1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      nhàng bớt rồi, trách nhầm ly béo, ly có lòng nhưng ko làm được, đúng là ko ai hiểu mẹ bằng con, há há, liếc sơ là a triêu, biết ly béo muốn gì, gì đây, muốn nô dẹp loạn nữa sao, tha cho thân già của nô chớ...
      heavydizzy thích bài này.

    2. Shironeco

      Shironeco Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      39
      May quá. Cứ tưởng a Trệ đồng ý cho Tiềm cưới công chúa, lại sợ đằng ngoại mạnh quá nên hạ độc với Hú nhi cơ. Chắc tại đọc cung đấu nhiều quá mà, hú hồn :yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 109 Kết cục

      Hoàng đế Đại Viêm triều, Triệu Trệ, ngồi ở long ỷ, hơi hơi mị mâu, nhìn kỹ Diệp Tiềm trước mắt.

      lâu sau, trầm ngâm, cười , "Diệp ái khanh, sắp đến tuổi bất hoặc chi niên rồi" (40 tuổi)

      Diệp Tiềm ủy khuất, tiến lên , "Hoàng thượng, thần năm nay ba mươi bảy, còn cách bất hoặc chi niên ba năm."

      Hoàng thượng nghe vậy, vỗ tay cười khẽ, gật đầu : "Tốt, ái khanh đúng là lúc lực tráng."

      Diệp Tiềm trong mắt buồn bã, cúi đầu cung kính : "Thần mười bảy tuổi vì nước ra trận giết địch, đến nay nhìn sa trường hơn mười năm. Thần mặc dù tuổi chưa già, nhưng cả người đau đớn, giết địch bất lợi, vài năm nay phụ Hoàng thượng nhờ vả."

      Hoàng thượng lắc đầu: "Ái khanh thế nào, thắng bại là chuyện thường binh gia, trẫm chưa từng trách ái khanh." Hoàng thượng tới đây, đứng dậy, khoanh tay đứng thẳng, cảm thán: " giờ Bắc Địch suất hai mươi vạn đại quân hưng binh nam hạ tập kích biên cảnh bắc bộ ta, tiên phong thẳng vào thượng cốc, thế tới rào rạt, mà Bình Tây Hầu trấn thủ tây cương, đến nay chưa về, trong thời khắc này, mong rằng Diệp ái khanh trọng chấn trống trận, dương uy Đại Viêm triều ta."

      Diệp Tiềm ôm quyền, cung thanh : "Hoàng thượng có lệnh, vi thần sao dám tuân lời."

      Hoàng thượng gật đầu, đạm thanh phân phó: "Tốt, Diệp ái khanh, quân tình gấp gáp, còn thỉnh Diệp ái khanh tùy ý xuất phát."

      Diệp Tiềm quỳ gối xuống, cất cao giọng : "Vâng."

      Hai người , chợt nghe đến người hầu bên cạnh báo lại, là Thái tử thỉnh an Hoàng thượng, tức thời Hoàng thượng vẫy tay : "Mời vào."

      Thái tử Hú Nhi vào điện, thấy cữu cữu Diệp Tiềm ở đó, trước vấn an phụ hoàng, tiếp theo bái kiến cữu cữu.

      Hoàng thượng vẫy tay, lệnh Thái tử Hú Nhi đến gần, vẻ mặt ôn hoà hỏi công khóa. Thái tử Hú Nhi nhu thuận, vài năm nay đọc sách cực kì tiến tới, thái phó thường xuyên khen ngợi. Tức thời liền đem sở học gần đây bẩm báo năm mười cho phụ hoàng.

      Hoàng thượng nghe liên tục gật đầu, cuối cùng khen với Diệp Tiềm: "Diệp ái khanh cho rằng Thái tử thế nào?"

      Diệp Tiềm nghe vậy, cung thanh đáp: "Thái tử chăm chỉ hiếu học, quả may mắn cho quốc gia."

      Hoàng thượng nghe xong, vỗ về đầu vai Thái tử Hú Nhi, cười ha ha : "Đó là đương nhiên, đây đường đường là thái tử Đại Viêm triều ta."

      Diệp Tiềm ngước mắt, nhìn Hoàng thượng, trong lòng nháy mắt minh bạch.

      Đợi đến lúc rời hoàng cung, trở lại phủ công chúa trong, bỏ triều phục, trong lòng vẫn suy nghĩ lời Hoàng thượng hôm nay. Triêu Dương công chúa ngồi bên cửa sổ phẩm trà thơm, thấy tâm tư ngưng trọng, đạm thanh hỏi: "Hôm nay Hoàng thượng triệu chàng tiến cung, gì đó?"

      Diệp Tiềm thay y phục thường ngày, đến phía sau Triêu Dương công chúa, dựa vào nàng ngồi ở bên sạp, mới : "Địch nhân xâm phạm biên cảnh, Hoàng thượng muốn ta dẫn quân xuất chinh."

      Triêu Dương công chúa nga mi khẽ nhúc nhích, chậm rãi nhấp tiếp ngụm trà thơm, mới vân đạm phong khinh : "Vậy thôi."

      Diệp Tiềm cũng mặt mày ngưng trọng: "Hôm nay lúc chúng ta nghị , Hú Nhi cũng tới."

      Triêu Dương công chúa tay bưng trà thơm ngừng lại, ngước mắt nhìn hỏi: "Vì sao?"

      Diệp Tiềm : "Hôm nay Hoàng thượng ám chỉ, vị trí Thái tử của Hú Nhi thay đổi. Xem ra lần này xuất chinh, chỉ có thể thắng, thể bại."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Xem ra chàng vì hoàng hậu và Thái tử, phải kiệt hết toàn lực."

      Diệp Tiềm ôm nàng, dám gật bừa : "Ta đương nhiên là vì bọn họ, nhưng sao phải vì nàng?"

      Triêu Dương công chúa cúi mâu, khẽ hừ tiếng: "Ta mặc kệ, chung quy chàng phải bình an trở về mới được."

      Diệp Tiềm nghe vậy, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ tử bên cạnh, mặt ngưng trọng ngược lại hóa thành ôn nhu: "Đó là đương nhiên."

      Triêu Dương công chúa buông trà cụ trong tay, ôm ở trong lòng nửa: "Lúc này nếu chàng thực diệt Bắc Địch, chàng Hoàng thượng nên phong thưởng cho chàng thế nào?"

      Diệp Tiềm nghe xong, khỏi đau đầu: "Ta tới cực vị, thể phong."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cười : " bằng chàng xuất chinh lần này, trở về là vết thương đau đớn càng nghiêm trọng, từ đây thể vào triều, thế nào?"

      Diệp Tiềm ngẫm lại cũng đúng: "Chủ ý này tuy rằng bị Hoàng thượng nhìn thấu, nhưng vẫn có thể xem là biện pháp."

      Triêu Dương công chúa hừ cười tiếng : "Nếu chủ ý của ta tốt, Diệp đại tư mã nếu có ý kiến hay nghe chút?"

      Diệp Tiềm thấy mình sai rồi, vội cười nhận tội, Triêu Dương công chúa mới từ bỏ. Trong khoảng khắc, Diệp Tiềm lại cảm thấy khát nước, thấy phía án kỷ có trà thơm Triêu Dương công chúa vừa thử, liền lấy uống hơi cạn sạch.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, lắc đầu nhíu mày: "Chàng -- "

      Diệp Tiềm đương nhiên biết Triêu Dương công chúa muốn gì, tức thời buông chén trà, dùng cái miệng vừa mới uống trà ngăn chận lời Triêu Dương công chúa muốn , tay nắm vòng eo nàng, nhàng nhắc, ôm ngang nàng lên.

      Triêu Dương công chúa đẩy ra : "Giữa ban ngày, chàng muốn làm gì?"

      Diệp Tiềm cho cự tuyệt : "Ta sắp viễn chinh, trước khi phải đòi đủ."

      Triêu Dương công chúa gì, ghét bỏ: " chuyện với chàng là càng ngày càng thô tục, vì sao lúc trước ta phát ?"

      Diệp Tiềm trả lời nàng, đặt nàng ở giường, rất nhanh dùng thân mình rất nặng đè ép lên, ép Triêu Dương công chúa kiều hừ tiếng.

      Vô cùng thuần thục, rút thâm y, cởi xuống la quần, thân mình ngọc bạch nhu ngấy liền run rẩy ở dưới bàn tay to.

      Người dưới thân vẫn từ chối, nhưng giãy dụa lại làm hai luồng mềm mại rung động, đãng dạng ra độ cong quyến rũ, làm nam nhân phía muốn ngừng được.

      Rất nhanh, ngựa quen đường cũ tiến nhập chỗ ôn nhuận khít khao từng lui tới kia, bắt đầu mãnh lực chinh phạt giường.

      Mười mấy năm, ở ngoài chinh chiến, nhiều là bất lợi, thắng là cực ít, nhưng ở bên trong, giường vẫn luôn luôn mọi việc thuận lợi. Vô luận nữ tử dưới thân bất mãn cái gì, chỉ cần lợi kiếm vừa ra, thảo phạt chinh chiến, chủy chủy đánh đánh, bảo đảm nàng hóa thành nước xuân trong suốt rưng rưng.

      Lúc này, đúng như rất nhiều lần ngày xưa, hai người mồ hôi đầm đìa, cơ hồ hợp hai thành , nan xá khó phân. Tiếng gầm tiến lên rung động, giường ngọc khẽ đung đưa, tiếng dâm mỹ kiều hừ tràn ngập ở bên trong.

      ===============================

      Mùa thu, đại tư mã Diệp Tiềm dẫn ba mươi vạn binh lên bắc, ngăn chặn Bắc Địch vào vùng tái ngoại. Hai quân đối chọi mấy tháng, thắng bại khó phân, đại tư mã Diệp Tiềm chia ba mươi vạn đại quân thủ hạ làm ba đường, đường lặng lẽ vòng đến phía sau quân Hung Nô, nhanh chóng công chiếm Cao Khuyết, đường chặt đứt liên hệ Lâu phiền vương đóng ở Hà Nam cùng với Vương đình Bắc Địch, đường khác theo bên mai phục tập kích, do đó hình thành thế vây quanh đại quân Bắc Địch. Lúc này Lâu Phiền vương lĩnh quân Bắc Địch thấy tình thế tốt, liền đập nồi dìm thuyền khởi xướng thế công với quân Đại Viêm. Nhưng quân Đại Viêm ba đường vây đánh, tan tác, vì thế suất lĩnh tàn quân hoảng hốt chạy về bắc.

      Chiến báo truyền vào Đôn Dương, thiên tử đại duyệt, hạ lệnh Diệp Tiềm dẫn quân lên bắc, cần triệt để đuổi tận giết tuyệt vương đình Bắc Địch. Vì thế Diệp Tiềm vâng mệnh lên bắc, xuyên qua mấy ngàn dặn sa mạc mờ mịt, thẳng vào nơi đồn trú của vương đình Bắc Địch, ở Nghiêm Trần gặp được quân Bắc Địch. Lúc này quân Đại Viêm đường xa mà đến, mỏi mệt chịu nổi, sĩ khí xuống thấp. Trong lúc đó, thân là thống soái Diệp Tiềm gặp nguy loạn, trầm giọng hạ lệnh tướng sĩ lấy xe thiết giáp áp chế vây quanh làm phòng hộ, sau đó bài xuất kỵ binh tinh nhuệ đánh sâu vào trận địa địch. Đúng lúc song phương kịch chiến, gió lớn đột kích, bụi đất bay lên đập vào mặt, mắt mọi người thể thấy phía trước, tướng sĩ hai bên khó có thể nhận địch ta. Vì thế Diệp Tiềm mượn cơ hội lúc này phái ra hai nhánh khinh kị binh, từ hai bên tả hữu đánh vòng vào sau quân địch, hình thành thế bao vây đại doanh quân địch. Quân địch gặp quân đội Đại Viêm triều như từ trời giáng xuống, trong khoảng khắc hốt hoảng thôi, binh bại như núi đổ. Bắc Địch vương vội vàng mang lão mẫu và ấu tử trốn lên bắc về Bắc Cương chỗ lạnh khủng khiếp, quân Diệp Tiềm lần bắt bảy hoàng tử, vương hậu, cùng với phần đông đại thần vô số là tù binh, trảm hơn 3 vạn quân hàng.

      Tin tức truyền tới Đôn Dương Thành, Hoàng thượng Triệu Trệ lúc này Tê Hà điện hỏi han hoàng hậu Diệp Trường Vân ru rú trong nhà, nghe tin tức này, lôi kéo tay hoàng hậu thở dài : "Từ đây về sau, thiên hạ chỉ Đại Viêm triều ta mình độc đại, bị ngăn trở nữa."

      Triêu Dương công chúa nghe tin tức này, cũng cúi mâu lâu, cuối cùng rốt cục với con trai A Ly của mình: "A Ly, về sau thể tập võ."

      Còn Diệp Tiềm viễn chinh ở mạc bắc, đại thắng rồi, mang theo số đông tù binh bắt đầu khải hoàn hồi triêu, đường về phía nam, có chỗ lưu dân ý đồ ngăn chặn, đều bất quá là qua đường thôi. Nhưng ngày, đại quân xây dựng chỗ nghỉ tạm xong, thống soái Diệp Tiềm tự mình tuần tra doanh địa, đến lùm cây, tới, cách đó xa có phó tướng, thấy Diệp Tiềm, ánh mắt lại đặt ở kiếm của , trầm giọng hỏi: " biết đại tư mã có biết dây đeo thân kiếm, là người nào đưa?"

      Diệp Tiềm đeo kiếm này nhiều năm, chưa bao giờ chú ý kiếm tuệ, mơ hồ chỉ nhớ ngày xưa Triêu Dương công chúa từng bởi vì này thế mà vui, nhưng sau này lại nhắc nữa, tức thời hiểu, : " biết."

      Phó tướng này bỗng nhiên cười lạnh tiếng : "Đại tư mã bệnh hay quên quá lớn." xong cưỡi ngựa xoay người rời , thế nhưng bái biệt.

      Buổi chiều, Diệp Tiềm mình ở trong trướng đọc binh thư dưới đèn, hốt nhiên bên ngoài mũi tên phóng tới, vội tránh, nhưng kịp, tên bắn giữa đùi . Trong khoảng khắc doanh trướng ồ lên, ào ào truy tra thích khách, nhưng lật hết doanh, có chút khả nghi người, vì thế trở thành án chưa giải quyết.

      Trong lúc đó, trong ba nghĩa tử của Diệp Tiềm, Diệp Khởi, Diệp Độ cùng với phần đông con cháu đời sau đều theo xuất chiến, nhìn thấy Diệp Tiềm bị thương, đều oán giận. Đặc biệt hai nghĩa tử, luôn luôn coi nghĩa phụ làm phụ thân thân sinh mà đối đãi, thấy bị tên bắn lén, khỏi lo lắng, mặt tra mọi người trong quân, mặt thế nhưng tự mình ngày đêm cắt lượt canh giữ ở phía trước đại trướng Diệp Tiềm.

      May mắn đường coi như bình an, loại chuyệnnày rốt cuộc phát sinh nữa, đợi trở lại Đôn Dương Thành, mọi người cuối cùng thở dài nhõm hơi. Thu hoạch toàn thắng khải hoàn trở về, đương nhiên tránh được thiên tử trọng thưởng, Hoàng thượng dắt tay đại tư mã trọng thương chỉ có thể ngồi ở sạp, hỏi Diệp Tiềm muốn phong thưởng cái gì, nhưng Diệp Tiềm kiên quyết từ chối, Hoàng thượng thấy vậy, vừa muốn phong thưởng nghĩa tử của Diệp Tiềm làm hầu, Diệp Tiềm lấy lí do tuổi chịu nổi trọng thưởng mà kiên quyết cự tuyệt.

      Trở lại phủ công chúa, trưởng công chúa thấy Diệp Tiềm suy yếu nằm ở trong xe, sắc mặt lãnh đạm, Diệp Tiềm chân tướng, ăn tiệc tối đón gió xong, người hầu đều lui, Diệp Tiềm nằm ở trong trướng, rốt cục hỏi ra nghi hoặc cùng bất mãn trong lòng: "Ta bị trọng thương, chẳng lẽ nàng thế nhưng có nửa phần đau lòng?"

      Triêu Dương công chúa hừ lạnh tiếng, đứng ở bên cạnh hỏi: "Bản cung hỏi chàng, chàng trúng tên này, là người phương nào gây nên?"

      Diệp Tiềm chột dạ, cười : "Ta mà biết, sớm bắt người này."

      Triêu Dương công chúa phượng mâu nhướn lên, tà liếc cái, liền quay đầu để ý .

      Diệp Tiềm ngượng ngùng nằm ở đó, nửa ngày sau rốt cục gọi: "Triêu Dương..."

      Triêu Dương công chúa thu tay áo, thanh lạnh lùng : "Chàng gọi bản cung có chuyện gì?"

      Diệp Tiềm chỉa chỉa nước trà bàn, cười cầu xin: "Ta khát nước, biết công chúa có thể bưng trà cho ta ?"

      Triêu Dương công chúa động cũng động chút: "."

      Diệp Tiềm bất đắc dĩ, dựa vào gối cẩm ngửa mặt thở dài, vỗ về chân bị thương : "Được, nếu thế, để ta khát ."

      Triêu Dương công chúa ngồi ở chỗ kia, sau lát, liếc cái, vẫn đứng dậy, vì rót chén trà nóng đưa qua.

      Ai biết nàng vừa ngồi xuống cạnh sạp, liền nghe Diệp Tiềm nhẫn đau đớn hô : "A -- "

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, kinh ngạc nhảy dựng, vội đứng dậy, trong mắt tràn ra đau lòng, vội hỏi: "Ta đè lên miệng vết thương?"

      Diệp Tiềm thống khổ nhắm mắt, rên rỉ nửa ngày mới cố sức đáp: "Đúng vậy... Đau quá..."

      Triêu Dương công chúa cắn môi, mặt mang theo tự trách nhíu mày : "Muốn triệu đại phu đến nhìn cái ?"

      Diệp Tiềm chậm rãi lắc đầu, suy yếu : " cần... Chỉ tương đối đau thôi, nàng có thể giúp ta xoa chút hay "

      Triêu Dương công chúa càng nhíu mày: "Nhưng ta biết xoa."

      Diệp Tiềm nhìn mắt nàng, an ủi : " sao, ta dạy nàng."

      Triêu Dương công chúa gật đầu: "Được."

      Tức thời Diệp Tiềm kéo tay nàng, đầu tiên là khẽ vuốt ve phen, cảm thấy tay kia là mềm mại xương, khỏi thở dài: "Rất nhiều ngày chinh chiến ở ngoài, tái bắc lạnh khủng khiếp, giờ nắm tay nàng, dường như có cảm giác mấy đời."

      Triêu Dương công chúa càng đau lòng: "Về sau bao giờ cần xuất ngoại chinh chiến nữa."

      Diệp Tiềm vừa lòng xem sắc mặt nàng, nắm tay nàng đặt lên đùi, chậm rãi vuốt ve. Triêu Dương công chúa có tâm bù đắp, lấy tay khẽ xoa đùi .

      Diệp Tiềm thấy, ràng buông tay nàng ra, để nàng tự vuốt ve, còn mình lại mị mâu cảm thụ. Triêu Dương công chúa thấy đau nữa, cho rằng có tác dụng, liền đổi tư thế chút, dùng hai tay đặt đùi nhàng vuốt ve. Tiếc rằng Diệp Tiềm còn chưa thỏa mãn, khi nhắm mắt nhắc nhở: "Lại lên ít, đúng đúng..." hoặc là "dùng thêm chút lực đạo..." Triêu Dương công chúa cúi đầu, dần dần mệt đến thở hổn hển, mồ hôi chảy ra gò má.

      Nàng ra sức vuốt ve , bỗng nhiên cẩn thận, khuỷu tay thế nhưng đụng tới hạ bộ, lập tức đụng chạm tới vật dâng trào nóng hổi đó.

      Triêu Dương công chúa lúc đầu còn trách cứ: " bị trọng thương, thế nhưng vẫn quên..." nửa, nàng liền hiểu được, nhất thời đầy mặt ửng hồng, đó là giận.

      Nàng buông ra, nhảy dựng lên, đứng ở đó, tức giận : "Diệp Tiềm chàng, cũng dám đùa giỡn bản cung!"

      Diệp Tiềm vội cười làm lành, tiến lên lôi kéo nàng trấn an: "Công chúa cần tức giận, là nàng vuốt ve tốt, mới đau."

      Triêu Dương công chúa hừ lạnh tiếng, ngồi ở chỗ kia: "Thôi, bản cung xem ở chàng bị thương, cùng chàng so đo nhiều như vậy."

      Diệp Tiềm mới phóng tâm, vội cẩn thận né chân, ôm Triêu Dương công chúa vào trong ngực : "Triêu Dương, ta biết trong lòng nàng vướng bận ta."

      Triêu Dương công chúa quay đầu, hơi hơi nheo phượng mâu, dò hỏi: "Chàng biết, cần gì giấu diếm chuyện bị thương với ta?"

      Diệp Tiềm tránh khỏi, đành phải : "Việc này xác thức là huynh trưởng của Hoài Nhu quận chúa gây nên."

      Triêu Dương công chúa sớm biết, bất quá nghe chính miệng ra, tức thời bất mãn: "Trong lòng chàng còn rất nhớ nàng, nếu như thế, cũng đến mức hôm nay tự rơi vào hiểm cảnh, trúng tên còn muốn che giấu cho huynh trưởng nàng."

      Diệp Tiềm mềm thở dài: "Triêu Dương, việc ngày xưa, trong lòng ta phải xin lỗi, trong lòng huynh trưởng nàng ấy có tức giận cũng là lẽ thường, ta chịu tên của sao?"

      Triêu Dương công chúa dư quang khóe mắt trừng : "Hôm nay có thể cho bắn tên lên đùi, ngày mai có thể bắn tên vào tim. Nếu đúng như vậy, chàng tốt rồi, đương nhiên đời nhà ma, nhưng còn ta, công lại lần ở góa."

      Diệp Tiềm nghe vậy lại nở nụ cười: "Nếu ta thực mất , có phải nàng lại muốn gả nữa ?"

      Triêu Dương công chúa gật đầu: "Chủ ý này tốt, khó mà thể."

      Diệp Tiềm cũng nghe nổi nàng thế, sắc mặt liền khó coi: "bàn tính của Công chúa là lâu dài."

      Triêu Dương công chúa bên môi dần dần phiếm cười: "Nếu phò mã của bản cung biết quý thân thể, sao có thể làm bạn với bản cung lâu dài, bản cung đương nhiên muốn làm quyết định khác."

      Diệp Tiềm nghe thấy, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên bàn tay to sử lực, kéo nàng cả người nằm úp sấp ngực.

      Ngực nóng bỏng phập phồng, nóng cháy thô cứng giận dữ, nữ thể phía mềm mại nằm sấp, mùi thơm bắt đầu khó nhịn, nàng kìm lòng đậu giật giật thân mình, lấy tay đẩy ngực , thấp giọng khiển trách: "Chàng bị thương, cần hồ nháo."

      Diệp Tiềm lại gao đè lại thắt lưng nàng mảnh khảnh, để nàng được nhúc nhích, trong miệng ồ ồ đè nén: "Ta bị thương có sao, vẫn có thể đút no nàng."

      Triêu Dương công chúa bên tai đỏ lên, quau đầu trách: "Chàng ngày càng thô tục!"

      Diệp Tiềm dùng lưỡi áp lên nàng, bá đạo xâm nhập, chọc nàng thở gấp liên tục, nửa ngày sau, rốt cục ngừng lại, hai người thở hổn hển giao thoa, ở bên tai nàng thấp giọng : "Kỳ thực về sau ta dám xuất ngoại chinh chiến nữa."

      Triêu Dương công chúa hai tay vô lực ôm lấy cổ , vừa thở gấp liên tục vừa hỏi: "Vì sao?"

      Diệp Tiềm hạ giọng, ở bên tai nàng: "Công chúa năm nay bốn mươi tuổi, đúng là lúc như sói như hổ, nếu ta ở đây, công chúa khuê phòng hư , khó bảo đảm -- "

      Triêu Dương công chúa mười ngón tay phát run, móng tay thon dài đỏ bừng cào vào ngức kiên cố: "Diệp Tiềm, chàng rất -- rất -- "

      Rất thế nào Triêu Dương công chúa thể ra miệng, bởi vì bàn tay Diệp Tiềm bá đạo mạnh mẽ xâm nhập dưới váy nàng, ở bên trong kiêng nể gì sờ soạng, tìm được chỗ hoa sen kia, thăm dò ướt át bên trong. hơi hơi nheo mắt, đem khuôn mặt mơ hồ mọc đậy râu kiên nghị tựa vào tóc nàng, tay cũng càng dùng sức, chỉ cần ngón tay chọc sâu vào chỗ động khẩu dính nhuyễn kia.

      Triêu Dương công chúa nữa, chỉ mảnh mai tế suyễn, giống như bạo phong quét sen tàn, nghiêng ngả dựa vào , mặc cho làm.

      Diệp Tiềm nhất thời mê loạn, thấp giọng : "A Cẩn, ta đến giờ vẫn nhớ được hai mươi mấy năm trước lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng..."

      Triêu Dương công chúa thân mình hơi giật giật, giọng : " hai mươi mấy năm, ta già ..."

      Diệp Tiềm nhắm mắt, dựa vào cảm giác chỗ chọc vào kia lại bỏ thêm ngón tay: ", nàng tuyệt già, vẫn giống hệt lần đầu tiên ta gặp nàng năm đó."

      Năm tháng quả đãi nàng tệ, cũng có lưu lại bao nhiêu dấu vết với nàng, chỉ có khóe mắt có vết nhăn rất có thể nhìn ra nàng bao giờ là Triêu Dương công chúa mười mấy tuổi tính tình quái đản năm đó nữa, nhưng dấu vết này lại càng tăng thêm phong vận nàng cao quý lãnh diễm. Mà lúc này nơi Diệp Tiềm thăm dò, vẫn khít khao mềm mại, tốt tươi nhiều nước như cũ, mỗi lần Diệp Tiềm trầm mê trong đó, lưu luyến thôi.

      Triêu Dương công chúa ý loạn tình mê, môi đỏ mọng khẽ nhếch, suyễn thanh nỉ non : "Chàng luôn biết dỗ ta vui vẻ..."

      Diệp Tiềm thở dốc càng ồ ồ, mũi tên nhọn bạo trương, thẳng tắp chọc vào bên ngoài Triêu Dương công chúa, nhịn được khàn khàn khẩn cầu: "A Cẩn, ta muốn nàng..."

      A Cẩn, là khuê danh của Triêu Dương công chúa, cũng chỉ có trong khuê phòng lúc tình thế cấp bách làhắn mới có thể gọi nàng như vậy.

      Triêu Dương công chúa thoải mái tựa đầu cọ xát ở trong ngực Diệp Tiềm, híp mắt, đáp.

      Diệp Tiềm khó có thể nhẫn nại, liền đem hai cái ngón tay phía dưới làn váy hơi hơi chống đẩy ra, thành cái kéo, vì động tác này, liền chống đỡ chỗ động khẩu kia ràng sớm bị thao làm nhiều lần lại vẫn khít khao như trước, vì thế chọc Triêu Dương công chúa trong ngực hô tiếng.

      Diệp Tiềm thấp giọng khẩn cầu, lại dẫn theo vài phần hương vị uy hiếp: "A Cẩn, ta muốn nàng."

      Triêu Dương công chúa hư nhuyễn vô lực, lẩm bẩm : "Chàng muốn ."

      Diệp Tiềm nhíu mày: "Chân ta bị thương, thể động."

      Triêu Dương công chúa dán gò má vào , vẫn nhúc nhích : "Vậy chàng phải như thế nào?"

      Diệp Tiềm thấp giọng : "Nàng tới, được ?"

      Triêu Dương công chúa lắc đầu: "Ta ."

      Diệp Tiềm thấy vậy, từ bên trong động nước của nàng kéo ngón tay ra: "Nếu như thế, vậy thôi, chúng ta đều tự nằm xuống nghỉ ngơi ."

      Nhưng tay vừa ra, cái động khẩu kia lại như giữ lại, hơi hơi co rút, kiều đồn của Triêu Dương công chúa cũng nhàng đong đưa theo.

      Diệp Tiềm trong mắt thâm ảm, khàn khàn : "Nàng luyến tiếc, tự đến ."

      Triêu Dương công chúa gò má đỏ hơn rặng mây, trong mắt đầy nước, rốt cục nỗ lực đứng dậy, Diệp Tiềm cho rằng nàng thực rời , muốn giơ cánh tay ngăn trở, ai biết nàng lại tách hai chân ra, ngồi ở thắt lưng , hai cái tay còn tì lên ngực chống đỡ thân mình.

      Diệp Tiềm thấy vậy, trong lòng mừng thầm, lại ra vẻ mệt mỏi tựa vào gối cẩm, lấy tay đỡ vòng eo mềm mại : "Mau chút, nếu chân ta đau, thực đút vào được."

      Triêu Dương công chúa thở gấp, nỗ lực nâng kiều đồn lên, cái tay ngọc thon thon bắt được vật cứng rắn nhét vào bên trong, nhưng tiếc rằng ngượng tay, vật dâng trào kia cũng chịu nghe sai sử, huống hồ vật kia rất lớn, nàng mặc dù thừa nhận nhiều năm, giờ nhìn thấy, vẫn là có chút e ngại, thử vài lần vẫn thành công.

      Diệp Tiềm ở dưới, khỏi nóng vội, tay bắt được eo nàng, nâng nàng lên, tay kia mở rộng hai cánh hoa tuyết trắng của nàng, sau đó bảo nàng dùng hai tay nâng cự vật mình đứng thẳng. Triêu Dương công chúa bị sai sử, nâng cự vật kia biết thế nào cho phải, bỗng nhiên thân mình mạnh mẽ ấn xuống, cũng chính mình cứng rắn cất chứa được vật đó vào bên trong. Bởi vì tư thế nàng xuống lớn, lập tức chính xác toàn bộ nhập vào, cơ hồ chọc vào chỗ sâu nhất chưa bao giờ đến, dù Triêu Dương công chúa từ khi còn trẻ đến giờ, thân mình sớm trải qua bao nhiêu lần thuần thục, cũng có chút chịu nổi, nhịn được nhíu mày nén đau.

      Diệp Tiềm cũng thể nhẫn nại, vòng eo dùng sức muốn chọc thẳng vào, vừa chọc hai lần, liền chọc đến chân đau, đau đến nhíu mày .

      Triêu Dương công chúa lúc này hòa dịu lại, thấy như thế, biết thực đụng phải vết thương, đau lòng thôi, cúi đầu : "Chàng đừng nhúc nhích, ta đến."

      đến đây, nàng miễn cưỡng lại lấy tay chống đỡ lên, dọc theo cự vật thô to, cao thấp cọ xát qua lại.

      Diệp Tiềm thở dài hơi, bế mâu hưởng thụ nàng hầu hạ, chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt nhất đẳng trong nhân sinh này.

      Triêu Dương công chúa động lát, đến cùng khí lực chống đỡ nổi, liền thấy mệt mỏi, động nữa.

      Diệp Tiềm đương nhiên chưa no, lại mệnh lệnh: "Nàng hàm chứa ta, trước sau cọ xát phen cũng được."

      Triêu Dương công chúa nghe lời này, đành phải di động về phía sau, hàm chứa vật giày vò kia trước sau ma nghiền, ai biết cứ như vậy, cũng rất là hưởng thụ, chẳng những Diệp Tiềm kêu rên vài tiếng cực kì thoải mái, bản thân nàng phía dưới bốc lên cỗ ngứa ngáy, hận thể làm nhiều vài lần.

      Diệp Tiềm thấy nàng nhập hạng, lại mệnh lệnh: "Mau chút."

      Triêu Dương công chúa cũng biết hương vị trong đó, liền duỗi thân mình, phía dưới gắt gao nuốt cự vật, ra sức lắc lư trước sau.

      Diệp Tiềm vừa lòng cảm nhận được nữ tử người dần dần tiến vào cảnh đẹp, liền duỗi hai chân, nằm ở đó hưởng thụ nàng hầu hạ. Cũng biết bao lâu, cảm thấy giọt mồ hôi giỏ lên ngực, mở hai mắt nhìn qua, thấy nữ tử người ngẩng đầu lên, khép hờ mắt, khẽ nhếch môi, ra sức dưới trước sau đong đưa vòng eo.

      Tóc nàng tản ra, hỗn độn ở vòng và hai luồng ngọc bạch, tóc màu đen, da thịt màu trắng, cùng nhau lắc lư ngừng, cảnh tượng phóng đãng này khiến cuộc đời này vĩnh viễn thể quên.

      Lúc này tịch dương về tây, xuyên qua cửa sổ từ phía sau nàng chiếu vào, làm nổi bật mông lung trong hôn ám, cũng càng làm nổi bật dáng người nàng lắc lư qua lại.

      Diệp Tiềm vươn tay, muốn vuốt ve mái tóc nữ nhân người, dưới tịch dương hơi tản ra quang huy, nhưng lại với tới, liền đưa tay lên eo ở nàng nâng đỡ.

      nheo con ngươi, hưởng thụ tịch dương dừng gò má ấm áp, cũng hưởng thụ khoái cảm kịch liệt nữ nhân kia gây cho .

      Trong đầu bỗng nhiên nhớ rất nhiều, có phong cảnh hôm nay thiên tử tự mình dắt tay đón vào, có trưởng tỷ và cháu ngoại trong cung, có Diệp gia già trẻ, có chư tướng trong triều theo nhiều năm, cũng có mấy nghĩa tử nghĩa nữ trong nhà này.

      nhàng thở dài, biết về sau nhiều năm qua, bao giờ có vinh quang như hôm nay nữa.

      Diệp Tiềm khi còn sống, là hòn đá ném vào trung, từ chỗ thấp nhất bắt đầu vươn mình cất cánh, cao cao lướt qua tầng mây, vượt tường giương cánh, sau đó chậm rãi giảm dần, cuối cùng rơi xuống mặt đất, yên tĩnh tiếng động, yên lặng qua tuổi già.

      Nhưng tính sao, cả đời này dữ dội may mắn, thế nhưng có nữ tử tham luyến nhiều năm làm bạn, cũng ở những năm tuổi già nua luôn luôn rời bỏ.

      Cũng biết bao lâu, Triêu Dương công chúa xụi lơ nằm sấp nằm trong ngực , tinh tế thở gấp.

      Nàng ở thân thể chiếm được lần cao phong chưa bao giờ có, nhưng vẫn cứng rắn như ban đầu.

      Nàng hơi có chút thất bại thấp giọng : "Rất mệt..."

      Diệp Tiềm nở nụ cười, vuốt ve sợi tóc nàng hỗn độn, khàn khàn mà ấm áp : "Lần sau tốt rồi."

      ----------oOo----------

      (Hoàn)

      PS: Như thường lệ,editor thêm vài câu lảm nhảm về truyện này:

      Tác giả viết truyện khá đơn giản và cũng hấp dẫn lắm, tình tiết nổi bật, chỉ chú trọng vào những đoạn diễn biến tình cảm của nam nữ chính. Nhiều đoạn ko được kể chi tiết làm mất sức hấp dẫn, ví dụ những lần Diệp Tiềm xuất chinh thế nào, đánh nhau nguy hiểm, thương vong ra sao, đấu đá trong triều giữa các tướng... Vì từ viên tướng bò lên đến Đại tư mã thể nào dễ dàng như vậy. Ai cũng biết là khó mà khó thế nào có lẽ tác giả viết ra (hay viết nổi???).

      trưởng thành của Triều Dương rệt và dễ viết hơn. Từ 1 nàng công chúa tự tôn và kiêu ngạo bị tổn thương nặng nề trở thành người sa đọa lãnh bạc, rồi theo thăng trầm thời gian, làm mẹ, làm người , làm vợ, dần trở nên điềm tĩnh, trầm lắng.

      Truyện này ta ấn tượng với hoàng đế hơn. Tác giả ko tả chi tiết nhưng số đoạn hint cũng đủ để mọi người đoán ra, đế vương lạnh lùng tâm cơ thế nào. Lợi dụng tất cả mọi người từ mẹ , chị em đến vợ con , chưa đến đám quần thần đương nhiên chỉ là công cụ cho . Đoạn giữa truyện, lúc Thái hậu chết ko nguyên do, cũng ko tra ra được, Triêu Dương ngồi nghĩ cả ngày chắc đoán ra nguyên nhân nên mới phản ứng như vậy. Đoạn cuối, ràng là vì Triệu Trệ còn cần Diệp Tiềm, thế lực Diệp gia trợ lực nên Diệp Trường Vân mới giữ được ngôi hoàng hậu và Hú Nhi mới giữ được mạng. Tuy nhiên cũng ra thông điệp ràng với hoàng hậu và ngoại thích, từ sau việc đó Diệp Trường Vân thay đổi hẳn, thu liễm, an phận thủ thường làm hoàng hậu. Đến chuyện để phi tần nào sinh con cũng là để cân bằng thế lực. Làm đế vương cũng mệt mỏi và độc.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Theo thông lệ, ta số phần quà cho các bạn thường comment, like ủng hộ ta. Danh sách được cập nhật ở post này. Sang tuần có thời gian ta công bố.

      Quà tặng:
      50 ruby: @linhdiep17, @Anhdva
      30 ruby: @1012, @Mi Han Mo Yu , @Shironeco , @inbeibe , @Iluvkiwi , @Tôm Thỏ , @LyLy Mai , @Mai Trinh , @xukem , @A fang , @Chris , @Chris_Luu , @Ngọc Ngốc Nghếch, @dhtt, @Dung Nguyễn 1995 , @giangmiêumiêu , @Mật ^ Mật , @Hale205 , @Yenny mare , @SiAm

      Truyện hoàn, cảm ơn mọi người ủng hộ.

      @Hằng Lê chuyển giúp nhé.
      Last edited: 2/7/18
      amandatruc, Tô Đát Kỷ, SiAm10 others thích bài này.

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Sau khi đọc xong, mình cảm thấy hơi hụt hẫng với cái kết. Thấy tội tội diệp tiềm sao ấy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :