1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      may là a ly béo chạy nhường giường lại cho ba mẹ
      heavydizzy thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cuối cùng cũng được câu trúng đích, jazz, trong lòng nữ vương có tiềm nô nha, đừng để ly béo bắt gian tại giường nhá, ....:yoyo60:, phá phong cảnh mất.....
      Mi Han Mo Yu, heavydizzyChris_Luu thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @linhdiep17 của nàng đây.

      Chương 69 lâu

      Thị nữ bên người Triêu Dương công chúa sớm bị Cẩm Tú xua , giờ Diệp Tiềm ôm ngang công chúa vào phòng, bên trong ai, A Ly vốn nên ở trong phòng chờ cũng mang sừng bò tót ngọc bích vui sướng hài lòng về phòng.

      Diệp Tiềm luyến tiếc buông công chúa, ôm nàng, hai người nằm xuống, rất nhanh lăn cùng chỗ. Thở hổn hển, Triêu Dương công chúa chỉ cảm thấy nam tử trước mắt kiên cường, còn là thiếu niên Diệp Tiềm, khỏi mềm cả người, bàn tay gắt gao để lên ngực .

      Diệp Tiềm cảm giác được thân thể Triêu Dương công chúa hơi có kháng cự, càng bất mãn, ràng để toàn bộ thân thể cường tráng bao trùm lên nàng, cảm thụ được thân mình mảnh mai ở phía dưới bất lực động đậy, trong lòng khỏi gấp gáp, lập tức thô thanh thở gấp, ở nàng bên tai vội vàng thấp giọng : "A Cẩn, ta rất nhớ nàng!"

      xong lời này, cấp bách cởi bỏ quần áo nàng, tìm được chỗ thủy nhuận kia, cũng bất chấp tất cả, liền tiến vào. Triêu Dương công chúa lâu làm, đương nhiên khó chịu nổi, huống chi lúc này Diệp Tiềm thể tráng, càng lớn kinh người, người thường khó có thể thừa nhận, trong cổ họng khỏi phát ra tiếng nuốt khẽ, hai bàn tay mềm nhanh ôm lấy tấm lưng Diệp Tiềm rộng rãi chắc nịch, run rẩy giọng vội kêu lên: "Chậm chút..."

      Giọng mảnh mai, lại bị áp chế ở dưới, thân hình mảnh khảnh có lãnh mị lăng nhân ngày xưa, ngược lại có vài phần hương vị thừa hoan dưới thân. Thế này làm cho Diệp Tiềm tâm sinh thương tiếc, nhưng nhớ tới mấy năm này bôn ba buồn khổ, nhớ tới thống khổ cùng tưởng niệm lâu, trong lòng càng khuây khoả, thế nhưng lại hận thể càng chà đạp nàng, làm cho nàng hối hận bao giờ có thể rời mình nữa.

      Tức thời lùi mà tiến lên, đem vật lớn của mình tấc tấc tiến vào nhuyễn hương, giống như cự thạch chìm vào vũng bùn, từng bước đẩy lên, trong lực cản vô hạn cùng bao dung chặt khít cảm thụ khoái cảm vô thượng.

      Triêu Dương công chúa phát ra tiếng nức nở khó nhịn, cần cổ duyên dáng kìm lòng đậu ngửa ra sau. Diệp Tiềm con ngươi lửa nóng thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân, chỉ cảm thấy trong cơ thể tim đập giống như con cá thiếu nước, linh động chìm trong ôn nhu mềm mại.

      Diệp Tiềm càng hưng động, đại khai đại hợp, thở gấp gáp thô lỗ xông vào, giống như gió mạnh thổi qua liễu xanh, mưa rào đảo qua mẫu đơn, chọc Triêu Dương công chúa dưới thân mày đẹp khẽ nhíu, trong miệng hỗn độn thể thành tiếng, sóng ngọc run rẩy dập dờn vô hạn, ba ngàn mị tơ co rúm từng đợt.

      Chính lúc này, Diệp Tiềm bỗng nhiên hô tiếng, cứng đờ lại, sau đó nam căn buông lỏng, thể giữ nổi, trận nóng bỏng đều phun vào trong cái miệng đó của nàng...

      Triêu Dương công chúa cũng bất ngờ, lúc này hỏa vượng, thân thể bị làm nửa vời, như hồng triều dâng lên, bỗng nhiên mưa gió đột nhiên ngừng bặt, thuyền bị gác lại ở chỗ nước cạn, động cũng động, tiến cũng tiến, xôn xao khó nhịn, khỏi cắn môi, hai mắt giống như sóng nước trong hồ bị đánh tan, kinh ngạc nhìn Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa phía dưới, gò má phiếm hồng, cắn răng thấp giọng bên tai nàng: "A Cẩn, ta rất nhớ nàng... Rất nhớ nàng..."

      Thanh khàn khàn thô suyễn, trong đó bao hàm mấy năm đau khổ dày vò, Triêu Dương công chúa kinh ngạc cũng nhớ lại trước kia, đủ loại thần thái rành rành trước mắt, bao nhiêu thống khổ đều ở trong tiếng thở dài này, trong lòng nghĩ như thế, miệng phía dưới đột nhiên gắt gao co rút, nhàng rung động, cỗ ấm áp ở trong đó phun ra, tiếp tục hút chặt vật của mềm nhũn, cắn rời. Hai ngón tay ôm vai , nàng un rẩy, mày thống khổ nhăn lại, hai tay leo lên đầu vai Diệp Tiềm, thấp giọng : "Tiềm, ta cũng nhớ chàng..."

      Tiếng kêu này run lên, đối với Diệp Tiềm vừa mới tiết ra mềm nhũn mà , thể nghi ngờ là thôi tình hương nhất đẳng thế gian.........

      Con ngươi Diệp Tiềm thâm trầm đen tối nhìn chằm chằm nữ tử ở dưới thân thể mình, bồng môn đại khai, đột nhiên khu động lợi kiếm, dồn dập động mạnh, tức thời vó ngựa vút nhanh, hoặc chọc nhanh rút chậm, hoặc khẽ cắm vội đưa, sóng lớn bắt đầu khởi động, nhiều lần chọc xuân triều tràn đầy, thiên hạ dưới thân rên rỉ liên tục, mềm mại thở , tiếng lại tiếng.

      Diệp Tiềm cũng chút nào ngừng lại, con ngươi tối tăm nhìn chằm chằm nữ tử này, hai bàn tay to hữu lực nắm khối mềm mại kia vân vê để nàng càng gần sát mình, đại khai đại hợp, lấy lực nghiêng núi dốc biển, trước sau kích thích, cúi người là mưa, ngửa người là mây, cúi đầu ngẩng đầu phấn khởi. Xiết cho miệng của nàng bó chặt lấy mình, làm Triêu Dương công chúa dưới thân giống như mưa phùn từng giọt, vô cùng đầm đìa, từng trận khoái cảm tràn đến.

      Lúc này công chúa hai mắt mê ly, hai môi khẽ mở, tiếng rên trong cổ từ run rẩy biến thành phấn khởi, nàng ôm lấy thân mình Diệp Tiềm, giống như thuyền trong cuồng phong sóng to, tình thể tự kiềm chế, chỉ có thể từ cánh tay hữu lực kia lắc lư qua lại, lắc lư đến biết thân ở phương nào.

      Diệp Tiềm thấy vậy, tình càng si mê, quyết chí thề rửa sạch sỉ nhục lúc trước, sử xuất muôn vàn bản lĩnh ngày xưa giường tìm hoan săn sóc nàng, lấy cự vật đủ để kinh phá bao nhiêu nữ tử thế gian, làm liên tục, nghe tiếng nước tư tư dâm mỹ nhất đời, nhìn bạch lãng cuồn cuộn giấu nơi kín đáo nhất thế gian.

      Công chúa lúc này thể nhận nổi, sắp hỏng mất, hai tay ôm lấy cổ Diệp Tiềm, thấp giọng khóc kêu, lấy điệu thoát phá ai thanh cầu xin: "Tiềm, ta chịu nổi... Thực chịu nổi..."

      Diệp Tiềm cúi đầu, lửa nóng hôn nước mắt nàng, nhưng vật dưới thân lại mãi thay đổi tiết tấu, ôn nhu mà khàn khàn thấp giọng bên tai nàng: "Nàng cũng biết, loại đau khổ này, ta chịu bao nhiêu năm..."

      Công chúa nghe được lời ấy, trong mê ly xụi lơ, nước mắt càng dâng lên, nước mắt giống như chuỗi ngọc đứt đoạn rơi xuống, miệng phát ra tiếng nức nở.

      Diệp Tiềm hôn giọt giọt lệ châu của nàng, dừng động tác lại, nam căn chôn sâu, rung động phen, vẫn tiết ra cùng nàng.

      Trong khoảng khắc, công chúa cả người mệt mỏi, Diệp Tiềm ôm nàng vào trong ngực, hai người da thịt kề cận, có thể nghe được tiếng thở dốc của nhau.

      Diệp Tiềm cúi đầu hôn hai gò má công chúa mềm mại giống như nhiễm son, khàn khàn gọi: "A Cẩn..."

      Triêu Dương công chúa tứ chi giống như nhũn thành bùn, cả người như có xương, tê liệt dựa vào ngực Diệp Tiềm, lúc này mặc dù nghe thấp gọi như vậy, lại uể oải đến khí lực mở mắt cũng có, chỉ lười nhác nhắm mắt, khuôn mặt dán lên cánh tay hữu lực của .

      Diệp Tiềm cúi đầu nhìn chằm chằm sườn mặt nàng, nhịn được lại thấp gọi: "A Cẩn..."

      Triêu Dương công chúa nhàng chớp mi, rốt cục mở miệng, miễn cưỡng : "Tiềm..."

      Diệp Tiềm nghe tiếng gọi đợi lâu, trong lòng vừa động, ôm sát nàng, vỗ về tóc nàng dài như tơ, hỏi ra nghi hoặc lâu trong lòng: "A Cẩn, trong lòng nàng cũng có ta, có phải ?"

      Triêu Dương công chúa lông mi run rẩy: "Có thế nào, như thế nào?"

      Diệp Tiềm nghe vậy, thu tay vỗ về sợi tóc nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng tinh xảo mị diễm lúc, rốt cục : "Có cũng tốt, có cũng được, nàng đều phải gả cho ta."

      Triêu Dương công chúa nghe ngữ khí , có vài phần bá đạo, bất giác mỉm cười, mày hơi nhướn, nhìn : "Nếu ta cứ gả?"

      Diệp Tiềm ôm sát nàng, ở bên tai nàng cắn răng : "Nàng gả cho ta, ta xem văn võ cả triều, ai dám lấy nàng!"

      Triêu Dương công chúa cong môi cười khẽ: "Ta đây luôn gả, dù sao ta gả hai lần, cũng chán ngấy."

      Diệp Tiềm mềm chạm đến mặt nàng: "Nếu nàng thực gả, ta đây chuyển đến phủ công chúa ở, cùng lắm có danh phận."

      Triêu Dương công chúa nghe xong, bên môi ý cười càng sâu: " giờ chàng là trọng thần triều đình, đại tướng quân thống lĩnh thiên quân vạn mã, ta sao dám ủy khuất chàng như thế!"

      Diệp Tiềm hôn hôn mi nàng, nghiêm cẩn : "Nàng cũng biết là ủy khuất ta, vậy sớm gả cho ta mới đúng."

      Triêu Dương công chúa ngẩng đầu, mắt mỉm cười nhìn kỹ , nâng tay sờ gò má góc cạnh ràng, bất giác than : "Tiềm, chàng thay đổi rất nhiều."

      Diệp Tiềm ôm chặt nàng, cằm dựa vào tóc nàng, trầm mặc lâu mới : "Ta nếu thay đổi, sao có thể lấy nàng?"

      Triêu Dương công chúa nghe lời này, ý cười môi dần dần tan , con ngươi quyến rũ dần dần phai nhạt, nàng tựa vào trong ngực , giọng hỏi: "Rất nhiều năm nay, trong lòng chàng sợ là cực kì hận ta."

      Diệp Tiềm gật đầu: "Hận, đương nhiên là hận, hận chết nàng vô tình lạnh bạc." bên môi gợi lên chút cười, lạnh lẽo, lại bất đắc dĩ: "Nhưng dù hận, cũng luôn nhớ nàng, oán hận lớn đến đâu, vừa ôm nàng như vậy, trong lòng cái gì đều còn, chỉ muốn cả đời ôm nàng như vậy."

      Triêu Dương công chúa nghe lời này, cúi mắt lâu, gì, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn Diệp Tiềm nửa ngày, mới mở miệng hỏi: "Chàng thấy A Ly thế nào?"

      Diệp Tiềm nghe vậy, nhớ tới A Ly, nếu công chúa thực gả cho , vậy là kế phụ của A Ly. giờ nàng hỏi như vậy, chẳng lẽ lo lắng mình hậu đãi A Ly?

      Lập tức suy nghĩ lát, rốt cục : "A Ly tính tình quật cường, hơi bướng bỉnh, nhưng bản tính ngây thơ, nêu cẩn thận giáo dưỡng, tương lai tất nhiên tệ."

      Triêu Dương công chúa trong mắt mang cười, quay đầu nhìn về chỗ, tránh ánh mắt : “Ý tứ này, là chàng ta quản giáo A Ly khiếm khuyết?"

      Diệp Tiềm nghe xong, vội kéo công chúa đối diện mình, nghiêm cẩn biện giải: "Triêu Dương, nàng biết ta có ý tứ này. A Ly... tốt lắm, ta thích. Nếu nàng gả cho ta, ta hậu đãi ." cân nhắc thần sắc công chúa, thấy mặt nàng vẫn biểu cảm như cũ, vội biểu lộ cõi lòng: " là nàng thiên tân vạn khổ sinh hạ, ta đương nhiên coi là hài tử thân sinh của ta mà đối đãi!"

      Triêu Dương công chúa nghe thế, bên môi nổi lên ý cười, trong mắt cũng mang theo vài tia nghịch ngợm: "Được, chàng như vậy, ta tin chàng là được."

      Diệp Tiềm nghe vậy mừng rỡ, ôm công chúa vào trong lòng, ôm nàng giống như ôm đứa trẻ, cúi đầu mật mật hôn mặt và bên tai nàng, trong khoảng khắc, giữa hai người lại nóng bỏng, tránh được thêm phen chinh chiến. Diệp Tiềm lúc này tuổi mới hai mươi ba, đúng lúc huyết khí sôi trào, lại nhịn lâu, giờ sắp được cưới, đương nhiên chịu buông tha dễ dàng, tức thời năm lần bảy lượt ra vào, mềm lại cứng, cứng lại mềm, đến cuối cùng, đừng Triêu Dương công chúa, dù Diệp Tiềm đại tướng quân thân kinh bách chiến, cũng cảm thấy tứ chi mỏi mệt.

      Cuối cùng, Diệp Tiềm ôm lấy công chúa, bàn tay to vuốt ve bụng nàng bằng phẳng bóng loáng, ở nàng bên tai : "Ta ra sức như thế, cũng biết khi nào nàng mới sinh hạ nam nửa nữ cho ta."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, đạm thanh : "Ta muốn sinh."

      Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày: "Vì sao?"

      Triêu Dương công chúa vùi đầu vào cánh tay , buồn giọng : "Ngày xưa sinh A Ly, cửu tử nhất sinh, cũng muốn chết vì thế nữa."

      Diệp Tiềm nghe xong, đột nhiên nhớ tới tình cảnh khi công chúa sinh A Ly, bất giác sắc mặt trắng bệch, gật đầu : "Nàng cực kỳ đúng." xong kéo công chúa, vỗ về tóc nàng, ôn thanh : "Ta vốn có ba nghĩa tử, giờ lại có A Ly, cuộc đời này đủ, bao giờ cần con nối dòng nữa."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, môi mỏng ra độ cong giảo hoạt, nhưng tươi cười lại dần dần tiêu tán, nàng áp gò má vào , chậm rãi nhắm hai mắt, tinh tế nhấm nháp lo lắng nhè tràn ngập trong lòng.
      minhhanhng, HangVO9, Tô Đát Kỷ23 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ui, trừu tượng quá, hại não quá, mất bao nhiêu chất xám cho 2 người rồi, nữ vương vẫn giữ phong độ như thế, cứ quay vòng tiềm nô thui, ly béo bao h mới được nhận thân
      heavydizzy, Mi Han Mo YuChris_Luu thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 70 Nhận cha

      Diệp Tiềm cùng công chúa triền miên đêm như thế, sáng sớm tỉnh lại, mở mắt, chỉ thấy công chúa trong lòng tuyết trắng thơm tho, vì đêm điên cuồng, lúc này lười nhác mềm mại, mơ hồ tựa vào ngực mình, nhắm mắt ngủ.

      khỏi cảm thấy giống như mộng, nhấc tay, dè dặt cẩn trọng chạm vào gương mặt nàng, ngón tay vừa chạm đến da thịt bóng loáng nhu ngấy kia, chỉ thấy Triêu Dương công chúa hình như có cảm giác, hơi hơi nhíu mi, cái mũi động đậy, giống như đứa trẻ mới sinh.

      Diệp Tiềm thấy, bên môi khỏi tràn ra nụ cười, cẩn thận ôm công chúa vào lòng, nằm ở đó nhìn đỉnh trướng mạn, lòng nghĩ tâm .

      giờ Hoàng thượng dã tâm bừng bừng, hàng phục Nam Man rồi, mục tiêu kế tiếp đó người Bắc Địch, mà đương nhiên là người chiến đấu dũng vì thiên tử.

      Diệp Tiềm nhớ tới đây, lại cúi mắt nhìn công chúa, biết nữ tử này từng chịu khuất nhục rất lớn trong tay người Bắc Địch. Nàng có lẽ vĩnh viễn nhắc với mình, nhưng cũng có nghĩa mình có thể làm bộ như biết.

      Nữ tử này, là nữ nhân âu yếm. ngày, mang theo kiếm, cưỡi chiến mã, suất lĩnh tướng sĩ, chém đầu tặc nhân ngày xưa khinh nhục nàng, rửa nhục cho nàng.

      Diệp Tiềm nhắm hai mắt, trong lòng đắn đo tình thế trước mắt, nghĩ đợi hoàn thành việc này, nên thế nào? Trước kia tiểu nô Diệp Tiềm nghĩ đến chuyện này, đại tướng quân tại lại thể suy nghĩ.

      nhắm mắt, Triêu Dương công chúa hơi giật thân mình, chậm rãi tỉnh lại, nàng mở hai mắt, thấy mình ở trong lòng Diệp Tiềm, đầu tiên là có chút thất thần, sau đó chậm rãi phản ứng lại, đầu vô lực tựa vào ngực Diệp Tiềm, nhíu mày : "Hôm qua chàng rất phóng đãng, chọc ta giờ còn mềm cả người."

      Diệp Tiềm trong lòng trầm trọng, nhưng lúc này nghe Triêu Dương công chúa oán giận như thế, bên môi nhất thời xuất độ cong.

      Triêu Dương công chúa nhớ tới sừng bò tót xanh biếc lúc trước, càng nhíu mày: "Mấy năm nay, chàng lại học xấu."

      Diệp Tiềm biết ý tứ trong lời công chúa, chỉ cho rằng Triêu Dương oán trách tối hôm qua ép buộc đêm, liền khàn khàn : "Nàng tra tấn ta nhiều năm như vậy, ta chỉ tra tấn đêm." khẽ thở dài, ôm Triêu Dương công chúa sát vài phần: "Nàng cũng biết, mấy năm nay ta nhớ nàng thế nào."

      Triêu Dương công chúa ngón tay ngọc thon thon cào lưng : "Ta biết chàng nghĩ thế nào, nhưng nhìn sừng bò tót kia, liền biết phải chuyện tốt."

      Diệp Tiềm sửng sốt, nhíu mày : "Sừng bò tót? Liên quan gì?"

      hơi có chút ngoài ý muốn, vội giải thích: "Sừng bò tót là tín vật đính hôn của người Nam Man, ta vì thế, mới --" định cửu tử nhất sinh, nhưng lời đến bên miệng, lại nhắc tới.

      Triêu Dương công chúa nghe mấy chữ "tín vật đính hôn", cũng có chút mới mẻ, suy nghĩ nửa ngày, rốt cục thở dài : "Thế nhân đều phong tục Nam Man cởi mở, nam nữ hào phóng, hóa ra tín vật đính hôn cũng --" nàng hạ mi, rốt cục tqf môi mỏng nhàn nhạt phun ra lời : "trực tiếp như thế."

      Diệp Tiềm cũng biết thâm ý trong lời Triêu Dương công chúa, chỉ gật đầu : "Nam Man xa xôi, chưa giáo hóa, làm việc thường theo khuôn mẫu, nếu giữa nam nữ có tình, đưa vật biểu đạt rồi ước hẹn tư hội, nghe đều thường có..."

      Triêu Dương công chúa lại nhìn chằm chằm Diệp Tiềm: "Nhưng ta vạn nghĩ tới, chàng đưa cái đó cho ta."

      Diệp Tiềm nghe vậy ngẩn ra: "Ta ngẫu nhiên có được, tặng nàng đưa ai? Chẳng lẽ nàng cho là ta có thể đưa cho người nào?" Tức thời Diệp Tiềm nhớ đến Hoài Nhu quận chúa, nhíu mày : "Chẳng lẽ nàng lại hiểu lầm ta với Hoài Nhu quận chúa?"

      Triêu Dương công chúa lắc đầu: "Cũng phải." Hoài Nhu quận chúa chỉ sợ nhận được, cũng biết vật ấy có diệu dụng gì.

      Diệp Tiềm nghe xong, hừ lạnh tiếng: "Trong lòng nàng hiểu là tốt rồi! Chỉ có thể hận nàng ngày xưa thế nhưng tác hợp ta và nàng ấy, ta biết, trong lòng nàng nghĩ gì? Chẳng lẽ ta cưới nàng ấy, trong lòng nàng mới dễ chịu?"

      Triêu Dương công chúa cúi mắt , nửa ngày mới thấp giọng: "Kỳ thực nếu như chàng cưới nàng ấy, cũng tốt."

      Diệp Tiềm nghe lời ấy, mặt càng vui, ôm Triêu Dương công chúa, tay hung hăng đè kiều mông nàng, giọng căm hận : "Được, nàng như vậy, đưa sừng bò tót cho ta, ta bây giờ đưa cho nàng ấy!"

      Triêu Dương công chúa ngước mắt ngắm , đạm thanh : "Chàng muốn, lấy là được!" xong tìm phía sau ngọc chẩm, nhưng thò vào bên trong, lại trống , hất ngọc chẩm ra tìm lúc, rốt cục nhíu mày : "Kỳ quái, thấy."

      Diệp Tiềm bên môi hơi cười, từ phía sau ôm nàng : "Nàng có phải miệng thèm để ý, kỳ thực trong lòng luyến tiếc, cho nên cố ý tìm thấy."

      Triêu Dương công chúa hai gò má hồng, dựa trong lòng Diệp Tiềm lắc đầu : " có, ta mới luyến tiếc."

      Diệp Tiềm thấy kiều thái mặt nàng, trong lòng mừng rỡ, áp đảo nàng ở đó, bừa bãi hôn phen, mới buông ra.

      Lúc này sắc trời sáng, thị nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt, thấy tình cảnh hai người, khỏi đỏ mặt, cũng may đều quen, việc này cũng kỳ quái.

      Diệp Tiềm thể ở lâu, đành phải rửa mặt chải đầu mặc áo cáo từ, lúc cáo từ khỏi lưu luyến nhìn lại, nhưng quay lại nhìn thấy mặt Triêu Dương công chúa tựa hồ cũng lưu luyến, trong lòng liền thấy bất mãn, nghĩ tiếp theo, phải phạt nàng.

      Diệp Tiềm rời khỏi phòng công chúa, theo đường lững thững đến đại môn, ai ngờ , đột nhiên nghe thấy tiếng gọi non nớt: "Đại tướng quân dừng bước!"

      Diệp Tiềm nghe vậy, quay đầu nhìn, thấy A Ly nho thở hổn hển chạy tới, phía sau vài thị nữ vội vã theo.

      A Ly đến trước mặt, bước chân vẫn lảo đảo, Diệp Tiềm thấy, vội giơ tay dìu .

      A Ly ngưỡng mặt nhìn Diệp Tiềm, trong mắt có chút tò mò : "Sư phụ, đại tướng quân, ta muốn hỏi việc, được ?"

      Diệp Tiềm lúc này tâm tình sung sướng, gật đầu : "Ngươi hỏi ."

      A Ly cúi đầu, nhíu mày , lại cắn cắn môi, rốt cục cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lớn tiếng : "Đại tướng quân, có phải ngươi tính toán cưới mẫu thân ta ?"

      Diệp Tiềm nghe xong, trong lòng càng vui sướng, mặt ngày xưa luôn luôn lãnh nghị nghiêm túc tràn ra cái cười, tươi cười này phảng phất làm tan băng mùa đông, ánh mắt cúi xuống nhìn A Ly nho , gật đầu : "Ừ."

      A Ly nghe xong, lại thấy vẻ mặt Diệp Tiềm thân thiện, mặt ra ngượng ngùng, nghiêng đầu cười : "Vậy về sau ngươi là phụ thân ta rồi."

      Diệp Tiềm nghe được hai chữ "Phụ thân", lồng ngực nóng lên, lại cúi đầu chăm chú nhìn A Ly nho , thấy hai tròng mắt A Ly tinh thuần hàm chứa chờ mong nồng đậm, tức thời nhịn được nâng tay xoa mái tóc mềm mại, ôn thanh : "Đúng vậy."

      A Ly nghe xong, trong mắt lộ ra chờ đợi, nở nụ cười với Diệp Tiềm, sau đó lại hưng phấn lên, túm tay Diệp Tiềm hỏi: "Ngươi là đại tướng quân, có ngày ngươi xuất ngoại chinh chiến, có thể mang ta cùng ?"

      Diệp Tiềm nghe vậy, trong lòng thầm nhíu mày, tức thời cân nhắc phen, khó xử : "Vậy... cũng phải hỏi mẫu thân của ngươi."

      A Ly nghe xong, mày nhất thời nhăn lại, nghi hoặc nhìn Diệp Tiềm: "Tương lai nếu như ngươi cưới mẫu thân của ta, ngươi là đại tướng quân cũng là phụ thân ta, sao lại thể làm chủ? còn muốn hỏi mẫu thân ta?"

      Diệp Tiềm nghe như thế, môi lại nổi lên tươi cười, ngồi xuống ôn thanh : "Mẫu thân ngươi nếu gả cho ta, đương nhiên ta nghe nàng."

      A Ly nhất thời thất vọng đến cực điểm, "A" tiếng, cúi đầu : "Ta nghĩ ngươi là đại tướng quân, lớn hơn công chúa, như vậy là có thể làm chủ. Hóa ra căn bản vẫn lớn bằng công chúa a!"

      Diệp Tiềm lúc này trong lòng giống như uống mật, trong mắt mang theo ý cười ôn hòa: "Ngươi cực kỳ đúng, đại tướng quân lớn bằng công chúa." ngừng lại, bổ sung thêm: "Chỉ sợ cả đời ta cũng lớn bằng nàng, đều phải nghe nàng."

      A Ly lúc này phải thất vọng, mà là tuyệt vọng: "Ta đây chẳng phải là cả đời đều phải buồn ở nhà, vĩnh viễn thể ra trận giết địch!"

      Diệp Tiềm nhìn thân mình tròn vo cùng vẻ mặt sầu lo, trong lòng khỏi muốn cười, lại dám cười ra, chỉ an ủi vỗ vỗ vai .

      ==========================

      Diệp Tiềm thừa lúc bóng đêm chưa hết, đường cưỡi ngựa về nhà, thấy Thu Nương lẳng lặng đứng ở trước cửa phòng mình, hai mắt đỏ bừng, phảng phất đợi lâu. Lúc này Thu Nương thấy Diệp Tiềm trở về, bước lên phía trước cúi đầu thỉnh an, nhưng cũng thêm cái gì.

      Diệp Tiềm nhớ tới việc ngày xưa, trong lòng vui, tức thời nhíu mày hỏi: "Sao ngươi chờ ở trong này?"

      Thu Nương hơi hơi hạ thấp người, dịu ngoan nhu hòa : "Đại tướng quân, giờ thời tiết lạnh, người tướng quân có vết thương cũ, Thu Nương chuẩn bị canh bổ, mời tướng quân thừa lúc còn nóng uống vào."

      Diệp Tiềm gật đầu : "Thu Nương, để ngươi lo lắng."

      Thu Nương ngước mắt nhìn Diệp Tiềm, muốn cái gì, nhưng lại cắn cắn môi, chung quy mở miệng, yên lặng cúi đầu lui ra.

      Diệp Tiềm lại để ý, trở về trong phòng, thay đổi quần áo, chuẩn bị đến doanh trung, đêm ngủ ngon, giờ vẫn thần thanh khí sảng. Thay xong quần áo, tùy tay cầm lấy sừng bò tót đặt bên cạnh.

      Sừng bò tót vốn có đôi, giờ cái đặt ở chỗ Triêu Dương công chúa, tự giữ lại cái. mình đùa nghịch sừng bò tót, trong lòng lại nghĩ tâm .

      giờ nếu cầu cưới công chúa, theo đủ loại thần thái của công chúa tối hôm qua, hẳn có gì phản đối. Nhưng Diệp Tiềm hiểu, muốn kết hôn với nàng, con đường phía trước trở ngại trùng trùng, cái khác, ngay tỷ tỷ mình, chính là chướng ngại to lớn. Càng cần Hoàng thượng, thái hậu nơi đó, chỉ sợ cũng dễ đối phó.

      nắm sừng bò tót trong tay, nghĩ tâm , ai biết lại nghe thấy bên ngoài thị vệ truyền báo, là hoàng hậu cho mời.

      Diệp Tiềm trong lòng trầm xuống, nhìn ngoài cửa sổ, từng để ý, khi nào tin tức về mình truyền nhanh như vậy?
      minhhanhng, HangVO9, Tô Đát Kỷ19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :