1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 24 Công chúa chờ mong

      Diệp Tiềm nghĩ thông suốt hết rồi nặng nề ngủ, vất vả nhiều ngày, quả cũng mệt mỏi.

      Ngày thứ hai, như thường lệ lui tới ủ rũ chầu trực chỗ công chúa. Cẩm Tú nhìn thấy , chỉ mím môi nở nụ cười, cũng gì thêm. Thị vệ chung quanh đều biết quan hệ của Diệp Tiềm và công chúa, nhiều ngày thấy , cho rằng thất sủng, thời lại thấy trở về, cũng rất ngoài ý muốn, đều nhìn thêm vài lần. Cũng có người quan hệ tốt với , lặng lẽ tới hỏi sao lại thế này.

      Cẩm Tú tiến vào trong phòng, với Triêu Dương công chúa chuyện Diệp Tiềm ở ngoài cửa, ai biết Triêu Dương công chúa chỉ đạm nhạt nhíu mi, môi đỏ phát ra tiếng “a”, từ chối cho ý kiến, có động tĩnh gì. Cẩm Tú thấy vậy, cũng dám nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng hầu bên.

      Diệp Tiềm cũng ngu ngốc, thấy Cẩm Tú vào, nghĩ nàng tất nhiên báo cho công chúa biết mình ở ngoài cửa, cảm thấy tim bang bang nhảy lên, nghĩ công chúa nếu biết mình đến, biết có ý tưởng gì?

      tối hôm qua lăn qua lộn lại đêm, tuy rằng tự nhận ti tiện, nhưng đến ngoài cửa chỗ công chúa, chung quy trong lòng tồn tại tia hi vọng, nghĩ nàng vẫn nhớ đến mình. Nhưng ai ngờ chờ đến chờ , đợi đến buổi trưa, thị vệ trực ban sắp thay ca, công chúa cũng có ý tứ triệu kiến. Bọn tiểu thị vệ chung quanh châu đầu ghé tai, vài người thường ngày tốt với , có chút đồng tình nhìn , lôi kéo là muốn mời cùng uống rượu.

      Diệp Tiềm lắc đầu, lúc này vô tâm với việc khác, chỉ lòng nghĩ công chúa.

      Đúng lúc này, cách đó xa ma ma tới, phía sau dẫn theo hai nam tử dáng người cao gầy. Đợi bọn họ đến gần, Diệp Tiềm thấy, hai nam tử hình dung tuấn mỹ, phong thần lãng mục, phải Phủ Đào, Phẩm Liên còn có thể là ai!

      Phủ Đào, Phẩm Liên từ ngày ở ao Ngọc Hoa bị vắng vẻ, ở lại biệt uyển lâu gặp lại công chúa. Trong hầu phủ đều có nha đầu tôi tớ lắm miệng, vì thế hai người biết Diệp Tiềm đoạt vị trí của bọn họ, đoạt được ưu ái của công chúa. Phẩm Liên cũng thôi, trời sinh tính tình yếu đuối, biết công chúa thích, tuy rằng đau thương, nhưng vẫn nhận mệnh. Nhưng Phủ Đào có lòng dạ cao, ngầm oán giận Diệp Tiềm biết bao nhiêu lần, chỉ Diệp Tiềm này là nô tài sinh ra ở Hầu phủ, đứng vững gót chân, tội gì cùng bọn họ tranh đoạt đâu.

      ở trước cửa ngày ngày ngóng trông công chúa hồi tâm chuyển ý, lại nguyền rủa Diệp Tiềm sớm ngày mất sủng ái. Trông đến trông , cuối cùng nghe Diệp Tiềm thất sủng bị đưa làm lao dịch, tràn ngập phấn khởi, mỗi ngày ở biệt uyển tu chỉnh dung mạo, hy vọng lúc được triệu kiến có thể khiến công chúa hồi tâm chuyển ý. Ai biết có Diệp Tiềm, công chúa cũng triệu kiến bọn họ, Phủ Đào lòng tràn đầy kỳ vọng xuôi theo dòng nước, cơ hồ tuyệt vọng.

      Lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên được công chúa triệu hồi, đúng là bánh thịt lớn rơi từ trời, rốt cuộc nghĩ tới kinh hỉ ngoài ý muốn.

      Hai người vội vàng trang điểm, mặc quần áo thỏa đáng, theo ma ma đến biệt uyển công chúa vẫn ở. Đến nơi, xa xa thấy người đứng thẳng tắp như cây to đứng độc núi hoang, người này đúng là Diệp Tiềm.

      Hai người này liếc nhau, đuôi lông mày Phủ Đào dẫn theo vài phần hận ý, tươi cười tỏ vẻ , tiến lên : "Hóa ra ngươi trở lại."

      Diệp Tiềm biết trước khi và công chúa tốt đẹp, hai người này là khách trong màn của công chúa, sau đến mình và công chúa hoan hảo rồi thấy tung tích bọn họ. Bây giờ thấy hai người bọn họ tới, tâm khỏi ảm đạm, thầm nghĩ hóa ra mình ở đây, công chúa thế nhưng lại triệu bọn họ đến hầu.

      Chủ nhân nhẫn tâm kia, chưa từng nhớ nửa phần?

      Phủ Đào thầm quan sát vẻ mặt Diệp Tiềm, nhất thời hiểu được, cười : "Ngươi đứng ở chỗ này bao lâu, sao vào?"

      Tiểu thị vệ tên là Ngô Môn Trung ở bên cạnh thường ngày tốt với Diệp Tiềm, thấy Phủ Đào khiêu khích, khỏi tiến lên : "Ngươi muốn , ở trong này lắm miệng chọc người khác phiền toái làm gì."

      Phủ Đào lại lơ đễnh cười: "Ngươi , ta còn biết sao, Diệp Tiềm tất nhiên là chọc giận công chúa, rốt cuộc còn cách nào gặp công chúa. nghĩ tới a, Diệp Tiềm ngày xưa làm công chúa vui lòng nhất cũng có thể thất sủng."

      Ngô Môn Trung thấy vậy, rất vui, tay cầm trường kiếm muốn tiến lên giáo huấn tiện nam này, lại bị Diệp Tiềm ngăn lại.

      Diệp Tiềm đạm liếc mắt quét hai người, u ám : " cần để ý là được."

      Lúc này, ma ma dẫn dắt Phủ Đào, Phẩm Liên vào nhà, sợ vài nô tài chọc chuyện phiền toái, liền thúc giục: "Hai vị, thời gian còn sớm, công chúa chờ, mau vào thôi, miễn chọc công chúa vui."

      Phẩm Liên cũng ở phía sau giọng nhắc nhở: "Phủ Đào, chúng ta vẫn nhanh gặp công chúa thôi."

      Phủ Đào ngẫm lại cũng đúng, thế mới thôi, kỳ thực trong lòng căm hận Diệp Tiềm, sao mấy câu có thể xong.

      Ngô Môn Trung thấy hai diện thủ này công khai tiến vào khuê phòng công chúa, lại thấy Diệp Tiềm chỉ cúi đầu ở đó im lặng , khỏi bất bình: "Diệp Tiềm, hai người kia sao có thể bằng nửa ngươi, ngươi --" Ngô Môn Trung nhớ tới hai kẻ đê tiện diễu võ dương oai kia, liền cảm thấy thập phần nghẹn thở.

      Diệp Tiềm lại chỉ lắc lắc đầu, mình bước nhanh ly khai.

      Ngô Môn Trung định đuổi theo , nhưng nghĩ đến đêm nay mình còn có việc, cũng chỉ có thể thôi.

      Phủ Đào Phẩm Liên hai người tiến vào trong phòng, mới vừa vào ngửi thấy hương khí nhàn nhạt xông vào mũi, hai người đều nhấc tinh thần, lại nhìn kỹ, chỉ thấy bên trong có bình phong nhất điêu, sau bình phong mơ hồ lộ ra bóng người, hẳn là công chúa ngồi ở phía sau.

      Hai người này cung kính quỳ lạy, mới nghe được giọng nữ phân phó: "Tới đây ." chuyện phải Triêu Dương công chúa, mà là thị nữ Cẩm Tú.

      Phủ Đào Phẩm Liên liếc nhau, vội đứng dậy, Phủ Đào ở phía trước, Phẩm Liên ở phía sau, vòng quá bình phong, cúi đầu đến trước mặt công chúa.

      Công chúa tóc đen như mây, quần áo lụa mỏng như khói màu giáng tử che lại thân mình nàng đơn bạc mạn diệu, nàng giống như đám mây trong tranh thuỷ mặc, nằm nghiêng ở sáp gỗ hồng đàn, tiêu sái tùy ý, lại diễm tuyệt tứ phương.

      Công chúa cúi đầu hơn nhướn mi, thưởng thức ngọc bội hòa điền ngũ long tay, với hai người Phủ Đào, Phẩm Liên tiến vào phòng, phảng phất chưa thấy.

      Phủ Đào Phẩm Liên thấy trận thế này, có chút yên, cũng dám , chỉ cúi đầu kính cẩn nghe theo quỳ xuống, chờ công chúa phân phó.

      Cũng biết bao lâu, Triêu Dương công chúa mới nâng mắt, phảng phất nhìn hai người bọn họ, giọng lạnh nhạt khàn khàn: "Tới đây."

      Phủ Đào Phẩm Liên vội tiến lên.

      Triêu Dương công chúa thấy hai người bộ dáng cẩn thận chặt chẽ, bên môi gợi lên chút cười: "Hai người các ngươi đều nhu thuận, khác xa Diệp Tiềm kia là hạng người quật cường thô lỗ."

      Phủ Đào nghe thấy, cho rằng Triêu Dương công chúa chán ghét Diệp Tiềm, liền nhân cơ hội góp lời châm ngòi, khién Diệp Tiềm triệt để thất sủng. Nhưng ai ngờ phía sau Phẩm Liên cẩn thận lấy tay nhàng túm góc áo , Phủ Đào phát , tuy rằng cảm thấy vui, cũng chỉ giấu lời vào trong lòng.

      Triêu Dương công chúa là loại nhân vật nào, đương nhiên đem động tác này nhìn trong mắt, bất quá nàng thèm để ý, bên môi gợi lên chút ý cười trào phúng, đạm thanh phân phó: "Phẩm Liên, tới, bóp chân cho ta."

      Phẩm Liên nghĩ tới đến lượt mình, trong lòng kinh hỉ, bước lên phía trước, quỳ xuống cẩn thận săn sóc xoa bóp chân cẳng cho công chúa.

      Triêu Dương công chúa thường ngày nhiều diện thủ, cho tới bây giờ chỉ chọn nam tử tuấn tú cao gầy hiểu ý đến dùng, cũng từng lưu ý quan sát nhân phẩm. Các loại nam tử này với nàng, bất quá là nhất thời, dùng xong quăng thôi.

      Nhưng thời, nàng vì buồn bực Diệp Tiềm, gặp lại Phủ Đào và Phẩm Liên thế nhưng nổi lên ý nghĩ. Này mới phát , Diệp Tiềm a, mặc dù nhìn như cung kính hoà thuận, kỳ thực trong khung thân ngông nghênh, nam nhân sao chịu ở lâu dưới người khác đâu.

      Phủ Đào thấy Phẩm Liên thế nhưng thành bổn phận xoa bóp đối chân thon dài tinh xảo cho công chúa, cũng biết nhân cơ hội này làm vui lòng nàng, cảm thấy thầm đoán chừng, cần tự động thủ, nhưng công chúa chưa phân phó, cũng dám dễ dàng làm bậy. Quỳ ở đó suy nghĩ lâu, rốt cục cung kính đề nghị: "Công chúa, mấy ngày nay Phủ Đào học xong tay xoa bóp, muốn có cơ hội hầu hạ công chúa, bằng bay giờ để cho Phủ Đào thử lần."

      Triêu Dương công chúa tự nhiên nghe ra nô tài này cố ý lấy lòng mình, nếu ngày xưa, cũng thuận thế đáp ứng, nhưng thời biết tại sao, chẳng những hề hưng trí, lại còn sinh ra cỗ phiền chán.

      Nàng hơi hơi nhắm mắt lại, vài năm sống mơ mơ màng màng lên trước mắt. Từ ngày ấy, Triêu Dương ngày xưa chết, còn sống bất quá là chút tà dương màu đỏ cho người nhìn thôi. Nhưng thời, vì sao, nàng bắt đầu chán ghét thế này.

      Phẩm Liên thường ngày thành , chỉ biết cúi đầu xoa bóp, ngón tay trắng nõn chỉnh tề ở mắt cá chân công chúa bóng loáng non mịn ấn , trong phòng rất ấm áp, trán chảy ra chút mồ hôi. Phẩm Liên cũng để ý, chỉ dùng tay áo khẽ lau, liền tiếp tục hầu hạ công chúa.

      Phủ Đào thấy Triêu Dương công chúa cự tuyệt mình, càng thầm sốt ruột, nhưng trong khoảnh khắc cũng dám gì nữa.

      Triêu Dương công chúa lười nhác mở hai mắt, nhìn nhìn hai nam nhân hầu hạ phía dưới kia, lành lạnh hỏi: "Diệp Tiềm đâu?"

      Cẩm Tú tiến lên, giọng hồi bẩm: "Công chúa, vốn vẫn ở bên ngoài đợi, rồi."

      Nghe vậy, Triêu Dương công chúa nhíu nhíu mày đẹp, cười lạnh, rút chân dài về, nhàn nhạt phân phó : "Tốt lắm."

      Hai nam sủng nghe ngữ điệu của công chúa, trong thanh lãnh ràng đầy giận dữ, đều im lặng nín thở quỳ xuống dám . Cẩm Tú thấy vậy, trong lòng cười thầm, biết nàng là vì Diệp Tiềm chờ ở bên ngoài mới tức giận, liền đề nghị: "Diệp Tiềm đợi nửa ngày thấy công chúa triệu kiến, nản lòng thoái chí mới . Hay là bây giờ triệu đến?"

      Ai biết Triêu Dương công chúa lại phất phất tay áo, hừ lạnh tiếng: "Thôi, để . Đây là con lừa bướng bỉnh, thích tới thôi!"

      Cẩm Tú thấy vậy, ánh mắt ý bảo, Mính Nhi ra ngoài phân phó người gọi Diệp Tiềm, chính nàng tiến lên đỡ Triêu Dương công chúa, cười : "Diệp Tiềm a, còn trẻ, vốn hiểu chuyện, công chúa so đo cùng làm gì, tự chọc tức mình."

      Triêu Dương công chúa nghe xong, cũng cực kì vui, lườm Cẩm Tú: "Ta so đo với khi nào?" Hàng mi dài chạm đên gần búi tóc tú lệ tản ra lãnh ý nhàn nhạt: "Bất quá là nô tài thấp kém thôi, khi nào ta để vào mắt!"

      Cẩm Tú nghe xong, cũng chỉ phải, kỳ thực trong lòng ý cười càng sâu.

      Hai nam sủng quỳ đất nghe xong lời này, Phẩm Liên trong lòng ảm đạm. còn nghèo khó, thể tiến vào Ngọc Hương Đường, từng sợ hãi cho rằng chờ đợi mình là khuất nhục, nhưng nghĩ tới lại may mắn vào mắt Triêu Dương công chúa, đến nơi đây hầu hạ. Trong mắt , Triêu Dương công chúa là ánh trăng trời, cao thể với, mỗi chút tiếp cận đều khiến run rẩy. Đôi khi thậm chí cảm thấy bản thân quá mức ti tiện, chạm vào nàng chút cũng là bôi bẩn, nhưng lại nhịn được ngóng trông có thể thân cận với nàng. Ban đêm ngủ được cũng thường xuyên nghĩ, nữ nhân trong mắt xinh đẹp gì sánh nổi, mình có ý nghĩa gì?

      Mấy ngày vắng vẻ, trốn góc, phảng phất như động vật bị thương yên lặng liếm miệng vết thương. Miệng vết thương nhìn thấy, nhưng đổ máu.

      Được triệu kiến, kinh hỉ vạn phần lại đem này hết thảy giấu trong lòng, đầy chờ mong và vui sướng tiến lên hầu hạ.

      thời, chờ mong sớm vỡ thành vạn vạn mảnh, biết , bản thân mình kỳ thực là gì.

      cúi đầu, dám nhìn nữ nhân cao cao tại thượng kia, sợ chỉ liếc mắt nhìn cái, liền rốt cuộc nhịn được đau lòng.

      Phủ Đào biết ý nghĩ trong lòng của người trầm mặc bên cạnh, thời sốt ruột thất lạc, nhìn ra, trong lòng công chúa để ý Diệp Tiềm.

      Làm sao bây giờ đây? Nếu công chúa thích Diệp Tiềm, bao giờ sủng hạnh nữa, nên như thế nào? Về sau phải làm sao bây giờ?

      Làm nam sủng bán sắc, biết bản thân có tương lai tốt, nhưng vẫn hi vọng lúc còn tốt đẹp nhất thời, vì bản thân tìm kiến chút.

      Phủ Đào nóng vội, trán bất giác đổ mồ hôi.

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Đào thiếp thất gato với Tiềm thông phòng kìa. Cây đũa mà đòi ganh với cây đa.
      Tiềm thông phòng lại ăn ấm ức nồi luôn, tưởng bị thất sủng, bỏ nhà nữa kìa. Triêu vương chơi kỳ, nghiện mà ngại ta....
      Uyên Sama, Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 25 Triêu Dương công chúa tức giận

      Diệp Tiềm ảm đạm rời , cũng biết nên đâu, chỉ có tinh thần hoảng hốt lung tung trong phủ.

      Tâm , như có thanh đao cùn rỉ sắt chậm rãi chà sát, đau đớn, đau có giới hạn.

      Thanh đao đó nắm trong tay công chúa.

      Nàng lơ đãng cười, cười đến lười nhác lãnh diễm, cười đến cao thể với. Nàng dùng cái giơ tay nhấc chân phong tình lăng trì tâm Diệp Tiềm.

      cứ như vậy đê tiện phủ phục ở dưới chân nàng, hôn làn váy nàng, vẫy đuôi khẩn cầu lọt mắt xanh nàng chút ít. Nhưng kết quả đâu, kết quả đâu!

      Với nàng, mình bất quá là trong đám đông nam sủng, có gì khác Phủ Đào Phẩm Liên kia?

      Đúng rồi, có gì khác đâu, đều xuất thân ti tiện, đều là nô tài làm việc nhìn ánh mắt người, đều dựa vào nam sắc làm diện thủ!

      Trong ngực Diệp Tiềm phảng phất có ngọn lửa thiêu đốt, cháy hết lục phủ ngũ tạng .

      Tự ti và kiêu ngạo, cam phận ở dưới, người thiếu niên bất đắc dĩ cùng Diệp Tiềm kiêu ngạo mười sáu tuổi dây dưa pha trộn bên trong. Mà khát vọng với nữ nhân kia, giống như hạt mầm, cắm rễ trong lòng . Đây là loại khát vọng thống khổ mà tuyệt vọng, giống như trong đêm đen nhìn ngọn đèn nơi xa xôi, giống như ở cánh đồng tuyết mờ mịt thấy ánh lửa diễm lệ chợt lóe lên.

      ngày, ngồi lưng ngựa, chinh chiến thiên hạ, lúc dưới người vạn người nhìn xuống bốn phía, nhớ về ngày xám xịt cuối mùa thu, thiếu niên cơ hồ buồn khổ đến tuyệt vọng.

      Đến lúc đó, bỗng nhiên minh bạch, kỳ thực đúng là khát vọng đến tuyệt vọng này, ở trong cơ thể mọc rễ nẩy mầm, chui từ dưới đất lên trùng sinh đẫm máu, cuối cùng thành công tích vĩ đại vào sử sách.

      Nhưng lúc này Diệp Tiềm hiểu, có bản lĩnh biết trước, chỉ có thể nhìn thấy mảnh hắc ám tuyệt vọng trước mắt.

      cảm thấy bản thân buồn cười đến ngây thơ, hoảng hốt tinh thần rời , ở Hầu phủ giống như du hồn, biết hướng nào. Chung quanh nô tì nhận ra là người được công chúa sủng nhất, cũng dám đắc tội, đều né tránh.

      Diệp Tiềm cứ như vậy, thế nhưng tới chuồng ngựa hậu viện, nơi đó có con ngựa tốt nhất với ngày xưa.

      Gã sai vặt nuôi ngựa nhìn thấy, quen thuộc Diệp Tiềm, chào hỏi xong liền tránh ra, cho vào thăm ngựa.

      Diệp Tiềm vào, chết lặng cầm bàn chải, chải lông cho con ngựa ngày xưa vẫn cưỡi, lại cho nó ăn cỏ uống nước. Con ngựa phát ra tiếng hí, dùng ánh mắt nhìn , trong ánh mắt phảng phất biểu lộ đồng tình.

      Diệp Tiềm ôm lấy đầu ngựa, chui đầu vào bờm ngựa.

      là nam nhân, dễ dàng rơi lệ.

      , rơi lệ.

      ====================

      Lúc này, Mính Nhi phái gã sai vặt đường hỏi thăm tìm Diệp Tiềm. Nhìn thấy ôm ngựa, cười thầm, tiến lên hô: "Diệp thị vệ, công chúa cho mời."

      Diệp Tiềm vội thu hồi cảm xúc sa sút, ngẩng đầu nhìn, thấy gã sai vặt này mình cũng biết.

      Gã sai vặt vung tay ghét bỏ : "Ngươi nhìn ngươi, sao để thân mùi ngựa, quá khó ngửu, đừng chọc công chúa vui."

      Diệp Tiềm trước tiên nghe nhắc công chúa, nhất thời trầm mặc, động tác cũng cứng lại.

      Gã sai vặt thấy bất động, tiến lên giữ chặt : "Ngươi sao còn ngốc ở trong này, công chúa triệu kiến ngươi, ngươi đừng biết tốt xấu, lại đắc tội công chúa, cũng làm phiền lão mẫu ngươi."

      Gã sai vặt vốn chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng Diệp Tiềm nghe xong, lại nhớ tới lời mẫu thân hôm qua, cũng nháo tính tình, cắn răng, nhịn xuống hổ thẹn, theo gã sai vặt trở về.

      Ai biết đến nửa đường, vừa khéo gặp Phủ Đào và Phẩm Liên ra, mấy người gặp mặt, cùng nhìn thêm đối phương vài lần.

      Phẩm Liên thầm thở dài, cúi thấp đầu xuống.

      Trước mắt thiếu niên này, tuổi trẻ, kiên nhẫn, bình tĩnh, có lửa nóng mà vĩnh viễn có.

      Quả nhiên nhân tài như vậy thích hợp với nữ nhân lười nhác nằm sạp kia.

      So với thiếu niên tinh thần phấn chấn sạch như vậy, bản thân hẳn là -- sạch .

      Còn Phủ Đào, trái tim đầy ghen tị nảy lên, tâm niệm vừa chuyển, tiến lên cười với gã sai vặt, năn nỉ : "Trần gia tiểu ca, ta có lời muốn với Diệp Tiềm."

      Gã sai vặt họ Trần chỉ chăm chú nhìn Phủ Đào, trong giọng hơi có chút khinh thường: "Có chuyện a."

      Trần tiểu nô tuy rằng tuổi còn , nhưng người như Phủ Đào gặp nhiều, loại nam nhân này cũng giống Diệp Tiềm tâm tư đơn thuần. Bọn nam nhân này, toàn bộ chỉ muốn bò lên , đấu đá lẫn nhau, nhiều mưu ma chước quỷ.

      Trần nô tài và Diệp Tiềm hẳn thân quen, nhưng đều là nô tài sinh ra trong phủ, đối với kẻ ngoại lai như Phẩm Liên và Phủ Đào, có tâm bảo vệ Diệp Tiềm.

      Phủ Đào thấy vậy, biết động vào gã sai vặt kia khó càng thêm khó, trong lòng thầm hận, nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười nhu hòa, đến trước mặt Diệp Tiềm, đè thấp giọng : "Kỳ thực cũng có chuyện gì đáng ngại, chính là chúng ta đều hầu hạ công chúa, ta muốn nhắc nhở ngươi câu thôi."

      Diệp Tiềm giương mắt liếc nam tử này, trong lòng tuy rằng cực kỳ phản cảm, nhưng thường ngày khoan dung với người, xử cẩn thận, tức thời vẫn cắn răng nhẫn xuống, đạm thanh hỏi: "Mời ."

      Phủ Đào cười: "Tuy rằng đêm nay công chúa vô cùng hưng trí, vì thế lại gọi ngươi tới, nhưng vạn mong Diệp thị vệ thương hương tiếc ngọc, cần theo công chúa, quá mức mệt nhọc hại thân."

      Bên cạnh gã sai vặt nghe xong lời này nhất thời trừng mắt, cổ họng giống như bị nghẹn chút.

      Thế này tính là gì... Công chúa hưng trí cực tốt, hai nam nhân thể thỏa mãn, vì thế lại triệu Diệp Tiềm đến?

      Diệp Tiềm nghe xong lời này, máu bỗng chốc xông lên ót.

      Ngày đó lời Triêu Dương công chúa nhất thời lần nữa lên bên tai, nàng so với hạng người Phủ Đào Phẩm Liên mạnh hơn nhiều... Đúng vậy, mạnh hơn nhiều, cho nên chơi hai nam nhân kia chưa tẫn hứng, cố ý triệu mình đến!

      Diệp Tiềm cười lạnh trong lòng, trách được triệu hồi mình từ chỗ khổ sai trở về, hóa ra phải niệm cũ tình, căn bản là cảm thấy thiếu diện thủ thân thể cường tráng đắc lực như mình mà cảm thấy đáng tiếc a!

      Phủ Đào bàng quan nhìn sắc mặt Diệp Tiềm, vừa lòng thấy mất huyết sắc, gật đầu cười: "Diệp thị vệ, ta cùng Phẩm Liên cáo từ trước." xong kéo Phẩm Liên, nhàng lướt qua.

      Gã sai vặt đồng tình nhìn Diệp Tiềm: "Ngươi, ngươi sao chứ? Đừng để ý a..."

      Gã sai vặt cũng bắt đầu thở dài, công chúa là chủ tử, làm việc tùy tiện kềm chế được, mà Diệp Tiềm này ràng đặt công chúa trong lòng.

      Diệp Tiềm mặt biểu cảm, rầu rĩ : "Ta, ta thể cùng ngươi... Ta trước..."

      Gã sai vặt xoa trán, thở dài: "Cũng được, ta tìm được ngươi."

      Diệp Tiềm lúc này trong đầu mảnh hỗn loạn, cuống quít cáo từ, tự mình mờ mịt rời .

      Triêu Dương công chúa đương nhiên biết Mính Nhi tìm người triệu Diệp Tiềm, nàng cũng ngầm đồng ý, vì thế thả búi tóc, nằm chờ. Vừa chờ, trong lòng vừa nghĩ nếu đến, còn biết tì khí quật cường thế nào đâu. Nghĩ đến Diệp Tiềm đứng ở đó lạnh mặt nháo tính tình, nàng thậm chí nhịn được nở nụ cười.

      Nhưng ai biết, trái chờ đến, phải chờ đến, sắc mặt nàng càng ngày càng lạnh, cuối cùng lạnh như băng sương, vừa đúng tiểu thị nữ tiến lên bưng bữa ăn khuya, bị nàng vẫy tay đuổi: " ra ngoài!"

      Cẩm Tú bên cạnh thở dài, tiến lên bẩm báo, chỉ Diệp Tiềm giận dữ biết nơi nào, căn bản tìm thấy.

      Triêu Dương nghe xong lời này, càng dâng lên tức giận: "Bất quá là tiểu nô thôi, dám làm giá lên mặt cùng ta!" Nàng căm giận đưa tay ném cái gối men xanh trắng xuống mặt đất, chỉ nghe rào rào, cái gối vỡ nát.

      Nàng ngồi dậy, sa y mỏng màu son bám vai, muốn lại thôi, sợi tóc hỗn độn như mây hơi tán loạn đầu vai tinh tế, nàng tức giận vẫn đầy quyến rũ, nàng tức giận đến ngọc sơn cao ngất cũng rung động.

      " đến, tốt lắm, vậy cả đời cũng đừng tới! Vĩnh viễn đừng tới!" Triêu Dương công chúa hận nghiến răng nghiến lợi.

      Cẩm Tú bước lên phía trước trấn an, ôn nhu khuyên giải, sớm có thị nữ quỳ tiến lên, yên lặng dọn dẹp mảnh vỡ đất.

      Triêu Dương công chúa tức giận, cũng thực bi ai.

      Nàng nhớ năm năm trước, đêm kia, phụ hoàng vì tự bảo vệ mình mà giao nàng ra, nam nhân kia lại vô tình cự tuyệt mình như thế nào.

      Nàng cho rằng nam nhân kia mình, nhưng từ đêm đó, nàng mới biết được, ở trong mắt nam nhân, nữ nhân căn bản là cái gì -- cho dù là nữ nhân bọn , cũng là gì.

      Trong mắt nam nhân, giang sơn nặng nhất.

      Đó là nam nhân trung thành và tận tâm với thiên hạ Đại Viêm, có thể vì an nguy thiên hạ, cự tuyệt nữ nhân thương, có thể vì thể trung tâm, trơ mắt nhìn nữ nhân mình bị đưa vào miệng hổ lang.

      Ngón tay ngọc của Triêu Dương công chúa tước gõ lên nhuyễn sạp bên cạnh, nàng nghĩ thầm, tiểu nô trước mắt này, trong mắt có mình, nhưng và nam nhân khác lại có bất đồng!

      Nàng vừa thông suốt mối hận, nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên tâm niệm vừa chuyển, cái mũi đau xót, thế nhưng nước mắt chảy xuống.

      Xem thế này Cẩm Tú, Mính Nhi hoảng hốt đợi người thông suốt, các nàng đều hầu hạ công chúa từ . Triêu Dương công chúa từ tính tình kiên cường, trừ lần kia, bao lâu chưa chảy châu lệ, tức thời càng ôn nhu trấn an, cẩn thận hầu hạ.

      Nhưng hết thảy có tác dụng gì với Triêu Dương công chúa, cuối cùng nàng dứt khoát đuổi mọi người , mình nằm ở đó, kinh ngạc nghĩ tâm .

      Mãi cho đến hừng đông, nàng cũng chợp mắt.

      Tác giả có chuyện muốn : đêm nay Diệp Tiềm chuồng ngựa qua đêm, ngày mai công chúa phải tìm .

      PS: Có tí bức bối ghen tuông tình cảm nó mới nồng được

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Tiểu Tiềm Tiềm giận dỗi ngủ chuồng ngựa vài đêm, Triêu Dương nghĩ ngợi lung lắm cũng vài đêm xong đành hạ bước ra chuồng ngựa "dạy dỗ" dẫn đến màn "chấn chuồng ngựa" trong truyền thuyết???
      Mi Han Mo YuA fang thích bài này.

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Ôi lại chuồng ngựa ấy. Ngộ, người ta cãi nhau với chồng là quải quần áo về nhà mẹ đẻ à. Tiểu Tiềm dỗi đại Dương là toàn chạy ra chuồng ngựa. Hey, chuông ngựa này chứng kiến bao nhiêu cảnh Tiềm dỗi Dương dỗ đây ta?
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :