Chương 03
Cung Thái Bình nằm ở phía Đông Bắc hoàng thành, vị chủ nhân của cung là Đỗ phi bởi thích hoa sen nên xin nhà vua cho xây hồ nước trong biệt viện. Tháng sáu, sen trong hồ nở rộ toả mùi hương ngào ngạt khắp nơi. Đỗ phi nằm trong phòng cả ngày cảm thấy tù túng, toàn thân mệt mỏi bèn sai đám cung nhân đỡ dậy dạo vòng. Thái y cũng dám lơ là, rón rén theo sau. Những ngày này cực kỳ nhạy cảm, chẳng biết lệnh bà chuyển dạ lúc nào, vì thế Thượng hoàng căn dặn cung nhân, nội thị (1) hầu hạ phải hết sức cẩn trọng. Hoàng tử Chiêu Văn (2) là con trai cả của Đỗ phi cũng bị điều chuyển sang cung khác, tránh để bị động thai.
Cung nữ thân cận tên Đào bên phải cẩn thận từng chút dìu dắt Đỗ phi bước uyển chuyển tới thuỷ đình bên hồ sen, theo sau là sáu bảy cung nhân khác luôn sẵn sàng đợi được sai khiến.
Gió chiều hiu hiu thổi qua mặt hồ, sóng nước lăn tăn soi bóng đoá sen khẽ đung đưa, nhòe nhoẹt. Cảnh vật nên thơ khiến tâm trí của lệnh bà bỗng trôi tuột về miền quá khứ xa xôi, nơi đồng quê yên bình. Ấy là những tháng ngày tuổi thơ trong veo nhất của đời người, vô ưu vô lo, nhưng cũng là những ngày gian nan mà lệnh bà muốn quên . Bà tự hỏi nếu ngày đó được Thượng hoàng cứu vớt khỏi bàn tay thuỷ thần bây giờ bà như thế nào nhỉ? Còn sống hay chết ở góc sông nào đó ai biết.
Phần bụng dưới bỗng đau quặn, kéo tâm trí Đỗ phi trở về thực tại trong tức khắc. Cơn đau trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, lệnh bà tự cảm nhận được dịch chuyển của thai nhi muốn quay đầu.
Cung nữ Đào trông sắc mặt Đỗ phi nhăn nhó, tái nhợt bởi cơn đau dội về bất chợt. Thị hoảng hốt gọi thái y đứng bên ngoài vào xem xét, thái y nhanh chóng bắt mạch, phán lệnh bà sắp lâm bồn, vội vội vàng vàng gọi người tới đỡ bà phi về phòng, đám cung nữ nội thị được buổi tất bật chuẩn bị nước nôi.
Mọi thứ diễn ra nhanh đến chóng mặt. Cung Thanh Bình ngày hôm ấy chẳng còn yên tĩnh như cái tên, kẻ ra người vào nườm nợp, vội vã. Trời tối dần, người đàn ông mặc áo bào thêu ổ rồng đứng chờ ở ngoài lại lại, gương mặt giấu nổi nét lo lắng tột độ. Cũng chẳng phải lần đầu Đỗ phi sinh con, nhưng hiểu sao lần này Thượng hoàng lại cảm thấy nóng ruột, bồn chồn đến vậy.
Tiếng la hét của Đỗ phi bên trong căn phòng vọng ra, đám cung nhân bưng chậu nước cùng khăn lụa loang màu đỏ ra ngoài, lại bưng chậu nước ấm vào trong. Hành động lặp lặp lại càng khiến Thượng hoàng đổ mồ hôi, đứng được ngồi chẳng yên. Thái hậu bấy giờ thấy Thượng hoàng nôn nóng như vậy, cuối cùng đành bước đến bên cạnh vài câu an ủi.
...
Tiếng la hét bỗng im bặt, thay thế cho tiếng khóc của đứa trẻ mới chào đời. Bà đỡ sau khi rửa ráy cho đứa bé sạch , quấn chăn ấm kỹ càng đặt nó bên cạnh bà phi để bà phi được nhìn nó âu yếm. Xong xuôi mới tươi cười bước ra ngoài báo hỷ.
“Bẩm Thượng hoàng, bẩm thái hậu, là công chúa rất xinh xắn.”
“Tốt lắm, tốt lắm. Thưởng!”
Thượng hoàng như gỡ được tảng đá trong lòng, cảm thấy nhõm vô cùng. Ngài vui vẻ bước vào gặp con , xét ra thượng hoàng hiếm công chúa, trong cung này ngài có đến chín hoàng nam, ba hoàng nữ. Hôm nay Đỗ phi sinh thêm công chúa thứ tư cho ngài, đúng là niềm vui bất tận.
Ôm đứa bé trong lòng, thượng hoàng khẽ đung đưa mải miết ngắm nhìn nó say sưa. Lâu sau ngài chợt hỏi:
“Nàng muốn đặt tên con là gì?”
“Thiếp là phận nữ, chuyện lớn thế này thần thiếp nguyện theo ý Thượng hoàng.” Đỗ phi hơi thở mềm mỏng, lời đáp tựa cơn gió.
Thượng hoàng ngẫm nghĩ đến cái tên phù hợp vô tình ngài thấy mu bàn tay đứa bé có vết bớt, hình dáng lại giống bông sen lạ kỳ. Trong đầu ngài đương ấy thoáng lên cái tên, khoé môi bỗng nở nụ cười hiền dịu.
“Liên. Con bé có tên là Trần Liên. Ngày mai ta sắc phong làm An Tư công chúa.”
An Tư? Dáng vẻ an nhiên.
Đỗ phi thoáng cười, cái tên ý nghĩa. Lệnh bà và Thượng hoàng khi ấy ngỡ rằng cái tên này mang đến cho nàng cuộc sống an nhiên vui vẻ suốt đời, như ước nguyện của họ.
Nhưng, đời vốn chẳng thể biết trước được điều gì.
THOÁNG QUA
Quãng đường từ làng Phù Bảo tới kinh thành thực là muôn vàn khó khăn, nhưng dù khó đến đâu hai chàng trai nọ vẫn có cách để vượt qua. Tâm trí họ chẳng bởi thế mà lay động, thậm chí còn háo hức hơn.
Cách kinh thành xa có thị trấn sầm uất nằm ven sông Nhị Hà. Khi họ chuẩn bị bước vào trấn, Phạm Bân chợt khựng lại, đáy mắt vài nét do dự. Lâu sau mới lôi vài đồng tỉnh bách (3) đưa cho Giang Tử, :
“ cứ vào trấn tìm quán trọ ở tạm hôm, nhà chị cả tôi gần đây nên tôi muốn tới thăm buổi.”
khi ấy chỉ biết gật đầu rồi bảo:
“Vậy cậu sớm về sớm.”
Chia tay nhau mỗi người rẽ hướng, Giang Tử chẳng mấy chốc tìm được quán trọ dừng chân. Tuy phải hạng cao sang gì nhưng ở nơi thế này vẫn tốt hơn ngủ ngoài đường, làm bạn với rắn rết như mấy ngày qua.
Có lẽ do đường mệt mỏi nên vừa nhận chìa khoá xong, mau chóng lên tầng hai tìm phòng, khi ngang qua đại sảnh chợt vẳng lại tiếng cãi vã của đàn bà lẫn đàn ông ở góc phòng khiến chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm rồi nhanh hơn. Vừa ngả lưng xuống phản, cơn ngái ngủ liền kéo đến, chiếm lĩnh trí óc khiến mi mắt trĩu nặng, trụ được lâu rồi cụp xuống. Tất cả chìm vào giấc mộng phù du cho mãi tận sáng hôm sau, màng nhĩ đột ngột rung mạnh bởi tiếng la thất thanh từ bên ngoài ập vào.
giật mình choàng tỉnh. Ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra, chỉ thấy bên ngoài rầm rập tiếng bước chân ồn ã. Bóng người hằn lên ô cửa xen kẽ vào nhau theo quy luật nào cả, mọi thứ đều trở nên hỗn độn.
Giang Tử bật cửa mở tung rồi bước ra bên ngoài xem xét. Đằng trái phòng , dọc hành lang có vài lãng khách chen lấn xô đẩy, cố nhón chân nghe ngóng lạ bên trong. Loáng thoáng nghe qua tiếng xì xào, lờ mờ đoán được chuyện gì diễn ra. Hình như có người vừa chết, chết do treo cổ tự vẫn hoặc do bị giết.
...
lâu sau, Đại Tư xã (4) dẫn theo đám câu đương (5) tới quán trọ. Họ phong toả trường, đuổi bớt mấy kẻ rảnh rỗi đứng hóng chuyện cho gian bớt ngột ngạt. Đương ấy, tầm nhìn của mới được nới rộng ra. Bên trong căn phòng vẫn giữ nguyên mọi thứ, nạn nhân là ả đàn bà khoảng hăm mươi tuổi, mắt trợn ngược, cổ gãy gập về phía sau treo lơ lửng xà nhà bằng sợi vải. Cảnh tượng thực khiến người ta khiếp sợ, chẳng trách mặt gã tiểu nhị khi phát cái xác đến bây giờ vẫn tái xanh.
Đại Tư xã khám xét qua loa rồi nhận định, chết do tự sát. Phải, cửa phòng khoá trái, đồ đạc bên trong vẫn nguyên vẹn cho thấy ngoài ả xấu số này ra chẳng có ai khác. Nếu vậy, ràng là tự sát rồi.
đời này, đúng là lắm kẻ nhiều chuyện. Nếu phải chuyện liên quan đến mình hà tất phải để tâm? Chẳng phải cứ bỏ ngoài tai, nhắm mắt lờ là xong hay sao? Vậy mà có kẻ vẫn cứ ngang nhiên xen vào công chuyện của người khác, giống như lúc này chẳng hạn.
“Bẩm quan, thảo dân cho rằng người đàn bà này phải tự sát mà là bị giết hại.”
Đại Tư xã nghe xong liền tức giận đỏ mặt, quát lớn:
“To gan! thế có khác nào xem thường bản quan, bảo ta phán quyết sai?”
Giang Tử vì sắc mặt biến đổi xấu của Đại Tư xã mà run sợ, trái lại vẫn điềm tĩnh giải thích.
“Bẩm, tôi nào có ý nghĩ đó. Chỉ là, ngài xem.” chỉ tay vào cổ nạn nhân sau khi được hai câu đương đỡ xuống, chiếc cổ trắng ngần hằn lên hai vết lằn tụ máu. để Đại Tư xã hỏi, tiếp tục. “ cổ có hai vết lằn, vết đậm mảnh, vết nhạt lớn. Chứng tỏ sau khi người đàn bà này bị xiết cổ cho đến chết cái xác mới được treo lên nhằm nguỵ tạo trường giả.”
Coi sắc mặt Đại Tư xã dãn dần ra, đôi mắt chăm chăm nhìn vào hai vết lằn cổ như suy xét lời . Dường như ông ta vẫn bán tín bán nghi, chỉ là chưa biết lời kia đúng hay sai?
“Mặt khác, nếu ngài để ý kỹ thấy. Người treo cổ tự vẫn xương cổ gãy gập về phía trước, còn người bị xiết cổ từ phía sau phần xương cổ bị gãy ngửa về phía sau. Cho nên khi treo cái xác lên, phần mặt nạn nhân ngửa lên trời.” Giang Tử thao thao bất tuyệt đưa ra dẫn chứng khiến viên quan xã cùng những người khác thể đồng tình. Quả là tuổi trẻ tài cao.
Sau hồi lâu suy tính đủ điều, Đại Tư xã tuy có cam lòng nhưng rốt cuộc ông ta vẫn phải rút lại phán quyết ban đầu. Cuối cùng, nhướn mày hỏi:
“Vậy hung thủ là ai?”
Lời vừa thoát ra, Giang Tử chỉ biết cười khổ trong lòng. đâu phải thánh thần, chẳng qua muốn để người đàn bà kia bị chết oan nên mới lên tiếng để Đại Tư xã nhận định lại phán quyết của mình mà thôi. Làm sao biết được hung thủ cơ chứ? Đương lúc chưa biết trả lời ra sao bên tai chợt vẳng lại giọng của người lạ.
“Chính là cậu ta.”
Ngoảnh đầu liền thấy cánh tay người lạ chỉ về phía cậu thanh niên mặc viên lĩnh thanh thiên ngay đứng mé phải sau lưng Giang Tử. Cậu ta giật bắn người, ngơ ngác, lắp bắp chưa tròn tiếng bị hai tên câu đương áp sát hai bên, bắt giữ.
“Tôi... tôi đâu... đâu có giết người.” Chất giọng khàn khàn của người nọ cất lên kêu oan.
“Bẩm quan, chiều qua tất cả mọi người ở đây đều thấy cậu thanh niên này cùng ả đàn bà kia có xích mích, thậm chí còn lớn tiếng khiến ông chủ quán phải đứng ra khuyên giải đôi bên mới chịu thôi.” đoạn, người lạ kia quan sát quan xã khẽ gật đầu rồi mới tiếp lời. “Có khi vì ôm hận trong lòng nên cậu ta mới nhẫn tâm giết người cũng nên.”
Đôi chân mày Đại Tư xã xô lại, nhíu chặt khi nghe câu cuối của người kia. Giọng ông ta trầm xuống, nghe có phần đay nghiến:
“Ngươi còn gì để ?”
“Đúng... đúng là tôi có xích mích với thị nhưng đâu đến nỗi phải giết người chứ. Oan cho tôi quá.” Cậu thanh niên kia chống chế, xong nghe ra chẳng có tý thuyết phục nào.
Viên quan Đại Tư xã lòng muốn phá nhanh vụ án này cho bớt nhức đầu, nên khi có được con mồi ông ta chẳng đời nào để tuột mất.
Giang Tử từ nãy vẫn im lặng bởi còn quan sát nghi phạm. Cậu ta có vóc dáng nhắn, mày đậm, mắt to, môi thâm, gương mặt trái xoan hoàn hảo mang theo vài nét tuấn tú. Đáng tiếc lại sở hữu nước da vàng xấu xí khiến mọi vẻ đẹp của cậu ta bị lu mờ. hơi nhíu mày quan sát tiếp, giọng tuy khản đặc nhưng để ý kỹ thấy giống tự nhiên, cổ họng… có yết hầu. Yết hầu? Nếu là người bình thường để ý kỹ rất dễ bị lừa, nhưng căn bản lại đơn giản như họ. Tiếp tục xem xét nghi phạm, điểm nhìn của chợt rơi xuống mu bàn tay có vết bớt kỳ lạ. Chẳng bởi điều gì, vết bớt đó lại thu hút đến thế.
Thấy có người nhìn mình đăm chiêu, cậu thanh niên kia khỏi khó chịu, đột nhiên trừng mắt nhìn đe doạ. Giang Tử có tật giật mình đưa mắt ra chỗ khác, suy nghĩ tiếp.
Nạn nhân lại là có vóc dáng cao, nặng khoảng gần năm mươi ký, khi nãy thấy phải hai gã câu đương đỡ mới đem nạn nhân xuống được huống hồ con người thanh niên kia nhắn như thế làm sao treo cái xác lên cao? Hung thủ ắt hẳn phải là người khác. Nhất định thế. Suy nghĩ vậy, liền cung tay bẩm báo:
“Dạ, bẩm quan. Thảo dân cảm thấy người này phải là hung thủ.”
Hết lần này đến lần khác phản bác ý kiến của quan xã. Là người quyền cao chức trọng, hẳn Đại Tư xã hài lòng nhưng để đánh mất thể diện, ông ta cố nhấn chìm cơn giận dữ trong người xuống, điềm đạm hỏi:
“Sao ngươi nghĩ vậy?”
“Dạ bẩm, người này quá bé, trông lại yếu ớt nên khó có khả năng đưa cái xác lên cao.”
Viên quan xã vuốt chòm râu, đôi mắt láo liên suy ngẫm, lâu sau ông ta :
“Dù sao vẫn rất đáng nghi. Tốt nhất nên bắt nhốt lại . Người đâu? Bắt về.”
Cậu thanh niên vừa thở phào nhõm lại bị mệnh lệnh của quan xã làm cho phát hoảng. Chưa kịp biện minh kêu oan gì bị bắt giải , cậu ta nhìn sang để tìm cầu cứu nhưng cậu ta đâu biết rằng cũng chỉ là thường dân.
~oOo~
Mấy ngày trước Liên nhận được tin mật đến từ thị trấn phía nam, cách kinh thành xa. Trong thư nêu tên người gửi là Lục Bình, người này viết rằng cái chết năm xưa của mẫu phi nàng phải là tai nạn. Đó là mưu to lớn của bọn phương Bắc. Chuyện xưa cũ tưởng rằng vùi sâu vào quên lãng nay lại bị khơi ra, Liên muốn biết rốt cuộc người xưng là Lục Bình kia ai? Y biết được những gì? Cái chết của mẫu phi nàng liên quan gì tới Đại Nguyên? Những xúc cảm lẫn lộn khi nắm chặt lá thư trong tay, giữa quyết định nên hay giằng xé nàng suốt đêm ròng, cuối cùng lý trí nàng mách bảo nên .
...
Trời dần về đêm, sương lạnh vây phủ khắp gian tù túng, ngột ngạt và hôi hám. Liên ngồi bó gối đống rơm ẩm mốc, ở góc nào đó trong lao ngục, đôi mắt bị lấp đầy bởi đêm tối càng khiến nàng trở nên khó coi. Dù bị nhốt suốt ngày nhưng tâm trí nàng vẫn chưa thể sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu sao cho hợp lý, mọi chuyện xảy đến quá nhanh, quá khó hiểu khiến đầu óc càng lúc càng mông lung.
Chiều qua y hẹn, nàng ngồi thưởng trà ở tầng của quán trọ để đợi người. Sau đó ả qua chỗ nàng bị vấp ngã, thị biết phải trái mà đổ lỗi cho nàng, còn mắng nàng thậm tệ. ràng thị tự ngã, sao lại liên luỵ tới nàng? Đôi bên ai chịu ai liền xảy ra chuyện lớn tiếng khiến chủ quán phải đứng ra hoà giải. Đùng cái sáng nay thị chết đột ngột trong phòng, viên quan xã hồ đồ nghe theo lời bậy bạ vội gán cho nàng tội danh giết người rồi đem tống nàng vào ngục.
Ngày mai chưa biết thế nào, bây giờ Liên thầm cầu khấn cho cái người ban sáng giúp nàng tìm ra hung thủ thực . Có điều, nàng và chẳng hề quen nhau, liệu có phải kẻ lo chuyện bao đồng mà chịu giúp nàng chăng? Thực khó , nhưng rơi vào hoàn cảnh giờ, nàng chỉ còn cách nghĩ như vậy mà thôi.
...
Mặt trời dần nhô ra khỏi lưng núi, tự do toả nắng khắp mọi miền. Tia sáng tinh nghịch chui qua ô cửa sổ bé tẹo rồi rọi thẳng vào góc căn phòng vốn tăm tối, nhờ tia sáng kia mà người ngồi ở đó mới biết trời sáng. mệt mỏi cùng cực trải khắp cơ thể khiến Liên uể oải, phát ốm. Mới qua đêm trong lao ngục mà trông nàng thảm hại như vậy, tóc tai rũ rượi, mắt lờ đờ, mặt lấm lem bẩn thỉu.
Liên tưởng rằng sáng nay nàng bị đám câu đương xông vào rồi lôi xềnh xệch lên công đường, sau đó bị tên Đại Tư xã hồ đồ chất vấn phen. Nhưng thực, nàng chờ cả buổi sáng cũng chẳng có chút động tĩnh gì, ngay cả cơm tù cũng mang đến. Cả lao ngục cứ rơi vào trầm lặng đến mức đáng sợ, khiến nàng đột nhiên có dự cảm lành.
Ánh nắng hắt vào qua ô cửa càng mạnh, đem theo nhiệt độ tăng cao dễ để Liên đoán được giờ là canh mấy. Chắc tầm trưa, giờ ngọ. Cái bụng nàng cồn cào, thân thể mềm nhũn bởi cơn đói lả hoành hành. Trước mắt nàng mơ hồ ra viễn cảnh nàng chết mục xác ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, đám gặm nhấm lân la bò đến nhai từng thớ thịt ngon lành của nàng cho tới khi chỉ còn trơ trọi bộ xương trắng hếu. Vậy là nàng chết như thế, trời biết, quỷ hay.
Cái viễn cảnh đặc sắc đó đột nhiên tan biến khi tiếng bước chân đâu đó vọng lại chạm tới màng nhĩ nàng, nàng lắc đầu cho tỉnh táo hơn. Tiếng kim loại đụng vào nhau kêu leng keng, sau đó có tiếng cạch. Liên hướng mắt ra phía cửa mới biết khoá vừa được mở, bên ngoài hai gã câu đương sấn đến đỡ nàng đứng dậy.
“Đại Tư xã bắt được hung thủ , ngươi được thả tự do.” Giọng lanh lảnh của gã câu đương kia lọt vào tai Liên sót chữ. Tâm trí nàng như đoá hoa ủ rũ sau bao ngày nắng được dội trận mưa mát mẻ, nàng vực dậy, hỏi lại cho kỹ chỉ sợ đây là ảo giác.
“... tôi được thả rồi ư?”
“Đúng. Nhờ người thanh niên kia giúp quan xã phá án nên ngươi mới được rửa sạch tội danh.” Gã tường tận giải thích.
“Đa tạ!”
Liên đứng thẳng người rồi nghênh ngang bước ra khỏi nhà tù. Khi ra đến cửa, nàng chẳng màng đến thể diện, mạch vắt chân lên cổ chạy tim quán ăn. Người xưa dạy “Có thực mới vực được đạo.” Khoan đến chuyện nên tìm chàng trai nọ để cám ơn, việc trước mắt nàng cần làm chính là lấp đầy cái dạ dày, để bản thân biến thành con ma đói.
...
Bà chủ quán mỳ đứng ở xó bếp trố mắt nhìn vị công tử nọ chỉ trong chớp mắt đánh bay bốn bát mỳ, chẳng có phải bị thần ăn nhập nữa. Dẫu có kinh ngạc nhưng suy cho cùng bà lại càng vui khi bán được nhiều hàng, nhờ thế quán mỳ hôm nay đóng cửa sớm hơn mọi ngày.
Liên vừa vừa xoa xoa cái bụng cho đỡ căng tức, nàng hận sao lúc nãy kiềm chế chút để bây giờ lại có phải thoải mái hơn ? Tính nàng xưa nay luôn thế, khi ngon miệng dù vỡ bụng vẫn muốn ăn, lâu rồi nên khó sửa. Người ta bảo giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời quả chẳng sai chút nào. Đương lúc tới quán trọ tìm chàng trai kia để cảm ơn, nào ngờ đến nơi mới biết vừa trả phòng khỏi. Nàng chạy theo hướng chỉ của tiểu nhị để tìm, nhưng rốt cuộc hai người vẫn lỡ mất nhau trong biển người mênh mông.
Liên ủ rũ quay trở lại quán trọ tiếp tục đợi Lục Bình nhưng trễ hẹn. Chủ quán báo rằng chiều qua có người tên Lục Bình tới tìm nàng, sau khi biết nàng bị giam giữ ả lắc đầu rời , để lại lời nhắn gì cả.
Lục Bình đâu biết rằng hành tung của mình bị lộ, chuyến của nàng ta đến thị trấn hôm đó chính là con đường ngắn nhất dẫn tới địa phủ.
~oOo~
Bầu trời đêm ở Vạn Kiếp chẳng khác ở Phù Bảo là bao, có chăng chỉ là tầm nhìn xa hơn chút mà thôi. Ngũ Lão ngồi dưới mái thuỷ đình bên hồ nước hứng gió mát lùa vào, bỗng bồi hồi nhớ mẹ da diết mỗi khi nghe chiếc sáo diều phát ra thanh kỳ diệu đỉnh đầu.
Tiếng guốc mộc chạm xuống nền nhà lạch cách sau mỗi bước chân từ phía sau vọng đến càng lúc càng gần, Ngũ Lão vực lại tâm trí rồi xoay người lại. Nhờ thứ ánh sáng leo lắt của chiếc đèn lồng treo trong thuỷ đình, nheo mắt trông ra hình dáng thiếu nữ mặc giao lĩnh thướt tha đứng trước mặt, tay nàng còn bưng khay gỗ đựng chén thuốc.
“ Nguyên quận chúa?” (6)
“Phụ thân bảo tôi đem bát thuốc bổ này cho .” Người được gọi là quận chúa cất giọng êm ái tựa sáo diều.
“Ngại quá, để Vương gia và quận chúa phải nhọc công rồi. Thuốc, chỉ cần báo ta xuống nhà bếp lấy là được rồi, đâu cần quận chúa phải vất vả như vậy .” Ngũ Lão cười xoà, từ tốn đáp lại.
“ đừng để bụng, việc này chỉ là chuyện thôi.” Quận chúa vừa vừa bước tới bàn đá, đặt khay gỗ xuống.
“Đa tạ.”
Chẳng để quận chúa phải thêm lời, Ngũ Lão tự biết ý cầm bát thuốc nóng hổi lên, thổi phù phù cho nguội bớt rồi uống hơi hết cạn. Thuốc đắng ngắt két ở cuống họng khiến cơ mặt tự chủ được mà nhăn nhó, Nguyên ngồi bên trông vậy mà phì cười. Ngũ Lão đỏ mặt, cố chấn chỉnh sắc mặt sao cho bình thường trở lại, cho bớt ngượng.
“Thuốc này đắng quá. Để quận chúa chê cười rồi.”
“Thuốc đắng dã tật. Vết thương ở đùi của sao rồi?” Nàng hỏi vu vơ.
“ đỡ hơn nhiều rồi, xin quận chúa bớt lo lắng.”
“Ai thèm lo cho , tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Quận chúa bĩu môi, đứng dậy và nhấc khay gỗ lên toan bước , nhưng khi nàng nhìn chàng trai nọ vẻ mặt đỏ lựng cứ đứng tần ngần ra đó nơi đáy mắt giấu được ý cười. Trước lúc rời , nàng bỏ lại cho câu cuối: “Sau này đừng gọi tôi là quận chúa nữa, tôi nghe quen. Tên tôi là Tĩnh. Gọi tên là được rồi.”
__________________
(1) Cách gọi khác của thái giám thời Trần.
(2) Tước hiệu của Trần Nhật Duật, thân thế của ngài là hư cấu.
(3) Đơn vị tiền tệ trong dân gian thời Trần
(4) chức danh dưới thời Trần
(5) Lính có nhiệm vụ bắt giữ tội phạm tương đương với nha dịch.
(6) Có sách lại viết Thủy Tiên quận chúa, thân thế của bà trong truyện là hư cấu. Tác giả viết dựa theo giai thoại chưa được xác thực.