1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 39 Thanh mai trúc mã của Diệp Tiềm

      Từ Lạc lâm uyển ra, Diệp Tiềm bước lên phía trước nhìn nàng có gì khác thường hay , nhưng Triêu Dương công chúa lại : "Ngươi trước chờ trong này, ta tắm." Tức thời nàng tiếp xúc với ai, lệnh cho Cẩm Tú chuẩn bị nước thơm, tắm rửa cẩn thận mới ra.

      ra rồi, thấy Diệp Tiềm ở bên ngoài, nàng biết trong lòng có nghi vấn, nhân tiện : "Ngươi có cái gì, cứ đừng ngại."

      Diệp Tiềm nhấp môi mỏng, rốt cục hỏi: "Triêu Dương, ta bỗng nhiên muốn biết, năm đó vì sao nàng gả cho Hầu gia?"

      Triêu Dương công chúa nghe, tay sửa sang lại tóc mai bỗng nhiên ngừng lại, nàng xuyên qua gương khắc hoa, nhìn mình trong gương, chỉ thấy dung mạo vẫn diễm lệ như cũ, nhưng mặt mày lại nhiễm đầy ủ rũ, phảng phất tinh thần sa sút, hoàng hôn mông lung.

      Nàng cười khẽ, lành lạnh : "Sao đột nhiên hỏi như thế?"

      Diệp Tiềm lên phía trước, tay hữu lực vỗ về tóc nàng: "Nếu nàng muốn , coi như ta hỏi."

      Triêu Dương công chúa buông xuống lông mi thon dài, trầm mặc lát, bỗng nhiên : "Lúc đó nếu ta gả cho , sợ là gả xa đến nơi hoang dã."

      Diệp Tiềm nhíu mày: "Ta nghe bản triều đương thời phái công chúa hòa thân, có phải ?"

      Triêu Dương công chúa gật đầu, bên môi tràn ra tia thở dài: " sai."

      Diệp Tiềm vẫn hiểu, muốn hỏi lại, nhưng Triêu Dương công chúa lại hiển nhiên muốn nhắc đến, chỉ nhìn mình trong gương đạm thanh : " lâu trước đây, ta ngóng trông mình là nam nhi, có thể cưỡi tuấn mã, vung bảo kiếm, rong ruổi sa trường, khu trục Bắc Địch..." Nàng thanh càng ngày càng thấp, cuối cùng cơ hồ Diệp Tiềm cũng nghe được.

      Diệp Tiềm giơ tay, trấn an giữ vai nàng, môi giật giật, muốn cái gì, nhưng lại phát nổi.

      bất quá là tiểu nô, lọt mắt xanh công chúa, có thể làm bạn với công chúa. Nhưng rời khỏi nàng, là cái gì, càng cần có thể an ủi công chúa.

      Diệp Tiềm vỗ về lưng công chúa chậm rãi buông lỏng ra, ngẩng đầu, nhìn mình trong gương.

      ở trong gương, đôi môi nhếch, mi kiên nghị hơi nhíu.

      từng phải như thế, mặc dù cẩn thận chặt chẽ tuân theo khuôn phép cũ, nhưng trong lòng có bầu nhiệt huyết. Cho rằng chỉ cần cho mình vẫy vùng thiên địa, đánh đâu thắng đó gì cản nổi, mọi việc đều thuận lợi, cho rằng vươn tay là có thể với tận trời, cho rằng nâng chân là có thể đạp phá thương khung.

      Đến lúc luyến mộ công chúa, cũng cho rằng mình vì công chúa làm được hết thảy, cho rằng có thể xua sầu vươngtrên mặt nàng. Nhưng giờ mới biết, đứng càng cao nhìn càng xa, biết thiên địa rộng lớn, mới thấy bản thân mình ngây thơ cuồng vọng, mới thấy mình chẳng qua là người vớ vẩn tự cho là đúng, đáng chê cười thôi.

      Lúc này, bình sinh lần đầu tiên, quay đầu rời khỏi phòng công chúa, lúc rời thân hình tịch liêu, vẻ mặt hiu quạnh.

      Bất tri bất giác, về chỗ ở, rầu rĩ ngủ đêm. Mông lung vào giấc mộng, nghĩ công chúa có lẽ chờ , với công chúa chuyện trở về, nhưng ý thức này quá mức mơ hồ, vẫn cứ như vậy tiếp tục ngủ.

      Ngày thứ hai tỉnh lại, yên lặng mặc quần áo đứng dậy, trong đầu mông lung hồi tưởng chuyện hôm qua. Ăn mặc chỉnh tề, lại nghe trong phòng mẫu thân có tiếng khóc , thanh kia quen thuộc, tức thời nâng bước xem.

      Ai biết vừa vào phòng, gặp Tố Y ánh mắt sưng đỏ ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, mẫu thân ở bên an ủi.

      Diệp Tiềm hiểu: "Mẫu thân, Tố Y thế nào "

      Diệp ma ma trừng mắt nhìn Diệp Tiềm cái, thở dài : "Còn phải bị ngươi liên lụy."

      Thế này làm cho Diệp Tiềm càng thêm hiểu, nhíu mày : "Phát sinh chuyện gì?"

      Diệp Ma ma bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi đương nhiên là biết, thời gian trước, đơn giản làTtố y mấy câu với ngươi, bị thị nữ bên người công chúa thấy được, kết quả bọn họ cố ý tìm khuyết điểm, gả Tố y cho xa phu thô lỗ. Xa phu kia coi rượu như mạng, lại thích cờ bạc, uống rượu liền đánh bạc, thua cuộc trở về đánh người. Tố Y mấy ngày nay ba ngày lần đầu bị đánh, chính là chịu tội."

      Diệp Tiềm cũng tin, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm Tố y, trầm giọng hỏi: " là công chúa gả ngươi cho người như thế?"

      Tố y cúi đầu lau nước mắt, sợ sêth : "Diệp ngũ ca, ngươi sợ là quên, ta cũng vẫn nhớ được. Ngày đó Diệp ma ma làm sủi cảo rau cải, nhờ ta gọi ngươi, kết quả vừa vặn đụng phải Mính Nhi nương bên người công chúa. Vài ngày sau, ta liền bị kéo gả người. Ta thường ngày rất ít giao tế với ai, bất quá là theo Diệp Ma ma giặt quần áo thôi, làm sao có thể bị đưa tới tai họa bất ngờ như thế."

      Diệp Ma ma đau lòng vỗ vỗ lưng Tố y, khiển trách Diệp Tiềm : "Tiềm, tuy rằng con bình thường lấy lòng công chúa là sai, nhưng Tố y đến cùng là đứa ta từ nhìn đến lớn, con xem mặt tăng cũng phải xem phật mặt, sao có thể mặc cho công chúa phá hủy nàng như thế a."

      Diệp Tiềm cúi mâu, đạm thanh : "Công chúa tính tình cao ngạo, Tiềm bất quá là nam sủng bên người nàng thôi, địa vị đê hèn, nàng sao có thể bởi vì ta mà giận chó đánh mèo đến Tố y, trong này sợ là có chút hiểu lầm."

      Diệp Ma ma lại lắc đầu, vỗ đùi : "Ngốc tiểu tử, ngươi còn giúp nàng chuyện! Ngày thường ai chẳng biết, chủ tử chúng ta hồ nháo nhất, cho tới bây giờ đem chuyện người khác để vào mắt, lúc đó còn phải lung tung đem tỷ tỷ Trường Vân ngươi ban thưởng Tiêu thị vệ hầu hạ đêm. Đều làm nô làm tì, địa vị thấp kém, chẳng lẽ nàng có thể chọc ghẹo tỷ tỷ ngươi, buông tha Tố y sao? Ta xem ràng là nàng thấy ngươi tốt với tố y, liền cố ý chọc ghẹo Tố y. Nhưng Tố y tiểu nương, rơi vào kết cục như thế, mỗi ngày đều chịu thương, khóc sướt mướt, là đáng thương!"

      Lời này được có chút đạo lý, Diệp Tiềm biết công chúa làm việc tùy ý, trong khoảnh khắc thế nhưng có cách nào thay nàng biện hộ.

      Diệp Ma ma thấy vậy, lại : "Theo lý, công chúa là chủ tử chúng ta, nàng xử trí thế nào, chúng ta cũng nên gì, nhưng giờ tất cả đều biết ngươi được sủng ái nhất, chẳng lẽ ngươi thể thay Tố y cầu tình, để nàng cùng hán tử thổ bỉ kia cùng cách sao?"

      Tố y nghe thế, thế nhưng từ kháng xuống, phù phù tiếng quỳ gối trước mặt Diệp Tiềm, khóc : "Diệp ngũ ca, ngươi phải cứu ta!"

      Diệp Tiềm thấy vậy, nhíu mày lâu, cuối cùng rốt cục nâng tay : "Tố Y, ngươi đứng lên, ta hỏi công chúa là được."

      ===========================

      Diệp Tiềm rời khỏi nhà, thẳng đến phòng công chúa, thấy công chúa nằm nghiêng sạp ngủ, mái tóc uốn lượn tan ra như mây, phen buông xõa kéo dài tới thảm lông dày, trong lòng ôm thanh trường kiếm. Mái tóc quấn quít lấy trường kiếm lạnh như băng, giống như rong rêu.

      khinh thủ khinh cước đến trước mặt nàng, nửa quỳ xuống, cẩn thận tỉ mỉ nhìn nàng.

      Nàng lông mi thon dài, buông xuống dưới sau ở tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần má đầu kế tiếp trăng non bàn bóng ma, nàng tóc mái phân tán bên, trơn bóng cái trán lộ, khéo léo cái mũi theo thở dốc khẽ nhúc nhích, thế nhưng có vài phần tính trẻ con.

      Diệp Tiềm khẽ thở dài, thế nhưng cảm thấy nữ tử trước mắt trầm tĩnh tốt đẹp, giống như đêm dài ánh trăng, làm cho người ta tự giác ngừng thở, e sợ quấy nhiễu nàng.

      Nhưng dù ngủ say Triêu Dương công chúa vẫn tỉnh, mắt buồn ngủ mông lung, nàng nhìn thấy Diệp Tiềm, lại phảng phất như ở trong mộng, thào tiếng gì.

      Diệp Tiềm nghe , hỏi lại, công chúa híp con ngươi thanh tỉnh, nhàng ngồi dậy, ngước mắt nhìn Diệp Tiềm, lại cúi đầu ôm trường kiếm nhàng thưởng thức.

      Diệp Tiềm ánh mắt cũng chuyển qua thanh trường kiếm kia, kiếm kia nhớ được, nghe là bảo kiếm tiên hoàng từng ban cho Tiêu Đồng. Sau này Tiêu Đồng rời , thế nhưng mang thanh kiếm này, mà lưu tại bên người công chúa.

      Chỉ thấy công chúa mang tới mảnh vải, rút trường kiếm ra, ngón tay như ngọc cầm miếng vải bóng loáng mềm mại lau bảo kiếm hàn quang bốn phía, động tác mềm cẩn thận, giống nữ tử vì mình tô mi vẽ mắt.

      Diệp Tiềm nhất thời ngừng thở, vẫn như cũ nửa quỳ bên nhìn.

      Triêu Dương công chúa lau lát, tùy tay để miếng vải sang bên, dùng ngón tay trắng noãn thưởng thức vuốt ve mũi kiếm, miệng đạm thanh hỏi: "Sao đến lúc này?"

      Diệp Tiềm nhớ tới chuyện muốn hỏi, đứng lên : "Công chúa, có chuyện Tiềm muốn hỏi nàng."

      Công chúa cũng ngừng tay, giọng : "Ngươi cứ đừng ngại."

      Diệp Tiềm trầm giọng hỏi: "Nàng có nhớ được Tố Y?"

      Công chúa nhíu mày, động tác trong tay dừng lại, nhàng lắc đầu : "Đó là ai? nhớ ."

      Diệp Tiềm thấy nàng cũng nhớ , trong lòng có vài phần vui, phải biết rằng Tố y là vì nàng mà gả cho hán tử thô lỗ, nàng khoát tay quyết định cả đời nữ tử khác, nhưng trôi qua chút ấn tượng, còn làm ra thần thái vô tội bực này.

      Công chúa là loại người nào, rất nhanh phát thần sắc Diệp Tiềm đúng, nàng nhíu mày lại, quay đầu nhìn Diệp Tiềm, lạnh giọng : "Thế nào, chẳng lẽ ngươi nên , Tố Y là ai?"

      Diệp Tiềm đanh giọng: "Nàng nhớ , ta đây nhắc nhở nàng chút, Tố Y theo mẫu thân ta giặt quần áo, trước đó vài ngày, bị chủ nhân ngài tùy tiện gả người."

      Công chúa nhíu mày, ngước mắt hiểu nhìn Diệp Tiềm : " sao?"

      Diệp Tiềm thấy nàng cũng phản bác, biết mười mươi việc này là nàng làm, nhưng xem ra nàng thế nhưng chút hối hận, trong lòng bất giác bất đắc dĩ: "Nàng bất quá là tùy tay cái, dễ dàng quyết định cuộc sống người ta, nhưng trước giờ nàng đều chút để ý."

      Công chúa nghe vậy, mị mâu híp lại, nổi lên lãnh ý nhè : "Diệp Tiềm, ngươi lời này là có ý tứ gì, ràng ra."

      Diệp Tiềm thấy nàng như thế, ràng trong đầu ra: "Ngày đó Tố Y bất quá thay mẫu thân bảo ta về nhà, nàng lại bởi vậy sinh tâm hiềm nghi, để Cẩm Tú đem nàng ấy tùy ý gả cho người khác, có phải thế ?"

      Công chúa ngày thường con ngươi luôn híp lại kinh ngạc trợn to, lấy ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Diệp Tiềm, lâu sau rốt cục hỏi: "Tốt, ngươi nghĩ như vậy, ngươi chút, Tố y này đến cùng làm sao? Ta vì sao phải hiềm nghi nàng?"

      Diệp Tiềm nghẹn lời, hừ tiếng : "Nàng ấy bất quá từ thân thiết với ta, cũng đáng giá nàng nghĩ nhiều sao?"

      Công chúa nhíu mày, cầm kiếm chặt vài phần, nghĩ nghĩ: "Ngươi và Tố Y là thanh mai trúc mã?"

      Diệp Tiềm gật đầu, đanh giọng : "Nàng có thể coi như vậy."

      Công chúa giãn mày liễu, quyến rũ khẽ cười : "Có phải nàng ấy có ý với ngươi ?"

      Diệp Tiềm mím môi, lắc đầu : "Có lẽ là có, ta cũng biết." kỳ thực trước kia nghe qua mẫu thân tương lai có thể gả Tố Y cho , chẳng qua từ lúc được công chúa thích, việc này rốt cuộc nhắc đến.

      Công chúa gật đầu, lạnh giọng : "Được, cho nên ngươi cho là ta tùy tiện xử lý nàng ấy, làm hại nàng ấy thể nhìn người?"

      Diệp Tiềm .

      Công chúa nhìn Diệp Tiềm, cười lạnh tiếng: "Đây hẳn là ngươi thay nàng đến đòi công đạo?"

      Diệp Tiềm nhíu mày bất đắc dĩ nhìn công chúa : "Công chúa, trước mặt người cao quý như ngài, nàng ấy bất quá là nô tì nho biết gì thôi, hôm nay biết việc ngày mai, cả đời chỉ do công chúa làm chủ. Công chúa cao cao tại thượng, đương nhiên hiểu làm hạ nhân khổ sở."

      Triêu Dương công chúa nghe phen, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, lại ngưng mi, đầu ngón tay hơi lạnh, cúi đầu nhìn, hóa ra lúc lơ đãng ngón tay chạm vào mũi kiếm, chảy ra giọt máu đỏ bừng.

      Diệp Tiềm lại ngồi nghiêng bên công chúa, ngón tay nàng có vết máu cũng nhìn thấy, tức thời thấy nàng mặt mày vui, lại khuyên nhủ: "Công chúa, nàng ấy trời sanh tính tình đơn thuần, trải qua chuyện gì, đời này niệm tưởng lớn nhất cũng bất quá là có giai tế xứng đáng, có thể sống tốt hơn. Cao quý như nàng, vì thế mà có thể khiến nàng ấy sống bằng chết, quay đầu vẫn có năng lực khiến nàng ấy được đền bù tâm nguyện. khi như vậy, vì sao thể thành toàn cho nàng ấy phen tâm nguyện đâu."

      Công chúa nghe vậy, lãnh đạm lườm Diệp Tiềm cái, ngạo thanh hỏi: "Nhưng nàng ấy và ta có liên quan gì, vì sao ta phải thành toàn mảnh tâm ý của nàng ấy?"

      Nàng trào phúng nở nụ cười, nhíu mày nhìn kỹ Diệp Tiềm : "Chỉ bằng nàng là thanh mai trúc mã của ngươi sao?"

      Diệp Tiềm thở dài: "Công chúa, ta hy vọng bởi vì ta, làm hại nàng ấy tuổi già thê lương."

      Công chúa nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, bỗng nhiên lạnh giọng cười to: "Bản cung là trưởng công chúa Đại Viêm triều, mà ngươi bất quá là nam sủng dưới tay bản cung thôi, ta vì ngươi mà ghen tị với nô tì nho ?"

      Nàng đầy trào phúng thở dài, lắc đầu : "Diệp Tiềm, bản cung là sủng ngươi vô pháp vô thiên!"

      Diệp Tiềm thấy nàng ra như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cắn răng : "Triêu Dương, nàng -- "

      Công chúa cụp mắt xuống, đạm thanh phân phó: "Diệp Tiềm, ngươi ra ngoài ."

      Diệp Tiềm thân hình cứng ngắc, dưới chân cũng động, chỉ mím môi quật cường nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, cười lạnh tiếng, cao giọng phân phó : "Người tới, thỉnh Diệp thị vệ ra ngoài."
      amandatruc, HangVO9, Tô Đát Kỷ18 others thích bài này.

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Dỗi dồi. Có khi nào tiểu Tiềm bị thất sủng xong cuốn gói nghĩa vụ luôn hông
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 40 Chẳng qua là nam nhân

      Đợi Diệp Tiềm rời khỏi đây, Triêu Dương công chúa nhanh chóng triệu Cẩm Tú đến hỏi tình hình cụ thể, Cẩm Tú bẩm báo công chúa chuyện lúc trước mình tự chủ trương, xong lo lắng nhìn công chúa : "Hay là Cẩm Tú đến chỗ Diệp thị vệ giải thích ràng?"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cười lạnh tiếng: "Thôi, dù hiểu lầm, có thể thế nào? Còn nữa, nếu ta biết, tất nhiên cũng xử trí như ngươi." Nàng thu hồi trường kiếm, trân trọng cất , nhàn nhạt : "Hôm nay đến, vốn là muốn thay Tố Y kia hỏi thôi."

      Cẩm Tú nhíu mày, giận dữ : "Diệp thị vệ cũng là, vừa rồi lời kia, khỏi quá đáng." Nàng nghĩ nghĩ lại ôn nhu trấn an: "Công chúa, Diệp Tiềm tất nhiên dám, cũng chỉ là vì Diệp Ma ma quan tâm, cho nên mới tới hỏi chút."

      Triêu Dương công chúa lắc đầu, ngoảnh nhìn lại : ", chính là ra ý nghĩ của ."

      Cẩm Tú lúc này rốt cục nhìn thấy tay Triêu Dương công chúa hư hư thực thực bị thương đỏ lên, vội hỏi: "Công chúa, ngài đây là thế nào?"

      Triêu Dương công chúa chút để ý lắc đầu: " có chuyện gì. Nhưng mà Tố Y kia, ngươi triệu nàng đến, ta muốn nhìn cẩn thận xem."

      Cẩm Tú thấy vậy, cũng chỉ làm theo, sau lát, Tố Y mắt sưng đỏ, khóc sướt mướt quỳ gối trước mặt Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa từ cao nhìn xuống đánh giá, chỉ thấy nàng lê hoa mang vũ, mảnh mai nhiều vẻ, quần áo trắng trong thuần khiết lại thêm vài phần thướt tha, là tiểu mĩ nhân hiếm thấy.

      Triêu Dương công chúa nhìn Tố Y lát, trong con ngươi tràn ra trăm ngàn loại cảm xúc, cuối cùng rốt cục cười khẽ : "Đứng lên , ngươi về trước, chuyện của ngươi ta thay ngươi làm chủ."

      Tố Y nghe vậy, mừng rỡ, quỳ xuống: "Tạ công chúa!"

      Đợi Tố Y rời , Cẩm Tú thấy sắc mặt công chúa khó dò, nhất thời đoán ra dụng ý của nàng.

      Triêu Dương công chúa đột nhiên mở miệng : "Ngươi tất nhiên là nghĩ, ta đến cùng tính toán dùng thủ đoạn gì đối phó Tố Y này?"

      Cẩm Tú dám trả lời, đành phải cúi đầu .

      Triêu Dương công chúa lại xúc động cười: "Vậy ngươi sai rồi, nàng bất quá là nữ tử yếu đuối hoàn toàn phụ thuộc vào Hầu phủ ta thôi, thân như lục bình, đâu đáng giá ta động ý niệm gì. Nàng muốn cùng cách, cho nàng là được."

      Cẩm Tú trong mắt nghi hoặc, hiểu : "Chuyện này cứ như vậy thôi?" Dù công chúa có thể buông, mình cũng bỏ xuống được đâu.

      Đột nhiên lúc đó, phảng phất có cái gì nhập vầo tim, nàng ngẩng đầu, minh bạch.

      Đường đường trưởng công chúa Đại Viêm triêu, so đo thị nữ, đối thủ chỉ có , chính là nam nhân của nàng dám vì tỳ nữ mà can đảm tiến đến chất vấn -- Diệp Tiềm.

      Thấy Triêu Dương công chúa thần sắc lạnh buốt, nàng bỗng nhiên lo lắng cho Diệp Tiềm.

      ===================================

      Cũng chính lúc Diệp Tiềm đắc tội công chúa, trong Lạc Lâm uyển, Lộng Ngọc hấp hối nhiều ngày cuối cùng ra . Nghe Lộng Ngọc rồi, Hầu gia bạc tóc.

      Bất quá đây đều là truyền thuyết thôi, bởi vì từ ngày Triêu Dương công chúa gặp Hầu gia, Lạc Lâm uyển khóa kín, chỉ chừa cái cửa để hạ nhân đưa cơm. Hầu gia cũng cho người vào, người đưa cơm đựt thực hộp ở ngoài cửa, đến lúc đó Hầu gia tự lấy, vì thế Hầu phủ to như vậy thế nhưng mấy ai nhìn thấy Hầu gia.

      Lộng Ngọc rồi, Bình Tây Hầu càng muốn gặp ai, đôi khi thậm chí cơm nước cũng ăn. Mọi người đều có vài phần e ngại Hầu gia này, ngày xưa hỉ nộ vô thường, sợ cẩn thận trêu chọc phải. thời Hầu gia như thế, thế nhưng vài người lo lắng, sau lưng đồn thổi Hầu gia cũng bị bệnh sạch , vì thế đều tha thiết mong Hầu gia tắt thở trong đó.

      Tin tức này từ miệng hạ nhân truyền ra , rất nhanh truyền đến người trong thành đều đến, vì thế tin tức tự nhiên cũng đến tai Bích La phu nhân.

      Bích La phu nhân và Bình Tây Hầu trước kia hòa hợp, thời Bích La phu nhân nghe thế, liền chạy tới tìm Triêu Dương công chúa để hỏi kết quả.

      Triêu Dương công chúa và Bích La phu nhân ngồi trong phòng băng, phía sau các thị nữ quạt bằng quạt hương bồ, lại có thị nữ dâng dưa hấu ướp lạnh cắt thành miếng tinh xảo, ngay cả như thế, Bích La phu nhân vẫn cảm thấy nóng, vì thế sau đó nửa cởi la y, lộ ra ngoảng ngực tuyết trắng, mới thở dài hơi: "Mấy hôm nay, nóng chết."

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, cười .

      Bích La phu nhân tiến lên : "Hầu gia nhà ngươi, đến cùng như thế nào?"

      Triêu Dương công chúa thở dài: " thế nào, bất quá là bị bệnh thôi."

      Bích La phu nhân nhíu mày: "Bệnh nặng sao "

      Triêu Dương công chúa nở nụ cười, lắc đầu : "Sợ là qua được mùa hè này."

      Bích La phu nhân tuy thích Hầu gia, nhưng nghĩ tới người này đúng lúc tráng niên lại như vậy, thở dài lắc đầu: " a, ngày thường cũng quá tiết chế..." Nàng đến đây, lại nhớ tới bản thân, sắc mặt khó coi, lẩm bẩm: "Ta mới giống đâu."

      Triêu Dương công chúa đem nghe tiếng lầm bầm lầu bầu này, bên môi gợi lên chút cười quyến rũ, nhíu mày hỏi: "Thế nào, ngươi sau này muốn làm lại sao?"

      Bích La phu nhân nghe vậy, lại thản nhiên cười : "Hoa nở phải hái liền tay, đừng để hoa tàn mới hái, hôm nay ta đây như hoa thân phú quý chiếu sáng ngời, lại có nam sủng ba ngàn, nếu còn hưởng lạc, đợi khi nào? Nếu ta làm ni hòa thượng mỗi ngày niệm kinh ăn chay, dù có thể sống vạn năm, đến lúc đó bất quá là da thô xương già, còn có ý tứ gì?"

      Triêu Dương công chúa câu môi cười khẽ, nhưng .

      Bích La phu nhân thấy thần thái nàng, hình như ngộ ra cái gì, nhưng làm , chỉ quyến rũ cười, hỏi: "Diệp Tiềm nhà ngươi kia, gần đây được ?"

      Nhắc tới Diệp Tiềm, Triêu Dương công chúa ngước mắt, mát đạm cười: "Chẳng là là diện thủ thôi."

      Bích La phu nhân nghe vậy, trong lòng mừng thầm, vội hỏi: "Ta sớm ngươi trời sinh tính tình lạnh bạc, có mới nới cũ, ngươi từng xem trọng Diệp Tiềm, thời còn phải chán ghét người ta rồi!"

      Triêu Dương công chúa đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, đôi mắt buông xuống, đạm thanh : "Thế nào, ngươi vẫn đối với nhớ mãi quên?"

      Bích La phu nhân gật đầu, mặt tản ra sáng rọi: "Ta vẫn luôn luôn nhớ thương, cho tới bây giờ từng quên đâu."

      Triêu Dương công chúa ý cười mặt dần dần thu liễm, trầm mặc lát, bỗng nhiên xả ra cái cười thấp lạnh, ôn nhu : " khi như vậy, ta đây đưa cho ngươi đêm, thế nào?"

      Bích La phu nhân nghe vậy, đánh giá Triêu Dương công chúa nửa ngày, cuối cùng rốt cục nở nụ cười, chậm rãi : "Ngươi thế nhưng bỏ được?"

      Triêu Dương công chúa bên môi ý cười càng sâu, nhưng trong mắt lại lạnh hơn: " có gì bỏ được."

      Bích La phu nhân sửa sang lại tóc mai, bàn chân như ngọc đá đá làn váy, đầy cõi lòng chờ mong : " khi như vậy, bằng đêm nay cho đến hầu hạ ta?"

      Bích La phu nhân vốn có ý muốn chậm rãi chinh phục, nhưng đúng dịp, nàng bởi vì chút việc chậm trễ, thế nhưng chậm chạp thể thi triển, thời thấy Triêu Dương công chúa và Diệp Tiềm đủ loại sóng ngầm, nàng cảm thấy vẫn nên nghĩ đến bọn họ, cứ thử hương vị rồi chuyện khác.

      ==================================

      Diệp Tiềm bị công chúa đuổi , đường đen mặt ra, trở lại phòng mình. Diệp Ma ma thấy liền phát hoảng, cũng dám lên tiền hỏi nhiều.

      Cho đến đến ngày thứ hai, Tố Y lại chạy tới báo tin mừng, là cuối cùng nàng trốn khỏi bể khổ, từ đây cùng người chồng trước còn liên can, mà tất cả đều là công lao Diệp ngũ ca chuyện ở trước mặt công chúa. Điều này làm cho Diệp Ma ma kinh ngạc, nhìn sắc mặt Tiềm, ràng việc thành, thế nào thời thế nhưng xấu lắm.

      Bà nghĩ lâu, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận. công chúa và Tiềm như keo như sơn, thỉnh thoảng nháo lên cũng có, kỳ thực lời của Tiền ở chỗ công chúa vẫn rất có phân lượng. Nghĩ tới cái này, bà cảm thấy tương lai cũng có chỗ trông cậy.

      Đúng lúc này, công chúa phái thị vệ tới, muốn mời Diệp thị vệ qua hầu hạ. Diệp ma ma nghe xong, cũng quản con trai của mình sắc mặt thế nào, tràn ngập phấn khởi đuổi ra ngoài.

      Diệp Tiềm theo thị vệ đến biệt uyển của công chúa, vào liền cảm thấy trong viện khí bất đồng, hỏi người hầu bên cạnh mới biết Bích La phu nhân tới.

      Diệp Tiềm nhớ tới chuyện cũ, trong lòng vui, nhưng nghĩ đến công chúa nhiều ngày buồn bực vui, nếu ia Bích La phu nhân có thể khiến công chúa thoải mái, cũng quên chuyện trước kia.

      Diệp Tiềm vào nhà, thấy công chúa và Bích La phu nhân uống rượu mua vui, quản huyền ti trúc tấu lên. Bích La phu nhân bên người như trước đều có tiểu quan dốc lòng hầu hạ nàng, bên người Triêu Dương công chúa có ai hầu hạ.

      Diệp Tiềm bước lớn vào, nhìn chớp mắt, thẳng tắp đứng phía sau công chúa.

      Bích La phu nhân lần này nhìn thấy , chỉ tà tà liếc cái, cũng xem nhiều.

      Rất nhanh vũ nữ thướt tha tiến vào, theo tiếng ti trúc nhàng khởi vũ, Bích La phu nhân cười đối ẩm cùng Triêu Dương công chúa, thỉnh thoảng dừng lại việc nhà, bao lâu trăng lên.

      Bích La phu nhân thấy vậy, quyến rũ cười : "Công chúa, còn sớm, chúng ta cũng nên sớm nghỉ ngơi ."

      Lúc này công chúa say lờ đờ, mắt nhập nhèm, má choáng váng ửng hồng, thân mình mạn diệu vô lực dựa vào sạp, cúi đầu ôn nhu : "Được."

      Dạ yến này, Diệp Tiềm thời khắc đề phòng Bích La phu nhân, lúc này nghe thấy tan cuộc, trong lòng thở phào cái, vì thế bước lên phía trước nhàng đỡ nữ nhân say rượu kia.

      Nhưng Triêu Dương công chúa tuy rằng mắt như có vẻ mê loạn, cảm giác được Diệp Tiềm đến đỡ mình lại nỗ lực tránh ra, có vẻ say : "Buông ra." xong dùng ngọc thủ đẩy Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm nhíu mày, thấy nàng bởi vì đẩy mình mà nghiêng sang bên, liền lấy cánh tay đỡ nàng, đề phóng nàng ngã xuống.

      Cẩm Tú thấy vậy, tiến lên : "Diệp thị vệ, công chúa muốn tắm, ngươi chờ lát, chúng ta đỡ công chúa xuống." xong tiến lên nâng.

      Diệp Tiềm ngẫm lại cũng đúng, liền nới tay, giao công chúa vào tay Cẩm Tú.

      Bích La phu nhân ở bên, mắt mơ hồ tà nghễ Diệp Tiềm, cũng chỉ cười .

      Diệp Tiềm được Mính Nhi mời đến gian nhà bên cạnh, trong nhà có màn che tỏa hương, có nến thắp, nến tản ra mùi thơm hiếm thấy, khiến người say mê.

      Diệp Tiềm có chút hiểu: "Mính Nhi, công chúa sao lại chuyển đến nơi đây nghỉ ngơi?"

      Mính Nhi kiều mi co rút chặt, con mắt xem xét Diệp Tiềm, bất đắc dĩ giọng : "Diệp Tiềm, ngươi có biết Bích La phu nhân sợ nóng nhất, cho nên công chúa đem phòng ở cho nàng." Công chúa thời ở phòng mát mẻ nhất, Diệp Tiềm cũng biết.

      Diệp Tiềm lông mày nhíu càng chặt, trong lòng thầm nghĩ, Bích La phu nhân người này thích, nhưng công chúa và nàng tương giao rất sâu, còn đem khuê phòng tặng cho nàng ở, là...

      Diệp Tiềm cảm thấy việc này ổn, muốn đợi công chúa tỉnh rượu, nhắc nhở thêm, cần phải để công chúa và Bích La phu nhân bớt qua lại mới đúng.

      Mính Nhi liếc mắt nhìn Diệp Tiềm, quyệt miệng .

      Diệp Tiềm bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt của nàng, cảm thấy có chút là lạ, khỏi nhíu mày hỏi: "Mính Nhi, ngươi làm sao?"

      Mính Nhi vội thu hồi ánh mắt, đanh giọng : " có gì! Diệp Tiềm, ngươi ở chỗ này chờ, công chúa tắm rửa xong tới rất nhanh!" những lời này xong, nàng quay đầu bỏ chạy.

      Diệp Tiềm cảm thấy Mính Nhi hôm nay rất kỳ quái, bất quá rất nhanh tâm tư của lại chuyển dời đến công chúa.

      Từ lúc và công chúa giao hảo, mới biết được kỳ thực thân mình công chúa gầy yếu, cũng phải tốt như trước kia vẫn nghĩ. Nàng nên cùng Bích La phu nhân uống rượu như vậy, Diệp Tiềm thầm nghĩ, về sau nhất định phải nghĩ cách khuyên can.

      Nghĩ đến đây, chợt nhớ tới lúc trước công chúa đuổi mình ra, lại cảm thấy t chút ý của mình quá mức buồn cười, trong lòng mảnh ảm đạm.

      Nàng chung quy là công chúa cao cao tại thượng, tâm tư của .

      từ ti tiện đê hèn, theo mẫu thân nhận hết khổ sở, cho nên biết tỳ nữ nho phải dè dặt cẩn thận như thế nào để có hi vọng cho bản thân, chỉ ngóng trông có thể đổi chút hạnh phúc bé đáng kể. Chỉ tiếc, hi vọng yếu ớt như vậy, có thể vì chủ nhân giơ tay nhấc chân bị hủy hoại trong chốc lát. Nàng từ sinh ra trong phú quý phồn hoa, ngay cả có nhiều phiền muộn và như ý, nhưng chung quy biết, đối với có số người mà , có thể sống, có thể ăn no mặc ấm, cũng là hạnh phúc rất lớn.

      Diệp Tiềm nghĩ tâm , ở trong phòng yên lặng ngồi chờ hồi lâu, ngọn nến trong phòng sắp tàn, nhưng công chúa vẫn chưa tới.

      sinh nghi hoặc, đứng dậy ra cửa xem, ai biết vừa nhấc người, cảm thấy chân thế nhưng có lực đạo, sau ngã ngồi xuống kia.

      càng nghi ngờ, nhưng lúc này, cửa bị đẩy ra, Bích La phu nhân mặc sa mỏng trong suốt, thướt tha lay động vào.

      PS: Từ giờ đến cuối năm mình rất bận nên ko có thời gian edit tiếp truyện này, để sang năm sau mình tiếp tục nhé. Sorry mọi người nhiều.
      amandatruc, HangVO9, Tô Đát Kỷ22 others thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      năm sau là dương lịch hay lịch vậy bạn
      heavydizzy thích bài này.

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Hẹn Tiềm sang năm :yoyo56::yoyo12:
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :