1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 48 công chúa sinh con 〔1〕

      Từ đêm hôm đó ly biệt, chưa gặp lại nàng. Ngày đó ở ngoài Chính Dương cung, cúi đầu sửa xe cho nàng, nâng tay vung roi vì nàng, nhưng chỉ đổi lại câu "Làm phiền". cũng từng nghĩ, giờ nàng mang thai, nhưng thể tưởng tượng được dáng vẻ nàng lớn bụng.

      Lúc này bất ngờ kịp phản ứng lại, nàng cứ như vậy xuất trước mắt , giờ khắc này, Diệp Tiềm cả người cứng đờ tại chỗ.

      Quần áo dày màu lam sẫm vừa vặn, che kín hai tay mảnh khảnh và cái cổ duyên dáng, áo rộng trùm xuống, ở phía trước có vòng phồng lên. Ngoài cái bụng quá lớn làm cho nàng có vẻ béo hơn, nàng vẫn coi như tinh tế động lòng người. Đôi mi từng lãnh diễm hàm mị, thiếu phần lạnh lẽo, thêm chút lo lắng, bên môi hàm chứa chút cười nhàn nhạt, ấm áp thoải mái, như từng đợt gió xuân tháng hai nhè .

      Triêu Dương công chúa hiển nhiên cũng nghĩ tới ở chỗ này gặp phải Diệp Tiềm, lúc nhìn thấy, ý cười thu liễm, hơi sửng sốt, rồi quay đầu nhìn Hoàng thượng. Hoàng thượng thấy tỷ tỷ chầm chậm đến, cuống quít lấy tay đỡ lưng nàng, lúc này thấy nàng nhìn Diệp Tiềm, liền cười giải thích : "Diệp Tiềm ở đây a, ta vừa vặn tìm ngươi có việc, sau lại chuyện với ngươi."

      Diệp Tiềm cúi mắt, nhìn Triêu Dương công chúa, cúi đầu hành lễ. thấy Triêu Dương công chúa và Hoàng thượng hình như có chuyện muốn , tức thời định cáo từ, nhưng Hoàng thượng lại xua tay : " cần, đều là người trong nhà, cần khách khí, ngươi chờ lát là được."

      Diệp Tiềm bất đắc dĩ, đành phải nghe lệnh, đứng bên, bất quá nhìn Triêu Dương công chúa nữa.

      Hoàng thượng vừa cẩn thận đỡ Triêu Dương công chúa ngồi xuống, vừa oán trách: "Nếu tỷ có chuyện, để ta qua đó thôi, giờ thân mình tiện, cần gì vội chạy tới đây."

      Triêu Dương công chúa nhìn đệ đệ tuy rằng là cửu ngũ chí tôn, nhưng khi chuyện vẫn như lúc còn bé, bất giác buồn cười, khóe môi hơi nhếch: "Vốn phải việc tư, đương nhiên muốn tới cầu ngươi."

      Hoàng thượng nghe vậy, khỏi bất đắc dĩ: "A tỷ, xem ra việc này tất nhiên , khiến tỷ phải dùng chữ cầu."

      Diệp Tiềm ngồi nghe, khỏi cũng tò mò, đến cùng là chuyện gì, có thể khiến nàng tự tiến cung cầu kiến Hoàng thượng.

      Triêu Dương công chúa gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lên: "Năm nay đầu xuân, Hoài An gặp nạn chuột, dân chúng Hoài An cơ hồ mất trắng, Hầu gia tự mình đến chẩn tai. Nhưng nhiều ngày nay ta lại nghe , dịch chuột Hoài An qua , dẫn phát ôn dịch, thời thành Hoài An thây phơi khắp nơi, người người cảm thấy bất an." Hoài An chính là đất phong của Hoài An Hầu, đất phong phát sinh đại , Hoài An Hầu cho dù thích tiêu dao, cũng phải vội vàng xử lý.

      Hoàng thượng nghe xong, mày nhăn tít: "Chuyện này ta còn chưa nghe ai nhắc tới."

      Triêu Dương công chúa thở dài: "Bất quá là chuyện mới xảy ra, phỏng chừng văn thư còn chưa truyền đến."

      Hoàng thượng cúi đầu trầm tư: "Ta nhanh chóng cho Hộ bộ phân phối bạc chẩn tai, mở kho lúa trợ giúp Hoài An, phái ngự y trước, phòng ngừa ôn dịch lan tràn."

      Triêu Dương công chúa gật đầu, lại : "Hoàng thượng, còn chuyện cần lo lắng, ôn dịch tràn ngập, thành Hoài An khó giữ được, vì dự phòng vạn nhất, hay là tăng quân đội đến phòng thủ, miễn cho nạn dân chạy trốn, truyền ôn dịch ra."

      Hoàng thượng nghe thế, nở nụ cười, nhìn A tỷ mình : "A tỷ, ngươi luôn luôn lo lắng chu đáo, cực kỳ đúng, ta lập tức phái binh , cần phải bảo vệ cửa thành để nạn dân chạy loạn, đồng thời để các thành xung quanh cho nạn dân vào."

      Diệp Tiềm nghe bên cạnh, trong lòng khỏi nghĩ thầm, nghĩ Triêu Dương công chúa mặc dù là nữ lưu, nhưng là người quyết đoán. Tuy rằng phương pháp này tàn nhẫn vô tình, bất quá là vì phòng ngừa tai nạn lan rộng, cũng chỉ có thể như thế. nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ lại trước kia nàng đối với mình thế nào, khỏi hoảng hốt, nguyên lai nàng chỉ vô tình, mà là từ tuyệt tình.

      Hoàng thượng và Triêu Dương công chúa lại nhắc tới Hoài An Hầu: " vội chạy đến Hoài An, cũng sợ vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chẳng phải là để tỷ làm quả phụ!" Hoàng thượng hơi có chút bất mãn, trời đất bao la, Triêu Dương công chúa lớn nhất. Tuy rằng cũng thích Hoài An Hầu, nhưng cũng có nghĩa hi vọng cháu ngoại vừa sinh ra còn cha.

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cười khẽ: "Đất phong gặp nạn, nếu tránh xa ngàn dặm, vậy còn là Hoài An Hầu."

      Hoàng thượng nhíu mày gật đầu: " cũng đúng, ta chỉ nghĩ tỷ ít ngày nữa sinh, minhg ở trong phủ bất tiện, bằng ngày khác tỷ chuyển đến Trường thọ cung, có mẫu hậu, tốt hơn."

      Triêu Dương công chúa kỳ thực có ý này, tức thời đáp ứng. Hoàng thượng lại dặn dò Triêu Dương công chúa phen, Triêu Dương công chúa muốn đứng dậy cáo từ.

      Lúc nàng đứng dậy, Hoàng thượng vội cùng Cẩm Tú cùng đỡ nàng, nàng cũng chỉ ngước mắt nhìn lướt qua Diệp Tiềm, liếc mắt cái vân đạm phong khinh, giống như đảo qua thần tử thiên gia bình thường.

      Diệp Tiềm bước lên phía trước bái biệt, nhưng từ đầu đến cuối, lại ngẩng đầu nhìn nàng.

      Triêu Dương công chúa thở dài như có như cái, cổ tay trắng noãn khẽ nâng đặt lên tay Hoàng thượng, được Cẩm Tú và Hoàng thượng đỡ chậm rãi ra ngoài.

      Diệp Tiềm thấy hai người xa, mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa dán chặt bóng lưng kia.

      Sau lát, Hoàng thượng trở lại, thần thanh khí sảng nhìn chằm chằm Diệp Tiềm: "Đừng nhìn, người sớm xa."

      Diệp Tiềm mặt đỏ lên, vội cúi đầu.

      Hoàng thượng lại chút để ý: "A tỷ ta tốt nhất, cũng trách làm nam nhân thích."

      Nghe thế, nội thị bên cạnh mặt đều nghẹn, thậm chí cả Diệp Tiềm đều cảm thấy ngứa yết hầu.

      Hoàng thượng lần nữa ngồi lên long ỷ, lấy ra tấm bản đồ da dê, thở dài : "Diệp Tiềm, ngươi tới xem, bức vẽ này thế nào?"

      Diệp Tiềm tiến lên, chỉ thấy bản đồ vẽ địa hình Bắc Man, nhập bút trơn tru, địa thế tường tận, khỏi nhìn nhiều vài lần: "Vô cùng tốt, hẳn nên tìm người vẽ lại mấy bản truyền đọc trong quân."

      Hoàng thượng mặt có chút đắc ý, cười : "Đây là ngày đó A tỷ giúp ta vẽ."

      Diệp Tiềm nghe vậy giật mình, ánh mắt rơi xuống bản đồ, rốt cuộc dính chặt rời.

      Hoàng thượng nhìn vẻ mặt Diệp Tiềm, càng kiêu ngạo: "A tỷ từ so với ta thông minh hơn, làm việc vốn có lo xa."

      Diệp Tiềm mím môi, đạm thanh : "Hoàng thượng cực kỳ đúng."

      ánh mắt Hoàng thượng tìm tòi nghiên cứu nhìn Diệp Tiềm, từ từ cười : "Hoài An Hầu người cũng tệ, cũng miễn cưỡng xứng đôi với A tỷ, nhưng tuổi lớn chút, nếu có thể giống Diệp tướng quân niên thiểu hữu vi tốt rồi."

      Diệp Tiềm thầm nhíu mày, tâm sinh lo lắng, bất quá vẫn miễn cưỡng : "Hoàng thượng đùa."

      Hoàng thượng nghe xong, ha ha cười, cũng nhắc lại việc này, bắt đầu cùng Diệp Tiềm việc bồi dưỡng chiến mã, hai người tuy là đế vương mưu lược tuổi trẻ mà thành thạo, có phong phạm kiên nhẫn trầm ổn, nhưng đến cùng đều còn niên thiếu chưa nhược quán, đúng lúc hăng hái, lại có bầu nhiệt huyết vạn trượng hùng tâm, tức thời hai người trò chuyện sôi nổi, đến lúc cao hứng, Hoàng thượng thậm chí vỗ án kêu to: "Nếu theo kế này, ngày Đại Viêm ta diễu võ dương oai cũng iakhông lâu!"

      Diệp Tiềm thấy vậy, tràn ra cái tươi cười, hai mắt lấp lánh: "Hoàng thượng, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, chuẩn bị vạn toàn."

      Hoàng thượng vỗ bả vai Diệp Tiềm, trùng trùng gật đầu: " sai! Diệp tướng quân, hôm nay ngươi cần về phủ, ở trong cung bồi trẫm dùng bữa, trẫm còn có việc muốn thương nghị cùng ngươi."

      Hai người , chợt bên ngoài có người báo lại, là thị nữ của Triêu Dương công chúa có việc gấp cầu kiến, Hoàng thượng vừa nghe, vội tuyên vào. Đợi thị nữ kia tiến vào, hai người đều thấy quen mắt, đúng là Cẩm Tú.

      Cẩm Tú vừa thấy Hoàng thượng, phù phù quỳ xuống, khóc hô: "Hoàng thượng, công chúa gặp nguy hiểm."

      Hoàng thượng vừa nghe kinh hãi: " phải vừa rồi còn tốt, thế nào? Mau !"

      Cẩm Tú vội vàng : "Công chúa đường ra cung hồi phủ, xe ngựa vì con ngựa điên bị chấn kinh, kết quả là công chúa động thai khí, hồi phủ, bà mụ cùng đại phu đều đến, nhưng đại phu lại chỉ sợ mẫu tử đều khó bảo toàn."

      Diệp Tiềm nghe thế, mặt trắng bệch, tay tự giác nắm chặt trường kiếm.

      Hoàng thượng đầu tiên là tức giận, sau đó nhanh chóng trấn định xuống, vội vàng phân phó: "Truyền mệnh lệnh, nhanh chóng tuyên triệu ngự y tốt nhất trong cung phủ công chúa! Chuẩn bị ngựa, trẫm muốn đích thân iến đến!" xong, nhớ tới cái gì lại phân phó : "Thái hậu gần đây thân thể khoẻ, việc này cần báo cho thái hậu biết vỗi, miễn cho kinh ngạc lão nhân gia!"

      quay đầu nhìn Diệp Tiềm, phân phó: "Diệp tướng quân, ngươi cũng theo trẫm đến."

      Diệp Tiềm tay căng thẳng, trầm giọng : "Vâng."

      Ra roi thúc ngựa, phi nhanh mà , Hổ Bí doanh mở đường, ngã tư đường Đôn Dương Thành gà bay chó sủa, người người tránh kịp, ngươi kêu ta khóc, vô cùng náo nhiệt. Thiếu niên thiên tử giục ngựa ở phía trước, Diệp Tiềm theo sát phía sau, ngự y tuổi già xóc nảy ở lưng ngựa cố bị ngất.

      Rất nhanh đến trước đại môn phủ công chúa, xoay người xuống ngựa, vội vàng vào, lúc Diệp Tiềm và Hoàng thượng tới, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thống khổ như có như , đè nén nhẫn, bên ngoài phòng sinh là tình cảnh hô to gọi .

      Hoàng thượng giận dữ, giữ bà tử già ép hỏi: "Đến cùng thế nào? Công chúa đâu?"

      Bà tử già bưng chậu nước ra, giật mình nhìn thấy đế vương như hung thần ác sát, nhất thời mơ hồ, cũng nổi, chỉ đứng ở đó hai chân run run.

      Mính Nhi nghe được động tĩnh bên ngoài, vội ra, thấy hoàng đế, vội vàng quỳ lạy đáp: "Hoàng thượng, đại phu khó có thể mẫu tử lưỡng toàn, hỏi là muốn công chúa hay muốn tiểu thế tử."

      Hoàng thượng lãnh mi trừng mắt, ngay cả Mính Nhi gan lớn, cũng kìm lòng đậu run lên.

      Thiếu niên thiên tử cười lạnh tiếng: "Chuyện này cần gì hỏi, đương nhiên là bảo vệ A tỷ trẫm!" cước dẫm lên bậc thềm, phất long bào, rút trường kiếm ra, lạnh lùng : "Ngự y các ngươi nghe trẫm cho , hôm nay Triêu Dương công chúa nếu có gì sai lầm, các ngươi tất cả đều ở trong này chôn cùng nàng!"

      ngự y ngồi vừa nghe, đều biết hôm nay tốt. Phải biết tiên đế nhân từ, tuyệt đối làm ra loại chuyện đại sát ngự y, nhưng đương kim này, lúc trước thủ đoạn thiết huyết huyết tẩy chư hầu, mọi người đều nhìn trong mắt. Tức thời các ngự y cuống quít gật đầu, vội vàng thương lượng phen, đề cử ra vị ngự y già đức cao vọng trọng kinh nghiệm phong phú, được Mính Nhi dẫn dắt cẩn thận vào.

      Triệu Trệ cầm kiếm đứng, sắc mặt lạnh lùng giận dữ, gọi thị vệ công chúa hỏi: "Đến cùng là ngựa của người phương nào, vì sao kinh động tòa giá công chúa?"
      Nhược Vân, amandatruc, HangVO921 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      phải mình muốn ác nhưng mà cái ông Hoài an Hầu bao giờ xuống lỗ a?
      heavydizzy thích bài này.

    3. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Cũng đọc vài chương vì thích tác giả. Nhưng khẩu vị nặng quá , mình theo nổi:yoyo67:.
      Có ai từng xem phim jav 1 nữ 2 nam chưa? :yoyo60:
      Cứ nghĩ nàng công chúa y như vậy là thấy ....:yoyo67::yoyo67::yoyo67:
      Sạch cần, nhưng nàng nữ 9 này đâu chỉ đơn giản là sạch.
      Haizzzz
      Ngọc Ngốc Nghếchheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Kimkimdao công chúa cũng đến mức như trong jav đâu, ko biết trước thế nào chứ sao khi cùng với nam chính rồi cũng có người khác nữa.
      Các nàng chấp nhận nam chính ko sạch mà nữ chính ko sạch lại thấy khó chịu à?

      Chương 48 công chúa sinh con 〔2〕

      Thị vệ sớm quỳ ở đó dám , lúc này nghe hoàng đế hỏi, bước lên phía trước hồi bẩm: "Hôm nay xa giá Công chủ qua phố, gặp phải con ngựa chấn kinh..." tới đây, hoàng đế mắt lạnh lẽo hỏi: "Vì sao có ngựa bị chấn kinh?"

      Thị vệ lắp bắp, rốt cục vẫn : "Thuộc hạ hỏi ràng, là tứ công tử nhà An Nhạc Hầu, cẩn thận dọa đến ngựa."

      Hoàng đế nghe vậy, trong mắt bắn ra hàn mang, cười lạnh tiếng, nghiến răng: "Hay cho An Nhạc Hầu!"

      Diệp Tiềm từ lúc vào viện, hai chân liền như mọc rễ đứng ở đó, ánh mắt dời cửa sổ nửa phần.

      Trong phòng, luôn truyền ra tiếng kêu đau đứt quãng, thanh nhẫn, nhưng cũng bởi vì nhẫn, lại càng làm cho người ta cảm thấy chung quanh đè nén nặng nề, cơ hồ thở nổi. Lúc này Diệp Tiềm chỉ cảm thấy ngực buồn đau chịu nổi, như bị đao cùn ma luyện, lại như bị người bịt kín miệng mũi, thể thở.

      Hoàng đế nghe xong cũng tâm phiền ý loạn, hai mắt đau thương kịch liệt, lại thấy Diệp Tiềm, đột nhiên phát đôi môi Diệp Tiềm như tờ giấy có chút máu, liền khàn khàn : "Diệp Tiềm, ngươi làm sao?"

      Diệp Tiềm thân hình giống như đá tạc, lúc này nghe Hoàng thượng , gian nan lắc đầu, phun ra ba chữ: "Ta sao."

      Phòng trong truyền ra từng tiếng kêu thống khổ, dày vò hai nam nhân ngoài phòng, cũng khiến mọi người trong ngoài phòng đều như ở giữa trung trung. Đúng lúc này, bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng gào bén nhọn đau đớn, làm cho hoàng đế Triệu Trệ và Diệp Tiềm đều nhịn được xông vào, trường kiếm bên hông Diệp Tiềm cũng rút ra nửa.

      Ai ngờ thanh kế tiếp làm hai người đều đờ tại chỗ, tiếng khóc nỉ non vang lên, vang vọng đầy sân truyền vào tai hai người.

      Hoàng đế Triệu Trệ nghe vậy khỏi nhíu mày: " phải bảo vệ A tỷ trẫm sao?"

      Diệp Tiềm nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt cơ hồ như đao như kiếm, hận thể chém vỡ cửa nhìn vào bên trong.

      Lúc này ngự y già cùng bà mụ được mấy vị thị nữ đỡ ra, bà mụ ôm trong lòng bọc tã lót gấm tương phượng đỏ khảm vàng, đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống : "Chúc mừng Hoàng thượng, công chúa thuận lợi sinh tiểu công tử, mẫu tử bình an."

      Lão ngự y cũng cùng quỳ xuống: "Hồi bẩm Hoàng thượng, công chúa điện hạ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi..."

      Hoàng thượng mị mâu, đợi lão ngự y xong, tiến lên lôi lão ngự y: "A tỷ trẫm hết thảy đều tốt?"

      Lão ngự y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng đến cùng ở trong cung nhiều năm, vẫn trấn định gật đầu : "Hoàn hảo, hết thảy hoàn hảo."

      Hoàng thượng thế này mới buông lão ngự y ra, mặt nghiêm : "Tốt, trước ra ngoài, đều có trọng thưởng."

      Lão ngự y kịp lau mồ hôi, vội vàng cùng đồng ra ngoài. Chỉ có bà mụ ôm đứa bé mới sinh, nhìn Hoàng thượng vẫn đen mặt như cũ, lại nhìn Diệp tướng quân bên cạnh ánh mắt nhìn chằm chằm song cửa, phảng phất muốn đào ra cái động, là tiến cũng được lùi cũng xong.

      Nhưng vào lúc này, chợt nghe bên ngoài có người la lớn: "Thái hậu nương nương giá lâm." Ngay sau đó, truyền đến tiếng bước chân vội vã, là Vương Thái Hậu nghe được tin tức, lên nhuyễn kiệu vội vàng chạy đến.

      Hoàng thượng vội nghênh đón, thấy thái hậu được hoàng hậu Diệp Trường Vân nâng vào trong viện, lập tức trong viện mọi người ào ào quỳ xuống bái kiến.

      Vương Thái Hậu ánh mắt dừng ở tã lót trong lòng bà mụ, vội hỏi: "Mau, mau để ai gia nhìn xem!"

      Bà mụ cơ hồ là bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội đứng dậy, đem đứa bé vừa sinh ra ôm đến trước mặt Vương Thái Hậu.

      Vương Thái Hậu vừa thấy, liền đau lòng rơi lệ, lại cao hứng nở nụ cười, tiếp nhận đến ôm chặt, lẩm bẩm : "A Cẩn cũng có con rồi!"

      Diệp hoàng hậu bên cạnh kính cẩn cười : "Chúc mừng mẫu hậu, chúc mừng công chúa, đây chính là việc vui bằng trời a."

      Hoàng thượng cũng theo qua, miễn cưỡng nở nụ cười: "Mẫu hậu, sao người lại tới đây?"

      Vương Thái Hậu thấy Hoàng thượng tới, hừ tiếng: "Ngươi còn , sao tỷ tỷ ngươi muốn sinh, ngươi tự chạy tới cũng thông tri ai gia tiếng? Nếu phải Trường Vân với ta, ai gia vẫn chưa biết gì đâu!"

      Hoàng thượng nghe vậy, vội lấy lòng cười : "Mẫu hậu, còn phải sợ lão nhân gia ngài lo lắng thay A tỷ sao? giờ A tỷ mẫu tử bình an, ngài đến xem cháu ngoại trai, đó là còn gì tốt hơn "

      Vương Thái Hậu trong lòng cũng vui mừng, truy vấn nữa, nhân tiện : "Ngươi ở chỗ này chờ, ai gia vào xem tỷ tỷ ngươi." Tức thời Vương Thái Hậu ôm đứa bé vào nhà, hoàng hậu muốn theo, nhưng Vương Thái Hậu lại : " giờ thân mình nàng yếu ớt, hậu sản tối kỵ gió, ngươi ở chỗ này chờ, ai gia tự vào xem là được."

      Diệp hoàng hậu nghe vậy sửng sốt, vội gật đầu đáp vâng.

      Hoàng thượng thấy thái hậu vào, liếc nhìn hoàng hậu Diệp Trường Vân, trong mắt vô tình vô tự, Diệp Trường Vân trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn đệ đệ Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm lúc này toàn bộ tâm tư đều nhìn chằm chằm cửa sổ, đối với ánh mắt tỷ tỷ cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

      Sau lát, Vương Thái Hậu ra, trong lòng vẫn ôm đứa bé như cũ, bà đùa với đứa bé này, tuy rằng bởi vì vừa sinh ra nên hơi sưng đỏ, nhưng đôi phượng mâu tĩnh phi tĩnh gian, cực kỳ giống Triêu Dương công chúa, tức thời vui mừng hơn: "Tiểu Trệ nhi, ngươi xem đứa bé này, giống ngươi và A Cẩn hồi a!"

      Hoàng thượng nghe xong, cũng nhìn ngắm, cẩn thận nhìn cái, quả nhiên có vài phần giống A tỷ, trong lòng thêm vài phần vui mừng: "Mẫu hậu, lão nhân gia ngài mau đặt tên cho ."

      Vương Thái Hậu gật đầu: "Đại danh chậm rãi nghĩ sau, còn nhũ danh, ta nhìn tế mâu tinh linh, bằng gọi A Ly ?"

      Hoàng thượng nghe xong liên tục gật đầu: "Tên này tốt, vậy gọi là A Ly ."

      Giọng hoàng thượng rất có lực xuyên thấu, tiểu A Ly phảng phất nghe được , giống như liếc mắt nhìn cái, chọc Hoàng thượng ngạc nhiên thôi: "Tiểu gia hỏa này, thế nhưng khinh thường trẫm thế này, là -- "

      còn chưa dứt lời, bị Vương Thái Hậu trắng mắt lườm cái: " là đứa bé vừa sinh ra, ngươi dù là cửu ngũ chí tôn thế nào, chẳng lẽ còn có thể so đo với . Theo ai gia thấy, ngươi vẫn nên ngẫm lại, chuẩn bị ban thưởng gì cho cháu trai của ai gia mới tốt."

      Hoàng thượng hắc hắc nở nụ cười, vội phụ họa: "Thái hậu đúng cực kỳ, hoàng nhi phải thưởng ngay."

      bên Diệp Tiềm nhìn chằm chằm cánh cửa sổ hồi lâu, lúc này Vương Thái Hậu và Hoàng thượng chuyện rốt cục kéo lực chú ý của , ánh mắt của chậm rãi di động đến người đứa bé được thái hậu ôm trong lòng.

      Lướt qua tay áo thái hậu ôm đứa bé, chỉ thấy khuôn mặt nhắn ửng đỏ, đứa bé yên tĩnh nằm trong tã lót. khép hờ hai mắt dài , cái mũi nhăn nhăn, miệng hồng đô đô, thoạt nhìn yếu ớt mềm mại, lúc thở, cái mũi cũng phồng lên.

      rất giống Triêu Dương công chúa, nhưng lại giống hoàn toàn.

      loại khát vọng kỳ diệu đan xen đau đớn lan tràn trong lồng ngực , chua sót mím môi, rất nhanh dời mắt .

      ==================================

      Triêu Dương công chúa sinh con trai, Vương Thái Hậu mừng rỡ, muốn đương kim thánh thượng phong thưởng, còn phân phó phải làm lễ mừng lớn. Vì thế Hoàng thượng Triệu Trệ hào sảng phong tiểu nhi tử mới sinh còn trong tã làm Tĩnh An Hầu, lại ban thưởng vạn lượng bạc trắng, ngàn lượng hoàng kim, trăm cuộn gấm vóc, còn muốn tự bày yến hội chúc mừng.

      Công chúa thân thể suy yếu nằm tĩnh dưỡng nghe này đó, nhíu mi, nhàn nhạt : " thời Hoài An có tai nạn, Hầu gia bôn tẩu bận rộn, lúc này tiện chúc mừng bốn phía như thế, yến hội cũng thể bày biện." Kỳ thực lúc này Hoài An truyền đến tin tức, ôn dịch càng nghiêm trọng, biết bao nhiêu nạn dân nhiễm bệnh trị được mà chết, thiên tai dẫn tới lưu dân tác loạn, có thổ phỉ cướp đường xưng vương thiêu sát đánh cướp, tình huống cực kì hỏng bét, loạn thành đống. Mà Hầu gia tâm lo dân chúng, hàng ngày yên, lúc này căn bản có khả năng trở về gặp đứa bé mới sinh ra.

      Bởi vì Triêu Dương công chúa thế, Hoàng thượng đành phải nhịn lại, đơn giản long trọng bày gia yến. Nhưng trong triều các lộ đại thần cùng với các vương hầu, phàm là nghe được tin tức, đều biết đây là cơ hội tốt nhất để nịnh bợ, vì thế ào ào dâng vàng bạc cùng với các loại kỳ trân dị bảo cho Tĩnh An Hầu nho mới đến nhân thế mấy ngày.

      ngày, Hoàng thượng bày yến ở Chính Dương cung, Tê Hà điện, mở tiệc chiêu đãi hậu cung phi tần cùng với hoàng thân quốc thích, làm " lễ Trăng tròn " cho tiểu Tĩnh An Hầu. Chỉ có Diệp Tiềm lại chạy đến trong quân, đuổi tất cả thủ hạ binh lính tới giáo trường, thao luyện trăm tám mươi hiệp, luyện các binh lính ngã trái ngã phải kêu khổ chịu nổi, ào ào đoán đến cùng là cái gì chọc Diệp tướng quân. Ngô Môn Trung biết tâm tư của , khỏi thở dài, ai biết thở dài, lại gặp ánh mắt Diệp Tiềm như kiếm phóng tới, ngược lại dọa phát hoảng.

      Diệp Tiềm thanh lạnh lùng : "Ngươi cũng cùng đến."

      Ngô Môn Trung trong lòng kêu khổ, chân dè dặt cẩn trọng qua.

      Đúng lúc này, yến hội trong cung xong, có nội tiến đến, là Vĩnh Nhạc Cung phái tới, hoàng hậu Diệp Trường Vân thỉnh đệ đệ đến cung chuyện. Tức thời toàn quân cao thấp đều thở dài nhõm hơi, trong lòng mang ơn, hoàng hậu phúc trạch thâm hậu, là ngôi sao bảo hộ, cứu vạn dân trong nước lửa!

      Trong cung, Diệp Trường Vân ngồi ở sạp, vừa tự tay may quần áo cho con trai mình Hú Nhi, vừa nhàng nhàn nhạt với đệ đệ."Tiềm, ngươi cũng thấy đấy, nàng sớm tái giá, thời sinh con."

      Diệp Tiềm trầm mặc , mặt kiên nghị biểu cảm gì.

      Diệp Trường Vân ngước mắt nhìn cái, chỉ cảm thấy đau răng. vẻ mặt này, là nghe hay nghe?

      Nàng tức giận ném quần khâu nửa sang bên: "Tiềm, ngươi cũng sắp mười tám tuổi, phải lo lắng chung thân của mình."

      Diệp Tiềm liếc tỷ tỷ cái, vẫn như cũ lời.

      Diệp Trường Vân cười lạnh tiếng: "Tiềm, cần ở trước mặt ta mấy lời ở trước mặt hoàng thượng kia, tâm tư của ngươi ta biết roc. Nhưng ngươi cũng phải minh bạch ngươi và nàng chênh lệch. Tuy thời ngươi là nô tài, Diệp gia chúng ta cũng quật khởi rồi, nhưng đến cùng, nàng quý vì công chúa. Đừng ít nhất phải vương hầu mới xứng đôi, ngay cả đứa bé vừa sinh ra trong tã lót, còn phải là Tĩnh An Hầu. Ngươi thế nào? thời bất quá là khinh xa tướng quân nho thôi, có thể nào xứng đôi?"

      Diệp Tiềm nhếch môi động cũng động.

      Diệp Trường Vân nhìn đệ đệ : "Tiềm, ngươi nghe lời ."

      Diệp Tiềm tia cảm xúc mở miệng: "Tỷ, ngươi cần gì khó xử ta."

      Diệp Trường Vân nghe vậy nghẹn lời, lâu sau thở dài: "Thôi, ngươi đây ràng là khó xử ta."

      Buổi chiều, Diệp Tiềm về nhà, lại bất ngờ mẫu thân vốn được hầu hạ ở trong phủ đại ca chờ trong sảnh.

      Ngày xưa là phụ nhân thô ráp đê tiện giặt quần áo, giờ đầu đầy châu ngọc, cả người lăng la, bên người còn có vài thị nữ nâng đỡ, còn thị nữ Tố Y khổ sở ở Bình Tây Hầu phủ ngày xưa cũng làm bạn bên bà. Lúc này bà ngồi ở chỗ đó, thở dài thôi giáo huấn con: "Ngày xưa chúng ta đê tiện, ngươi cúi đầu hầu hạ công chúa, ta từng ngươi cái gì? Người lúc đó là hạ nhân, phải có bổn phận làm hạ nô! Nhưng là thời thế nào, ngươi sớm còn là mã phu ngày xưa để người sai phái, cần gì phải làm chuyện của mã phu? Ngươi cúi đầu sửa xe cho nàng, tốt, đó là ngươi đắc thế vẫn quên bổn phận, thế nhân khen ngươi cảm niệm ân đức chủ cũ, vậy cũng có gì; nhưng giờ ngươi nhớ mãi quên công chúa, cho nên chậm trễ chung thân đại , cố tình công chúa sớm tái giá sinh con, ngươi còn niệm tưởng, nếu để người kia biết, cũng là bất trung bất hiếu, cũng là bất nhân bất nghĩa."

      Diệp phu nhân mặc dù có kiến thức, nhưng ở trong phủ Bình Tây Hầu lâu ngày, cũng có thể chút đạo lý lớn, thời như vậy phen, hợp tình hợp lý, đến Diệp Tiềm cúi đầu nên lời.

      Diệp phu nhân thấy con trai bộ dáng hiu quạnh như vậy, cũng đau lòng, thở dài : "Tiềm, cần giữ tính tình quật cường, vẫn là tìm tiểu thư tốt nhà nào, nhanh cưới vợ, để ta cũng ôm tôn tử, đây mới là quan trọng."

      Cổ họng Diệp Tiềm nghẹn ngào, tiến lên quỳ dưới gối mẫu thân, cũng vẫn như cũ .

      Tố Y bên cạnh thấy thế, trong mắt buồn bã, cúi đầu cắn cắn môi.

      Diệp phu nhân nhắm hai mắt mặc thế xoay vần, lắc lắc đầu, lại thở dài: "Tiềm a, ngươi nghe A tỷ ngươi !"
      Nhược Vân, amandatruc, minhhanhng23 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      De xem tiềm giai quyết the nao^^
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :