1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 15 Ác mộng của Triêu Dương

      Những năm gần đây, Triêu Dương công chúa sớm học xong cái gọi là thấy biến sợ hãi. Cho dù những người bịt mặt này đặt đao cổ nàng, nàng cũng có thể nháy mắt chút.

      Nhưng tại Triêu Dương công chúa vẫn giật mình, môi đỏ mọng mị nhân cả kinh hơi hơi mở ra.

      thiếu niên luôn luôn dịu ngoan phục tùng, bỗng nhiên như gió cuốn đến bên người, còn chưa để mình có phản ứng gì, phân trần ôm lấy người, sau đó tựa hồ nhàng nhảy lên ngựa.

      Ngựa chấn kinh, chạy như điên về phía trước. Triêu Dương công chúa chỉ cảm thấy bản thân mình bay lên.

      Sau đó, phía sau có bàn tay to hữu lực gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

      Đó là lồng ngực dày rộng ấm áp, Triêu Dương công chúa có thể cảm nhận được trái tim trong ngực kia đập từng nhịp ổn định hữu lực.

      Triêu Dương công chúa bị bàn tay to giữ chặt, cảm thấy có chút được tự nhiên, hai tay phí công muốn túm lấy cái gì, lại bắt được cánh tay Diệp Tiềm.

      Cánh tay kia, nắm chặt dây cương.

      Tay Triêu Dương công chúa tinh tế mềm mại, móng tay còn có hồng khấu đỏ bừng, đôi tay như vậy, lúc hoảng loạn vô thố bắt được cánh tay Diệp Tiềm nổi đầy gân mạch.

      Triêu Dương công chúa trong mảnh mê mang bắt đầu nghi hoặc, vì sao tay nàng mềm mại như thế, mà cánh tay lại cứng rắn?

      Đúng vậy, cứng rắn, ngay cả bàn tay to ôm chặt nàng cũng thon dài cứng rắn, phảng phất chỉ bằng bàn tay có thể ôm eo của mình.

      Trong xóc nảy mê mang, bên tai nghe được thanh trầm thấp: "Công chúa, thỉnh ôm lấy thắt lưng ta."

      Triêu Dương vội buông cánh tay cứng rắn kia ra, hai cái tay thử thăm dò vươn ra, ôm thắt lưng .

      Thắt lưng , cũng như cánh tay , kiên cố đến mức Triêu Dương công chúa thể tưởng được.

      Diệp Tiềm cảm giác được hai cái tay mềm mại vòng lưng, hít hơi, cắn chặt răng, tay nắm chặt dây cương, tay đỡ lưng công chúa buông ra, duỗi ra phía saut vụt mạnh mông ngựa.

      Con ngựa hí vàng tiếng, chạy như điên.

      Triêu Dương công chúa mặc dù sớm thành thạo cưỡi ngựa từ thuở , nhưng đến cùng là nữ tử yếu đuối, xóc nảy phen có chút chịu nổi, sắc mặt tái nhợt ôm sát thắt lưng Diệp Tiềm, áp cả mặt và thân mình vào ngực .

      Diệp Tiềm vững vàng ngồi ngựa, trong tay nắm chặt dây cương, cúi thấp người về phía trước chạy như bay, bảo hộ nữ tử kiều mị trong lòng kia kín đáo chu toàn kẽ hở.

      Triêu Dương công chúa nhắm mắt lại, nghe bên tai tiếng gió gào thét, hấp thu hơi thở ấm áp trong lòng thiếu niên. Nàng gắt lại gần thêm chút, dùng thân mình mềm mại cảm thụ ngực kiên cố dày rộng, loại cảm giác an toàn trước nay chưa có bao phủ nàng, trong lòng lại bỗng chốc nhớ tới chuyện qua, thân mình tự chủ được run rẩy.

      Gió thu cuồng mạnh đánh vào mặt Diệp Tiềm như đao chém, Diệp Tiềm cắn chặt cằm lời . Phía sau người bịt mặt ý thức được công chúa rời khỏi xe ngựa, thi triển khinh công đuổi theo. Diệp Tiềm nắm chặt dây cương nhìn phía trước, con ngựa bị mất phương hướng, trong lòng lại chỉ có ý nghĩ, để ngựa nhanh hơn ít! thể để công chúa rơi vào trong tay những kia kẻ xấu!

      Đúng lúc này, Diệp Tiềm cảm thấy thân thể mềm mại nhàng run run trong lòng. Run run mềm mại ở trong lòng , khiến tâm hiểu sao thu lại.

      cúi đầu, chỉ nhàng hỏi: "Làm sao?" Thanh khàn khàn, trầm hỏi trong tiếng gió gào thét, mỏng manh truyền vào tai Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa nhắm mắt trốn trong ngực , nghe tiếng hỏi han ân cần, trong mắt tràn ra tia mê võng.

      Ta làm sao?

      Ta thế nhưng ở trong lòng tiểu nô xuất thân đê tiện hồi tưởng chuyện cũ kiếp này ta bao giờ muốn nhớ tới nữa sao?

      "Công chúa?" Diệp Tiềm thấy người trong ngực , thân thể mềm mại nhu thuận dựa vào ở trong lòng mình kiều khu ngược lại trở nên cứng ngắc lên, khỏi có chút lo lắng.

      Triêu Dương công chúa tựa vào ngực , khép chặt con ngươi, trong đầu phiên giang đảo hải hồi tưởng, tự chủ được hồi tưởng, màn tối sầm ở trước mắt.

      tiếng cười man nhân thô lỗ, thiếu nữ phí công giãy dụa, đó là sỉ nhục của hoàng thất Đại Viêm, đó là quốc thù, đó là tư hận, đó là vết sẹo trong trái tim cả đời này vĩnh viễn thể xóa bỏ!

      Con ngựa vẫn chạy như điên, Diệp Tiềm đè thấp thân mình, nhíu mày nhìn chằm chằm phái trước, bên tai là gió gào thét, là tiếng vó ngựa phi nhanh.

      Trong thanh hỗn tạp, nghe thấy tiếng động nào của nữ tử trong lòng.

      nheo con ngươi lại, lại cảm nhận được người trong lòng càng áp sát vào ngực mình, hơi hơi run run.

      Diệp Tiềm nhanh chằm chằm phía trước, đè thấp người, tay nắm chặt dây cương hơi thu vào bên trong, thủ hộ nữ tử ở trong lòng mình.

      Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải cảm tạ trời xanh, bởi vì khắc này, nàng ở trong lòng .

      ...............

      Trời dần dần tối, con ngựa ngừng chạy như điên, bọn họ biết mình đến chỗ nào. Đáng vui mừng là, kẻ xấu bịt mặt phía sau bị bỏ lại vô vô tung.

      Diệp Tiềm mắt thấy vùng núi phía trước có dòng suối , liền dừng dây cương, chậm rãi ngừng lại.

      cúi đầu nhìn vào trong lòng.

      Dung nhan nàng từng làm bách hoa thất sắc, lúc này là tái nhợt mảnh, duy có đôi môi kiều diễm còn chút màu, gắt gao mím lại. Con ngươi từng làm liên tục nhớ lại trong mộng, cũng gắt gao nhắm lại, lông mi nhàng buông xuống, hơi run run.

      Đôi mày nàng nhíu chặt, mặt còn mang theo nỗi đau thương tuyệt vọng.

      "Công chúa, phải sợ, hết thảy đều qua." Diệp Tiềm biết gì cho phải, do dự xuống, chỉ có thể ra tình huống trước mắt theo .

      Triêu Dương công chúa giãy dụa trong ác mộng ban ngày, bên tai lại nghe thấy thanh thiếu niên ấm áp bao dung, nàng chau mày lại, mê mang lắc đầu: " có... Đều có quá khứ..."

      Diệp Tiềm cúi đầu nhìn chằm chằm dung nhan nàng thống khổ giãy dụa, cắn răng cái, bỗng nhiên kéo nàng vào trong lòng, gắt gao siết chặt.

      "Nàng phải sợ, được ? Có ta ở đây, ta bảo vệ nàng!" biết nàng thế nào, cũng biết nên làm cái gì mới có thể an ủi nàng.

      Ôm ấp kiên cố như vậy, phảng phất có thể chống lại gió chống lại mưa, phảng phất xuyên qua thời đến giải cứu nữ tử giãy dụa muốn thoát ra năm đó.

      Triêu Dương công chúa tựa vào lòng , nghe tiếng tim đập kiên định hữu lực, chậm rãi mở con ngươi.

      cúi đầu nhìn, thấy trong mắt nàng có kinh hoảng, có thống khổ, có vô thố, cũng có mê võng, như đứa tìm thấy đường.

      Diệp Tiềm ôm vòng eo nàng càng chặt.

      "Công chúa..." cúi đầu thở dài, rốt cuộc nên lời.

      Nếu có thể, vì nàng che gió che mưa, nguyện vì nàng cúi đầu xoay người, nhưng có cách nào xua tan thống khổ trong mắt nàng.

      bên tai Triêu Dương công chúa nghe thấy tiếng thở dài, con ngươi mê võng chuyển về phía Diệp Tiềm, lại nhìn thấy trong mắt ngày xưa trầm tĩnh thâm thúy cũng là mảnh thống khổ giãy dụa.

      Nàng giật giật môi, nhàngnói: "Diệp Tiềm..."

      Diệp Tiềm thấy cuối cùng Triêu Dương công chúa đáp lời, vội hỏi: "Công chúa, Diệp Tiềm ở đây, có gì phân phó?"

      Triêu Dương công chúa lại nhàng lắc lắc đầu, phảng phất muốn cái gì lại vẫn chưa , cuối cùng chỉ nở nụ cười thê lương.

      Diệp Tiềm thở dài trong lòng, lại ngước mắt nhìn n bốn phía, ôm công chúa xoay người xuống ngựa.

      Ôm thân mình nàng, cúi đầu giọng hỏi: "Công chúa, thân mình ngươi khỏe ?" Vừa rồi đường xóc nảy, nếu là nữ tử khuê các yếu đuối bình thường, đương nhiên thể chịu được.

      Triêu Dương công chúa gật gật đầu: "Ta sao."

      Diệp Tiềm cúi mặt, hai bàn tay to đỡ bên hông nàng nhàng rút ra.

      Diệp Tiềm nhặt tảng đá sạch bên cạnh, tự lấy tay áo lau lau rồi mới : "Công chúa, thỉnh ngồi ở chỗ này nghỉ tạm lát."

      Triêu Dương công chúa chăm chú nhìn , gì, ngồi lên tảng đá.

      Diệp Tiềm nghĩ nghĩ, mới do dự : "Công chúa, bây giờ sắc trời tối, tình thế bên ngoài lại biết thế nào, bằng chúng ta tạm thời tìm chỗ nghỉ ngơi đêm, ngày mai mới quyết định?"

      Triêu Dương công chúa ngước mắt xem xét , chỉ thấy thiếu niên kia cúi đầu, cung kính đứng bên cạnh, chờ mình trả lời.

      Hơi chút nghỉ tạm chút, sắc mặt nàng tái nhợt như vừa rồi. Giờ phút này nàng lần nữa khôi phục lại thân phận Triêu Dương công chúa cao cao tại thượng trong phủi kia. Triêu Dương công chúa cao cao tại thượng nhìn kỹ tiểu nô cung kính đứng bên người, lúc nam quả nữ sắp cùng trải qua đêm, tự chủ được nhớ tới lời phu quân mình hôm qua.

      Nàng nghĩ nghĩ, bên môi ra tươi cười nhàn nhạt, hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi có từng muốn ta hay ?"

      Diệp Tiềm vạn nghĩ tới vào lúc này thế nhưng nghe được công chúa hỏi như thế! chợt ngẩng đầu, thấy công chúa cười khanh khách, trăm mị tùng sinh nhìn mình.

      lần nữa cúi đầu, cái trán đổ mồ hôi, môi mỏng khép chặt.

      Triêu Dương công chúa thấy Diệp Tiềm phản ứng như vậy, càng cảm thấy thú vị.

      "Diệp Tiềm... thời nam quả nữ, thâm sơn dã lâm chỉ có hai người chúng ta, ngươi nếu đối với ta có ý nghĩ gì, ngại ra, ta..."

      lời kế tiếp Triêu Dương công chúa ra, chữ 'Ta' cuối cùng kia cũng thấp xuống, dư lượn lờ, ái muội vô cùng, ý vị sâu xa.

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      vẫn chưa có h đúng k ạ:ex10:
      heavydizzy thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Nam tử cổ đại sao già dặn chín chắn sớm thế.
      heavydizzy thích bài này.

    4. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Mình biết sao Triêu Dương sa đoạ như vậy rồi, căm hận hoàng thất cả cha nàng rồi.....
      Mà Diệp Tiềm đáng mặt đàn ông quá. Có ta đây, nàng đừng sợ.. Câu này còn ấm áp hơn ta nàng đấy.
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 16 Trong thâm sơn

      Trong gió đêm, thân ảnh Diệp Tiềm đứng cao ngất. Gương mặt kiên nghị, môi mỏng quạnh quẽ, trong bóng đêm mông lung, có vẻ lạnh lẽo tuyệt, nhưng kiên định như lúc ban đầu.

      Nghe thấy lời công chúa khiến người mơ màng kia, thân hình chưa động, nhưng trong lòng cũng nhấc lên sóng gió động trời!

      từng chỉ có thể từ nơi bí mật gần đó vụng trộm nhìn bóng dáng động lòng người của nàng; từng vô số đêm lần lượt nhớ lại nàng lơ đãng tươi cười mà ban ngày dám nghĩ.

      thời, nữ tử này an vị trước mặt , cười đầy quyến rũ, với lời ái muội . Lời thầm như ngâm nga, vào tai , quanh quẩn ở trong lòng , lâu tiêu tan.

      Nàng, thế nhưng câu dẫn sao?

      Diệp Tiềm ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm sắc bén thẳng tắp tiến vào trong mắt nàng quyến rũ tươi cười.

      Nàng xinh đẹp ngồi nghiêng, giống như đóa hoa Bỉ Ngạn nở tảng đá.

      Đóa Bỉ hoa Bỉ Ngạn này đối với Diệp Tiềm mà , giống như độc dược, độc sớm ngấm vào lục phủ ngũ tạng, khó có thể cứu trị.

      hít sâu hơi, sai, thời là chỗ thâm sơn dã lâm người biết, cái gì công chúa tiểu nô, cái gì hầu gia phò mã, hết thảy có thể ném lên chín từng mây!

      có ước thúc của thế tục, có cao thấp quý tiện, giờ khắc này, là nam nhân, nàng là nữ nhân.

      Nàng cứ như vậy xinh đẹp ngồi trước mặt , phảng phất chỉ cần vươn tay ra, có thể kéo nàng vào trong ngực.

      con ngươi Diệp Tiềm càng ngày càng thâm ảm, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

      Triêu Dương công chúa nhàng vuốt tóc tán loạn bên má, môi gợi lên chút cười yếu ớt quyến rũ.

      nam nhi thế gian, ai tránh được nữ tử mê hoặc?

      con ngươi Diệp Tiềm thâm ảm gắt gao nhìn chằm chằm đóa hoa Bỉ Ngạn làm cho người ta mơ ước kia, trong gió lạnh phơ phất nhàng chậm chạp, cung kính, kiên định : "Công chúa, Diệp Tiềm dám."

      Nụ cười bên môi Triêu Dương công chúa hơi hơi cứng đờ, ngước mắt liếc về phía nam tử trước mắt này, nhìn đến khi trán chảy ra mồ hôi tinh mịn, mới nhíu mày giọng hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi muốn ta?"

      Diệp Tiềm nhìn chằm chằm nữ tử ngồi tảng đá kia, cắn chặt răng, kiên quyết : " muốn!" Rất kiên quyết, được xen vào, ngữ khí kia phảng phất là muốn cắt đứt tưởng niệm trong lòng mình!

      Triêu Dương công chúa ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Tiềm hồi lâu, trong mắt càng ngày càng nghiêm túc, ngay lúc Diệp Tiềm cho rằng Triêu Dương công chúa xấu hổ thành giận, thần sắc nàng bỗng nhiên bình lặng xuống, chỉ nhìn chung quanh, nhàn nhạt với Diệp Tiềm: "Tối nay tá túc ở trong này, ngươi tìm chút đồ ăn, tìm chỗ chắn gió để bản cung ta nghỉ tạm."

      Diệp Tiềm nhìn công chúa, cho rằng công chúa còn có thể thêm gì nữa, lại nghĩ rằng công chúa nữa.

      hạ mắt cúi đầu, đáp tiếng: "Vâng."

      ...................

      Diệp Tiềm sợ trời lạnh liền cởi ngoại bào đưa cho công chúa, công chúa hơi do dự, rồi tiếp nhận phủ lên người.

      Diệp Tiềm thấy công chúa phủ thêm ngoại sam của mình, trong lòng đột nhiên có cỗ tư vị khó có thể nảy lên. mím môi, bước nhanh vài bước rời .

      Công chúa thấy sắp rời , nhíu mi lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn đâu?"

      Diệp Tiềm rời bước chân bỗng nhiên ngừng lại, lưng có chút cứng ngắc, thanh cứng rắn : " tìm chút đồ ăn."

      xong liền rời , tìm chút cỏ khô cành khô, lại tìm chút quả dại, bắt cá tôm bên suối, trở về châm lửa.

      Công chúa bôn ba ngày, vừa đói vừa lạnh, thấy Diệp Tiềm tìm này tìm kia, cũng , chỉ ngồi ở chỗ cũ thờ ơ lạnh nhạt.

      Đợi lửa hừng hực bốc lên, Diệp Tiềm giọng : "Công chúa, đêm rét trời lạnh, thỉnh sưởi ấm trước. Nếu đói bụng, ăn quả dại này trước . Ta lập tức xử lý tôm cá."

      Triêu Dương công chúa nhìn Diệp Tiềm, tuy nàng vừa mới câu dẫn được tiểu nô này, nhưng cũng có gì ngại ngùng. Nàng đứng dậy đến bên đóng lửa, cũng soi mói, trực tiếp ngồi lên chỗ cành khô lá héo hỗn độn, vươn tay sưởi ấm.

      Ánh lửa chiếu rọi xuống, ngón tay ngọc thon thon gần như trong suốt, mười móng tay đỏ dã vô cùng.

      Diệp Tiềm liếc nhìn ngón tay ngọc, rồi tiếp tục cúi đầu xử lý cá tôm trong tay.

      Triêu Dương công chúa vừa hơ tay, vừa nhìn về phía Diệp Tiềm bận rộn. Thấy Diệp Tiềm trước dùng chủy thủ đánh vẩy cá, lại mổ bụng cá, lấy ruột ra. Chỉ thấy Diệp Tiềm động tác thuần thục, đôi bàn tay to thon dài lột da róc xương, cao thấp tung bay, thoạt nhìn rất thuần thục.

      Nàng khẽ nâng mị mâu, nhìn chằm chằm nửa mặt thiếu niên được ánh lửa chiếu rọi mông lung, mũi thẳng môi mỏng, đôi mắt nghiêm cẩn nhìn chằm chằm cá tôm được xử lý trong tay.

      Thiếu niên kia phảng phất cảm nhận được ánh mắt của nàng, bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt gặp con ngươi nàng nhìn chăm chú vào mình.

      Nàng vội vã thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn ngọn lửa.

      Diệp Tiềm ngừng động tác trong tay, nhìn nữ tử xinh đẹp cao quý kia.

      Mái tóc tán loạn, khoác bố y màu xanh thô ráp của , nàng cứ như vậy ngồi trong lá khô cỏ dại vùng núi, lại vẫn tỏa ra thản nhiên, xinh đẹp, cho dù bố y nam tử thô lậu cũng khó giấu nhan sắc khuynh quốc. nữ tử xinh đẹp cao quý như vậy nhàn nhạt nhìn mình làm ít việc thô tục.

      Diệp Tiềm cúi đầu tiếp tục bận rộn, lại mở miệng : "Chuyện cạo vảy mổ bụng này có chút thô tục huyết tinh, làm bẩn mắt công chúa."

      Triêu Dương công chúa hơi có vài phần tò mò hỏi: "Diệp Tiềm, xem ngươi làm thuần thục, hẳn là thường xuyên làm việc này?"

      Diệp Tiềm mím môi, lãnh đạm : "Diệp Tiềm xuất thân đê tiện, việc này ngẫu nhiên cũng làm."

      Triêu Dương công chúa thấy ngữ khí Diệp Tiềm có chút lãnh đạm, trong lòng lại nghĩ tới bị cự tuyệt lúc trước, nhíu mi, quay đầu mím môi nhìn lửa, cũng nữa.

      Diệp Tiềm thấy công chúa quay đầu nhìn mình nữa, ngược lại cảm thấy biết ngữ khí mình vừa rồi có chút quá mức lãnh đạm, đường đột nàng hay ?

      ngước mắt trộm nhìn nàng, thấy nàng cúi mắt nhìn lửa đến xuất thần, biết nghĩ cái gì.

      Nhớ tới nàng nửa ngày chưa ăn gì, nhân tiện : "Công chúa, bên kia có chút quả, dại Diệp Tiềm vừa rửa xong, ngươi muốn láy ít dùng thử ?"

      Triêu Dương công chúa lạnh nhạt nhìn trái cây màu đỏ trong veo như nước bên cạnh, lặng lẽ liếm đôi môi có chút khô ráp, lại cố ý soi mói : "Quả dại trong núi, đa số có độc, Diệp Tiềm ngươi xác định quả này độc?"

      Diệp Tiềm ngước mắt, khẳng định : " có độc."

      Triêu Dương công chúa mím môi , hiển nhiên là tin.

      Diệp Tiềm thấy công chúa lộ ra bộ dáng quật cường, đành phải bất đắc dĩ giải thích: "Trái cây đó hằng ngày ta vẫn thấy, có độc, bằng ta thử trước cho nàng xem." xong tự tay lấy trái cây đến ăn, lúc vươn tay, bỗng nhiên ý thức được tay mình đều dính vết máu, chỉ có thể thu lại.

      Triêu Dương công chúa tà tà nhìn Diệp Tiềm, đương nhiên biết tay có nhiều bất tiện, liền tùy tay cầm lấy trái cây, cố ý : "Ta càng muốn ngươi nếm thử trái cây này trước xem có độc hay !"

      Diệp Tiềm ngước mắt nhìn công chúa, bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này công chúa thế nhưng có vài phần trẻ con cáu kỉnh, cảm thấy biết thế nào lại có chút buồn cười: "Công chúa, Diệp Tiềm xử lý thỏa đáng cá tôm, rửa tay sạch rồi, tự nhiên thử ăn quả dại thay nàng."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Ta khát! Ta đói bụng! Đương nhiên là kịp chờ ngươi! Ngươi tới!" mấy câu, sạch lưu loát, ngắn ngủi sáng tỏ, cũng cho cự tuyệt.

      Diệp Tiềm đột nhiên minh bạch ý đồ của công chúa, mặt có chút xấu hổ, má có chút đỏ.

      Triêu Dương công chúa chợt thấy thiếu niên đỏ mặt rất thú vị, trong lòng khỏi tự đắc nghĩ, Diệp Tiềm, ngươi thực có thể thoát được ngũ chỉ sơn của ta sao?

      Nàng rất có hứng thú nhìn chằm chằm gò má Diệp Tiềm đỏ rực, thấp giọng mệnh lệnh: "Tới a!"

      Diệp Tiềm cự tuyệt mệnh lệnh của Triêu Dương công chúa, cho nên chỉ có thể vươn thân mình sang.

      Lúc kề sát vào nàng, ngửi được từng đợt mùi thơm người nàng, bỗng nhiên trong đầu phịch tiếng nổ bùng ra. Ý thức có chút mơ hồ, trong ánh lửa, phảng phất cái cũng nhìn thấy, chỉ nhìn thấy cái tay ngọc thon thon, gần như trong suốt. Tay kia lấy tư thái cực kỳ tao nhã, cầm quả dại trong veo như nước.

      Tay nàng trắng nõn trong suốt, hồng khấu và quả đỏ càng diễm, trong ánh lửa như có như tản ra loại mị hoặc đặc biệt.

      thẳng tắp nhìn chằm chằm bàn tay kia, lạnh nhạt tự nhiên với hêt thảy còn nữa, vô thố đứng lên.

      Triêu Dương công chúa thấy thiếu niên trước mắt này hiển nhiên biết làm thế nào, đắc ý nở nụ cười, ôn nhu mị hoặc ra lệnh: "Mở miệng ra."

      Giờ phút này Diệp Tiềm phảng phất sớm mất năng lực nhận thức, chỉ biết làm theo giọng nàng khàn khàn ralệnh, đờ đẫn mở miệng.

      Bàn tay tinh tế nhàng xinh đẹp khẽ đưa ra, để quả đỏ vào trong miệng .

      ngơ ngác há hốc miệng, vẫn biết ngậm lại.

      Triêu Dương công chúa nghiêng đầu cười nhìn Diệp Tiềm, thế nhưng dẫn theo tia nghịch ngợm hỏi: "Thế nào, ngươi choáng váng sao?"

      Diệp Tiềm bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhanh ngậm miệng lại, dùng răng nhàng cắn cái, tiếng thanh thúy, quả đỏ trong miệng tràn ra tư vị chua ngọt.

      Chậm rãi thưởng thức quả đỏ trong miệng, biết, tư vị quả dại này... đến suốt cuộc đời thể quên.

      lại dám nhìn công chúa lần, cúi đầu vội thu thập tôm cá, sau đó dùng nhánh cây cứng rắn xiên vào, đặt lên ngọn lửa để nướng.

      Triêu Dương công chúa cầm lấy quả đỏ, bỏ vào trong miệng, nhàng nhấm nuốt.

      Ngọn lửa thiêu đốt, tôm cá trong tay Diệp Tiềm chậm rãi biến thành màu vàng, có dầu mỡ da chậm rãi chảy ra, rơi uống ngọn lửa, ngọn lửa bùm bùm phát ra hoa lửa.

      Diệp Tiềm cẩn thận xoay xoay nhánh cây trong tay, để tôm cá chín đều.

      Khi còn ở nhà phụ thân chăn dê, từng bị kế mẫu khi dễ, có đôi khi cực kỳ đói, chỉ có thể tìm chút đồ ăn dân dã ở vùng núi cho mình đỡ đói, bởi vậy đối với việc thiêu nướng này, thành thạo.

      ...................

      Tôm cá nướng tốt rồi, Diệp Tiềm cẩn thận lấy miếng cá nướng vàng giòn đưa cho công chúa. Triêu Dương công chúa tiếp nhận, tao nhã mở cái miệng ăn thử.

      Diệp Tiềm cúi mắt lấy tôm cá còn thừa xuống, bỗng nhiên cảm thấy động tác của mình thô tục chịu nổi. Lúc này mới biết được, hóa ra có loại người, cho dù mặc quần áo thô nhất, ăn đồ ăn tồi tệ nhất, vẫn cao quý tao nhã như cũ.

      Hai người ngồi đối diện gì ăn xong, lại dùng chút nước, Diệp Tiềm cung kính đề nghị: "Diệp Tiềm tìm chút cỏ mềm để ở nơi tránh gió, thỉnh công chúa nghỉ tạm?"

      Công chúa ăn uống no đủ, tinh thần cực tốt, ngước mắt liếc Diệp Tiềm, nhàn nhạt : " cần, sinh tử chưa biết, sống ngày được ngày, bản cung sao có thể ngủ được?"

      Diệp Tiềm vạn nghĩ tới công chúa thế nhưng ra lời suy sút như thế, trong lòng muốn ta đương nhiên bảo hộ nàng, tuyệt đối cho nàng chết. Nhưng môi mỏng động động, lại biết nên ra thế nào, vì thế cuối cùng .

      ngước mắt , xuyên qua ánh lửa nhìn về phía Triêu Dương công chúa.

      Nàng vươn nhón tay thon dài, nhàng vuốt mái tóc có chút tán loạn, tư thái tuyệt đẹp, thần thái an tường đạm mạc, phảng phất nàng vẫn luôn ở nơi sơn dã này lẳng lặng chải tóc.

      Giờ khắc này, cách ngọn lửa sáng, mắt Diệp Tiềm bỗng nhiên có chút mông lung.

      Hai người, thân phận khác nhau trời vực, cách đống lửa, như có giới hạn.

      Nữ tử trước mắt này rất gần, lại xa xôi.

      , đến suốt cuộc đời, cũng thể vượt qua!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :