1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Cung đình] Cầu nữ - Triệu Hi Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 40.
      Ed: Jang bò


      Bên trong Thái Cực điện Hạ Lan Khâm đem mũi nhọm nhắm thẳng vào thái tử, nhất thời khí trở nên khẩn trương. Mặc dù chuyện đại Thái nữ tự mình hiểu , vả lại cũng coi như có chút khí thế của nhân quân, nhưng tiêu xài quá nhiều, tu đức hạnh đây cũng là tử huyệt của nàng. Bè phái của Thái nữ tự nhiên chủ động nhắc tới điểm này, chư ty quan cũng muốn đưa cổ mình vào mũi kiếm, những chuyện như vậy chỉ có gián quan mới có thể mở miệng.

      Hạ Lan Khâm đương thời vạch trần Thái nữ có đức hạnh, cũng hề quá giới hạn, ngược lại chỉ là thực chức trách.

      Lúc này ánh mắt Lý Thừa Phong xẹt qua mặt của Hạ Lan Khâm, ngang nhiên : "Gián Nghị đại phu có ý tứ gì, Đông cung tu đức hạnh cho nên đất trời hạn hán?" tiếp theo nàng : "Vậy từ hôm nay, Bổn vương liền trai giới giảm ăn, đóng cửa cầu phúc. Nếu như lời của Gián Nghị đại phu “đều là do Bổn vương sai lầm”, vậy nếu như bản vương làm như vậy, đất trời đổ mưa chứ?"

      Nửa câu sau hỏi ngược lại thanh vụt tăng, trong giọng hề sợ hãi chút nào đối với việc triều thần công kích cùng chỉ trích.

      Hạ Lan Khâm biết được tư thế này của nàng, nhưng mà lại bất động thanh sắc.

      mở miệng, trong điện liền có thêm người thứ hai dám tiếp lời này của Thái nữ, lúc này Tông Đình người vẫn ngồi im tại chỗ lại : "Ý trời luôn luôn khó đoán, chỉ sợ dù có quay đầu trời cũng chưa chắc mưa, dân chúng ở Quan Trung vẫn chờ đợi. Trước mắt việc cấp bách là phải phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu thiên tai lần này thể tránh, chuẩn bị tốt vẫn hơn đến lúc đó luống cuống tay chân. Năm nay thu thuế cũng lạc quan, vẫn còn phải trợ cấp cho Sơn Đông, Thương bộ, Kim bộ, Thái phủ tốt nhất vẫn là chuẩn bị nghị làm tốt chương trình này."

      ngược lại là lời , nghe thể chỉ trích, vả lại thuận lợi dời đề tài, cho mọi người cái bậc thang xuống. Hàm răng cắn chặt của Nữ hoàng chậm rãi buông ra, giọng chầm chậm như cũ: "Cứ theo Tông tướng công , trước nghĩ các chương trình nghị thôi." xong, thái dương bà giật giật lại bắt đầu đau, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, bên cạnh nội thị nhạy cảm nhận ra biến hóa này, vội vàng tuyên bố bãi triều.

      Nữ hoàng đứng dậy, nội thị muốn tiến lên đỡ, bà lại quăng rộng ống tay áo, cắn răng đối với nội thị : "Truyền Thái nữ tới gặp trẫm."

      Quần thần lục tục đứng dậy, Tông Đình đối với Hạ Lan Khâm coi như thấy, tự mình đẩy xe lăn ra ngoài; mà bên này vị Quốc sư trẻ tuổi sau khi đứng dậy, lại nhanh chóng liếc mắt nhìn Hạ Lan Khâm.

      Hạ Lan Khâm hề thu lại ánh mắt, thẳng tới trước mặt Lý Thừa Phong, giọng ôn hòa khom người : " Diệc Phi cũng hoàn toàn sai, việc trai giới thu thân rất thích hợp, dân chúng Quan Trung mong ngóng ngày mưa xuống, mọi việc đành trông cậy vào điện hạ rồi."

      Lý Thừa Phong ánh mắt như ưng, mục tiêu ràng, sắc bén mà ác độc. Nhưng khi Hạ Lan Khâm đứng dậy ngẩng đầu, trong nháy mắt nàng liền thu liễm lại ánh mắt này. Lúc này có nội thị vội vàng chạy tới, truyền đạt khẩu dụ của nữ hoàng triệu kiến đối với nàng. Sắc mặt nàng trầm xuống, phất tay áo xoay người rời .

      đường tới nội điện, khí vẩn đục làm cho lòng người buồn bực, rãnh thoát nước bên đường gần như khô cạn, thậm chí bốc lên mùi hôi thối , mà bên cạnh lớp lớp cây hòe cây liễu, cũng thay đổi chút nào.

      Lần đầu tiên nội điện đốt đèn, ánh sáng liền ảm đạm rất nhiều, cửa sổ cũng khép chặt, thủ vệ nghiêm ngặt, giống như tòa đại lao. Mà nữ hoàng, giống như là tội nhân duy nhất trong chỗ này.

      Bệnh đau đầu của Nữ hoàng phát tác, lửa giận trong lòng lại như tưới thêm mấy thùng dầu. Lý Thừa Phong vào điện vừa vặn lúc đám lửa này cháy hừng hực nhất .

      Nàng như bình thường quỳ xuống đất cúi người hành lễ, nhưng lễ còn chưa xong, tách trà nóng hổi thẳng hướng nàng bay tới. Nước tung tóe ướt cả áo, cái ly rơi xuống đất vỡ nát, mảnh sứ vỡ bay lên, xẹt qua làn da, trong nháy mắt mặt liền có vết máu.

      Lý Thừa Phong cũng nhúc nhích, trong nội điện chỉ có thanh của nữ hoàng: "Trẫm qua với người bao nhiêu lần, hồ đồ cũng phải có giới hạn. Ngươi còn muốn ăn bao nhiêu quả đắng nữa mới nhớ lâu?" Trong thanh của bà lộ ra áp bức, hô hấp cũng bởi vì đau đớn mà trở nên nặng nhọc.

      Lý Thừa Phong giơ tay lên lau vết máu mặt, hỏi lại: "Nếu nhi thần là thân nam nhi, lũ triều thần liệu còn loại lời này? Bệ hạ cảm thấy đây là hồ đồ? Năm đó Chi Kính huynh so với nhi thần chỉ có hơn chứ kém, vì sao triều thần, bệ hạ lại dung túng, gián quan cũng hề chỉ trích tu đức hạnh, chỉ vì là nam
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 41.

      Vận mệnh của đứa trẻ trong chiếc lều kia thể xoay chuyển được nữa, vận mệnh của dân chúng Tề Châu vẫn còn chưa . Cơn mưa rào ngớt, đất trời trở nên mịt mờ, đám ngựa cúi đầu để ăn vài cọng cỏ khô nền đất khô cằn. Lý Thuần Nhất xong, vẻ mặt của Trung Lang tướng Tạ Tiêu khỏi ưu sầu.

      ở trong quân doanh, biết chút về ôn dịch, nhưng những gì biết, cụ thể là khống chế và cách ly người bệnh lại hoàn toàn khác với dịch bệnh bùng nổ ở dân gian. Sơn Đông giàu có và đông đúc, vậy mà chỉ có lương y, trợ giáo, mười ba mười bốn học trò đảm nhận việc coi sóc bệnh tình cho phủ quan lại ở các châu. Nếu như bệnh dịch bùng nổ, cứu trợ và khống chế tình hình của các quan lại ở địa phương vô cùng hạn chế.

      Lúc này, hai ngươi đến ranh giới Thanh Châu, trong lòng Tạ Tiêu chợt nảy ra ý định thối lui: “Điện hạ, có cần phải vòng lại phủ Tề Châu ?”

      "Đến thẳng công đường Thanh Châu.” Lý Thuần Nhất xong, sắc mặt hề thay đổi, ghì cương ngựa mà phóng tới. Khắp người nàng ẩm ướt, gió lạnh thổi xuyên suốt da thịt. Dọc đường , có thể nhìn thấy ít thi thể chưa được chôn cất, ngay cả tứ chi cũng đầy đủ, xương trắng bị gió táp mưa sa cuốn qua, để lộ da thịt rữa và nước bùn nhão nhoét.

      Ngựa phi nước đại, lúc tới Thanh Châu trời sẩm tối. Lý Thuần Nhất nghiêng người, xuống ngựa. Vừa bước hai bước lên phía trước, tên nha dịch ngoài cửa ngăn nàng lại, cất giọng hùng hồn khi thấy nàng chỉ mặc áo vải thông thường, “Công đường là nơi có thể để người rảnh rỗi như ngươi tự tiện bước vào à?”

      Lý Thuần Nhất đứng yên tại chỗ. Tạ Tiêu tiến lên phía trước, đưa ấn tín ra: “Xin hãy thông báo tiếng.” Tên nha dịch nhìn ấn tín trong giây lát, lại quay sang nhìn hai con ngựa, sắc mặt bỗng chốc biến đổi. Đúng lúc ta định vào trong thông báo, có người đạp lên vũng nước đọng mà bước ra khỏi nha môn*.
      *Cửa công đường

      Người đó mặc y phục màu đỏ tươi dành cho quan lại, cả vùng Thanh Châu này chỉ có người ăn mặc như vậy. còn nghi ngờ gì nữa, y chính là Thứ sử vừa mới nhậm chức – Nhan Bá Tân.
      *Chú thích: Sơn Đông được chia thành các đơn vị hành chính là châu. Nhan Bá Tân là người đứng đầu châu, châu ấy tên là Thanh Châu.

      Thứ Sử là chức quan cao nhất của châu, đương nhiên phải có nhiều kinh nghiệm từng trải. Thế nhưng, Nhan Bá Tân chỉ mới có hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, cho dù bản thân gầy vì tình hình nan giải của dân chúng, y cũng đánh mất tinh thần.

      Lý Thuần Nhất vừa quay sang, y liền nhìn qua nàng và Tạ Tiêu.

      Tên nha dịch canh cửa lập tức hành lễ với quan phụ mẫu, dâng ấn tín của Tạ Tiêu lên bằng hai tay. Nhan Bá Tân cầm xem, chỉ nghiêm mặt : “ đến nước này, bảy vị Huyện lệnh vẫn chưa tới sao?”

      Tên nha dịch giọng phỏng đoán: “Có lẽ là họ đến rồi, nhưng bị mưa to làm chậm trễ ạ?”

      Sắc mặt Nhan Bá Tân vô cùng nặng nề. Y lườm ấn tín trong tay tên nha dịch, trong nháy mắt đoán được thân phận của hai vị khách mới tới. Thế nhưng, y vẫn kiêu ngạo, xu nịnh, chỉ cúi đầu, chắp tay: “Thần ngờ là Ngô vương lại đến đây, thất lễ rồi.” xong, y ngẩng đầu nhìn Lý Thuần Nhất, cũng mời nàng vào trong công đường.

      Thân là trưởng tử của Nhan gia, cả người Nhan Bá Tân tràn đầy khí thế cao ngạo của thế tộc trăm năm. Y vốn khinh thường việc kết thông gia giữa hoàng thất với người xuất thân từ Quan Lũng quê mùa, sao có thể để thứ nữ như nàng vào mắt chứ?

      Tạ Tiêu định mở miệng, Lý Thuần Nhất với Nhan Bá Tân: “Ý của Nhan Thứ sử là muốn bổn vương chờ bảy vị Huyện lệnh kia cùng ngài à?”

      "Nếu như Ngô vương đồng ý chờ, vậy cùng nhau chờ thôi.” Y tiếp lời, thèm để ý đến dáng vẻ chật vật, ướt sũng của nàng. Lưng y thẳng tắp, chẳng hề e ngại vì gió lạnh, cứ đứng ngoài cửa công đường mà chờ bảy Huyện lệnh kia.

      Tên nha dịch đốt đèn hành lang cẩn thận, khi ngọn đèn đỉnh đầu Nhan Bá Tân được thắp lên, đất trời cũng hoàn toàn tối mịt. Vệ binh canh giữ ở bên ngoài vẫn nhúc nhích. Tạ Tiêu bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Lý Thuần Nhất chẳng hề câu hay lộ vẻ gì, nàng quả đứng chờ cùng Nhan Bá Tân cho đến khi trời tối hẳn.

      Tiết trời giá rét, mưa đổ xuống Thanh Châu càng khiến nơi này lạnh gấp bội phần. Quần áo vốn thấm nước, hai người Lý – Tạ lạnh đến mức muốn đóng băng, Nhan Bá Tân lại thèm nhìn họ cái, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như mặt nước yên lặng. Mãi đến khi nghe tiếng vó ngựa dồn dập, khuôn mặt lạnh lùng của y mới hơi thay đổi chút.

      Người tới là hai vị Huyện
      [​IMG]
      Hờ Annh, Trâubellchuong thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 42

      Editor: Thư


      Trời đất cũng bất nhân, đúng là chẳng thể trông cậy vào. Nơi cần nước mưa giọt cũng chịu rơi, chỗ cần mưa mưa lại rào rào mạnh mẽ tuôn xuống.

      Nước lũ ngập tràn Thanh Châu, việc xây dựng lại công khó có thể tiếp tục, trong miếu thờ đầy ắp cả người, núp ở trong ngực mẹ, mặt cổ phát ban từ lâu, hô hấp càng ngày càng nặng nề, ngay cả cái trán cũng nóng hổi. Nên người mẹ trốn ở góc phòng dám có chút hành động nào, bé nhắm hai mắt, giọng khàn khàn muốn nước uống, mẹ bé liền bớt lo mà đứng dậy, tìm nước cho con .

      Lúc này chợt có người bên cạnh hai mẹ con la hoảng lên: "Có người bị bệnh sởi rồi !" Nghe thấy thế, mặt người mẹ vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, người chung quanh thét lên tránh ra, chỉ có quan binh che mặt che mũi xông tới, muốn đuổi họ ra ngoài.

      bé con mơ màng vô lực, nghe được mọi người náo loạn sợ hãi kêu, muốn mở mắt nhưng lại thể, chỉ há mồm phát ra tiếng rên rỉ khổ sở. Mẹ bé ôm chặt bé, nước mắt tuôn khỏi hốc mắt, tức giận kháng nghị. Nhưng đối kháng này thực là có hạn, chung quanh vang lên những câu "Nhanh chóng đuổi bọn họ " ngày càng nhiều, quan binh liền hai lời đuổi hai mẹ con ra ngoài.

      Mưa vô biên vô hạn dưới đất, từng đợt từng đợt to rơi mặt đất, bọt nước vẩy ra khắp chốn.

      Mẹ con hai người tới đâu cũng bị đuổi ra khỏi nơi trú . Mấy ngày nay, lão giả thường thấy cảnh này, chập tối, ngồi ở cửa ngơ ngác nhìn, trong miệng lẩm bẩm: "Kiếp dân ti tiện mà. . . . . ."

      Lúc này trong phủ đệ Thanh Châu, đám nha sai đem hùng hoàng phèn sống bôi lên mũi dùi bọc bố, giắt giữa đình hun cháy, đề phòng dịch bệnh, ngay cả trong nước giếng cũng bỏ các vị thuốc như chu sa, xương bồ.

      Nữ y cẩn thận xử lí vết cắn tay Lý Thuần Nhất xong lặng lẽ lui ra ngoài. Tiếng mưa rơi hơn chút, sắc trời trở nên tối tăm, chung quanh khu nhà ở của Lý Thuần Nhất an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng mưa.

      Buổi sáng Tạ Tiêu phụng mệnh ra cửa làm việc phải chạy về trước khi trời tối, nghe được Lý Thuần Nhất bị bệnh, vội vàng muốn thăm, lại bị nô bộc cản lại. Nô bộc này đứng ở ngoài cửa khách khí chút nào : "Nhan Thứ Sử có lệnh, được tùy ý thăm Ngô Vương."

      "Tránh ra!" Tạ Tiêu thấy sắp phải đánh, Nhan Bá Tân lại tới. nhạt nhẽo liếc mắt nhìn Tạ Tiêu, Tạ Tiêu lập tức chất vấn: "Vì sao cho người ta vào thăm?"

      Ngay cả lời giải thích Nhan Bá Tân cũng lười , lúc này bên trong thị nữ che miệng che mũi ra, với Nhan Bá Tân: "Điện hạ tỉnh rồi."
      Nhan Bá Tân chỉ người vào, sau đó cửa liền đóng, chặn Tạ Tiêu lại ngoài cửa.

      Mùi thuốc thang xông vào mũi, Lý Thuần Nhất vừa dùng thuốc xong, hết sức yếu ớt, dù cho ý chí có cố gằng mạnh mẽ chống đỡ ra sao, nhưng ngay cả hơi sức để ngủ lại cũng có. Nhan Bá Tân tới trước giường, ôn hoà : "Điện hạ sốt cao lùi, có phải là ôn dịch hay phải qua hai ngày nữa mới có định luận, thời gian này chỉ có thể uất ức Điện hạ nằm yên ở đây rồi."

      Lý Thuần Nhất há mồm, nhưng cổ họng sắp muốn bãi công, ngay cả tiết hoàn chỉnh cũng phát ra ràng được.

      Nhan Bá Tân cúi người nghe, nghe nàng mơ hồ " phải ôn dịch" sau lại ngồi dậy nhìn vào mặt của nàng: "Thần biết lòng Điện hạ lo tình hình của nạn dân, nhưng chỉ cần Điện hạ còn ở Thanh Châu, thần vẫn phụ trách cho an nguy của điện hạ." xong nhìn về phía đôi mắt ảm đạm tiêu mất tức giận, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt. ra từng gặp nàng rồi, rất nhiều năm trước, khi theo chân mẹ ruột đến Trường An thăm người thân, có dừng lại ở Quốc Tử Giám mấy ngày.

      Khi đó nàng cũng chỉ là Tiểu Hoàng nữ bị vứt bỏ, hôm nay có vẻ như từ tướng mạo cho đến khí chất của nàng đều thay đổi, nhưng đôi mắt này vẫn giống hệt đôi mắt của nhiều năm trước.

      lúc lơ đãng hồi tưởng lại ngày cũ, Lý Thuần Nhất cố nâng mí mắt lên rồi lại thả xuống. Thần xui quỷ khiến, Nhan Bá Tân vươn tay dém góc chăn cho nàng, đầu ngón tay thiếu chút nữa là đụng phải mặt của nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng thu tay lại, cũng mắt xoay người ra khỏi cửa.

      Liên tiếp hai ngày trạng thái của Lý Thuần Nhất đều rất hỏng bét, bởi vì thiếu ngủ lại mệt mỏi, cộng thêm bị bệnh thương hàn quấy rối, cả người khô gầy vòng. Tạ Tiêu còn bôn ba phụng mệnh bên ngoài, nên mỗi khi gần tối Nhan Bá Tân đều tự mình tới thăm. Chạng vạng hôm ấy, lúc mưa cuối cùng cũng ngừng, gió lớn từ biên giới Thanh Châu thổi qua, hình như muốn thổi bay hết những mệt mỏi ẩm ướt đất này vậy.

      Nhan Bá Tân vào nhà bên trong nhà chút động tĩnh cũng có. Mắt liếc thấy bàn có cuộn giấy, liền bước mấy bước về phía trác án.

      giấy vết mực kho từ lâu, mặc dù được viết khi mang bệnh, nhưng chữ viết phía lại tinh tế. tự chủ được mà mở cuộn giấy ra, mượn đèn trước mặt đọc lên những gì viết trong thư là tình hình tai ướng cùng đối sách, phía sau viết vài tình huống ở phủ Đô Đốc Tề Châu, cuối cùng mới là tin riêng tư. Mà người nhận thơ lại chính là Trung Thư tướng công Tông Đình.

      Nhan Bá Tân nhếch môi, nhớ tới mấy năm trước thiết tha cùng Tông Đình.

      nhập thần, đột nhiên Lý Thuần Nhất từ phía sau rèm ra. Nhan Bá Tân nghe được tiếng bước chân khe khẽ, chợt ngẩng đầu lên, lại thấy nàng dừng lại cách đó mấy bước.

      còn chưa tới kịp mở miệng, Lý Thuần Nhất mở miệng hỏi: "Xem xong rồi sao?"

      nhìn lén thư là vô lễ trước, lúc này lại có mấy phần mất tự nhiên, nhưng vẫn cố ý che giấu: "Điện hạ hổ là có kinh nghiệm trị tai tương, đa phần đối sách viết rất rất tốt, thần được ích lợi ."

      "Sau đó sao?" Nàng hỏi chính là về tình huống của phủ Đô Đốc Tề Châu.

      Trong nháy mắt, mắt Nhan Bá Tân tối lại, mơ hồ đoán ra được vài phần ý đồ của nàng. Lúc này Lý Thuần Nhất khẽ lê thân thể bệnh tật tới trước án ngồi xuống, rót ly trà còn ấm, : "Nhan Thứ Sử có danh thanh thiên, trong lòng có dân chúng, bổn vương biết. biết tấm lòng này, chỉ đủ chứa Thanh Châu, hay có thể chưa cả Tề Châu đây?"

      Nàng xong liền đặt ly trà lên phía trước, : "Ngồi ."

      Giọng điệu cao, nhưng lộ ra chủ động của đặc sứ, hẳn là trong lúc vô tình lấy quyền chủ đạo trở về mà thôi.

      Nhan Bá Tân ngồi xuống đối diện, cũng nhận ly trà này.
      Hơi sức yếu ớt dẫu có nóng nảy cũng gây nên sóng gió gì. Nhan Bá Tân : "Thần biết Điện hạ có ý gì."

      "Rất đơn giản." Nàng gọn gàng dứt khoát, ngước mắt nhìn về phía : "Ta và ngươi đều biết phủ Đô Đốc Tề Châu có vấn đề hề chút nào, liên quan đến tồn vong của dân chúng Tề Châu, nếu cứ tiếp tục mắt nhắm mắt mở, sợ rằng cuối cùng gây thành họa lớn." Nàng ngừng lại: "Nhan gia là tộc lớn ở Sơn Đông, những năm gần đây khí thế lại lớn bằng khi trước nữa, nguyên do trong lòng ta và ngươi đều hiểu. Ta hi vọng trong chuyện phủ Đô Đốc Tề Châu lần này, Nhan Thứ Sử, Nhan gia cũng có thể có lập trường."

      Lời đến mức này, vì sao nàng tới Thanh Châu, lúc trước vì lí do gì mà đối xử khiêm nhường với Nhan Bá Tân, hiểu.

      Nàng tứ cố vô thân đối kháng Nguyên Tín, dĩ nhiên là được. Mặc dù thế lực bên trong ở Sơn Đông lẫn lộn, nhưng nàng vẫn có thể tranh thủ lực lượng, thí dụ như Nhan gia nhiều đời lấy lễ trị gia, con nhà thanh quý.

      Giữa Nhan gia cùng Nguyên gia từng có mấy lần kết thân, nhưng những quan hệ dính dấp thế này ra rất có hạn. Ở địa bàn Sơn Đông này, hai thế gia này có vị thế ngang nhau, bởi vì bên luôn vội vàng luồn cúi để leo lên thân thiết với người hoàng gia cho nên tại mới có thể hô phong hoán vũ hết sức phách lối; bên lại gia phong trước sau như , kháng trụ gió táp mưa rào đánh tới, khiêm tốn thực tế đứng vững.

      Mặc dù như thế, Nhan gia lại vẫn gặp cảnh cây to đón gió, có lúc vẫn bị bức lùi về sau. Nhan gia cần phải có lựa chọn, mà Lý Thuần Nhất trước mắt lúc này đây là lựa chọn đáng tin cậy cho Nhan Bá Tân.

      Nhan Bá Tân tỏ vẻ gì, nhưng dù sao trong lòng cũng hơi xuôi xuôi, liền hỏi: "Điện hạ cần gì để chứng minh lập trường?"

      "Mặc dù ban đầu Nhan Thứ Sử đầu quân cho phủ Đô Đốc Tề Châu, sổ sách binh thư phủ Tề Châu hẳn là nắm chắc, bẩm chi tiết tình huống mà ngươi biết được lên , đây cũng coi là thể lập trường."

      Nàng trực tiếp như thế, Nhan Bá Tân lại cong môi: "Sổ sách binh thư có có giả, làm sao nhìn thấy được những thứ mờ ám kia mặt nổi được? Điện hạ khó tránh khỏi quá lạc quan rồi. Huống chi, nếu thần mạo hiểm thượng tấu, cuối cùng đốt tới chân vẫn là bản thân thần đây."

      xong đứng dậy muốn , Lý Thuần Nhất cũng gấp vội, : "Phủ Đô Đốc dối tình hình tai ương, dung túng kẻ giàu ngang ngược ác ý thôn tính đất đai, tự mình trang bị thêm danh mục thuế, tự lập chế độ binh phu riêng há dân chúng được yên sao? Thiên tai là làm người ta khó an tâm, chẳng lẽ còn nhất định phải để mối họa phát triển mạnh thêm sao?"

      Nhan Bá Tân trầm mặc lúc, trái tim hiểu sao lại dâng lên chút nhiệt huyết, chợt cúi người nâng ly trà lên, uống sạch nước trà nguội, cuối cùng vẫn cự tuyệt đề nghị thượng tấu của Lý Thuần Nhất, gằn từng chữ : "Điện hạ, phép khích tướng vô dụng đối với thần, thần làm như vậy."

      Phía ngoài gió càng mạnh lớn, Thanh Châu khó được mấy ngày u, khí vẩn đục, khắp nơi lộ ra mùi dược thảo cùng bụi mù tức đốt cháy.

      Lý Thuần Nhất lục tục nhận hồi báo của các Ngự Sử Giám Sát lên đường đến các châu, sửa lại sổ sách trong lòng nàng chút, từ Thanh Châu về phía tây, cùng Tạ Tiêu vòng vèo trở về phủ Đô Đốc Tề Châu.

      Người Nguyên Tín phái ra vẫn còn thu thập tin tức của Lý Thuần Nhất, nàng lại tự mình leo lên cửa. Sổ con báo tai ương của phủ Đô Đốc định đưa ra ngoài, lại bị Lý Thuần Nhất ngăn lại. Thấy vậy, dịch thừa đưa tin sửng sốt: "Điện hạ, cái này, tốt lắm đâu ——"

      Tạ Tiêu nháy mắt cái, vệ binh của Lý Thuần Nhất lập tức trông giữ vòng ở bên ngoài.

      Lý Thuần Nhất vừa thu sổ con này vào bên trong, đưa ra đặc sứ phù tiết, đám quan lại bên trong lập tức hoa hoa lệ lệ quỳ xuống bái lạy. Cuối cùng Nguyên Tín mới khoan thai từ bên trong ra, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của đặc sứ triều đình, hành lễ cũng chào hỏi, chỉ hơi hơi nhướng mi: "Tỷ phu cho là ngươi mất tích, cũng sai người báo tin hồi kinh rồi. Xem ngươi hình như cũng còn may, tỷ phu ngược lại là có thể yên tâm."

      Lý Thuần Nhất mực bình tĩnh, nhưng trong lòng hận riêng thù chung lại dâng lên tràn đầy.

      Nghĩ đến kiện sân banh mình và Tông Đình chịu khổ kia đầu nàng liền hết sức căm tức, nhìn gương mặt này thế nào cũng cười được.

      Nguyên Tín liếc thấy sổ con trong tay nàng: "Lấy xuống cũng tốt, ngươi xem xong rồi ký tên lần nữa, chuyện càng dễ xử lý."

      "Tấu chương thế nào gọi là sớ báo tai, Bổn vương nhất định ký tên." Nàng vẫn bình tĩnh như tiếp, "Nhưng nếu như dối ——"

      vị phụ tá của Nguyên Tín thiếu kiên nhẫn cướp lời : "Đều là hạch định từ các châu tấu lên, há có thể nào là dối?"

      "Bổn vương còn chưa có xong, ngươi giống như bị đạp chân đau, là trong lòng có quỷ phải ?" Nàng mở tấu chương này ra xem, cúi đầu tìm được tên người viết, ngẩng đầu nhìn : "Trương Trung Kỳ là ngươi sao?"

      khí nhất thời giương cung bạt kiếm , cả đám đứng ở bên ngoài tường đến đám lính ở hành lang trong, vào lùi, ra tình trạng giằng co.

      Lý Thuần Nhất tiếp tục lui về phía sau nhìn: "Vì sao Bổn vương cảm thấy tấu chương này là báo đây?"

      Vẻ mặt Nguyên Tín nhàng như nước chảy mây trôi, chuyện cũng có vẻ đa mưu túc trí: "Tỷ phu biết ngươi làm chuyện nghiêm túc, đại khái là chung quanh có tuần tra xem xét, ngươi chủ quan cảm thấy tấu này báo lên chưa đúng lắm cũng phải là sao. Báo tai phải làm sổ sách, đương nhiên có chút tính toán bị rò rrit, những thứ này đều là cho phép."

      khí lập tức lại cương lên, lúc này, bên ngoài chợt có lại lính chạy tới, bẩm: “Thứ Sử Thanh Châu Nhan Bá Tân cầu kiến Đô Đốc."
      Nguyên Tín nheo lại mắt.

      ——

      Chương 43

      Nhan Bá Tân đến khiến thế cục khẩn trương bỗng chốc thay đổi, Nguyên Tín hỏi: " có chuyện gì?" Binh lính đáp: "Chưa , chỉ có chuyện quan trọng cần gặp gấp."

      Nguyên Tín lưu ý vẻ mặt Lý Thuần Nhất biến hóa, : " ta nghị cùng Ngô Vương, để cho chờ."

      Binh lính đáp tiếng, vừa mới xoay người định hồi bẩm, Nhan Bá Tân tiến vào. Quanh người lộ ra nặng nề cùng vất vả, thân áo đỏ càng khiến sắc mặt thêm tái nhợt, nhưng tinh quang trong mắt lại giảm chút nào. về phía trước mấy bước, mọi người đều nhìn thấy , chỉ nghe mặn nhạt : " tại nghị ở hành lang vẫn được sao?"

      Thái độ của đối với Ngô Vương kiêu ngạo tự ti, đối với phủ Đô Đốc càng phải như vậy. Trước đây đầu quân dưới trướng Nguyên Tín cũng chút nào thể nịnh hót hèn mọn. Đặc quyền và kiêu ngạo bẩm sinh của thế tộc
      [​IMG]
      Hờ Annhbellchuong thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 44
      Edit: Lạc Thần


      Tông Đình thu ánh mắt lại, vẫn ngồi vững vàng. Người nọ thẳng tới trước án của , ngay cả chào hỏi cũng có mà trực tiếp ngồi xuống. coi chính mình là khách, cầm lấy bình trà bàn rót nước uống.

      Ừng ực uống cạn, cuối cùng nhuận cổ họng, lúc này mới ngẩng đầu lên chút để ý nhìn về phía Tông Đình: " ngờ sau khi ca ca tàn phế, đến ngay cả gió thổi cỏ lay trong nhà cũng cách nào nắm chặt, thủ vệ qua loa như thế, chấp càng thêm có đầu óc, lại có thể để cho ta cứ như vậy trở mình vào."

      xong, lại lấy hộp bánh rán bàn qua, mở ra ăn: "Ta ngủ giấc, chắc hẳn huynh cũng nên xem xong thư rồi ——" xong tròng mắt thoáng nhìn: "Như thế nào? Có phải muốn lập tức chạy giết sạch bọn họ hay ?"

      "Ngươi quá nhiều lời." Tông Đình đè tin khẩn gửi từ Quan Lũng xuống bàn, mặc dù còn hai câu cuối cùng chưa kịp đọc, nhưng thế cục Quan Lũng trước mắt căn bản sáng tỏ. nhìn về phía biểu đệ Vũ Viên ở bàn dài đối diện, cũng ngăn cản ăn bánh, chỉ : "Ăn xong ra ngoài."

      "Ta phải nơi nào?" Biểu đệ này mới chỉ mười mấy tuổi, rất cao to, chân dài vòng vèo ngồi dưới đất, vừa ăn vừa úp úp mở mở : "Phố phường đều đóng hết rồi, ông trời bất nhân, bên ngoài lại kinh tế đình trệ, vào Quan Trung ta chưa từng được ăn no."

      rất nhanh quét ngang sạch bánh rán, liếm liếm ngón tay : "Ta tới là chuyện nghiêm túc, ngươi cũng thể đuổi ta ." Ngay sau đó lại rót mấy ngụm nước, bày ra bộ dáng thoả mãn : "Cữu cữu kêu ta cho ngươi biết, việc hôn cùng Ngô Vương này, làm cho Quan Lũng rất vui. Lúc trước cũng loan truyền rằng ngươi bị Ngô Vương mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo, hôm nay ngươi vì cứu nàng rơi vào kết quả tàn phế, càng thêm xác nhận tin đồn này, cho nên còn nếu ngươi có thể vì bảo toàn tánh mạng của nàng thèm sống chết, vậy tương lai chẳng phải là muốn đem Quan Lũng nhường cho hay sao?"


      Vũ Viên hơi, vẻ mặt nghiêm túc : "Quan Lũng thích nhất chính là nữ nhân Thiên gia cầm quyền, cái này ngươi khẳng định có cân nhắc."

      Tông Đình biến sắc.

      Vũ Viên thấy thờ ơ, liền kích thích : "Cữu cữu chân ngươi hư, đầu óc cũng hư theo, ta mới đầu còn tin.Trước mắt nhìn ngươi còn giống như là có chút tật xấu, thế cục Quan Lũng so với ngươi nhận được tin kia bên trong còn nghiêm trọng hơn nhiều, giờ cữu cữu tuổi lớn thân thể cũng được tốt, đầy tớ trung thành cũng khó khăn trông nom, bên trong xảy ra tình trạng hỗn loạn như vậy, đoán chừng cũng trấn an được vùng đất này, đợi đến lúc đó —— Chuyện của Quan Lũng căn bản cần có ca ca ngươi nữa!"

      Vũ Viên xong đứng lên, giọng đột ngột cao hơn: "Tông gia cần ngươi nữa, đến Quan Lũng cũng bỏ quên ngươi...ngươi liền tác dụng gì cũng có ca ca nhỉ!"

      mở to miệng hít thở mấy cái, trong khí cuối đông đầu xuân lẫn vào bụi bặm khô ráo, dường như ngay cả phổi cũng sạch .

      Mùa xuân sắp đến, nhưng thiên địa khô khốc cách nào kêu tỉnh tân sinh, tám trăm dặm Tần Xuyên lặng lẽ vào đêm, cũng có rất ít người có thể yên giấc.

      Mưa, chẳng được giọt.

      Đông cung trai giới mấy ngày, hoàn toàn có ồn ào náo nhiệt như ngày thường, nhưng Trường An vẫn có mưa. Lý Thừa Phong dùng đến cái này chứng minh hạn hán lâu cũng phải lỗi của Đông cung, lúc trước ở triều đình công kích nàng trận mắt thấy giải quyết được gì, nhưng sổ nợ rối mù của Đô Đốc Phủ Tề Châu Sơn Đông thiếu hụt khổng lồ và tòa cung điện mới vùng đất Long Thủ này, từ từ nổi mặt nước.

      Lý Thuần Nhất vội vàng giúp nạn thiên tai, đồng thời cũng ở đây thầm điều tra chi tiết trương mục của Tề Châu phủ. Sổ sách ràng nhìn càng chê vào đâu được, thực tế lại càng có khả năng là giả. Nàng gần như xác định Tề Châu phủ có hai bộ sổ sách. bộ ngụy tạo , ghi chép kế hoạch của châu huyện, lừa gạt triều đình trung ương, dùng cái này ít ngạch nộp thuế hơn, cất giữ tài quyền * lớn hơn ở địa phương; bộ khác là Tề Châu phủ Sơn Đông giấu giếm sở hữu ngầm sổ tiết kiệm những trương mục tham ô mà trung ương thầm lui tới trong mấy năm nay.

      * Tài quyền: tài sản và quyền lực

      Sau đại tai, châu huyện cần thủ để hoàn toàn trọng tố lại. Cái gọi là thủ , đó là làm cho hộ dân tự khai báo nhân khẩu đồng ruộng, dùng cái này để ấn đinh khẩu thu thuế, ở trong năm phải là thiên tai, bởi vì nhân khẩu lưu động ít, thường thường chỉ là châu huyện tự động tu chỉnh báo cáo, nhưng gặp đại tai, nhân khẩu chạy trốn tán loạn giảm nhanh, liền thể làm lại từ đầu.

      Lý Thuần Nhất và Nhan Bá Tân sắp xếp nhân thủ vào, mượn chuyện sắp xếp thủ , thầm điều tra hộ, như vậy có thể vạch trần góc trương mục chân về Tề Châu phủ.

      Cắt bỏ vết thương, liền có thể xé ra tầng tầng mặt nạ che ở mặt.

      Nàng kể lại bộ phận sách lược vào trong thư gửi cho Tông Đình, Tông Đình cũng biểu đạt ủng hộ trong thư hồi , vậy mà phong thư hồi này chưa viết xong, liền bị chuyện tình Quan Lũng cắt đứt.

      Thư hồi bị gác lại, Vũ Viên lại chịu , đêm hôm khuya khoắc, Tông Đình lại bị cho đòi vào cung gấp.

      Nữ hoàng nhận được tuyến báo Quan Lũng đại loạn, lập tức cấp hỏa công tâm, bệnh đau đầu trong nháy mắt lại phát tác. Đợi đến lúc Tông Đình vào,
      [​IMG]
      Hờ Annh thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 45.

      Tạ Tiêu đưa thư tới xong luôn luôn để ý vẻ mặt của Lý Thuần Nhất.

      Sắc mặt nàng bỗng nhiên trầm xuống, giống như đón đầu chậu nước lạnh vừa bị tạt tới, đôi chân rét buốt cũng dần ấm lên. Nước vừa đục vừa bẩn đến mức chịu nổi. Có con rắn nước vừa mới kết thúc giấc ngủ mùa đông, vẫn còn bơi lội trong dòng nước. Lý Thuần Nhất nhíu mày, phản ứng cực nhanh. Nàng cúi đầu, đưa tay vào trong nước để dò xét, bóp chặt lấy con rắn nước cắn mình.

      Máu hòa lẫn vào trong làn nước đục khiến ai nhìn . Nàng nắm con rắn vừa bắt được từ trong nước, đưa cho Tạ Tiêu, chỉ “Nấu nồi canh rắn” rồi xoay người, tiếp tục về phía trước. Lá thư ướt nhẹp được giấu trong tay áo. Giữa đất trời mịt mờ, nước triều càng lúc càng dâng cao trầm trọng, bước vào giữa con nước đó, những tiếng rên rỉ, than thở ngừng vang lên, tựa như nước triều chẳng bao giờ chấm dứt, luôn chực chờ xông tới.

      Màn bụi mờ tuyệt vọng bao lấy toàn bộ phủ Tề Châu, mới đầu xuân mà sét giáng từng trận, mưa đá lẫn nước mưa rơi xuống tới tấp, vừa mới dọn dẹp nhà cửa xong, quay về thấy bừa bộn, ẩm ướt. Lúc Lý Thuần Nhất quay về phủ Đô đốc, đám người hầu mặt ủ mày ê, rối tinh rối mù hết cả, bọn họ lo sợ mình bị quở trách nên xách nước ào ào để cọ rửa.

      Công việc ở phần hiên phía trước nhà lưỡng vu* lại càng bận rộn hơn hẳn. người hầu muốn nhúng khăn vào thùng, nhưng chiếc thừng nước sạch lại bị người ta xách lên chỉ trong nháy mắt. ngẩng đầu, vừa kịp nhìn thấy Lý Thuần Nhất cúi người, cuộn ống quần lên, xách thùng gỗ rồi xối rửa. Nước bùn chân nàng trôi sạch , nước từ hiên nhà lưỡng vu chảy xuống khắp sàn, lùm cây me đất bị mềm oặt, rữa ra vì nước ngập.
      *Nhà đối diện với nhà chính, ở hai bên

      Nàng chân trần vào phòng, thay áo choàng sạch rồi ngồi xuống. Thị nữ đứng ở bên cạnh biết làm thế nào cho phải, Chấp bên ngoài chợt , “Đô đốc mời Ngô vương qua ạ.”

      Lúc này, Lý Thuần Nhất muốn gặp Nguyên Tín. Nàng ngẩng đầu, với thị nữ, “Từ chối .”

      Thị nữ này cũng coi như thông minh, nàng ta ra cửa, với Chấp , “Điện hạ bị thương chân khi ở ngoài đồng, vừa mới trở về, chỉ e tiện.” Ngọc thể của hoàng thất rất quý giá, Chấp kia vừa nghe được lý do liền dám thúc giục thêm nữa, trả lời, “Thần biết, xin Ngô vương nghỉ ngơi cho tốt.”

      Ánh mắt của Lý Thuần Nhất lạnh như băng. Nàng lấy hộp thuốc ở trong tráp ra, cúi đầu, cuộn ống quần lên, dùng dao bạc để cắt bỏ lớp thịt thối hòa lẫn với bùn cát, sau đó xoa thuốc mỡ lên, cuối cùng mới quấn băng gạc, buộc chặt gọn gàng. Khi nàng ngẩng lên, thị nữ kia quay trở lại phòng.

      Thị nữ thậm chí dám ngẩng đầu nhìn nàng, mãi đến khi Tạ Tiêu đến, nàng ta mới dám thở ra cái. Tạ Tiêu mang chén canh rắn vào, thử miếng trước, sau đó mới đặt lên bàn cho Lý Thuần Nhất.

      Bản điều trần nêu toàn bộ nợ cũ lẫn mới cùng vô số chứng cứ, bên cạnh là đám tấu chương còn chưa viết xong.

      Dùng thân phận đặc sứ để dâng tấu, phơi bày toàn bộ những gì được che đậy ở Sơn Đông, lóc bỏ khối thịt lở loét t hối rữa, khiến cho máu thịt chảy xuôi, sinh trưởng thêm lần nữa, đó mới chính là mục đích trong chuyến lần này của nàng. Nhưng bây giờ, Hạ Lan Khâm dặn nàng được hành động thiếu suy nghĩ, nàng chỉ có thể cố nuốt phẫn nộ vào tận đáy lòng.
      Mặc dù nàng còn chưa nhận được tin báo, nhưng tình hình ở Quan Lũng... nhất định là trong nội bộ xảy ra cái gì đó, sư phụ của nàng mới sợ đầu sợ đuôi như vậy. Chẳng lẽ Quan Lũng lại bạo loạn? Tông Đình hồi cho nàng, đến Quan Lũng sao?

      Giờ phút này, phía trước có ánh sáng nào cả, nếu liều lĩnh động vào Sơn Đông rất nguy hiểm, nhưng đây lại là cơ hội tốt nhất để tiếp cận vào sâu trong nội bộ Sơn Đông, cứ bỏ qua như vậy, trong tương lai biết lại phải chờ tới khi nào.

      Lý Thuần Nhất nhắm mắt lại, cứ nghĩ mãi về tai họa ngập lụt lẫn bệnh dịch ở Tề Châu. Người dân tuyệt vọng, buông tiếng thở dài. Ánh mắt trẻ con mờ mịt cả , mây tụ lại nặng nề bầu trời, mưa lớn liên tục ngớt... Tưởng như đất trời đồng loạt công kích nơi này.

      Mùi hương từ chén canh rắn khẽ lan tỏa ra trong khí. Lý Thuần Nhất mở mắt, cúi đầu, ăn từng khối thịt rắn, ăn đến khi chỉ còn xương cốt bưng chén lên, húp hết toàn bộ nước canh màu trắng như tuyết. Cách ăn của nàng vừa thô lỗ vừa quyết đoán, thậm chí còn hơi hung dữ. Nàng đặt chén lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Tạ Tiêu, , “Gọi Nhan Bá Tân tới đây, bảo gặp Nguyên Đô đốc.”

      Dứt lời, nàng bỗng nhiên đứng dậy, khôi phục sức lực ban đầu.

      Tạ Tiêu có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cúi đầu, lên tiếng trả lời, vội vàng ra ngoài để tìm Nhan Bá Tân.

      Lý Thuần Nhất bước về phía trước. Nguyên Tín vừa biết tin nàng chịu tới gặp , nào ngờ chỉ trong vòng hai ly trà, nàng lại tự mình tới cửa.

      Nàng bước vào công phòng, Nguyên Tín ngước mắt nhìn nàng, “Nghe người bị thương ở chân khi ra ngoài đồng?”

      "Bị rắn nước cắn cái, quả là bị dọa cho giật mình.” Lý Thuần Nhất , “Nhưng mà xử lý xong xuôi, hẳn là sao nữa.”

      "Bên ngoài kia, khắp nơi đều là chỗ hiểm, ít ra ngoài tốt hơn.” Nguyên Tín rồi khép bản điều trần trước mặt lại, “Có thu hoạch được gì ?”
      Lý thuần nhất khinh nhíu nhíu mày, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, lập tức truyền đến thứ phó thông báo thanh: "Đô Đốc, nhan Thứ Sử đến."

      Nguyên Tín chợt nhíu mày, Lý Thuần Nhất liền , “Là ta gọi đến.” Đợi tới khi Nhan Bá Tân bước vào rồi, nàng mới tiếp tục , “Trước mắt, chuyện quan trọng thứ nhất là giải quyết vấn đề lũ lụt, thứ hai là tình hình dịch bệnh. Về việc mở kênh thoát nước, ta có chút kinh nghiệm, nhưng việc thiếu lương thiếu thuốc lại là cứ mãi là vấn đề. khó khăn của dân chúng phải được ưu tiên, ta ra mặt để hỏi mượn lương thực và thuốc thang ở Duyện Châu, tin báo về thiên tai cũng nhanh chóng được đưa về kinh thành.”

      Nàng buông ra rồi sao?

      Nguyên Tín bỗng chốc ngồi thẳng, ánh mắt thầm đánh giá Lý Thuần Nhất. trong mâu quang tránh qua dụng tâm kín đáo đánh giá. Nàng dùng kiến thức để giải quyết vấn đề lũ lụt nghiêm trọng, nhưng lúc quay về lại chủ động ra mặt mượn lương thực, thậm chí còn muốn trì hoãn việc chuyển bản tấu về kinh?

      Chuyện bất thường như vậy ắt có mưu trong đó. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Nguyên Tín chỉ có thể nhìn thấy lo lắng trước tình hình thiên tai khuôn mặt trầm của nàng, hề có hành động hay nét mặt nào khác.

      Nhan Bá Tân nghe xong, lúc đầu hơi hoài nghi, lúc sau lại giật nảy mình, Lý Thuần Nhất ràng là lấy lùi làm tiến! Y vội hỏi, “Ngô vương có thể nghĩ như vậy là chuyện tốt, người gọi thần tới vì có việc gì phân phó sao?”

      "Ngươi cùng ta mượn lương thực.” Lý Thuần Nhất thẳng vào vấn đề.

      Mọi người đều biết Đô đốc Duyện Châu là cữu cữu ruột của Nhan Bá Tân. Có quan hệ sâu như vậy, việc mượn lương thực dễ dàng hơn. Lý Thuần Nhất và Nhan Bá Tân cùng , về tình về lý đều có gì khó hiểu.

      Nhưng mà Nhan Bá Tân lại đáp, khuôn mặt hơi ngượng chút. Lý Thuần Nhất hỏi , “Xin hỏi, Nhan Thứ sử muốn sao?” Nhan Bá Tân vẫn im lặng như cũ.

      " sợ phải thiếu cái nợ nhân tình của cữu cữu .” Nguyên Tín liếc về phía y, “Có gì mà sợ, đâu phải trả? Trước mắt phải vì an nguy của bách tính, bất kể cái gì cũng phải làm cho bằng được, chẳng lẽ bây giờ ngươi sợ mắc nợ mà muốn ?”

      Nhan Bá Tân chần chừ lát rồi , "Duyện Châu cũng bị bệnh dịch lan đến, bây giờ lại phải trữ lương để phòng lũ lụt, chỉ sợ mượn được.” Chân mày của y càng nhăn lại hơn, nhưng đột nhiên lại giãn ra, “Nhưng vì dân chúng Tề Châu, hạ quan phải thử lần.”

      "Cứ như vậy mà làm, việc này nên để chậm trễ, đêm nay luôn .” Lý Thuần Nhất quyết định việc này vừa gọn gàng vừa linh hoạt, nhiều lời thêm rồi bước ra khỏi cửa.

      Bên ngoài, mưa rào tạm ngưng, ánh nắng lóe lên rồi chợp tắt, mới đó mà về chiều rồi. Chuẩn bị cỏ khô và lương khô tốt, vệ binh chuẩn bị xuất phát. Đuốc ngoài phủ Đô đốc được thắp lên, bóng đêm được ánh sáng chiếu đến. Lý Thuần Nhất lên ngựa, Nhan Bá Tân cưỡi song song với nàng, Tạ Tiêu ở lại Tề Châu, cùng hai người.

      Đoàn ngựa suốt đêm, đạp lên từng vùng nước ngập để phi nước đại, thẳng về hướng tây.

      Phủ Đô đốc Duyện Châu nằm ở phía tây Tề Châu, nếu là ngày thường, chỉ cần ngày đêm đến nước, nhưng bây giờ đường lầy lội, hẳn chậm trễ ít, do đó mà thời gian lâu hơn nhiều.

      Duyện Châu là trong bảy châu, Đô

      [​IMG]
      bellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :