1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Lại ló ra tên man nhân nào đó... ặc ặc thôi đoán già đoán trẻ nữa vậy. Để đọc rồi biết.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 13 Tâm của Diệp Tiềm

      Triêu Dương công chúa nghe được thanh kia, đầu cũng quay lại, chỉ lạnh lẽo nhìn gió thu lá rụng ngoài cửa sổ.

      Người tới đúng là Bình Tây Hầu Phùng Kiệt, hừ lạnh tiếng, đến bên công chúa, ôm cánh tay đứng thẳng, đầy châm chọc : "Công chúa a, ngươi đúng là có đệ đệ tốt, này vừa làm hoàng đế, bắt đầu tính kế người khác!"

      Triêu Dương công chúa cúi đầu nhàng mở ra hộp phấn son, như có như vỗ về chơi đùa thưởng thức.

      Phùng Kiệt thẳng lên phía trước, nửa ngồi xổm trước mặt Triêu Dương công chúa, con ngươi hổ lang thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng : "Công chúa, nhịn được cơn giận kia!"

      Triêu Dương công chúa ngước mắt, lạnh nhạt hỏi: "Hầu gia ở biệt uyển của mình thổi tiêu chơi nguyệt, sao lại chạy đến nơi đây?"

      Phùng Kiệt vươn tay mạnh mẽ bắt lấy y phục của Triêu Dương công chúa, ngoan : "Ta ở đây, ngươi rất sung sướng tự tại a! Ngươi dù là thân tỷ tỷ của tiểu tử chưa có lông tơ kia, coi như chư hầu thiên hạ đều ngã đổ, cũng tới phiên ngươi là kim chi ngọc diệp!"

      Triêu Dương công chúa nhếch môi cười: "Hầu gia đùa, chúng ta vợ chồng nhất thể, sao tách được nhau đây?"

      Phùng Kiệt thấy công chúa bỗng nhiên cười, trái tim thế nhưng hiểu sao rung động. thường ngày chỉ nhìn nam nhan thích nữ sắc, bình thường thấy công chúa ở trong nhà xinh đẹp tràn ra cũng chỉ là nhìn từ xa mà thôi. thời nhìn gần, nhan sắc khuynh thành, cổ cao mềm mại, hai mắt mị hoặc, còn có bên môi gợi lên cười nửa miệng, đều là mị hoặc mà thiếu niên dưới thân , hoặc ngây ngô hoặc kiều mị, đều thể có được.

      này, vốn là của , thế nhưng chưa từng hưởng qua tư vị của nàng?

      Phùng Kiệt người này luôn luôn làm việc đàng hoàng, nhưng trong thời kì triều chính biến đổi, cũng biết hơi chú ý thất thế, bởi vậy dưới cơn giận dữ chạy đến chỗ công chúa giương oai. nghĩ tới thời nhìn thấy nhan sắc công chúa như vậy, trái tim thế nhưng hiểu sao rung động, vì thế cảm thấy nên lặng yên đánh xuống hủ ý.

      Phải biết rằng thời chỉ có con trai duy nhất, cũng phải công chúa sinh ra, nếu tương lai vạn nhất có biến cố, công chúa tất nhiên lưu luyến cùng cách với , nhưng nếu để nữ nhân này sinh hạ nam nửa nữ, đến lúc đó, quan hệ máu mủ tình thâm, đánh chết cũng dứt bỏ được tình cốt nhục!

      Phùng Kiệt có chủ ý này, lại ngẩng đầu tinh tế đánh giá công chúa, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, mị hoặc thiên hạ người theo kịp, chợt thấy dáng vẻ đoan chính đủ để làm người trong thiên hạ khâm phục, xem kĩ rồi mới biết mị ý từ trong xương xốt như tơ đánh úp lại.

      Phùng Kiệt nheo con ngươi lại, bỗng nhiên ha ha nở nụ cười: "Tốt, là cực phẩm thế gian!"

      Triêu Dương công chúa nghe như thế, vội ngước mắt, gặp thần sắc Phùng Kiệt trong mắt, bỗng nhiên cảm giác được ý tưởng của , nhíu mày lạnh nhạt : "Cút!"

      Phùng Kiệt nghe vậy "Ha ha" cười to, cười xong, đầy thâm ý : "Công chúa a, ngươi đây là bảo ai cút? Bản hầu là phu quân danh chính ngôn thuận của ngươi đó!"

      Triêu Dương công chúa mắt như có kim châm, lạnh nhìn chằm chằm Phùng Kiệt.

      Phùng Kiệt chợt nhíu mày, cười quỷ dị : "Thân là phu quân của ngươi, bản hầu nếu muốn thượng thân thể ngươi, ngươi còn có thể nửa chữ ? Hay là , thân thể ngươi từng bị vạn người đạp hư, cố tình chỉ bản hầu thượng được? Lúc công chúa còn mặt mũi gặp thế nhân tìm chết, còn phải Bình Tây Hầu ta cưới ngươi -- "

      Triêu Dương công chúa mặt như băng sương, nhìn chằm chằm Phùng Kiệt lời.

      Phùng Kiệt cũng im miệng, cúi đầu tới gần Triêu Dương công chúa, nhàng nhìn mặt nàng giận dữ: "Công chúa, ngày đó ngươi bất quá là tàn hoa bại liễu thôi, nếu phải Phùng Kiệt ta đón ngươi vào gia môn, còn biết ngươi bị chê cười thế nào đâu! Chẳng lẽ chuyện cũ đó công chúa quên?"

      Triêu Dương công chúa bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến cực lạnh, cười xong nhíu mày đạm hỏi: "Hầu gia, ngày đó ngươi cũng chỉ là kẻ thích nam sắc ăn chơi trác táng thôi, nếu phải bản cung gả cho ngươi, còn có nhà nào nguyện ý đem nương gả cho ngươi? Nếu phải bản cung, ngươi còn bị toàn bộ hoàng thất Đại Viêm chê cười?"

      Phùng Kiệt nghe như thế, giận cười lại: "Như thế, công chúa và Phùng Kiệt là cực kì tương xứng! Châm chọc xứng đôi, thích hợp!"

      Triêu Dương công chúa nhàng đứng dậy, mắt liếc cái: "Ngươi cùng nam nhân xứng với ngươi , tốt nhất là cách bản cung xa chút!"

      Phùng Kiệt bỗng nhiên tiến lên, nắm cằm công chúa, ngoan : "Công chúa, phàm là người Phùng Kiệt ta nhìn trúng, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, ta tuyệt bỏ qua!"

      Cẩm Tú bên cạnh nghe Phùng Kiệt với chủ nhân nhà mình, có chút tim gan run sợ, thời thấy Hầu gia bỗng nhiên bắt lấy cằm công chúa, cũng có chút hoảng loạn, miệng vội hét lớn: "Hầu gia, buông công chúa ra!"

      Công chúa trong mắt bắn ra loại băng sương bén nhọn, bên môi cũng dâng lên mạt cười lạnh, từng chữ như nhả châu: "Phùng Kiệt, ngươi điên rồi!"

      Phùng Kiệt gật đầu, vừa lòng xem thấy khuôn mặt kia trong ty mình thể động đậy: " sai, nhìn thấy kiều nhan công chúa như vậy, hôm nay Phùng Kiệt bỗng nhiên điên rồi."

      Cẩm Tú gặp chuyện quá khẩn cấp, cố tình bộ dáng Phùng Kiệt lại chết cũng buông tay, chỉ e chủ nhân mình chịu thiệt, cố tình chủ nhân mình lại có tính tình quật cường, nghĩ nghĩ ràng kêu to: "Mau tới a! Công chúa xảy ra chuyện!" xong còn như hoang mang lo sợ, thanh thanh khẩn cầu Phùng Kiệt mau buông chủ nhân ra.

      Thủ vệ bên ngoài vừa vặn là Diệp Tiềm, lúc trước nhìn thấy Phùng Kiệt vào nhà, nhíu mày, nghe Cẩm Tú kêu la như vậy, liền nhanh đá cửa xông vào.

      Thời gian nửa năm, Diệp Tiềm càng cường kiện, cái mũi cao thẳng ánh mắt trầm định, ổn trọng mà nội liễm, hoàn toàn có nôn nóng của thiếu niên.

      Nhưng mà, lúc Diệp Tiềm vốn vững vàng nội liễm nhìn thấy nữ chủ nhân mình tâm tâm niệm niệm buông bị nam nhân kia dùng tư thái như thế túm cằm, bỗng nhiên phát ra cỗ tức giận.

      Phùng Kiệt liếc mắt nhìn Diệp Tiềm xông cửa lao vào, châm chọc cười : "Lại là ngươi?"

      xong quay đầu nhìn xuống nữ nhân trong tay: "Ngươi sớm dùng qua rồi?" Bằng sao thân thiết với nhau như vậy? Ha ha!

      Công chúa buông con ngươi xuống, nhàn nhạt ra lệnh: "Ngươi trước buông ta ra, bằng kiếm trong tay buông tha ngươi trước, cần quên, ngươi là bại tướng dưới tay ."

      Phùng Kiệt lại buông ra, ánh mắt từ mặt công chúa trắng nõn trầm tĩnh chậm rãi chuyển qua Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm chau mày lại, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Phùng Kiệt, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, có khí thế quyết chiến đến chết!

      Phùng Kiệt cười hỏi: "Diệp Tiềm, trong tẩm cung công chúa, Phùng Kiệt ta muốn chơi đùa chút thú vui khuê phòng cùng nữ nhân của ta, sao tiểu nô tài như ngươi cũng muốn tiến vào thò cước đây?"

      Con ngươi Diệp Tiềm thâm trầm tức giận, vội nắm chặt trường kiếm trong tay. Giờ phút này trái tim phảng phất có ngọn lửa thiêu đốt, nhưng sớm học được khắc chế, đem ngọn lửa đủ để thiêu hủy Túc Ninh Thành, thiêu hủy thiên hạ áp chế trong lòng, cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ cầm thú kia.

      Phùng Kiệt tiếp tục cười hỏi: "Diệp Tiềm a, bộ dạng này của ngươi bản hầu có thể có chút kỳ quái, vì thế bản hầu nghĩ, ngươi tiểu nô tài này có phải đối với chủ nhân có ý tưởng gì hay ?"

      hàn mang trong mắt Diệp Tiềm đột nhiên tăng thêm, cằm căng cứng.

      Phùng Kiệt thấy biểu cảm của Diệp Tiềm, có hơi kinh ngạc, kỳ thực cũng chỉ hưu vượn thôi, nghĩ tới có chuyện lạ này?

      Vì thế buông tay túm Triêu Dương công chúa, sờ sờ cằm : "Diệp Tiềm, ngươi nếu thích nữ nhân này, bản hầu cũng phải người thích dấm chua, bằng ngươi buông kiếm , chúng ta cùng chơi?"

      Triêu Dương công chúa bị người ép chặt lâu sau, mới được tự do, nàng chút hoang mang cầm lấy chiếc khăn xoa xoa cằm, liếc Diệp Tiềm bên cạnh, nhàn nhạt : "Phùng Kiệt, ngươi cần hươu vượn, nếu ta muốn thu Diệp Tiềm này, nơi nào tới lượt ngươi chuyện?"

      Mặt Diệp Tiềm lúc này chợt đỏ lên, tâm thiếu niên giấu kín, ở trong mộng cũng dám xâm phạm chủ nhân, bọn họ thế nhưng lấy ngữ khí ngả ngớn như thế, ra với chuyện khó có thể mở miệng như thế!

      Hỏa diễm trong lòng Diệp Tiềm cháy càng vượng, xen lẫn tức giận ngập trời, phảng phất muốn bao phủ toàn bộ .

      Nhưng mà cắn chặt răng, lấy ánh mắt lạnh lùng, trầm tĩnh đảo qua Triêu Dương Hầu gia, đảo qua Triêu Dương công chúa, lạnh lùng : "Công chúa là chủ nhân của Diệp Tiềm, Diệp Tiềm thề sống chết trung thành, nhưng tuyệt dám xâm phạm nửa phần!"

      Phùng Kiệt thấy Diệp Tiềm mặt đỏ bừng, liền cười ha ha, dù cười to cũng phát thiếu niên này như gốc thanh tùng cao ngất đứng ở đó, vững như bàn thạch, trầm định tự nhiên. Con ngươi thâm trầm, phảng phất phản chiếu đất trời, phảng phất dấu càn khôn thế gian.

      Phùng Kiệt dừng cười, như có đăm chiêu: "Diệp Tiềm, nữ chủ nhân này của người mềm mại đáng tận xương, ta cũng tin ngươi tâm huyết thiếu niên như vậy, lúc chẩm nan miên cũng từng mơ màng?"

      Triêu Dương công chúa nghe thế, biết thế nào, nhưng cũng có phần tò mò, quay đầu cười khanh khách nhìn Diệp Tiềm vững vàng đứng thẳng ở cửa.

      Vừa thấy, nàng đột nhiên phát giác, thiếu niên lúc trước có chút nao núng câu nệ, nay sớm trưởng thành là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, phảng phất có thể san bằng vạn vật thiên hạ!

      Trong nháy mắt này, Diệp Tiềm bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt vài người ở đây đều tụ tập người .

      Bọn họ, đều chờ đáp án, chuyện theo bọn họ rất thú vị, nhưng đối với là chuyện hủy thiên diệt địa, ngàn hồi trăm chuyển trong mộng.

      Nhưng mà, Diệp Tiềm a Diệp Tiềm, ngươi chỉ là tiểu nô, ngươi có thể thừa nhận, ngươi dám thừa nhận, ngươi có ý tưởng khó có thể mở miệng với nữ chủ nhân của ngươi sao?

    3. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      :hoho:Thừa nhận luôn Tiềm ơi. Để hội sắc nữ hóng cảnh công chúa áp tiểu nô dưới thân. :xitmau:

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 14 Diệp Tiềm cứu chủ

      Cảm giác được mọi ánh mắt tập trung ở người mình, Diệp Tiềm hơi nhếch môi, ngưng mi .

      muốn trái lương tâm, bản thân chưa từng nhân liếc mắt cái nhìn nữ chủ mị kia, đương nhiên càng dám , mình hàng đêm nhớ đến bóng lưng nàng khó có thể vào giấc ngủ.

      Cho nên chỉ có thể khép chặt môi mỏng, lời.

      Phùng Kiệt lắc đầu ha ha nở nụ cười, liếc mắt nhìn Triêu Dương: "Triêu Dương a, ngươi cũng lúc có tổn thương lông tóc?"

      Triêu Dương lãnh đạm nhìn mắt Diệp Tiềm, phân phó: "Diệp Tiềm, ngươi ra ngoài trước."

      Con ngươi Diệp Tiềm trầm định nhìn chằm chằm công chúa, lời, cũng vẫn nhúc nhích.

      Phùng Kiệt càng thêm cười ha ha: "Công chúa, tiểu nô này đến mệnh lệnh của ngươi cũng nghe! Ta xem ngươi a -- "

      muốn tiếp, bên ngoài bỗng nhiên lại có người xông vào, chỉ là đứa trẻ, Phùng Đào con trai của Phùng Kiệt.

      Phùng Đào năm nay mới chín tuổi, thời gởi nuôi dưới danh nghĩa Triêu Dương công chúa. Bởi vì công chúa tính tình thường ngày lãnh đạm, cách ba năm ngày mới gọi đến Phùng Đào lần, chỉ hỏi chuyện công khóa các loại phen.

      Nhưng Phùng Đào đứa này, cực kỳ thành hiếu thuận, thời biết nghe ai truyền tin tức đến, phụ thân kia lâu thấy thế nhưng về nhà, về nhà rồi cái gì cũng chưa , trực tiếp vọt tới phòng mẫu thân tranh cãi ầm ĩ phen. Nghe còn muốn đối xử với mẫu thân như thế nào. hiểu hết, bỗng chốc nóng nảy, để ý nhũ mẫu ngăn trở, vội vàng chạy tới tẩm cung mẫu thân.

      xông vào tẩm cung này thấy, quả nhiên mẫu thân và phụ thân đều ở đó, Cẩm Tú bên cạnh bộ dáng thất kinh, ở cửa còn có gã thị vệ thế nhưng mang theo kiếm.

      ánh mắt chuyển tới mẫu thân, nhìn kỹ chỗ dưới cằm thế mẫu thân nhưng có khối sung xanh tím, da thịt vốn mềm mại lại có sưng ứ bên ngoài, giống như con ngựa hoang giẫm lên hoa tươi, làm cho người ta đành lòng nhìn, trong tâm linh nho của hiểu sao nổi lên lửa giận.

      Phùng Đào quay đầu giận dữ trừng phụ thân, cất cao giọng : "Phụ thân, ngươi lâu về nhà, cho tới bây giờ mặc kệ chuyện trong nhà, cho tới bây giờ cũng quan tâm Đào nhi chút. Thế cũng thôi, Đào nhi cho tới bây giờ cũng dám oán giận phụ thân! Nhưng mà phụ thân vì sao vừa về tựa như khi dễ mẫu thân?"

      Phùng Kiệt cũng lâu thấy con trai mình, thấy đứa trẻ lỗ mãng chạy vào, định tức giận, ai biết nghe cái miệng nhắn này ầm ĩ phen, lại nhìn khuôn mặt nhắn kia giống mình bảy tám phần, ràng chính là độc đinh Phùng Đào, nối dòng duy nhất của mình.

      biết đây là con trai mình, lại hiểu ra lời vừa rồi, khỏi đánh giá đứa này phen, ha ha cười hỏi: "Ngươi thấy ta khi dễ mẫu thân ngươi khi nào?"

      Phùng Đào lại nhìn nhìn mẫu thân, lớn tiếng : "Dùng tận mắt nhìn thấy, ngươi khẳng định khi dễ mẫu thân!"

      Phùng Kiệt bị Diệp Tiềm phiều nhiễu lúc, kỳ thực lửa giận trong lòng đối với Triêu Dương công chúa bớt vài phần, thời lại bị con trai mình như vậy lúc, tức giận thế nhưng lui hẳn.

      cười hề hề : " tại đến Phùng Đào cũng biết Bình Tây Hầu ta nhiều ngày về nhà, khi như vậy, ta trở về làm chi? Thôi thôi, ta nên về chỗ yên vui của ta thôi!"

      xong, cũng cố kị ánh mắt kinh dị của mọi người, phất áo choàng vòng qua Diệp Tiềm và Phùng Đào ra ngoài.

      Cái gọi là tới đột nhiên cũng đột nhiên, Phùng Kiệt như phù dung sớm nở tối tàn, lại biến mất.

      ..................

      Long sơn là vùng núi rừng phụ cận Túc Ninh Thành, trong này Triêu Dương công chúa có biệt uyển tòa khá đồ sộ. Lúc là vàng phiêu linh mùa thu, nàng ngẫu nhiên có hưng trí, mang theo người hầu đến Long sơn săn bắn phen, sau đó lại đến biệt uyển nghỉ ngơi, thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ vùng núi.

      Lúc này y, đoàn xe của Triêu Dương công chúa chậm rãi xuất phát. Tiền hô hậu ủng, Triêu Dương công chúa ở trong xe ngựa trải thảm lông dê ấm áp, dễ chịu thoải mái, nàng tà tà dựa vào xe, hơi hơi nheo con ngươi chợp mắt.

      Trong xe ngựa, Phủ Đào và Phẩm Liên trong lòng khó nén vui sướng, hưng phấn tựa cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài. Bọn họ từ khi còn bé bị đưa đến Ngọc Hương Đường, ngày thường làm sao có cơ hội ra, nay may mắn theo chủ nhân như vậy, được vô tận sủng ái, cẩm y ngọc thực , còn có thể theo ra ngoài ngắm non sông tươi đẹp, thể là phúc phận tu luyện ba đời.

      Trong xe ngựa còn có Cẩm Tú, ở bên yên tĩnh cúi đầu bóc hồ đào, nghĩ chờ chủ nhân tỉnh lại, có lẽ muốn nếm thử.

      Xe chậm rãi sơn đạo, Diệp Tiềm mặc thân y sam thô màu xanh, cưỡi ngựa theo bên cạnh xe chủ nhân nhà mình. cái mũi cao thẳng, ánh mắt trầm định, ổn trọng mà nội liễm, hoàn toàn có khí tức nôn nóng của người thiếu niên.

      đương nhiên sớm nhìn thấy Phủ Đào và Phẩm Liên dáo dác nhìn ra bên ngoài, khẽ nhếch môi mỏng, sớm học được, cho dù thống khổ như đao cắt, cũng phải cứng rắn nuốt vào, trôn giấu trong lòng.

      Chẳng qua, con ngươi nhìn về phương xa càng thêm thâm trầm khó dò, áp chế trân nhiệt liệt sâu trong lồng ngực, dấu diếm có nửa điểm manh mối.

      Sơn đạo có chút gập ghềnh, xe ngựa tới chỗ cửa núi, chỉ thấy phía trước rừng cây sum xuê, tuy là mùa thu lá vàng rơi xuống, nhưng phiến rừng cây này vẫn che kín trời làm cho người ta thấy đường phía trước, cố tình cửa núi phía trước lại hẹp, chỉ có thể để cho chiếc xe ngựa qua.

      Diệp Tiềm nhìn kỹ phía trước, hình như đường có người phục kích, còn đúng chỗ đắc địa. từng nghe nơi này ngẫu nhiên có đạo phỉ lẻn đến cường đoạt ngân lượng và đồ đạc, nếu có man nhân bố trí mai phục khó lòng phòng bị.

      ngước mắt nhìn Tiêu Đồng phía trước, thấy sắc mặt Tiêu Đồng cũng có chút ngưng trọng, cầm chắc dây cương, trầm giọng hạ lệnh mọi người cẩn thận, thong thả lên trước.

      Ngồi trong xe ngựa Triêu Dương công chúa phảng phất cảm giác được cái gì, bỗng nhiên mở mắt.

      Cẩm Tú hỏi nàng muốn uống trà hay , công chúa quét mắt ra ngoài cửa sổ, hơi hơi lắc đầu.

      Đúng lúc này, chợt nghe đến bên ngoài có tiếng ngựa hí, ngay sau đó có tiếng vó ngựa và tiếng kêu chung quanh vang lên.

      Phủ Đào và Phẩm Liên ngóng cửa sổ nhìn, bọn họ thấy trước mắt mặt có người bịt mặt mặc hắc y hung thần ác sát cầm đao tới, chưa từng trải qua trường hợp thế này, sớm bị dọa đến ra lời, sắc mặt tái nhợt.

      Cẩm Tú vội hỏi công chúa: "Công chúa, làm sao bây giờ?"

      Công chúa xuyên qua kia cửa sổ bị gió thổi nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt : "Tiêu Đồng tự xử lý."

      ...................

      Tiêu Đồng thấy đột nhiên bị người hắc y bịt mặt vây lấy, nhíu mày bình tĩnh : "Diệp Tiềm, ngươi nhanh chóng hộ tống xe ngựa công chúa lui về đường cũ, ta ở đây cản phía sau!"

      thế nhưng có đến mấy trăm người bịt mặt, biết bọn họ từ chỗ nào lẻn tới. Lần này Tiêu Đồng mang theo đội hộ vệ cũng chỉ trăm người, chỉ sợ hôm nay thể dễ dàng bảo hộ công chúa chu toàn, nên ra lệnh cho Diệp Tiềm tức tốc mang công chúa rời .

      Diệp Tiềm nghe thế, nhìn hắc i bịt mặt đông nghìn nghịt vây lại, cắn răng ra lệnh cho mã phu: "Quay đầu ngựa lại, theo ta cùng nhau trở về!"

      Mã phu nhìn thấy tình thế này, cũng nóng vội sợ hãi, tức thời nhanh kéo chặt dây cương, quay đầu ngựa trở về.

      Diệp Tiềm thấy hắc y bịt mặt thế tới rào rạt, nhân mã Tiêu Đồng muốn ngăn lại cũng gian nan, hơi trầm xuống tư, rồi thả người nhảy lên tòa giá.

      Xa phu quá sợ hãi, biết là chuyện gì xảy ra.

      Diệp Tiềm ra lệnh: "Xuống xe, ngươi cưỡi ngựa."

      Xa phu nơm nớp lo sợ đáp vâng, sau đó xuống xe ngựa, cưới con ngựa của Diệp Tiềm kia.

      Diệp Tiềm cầm lấy dây cương, vung roi ngựa, con ngựa chấn kinh, cuồng chạy về phía trước. Phía sau Tiêu Đồng vẫn cùng này bịt mặt chém giết phen, trong đó đương nhiên cũng có vài người bịt mặt thấy chiếc xe ngựa tôn quý xa hoa nhất thế nhưng quay đầu ào tẩu, chạy về bên này đuổi theo.

      Sơn đạo gập ghềnh, xe ngựa chạy như điên khỏi xóc nảy, xe Triêu Dương công chúa và Cẩm Tú vội túm chặt ghế ngồi, nhưng vì lay động kịch liệt, trong nháy mắt sắc mặt hai người đều có chút tái , còn Phủ Đào và Phẩm Liên sớm tái nhợt cả người run run, chỉ e mạng khó giữ được.

      Người bịt mặt tựa hồ xác định được xe ngựa công chúa, trong miệng hô to dừng lại dừng lại, đường điên cuồng đuổi theo, Diệp Tiềm quay đầu nhìn lại, trong mắt khỏi có chút hoài nghi, lấy cước trình những người này mà xem xét, võ công bọn họ thế nhưng người người đều tầm thường.

      Trái lại vè phía mình, trừ bỏ bản thân có thể ngăn đỡ phen, người khác cơ bản chỉ biết chiêu nửa thức.

      Nếu thực chiến, lúc hỗn loạn, thực có thể bảo trụ công chúa sao?

      phóng ngựa như bay nhanh nháy mắt hạ quyết định, nếu xuống xe ngựa tất nhiên bị người bịt mặt đuổi theo, đến lúc đó công chúa tất nhiên thể bảo toàn.

      Lcú này hét lớn tiếng, lệnh cho xa phu vừa rồi bị đuổi xuống: "Ngươi nhanh tới chỗ xe ngựa!"

      Xa phu nghi hoặc vì sao muốn mình lên xe ngựa, nhưng Diệp Tiềm trừng mắt lạnh tới, hàn lệ vô cùng, run run, vội xoay người xuống ngựa lên tòa giá.

      Diệp Tiềm lại xoay người vào trong xe.

      Triêu Dương công chúa tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng coi như trấn định, nàng ngước mắt nhìn kỹ Diệp Tiềm tự tiện xông vào xe.

      Diệp Tiềm vào xe, cũng dám giương mắt loạn xem, trực tiếp quỳ gối xuống, trầm giọng : "Thỉnh công chúa thứ tội cho Diệp Tiềm tự tiện xông vào!"

      Triêu Dương công chúa bị xóc nảy, trông thấy thiếu niên trầm tĩnh này quỳ gối dưới chân, mở miệng : "Việc cấp phải tòng quyền, tạm thời bỏ qua, có chuyện gì ngươi thẳng ." Lại lần xóc nảy, nàng có chút khó chịu, ngữ khí hơi vô lực.

      Trong lúc xóc nảy thiếu niên vẫn ũ trầm định quỳ gối xuống, nâng con ngươi, từ lúc tiến vào toa xe, đầu tiên là đưa ánh mắt hướng về phía chủ nhân, nhìn sâu.

      Lập tức, cúi đầu : "Công chúa, thời phía sau kẻ xấu theo sát đường, tình thế rất nguy cấp, bởi vậy Diệp Tiềm muốn thỉnh công chúa theo Diệp Tiềm rời xe."

      Vừa nghe lời này, Phẩm Liên bên cạnh kinh hoàng hỏi: "Chúng ta sao?"

      Diệp Tiềm con ngươi đảo qua hai người kia, đạm thanh : "Các vị thỉnh tiếp tục ở lại xe ngựa chạy về phía trước, dắt lực chú ý của kẻ xấu, lừa gạt chúng."

      Công chúa còn chưa cái gì, Cẩm Tú cắn răng : "Công chúa, thỉnh mau chóng theo Diệp Tiềm rời , bằng hậu quả thiết tưởng chịu nổi!"

      Phủ Đào ở bên cạnh cắn môi, sắc mặt tái nhợt lời.

      Công chúa thấy vậy cười lạnh: "Có gì e ngại, bất quá là --" mắt nàng lộ ra hàn mang, còn chưa kịp gì, Cẩm Tú phù phù quỳ gối trước mặt Diệp Tiềm, khóc : "Diệp công tử, thỉnh mang công chúa tức tốc rời !"

      Công chúa môi tái nhợt, nhưng nàng liếc Cẩm Tú lạnh lùng : " hưu vượn, Triêu Dương ta sao để cho người khác -- "

      Nàng cũng chưa xong, thân ảnh quỳ gối trước mặt nàng giống như bay đến bên người, vừa chìa tay ôm nàng vàp trong ngực.

      Có lẽ, đây là lần đầu tiên Triêu Dương công chúa bị hạ nhân đáng kể cắt đứt lời.

      Đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tiềm để ý lời của nữ nhân cao cao tại thượng kia, cường ngạnh, mãnh liệt, giải thích ôm lấy nàng.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Man nhân đến trộm người à. Lại nổi máu đoán mò.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :