1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 26 Hôm nay khí trời tốt lắm

      Diệp Tiềm khốn đốn rời , muốn về nhà, tránh cho mẫu thân nhìn lại lo lắng, mới tìm Ngô Môn Trung. Ngô Môn Trung thấy thất ý, vừa vặn có chút rượu mạnh, mang ra uống, hai người đều là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thắng được lực rượu, bao lâu say mèm.

      Hai người tách ra, tự trở về nhà, Diệp Tiềm tuy rằng rất say, trong lòng còn tia ý thức, nghĩ bộ dạng này vạn vạn thể để mẫu thân nhìn thấy, lại phải lo lắng cho . bước chân rã rời, biết tới đâu, mông lung tới chuồng ngựa, ôm ngựa thở dài phen, cuối cùng thế nhưng ở đống rơm trong chuồng ngựa mặc cả y phục nằm ngủ.

      Ngày thứ hai, gã sai vặt mang cỏ đến cho ngựa, nhìn thấy lắp bắp kinh hãi, cũng nghe hôm qua Công chúa phái người tới tìm Diệp Tiềm, vội vàng bẩm báo. Việc này truyền đến tai Triêu Dương công chúa, công chúa cười lạnh tiếng: "Ta gọi , đến, lại ngủ trong đống rơm cả đêm, là nô tài hạ lưu, lên được mặt bàn!" xong sai người lấy y phục, nàng muốn đích thân xem "nô tài hạ lưu" này bẩn thỉu thế nào!

      Cẩm Tú làm thế nào được, đành phải theo nàng đến, mấy người vòng qua hành lang gấp khúc, tới cửa chuộng ngựa hậu viện. Vừa vào đại môn, liền ngửi thấy mùi tanh, công chúa khỏi nhíu mày.

      Cẩm Tú thấy vậy, vội khuyên nhủ: "Ta nhanh sai người gọi tới là được."

      Nhưng công chúa lại lắc đầu: ", ta muốn đích thân nhìn." Nhìn nhìn gã sai vặt và tổng quản chuồng ngựa bên cạnh, lạnh giọng phân phó: "Các ngươi cần để ý, trước xuống ."

      Tổng quản thấy vậy, đành phải nghe lệnh xuống.

      Tức thời công chúa cũng để ý tới dưới chân đầy cỏ rác thậm chí cả phân ngựa, nhấc chân bước vào hành lang, hai bên đều là chuồng ngựa, công chúa cũng biết Diệp Tiềm ở trong đống rơm nào, liền thẳng về phía trước. đến cuối cùng mới phảng phất nghe thấy người ở đó lầm bầm lầu bầu.

      Nàng đoán là Diệp Tiềm, liền dừng chân lại, nghe thấy Diệp Tiềm tỉnh rượu chuyện với con ngựa kia.

      "Ngựa, ngựa, ta đau đầu..." Diệp Tiềm kéo dây cương, ôm đầu thào tự .

      Công chúa nghe xong, bất giác buồn cười, tâm tình vốn vui tốt hơn, cánh môi quyến rũ hơi hơi nhấc lên.

      "Ngựa, ngựa, ta đau lòng..." Diệp Tiềm buông dây cương, sờ sờ ngực. Say rượt trận, trầm mê đêm, lúc tỉnh lại lên trong đầu vẫn là khuôn mặt nàng, lãnh diễm vô tình, cao nhìn xuống, cả đuôi lông mày cũng lộ ra thanh lãnh.

      Công chúa đến cạnh chuồng ngựa, xuyên qua rào chắc nhìn thấy Diệp Tiềm bên trong, chỉ thấy sắc mặt trắng nhợt, cả người lôi thôi, tóc rồi còn dính mấy cọng cỏ.

      Bên môi nàng ý cười càng sâu, hai tròng mắt mị lòe ra hứng thú. Mính Nhi thấy vậy, muốn tiến đến gọi Diệp Tiềm, nhưng Cẩm Tú kéo vạt áo nàng, ý bảo các thị nữ theo cùng nhau lui ra phía sau.

      Triêu Dương công chúa cũng biết biến cố phía sau -- cho dù biết, nàng cũng để ý. nay tâm thần của nàng đều đặt ở người Diệp Tiềm lôi thôi hỗn độn kia, thầm tới gần chuồng hơn, vươn qua rào chắn nhìn ở bên trong.

      Diệp Tiềm cũng biết chuồng ngựa vì sao yên tĩnh như thế, đơn âu yếm con ngựa kia, kể ra ngày thường căn bản tâm ra miệng: "ngựa, tâm ta đau, ta nên làm gì bây giờ..."

      Triêu Dương công chúa nghe đến đó, rốt cuộc nhịn được, thế nhưng bật cười tiếng.

      Diệp Tiềm đột nhiên nghe thấy tiếng cười, ngửa đầu nhìn, thấy Triêu Dương công chúa mặc sa y trong suốt đứng ở đó, tóc dài tới thắt lưng và làn váy uốn lượn che được dáng người thướt tha, mùi ngựa và cỏ khô chung quanh che được mùi thơm mê người tản mát từ người nàng.

      chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang tiếng, phảng phất có cái gì nổ tung, dám tin nhìn chằm chằm nữ tử dù sao cũng nên xuất ở nơi hạ đẳng này, trừng lớn mắt, lẩm bẩm: "Nàng, sao nàng lại tới đây?"

      Triêu Dương công chúa càng cười đến kiều mị lan tràn, lay động tiến lên, nhịn được nghịch ngợm : "Nơi này là Hầu phủ, ta là chủ nhân Hầu phủ, sao thể ở trong này?"

      Tất cả phong tình của nàng cơ hồ chiếu sáng chuồng ngựa chật hẹp hôi hám, làm cho Diệp Tiềm nhịn được lui lại bước, nhưng phía sau chính là đống rơm, cẩn thận, thiếu chút nữa ngã ngồi lên đống rơm.

      Triêu Dương công chúa tiến lên, cúi thắt lưng, vươn ngón tay ngọc thon thon, ngón tay dài vẽ có hồng khấu diễm lệ nhặt cọng cỏ tranh trong tóc Diệp Tiềm.

      Giờ khắc này, mùi hương làm cho người ta mê say chạm vào nội tâm Diệp Tiềm, xâm nhập lục phủ ngũ tạng, cơ hồ ngừng thở.

      nghiêm mặt, vẫn nhúc nhích nhìn nữ tử này, hai gò má phiếm hồng, trán chảy mồ hôi.

      Triêu Dương công chúa thấy ngốc dạng này, tâm tình càng tốt, nhịn được đắc ý hỏi: "Diệp thị vệ, ta tưởng ngươi ở nơi nào khoái hoạt, hóa ra tìm nơi yên vui như vậy, đêm này ngủ còn thoải mái?"

      Diệp Tiềm lúc này mới tỉnh ngộ mình ở chỗ nào, xoay mặt nhìn chung quanh, lại cúi đầu nhìn quần áo đầy nếp nhăn, nhất thời xấu hổ vạn phần, muốn gì, nhưng chung quy nhớ tới việc tối hôm qua, nhịn được trả lời: "Ta chính là hạng người thô lỗ hạ lưu, vốn so được... so được..." muốn so được Phẩm Liên Phủ Đào nhuyễn ngọc ôn hương kia, nhưng lời này ý tứ tranh giành tình cảm quá đậm, nên lời.

      Triêu Dương công chúa tâm tình càng tốt, tiến thẳng đến, kiều mị cười : " so được với cái gì a?"

      Diệp Tiềm ở trong lòng hừ tiếng, quật cường xoay mặt .

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, thuận theo, nhíu mi xuống, lạnh mặt cười, cười bên môi ý cũng thu lại, nâng cằm, ngạo thanh ra lệnh: "Diệp Tiềm, !"

      Diệp Tiềm thấy bộ dáng nàng lạnh buốt như vậy, lại còn ý cười trong suốt vừa rồi, trái tim rơi xuống, chỉ hận thể dỗ nàng vui vẻ, nhưng đến cùng là thiếu niên, trái tim có chút thanh ngạo, ỷ vào hơi rượu, thế nhưng muốn cúi đầu cầu chỗ tốt.

      Triêu Dương công chúa lạnh lùng theo dõi quật cường xoay mặt , chỉ thấy cứng rắn nắm chặt quyền, mím chặt môi, lồng lộng đứng ở đó, rất kiên cường. Cố tình kia đầu búi tóc loạn, cũng có cọng cỏ tranh rối loạn, thêm vài phần buồn cười.

      Triêu Dương công chúa tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên rốt cuộc cứng được, bật cười ra, vừa cười vừa : "Tiểu nô ngươi, ở trước mặt bản cung đùa giỡn tính tình, cẩn thận ngày khác ta đuổi ngươi khỏi phủ, bao giờ cho ngươi trở về nữa!"

      Diệp Tiềm nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng cũng thấy bản thân buồn cười, nhưng bị nàng như vậy, cảm thấy thê lươngmà có vài phần lo lắng, tức thời thân hình cũng trầm tĩnh lại, hai mắt nhịn được nhìn chằm chằm nàng, nhìn lên, bỗng nhiên phát , mị mâu của nàng có chút đỏ lên, như là vừa khóc.

      Triêu Dương công chúa bị nhìn như vậy, thế nhưng mặt nhiễm rặng mây đỏ, hừ lạnh tiếng, quay mặt sang chỗ khác: "Nhìn cái gì, nô tài đáng chết!"

      Diệp Tiềm để ý lời nàng, chỉ nhìn chằm chằm nàng, thương tiếc hỏi: "Nàng làm sao, mắt cũng đỏ lên."

      Vừa hỏi chính là đúng chỗ đau của Trung Triêu Dương công chúa, nhất thời nàng nhớ tối hôm qua đợi Diệp Tiềm được, tức thời giận dữ bốc lên, đuôi lông mày nhiễm giận tái : "Ngươi còn dám hỏi, xưa nay ta đối đãi với ngươi tệ, sủng ngươi biết trời cao đất rộng, cũng dám --" cũng dám cãi lại lệnh của ta, khiến ta mình trông phòng!

      Triêu Dương công chúa thực hận thể ra sức đánh Diệp Tiềm biết tốt xấu này trận, nhưng tất cả người hầu chung quanh đều lui ra, nàng có người để sai khiến, vì thế vung tay áo nắm quyền đánh : "Diệp Tiềm, ngươi biết tốt xấu!" Nghiến răng, trong mắt bi ai, nàng đem nghẹn khuất cả đêm đổ xuống Diệp Tiềm.

      Phấn quyền mang theo mùi thơm mềm nhũn đánh vào ngực, lụa mỏng mềm mại đảo qua gò má thiếu niên cương nghị, chút cũng đau, ngược lại cảm thấy ngứa, ngứa đến tâm hốt hoảng, ngứa đến hận thể gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

      Nàng chính là nữ tu luyện mấy đời, chuyên mị hoặc hồn phách nam nhi, thu lấy máu huyết thiếu niên thanh xuân. Nhưng với Diệp Tiềm mà , dù nàng là người hay , dù nàng muốn mệnh hay tâm, giờ khắc này, đều cam nguyện hai tay dâng lên.

      Khí huyết dâng lên, ngực trống rỗng, rốt cuộc nhịn được, lớn mật giam cầm phấn quyền vào trong tay, để nàng động nữa. Triêu Dương bị Diệp Tiềm túm lấy như vậy, càng để ý, oán hận : "Diệp Tiềm, ngươi lớn mật -- "

      Nàng thở gấp, lắc mông muốn tránh bị túm, nhưng lại hở ra ngọc sơn bị đè ép trong ngực cứng rắn, gợi lên khát vọng thiếu niên chôn sâu trong cơ thể.

      Nàng đương nhiên cảm nhận được, nhịn được dùng tay kia tiếp tục đánh ngực , hai gò má như nhuộm ánh nắng chiều: "Ngươi tìm chết a, ngươi -- "

      Diệp Tiềm hai tay ôm lấy nàng, thở dốc, khàn khàn : "Ta tìm chết, sao? Ta tìm chết, !" Rượu mạnh lưu lại trong cơ thể bắt đầu bốc lên, hình ảnh trước mắt và mùi thơm làm cho người mất lí trí, lòng kinh hoàng, ôm chặt thân mình mềm mại kia, dán nàng vào lồng ngực nóng bỏng.

      hơi thở nóng bỏng, khát vọng đè nén, ôm nàng, ở bên tai nàng nỉ non: "Ta muốn nàng, ta muốn ôm nàng, thể buông ra..."

      Triêu Dương công chúa ở trong lòng lúc đầu vẫn giãy dụa đánh , sau đó từ đánh thành ôm, mảnh mai nằm trong ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay dài móng nhuộm đỏ nhàng cào vào lưng , thở gấp liên tục, nàng ở trong lòng vẫn quên uy hiếp: "Ta phải phạt ngươi, phạt ngươi trăm năm được ăn cơm, còn muốn đánh ngươi..."

      Diệp Tiềm rốt cuộc ức chế được, cường hãn hôn đôi môi đỏ mọng phun ra lời uy hiếp mềm mại đáng , tùy ý tận tình chà đạp, hòa tan đêm uất ức buồn giận, vừa vừa hận nàng, tất cả đều điên cuồng đoạt lấy trong cái hôn này.

      Nếu có thể, hận thể dùng môi mình hút khô nàng, khiến nàng cần cao cao tại thượng trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng cần rời khỏi mình khiến mình đau lòng.

      Triêu Dương công chúa thở dốc trong lòng Diệp Tiềm, chịu nổi, cơ hồ tan thành nước, hai tay nàng thể leo lên cổ nam nhân này, để thân thể mềm yếu của mình bám lên .

      Diệp Tiềm lao động nặng nhọc, người có mùi mồ hôi đặc thù, xen lẫn mùi khó ngửi của ngựa và cỏ khô chung quanh xâm nhập vào tim phổi công chúa, nhưng thế chẳng những khiến nàng phản cảm, ngược lại so với long đản hương tốt nhất càng kích thích khát khao chôn trong cơ thể nàng. Nam nhân này, khác Phủ Đào Phẩm Liên được dạy dỗ, giống như con sói hoang sinh trưởng thảo nguyên mờ mịt, thể thuần hóa, vướng bụi trần.

      ngón tay nàng non mềm mảnh khảnh run run thân nhập vào quần áo vải thô, mơn trớn lồng ngực màu đồng cổ dày rộng, lồng ngực phun trào ra nhiệt lực bức người, phảng phất có thể hòa tan nàng. Thân hình cao ngất rắn chắc phảng phất có thể san bằng ngũ nhạc. Nàng kìm lòng đậu ở trong lòng run run, nhớ lại ngày xưa hai người hoan ái đủ kiểu, trong cổ họng phát ra tiếng ngâm than thể ức chế. Tiếng ngâm than này, câu hồn đoạt phách, đụng vào tim thiếu niên, làm mềm xương cứng, phá hủy tia lý trí cuối cùng của Diệp Tiềm.

      Phía dưới bành trướng muốn nổ mạnh, khát vọng chạy trong lồng ngực nhe muốn phá ngực mà ra, chỉ hận thể áp tiểu nữ nhân diễm mị này ở dưới thân, chà đạp ngàn lần vạn lần, điên cuồng ôm chặt vòng eo nàng phảng phất vừa chạm vào gẫy, lung tung xoa nắn hai khối mềm mại ép chặt trong ngực mình, bành trướng khó nhịn khiến phát ra tiếng gầm thô suyễn, rốt cuộc khắc chế được xé rách sa y quấn quanh nàng.

      Nam nhân thô suyễn, nữ nhân ưm a, cùng với tiếng vải vóc bị xé sách, thể chuyện xảy trong chuồng ngựa.
      Nhược Vân, Vân Kibo, amandatruc26 others thích bài này.

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Bởi ta chỉ cần có mồi lửa, ở chuồng ngựa vẫn cháy, cháy rần rần luôn.
      Chương này Triêu vương đáng thế, làm nũng đồ. Tiểu Tiềm như tức phụ, ôm ngựa tâm eva đồ. Trời ơi :th_96::th_96:
      Mà ông ngựa ổng biết là ổng chửi đổng cho xem. Mã tổ nó, ông đây có cái chuồng, mà suốt ngày bị vợ ghẻ lạnh lại ăn dầm nằm dề chuồng ông. Nằm chưa , giờ kéo thêm người nữa vô đóng phim heo cho ông xem trực tiếp.... , thuê chuồng khác :th_120:
      Last edited: 25/10/17
      Uyên Sama, hikari2088, Mi Han Mo Yu7 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 27 hài hòa, thỉnh cần mua

      Cẩm Tú nín thở liễm tức, dẫn dắt các thị nữ chậm rãi lui về phía sau, đồng thời cho ai bước vào chuồng bước. Bố trí xong hết thảy, nàng dẫn Mính Nhi vài thị nữ chờ ở ngoài.

      Diệp Tiềm tay ngăm đen thô ráp, tràn ngập lực đạo.

      Triêu Dương công chúa ngày xưa cũng từng gặp bàn tay thế này, nàng từng tận mắt thấy hai bàn tay này mơn trớn da thịt ấu hoạt của mình, đến trước ngọc cốt cao ngất, run run, nhàng vuốt ve; nàng cũng từng tận mắt thấy hai bàn tay này nắm chặt dây cương, vung đao kiếm.

      Đây là đôi tay hạ nô, dù có sức mạnh khai thiên tích địa, cũng dám xuất ra chút lực nào với chủ nhân.

      Nhưng thời, hai bàn tay phảng phất mất khống chế, cứ như vậy cường hãn chà đạp da thịt mềm mại, cho mình cự tuyệt dán sát vào, thậm chí cả gan làm loạn lần mò trong quần áo chủ nhân.

      Nó giống như chủ nhân nó, tham lam, khát cầu, vô pháp vô thiên.

      Nhưng nàng bây giờ thích vô pháp vô thiên như thế.

      Triêu Dương công chúa mềm yếu dựa vào trong lòng hạ nô, phảng phất đó là trời của nàng, đó là đất của nàng. Nàng đôi mắt mê ly, môi đỏ bừng mê loạn khẽ mở, phát ra tiếng thở dốc dồn dập mà nhàng.

      Quần áo cởi hết, hai vai tinh tế run nhè , tóc dài ướt át màu đen uốn lượn lan tràn lưng xích lõa tuyết trắng, vì nàng run rẩy mà lắc lư rung chuyển. Bởi vì động tình nàng hơi hơi đẩy thân mình duyên dáng, khiến nhũ hoa tuyết trắng trong suốt động lòng người rướn lên, lại bởi vì được ôm chặt mà thay đổi hình dạng. Nàng kìm lòng được vặn vẹo vòng eo, phía sau tuyết nâng thành ngọn, lộ chốn đào nguyên, hai cánh hoa ẩm ướt mở ra giống như phấn đào, kề sát vào nhau, ở giữa nơi u tối đó có mùi thơm lan ra.

      Nàng chính là đóa mạn đà la màu đỏ nở trong màn đêm, nở trong lòng thiếu niên Diệp Tiềm, cắm rễ trong lòng .

      Diệp Tiềm thô suyễn, mạnh mẽ ôm nàng lên, xoay người cái, ném thân thể tuyết trắng đỏ ửng đó vào đống rơm.

      Triêu Dương công chúa phát ra tiếng kêu kinh hãi, rơi xuống, dưới lưng mềm mại bởi vì cỏ khô thô ráp mà ngứa ngáy, nhưng cỏ khô rất mềm, nàng rất nhanh hãm sâu vào trong đó.

      Mở đôi mắt mê tình mị nhân, nàng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt thở hổn hển.

      "Diệp Tiềm..." đứng trước mặt chủ nhân, vẫn là thiếu niên đỉnh thiên lập địa, hai tròng mắt như lửa, chậm rãi cởi bỏ quần áo.

      Tay bởi vì cố gắng khắc chế mà run rẩy, cởi bỏ đai lưng lâu.

      Triêu Dương công chúa ngửa mặt nằm ở đó, tóc dài tràn ngập thân mình tuyết trắng cùng với cỏ khô vàng úa, hai bầu ngực bởi vì khát vọng mà kịch liệt rung động phập phồng, hai chân thon dài bởi vì quá mức sốt ruột khó nén, giao nhau nhàng cọ xát.

      mị mâu nàng đầy nước giống như mặt đầm ngày xuân mênh mông trong vắt, yên lặng nhìn nam nhân kia, phảng phất đợi cả vạn năm.

      Nữ tử dã nằm trong cỏ khô, còn là chủ nhân cao cao tại thượng, mà là nữ nhân thân mình toát ra ẩm ướt thơm ngát, ngóng trông nam nhân thương.

      Diệp Tiềm bỏ quần áo vải thô sang bên, bỏ trói buộc và vết tích bên ngoài, thiếu niên quá mức mê người. có lồng ngực rộng lớn mạnh mẽ, thắt lưng gầy gò hữu lực, chân tay thon dài mà tràn ngập lực đạo, cùng với nam tính to thẳng phô trương giật giật.

      cao nhìn xuống chủ nhân mình, nhìn chằm chằm nữ nhân chờ đợi mình chà đạp, ngay sau đó, chậm rãi quỳ gối xuống.

      run run mà kiên định : "Triêu Dương, ta luôn luôn thích nàng."

      xong, cúi đầu, cũng nhìn vào mắt nàng, trùm lên người nàng.

      Lúc áp chế xuống, thân mình Triêu Dương công chúa chìm vào đống rơm, đống rơm cũng lún thấp xuống vài phần.

      Phía là thân thể nam nhân hoàn toàn cứng rắn, phía dưới là cỏ khô mềm mại lại chọc người, Triêu Dương công chúa muốn tránh cũng được. Nàng áp lên cỏ khô, nhánh cỏ xẹt qua da thịt nàng mịn màng mềm mại, có chút đau, nhưng chút đau ấy cũng khiến nàng cảm thấy thống khổ.

      Loại đau đớn này trêu chọc thân thể nàng, khiến nàng hi vọng thiếu niên áp ở người mình cho mình nhiều hơn.

      Thiếu niên còn vội hơn nàng, gấp gáp mà run rẩy ấn phân thân cứng rắn như sắt chìm vào nàng, hề có tiền diễn nhấn vào, phi thường thô lỗ và cường hãn.

      nữ tử này, đêm khuya ngàn chuyển trăm hồi, bao nhiêu giấc mộng khó có thể mở miệng, mơ thấy mình làm thế nào khiến nàng biến thành bùn biến thành nước trong lòng mình, muốn chà đạp nàng, muốn khi dễ nàng, hi vọng nàng mình nỉ non cầu xin tha thứ, muốn nàng cầu sống thể muốn chết xong.

      Thiếu niên chút khách khí nâng hai chân thon dài lên, cường hãn đặt lên bờ vai dày rộng, phía dưới dùng sức, ngoan mãnh hung hăng xâm nhập vào cơ thể nàng.

      Đó là chỗ ấm áp, ướt át, chờ đợi lâu, mềm mại khít khao, hoa lộ ẩm nùng, vừa xâm nhập khẩn cấp bao vây lấy, kịch liệt co rút lại, phảng phất cơ khát bao nhiêu năm.

      Triêu Dương công chúa lúc bị xâm nhập, phát ra tiếng hô say lòng người, hai tay nàng kìm lòng đậu muốn bắt lấy cái gì, nhưng chung quanh chỉ có cỏ khô. Hai cái đùi thon dài bức thiết mà cơ khát cuốn lấy thắt lưng gầy của , nàng nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức tư vị tuyệt vời được thiếu niên hung hăng lấp đầy.

      Loại bao vây quá mức khít khao cơ khát, khiến thiếu niên nhịn được kêu lên đau đớn. Tư vị này lâu chưa từng quên. bắt đầu theo bản năng nhanh chóng ra vào trong cơ thể nàng, hai vai đỡ hai chân nàng, bắt buộc thân thể tao nhã của nàng bởi vì mà cuộn thành đường cong xinh đẹp.

      Tư thế này nghĩ lâu. muốn để nàng ở dưới thân mình phát ra tiếng kêu thống khổ vui thích, muốn dùng hết khí lực toàn thân làm nàng, khiến nàng cả đời thể quên!

      Ngày xưa Diệp Tiềm phục thuận khiêm tốn, lúc này phảng phất hóa thân thành dã thú khát máu, đối mặt với tiểu động vật mảnh mai dưới thân này, hề thương tiếc cuồng kích, giữ lại chút nào, ở trong cơ thể nàng hung hăng loát động, quan tâm tàn sát bừa bãi, hận thể đâm thủng nàng, hận thể phá vỡ nàng.

      Triêu Dương công chúa thở hổn hển, khó có thể thừa nhận, nàng vội túm lấy cỏ khô bên cạnh, như muốn vò nát cỏ khô, nàng khó nhịn vặn vẹo vòng eo, phối hợp với ra vào, mềm mại quấn quít lấy nam vật của . Thứ lửa nóng kia ở trong cơ thể nàng hoành hành bốn phía, cỏ khô phía sau cọ vào lưng nàng, phảng phất như nam nhân khác khi dễ nàng. Phía sau như có như , phía trước cuồng phong mưa rào, nàng ở giữa nhận hai loại chà đạp bốc lên khoái cảm trước nay chưa có, nàng cơ hồ thể thở, lung tung ngâm kêu, thậm chí phát ra tiếng cầu xin tha thứ làm người ta hổ thẹn, thanh nàng rối loạn thể thành tiếng.

      Nhìn nữ nhân mị dưới thân kia, Diệp Tiềm cắn răng, mồ hôi như mưa rơi.

      Chủ nhân của , là vưu vật trời sinh.

      Vưu vật này, trước kia biết có bao nhiêu nam nhân, về sau càng biết có bao nhiêu nữa. Diệp Tiềm , có phải chỉ là trong này phần đông nam nhân thoáng qua này hay ?

      Lửa nóng trong con ngươi Diệp Tiềm vụt phát ra ánh sáng lạnh, cắn răng, chợt dừng động tác.

      lúc thích thú Triêu Dương công chúa ưm tiếng, sửng sốt chút, mị mâu bao hàm vô hạn phong tình hiểu ngẩng đầu nhìn nam nhân này, vòng eo kìm lòng đậu giật giật, thúc giục nhanh hơn, nàng còn muốn.

      Diệp Tiềm cúi mắt, mím môi, đột nhiên buông hai chân nàng, rút nam vật lửa nóng của mình ra.

      Nam vật tráng kiện, vẫn rung động, đỉnh đầu to lớn lây dính hoa lộ thơm ngát của nàng.

      Triêu Dương công chúa phảng phất như bị hắt chậu nước lạnh, mất vật thô to của , hai chân nàng hư ma sát qua lại, hai tay nàng kìm lòng đậu kéo cánh tay , mềm giọng làm nũng: "Diệp Tiềm, đừng có ngừng, ta còn muốn..."

      Diệp Tiềm ngồi ở đó, con ngươi tối tăm lường được nhìn chằm chằm nữ nhân bị mình làm nửa vời, vươn tay, thương tiếc thay nàng nhặt mấy cọng cỏ lẫn trong mái tóc của nàng.

      Cầm cọng cỏ trong tay, chậm rãi đưa vào miệng, nhìn chằm chằm nữ nhân hai chân run rẩy, đôi môi khẽ mở, trong mắt đầy sương kia, khí định thần nhàn nhàng cắn ngọn cỏ.

      Triêu Dương công chúa quả thực muốn điên rồi, nàng hoang đường qua ngày mấy năm, loại tình huống này chưa bao giờ gặp, có nam nhân nào dám can đảm đẩy ngã chủ nhân vào chuồng ngựa đê tiện này để hoà hảo? Lại có nô tài nào dám can đảm bỏ mặc khát cầu của nàng để ý?

      Nàng dám tin nhìn Diệp Tiềm, đuôi lông mày mị hoặc khẽ nhếch, giọng hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi đến cùng muốn làm gì?" Nàng hỏi rất chậm, nghiến răng nghiến lợi. Hỏi lời này, hai chân nàng bắt đầu chậm rãi hoạt động đống cỏ.

      Hai tay Diệp Tiềm thô ráp hữu lực, thương tiếc vuốt ve gò má nàng ửng hồng ôn nhuận. Gò má này, ôn như nhuyễn ngọc, ngấy hơn mỡ đông, lúc vô ý chạm vào càng rung động, hương vị luôn ở trong lòng bàn tay lưu lại tan, nhưng ngày xưa cũng dám dễ dàng hái xuống.

      Lúc này, Diệp Tiềm mềm thong thả cọ xát nàng, xúc cảm kia làm cho người ta lưu luyến, giọng : "Chủ nhân, có phải người từng có rất nhiều nam nhân?"

      nhất thời Triêu Dương công chúa cười giống như tháng chạp băng sương, lửa nóng dục vọng cả người cũng nháy mắt đông lại.

      Nàng thản nhiên tự ngồi dậy, đặt mình trong cho chuồng ngựa hỗn độn, thân thẻ xích lõa, tóc đen buông xuống, trong mùi tanh dập dờn hỗn độn, chút e ngại.

      Nâng mị mâu, nhìn Diệp Tiềm trước mắt, nàng cười lạnh: "Đó là đương nhiên."

      Nàng nhíu mày, nhu nhã mà diễm lệ cười: "Thế nào, ngươi lại tái phát tính tình tiểu hài tử gia gia sao? Bắt đầu tranh giành tình cảm?"

      Diệp Tiềm cúi mắt, thở dài: "Ta thích Phủ Đào, thích Phẩm Liên."

      ngước mắt, mâu quang sắc bén: "Ta chán ghét bọn họ, thích bọn họ chạm vào nàng, bọn họ xứng."

      Triêu Dương công chúa nghe như thế, phảng phất nghe được chê cười vớ vẩn nhất thế gian, nàng nhịn được cười ha hả, cười đến ngã sấp ngã ngửa, vòng eo khinh bãi, hai bầu ngực rung rung.

      lâu, nàng cười xong, ngồi trong đống rơm rối loạn, như ngồi sạp hoa lệ nhất thế gian, nàng châm chọc cười nhìn tiểu nô trước mắt, mát đạm nhàng chậm chạp hỏi: "Bọn họ xứng, chẳng lẽ ngươi xứng sao?"

      xong, Triêu Dương công chúa đứng lên, môi đỏ tươi phun ra lời làm cho người ta đau lòng: "Diệp Tiềm, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi cho là ngươi có thể áp ta ở trong này làm ta cao quý hơn bọn họ sao?"

      Nàng nhìn lại, tuyệt diễm lãnh tình : "Ở trong mắt ta, các ngươi bất quá đều là công cụ thôi, ràng là công cụ, công cụ khiến ta khoái hoạt!" Nàng cười bừa bãi mà xinh đẹp: "Có người thích rượu ngon, có người thích mỹ thực, cũng có người thích vàng bạc, ta đây thích nam nhân. Ta thích nhìn nam nhân quỳ gối ta hầu hạ ta, càng thích nam nhân liếm đầu ngón chân lấy lòng ta, thích bọn họ hao hết khí lực khiến ta vui thích. Đừng tưởng rằng ta nằm dưới thân các ngươi, ta là nữ nhân của các ngươi, phụ thuộc vào các ngươi! cho các ngươi, ta vĩnh viễn thuộc về kẻ nào, giữ gìn trinh tiết vì người nào!"

      Nàng hít sâu hơi, trấn định nhìn Diệp Tiềm, bình tĩnh cho Diệp Tiềm thực: "Diệp Tiềm, ngươi quá ngây thơ, cũng quá tự cho là đúng. Ta dễ dàng tha thứ người cũng chỉ có giới hạn, cần được tấc lại muốn tiến thước."

      Lời của nàng, kiêu ngạo vô tình, đánh rớt hết thảy lạnh nhạt kiêu ngạo của Diệp Tiềm, đánh cho cơ hồ mặt xám mày tro, mất hết bình tĩnh.

      ngực Diệp Tiềm kịch liệt phập phồng, hai tay nắm chặt, răng nghiến lại, Triêu Dương công chúa thậm chí có thể nghe được tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

      nỗ lực bình ổn hơi thở thô suyễn, hít sâu hơi, thở ra, lại hít sâu, lại thở ra.

      Tuyệt vọng thống khổ trong mắt tràn ra, nhưng cắn răng nhẫn xuống.

      Triêu Dương công chúa phát ra tiếng than thở, nàng lắc đầu, lành lạnh nở nụ cười, kéo la y cơ hồ bị rách nát bên cạnh, xoay người chuẩn bị rời .

      Nhưng đúng lúc này, Diệp Tiềm như mũi tên vọt tới trước mặt nàng, cả người giống như mãnh thú, lần nữa đẩy ngã thân mình mạn diệu của nàng xuống đất.

      Triêu Dương công chúa kinh hô tiếng, cào cánh tay , tức giận hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

      ánh mắt Diệp Tiềm đỏ như dã thú, lại hung hăng tiến vào cơ thể nàng, dùng lực đạo so với lúc trước còn hung ác hơn, phảng phất như trả thù, bắt đầu thảo phạt thân thể nàng.

      Lúc bắt đầu, Triêu Dương công chúa phẫn nộ giãy dụa, nhưng trong cơ thể nàng vẫn lưu trữ mật dịch hoan ái, u kính của nàng còn nhớ kỹ khoái cảm vật nóng thô to kia mang đến, vì thế bao lâu, nàng mềm xuống, lần nữa hưởng thụ thịnh yến vừa rồi bị ngắt quãng.

      Lúc này, Diệp Tiềm ngừng lại, dùng hết sức chinh phạt nàng, đem toàn bộ hận trút xuống vật tiến vào cơ thể nàng. hận tình thù, muôn vàn đau đớn, ngoan trạc mãnh liệt, chà xát nơi xinh đẹp kia.

      Triêu Dương công chúa rất nhanh bị đưa đến cực hạn vui vẻ, nơi này phảng phất nở đầy yên hoa đẹp đẽ, nàng giống như nghe được tiếng thiếu niên nghiến răng nghiến lợi quanh quẩn bên tai: "Triêu Dương, ta hận thể -- "

      Câu kế tiếp, nàng nghe .

    4. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Triêu Dương, ta hận thể...... mời mấy chị em điền vào chỗ trống
      Bản hollywood: mần chết nàng. Babe
      Bản hàn quốc: mần nàng xỉu lên xỉu xuống aigo...
      Bản bollywood: mần.. 8000.... tập.... nàng, rồi... thêm... nữa... nàng... nhé....
      Bản hoa ngữ: mần.. ọc máu.. nàng, ọc máu.. tới sáng, ọc máu
      Bản chính thống: ..... tác giả diếm rồi, chịu thôi :061:
      Hỡi Triêu vương, Triêu vương ơi, trước bước qua, gì mà hông giữ trinh tiết vì ai, hông là của ai. Mốt cứng lưỡi nha
      Last edited: 26/10/17
      Lazzy Le, hikari2088, Mi Han Mo Yu9 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 28 cần mua lần này

      Lúc hết thảy kích cuồng chậm rãi bình ổn, bộ ngực của Triêu Dương công chúa vẫn phập phồng cao thấp kịch liệt, hai nơi nở nang trong suốt vừa động, giống như sóng nước mê người. Nàng cả người mềm nhũn vô lực, lười nhác nằm đống rơm. Miệng đào hơi mở ra, thở hổn hển, ánh mắt mông lung, tóc bên gò má giống như mây tán loạn trong bụi cỏ.

      Phát tiết xong, Diệp Tiềm mặt ửng hồng, sợi tóc hỗn độn, bất quá hai mắt lại thâm trầm bình tĩnh, cằm gắt gao cứng ngắc, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân đắm chìm trong sóng gió mình gây ra.

      thân thể phần vẫn chôn trong cơ thể nàng, nhưng nàng híp mị mâu, có phải lúc mở to mắt ngay lập tức dùng lời đả thương người, ném đỉnh điểm vui vẻ của mình vào đáy cốc?

      nữ nhân vô tình, vừa hưởng thụ vui thích đem lại cho thân thể nàng, trong miệng lại khiển trách nô tài hạ lưu.

      Thân thể khẽ nhúc nhích, hai tay chống lên, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ nhân phía dưới kia, tóc đen buông xuống, nhặt lọn tóc rơi ngực nàng, dùng sợi tóc đen chọc lên bộ ngực tuyết trắng, chọc thân mình Triêu Dương công chúa run rẩy trong dư vị.

      Theo động tác của nàng, cảm thấy phân thân mình ở trong nơi căng chặt vừa rồi mới lơi lỏng lại bị nàng ướt át hút mạnh lại lần nữa, hô hấp căng lên, phía dưới lại cứng rắn.

      Hai người da thịt tướng thiếp, biến hóa của Diệp Tiềm, Triêu Dương công chúa đương nhiên cảm thụ ràng, lông mi nàng nhàng run run, bờ môi đỏ bừng phát ra tia thân thiết như có như , mang theo ý nhị câu nhân.

      Diệp Tiềm trong lòng vừa động, bụng căng thẳng, lại đại động.

      Cũng chính lúc này, đám người Cẩm Tú vẫn đứng ở ngoài chuồng ngựa, giọng xin chỉ thị: "Công chúa, quần áo mới mang đến."

      Nguyên lai Cẩm Tú nghe bên trong tiếng quần áo xé rách cùng với nam nữ kích cuồng, biết quần áo này khó giữ được, lại sợ thân mình công chúa vốn suy nhược, đúng lúc chuyển lạnh, sợ nàng quá mức vong tình tổn thương thân thể, liền sớm sai người lấy đồ chống lạnh.

      Nàng nghiêng tai lắng nghe, bên trong ít nhất làm hai lần, nghĩ cũng nên dừng lại, lúc này lớn mật lên tiếng, ai biết bởi vậy lại quấy nhiễu người ở bên trong.

      Diệp Tiềm nghe xong, động tác ngừng lại, dời mắt, nhìn chằm chằm hai vai công chúa, rốt cục vẫn dùng vạn phần nghị lực, từng chút rút khỏi cơ thể nàng ôn nhuận trơn ẩm.

      Lúc cứng rắn của dính đầy hoa lộ cuối cùng triệt để tách ra khỏi hoa kính, đóa hoa kia, phảng phất vẫn run rẩy thôi mấp máy.

      đè nén lửa nóng bốc lên trong ngực, buông xuống hai tròng mắt thâm ảm, trầm giọng : "Lấy đến đây ."

      Ở bên ngoài trong mắt đám người kia, có lẽ chỉ là diện thủ hạ lưu thôi, đương nhiên có tư cách sai sử thị nữ bên người công chúa. Bất quá thời đè nặng nữ nhân dưới thân, sợ nàng vừa ra tiếng là thân ngâm dụ nhân.

      Cẩm Tú nghe giọng Diệp Tiềm thô cát, đương nhiên biết trong chuồng ngựa hương diễm thế nào, bất quá cũng để ý, dẫn dắt các thị nữ chậm rãi tiến vào.

      Chúng thị nữ đều cúi đầu, ai dám nhìn công chúa nằm ngửa cỏ, thân hơi thở dâm mỹ, càng có ai dám nhìn thiếu niên Diệp Tiềm thân trần đứng thẳng. Các nàng yên lặng vào, đầu tiên là đem tấm thảm lông tốt nhất đến từ Ba Tư trải mặt đất, sau đó đem hai bộ quần áo gấp chỉnh tề cùng các đồ lặt vặt đặt thảm lông.

      An trí xong, chúng thị nữ quỳ xuống hành lễ mới rời .

      Diệp Tiềm trước lấy áo choàng đặp lên người công chúa, lại thấy quần áo có khăn lụa tuyết trắng, liền với tay cầm lấy, thay công chúa lau gò má ửng hồng chảy mồ hôi. Tay thon dài, thô ráp, hữu lực, ngày thường cầm kiếm và roi ngựa, bất quá cầm khăn giúp nàng lau mồ hôi, động tác lại cực kỳ mềm , như cánh bướm đảo qua gương mặt nàng, giống như gió xuân vỗ về tóc nàng.

      Triêu Dương cảm thấy có ngứa ngáy, lại có chút thoải mái. Nàng từng được rất nhiều người hầu hạ, có nữ nhân có nam nhân, cũng có bất nam bất nữ, bọn họ cũng đều ôn nhu, nhưng chưa từng có tay ai như vậy, khiến nàng cảm thấy bản thân mình là trân bảo hiếm có, phảng phất chỉ nặng hơn phần là làm đau mình.

      Cỏ họng nàng tự chủ được phát ra tiếng kêu thoải mái, theo tiếng kêu này, nàng kiều nhuyễn vô lực mở đôi mắt mị nhân, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt.

      rất đẹp, mi phong hữu lực, hai tròng mắt như lửa, cái mũi cao thẳng là năng lực thể với tới, môi mỏng là lãnh tình và lạnh bạc? Triêu Dương công chúa nheo con ngươi, đánh giá xuống chút nữa, ngực tản ra lửa nóng kích tình mạnh mẽ, tuổi trẻ non nớt, lại cứng rắn rộng lớn.

      trẻ tuổi, tràn ngập lực đạo, như con ngựa hoang chạy trong rừng, mỗi cơ bắp cùng đều tràn ngập sức sống co dãn đàn hồi.

      thiếu niên thanh xuân, vốn cần nữ nhân như nàng, mềm mại đáng xương tới tiêu hao thể lực có quá nhiều.

      tình, cũng chỉ thế thôi, hơn.

      Ánh mắt của nàng nồng đậm ý tứ hàm xúc đánh giá, Diệp Tiềm rất nhanh cảm giác được, tay giúp nàng chà lau ngừng lại.

      Ánh mắt nàng luôn luôn dời , cứ như vậy nhìn Diệp Tiềm, làm cho mặt Diệp Tiềm kiên nghị lại đỏ lên, quay đầu , đanh giọng : "Nàng nhìn gì?"

      Triêu Dương công chúa bỗng nhiên mím môi nở nụ cười, nghịch ngợm chớp chớp hai tròng mắt hẹp dài quyến rũ: "Diệp Tiềm, tai ngươi cũng đỏ lên."

      Diệp Tiềm mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía nàng, thở hổn hển, tức giận : "Nàng chỗ này cũng đỏ đâu." nhìn bộ ngực nàng, nơi đó giống như nhiễm son, màu đỏ từ hồng châu lan tràn tới nơi vun tuyết thành ngọn.

      Triêu Dương công chúa nhìn tức giận như đứa , bên môi ý cười càng đậm: "Đều tại ngươi, là ngươi làm." Vừa xong, nàng còn tự giác kéo xiêm áo xuống vòng eo, chọc hai luồng người nhàng dập dờn lên.

      Diệp Tiềm cúi người, mềm mại ôm nàng vào trong ngực, bàn tay lại úp lên ngực nàng, cắn răng : "Thế sao? Ta còn muốn làm nữa, ta muốn toàn thân nàng đều đỏ." đến đây, hai tay bắt được hai luồng mềm mại, hung hăng xoa nắn.

      Triêu Dương công chúa bị ép buộc phen như vậy, sớm cực kỳ mệt mỏi, thân mình vô lực bị xoa, liền nũng nịu cầu xin tha thứ, hai tay mềm yếu tinh tế trắng noãn kéo cánh tay run giọng năn nỉ: " cần, cần..."

      Diệp Tiềm thấy hai vai nàng khẽ run, trong mắt càng tối, bất quá đến cùng đau lòng nàng, lại đứng dậy, lấy khăn, xốc áo choàng lên, lau sạch phía dưới cho nàng.

      Nơi đó dưới có hạt đậu , đưa tình thanh lưu, chậm rãi tỏa ra, có hoa đế phiên lộ, tiểu châu đỏ bừng, kiều diễm như nước, lúc này vì bị hăng hái chà đạp phen, sớm hỗn độn thành hình dáng, gió thổi qua chuối tây, mưa đánh vào đào, sương sớm ướt mẫu đơn, ngã trái ngã phải, sáng kiều mị, uyển chuyển thê lương.

      Diệp Tiềm quỳ gối xuống giữa hai chân nàng, bàn tay to hữu lực ổn định mà ôn nhu nhẫn nại chà lau giúp nàng, dáng vẻ kia, phảng phất như chà lau bảo kiếm trân ái.

      Sau lát, Diệp Tiềm đứng dậy, tùy tay cầm lấy áo choàng bên cạnh khoác lên người, lại ôm lấy thân mình mềm mại, dùng áo choàng quấn kín công chúa.

      Triêu Dương công chúa dựa vào ở trong lòng , mềm giống như bãi bùn, mặc cho đùa nghịch.

      Diệp Tiềm ôm công chúa, xoay người sải bước ra chuồng ngựa.

      mày rậm mũi vao, thân hình kiện cường, áo choàng thanh phát, trường bào tung bay, trong lòng ôm nữ nhân, giống như đứa trẻ con an ổn mềm mại nằm ngực.

      Ngoài chuồng ngựa, chúng thị nữ, thị vệ, ai dám nhìn thẳng.

      Việc hôm nay làm cho bọn họ đều minh bạch, thiếu niên Diệp Tiềm mười sáu tuổi kia, tương lai là nam nhân Triêu Dương công chúa nhất sủng ái trong thời gian tới.

      ===========================

      Túc Ninh Thành, tin tức rất nhanh truyền vào tai thiếu niên thiên tử Triệu Trệ, ngồi sau màn che, trong tay cầm thư nhà trưởng tỷ Triêu Dương công chúa gửi đến, tinh tế thưởng thức. Trường Vân bên cạnh dâng nước trà mới ngâm, ôn nhu : "Hoàng thượng, công chúa gần đây thân thể khỏe ."

      Thiên Tử Triệu trệ sắc mặt cao thâm khó dò, đặt thư nhà sang bên, nhàn nhạt : "Hoàn hảo."

      Trường Vân sát ngôn quan sắc, biết trong thư nhà trung tất nhiên có chuyện thích, nhưng nàng cũng dám hỏi trực tiếp, chỉ thầm phỏng đoán, trong lòng nhớ đệ đệ A Tiềm, biết lúc nào có thể đến Đôn Dương Thành a?

      Trường Vân vào cung mới biết cái gì gọi là mỗi bước tiếp gian nan, tuy rằng có thiên tử sủng hạnh, trong bụng có long loại, nhưng bên ngoài có bối cảnh dựa vào, bên trong có tâm phúc sai sử, nàng thế đơnn lực bạc, khắp nơi gian nan.

      Trường Vân suy nghĩ, thiên tử Triệu Trệ bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Trường Vân, hoàng hậu hôm nay có tìm nàng phiền toái ?"

      Lời này vừa ra, trong lòng Trường Vân mừng rỡ như điên, bất quá mặt vẫn gợn sóng như cũ, chỉ ôn nhu : "Hoàng hậu ngẫu nhiên gọi Trường Vân đến hầu hạ, bất quá hẳn là nên thế."

      mặt Triệu Trệ ra ôn nhu, cúi đầu nhìn bụng Trường Vân chưa lộ , thân thủ vuốt ve nơi đó: "Nàng trước cần để ý, tạm thời chịu đựng, phải hảo dưỡng thai, thay ta sinh hạ long tử là được, cái khác cần quan tâm."

      Trường Vân được thiên tử trấn an, trong lòng mừng rỡ, mím môi kiều mị cười, gật đầu : "Hoàng thượng yên tâm, Trường Vân minh bạch."

      Triệu Trệ nở nụ cười, vô cùng thân thiết sờ sờ gò má Trường Vân.

      Trường Vân nhân cơ hội được Triệu Trệ ôm trong lòng, ôn nhu hỏi: "Hoàng thượng, Trường Vân ngày trước nhắc với ngài về Diệp Tiềm, lúc nào có thể tới đây?"

      Triệu Trệ nghe xong, tay ôm Trường Vân ngừng lại, bất quá vẫn cười cười: "Diệp Tiềm sợ là chưa tới được ngay. Bất quá quan hệ, sớm muộn gì đến. Chờ về sau, trẫm gặp mặt tự viết thư triệu đến." Tính tình Hoàng tỷ biết , thời vừa mới đắc thủ, sợ là luyến tiếc buông ra, chờ ngày nào chán ghét, lại viết phong thư, đương nhiên có thể.

      Trường Vân cũng biết tình trạng thời của Diệp Tiềm, trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu cười : "Hảo, vậy Trường Vân ngóng trông."

      Lúc này Triệu Trệ, cũng thần du hải ngoại, nghĩ thế cục Đại Viêm.

      Từ lúc đăng cơ tới nay, duệ ý cách tân, vì có thể tăng thu vào quốc khố, tiếc xâm phạm lợi ích của chư hầu, đem quyền doanh thu muối rượu trà sắt về trung ương, cấm chư hầu đúc tiền, đồng thời trọng dụng con cháu thương nhân ba đời lấy tài nguyên lớn, những việc này khiến cho triều bị bao vây lập.

      Phụ thân Hi Ninh quận chúa, hoàng hậu của , bất mãn vắng vẻ Hi Ninh, sợ là sớm muộn gì cũng mỗi người ngả.

      Triệu Trệ nghĩ đến đây, nhíu nhíu mi, giờ cần nhất là bồi dưỡng thần tử trung tâm với mình. cũng cần dòng dõi xuất thân, chỉ cần có thể đảm đương việc lớn, dù con thương nhân thế nào?

      Mà nếu xuất thân thấp kém, cố tình lại có quan hệ thông gia với mình, vậy càng làm cho người buông tâm.

      Cũng vì thế nguyện ý đưa đệ đệ Trường Vân tới, thường xuyên nghe Trường Vân nhắc tới đệ đệ, nàng mà thời Diệp Tiềm này thế nhưng được A Tỷ ưu ái, càng làm cho Triệu Trệ tò mò về Diệp Tiềm.

      Triệu Trệ nghĩ đủ thứ, lại nhớ vài ngày trước biết tin tức trưởng tỷ suýt bị kẻ xấu bắt cóc. Nghĩ đến đây, tay ôm Trường Vân thủ thêm vài phần lực đạo, chọc thiên hạ trong lòng kiều kiều ưm tiếng.

      Triệu Trệ nhăn mày rậm, đôi mắt chim ưng sâu lường được.

      cười lạnh tiếng trong lòng, thế nhân bất quá khi dễ Triệu Trệ tuổi , thế lực đơn bạc, cho nên mới can đảm dám thử xuống tay với A tỷ thôi.

      A tỷ có thể nhịn, nhưng Triệu Trệ thể.

      ngày, diệt trừ hết bọn họ, cho bọn họ biết thiên hạ là của người ngồi long ỷ này.

      PS @Vy RuRi Triêu Vương hem thèm giữ cho A Tiềm, chẳng qua là vì A Tiềm làm thích nhất nên Triêu Vương hem muốn đổi sang người khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :