1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Quánh ghen kìa, thọt tim tiểu tam kìa, quá trời quá đất. bảo là đừng có nhây với chú mà lại

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 33 Hôm nay khí trời tốt lắm

      Truy Vân tê liệt đờ đẫn, điên cuồng kêu to tiếng, sau đó trợn mắt choáng váng ngã xuống đất.

      ánh mắt mọi người xoát xoát tụ lại chỗ Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm, tay phải vững vàng cầm kiếm, mũi kiếm vẫn chảy máu.

      Hai tròng mắt thâm trầm lộ ra điên cuồng khát máu, đuôi lông mày bay lên cuồng loạn kềm chế được, khuông mặt cương nghị là quật cường cùng bất hối.

      Trong tiêu phòng ấm áp như xuân, trong khuê phòng kiều diễm dâm mỹ, giống như ngọn thương đứng sừng sững, tựa như cỗ hàn lưu đến từ phương bắc xa xôi, lạnh thấu xương, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Diệp Tiềm nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm chủ nhân mình -- Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa rốt cục buông chén bạch ngọc hoa sen xuống, nâng mắt lên, nhàng liếc nhìn , nhàn nhạt : "Ngươi xuống tay quá nặng."

      Ngữ khí đạm, như mây khói bay bốn phía trong tiêu phòng. Dáng vẻ kia, phảng phất trách cứ đứa trẻ nghịch ngợm gây tai họa.

      Diệp Tiềm , cúi mắt, giấu quật cường và khát máu, nhưng tay cầm chặt kiếm lại nhàng rung động.

      biết mình xúc động làm chuyện nên làm, nhưng mà -- ở trước mắt dám mạo phạm Triêu Dương công chúa, thể ra tay.

      nữ nhân ngồi trước mặt kia, thế nhân nàng dâm mỹ hoang đường, thế nhân nàng mị hoặc chúng sinh, nhưng ở trong mắt , đó là Triêu Dương.

      Bất luận kẻ nào, cũng thể đụng chạm nàng ở trước mắt dù chỉ chút.

      Cho dù chỉ là trong nhiều diện thủ của nàng, cho dù bởi vì hành động lỗ mãng chọc nàng vui, cũng cho phép.

      hèn mọn thế nào, dù nàng cao quý thế nào, cũng cho phép.

      Triêu Dương công chúa hơi hơi nheo mị mâu, bên môi tràn ra tiếng thở dài.

      Bích La phu nhân luôn gì bỗng nhiên nở nụ cười, cười hào phóng để ý: "Diệp Tiềm, cần đứng ở đó, thu hồi kiếm, nhanh bồi bên người chủ nhân ngươi." xong nàng lại chỉ Truy Vân đất, ý bảo hạ nhân : "Đưa ." Lời trong đó hề có ý tứ thương tiếc, phảng phất nằm đó là tảng đá.

      Lập tức có hạ nhân nối đuôi nhau vào, nâng Truy Vân ra, lại nhanh chóng cúi đầu quét dọn vết máu. Bích La phu nhân trị người có cách, bất quá lát, trong tiêu phòng còn vết máu nào. Bọn thị nữ lại đốt huân hương, mở cửa sổ thông gió, rất nhanh trong phòng ngay cả chút mùi cũng còn.

      Lúc chuyện này phát sinh, Lưu Phong luôn luôn ngồi quỳ ở dưới chân công chúa, mở to hai mắt nhìn hết thảy, lúc chung quanh khôi phục nguyên dạng, phảng phất căn bản chưa từng có chuyện gì, còn mơ hồ cho rằng đó chính là giấc mộng.

      Tay bắt đầu run run, sau đó thân mình cũng bắt đầu run run, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiềm, cả người như lá khô trong gió lạnh, trong mắt là ác thần Diệp Tiềm,.

      Bích La phu nhân hạ mi: "Lưu Phong, nếu thân mình khoẻ, cũng lui xuống."

      Lưu phong nghe thế, vội ngã xuống đất, run giọng : "Đa tạ Phu nhân thanh toàn." xong dè dặt cẩn trọng vòng quá Diệp Tiềm, giống như né tránh quỷ mị, cướp cửa mà .

      Bích La phu nhân cười lạnh tiếng, với Triêu Dương công chúa: "Công chúa, người khác đều Bích La ta cơ hồ thu hết kỳ nam tử trong thiên hạ, xem ra, nam tử trong phủ ta, lên được mặt bàn." đến đây, nàng đạm liếc Lưu Phong chạy trối chết, cười : " đám nam nhân a, cũng chỉ là quỳ ở đó xoa bóp chân cẳng thôi, đâu đáng giá nhắc tới."

      Triêu Dương công chúa cười , mị mâu hơi nhếch, dư quang đảo qua Diệp Tiềm vẫn đứng thẳng bất động, lạnh lùng : "Diệp Tiềm, còn chào hỏi Bích La phu nhân?"

      Diệp Tiềm cắn răng, cằm căng thẳng, bộ mặt cứng ngắc chậm rãi quay sang Bích La phu nhân.

      Bích La phu nhân, chân trần, lộ bộ ngực, vạt áo buông lỏng, nùng hương diễm lệ, lúc này thấy Diệp Tiềm nhìn về phía mình, tuy , nhưng cười thản nhiên, đuôi lông mày mang mị, khóe mắt đưa tình.

      Diệp Tiềm thu mắt, quì gối, đanh giọng : "Diệp Tiềm gặp qua Bích La phu nhân."

      Bích La phu nhân giọng cười, ánh mắt nhìn Diệp Tiềm phảng phất nhìn tiểu đệ nhà bên, nhu hòa: "Đứng lên , hảo hảo ngồi bên cạnh hầu hạ chủ nhân ngươi."

      Diệp Tiềm im lặng đứng dậy, dời bước, như ngọn thương đứng sau lưng Triêu Dương công chúa, đứng thẳng vững vàng, mặt mày sâm nghiêm.

      Yến hội tiếp tục tiến hành, nhạc khí lại vang lên, đám vũ nữ thu thập hồn vía, lần nữa tiếp tục nhảy múa.

      Yến hội quá nửa, chén bạch ngọc hoa sen hạ, thay đổi thành chén đinh văn dạ quang, thị nữ quần áo diễm lệ rót đầy rượu nho tây vực màu đỏ sậm vào trong chén dạ quang, ngón tay ngọc của công chúa nâng chén, uống hơi cạn sạch ngọc dịch đỏ sẫm.

      Công chúa và phu nhân đối ẩm vài lần, dù rượu nho say, nhưng hai gò má như vẽ loạn son đỏ, hai mắt sóng nước mê ly.

      Bích La phu nhân say rượu cởi la sam, bộ ngực trong suốt ôn ngấy như mật, hai khỏa nho tím óng ánh trong suốt, chỉ làm cho người ta hận thể cúi đầu hái xuống. Bên người nàng hai nam sủng, đỡ phu nhân kiều nhuyễn vô lực, người khác cởi bỏ hồng bào, lộ ngực, cung kính ôm Bích La phu nhân quần áo nửa cởi vào trong ngực.

      Bích La phu nhân ở trong lòng nam nhân cười khẽ, cười đến thiên kiều bách mị, liếc Diệp Tiềm đứng ngạo nghễ cao ngất, lại với Triêu Dương công chúa: "Ta trời sinh sợ lạnh, ngươi cũng biết. Tuy rằng tiêu phòng ấm áp, nhưng chỗ nào có nam nhân trong lòng mới thoải mái a." đến đây, nàng kéo khuôn mặt nam thị trắng mềm vào trong ngực khẽ cọ, môi son ấn lên khuôn mặt nam thị, lưu lại hồng ấn dâm mỹ. Nhưng nam thị kia loạn, giữ bổn phận làm đệm thịt sưởi ấm người trước mặt, cho Bích La phu nhân dựa vào.

      Công chúa tiếp tục uống rượu nho, hai gò má đỏ như ráng chiều, thấy tình cảnh này cười khẽ tiếng, liền cũng cởi búi tóc, tóc như mây đen thướt tha bên hông, tựa vào sạp, tìm vui.

      Lúc này, nam sủng hầu hạ Bích La phu nhân, bắt đầu vuốt ve hai bầu ngực nàng, mọi người chỉ thấy hai luồng trắng noãn mềm mại được bàn tay nam nhân kia xoa nắn thành các loại hình dạng, Bích La phu nhân cũng ngăn cản, lắc lắc eo thon phong tiêu, lười nhác vô lực nằm trong lòng nam nhân khác, phát ra tiếng ngâm kêu như có như .

      Nam sủng kia thấy vậy, càng bạo dạn, tay bắt đầu vuốt ve xuống, cuối cùng vào trong váy nàng. Mọi người ở đây quen mắt, ai dám nhìn thẳng, cuống quít tránh , nhưng có người hầu khó nén tò mò, vụng trộm nhìn qua.

      Bởi vì cái tay kia tham nhập vào chỗ sâu trong la quần, biết tình cảnh trong đó như thế nào, nhưng làn váy cao thấp lay động, cái tay kia tất nhiên là ở nơi cỏ thơm kia bừa bãi qua lại.

      Lúc này Bích La phu nhân hai mắt tình, ngón tay ngọc cầm lấy song chưởng của nam nhân khác, vẻ mặt hoảng hốt, lát nhíu mày, lát vui sướng, thỉnh thoảng phát ra ngâm thán ngân nga. Mọi người thấy , khỏi tâm hoảng ý loạn, đám chóp mũi đổ mồ hôi, động tình theo.

      Dưới làn váy cái tay kia dao động càng mãnh liệt, làn váy cơ hồ bị kéo tung lên, thân thể Bích La phu nhân, luồng bạch ngọc rung động thôi, hai khỏa nho tím thẳng tắp đứng lên.

      nam tử dưới thân thấy vậy, ràng vươn hai tay ra, mỗi bàn tay niết viên, tinh tế vuốt ve khỏa nho tím trong tay. Vì thế Bích La phu nhân, hai luồng to lớn loã lồ mềm mại, ngửa mặt nằm tựa vào trong lòng nam nhân, được người lấy tay ôm chặt hai khỏa châu tím, lại bị người khác nằm sấp quỳ gối phía trước tận tâm lấy tay hầu hạ động thủy tuyền. Hai nam tử thở dốc dồn dập, Bích La phu nhân ở giữa kiều kêu liên tục, khi cao vút khi thấp mê, ngâm kêu này cùng nhạc khúc trong tiêu phòng, thế nhưng hết sức hòa hợp.

      Hết thảy tình cảnh này, Diệp Tiềm làm như thấy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm để ý, đem hết thảy tiếng dâm mỹ trong tiêu phòng ném ra bên ngoài.

      Người khác có lẽ biết, Triêu Dương công chúa lại biết, Bích La phu nhân phàm nhìn trúng cái gì, dù hao tổn tâm cơ, trải qua mọi khó khăn, thế nào cũng phải nghĩ biện pháp lấy về. thời nàng ấy nhìn trúng Diệp Tiềm, lần đầu tiên dẫn dụ bại trận, vội vàng tiến hành lần thứ hai. Bây giờ cố ý ở trước mặt Diệp Tiềm làm ra dâm thái này, kỳ thực cố ý khiến nhớ kỹ tư thái, chừng ngày nào có thêm chuyện gì, Diệp Tiềm tâm trí rối loạn.

      Triêu Dương công chúa cúi mâu, dùng dư quang nhìn Diệp Tiềm, chỉ thấy Diệp Tiềm vẻ mặt tự nhiên, tiếng thở vẫn vững vàng trầm định, cũng có dấu hiệu mê loạn. Nàng thấy vậy, trong lòng thế nhưng nổi lên tia tự đắc, thầm nghĩ: gia nô này, chung quy giống người khác, sao có thể dễ dàng rối loạn tâm trí.

      Nàng lại nhớ cảnh mình ở Ngọc Hoa trì dẫn dụ Diệp Tiềm, nhất thời cảm thấy khi đó cương nghị cứng ngắc hết sức thú vị. ràng là đại nam nhân cao hơn mình, nàng lại hận thể nhìn gương mặt , trêu chọc hồi mới vui mừng.

      Lúc này hai nam nữ lúc tận hứng, vì thế nam tử dưới chân Bích La phu nhân đứng dậy, mở hồng bào, đùi trắng như tuyết lộ ra, kéo váy Bích La phu nhân lên, cái mông hữu lực đẩy lên phía trước. Mọi người khỏi trừng lớn hai mắt, nhìn Bích La phu nhân nằm ngửa lên nam tử phía sau, môi đỏ khẽ nhếch, hút ngụm khí, sau đó nam tử phía trước chậm rãi tiếp tục đưa đẩy, hơi thở nàng chậm rãi phun ra, mặt mày rạng rỡ, như vui thích, lại như thừa nhận chuyện gì rất khó thừa nhận.

      Triêu Dương công chúa nhã mị nhiều vẻ, lúc động tình có cỗ tư thái phong lưu, Bích La phu nhân trời sinh tư chất phong diễm, cơ bạch tái tuyết, ngày thường mặc la quần còn thấy , quần áo bỏ xuống, chỉ thấy cả người nàng trắng như ngọc tuyết, hai điểm tím đỏ run rẩy, tóc đen như mực buông xõa, diễm lệ như thược dược hải đường. Lúc này vưu vật bị hai nam nhân giáp công, rầm rì khoái hoạt, nhưng hai mắt sáng lại ngạo nghễ lúc có lúc nhìn Diệp Tiềm bên này.

      Đám vũ nữ sớm dừng múa, hai gò má đỏ hồng nhìn hết thảy, các nàng lúc này thấy tình cảnh đó, đều khỏi thầm đoán trong lòng, biết cái kia đến cùng có kích cỡ gì, thế nhưng khiến Bích La phu nhân lộ ra vẻ mặt khó có thể chịu nổi.

      Nam tử này tiến vào rồi, bắt đầu nông sâu chậm rãi ra vào, động tác này cực kì có kết cấu, thoạt nhìn là người kinh nghiệm sa trường, làm Bích La phu nhân thanh thanh ngâm kêu, rên rỉ ngừng.

      Cố tình lúc này, nam nhân ôm Bích La phu nhân phảng phất cũng chịu thua, bỗng nhiên buông hai khỏa nho tím ra, nâng thẳng Bích La phu nhân vẫn bị nam nhân kia thao, bỗng mông ngọc rung chuyển lắc lư, chỉ thấy vừa dùng sức cái, nghe thấy Bích La phu nhân hốt hoảng thét lên tiếng, càng triền miên hơn.

      Giữa sân mọi người cơ hồ ngừng thở, cũng dám tin nhìn hết thảy.

      Tác giả có chuyện muốn : Khụ, ta biết các ngươi thích xem Bích La phu nhân, nhưng mà người này rất quan trọng, về sau nàng trực tiếp làm cho cảm tình của công chúa và tiểu Diệp Tử tiến triển rất nhiều.

    3. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Cái này Bích La phu nhân là chơi 3p đấy. Khẩu vị nặng quá.
      heavydizzy thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hức. Chỉ cần chớ nhúng chàm tiểu Tiềm Tiềm ta nhịn.
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 34 Hôm nay khí trời tốt lắm

      Ngày thường Bích La phu nhân tránh nội thị, nhưng hôm nay trước mặt ca nữ, vũ nữ, nhạc sĩ lại gan lớm làm thế, cũng là phá lệ lần. Vì thế nhóm người này khỏi thở dài, trách được ngoại nhân truyền Bích La phu nhân đêm đêm ngự mấy nam nhân, hóa ra nàng quả là có thể trước sau phun nạp, song long hí châu.

      Hai nam nhân phối hợp thỏa đáng, ngươi công ta lui, ngươi tiến ta ra, hai bên cùng làm, Bích La phu nhân kẹp ở giữa trở thành kêu trời thấu, kêu đất chẳng hay, chỉ có thể phát ra từng tiếng dâm lãng.

      Thân ở trong cảnh dâm mỹ, Diệp Tiềm vẫn thần sắc thay đổi, lạnh nhạt như ban đầu.

      Có thể khiến tham luyến nữ sắc, vốn chỉ có , nàng chỉ nhàng câu lên ngón tay với , liền sớm phát cuồng; nếu nàng hờ hững với , dù là thế gian tuyệt sắc dâm đãng ở trước mắt, chẳng quan tâm.

      Triêu Dương công chúa cũng đem tình cảnh bực này nhìn vào trong mắt, thần trí nàng sớm bay vào hư vô.

      Nàng nghĩ đến Diệp Tiềm, định xoay mình, bỗng nhiên nhớ lại vừa rồi rút kiếm đả thương người. khắc đó, lấy khí thế gì địch nổi đứng ở đó, mặt mày thanh lãnh ràng hàm chứa đau đớn ngoại nhân khó có thể nhìn thấy.

      bình thường là thiếu niên kiên nhẫn trầm định, sao có thể làm ra chuyện xúc động thị huyết, làm như thế, có phải muốn cho mình: để ý.

      dùng phương thức bá đạo huyết tinh như vậy tuyên cáo với nàng, bên nàng, chỉ có thể có .

      Người khác, là thể.

      Triêu Dương công chúa nhớ tới đây, trái tim nổi lên ngọt ngào, nhưng chút ngọt ngào kia lại hóa thành tro, tiêu tan như mây khói, nàng ngược lại bắt đầu nhíu mày.

      Nam nhi như thế, đâu phải hạng người chịu ở lâu dưới người khác?

      có thể lưu luyến bên mình nhất thời, làm sao có thể có đời?

      Nghĩ đến đây, Triêu Dương công chúa trong lòng lại nổi lên bi ai, ngón tay ngọc thon thon cầm chén dạ quang run lên có lý do.

      Bất quá là hoa trong gương trăng trong nước, hồi tham hoan thôi, qua hết ngàn ngày, nàng sớm coi hết thảy phù hoa là đạm mạc, sao bắt đầu để ý đâu.

      Triêu Dương công chúa nghĩ đến đây, mày đẹp nhiễm thống khổ, bóng lưng khỏi ra hiu quạnh.

      Diệp Tiềm đứng sau lưng nàng, với tràng hoang đường dâm loạn cách đó xa kia từng để vào mắt nửa phần, nhưng Triêu Dương công chúa bỗng nhiên đơn, lại thấy được. Nhấp môi, rốt cục vẫn tiền lên bước, nửa quỳ, thấp giọng hỏi: "Chủ nhân?"

      Trong lòng Triêu Dương công chúa nghĩ tới , lại phảng phất đoán được tâm tư nàng, tiếng động đưa vào tai hỏi ấm lạnh, nhưng hành động này chẳng những khiến Triêu Dương công chúa cảm niệm, ngược lại càng làm cho lòng nàng có lý do lo lắng trận, tức thời khỏi nhíu mày : "Ngươi xuống trước ."

      Diệp Tiềm nghe thấy, mày hơi nhăn.

      Triêu Dương công chúa thấy thế nhưng lập tức nghe lệnh, càng cảm thấy mình vừa rồi đoán sai, thiếu niên Diệp Tiềm này ngày thường nhìn như mềm mại phục tùng, nhưng ở trong khung có cỗ ngạo nghễ, cứ thế mãi, nàng sợ là khó có thể khống chế.

      Vừa nghĩ, mặt nàng liền thập phần vui, trong mắt vô tình vô tự, dùng ngữ khí ngày xưa bọn hạ nhân quen thuộc nhất, mát đạm thanh lạnh lùng : "Thế nào, ngươi nghe lời ta sao?"

      Diệp Tiềm nghe được lời ấy, trong mắt buồn bã, cũng thể đoán được tâm tư khó dò của nữ tử trước mắt này, chỉ có thể nghĩ nàng chung quy là giận mình.

      Bởi vì lỗ mãng đâm nam tử vừa rồi hầu hạ nàng, nàng tức giận.

      Diệp Tiềm nắm chặt kiếm, mím môi, cúi đầu, thấp giọng : "Vâng, ta ra ngoài." xong, đứng dậy, khỏi nơi ôn nhu phồn hoa này.

      Người hầu và đám vũ nữ cũng chú ý tới thiếu niên vừa rồi làm toàn trường khiếp sợ rời , tâm tư các nàng toàn bộ đều ở chỗ ba người hoang đường nơi chủ vị kia.

      Bích La phu nhân, tình dâng đến tận cùng, theo động tác của hai nam nhân ra vào kia lắc lư càng mạnh, trong khoảnh khắc sóng hồng cuồn cuộn, hoa đào khắp nơi, dạ oanh nức nở, cảnh xuân vô hạn. Bất quá dù say mê như thế, Bích La phu nhân cũng nhận ra Diệp Tiềm rời .

      Diệp Tiềm vừa , Bích La phu nhân nhất thời cảm thấy hai căn thô to cứng rắn trong cơ thể kia có lực đạo, thân thể cũng còn hứng thú, miễn cưỡng ứng phó vài cái, chung quy cảm thấy được, vì thế hai nam nhân đáng thương kia hứng khởi, chợt thấy mặt chủ tử vốn mê loạn lại trầm xuống.

      Bọn họ nhất thời cứng đờ, động tác mãnh liệt liền dừng lại, cử động cũng dám, nhìn nữ tử nằm giữa hai người.

      Nữ tử mềm mại, động tình mặc cho bọn tùy ý chà đạp, nhưng lúc giận lên, lại có thể quyết định sinh tử của bọn họ.

      Quả nhiên, Bích La phu nhân đạm thanh ra lệnh: " cần các ngươi hầu hạ, đều xuống ."

      Ra lệnh tiếng, hai nam tử rút ra lửa nóng cứng rắn, quỳ xuống cáo từ, sau đó xám xịt ly khai, dám lưu luyến chút nào. Mà người hầu hạ còn lại, cũng sát ngôn quan sắc, quỳ lạy lui ra, sau đó, chỉ còn lại Bích La phu nhân và Triêu Dương công chúa và vài người hầu hạ thân thiết.

      Nô tì của Bích La phu nhân quỳ tiến lên, cầm khăn lụa màu trắng giúp Bích La phu nhân lau sương đọng phía dưới, lại cầm áo choàng phủ thêm cho nàng, lúc này mới cung kính đứng bên chờ phân phó.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, đương nhiên biết tâm của Bích La phu nhân, khẽ cười tiếng, thở dài : "Ngươi chẳng bao lâu vì nam nhân như thế mà để bụng, mấy hôn phu lúc trước cũng từng được thế."

      Bích La phu nhân miễn cưỡng nằm sạp, liếc mắt nhìn Triêu Dương công chúa: "Sao ngươi thả , phải là nỡ, sợ ta ngụm nuốt vào bụng sao."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cười lạnh: "Nếu ngươi có thể nuốt vào, cứ nuốt , cần gì phải hỏi ta."

      Bích La phu nhân khỏi cười to: "Ngươi hào phóng, bất quá quá lớn, ta cũng nuốt nổi."

      Triêu Dương công chúa ngước mắt: "Bất quá là thiếu niên nho thôi, có thể lớn hơn trời sao? Ngươi sao nuốt nổi?"

      Bích La phu nhân dừng cười, nghiêm cẩn ngồi lên: " rất lớn, ta xem ít nhất phải bằng hai."

      Triêu Dương công chúa nhớ tới chuyện cũ, lại cười lạnh: "Ngươi cũng từng nhìn cẩn thận!"

      Bích La phu nhân nghe lời này, ngắm nghía Triêu Dương công chúa phen, bỗng nhiên ôn nhu : "Đêm đó ta chạm vào mảy may, đến cùng bao lớn ta quả từng nhìn thấy, ngươi cũng cần nghi ngờ ta. Về phần lớn bao nhiêu, ta xem chắc chắn , bằng cũng đến mức cho ngươi trầm mê thế này."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy sửng sốt, cúi đầu .

      Bích La phu nhân thấy nàng như thế, thở dài tiếng: "Triêu Dương, chúng ta tỷ muội kết giao, đều tự nhận hết khổ sở thế gian, có thể gặp lại nơi Túc Ninh Thành nho này, cũng là duyên phận rất lớn. Ta luôn luôn coi ngươi là bạn tri kỉ, phàm là ta có, ngươi thích, đều cho ngươi hết."

      Triêu Dương công chúa vẫn cúi đầu trầm mặc .

      Bích La phu nhân lại : "Giờ ta chỉ thích Diệp Tiềm này, vốn là bảy phần thích, qua đêm nay, bảy phần biến thành chín phần. Nếu cầu mà được, ta là đêm thể ngủ, nếu ngươi chỉ coi là nô tài, vậy đưa cho ta đêm, coi như hiểu ta tương tư khổ."

      Bích La phu nhân đến đây, tạm dừng lát, nhìn vẻ mặt Triêu Dương công chúa, lại tiếp tục : "Nếu ngươi thế nhưng động chân tình, đặt thiếu niên như vậy ở trong tim, ta cũng đoạt thứ người thích."

      Triêu Dương công chúa nheo mị mâu, lâu sau, rốt cục : "Vừa rồi ngươi cũng thấy, tuy rằng là nô tài đê tiện, nhưng cũng khiến ta hữu tâm vô lực." Nàng ngước mắt, nhìn Bích La phu nhân, nhàn nhạt : "Ta sợ là sai sử được ."

      Bích La phu nhân nghe vậy, lại nở nụ cười: " càng như thế, ta càng . Bên cạnh ta nam sủng vô số, người người bộ dạng phục tùng liễm mục làm nô tài, làm sao từng có nam tử như Diệp Tiềm, ta chính là như vậy." Nàng mặt mày tràn ra thần thái mong đợi: " giống như con ngựa hoang, cuồng dã kiềm chế được, phải ai cũng có thể khống chế, cố tình càng khó phục tùng, ta càng thích, hận thể cưỡi lên, chẳng sợ làm ta ngã tan xương nát thịt, ta cũng chịu."

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, tâm niệm trăm hồi, cuối cùng : "Ngươi thích, tự thuần phục , chúng ta là bạn tri kỉ, ta đương nhiên giúp ngươi." Nàng tới đây, giọng vừa chuyển, nhìn kỹ Bích La phu nhân, thanh lạnh lùng: "Bất quá ngươi cũng cần nghi ngờ ta, càng cần kích tướng ta, dù ngươi đỗi đãi thế nào, ở trong lòng ta, bất quá là nam sủng thôi. Đường đường Triêu Dương công chúa ta, còn đến mức vì tiểu nô mà tranh giành tình nhân."

      Triêu Dương công chúa cúi mâu, giọng càng lạnh: "Lại càng tiểu nô mà lừa gạt ngươi."

      Bích La phu nhân nghe vậy mừng rỡ: "Có câu này của ngươi, ta yên tâm."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, cười: "Thế nào, đêm nay ngươi thử chút?"

      Bích La phu nhân lại lắc đầu: " được, đêm nay thể được, chuyện này thể nóng vội. Phát sinh chuyện như vậy, hôm nay sợ là nỗi lòng khó chịu, ta xem vẫn là lại chọn ngày khác ."

      Triêu Dương công chúa gật đầu : "Cũng tốt, qua mấy ngày, ta mời ngươi đến chỗ ta, đến lúc đó ngươi tìm ngày tốt ."

      Bích La phu nhân phù tiếng nở nụ cười: "Cũng phải động phòng, còn ngày tốt ngày tốt, bất quá là xem tâm tình con ngựa hoang này thôi."

      Hai người còn phen, sắc trời muộn, đều tự nghỉ ngươi. Đêm nay Cẩm Tú hầu hạ bên cạnh thấy Triêu Dương công chúa thần sắc nhạt nhẽo, hình như có gì vui, liền đề nghị bảo Diệp Tiềm đến hầu hạ.

      Ai ngờ Triêu Dương công chúa cười lạnh: "Thôi, đến, càng chọc ta vui!"

      Cẩm Tú nghe xong sửng sốt, lại nhìn vẻ mặt công chúa, khỏi nghĩ, mấy ngày trước đây phả mỗi đêm đều ở giường phen triền miên sao, thế nào lại thành cái dạng này?

      Mính Nhi lại thay Diệp Tiềm thở dài, quả nhiên là hoa có trăm ngày, Diệp Tiềm này được sủng ái xem ra là đến ngày cuối rồi.

      Nam nhân thôi, lấy sắc hầu người, há có thể lâu dài!

      ===============================

      Diệp Tiềm hàng đêm hầu hạ công chúa, đêm nay cầm kiếm trong tay, mình quỳ gối ngồi giường.

      Ánh trăng từ cửa sổ tiến vào, chiếu vào khuông mặt góc cạnh ràng, chiếu rọi mặt mày cương nghị, cái mũi cao thẳng, môi mỏng nhếch lên.

      lần lượt hiểu ra hết thảy phát sinh đêm nay, nghĩ nếu hết thảy lại xảy ra lần nữa, xử trí thế nào? Nếu ôn thuần đứng ở bên cạnh công chúa, làm như thấy nam nhân vô cùng thân thiết hầu hạ nàng, có phải tình như vầy?

      Dưới ánh trăng, thiếu niên nhắm hai mắt, môi mỏng mấp máy, phát ra tiếng thở dài nhàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :