1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

(Cổ đại, giả incest, sắc) Hoàng Tỷ Thành Thê Ký - Mạc Du (C.18/63c)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sophia2589

      Sophia2589 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      15
      hong chuong moi

    2. cat_street_85

      cat_street_85 Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      862
      Trả bài như hứa. Mình định làm thêm truyện nữa (còn tìm :tungtung:) nên cố gắng edit nhanh bộ này, xong chương nào là quăng lên chương đó liền, chỉ là biết khi nào xong thui :yoyo36:.

      Chương này bạn Diễn bước ra bóng tối :yoyo53:, làm mình hơi bối rối (cái tội chưa đọc trước mà edit :3 ).

      Chương 12: Trạm dịch

      Lời khi Tiêu Diễn rời ngày ấy vẫn còn bên tai Tiêu Diên, nàng cũng từng thử thăm dò ý tứ của hoàng hậu, cũng đoán ra được vài phần nên nhiều ngày nay nàng càng thêm đứng ngồi yên.

      Phiên vương muốn đất phong, có gì đáng trách, phải là có tiền lệ từ triều trước. Thái tử kế vị, để tránh cho phiên vương đảo chính có lệnh của vua, Tiêu Diễn cả đời được vào thành Kiến Khang nửa bước. Từ khi Tề đế băng hà đến bây giờ được nửa tháng, Tiêu Diễn rời cung cũng là nửa tháng. nay ở trong trạm dịch trong thành, ít ngày nữa đến đất phong.

      Nàng thở dài, đúng lúc Ngô ma ma bưng nước trà vào, cười : "Công chúa nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?"

      Thanh Ninh bên đặt xuống mâm hoa quả, tiến lại gần: "Đúng vậy, công chúa mấy ngày nay ngơ ngẩn như vậy, chỉ sợ là nghĩ đến Vương gia, hì hì." Trước đây, vào lúc này Tiêu Diễn sau khi hạ triều đến đây cùng Tiêu Diên chuyện cười đùa. Thanh Ninh thấy Tiêu Diên lời nào, nàng ấy có chút sợ, nhàng lui về phía sau vài bước.

      Ngô ma ma liếc mắt Thanh Ninh, muốn khuyên nhủ Tiêu Diên thản nhiên mở miệng: "Ta muốn xuất cung."

      "Công chúa muốn ..."

      Nàng biết Ngô ma ma định cái gì, tiên đế băng hà, tân đế vừa mới lập, thủ vệ hoàng cung so với thường ngày nhiều hơn vài phần, đề phòng nghiêm ngặt hơn ít vì sợ người có tâm nhân cơ hội vào. Huống chi lúc này xem Tiêu Diễn tạo ra những lời bàn tán của hạ nhân. Nàng khoát tay, cố ý muốn như vậy vì đến xem cuối cùng lòng nàng bất an.

      Trạm dịch ở chỗ xa xôi, thị vệ chung quanh thay phiên đổi ca ngay ngắn có trật tự.

      Tiêu Diễn ở tại trạm dịch này, cơ bản sống an nhàn sung sướng như phiên vương mà giống như con tin.

      Mới vừa bước vào trong viện, Tiêu Diên định cho người thông báo. ra khi vào bên trong nàng mới biết được căn bản có ai hầu hạ, trừ Thính Vũ cùng vài thái giám mang đến từ trong cung còn lại chỉ có người của trạm dịch. Tiêu Diễn đối với bọn họ quá lắm cũng chỉ là người ngang qua, tuân thủ dám chậm trễ nhưng cũng tận tâm.

      Trong tiểu viện, đặt cái ghế dài, Tiêu Diễn miễn cưỡng nằm đó nhắm mắt, hai tay gối sau đầu, vẻ mặt thoải mái tự tại. Mũ bó tóc ôm lấy trán, áo gấm xanh nhạt, bộ dáng Tiêu Diễn lớn lên càng lúc càng đẹp, nếu lớn hơn mấy tuổi nữa ngay cả Phan An cũng phải mặc cảm. bàn đá đặt mấy quyển sách, cũng lật qua loa vài tờ, mở ra để mặc cho gió thổi qua lại. Tiêu Diên nhàng đến gần, lật vài tờ chính là tập thơ của vài văn nhân Kiến Khang, chỉ là oanh oanh yến yến thực chán ngấy, khó trách muốn xem.

      Định đánh thức , Tiêu Diên đến bên ghế dài khom lưng xuống.

      Cái khom lưng này che ánh sáng trước mắt , hơi nheo nheo mắt như con mèo, cười , vươn tay tới eo của Tiêu Diên. Nàng thầm nghĩ ổn cả người ngã vào lòng ngực rắn chắc của .

      "Cuối cùng hoàng tỷ cũng đến xem A Diễn."

      Môi có chút như có như lướt qua má nàng, tủi thân trách móc, càng tay càng phát ra lực càng lớn.

      Ngày hè, quần áo bên trong vốn mặc nhiều lắm, hai người kề sát, ngực chính là mềm mại của nàng. nhớ tới cảm xúc ấm áp môi nàng đêm đó, bên tai khỏi nóng lên, hai tay tự giác chậm rãi hướng lên . Nuốt nuốt nước miếng, cả thân mình chậm rãi căng cứng lên, con ngươi tối đen lại thâm sâu vài phần, ngay cả thanh phát ra đều biến thành khàn khàn mê người.

      Tiêu Diên chau mày: "Buông ra."

      "A." chút nào dừng lại, lập tức buông tay.

      Tiêu Diên từ người đứng lên, cũng đứng lên theo, theo sát tới: " lâu rồi hoàng tỷ đến, có phải quên A Diễn rồi hay ? A Diên ở đây, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi. Hoàng tỷ, mẫu hậu có thể phái người giết ta hay ?"

      Vẻ mặt nàng như có chuyện gì, đối với hành động đột ngột vừa rồi của để ý. Nhớ đến thị vệ nàng gặp ở cửa khi mới tới, liền hỏi mấy ngày nay có ra khỏi cửa hay . mở to mắt lắc đầu.

      "A Diên, tỷ gạt đệ, đối với hoàng thượng tồn tại của ngươi chướng ngại."

      "Hoàng tỷ, vậy tỷ muốn để cho A Diên chết sao?" Tiêu Diễn hề chớp mắt nhìn nàng, môi nở nụ cười yếu ớt, mà độ cong của khóe môi làm cho nụ cười của có chút vỡ vụn. "Hoàng tỷ, tỷ cứu ta phải ?"

      Tiêu Diên nâng tay xoa tóc , đứa trẻ đẹp đẽ như thế chết trong tay mẫu hậu. Tiêu Diễn chính là quân cờ trong tay mẫu hậu, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế, cần đến bị vứt bỏ, đạo lý này Tiêu Diên hết mức ràng. Thị vệ nơi này chỉ là nô tài, chỉ cần mẫu hậu ra lệnh tiếng đầu Tiêu Diễn có thể rơi xuống đất. Nàng đối với chính là nhiều thương luyến tiếc cùng với muốn từ bỏ.

      Thế nhưng mệnh lệnh của mẫu hậu...

      Nàng bỗng nhiên quay đầu, gọi Thanh Ninh vào, để cho ThanhNinh đem quần áo của mình đổi với quần áo Tiêu Diễn.

      "Công chúa..."

      "Hoàng tỷ, ta cần, A Diễn phải là nữnhân!"

      Bị Tiêu Diên trừng mắt, bọn họ mới nữa mà ngoan ngoãn thay đồ. Tiêu Diên cũng chỉ là bất đắc dĩ, mệnh lệnh của mẫu hậu nàng chống đối, nhưng nàng phải nghĩ cách bảo vệ . Tiêu Diễn quyền thế, để cho từ nay về sau làm dân thường cũng coi như cứu mạng. Chỉ lát sau, hai người giúp nhau đổi xong quần áo, Thanh Ninh ra đầu tiên, chút ngại ngùng, thực thằng nhóc giả sai. Nhưng trái lại sắc mặt Tiêu Diễn khó coi, mặc quần áo cung nữ màu đỏ, mới nhìn qua đúng là phân biệt được giả.

      "Hoàng tỷ..."

      "Ừm, tốt lắm, A Diễn nhìn tốt lắm."

      Lúc này sắc mặt mới tốt lên chút.

      Tiêu Diên để cho Thanh Ninh thay thế Tiêu Diễn ở lại trạm dịch. Nàng tự mình đưa đến nơi riêng biệt, đến lúc đó có người phát ra cũng tuyệt dối làm khó Thanh Ninh. Tiêu Diễn giả làm Thanh Ninh theo nàng ra khỏi cửa, đường đều cúi đầu, chỉ sợ thị vệ nhận ra. Tiêu Diên bảo cứ thoải mái ngẩng đầu là được rồi, thị vệ nhớ cung nữ bên cạnh công chúa có bộ dáng ra sao. cẩn thận như vậy trái lại làm người khác chú ý.

      Lên xe ngựa, lệnh cho người đánh ngựa theo đường cũ trở về.

      "Hoàng tỷ, đây phải là đường trở về cung sao?" Tiêu Diễn đẩy cửa sổ ra hỏi.

      Tiêu Diên mím môi , xốc lên gốc màm xe, dặn người đánh ngựa tìm nơi dừng lại. Nàng để cho ta mua vài thứ, ra vài tên vật phẩm có chút quý trọng, cuối cùng thưởng cho ta đĩnh bạc. Đợi người đánh ngựa xa, nàng ngồi lên trước xe ngựa, tự mình đánh xe, xe ngựa nhanh chóng theo phương hướng ngược lại chạy . Tiêu Diễn nhô đầu ra, cũng ngồi cùng với nàng, lẳng lặng mỉm cười yếu ớt nhìn nàng gì.

      " tò mò sao?"

      "Có chút."

      "A Diễn, nhớ kỹ, vĩnh viễn nên tin tưởng hoàn toàn vào người khác, miệng họ lời trung thành nhưng ai có thể nhìn thấu lòng họ như thế nào."

      Nàng hô tiếng, xe ngựa chạy nhanh như bay, thấy vẻ mặt chăm chú nghe mà trong lòng ấm áp, giọng ngọt ngào tiến gần lại thân mình nàng: "Nhưng mà A Diên tin tưởng hoàng tỷ."

      Tay nghề điều khiển xe của Tiêu Diên rất cao, khó có thể tưởng tượng được với thân phận nàng như vậy lại có cơ hội sử dụng đến. Tới thôn trang, nàng trực tiếp từ xe nhảy xuống. Tiêu Diễn tò mò đánh giá chung quanh, gần đó chỉ có mấy gia đình nhà nông, mặt đường gồ ghề bằng phẳng, được vài bước bùn vàng dính đầy bàn chân, còn thường có mấy con gà vịt nhảy ra dọa người giật mình. bước nhanh đuổi kịp nàng, chỉ thấy Tiêu Diên vẻ mặt tự nhiên dẫn vào ngôi nhà trong số đó.

      "Nơi này..."

      Nhìn căn phòng này có lẽ lâu có người ở rồi?

      "Đây là nơi tỷ từng ở qua. Năm đó khi phụ hoàng còn giao chiến, dọc đường sống lang thang, tỷ thường ngủ ở nơi đó." Theo ánh mắt nàng nhìn qua, lúc này Tiêu Diên mới chú ý đến phiến đá giăng đầy mạng nhện kia, ra hoàng tỷ chịu qua nhiều khổ sở, khó trách tính tình lại lạnh nhạt như vậy. "Đệ ở lại nơi này , trong thời gian ngắn có người tìm đến nơi này, về những chuyện khác, tỷ thể giúp đệ, nếu có thể đệ nên ở lại thành Kiến Khang."

      Tiêu Diễn cúi đầu: "A Diễn còn được gặp lại hoàng tỷ, có phải ?"

      Nàng ngẩn ra, vội vàng xoay người, : "Phải" cũng nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của Tiêu Diễn mà nhanh chóng ra cửa. Giữ lại mạng sống của cũng cãi lại ý tứ của mẫu hậu, nên thể đáp ứng điều muốn lần nữa. Từ thứ tử Hải Lăng vương đến dưỡng tử của hoàng hậu, rồi từ Quảng Lăng vương quyền cao thế mạnh đến con tin tính mạng chỉ mảnh treo chuông, cuộc đời quá mức nhấp nhô. Túi bạc này mặc dù thể giúp gì nhiều nhưng ít nhất có thể giúp cả đời trôi qua tốt. "A Diễn, bảo trọng."

      Tiêu Diễn nhìn chằm chằm vào túi bạc để bàn kia, lại nhìn bóng dáng quyết tuyệt bỏ , thấy rất mất mát. ngồi yên hồi, cuối cùng tiếng cười lạnh vang lên, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, tần nhẫn nhìn cái bàn, : "Còn chưa ra sao?"

      biết từ nơi nào xuất hai hắc y nhân, song song quỳ gối trước mặt Tiêu Diễn.

      "Chủ tử, có gì căn dặn?"

      "Ta tới nơi này mà các người cũng có thể tìm được, tệ, cũng uổng phen tâm sức của ta." Tiêu Diễn vuốt túi bạc, cười đến nguy hiểm: "Đây là thời điểm ra tay, nhớ kỹ, làm sạch chút. A đúng rồi, chờ khi làm xong, các ngươi cũng tự sát ."

      Hắc y nhân quỳ bên dưới đều ngây người.

      "Ha ha, yên tâm, người nhà các ngươi ta chăm sóc." Cái này, chính là mới vừa rồi hoàng tỷ dạy , đối với hạ nhân thể tin tưởng hoàn toàn.

      "Dạ, chủ tử!"

      Tiêu Diễn gắt gao nhìn chằm chằm túi bạc, ánh mắt nhu hòa lại, rốt cuộc đời này chỉ có hoàng tỷ là thương , suy nghĩ muốn cứu mạng. Nhưng mà hoàng tỷ tính tình trầm ổn như vậy cũng xuất cung đến đây chắc là vị kia ở trong cung chờ được nữa. hơi hơi vươn khóe miệng, muốn mạng của cũng phải dễ dàng như vậy.

      Đến lúc xe ngựa của Tiêu Diên về tới cửa cung, thấy rất nhiều cấm vệ quân chờ xuất phát.

      Từ xe ngựa bước xuống, có thái giám vội vàng đến giúp đỡ Tiêu Diên, sợ nàng bị ngã. Nàng hơi nghi ngờ, mặc dù khi quốc tang cũng chưa thấy qua thế trận như thế, có phải hôm nay xảy ra chuyện đại ?

      Lúc này, từ xa xa con tuấn mã phi như bay đến ngồi ở cao chính là Trung thư lệnh Vương Uẩn Chi. ta xoay người đẹp mắt xuống ngựa, hướng tới Tiêu Diên cung tay hành lễ(*). Từ trước giờ chỉ thấy bộ dáng công tử của ta, tưởng được hôm nay mặc thân quân trang lại tỏa ra vẻ tuấn mạnh mẽ như vậy. Tiêu Diên gật đầu đáp lại, ta cười tới gần, mặc dù tới gần nhưng cũng mạo phạm.

      (*): Là cách làm lễ ngày xưa, tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chấp lại để trước ngực.

      "Trưởng công chúa chắc còn chưa biết? Bệ hạ vừa mới băng hà. Thái hậu lệnh vi thần xuất cung đón Quảng Lăng vương, lập thành tân đế.

      Tiêu Diên kinh hãi, bệ hạ băng hà? Trước khi xuất cung còn tốt, làm sao mất rồi?

      Vương Uẩn Chi cho là đúng, vỗ vỗ con ngựa rồi xoay người lên ngựa: " đáng tiếc, hai vị bệ hạ liên tiếp băng hà, hôn của Trưởng công chúa và vi thần nhất định dời lại ba năm. Nhưng mà, vi thần tự nhận là người kiên nhẫn, chỉ là ba năm, vi thần chờ."

      Ánh mắt nàng trầm vài phần, để ý tới lời của Vương Uẩn Chi mà trực tiếp tiến vào Phượng Loan cung.

      Trong cung, người quỳ đầy đất, thái hậu ôm hoàng thượng bên trong tã lót. biết đây là cảm giác gì, đây là đứa bé mà nữ nhân bà ghét nhất sinh ra, bà từng nghĩ đến dùng các loại thủ đoạn ngoan độc đối phó với đứa bé của Viên quý nhân. Bây giờ, đứa bé chết, chút cảm giác vui sướng bà cũng có.

      "Mẫu hậu."

      "A Diên, ha ha, bản cung cũng biết, đến cuối cùng ai là quân cờ!"

      "Mẫu hậu, chẳng lẽ phải lập..."

      " còn cách khác!"

      Bởi vì, còn người nào để lựa chọn nữa.

      Tiêu Diên nheo hai mắt lại, nàng cười lạnh liên tục. Nàng mới vừa cứu Tiêu Diễn, trong cung hoàng đế liền chết. Hóa ra đời dường như mọi, chuyện, đều, dối trá?
      Last edited: 6/10/16
      Tuyết Nhu, hikari2088, Paru35 others thích bài này.

    3. Cỏ Mayy

      Cỏ Mayy New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      28
      em Diễn lộ mặt rùi đấy TvT mmong chờ chương mới để xem sau này ntn nào :3 cảm ơn vì bạn edit nạ :-* :-* <3
      cat_street_85 thích bài này.

    4. Mi mũm mĩm

      Mi mũm mĩm Active Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      196
      Hóng chương mới quá
      Ngày càng hấp dẫn:yoyo52::yoyo52::yoyo52:

    5. cat_street_85

      cat_street_85 Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      862
      Định đẩy nhanh tiến độ nhưng thấy mọi người hời hợt quá, thôi cứ từ từ cho khoai nó nhừ :063:

      Chương 13: Độc chiếm

      Thừa Nguyên năm đầu tiên, Quảng Lăng vương đăng cơ làm hoàng đế, ban ơn rộng rãi, khắp nơi vui mừng. Sau khi tân đế lên ngôi, trước tiên hướng hậu cung phong tước lớn, mà ràng nhất là phong cho nữ nhi của thái hậu, chính là Trưởng công chúa làm Trấn Quốc công chúa, thêm vào đó phong tước vị Đồng Phiên vương.

      Trong chớp mắt, cách lễ nghi đăng cơ long trọng đến nay là ba năm.

      Phe cánh Tiêu Diễn ngày càng đông đảo, mà sau khi Tề đế băng hà, thân thể thái hậu ngày sau càng kém hơn ngày trước. Chuyện trong triều, thái hậu cũng dần dần lực bất tòng tâm. Quần thần triều, mỗi người đều hoàng thượng có khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa, tuổi tác lại , tưởng rằng người ngồi ghế rồng chỉ là bình hoa trang trí thôi nên nhiều lần bất kính. Nay thấy thủ đoạn của hoàng thượng quả quyết ngoan tuyệt, chút lưu tình, kết cục của những người đó có thể biết được. Mà người duy nhất có thể ảnh hưởng đến chính là Trấn Quốc công chúa.

      Sáng sớm hôm nay, có đại thần báo lên, Trấn Quốc công chúa nay hai mươi, thời gian quốc tang ba năm qua nên ra cung lập phủ.

      Tiêu Diễn biết đại thần này, chính là người muốn dựa vào đảng phái họ Vương, địa vị xuất thân cao, trải qua trăm đắng nghìn cay mới lên đến địa vị nay, hiển nhiên muốn nịnh bợ nhà họ Vương. Tiêu Diễn lên tiếng, sắc mặt tốt nhìn chằm chằm Vương Uẩn Chi, nửa cười : "Vương đại nhân, ngươi nghĩ như thế nào?"

      Vương Uẩn Chi bước ra khỏi hàng, chắp tay thi lễ, dáng vẻ ưu nhã: "Vi thần dựa theo chỉ bảo của bệ hạ." Dừng chút lại , "Nhưng mà tuổi tác công chúa lớn, mong bệ hạ sớm ngày tác thành."

      Tiêu Diễn "A" tiếng, ánh mắt sau mười hai chuỗi ngọc của trở nên sâu thẩm, nhìn thẳng từng chúng thần bên dưới, rồi sau đó mỉm cười, lời mang ý lạnh: "Việc này trẫm có tính toán, bãi triều." Đại thần trong triều đều rời , Tiêu Diễn lười biếng tựa ghế rồng, hỏi thái giám bên: "Thạch An, hoàng tỷ đâu?"

      "Công chúa ở Giáng Vâm hiên nghe nhạc khúc."

      Giáng Vân hiên? Lại là nơi đó!

      Mấy ngày gần đây có nhạc công được mời vào trong cung, tài nghệ rất cao, Tiêu Diên tình cờ nghe được tiếng đàn của người đó nên ngày ngày đều nghe. Ngoài mặt Tiêu Diễn gì nhưng trong lòng rất thỏa mái. Ba năm nay hoàng tỷ đối với lãnh đạm rất nhiều, cũng biết là chuyện gì xảy ra. Bên này hoàng tỷ lạnh nhạt với , bên kia thần tử ồn ào hoàng tỷ nên ra cung lập phủ. Hừ, hận thể ban cho những người đó thiên đao vạn quả!

      Còn chưa tới Giáng Vân hiên nghe tiếng đàn du dương, uyển chuyển trong suốt.

      Bên trong đình, Tiêu Diên mặc thân váy dài màu trắng bạc thêu hình hoa lan, khoác lên vai áo tơ lụa màu xanh lam, hết sức thanh nhã thuẩn khiết. Quấn búi tóc đơn giản, búi tóc đen nhánh thanh tú chỉ dùng cây trâm ngọc bích đơn giản. Tiêu Diên thích những đồ trang sức vàng bạc, chỉ quá mức nặng nề mà còn lộ vẻ tầm thường. Nàng nghiêng người dựa vào ghế, khóe môi mang ý cười nhìn nhạc công, ta mặc bộ quần áo màu xanh, ôn nhuận như ngọc.

      Lúc này vào thu, Ngô ma ma thấy Tiêu Diên nghe đến say mê, liền khoác thêm cho nàng cái áo choàng.

      "Công chúa, hoàng thượng đến."

      Theo hướng ngoài đình nhìn ra, bóng dáng màu đen kia đúng là Tiêu Diễn.

      "Bệ hạ, vì sao cho người thông báo?"

      Mọi người trong đình đều vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tiêu Diễn tiến lên bước nâng nàng dậy, cười : "Hoàng tỷ, mau mau đứng lên. Trẫm nhìn thấy hoàng tỷ hứng thú nên nỡ quấy rầy." Quét mắt qua nam tử mặc áo xanh phía sau, đôi mắt híp lại: "Đây là nhạc công ngày ngày diện kiến hoàng tỷ? Ngươi đứng lên , tên gọi là gì?'

      "Bẩm báo hoàng thượng, thần tên Lục Dung." quỳ lạy sâu.

      Tiêu Diễn cười đến mức rét mà run: "Khó trách hoàng tỷ thích ngươi như vậy, ra là mỹ nam tử à."

      Thịnh hành từ thời Ngụy Tấn đến nay, nam tử lấy vẻ ngoài nhu là đẹp, giống như Lục Dung này. Thân hình gầy yếu, khuôn mặt xinh đẹp, là bộ dáng phong lưu. đến đẹp, Tiêu Diễn hề thua Lục Dung chút nào, nhưng vẻ đẹp của quá phô trương làm người khác hít thở thông. Lục Dung trái lại, quá đẹp nhưng tỉ mỉ nhìn lại làm cho người ta cảm thấy vui vẻ ấm áp.

      "Thần dám nhận." Lục Dung liên tục quỳ lạy.

      "Bệ hạ hôm nay đến là có chuyện gì?"

      Tay Tiêu Diễn đưa ra định nắm lấy tay nàng, lại bị nàng chút dấu vết tránh . Trong chớp mắt, vẻ mặt lên chút mất mát, sau đó mỉm cười, giọng vô cùng thân thiết: "Hoàng tỷ thích nghe đàn, trẫm cũng thích, bằng để cho ta đàn cho chúng ta cùng nghe được chứ?'

      Ba năm, ba năm này lớn lên càng tuấn, dáng người cao ngất, quả nhiên là đấng lang quân được ái mộ nhất, có hai. Lúc này dáng ngồi của thẳng tắp xinh đẹp, bộ dáng khôi ngô xuất sắc, có phần uy nghiêm thể xâm phạm của bật đế vương. Sườn mặt của hơi quay về phía Tiêu Diên, lông mày của kéo dài ra hai bên, phía dưới là hàng lông mi dài cong che phủ đôi mắt hẹp dài, tròng mắt đen như đầm mực, sâu thấy đáy. Khoảng khắc kia, đáy mắt lên nhiều điều, có vui sướng, có mất mát, có khó chịu, và nhiều hơn là lửa nóng kiềm nén.

      Lục Dung mải mê đánh đàn, chợt nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng nhìn chằm chằm công chúa, tay run lên, đàn sai nhịp. sợ đến mức lập tức quỳ xuống: "Thần có tội, làm quấy nhiễu nhã hứng của bệ hạ, thỉnh bệ hạ tha thứ."

      "Kéo xuống ."

      "Bệ hạ tha mạng a!"

      Thạch An là người thông minh, vừa nghe thấy tiếng hoàng thượng liền đưa ánh mắt để cho vài thị vệ ngoài đình tiến vào kéo Lục Dung ra.

      Tiêu Diên cầm chén trà chậm rãi uống, tất cả mọi chuyện nàng làm như thấy, Tiêu Diễn nhìn vào trong mắt, làm cho tâm tình rất tốt: "Hoàng tỷ xin tha ư? Trẫm nghe hoàng tỷ thích ."

      Buông chén trà xuống, nàng nhìn Tiêu Diễn, cười như cười: "Hoàng thượng đùa, thiên hạ này đều là của người, nếu ngày nào đó hoàng thượng muốn cái đầu này của ta, ta cũng cung kính nhận chỉ." xong liền đứng dậy, kéo áo choàng rời .

      Tiêu Diễn cũng đứng lên theo, nhàng : "A Diễn nhiều ngày ... hoàng tỷ". Tiếng "A Diễn" này, vừa ôn nhu mềm mại, vừa quen thuộc biết bao, giống như bọn họ trở về lúc trước. Bước chân Tiêu Diên cùng tâm rung lên, trước kia yên tĩnh tốt đẹp, thiếu niên xinh đẹp nhiễm hạt bụi, mà nay còn giống nhau.

      "Ta còn có việc, trước bước."

      "Hoàng tỷ..."

      Hoàng tỷ vẫn muốn để ý đến ...

      Tiêu Diễn ngẩn ngơ dừng bước, sau đó hung hăng vỗ lên bàn đá, Thạch An theo hầu phía sau kinh hãi nhảy dựng. Ngồi xuống ghế đá, thất thần lát, từ lúc trở về cung đến nay, hoàng tỷ đối với còn như trước. rất nhớ đến những ngày trước đây, nghẹn lại trong lòng tâm tư khổ não này, làm gần như phát điên. Ánh mắt lướt qua cây đàn cổ kia, khẽ nhếch môi, nở ra nụ cười tàn nhẫn.

      'Thạch An, đem ngón tay nhạc công kia chặt bỏ từng ngón từng ngón cho trẫm!"

      có ngón tay, xem Lục Dung kia làm sao có thể đánh đàn, có thể làm cho tâm tư hoàng tỷ thay đổi chút hay !

      Những ngày này khí trong cung rất khó chịu, từ khi hai tay Lục Dung bị chặt, Tiêu Diên có phái người thăm chút. Cả đời Lục Dung thể đánh đàn, nàng còn sai người chăm sóc người nhà của ta, coi như xin lỗi chút. Ngày hôm đó trở về trong điện liền thấy Thanh Ninh cười hì hì ra đón, tiếp theo là đám cung nhân nối đuôi theo sau, vừa nhìn thấy là biết được Tiêu Diễn lại sai người tặng đồ lại đây. Từ lâu nàng luyện thành thói quen, nhìn cũng nhìn, để cho cung nhân thu dọn .

      "Công chúa vui sao?" Thanh Ninh cảm thấy đáng tiếc, "Đồ tốt như vậy..."

      Cả mười rương, quần áo trang sức, kỳ trân dị bảo, mỗi thứ đều có giá trị xa xỉ.

      Ngô ma ma trừng mắt liếc Thanh Ninh cái, Thanh Ninh vô lực "Vâng" tiếng. Nàng ta làm sao cũng hiểu được, mỗi lần hoàng thượng ban thưởng gì công chúa đều thản nhiên như vậy. Chẳng lẽ giữa hoàng thượng và công chúa có cái gì đó ngăn cách hay sao?

      "Công chúa, nghe Lục Dung ở Giáng Vân hiên kia đêm qua chết." Ngô ma ma do dự , còn ngắt quãng ra, "Chính là... cắn lưỡi tự sát."

      Thân mình Tiêu Diên ngẩn ra, sắc mặt thay đổi: "Người đàn mà thể đánh đàn, đương nhiên là sống bằng chết." ra cái chết của nhạc công chỉ làm cho Tiêu Diên thương tiếc, lúc này điều làm cho tâm thần nàng yên chính là Tiêu Diễn còn là đứa ba năm trước. Từ trước đến nay chút chuyện này nọ nàng căn bản lưu ý nhưng nay thể nhìn thẳng vào, Tiêu Diễn đối với nàng có phải là quá mức hay...

      "Ma ma, ngươi cảm thấy hoàng thượng đối xử với ta như thế nào?"

      "Đương nhiên là rất tốt," Ngô ma ma cười ôn hòa.

      "Đúng ? cảm thấy, có chút tốt quá mức?" Lông mày Tiêu Diên hơi nhíu, ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng. Mặc dù nàng nghĩ đến phương hướng kia nhưng giờ cũng nên có chút đề phòng. "Mấy ngày trước, có phải có nhóm cung nữ mới vào cung?" Ngô ma ma gật đầu đáp lại, nàng lại : "Chọn bộ dáng được chút đưa đến cho hoàng thượng , việc này ngươi làm. Hoàng thượng còn trẻ, bên người nếu có nhiều nữ tử làm bạn tự nhiên quên hoàng tỷ là ta đây."

      Vừa mới dặn dò xong, Ôn Viễn liền tiến vào trong điện thông báo, bệnh cũ thái hậu tái phát. Ôn Viễn này vốn là con đỡ đầu bên người Ôn Lương Ôn tổng quản, sau khi Tiêu Diễn đăng cơ quen nhìn vẻ mặt Ôn Lương liền phái làm tạp dịch. thấy Ôn Viễn thành lại thông minh liền đem nô tài này cho Tiêu Diên.

      Thân mình thái hậu khỏe mạnh nhưng biết do nguyên nhân gì? Ba năm trước đây tự nhiên nhiễm phải căn bệnh lạ, thái y thay từng nhóm từng nhóm nhưng thấy tốt lên. Người trong cung thái hậu tưởng nhớ tiên đế mới bị như thế nhưng chỉ có thái hậu là nghiến răng nghiến lợi do Tiêu Diễn vô liêm sĩ động tay này nọ! Tiêu Diên ở bên nghe thấy cũng biết an ủi như thế nào, trong cung những lời có chứng cứ là rất kiêng kị.

      "Mẫu hậu có chứng cứ?"

      "Nếu có, có thể còn sống sao?" Tiêu Diên than thở, tự mình lấy chén thuốc qua từng muỗng từng muống đút thái hậu, hình ảnh như vậy làm cho nàng nhớ tới hình ảnh Tiêu Diễn mỉm cười như ra trước mắt. Sau khi đút xong, giúp đỡ thái hậu ngủ, nàng vén vén chăn chuẩn bị ra khỏi điện, ngay lúc này thái hậu bỗng nhiên dùng sức nắm lấy tay nàng, "A Diên, con cũng còn , nên lập gia đình. Mẫu hậu cùng với ông ngoại con chuyện, để cho ông triều giúp vài lời, đoán rằng Tiêu Diễn kia cũng dám thả con! Con nên sớm ngày thành lập gia đình, coi như hoàn thành tâm nguyện của ai gia, Vương Uẩn Chi là phu quân tồi, về sau A Diên nên sống tốt cùng ta, ai gia chờ ôm cháu ngoại."

      "Mẫu hậu quyết định là được rồi."

      Đỡ bà nằm xuống lần nữa, Tiêu Diên mỉm cười đứng dậy buông màn xuống, chờ thái hậu ngủ say mới đứng dậy rời .

      Lập gia đình?

      Trong cung này yên ổn, năm trước Nghi Hưng gả ra ngoài, trừ tuổi tác còn bình thường đều ra ngoài, chỉ còn lại nàng, Trấn Quốc công chúa tôn quý này. Nàng lắc đầu, chỉ có thể bước tính bước, dù sao làm hoàng tỷ cũng tốt hơn những nữ tử làm bạn bên người , lâu dài tự nhiên tốt hơn.

      Vừa mới bước ra Phượng Loan cung, Thanh Ninh giúp Tiêu Diễn lên kiệu , còn chưa khởi kiệu chợt thấy Ôn Viễn nghiêng ngả lảo đảo từ xa chạy đến.

      "Làm sao lại lỗ mãng như vậy?" Thanh Ninh trách cứ.

      "Công chúa, công chúa..." Ôn Viễn thở phì phò đáp: "Bệ hạ ở Trường Nhạc cung, tính tình hết sức nóng nảy!"

      Tiêu Diên nhịn được, xốc màng lên, hỏi: "Sao lại như thế, ràng!"

      Ôn Viễn vội vàng quỳ xuống: "Công chúa, bệ hạ đem những cung nữ ngài dâng cho bệ hạ giết hết, vừa rồi hùng hổ đến Trường Nhạc cung, công chúa mau trở về nhìn xem!"

      Tiêu Diên dùng sức nắm lấy viền gỗ, thần sắc khó chịu, sau khi đợi bình phục, từng chữ từng chữ ra lệnh: "Bãi, giá, về, cung!"
      hikari2088, Paru, Dion33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :