1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Muốn lật bàn à, con đường lấy vợ của tiềm nô mệt mỏi quá, đẹp trai, cao, to đen , hôi, à ko hôi, khoai to làm chi, cho có nhiều tinh nhền nhện để ý tới, duỗi móng hoài,
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 79 Đối chọi

      Váy dài tha, nhàng lượn lờ, uốn lượn tới, xa cách mấy năm, Bích La phu nhân vẫn mị tư như cũ, năm tháng phảng phất từng lưu lại dấu vết người nàng. Thấy Triêu Dương công chúa, nàng tinh tế đánh giá phen, bỗng nhiên che miệng nở nụ cười: "Vài năm gặp, công chúa càng chọc người trìu mến, nghĩ hẳn là vu sơn mưa móc, làm công chúa thiên kiều bá mị."

      Triêu Dương công chúa cúi mắt cười khẽ, đạm thanh : "Phu nhân phong lưu kiều thái như trước, nghĩ hẳn vài năm nay tiêu dao."

      Bích La phu nhân nghe vậy, con ngươi đầy nước nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, cười quyến rũ : "Công chúa, ta dù muôn vàn tiêu dao, tất cả tự tại, cũng xuân phong tẫn đắc ý như công chúa."

      Triêu Dương công chúa mím môi cười, cũng tiếp lời, chỉ lệnh thị nữ dâng trà, chủ khách hai người ngồi vào chỗ của mình, nàng nhíu mi, chậm rãi phẩm trà, vừa ôn nhu : "Phu nhân biết giỡn, lúc này mùa đông tháng chạp, gió lạnh tàn sát bừa bãi, mỗi ngày buồn trong phòng ấm sầu chết người, đâu thấy nửa phần xuân phong."

      Bích La phu nhân nghe vậy cười khanh khách, nhưng con ngươi có ý cười: "Công chúa, giờ người trong Đôn Dương Thành đều biết Diệp Tiềm với cao, Triêu Dương công chúa ít ngày nữa sắp gả cho nô bộc ngày xưa, chẳng lẽ là giả?"

      Lông mi Công chúa thon dài chậm rãi buông xuống, tế mâu hẹp dài quyến rũ nhìn chằm chằm chén trà sứ tinh tế đầu ngón tay bạch ngọc, đạm thanh : "Phu nhân đường xa mà đến, là vì chúc mừng Triêu Dương."

      Bích La phu nhân lúc này ý cười chậm rãi thu liễm, nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa sâu, ý vị thâm trường : "Công chúa, cho đến nay, ngươi tâm tư, đến cùng có vài phần Diệp Tiềm."

      Công chúa bên môi gợi lên ý cười trào phúng, nhíu mày nhìn Bích La phu nhân: " sao?"

      Bích La phu nhân cười, nhưng cười chút nào chạm đến trong mắt lạnh như băng: "Công chúa cũng biết, vì sao ngươi bất quá chỉ ở lại phủ Diệp đại Tướng Quân đêm, việc này lại truyền khắp nơi, mọi người đều biết?"

      Triêu Dương công chúa thong dong nhấp ngụm trà thơm, mới lơ đãng hỏi: "Vì sao?

      Bích La phu nhân bỗng nhiên cười to, đuôi lông mày hết đắc ý, nhưng nàng trả lời, mà đứng lên, chậm rãi thong thả bước đến cửa sổ, nhìn mai vàng bên ngoài, nhàng ta thán: " ngày, ta vào Đôn Dương Thành, xa xa thấy Diệp Tiềm."

      Nàng tới đây, bỗng nhiên có gì đó, cảnh này khiến thanh nàng phảng phất như sương thu khó bề phân biệt, mông lông làm cho người ta nghe .

      Nàng đẩy cửa sổ ra, bàn tay mềm vươn ra ngoài song cửa, ngón tay ngọc nắm chặt cành mai. Tay đầy đặn trắng nõn ý thái tùng sinh, cầm mai vàng đỏ bừng, trông rất đẹp mắt.

      Nàng cúi mắt nhìn chằm chằm mai vàng trong tay, thấp giọng : "Trước kia ta tuy thích , nhưng trong lòng luôn nghĩ chẳng qua muốn chơi mấy đêm, vẫn coi như nam nhân phổ thông. Nhưng giờ, tựa như thanh kiếm, trải qua tôi luyện lóe hàn quang."

      Nàng nâng con ngươi, xa xa nhìn Triêu Dương công chúa, nhưng trong mắt hư , phảng phất xuyên thấu qua Triêu Dương công chúa nhìn về nơi rất xa, thanh nàng nhuyễn ngấy tiếp tục : "Ta ngưỡng mộ thanh kiếm này, hi vọng ngày kia có thể cùng gần gũi, dù chết dưới tay , cũng cam tâm tình nguyện."

      Lúc này, Cẩm Tú chậm rãi lên, lấy cái áo khoác lông trắng phủ thêm cho Triêu Dương công chúa, vì cửa sổ mở, hàn khí xông vào mũi, nàng sợ công chúa yếu ớt, chịu nổi hàn sương.

      Nhưng Triêu Dương công chúa lại như chút để ý, chỉ thưởng trà thơm trong tay, đến lông mi cũng nâng chút.

      Bích La phu nhân chằm chằm nhìn Triêu Dương công chúa, bỗng nhiên tiến lên bước, lạnh lùng : "Công chúa, ngươi cũng biết tin đồn trong Đôn Dương Thành đến từ nơi nào?" Mặt mày nàng nhiễm bừa bãi cùng tàn nhẫn: "Hết thảy tất cả đều xuất từ Bích La ta!"

      Triêu Dương công chúa vẫn thèm nhìn nàng, chỉ đạm thanh phân phó Cẩm Tú: "Trà lạnh, châm lần nữa cho bản cung."

      Cẩm Tú bên cạnh, vội giọng cúi đầu vâng, tức thời tiến lên lần nữa thêm trà cho công chúa.

      Bích La phu nhân bỗng nhiên chìa tay, đẩy chén trà án kỷ trà xuống đất, vì thế chỉ nghe tiếng vỡ hỗn độn, nước trà, mảnh sứ bắn tung tóe khắp nơi.

      Cẩm Tú thấy vậy, mặt mày phát giận, lạnh giọng trách: "Phu nhân, thỉnh tự trọng!"

      Bích La phu nhân trong mắt lạnh bắn về phía Cẩm Tú: " xuống!"

      Cẩm Tú xoay mặt, trong mũi phát ra tiếng hừ . Nàng tuy là thị nữ, nhưng cũng tới phiên Bích La phu nhân đến thét to hô .

      Triêu Dương công chúa than , đạm thanh phân phó: "Cẩm Tú, ngươi xuống trước , bản cung còn có chuyện muốn với phu nhân."

      Cẩm Tú nghe vậy nhíu mày, muốn còn ngừng, Bích La phu nhân này giống như điên rồi, nàng sợ công chúa và người kia mình ở chung có chuyện.

      Nàng đương nhiên quên, ngày xưa Bích La phu nhân muốn nhúng chàm Diệp Tiềm, lúc đó gặp đúng công chúa và Diệp Tiềm có kẽ hở, việc này suýt chút là thành, ít nhiều nhờ Mính Nhi cho vào huân hương ít hơn chút, mới giúp Diệp Tiềm tránh được kiếp.

      nữ tử này ràng là u mê, thế nhưng cho chủ nhân nhà mình là tình địch, muốn chọc cho thống khoái, nàng có thể lui ra sao?

      Nhưng Triêu Dương công chúa cũng để nàng hoài nghi : " xuống." Thanh giận mà uy, để nàng theo.

      Cẩm Tú bất đắc dĩ, mím môi thở dài, cúi đầu : "Vâng." xong chậm rãi lui ra, lui ra còn lòng tràn đầy phòng bị nhìn Bích La phu nhân.

      Triêu Dương công chúa hai tay phẩy, phất rơi bã trà tay áo, như thấy vết bẩn dính đầy, đứng dậy ôn thanh : "Phu nhân, ngươi còn có gì cần , cứ ra, chúng ta từ là tỷ muội tốt, có gì giấu nhau." Lời này ra mềm đáng , phảng phất các nàng vẫn là tỷ muội như cũ, lặng lẽ chuyện kiều diễm.

      Bích La phu nhân mặt mày đều là lãnh ý, nàng cong môi, quyến rũ mà nguy hiểm : "Cho đến hôm nay, chúng ta còn lời nào để , nhưng ta khuyên ngươi cũng cần quá mức tự đắc, bằng , ngươi nghe được lời đồn đãi càng chịu nổi."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày cười, lại phảng phất tò mò hỏi: "Là lời đồn đãi gì, ngươi hãy ta nghe chút, đời này còn có chuyện gì mà Triêu Dương công chúa ta e ngại?"

      Bích La phu nhân nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, tràn đầy châm chọc "Hừ" tiếng : "Ngươi đương nhiên là sợ, ngươi vốn có nhiều tiếng xấu, cũng bất quá chỉ cười trừ thôi! Lời đồn đãi với ngươi có quan hệ gì, ngươi đương nhiên vẫn là ngươi, trưởng công chúa phong cảnh vô hạn." Nàng tới đây, giọng lại chuyển, cũng mị mâu tiếp tục: "Bất quá, ngươi sợ, đương nhiên có người sợ."

      Triêu Dương công chúa cũng lười, chỉ đạm nhìn Bích La phu nhân.

      Bích La phu nhân đem cành mai vàng cuộn trong tay áo, tay áo dài có hoa văn hình mây, uốn lượn phiêu dật, nàng khẽ cười tiếng: "Công chúa, ngươi cho ta, nếu người Đôn Dương Thành biết Diệp đại tướng quân đánh đâu thắng đó, gì cản nổi ở hàng tam công, ngày xưa thế nhưng ủy khuất làm diện thủ cho công chúa, biết bọn họ có cảm tưởng thế nào?"

      Bên môi nàng nổi lên đắc ý: " và ngươi giống nhau, dù quan trọng, xuất thân nô bộc, vốn là chút vết, trong văn nhân sử quan khó tránh khỏi bị chút khinh thị, nhưng nếu thêm chuyện này, vậy ngay cả có công huân bằng trời, cũng khó trốn bị phê phán chửi bới, bị người đời cười nhạo, trong sử sách lưu lại trò cười." Nàng nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, cười lạnh : "Mặc dù đến mức để tiếng xấu muôn đời, nhưng tất nhiên là rốt cuộc khó có thể xoay người."

      Bích La phu nhân từ trong tay áo rút ra đóa mai vàng kia, mai vàng phương cốt, hàm hương, nàng đặt lên chóp mũi khẽ ngửi, như mười phần quý trọng, nhưng bỗng nhiên cổ tay trắng noãn buông lỏng, cành mai vàng rơi xuống dưới chân, hỗn tạp trong bã trà. Nàng lãnh cười, nhàng nâng chân lên, dẫn xuống, mai vàng nát vụn, nhưng chân nàng cũng dần dần xuất tơ máy.

      Bích La phu nhân : "Nếu ta chiếm được, ta tình nguyện hủy diệt, ngay cả trả giá lớn đến đâu, ta cũng hối tiếc."

      Triêu Dương công chúa đột nhiên ngước mắt, khinh thường nhìn Bích La phu nhân, cười lạnh : "Bích La, ngươi thế nhưng lấy Diệp Tiềm đến uy hiếp ta sao?"

      Bích La phu nhân gật đầu, thản nhiên thừa nhận: "Đúng!"

      Triêu Dương công chúa ngạo nghễ hừ tiếng: " đến , ngươi kỳ thực trong lòng chỉ có ý nghĩ, đó là để ta gả cho Diệp Tiềm."

      Bích La phu nhân lại gật đầu: " Đúng."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày cười khẽ: "Nhưng như thế với ngươi có gì tốt, dù sao phải của ngươi, chẳng lẽ ngươi cho là ta cần , nam nhân này là của ngươi sao?"

      Nàng nhíu mày cười, cười đến lanh lẽo kiều mị: "Nam nhân này a, dù cả đời có nữ nhân ấm giường, ta thấy cũng chọn ngươi. Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể xa xa nhìn miếng thịt này treo phía trước, liều mạng chạy theo, nhưng chạy thế nào cũng thể đến trước mặt được."

      Nàng khinh thường nhìn chằm chằm Bích La phu nhân, môi đỏ phun ra lời vô tình: "Ở trước mặt , ngươi vĩnh viễn chỉ là tiểu sửu hoa tàn ít bướm nhảy nhót thôi, vào được mắt , gần được thân ."

      Bích La phu nhân nghe thấy lời này, sắc mặt biến đổi, hai tay ở trong tay áo nắm chặt, trong mắt sinh ra mười vạn phần hận ý.

      Nhưng Triêu Dương công chúa lại tiếp tục chậm rãi : "Ngươi dù là có ngàn vạn nam nhân hầu hạ, lại vĩnh viễn thể thưởng thức tư vị của , ngươi vĩnh viễn biết ôm ấp có bao nhiêu ám áp, vật đó của hiếm có thế nao, càng thể biết có thể khiến nữ nhân muốn chết được ra sao."

      Nàng trong mắt nổi lên nồng đậm thương hại, cao nhìn xuống Bích La phu nhân: "Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể trốn trong góc u, ôm các nam nhân có cột sống của ngươi vào giấc ngủ, sau đó nửa đêm bừng tỉnh, nhìn đám gương mặt xa lạ bên người, chịu đựng tịch mịch thanh lãnh trọn đời!"

      Bích La phu nhân thở gấp, tức giận hô: "Ngươi đủ chưa?"

      Triêu Dương công chúa quay đầu giơ tay áo, thanh lạnh lùng : "Chưa đủ." Nàng nheo mị mâu, nguy hiểm mà lạnh như băng : "Ta phi thường hiếu kỳ, cái gì cho ngươi đảm lượng, thế nhưng chạy đến trước mặt bản cung đòi uy hiếp! Là loại người nào làm chỗ dựa sau lưng ngươi, thế nhưng để ngươi ở Đôn Dương Thành ngại oai phong của đại tướng quân mà tung lời đồn đãi?"

      Bích La phu nhân cắn răng, nhẫn nhục : " có ai làm chỗ dựa cho ta, nếu ta có chỗ dựa, cần gì như thế!"

      Triêu Dương công chúa gật đầu, cười lạnh: "Tốt, nếu như thế, vậy mời ngươi ra, thong thả tiễn. Lời đồn đãi, ngươi thích tung thế nào tung, ta muốn con người Diệp Tiềm, về phần thanh danh --" nàng đạm thanh : "Liên quan gì đến ta."

      Bích La phu nhân nhìn kỹ Triêu Dương công chúa, lúc này giận bật cười, nhíu mày lạnh nhạt : "Ngươi muốn người này, chỉ tiếc a --" nàng cuối uốn lượn, chậm rãi : "Chỉ tiếc, ngay cả sợ cũng thể hoàn toàn thuộc về ngươi."

      Triêu Dương công chúa hiểu, nhíu mày.

      Bích La phu nhân ôn nhu cười, có chút tự đắc giải thích: "Ngươi cũng biết Thu Nương bên người Diệp Tiềm?"

      Triêu Dương công chúa khinh thường hừ : "Loại nữ tử bên người Tiền giám thị hành vi của , sợ là cũng chỉ có ngươi có thể làm ra!"

      Bích La phu nhân chút để ý Triêu Dương công chúa khinh thị, quyến rũ quay đầu, cười : "Vậy ngươi đương nhiên biết, quan hệ của Thu Nương và Diệp Tiềm?"

      Triêu Dương công chúa nghe xong lời này, lạnh nhạt : "A, có chuyện cứ đừng ngại."

      Bích La phu nhân nhàng thong thả bước, dáng vẫn mềm mại như cũ, nhưng giày thêu dưới chân nhiễm hồng: "Nam nhân thôi, nhiều năm lẻ loi mình như vậy, khó tránh khỏi tịch mịch, nếu có nữ tử ôn nhu phong tình theo hầu hạ, nào có ai động tâm."

      Nàng cười : "Ngày đó ngươi ở Hoài An, Diệp Tiềm thấy ngươi, nghĩ đến ngươi và Hoài An Hầu khăng khít, nhất thời bi phẫn sa sút, cùng Thu Nương này lần đêm xuân.

      Bích La phu nhân ngưng mi than : "Ngươi cũng biết, muốn nữ tử kia, định đưa vào trong phòng, nhưng ai ngờ ngươi trở lại mau, lại tang chồng. Lại tiếp, coi như đối với ngươi lòng say mê, biết nếu ngươi nghe việc này, tất nhiên gả cho , vì thế trái lương tâm che giấu việc này."

      Triêu Dương công chúa nghe thế, trong lòng cũng cả kinh, cúi đầu . Nàng nhớ lại ngày ấy, nghĩ trong lời Diệp Tiềm quả có chút ngượng ngùng, đương nhiên là che giấu cái gì, chẳng lẽ lại là việc này. Nàng nhớ tới đó, trong lòng khó tránh khỏi chua xót, thứ nhất là đau lòng nam nhân kia, thứ hai là thở dài hai người chia lìa nhiều năm, chung quy quay lại được như trước kia.

      Bích La phu nhân thấy nàng cúi đầu , cho rằng nàng thầm đau lòng, tức thời mặt mày nhiễm khoái ý, cười : "Ngươi cũng cần quá mức khổ sở, bất quá là đêm phong lưu thôi. sớm còn là tiểu nô ngày xưa của ngươi, giờ là đại tướng quân bản triều, bên cạnh bao nhiêu nữ tử ngã vào lòng, chịu nổi dụ hoặc, về tình cũng có thể hiểu."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy gật đầu, sau khi nhàng gật đầu, mới nhàn nhạt : "Kỳ thực việc này lại vô cùng tốt."

      Bích La phu nhân kinh ngạc: "Vì sao vô cùng tốt?"

      Triêu Dương công chúa bỗng nhiên mím môi cười: "Ta vẫn nghĩ, Tiềm xưa nay thiên phú dị bẩm, mỗi khi làm ta khó có thể thừa nhận, ta cự tuyệt, sợ là thương tâm , nếu cự, cứ thế mãi, khó tránh khỏi hỏng thân thể của ta. giờ có Thu Nương như vậy, nàng do ngươi tự tay dạy dỗ, đương nhiên mị công nhất lưu, từ nay về sau lúc ta thể cùng Diệp Tiềm hầu hạ , cũng bớt rất nhiều phiền toái."

      Bích La phu nhân nghe xong lời này, tuy biết nàng chỉ cố ý chọc giận mình, nhưng đến cùng nghẹn ở đó, chậm chạp nên lời.
      minhhanhng, HangVO9, Tô Đát Kỷ18 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      :yoyo15::yoyo15::yoyo15:làm thôi, ko nữa, phụ nữ tội gì làm tổn thương nhau như thế, chừa lại cho mình chút tự trọng ko đc sao, jazz, xô máu cho có rồi này, tiềm nô vượt qua ải này đc ko ta, oan quá mà, nô trong sạch.. . :yoyo23:
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 80 Gặp riêng

      Đợi Bích La phu nhân rời phủ, Triêu Dương công chúa liền gọi Cẩm Tú, Cẩm Tú thấy công chúa mình ngồi ở chỗ đó cúi đầu trầm tư, tức thời lo lắng : "Công chúa, Bích La phu nhân , ngươi cũng thể để ở trong lòng."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày hỏi: "Cẩm Tú, ngươi nghĩ lời nàng là hay giả?"

      Cẩm Tú cúi đầu, tuy Triêu Dương công chúa , nhưng nàng biết tất nhiên là Thu Nương. Cẩm Tú dám lung tung, cúi đầu suy nghĩ lâu, mới : "Thực cũng tốt, giả cũng thế, đại tướng quân đối với công chúa lòng say mê trời xanh chứng giám."

      Triêu Dương công chúa ngưng thần suy nghĩ lát, bên môi gợi lên chút cười thê lương, ta than tiếng dài, mát thanh : "Ngươi đúng."

      Nàng chậm rãi đứng lên, thân hình lả lướt giống như nhược liễu: " giờ ta biết, mình là sai mười phần."

      Cẩm Tú nghe xong cả kinh, vội hỏi: "Công chúa, ngươi thế nào đây?"

      Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ khẽ cười tiếng, cũng nữa, chỉ mệnh Cẩm Tú: "Ngươi phái người thăm dò, xem mấy ngày nay Bích La phu nhân ở đâu, lui tới cùng người nào, đều tra ràng."

      Cẩm Tú gật đầu đáp: "Vâng, ta làm ngay."

      chuyện, bỗng nghe người truyền báo, là Thuận Nghĩa công chúa tới chơi, Cẩm Tú nghe xong, khỏi ngạc nhiên: "Gần hai năm nay nàng luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, trừ ngày lễ ngày tết tiến cung thỉnh an thái hậu, ít thấy bóng dáng, sao bỗng nhiên đến chỗ chúng ta?"

      Triêu Dương công chúa cũng biết, tức thời ra lệnh: "Mời nàng vào ."

      Đợi Thuận Nghĩa công chúa bước vào sảnh, chủ tớ hai người ở đây thầm lắp bắp kinh hãi, Thuận Nghĩa công chúa ngày xưa tươi đẹp diễm lệ, giờ sắc mặt tái nhợt, tóc khô thân gầy, như bị hồi bệnh nặng. Triêu Dương công chúa thấy vậy, khỏi nhíu mày : "Muội làm sao?"

      Thuận Nghĩa công chúa đáp, chỉ nhàng cúi đầu với Triêu Dương công chúa, nghiêm mặt : "Tỷ tỷ, lâu gặp, là Thuận Nghĩa thất lễ."

      Phải biết rằng ngày xưa Thuận Nghĩa công chúa chưa bao giờ nhìn Triêu Dương trong mắt, lại càng có thái độ kính cẩn như vậy, tức thời Triêu Dương công chúa nâng nàng dậy: "Muội muội, cần gì chuyện như bên ngoài."

      Thuận Nghĩa công chúa mặt có biểu cảm gì, trong mắt chút mơ hồ, nàng nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, khẩn thiết : "Tỷ tỷ biết, muội muội đến đây là có chuyện muốn nhờ, mong tỷ tỷ đáp ứng."

      Triêu Dương công chúa trong lòng mặc dù hiểu, nhưng vẫn : "Muội muội có gì cứ đừng ngại, tỷ tỷ nếu có thể làm được, đương nhiên giúp."

      Thuận Nghĩa công chúa mặt lúng túng, muốn còn ngưng.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, liền cho lui tả hữu: "Các ngươi xuống ."

      Đợi trong sảnh chỉ có hai tỷ muội, Thuận Nghĩa công chúa mới : "Tỷ tỷ, trong phủ ta nuôi nữ hài nhi, giờ sắp ba tuổi."

      Triêu Dương công chúa lúc đầu còn , sau này phản ứng lại, tinh tế tính thử, dĩ nhiên là đứa con sau khi Thuận Nghĩa công chúa hưu phu, khỏi nhíu mày : "Muội muội, chuyện này có ai biết?"

      Thuận Nghĩa công chúa lắc đầu : " người nào biết, cả mẫu phi ta cũng giấu." Nàng ngẩng đầu lên, thần thái hư nhuyễn: "Vài năm nay, bởi vì chuyện ta dưỡng nam nhân, bà phát hỏa, ầm ĩ vài lần, cứ như vậy lui tới nữa."

      Triêu Dương công chúa tiến lên giữ Thuận Nghĩa công chúa, sờ vào tay chỉ cảm thấy lạnh như băng, khỏi : "Muội muội, ta nghe thái phi gần đây thân mình khoẻ, nếu có rảnh, tốt xấu gì thăm chút ."

      Thuận Nghĩa công chúa nghe vậy hoảng sợ, lát sau thê lãnh cười: "Tỷ tỷ, ta tới nơi này gặp tỷ, chuyện cầu đó là nữ hài nhi của ta."

      "Nàng danh phận, nếu vạn nhất ngày ta còn, nó còn , đến lúc để nó dựa vào ai?" Thuận Nghĩa công chúa khẩn thiết nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa: "Ta muốn, cầu tỷ thu lưu nó."

      Triêu Dương công chúa cúi đầu trầm ngâm lát, nhân tiện : " bằng như vậy, ta thu nó làm nghĩa nữ, nuôi ở trong phủ ta, nếu muội có thời gian, tùy thời đến thăm là được, như vậy có thể để người ngoài ngờ vực."

      Thuận Nghĩa công chúa nghe vậy, bên môi rốt cục lộ ra chút cười cảm kích, cúi đầu quỳ xuống đất: "Cám ơn trưởng tỷ tỷ."

      ===============

      Buổi chiều, Cẩm Tú trải giường, Mính Nhi đốt hương ấm, bỗng nhiên Mính Nhi : "Công chúa, sao Mính Nhi cảm thấy hôm nay mọi người đều thích phủ chúng ta, chuyện này chuyện kia."

      Triêu Dương công chúa nhìn sợi tóc như mây của mình trong gương, đạm thanh hỏi Cẩm Tú: "Tra được cái gì ?"

      Cẩm Tú nghiêm mặt bẩm báo : "Công chúa, Bích La phu nhân ở trạch viện ngoại thành, chỗ trạch viện đó nhiều năm trước Thành Hiên hầu bố trí, cũng có manh mối gì."

      Triêu Dương công chúa nghe xong, tay gỡ tóc cũng ngừng lại.

      Cẩm Tú liếc nhìn thần sắc chủ nhân, mới tiếp tục : "Công chúa cũng biết, Thành Hiên hầu những năm gần đây luôn phiêu du ở ngoài, biết tung tích, việc này cùng hẳn là có gì liên quan."

      Triêu Dương công chúa cúi mắt, nhàng gật đầu: "Ngươi đúng."

      Nàng nhàng thở dài : "Nếu cũng tham dự việc này, vậy -- "

      Vậy thế nào, nàng thêm gì nữa, Cẩm Tú cũng dám hỏi nữa, ngay cả Mính Nhi bên cạnh nghe xong cũng ra tiếng, chỉ cúi đầu yên lặng bỏ thêm than vào lò sưởi.

      Cẩm Tú bỗng nhiên nhớ tới cái gì : "Công chúa, tuy phát chuyện gì về Bích La phu nhân, nhưng mà, căn cứ manh mối thị vệ đưa tới, theo Cẩm Tú thấy, hoàng hậu nương nương thế nhưng cũng phái người núp bên Bích La phu nhân, hẳn là cũng lo lắng."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy gật đầu: " lâu nay, sợ là nàng ta ăn ngon, ngủ yên, đương nhiên muốn nhìn kỹ Bích La phu nhân."

      Mính Nhi bên cạnh bỗng nhiên : "Nàng ta, ta thấymỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, sợ có người vạch trần gốc gác, từ vị trí cao cao kia ngã xuống dưới."

      Cẩm Tú vừa nghe này, nhíu mày : "Mính Nhi, về sau được hoàng hậu nương nương như vậy."

      Mính Nhi đầu tiên hiểu, sau hiểu ra, hì hì cười: "Đúng rồi, ta hiểu, về sau thế nhưng cũng là thân thích đó."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cười lạnh: "Thân thích? Chỉ sợ người ta chưa hẳn nhận cửa thân thích này đâu."

      chuyện lúc, sắc trời tối muộn, Triêu Dương công chúa ngủ, nhưng lại lăn qua lộn lại thế nào cũng thể vào giấc ngủ, chỉ nằm ở đó nhìn chằm chằm đỉnh màn nghĩ vài chuyện ban ngày.

      Vào lúc này, nghe thấy tiếng động nho , lúc đầu nàng tưởng Cẩm Tú, liền ôn thanh : "Cẩm Tú, xưa nay ta thích người hầu hạ, ngươi biết, xuống ."

      Nhưng mà tiếp lại nghe tiếng bước chân, chậm rãi đến giường, bước chân này cũng mềm giống như Cẩm Tú, nàng nhất thời cả kinh, ngồi dậy. Nhưng còn chưa kịp dậy, người nọ nhanh chóng tiến đến giường, bàn tay to ôm chặt nàng vào trong ngực động đậy.

      Hơi thở nam tính quen thuộc bay vào mũi, bàn tay to có lực giữ bên hông, nàng thở gấp chưa ngừng, khỏi nhíu mày, tức giận : "Chàng làm sao vậy, đại môn , lại nửa đêm canh ba mới lén lút đến."

      Diệp Tiềm lại chuyện, chỉ buồn đầu áp nàng dưới thân, lung tung hôn cổ nàng, lúc đầu nàng còn hơi kháng cự, nhưng sau này bị hôn kềm chế được, hai tay đẩy lại biến thành ôm, ôm lấy cổ , ở dưới thân nhận tham lam hôn nàng.

      Hồi lâu sau, hai người hôn rốt cục ngừng lúc, Diệp Tiềm mới buông Triêu Dương công chúa ra, ôm lấy sau lưng nàng, để nàng gối cánh tay mình, thở gấp hỏi: "Nàng có biết vì sao nhiều ngày ta tới tìm nàng?"

      Triêu Dương công chúa kiều hừ tiếng: "Ta nào biết đâu."

      Diệp Tiềm trầm thấp cười, tiếng cười hùng hậu, cười đến ngực khẽ rung, Triêu Dương công chúa lấy ngón tay thon dài mơn trớn ngực bóng loáng dày rộng, đạm thanh : "Chàng có chuyện, , cần gì làm ra vẻ này."

      Diệp Tiềm nâng cổ nàng, để nàng và mình mặt đối mặt, ý cười thu liễm, trịnh thanh : "A Cẩn, Hoàng thượng muốn xuất binh chinh phạt Bắc Địch."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi hạ, bất quá vẫn cười : "Như thế, tốt sao?"

      Diệp Tiềm ôm lấy nàng, để nàng dựa vào ngực mình, ôn thanh trấn an: "A Cẩn, lúc này xuất chinh, ta nhất định chặt đầu Bắc Địch hoàng đế, rửa nhục cho nàng."

      Triêu Dương công chúa vùi đầu trong ngực , nghe lời này khỏi ngẩn ra.

      Diệp Tiềm cúi đầu ở bên tai nàng : "Thế nào, nàng thích?"

      Triêu Dương công chúa cắn môi, gật đầu : "Ta thích."

      Diệp Tiềm cúi đầu nhìn kỹ thần sắc của nàng, thấy nàng chỉ kinh ngạc dán mặt vào mình, trong con ngươi mang theo vài phần mờ mịt, thậm chí thất thố.

      Diệp Tiềm đau lòng, trầm giọng : "A Cẩn, chuyện ngày xưa, đối với nàng là vết sẹo, ta đây nhắc tới nữa. Nhưng ta nhất định phải cho nàng, ta cầm kiếm, suất lĩnh đại quân, càn quét phương bắc, rửa sỉ nhục cho nàng, cũng rửa sỉ nhục cho Đại Viêm."

      ôn nhu ôm chặt nàng: "Lúc nàng thống khổ, ta còn ngây thơ biết chăn dê ở ngoại ô Túc Ninh Thành, mười năm trước ta thể cứu nàng, vậy mười năm sau ta báo thù cho nàng."

      xong, qua hồi lâu, Triêu Dương công chúa vẫn đáp, cúi đầu nhìn lại, thấy nàng vùi đầu trong hõm vai mình, nhàng run rẩy.

      kinh hãi, nâng mặt nàng lên, chỉ thấy trong con ngươi nàng mơ hồ hình như có thủy quang.

      nhìn chằm chằm nữ nhân này, dùng môi khẽ hôn nàng, khàn khàn : "A Cẩn..."

      Con ngươi Triêu Dương công chúa hơi hơi nheo lại, ngửa mặt để hôn, cần cổ duyên dáng giống như thiên nga lúc hoàng hôn soi bóng bên hồ.

      Diệp Tiềm bỗng cảm thấy cỗ khát vọng bốc lên, mà trong khát vọng xen lẫn bất an nồng đậm. Nữ nhân ngay trong lòng , nhưng tương lai nhấp nhô như thế, khi nào mới quang minh chính đại ôm được nàng vào trong ngực.

      Nôn nóng trong cơ thể bốc lên, khiến hôn càng dùng sức, khắc chế bản thân, bắt đầu hôn lên cổ nàng lưu lại dấu vết ái muội, Triêu Dương công chúa cúi đầu phát ra tiếng kêu "Ô", như động vật yếu nức nở, làm cho càng động tình, công thành đoạt đất, bừa bãi tàn sát người nữ tử mảnh mai quyến rũ. Dáng người tinh tế mạn diệu đặt trướng mạn tinh xảo hoa mỹ. Thân hình xinh đẹp nhiều vẻ, nhưng lại bị thân mình cường tráng phía sau chặt chẽ giam cầm, bị các loại va chạm, thể lắc lư rung động trước sau. Tiếng nức nở vụn cùng với tiếng gầm thét trầm thấp tràn đầy phòng trong, bừng tỉnh thị nữ gác đêm, mở to mắt nhập nhèm buồn ngủ, tò mò dỏng tai, nhưng cũng dám nhìn loạn.

      Lúc trận hoạt sắc sinh hương kiều diễm kết thúc, trong trướng mạn, Triêu Dương công chúa hai tay mảnh khảnh nâng khuôn mặt nam nhân cương nghị vẫn còn mồ hôi, nheo con ngươi, dùng đôi môi nhàng hôn .

      Môi nàng hơi lạnh áp lên mặt lửa nóng, nghe nàng bên tai: "Tiềm, ta chờ chàng... Chờ chàng trở về..."

      ===============================

      Ngày thứ hai, công chúa tự tại nằm giường nhắm mắt ngủ, Diệp Tiềm rời giường, mặc chỉnh tề, chuẩn bị rời .

      nỡ nhìn nữ nhân giường, lại thấy lông mi nàng thon dài hơi cong như quạt hương bồ buông xuống, trong nắng sớm mùa đông nhàng rung động, phảng phất như con bướm tránh mưa hơi hơi vỗ cánh. Bên môi nổi lên ý cười, nhịn được lại phủ xuống, hôn lông mi nàng, hôn mí mắt nàng.

      Triêu Dương công chúa lười nhác mở mắt, nhìn chằm chằm ngay trước mặt.

      bỗng nhiên trầm thấp nở nụ cười: "A Cẩn, chờ về sau nàng gả cho ta, mỗi ngày ta đều nhìn dáng vẻ nàng vừa tỉnh ngủ."

      Triêu Dương công chúa trong mắt có ý cười: "Được."

      Diệp Tiềm vốn chuẩn bị rời , vụng trộm ban đếm tới tư hội, người ngoài đều biết, nếu lúc này rời , bị người khác nhìn thấy, khó tránh khỏi cái gì, quan trọng nhất là, chuyện này để Hoàng thượng biết, tất nhiên chọc rất nhiều bất khoái, đương nhiên đâm ngang.

      Nhưng lúc này thấy nàng bộ dáng mềm mại nhu thuận như thế, càng bỏ được, lại ngồi bên giường, lấy tay vuốt ve gương mặt nàng, cúi đầu ôn thanh hỏi: "Chờ ta rồi, nàng nhớ ta?"

      Trong con ngươi Triêu Dương công chúa nổi lên nghịch ngợm, nhíu mày cười hỏi: "Chàng ?"

      Diệp Tiềm vội vã rời , lúc này trong lòng ngóng trông nàng lời dễ nghe, ai ngờ nàng cứ , liền làm bộ dùng tay giữ cổ nàng, cắn răng bên tai nàng: "Nàng phải nàng nhớ ta."

      Triêu Dương công chúa trong mắt ý cười càng dày đặc, cũng nhu thuận : "Ta nhớ chàng."

      Diệp Tiềm cao hứng, buông cổ nàng ra, lại sủng nịch hôn hôn gương mặt nàng, tiếp tục : "Nàng phải , những năm gần đây ta luôn nhớ chàng, chưa từng quên chàng."

      Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ cười, lại vẫn mềm mại : "Những năm gần đây ta luôn nhớ chàng, chưa từng quên chàng."

      Diệp Tiềm mừng rỡ, lời này nghe chấn động như thế, đặc biệt từ đôi môi mê người kia ra, sao thấy như chân thực?

      nghĩ nghĩ, lại : "Nàng còn phải , đời này nam nhân nàng nhất chính là ta, duy nhất chỉ muốn gả cho ta. Những người khác, hết thảy quan trọng."

      Triêu Dương công chúa lần này : "Chàng rất tham lam."

      Diệp Tiềm thấy nàng , hơi có chút thất vọng, ghé vào bên tai nàng, mềm giọng : "Nàng chút ."

      Triêu Dương công chúa hừ tiếng, lườm cái, quay mặt : "Ta nhìn chàng ngoài miệng tuy , kỳ thực trong lòng lại so đo, là so đo chuyện quá khứ của ta."

      Diệp Tiềm im lặng, nửa ngày rốt cục : "Trong lòng ta thích chuyện đó."

      Triêu Dương công chúa nghe xong, đột nhiên ngồi dậy, bỗng nhiên lấy vật trong tay ném Diệp Tiềm, lạnh lùng : "Vậy chàng rời là được, cần gì ở trong này khanh khanh ta ta với ta."

      Diệp Tiềm ngây người, hiểu sao bỗng nhiên Triêu Dương chuyển giận.

      Triêu Dương công chúa thấy giống như gà gỗ đứng ở đó , trong lòng bỗng nhiên buồn bã, cắn răng : "Ta từng có rất nhiều nam nhân, chuyện này cũng thể thay đổi. Chàng thích cũng thế, thích cũng thế, dù sao vĩnh viễn thể thay đổi. Chuyện này chàng sớm biết, giờ ở đây cái gì!"

      Diệp Tiềm nghe xong, đột nhiên tiến lên, ôm lấy nàng, Triêu Dương công chúa vẫn giãy dụa, giọng căm hận : "Tránh ra."

      Diệp Tiềm ngồi xuống cẩn thận ôm lấy nàng, cúi đầu chằm chằm nàng nhìn, nghiêm cẩn : "A Cẩn, nếu ta có thể sinh ra sớm mười năm, vào thời gian nàng tốt đẹp nhất, ta là đại tướng quân, ta hi vọng có thể bồi bên nàng, sủng ái nàng, theo đuổi nàng, bảo hộ nàng để bất luận kẻ nào khi dễ; nếu ta có thể sinh ra sớm năm năm, lúc nàng thống khổ bất lực, ta hiểu được tình thế gian, ta hi vọng có thể tìm được nàng, ôm nàng, trấn an nàng, cầu nàng gả cho ta. Nhưng trời cao chọc ghẹo, lúc nàng chịu khuất nhục, ta ăn nhờ ở đậu, ấm no kế, lúc nàng bất đắc dĩ gả cho người kia, ta lại biết gì, ngây thơ ở trong phủ Bình Tây Hầu, ngóng trông có thể có chỗ cư trú, bị đánh chửi."

      tới đây, giọng dần dần trầm trọng: "Dù thế trêu cợt chúng ta như thế, nhưng ta vẫn may mắn, may mắn cuối cùng chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau, nàng vẫn còn có thể gả cho ta, làm vợ ta, trong ngày đông lạnh, ta rời giường có thể nhìn nàng ngủ."

      nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng, thấy trong con ngươi nàng bắt đầu lên thủy quang, cười , dán mặt mình vào nàng, xúc cảm hơi mát mà mịn màng truyền đến, quen thuộc như vậy, nhịn được cũng nhắm hai mắt lại: "A Cẩn, ta quả thể giải thoát, vĩnh viễn thể giải thoát, ta quá để ý quá khứ của nàng, để ý nàng từng có nhiều nam nhân như vậy, để ý ta phải người đàn ông đầu tiên của nàng. Nhưng nàng biết , lần đầu ta nhìn nàng, trong lòng ta có bóng dáng nàng, lúc ta cúi đầu giày cho nàng, chỉ biết mình vĩnh viễn thể xóa nàng khỏi tim. Ta nhớ mong nàng nhiều năm như vậy, lòng tràn đầy đều là nàng, trong lòng cũng hận thể toàn bộ nàng đều là của ta, thuộc bất kì kẻ nào."

      Công chúa , ngây người hồi, cuối cùng vươn cánh tay ra, cánh tay tiêm nhược ôm lấy nam tử cường tráng trước mắt.

      Đây là lần đầu tiên, nàng chủ động đụng chạm như thế, khiến yết hầu Diệp Tiềm nóng lên, thanh nghẹn ngào: "A Cẩn..."

      Triêu Dương công chúa im lặng nửa ngày, bỗng nhiên ở trong lòng buồn giọng : "Tiềm, chàng cũng biết, giờ chung quanh chúng ta là địch, có vẻ như người đời này đều là địch của chàng và ta."

      Diệp Tiềm gật đầu: "Ta biết." ngừng lại, tiếp tục : "Bất quá sao, chỉ cần chúng ta muốn ở cùng nhau, ai cũng thể ngăn trở."

      mím môi, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực: "Nàng nhẫn nại chờ, chờ ta đại thắng trở về, đến lúc đó chúng ta lập tức thành thân."

      Triêu Dương công chúa tiếp tục vùi đầu trong lòng , nửa ngày phát ra tiếng vọng: "Ừ, được."
      Last edited: 19/4/18
      Nhược Vân, minhhanhng, HangVO919 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ko ngờ tiềm nô có mặt này, 1 câu thôi, khiến nữ vương ngấn lệ, cảm động rồi, ko uổng công, nô trèo tường vụng trộm, hố hố, nữ vương đúng thông minh, xung quanh toàn là địch thuiz chỉ có 2 a chị là 1 phe, à với ly béo chuyên hố cha nữa, hí hí...
      Mi Han Mo Yu, Chris_Luuheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :