1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 4 Nhà tranh vách đất mời quân đến

      Trong họa các xông hương ấm, ngày thường Mính Nhi giỏi nhất pha trà, nhàng cho sương sớm năm cũ vào ấm trà, lại đặt ấm lên hỏa lò cháy vượng.

      Trong phòng ấm áp, Xương Bình công chúa sớm cởi áo cừu mặc bên ngoài, chỉ còn lại xiêm y màu đen thêu hoa văn thù du, tay áo mỏng thêu màu tối, Bích La phu nhân nhân ở nhà mình, mặc tương đối tùy tiện, chỉ kiện áo rộng màu vàng có hoa văn tối màu.

      Hai người ngồi ở trước cửa sổ khắc hoa, cốc nước trà sớm lượn lờ khói trắng, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng ngắm cảnh tuyết rơi trong vườn, lẳng lặng nghe thanh bông tuyết rơi xuống, thỉnh thoảng vài câu chuyện vui trong Tấn Dương Thành.

      Bích La phu nhân xong, liền lấy đôi con ngươi như nước ngắm công chúa, miệng mỉm cười, hơi có chút thâm ý.

      cổ tay công chúa trắng noãn vừa nhấc, tùy tiện lấy ra chén trà phủ men. Ngón tay ngọc mảnh dẻ cầm chén trà màu lục sáng bóng, mười đầu móng phấn hồng sáng bóng, lanh sáng phấn hồng, rất mê người. Nàng khẽ nhấp ngụm trà, ý cười bên môi dập dờn nở ra: "Ngươi chung quy là bỏ xuống được tiểu nô kia?"

      Bích La phu nhân tay nâng má, lông mi dày nhàng lay động, khuôn mặt mượt mà như ngọc hơi hơi lộ ra chút đỏ: "Ngươi biết ta mà, nếu để ý, phải thử được tư vị mới thôi! Bằng a -- "

      Nàng xong, tay mềm làm ra điệu bộ, hơi hơi chau mày lại thở dài: "Bằng trong lòng ta như bị mèo cào, yên ổn được!"

      Công chúa nghe vậy, xì tiếng nở nụ cười. Bích La phu nhân cũng nhịn được cười theo, miệng còn : "Mau đưa tiểu nô kia cho ta mượn dùng chút !"

      Công chúa hơi hơi quay đầu, nhìn nhìn thị nữ hầu hạ bên, cũng có Diệp Trường Vân. Nàng lần này cố ý dẫn Diệp Tiềm đến, nghĩ đến Mính Nhi và Cẩm Tú dĩ nhiên biết dụng ý của mình, lúc này cũng để Trường Vân hầu hạ bên cạnh.

      Ban đêm, công chúa được Bích La phu nhân phái người trong lòng chuyên môn tới hầu hạ, còn Bích La phu nhân sớm tắm rửa xông hương phen, nằm ở phía chờ người đến.

      Thiếu niên ngây thơ gầy yếu mang theo vài phần nghi hoặc, theo tiểu thị nữ yên lặng trước. Dù có người quét dọn vườn, nhưng tuyết vẫn liên tục rơi, dẫm đất vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

      Công chúa đáp ứng lời mời dự tiệc, phải theo. Nhưng cũng biết, thân phận mình thấp kém ti tiện, chủ nhân ở đây sao lại phái tiểu thị nữ tới đón? Đây là chuyện chưa bao giờ trải qua.

      Tiểu thị nữ vừa bước chậm về phía trước, vừa quay đầu liếc mắt ngắm thiếu niên. Chỉ thấy thiếu niên này thập phần tuấn tú, chỉ là bộ dáng có chút co quắp bất an, xem ra là đứa từng trải việc đời. Nghĩ đến chuyện tiếp theo thiếu niên này sắp sửa đối mặt, nàng nhịn được cầm khăn che miệng mà cười.

      Thiếu niên thấy tiểu thị nữ cười, càng co quắp. Từ hai năm trước lần nữa trở lại Hầu phủ, lúc nào cũng được mẫu thân nhắc nhở bên tai, là nơi này thể so với chỗ , đây đường đường là trong Hầu phủ, dưới tay công chúa, mọi việc đều phải thận trọng từ lời đến việc làm, vạn vạn thể lỗ mãng làm việc, chọc ra tai họa. Hai năm nay cũng luôn dụng tâm học tập lễ nghi quy củ, chỉ sợ lúc nào lộ ra chuyện gây trò cười, làm phiền mẫu thân, huynh tỷ.

      thời thấy tiểu thị nữ cười, đương nhiên nghĩ bản thân lúc nào đó biểu được, khiến người cười chê, vội cúi đầu, có lễ : "Tiểu tử Diệp Tiềm, kiến thức nông cạn, biết cấp bậc lễ nghĩa, nếu chỗ nào làm đúng, còn thỉnh tỷ tỷ nhắc nhở."

      Tiểu thị nữ nghe được lời này, chỉ cảm thấy tiểu tử câu nệ này có chút ý tứ, phù tiếng cười càng to, khiến thiếu niên càng thêm biết làm sao, chắp tay cong chân đứng ở nơi đó.

      Kỳ thực đều bởi vì chẳng qua là kỵ nô thấp kém thô sử bên ngoài, biết các loại chơi đùa của chủ gia phu nhân, đây mới là ngờ được.

      Tiểu thị nữ lại mỉm cười liếc mắt nhìn thiếu niên, có thâm ý : "Ngươi cần đa lễ, nếu có ngày ngươi được chủ nhân thích, cũng nên quên ta dẫn dắt."

      Lời này ra khiến trong đầu thiếu niên càng hiểu ra sao, định hỏi, tiểu thị nữ kia cũng cho nữa, bỗng nhiên nghiêm túc : "Thôi, bây giờ ngươi mau theo ta."

      Thiếu niên biết làm sao, đành phải theo tiểu thị nữ tiếp tục về phía trước.

      Giữa vườn có hồ, hồ đầy tuyết trắng, khó nhìn trong hồ có đảo , đảo tòa lầu các, hành lang uốn lượn có vẽ tranh từ bên bờ dẫn đến.

      Thiếu niên theo tiểu thị nữ dẫm lên tuyết đọng, lướt qua khúc kính, đến trước lâu các. hai năm nay theo tỷ tỷ cũng biết vài chữ, nhận ra hai bên cửa bộ tượng bằng gỗ điêu khắc thành câu đối, vế là "Thê thê phương thảo mê" (cỏ thơm bất tận say mê), vế dưới lại là " khúc kính thâm" (đường khúc khuỷu thâm u), hoành phi ở giữa là: Tất hộ đãi quân (nhà tranh đón quân).

      Thiếu niên cũng hiểu thâm ý trong đó, chỉ thầm nghĩ, quả nhiên là cuộc sống xa hoa, tòa lâu các, tinh xảo như thế, lại còn tự xưng là nhà tranh vách đất.

      Tiểu thị nữ dẫn đến đây, liền để thiếu niên tự lên lâu, bản thân mím môi cười, lấy mắt cười nhìn thiếu niên cái, cáo lui ra.

      Thiếu niên lúc này càng cảm thấy nghi hoặc hơn, nhưng mặc dù xuất thân hạ lưu, từ có chút đảm lượng, việc tới bây giờ cũng thể nao núng. tinh tế quan sát rèm cửa này trước, rồi nhấc chân lên lầu.

      Vừa lên lâu, ngửi đến cỗ ấm hương nồng đậm xông vào mũi. Loại hương này, có chút giống mùi hương ban đêm ngửi thấy, nhưng lại quá giống. Mùi hương người công chúa, so với mùi này thanh nhã u trầm hơn. Thiếu niên lúc này lại nghĩ đến tình cảnh ban ngày, mặt đỏ lên.

      vội định tâm, đánh giá khắp nơi phen.

      Chính giữa có cái kệ, phía phủ trướng mạn màu tím. Bên cạnh trướng mạn, có hỏa lò, hâm rượu.

      Thiếu niên nhất thời cảm thấy nơi đây quái dị, nhưng xem trướng mạn màu tím kia, hẳn là khuê phòng nữ tử, bản thân sao lại liều lĩnh xông vào địa phương này? Thiếu niên trong lòng hoảng hốt, muốn nhanh chạy ra.

      Ai biết quay người lại, liền có nữ tử thơm nức mềm mại lao vào. Thiếu niên kinh hãi, vội lui về phía sau vài bước, ai biết dưới chân lại đụng phải cái trúc y, trúc y đổ xuống, phát ra tiếng loảng xoảng.

      Bích La phu nhân lấy khăn thêu che miệng, bỡn cợt nhìn thiếu niên lỗ mãng thất thố, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

      Thiếu niên kinh hoàng, dĩ nhiên vẫn nhận ra nữ tử này là khuê trung thân hữa của chủ nhân nhà mình -- Bích La phu nhân. vội quỳ xuống, sợ hãi cúi đầu : "Phu nhân thứ tội."

      Bích La phu nhân lay động đến trước mặt tiểu thiếu niên, kiều ngồi xuống, vươn tay ngọc, nhè vỗ về tóc đen của thiếu niên, phong tình vạn chủng nở nụ cười.

      "Đừng sợ, tối nay có phu nhân." Bích La phu nhân thanh mềm mại, trong trẻo, ôn nhu ngấy ngấy, như châu ngọc va chạm nhau, lại như gió thổi vào sa mỏng.

      Thiếu niên lúc này căn bản dám ngẩng đầu, chỉ cứng đờ quỳ sấp ở đó, hai tay gắt gao khấu mặt đất, có chút trắng.

      "Diệp Tiềm, ngẩng đầu lên." thanh ngọt ngấy ôn nhu nỉ non nhàng bên tai.

      Thiếu niên qua hai năm, thường xuyên nghe, cũng thường xuyên nhớ trong lòng, đó là phục tùng.

      Cho nên, thiếu niên bạo dạn, chậm rãi ngẩng đầu.

      Ngẩng đầu nhìn lên, là đôi mắt đưa tình , hàm chứa ý cười ôn nhu nhìn mình.

      "Phu nhân..." Thiếu niên có chút nghi hoặc, cảm thấy vừa mơ hồ vừa minh bạch.

      Bích La phu nhân nhàng cởi điêu bào khoác người, lộ ra thân mình đẫy đà cân xứng. Con ngươi nàng như nước dập dờn ý cười, tà tà nhìn thiếu niên, thấy vẻ mặt thiếu niên khiếp sợ, liền nở nụ cười .

      "Thế nào, chưa từng thấy?" Nàng hơi hơi ưỡn ngực, hai ngọn ngọc sơn vươn ra, có ý tứ hàm xúc chào hỏi thiếu niên.

      Thiếu niên thấy nàng ưỡn ngực, trong mắt khiếp sợ, theo bản năng nhìn xuống, lại vừa vặn nhìn ngọc sơn nguy nga hơi hơi phập phồng, cùng với hai quả đỏ run rẩy ở .

      Mặt tức đỏ rực, hơi thở bỗng dồn dập lên.

      Bích La phu nhân nhàng vươn tay, chậm rãi thò vào trong áo bông thô ráp cũ kỹ, tay ngọc chậm rãi xoa ngực thiếu niên phập phồng kịch liệt.

      Ngực có chút đơn bạc và non nớt, nhưng kiên cố lửa nóng, phảng phất còn tản ra mùi mồ hôi đặc thù người, khác hẳn thị vệ, nam sủng chỉnh tề sạch bên người Bích La phu nhân.

      Tay Bích La phu nhân, run run nhè lần xuống dưới.

      "Diệp Tiềm..." con ngươi nàng như nước dập dờn tràn ra say mê, môi đầy đặn hồng nhuận hơi mở, phát ra tiếng than trầm thấp say lòng người, hai tay vội vàng thăm dò, phảng phất muốn đem cả người mình tan ở người thiếu niên.

      Thiếu niên cũng dám cử động, thân mình cứng ngắc mặc kệ, chỉ có ngực phập phồng kịch liệt hơn, trán cũng chậm chậm chảy ra mồ hôi mỏng.

      Bích La phu nhân bắt đầu kìm lòng đậu, vươn cánh tay ngọc, ôm thân mình thiếu niên rắn chắc, run rẩy ngả vào lồng ngực kiên cố kia.

      "Diệp Tiềm... Ta thích tự vị người ngươi..." Bích La phu nhân nheo con ngươi mê say, tâm thần dập dờn, trong miệng phát ra lời thầm rung động lòng người.

      Thiếu niên vội lui về phía sau mấy bước, kích động né tránh ôn hương mềm mại trong lòng mình.

      "Diệp Tiềm?" con ngươi Bích La phu nhân mê say có vài phần kinh ngạc.

      Thiếu niên lại quỳ xuống, hai tay chắp lại, cúi, thanh cung kính lại trịnh trọng : "Phu nhân, Diệp Tiềm là người thô bỉ..."

      chưa dám nhiều lời, nhưng Bích La dĩ nhiên minh bạch dụng ý của , con ngươi mê say hơi hơi trầm xuống, mày liễu nhướng lên, lạnh giọng hỏi: "Ngươi cũng biết bản thân làm gì?"

      Thiếu niên -- Diệp Tiềm, dám lời nào, cũng biết nên gì, chỉ đụng mạch đầu ra tiếng.

      Bích La phu nhân cúi mắt nhìn thiếu niên quỳ phục đất, tay cứng rắn chống xuống, lộ ra gân xanh.

      Nàng chậm rãi phát ra cái tươi cười, hơi hơi hừ tiếng, mới có thâm ý hạ lệnh: " ra ngoài."

      Diệp Tiềm cũng dám đứng thẳng dậy, lại càng dám ngẩng đầu nhìn Bích La phu nhân, đầu cúi, thân mình buông xuống, dè dặt cẩn trọng vòng qua thân mình ôn hương mềm mại kia, đến cạnh cửa mới kích động tông cửa xông ra.

      Bích La phu nhân bước lên lầu nhìn xuống, thấy trong tuyết trắng, thiếu niên kia quần áo đơn bạc nghiêng ngả chao đảo chạy ra ngoài, tức thời trong con ngươi tràn đầy hứng thú vô tận.

      Diệp Tiềm a Diệp Tiềm, ngươi bây giờ đến cùng vẫn là niên thiếu.

      Tác giả có chuyện muốn : Bích La phu nhân so với Xương Bình công chúa càng hiểu nam nhân hơn, có phải .

      PS 1: Có người trách sao tác giả đặt tên hoàng đế như thế, bả còn bảo bả thích thế đấy, truyện sau bả còn đặt nam chính là Vệ Khuyển cơ.

      PS2: Có ai hiểu mấy cái hoành phi câu đối của Bích La ko?
      Last edited: 26/1/18

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Ơ, hôm nay có cái bìa, ảo diệu quá hê hê. Nhan sắc a Tiềm mà cỡ đó, Triêu Dương quăng mất xác luôn.
      P/s1: Bà ché tác giả hình như có thù hằn với mấy ông vua .
      P/s2: tui thích hố này quá, đọc mấy câu thơ câu đối xong, đả thông đan điền, trơn tru ngũ huyệt luôn. Mấy câu đối kiểu như:
      "Đám ruộng hai bờ ở đầu hông
      Lâu ngày cấy vẫn để
      Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt
      Nhờ quân cày hộ có được ?"

      "Ruộng kia cỏ mọc đầy đồng
      Quân lại gấp gấp có nghe ?
      Ruộng thiếu nước, lại khô cạn
      Quân về tưới hộ thiếp trả công!"​
      Tui cũng chỉ cỏ với ruộng thui ớ...........


    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Bạn Bích La cũng đáng iu phết đấy chứ.
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Vy RuRi , nhan sắc Diệp Tiềm là kiểu nam tính rắn rỏi cơ, nhưng chắc cũng đẹp giai lắm nên mới vào được mắt Bích La phu nhân
      À, cái bài thơ của nàng rất hay nhưng mới đến chỗ cỏ với ruộng thôi, câu đối của người ta còn được vào chỗ thâm u khúc khuỷu bên trong cơ.

      Chương 5 Nhân duyên

      Triêu Dương công chúa ngày thứ hai ngủ dậy, nghe Mính Nhi giọng nhắc tới việc này, bên môi gợi lên chút cười lạnh bạc châm chọc, ngước mắt liếc Tiêu Đồng đứng hầu bên cạnh, nhưng cũng gì.

      Tiêu Đồng cao ngất đứng hầu bên, yên lặng cúi mi.

      Sau đó, Bích La phu nhân tới, vào nhà thấy bên môi Triêu Dương có ý cười, liền cố ý mân mê miệng , nghiêng mắt hỏi: "Thế nào, nô nhi nhà ngươi kia khi dễ ta, đến ngươi cũng chê cười ta sao?"

      Triêu Dương công chúa chậm rãi cao thấp đánh giá Bích La phu nhân phen, rốt cục nhịn được xì tiếng nở nụ cười, mắt ướt trong suốt tràn đầy bỡn cợt.

      Bích La phu nhân ngẫm lại bản thân, cũng nhịn được cười ra tiềng, lên phía trước cười chỉ vào Triêu Dương công chúa, vươn ngón tay ngọc trêu đùa khuôn mặt công chúa, trêu tức : "Thôi thôi, ăn được cơm khô, ta ăn cháo cũng tốt!"

      Triêu Dương công chúa lúc này cũng chậm chậm dừng cười, trong mắt dẫn theo mị ý vô tận, xem xét Bích La phu nhân: "Cơm khô ngươi vừa được ăn, rau xanh cháo trắng ta chuẩn bị cả hai."

      Bích La phu nhân thủy mâu sáng ngời, mỉm cười đẩy công chúa phen: "Ngươi a ngươi, bạn tốt, sao lại giấu , nhanh lấy ra ta xem."

      Triêu Dương công chúa bên môi mang theo ý cười mị hoặc, dụng tâm nâng mắt, liếc mắt lạnh nhạt lườm Tiêu Đồng cái.

      Mính Nhi biết ý, vội thầm với tiểu thị nữ bên cạnh phen. Tiểu thị nữ tuân lệnh ra ngoài, khoảnh khắc dẫn theo hai người tiến vào.

      Bích La phu nhân con ngươi như nước, mỉm cười đánh giá hai người này.

      Đều là thiếu niên lang mười bảy mười tám mi thanh mục tú, bên trái bộ dáng hơi có chút co quắp, bên phải lại tự nhiên thanh thản, vẫn dám ngước mắt vụng trộm nhìn bản thân cái, trong mắt có vài phần hoa đào câu người.

      "Bên trái là Phẩm Liên, bên phải là Phủ Đào." Triêu Dương công chúa chống má, chút để ý giải thích.

      Bích La phu nhân che miệng nở nụ cười, dẫn theo vài phần xấu hổ : "Như thế, ngươi đó là đóa hồng liên tuyệt diễm nở rộ trong nước xanh, còn ta, đó là tiểu mật đào trong suốt vừa chín tới!"

      Triêu Dương công chúa nhịn được cười ra, trắng mắt liếc Bích La phu nhân cái, trong miệng cười : "Ngươi biết xấu hổ , còn tiểu mật đào gì! Ngươi chính là mật đào trong suốt độ, ta đảm đương nổi đóa hồng liên trong nước xanh!"

      Nàng hơi ngước mắt, nhìn Tiêu Đồng có chút được tự nhiên, mát mát nhàn nhạt : "Ta a, sớm biết nhiễm bao nhiêu nước đục!"

      Bích La phu nhân trong mắt lưu chuyển, dĩ nhiên biết tâm của Triêu Dương công chúa. Nhưng nàng là người cơ trí, tức thời cao giọng cười, ra vẻ vui đùa vỗ lưng Triêu Dương công chúa, có ý tứ hàm xúc : "Ta cũng mặc kệ cái gì nước đục, nước trong, ta chỉ cần vài giọt nước ngọc lộ, làm dễ chịu tiểu mật đào trong suốt này!"

      Triêu Dương công chúa sớm ném việc kia ra sau đầu, chẳng qua hôm nay sáng sớm đột nhiên nhớ tới mới phiền não, giờ Bích La phu nhân lại nháo lên, chút phiền muộn sớm vô ảnh vô tung, cũng mỉm cười ái muội : "Ta nếu là sen, sao có thể nào thiếu vài giọt nước bồ đề."

      Tức thời hai người hiểu ý cười to, cười đến cười run rẩy cả người, cười đến run eo mảnh mai, kinh động tuyết bay, rối loạn tâm tư người đứng bên cạnh.

      Các thị nữ sớm thấy nhưng thể trách, cũng thôi. Hai người Phủ Đào và Phẩm Liên vừa mới theo Triêu Dương công chúa, tuy trải qua dạy dỗ, lúc này ở đây nghe hai nữ tử nũng nịu oanh thanh yến ngữ, cũng khỏi đỏ mặt.

      Tiêu Đồng gắt gao nắm chặt tay, đầu cúi thấp.

      Triêu Dương công chúa cười to, lơ đãng liếc Tiêu Đồng cái, đem bộ dáng co quắp lưu tại trong lòng.

      ====================================

      đêm hoang đường rồi, Triêu Dương công chúa chậm rãi ngồi dậy, Phẩm Liên trong màn vội sau người hầu hạ.

      Triêu Dương công chúa hơi lắc lắc đầu, mắt còn buồn ngủ thấy người hầu hạ trong phòng lên tiếng trả lời là Trường Vân, liền ho , hỏi: "Tiêu Đồng đâu?"

      Trường Vân vội cúi đầu giọng trả lời: "Tiêu thị vệ ở bên ngoài hầu hạ."

      Triêu Dương công chúa hơi hơi nắm tay, khẽ : "Nếu thế, gọi vào ."

      Trường Vân vội đáp vâng, tuân lệnh ra ngoài. Sau đó dẫn Tiêu Đồng vào trong phòng.

      Tiêu Đồng vào nhà, chỉ ngửi thấy trong phòng hơi thở kiều diễm, lại có mùi hoa mai xông vào mũi, tức thời dám ngẩng đầu, quỳ gối xuống, cao giọng hỏi: " biết công chúa triệu kiến thuộc hạ, có chuyện gì?"

      Triêu Dương công chúa gợi lên chút ý cười nhàn nhạt, hơi ngả ra sau, tựa vào người Phẩm Liên, có chút vui sướn : "Tiêu Đồng, ta có việc hỏi ngươi, ngươi cần phải trả lời ta cẩn thận."

      Tiêu Đồng trong mắt vừa động, vội trả lời: "Công chúa xin hỏi, thuộc hạ nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn." (có gì hết)

      Triêu Dương công chúa nâng bàn tay mềm lên, hơi che kiều môi, lười nhác ngáp cái, mới chầm chập : "Cũng phải có chuyện gì đáng ngại, chỉ muốn hỏi chút, Tiêu Đồng ngươi còn là thân đồng tử?"

      Tiêu Đồng vốn là người dù phong sương mưa gió đánh vào cũng bất động, nghe xong lời này, cũng cả kinh, ngờ công chúa thế nhưng hỏi mình như thế!

      vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ sợ đụng phải đôi con ngươi bỡn cợt quyến rũ, lại chạy nhanh cúi đầu.

      Nhưng ngay lúc vừa ngẩng lên, dĩ nhiên nhìn thấy, trong trướng mạn phất lên, Triêu Dương công chúa người chỉ có lớp sa mỏng, lộ người ngọc mảnh mai, sợi tóc hỗn độn rơi người.

      Triêu Dương công chúa lười nhác dựa người nam tử. nam tử đê tiện đáng giữ lại.

      hai đấm nắm càng chặt, hai cánh tay cứng ngắc chống đỡ xuống, hô hấp cũng nhanh lên, con ngươi trở nên đen tối.

      Triêu Dương công chúa cười, trong ấm thất chậm rãi dập dờn mở lời.

      "Nhìn bộ dáng ngươi như vậy, nhất định là cũng được!" Triêu Dương công chúa phải có bỡn cợt : "Tiêu thị vệ là thị vệ đắc lực nhất của bản cung, thế nhưng còn chưa từng hưởng qua tư vị ôn hương nhuyễn ngọc?"

      Nàng trong miệng chậc chậc, hơi lắc lắc đầu : "rất đáng tiếc!"

      Tiêu Đồng cúi đầu quỳ tại chỗ, vẫn nhúc nhích, lời. Chỉ có nắm tay nắm chặt tiết lộ nỗi lòng lúc này.

      Triêu Dương công chúa đương nhiên nhìn thấy trong mắt, nàng lạnh bạc, châm chọc, lại chút để ý cười : "Thân là chủ nhân, bản cung phải thể tất cho cấp dưới. Hôm nay bản cung ban thưởng cho ngươi đêm nhân duyên sương sớm, thế nào?"

      Tiêu Đồng lại ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Nàng có ý tứ gì? Nàng có ý tứ gì?

      Triêu Dương công chúa cười nhìn Tiêu Đồng khiếp sợ, chậm rãi nở nụ cười, cười đến thê lương mà cao ngạo.

      "Trường Vân, tối nay ngươi hầu hạ Tiêu thị vệ, ngươi có bằng lòng hay ?" Môi nàng kiều mị, chậm rãi phun ra mệnh lệnh làm cho người ta ngờ được.

      Tối nay ngươi hầu hạ Tiêu thị vệ, ngươi có bằng lòng hay ... Đây là Triêu Dương công chúa hỏi.

      Nhưng Diệp Trường Vân biết, đây phải hỏi. nữ nhi hèn mọn của lão nương giặt quần áo trong phủ đệ hầu môn, sao có thể đây?

      Huống chi, hèn mọn bé như Trường Vân, có thể đặt cùng nhân vật như Tiêu thị vệ, dĩ nhiên là may mắn. Hai tỷ tỷ của Trường Vân đều cũng có người lui tới, những người đó dù sao cũng là huyện thừa thôi, bằng Tiêu thị vệ bình thường là thị vệ thân cận của công chúa.

      Diệp Trường Vân năm ấy mười sáu tuổi, ngượng ngùng duyên dáng cúi xuống, nhấp môi non mềm, chưa được, cũng chưa được.

      Triêu Dương công chúa nhìn Tiêu Đồng quỳ gối xuống, nhàng mà chân đáng tin hỏi: "Thế nào, Tiêu thị vệ?"

      Con ngươi Tiêu Đồng phức tạp, trốn tránh, thẳng tắp nhìn vào mắt Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa mặc dù cười, nhưng mắt nàng lại cho , trong miệng nàng thốt ra, là mệnh lệnh cho cự tuyệt.

      Tiêu Đồng chậm rãi cúi đầu, cắn răng, từng chữ tứng chữ : "Tiêu Đồng tuân mệnh."

      xưng là Tiêu Đồng, phải thuộc hạ.

      Triêu Dương công chúa hơi hơi buông mắt xuống, che lại tâm như có như . Mà lông mi dầy động lòng người nhàng chớp xuống độ cong duyên dáng, giống chim bay xẹt qua mặt hồ.

      =============================

      Xe của Triêu Dương công chúa chậm rãi về tới phủ Hầu gia.

      Ở bên trái, vẫn là Tiêu Đồng cưỡi ngựa gắt gao hộ vệ bên cạnh. cưỡi con ngựa cao to, vẻ mặt ác liệt, trong mắt như có đăm chiêu.

      Diệp Tiềm ở trong đám kỵ vệ, trầm mặc cưỡi ngựa trước. biết cưỡi ngựa, nhưng chỉ là nô tài thấp kém, ngày thường bất quá là chạy chậm theo phía sau đám đông kỵ vệ thôi.

      biết vì sao hôm nay Tiêu thị vệ lại lệnh cho cưỡi ngựa theo? nghi hoặc, nhưng nghĩ ra. kiện trong nhà Bích La phu nhân kia, khiến thiếu niên chưa từng trải qua nhiều chuyện bất thường, trong lòng yên càng bất an hơn.

      Nhưng Diệp Tiềm cũng chú ý thấy, tỷ tỷ mình hôm nay cũng khác thường. Tỷ tỷ phảng phất có tâm .

      Diệp Trường Vân ngồi ở phía sau chiếc xe ngựa, ngẫu nhiên nâng mành, liếc về người phía trước diện mạo hiên ngang cưỡi lưng ngựa kia, trái tim xẹt qua tia ngượng ngùng. Nàng cũng chưa từng gặp nam nhi xuất sắc, thời ủy thân cho Tiêu Đồng, trong lòng đương nhiên có bóng dáng .

      Tiêu Đồng cũng nhìn về phía Diệp Trường Vân lần. đêm nhân duyên sương sớm, Tiêu Đồng nguyên bản vẫn là Tiêu Đồng kia.

      Bộ dạng Tiêu Đồng có chút lãnh ngạnh, nhưng tuyệt khó coi. thích chuyện, tính tình có chút quật cường. Võ công tồi, đối với công chúa cũng trung thành tận tâm. Đó là đám thị vệ trong phủ Hầu gia đánh giá Tiêu thị vệ.

      Người phủ Hầu gia kỳ thực cũng hiểu Tiêu thị vệ, chỉ biết là thị vệ trong Cung Vĩnh Nhạc, nhiều năm trước, công chúa gả cho Triêu Dương hầu, liền theo đến phủ Triêu Dương hầu này.

      Kỳ thực vị Tiêu Đồng này tuy có chút lãnh ngạnh quái gở, nhưng cũng trọng tình trọng nghĩa, dũng cảm phụ trách.

      cũng đêm nhân duyên sương sớm mà cưới Diệp Trường Vân, thực tế nhiều năm trước thề, nguyện chung thân cưới.

      Nhưng về sau quan tâm hơn tới Diệp Trường Vân từng có khúc mắc với mình, thậm chí ban ơn cho thân tộc nàng.

      Rất nhiều chuyện sau này, cũng bởi vì Triêu Dương công chúa nhất thời tâm huyết dâng trào, đùa dai thúc đẩy cọc mỹ này, mà có thay đổi.

      Thay đổi này, chỉ là vận mệnh người, thậm chí có thể là vận mệnh toàn bộ thiên hạ Đại Viêm.

      Tác giả có chuyện muốn : về chương 3 trong hai cái túi thơm, từng cái đều có câu đố, kỳ thực mỗi câu đố đều có đáp án, mà hai đáp án này cũng tương ứng với tên của hai người kia, Phủ Đào và Phẩm Liên.

      Về phần đoán ra đáp án, khẩu vị của các ngươi còn chưa đủ nặng, thích hợp đọc truyện này, ~O(∩_∩)O~

      PS: Ta cũng đồng ý với tác giả.

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Vậy có nhẽ nào Triêu Dương là crush trong lòng Tiêu Đồng hông nhở??
      Hai chị Dương với La này gần nhau là bắn thơ với dùng thuật dụ ra tứ phía à. Nhộn nhạo với hai chị ghê. Bạn tâm giao là gì? Có vui cùng hưởng, có "đào" cùng chia.
      Tại thường, mình nghĩ những người hầu hạ bồi ngủ của các bà quý tộc thời xưa thường chuộng mặt trắng thư sinh nho nhã ấy. A Tiềm sau thành tướng nên khí chất nam tính là chắc rồi nè.
      Chris_Luu, phương1311, heavydizzy2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :