1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      công chúa cũng là do bị tổn thương quá lớn. Phải tạo cho mình vỏ bọc để ai làm tổn thương nàng được nữa.
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 43 Khởi đầu mới

      Mấy ngày nay, Đại Viêm triều có thể là gió nổi mây phun, đầu tiên là thiếu niên thiên tử mới đăng cơ hai năm ban bố các loại pháp lệnh, làm cho nhóm quý tộc phong hầu cực độ bất mãn, triều đình đối chọi gay gắt. Tiếp theo hoàng hậu Hi Ninh bởi vì ghen tị bị biếm lãnh cung, phụ thân hoàng hậu là Trấn Bắc hậu tụ tập số vương hầu đưa ra chín tội lớn của thiên tử định phế truất, cũng đề cử Lư Châu Vương làm đế. Thiên tử nghe tin tức giận, vì thế lấy Hàn Dạ làm đại tướng, lấy chấp kim ngô Diệp Tiềm, đệ đệ của thiếu sử Diệp Trường Vân làm Hổ Bí trung lang tướng trấn áp chư hầu mưu nghịch.

      đêm trước khi xuất chinh, Hàn Dạ thân là đại tướng được thiên tử triệu kiến, lần đối thoại.

      "Diệp Tiềm người này, chính là trưởng công chúa dẫntiến, ngày thường ta xem xét, có thể trọng dụng. Nhưng đến cùng là niên thiếu, ngươi cần ma luyện nhiều hơn." Hoàng đế lúc đó như thế.

      Hàn Dạ nghe vậy, vội đáp: "Vâng, mạt tướng tuân mệnh."

      Nhưng kế tiếp, Triệu Trệ thân là thiên tử dặn dò nhở phen.

      Hàn Dạ nghe xong, bề ngoài tuy liên tục đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghi hoặc.

      Lòng thiếu niên thiên tử sâu hơn biển, đến cùng đánh chủ ý gì? Nếu thực dựa theo lời hoàng đế, đâu phải khảo hạch Diệp Tiềm, ràng là cho người ta chịu chết?

      Tức thời trong lòng Hàn Dạ bất an, nhưng thiên tử phân phó cũng chỉ có thể kiên trì làm theo.

      Diệp Tiềm này dù sao phải cữu tử của Hàn Dạ, mà mệnh lệnh là hoàng đế ban xuống, nếu thực chết trận sa trường, coi như vì nước hy sinh thân mình .

      Nhưng ngoài dự kiến của Hàn Dạ, Diệp Tiềm chết.

      Dẫn dắt tám trăm quân sĩ, chỉ dựa vào huyết khí, mình xâm nhập đến thẳng địch doanh, dũng mãnh chiến đấu, giết mấy vạn địch, chém chết Trấn Bắc hầu phụ tử ba người. thanh trường kiếm, mũi nhọn như băng, sợ sinh tử, khí thế như sóng, trấn trụ phản tặc, quân địch ào ào tước vũ khí đầu hàng.

      Qua trận chiến này, chư hầu mưu nghịch như chim thú tan tác, bị đại tướng Hàn Dạ đánh tan từng người, kẻ khác sống chết mặc bây đều ào ào hướng thiên tử cầu an, con dân Đại Viêm triều cũng đều biết tên thiếu niên tướng quân này.

      Thiên tử nghe tin mừng rỡ, tự mình ra khỏi thành nghênh đón thiếu niên đắc thắng trở về, cũng phong làm hữu tướng quân, còn chư vị quân sĩ theo Diệp Tiềm đều được phong quan. Tỷ tỷ Diệp Trường Vân của Diệp Tiềm mang thai trong đêm trực tiếp tôn làm phu nhân.

      Đêm nay, trong cung Chính Dương, thiên tử đại yến, mừng công hữu tướng quân tân nhiệm, văn võ bá quan đều đến chúc mừng. Diệp Tiềm lãnh mi liễm mục, bên hông đeo trường kiếm, vì thụ phong mà có nửa điểm tự mãn, thậm chí mặt mày cơ hồ có gì vui mừng.

      Văn võ bá quan ào ào tiến đến chuyện với Diệp Tiềm, Diệp Tiềm nhất nhất có lễ đáp lại, kiêu nóng nảy, lạnh nhạt khiêm tốn. Thế này làm cho quan viên nguyên bản vốn bất mãn với cữ tử này của hoàng đế cũng bắt đầu thầm khen ngợi, Diệp Tiềm có công cũng phải ngẫu nhiên.

      Yến hội quá nửa, hoàng đế rời tiệc, bách quan càng cảm thấy bớt câu thúc, ào ào châu đầu ghé tai ngươi kính ta mời. Lúc này, vài đại thần nhàn thoại, nhắc tới trong Đôn Dương thành còn có chuyện hay khác.

      Nguyên lai Hoài An Hầu qua tuổi bốn mươi tuy rằng luôn luôn ở Đôn Dương Thành, nhưng xưa nay thích nhất du lịch tứ phương. Trước đó vài ngày, đến Túc Ninh Thành, chỗ Triêu Dương công chúa làm khách, ai biết cứ như vậy đối với vừa đúng tang phu ở goá lại nhất kiến chung tình, sau khi trở về liền thỉnh cầu Hoàng thượng gả Triêu Dương công chúa. Hoàng thượng chuẩn gả, cũng thỉnh Triêu Dương công chúa đến Đôn Dương, là để tùy ý thành hôn.

      võ tướng, phỏng chừng ngày thường là người tâm nhãn, ở đó trợn tròn mắt kỳ quái: "Thế cũng quá vội vàng, sao nhanh như vậy muốn thành thân?"

      Vài quan văn ở đó cười: "Lại tiếp a, chỉ có thể trách vị Hoài An Hầu này rất tài, tuy rằng qua tuổi bốn mươi, cũng chỉ kích trúng, là bội phục a!" Lời này vừa ra, tất cả mọi người nghe đều hiểu, trong lúc đó lộ ra vẻ mặt ái muội, lại khỏi hâm mộ bội phục.

      Diệp Tiềm đầu tiên nghe được bọn họ ở đó châu đầu ghé tai chút chuyện nhảm, cũng để ở trong lòng, nhưng sau khi nghe đến mấy chữ "Túc Ninh Thành " "Triêu Dương công chúa", đúng như là lấy đao chọc vào miệng vết thương, đau thể . Sau này lại nghe được cái gì tùy ý thành hôn, cái gì nhất kích trúng, càng giống như ngũ lôi oanh đỉnh, ngốc ở đó, sắc mặt xanh mét.

      Ngô Môn Trung thời theo Diệp Tiềm cũng làm quan, đêm nay hưng phấn, uống rượu, bỗng nhiên thấy thần sắc Diệp Tiềm như vậy, vội tới hỏi: "Ngươi làm sao?"

      Diệp Tiềm bàn tay to nắm chặt vỏ kiếm, nắm rồi nới ra, lại nắm chặt, hít hơi sâu, rốt cục : " có việc gì, ta có chút say, choáng váng đầu, về trước."

      Ngô Môn Trung cũng nghe được đám người vừa rồi kia nhảm, biết trong lòng dễ chịu, nhân tiện : "Ta cùng ngươi trở về."

      Diệp Tiềm miễn cưỡng nở nụ cười với Ngô Môn Trung, lắc đầu : " cần."

      Ngô Môn Trung cũng lo lắng Diệp Tiềm, muốn cùng rời , hai người vừa ra cửa, thấy nam tử qua tuổi bốn mươi, hình dung tiêu sái từ bên ngoài vào, vừa vào, mọi người đều vây lại chúc mừng. Diệp Tiềm quay lại, nhìn người kia cái, tâm gắt gao nhấc lên.

      nghe được quan viên gọi người này là "Hoài An Hầu ".

      Diệp Tiềm hít hơi sâu, chậm rãi ra khỏi Chính Dương Điện, xuyên qua cung điện nguy nga nhìn trăng tròn sáng tỏ như ngọc bầu trời.

      còn nhớ , nữ nhân kia từng , gả người, người để gả.

      Mới bao lâu, nàng nhìn trúng nam nhân khác, muốn lập gia đình sao?

      Lại nghĩ tới mọi người cái gì kích trúng, tâm bắt đầu phát khổ. Đó là nữ nhân của , nhưng lại nhanh như vậy có đứa của nam nhân khác sao?

      Lúc trước rời , còn hồn nhiên cho rằng có lẽ ngày, có thể trở về, trở lại bên nàng, ôm nàng, cùng nàng.

      tại tốt rồi, mộng tan nát, trở về được.

      rời khỏi Ngô Môn Trung, mình cầm theo kiếm, lên ngựa, chậm rãi dọc sông đào bảo vệ thành, bên bờ cành liễu buông xuống, vì thế lại nghĩ tới đêm nọ, nàng để cùng nàng nhìn liễu bên sông.

      Diệp Tiềm bên môi nổi lên chút cười lạnh, thầm nghĩ: Nàng tự mình đến, cần gì ta cùng nàng!

      Xuống ngựa, mình chọn ra chỗ yên lặng ngồi xuống, nâng tay lên, vói vào trong bụng, lấy ra cái bao vải, tầng tầng mở ra, bên trong là miếng vải hồng đào. Nhìn vật kiều diễm này, khỏi nhớ tới những chuyện hoang đường hai người từng làm nơi dã ngoại.

      cầm vật này, nhàng mở ra, tận cùng bên trong là sợi tóc đen, đó là lúc ly biệt lấy thanh kiếm.

      vỗ sợi tóc đen, trong lòng khó tránh khỏi thê lương, chớp mắt thậm chí muốn vung tay ném hết thảy xuống sông, nhưng chung quy vẫn luyến tiếc. Ngửa đầu nhìn sao đầy trời, vòng trăng sáng, dưới trời sao, người nọ tối nay ở nơi nào, còn nhớ được thiếu niên từng giày thêu cho nàng hay ?

      Diệp Tiềm mình ưu tư nhìn nước sông chảy xuôi, mãi cho đến lúc trăng lặn về tây mới đứng lên, lần nữa lên ngựa, về nhà. Đến đường cái ngoài cửa cung, lại vừa đúng nghe được vài quan viên vừa tan cuộc nghị luận, vẫn như cũ lại Hoài An Hầu và Triêu Dương công chúa.

      căn bản vốn muốn nghe, nhưng biết vì sao, lỗ tai lại cố tình giỏng lên, nghe nhất thanh nhị sở. Mấy người kia chỉ là vài tiểu lại vô danh, biết theo vị vương hầu nào vào yến hội của hoàng đế, lúc này ăn uống no đủ, cũng có đống lời muốn . Chỉ nghe trong đó người : "Ta nghe vị Triêu Dương công chúa kia giảo lệ cổ mị, biết khiến bao nhiêu vương hầu tướng lĩnh khom lưng đâu, sao thời lại nhìn trúng Hoài An Hầu già sắp chết kia?" Còn có đống chuyện chưa ra miệng, Hoài An Hầu là người nghe thế , mỗi ngày chỉ như nhàn vân dã hạc, học y thuật còn lên núi hái thuốc, nam nhân như vậy có thể làm cái gì, sao công chúa đẹp như vậy lại bị mù mắt mà gả cho người là nửa lão nhân?

      tiểu lại khác hắc hắc cười trộm, đắc ý : "Ngươi biết, ta nghe a, trưởng công chúa này trước kia trải qua chút việc, phải sáng sủa gì."

      Diệp Tiềm lúc trước nghe được cắn răng muốn , nhưng sau khi nghe lời này, lại giữ chặt dây cương muốn xê dịch.

      tiểu lại này vừa thốt lên xong, đương nhiên dẫn tới tiểu lại khác ào ào thúc giục: "Ngươi mau kể, đến cùng sao lại thế?" Dù là đại quan tiểu lại hay là dân chúng đầu đường, tất cả thích nhất là chuyện bát quái gió thổi nhà trống, tốt nhất mang chút sắc thái đào hoa, nghe trong khuê mật.

      Tiểu lại rung đùi đắc ý : "Các ngươi cũng biết chuyện năm năm trước tiên đế dẫn dắt cung nhân săn bắn, rồi bị man nhân vây bắt ?"

      vài người khác ào ào gật đầu: "Biết biết, trận đánh kia thảm, con rể của hàng xóm nhà ta cũng bỏ mình lúc đó."

      Tiểu lại lúc này cố ý hạ giọng : "Các ngươi biết, kỳ thực lần đó man nhân bao vây tiên đế Đại Viêm triều ta, vốn muốn bắt sống, lại vì giải vây, lúc đó liền dâng ra vị trưởng công chúa như hoa như ngọc này..."

      Diệp Tiềm nghe được lời này, trong lòng căng thẳng, trong đầu oanh tiếng, bỗng nhiên nhớ lại nữ nhân kia bên môi luôn có vẻ cười trào phúng, nhớ lại nàng vung bút, nhớ lại nàng cầm kiếm trong tay. từng cảm thấy nữ nhân kia như sương như khói, thấy , nỗ lực tới gần, lại vĩnh viễn biết tâm nàng.

      Nhưng giờ này khắc này, bỗng nhiên cảm thấy mình lại buồn cười chậm hiểu như vậy. tiểu nô trong mắt chỉ có chủ nhân dã muôn phương, nhưng tâm chủ nhân sớm vượt thiên sơn vạn thủy, trải qua ánh đao kiếm vũ, để lại từng vết thương.

      Diệp Tiềm nghĩ thế, trong tay tự giác dùng sức, lúc dùng sức con ngựa chấn kinh, hí tiếng, vì thế vài tiểu lại kia đột nhiên phát hoảng, vội nhìn sang Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm ruổi ngựa tiến lên, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vài tiểu lại, rút trường kiếm ra, thanh lạnh lùng : "Các vị rất hưng trí a, canh bốn còn ở trong này chuyện phiếm."

      Đám tiểu lại có người mắt sắc, lập tức nhận ra đây là thiếu niên tướng quân Diệp Tiềm mới phong, vì thế rất nhanh nhớ lại Diệp Tiềm này ngày xưa vừa đúng là gia nô của Triêu Dương công chúa, tức thời sợ tới mức muốn tiểu ra quần, vội quỳ xuống: "Tướng quân tha mạng a! Tiểu nhân cũng dám vọng luận thị phi nữa!"

      Vài tiểu lại khác thấy vậy, cũng trắng bệch mặt, ào ào quỳ xuống khóc cầu xin tha.

      Diệp Tiềm biết vài tiểu lại này bất quá là lắm mồm thôi, trong lòng tuy rằng bốc lửa giận, nhưng cũng lười so đo cùng mấy người này, chỉ trầm mặt : "Các ngươi nhớ kỹ, từ đây về sau được nghị luận thêm, bằng , như cái áo này." đến đây, trường kiếm như gió, trường bào của tiểu lại vừa đến bí văn khuê các bị đứt.

      Vài tiểu lại trắng mặt há miệng, ào ào khóc cầu xin tha mạng, Diệp Tiềm lúc này mới buông tha, thẳng về nhà.

      PS: Ta thấy chuyện cũ của công chúa cũng có gì ghê gớm đâu nhỉ? Các nàng thấy sao?
      amandatruc, minhhanhng, HangVO921 others thích bài này.

    3. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Nếu đặt vô trường hợp TD là công chúa bình thường, ko có chí lớn hay thanh cao sao. Nhưng mà ác ở chỗ là tâm tính TD cao ngạo, với lại trong truyện cũng miêu tả nàng là người có tài nên việc bị làm nhục cũng giống như môt người đáng lẽ là con cưng của trời, sở hữu tất cả chỉ trong lúc đánh mất mọi thứ, từ đó đâm ra tâm lí hận đời cũng có thể chấp nhận. Thời cổ đại trinh tiết, danh tiếng cũng quan trọng như mạng sống, Triêu Dương chết cũng đựơc coi như có phần mạnh mẽ. Nhưng nguời như TD mình thực thích lắm, vì tâm tính nàng ta quá cao ngạo.
      Thaohoang13Chris_Luu thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Người cũ của triêu dương là ai nhỉ? Chủ nhân trước đây của cây kiếm đó.. Có phải là hoàng thượng vì mạng sống nên để bị chà đạp,từ 1 công chúa được cưng chiều, sau 1 đêm trở thành người bị coi rẻ,biết mình cho dù có tài đến đâu cũng chỉ là quân cờ trong tay vua->cũng khó sống. Với lại bị cưỡng hiếp vượt qua được để sống tốt cũng giỏi rồi.
      hikari2088heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 44 Bị ép hôn

      Triêu Dương công chúa thân thâm y, dung mạo vẫn tú lệ như cũ, bớt vài phần mị, thêm vài phần đoan trang và mộc mạc. Xuống xe ngựa, người hầu và thị nữ vây chung quanh, chậm rãi vào Chính Dương cung.

      Thiên tử vốn sửa áo muốn Thừa Quang điện của Diệp phu nhân, nghe Triêu Dương công chúa đến, vội tiến đến nghênh đón. Tỷ đệ lần trước gặp nhau hơn năm năm, thời gặp lại, đều hết sức vui mừng.

      Triêu Dương công chúa thấy đệ đệ hăng hái, giơ tay nhấc chân là uy nghi thiên thành của đế vương, khỏi gật đầu tán thưởng: "A Trệ, giờ ngươi rất tốt."

      Triệu Trệ nghe tỷ tỷ như vậy, mặt lên ý cười: "Tỷ, Trường Vân sắp lâm bồn, người theo ta cùng qua xem thế nào?"

      Triêu Dương công chúa nghe được tin tức này, cũng kinh hỉ ngoài ý muốn, gật đầu : "Được, chúng ta cùng nhau qua."

      Triệu Trệ cúi đầu, chỉ thấy thâm y quấn lấy thân hình vẫn mạn diệu như cũ, nhưng bụng hơi lộ ra, người sáng suốt vừa thấy liền biết nàng tất nhiên mang thai mấy tháng. trong mắt hơi tìm tòi nghiên cứu nhìn sang: "Tỷ, hóa ra lời đồn phố là ?"

      Triệu Trệ tin, tỷ tỷ ánh mắt luôn rất cao, sao có thể coi trọng Hoài An Hầu lão gia nhàn vân dã hạc đâu? Người này đều đủ tuổi làm cha bọn hộ rồi?

      Triêu Dương công chúa mặt nhất thời lên vui, nhíu mày : "A Trệ, từ khi nào ngươi bắt đầu đợi tin đồn đãi đầu đường?"

      Triệu Trệ thấy tỷ tỷ giận tái mặt, vội nghiêm mặt, tiến lên kéo tay Triêu Dương công chúa : "Ta chỉ là quan tâm ngươi a, vất vả Bình Tây Hầu mất, ngươi có thể càng tiêu diêu tự tại, thế nào lại gả để cho bản thân thêm trói buộc đây?"

      Triêu Dương công chúa lại bỏ qua việc này đề cập tới: "Việc này về sau ta tự nhiên tỉ mỉ, thời chúng ta vẫn nên xem Trường Vân ."

      Triệu Trệ nghe vậy, vội vàng phải, vì thế cẩn thận tự mình đỡ Triêu Dương công chúa lên liễn xa, sau đó cùng nàng ngồi chung liễn xa Thừa Quang điện. Dọc đường bởi vì lo lắng tỷ tỷ có mang quen ngồi xe, sợ động thai khí, riêng sai người chậm.

      Triêu Dương công chúa thấy đệ đệ ngày xưa lỗ mãng ngạo khí, hôm nay cẩn thận chu đáo như thế, trong lòng nghĩ có lẽ là vì Trường Vân có thai. Quả nhiên nam nhân làm cha liền hiểu chuyện rất nhiều.

      Ở đây tỷ đệ hai người chậm rãi Thừa quang điện, Diệp Trường Vân nằm ở giường sinh, gian nan thống khổ chịu đau đớn. Trong miệng nàng ngậm nhân sâm, dùng ánh mắt khát vọng nhìn ra cửa sổ, chờ thiên tử đến. Nàng hi vọng nàng sinh hạ long tử, ngời thứ nhất nhìn thấy long tử đó phụ thân đế vương cửu ngũ chí tôn của .

      Nhưng mãi cho đến lúc dưới thân càng đau đớn, nàng nhịn đến khó có thể chịu được, lôi kéo tay thị nữ đau đớn hỏi: "Hoàng thượng... Hoàng thượng tới chưa?"

      Thị nữ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Phu nhân, Hoàng thượng tới, lập tức đến..."

      Diệp Trường Vân thất vọng khóc rống, tê tái kêu lên: "Hoàng thượng đâu, Hoàng thượng sao còn chưa đến..." Nàng cảm thấy có gì ngoài ý muốn phát sinh, bằng vì sao Hoàng thượng chưa đến.

      Thị nữ và bà mụ đều hoảng hốt, vội trấn an nàng, bảo nàng tiết kiệm khí lực: "Hoàng thượng ở liễn xa tới bên này..."

      Vì trấn an, Diệp Trường Vân tiếng khóc dần dần biến thành tê thanh liệt phế, bà mụ cũng cuống quít chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa.

      rối ren, tiếng trẻ con vang vọng khóc nỉ non ở phòng sinh vang lên, bà mụ kiểm tra thân thể đứa bé rồi, mừng như điên : "Chúc mừng phu nhân, là tiểu Hoàng tử!" Tiếp chúc mừng vang lên chung quanh.

      Nhưng Diệp Trường Vân suy yếu vô lực nằm ở đó, sợi tóc ẩm mồ hôi dính ở mặt tái nhợt, chút ý cười đều có.

      hai mắt nàng cơ hồ mất tiêu cự, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ vì sao Hoàng thượng tới kịp thời rồivì sao đến bây giờ còn chưa tới.

      Mà lúc Hoàng thượng đỡ tỷ tỷ Triêu Dương công chúa chậm rãi vào Thừa Quang điện, Tiểu Hoàng tử thanh lý sạch , quấn bọc cẩn thận ngủ say.

      Hoàng thượng từ trong tay nhũ mẫu tiếp nhận tiểu Hoàng tử, thất mặt nhiều nếp nhăn hồng, khỏi nhíu mi, với Triêu Dương công chúa: "A tỷ ngươi xem, tiểu oa nhi này thế nhưng sinh ra xấu như thế, đâu có giống ta nửa phần?"

      Diệp Trường Vân bên trong cơ hồ mê man nghe được lời ấy, ngực ngậm búng máu suýt phun ra.

      Triêu Dương công chúa trách cứ liếc cái, từ trong lòng tiếp nhận Tiểu Hoàng tử, cười : "Ngươi cần loạn, nghe tiểu oa nhi vừa sinh hạ đều như vậy, lớn lên tốt rồi."

      Hoàng thượng nghe xong lời này, mới : "Như thế hoàn hảo, chỉ ngóng trông quá mấy ngày có chút giống ta." đến đây, tỷ đệ hai người bắt đầu ngắm yiểu Hoàng tử ngủ.

      Nhìn lát, Triêu Dương công chúa mới nhớ ra: "Trệ, ngươi vào nhà, xem Trường Vân tỉnh chưa "

      thị nữ của Diệp Trường Vân bước lên phía trước : "Phu nhân luôn luôn tỉnh, là phải đợi Hoàng thượng."

      Hoàng thượng nghe vậy, giận tái mặt với thị nữ: "Sao sớm?"

      Thị nữ nghe xong, sợ tới mức vội quỳ xuống thỉnh tội.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, đạm thanh : "Hoàng thượng, ngài ở trong này xem Tiểu Hoàng tử, nàng ấy là thị nữ nào dám lung tung, cũng phải lúc ngươi phát giận, nhanh vào xem Trường Vân ."

      Hoàng thượng nghe xong, mới chuyển giận thành vui, phất áo choàng vào nhà, được nửa, lại trở về dặn Triêu Dương công chúa: "A tỷ, ngươi có mang thai, vạn vạn nhớ phải cẩn thận, nếu mệt mỏi, về trước nghỉ ngơi."

      Triêu Dương công chúa trong lòng ấm áp, gật đầu cười : "Ta đương nhiên biết."

      Bên này Hoàng thượng vào trong phòng, chỉ cảm thấy mùi máu tươi nồng đậm khó ngửi, cúi đầu nhìn, thấy Diệp Trường Vân tái nhợt bất lực nằm trong chăn gấm, chăn gấm màu đỏ ánh vàng làm khuôn mặt nhắn trắng bệch càng tinh xảo khéo léo.

      tiến lên thương tiếc vuốt ve khuôn mặt kia, ôn thanh : "Nàng hôm nay phải chịu khổ."

      tiếng an ủi này, Diệp Trường Vân nhất thời rơi lệ đầy mặt, khóc lê hoa mang vũ: "Hoàng thượng, nô tì sinh long tử cho ngài..."

      Hoàng thượng vội giúp nàng lau lệ: "Trường Vân, khóc, trẫm thấy rồi."

      Bên này hai người ôn thanh nhuyễn ngọc, Triêu Dương công chúa nghĩ bọn họ tất nhiên có rất nhiều lời muốn , lại thấy Tiểu Hoàng tử ngủ say, liền cáo lui trước.

      ================================

      Phu nhân Diệp Trường Vân sinh hạ long tử, thiên tử mừng rỡ, ban thưởng tên Hú, lập tức viết chiếu thư lập làm Thái tử, cùng phong Diệp Trường Vân làm hậu. Vì nâng đỡ thế lực Thái tử, đem các huynh trưởng của Diệp Trường Vân triệu nhập Đôn Dương Thành, đều phong thị trung và thiếu úy chờ chức quan, lại đề bạt Diệp Tiềm làm khinh xa tướng quân, trong thời gian ngắn, Diệp gia cả nhà đều làm quan, thậm chí cả phu gia của nữ nhi Diệp gia gả ra ngoài cũng đều được đề bạt. Nữ nhi Diệp gia chưa gả ra ngoài ào ào được quan lại ở Đôn Dương Thành cầu gả, đại tỷ nhị tỷ đều lập gia đình, thể thay đổi, tam tỷ Diệp Mật Yên hứa gả cho thái bộc Trần Hiếu Vận tằng tôn của khai quốc công thần Trần Bình.

      Nhưng nhìn hết thảy, Diệp Trường Vân dù vui mừng rất nhiều cũng có tâm thôi. ngày, nàng triệu đệ đệ Diệp Tiềm đến, thương lượng cùng : "Tiềm, ngươi mười tám tuổi, phải thành gia. Giờ ngươi vừa ý nương nhà ai, cho tỷ tỷ."

      Nhưng Diệp Tiềm vừa nghe lời này, sắc mặt liền khó coi : "Tỷ, ngươi cần quan tâm ta, ta có chủ ý."

      Diệp Trường Vân sớm dự đoán như vậy, tức thời cười lạnh tiếng : "Ngươi có thể có chủ ý gì, vẫn lòng nhớ kỹ chủ tử công chúa kia!"

      Diệp Tiềm nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống, đanh giọng : " thế nào?"

      Diệp Trường Vân nghe dám già mồm với mình, nâng tay định cho cái tát, nhưng vẫn còn chưa xuống tay lại thu về, sau đó bi thương ngồi rơi lệ.

      Diệp Tiềm luôn luôn tốt với tỷ tỷ, lúc này thấy tỷ tỷ bỗng nhiên khóc lóc, chân tướng, vội trấn an: "Tỷ, ngươi làm sao?"

      Diệp Trường Vân nừa quệt nước mắt vừa : "Diệp Tiềm, ngươi chỉ nghĩ tỷ tỷ ngươi làm hoàng hậu, nhà chúng ta nhất thời hiển hách, nhưng nào biết đâu rằng trong lòng tỷ tỷ khổ sở!"

      Diệp Tiềm nhíu mày, ôn thanh : "Tỷ tỷ, ngươi có tâm , với ta ."

      Diệp Trường Vân thấy Diệp Tiềm như thế, thu nước mắt, thở dài : "Tuy rằng thời ta là hoàng hậu, Hú Nhi cũng là Thái tử, nhưng ngươi phải biết rằng, hậu cung mỹ nữ như mây, Hoàng thượng còn niên thiếu, cho tới bây giờ phải là người thay đổi đâu."

      Diệp Tiềm nghe xong, cúi đầu trầm mặc. Việc hậu cung, tuy rằng hiểu lắm, nhưng cũng biết từ xưa đế vương phong lưu, tam cung lục viện phi tần đông đảo, hoàng đế có khả năng đem cả trái tim đặt ở người tỷ tỷ.

      Diệp Trường Vân thấy đệ đệ có thể nghe vào lời của mình, rất là vừa lòng, nhưng mặt vẫn lạnh lẽo ai uyển như cũ: "Ta nghe , gần đây trong cung lại mới vào vị mỹ nhân họ Trần, Hoàng thượng rất thích."

      Diệp Tiềm nghe vậy, đạm thanh an ủi: "Tỷ tỷ cần sầu lo, ngay cả đông mỹ nhân, nhưng tỷ tỷ thời là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên cùng người khác bất đồng."

      Diệp Trường Vân lại cười lạnh tiếng: "Lời tuy như thế, nhưng hậu vị của ta do Hoàng thượng ban, nếu có ngày nghịch long lân, dù muốn lấy lại hậu vị, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."

      Diệp Tiềm nhìn chằm chằm tỷ tỷ, hỏi: "Tỷ tỷ, vậy ngươi phải như thế nào?"

      Diệp Trường Vân đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ, hai mắt sâu xa, nàng nở nụ cười, hạ giọng : "Gần vua như gần cọp, muốn lâu dài, tất phải thăm dò bản tính con cọp này."

      Diệp Tiềm mím môi .

      Diệp Trường Vân quay đầu, nhíu mày, thanh lạnh lùng : "Ngươi cũng biết, lúc đó bình loạn Trấn Bắc hầu, đại tướng quân Hàn Dạ kia vì sao lệnh cho ngươi chỉ dẫn tám trăm quân sĩ xâm nhập vào lòng quân địch?"

      Diệp Tiềm với việc này sớm có nghi ngờ, lúc đó cửu tử nhất sinh, cơ hồ mệnh chỉ đường tơ, cuối cùng có thể thoát hiểm rồi còn sống lập kỳ công, là may mắn. cùng Hàn Dạ thường ngày cừu oán, vì sao người này đối đãi mình như thế ?

      Diệp Trường Vân mắt thâm trầm: "Kỳ thực đây đều là Hoàng thượng ra lệnh."

      Diệp Tiềm nghe vậy chấn động, nhíu mày : "Vì sao?"
      Vân Kibo, amandatruc, minhhanhng23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :