thu chướng khí chuyển thành dưỡng chất để tu luyện.

      Sau khi rời khỏi cố hương, thế gian rộng lớn, trời đất bao la, chỗ nào cũng dễ tu hành hơn so với quê cũ, nên đương nhiên ta lại càng giống như cá gặp nước.

      Vậy đúng như lời Chỉ Yên , khó trách ta có thể trở thành Đại Ma Vương.

      lâu lắm rồi mới quay lại đây, nhưng ta hề có bất cứ cảm giác xa lạ gì với chốn cũ. Lại còn bởi biết mối quan hệ sâu xa giữa ta và Mặc Thanh nên giờ ta còn này sinh ra vài phần tình cảm mới đối với nơi này.

      Ta dẫn Chỉ Yên vượt qua khe suối, cuối cùng cũng tìm được tiểu viện trước đây ta từng sống cùng ông ngoại.

      Tiểu viện rách nát, bám đầy bụi bặm, lão nhân hay uống rượu coi giữ trong viện trước kia cũng thấy nữa. Ta vào nhà, bấm quyết, trận gió nổi lên quét sạch bụi đất giường. Ta ngồi xuống đó chờ ly hồn.

      Chỉ Yên bước vào phòng ngó trái ngó phải lượt: “Vừa rồi đường đến đây ta thấy có nhiều tiểu viện khác mà, sao lại chẳng có lấy người sống vậy? ra ngoài hết rồi hả?”

      “Chết hết rồi.”

      Chỉ Yên cả kinh: “Sao...... Sao lại thế?”

      “Trước kia ở chỗ này có kết giới, trong ngoài tách biệt, rất nhiều người chán cảnh sống cả đời ở trong đây. Khi đó ta còn , mấy người thuộc thế hệ phụ mẫu ta đều thử tìm biện pháp ra ngoài, mà ra ngoài rồi cũng thấy ai trở về. Dần dần, trong thôn chỉ còn lại mỗi ta và ông ngoại. Sau khi kết giới bị phá, ta cũng ra ngoài thế gian kia......”

      Ta nhắm mắt lại, những việc diễn ra sau khoảng thời gian đó nhớ lại quá nhiều lần, ta muốn gì thêm nữa.

      Chỉ Yên ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ bả vai ta: “Ngươi đừng khổ sở, tại ngươi có núi Trần Tắc rồi, chờ chúng ta gọi hồn xong quay về......”

      “Hình như vừa rồi chỗ này có khí tức thuật pháp?”

      Câu của Chỉ Yên bị người nào đó bên ngoài đột ngột cắt ngang.

      Ta lập tức trở nên nghiêm túc. Nơi này đáng lẽ phải có ai xuất mới đúng. Tai ta khẽ động, cẩn thận nghe ngóng, phát bên ngoài dường như có bốn người...... đúng, còn có người nữa.

      “Lão Đại, bên trong có tiếng động phải.”

      Ta dùng Thiên lý nhãn quan sát bên ngoài, thấy người chậm rãi từ sau lưng bốn năm ma tu cấp thấp bước lại gần. Thân hình cực kỳ to lớn, ước chừng cao hơn trượng, thắt lưng kia e rằng phải cần đến ba, bốn Chỉ Yên mới ôm được hết. chân cũng to hơn cả người Chỉ Yên rất nhiều, nhưng ma tu “khổng lồ” như vậy khi bước lại nhàng hề có tiếng động.

      biết thực lực như thế nào, sợ là khó đối phó.

      Ta nắm lấy Lục Hợp kiếm ở bên người.

      Nhưng đúng lúc, bàn tay ta vừa cầm được chuôi kiếm cả người đột nhiên mất hết sức lực. ngờ lại ly hồn vào đúng lúc này!

      Ta ngu người, tốt xấu gì cũng đợi ta uống máu Chỉ Yên xong chứ!

      Ta vội vàng nằm lại vào trong thân thể mình, nhưng vừa mới rời hồn nên thể vào lại ngay được.

      Hừ, cái gì mà góa phụ của Tiên Nhân nên được trời cao chiếu cố, đám người trời các ngươi sao giống lũ quỷ ở Chợ quỷ thế? Toàn dùng phương thức bỏ đá xuống giếng để quan tâm chiếu cố hả?

      “Chỉ Yên.” Ta lại gọi nàng tiếng, “Gọi tên của ta, mau lên.”

      Sợ bị người ở bên ngoài phát , Chỉ Yên chỉ giọng nhanh ba tiếng “Lộ Chiêu Diêu”. Ta lập tức cảm thấy thân thể và hồn thể có lực đạo nhàng kéo cái, nhưng ngay lập tức tiêu tan.

      Pháp gọi hồn này có tác dụng! Ta hiểu rồi, phải gọi tên lớn hơn nữa. Ta thúc giục nàng: “To tiếng chút, gọi to lên !”

      Giọng Chỉ Yên , giống như thầm: “Người ngoài kia phát ra mất......”

      Ta cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Sợ cái gì? Ta hồi hồn rồi còn để người ta bắt nạt ngươi à? có tiền đồ! Đừng có yếu bóng vía như thế nữa.”

      Người ở phía ngoài : “Lão Đại, bên trong có người!”

      Chỉ Yên cắn răng cái, hít sâu hơi, chữ “Lộ” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng nghe thấy “Đùng” tiếng, cánh tay to lớn mạnh mẽ hất tung nóc nhà của tòa viện cũ này ra.

      Đá, ngói vỡ lẫn với gỗ cùng bụi đất rơi xuống thân thể ta, Chỉ Yên lập tức lao qua bảo vệ cái đầu của thân thể. Cuối cùng nàng mặc kệ hết thảy, vừa lao qua che chắn vừa hô to: “Lộ Chiêu Diêu! Lộ Chiêu Diêu!”

      Sau hai tiếng gọi đó, ta có thể cảm giác được có lực kéo lôi mạnh ta về phía thân thể. Vào đúng lúc Chỉ Yên chuẩn bị kêu đến tiếng thứ ba, nàng đột nhiên bị bàn tay to lớn kia bắt ra ngoài, chữ “Lộ” mới được nửa chừng liền biến thành tiếng thét chói tai.

      Lục Hợp kiếm nằm ở bên cạnh thân thể ta, Chỉ Yên lúc này tay tấc sắt, nàng bị gã “khổng lồ” kia nắm trong tay, ngón tay vừa khéo bịt chặt miệng nàng. Dù Chỉ Yên giãy giụa thế nào cũng lại được sức lực ngón tay của , thậm chí hít thở còn có chút khó khăn.

      “Tiểu nha đầu, định gọi viện binh sao?” Gã khổng lồ mở miệng, giọng vang dội, chỉ mở miệng mấy chữ khuấy đảo chướng khí trong sơn cốc, lay động cây khô. Có thể thấy kẻ có khí tức hùng hậu như thế này phải là dạng mà Chỉ Yên có khả năng đối phó được, “Ồ? Còn có người nữa?”

      Gã khổng lồ trông thấy thân thể của ta.

      Ta cắn răng, nhưng cũng thể làm gì khác hơn ngoài việc trơ mắt nhìn túm lấy thân thể mình nắm trong lòng bàn tay.

      Lục Hợp kiếm từ giường rơi xuống mặt đất, bị đá vỡ bao trùm. Gã khổng lồ bước vào phòng, chỉ giơ ta và Chỉ Yên lên nhìn nhìn: “Hai con nhóc này, lên núi làm cái gì nhỉ?”

      Người này biết ta, khẳng định là mới xuất giang hồ vài năm nay.

      Mấy năm qua, ngờ trong Ma đạo lại sản sinh ra nhân vật cỡ này, mà Mặc Thanh cũng xếp vào danh sách mượn sức hay diệt trừ? Hay là...... vẫn thân trong sơn cốc, Mặc Thanh vốn dĩ biết?

      Như vậy rất có thể trước kia, ta bảo Tư Mã Dung xây dựng mạng lưới tình báo đến nơi này. Ai mà ngờ ở nơi linh khí cằn cỗi như thế mà còn có người tu hành.

      “Lão Đại, có bắt cho lão Đại khác xem xét ?”

      Còn có lão Đại khác?

      Ở đây chỉ có tên như thế này?

      “Để người khác xem xét cái gì? Hai con nhóc này, nhân lúc bọn họ biết, ta ăn trước cho nhanh.”

      Đây đúng là ma tu ăn thịt người. Chỉ Yên ở bên tay kia, gương mặt khó thở đỏ bừng, nghe ta như thế, lập tức ra sức giãy giụa. Rốt cục lợi dụng khe hở giữa ngón tay của gã khổng lồ vươn tay ra, Lục Hợp kiếm nằm giữa đống đất đá phát ra ánh sáng, nhanh chóng bay đến tay của Chỉ Yên, mang theo đạo ấm sét, “Đùng” tiếng bổ vào bàn tay to của ma tu kia.

      Chỉ Yên vừa được thả lỏng liền thuận thế thoát khỏi bàn tay của gã khổng lồ, nàng hít sâu hơi, lại hô to tiếng: “Lộ Chiêu Diêu!”

      Nhưng ta lại hồi hồn!

      Ta sắp phát điên đến nơi, cũng chẳng còn hơi đâu trách ông trời nữa, chỉ hô to với Chỉ Yên: “Hô lại ! Tiếng này cách hai tiếng trước lâu quá rồi!”

      “Lộ Chiêu Diêu! Lộ......”

      “A!” Tên ma tu kia bị sét đánh, vô cùng phẫn nộ, gầm lên giận dữ, trừng mắt với Chỉ Yên lơ lửng trung. Chỉ Yên lập tức bị áp lực quanh thân đè ép, bị hung hăng ném xuống mặt đất. nhấc chân lên, chút thương tiếc mà giẫm phát vào người nàng, trực tiếp đạp nơi ở cũ của ta tanh bành, giẫm nát Chỉ Yên dưới đống phế tích.

      Nàng còn phát ra tiếng động gì nữa.

      Ta thầm rùng mình, gã khổng lồ nhấc chân lên, ta nhìn Chỉ Yên bị chôn giữa đống phế tích, bụi bặm bám đầy mặt, nắm chặt nắm tay.

      “Hừ.” hừ lạnh tiếng, lôi Chỉ Yên ra rồi , “Lộ Chiêu Diêu? Có thể tới cứu ngươi sao?”

      Gã khổng lồ gọi tên ta, đó là tiếng gọi hồn thứ ba......

      Gió lớn quét qua, dường như quét tan chướng khí ngàn dặm, ta chỉ cảm thấy quanh thân được bao bọc bởi luồng khí ấm áp. Dẫn dắt, lôi kéo ta, tất cả khung cảnh bốn phía đều trở nên mơ hồ.

      Chỉ chốc lát sau, trái tim nảy lên trong lồng ngực, ta hồi hồn.

      Ta mở mắt, thấy gã khổng lồ trước mặt cầm thân thể của Chỉ Yên ném vào miệng.

      Ta nắm chặt lòng bàn tay, áp lực quanh thân phát ra, sau tiếng “uỳnh” vang dội, bàn tay của bị ta cho nổ tan tành. Trong đống máu thịt lẫn lộn ấy, ta dùng thuật di chuyển nhanh chóng đoạt thân thể Chỉ Yên nằm bên miệng gã khổng lồ trở về, lóe cái lui lại hơn mười trượng. Mà gã khổng lồ bên kia lúc này mới bắt đầu kêu đau ra tiếng.

      Tiếng kêu gào lớn, chấn động cây cỏ trong núi, khiến đất đá chấn động, cây khô vỡ vụn.

      Ta bịt tai giúp Chỉ Yên, bảo vệ tâm mạch của nàng, đợi tiếng gào rú đó rút rồi đặt Chỉ Yên lại mặt đất, lập cái kết giới bảo vệ nàng trong đó.

      Ta đứng dậy, mặc cho hơi thở của gã khổng lồ cuốn theo chướng khí vần vũ vạt áo cùng mái tóc ta. Ta bẻ ngón tay, “đùng đùng” hai tiếng, vung tay lên, triệu hồi Lục Hợp kiếm từ trong đống phế tích.

      Bước từng bước đến gần gã khổng lồ che cái tay bị cụt mất kia.

      “Chưa có kẻ nào dám động đến người của ta ở trước mặt ta như vậy.” Ta vung kiếm lên, kiếm khí hồng nhạt, sấm sét bao trùm, phát ra nhưng tiếng ầm vang như tiếng rồng ngâm, “, ngươi muốn chết như thế nào?”

      “Vô liêm sỉ! Tay của ta......” Gã khổng lồ vẫn chưa lĩnh hội được ý tứ trong lời của ta phải, cắn răng cái, trong tiếng kinh hô của mấy tên lâu la đằng sau, sải bước chạy về hướng ta.

      Tay chợt lóe ra ánh sáng, dùng ma khí ngưng tụ thành cây búa khổng lồ. gầm lên, giơ búa bổ tới.

      Ta đứng yên, khí tức lưu chuyển, trong nháy mắt liền lách tới sau cổ , Lục Hợp kiếm theo chỗ xương cổ đâm xuống da. Ánh mắt ta lạnh lẽo nhưng khóe miệng lại nở nụ cười: “Ngươi quá chậm rồi.”

      Kiếm đâm từ sau ra trước, vốn có thể chỉ cần nhát từ cổ đâm thủng xương cột sống, phá vỡ cổ họng , nhưng ngay lúc ta sắp đâm thủng hoàn toàn xương cốt Lục Hợp kiếm lại bị thanh kiếm bát diện chặn lại.

      “Chà, cơn tức của Môn chủ Vạn Lục môn các ngươi ai cũng lớn như vậy hả?”

      Ta liếc mắt sang nhìn, thấy Khương Vũ đầu tóc đỏ, tươi cười càn rỡ, thần sắc quá mức phóng đãng nắm chuôi của thanh kiếm bát diện kia.

      “À.” Ta cũng học , cười khẽ tiếng, “Đúng rồi, cơn tức lúc nào cũng lớn như vậy đấy.”

      xong, mũi kiếm còn chưa động, ta truyền khí tức vào đó, sấm sét theo thân kiếm giật “uỳnh” cái, lập tức xuyên thẳng qua cổ của tên khổng lồ kia.

      Yết hầu ta phát ra thanh mơ hồ gì đó, nhưng có động tác gì nữa, từ từ đổ sập xuống.

      Ta lùi lại, đến bên người Chỉ Yên, thản nhiên nhìn Khương Vũ đứng trước mặt. Tóc đỏ dài đến thắt lưng, áo choàng buông phủ, mặt mũi y chang những con rối kia.

      Nhưng sức mạnh và khí thế này, khẳng định đây phải là con rối.

      Nếu vậy, người đến Thiên Trần Các Tố Sơn bắt Cầm Thiên Huyền phải là con rối khác. người mà làm ra vài hình nhân để dùng dần, tên Khương Vũ này đúng là biết cách chơi.

      Khương Vũ cầm kiếm bát diện, gẩy gẩy thi thể gã khổng lồ mặt đất: “ vất vả mới bồi dưỡng ra tên thủ hạ lại bị ngươi giết chết rồi.” Tuy rằng như thế nhưng biểu của chẳng có lấy phần tiếc nuối. Khương Vũ tra kiếm vào vỏ, nhìn ta chằm chằm, liếm liếm môi , “Ngươi lấy cái gì bồi thường đây?”

      Chương 71

      Câu này của khiến cho ta cảm thấy buồn cười.

      “Lộ Chiêu Diêu ta sống đời nhiều năm như vậy, chưa có kẻ nào dám đòi ta phải bồi thường đâu.” Ta cầm Lục Hợp kiếm, “Nể tình ngươi là kẻ đầu tiên, ta cho ngươi ít thể diện.” xong, ta vung kiếm triệu hồi thiên lôi, giáng thẳng xuống khoảng đất giữa ta và , bụi đất tung trời, tạo thành cái hố to.

      “Đấy, bồi thường cho ngươi cái hố, mang ta chôn .”

      Khương Vũ “hắc” tiếng bật cười: “Thú vị thú vị, Lộ Chiêu Diêu, quả nhiên ngươi rất thú vị.”

      “Tất nhiên rồi, ta cũng cảm thấy ta rất thú vị.” Ta đáp lời, đồng thời nhấc Lục Hợp kiếm lên, nhắm thẳng vào trái tim của , “Phần của ta xong, bây giờ tính đến phần của ngươi . Núi Trần Tắc bị hư hỏng nhà cửa, nhân lực thương vong, ngươi định lấy cái gì để bồi thường cho ta?”

      Khương Vũ híp mắt nhìn ta: “Ngươi muốn ta phải bồi thường thế nào?”

      “Dùng mạng mà đền.” Tiếng vừa dứt, ta vung đường kiếm, Lục Hợp kiếm cùng thanh kiếm dày trong tay va chạm vào nhau tạo ra sấm sét vang dội.

      Sau chiêu tiếp xúc, ta có hơi giật mình, tên Tiểu Đoản Mao này sau khi biến thành Tiểu Hồng Mao, năng lực ít nhất cũng phải cao gấp ba lần so với những con rối mà điều khiển lúc trước. Mũi kiếm giao nhau, ánh sáng chói lọi phát ra giữa ta và , trong đôi mắt Khương Vũ mơ hồ có ánh sáng đỏ lóe lên: “Lộ Chiêu Diêu, ta đây thích ngươi như vậy, sao ngươi có thể động thủ với ta. đúng là khiến cho người ta tổn thương đau lòng mà.”

      Sặc, thằng nhóc này đúng là có chính kiến, toàn linh tinh. Chẳng phải lúc trước luôn mồm thích Chỉ Yên à, sao bây giờ lại quay ngoắt sang bảo thích ta thế?

      Cái “thích” rẻ mạt của ngươi thay đổi cũng nhanh gớm!

      Ta thèm tiếp lời, chỉ dùng lực tăng kiếm khí đẩy ra xa, ngay sau đó dùng thuật di chuyển tiến nhanh tới, hướng mũi kiếm đâm thẳng vào tim .

      Khương Vũ khẽ nghiêng người, Lục Hợp kiếm xẹt ngang qua lồng ngực . thoắt cái chuyển đến bên cạnh ta nhưng có công kích mà chỉ vươn tay ra ôm lấy eo ta: “Đền người được nhưng mạng .”

      Ta nheo mắt: “Ngươi chưa từng nghe câu ‘Đăng đồ tử chết vì háo sắc’ à?” Ta trở tay, ra thêm đường kiếm, muốn chém đứt cánh tay ; nhưng đúng lúc lưỡi kiếm chạm được vào bả vai bỗng dưng người tỏa ra vòng ánh sáng đỏ, khó khăn ngăn lại thế kiếm của ta.

      Đây là… kết giới hộ thể?

      Giống như kết giới hộ thể của Cầm Thiên Huyền?

      Theo ta được biết, đời này người có trình độ sử dụng kết giới thuật để ngăn được Lục Hợp kiếm của ta, ngoại trừ Cầm Thiên Huyền ra hẳn thể có kẻ thứ hai! Tên Khương Vũ này …

      Khương Vũ thấy ta kinh ngạc liền nhếch miệng cười tiếng, dường như có mấy phần đắc ý càn rỡ: “Đánh lộn với ngươi khá vui, nhưng giờ ta còn thời gian để chơi nữa.” xong câu này, ta lại nghe thấy thanh của truyền tới từ phía sau: “ theo ta , nếu , tiểu mỹ nhân ngươi vừa liều mạng bảo vệ ta bỏ qua cho nữa đâu.”

      Khí tức quanh thân ta chấn động, đẩy Khương Vũ tóc đỏ ra, vừa quay đầu, thấy con rối ‘Tiểu Đoản Mao’ mà Khương Vũ điều khiển phá vỡ kết giới mà ta lập ra để bảo Chỉ Yên, đem nàng bế lên!

      Hỏng rồi … Khương Vũ vẫn luôn tự tin với kết giới thuật của , đáng lẽ ta phải biết cũng có năng lực phá vỡ kết giới của người khác.

      Lúc này này ‘Tiểu Đoản Mao’ Khương Vũ tay nắm bên eo Chỉ Yên, tay bóp chặt cổ nàng. Chỉ cần dùng chút lực thôi cũng đủ khiến cho Chỉ Yên hôn mê tiến vào trạng thái ngủ say vĩnh viễn.

      Ta cố gắng kiềm chế tâm tình, híp mắt xoay đầu lại nhìn Khương Vũ: “Tiểu Hồng Mao, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu con rối hả?”

      “Ngươi muốn biết à?” vô cùng hào sảng, vươn tay muốn dắt ta, “Ta dẫn ngươi xem.”

      Ta tránh thoát bàn tay của : “Khỏi cần, giết ngươi rồi bọn chúng có còn cũng vô dụng thôi.” Bàn tay ta xuyên qua thiên lôi thân Lục Hợp kiếm, cứa đường, để máu của ta chảy thân kiếm. Sau khi huyết tế, ánh sáng Lục Hợp kiếm bộc phát dữ dội.

      Ánh sáng làm nổi lên gương mặt lạnh lẽo của Khương Vũ, nhướng mày, khóe miệng mang theo ý cười: “Ngươi sợ ta ra lệnh cho con rối giết Chỉ Yên sao? Tuy ta cũng rất thưởng thức tiểu mỹ nhân này, nhưng chẳng hiểu tại sao, lần này gặp lại cảm giác bằng những lần trước nữa. Giết cũng tiếc cho lắm.”

      Ta cười lạnh tiếng, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của mình lên đôi mắt : “Ngươi muốn giết cứ giết. Lộ Chiêu Diêu ta chấp nhận bị uy hiếp.”

      Tiếng vừa dứt, ta dùng thuật di chuyển tiến lên, rốt cuộc Khương Vũ cũng thu lại ý cười đáng ghét mặt. dự đoán thế kiếm của ta, lui về phía sau, đồng thời đưa kiếm lên đỡ. Nhưng đúng lúc này, ta ném Lục Hợp kiếm cầm trong tay mạnh về phía sau, phá vỡ tầng tầng chướng khí, bất ngờ đâm xuyên qua đầu con rối của Khương Vũ.

      Sau lưng “bịch” tiếng, cần quay đầu lại ta cũng biết con rối kia gục ngay tại chỗ. Trước khi ra tay, ta đặt pháp chú thuật di chuyển vào đuôi kiếm, cho nên thời điểm đánh hạ con rối, thuật di chuyển cũng lập tức được thực thi.

      Con rối ‘Tiểu Đoản Mao”, Chỉ Yên và Lục Hợp kiếm nháy mắt được đưa về Vô Ác điện núi Trần Tắc.

      Ở phía này, chỉ trong chớp mắt, Khương Vũ tung lên bát diện kiếm để cản lại thế công của ta, nhưng vì có Lục Hợp kiếm ngăn trở cho nên thuận thế chặt thẳng vào đầu vai ta.

      Ta kêu lên tiếng đau đớn, bị chém kiếm nhưng Khương Vũ lại tăng thêm lực nữa.

      Con rối ‘Tiểu Đoản Mao’ kia vừa bị ta tiêu diệt, vẻ mặt dường như rất đau xót, là do thi thuật giả phản ngược lại nguyên thân.

      Ta bị chém kiếm, con rối của bị ta triệt hạ.

      Trận giao chiến này, ngang tay.

      Khương Vũ nhìn ta chằm chằm, đột nhiên lại cười to ra tiếng: “Hay lắm, hổ là nữ nhân mà ta xem trọng.” Nhưng chỉ chốc lát sau, tiếng cười của ngưng bặt, ngước mắt nhìn sắc trời, “Nhưng đến đây cũng nên chấm dứt rồi.” vươn tay ra muốn bắt lấy ta, ta nghiêng người tránh thoát, ngờ lại túm được gương bạc đeo cổ ta.

      Khương Vũ nhanh tay dứt chiếc gương ra: “Khuy Tâm Kính.” cười lạnh tiếng, thẳng tay ném gương bạc ra xa. Con ngươi ta co rụt lại, lập tức di chuyển muốn nhặt lại gương, nhưng đột nhiên thấy gáy chợt lạnh, đại não cảm nhận đau đớn bén nhọn.

      Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, trước mắt ta tối sầm, hẳn là… bất tỉnh luôn rồi.

      Chờ đến khi ta tỉnh lại. Bốn phía lóe ra ánh lửa đỏ rực, xung quanh đều là bùn đất, thoạt nhìn giống như huyệt động nào đó ở dưới đất. Ta đứng dậy, xoa xoa gáy, đưa mắt nhìn bốn phía lượt.

      Đây là huyệt động , đá vách tường đất treo hai ba cái đèn, nơi này cũng coi như đủ sáng. Khi ta qua lối ra trong huyệt động lại bị bình chướng vô hình chặn lại.

      Là kết giới, khỏi cần nghĩ cũng biết được đây nhất định là kết giới do Khương Vũ bày ra…

      Ta đây hẳn là… bị giam cầm rồi hả?

      Hoang đường!

      Lộ Chiêu Diêu ta hoành hành ngang ngược đời, sau khi Lạc Minh Hiên chết, chưa bao giờ nghĩ tới ngày bị người khác bắt giam ở cái nơi tối tăm này!

      Tiểu Hồng Mao, ngươi càn rỡ quá rồi đấy!

      Ta đưa tay chạm vào bề mặt kết giới, tụ lực muốn phá vỡ nó. Nhưng tất cả khí lực mà ta xuất ra đều bị kết giới này hút hết vào, đạt được chút hiệu quả nào. Lúc trước vì cứu Chỉ Yên cho nên đưa Lục Hợp kiếm trở về núi Trần Tắc mất rồi, ta…

      “… A Vũ!” Đầu kia của lối tĩnh mịch truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có cả tiếng người ồn ào. Ta nhận ra giọng đó, là tên thân tín “Tiểu Nghị” luôn ở bên cạnh Khương Vũ. Chưa thấy mặt đâu nhưng nghe thấy tiếng ta ầm ĩ, “Ngươi bắt nàng tới làm cái gì? tại Lệ Trần Lan đến đây rồi! ở phía đập vào kết giới, nếu kết giới này cũng bị phá giống như ở Giang thành hơn ngàn người bên trong, ngươi tính cho bọn họ trốn đâu?!”

      “Kết giới này rách được đâu.” Khương Vũ lười biếng đáp lại, có vẻ như mới tỉnh ngủ, “Ta giờ đâu phải giống như lúc trước. Hơn nữa nữ nhân mà ta thích nhanh chóng bắt về giam giữ, chẳng lẽ còn để cho người khác bắt mất hay sao?”

      “Ngươi gặp qua Lộ Chiêu Diêu hồi nào? Sao tự dưng lại thích nàng được?” Hai người bọn họ vừa vừa đến phía trước kết giới giam giữ ta. Khương Vũ cười hì hì nhìn ta chào hỏi, Tiểu Nghị bên cạnh trưng ra bộ dạng tuyệt vọng thể nổi, “Tình cảm của ngươi cũng rẻ quá nhỉ? Lúc trước còn kêu bọn ta bắt Cầm Chỉ Yên cơ mà!”

      Ta ở bên trong kết giới khoanh tay, mặt lạnh nhìn bọn họ gây gổ.

      Rốt cục, Tiểu Nghị giật cái mũ đội đầu ném “bịch” xuống đất, thở phì phò giậm chân hai cái: “Hừ! Ngươi làm quá mức rồi đó! Cái mạng này bán được nữa rồi! Lão tử làm nữa! Ta muốn quay về quê!”

      Khương Vũ khoát tay áo cái: “Ngươi , , ồn chết được.”

      Tiểu Nghị quay phắt đầu bước , đường liên tục rống lên chửi Tiểu Hồng Mao.

      Thấy thế, ta nhướng mày, đúng là ta chưa từng lường trước đến hành động của Khương Vũ. Vẻ mặt giờ của khá vui vẻ hòa nhã, nhưng đối với những chuyện bốc đồng, cũng có thể bốc đồng mà làm ra được. thí dụ giống như bây giờ, bắt giam ta.

      “Ngươi bắt ta làm chi?” Ta hỏi .

      “Chẳng phải khi nãy rồi sao?” Khương Vũ bước tới xuyên thẳng qua kết giới, vào thạch thất này, thản nhiên nhìn ta, “Ta thích nàng.”

      Tên này với Mặc Thanh hoàn toàn là hai phong cách khác nhau. Mặc dù từ trước đến nay ta chưa từng nghe thấy ba từ này thốt ra từ miệng của Mặc Thanh, nhưng tuy trầm mặc giấu kín những lời này cho đến chết, vẫn có thể hành động quên mình để cho ta biết tâm ý của .

      Còn Khương Vũ lại hời hợt phun thẳng ra. biết có bao nhiêu phần lòng, mà ta cũng chẳng cần biết. Vì vậy ta cũng tùy tiện trả lời:

      “Được rồi, ta biết, ta thích ngươi. Vừa rồi nghe Mặc Thanh ở bên ngoài, khiến ngươi phải khó xử làm gì, mau chóng thu lại kết giới, ta phải rồi.”

      Khương Vũ bận tâm đến thái độ lạnh lùng của ta, ngược lại còn cười tiếng, tới bên giường mà ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lộ Chiêu Diêu, nàng hàn huyên với ta chút . Nàng muốn biết vì sao ta đột nhiên thích nàng à?”

      muốn.”

      tại chỉ cần nghĩ đến Mặc Thanh ở bên ngoài lòng như lửa đốt muốn tìm ta, ta cảm thấy chậm trễ khắc ở đây cũng vạn phần gian nan rồi.

      Khương Vũ đĩnh đạc ngồi ở giường: “Nàng muốn biết ta cũng phải cho nàng biết.” đưa mắt nhìn ta chăm chú, “Nàng có tin, cõi đời này người vì nàng mà sinh ra ?”

      Ta sửng sốt, vì ta mà sinh?

      “Cha mẹ ngươi là..” Ta nhìn Khương Vũ hỏi thăm, muốn biết cha mẹ vì sao phải vì ta mà sinh ra .

      Sau hồi nhìn ta chòng chọc, Khương Vũ bất chợt đứng dậy, tiến về phía ta. Từng bước từng bước đến gần, nguyên cái đầu tóc đỏ của nhức mắt. Ta khỏi lui về sau bước.

      Khương Vũ đứng trước thân thể ta. Trực tiếp nhìn thẳng vào mắt ta: “Ừm, đôi mắt này vẫn xinh đẹp giống như năm đó.”

      Lời của làm ta hơi ngẩn ra, năm đó… Là “năm đó” ấy à?

      “Lúc Vạn Lục môn cử đại binh tấn công Cẩm Châu thành, Cầm Thiên Huyền vì muốn giải nguy cho Cẩm Châu thành nên cùng người của Thiên Trần các đánh vào phía sau Vạn Lục môn, sau lại bị Vạn Lục môn bắt được. Môn chủ Lộ Chiêu Diêu giữ Cầm Thiên Huyền ở trong địa lao, ngắm nghía ngày rồi mới thả Cầm Thiên Huyền ra…” Khương Vũ chỉ chỉ bốn phía, “Có phải tình cảnh ngày hôm nay cũng có vài phần tương tự so với ngày đó hay ?”

      Ta rồi mà, làm bậy làm bạ sớm muộn gì cũng phải trả giá!

      Cầm Thiên Huyền kia tu đạo Bồ Tát, nam nữ ăn hết, cho nên sau lưng mới có Khương Vũ điên cuồng thầm mến thế này! ra đây là nguyên nhân cho tất cả mọi việc, Khương Vũ như con thiêu thân lao vào lửa để báo thù cho Cầm Thiên Huyền!

      Ta vô cùng đau đớn: “Hành động làm ra với Cầm Thiên Huyền năm đó, là do ta nhất thời…” Ta cân nhắc, biết nên dùng từ nào cho thích hợp, là ta “xúc động?”, “háo sắc?” hay là “bị quỷ ám?”

      Nhưng dù có giải thích như thế nào ta cũng mắc lỗi rồi…

      Khương Vũ nhếch miệng cười tiếng, thoải mái mở miệng: “Khẩn trương làm gì, bởi vì nàng cho nên ta mới từ trong lòng của Cầm Thiên Huyền ra ngoài thế gian này đó.”

      Hả? phải ngươi là người thầm mến Cầm Thiên Huyền à? từ trong lòng của Cầm Thiên Huyền ra? Ta chớp mắt sửng sốt…

      “Ồ… Chẳng lẽ…”

      “Đúng.” Khương Vũ gật đầu, “Ta chính là tâm ma của Cầm Thiên Huyền.”

      “…”

      Mẹ nó, lại rốt cuộc làm bậy làm bạ vẫn cứ phải trả giá!

      Ta hận thể quay lại quá khứ để túm lấy Lộ Chiêu Diêu bị ma xui quỷ khiến kia mà dùng sức tát cho hai cái.

      Nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn!! Lộ Chiêu Diêu ngươi biết nhìn mặt người khác như thế; ấy vậy mà Mặc Thanh có đôi mắt xinh đẹp như thế kia lại nhìn, tự dưng bắt kẻ tu đạo Bồ Tát đến nhìn làm cái gì!

      Giờ hay rồi! Sau nhiều năm như vậy mà vẫn phải ăn thiệt thòi vì hành động háo sắc năm đó!

      Đúng là trời đất luân hồi, bỏ qua ai bao giờ!

      Bị tâm ma của người ta bắt lại, bẽ mặt để đâu cho hết!

      Chương 72

      Ta quan sát Khương Vũ, tuyệt cảm thấy có nét nào tương tự với Cầm Thiên Huyền. Cầm Thiên Huyền có tướng mạo Bồ Tát, từ lông mày cho đến đôi mắt, sắc mặt thường ngày luôn lạnh nhạt chứa ba phần ý cười yếu ớt. Ta và Cầm Thiên Huyền cũng coi như từng gặp nhau ít lần, giao thủ hai lần gì đấy, nhưng chưa từng thấy ra tay độc ác với người nào. Ngay cả lần ở núi Tiên Thai, khi đám người tiên môn xúm vào muốn bắt để lấy máu, các đòn tấn công của đều giữ lại ba phần sức mạnh.

      Mà Khương Vũ này, dáng dấp ngũ quan hết sức thu hút, khóe miệng thường xuyên mang theo nụ cười liều lĩnh cuồng ngạo, trong mắt có mấy phần nhiệt độ. Ta từng tận mắt nhìn thấy động thủ giết người, ngày đó chiếc cầu hoa phố ở Giang thành, hai lời liền trực tiếp xé người.

      So sánh giữa và Cầm Thiên Huyền đúng là giống như hai mặt gương vậy, có là tâm ma cũng chẳng sai.

      Chẳng qua là…

      “Năm đó Cầm Thiên Huyền có thích ta à?” Ta kết hợp lời khi nãy của Khương Vũ với suy nghĩ thêm chút, “ phải chỉ có chút tạp niệm thôi sao?”

      Khương Vũ cười tiếng, quay trở lại ngồi xuống giường: “ tu đạo Bồ Tát, nhưng tạp niệm lại làm loạn quá trình tu hành của . Năm đó nàng bắt vào địa lao, nhìn suốt cả đêm, người chưa bao giờ gần nữ sắc như cứ như vậy mà sinh ra tạp niệm. Nàng nhìn xong lại cho thả ra, làm dao động tín niệm xưa nay của về những kẻ tu ma. Lộ Chiêu Diêu, nàng tu ma hẳn phải biết, lòng người, tuyệt đối được sinh ra những thứ cỏ dại này.”

      Ta biết, sinh ra nghi kỵ đối với tín ngưỡng của mình, nảy sinh hoài nghi đối với đạo mà mình tu hành, cỏ dại từ trong lòng sinh ra, rồi lớn lên thành đại thụ che trời. Trước kia Vạn Lục môn bắt giữ ít Tu Tiên Giả, điều đầu tiên là gieo vào trong lòng bọn họ những thứ ‘cỏ dại’ này.

      “Chỉ trách thôi, trước đó hề nhiễm hạt bụi, khi dính vào hạt , lập tức bị phóng đại kiểm soát nổi.” Khương Vũ dùng ngón tay vẽ vòng vòng, ma khí màu đỏ từ đầu ngón tay chảy ra, từng chút từng chút , càng lúc càng nhiều, “Ngày qua ngày, năm qua năm, ở trong lòng liền sinh ra ta.”

      Cuối cùng, ma khí ở trước mặt Khương Vũ lượn vòng tạo thành hình dáng của đứa trẻ: “Càng muốn khống chế lại càng thể khống chế nổi, càng muốn đè nén lại càng thể đè nén được. Sau đó…” Khương Vũ ấn vào trán của đứa bé kia cái, đám ma khí đó lập tức tạo thành thực thể. Đứa trẻ bằng xương bằng thịt mở bừng mắt, con ngươi đỏ như máu nhìn ta đăm đăm.

      Ta khẽ nhíu mày.

      Khương Vũ dùng ma khí của dễ dàng tạo ra con rối ở ngay trước mặt ta.

      Thực lực của tên Khương Vũ này … e rằng khó có thể dự đoán. Lúc trước giao chiến với , ràng cảm thấy giữ lại ba phần thực lực. Nếu so sánh với Cầm Thiên Huyền tại, biết tu vi của Khương Vũ cao hơn Cầm Thiên Huyền bao nhiêu cảnh giới rồi…

      tâm ma như

      “Ta bởi vì nàng mà sinh ra, lại bởi vì vô lực chống cự của Cầm Thiên Huyền mà lớn mạnh.” Đứa trẻ mở miệng, nối tiếp lời của Khương Vũ, “Ta lớn lên ở trong lòng , chuyện ở trong đầu , thao túng ý chí của , dụ dỗ nhập ma. Nhưng ngờ, trải qua trận đánh ở Kiếm mộ, sau khi nàng chết, lại trộm thi thể của nàng, giấu dưới lớp băng của trận pháp Tố Sơn. Ngày ngày thanh tâm ngâm chú, cuối cùng cũng dứt được ta ra ngoài cơ thể. muốn dùng trận pháp Tố Sơn vây hãm giam cầm ta.”

      Khương Vũ ngả người xuống giường, động động đầu ngón tay, điều khiển đứa trẻ kia về hướng ta.

      Đôi mắt đỏ quạch của đứa trẻ dần dần trở nên bình thường, che giấu ma khí kinh người, nó với ta: “Cầm Thiên Huyền tách ta ra khỏi cơ thể cũng tương đương với việc tự xẻ ra nửa của chính mình. Lúc đó, đối với , mặc dù trừ được tâm ma nhưng nguyên thần lại bị tổn thương nặng nề. Công lực của suy giảm nhanh chóng, trận pháp của thể giữ nổi ta nữa. Ta chạy ra khỏi Tố Sơn, tới Tân Sơn bên cạnh, hình dạng trẻ con giống như bây giờ, chỉ là người mới bắt đầu học tập. Đúng lúc lại gặp chiến loạn ở Tân Sơn, khắp nơi tràn ngập sát khí…” Đứa trẻ nhếch môi cười tiếng, phối hợp với nụ cười của Khương Vũ tóc đỏ ở phía sau điều khiển nó, khiến cho nơi này đột nhiên có chút trầm.

      Còn quỷ dị hơn cả bầu khí phát ra ở Chợ Quỷ.

      “Lộ Chiêu Diêu, nàng gặp được tâm ma bị tách ra ngoài bao giờ chưa?”

      Ta trầm mặc, đúng là ta chưa từng thấy qua.

      Ma tu bọn ta, tu cũng là tu đạo, chẳng qua ở dưới con mắt của những kẻ chính đạo, ma tu dựa vào phương thức cướp đoạt công lực của người khác, lợi dụng tà môn ma đạo để đạt được tu vi trở thành “Ma”. Ma tu và “Tâm ma” chân chính hoàn toàn là hai loại khác nhau.

      Những kẻ tu tiên bị tẩu hỏa nhập ma có rất nhiều. Tu ma cũng có trường hợp ấy, ngoài ra có người còn bị tâm ma làm loạn khiến cho tâm mạch đảo ngược chiều, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ; hoặc trở nên điên điên khùng khùng; hoặc bị tâm ma kiểm soát thân thể, hoàn toàn mất ý thức.

      Nhưng ai tách tâm ma ra khỏi cơ thể cả, ít nhất Cầm Thiên Huyền là trường hợp đầu tiên mà ta biết…

      Hành động mà chưa ai từng làm, Cầm Thiên Huyền lại làm được, nghĩ qua cũng biết, quá trình này gian truân khó khăn đến mức nào. Tu vi trước kia của , e rằng cũng giống như lời đồn đại, người nào có thể dò ra được ranh giới cuối cùng.

      tại Khương Vũ độc lập sinh trưởng rồi.

      có người nào biết đến tâm ma, ta cũng hiểu bản thân mình. Ta biết mình là ai, biết mình từ đâu ra, biết phải đến đâu, nhưng ta lại phát ra trong thân thể mình có loại năng lực.” Đứa trẻ vươn tay, nắm chặt thành quyền, “Ta có thể hút oán hận, căm phẫn, sợ hãi và tức giận của rất nhiều người. Giống như khi còn ở trong lòng Cầm Thiên Huyền, cắn nuốt đủ loại tạp niệm của .”

      Ta khẽ rùng mình.

      Nếu tâm ma ở trong lòng Cầm Thiên Huyền chỉ hút cảm xúc của mình mà thôi, nhưng khi tách ra ngoài bắt đầu hút hết cảm xúc của mọi người xung quanh!

      Khương Vũ này … quả thực có hơi dọa người chút!

      “Điều đáng mừng chính là, khi ta mới tới Tân Sơn lại gặp phải đại loạn. Hai nước giao tranh, chiến trường, sát khí, huyết khí, tức giận và căm phẫn, sợ hãi và ham muốn giết chóc tạo thành luồng khí tức u ám mạnh mẽ dung nhập vào thân thể ta. Ta cứ như vậy mà từ từ lớn lên…”

      Ngón tay Khương Vũ chuyển cái, luồng ma khí màu đỏ lại bừng lên lần nữa, rưới vào thân thể đứa bé kia. Nó lập tức ôm ngực, vẻ mặt thống khổ, nhưng thân thể lại ngừng phát triển, từng chút từng chút . Ta tận mắt nhìn thấy nó lớn lên thành bộ dạng ‘Tiểu Đoản Mao’ của Khương Vũ.

      Cứ như vậy … con rối hình thành ở ngay trước mặt ta.

      ‘Tiểu Đoản Mao’ Khương Vũ vươn tay, khẽ nâng cằm của ta, nhếch môi cười tiếng: “Sau đó, Tân Sơn Khương Vũ liền xuất .”

      Ta lẳng lặng nhìn lát, đảo mắt nhìn về phía Khương Vũ tóc đỏ phía sau: “Ngươi với ta những thứ này để làm gì? ra ta đâu có quan tâm đến việc ngươi từ đâu mà ra.”

      ai biết lai lịch của ta, bao gồm cả bản thân ta trước kia. Lộ Chiêu Diêu, là hôm đó ở núi Trần Tắc gặp lại nàng mới khiến cho ta nhớ lại hết những chuyện này.” khoát khoát tay, điều khiển ‘Tiểu Đoản Mao’ ở trước mặt ta tránh ra, cản trở tầm nhìn của , “Ta bởi vì nàng mà sinh ra, cho nên ta muốn cho nàng biết ta bởi vì nàng mà tồn tại như thế nào.”

      Nghe thâm tình quá nhỉ, vậy mà còn bắt giam ta ở chỗ này, cưỡng chế ta nghe kể lể, vui chút nào đâu.

      tại vấn đề mà ta quan tâm nhất phải là việc từ đâu tới đây, mà là ta muốn biết làm cách nào để ra khỏi cái chỗ quái quỷ này.

      Vừa nãy mới Mặc Thanh ở bên ngoài có cách nào phá được kết giới, nếu vậy ta ở bên trong liệu có tìm được biện pháp gì hay ? Ta phải dụ tên này nhiều thêm chút, ít nhất cũng tìm hiểu xem tên Tiểu Hồng Mao có thể hút oán khí kia có nhược điểm gì.

      Ta lơ đãng bĩu môi, : “Nghe ngươi có vẻ lợi hại lắm, nhưng có lợi hại đến thế nào, lăn lộn nhiều năm như vậy mà vẫn ở cái khu đất cũ này sống vụng sống trộm. Có thể thấy năng lực hút cảm xúc của ngươi cũng chẳng mạnh mẽ gì, nếu đống người sống thế gian này, chẳng lẽ còn đủ cho ngươi phát triển?”

      Khương Vũ học theo bộ dạng của ta, cũng bĩu môi cái: “Đúng rồi đấy, chẳng lẽ nàng biết, mấy năm qua nàng chết, thiên hạ này quá mức thái bình à?”

      Ờ, những lời này mới nghe có chút gì đó ổn, nhưng cẩn thận suy nghĩ chút hình như ngấm ngầm mỉa ta.

      Sao hả, chẳng lẽ khi ta còn sống người giang hồ được sống yên ổn? cứ như đối với thiên hạ ta là đại u ác tính chuyên quấy rối nhiễu loạn bằng.

      Cơ mà … hình như cũng đúng…

      “Những năm qua rất ít khi có chiến tranh, Lệ Trần Lan làm Môn chủ của Vạn Lục môn chả biết nổi hứng cái gì lại quản giáo bằng chính sách nhân từ. Hừ, Ma giáo đứng đầu mà quản lý như đám người tiên môn, môn đồ cũng chẳng còn huyết tính, qua vài lần còn đánh nhau với Thập Đại Tiên Môn nữa.”

      Ừm… thể , tư tưởng của Tiểu Hồng Mao này quả thực có vài phần tương tự so với ta. Đoạn thời gian ta mới sống lại đó cũng ghét Mặc Thanh vì điểm này…

      Mà bây giờ biết được nguyên nhân vì sao Mặc Thanh phải hành động như thế, chút trách cứ ta cũng làm nổi.

      “Vậy nên, ngươi mới nghĩ, thể lãng phí Vạn Lục môn tốt như vậy, tính toán lên kế hoạch giết chết Mặc Thanh rồi tự mình lên làm Môn chủ, thêu dệt lời đồn đại để khuấy động phong ba, sau đó nhân cơ hội làm bản thân trở nên lớn mạnh, có đúng hay ?”

      Khương Vũ cũng khách khí với ta, thẳng: “Rất thông minh.”

      “Nhưng khi đó thực lực của ta so với Kiếm Vạn Quân của Lệ Trần Lan chênh lệch quá nhiều. Cho nên ta đành phải nghĩ biện pháp mượn đao giết người.” Ánh mắt lóe lên ý cười, “Mặc dù ta nhớ được lai lịch của mình, nhưng sau khi tình cơ nghe được tên của Cầm Thiên Huyền, trong đầu đột nhiên lại xuất nhiều tin tức có liên quan đến , biết được phương pháp bố trí kết giới của .”

      Khó trách từ lúc bắt đầu Khương Vũ vô cùng tự tin với kết giới thuật của mình như vậy.

      “Thậm chí…” Khi ta còn suy nghĩ làm cách nào để phá được kết giới của Cầm Thiên Huyền Khương Vũ bất ngờ câu, “… Ta còn biết được bí mật về huyết dịch của .”

      Ta ngẩn ra.

      Hiển nhiên Khương Vũ hề biết đến ân oán giữa ta và Lạc Minh Hiên. cũng như người ngoài, nghe theo truyền thuyết giang hồ, ta và Lạc Minh Hiên chẳng qua là tiên ma, năm đó là vị tiên lợi hại nhất, còn ta là ma đầu cường đại nhất, vậy nên ta và nhất định là tử địch.

      Khương Vũ hời hợt : “Ta biết được Liễu Tô Nhược của Giám Tâm môn có nằm mơ cũng muốn phu quân chết của ả ta sống lại, vậy nên ta cho ả biết bí mật về máu của Cầm Thiên Huyền. Vốn định mượn tay của Giám Tâm môn diệt trừ Cầm Thiên Huyền, nếu có thể nhân cơ hội làm Lạc Minh Hiên sống lại, khiến cho Lạc Minh Hiên đấu trận với Lệ Trần Lan, cả hai bên đều bị tổn hại là tốt nhất. Trong trường hợp Lạc Minh Hiên thể sống lại khơi mào giao tranh giữa hai đại Tiên môn cũng tồi. Nhưng chẳng ngờ, ả quả phụ đó lại giết đệ đệ của Cầm Thiên Huyền, Cầm Du.”

      ra là… như thế.

      Ta bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Cầm Thiên Huyền sống bình an vô nhiều năm như vậy, bí mật về huyết dịch của Cầm gia chưa từng bị thế nhân biết đến. Liễu gia và Cầm gia còn có quan hệ thông gia, vậy mà Liễu Tô Nhược lại giống như kẻ điên, thao túng cháu của mình là Liễu Nguy tới giết hại người nhà họ Cầm.

      Hóa ra mấu chốt là ở chỗ này!

      Do Khương Vũ ngấm ngầm quấy phá!

      “Chuyện ngoài ý muốn chính là, ta ngờ Lệ Trần Lan lại để ý đến Cầm Chỉ Yên như vậy. Thậm chí vì muốn giúp nàng báo thù mà tiếc mình đến Cẩm Châu thành.” Khương Vũ cười to hai tiếng, “Nhờ có trong đêm hủy sạch Cẩm Châu thành mà tiên môn đại loạn, nổi lên phong ba. Đúng lúc ta ở bên ngoài Cẩm Châu thành, vừa vặn được ăn no bữa.”

      Ta nhìn chằm chằm Khương Vũ, sắc mặt lạnh xuống.

      Hừ, cho nên tại, năng lực của mới mạnh đến vậy sao.

      Hôm đó ma khí ở ngoài ngự ma trận của Cẩm Châu thành là của Khương Vũ. Lúc đó, có vẻ như giúp ta và Mặc Thanh, nhưng ra là giúp cho chính . Sau khi biết được ràng đầu đuôi tất cả những chuyện này, ta híp mắt nhìn tên Tiểu Hồng Mao trước mặt, sao nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.

      loạt chuyện phát sinh, cái nào cũng có dấu chân của bên trong, hơn nữa, lần nào cũng thu được lợi lộc!

      là, càng nghĩ càng làm tâm tình ta thêm u ám.

      hết, bởi vì mà Lạc Minh Hiên mới có thể sống ở cõi đời này thêm mấy ngày, nghĩ đến đây ta cảm thấy khó chịu đến tột độ.

      “Tiểu Hồng Mao.” Ta gọi tiếng, “Ngươi xuất đạo chẳng được bao lâu, bước chân vào giang hồ tổng cộng có mấy năm, tất cả những thứ thu được đều do thủ đoạn hèn hạ mà có, cho nên thể có tiền bối dạy bảo được…” Lời còn chưa dứt, ta khẽ giương mắt, trong tích tắc dùng thuật di chuyển, năm ngón tay hóa thành móng nhọn, nhằm thẳng vào cổ họng Khương Vũ, hất mạnh té xuống giường. Trong con ngươi chỉ có hình ảnh của ta, chính là bộ dạng ma khí kinh người bao phủ quanh thân.

      Ta lạnh giọng cảnh cáo: “Làm người thể quá đắc ý.”

      Ta dùng năm ngón tay sắc bén như lưỡi dao liệng đường, cắt vỡ cổ họng , máu tươi bắn ra, chảy xuôi xuống giường, nhưng Khương Vũ chỉ cười: “Ta thực thích nàng.” càn rỡ cười đùa giấu mấy phần sát khí: “Cho nên ngay cả hành động tấn công của nàng cũng thấy rất đáng . Chỉ có điều, ta thích nữ nhân ở bên .”

      Ta lạnh lùng cười tiếng: “ vội, ta tiễn ngươi xuống dưới.” Năm ngón tay ta thu lại, cổ người trong tay ta liền giống như đậu hũ, có thể dễ dàng bị ta cắt đứt …

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :