1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 45 Quân tâm khó dò

      rời Túc Ninh Thành đến Đôn Dương, hoàn toàn vì phong thư của thiên tử, đến Đôn Dương rồi, thiên tử triệu kiến, ban cho chức quan, vàng bạc, lại tin cậy bề, nhưng vì sao thế nhưng hạ mệnh lệnh như vậy, ràng là muốn chịu chết.

      Diệp Trường Vân vừa lòng nhìn đệ đệ mắt lộ ra khiếp sợ, châm chọc nở nụ cười: "Đây đều là bởi vì chủ tử chúng ta ngày xưa -- Triêu Dương công chúa."

      Lời này vừa ra, Diệp Tiềm nhất thời nhíu mày giật mình, tâm có sở ngộ, liền , chỉ cúi đầu yên lặng.

      Diệp Trường Vân lại cho phép đệ đệ trốn tránh, thẳng ra: "Nghe đồn Hoàng thượng và Triêu Dương công chúa từ lớn lên cùng nhau, tình nghĩa sâu xa. Ngươi ở bên người Triêu Dương công chúa hầu hạ nhiều năm, ta xem ra Hoàng thượng bất mãn với ngươi, nhưng lại ngại tình cảm Triêu Dương công chúa, đành lòng trực tiếp giết chết, cho nên mới hạ cạm bẫy với ngươi để hại tính mệnh ngươi."

      Diệp Tiềm bên môi toát lên chút bất đắc dĩ, bất quá phản bác.

      Diệp Trường Vân tiếp tục : "Đương kim Hoàng thượng tuy tuổi , nhưng tâm tư cực kì thâm trầm, cũng phải thường nhân có thể đo lường được. thiết hạ cạm bẫy cho ngươi, thứ nhất là định lấy tính mệnh ngươi, thứ hai cũng là thử năng lực ngươi. Nếu ngươi chết ở sa trường, được như tâm ý, nếu ngươi vạn nhất may mắn chết, đó là kì ngộ trăm năm khó được, có tướng tài, trọng dụng ngươi."

      Diệp Tiềm trầm mặc nửa ngày, rốt cục ngước mắt hỏi: "Nhưng nếu ta chết trận sa trường, làm sao nâng đỡ ngoại thích, tăng thế lực cho Hú Nhi, chẳng lẽ?" đến đây, giọng thấp xuống, chau mày.

      lời kế tiếp, đành lòng ra.

      Diệp Trường Vân lại cười lạnh tiếng, gật đầu : "Nếu ngươi chết, có lẽ đứa trong bụng ta cũng giữ được. Nếu may mắn sinh ra, tự nhiên cũng là hạng ngu dốt, thể lập làm Thái tử."

      trong mắt nàng lên thê lương: "Đến lúc đó, đương nhiên có Vương mỹ nhân Lý mỹ nhân hoặc là Trần mỹ nhân bổ sung vào, vì sinh nhi dục nữ. Giờ còn niên thiếu, lại có hoàng hậu ghen tuông, từ nay về sau hàng đêm sênh ca, muốn vài đứa con nối dòng cũng khó."

      tới đây, giọng nàng vừa chuyển, nhìn chằm chằm đệ đệ : "Cho nên, Diệp Tiềm, ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau phải rời xa Triêu Dương công chúa. Tuy rằng nàng từng là chủ tử chúng ta, chúng ta phải kính nàng, nhưng đến cùng thời thân phận chúng ta khác xưa, chúng ta cũng cần e ngại nàng, chỉ cần bớt giao tiếp."

      Diệp Tiềm nghe thế, trong mắt khó đoán, cũng đáp lời.

      Diệp Trường Vân thở dài: "Tiềm, ta xem xét nương cho ngươi, phụ thân của nàng là Trường Nhạc hầu nắm thực quyền, ta cho người hỏi thăm, Trường Nhạc hầu và phu nhân với cửa hôn nhân này rất vừa lòng. Nếu ngươi nghe lời, chúng ta có thể cùng nhà đó kết làm thông gia, từ nay về sau chúng ta lại thêm chỗ dựa."

      Diệp Tiềm nhíu mày: "Tỷ, được, ta đồng ý."

      Diệp Trường Vân bất đắc dĩ : "Chẳng lẽ ngươi thể nghe chút sao?"

      Tay Diệp Tiềm giật giật, nắm vỏ kiếm, tinh tế vuốt ve, trầm mặc phen rốt cục : "Tỷ, ta có thể ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp, vì nhà chúng ta tìm vinh quang, nhưng muốn ta lấy bản thân làm lợi thế leo lên quan hệ thông gia, ta làm được."

      Diệp Trường Vân nghe vậy chán nản: "Ngươi tại có cốt khí mới kiêu ngạo, nhưng ngày đó ở Túc Ninh Thành, ngươi vẫn có thể lấy sắc hầu công chúa đâu?"

      Lời này vừa ra, Diệp Tiềm sắc mặt đột nhiên thay đổi, Diệp Trường Vân lập tức hối hận lời vừa , nhưng ra thể thu hồi, đành phải kéo tay Diệp Tiềm: "Tiềm, ngươi lúc này lấy đại làm trọng, đừng để mẫu thân và tỷ tỷ lo lắng, nếu ngươi lại đồng ý, mẫu thân sợ là đích thân tìm ngươi khóc lóc."

      thời Diệp ma ma cũng đến Túc Ninh Thành, được nuôi dưỡng ở phủ của đại ca Diệp Trường Quân.

      Diệp Tiềm mặt mày kiên định, lắc đầu : "Tỷ, dù mẫu thân , ta cũng nguyện. Nữ tử đời này, ta nhất mực để ý."

      Diệp Trường Vân biết lúc này cứng rắn khuyên bảo cũng được, nên nghịch tâm tư , bất quá lại nhanh chóng ngầm tìm Diệp Ma ma, để bà khuyên bảo Diệp Tiềm. Vì thế Diệp ma ma dẫn theo Tố Y là nha hoàn bên người, ngày ngày khuyên nhủ khóc lóc chỉ làm Diệp Tiềm đau đầu thôi, ít dám trở về nhà.

      Cùng lúc đó, đại hôn cỉa Triêu Dương công chúa và Hoài An Hầu cử hành, hôn lễ được thái hậu tự chủ trì, phong cảnh long trọng, trong thời gian ngắn Đôn Dương Thành truyền thành giai thoại. Thế nhân đều biết ngày xưa Triêu Dương công chúa hành vi phóng đãng, nuôi đầy trai lơ, chỉ còn chờ xem Hoài An Hầu này về sau như thế nào. Nhưng ai biết Triêu Dương công chúa từ sau khi thành hôn, thế nhưng cử chỉ đoan trang giữ đạo làm vợ, chỉ ở trong phủ cực ít xuất môn, ngẫu nhiên tiến cung hầu hạ thái hậu, cũng thân thâm y trắng trong thuần khiết, thanh lịch cao quý đoan trang. Tục truyền Hoài An Hầu và Triêu Dương công chúa kiêm điệp tình thâm, Hoài An Hầu thường xuyên cùng công chúa dắt tay lại ở bên hồ trong hoa viên, hai người ngươi kính ta , tiện sát người khác.

      Tin tức truyền đến trước mặt hoàng thượng, Hoàng thượng đầu tiên nhíu mày, sau đó cười to, vỗ tay hoàng hậu Trường Vân : "A tỷ lúc trước biết nhìn người, có thể cùng Hầu gia cử án tề mi, trẫm cũng cao hứng cho nàng ấy."

      Hoàng hậu Trường Vân cười đến nhu tình như nước, : "Chúc mừng Hoàng thượng, cuối cùng yên tâm." đến đây, Diệp Tiềm cũng vừa lúc ở bên cạnh, tức thời Diệp Trường Vân liền đệ đệ, chỉ thấy đệ đệ sắc mặt mặc dù như cũ, nhưng tay cầm kiếm ràng chặt hơn vài phần.

      Nàng nở nụ cười, ôn thanh : "Hoàng thượng, ngươi xem Tiềm, tuổi cũng đâu, ta cuối cùng nghĩ muốn mau thành thân, nhưng tính tình quật cường, lại rất kiêu ngạo, ánh mắt soi mói, ngươi nhất định phải giúp ta cẩn thận nhìn xem khuê tú nhà ai thích hợp?"

      Hoàng thượng nghe vậy, cười vỗ lưng hoàng hậu Trường Vân, cất cao giọng : "Hoàng hậu yên tâm, ta sớm nhìn trúng quý nữ, năm nay mới mười sáu, điềm tĩnh hiền thục, lan tâm huệ tính, nhất định xứng với Diệp tiểu tướng quân chúng ta."

      Trường Vân nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi là người nào, Hoàng thượng lại : "Nữ nhi của Trường Nhạc hậu, Xương Nghĩa quận chúa, Trường Vân nghĩ thế nào?"

      Diệp Trường Vân nghe xong lời này, cũng kinh hãi, nguyên lai Hoàng thượng sớm biết quyết định của mình, bất quá lúc này nàng cũng chỉ có thể cố giấu kinh nghi, vội cười : "Hoàng thượng nhìn trúng, đương nhiên vô cùng tốt." Lại với Diệp Tiềm: "Diệp Tiềm, Hoàng thượng tự mình chỉ định nữ hài nhi, ngươi hẳn có thể để ý?"

      Hoàng thượng rất có hứng thú nhìn Diệp Tiềm, cười chờ trả lời.

      Diệp Tiềm nhíu mày, tiến lên quỳ gối xuống, kiên định : "Hoàng thượng thứ tội, Diệp Tiềm muốn cưới vợ."

      Hoàng thượng nhướn mi, mắt như mắt ưng phát ra ánh sáng: "Vì sao?"

      Diệp Tiềm trầm giọng : "Nam nhân trước khi thành giap hải kiến nghiệp, thời Đại Viêm triều ta, bắc có địch nhân như hổ rình mồi, nam có man di sống chết mặc bây, thiên hạ bất bình, Diệp Tiềm sao dám thành gia?"

      Hoàng thượng nhìn kỹ Diệp Tiềm nửa ngày, bỗng nhiên ngửa đầu cười to, tiếng cười chấn động làm Diệp Trường Vân thầm kinh hãi.

      Thiếu niên hoàng đế cười xong, thế nhưng đứng lên, tự tay nâng Diệp Tiềm dậy: "Diệp Tiềm, trẫm nhìn sai, tương lai ngươi tất thành thần tử đắc lực của trẫm."

      Khi chuyện, Triệu Trệ tiêu sái quay đầu, với hoàng hậu Trường Vân: "Trường Vân, thấy , đệ đệ ngươi chí hướng như thế này, quả may mắn cho trẫm, may mắn cho Đại Viêm triều!"

      Diệp Trường Vân thấy vậy, vội vàng cười phụ họa, nhưng trong lòng lại kêu khổ ngừng, ai cũng biết Diệp Tiềm bất quá là mượn cớ chối từ thôi, nhưng cố tình Hoàng thượng thích nghe thế này, giờ có những lời này của Hoàng thượng, về sau lại bắt buộc A Tiềm thành hôn càng thêm khó khăn.

      =============================

      Thu đông đến, đảo mắt là trừ tịch, Đôn Dương Thành trong ngoài náo nhiệt, trường thọ cung của đương kim thái hậu cũng giăng đèn kết hoa, múa sư múa rồng các loại tiết mục thay phiên trình diễn, danh môn quý nữ phu nhân, các gia quyến vương hầu ào ào cùng nhau đến thỉnh an thái hậu.

      Lúc này Triêu Dương công chúa bụng rất lớn, mặc kiện thâm y trắng thuần sắc, bên ngoài khoác áo lông dày màu trắng sợi tạp, ôm lò sưởi tay lên đồng thau chạm rỗng khắc hoa Cẩm Tú dâng lên, dưới chân dẫm lên lò sưỡi đồng giữ ấm chân. Xem cách ăn mặc này làm cho người ta cảm thấy lo lắng, huống chi thời ở trong tiêu phòng là đương kim thiên tử cố ý làm cho hoàng hậu, vách tường đều dùng phấn hoa tiêu xoa khắp lượt, vốn là ấm thất nhất đẳng đời.

      Dù như thế, thái hậu vẫn ở bên cạnh bâng quơ với Triêu Dương công chúa: "Con ngày thường về nhà, nhất định phải để bọn thị nữ chú ý, thể lạnh, lúc này bị lạnh, chịu khổ cả đời."

      Triêu Dương công chúa từ lúc mang thai, bớt rất nhiều lạnh bạc, bất mãn cũng dần dần tan , ngẫu nhiên đến chỗ thái hậu hầu hạ, nghe thái hậu liên miên ngừng, thế nhưng lại cảm động. Lúc này nàng nghe thái hậu như vậy, đạm thanh : "Thái hậu, con biết."

      Bên cạnh là Úc thái phi và Thuận Nghĩa công chúa, Úc thái phi nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa bụng tròn có ngọn, hết sức hâm mộ: "Thái hậu, vẫn là ngài có phúc khí a, đương kim Hoàng thượng mới được Tiểu Thái tử, A Cẩn cũng sắp sinh, là song hỷ lâm môn đâu!"

      Vương Thái Hậu cũng vừa lòng. Tuy rằng này nữ nhi gặp rất nhiều bất hạnh, lúc trước trượng phu lại chết , nhưng bây giờ vợ chồng hòa thuận lại có mang, còn nữa thời Hoàng thượng hiếu thuận, cai trị có cách, đem chư vị vương hầu Đại Viêm triều chặt chẽ nắm trong tay. Bà nhớ tới đây, còn có gì thư thái đâu? chuyện cần quan tâm nhất thời cũng chính là bảo dưỡng thân thể, trường mệnh trăm tuổi, chờ tương lai con cháu cả sảnh đường, bách quan đến bái. Vương Thái Hậu nghe Ú thái phi thích ngưỡng mộ, cũng khỏi nhớ tới năm đó bà và Úc thái phi cùng tiến cung lại cùng ngóng trông sinh con. Lúc trước may mắn Trệ nhi của bà cơ trí, sinh ra sớm canh giờ, bằng tại có tình huống gì cũng nhất định đâu.

      Vương Thái Hậu nghĩ đến đây, đối với Úc thái phi có loại đồng tình của người thắng với người thất bại, lôi kéo tay bà an ủi : "Ngươi cũng tệ a, tuy rằng Hà Tây vương ở bên cạnh hiếu kính ngươi, nhưng AYyên vốn kính cẩn nghe lời, cũng giống A Cẩn chịu để tâm làm cho người ta đau đầu, còn phải để ta lão gia hỏa này nhớ thương nàng." A Yên là khuê danh của Thuận Nghĩa công chúa khi còn bé.

      Úc thái phi nghe thế, cũng nhíu mày: "Thái hậu, ngươi có điều biết, chính là A Yên, gần đây khiến ta đau đầu, ta muốn cầu ngài việc này."

      Vương Thái Hậu nghe xong có chút kinh ngạc: "Đây là thế nào? Có việc ."
      amandatruc, HangVO9, Tô Đát Kỷ16 others thích bài này.

    2. Ngọc Ngốc Nghếch

      Ngọc Ngốc Nghếch Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      53
      Ơ Triêu Dương có thai à? Hi vọng là con của Diệp Tiềm, tác giả làm ơn đừng cẩu huyết nữa nhé.
      A fangheavydizzy thích bài này.

    3. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chắc chắn cái thai này là của ấy. Còn Úc thái phi sắp bạn A Yên thầm Diệp Tiềm. Chỉ có thể như vậy. Cưới hỏi vội vậy chắc là có bầu rồi để ông kia đổ vỏ :))

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 46 Cúi đầu sửa xe cho ngươi

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, nhìn sang Thuận Nghĩa công chúa bên kia, chỉ thấy Thuận Nghĩa công chúa cười lạnh tiếng, bộ dạng phục tùng . Như thế khiến nàng thầm giật mình, muội muội cho tới bây giờ đều kính cẩn có lễ nhất.

      Úc thái phi thở dài: "Thái hậu ngài có điều biết, việc này đành lòng nhắc tới. Trước đây vài ngày, phò mã thế nhưng thừa dịp A Yên có thai, tư thông cùng tiểu nha hoàn. Ngài cũng biết A Yên từ tính tình quật cường, nàng đâu nhịn được, liền sai người nhốt phò mã vào trong phòng đánh trận."

      tới đây, Triêu Dương công chúa ngước mắt nhìn Thuận Nghĩa công chúa, chỉ thấy Thuận Nghĩa công chúa lại cúi đầu liễm mục, nửa câu cũng .

      Vương Thái Hậu vừa nghe thế, hừ tiếng : "Phò mã kia cũng quá hiểu chuyện, công chúa thiên gia chúng ta, chưa từng chịu uất khí bực này, đánh chút xem như là ."

      Úc thái phi lại thở dài: "Cũng phải vậy sao, vốn chỉ là chuyện , nhưng vì thế, An Nhạc Hầu phu nhân, mẫu thân phò mã lại tức giận, ôm phò mã khóc, đau lòng đến đòi mạng, là đứa con này của bà ta, gặp phải chuyện như vậy là làm quá mức a."

      Vương Thái Hậu nheo con ngươi, thanh lạnh vài phần: "An Nhạc Hầu phu nhân cũng quá hiểu chuyện, A Yên bất quá là thay bà ta giáo huấn con, bà ta dám như thế sao?"

      Úc thái phi liên tục gật đầu: "Thái hậu, ngài đúng cực kỳ, nhưng An Nhạc Hầu phu nhân hiểu, lời của bà ta A Yên sao chịu nổi. A Yên tính tình nào ngài cũng biết, từ quật cường, nàng có từng phục ai đâu, đương nhiên ầm ĩ với bà ta."

      Vương Thái Hậu gật đầu: "A Yên chính là tính tình này, đừng hầu phu nhân, dù gặp a Trệ, khi hợp tính tình nàng, nàng còn phải vẫn ầm ĩ như thường, chẳng qua đều là tỷ đệ ruột thịt, ai cũng so đo ai thôi."

      Úc thái phi nghe thấy lời này, thế nhưng lệ nóng doanh tròng, lôi kéo Vương Thái Hậu thổn thức: "Thái hậu, ngài đúng, chúng ta người trong nhà, đương nhiên so đo. Nhưng mà người ta so đo, chút cố kị đây là công chúa thiên gia. Kết quả A Yên chúng ta tức giận, liền đẻ non."

      Triêu Dương công chúa nghe xong, nhíu lại mày, nhìn sang Thuận Nghĩa công chúa, chỉ thấy Thuận Nghĩa công chúa trong mắt mơ hồ phiếm hồng, biết trong lòng nàng dễ chịu. Như trước đây, Triêu Dương công chúa tự nhiên đem chuyện này đặt ở trong mắt, nhưng thời chính nàng mang thai, suy bụng ta ra bụng người, khỏi đối với muội tử này thêm vài phần thương hại.

      Vương Thái Hậu thời có tôn bối, ngồi ở ngôi thái hậu để thiên hạ cúi đầu, tự nhiên mừng rỡ làm lão nhân hiền lành hòa ái, thể tuất hậu bối, tức thời nghe hai chữ đẻ non cũng đau lòng: "Thuận Nghĩa nha đầu phải chịu khổ, nhà An Nhạc Hầu cũng quá đáng, sao dám để công chúa thiên gia chịu loại khổ này đây!"

      Úc thái phi nghe thế, gãi đúng chỗ ngứa, vội đáp: "Thái hậu a, A Yên chúng ta cũng là thân tỷ đệ cùng Hoàng thượng lớn lên, bọn họ xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, nên bức a Yên đến tận đây, ràng là nhìn Hoàng thượng ở trong mắt, cũng nhìn thái hậu người ở trong mắt a!"

      Vương Thái Hậu gật đầu, lạnh mặt : "Đúng vậy, về sau nhắc với a Trệ, gọi An Nhạc Hầu phu nhân kia đến, ta muốn hỏi bà ta đến cùng là chuyện gì xảy ra."

      Triêu Dương công chúa nghe đến đó, đạm thanh nhắc nhở: "Mẫu thân, An Nhạc Hầu phu nhân còn chưa tới thỉnh an ngài đâu, ta nghĩ lát nữa đương nhiên đến."

      Úc thái phi gật đầu: " đúng, bà ta sắp đến."

      Vương Thái Hậu banh mặt : "Ừ, chờ bà ta đến, ai gia đương nhiên muốn hỏi, nhà bà ta nuôi dạy con thế nào."

      Bên này , chợt có nội thị bên người hoàng thượng tới, dâng cái hộp đồ ăn Bát Bảo, là Lĩnh nam vương tiến cung diện thánh, dâng táo đông tươi mới, Hoàng thượng thưởng thức quả, cảm thấy thanh thúy thấm ngọt, nghĩ thái hậu tốt nhất thử miếng, vì thế liền đưa qua dâng thái hậu.

      Úc thái phi thấy, Hoàng thượng hiếu thuận, thái hậu có phúc. Vương Thái Hậu cũng rất cao hứng, tức thời sai người thưởng nội thị kia, để Úc thái phi và hai vị công chúa cùng thử.

      Triêu Dương công chúa trước kia thíc ăn táo đông, nhưng cũng nhíu mày miễn cưỡng thử mấy miếng, thế nhưng cảm thấy hết sức ngọt lành ngon miệng. Vương Thái Hậu thấy vậy, phân phó thị nữ, đem chỗ còn lại bỏ vào hộp băng, để Triêu Dương công chúa hồi phủ cho nàng mang theo.

      ==============================

      Triêu Dương công chúa rời Trường thọ cung, liễn xa tới cửa cung, ai ngờ xe chợt dừng lại, Triêu Dương công chúa thân mình đổ về phía trước. Lần này xem như Triêu Dương công chúa sao, chỉ có Cẩm Tú bên cạnh kinh ngạc nhảy dựng, lạnh mặt chất vấn: "Đây là thế nào?"

      mã phu đánh xe vội hồi bẩm: "Công chúa thứ tội, bánh xe hình như bị cái gì đâm vào."

      Lúc này thị vệ cũng qua xem xét, trở về bẩm: "Có lẽ là vừa mới ở đường biết đè vào chạc cây chỗ nào, bánh xe hỏng rồi, sợ là thể dùng được ngay."

      Cẩm Tú nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ đây?"

      Triêu Dương công chúa bụng rất lớn, bồi thái hậu chuyện nửa ngày cũng mệt mỏi, tức thời nhắm mắt dưỡng thần, trong miệng nhàn nhạt phân phó: "Phái người Trường thọ cung, mượn chiếc liễn xa tới." xong, nàng lại phân phó: "Mừng năm mới, Hoàng thượng rất bận, cần để việc này kinh động ."

      Thị vệ vội đáp ứng, sau đó cùng mã phu Trường thọ cung.

      Đúng vào lúc này, đám võ tướng kết đoàn từ ngoài cung đến, chạy tới chính Dương Điện bái kiến Hoàng thượng, bọn họ đến đây thấy cái liễn xe, khỏi xem nhiều vài lần. Đám võ tướng tuổi còn rẻ, cầm đầu là Diệp Tiềm -- thiếu niên tướng quân được đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất, thân đệ đệ của hoàng hậu mới lập.

      Diệp Tiềm lúc đầu nhìn thấy liễn xa này cũng nghĩ nhiều, chỉ tưởng tiểu thư phu nhân hầu môn quý tộc nào, vì thế cùng các tướng lãnh trẻ tiếp tục . Nhưng ngay lúc lướt qua liễn xa, bên tai lại bay tới câu "Công chúa, nếu ngươi mệt mỏi, trước ngủ lúc ."

      Giọng này Diệp Tiềm sao có thể nhận ra, đúng là thị nữ Cẩm Tú bên người Triêu Dương công chúa.

      Diệp Tiềm bước chân bỗng ngừng lại, cứng thân mình tại chỗ, dựng thẳng tai nghe động tĩnh bên kia.

      Triêu Dương công chúa có vẻ cực kỳ mỏi mệt, nửa ngày cũng trả lời, chỉà nhàng "ừ" tiếng. Thanh này như có như , nhàn nhạt truyền đến, cơ hồ muốn chìm vào trong tiếng cười của các tướng lãnh trẻ hưng phấn.

      Nhưng Diệp Tiềm vẫn mẫn cảm nghe được tiếng tơ kia.

      Tay nhịn được thói quen nắm chặt thanh kiếm, chỗ trong ngực bắt đầu đau.

      Cách biệt hơn nửa năm, nàng hết thảy có mạnh khỏe?

      Tướng lãnh bên cạnh thấy Diệp Tiềm bỗng nhiên dừng lại, đều có chút kinh ngạc, chỉ có Ngô Môn Trung liếc nhìn liễn xa, trong lòng có nghi hoặc.

      Diệp Tiềm rốt cục vẫn gian nan quay lại, nhìn đến chỗ liễn xa.

      Màn che theo gió lạnh gào thét nhàng rung chuyển, nhưng gió dù lạnh cũng thổi tung nổi tấm rèm rất nặng, lộ ra nữ tử tuyệt tình kia.

      Ánh mắt của như mũi tên, phảng phất muốn xuyên thấu rèm che nặng nề, nhìn nữ nhân kia.

      Các tướng lãnh thấy nhìn chiếc liễn xa, liền nghị luận: " biết là liễn xa của vương hầu phu nhân nào, sao dừng ở trong này?"

      Ngô Môn Trung sợ làm cho mọi người hoài nghi, liền ngầm kéo ống tay áo Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm cuối cùng phản ứng lại, hít hơi sâu bình ổn kinh hoàng trong lồng ngực, ánh mắt chậm rãi chuyển dời đến chỗ lái xe. bóng người, lại bỗng chốc nhớ tới ngày xưa, vị trí đó là của .

      Ngô Môn Trung thấy như thế, biết hôm nay thể được ngay, vì để mọi người hoài nghi, chạy nhanh tới hỏi thị vệ kia: "Xin hỏi, đây là xa giá của phu nhân nào, sao dừng ở trong này?"

      thị vệ cầm đầu thấy vậy, vội chắp tay : "Đây là liễn xa của Triêu Dương công chúa, đến đây, xe bị hỏng."

      Các tướng lĩnh phần lớn đều biết thân thế Diệp Tiềm, biết năm trước từng ở trong phủ Triêu Dương công chúa làm nô, nghe trong xe là Triêu Dương công chúa, ào ào quay đầu nhìn về phía .

      Diệp Tiềm nghe được lời thị vệ , bước nhanh đến bên xe, ngồi xuống nhìn.

      Ngô Môn Trung mặt có chút xấu hổ, muốn lôi kéo Diệp Tiềm, thế nào thời cũng là tướng quân, chuyện sửa chữa xe cũng nên làm, là bôi nhọ thân phận, để cho người khác chế giễu. Nhưng Diệp Tiềm lại ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi ở đó nhíu mày quan sát.

      Các tướng lãnh thấy vậy hai mặt nhìn nhau, nghĩ rằng vị khinh xa tướng quân này đúng là khiêm tốn nhún nhường, làm tướng quân còn quên chủ cũ. Cũng hiếm có ai như nhớ tình cũ như thế, nếu là những người khác, phỏng chừng nhìn thấy chủ nhân cũ e là tránh kịp.

      Mọi người thấy Diệp Tiềm ngồi ở đó quan sát nửa ngày, cuối cùng rốt cục ngẩng đầu : "Xích da trâu bánh xe bị đứt."

      Lúc này Cẩm Tú nghe được động tĩnh bên ngoài, lại nghe thấy tiếng Diệp Tiềm, liền nhìn công chúa.

      Triêu Dương công chúa hai tay toàn tâm toàn ý phủ bụng, hai mắt hơi hơi híp, cũng biết đến cùng là nghe được động tĩnh bên ngoài . có công chúa sai bảo, Cẩm Tú cũng dám ra ngoài gặp Diệp Tiềm, đành phải làm bộ như nghe thấy.

      Diệp Tiềm thấy mình xong, bên trong có động tĩnh gì, trong mắt ảm đạm vài phần. Ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy thị vệ bên người công chúa hầu như thay đổi hết, thế nhưng biết ai.

      Lúc này thị vệ cầm đầu bước lên phía trước cung kính : "Diệp tướng quân, làm phiền ngươi."

      Diệp Tiềm , đứng dậy hỏi Ngô Môn Trung: "Ta nhớ bên cạnh ngươi có sợi da trâu, vốn định dùng làm roi da."

      Ngô Môn Trung sờ sờ bên hông, cười khổ : "Đây là hôm nay ta ra chợ mới nhìn thấy, bị ngươi nhớ thương rồi." đến đây, vẫn đưa ra sợi dây đó.

      Diệp Tiềm tiếp nhận, quay đầu lại với các tướng lãnh: "Tiềm sợ là phả dừng lại lát, các vị có thể vào trước." xong, thẳng đến cạnh càng xe, lấy roi da xa phu dùng lái xe, dùng đao cắt lên sợi dây da, lại đem hai sợi dây da nối thành sợi. Làm xong, phất chiến bào, ngồi xuống bắt đầu sửa xe.

      Các tướng lãnh hai mặt nhìn nhau, bất quá bọn họ cũng phải ngốc, biết trong xe là Triêu Dương công chúa thân tỷ tỷ của đương kim Hoàng thượng, trưởng nữ hoàng thái hậu sủng ái nhất. Ngay cả khinh xa tướng quân Diệp Tiềm mới thăng cấp, xuân phong đắc ý cũng nguyện ý cúi đầu sửa xe cho công chúa, bọn họ dù chờ lát thế nào? Tức thời đám tướng lãnh ào ào tỏ vẻ nóng vội, trước ở chỗ này chờ, dù sao thời gian rảnh rỗi còn rất dài.
      Nhược Vân, amandatruc, HangVO919 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Để dành
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :