1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Cung đình] Cầu nữ - Triệu Hi Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 35.

      Thành Trường An rốt cuộc cũng trải qua mùa gió tuyết lạnh lẽo, còn dấu vết tuyết đọng mặt đất, tin tức Ngô vương cầu hôn Trung Thư lệnh nhanh chóng lan rộng ra khắp Hoàng thành. Bắt đầu từ Thái Thường tự, dọc theo hướng Bắc của con đường Thiên Môn, chỉ cần nửa ngày có thể truyền ra khỏi Trung Thư tỉnh, dĩ nhiên bị đổi trắng thay đen hai lần mới tới được lỗ tai của Tông Đình.

      Lúc đầu Tông Tướng công may bị thương tật khi cứu Ngô vương trong trận cầu vừa qua, buộc Ngô vương lấy thân báo đáp, bây giờ lại biến thành Ngô vương thể ra trận, cho nên đành phải dâng tấu cầu hôn trước mặt Nữ hoàng, đón Tông Tướng công tàn phế vào phủ.

      Về phần Tông Tướng công làm cách nào để bức hôn thành công, tuy rằng có người giải thích cho quan phủ triều thần, bọn họ lại nhất trí cho rằng, Tông Đình vốn quen với hình tượng giả dối, khắc sâu vào lòng người, ta ắt hẳn từ mọi thủ đoạn để dụ dỗ, đe dọa, Ngô vương Điện hạ là người vô tội, quả là đáng thương.

      "Nếu cứu, cùng lắm Ngô vương chỉ bị gãy cánh tay, chẳng có chuyện gì khác. Thế nhưng khi nhào lên, ngựa ở phía sau hoảng loạn hết cả, bị giẫm đạp là lẽ thường tình, vậy mà cũng làm ra vẻ đáng thương tội nghiệp để Ngô vương cưới mình.”

      "Bùi Thiếu khanh câu này rất hay, tại hạ còn lời nào để .”

      "Có điều, Tông Tướng công tàn phế, Ngô vương cưới --- chẳng phải giống như quả phụ sao?”

      "Bùi Thiếu khanh thấy hàng đêm, Đông cung đều ca múa nhạc tưng bừng đó sao? Nữ nhân của hoàng thất sao có thể làm quả phụ được? chừng, của hồi môn của Tông gia còn bao gồm thêm mấy thiếp thất ấy, Ngô vương chẳng đơn mình đâu mà.”

      Mới đó mà qua canh giờ, cửa sổ của Tông Chính tự đột ngột mở ra, bọn quan viên thuộc Hồng Lư tự cứ thoải mái tán gẫu với nhau, chẳng kiêng nể gì. đến đoạn cao trào, cánh cửa phía tây của Ngự Sử đài chợt mở toang, mấy viên quan Ngự sử nhàng chuồn ra khỏi Tông Chính tự như những con rắn thầm. Đám người chuyện kia sợ tới mức chạy biến, dám thốt lên tiếng nào.

      Tiếng trống báo hiệu giờ đóng cửa Thừa Thiên môn vang lên từng tiếng . Quan viên nối đuôi nhau rời khỏi Hoàng thành, ào ào chạy về nhà, Tông Đình lại ngồi ở Trung Thư tỉnh, lắng nghe tiếng người tới lới bên ngoài hành lang dưới lầu.

      nhắm hai mắt lại, dường như ngủ. Thiếu niên ngồi bên cạnh cầm tấu chương, đọc cho nghe.

      "Tam Thập Tứ thúc, người đói bụng nên còn sức à?” nhắm mắt lại, hỏi với vẻ người lớn. Thiếu niên bên cạnh chợt lấy lại tinh thần, giọng đọc trở nên cao và vang hơn.

      Nhưng đọc hết quyển này đến quyển khác, miệng đắng lưỡi khô, làm sao còn tinh thần nữa chứ? Giọng của thiếu niên càng lúc càng trầm xuống. Tông Đình đột nhiên mở mắt, đưa tay qua, Tông Như Lai lập tức lấy tấu chương cho .

      nhíu mày, đọc mấy lần, mức thu chi ràng là thiên vị Sơn Đông, cắt xén phí cho quân Quan Lũng đến cùng cực. Xem ra, Quan Lũng khó mà hưởng thái bình rồi. Tông Đình ném bản tấu vào chiếc tráp ở bên phải xe lăn, lại bảo Tông Như Lai chép sách, còn mình từ nhắm mắt, tiếp tục ngủ.

      Trời sẩm tối, Tông Như Lai cẩn thận đốt đèn, ngồi xuống chép sách, đàng hoàng tử tế. tới từ gia tộc, mặc dù ngoài miệng, Tông Đình luôn gọi tiếng “Tam Thập Tứ thúc”, nhưng thực tế lại đối với vô cùng khắc nghiệt. Tông Đình hành động tiện, đành phải đưa người hầu trong nha môn tới để hầu hạ nhưng lại cần người hầu đó, ngược lại còn gọi Tông Như Lai vào nơi quan trọng của Trung Thư tỉnh.

      Tông Như Lai buộc phải tiếp xúc với muôn vàn vụ rườm rà của triều đình, mỗi ngày lại đọc cả núi tấu chương cho Tông Đình nghe, thậm chí còn thay đến Chính đường để nghị . Nhiều ngày liên tục như vậy, ngay cả cơ hội để nghỉ ngơi cũng có.

      Vất vả ngày để đổi lấy yên bình, có thể ngồi xuống chép sách đến sẩm tối, đối với Tông Như Lai mà , đây chính là đặc ân được ban thưởng. Bụng liên tục kêu vang, bản thân rất muốn ăn bữa cơm no.

      Đám quan viên lục tục kéo , bên ngoài Trung Thư Tỉnh yên lặng đến mức đáng sợ. Có tiếng bước chân đột nhiên vang lên, Tông Như Lai định nhìn qua thử xem, Tông Đình thấy vậy liền , “Tam Thập Tứ thúc, thúc có chuyên tâm chép sách đó?”

      Tông Như Lai vừa ngẩng đầu thấy đối phương mở mắt.

      Tông Như Lai lập tức cúi đầu, tiếp tục chép sách. Tông Đình hề do dự mà dặn , “Nếu Ngô vương đến đây, nhớ phải thỉnh an nàng ấy.”
      Tông Như Lai vừa trả lời "Dạ”, tiếng bước chân ở ngay bên ngoài. Có người gõ cửa, Tông Đình nhúc nhích, Tông Như Lai đành phải chạy nhanh ra, đứng dậy mở cửa, cung kính cúi người, hành lễ với Lý Thuần Nhất, “Tại hạ tham kiến Ngô vương Điện hạ.”

      Lý Thuần Nhất cầm hộp đựng thức ăn vào phòng. Tông Đình cười với nàng, “Điện hạ nhiều việc ở Thượng Thư tỉnh, sao lại có thời gian tới thăm thần thế?”

      "Phải, ta sợ Tướng công
      [​IMG]
      Hờ Annh thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 36

      Edit:beyours07


      Tiễn bước Lý Thuần Nhất, Tông Như Lai vòng vèo về nhà làm việc, tiến vào trong phòng chủ động cầm thảm cho Tông Đình. Chính mình lại trải chiếu cạnh giường, lặng yên tiếng động nằm xuống.



      ràng là mùa đông, bên ngoài có tiếng côn trùng kêu vang. Ban đêm gió Sóc gào rít quét nhánh cây đến cửa sổ, dường như lúc nào cũng cào rách cửa. Tông Như Lai nằm mặt đất ngủ, quay lưng về phía Tông Đình, vừa mới nhắm mắt lại, nghe thấy giọng từ giường truyền đến: "Nếu ta ngăn cản ngươi, ngươi định ăn hết bát cháo kia sao?"



      Trong lòng Tông Như Lai bỗng nhiên hồi hộp, nhưng vẫn nằm trong chăn nhúc nhích. thấp giọng trả lời: "Điện hạ là có tốt ý, đệ biết nên cự tuyệt như thế nào."



      "Hết cách." Tông Đình lưu tình chút nào giáo huấn tiểu đệ, "Chẳng lẽ có người mang xxx đến trước mặt đệ, đệ cũng cần phải nuốt xuống mà rên tiếng sao?"



      Tuy vụng trộm đổi khái niệm, nhưng lại cũng phải có lý. dạy rằng dù là còn thiếu niên, cũng cần nhẫn nhục chịu đựng, lúc nên cự tuyệt phải nghĩ biện pháp cự tuyệt, cần chỉ khuất phục quyền thế, tiếng cũng dám .



      Lúc này người thiếu niên dè dặt cẩn thận lớn lên nằm ở trong chăn gật gật đầu, nhưng mà lại hỏi: "Việc này nếu đổi thành tướng công lại nên làm như thế nào?"



      Trong bóng tối mảnh yên lặng, rất lâu thấy Tông Đình gì, lâu sau đó, mới : "Nếu nàng đặt trước mặt ta, ta tự nhiên chút do dự mà ăn luôn. Nhưng - -" lời của xoay chuyển, giọng trở nên sâu thẳm: "Đệ cần phải sống thành như ta thế này."



      Tông Như Lai có vẻ đăm chiêu, nhưng hỏi thêm. Trong mắt , Tông Đình cơ hồ là có gì làm được, nhưng ràng có chút uy hiếp mơ hồ, mà vì cái này, Tông Đình thậm chí có thể buông tha quyền khống chế đối với cả gia tộc. Đối với thế tộc mà , lợi ích chỉnh thể luôn luôn cao hơn lợi ích cá nhân, người chủ trong tộc tất nhiên phải công chính, lấy đại cục làm trọng, khi tất yếu cần hy sinh lợi ích và thích cá nhân của chính mình vì gia tộc, nhưng hiển nhiên Tông Đình tự nhận là làm được những thứ này, lúc này mới ngầm đồng ý cho tồn tại của người kế tục .



      Người của Tông gia cần người tiếp tục chèo chống, mà người này, thể giống như Tông Như Chu hay Tông Đình.



      "Ngươi về trước ." Tông Đình xong, ném cá phù đến đất.



      Tông Như Lai nghe lời ngồi xuống, nhanh chóng thu thập đệm chăn, lấy cá phù xong khom người, lặng yên tiếng động ra ngoài, lại rón ra rón rén xuống lầu, xuyên qua đại công phòng đèn đuốc sáng trưng bên ngoài Trung thư tỉnh, cả người lẫn ngựa phi thẳng đến đường Thừa Thiên Môn vắng lặng.



      Đêm dài, hai vai người thiếu niên đơn bạc cũng bị gió Sóc ép tới trĩu nặng.



      - -* - -* - -* - -* - -



      Lại qua hơn tháng, mùa đông tới lúc lạnh nhất, đối với quan viên Hoàng Thành mà , dậy sớm trở thành chuyện khó khăn nhất trong cuộc đời.



      Hôm nay chưa tới giờ mão, Tông Chính khanh dẫm con đường tối như mực, u mê hồ đồ di chuyển tiến vào nơi nghị của Lễ bộ nhà nước. Cơn buồn ngủ vẫn nấn ná biến mất, lại vẫn còn phải sớm về tối để chuẩn bị cho hôn của Ngô Vương, Tông Chính khanh thầm oán Tông Đình cùng Lý Thuần Nhất vạn lần, lúc này mới tỉnh táo hơn, mở ra sổ sách năm xưa.



      Quan viên Lễ bộ bên cạnh : "Vốn là hôn của Ngô Vương chỉ cần tham chiếu hôn năm đó của Thái nữ là được, nhưng Nguyên Đô Đốc có thể cưỡi ngựa, mà Tông tướng công lại được, điều này cực kỳ đau đầu rồi."



      Thái Thường tự Thiếu Khanh vò vò đầu: "Thế có gì mà đau đầu, nếu Tông tướng công thể cưỡi ngựa, cứ ngoan ngoãn ngồi xe là được. Cũng như là cưới vợ thôi, có gì được?”



      "A, Hồng Thiếu Khanh tới cùng vẫn là tuổi trẻ." Lễ bộ quan viên lơ đễnh , " Dân chúng bình dân khi cưới gả phải chú ý mặt mũi hai bên ngươi như vậy, tuy là để ý mặt mũi cho Ngô Vương, nhưng khiến Trung thư Tướng công cực kì khó chịu. Vương Tướng kết giao, phải đơn giản như thế đâu.”



      Tông Chính khanh lâu mở miệng cuối cùng cũng đuổi được cơn buồn ngủ, khôi phục tinh thần : "Tranh luận của các ngươi đơn giản chỉ là ở chỗ chào hỏi tân hôn mà thôi, theo ta thấy, tới cửa ải sắc phong Vương phu cứ theo tiền chế của Thái nữ, đến lúc đón dâu, để cho Ngô Vương ngồi xe đón Tông tướng công, đến lúc đó ngồi chung chiếc xe phải là ổn thỏa sao! Nếu thế, Tông tướng công nhìn Ngô Vương tư thế oai hùng hiên ngang mà cưỡi ngựa phía trước, chỉ sợ ấm ức."



      "Được, được, ổn rồi.", "Như vậy cũng được." Thái Thường tự Thiếu Khanh vội vàng gật đầu, quan viên Lễ bộ cũng hiểu được có thể thử lần, rồi gọi người tới viết nghi trình.



      "Lễ phục đều làm xong rồi chứ?", "Đều thỏa đáng, định đưa ." Mấy người bàn bạc dong dài nghị luận cả ngày, chi tiết căn bản từ từ định ra toàn bộ cũng là lúc hoàng hôn.



      Lúc mấy người ra từ Lễ bộ, trời chiều, trong Chính đường còn tại
      [​IMG]
      Hờ Annh thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 37:

      Editor: Thư


      Lễ phục của Tông Đình làm theo kiểu quan bào lúc trước nhưng thu lại, nhưng trải qua mọi chuyện đến nay gầy vòng lớn, vốn chỉ cần làm vừa người là được, nay lại có vẻ vô cùng rộng rãi thùng thình, lại phải đem lễ phục về đổi chút, đợi những thứ này đều thỏa đáng, cũng sắp đến ngày lành đón dâu rồi.

      tới mùa đông, vết thương của Lý Thuần Nhất hoàn toàn khép lại, khí sắc cũng từ từ tốt hơn; nhờ vào diệu dược của Thượng Dược Cục, vết phỏng của Tông Đình cũng kết vảy sớm hơn chút, hình như đáng ngại. Mọi chuyện giống như đều chuyển biến tốt, thành Trường bình yên cũng trở nên náo nhiệt vì chuyện hôn lễ tốt đẹp của Vương Tướng.

      Dù sao cũng là hôn của ái nữ Thiên gia cùng con nhà thế tộc, tất cả tin đồn lần lượt lưu truyền phố dứt, nhóm cử tử thi trượt lúc trướ càng thêm đau thấu tim, Ngô Vương điện hạ xinh đẹp lại muốn định đời với Trung Thư tướng công tính tình cổ quái này, là đáng tiếc quá! Nhất định là do Trung Thư tướng công biết xấu hổ lấy thân tàn phế uy hiếp, khiến Ngô Vương vốn hay mềm lòng càng áy náy dứt, lúc này mới thể làm gì khác hơn là đồng ý.

      Tuy nhóm cử tử căm giận bất bình, nhưng đến ngày lành đón dâu kia, lại rối rít tụ tập lại đường Thiên Môn, muốn thấy phong thái của Ngô Vương lần nữa. Đáng tiếc cả đám vạn vạn ngờ tới, Ngô Vương giống như thái nữ cưỡi ngựa đón dâu, mà là ngồi xe, tư đều bị cản lại. Sứ giả Tông Chính Khanh cởi ngựa kèm bên, nhìn những khuôn mặt xanh mét mất mát kia chút, chậc chậc hai tiếng: "Đúng là đám mọt sách xấu xa, chỉ có chút tiền đồ này, hừ."

      xong liếc mắt nhìn Lý Thuần Nhất ngồi trong xe cái, vẫn khỏi nghĩ đến nam nhân phong hoa tuyệt đại gặp khi bé. A, Liệu Lâm Hi Đạo có thể biết cảnh nữ nhi cưới vương phu được làm phong cảnh thế nào ? Chỉ tiếc, vẫn thể đợi đến khi nữ nhi ra đời, trước tiên nhắm mắt vào đất.

      Tông Chính Khanh vẫn thở dài tiếng, việc hỷ này đúng là đáng giá, nhưng trong lòng lại yên lặng than thở thay cho mỹ nhân thọ này. Tiếng vó ngựa cà lộc cà cộc, xa giá cao lớn vững vàng về phía trước, đội ngũ đón dâu cuối cùng cũng đến tới Tông trạch.

      Người đương thời vẫn theo cũ lễ, vẫn lưu hành hôn lễ tổ chức chập tối như trước, gia đình vương hầu quan tướng cũng ngoại lệ.

      vòm trời đỏ mệt mỏi còn treo lại phía chân trời, mắt thấy rơi xuống, gió cuốn lụa đỏ xoay tròn, tiếng trống trong phủ vang lên. Bách tính có đặc quyền ra vào đền cũng vây xem làm gì nữa, nương theo tiếng trống dồn dập từng hồi người nào người nấy chạy nhanh về nha. Đoàn người ngựa đón dâu của Vương phủ dừng lại ở hành lang dài vắng lặng, bọn họ chỉ có thể yên lặng tiếng động chờ đợi.

      Lý Thuần Nhất hết sức bảo trì bình thản, bên Tông Chính Khanh lại thể nào bình tĩnh được: "Nhà bọn họ cũng là, biết hôm nay là ngày đại hỷ, mọi chuyện đâu phải là còn cách nào khác, nhưng hết lần này tới lần khác
      lại muốn chọn ngày hôm nay cho làm con thừa tự, bây giờ vẫn chưa có xong, lại bắt chúng ta đợi!"

      "Ngày lành tháng này nhiều lắm, an bài cùng ngày cũng thể chỉ trích nặng, chờ chút ." Lý Thuần Nhất đại độ trả lời.

      Lúc này nghi thức lập kế bên trong Tông gia cũng vừa vặn kết thúc, mấy vị tộc trưởng chứng kiến xong, Tông Quốc Công lại sai người cất sách phong thỏa đáng xong, Tông Như Lai mặc tân phục liền chính thức đổi lời , gọi ông ta là phụ thân.

      Tông Quốc Công chân bước vào quan tài còn phải đối mặt với thiếu niên còn chưa nhược quán, trong đôi mắt già nua dường như có ngàn vạn trăn trở. Cùng với người cùng thế hệ so ra, cả đời này của ông tính là có phúc con cháu, từng nản lòng thoái chí lần, nhưng để kéo dài gia tộc, lúc này cũng chỉ có thể đem phó thác dần dần chuyển sang đôi vai của thiếu niên trước mặt này.

      Tông Đình ngồi ở phía tây lúc này là mặc sắc phục đỏ thẫm, trầm mặc ít chờ lịch trình kết thúc, dời xe lăn quay người sang. Tông Như Lai được Tông Quốc Công ám chỉ, nhanh chóng tới trước giúp tay, đẩy ra cửa.

      Ngày Tông Đình lập gia đình, Tông gia cũng chính thức tuyên cáo người kế thừa khác, giống như tỏ thân phận nay của chỉ còn là Trung Thư tướng công cùng vương phu của Ngô Vương, vinh dự và quyền lực to lớn của Tông gia cũng còn quá nhiều quan hệ với .

      Lúc này Lý Thuần Nhất mặc mũ áo Thân Vương còn ngồi xe ngựa chờ, Tông Chính Khanh lại nhận được tin tức vào trước. Trong tay cầm văn thư sắc phong vương phu, vén áo vào nhà chính, liền gặp được Tông Đình lâu thấy mặt. Tông Đình tiện đứng dậy nghênh đón, liền chỉ yên lặng nhìn , Tông Chính Khanh ho tiếng, tuyên đọc văn thư xong, tiến lên đưa cho , câu có hàm ý khác: "Ta phải chúc mừng tướng công trở thành vương phu a, xin cầm lấy."

      Tông Đình đường đường chánh chánh nhận lấy, thể biết ở rể có cái gì khó chịu.

      Lúc này Tông Quốc Công mang theo Tông Như Lai ra cửa nghênh đón Lý Thuần Nhất, Lý Thuần Nhất mới xuống xe, theo lễ chế tham bái Tông Quốc Công, lại khách sáo nhún nhường phen, mời Tông Quốc Công trước vào trong, lúc này mới theo bước vào cửa chính Tông gia.

      Tông gia tổ chức bữa tiệc cũng long trọng, hoàng hôn càng trễ hơn, bên vương phủ vẫn còn chờ khai tiệc, bên này dương nhiên lại ở thêm được nữa. Lý Thuần Nhất nhanh chóng chạy đến cửa nhà chính, trời chiều kéo bóng dáng của nàng dài, khó được khí thế trang trong và oai phong của mũ miện người. Tông Đình hơi híp mắt, dường như muốn khắc lấy bộ dạng kia của nàng đến tận sâu tâm
      [​IMG]
      Hờ Annhbellchuong thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 38
      Edit: Lạc Thần


      Tiếng nổ tựa như sấm mùa đông, Tông Đình lấy tay che lỗ tai Lý Thuần Nhất lại, che chở nàng an toàn ở dưới cơ thể mình, mặc cho tiếng kêu sợ hãi ngoài phòng gào thét theo nhau mà đến.

      Cả tòa thành Trường An cũng rung rung. Sáng sớm, dân chúng Trường An tỉnh dậy từ trong giấc mộng, hoặc núp ở dưới bàn hoặc dưới giường, hoặc chạy ra khỏi cửa đến ngay cả áo khoác mùa đông cũng kịp mặc, ở khúc cong dài mờ mờ tối chớp lên trông thấy ốc trạch và cỏ cây ôm nhau phát run; còn có Phán quan Tư Thiên Giám trực đêm ở nha môn rớt xuống từ giường, đứng dậy chạy như bay ra cửa, toàn bộ ngọn đèn dầu đường Thừa Thiên Môn rộng lớn đều tắt, thiên hôn địa chấn, ngựa hí lừa gào thét, các quan viên trực đêm đều bỏ lại công văn chạy như điên ra cửa, tụ chung chỗ thở hổn hển biết như thế nào cho phải.

      Thành Trường An cứ như vậy vội vàng kịp chuẩn bị nghênh đón trận mưa lớn, mặt trời hề lộ diện nữa, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, mưa lạnh trút xuống, cóng đến mức người run lẩy bẩy. Đợi chấn cảm dừng lại, xung quanh liền có nhiều người tuần tra chạy khắp nơi trong các con phố thuộc khu vực quản lý để xem xét tình huống tai nạn xảy ra.

      * Chấn cảm: cảm giác sinh ra do động đất

      Kinh Triệu Duẫn cực kỳ nóng nảy, ngay cả điểm tâm cũng ăn liền vội vã tiến đến nha môn. Quan viên Tư Thiên Giám thể dự đoán được thiên tượng này, cả đám trong lòng run sợ quỳ gối trong điện chờ trừng phạt, nhưng bọn ngờ đến, nguy cơ lớn hơn vẫn còn ở phía sau.

      Thành Trường An mưa to vẫn ngừng, Sơn Đông lại truyền đến cấp báo. Ngày Trường An xảy ra địa chấn, Sơn Đông cũng gặp phải đại chấn, phủ đệ nhà cửa ruộng đất tất cả đều sụp đổ, đất rung đến khô cạn, chết vô số kể. Lần trước quan viên Tư Thiên Giám bị phạt bổng lộc lúc này lại quỳ trong điện, mặt Thái nữ giám quốc nổi lên cơn tức giận trước nay chưa từng có.

      Cơn giận này hết sức căng thẳng, tựa như lúc nào cũng có thể đốt tới thân nhóm người vô dụng trước mặt này.

      Nếu như địa chấn Trường An mang tới hư hại còn có thể trong phạm vi tiếp nhận, đại chấn hiếm thấy tại Sơn Đông tạo thành tổn thất khiến người lo lắng bất an. Tư Thiên Giám lớn tuổi trầm mặc quỳ ở đó, ngay lúc ông sắp thỉnh tội, nữ hoàng quay người trở về cung thể ràng cự tuyệt.

      Thái nữ giao ra quyền lực giám quốc, nữ hoàng lần nữa ngồi trở lại chủ vị, lập tức triệu tập quan ngũ phẩm trở lên trong hoàng thành của kinh thành vào điện nghị . có hành lang bữa ăn, ai dám nghị luận, các quan viên đạp mưa to mà đến mang theo hơi ẩm lần lượt vào điện, hàng dài đông nghìn nghịt, ánh sáng của những chiếc đèn cầy cung đình cũng tản ra nhưng thể xua sắc màu u ám bao trùm mãnh liệt xung quanh đây.

      Hạ Lan Khâm và Lý Thuần Nhất vào điện trước tiên nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đều tự đứng hai bên, rồi trao đổi nữa. Tông Đình ngồi xe lăn tới trễ, bởi vì đứng bất tiện nên cũng được miễn hành lễ, yên lặng ngồi ở phía tây.

      Đại điện im lặng đến mức có thể nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài tựa như sóng lớn, khí lạnh ẩm ướt, than cháy hừng hực cũng thể xua tan được cơn lạnh này. Giọng trầm thấp lại uy nghiêm của nữ hoàng chậm chạp vang lên: "Sơn Đông gặp tai ương lớn như vậy, khai quốc từ trước tới nay chưa từng có, ý trời khó đoán, làm trẫm cũng phải sợ hãi. Nhưng đây là trừng phạt của ông trời, kính xin các khanh khuyết điểm của trẫm, chớ có điều kiêng kỵ."

      Lời này đối với các lão thần mà cũng xa lạ. Từ khai quốc đến bây giờ, phàm đế quốc chịu đại tai, nữ hoàng liền chủ động kiểm tra thành công và thất bại của chính bản thân mình, xin triều thần dâng thư thẳng sai lầm đó, kể từ đó, ngược lại làm triều thần thể thẳng thắn công kích lừa dối, hôm nay cũng ngoại lệ, quả nhiên trong điện mảnh tĩnh lặng, người nào lên tiếng.

      Tất cả mọi người ở đây hết sức trầm mặc, Lý Thuần Nhất lại đứng dậy chuyển hướng câu chuyện: "Sơn Đông gặp đại tai này, nên làm trễ nãi thêm nữa, nhi thần nguyện vì bệ hạ phân ưu, lập tức tới Sơn Đông cứu tế."

      Nàng chủ động xin ngoài dự liệu của mọi người, thế lực bên trong Sơn Đông rối loạn, cho tới bây giờ cũng khó khăn chỉnh lý, lại gặp loại thiên tai này, Lý Thuần Nhất quả thực là mình vào hang hổ. Tông Đình nghe thấy vậy ánh mắt chợt nheo lại, nhìn thấy mặt nàng sợ cùng kiên định, nhưng tiếp: "Ngô Vương còn trẻ tuổi, vẫn chưa đủ sức để đảm đương chuyện quan trọng này, bệ hạ nên sai người khác già giặn hơn tới Sơn Đông tốt hơn."

      Trong đại điện chỉ có hai người họ mở miệng , nữ hoàng ngồi nơi cao nhất nhưng chỉ nghe lên tiếng, nhìn về phía Hạ Lan Khâm bên tay trái. Hạ Lan Khâm : "Lẽ ra Ngô Vương vừa mới tân hôn nên xa, nhưng theo thần thấy, lúc Ngô Vương trị thủy ở Hoài Nam rất có công tích, xây dựng cứu trợ thiên tai lần nên cũng mới lạ gì, ngược lại là người rất thích hợp để lựa chọn."

      Mặc dù nghe rất nhàng, nhưng cứ như vậy, phần lớn triều thần lại nhanh chóng làm ra quyết định. Sơn Đông là vũng bùn lớn, trừ bè đảng của Thái nữ, ai cũng vui lòng đạp cước, nếu Lý thuần Nhất tiếp tay làm việc xấu vả lại lão sư Hạ Lan Khâm của nàng cũng hết sức ủng hộ, vậy liền để cho nàng . Tất cả quan viên ở bên trong Tam Tỉnh Lục Bộ và Chư Tự Giám gần như đối với lần này hề dị nghị, cũng lục tục tán thành Hạ Lan Khâm, bày tỏ đồng ý Lý Thuần Nhất tiến về phía Sơn Đông giúp nạn thiên tai.

      Sơn Đông từ xưa tới nay là nơi quan trọng, phái Thân Vương làm sứ thần kiểm tra khôi phục cứu trợ thiên tai, nghe qua dường như càng có thể chấn trụ vùng đất, lý do này đưa ra, dường như nữ hoàng càng cách nào phản bác.

      Lý Thừa Phong lại : "Sao có thể đánh đồng lũ lụt Hoài Nam với tai họa địa chấn hôm nay được? Ngô Vương quen thuộc Sơn Đông, chuyến này lại rất nguy hiểm, mong rằng bệ hạ nghĩ lại."

      Nàng ra an nguy của Lý Thuần Nhất lần này là muốn nhắc nhở nữ hoàng, chính là đến điểm mấu chốt. So với việc kéo dài con nối dòng của Thiên gia, tình hình tai nạn ở Sơn Đông trong lòng nữ hoàng dường như cũng có quan trọng như vậy.

      Nhưng nếu
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 39

      Edit: Phonggg


      Thời điểm xa giá đưa Lý Thuần Nhất vội càng chạy về hướng Đông. Sau đại họa, thành Trường An theo quy định đình chỉ yến tiệc, phố phường tạm ngừng hoạt động, các nha môn cùng cung điện đều giảm thiểu chi tiêu, rằng đây là vì cầu phúc.

      Nhịp sống của kinh đô và vùng lân cận tựa hồ chạy chậm lại, chỉ có mấy người Trưởng lại ngày nào cũng đôn đáo chạy ngược chạy xuôi, kiểm tra chi tiết thực trạng thiên tai.

      Mắt thấy gần tới cuối năm nhưng trong thành Trường An có lấy chút vui mừng. Mấy tháng trước đại thọ Nữ hoàng, khi ấy toàn thành ăn mừng, khung cảnh giống như vẫn còn ở ngay trước mắt. Nhưng mấy tối vui chơi ấy tựa hồ đem hạnh phúc của cả năm tiêu sạch còn mảnh.

      Trận mưa to lần trước qua, Trường An liên tục mưa tuyết. Trời hanh khô sinh nhiều bụi bặm. Bước ra khỏi cửa, đầu chỉ có trời trong nắng ráo, trước mặt lại là khói bụi. Thời tiết cuối năm khó khăn khiến dân chúng hoang mang lo sợ, nhất là sau nạn châu chấu khiến các gia đình nông dân lao đao khốn đốn giờ lại thấy trời hạn hán, trong lòng ai cũng vô cùng lo sợ.

      Vừa qua trận động đất, Trường An dường như lại chuẩn bị gặp kiếp nạn. Kinh Triệu Duẫn trong lòng vô vàn buồn bực, cuối cùng lâm cảnh bất đắc dĩ đành dâng thư cầu Kỳ Nhương tế trời, để tránh khả năng xảy ra nạn hạn hán. Nữ hoàng đáp ứng cầu, nhưng thân thể bà còn đủ khỏe mạnh để đường xa xóc nảy, lệnh cho Thái nữ Lý Thừa Phong tới Nam Giao cầu mưa.

      Thời tiết vào đông khô ráo, xa giá ra khỏi Chu Tước Môn, dân chúng đứng đầy đường, người người chờ đợi trời giáng mưa xuống, chỉ mong cuộc sống thêm phần sinh khí. Cổ nhạc thanh Thái Thường Tự cùng xa giá, tiếng gõ giữa luồng khí này hiểu sao khiến người ta liên tưởng tới thanh gào thét.

      Lý Thừa Phong, Chiêm Phụ, và vài vị phụ tế Chính Đường cùng tới Nam Giao. Tông Đình vì lý do đứng tiện nên ở lại trong hoàng thành. Trung thư tỉnh lộ ra vài phần tĩnh mịch, bước vào đông chí, vạn vật bước vào thời khắc chuẩn bị sinh trưởng, vậy mà nhìn nhánh cây khô ngoài cửa sổ lay động trong gió giống như cánh tay gầy trơ xương, khô cằn chẳng có chút sinh khí.

      Tông Đình cầm lấy hộp ma trận trước mặt, xoay trái trái phải phải, khối gỗ vốn được sắp xếp đúng trình tự đều bị làm cho rối loạn. Lúc này, con quạ gầy yếu nằm bàn đột nhiên kêu "oa" tiếng, Tông Đình liếc mắt lườm nó, nó liền im bặt kêu thêm nữa. Ngày ấy mỗi lần ăn đều bị kéo lông đến đau khổ, con quạ đối với Tông Đình cực kỳ sợ hãi, nhưng thời điểm Lý Thuần Nhất ra thể mang theo nên tại phải ở đây, tâm trạng nó đặc biệt đặc biệt u uất.

      Tông Đình từ trong hộp lấy ra phong thư, con quạ lập tức sợ chết kêu lên tiếng, ngay lúc cho rằng Tông Đình muốn để nó Sơn Đông truyền tin ngoài cửa có con bồ câu trắng vỗ cánh phành phạch bay vào, cao ngạo đỗ xuống tay vịn ghế ngồi của Tông Đình.
      Con quạ lại kêu "oa oa" hai tiếng, Tông Đình thèm để tâm tới cho, cột lá thư lên con chim bồ câu trắng, đến khi thả nó bay rồi mới quay sang với con quạ: "Đợi lúc điện hạ quen với bồ câu trắng rồi thấy ngươi cực kỳ xấu xí, cánh chim có chăm sóc khỏi lần nữa cũng vô dụng, nàng ấy quên người thôi."

      Con quạ ôm bụng tức tối, trong đầu vẽ lên kế hoạch chạy trốn.

      Nó muốn đuổi theo chủ nhân lúc này đến đất Sơn Đông, lần này tâm chấn vụ động đất nằm Tề Châu thuộc vùng đất quản lý của Đô Đốc phủ, thời xưa Tề quận hay Tế Nam quận gồm: Thanh, Truy, Tể, Bộc, Đăng, Lục Châu. Đăng, phía đông giáp biển lớp, lần này đại chấn gặp tai họa nghiêm trọng, nhiều chỗ đất rung mạnh, sông cũng bị ngăn đoạn, nhà cửa đường sá, ruộng đất bị đánh sập có thể thấy ngay trước mắt, tổn hại nhiều tính mạng dân chúng, người lưu vong vô số.

      Trưởng quản Tề Châu đô đốc phủ chính là Nguyên Tín
      Ở nơi này, Nguyên gia hô phong hoán vũ, trong đó lại cấu kết với nhiều gia tộc khác, hề đơn thuần. Huống chi Tề Châu là biên giới phía đông đất nước, vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu. Trời cao, Hoàng đế ở xa, mấy năm nay biến đổi như thế nào. Tề Châu giống như đoàn sương mù, Lý Thuần Nhất lại thân mình vào nơi đó.

      Dọc theo đường vẫn có dư chấn, liên miên dứt. đường chứng kiến phong cảnh tiêu điều, trong ngày đông này đúng chút khí vui tươi cũng có. Nhà sập người quản, đê đập bị phá vỡ có người tu sửa, ít ỏi mấy lều tị nạn bát cháo nóng cũng có. Gia đình lưu vong, bên đường xuất ăn xin, cướp giật, trong ánh mắt tuyệt vọng xuất tia muốn ăn thịt người, kinh hồn táng đảm.

      Đêm nay đến Tề Châu, Lý Thuần Nhất ngủ tại Dịch sở. Trung lang tướng Tạ Tiêu dẫn vệ binh bảo vệ ngoài cửa để phòng ngừa lưu dân mất lý trí xông tới đánh cướp. Vợ chồng Dịch thừa đem cơm canh đến trước mặt nàng, vẻ áy náy : "Nơi này thể sánh với trong cung vương phủ, đành phải để điện hạ thiệt thòi rồi."

      là vậy, nhưng nhìn bàn đầy thức ăn, hoàn toàn nhìn ra bộ dáng thiếu thốn. Lý Thuần Nhất bĩu môi , cúi đầu ăn cơm, vẫn để lại phân nửa
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :