1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cũng muốn quỳ rồi_thiếu điều thờ vợ lên đầu thui, số làm chồng, làm cha như a cũng mệt nhỉ, chắc nô là người đàn ông duy nhất đấy, thảm thương như thế,
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 98 Theo đuổi

      Diệp Tiềm đứng ở ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn A Ly trong phòng. Vào đông, giữa trưa nắng ấm hòa hợp, chiếu vào cửa sổ, làm nổi bật khuôn mặt non nớt sạch . Trong khoảng khắc, ánh mắt Diệp Tiềm giống như dính vào đó, luyến tiếc rời .

      Đủ loại đau khổ từng chịu đựng lên ràng trước mắt, nhưng giờ xem ra, hết thảy đều như mây mỏng tiêu tán vô ảnh vô tung, còn lại trong tim chỉ có ngọt ngào, chua chát cùng vui sướng.

      Diệp Tiềm hai mắt nóng lên, hầu kết nhàng rung động.

      Thị nữ tiếng động đứng hầu bên cạnh, cúi đầu, cũng dám quấy nhiễu.

      Nhưng vào lúc này, như linh tê tương thông, A Ly vừa đúng ngẩng đầu, quay sang bên này nhìn, nhìn thấy Diệp Tiềm thế nhưng đứng ở ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm mình, là vui mừng quá đỗi, khỏi cười sáng sủa, đứng lên gọi: "Đại tư mã, sao ngươi lại tới đây?"

      Diệp Tiềm giẫm chận bước lớn vào trong phòng, tiến lên tay ôm lấy A Ly, giơ lên cao, A Ly đầu tiên cả kinh, tiếp theo khanh khách cười to, hai tay ôm cổ Diệp Tiềm: "Đại tư mã, ngươi thế nhưng đến thăm ta!"

      Diệp Tiềm thấy cười vui, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm thấy lồng ngực phảng phất có cái gì bắt đầu khởi động, hận thể hung hăng ôm thân hình nhuyễn nhu này vào trong ngực, vĩnh viễn buông ra. Nhưng đến cùng đè nén quyết tâm khẩn thiết, lấy cái trán cọ vào trán , tận lực để ngữ điệu bình tĩnh hỏi: "A Ly, con nguyện ý để ta làm phụ thân của con sao?"

      A Ly nghe vậy, kinh ngạc nhìn Diệp Tiềm, mặt mang theo dám tin: "Đại tư mã, thế nào, mẫu thân ta vẫn muốn gả cho ngươi?" xong lẩm bẩm: "Xem ra mẫu thân sửa lại chủ ý, nàng vẫn cảm thấy đại tư mã tốt!" đến đây, mặt ra chờ mong sáng rọi, nhìn Diệp Tiềm : "Đại tư mã rốt cục có thể làm phụ thân A Ly!"

      Diệp Tiềm thấy vậy, chậm rãi lắc đầu, cười khẽ, trong tươi cười là tang thương hết: "A Ly, phải, ta vốn là phụ thân của con."

      A Ly nghe xong, cũng hiểu, chớp chớp hai tròng mắt sáng, ngây thơ nhìn Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm kiên định mà ôn nhu : "Ta là phụ thân thân sinh của con."

      A Ly lăng lăng nhìn Diệp Tiềm, nhíu mày trầmgiọng : "Vì sao?"

      Diệp Tiềm nâng tay, vỗ về sợi tóc A Ly: "A Ly, chuyện đó chờ con trưởng thành hiểu, con còn , chỉ cần nhớ kỹ, con vốn là con ta, ta vốn là phụ thân của con."

      A Ly rốt cục hiểu được, kinh hỉ kêu to tiếng: "Vậy tốt quá! Cho dù mẫu thân đồng ý gả cho người, người vẫn là phụ thân ta!" đến đây, hai tay gắt gao ôm cổ Diệp Tiềm buông.

      Diệp Tiềm thấp giọng nở nụ cười, gật đầu : "Phải."

      Đây là con , khi còn ở sa trường đẫm máu chiến đấu hăng hái, nữ nhân kia sinh cho . Diệp Tiềm nghĩ đến đây, trong mắt thế nhưng phảng phất có ấm áp tràn ra, ôm chặt A Ly, để nó vùi đầu vào ngực mình, cũng để mặt mình chôn trong tóc nó.

      ================================

      Bên này phụ tử ôn chuyện, bên kia Triêu Dương công chúa lười nhác híp con ngươi phơi nắng bên cử sổ, cũng biết đợi bao lâu, rốt cục Diệp Tiềm nắm tay A Ly tới.

      A Ly đến, bộ dáng nhảy nhót, nhìn rất hưng phấn, nhìn thấy mẫu thân, bước lên phía trước ngấy trong lòng mẫu thân làm nũng : "Mẫu thân, hóa ra đại tư mã mới là phụ thân ta."

      Triêu Dương công chúa hơi gật đầu: "Đúng vậy."

      A Ly nghe mẫu thân khẳng định, càng vui vẻ, cười đến nở hoa: "Mẫu thân, người nhanh gả cho đại tư mã , như vậy chúng ta mới là người nhà a."

      Triêu Dương công chúa đạm liếc Diệp Tiềm, mát giọng : "Đại tư mã, mẫu tử ta chuyện, ngươi có thể tránh lát " giọng lãnh đạm bài xích.

      Diệp Tiềm chút nào để ý, tức thời gật đầu : "Được, ta ra ngoài trước, các ngươi chuyện." xong nỡ nhìn A Ly cái, xoay người ra cửa.

      Triêu Dương công chúa nhàng than thở tiếng, ôm lấy con làm nũng: "A Ly, ta hỏi con câu."

      Lúc này A Ly vui vẻ, nghe thế, vừa ở trong ngực mẫu thân cọ lại cọ, vừa : "Mẫu thân, người hỏi ."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, nghiêm cẩn hỏi: "A Ly, nếu đại tư mã và mẫu thân, con chỉ có thể chọn , con thế nào?"

      A Ly vừa nghe, tươi cười đầy mặt nhất thời ngưng lại, trong con ngươi quả thực muốn khóc ra, ủy khuất bĩu môi : "Mẫu thân, người vẫn giận đại tư mã sao?"

      Triêu Dương công chúa trầm mặc lát, rốt cục lắc đầu : ", mẫu thân giận ai, đương nhiên cũng giận đại tư mã."

      A Ly hiểu, nắm cánh tay Triêu Dương công chúa lắc lư làm nũng: "Vậy A Ly hiểu, đại tư mã là phụ thân con, mẫu thân là mẫu thân con, nhà người khác phụ thân mẫu thân cùng với con cái đều là người nhà, sao nhà chúng ta lại thế."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, đạm thanh : "A Ly, con xem Hoàng cữu cậu là phụ thân của Hú Nhi, hoàng hậu là mẫu thân của Hú Nhi, nhưng Hoàng thượng lại ở Chính Dương cung, hoàng hậu ở Tê Hà điện, giờ Hú Nhi theo mẫu thân , về sau trưởng thành, đương nhiên là ở cung khác, có thể thấy được việc thế gian này, chẳng thể quơ đũa cả nắm."

      Với A Ly, mặc dù rất bất mãn, nhưng giương miệng lại nên lời để phản bác.

      Triêu Dương công chúa vỗ khuôn mặt con trai, ôn thanh : "Vấn đề này ta vốn cũng nên hỏi con, con xuống trước, mẫu thân và đại tư mã có chuyện ."

      A Ly gật đầu: "Được rồi." xong cúi đầu ủ rũ ra ngoài, tới cửa, dường như nhớ tới cái gì, quay đầu với Triêu Dương công chúa: "Mẫu thân, người cần giận đại tư mã, lại càng nên làm khó ."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, lắc đầu thở dài: "Bất quá lát, tâm con chạy tới chỗ , về sau còn thế nào."

      A Ly thè lưỡi, hắc hắc nở nụ cười, vẫn cất bước ra ngoài.

      Sau khi A Ly rời khỏi đây, Diệp Tiềm được mời vào phòng.

      Triêu Dương công chúa lúc này ánh mắt nhìn Diệp Tiềm càng lãnh đạm: "A Ly rất thích ngươi."

      Diệp Tiềm nhớ tới A Ly, trong lòng tràn đầy lo lắng, cười gật đầu : "Ta cũng thích A Ly, trước kia thích."

      Triêu Dương công chúa cúi đầu hừ tiếng: "Bản cung rồi, nếu ngươi muốn nhận A Ly về, bản cung tuyệt dị nghị."

      Diệp Tiềm nhìn Triêu Dương công chúa, trong mắt kiên định mà nóng rực: "Triêu Dương, ta cũng , ta muốn chỉ là A Ly, ta muốn chúng ta người nhà đoàn viên cùng nhau, vĩnh viễn xa rời."

      Triêu Dương công chúa mị mâu: "Nhưng bản cung lại muốn làm người nhà với ngươi."

      Diệp Tiềm trong mắt lộ ra ảm đạm: "Nàng giận ta”.

      Triêu Dương công chúa lắc đầu, đạm thanh : "." Nàng uể oải dựa sạp, để nắng ấm chiếu vào người, lười nhác mở miệng: "Diệp Tiềm, lần trước, mẫu thân ngươi tìm đến bản cung."

      Diệp Tiềm gật đầu: "Đúng, ta biết bà rất nhiều lời nên , nhưng ta cam đoan, chuyện như vậy phát sinh nữa."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cười khẽ: "Diệp Tiềm, bản cung chưa từng giận ngươi, cũng giận mẫu thân ngươi, lại tiếp --" nàng ngừng lại, nhìn về phía Diệp Tiềm: "Lần trước nhìn thấy mẫu thân ngươi, bản cung thế nhưng nhớ nổi bộ dáng bà ấy nhiều năm trước ở Bình Tây Hầu phủ."

      Diệp Tiềm cúi mâu, trong thanh có chút cảm xúc: "Năm đó bà bất quá là phụ nhân giặt quần áo trong phủ Bình Tây Hầu thôi, đâu có cơ hội nhìn thấy công chúa."

      Triêu Dương công chúa gật đầu: "Đúng vậy, bản cung suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên phát , bản cung và ngươi khoảng cách lúc đó, đến cùng có bao nhiêu xa xôi."

      Diệp Tiềm vẻ mặt lãnh nghị, mặt có chút cảm xúc.

      Triêu Dương công chúa khe khẽ thở dài: "Nếu để thế nhân biết Triêu Dương công chúa ta gả cho nô bộc thủ hạ ngày xưa, biết đưa tới bao nhiêu người chê cười!"

      Diệp Tiềm con ngươi thâm trầm, giống như chấm xa xôi trời sao, nghe như thế nhưng chút tức giận, chỉ nở nụ cười, bình tĩnh hỏi Triêu Dương công chúa: "Triêu Dương, đây là lý do nàng đồng ý gả cho ta sao?"

      Triêu Dương công chúa lông mi cụp xuống: "Xem như lý do thứ nhất ."

      Diệp Tiềm tiến lên, ngồi xổm dưới chân nàng, bàn tay to hữu lực mềm tiến lên nắm giữ tay nàng: "Triêu Dương, nếu việc này lan truyền ra ngoài, thế nhân chỉ biết khen Triêu Dương công chúa nàng tuệ nhãn biết kiệt, làm việc câu nệ thế tục, tuyệt đối có ai dám chê cười nàng."

      xong, ngừng lại, rồi tiếp tục : "Như trước đây, để nàng ra lời này, ta có lẽ phẫn nộ rời , bởi vì là nhục nhã ta. Nhưng giờ ta rời , vô luận nàng cái gì, ta đều rời ." ánh mắt thâm trầm ngẩng đầu nhìn Triêu Dương công chúa, nở nụ cười: "Ta muốn nắm tay nàng, đến khi nàng nguyện ý gả cho ta."

      Lời này làm Triêu Dương công chúa sững sờ trong nháy mắt, bất quá lập tức mặt nàng ra tức giận, nhíu mày lạnh lùng : "Diệp Tiềm, ngươi rất tự cho là đúng, dựa vào cái gì cho là bản cung gả cho ngươi?"

      Diệp Tiềm khuôn mặt lãnh nghị vẫn như cũ mang theo cười, tươi cười thế nhưng dẫn theo vài phần sủng nịch: "Triêu Dương, nàng còn nhớ nhiều năm trước, chúng ta ở núi hoang, nàng muốn câu dẫn ta sao?"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, quay mặt , lạnh nhạt : "Câu dẫn ngươi? Ta mới !"

      Diệp Tiềm cúi đầu, trong mắt mang theo hương vị nhớ lại: "Khi đó, ta xuyên qua ngọn lửa, chỉ cảm thấy nữ tử đối diện xinh đẹp nhất thế gian, nhưng lửa trước mặt, là khoảng cách ta vĩnh viễn vượt qua được."

      Triêu Dương công chúa nghe thế, cũng im lặng.

      Diệp Tiềm tinh tế vuốt ve tay nàng, dùng bàn tay có vết chai lướt qua ngón tay nàng nhẵn nhụi non mềm: " giờ ta đoạn đường dài, qua rất nhiều vất vả, rốt cục vượt qua ngọn lửa kia, đứng ở trước mặt nàng."
      minhhanhng, HangVO9, Lazzy Le16 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đây mới là ngôn lù.....kết nhất câu cuối, đừng ngược nữa, hãy phát cẩu lương đê, đúng là nô thương lầm ly béo, h biết theo phe cha rồi, hí hí, nương chỉ là mây bây, giỡn thui, nếu là thiệt, chắc ly béo bị cha đánh no đòn, gì gì, triêu vẫn là nữ vương trong nhà, ....
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 99 Theo đuổi 2

      Triêu Dương công chúa nhắm hai mắt, lâu sau, rốt cục đơn lắc đầu : "Tiềm, ngươi tất cả đều uổng công, ta gả hai phu quân, muốn tái giá."

      Tay Diệp Tiềm nắm Triêu Dương công chúa chặt vài phần.

      Triêu Dương công chúa vẫy tay, giọng : "Tiềm, ngươi trước , để ta yên tĩnh chút."

      Diệp Tiềm gật đầu: "Được, vậy nàng bảo thị nữ thu xếp phòng cho ta ."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Ta muốn ngươi rời phủ công chúa."

      Diệp Tiềm lắc đầu: "Ta ."

      đứng lên, thân hình cao to chặn hết nắng ấm trước mặt Triêu Dương công chúa, vừa kiên định vừa vô lại : "Nữ nhân của ta ở trong này, con của ta cũng ở trong này, ta đâu hết, chỉ ở nơi này."

      Triêu Dương công chúa mặc kệ: "Thôi, tùy ngươi."

      =================

      giờ Đôn Dương Thành, văn võ cả triều đều biết, đại tư mã đương triều ngày nọ vào đại môn phủ Triêu Dương công chúa, liền ra. Hoàng thượng nhìn tấu chương đại tư mã báo vì vừa vặn có bệnh thể vào triều, nghiến răng nghiến lợi : "Diệp Tiềm này, cũng dám lường gạt trẫm!"

      Tân sủng trong triều, Bình Tây Hầu Phùng Đào hợp thời góp lời: " ngày thần cùng đại tư mã săn, thấy đại tư mã tinh thần hoảng hốt, thoạt nhìn thân thể quả có bệnh , cũng giống giả vở."

      Hoàng thượng nhàng "a" tiếng: "Thân thể có bệnh , vậy trẫm phái thái y xem."

      Bình Tây Hầu Phùng Đào nghe vậy lông mày vừa động, đành phải cúi đầu ở bên .

      Hoàng thượng cúi đầu nhìn tấu chương, cũng biết suy nghĩ gì, hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Phùng ái khanh, theo ý kiến của ngươi, Diệp Tiềm người này thế nào?"

      Nghe thấy lời này, lông mày Phùng Đào hơi động, trầm ngâm phen, liền cất cao giọng : "Đại tư mã trong triều kiên nghị nhường nhịn, cẩn thận nhiều bề, chiến đấu trí mưu vô song, quả cảm dũng mãnh, ràng xuất thân ti tiện, lại có thể bực giận, đường tới đại tư mã đương triều, ở bản triều cũng ai theo kịp."

      Hoàng thượng nghe vậy, nhíu mày trầm tư: "Theo ý kiến ái khanh, nếu Đại Viêm triều ta thiếu đại tư mã, như thế nào?"

      Phùng Đào trầm mặc nửa ngày, rốt cục : "Hoàng thượng minh thần võ, Đại Viêm triều ta nhân tài đông đúc, nếu thiếu đại tư mã, tuy rằng có thể nhất thời lo lắng, nhưng cũng có họa lớn."

      Hoàng thượng nghe xong, nhìn Phùng Đào cái, lại hỏi: "Nếu đại kế Bắc phạt thiếu đại tư mã, như thế nào?"

      Phùng Đào nhăn mi, ngưng trọng trầm mặc càng nhiều, mới mở miệng từng chữ từng chữ: "Đại kế Bắc phạt, nếu thiếu đại tư mã, tất nhiên làm nổi."

      Hoàng thượng nghe vậy chấn động, trong mắt ra tức giận, thanh lạnh lùng : "Phùng Đào, ngươi có ý gì, chẳng lẽ Phùng Đào ngươi thể vì trẫm mở mang bờ cõi, tấn công Bắc Địch?"

      Phùng Đào vội quỳ gối xuống, trầm giọng : "Phùng Đào vô năng, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!"

      Hoàng thượng nhìn chằm chằm Phùng Đào quỳ đất, nửa ngày rốt cục phất phất tay : "Thôi, đứng lên ."

      Phùng Đào đứng lên, cúi đầu đứng bên cạnh.

      Hoàng thượng cũng lời nào, chỉ ngồi ở chỗ đó lung tung lật tấu chương, sau đó bỗng nhiên từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh. tiếng hừ lạnh này, giận mà uy, tuy rằng biết Hoàng thượng vì sao mà giận, nhưng bọn thị vệ thái giám cung nữ bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, thu liễm nín thở, sợ cẩn thận liền rước lấy họa sát thân.

      Nhưng Hoàng thượng tự tức giận lại dần dần tiêu tán, bỗng nhiên ngừng tay lật tấu chương, hỏi Phùng Đào đứng bên cạnh: "Theo ý Phùng ái khanh, trưởng công chúa và đại tư mã có xứng đôi?"

      Phùng Đào khóe miệng hơi hơi co rúm, đành phải kiên trì : "Hồi bẩm Hoàng thượng, việc này thần nên nhiều."

      Hoàng thượng nghĩ nghĩ, cũng phải, Phùng Đào là con của hôn phu trước của Triêu Dương công chúa, cũng là con Triêu Dương công chúa, nếu như thế, làm con sao có đạo lý dám vọng ngôn việc hôn nhân của mẫu thân.

      Hoàng thượng sờ sờ mi tâm phát nhăn: "Phùng ái khanh, ngươi xuống trước ."

      Phùng Đào trong lòng trút được gánh nặng, vội quỳ xuống cáo từ Hoàng thượng.

      Phùng Đào rời rồi, Hoàng thượng nhanh chóng triệu kiến Thành Hiên Hầu.

      Nhiều ngày gặp, Thành Hiên Hầu vẫn thân bạch y tiêu sái, Chính Dương Điện túc sát uy nghiêm vẫn ngăn được tung bay tay áo. tùy tiện quỳ xuống, rồi hỏi Hoàng thượng: "Hoàng thượng, ngươi triệu ta tới làm gì?"

      Hoàng thượng Triệu Trệ nhìn chằm chằm Thành Hiên Hầu, nhíu mày : "Trước đây vài ngày, phải ngươi muốn kết hôn với A Cẩn sao?"

      Thành Hiên Hầu nghe vậy, hắc hắc cười: "Hoàng thượng a, ngươi nên vì ta làm chủ, ta dù muốn cưới, nhưng tranh được với người ta. ở trong nhà A Cẩn có pho tượng ôn thần, ta cũng dám vào cửa, người kia có kiếm, còn có thể đánh người, ánh mắt cũng lạnh đến cắt sắt thành khối, ta liếc cái sợ hãi, càng cần cãi nhau với người ta."

      Thành Hiên Hầu phen, Hoàng thượng Triệu Trệ có chút kiên nhẫn: "Ngươi ít nhảm! Ngươi , việc này đến cùng ngươi muốn tranh hay , ngươi muốn tranh, trẫm đương nhiên cho ngươi tranh!"

      Thành Hiên Hầu cười nhìn Hoàng thượng, vẻ mặt lười nhác : "Hoàng thượng a, thần từ có chủ ý gì, mọi việc phải đều nghe ngài sao? Ngài thần đến cùng muốn tranh hay , lại tranh được hay ?"

      Hoàng thượng nhíu mày: "Thành Hiên, ta nhớ ngươi hồi thích nhất là A Cẩn, bởi vì A Cẩn, thậm chí đắc tội phụ hoàng. Thế nào, giờ quên? Nơi lạnh khủng khiếp dày vò ngươi đến dũng khí theo đuổi người âu yếm cũng còn sao?"

      Thành Hiên Hầu ý cười chậm rãi thu liễm, trong mắt nổi lên vài phần nghiêm cẩn, cười khổ đáp: "Hoàng thượng, ta và A Cẩn, mặc dù từng có lúc hoang đường, nhưng ta biết, trong lòng nàng trước kia có Tiêu Đồng, sau này có Diệp Tiềm, từ đầu đến cuối có ta, ngươi ta cần gì tự tìm mất mặt đây?"

      Hoàng thượng nghe xong, nhíu mày .

      Thành Hiên Hầu thấy vậy, hì hì cười, tiến lên : "Ta nhớ trước kia, chúng ta đám ở cùng nhau chơi rất vui vẻ a, bây giờ phần nhiều chết, chỉ còn vài người thôi."

      Hoàng thượng mặt mày nhất thời lạnh xuống, trong mắt có hàn lệ: "Ngươi trách trẫm sao?"

      Thành Hiên Hầu lắc đầu: "Hoàng thượng, thần chưa từng trách ai, thần chỉ nhớ tới cảm thấy xót xa, nhớ tới mấy năm nay A Cẩn chịu khổ, mà thay nàng khổ sở."

      Nghe vậy, tức giận trong mắt Hoàng thượng dần dần trôi , chỉ còn lại ảm đạm và hiu quạnh.

      đại điện, yên tĩnh tiếng động, chỉ có hai nam nhân im lặng nhìn nhau, cũng biết bao lâu, Hoàng thượng Triệu Trệ bỗng nhiên mở miệng : "Thành Hiên, ngươi cảm thấy nếu Triêu Dương công chúa tái hôn, nên thỉnh ai làm chủ hôn?"

      ==========================

      Triêu Dương công chúa cất bước tản bộ trong hoa viên, tóc dài bao phủ, dáng thướt tha, nhàng giống như hoa bay bướm lượn, thêm có hương hoa mai từng đợt từng đợt, theo gió xông vào mũi, khiền người ta trong họng khô ráp, lồng ngực xao động.

      Triêu Dương công chúa dừng bước chân, lãnh đạm quét mắt nhìn người phía sau: "Đại tư mã, nếu ngươi muốn ở trong phủ bản cung, vậy cũng thôi, bản cung cũng cho phép, nhưng giờ ngươi bước rời theo sau bản cung, đính tính cái gì? Ngươi phiền lụy, bản cung cũng muốn mệt mỏi."

      Diệp Tiềm sau lưng Triêu Dương công chúa, nghe như thế, ôn thanh đáp: "Nếu mệt mỏi, nghỉ ngơi." đến đây, cũng biết từ đâu biến ra cái ghế mềm, đặt ở bên bụi hoa.

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, thầm lắc đầu: "Diệp Tiềm, mấy ngày ngươi vào triều, Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, phái ngự y tới chẩn trị."

      Diệp Tiềm mặt đổi sắc: "Nhưng đến được."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Khi quân có tội, sợ là khó tránh."

      Diệp Tiềm lại : "Ta chinh chiến mấy lần, người vết thương rất nhiều, tùy tiện chọn chỗ, coi như vết thương cũ phát tác."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cứng lại, con ngươi lưu lại người Diệp Tiềm lát, cuối cùng xoay đầu : "Nếu ngươi có thời gian, bồi A Ly ."

      Diệp Tiềm : "Chỉ cần lúc ta ở trước mặt nàng, ở cùng A Ly."

      Triêu Dương công chúa khẽ gật đầu: "Như vậy cũng được, tính tình kiêu căng, nếu ngươi có thể quản giáo nhiều hơn, rất tốt."

      Diệp Tiềm nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, bỗng nhiên giọng thô câm mở miệng: "Triêu Dương, cám ơn nàng."

      Triêu Dương công chúa hiểu.

      Diệp Tiềm thở dài: "Cám ơn nàng năm đó chịu sinh hạ A Ly."

      Triêu Dương công chúa lảng tránh tầm mắt lửa nóng, vẻ mặt xa cách : "Ngươi cần cảm ơn ta, ta sinh hạ , có quan hệ gì với ngươi."

      Diệp Tiềm mặt mày khẽ nhúc nhích, tối nghĩa hỏi: ", có phải có từ lần đó?"

      Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Lần nào?"

      Diệp Tiềm mím môi: "Là lần cuối cùng chúng ta tách ra khi đó."

      Triêu Dương công chúa cúi mâu: "Hẳn là vậy."

      Diệp Tiềm trầm mặc lát, tay giật giật, trường kiếm đặt bên hông: "Triêu Dương, nàng đưa ta thanh kiếm này, ta luôn để bên người, chưa bao giờ rời ta nửa khắc."

      Triêu Dương công chúa nhìn thanh kiếm, nhìn lát, cuối cùng ánh mắt dừng ở bội sức vỏ kiếm.

      Nàng nhăn mi: "Bội sức này, cũng luôn luôn đặt ở người, nhiều năm qua chưa bao giờ rời nửa khắc a."

      Diệp Tiềm chân tướng, cúi đầu nhìn về vỏ kiếm, mơ hồ phảng phất mấy năm nay luôn luôn thế này, tức thời gật đầu : "Hình như thế."

      Triêu Dương công chúa thấy gật đầu, tức thời cười lạnh: "Ngươi cũng đa tình!" xong vung tay cái, cất bước rời .

      Diệp Tiềm trong lòng hiểu, bất quá lúc này, vội nhấc chân đuổi theo.
      minhhanhng, HangVO9, Lazzy Le16 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Nô keo dán cún online....chỉ có mặt dày mới hố được vợ về, ngọc bội của ai ta, làm bình dấm chua lại đổ nửa, sắp được ăn kẹo cưới rồi, hoàng thượng chịu nhượng bước tốt,
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :