1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 41 Nàng sao có thể vô tình như thế

      mùi hương xông vào mũi, Diệp Tiềm nhíu mày nhìn nữ nhân quyến rũ xinh đẹp trước mắt, trầm giọng hỏi: "Sao ngươi lại tới nơi này?" Khi tiếng ra miệng, mới nghe thấy thanh mình khàn khàn.

      Nhắm mắt lại, cảm thấy chỗ bụng có cái gì nổi lên, đó là loại khát vọng thong thả dâng trào, giống như mây khói tràn ngập, rất nhanh lan tràn toàn thân, rót vào tứ chi bách hải, thức tỉnh tay chân vốn vô lực, cũng thức tỉnh ham muốn tiềm trong cơ thể.

      thở dốc dồn dập, hai mắt phảng phất muốn phun lửa. Hạ thể bắt đầu bành trướng cứng rắn đến chỗ cất chứa, vội vàng hi vọng tìm nơi mềm mại ướt át tiến vào, đâm thẳng về phía trước.

      Bích La phu nhân lắc lắc eo thon đến trước mặt , ngón tay ngọc tinh tế mềm mại xoa khuôn mặt như đao tạc: "Tiềm, đây vốn là phòng của ta."

      Trong lòng Diệp Tiềm phản cảm, muốn tránh, nhưng là lại tránh nổi.

      Bích La phu nhân nâng môi cười, trăm mị tùng sinh: "Ngươi có phải ở chỗ này chờ ta lâu?"

      Diệp Tiềm trong mắt lộ ra chán ghét chút nào che giấu, cắn răng muốn đứng lên, nhưng lại dùng nổi nửa phần khí lực.

      Bích La phu nhân thấy như vậy, khẽ cười : " cần uổng phí khí lực, vừa rồi trong ngọn nến này bỏ thêm hương, gọi là cúc ngưng." Là tinh cúc ngưng kết, đây là bí bảo của hậu duệ quý tộc hào môn Đại Viêm, chuyên dùng để đối phó trai lơ tiểu quan nghe lời. Trúng hương này, tứ chi mệt mỏi cả người bủn rủn, nhưng dưới thân dâng trào, lại có thể giúp hưng phấn.

      Diệp Tiềm cũng biết cúc ngưng ra sao, nhưng nghe Bích La phu nhân , cũng biết tình cảnh mình lúc này tất nhiên có liên quan với cúc ngưng. trừng mắt hừ lạnh tiếng, quay mặt , ngấm ngầm ngưng tụ khí lực.

      Bích La phu nhân thản nhiên khẽ cười: "Tiềm, ta biết trong lòng ngươi thích, nhưng mà ngươi vì sao thử nhấm nháp chút hương vị khác? Có lẽ có ta rồi, ngươi mới biết nữ tử thế gian chẳng phải chỉ có tư vị."

      đến đây, Bích La phu nhân tiến lên, môi đỏ hơi mở lộ ra hàm răng nhàng cắn cắn khuôn mặt kiên nghị của Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm nghe thấy lời ấy, hừ lạnh tiếng, lại cắn răng để ý tới.

      Bích La phu nhân thấy vậy, ngừng động tác, bàn tay thương tiếc vuốt ve mi nhíu chặt, đôi môi phun ra lời vô tội: "Tiềm, ngươi mất hứng, phải ? Ta biết ngươi giận ta, nhưng đưa ngươi đến chỗ ta cũng là ý tứ của chủ nhân ngươi a."

      Diệp Tiềm nghe thế, bỗng nhiên ngừng thở, nhíu mi nhìn kỹ nàng.

      Sóng mắt Bích La phu nhân di động, ôn nhu : "Nàng ngươi kính cẩn nghe lời như trước kia, cho nên mới đưa ngươi cho ta."

      Diệp Tiềm muốn tin lời nàng, nhưng tâm phảng phất như bị ong châm, đau đớn chua xót chậm rãi tràn ra.

      Bích La phu nhân vừa lòng nhìn trong mắt thiếu niên toát ra đau đớn, nở nụ cười: "Nếu phải chủ nhân ngươi cho phép, ngươi sao có thể xuất trong phòng đây?"

      Lời này vừa ra, Diệp Tiềm chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì ầm ầm sập xuống.

      Đúng rồi, nếu phải nàng cho phép, Mính Nhi sao có thể dẫn mình vào nơi này? Lúc này nhớ lại thần thái Mính Nhi lúc trước, hẳn biết rồi!

      Bích La phu nhân ngón tay ngọc thon thon ôm cổ Diệp Tiềm, tư thái mảnh mai: "chủ nhân nhẫn tâm kia đưa ngươi cho ta, ngươi cần gì phải cuồng dại nhớ nàng, đêm nay lần đêm xuân cùng ta, ngươi biết ta rất tốt. Đến lúc đó, dù ta đuổi ngươi có lẽ cũng muốn chạy đâu."

      Diệp Tiềm gắt gao nhắm con ngươi lại, yên lặng nhấm nháp tư vị tim bị thanh đao cắt vào.

      Bích La phu nhân nhàng thay Diệp Tiềm cởi quần áo, lộ ra ngực trần tinh tráng. Nàng tán thưởng tựa vào trong ngực , thở dài: "Tiềm, tim ngươi đập nhanh..." Má phấn ở trong ngực cọ xát, ngọc thủ lại chậm rãi hạ xuống, nhàng trêu chọc phen, cuối cùng bắt được chỗ Diệp Tiềm dâng trào. Cảm giác được dâng trào kia nóng cứng, thô dài ai theo kịp, nàng nhịn được vừa lòng hít hơi, phảng phất như mê: "Tiềm, ta muốn ngươi, muốn lâu."

      Đêm mê ly, trăng thanh lãnh, bên trong nhu hương triền miên, dưới thân thiếu niên nóng bỏng thở dốc trêu chọc tâm nàng, đêm nay nàng cưỡi ở người thiếu niên tinh tráng này, hoàn thành giấc mộng có từ lâu.

      Nhưng đúng lúc này, nàng vốn tưởng rằng Diệp Tiềm vốn như sơn dương đợi làm thịt, bỗng nhiên nâng tay, đẩy nàng ra xa.

      Bích La phu nhân thân hình mềm mại chật vật ngã mặt đất, dám tin nhìn Diệp Tiềm: "Diệp Tiềm? Ngươi?"

      thái dương Diệp Tiềm có mồ hôi chảy xuống, nhưng cắn răng đứng lên, tự lấy tay ấn lưng ghế, nỗ lực chống đỡ thân thể: "Ta tuyệt cùng ngươi..."

      Bích La phu nhân nhìn chằm chằm bộ dáng gian nan của , bỗng nhiên phát ra cười lạnh: "Ngươi cho là ngươi ra ngoài được sao?" xong, nàng đứng lên, tún cánh tay Diệp Tiềm kéo mạnh, miệng kiều châm chọc : "Ngươi thủ thân vì ai, vì công chúa vô tình kia sao, nàng sớm cần ngươi nữa!"

      Diệp Tiềm vạn nghĩ tới nàng nhìn mảnh mai như vậy thế nhưng có khí lực bực này, cố tình vừa rồi vất vả ngưng tụ khí lực vừa đẩy ra tiêu hao còn, lúc này vô lực chống lại, bị nàng đẩy ngã xuống giường.

      Bích La phu nhân đắc ý nở nụ cười, quyến rũ cởi sa y, lắc lắc vòng eo khêu gợi, lộ ra thân thể phong tình vạn chủng: "Diệp Tiềm, hôm nay ngươi chỉ có thể làm nam nhân của ta."

      Diệp Tiềm cắn răng, hai tay nắm chặt chăn gấm, mắt tóe ra lửa.

      Bích La phu nhân chậm rãi trèo lên, nhàng di động kiều mông, ngồi ở bên cạnh Diệp Tiềm, tay bắt lấy nam căn của Diệp Tiềm.

      Con ngươi Diệp Tiềm cơ hồ muốn toát ra lửa, ngay lúc bất đắc dĩ, bỗng nhiên đụng đến ngọc chẩm phía sau. Vì thế nỗ lực nhặt lên, giơ lên cao hung hăng đập vào Bích La phu nhân.

      Bích La phu nhân kịp phòng bị, thế nhưng vừa vặn bị đập trúng, nhất thời trước mắt tinh quang hỏa hoa, nàng vuốt máu chảy trán, dám tin nhìn Diệp Tiềm: "Diệp Tiềm, ngươi rất lớn mật, cũng dám -- "

      chưa dứt lời, Diệp Tiềm dùng hết khí lực cả người, nhấc chân đá cái.

      Kỳ thực lực đạo Diệp Tiềm cũng lớn, nhưng nỗ lực đá ra, Bích La phu nhân vừa vặn bị đá trúng ngực, nàng ngồi bên giường, tức thời chật vật ngã xuống đất.

      Diệp Tiềm ồ ồ thở hào hển, đầy người mồ hôi, lấy nước trà sớm lạnh như băng bên cạnh, sảng khoái uống ngụm, đem nước trà còn thừa đổ vào mặt, ngực.

      nước trà lạnh lẽo ngấm vào, bình ổn nhiệt độ thân thể, dần dần khôi phục khí lực, khát vọng trong bụng cũng dần dần rút .

      Nhưng lúc này trong lồng ngực bốc lên lửa giận tận trời cùng -- bi phẫn.

      Triêu Dương, nàng sao có thể đối đãi như thế?

      Ở trong lòng nàng, ta cùng với Phủ Đào, Phẩm Liên cũng khác phải , có thể mặc cho nàng tùy ý tặng cho người khác?

      Diệp Tiềm trầm, lấy quần áo hỗn độn bên tùy ý phủ lên người, xoay mặt ra khỏi phòng, đường để ý thị nữ, thị vệ sợ hãi cản lại, xông thẳng đến khuê phòng của Triêu Dương công chúa.

      Trong khuê phòng, Triêu Dương công chúa ở sau tú bình, tựa nghiêng vào sạp, say rượu, quần áo nửa cởi, hai mắt khép mê ly. Cẩm Tú bên cạnh cầm quạt tròn quạt cho công chúa, bỗng nhiên thất Diệp Tiềm lỗ mãng xâm nhập, vội buông quạt, trầm giọng hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi đây là làm gì, sao dám cả gan tự tiện xông vào?"

      Mính Nhi thấy Diệp Tiềm thế tới rào rạt sắc mặt biến thành màu đen, hoảng hốt bước lên ngăn ở phía trước Diệp Tiềm: "Diệp Tiềm, ngươi chạy đến đây làm gì?"

      Diệp Tiềm hai tròng mắt đầy máu, ngoan lãnh nhìn chằm chằm Mính Nhi, lạnh lùng : "Tránh ra."

      Mính Nhi bị bộ dạng dọa phát hoảng, vẫn cứng rắn đứng tại chỗ, cứng rắn : " tránh, ngươi cút ra ngoài cho ta! Nơi này là khuê phòng công chúa, đâu phải chỗ cho ngươi xông vào!" Kỳ thực nàng thấy Diệp Tiềm chỉ lung tung quấn cái tiết khố, ngực trần, tóc đen ướt nhẹp hỗn độn dính vai lưng, cho rằng và Bích La phu nhân thành việc, khỏi muốn tránh ra.

      Nhưng ai ngờ lúc này Diệp Tiềm chẳng phải tiểu quan xưa nay biết nghe lời, nàng chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên cái, dưới chân lảo đảo, vừa nhìn lên, thấy Diệp Tiềm đẩy mình sang bên, chạy thẳng tới trước mặt Triêu Dương công chúa.

      Thân ảnh như sắt, mang theo khí thế lạnh thấu xương, ngập trời tức giận, đứng ở trước mặt Triêu Dương công chúa say lờ đờ mông lung, nghiến răng nghiến lợi : "Nàng -- nàng -- "

      hai chữ, Tiềm, thế nhưng biết ra lời kế tiếp như thế nào.

      Hận, nàng sao có thể đối đãi như thế.

      Nhưng lại sợ, sợ nàng tính tình lạnh bạc như vậy, tổn thương .

      Triêu Dương công chúa mở mắt say, phảng phất lúc này mới nhìn thấy người trước mắt, hé môi đỏ, thanh thấp lạnh như rượu hoa quế cuối mùa thu: "Tiềm, là ngươi..."

      Diệp Tiềm trong mắt cơ hồ phun máu, nhìn chằm chằm nữ nhân vô tình, từng chữ từng chữ tê liệt hỏi: "Triêu Dương, nàng đưa ta cho Bích La phu nhân?"

      Triêu Dương công chúa nghe xong lời này, vân đạm phong khinh cười cười, vẫn còn say dựa vào sập, gật đầu : "Đúng vậy."

      Diệp Tiềm dám tin lắc đầu, cắn răng cười lạnh: "Nàng đến cùng coi ta là gì!"

      Triêu Dương công chúa nghe xong, trong men say mông lung định vươn tay bắt lấy bóng dáng trước mắt, miệng lẩm bẩm : "Ngươi đừng nóng giận, Tiềm, phải chỉ đưa cho nàng ấy, đêm mà thôi..."

      Nàng ngón tay dài như cọng hành, thon thon duỗi ra, năm cái móng hồng diêm dúa xinh đẹp, nhưng vươn tay lại chạm được Diệp Tiềm trong gang tấc, cuối cùng cũng chỉ có thể vô lực buông xuống.

      Nếu bình thường, Diệp Tiềm sao có thể nhịn được, hản là sớm tiến lên ôm bàn tay trắng nõn vào lòng, tận tình che chở.

      Nhưng thời, thời trừng mắt lạnh lùng nhìn hết thảy, tuyệt vọng lắc đầu: "Triêu Dương công chúa, nàng quả nhiên là trưởng công chúa tôn quý nhất Đại Viêm triều, ở trong mắt nàng, thế gian hết thảy bất quá là phù hoa mây khói. Ta Diệp Tiềm nho , sao có thể vào mắt nàng."

      môi cương nghị xả ra ý cười trào phúng lạnh như băng: "Bất quá đêm mà thôi, đêm!" rốt cục khắc chế được tiến lên, hai tay túm chặt bờ vai nàng đơn bạc, giọng căm hận : "Nàng đến cùng có tim hay ?"

      Triêu Dương công chúa tóc mây bị lay động tán loạn, hai mắt mê say dần dần ràng lên.

      Mính Nhi thấy vậy, có chút nhìn được, tiến lên : "Diệp Tiềm, công chúa đối với ngươi luôn luôn sủng ái có thêm, thời cho ngươi hưởng diễm phúc bực này, ngươi có tư cách gì ở trong này kêu gào với công chúa?"

      Nàng vừa ra, mâu quang Diệp Tiềm sắc bén như đao kiếm phóng tới, nàng lập tức ngừng tiếng, nhìn nhìn Cẩm Tú, ý bảo nàng lên.

      Nhưng Cẩm Tú cũng động, nàng cúi đầu, cẩn thận hầu hạ Triêu Dương công chúa, cái gì cũng .

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, nhìn khuôn mặt thiếu niên dữ tợn gần ngay trước mắt, nàng từ say rượu tỉnh táo lại, môi quyến rũ mím chặt, lời nào.

      Diệp Tiềm nắm chặt vai nàng, ngón tay cơ hồ muốn nhập vào xương thịt nàng, căm hận chất vấn: "Nàng sao có thể vô tình như thế!"

      Triêu Dương công chúa thấp lạnh nở nụ cười, nâng tay vuốt tóc mai lõa xõa, ôn thanh : "Tiềm, ta xưa nay vẫn như vậy, ngươi cũng biết."

      Diệp Tiềm sửng sốt, ngơ ngác nhìn nàng.

      Triêu Dương công chúa nâng tay mềm lên, mở hai tay cứng đờ, nhàn nhạt : "Ngươi nếu muốn nghe theo mệnh lệnh của ta, muốn hầu hạ Bích La phu nhân, với ta là được, ta cũng miễn cưỡng ngươi."

      Diệp Tiềm ánh mắt lợi hại nhìn kỹ đôi mắt nàng, phảng phất muốn nhìn vào trong lòng nàng.

      Nhưng Triêu Dương công chúa trong mắt phượng như khói như sương, như thu thủy, nhìn thấu -- cho tới bây giờ đều nhìn thấu.

      Triêu Dương công chúa đứng lên, đầy mặt chán chường : "Ta mệt mỏi, nếu ngươi có chuyện gì, xuống nghỉ ngơi ."

      Diệp Tiềm cứng ngắc đứng lên, con ngươi hàm chứa đau đớn nhìn chằm chằm nữ tử lâu, cuối cùng quay đầu ra ngoài.

      Từ sau đêm đó, Diệp Tiềm về nhà, nhốt mình trong phòng, luôn đóng cửa ra. Mặc cho Diệp ma ma gọi ở ngoài cửa, cũng phát ra lời.
      Vân Kibo, amandatruc, HangVO920 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Đau lòng, mà vẫn bỏ được cơ.
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 42 Kiếm của mỹ nhân

      Trong những ngày hè này, chuyện lớn nhất thành Túc Ninh đó là Hầu gia của Bình Tây Hầu phủ hoăng (qua đời). Đầu đường đồn thổi, Hầu gia bị bệnh sạch , lại nghe đồn , Hầu gia kỳ thực vì tiểu quan qua đời thương tâm mà chết, dù sao bất kì lời đồn nào, cũng phải chuyện quang minh. Bất quá cũng có gì đáng ngại, ai cũng biết vị Hầu gia này là đại cữu tử của đương kim thiên tử, vì thế thiên tử mặc dù ở xa, vẫn dựa theo lễ tiết phái văn võ đại thần đến phúng viếng, cũng ban thưởng đồ vật. Lễ tang xong, Phùng Đào con trai duy nhất của Bình Tây Hầu Phùng Kiệt tập tước vị, trở thành Bình Tây Tiểu Hầu Gia.

      Triêu Dương công chúa trong đêm trở thành vị vong nhân (góa chồng), nàng sai người thu thập chỉnh tề di vật của Hầu gia và Lộng Ngọc, để ở Lạc Lâm uyển, sau đó triệt đóng đại môn Lạc Lâm uyển, từ đây nơi này trở thành biệt uyển bỏ hoang.

      Tiểu Hầu Gia tuổi , theo bên người Triêu Dương công chúa, ngửa mặt hỏi: "Mẫu thân, phụ thân mất, người tái giá với người kia, rời khỏi nơi này?"

      Triêu Dương công chúa ngồi yên, sờ sờ khuôn mặt non nớt của Phùng Đào, nở nụ cười: " gả, mẫu thân có ai để gả, cũng muốn gả."

      đến đây, thị vệ Diệp Tiềm cách đó xa vừa đúng nghe được, ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Triêu Dương công chúa bạch y trong suốt lượn lờ, so với ngày xưa nhã mị cũng là có phong vị khác. Hiểu ra câu kia của nàng, mặt mày quạnh quẽ.

      Triêu Dương công chúa nắm tay Tiểu Hầu Gia rời , lơ đãng liếc nhìn Diệp Tiềm.

      biết từ lúc nào, thiếu niên non nớt trưởng thành làm nam nhi đỉnh thiên lập địa, đứng sừng sững ở nơi đó, phảng phất có thể chống đỡ trời đất.

      Thu hồi ánh mắt, bên môi nàng tràn ra chút cười, trong lòng thở dài nhàn nhạt tiếng. Lúc Bích La phu nhân vấp phải trắc trở lại chịu nổi rời từng , Diệp Tiềm ban đầu là hạ nhân, cùng với thời gian, càng khó ước thúc.

      Hoặc là giết trừ hậu hoạn, hoặc là giúp đỡ nâng cao đến cửu thiên.

      Lúc lơ đãng, tâm tư định, Triêu Dương công chúa đạm thanh phân phó Cẩm Tú: "Buổi chiều, bảo Diệp Tiềm đến thư phòng."

      Cẩm Tú nghe vậy sửng sốt, trải qua kiện Bích La phu nhân, lại đúng lúc Hầu gia hoăng, hỗn loạn nhiều việc, công chúa cực kỳ rối ren, luôn gặp Diệp Tiềm.

      Tức thời nàng liễm mi thấp giọng đáp ứng: "Vâng."

      ==========================

      Buổi chiều Diệp Tiềm mặt biểu cảm vào thư phòng của Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa ngồi ở sau án thư, nhìn chằm chằm phong thư hàm án thư, thậm chí lúc Diệp Tiềm vào phòng cũng khiến ánh mắt nàng mảy may dời khỏi thư hàm.

      Diệp Tiềm đứng ở trước án thư, lặng yên tiếng động, thân ảnh vĩ ngạn chặn ánh nến, cái bóng in án thư, vừa đúng bao phủ Triêu Dương công chúa vào giữa.

      Triêu Dương công chúa nhìn thư hàm hồi lâu, rốt cục trong bóng mờ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, khuông mặt tinh xảo quyến rũ bình tĩnh vô ba.

      "Đây là tín hàm Hoàng thượng tự tay viết, là triệu ngươi tiến cung hỗ trợ làm việc." xong, nàng đặt tín hàm án kỷ.

      Diệp Tiềm nhất thời nhăn mi lại, trong lòng cũng phảng phất có cái gì vậy vừa kéo, kéo rồi lại như hư hưtrực tiếp rơi xuống, yết hầu còn như bị cái gì chặn, miệng muốn động, lại phát ra tiếng.

      Triêu Dương công chúa thu hồi con ngươi, ánh mắt dừng tín hàm, giọng : "Kỳ thực phong thư này sớm nhận được, trong thư còn tỷ tỷ ngươi hoài long loại, bọn họ ngóng trông ngươi tới." tới đây, bên môi nàng toát ra chút cười trào phúng: "Chẳng qua ta muốn ngươi rời , giấu diếm việc này lại, với ngươi."

      Nhìn nữ tử trước mắt cười nhạt, Diệp Tiềm lại phảng phất như giãy dụa ở trong vũng bùn, hợp toàn lực, yết hầu rốt cục phát ra chút thanh khàn khàn, ra miệng cũng chỉ thào: "Nàng, nàng cần ta nữa sao?"

      Triêu Dương công chúa ánh mắt chấn động, ngơ ngác nhìn tín hàm kia hồi lâu.

      Diệp Tiềm ngồi lại gần, nhìn thẳng Triêu Dương công chúa, nhịn được vươn tay, kéo tay nàng: "Triêu Dương, có phải nàng muốn ta nữa?"

      Triêu Dương công chúa ngước mắt, thấy trong con ngươi Diệp Tiềm là đau xót chút nào che giấu, ngồi trước mặt, giống như đứa bị vứt bỏ.

      khắc như vậy, Triêu Dương công chúa định vươn tay, vuốt lên đau xót trong mắt .

      Nhưng mà nàng chung quy làm.

      Nàng cuối cùng vẫn nở nụ cười, giống như lâu trước đây khi lần đầu thấy nàng, cười đến lạnh bạc cao ngạo.

      "Diệp Tiềm, ngươi có thể coi như vậy, ta muốn ngươi." Nàng vẫn còn ra miệng như vậy.

      Ngừng cúi xuống, nhìn nam tử này trong mắt dám tin, nàng khẽ cười tiếng, dùng giọng đặc hữu thấp lạnh nhàn nhạt : "Ai cũng có lúc chán, ta phiền chán."

      Nàng đứng lên, đến phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, vô tình lạnh lùng : "Ngươi ."

      Ngươi , thanh này quanh quẩn ở trong lòng Diệp Tiềm, giống như hòn đá đập vào lồng ngực, đạp vào ngũ tạng lục phủ sắp rạn nứt, sắp chảy máu.

      từng với nàng, cần vinh hoa phú quý, cần tiền đồ cẩm tú, bởi vì thứ này đổi được nàng.

      Nhưng nàng cũng muốn rời , bởi vì nàng cần nữa.

      Diệp Tiềm cúi đầu, yên lặng nhìn bóng mình đất, cái bóng lạnh lẽo đơn, trogn cái bóng còn dáng người mạn diệu vừa rồi kia.

      "Được, ta đây ." Diệp Tiềm nghe được mình khàn khàn như vậy.

      ==========================

      Mấy ngày nay, cao hứng nhất hẳn là Diệp ma ma, so với hầu hạ ở trước mặt công chúa, kỳ thực bà càng hi vọng Diệp Tiềm có thể đến Đôn Dương, có thể hầu hạ bên hoàng đế, cũng có thể giúp đỡ nữ nhi Trường Vân cảu bà ở trong thâm cung.

      nguyện vọng có thể thực , bà càng vừa lòng, quá mức vừa lòng, bà nhìn con trai mình trầm mặt giống như cha mẹ chết, bắt đầu giáo huấn: "Con cũng đừng choáng váng, ở chỗ này có gì tốt, tuy rằng chủ tử chúng ta là thân tỷ tỷ của hoàng đế, nhưng nàng đến cùng phải Hoàng thượng a, nàng thể cho con làm đại quan, cũng thể bảo hộ tỷ tỷ con." Giáo huấn xong rồi, bà bắt đầu mặc sức tưởng tượng tiền đồ tương lai tốt đẹp, lại bắt đầu tiến hành chỉ điểm cho Diệp Tiềm: "Vào hoàng cung, con ngàn vạn đừng để tỷ tỷ con mất mặt, đến lúc đó phải nghe tỷ tỷ con, làm việc nhiều, nghe người khác nhiều, bản thân ít." tới đây, chính bà cũng cười: "Bất quá con vốn biết chuyện, "

      đối với con trai này bà rất vừa lòng, dù kỳ thực chính là đứa con tư sinh bà cùng người đương vụng trộm sinh hạ. Nhưng bà lại dự cảm, tương lai tất nhiên có thành tựu, có thể tỏa sáng dòng dõi nhà bọn họ.

      Diệp Tiềm cũng vẫn rên tiếng như cũ, thực tế từ lúc xác định mình phải rời khỏi nơi này, luôn luôn trầm mặt xuống, cơ hồ chuyện.

      Từ đêm đó, chưa gặp lại nữ nhân tuyệt tình kia, chỉ biết, trong phủ vì hẳn vào kinh chuẩn bị hành lý, còn vì chọn vài thị vệ xưa nay có giao hảo theo.

      thị vệ được lựa chọn cùng là Ngô Môn Trung, Ngô Môn Trung hưng phấn, cảm thấy bản thân hưởng lây Diệp Tiềm, về sau có thể cùng nhau phấn đấu vì tiền đồ. Hai thị vệ khác, cũng đều chờ mong cuộc sống tương lai, nghĩ theo Diệp Tiềm đến Đôn Dương làm chuyện lớn hồi.

      Diệp Tiềm nhìn hết thảy chung quanh, chỉ cảm thấy linh hồn của mình phảng phất ra ngoài thân thể, yên tĩnh nhìn, nhận vận mệnh, vô lực thay đổi.

      đêm hôm đó trước khi rời , đứng trước cửa sổ, nhìn trăng tròn bên ngoài, lẳng lặng hồi lâu.

      Đêm dài, nhắm mắt chua xót, rốt cục khắc chế được ý nghĩ trong lòng, muốn nhìn nữ nhân tuyệt tình kia lần.

      Bởi vì lúc này là canh bốn, trong phủ cũng có nhiều người lại, huống hồ Diệp Tiềm quen thuộc đường trong phủ, chuyên chọn đường hẻo lánh, đường cũng ai thấy Diệp Tiềm vào biệt uyển công chúa.

      vào biệt uyển, nghĩ nên vào gặp công chúa thế nào, laiị thấy Cẩm Tú đứng trong đình hóng bên, dưới ánh trăng u trầm, yên tĩnh thanh nhã, phảng phất đợi lâu.

      Diệp Tiềm mím môi, biết vì sao Cẩm Tú lại ở chỗ này.

      Cẩm Tú chăm chú nhìn Diệp Tiềm lát, nhàn nhạt : "Diệp thị vệ, thỉnh theo ta."

      Diệp Tiềm nghe vậy, theo Cẩm Tú về phía trước.

      lát sau, tới khuê phòng công chúa, Cẩm Tú dừng bước chân, thu mắt quay đầu : "Diệp thị vệ, mời vào."

      Diệp Tiềm nhìn Cẩm Tú, hỏi: "Công chúa lệnh cho tỷ ở nơi đó chờ ta?"

      Cẩm Tú đáp lại Diệp Tiềm: "đúng."

      Diệp Tiềm nghĩ lại đêm nay, thể ngủ say, nhưng mãi cho đến lúc này mới rốt cục hạ quyết tâm đến nhìn nàng lần, nếu bản thân đến sao?

      Cẩm Tú phảng phất nhìn thấu tâm Diệp Tiềm, bình thản : "Nếu như ngươi đến, cũng tốt."

      Về phần Diệp Tiềm nếu đến, vì sao tốt, Cẩm Tú chưa , Diệp Tiềm cũng hỏi lại.

      Diệp Tiềm cất bước vào khuê phòng công chúa.

      Cửa sổ mở rộng, rèm che tung bay, công chúa thân tố sắc lộ ra dáng người mạn diệu.

      Nàng ngồi ở chỗ đó, cúi đầu, hai tay nâng long tuyền kiếm.

      Diệp Tiềm chậm rãi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng.

      Trong lòng minh bạch, qua hôm nay, về sau muốn gặp nàng rất khó. Dù gặp lại, cũng còn là hôm nay, nàng cũng là nàng ngày xưa.

      Triêu Dương công chúa ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn nam nhân bồi bên mình nhiều ngày, rốt cục mở miệng : "Tiềm." Thanh thấp lạnh, như ngày xưa.

      Diệp Tiềm cho rằng bản thân còn niệm tưởng gì, đối với nữ nhân vô tình này, triệt để thất vọng rồi. Nhưng thời, tiếng "Tiềm" này lại khiến ngực nóng lên, cổ họng nghẹn ngào, trong nháy mắt, cơ hồ xúc động muốn ôm nàng, với nàng, muốn rời .

      Nhưng Triêu Dương công chúa bộ mặt quạnh quẽ, kiều diễm phong tình ngày xưa còn sót lại gì, làm cho Diệp Tiềm dám tiến lên bước.

      Triêu Dương công chúa vuốt ve thanh trường kiếm, giống như vuốt ve tình nhân mấy đời, sau hồi nàng ôn nhu : "Diệp Tiềm, ngươi sắp phải rời khỏi, tới Đôn Dương xa xôi."

      Diệp Tiềm mím môi, , chờ nàng tiếp tục .

      Triêu Dương công chúa nhàng nở nụ cười, trong mắt phượng toát ra mơ mộng: "Đôn Dương thành là đô thành phồn hoa, nơi đó có sông đào trong xanh bảo vệ, còn có liễu rủ mười dặm." Nàng ngừng cúi xuống, ngước mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, phảng phất như mê: "mùa này, ngoài Đôn Dương thành hẳn mảnh cỏ xanh."

      Diệp Tiềm trong mắt nóng lên, tay nắm chặt vài phần, bất quá vẫn gì.

      Triêu Dương công chúa ngồi ở sạp, ôm chặt thanh trường kiếm kia: "Thanh kiếm này, là kiếm năm đó của nam nhân ta thích, chỉ tiếc, sớm ném thanh kiếm này , cần..."

      Diệp Tiềm rốt cục nhịn được, nghẹn ngào kêu tiếng: "Chủ nhân."

      Triêu Dương công chúa gợi lên chút cười khẽ, cười xong, môi dần dần thu liễm, trong mắt thế nhưng lộ ra quạnh quẽ tiêu sát: "Diệp Tiềm, bây giờ ta tặng cho ngươi thanh kiếm này, ngươi giúp ta mang nó , đưa Đôn Dương. Nó vốn nên ở Túc Ninh thành nho ."

      Diệp Tiềm cắn răng: "Vâng, chủ nhân, ta mang nó , đến Đôn Dương Thành."

      Mang theo nó, cùng nghe tiếng ve kêu ngoài Đôn Dương Thành, xem mười dặm liễu rủ, xem đô thành phồn hoa, xem thế gian trăm vẻ, xem hồng trần cuồn cuộn.

      Triêu Dương công chúa ôm này trường kiếm vào trong ngực, duyên dáng ngửa cổ, ngẩng đầu nhìn nam tử từng cùng mình như keo như sơn.

      Nay từ biệt, đó là cả đời, đó là đời.

      nam tử này, vốn là ưng bay cửu thiên, rời khỏi nhà giam nhốt , giương cánh bay xa, cũng trở về.

      Triêu Dương công chúa trong mắt toát ra vô hạn đau thương thê lãnh, nhưng nàng vẫn nở nụ cười, lãnh ngạo nở nụ cười: "Diệp Tiềm, thanh kiếm này, ngươi muốn sao?"

      Diệp Tiềm cúi đầu nhìn chằm chằm nữ tử mềm yếu khinh mạn, nàng giống như tấm gấm vóc tốt nhất, gắt gao bao vây danh kiếm có hai kia.

      Trong chớp mắt, Diệp Tiềm thậm chí có ảo giác, phảng phất lấy danh kiếm , là xé mở tầng gấm vóc này.

      Gấm vóc nếu có tâm, có phải cũng cảm thấy đau ?

      Thần phong thổi qua, màn che tung bay, Diệp Tiềm lại nghe mình : "Chủ nhân, ta muốn."

      ===============================

      quần áo trắng thuần, được đôi bàn tay to thon dài thô ráp tầng tầng cởi bỏ, thân mình trắng mịn chậm rãi ra. Triêu Dương công chúa nhắm phượng mâu, lông mi dài giống như cánh bướm nhàng rung động, thân thể oánh bạch như ngọc ở trong gió cũng run rẩy theo, nhưng run rẩy nàng vẫn ôm chặt danh kiếm có hai kia, phảng phất đó mới là thiên hạ nàng cả đời đời.

      thân kiếm lạnh như băng vốn chém sắt như chém bùn, thân mình cũng vô cùng mịn màng, cứng rắn và mềm mại bao vây, phảng phất như băng hỏa giao hòa.

      Diệp Tiềm cúi đầu, để mình kiên nghị hôn lên môi nữ tử, sau đó từ kiều môi xuống, lướt qua cần cổ duyên dáng, đến cặp nhũ đẫy đà, như keo như sơn cắn cắn hôn hôn. Lúc hôn lên môi nàng, chỉ thấy xúc cảm lạnh lẽo, nhắm mắt lại khỏi nghĩ, đến cùng là rất nóng, hay là nàng rất lạnh. Mãi cho đến khi môi đến ngực nàng chạm vào hồng châu, nhàng hàm trụ, mới cảm thấy thân mình nàng nhàng run run.

      Theo động tác nàng, trường kiếm kề sát ở trước ngực nàng cũng dán lên mặt .

      Lúc này, Diệp Tiềm bỗng nhiên minh bạch, hóa ra cả người nóng như vậy.

      thong thả giải phóng cứng rắn của bản thân, sau đó từng chút nhập vào thân thể nàng. tiến vào mỗi tấc liền cảm thấy cỗ mềm mại ướt át bao dung càng chặt.

      Giờ khắc này, cảm thấy thanh kiếm, thanh kiếm tiến vào thân thể nàng.

      đột nhiên mở to mắt, nhìn về nữ nhân dưới thân.

      Nữ nhân nhíu mày đẹp, lông mi vẫn đọng giọt nước mắt.

      tim bỗng đau, cúi đầu dè dặt cẩn trọng hôn giọt lệ kia, ở bên tai nàng khàn khàn trầm hỏi: "Đau ?"

      cho rằng nàng căn bản đáp, nhưng lọt vào tai, cũng là thanh nàng mảnh mai tuyệt vọng: "Đau."

      cứng rắn của ra vào trong cơ thể nàng tạm dừng lát, rốt cục vẫn : "Ta chút."

      xong lời này, động tác của quả nhiên mềm rất nhiều.

      Lần này, làm lâu lâu, so trước kia còn lâu hơn.

      Bởi vì lần này động tác quá chậm, chậm đến mỗi lần tiến vào đều rất lâu, mỗi lần rút ra đều phải triệt để rút ra.

      chính là muốn chậm chút, lại chậm chút, lần cuối cùng, tinh tế thể hội cảm giác tiến vào thân thể nàng, tinh tế thưởng thức tư vị hăn được thân thể nàng bao dung.

      Động tác kéo dài mà cố định, phảng phất mãi mãi thay đổi tiết tấu.

      Nhưng cuối cùng thời khắc vẫn đến, dù mềm thong thả như vậy, vẫn bắn ra, bắn ở trong thân thể nàng ấm áp khít khao.

      muốn xuất ra, nam tính mềm nhũn vẫn chậm rãi hoạt động trong thân thể nàng.

      Lúc vật mềm nhũn kia triệt để chia lìa thân thể nàng, cảm thấy tuyệt vọng trước nay chưa có.

      Từ đây về sau, biển sâu bát ngát, trường vạn lý, nhưng thế giới kia có nàng, có nàng, còn nữa.

      Trong dư vị Triêu Dương công chúa vẫn khép chặt hai mắt như cũ, từng nhìn Diệp Tiềm lần. Lúc này nàng phảng phất như ngủ, hơi thở đều đều.

      Tóc nàng như mây tản mạn sạp, thậm chí có luồng tóc như tơ rơi xuống sạp. Da thịt nàng tuyết trắng mềm mại, mạn diệu nằm ở đó, giống như đóa tuyết liên băng sơn.

      Diệp Tiềm cúi đầu xuống đó, chăm chú nhìn nữ tử này lâu, nhưng nàng từ đầu đến cuối cũng từng mở mắt nhìn .

      Cuối cùng, rốt cục : "Ta đây."

      Nàng vẫn mở mắt, thậm chí lông mi cũng có rung chút.

      Ánh mắt chuyển sang thanh kiếm kia, kiếm như băng, kiếm nằm ở bên tóc nàng ô, bị tóc đen quấn quít.

      vươn bàn tay bắt lấy thanh kiếm kia, cầm chặt.

      Kiếm cầm trong tay, nhìn thấy sợi tóc đen quấn quanh thân kiếm.

      cẩn thận lấy xuống, quý trọng đặt ở trong ngực.

      Cầm kiếm, lại tiếng: "Ta đây." xong, xoay người ly khai.

      Lúc này, quay đầu lại.

      lâu sau, thái dương rốt cục từ phía động nhô lên, thái dương mới mọc xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu đến nữ tử trong màn mặt trơn bóng, người xích lõa.

      Nàng mở hai tròng mắt, nhìn căn phòng trống trơn.

      "Cẩm Tú, ta muốn nhảy múa." Nàng nhìn lâu, rốt cục ra.

      mang tới vũ y cho ta, bộ màu trắng kia.

      Tay áo sa y, dương liễu nhược niểu, vũ tẫn nghê thường, dáng vẻ muôn phương.

      Tác giả có chuyện muốn : Diệp Tiềm ở dưới la quần công chúa hoàn thành lột xác từ thiếu niên thành nam nhân thành thục.

      Kế tiếp là quá trình từ nam nhân thành đại danh tướng, kính thỉnh chờ mong.
      Vân Kibo, amandatruc, HangVO923 others thích bài này.

    4. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Cuộc đời bất công với Triêu Dương, cũng bất công với Diệp Tiềm
      heavydizzy thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      đọc , đọc lại vẫn thấy xót cho diệp tiềm và công chúa..
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :