1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Công chúa cứ mạnh miệng .
      hikari2088heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 35

      Ngày thứ hai, Triêu Dương công chúa từ biệt Bích La phu nhân hồi phủ, đường xa mã uốn lượn mà , đường đám đông trông theo, rất nhiều nữ tử đều phóng ánh mắt tới người tân sủng Diệp Tiềm. Diệp Tiềm lại hồn nhiên bất giác, toàn bộ tâm tư đều ở người nữ chủ nhân tâm tư khó dò kia.

      Xa mã dừng lại trước cửa Hầu phủ, có nhuyễn kiệu đợi ở đó chờ công chúa đại giá. Triêu Dương công chúa được Cẩm Tú nâng xuống trước càng xe, Diệp Tiềm mạnh mẽ xoay người xuống ngựa, cung kính đến bên người công chúa, vươn tay đỡ nàng.

      Công chúa liếc mắt quét , liếc mắt phong khinh vân đạm, vô tình vô tự, phảng phất xem mảnh lá cây phiêu linh, rơi xuống đất bụi, có phân lượng gì. Thế này làm tâm Diệp Tiềm phảng phất như bị bão cát mùa đông đảo qua, lạnh thấu cốt, thô ráp đau đớn.

      Bất quá cánh tay vẫn hữu lực, đem bàn tay thô ráp to dài đặt ở trước mặt nàng, kiên cường ổn định, rời bỏ.

      Công chúa im lặng vươn tay mềm, rốt cục vẫn đặt bàn tay tinh tế trắng noãn vào lòng bàn tay Diệp Tiềm.

      Lúc Diệp Tiềm giữ bàn tay như xuân hành ngọc tước, run rẩy chút..

      Hết thảy thoạt nhìn cũng có gì bất đồng, nhưng Diệp Tiềm biết, nhất định là phát sinh chuyện gì, mới khiến nàng bắt đầu xa lạ cùng hờ hững như thế.

      Kế tiếp mấy ngày, Diệp Tiềm cũng được công chúa triệu kiến.

      Diệp Tiềm lời, ở trong nhà đóng cửa ra, vì thế mấy ngày, cằm thế nhưng hơi xanh, có râu, trong mắt cũng nổi lên tơ máu màu đỏ.

      Diệp bà tử thấy vậy, là đau lòng con, hai cũng lo sợ thất sủng, bà cũng nghe chuyện xảy ra trong phủ Bích La phu nhân -- trong lúc đó, nô bộc truyền tin tức cực nhanh.

      Diệp bà tử lòng nóng như lửa đốt, chạy tìm người trước mặt công chúa hỏi thăm, cuối cùng rốt cục quanh co lòng vòng biết được, công chúa tuy rằng triệu kiến Diệp Tiềm, nhưng đến cùng cũng tuyên nam sủng khác thị tẩm, làm cho Diệp bà tử trong lòng trấn an rất nhiều, vì thế bắt đầu khuyên bảo con mình.

      "Tiềm a, ngươi cũng biết, tỷ tỷ ngươi ở trong cung được Hoàng thượng sủng ái, nghe nàng mang thai." Diệp bà tử quanh co lòng vòng.

      Diệp Tiềm cúi đầu , trong tay cầm quyển binh thư lật lung tung.

      thời nhà bọn họ ở so với trước kia tốt hơn biết bao nhiêu, Diệp Tiềm sớm có thư phòng riêng, có thể ở trong này luyện chữ đọc sách.

      Diệp bà tử thở dài, đoạt lấy sách cổ trong tay Diệp Tiềm: "Tiềm, tỷ tỷ ngươi gởi thư , thời Hoàng thượng đối với nàng ân sủng có thêm, nàng hi vọng ngươi có thể đến giúp nàng."

      Diệp Tiềm nghe xong, cũng phiền muộn vô cùng, đanh giọng : "Ta ."

      Diệp bà tử vừa nghe, rầu rĩ : "Ngươi xem tỷ tỷ ngươi ở trong cung từng bước tiếp nối gian nan, chỉ vì nàng xuất thân từ nơi ti tiện như nhà chúng ta, nếu nàng có hai huynh đệ làmchỗ dựa, sao phại chịu người bài bố khi dễ đâu? Ngươi thời chẳng những giúp được tỷ ngươi, ngược lại ở trong này tranh giành tình nhân đả thương gia nô người ta, đắc tội Bích La phu nhân, cũng chọc giận chủ nhân nhà mình. Tương lai vạn nhất ngày công chúa kia với Hoàng thượng, còn làm phiền tỷ tỷ ngươi?"

      Diệp Tiềm nghe thế này, trong mắt ra đau đớn, buông binh thư, im lặng : "Vậy người muốn ta thế nào?"

      Diệp bà tử biết Diệp Tiềm cũng đau lòng tỷ tỷ, nghe như vậy, biết tình còn có đường hòa dịu, vội khuyên giải an ủi : "Tiềm, nếu Hoàng thượng có thể triệu ngươi tiến cung, tất nhiên cho ngươi quan nửa chức, tới đó ngươi có thể giúp tỷ tỷ, thứ hai coi như là vì bản thân mưu tiền đồ, tốt hơn ở đây làm nam sủng."

      Diệp Tiềm nghe, nghĩ bản thân nếu rời đến nơi có Triêu Dương công chúa, tâm giống như bị người đào , đau tê tâm liệt phế, đau đớn đánh úp lại, thế nhưng khiến dám nghĩ .

      theo bản năng hỏi: "Nương, nếu ta là muốn ?"

      Diệp bà tử nghe xong, nắm chắc thắng lợi, chậm rãi : "Nếu ngươi buông tha tiền đồ tốt như vậy muốn , vậy ở lại Hầu phủ, hầu hạ công chúa, dỗ công chúa cao hứng, tương lai cũng có thể quan nửa chức. Còn nữa --" diệp bà tử nghĩ đến kỳ thực cũng chu toàn: "Ngươi cũng biết, công chúa chúng ta chính là trưởng tỷ của đương kim Hoàng thượng, ta nghe Hoàng thượng đối với tỷ tỷ này là gì nghe nấy, chỉ cần công chúa thích ngươi, tương lai tiền đồ cực tốt."

      Diệp Tiềm nghe vậy, trầm tư lát, bên lại bỗng nhiên xả ra chút cười chua sót: "Nhưng mà ta muốn tiền đồ cực tốt có tác dụng gì!"

      Dù cho có tiền đồ, cũng có tư cách lấy thứ thích trong lòng.

      Diệp bà tử nóng nảy, nhìn tiểu nhi tử khó bảo, rầu rĩ : "Ngươi nếu có tiền đồ tốt, lão nương ngươi tự nhiên cũng có thể phong quang theo, cần ở trong này chịu tội, xem sắc mặt người làm việc; nếu ngươi có chút tiền đồ, tự nhiên có thể làm rạng rỡ tổ tông, giúp các đệ đệ!"

      Diệp Tiềm cúi đầu, cũng .

      Diệp bà tử mãi bất động, trong lòng sốt ruột, lôi kéo tay Diệp Tiềm: "Con a, trong lòng ngươi đến cùng nghĩ thế nào, với nương, ta bó tuổi như vậy, còn mỗi ngày quan tâm ngươi, ngươi còn nhẫn tâm ở đâu "

      Diệp Tiềm trầm mặc hồi lâu, rốt cục vẫn : "Nương, người cần lo lắng, ta từ nay về sau nhất định chọc công chúa tức giận, tất nhiên như ngươi mong muốn làm nàng vui." ra lời tối nghĩa này xong, lại : "Về phần Đôn Dương Thành, ta muốn , ta muốn rời khỏi nơi này."

      Diệp bà tử thấy vậy vừa lòng: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt, cũng tốt lắm, ngày khác ngươi cầu kiến công chúa, thỉnh cầu nàng tha thứ, làm nàng vui lòng."

      Diệp Tiềm cười khổ, trong miệng lại : "Được."

      Diệp bà tử vừa lòng sờ sờ tóc con, kiêu ngạo : "Ngươi bộ dạng tuấn tú giống lão cha đáng xấu hổ kia, thời tuy rằng tính tình ngươi giống , nhưng dung mạo này giống mười phần, con ta sinh ra bộ dáng tốt như thế, trách được ngay cả chủ nhân chúng ta đều rời đâu!"

      Diệp Tiềm nghe mẫu thân thế này chịu nổi, nhíu mày cắt đứt: "Nương, ngươi về sau được như vậy."

      Diệp bà tử hiểu: "Vì sao thể? Ta Diệp bà tử cả đời vô năng bất tài bị người giẫm lên, chỉ có sinh nhiều đứa con, thời ở Đôn Dương Thành nhận mưa móc của thiên tử, ở trong phủ hầu hạ chủ nhân, đây là vinh quang thế nào, thể hết."

      Diệp Tiềm nhắm mất, thở dài, biết tính tình mẫu thân, đạo lý là giảng được, đành phải : "Nương, bọn họ là nhà đế vương, đối việc này khó tránh khỏi kiêng dè. Ngươi tuyên dương khắp nơi, bọn họ tất nhiên vì giữ thể diện, đem đến tai họa cho con cùng tỷ tỷ."

      Diệp bà tử nghe lời này, cũng lắp bắp kinh hãi, ngẫm lại gật đầu : "Con ta có lý, về sau nương cẩn thận là được."

      Lúc Diệp Tiềm cùng Diệp bà tử chuyện, Triêu Dương công chúa nhíu mày nhìn phong thư hàm án kỷ.

      Đây là đương kim thiên tử tự tay viết, đầu tiên liên miên mấy ngày nay tới giờ bản thân làm gì, dù việc này Triêu Dương công chúa sớm nghe được từ người bên cạnh, nhưng nghe bản thân đệ đệ Trệ tự đến, vẫn nhịn được cười thầm.

      xong chuyện này chiếm hơn phân nửa thư, phía sau Trệ còn sứ giả từ Tây vực mang đến sữa trâu, là thơm ngọt nhu ngấy, khẩu vị ngon, Trung nguyên hiếm thấy, được ít, phân cho chúng phi tần hậu cung thưởng thức, đặc đặc lấy ra ít, cho khoái mã đưa đến Túc Ninh Thành, dâng cho A tỷ nếm thử.

      Triêu Dương công chúa xem xong, vươn ngón tay ngọc thon thon, lấy miếng sữa hình vuông đặt vào bên miệng, hương thơm nồng đậm xa lạ tràn răng môi, thơm ngọt thấm nhập tâm phế. Bên môi nàng tràn ra tia cười ngọt ngào, nghĩ tư vị này tốt đẹp, thế nhưng có vài phần chân thực.

      Nàng thử xong miếng sữa đường này, tiếp tục đọc thư, chỉ thấy cuối cùng nhắc tới, nghe thị cơ Trường Vân nhắc em trai Diệp Tiềm có tài cán, nếu A tỷ thuận tiện, mượn người này dùng chút.

      Triêu Dương công chúa nhìn đến câu cuối cùng kia, khỏi sửng sốt, vốn tràn đầy tươi cười dần dần thu liễm.

      Nàng đứng lên, lặng yên trước cửa sổ, nhìn bên ngoài tuyết trắng rơi hồi lâu, rốt cục vẫn ra lệnh: "Cẩm Tú, gọi Diệp Tiềm."

      Cẩm Tú theo nàng từ , sớm biết nàng giận dỗi Diệp Tiềm, thấy nàng triệu hồi Diệp Tiềm, vốn tưởng rằng thông, nhưng xem vẻ mặt nàng mát đạm, lại cảm thấy phải. Tức thời trong lòng nàng rất nghi hoặc, nhưng cũng dám hỏi nhiều, vội vàng tuyên ngoại thị triệu Diệp Tiềm đến.

      Diệp bà tử nghe con trai của mình được chủ nhân triệu hồi, rất vui sướng, cao hứng vỗ vai Diệp Tiềm : "Con a, nhanh , nhớ nhận sai với chủ nhân, cầu xin tha thứ."

      Diệp Tiềm , thẳng theo người hầu.

      Diệp Tiềm vào, chỉ thấy công chúa dưới cửa sổ đưa lưng về phía mình, thâm y màu đỏ sậm bó chặt thân hình mạn diệu, tóc đen như mây cao cao vẫn phong kế sương tấn, như khói như mộng. Ngoài cửa sổ hàn tuyết mai vàng, chạc cây mạnh mẽ, làm nổi bật quyến rũ tiêm nhược trong phòng, càng thêm hiu quạnh, đơn.

      trái tim Diệp Tiềm cứng lại, cũng nghĩ công chúa thân mình xưa nay sợ lạnh, từ khi thời tiết chuyển hàn, mỗi đêm đều phải dựa vào ngực sưởi ấm. nhiều ngày nàng gối lạnh lùng, đêm dài chầm chậm, nghĩ hẳn gian nan.

      Triêu Dương công chúa nghe được Diệp Tiềm vào, hơi hơi quay lại, chỉ thấy ngón tay trong suốt ngọc, thế nhưng có đóa mai vàng nhị đỏ. Mai vàng ngậm hương, nhụy hoa hồng kiều, rung động.

      Nàng cúi đầu nhìn này đóa mai hồi lâu, rốt cục nâng mắt lên, tinh mâu thanh lãnh, như chấm phương xa, đạm nghễ Diệp Tiềm.

      Tác giả có chuyện muốn : Mọi người đều cảm thấy cảm tình chưa đến đâu, ta phân tích cho các ngươi a. Khụ! bọn họ

      Thứ nhất ở chương trước, Bích La phu nhân và công chúa đối thoại, kỳ thực có rất nhiều ý tứ a.

      Công chúa cười lạnh "Ngươi nếu có thể nuốt vào, tự nuốt là được, cần gì phải hỏi ta." ------- trong lòng bất mãn với Bích La phu nhân.

      Bích La " rất lớn, ta xem ít nhất bằng hai." Sau đó, công chúa phản ứng là nhớ tới chuyện cũ, lại cười lạnh: "Ngươi cũng nhìn cẩn thận!", là vì nàng nhớ mình từng đưa Diệp Tiềm cho Bích La, đêm kia tuy rằng được việc, kết quả đến cùng tiến hành đến bao nhiêu nàng , cho nên lấy cái này thử Bích La phu nhân, nàng bắt đầu ghen tị.

      Bích La phu nhân "Về phần lớn bao nhiêu, ta xem là nhất định , bằng cũng đến mức khiến ngươi trầm mê tới vậy." Công chúa nghe như thế, đối chọi gay gắt, mà cúi đầu . Bởi vì nàng ở đây cùng khuê trung bạn tốt ngày xưa đối thoại, bại trận, đối phương nhìn ra tâm tư của nàng, nàng cũng biết tâm tư của bản thân, đó là nàng bắt đầu để ý Diệp Tiềm.

      Triêu Dương công chúa cuối cùng "Ta sai sử được " phải sai sử được, mà là mượn cớ chối từ + khổ sở tương lai...

      Về phần cuối cùng Triêu Dương công chúa vẫn đáp ứng Bích La phu nhân tương lai hỗ trợ, chính nàng có ý tưởng sâu sắc, còn có nàng cứng miệng cứng tâm a.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 36 Hôm nay khí trời tốt lắm

      Triêu Dương công chúa cúi đầu chăm chú nhìn đóa mai vàng dính chút tuyết bay hồi lâu, cuối cùng rốt cục nâng mắt lên, tinh mâu thanh lãnh, như chấm phương xa, đạm nghễ Diệp Tiềm.

      Cái loại cảm giác này đánh úp lại, nàng ràng nhìn mình, nhưng lại cảm thấy ở trong mắt nàng, mình phảng phất như chút bụi đất, bé đáng kể.

      Diệp Tiềm khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ chuyện xảy ra lúc trước, trong khoảng khắc biết nên cái gì.

      Triêu Dương công chúa tà liếc phen, như xem kỹ cái gì, nửa ngày bỗng nhiên : "Diệp Tiềm, ta trước kia từng nghe Tiêu Đồng , ngươi thiên tư thông minh, tư chất xuất chúng, bất quá hai ba năm, học được thân văn thao vũ lược."

      Nàng cúi mặt, ngón tay ngọc thon dài mảnh khảnh tùy ý chơi đùa mai vàng kiều diễm trong trẻo, lành lạnh thở dài, đạm thanh : "Ngươi ngạo tài như thế, nhưng trốn ở khuê trung làm nam sủng của ta, khiến người khác chê cười, cũng là nhục nhã ngươi."

      Diệp Tiềm nghe được lời này, trong lòng nhảy dựng, lại nhớ tới mẫu thân , ánh mắt xoay chuyển, rơi xuống án kỷ, thấy tín hàm màu vàng sáng phía .

      Diệp Tiềm mâu quang thâm trầm, im lặng nửa ngày, rốt cục trầm giọng : "Công chúa, ngươi vừa rồi chiết sát Diệp Tiềm, Diệp Tiềm bất quá chỉ là tiểu nô, có thể theo hầu hạ công chúa, là vinh hạnh rất lớn, sao hai chữ nhục nhã."

      Triêu Dương công chúa ngước mắt, cười khẽ, lúc cười lông mi đôi mắt hẹp dài nhàng rung động, quyến rũ mê người, nhưng quyến rũ kia phảng phất lây dính mai vàng lạnh lẽo: "Diệp Tiềm, ngươi theo ta, ta cũng bạc đãi ngươi, ngươi muốn cái gì, ta đương nhiên đáp ứng ngươi. Dù ngươi muốn chút công danh, ta chỉ cần câu, tự nhiên có thể bảo Trệ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, từ đây từng bước thăng chức cho ngươi, tiền đồ cẩm tú."

      Trong mắt ý cười chợt tắt, mặt nàng ra lãnh đạm: "Bất quá ngươi nếu chán ghét ta, cũng cần quanh co lòng vòng, nhập mạc chi tân của Triêu Dương công chúa đâu chỉ mình ngươi, nếu ngươi cầu , xin cứ tự nhiên."

      Tám chữ cuối cùng, nàng được sạch lưu loát, thanh thúy khả nhân, nhưng nghe vào trong lòng Diệp Tiềm, cũng là đao cắt châm đâm, giống như lấy tim.

      Diệp Tiềm nhăn mi, tinh tế tìm tòi tâm tư nữ chủ nhân mềm mại diễm lệ này.

      Triêu Dương công chúa sắc mặt u ám khó dò, lông mi buông xuống, che khuất mâu quang, đen tối khó hiểu, thấy .

      tâm tư nữ nhân giống như cây ngân châm ở đáy biển, luồng thanh phong nơi khe núi, bắt được sờ , cũng cân nhắc ra.

      lâu sau, thở dài, phóng thanh : "Nàng cũng cần kích tướng ta như vậy, lại càng cần hoài nghi ta cái gì, ta chưa từng có ý tứ muốn ."

      lên phía trước, vươn tay, muốn ôm nàng vào trong lòng: "Triêu Dương, nơi nào ta cũng , ta cái gì cũng cần, ta chỉ cần bồi ở bên cạnh nàng. Làm nô làm dịch, đời kiếp, ta đều nhận."

      Triêu Dương công chúa nghe như thế, trong lòng khỏi xúc động, lãnh ý mất , mặt lại ra thê lương: "Diệp Tiềm, đời kiếp rất dài, ngươi còn trẻ như thế, sao dám vọng hứa như vậy." Nàng bên môi đỏ bừng tràn ra thở dài mát đạm, đặt mai vàng vào lòng bàn tay ngọc bạch: "Ngươi cũng bất quá là thôi, kỳ thực ngươi có tiền đồ cẩm tú rộng lớn, tỷ tỷ ngươi thời hầu hạ ở bên Trệ, từ từ được sủng ái, ngày, ngươi có thể thăng chức rất nhanh. Đến khi đó, ngươi còn là Diệp Tiềm hôm nay, làm sao có thể cam tâm ở chỗ này hầu hạ ta, cùng với ta."

      Diệp Tiềm lắc đầu, kiên định lắc đầu: ", Triêu Dương, ta rời , vĩnh viễn rời ."

      Triêu Dương công chúa hai cái bàn tay duyên dáng nhập lại, mai vàng bị kẹp ở bên trong, hai bàn tay nàng vô ý nhàng xoa nắn, lúc này nàng nghe thấy Diệp Tiềm phen, chợt ngước mắt, : "Nếu thực tiền đồ cẩm tú đặt trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng cần?"

      ánh mắt Diệp Tiềm nhìn nàng trầm định trong suốt, đạm thanh hỏi lại: "nếu tiền đồ cẩm tú đó lớn bằng trời, ta có thể đổi với nàng cùng ta làm bạn lâu dài?"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, bên môi nổi lên trào phúng cười lạnh: "Ngươi xuất thân bất quá là tiểu nô trong phủ Hầu gia Túc Ninh thành, dù được vinh quang che trời, cũng thể đánh đồng cùng ta thiên gia trưởng công chúa." Nàng nhìn Diệp Tiềm, thở dài tiếng: "Ngươi dã tâm khỏi quá lớn, cũng quá tự cho là đúng."

      Đại Viêm triêu khai quốc tới nay, phàm là xứng đôi với công chúa, đều là hào môn cao nhất, hầu tước gia truyền. Tuy rằng khai quốc mấy trăm năm, cũng từng có bình dân thấp kém bởi vì chiến công mà phong hầu, nhưng đến cùng cũng ai có thể đủ vinh quang cưới công chúa thiên gia.

      Huống chi, Triêu Dương công chúa nguyên bản là trưởng nữ tiên đế, đích tỷ tỷ của đương kim thánh thượng, nữ nhi duy nhất của thánh hoàng thái hậu, ngay cả nàng có tiếng xấu, ngay cả nàng hoang đường kềm chế được, nhưng kia cũng phải nam nô nho có thể leo lên.

      Diệp Tiềm lời ấy, giống như người si mộng.

      Diệp Tiềm nghe Triêu Dương công chúa , bên môi nổi lên cười chua sót: "Công danh lợi lộc đổi được nàng, ta đây muốn có tác dụng gì?"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy ngẩn ra, mở đôi bàn tay khép chặt, cánh mai vàng kia bị nghiền nát từ tay rơi xuống, uốn lượn, phiêu đãng, theo gió từ khe cửa, bay ra ngoài.

      Diệp Tiềm nhìn nữ tử này, kiên định : "Triêu Dương, ta muốn công danh lợi lộc, cũng muốn tiền đồ cẩm tú, ta thầm nghĩ ở bên cạnh nàng, ôm nàng, cùng nàng. Trừ phi nàng cần ta nữa, bằng ta vĩnh viễn rời khỏi nàng."

      Giọng ổn định ôn nhu, như nước sông triền miên, thanh sơn lồng lộng, phảng phất là lời thề mãi mãi thay đổi, ở bên tai nàng nhàng chảy xuôi.

      loại chua xót nảy lên trong trái tim Triêu Dương công chúa, nàng cúi mắt, lông mi thon dài che khuất mí mắt ướt át, nỗ lực nở nụ cười, nuốt xuống nghẹn ngào: " ngày nào đó, ngươi hối hận ngươi lời này."

      Diệp Tiềm lên phía trước, từ phía sau ôm lấy nàng, khuôn mặt góc cạnh áp lên nàng, cằm cương nghị đặt ở hai bờ vai nàng mảnh khảnh, hít sâu hơi, mùi thơm quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, thấp giọng : "Triêu Dương, ta sinh ra đê tiện, sở cầu nhiều, khi còn bé bất quá là ăn no mặc ấm, bị người nhục mạ, thời còn lại nếu có thể may mắn vĩnh viễn làm bạn bên cạnh nàng, cảm thấy mỹ mãn."

      Nhưng thiên hạ trong lòng có phản ứng gì, chỉ mặc cho ôm, thế nhưng hoảng hốt hiểu, vội dùng tay mình nắm tay nàng, chỉ cảm thấy hai tay nàng lạnh lẽo.

      đau lòng nắm chặt, trầmgiọng : "Triêu Dương, ta thực , ta vĩnh viễn cùng nàng, sưởi ấm cho nàng, ôm nàng lên ngựa, cùng nàng thưởng thu cúc, xem mai vàng, xem hoa nở hoa rơi, vọng vân cuốn thư. Nàng mất hứng, ta dỗ nàng vui vẻ, nàng muốn hoang đường, ta đứng cùng bên, được ?"

      Sau hồi, Triêu Dương công chúa yên lặng nắm lại tay , hàm răng khẽ cắn mềm mại môi: "Lại ôm chặt ta chút."

      Nàng hơi hơi nghiêng mặt, để gò má cọ vào , nhắm mắt cảm thụ nhiệt độ và thân mật, lẩm bẩm: "Ta thích ngươi ôm ta như vậy..." Giọng nàng man mát, nhuyễn ngấy, mang theo chút hương sữa.

      Diệp Tiềm cúi đầu, bắt được môi nàng, mềm hôn lên, thương tiếc dùng lưỡi liếm từng tấc.

      bên ngoài mai vàng lay động, bên trong nữ nhân mạn diệu diễm ở trong lòng nam nhân bắt đầu nở rộ. Nàng cúi đầu phát ra ngâm nga, thanh thanh uyển chuyển. Thâm y bị cởi ra, lộ ra tấm lưng tinh tế duyên dáng, nàng ở trong lòng nam nhân run rẩy, hừ . Song chưởng thon dài leo lên cổ nam nhân, môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, mị mâu xưa nay ngưng lãnh mê ly, thê lương nhìn nam nhân trước mắt.

      Nam nhân đầu tiên nhiệt liệt hôn nàng, hôn môi, hôn gáy ngửa ra phía sau, hôn nàng hưng phấn tô dung tủng khởi. Sau này, khắc chế được, ngồi xuống ôm lấy nàng, bỏ xuống thâm y người nàng, đến trước rèm.

      Rèm lay động, nam nhân thô suyễn tiết tấu ràng, đều đều ổn định, còn nữ nhân rầm rì khi dồn dập khi thong thả, khi cao vút khi trầm thấp, trong u thất tràn ngập, xuyên qua song cửa, truyền ra ngoài cửa sổ, chọc mai vàng xấu hổ cúi đầu.

      Cẩm Tú triệu Diệp Tiềm đến, biết bọn họ tất nhiên chuyện phen, săn sóc cho lui tả hữu. Bất quá nàng thắc thỏm công chúa, đến cùng lo lắng bọn họ có thể tan băng, vì thế lại vòng trở về, lớn mật nghe lén ngoài cửa sổ. Lúc này nghe thanh đó, biết bọn họ chẳng những hòa hảo như ban đầu, sợ là so với trước kia càng nhu tình mật ý, liền an lòng.

      định rời , chợt nghe bên trong chủ tử nhà mình phát ra tiếng "A" cao vút, mềm mại dồn dập, phảng phất xông lên cửu tiêu, như khoái hoạt lại như thống khổ.

      Nàng thuở ở trong cung, bị tiêm nhiễm, đối với việc nam nữ sớm sáng tỏ, sau này Triêu Dương công chúa gả cho Bình Tây Hầu, hoang dâm qua ngày, nàng nhìn quen. Nhưng thời công chúa tiếng kiều, nàng thế nhưng cũng cảm thấy đỏ mặt, che miệng cười khẽ, thầm nghĩ: Công chúa lần này xem như được bảo bối.

      Bên này Cẩm Tú rời , bên kia Triêu Dương công chúa vẫn trong nước sôi lửa bỏng điên cuồng lắc lư. Mồ hôi đầm đìa Diệp Tiềm thấy nàng mị thái như thế, càng động tình, vừa ra vào phía dưới, vừa ở bên tai nàng cắn răng thấp : "Như vậy, nàng thích ?"

      Triêu Dương công chúa , chỉ mị mâu than .

      Diệp Tiềm thấy vậy, trong lòng để ý, phía dưới dùng sức hơn, vừa dùng sức vừa cắn răng thô suyễn : "Chủ nhân, ta muốn nàng gọi tên ta, sao nàng gọi, ta muốn nàng gọi tên ta..."

      Triêu Dương công chúa vô pháp thừa nhận, ngón tay ngọc thon thon cơ hồ cào vào vai , cào lên lưng .

      Diệp Tiềm càng muốn động, hai cánh tay hữu lực ràng nhấc hai cái đùi thon dài trắng nõn, sau đó kéo mạnh, rút cự long ra khỏi nơi đó.

      Công chúa đúng lúc động tình, bỗng nhiên thiếu cự long của Diệp Tiềm, nhất thời hư , u kính có thanh tuyền chảy ra, nàng mê mang lắc lắc đầu: "Tiềm, , cần như vậy..."

      Diệp Tiềm nghe nàng mềm nhũn gọi như vậy, tình càng nùng, nam căn hạ xuống đột nhiên càng cứng rắn, bất quá vẫn nhịn xuống, cúi đầu : "Triêu Dương, chủ nhân của ta, ta muốn nàng gọi như vậy, luôn luôn gọi tên ta như vậy..."

      Triêu Dương công chúa tình giữa hai chân khó nhịn, hai chân bị mạnh mẽ nhắc lên, mê mang nhìn nam nhân phía , cuối cùng nàng ủy khuất trong mắt ươn ướt.

      Diệp Tiềm nhìn đau lòng, định buông tha nàng, lại nghe nàng bỗng nhiên cúi đầu sợ hãi thử thăm dò gọi lên: "Diệp Tiềm... Tiềm..."

      tiếng gọi thấp, phảng phất như tiểu nương ngây thơ gọi ca ca nhà bên, Diệp Tiềm nghe được trái tim nóng lên, thương tiếc cúi đầu, hôn môi nàng, trằn trọc yên, tinh tế nghiền nát.

      Triêu Dương công chúa càng khó nhịn, bỗng nhiên thực rơi lệ, vừa rơi lệ vừathanh thanh gọi: "Tiềm, ta muốn ngươi... Tiềm... Diệp Tiềm..."

      Diệp Tiềm mạnh mẽ ôm lấy cả người nàng, ôm chặt, lửa nóng hôn nước mắt nàng, động tình thấp gọi: "Triêu Dương, đừng khóc... Đừng khóc..."

      Vừa dùng môi an ủi nàng, vừa như nàng mong muốn, phía dưới nhanh chóng tiến vào trong cơ thể nàng, lấp đầy mỗi tấc hư của nàng.

      Nhưng Triêu Dương công chúa lại thấy đủ, nàng lắc lắc vòng eo mạn diệu, quấn quanh vòng eo gầy hữu lực của Diệp Tiềm, nàng bị biến thành kìm lòng đậu, từng tiếng hô : "Tiềm..."

    4. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Gió xuân hoà hợp rồi. Chúc mừng bạn tiềm
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 37 Sữa ngọt ngào

      Sáng sớm, trong tay Triêu Dương công chúa cầm tín hàm Trệ gửi tới, còn ném vào đống giấy lộn xộn. Phía sau Diệp Tiềm bắt gặp, mắt vừa động, mím môi nở nụ cười.

      Triêu Dương công chúa thấy cười, má phấn hơi hơi nhiễm hồng, ra vẻ mát đạm hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi cười cái gì?"

      Diệp Tiềm thu liễm nụ cười, đến phía sau Triêu Dương công chúa, nghiêm cẩn : " có gì, ta chính là thấy thư nhà đương kim Hoàng thượng gửi tới, nhưng chủ nhân lại tùy ý ném ở đó như vậy."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, hư mắt nhìn : "Trệ viết thư rất dong dài, đem chuyện trong cung, chuyện nhà đều lần, chẳng lẽ mỗi phong thư của ta đều phải coi la trân quý sao? Vậy mới tổn hại thể diện đế vương của đâu."

      Diệp Tiềm nghe vậy, gật đầu trịnh trọng : "Nàng có lý."

      Triêu Dương công chúa thấy truy vấn, mới nở nụ cười, cười xong sai người nghiền nát, là muốn viết phong thư cho Bích La phu nhân.

      Diệp Tiềm thấy công chúa cúi đầu viết nhanh, dưới ngòi bút chữ đoan chính khí, có cảm giác tang thương dũng cảm, lại hoàn toàn có xinh đẹp diễm lệ khí nên có, liền nhớ tới tình cảnh ngày ấy nàng vẽ tranh. Tức thời khỏi thần bay hải ngoại, biết công chúa trước kia bộ dáng ra sao.

      Triêu Dương công chúa viết xong thư, dùng sơn đỏ phong kín, mới lệnh cho Cẩm Tú: "Đem phong thư này giao cho Bích La phu nhân, thuận tiện lấy ít bánh sữa của Trệ đưa tới cho nàng."

      Cẩm Tú tự nhiên đáp ứng, ai ngờ Triêu Dương công chúa phân phó xong, lại phảng phất nhớ tới cái gì, ra lệnh: "cũng mang Phẩm Liên, Phủ Đào theo."

      Cẩm Tú vừa nghe, trong lòng giật mình, Diệp Tiềm cũng sửng sốt, hiểu nhìn công chúa.

      Triêu Dương công chúa mày đẹp hơi nhíu, hàm chứa ý cười nhàn nhạt trào phúng nhìn Diệp Tiềm: "Thế nào, ngươi muốn để ta thả bọn họ ?"

      Diệp Tiềm nghe, đột nhiên minh bạch, biết vì sao trái tim nhảy lên, mặt cũng đỏ, xoay mặt đanh giọng : "Nàng thích, thả là được."

      Triêu Dương công chúa thở dài: "Nếu phải ngươi ở trong nhà người khác lỗ mãng làm việc đâm bị thương nam sủng người ta, ta cần gì phải hấp tấp đưa ra thứ âu yếm của mình đâu."

      Diệp Tiềm trong lòng vốn ngọt ngào dị thường, nhưng lại nghe nàng "Thứ âu yếm" gì đó, mặc dù biết nàng cố ý như vậy, nhưng nghe vào tai lại cảm thấy chói mắt, liền nổi giận : "Nếu nàng luyến tiếc, vậy tiễn, ta tự thỉnh tội với Bích La phu nhân."

      Triêu Dương công chúa nghe xong, lại nhớ tới lời Bích La phu nhân , nàng ấy rất mơ ước Diệp Tiềm, nếu Diệp Tiềm , kia mới là có về đâu. Vì thế lại nghĩ tới Bích La phu nhân nếu muốn dụ Diệp Tiềm, nên như thế nào? đôi thu ba nhìn kỹ nam nhân bên cạnh, trong lòng cũng suy nghĩ, đêm qua nam nhân ở bên tai mình thề non hẹn biển, thực bởi vì Bích La phu nhân dẫn dụ mà theo nàng ấy sao?

      Nếu thực như vậynày thề non hẹn biển,, tin cũng được, nàng cũng ràng dứt bỏ nhường cho Bích La phu nhân là được; nếu vẫn như cũ kiên quyết theo, vậy nàng tự nhiên cự tuyệt Bích La phu nhân, lại đẻe nàng ấy nhúng chàm phần hào.

      Triêu Dương công chúa trong lòng so đo phen, n ánh mắt hìn Diệp Tiềm khỏi thất thần, Diệp Tiềm nhìn trong lòng, cũng sinh nghi, liền hỏi: "Nàng, nàng suy nghĩ cái gì?"

      Triêu Dương công chúa tỉnh thần, quyến rũ cười, lắc đầu : " có gì, ta chỉ tiếc thôi."

      Diệp Tiềm nghe xong, tâm nhất thời nhắc đến, nhíu mày : "Tiếc cái gì?"

      Triêu Dương công chúa tiếp tục cười, cười đến lung lay sinh động: "Phẩm Liên và Phủ Đào, đều có ưu việt, nó cái khác, tay công phu xoa bóp, là tốt nhất, cũng phải người thường có thể luyện ra." Nàng tiếc nuối thở dài tiếng: "Nếu có bọn họ, còn ai hầu hạ ta như vậy đâu."

      Cẩm Tú ở bên nghe, biết chủ nhân bất quá là trêu chọc Diệp Tiềm vui vẻ thôi, nàng che miệng nở nụ cười, lên tiếng.

      Diệp Tiềm lại nhíu mày kiếm, tin là . Đối với Phẩm Liên và Phủ Đào hai người này, cảm thấy rất chán ghét, nhưng nếu có hai người này, công chúa thực cảm thấy tiếc, điều này làm cho càng thêm khó có thể chịu được.

      Suy tư nửa ngày, bỗng nhiên bật ra câu: "Bất quá là ít tiểu kĩ xoa bóp thôi, ta, ta cũng muốn học."

      Cẩm Tú nghe lời này, rốt cục nhịn được phù tiếng cười ra, nàng nghĩ phía công chúa tuy rằng bị đánh tơi bời rơi xuống tiểu thừa, nhưng phía dưới, lăng tiểu tử Diệp Tiềm kia đâu phải đối thủ của chủ nhân nhà mình.

      Cẩm Tú cười, Triêu Dương công chúa mát mẻ lườm nàng cái: "Ngươi còn ở trong này làm gì, còn nhanh đưa Phẩm Liên và Phủ Đào."

      Cẩm Tú vội vàng thu liễm ý cười, hơi hơi cúi đầu, cung thanh : "Vâng." xong ra ngoài, nhưng lúc xuất môn, nhịn được ở trong lòng thầm nghĩ: Diệp Tiềm, ngươi tự cầu nhiều phúc .

      sau khi Cẩm Tú rời khỏi đây, Triêu Dương công chúa xoay người lại, đem hai cánh tay tuyết trắng đặt lên cổ Diệp Tiềm, ôn nhu nỉ non, thổ khí như lan: "Vậy ngươi khi nào bắt đầu học xoa bóp?"

      Máu Diệp Tiềm bắt đầu dũng mãnh trào lên: "Lúc nào cũng có thể."

      Triêu Dương công chúa ánh mắt hàm xuân, ngón tay vuốt ve lôgf ngực kiên cố, gật đầu : "Tốt, bây giờ ngươi luyện tập xoa bóp chân cho ta, thế nào?"

      Diệp Tiềm cứng ngắc gật đầu: "Được."

      =============================

      Lúc Cẩm Tú chuẩn bị tốt lễ vật đưa cho Bích La phu nhân, đồng thòi tiễn Phẩm Liên và Phủ Đào cùng nhau qua, lần nữa vào khuê phòng, liền nhìn thấy gia chủ nhân của nàng tà tựa vào sạp, hai đùi ngọc thon dài cứ như vậy ở hò ra bên ngoài quần áo mỏng manh. Còn thiếu niên Diệp Tiềm quỳ ngồi ở đó, cúi đầu, hai cái tay ngốc vỗ về cặp chân ngọc.

      Diệp Tiềm xoa bóp nghiêm cẩn, nghe công chúa phân phó, lại hồi tưởng ngày xưa học võ nhận biết kỳ kinh bát mạch, biết các nơi huyệt vị, dùng ngón cái và lòng bàn tay mềm ấn ấn.

      Nhưng mà ngốc, thường thường đụng vào nơi nên chạm vào, vì thế chọc công chúa nũng nịu rầm rì, hoặc là kìm lòng đậu cười khanh khách lên, cười đến giống như phồn hoa lay động.

      Cuối cùng, Diệp Tiềm rốt cục dừng tay, xoa bóp.

      chỉ nâng chân công chúa tinh tế ngắm nghía, khỏi ngây ngốc.

      ngón chân công chúa sinh trắng mềm cân xứng, mười cái móng giống như mười mảnh vỏ sò hồng nhạt, sáng bóng, xinh đẹp động lòng người, làm cho người ta hận thể cầm trong tay tinh tế thưởng thức.

      Triêu Dương công chúa cúi mâu, thấy Diệp Tiềm chỉ nâng chân mình sững sờ, nhịn được nhấc lên, lấy mũi chân nhàng chọc chọc trán : "Ngươi ngốc cái gì?"

      Diệp Tiềm lại thứ bắt cái chân kia, cúi đầu nhàng hôn ngụm vỏ sò hồng nhạt, công chúa cảm thấy ngứa, muốn rút về, nhưng lại rút được, tay Diệp Tiềm như kìm sắt chặt chẽ túm chân ngọc tha, giống như thưởng thức trân tu mỹ thực, nhàng hôn liếm.

      hôn nửa ngày, lại lướt qua mắt cá chân tinh xảo khéo léo, theo đùi phấn nộn thon dài hướng lên , si mê vuốt ve, thường thường cúi đầu hôn.

      Diệp Tiềm cúi đầu, nhớ lại lúc đầu khi mình hân cúi đầu làm ghế, chính là hai chân ngọc này, líc mình quỳ xuống vẽ ra đường cong xinh đẹp, sau đó lạnh nhạt đạp lên lưng mình; lại nhớ tới từng tiểu biệt trong viện, nữ tử kia bách mị cầm kiếm múa bào, mãn viên mãn thất.

      Nữ tử này, mỗi lần tay vung kiếm đóa hoa kiếm mỹ lễ, là chút sắc thái trong mộng hư vô mờ mịt của Diệp Tiềm lúc đêm tối.

      Nhưng thời, nàng cứ như vậy bị mình nắm trong lòng bàn tay.

      Nghĩ đến đây, trái tim Diệp Tiềm tràn đầy mãn nguyện.

      Dù có tia đau đớm mơ hồ xẹt qua trong lòng, nhưng đau tới quá nhanh, lại vô ảnh vô tung, cũng nmuốn tinh tế thể hội.

      chỉ biết là, thời chủ nhân xinh đẹp ngay trong bàn tay .

      Vì giờ khắc thỏa mãn này, thậm chí muốn nghĩ đến tương lai hư vô mờ mịt.

      Triêu Dương công chúa ngước mắt, nhìn nam nhân này cúi đầu bóp chân cho mình, lại lơ đãng giữ khuôn mặt cương nghị chợt lóe qua hoảng hốt.

      Nàng duyên dáng buông mí mắt, nhàn nhạt thở dài: "Diệp Tiềm..."

      Diệp Tiềm lên tiếng trả lời, ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.

      Triêu Dương công chúa nở nụ cười, lắc đầu: "Diệp Tiềm, bên kia có bánh sữa, ta nếm thử, ngọt. Ngươi giúp ta lấy mấy khối, ta muốn ăn."

      Diệp Tiềm gật đầu: "Được."

      đứng dậy, chỉ thấy bánh sữa màu trắng đựng trong bình sứ màu xanh biếc, rất là khả nhân. cầm bình tới, ngồi ở bên cạnh nàng, lấy ra khối bánh, đưa tới bên môi nàng.

      Triêu Dương công chúa bên môi mang theo chút ý cười nghịch ngợm, mở ra đôi môi mềm mại, vươn cái lưỡi đinh hương, chờ đặt bánh sữa vào trong miệng.

      Diệp Tiềm bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh đêm kia ở núi, nàng lấy trái cây đưa cho ăn.

      Triêu Dương công chúa đưa đầu lưỡi đợi nửa ngày, cũng thấy cho mình ăn, nhíu mi, giọng oán giận : "Ta muốn ăn."

      Diệp Tiềm trái tim vừa động, liền đem bánh sữa đặt vào miệng mình.

      Triêu Dương công chúa kinh ngạc trợn to mị mâu: "Diệp Tiềm, ngươi..." Cướp đò ăn của ta...

      Nhưng đợi nàng ra, Diệp Tiềm bỗng nhiên cúi đầu, bắt được miệng nàng, nàng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy môi với răng tràn đầy mùi sữa thơm tho, khối bánh sữa cứ như vậy được đưa vào miệng nàng.

      , căn bản là nửa khối, bị Diệp Tiềm cắn tiếp nửa.

      đứng dậy, ôm nàng, để nàng ngồi gối mình, giống như ôm đứa trẻ, dùng ánh mắt đại nam hài ôn nhu nhìn nàng: "Nàng còn muốn ăn sao, ta đút cho nàng?"

      Triêu Dương công chúa ôm lấy cổ , ở trong lồng ngực tinh tế thưởng thức nửa khối sữa.

      Nếu có thể như thế cả đời, cũng rất tốt.

      Chỉ sợ, kết quả đều là công dã tràng.

      Tác giả có chuyện muốn : Hôm nay Chương ngọt ngào, ta vừa lòng, bất quá tại như trước. Đại khái còn có hai ba chương nữa Diệp Tiềm rời . Ta vì bọn họ rời chuẩn bị bữa thịt cũng biết là thiên lôi hay trọng khẩu, kính thỉnh chờ mong.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :