1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Shironeco

      Shironeco Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      39
      Cũng chả biết có phải dịch hay . A Trệ là mưu lắm. cho cùng nô nhà mình muốn lấy được nữ vương về cũng ko thể dễ dàng thế được, haizzz
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 106

      Diệp Tiềm ở trong phủ cùng với A Ly và Triêu Dương công chúa ngày, thấy A Ly khôi phục ít tinh thần, lúc này mới tiến cung thăm tỷ tỷ. Ai biết vào trong cung, thấy Tê Hà điện treo đầy các loại phù chú, lại có tiếng niệm kinh ngừng bên tai, khỏi kinh ngạc. Vội vào gặp tỷ tỷ, thấy Diệp Trường Vân thành kính ở trước hương án, quỳ xuống cầu nguyện.

      Diệp Tiềm nhíu mày, muốn gì, lại nghe tiếng "Hoàng thượng giá lâm", ngay sau đó, Hoàng thượng Triệu Trệ nhanh vào, nhìn thấy tình cảnh này cũng chau mày, lạnh giọng trách cứ, " là vớ vẩn! Xem ra nàng là mẫu nghi thiên hạ, cũng hơn phụ nhân biết gì!"

      Diệp Trường Vân đờ đẫn ngước mắt, lạnh như băng nhìn Hoàng thượng: "Nô tì tuy đứng đầu hậu cung, nhưng cũng là phụ nhân yếu đuối, giờ chỉ ngóng trông Hú Nhi có thể bình bình an an tránh thoát kiếp nạn này, nếu trời cảm động bảo hộ, Hú Nhi có thể hóa hiểm vi di, dù làm phụ nhân biết gì thế nào?"

      Hoàng thượng hừ lạnh tiếng, phất tay áo : " là hồ nháo!"

      Diệp Trường Vân trong mắt phảng phất có lửa, ngửa đầu trừng phu quân cửu ngũ chí tôn của mình, từng chữ từng chữ: "Nô tì quả biết, nhưng biết Hoàng thượng làm phụ thân của Hú Nhi, giờ này khắc này, có năng lực làm cái gì cho thân sinh cốt nhục của mình?"

      Nàng cười lạnh tiếng, nhìn chằm chằm Hoàng thượng : "Đúng rồi, nô tì còn quên chúc mừng Hoàng thượng có lân nhi."

      Hoàng thượng nghe vậy, hơi giật mình, chăm chú nhìn Diệp Trường Vân.

      Diệp Trường Vân lớn mật nhìn lại Hoàng thượng, nửa ngày lại tự cười : "Chỉ nghe người mới cười nghe người cũ khóc, Hoàng thượng có con của mình, liền bất chấp Hú Nhi rồi..."

      Hoàng thượng phất tay áo lên, trong nhất thời giận mà uy, cao lớn vững chãi, nhìn xuống phụ nhân dưới chân, trầm giọng : "Hoàng hậu, ngươi điên rồi sao?"

      Diệp Trường Vân thê lương cười : "Hoàng thượng nếu thấy thần thiếp điên rồi, vậy hẳn là điên rồi!"

      Hoàng thượng cúi mâu, cảm nhận được ánh mắt phóng tới, ngẩng đầu, chậm rãi xem qua, thấy nam tử kia như hàn kiếm đồ sộ đứng ở nơi đó, đúng là người phong làm đương triều đại tư mã -- Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm thấy Hoàng thượng nhìn phía mình, cúi mâu, quì gối, trầm giọng : "Vi thần khấu kiến Hoàng thượng."

      Hoàng thượng thu liễm tức giận, trong mắt có ý tứ khó dò, vung tay : "Diệp ái khanh, xin đứng lên."

      Diệp Tiềm nghe lệnh đứng lên, ở bên cạnh, cúi đầu .

      Hoàng thượng trầm ngâm lát, bỗng nhiên ra lệnh : "Thành Hiên, còn đem linh dược dâng ra?"

      Diệp Tiềm nghe vậy, hiểu, Diệp Trường Vân cũng quệt nước mắt, kinh ngạc nhìn phía Thành Hiên bên cạnh Hoàng thượng.

      Hoàng thượng cười giải thích: "Thành Hiên ngày xưa ở nơi xa xôi lạnh khủng khiếp, từng gặp thiên phương, chuyên môn trị liệu dịch bệnh, giờ Thành Hiên điều phối linh dược cho Hú Nhi."

      Diệp Trường Vân nghe xong, nhất thời phản đối: " được!"

      Hoàng thượng nhíu mày: "Vì sao được?"

      Thành Hiên Hầu bưng cái bảo hộp màu đỏ thắm, ở bên hoàng thượng ý cười dạt dào: "Hoàng hậu nương nương, đây là vi thần điều chế linh dược cho Thái Tử Điện Hạ, đặc biệt đến dâng lên."

      Diệp Trường Vân nhíu mi nhìn , cắn răng : "Hoàng thượng, vạn vạn thể, Thành Hiên Hầu chẳng phải đại phu, sao biết linh dược nhất định đúng bệnh?"

      Hoàng thượng nghe xong, nhất thời vui, nhìn phía Diệp Tiềm bên cạnh : "Đại tư mã, ý của ngươi?"

      Diệp Tiềm đối diện Hoàng thượng lát, cuối cùng rốt cục cúi mâu, kính cẩn : "Hú Nhi là huyết mạch của Hoàng thượng, đương nhiên hết thảy do Hoàng thượng làm chủ."

      Diệp Trường Vân sắc mặt trắng bệch: "Nếu Hú Nhi ăn có vấn đề gì, vậy nên làm cái gì bây giờ?"

      Hoàng thượng hừ , khinh thường quét mắt phù chú đầy phòng, đạm thanh : "So với thứ vô dụng này còn tốt hơn."

      =========================

      Lúc này trong phủ trưởng công chúa, Triêu Dương công chúa ở trước sạp A Ly, tự chăm sóc A Ly. A Ly lắc lắc thân mình, cảm thấy thú vị, ủ rũ hỏi mẫu thân của mình: "Mẫu thân, Hú Nhi đến cùng thế nào?"

      Triêu Dương công chúa thương nắm tay con: "Hú Nhi sinh bệnh."

      A Ly nghĩ nghĩ, cẩn thận xem mẫu thân, đề nghị: "Ta cũng bị bệnh, Hú Nhi cũng bị bệnh, bằng chúng ta tìm được ?"

      Triêu Dương công chúa quả quyết phủ quyết: " được."

      A Ly bất mãn, quyệt miệng : "Vì sao được?"

      Triêu Dương công chúa vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của con, an ủi: "Chờ con hết bệnh rồi, ta mang con tiến cung nhìn ."

      A Ly nghe xong, rất là thất vọng, dỗi kéo chăn gấm, cả người buồn ở trong chăn. cho rằng mẫu thân kéo chăn đến giải cứu mình, ngày xưa cũng thường xuyên như thế, nhưng lúc này, đợi lâu, cũng thấy mẫu thân kéo chăn ra, ngược lại tự mình khó chịu, rơi vào đường cùng, đành phải mặt dày lộ đầu ra, ánh mắt quay tròn nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân cúi đầu, cũng biết nghĩ cái gì.

      rất hiểu: "Mẫu thân, người làm sao vậy?"

      Triêu Dương công chúa miễn cưỡng nở nụ cười, lắc đầu : " có việc gì."

      A Ly ngồi dậy, lôi kéo tay mẫu thân, thân thiết : "Sao thoạt nhìn người như mất hứng?"

      Triêu Dương công chúa hừ tiếng, lấy ngón tay mảnh khảnh búng đầu A Ly: "Con thành bệnh nhân nằm giường, ta sao có thể cao hứng?"

      A Ly ngẫm lại cũng đúng, vội an ủi mẫu thân: "Con uống thuốc, rất nhanh khỏe lên, mẫu thân cần khổ sở được ?"

      Triêu Dương công chúa thấy khó được nhu thuận như thế, có chút vui mừng, cười gật đầu.

      Đúng vào lúc này, vừa vặn Bình Tây Hầu nghe A Ly bị bệnh, tới thăm, A Ly luôn thích Bình Tây Hầu, lúc này lâu ngày thấy, đúng là có rất nhiều chuyện muốn với , như là chuyện về mấy ca ca, lại như chuyện mình và phụ thân, tức thời là thao thao bất tuyệt, ngừng.

      Triêu Dương công chúa thấy bọn họ đến khoan khoái, nàng cũng mệt mỏi, liền về phòng nghỉ.

      Ai biết Triêu Dương phủ công chúa vừa ly khai, A Ly liền như cá chép nhảy lên, lôi kéo Bình Tây Hầu vội vàng hỏi: "Ca ca, Hú Nhi đến cùng thế nào? Ngươi nhất định phải với ta, được gạt ta!"

      Bình Tây Hầu nghe vậy ngẩn ra, nhíu mày : "A Ly, sao ngươi hỏi thế này?"

      A Ly khuôn mặt nhắn tràn đầy nghiêm túc: "Mẫu thân coi ta là tiểu hài tử, đương nhiên chịu với ta, nhưng ta lại nghe nhất thanh nhị sở, Hú Nhi có phải sinh bệnh ? bệnh có phải tốt lên được? Ca ca cho ngươi gạt ta giống như bọn họ, nhất định phải với ta."

      Bình Tây Hầu thấy vậy, đành phải : "Cụ thể tình huống như thế nào ta cũng biết, chỉ biết là giờ ngự y thúc thủ vô sách."

      A Ly nghe vậy, khuôn mặt nhắn có chút trầm trọng, cúi đầu suy nghĩ lát, cuối cùng rốt cục ngước mắt nhìn Phùng Đào, cầu xin: "Ca ca, ngươi dẫn ta tiến cung gặp Hú Nhi, được ?"

      Bình Tây Hầu nghe vậy, vội vàng lắc đầu : " thể được!" tuy rằng biết chuyện khác, lại biết dịch bệnh sợ là truyền nhiễm, vạn nhất truyền cho A Ly, cũng phải chuyện . Lại , làm sao có thể tùy ý dẫn người ra vào Tê Hà điện mà để cho người khác chú mục đâu.

      A Ly có chút thất vọng: "Ca ca, ta muốn gặp Hú Nhi."

      khổ sở cúi đầu, phảng phất tự nhủ: "Ngày đó ta gặp Hú Nhi, phờ phạc ỉu xìu, xa cách với ta, trong lòng ta giận , cho rằng thích chơi cùng ta, liền tức giận rời , ai biết dĩ nhiên là sinh bệnh? Ta làm đệ đệ , thế nhưng biết, còn trách cứ , ta nhất định phải gặp , chuyện với ."

      Bình Tây Hầu trầm mặc phen, cuối cùng cũng chỉ có thể vỗ vỗ bả vai A Ly, toát ra câu: "Hú Nhi --" nuốt nước miếng, đem lời định ra miệng nuốt xuống, sửa thành: "Hú Nhi khoan hồng độ lượng, trách ngươi."

      A Ly cũng phát sơ hở trong đó, chhỉ chán nản cúi đầu : "Ta muốn gặp Hú Nhi..."

      Phùng Đào kiên định lắc đầu: "Thực được."

      A Ly ủ rũ : "Được rồi."

      cúi đầu uể oải lát như vậy, bỗng nhiên hưng trí bừng bừng : "Ca ca, nguyên lai cha ta sớm có ba con trai, tuy rằng phải thân sinh, nhưng đúng là con."

      Bình Tây Hầu gật đầu : "Ta cũng có nghe thấy."

      A Ly đề nghị: "Bọn họ cũng là con của cha ta, vậy cũng là ca ca của ta. Ta gần đây sinh bệnh, thực phiền muộn trong lòng, bằng ngươi mời bọn họ đến chơi cùng ta, cũng coi như thay ta giải buồn."

      Bình Tây Hầu nghĩ nghĩ, vội gật đầu : "Vậy có thể, ta bây giờ làm cho ngươi."

      A Ly nghe vậy tràn ra cái cười ngọt ngào: "Tốt."

      Bình Tây Hầu trong lòng cảm thấy cười quá mức đẹp mắt, có chút thích hợp, bất quá lúc này cũng làm gì, mà chạy nhanh phân phó người hầu bên cạnh mời ba vị công tử nhà đại tư mã.

      ===================================

      Lúc mọi người nhìn chú ý chuyển mắt, Thành Hiên Hầu từ hộp gỗ trịnh trọng lấy ra viên thuốc màu đen, cũng lệnh thị nữ mang tới sương sớm sáng nay làm thuốc dẫn, đem viên thuốc ngâm vào, tự tay đưa cho cung nữ bên người Thái tử.

      Cung nữ lấy thuốc ra, dè dặt cẩn trọng đút vào đôi môi khép chặt của Thái tử Hú Nhi.

      Bên cạnh Diệp Trường Vân hai tay nắm chặt, hai tròng mắt trợn lên, nhìn chằm chằm hết thảy.

      Lúc thuốc được đút hết, tất cả mọi người nín thở, nhìn Hú Nhi vẫn mê man, ngay cả Hoàng thượng Triệu Trệ, mặt mày cũng có vài phần căng thẳng.

      Sau lát, Diệp Trường Vân rốt cuộc nhịn được, giọng the thé : "Cũng hữu hiệu, căn bản hữu hiệu!"

      Bên cạnh Diệp Tiềm giữ chặt Diệp Trường Vân, ngăn cản nàng tiếp tục.

      Thành Hiên Hầu nghe vậy, quay đầu cười khẽ, cười đến thanh nhã phiêu nhiên: "Hoàng hậu nương nương cần nóng lòng, thuốc viên ăn vào rồi, ít nhất nửa canh giờ mới có thể thấy hiệu quả."

      Hoàng thượng gật đầu : "Nếu như thế, chúng ta liền ra ngoài chờ."

      Tức thời mọi người nghe lệnh, ào ào theo Hoàng thượng, chỉ có Diệp Trường Vân nằm trước sạp của con trai mình, dè dặt cẩn trọng xem sắc mặt .
      HangVO9, Lazzy Le, Tô Đát Kỷ16 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cũng thấy xót xót sao, cũng tội phận đàn bà, hú nhi được cứu ha, ko đến nổi nào biến mất hể, hú hồn a, ly béo lại mưu tiến cung gặp hú ca ca nhỉ, tình cảm của bọn là tốt nhất, ko phức tạp như người lớn,
      heavydizzy thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      thương hú nhi quá
      biết bé có hết bệnh
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 107

      Bình Tây Hầu làm việc như gió, bao lâu mời ba tiểu công tử Diệp gia đến phủ trưởng công chúa. Ba tiểu công tử biết nghĩa phụ luôn ở trong phủ trưởng công chúa, vào phủ khỏi thêm vài phần tò mò, ai biết đường, vẫn chưa nhìn thấy Triêu Dương công chúa, mà được dẫn thẳng vào chỗ ở của Tiểu Hầu Gia A Ly.

      A Ly nhìn thấy ba nghĩa huynh, có chút hưng phấn, tức thời đứng dậy đón chào, lại bị ma ma hầu hạ bên người ấn xuống. hừ tiếng, tiếp đón ba nghĩa huynh ngồi xuống chuyện với mình, lại đuổi thị nữ ma ma bên cạnh ra ngoài.

      Bình Tây Hầu thấy vậy, có chút lo lắng, nhíu mày , "A Ly, ngươi đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn thầm với các ca ca?"

      A Ly nghe vậy, hướng về phía Bình Tây Hầu nhếch miệng hắc hắc cười: "Đại ca, nam nhân chúng ta chuyện, để những người này ở trong này làm gì, mất mặt a!"

      Bình Tây Hầu nghe vậy, nhịn được cười to, vuốt đầu A Ly thủ : "Ngươi mới bao lớn? Khi nào cai sữa?"

      A Ly hừ tiếng, tay vung lên đuổi Bình Tây Hầu : "Đại ca ngươi bận rộn, nhanh thôi."

      Bình Tây Hầu mỉm cười trong mắt như có đăm chiêu, bất quá vẫn gật đầu : "Ta quả có chút bận, vậy trước." xong lại nhìn nhìn ba nghĩa tử của Diệp Tiềm, ôn thanh dặn dò: "A Ly hướng tính tình kiêu căng, mong ba tiểu công tử bao dung nhiều hơn, lấy làm phiền lòng."

      trong ba nghĩa tử, Diệp Khởi lớn nhất, biết nam tử trước mắt này năm bất quá hơn hai mươi tuổi chính là Bình Tây Hầu đương triều, ngoài nghĩa phụ là người nổi bật nhất, tức thời ôm quyền chào: "A Ly là con của nghĩa phụ ta, chúng ta đương nhiên coi là ấu đệ, sao lại trách móc."

      Bình Tây Hầu ngẫm lại cũng đúng, nở nụ cười, cáo từ rời .

      Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại huynh đệ bốn người, A Ly tuy ngày ấy cùng ba ca ca chuyện nhiều, nhưng nhiều ngày gặp, lại có vài phần mới lạ, nhất thời biết mở miệng từ đâu, nửa ngày mới : "Phụ thân ngày đó ra phủ , về sau mang chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa săn thú, biết các ca ca có thích ?"

      ba nghĩa tử vừa nghe, người khác cũng thôi, chỉ có Diệp Mục nhất, đến cùng có vài phần tâm tính tiểu hài tử, nhịn được kinh hỉ : " vậy chăng?"

      A Ly có chút tự đắc, gật đầu : "Đây là phụ thân chính miệng đáp ứng, sao lại giả?"

      Diệp Mục nghe vậy rất vui vẻ, nhìn phía hai ca ca : " tốt quá!"

      Diệp Khởi tuy ít tuổi trưởng thành sớm, nhưng thấy ấu đệ vui vẻ, tức thời cũng cười : "Phụ thân công vụ bận rộn, phải chờ phụ thân có thời gian mới được."

      Lão nhị Diệp Độ cũng giỏi chuyện, lúc này cũng phụ họa theo: "Đại ca đúng cực kỳ."

      A Ly thấy có phần giảm hưng phấn, liền ủy khuất nhíu mày : "Ca ca, ta nhiều ngày bị bệnh, luôn ngốc ở trong phòng, phiền muộn, phụ thân cũng biết khi nào mới có thời gian mang chúng ta chơi."

      Ba thiếu niên nghe thế, lại thấy cúi mi cụp mắt đáng thương, cũng cảm thấy buồn ở trong phòng khó chịu, tức thời Diệp Mục đề nghị: "Hôm nay thời tiết rất tốt, ta xem A Ly đệ đệ cũng còn thần sắc có bệnh, hay chúng ta ra ngoài chút?"

      Diệp Khởi nghe vậy nhíu mi, định gì, lại nghe thanh thấp lạnh gãy gọn truyền vào tai: "A Ly, con lại muốn gây chuyện?"

      Ba thiếu niên nghe xong, khỏi nhìn ra lại, vừa nhìn khỏi ngây người.

      Bọn họ thường ngày nuôi ở trong phủ Diệp Tiềm, thường xuyên Hầu phủ của lão đại Diệp gia, nữ tử dung mạo tuyệt mỹ khí chất cao quý chẳng phải chưa gặp, nhưng lúc này thấy Triêu Dương công chúa, thể cảm thấy các phu nhân quận chúa, thậm chí công chúa từng gặp trước nay, đều thể bằng Triêu Dương công chúa.

      Kỳ thực trước đây, bọn họ đối với trưởng công chúa khiến phụ thân mình thầm thương tâm vốn có vài phần tò mò, giờ gặp mới hiểu được, phụ thân nhiều năm như vậy mảnh si tình, hóa ra đều có nguyên cớ.

      A Ly thấy mẫu thân bỗng nhiên vào, cũng cả kinh, vội nằm vào sạp, tính toán giả bộ ngủ, nhưng lúc này kịp, đành phải nửa nằm dựa vào đó, mặt cực kỳ cổ quái, như là con chó ăn vụng bánh ngọt.

      Triêu Dương công chúa phượng mâu nhàn nhạt đảo qua vài thiếu niên trong phòng, trong lòng hiểu đây là nghĩa tử của Diệp Tiềm, lúc này ba thiếu niên kia cũng phản ứng lại, bước lên phía trước chào, làm đại lễ quỳ lạy.

      Triêu Dương công chúa gật đầu, đạm thanh : " cần đa lễ, đứng lên ."

      Ba thiếu niên mới đứng lên, xếp thành hàng đứng trước sạp, cũng nhiều lời.

      Triêu Dương công chúa tiến lên, sờ sờ trán A Ly, vào tay thấy mát, lại thấy khuôn mặt nhắn của toả sáng, quả so với trước tốt hơn rất nhiều, tức thời cũng yên tâm, nhân tiện : "Vừa rồi các ngươi nhắc tới muốn ra ngoài chút?"

      A Ly nghe thế, nhìn trộm sắc mặt mẫu thân, giọng : "Đúng vậy, nghẹn chết! Còn nữa, ba ca ca đến thăm A Ly, thể cũng làm cho bọn họ nghẹn ở trong này, mẫu thân ngươi đúng ?"

      Triêu Dương công chúa gật đầu: "Cũng đúng." xong nàng nhìn phía ba thiếu niên, trong đó Diệp Khởi lớn nhất, đánh giá phen, thấy mặt mày tuấn tú, mũi cao môi mỏng, hai tròng mắt trong trẻo, tức thời bên môi ra chút cười khẽ, mới : "Ngươi là Diệp Khởi ?"

      Diệp Khởi bước lên phía trước : "Vâng." Mắt nhìn thẳng, thanh cứng ngắc.

      Triêu Dương công chúa bên môi ý cười càng dày: "Ngươi và phụ thân ngươi lúc trẻ có vài phần giống nhau."

      Diệp Khởi nghe vậy, mặt trắng nõn nổi lên ửng đỏ, cúi đầu cung kính : " hạng người như Diệp Khởi, dám so sánh với phụ thân."

      Triêu Dương công chúa cười nhìn vài thiếu niên, phân phó: "A Ly nhiều ngày thân mình khoẻ, quả buồn hỏng rồi, Diệp Khởi, ngươi mang theo hai đệ đệ bồi vào vườn chút, thế nào?"

      Diệp Khởi nghe vậy, vội cúi người đáp ứng: "Vâng."

      A Ly nghe đương nhiên vui sướng, để ý ma ma nâng đỡ, tự mặc áo xuống giường.

      Triêu Dương công chúa nhìn vài thiếu niên lang cùng con ra ngoài, lại thấy A Ly bộ dáng khoan khoái, mặt cũng khỏi có ý cười vui mừng.

      ===================

      Vài thiếu niên ra khỏi phòng, thẳng đến vườn, thấy lúc này trong vườn hoa nở bướm bay, hương khí hợp lòng người, lại có tiếng chim líu ríu bên tai biên. A Ly tâm tình cực tốt, nhịn được nhảy lên vài cái, lôi kéo các tiểu ca ca ngắm phong cảnh.

      Diệp Khởi mấy người từ lúc ra khỏi phòng, rời khỏi tầm mắt Triêu Dương công chúa, cuối cùng thở dài nhõm hơi, liền cùng A Ly du ngoạn.

      bao lâu mọi người đến bên hồ, thấy nước hồ bích lục, A Ly ngồi xổm xuống, cầm lấy đá bên hồ ném lung tung vào trong hồ, bắn tung tóe bọt nước, Diệp Mục thấy vậy, cũng theo cấm đá ném, vì thế hai người bắt đầu tỷ thí ai ném xa hơn.

      Diệp Khởi chắp tay ở bên cạnh, cao ngất giống như tùng bách.

      Bên cạnh Diệp Độ tiến lên, hỏi Diệp Khởi: "Đại ca, ngươi cảm thấy trưởng công chúa thế nào?"

      Diệp Khởi nhíu mày, hiểu : "Nhị đệ ý gì?"

      Diệp Độ nghe vậy, mặt có vài phần co quắp, nhìn A Ly bên cạnh hào hứng chơi cùng tam đệ, mới kiên trì : "Ta nghe ít lời đồn đãi, từng cho rằng trưởng công chúa ngạo mạn điêu ngoa, làm nghĩa phụ nhiều lần khó xử."

      Diệp Khởi nghe xong lời này, trầm mặc lát, ngưng trọng nhìn nhị đệ, trịnh trọng : "Độ, trưởng công chúa thế nào, phải hạng người như chúng ta có thể bình phán."

      Diệp Độ vừa nghe, nhất thời minh bạch mình ổn, vội gật đầu : "Đại ca đúng."

      Diệp Khởi tiến lên, vỗ vỗ bả vai nhị đệ, thanh hòa hoãn rất nhiều: "Độ, chúng ta làm con nghĩa phụ, vạn vạn thể tin lời vọng ngôn. Nghĩa phụ làm việc, tất nhiên có đạo lý."

      Diệp Độ gật đầu : "Ta biết."

      Huynh đệ hai người , chợt nghe cách đó xa truyền đến tiếng thét kinh hãi, dĩ nhiên là thanh nữ tử, mấy người vội xem, thấy cách đó xa trong rừng bên hồ, có vài thị nữ cùng nữ oa, thị nữ kia hầm hừ nhìn bên này, còn kia tiểu nữ oa vẻ mặt thanh lãnh đứng ở đó, có vẻ ngạo mạn khinh thường.

      Diệp Khởi nhíu mày, vội lên, chỉ thấy A Ly tròng mắt giật giật, đàn lén lút vòng tay ra phía sau lưng, lau chùi sạch , nghiêm trang đứng ở kia, bộ dáng rất là vô tội.

      Diệp Khởi cất giọng hỏi: "Làm sao?"

      Cách đó xa trong đámthị nữ, có người hầm hừ vung áo : "Các ngươi làm gì, thế nhưng quấy nhiễu tiểu thư chúng ta, suýt né tảng đá lên người chúng ta."

      A Ly nghiêng đầu, cười hì hì mở miệng : "Ngươi làm sao mà biết tảng đá là chúng ta ném?"

      thị nữ nhìn chằm chằm A Ly lát, quay đầu cúi đầu thầm với tiểu nữ oa kia.

      A Ly rung đùi đắc ý: "Thương lượng cũng được, dù sao tảng đá kia phải chúng ta ném!"

      Diệp Khởi ánh mắt bắn về phía Diệp Mục: "Tảng đá đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

      Diệp Mục nhìn nhìn A Ly, lắc đầu : "Đại ca, ta cũng biết sao lại thế."

      Lúc này, thị nữ kia và tiểu nữ oa thầm xong, ngẩng đầu, chỉ vào A Ly : " tiểu thư chúng ta , chính ngươi ném!"

      A Ly thấy vậy, mười phần bất mãn, cọ cọ chạy tới, ngửa đầu đánh giá tiểu nữ oa phen, chỉ thấy nàng vóc người cao lắm, phỏng chừng so với mình lớn hơn hai tuổi, khỏi buồn bực : "Ngươi là ai, sao ở nhà của ta?"

      Tiểu nữ oa làn da trắng bóng, hai mắt giống như tranh vẽ tỉ mỉ, con ngươi đen giống như thủy tinh thanh lãnh đen bóng. Lúc này nàng nghe A Ly như vậy, thong dong chớp chớp mắt, xoay mặt thèm nhìn A Ly.

      Bên cạnh thị nữ vội đáp: "Đây là của chúng ta."

      A Ly thấy tiểu nữ oa nhìn mình, trong lòng như bị chọc giận, tiến lên : "tiểu thư của các ngươi là tiểu thư gì? Đây là đứa nhà ai, rất có quy củ, thế nhưng chạy đến nhà ta làm tiểu thư!"
      HangVO9, Lazzy Le, Tô Đát Kỷ15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :