1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Cung đình] Cầu nữ - Triệu Hi Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 31
      Edit: beyours07

      Chuông đồng ở chùa cổ bên cạnh Ly Sơn hành cung kêu vang, suối nước nóng sương mù dày đặc, lá hồng như bông hoa trong sương, ánh sáng ban ngày đẩy lạnh lẽo của đêm đen, nhưng có cách nào giảm bớt đau đớn của thân thể .

      Lý Thuần Nhất đến bờ ao rửa tay, máu lan tỏa trong nước, nhanh chóng thấy dấu vết. Đôi tay gầy yếu ngâm trong dòng nước ấm áp hơi hơi đỏ lên, đôi mắt rất lâu khóc, dù cố kìm nén nhưng vẫn có chút sưng đỏ, trong ngực khó chịu, hô hấp cũng thông thuận, thế nên sắc mặt trắng bệch, môi có chút huyết sắc.

      Mặt nước chiếu lên hình ảnh bị gió thổi đến vặn vẹo biến hình, mặt cũng biến thành hung dữ. Nàng trầm mặc đứng dậy, xoay người định về hướng tẩm cung của Nữ hoàng, Hạ Lan Khâm lại tiến lên ngăn nàng lại: "Bây giờ đừng hỏi cho ràng, tự nhiên Bệ hạ đến."

      Nàng nhếch môi, hiển nhiên là tiếp thu đề nghị này, vì thế dằn xuống bất bình trong lòng, lộn trở lại chỗ ở. Sauk hi uống thuốc xong, nàng ngồi xuống trước bàn, tay lẳng lặng cầm chiếc hộp huyễn phương, khối gỗ hỗn độn hề có kết cấu hợp thấu thành đống, nàng bất ngờ mang đổ hết chúng ra, rồi lại nhấc từng cái vào trong hộp.

      Trong lòng càng loạn, ý nghĩ lại càng thêm ràng. Các khối gỗ từ từ vào hộp theo thứ tự, chút sai sót, giống như thôi diễn trăm ngàn lần ở trong lòng.

      Hạ Lan Khâm đứng bên, lời nhìn nàng thôi diễn.

      nhớ nhiều năm trước nàng chính là như thế này, gặp chuyện là dùng huyễn phương để suy nghĩ. Cho dù là đối mặt với giám thị của Nữ hoàng, hay là đối mặt với đủ loại ưu phiềnmà lũ lụt Hoài Nam mang tới, đều ngoại lệ, giống như mọi chuyện đều như huyễn phương này vậy, cuối cùng mỗi cái đều có thể trở về vị trí cũ, có kết quả.

      Quyết định về chuyện này vào tối hôm qua phải là ngẫu nhiên, ra sức khuyến khích nàng lên sân khấu Nam nha Cao tướng quân là hoàng phu thủ hạ cũ hạ, mà trận vung lên trượng "Lầm lỡ kích" đến nàng tọa kỵ kia cử tử cũng xuất từ Kantō sĩ tộc nhất phái, như vậy suy nghĩ, làm chủ tựa hồ hảo đoán dược vô cùng.

      Là do Nguyên Tín sao? Lúc trước để Tào hầu ngự đến xò xét nàng, lúc lên trận lại sai người ám toán nàng. Trắng trợn hại người như vậy, chỉ vì diệt trừ nàng? Phái Sơn Đông có nhất định phải diệt trừ nàng ư?

      Đôi tay di chuyển khối gỗ của Lý Thuần Nhất hơi chần chừ, thu lại khối gỗ kia, rồi lại đổi cái khác vào. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy mình cũng phải là mục tiêu chân chính của Nguyên Tín. cách nghiêm khắc, giữa nàng và Nguyên Tín cũng có đối lập trực tiếp, mục tiêu cuối cùng của Nguyên tín nên là nàng, mà là phái Quan Lũng vẫn kiêu ngạo hung hãn, là Tông Đình.

      Nhưng mà biểu đêm nay của Tông Đình, dường như tương đương với việc thể uy hiếp với mọi người. Trước mặt mọi người hữu hảo với nàng, trước mặt mọi người biểu lộ để ý của , thậm chí hề tiếc tính mạng cứu nàng, còn có gì càng xác minh nhược điểm hơn cái này sao? Đồng thời với thăm dò của Nguyên Tín, cũng thực bại lộ việc này với Nữ hoàng - - nếu có thể bắt bí nàng, chính là nhằm đúng yếu điểm của Tông Đình, thậm chí còn có thể gia tăng lợi thế khống chế Quan Lũng.

      Nguyên Tín cho Nữ hoàng, bên ngoài việc “sinh Hoàng tự" nàng còn có giá trị lợi dụng càng cao hơn ở đâu.

      Mà bản thân Nguyên Tín sợ bị truy tra, Tào hầu ngự buộc tội hề bị truy trách, lúc trận có thảm kịch cũng hề ngoài ý muốn, cuối cùng, trừ bỏ cử tử kia bị xui xẻo, bọn họ đều có thể rút lui an toàn.

      đáng ghét của người tay cầm quyền lực chính là như thế. Lúc này, thậm chí Lý Thuần Nhất còn có thể cảm nhận được cảm giác căm hận nghiến răng nghiến lợi và chán ghét trong lòng Nữ hoàng.

      Khi nàng đút khối gỗ cuối cùng vào hòm, bên ngoài có nội thị bẩm: "Bệ hạ giá lâm - - "

      Khoảng cách thanh rất gần rồi. Nàng chợt dùng khăn che miệng, lại ho xuống búng máu đờm, mau chóng nằm xuống chiếc giường . lò, thuốc sôi sùng sục, trong phòng đầy mùi thuốc, nhưng lại là hoàn toàn yên tĩnh. Ngay khi Nữ hoàng vừa vào cửa, bên trong phòng vang lên tiếng ho khan mãnh liệt, tiếng ho ấy như là muốn ho ra hết cả lục phủ ngũ tạng, nghe mà khiến lòng run sợ.

      Nữ hoàng chau mày, lúc này Hạ Lan Khâm tới ngoại thất. Nữ hoàng liền hỏi : "Ngô Vương có khỏe ?"

      Hạ Lan Khâm : "Mặc dù thương thế nghiêm trọng bằng Tông tướng công, nhưng cuốI cùng là tổn thương tới tạng phủ, đơn giản chút nào." quả thực là , tình trạng này của Lý Thuần Nhất chỉ liếc mắt cái cũng biết, nếu chăm sóc tốt, chỉ sợ là lưu lại hậu quả.

      Nữ hoàng khóe môi trĩu xuống, cũng hỏi lại, thẳng vào bên trong. Tình cảm của bà đối đứa con này cực phức tạp, vừa muốn gặp nàng lại hi vọng cách nàng xa, thậm chí có khi còn hi vọng giữa hai người hề có liên quan, nhưng tâm lý nổi loạn khó hiểu, dẫn đến bà cũng có cách nào buông xuống được.

      Nhưng cuối cùng bà cũng hy vọng Lý Thuần Nhất có việc, cho dù là suy xét từ góc độ Hoàng tự, hay là
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 32

      Edit: Phonggg


      Cho dù Kỷ ngự y được xem là đại phu số , nhưng Nữ hoàng vẫn : " kết luận vội vàng, trước tiên để thái y sắp xếp hội chẩn . Việc này tạm thời được truyền ra bên ngoài, đặc biệt được cho Ngô vương biết. Nếu bên Tông gia có hỏi đến, giải thích cho ràng."

      Kỷ ngự y cúi đầu nhận lệnh, trả lời: "Thần xin vâng."

      Nữ hoàng vẫn nghiêm mặt vui, liên tục muốn rồi lại thôi, sau cùng quay đầu liếc mắt nhìn thoảng qua, chỉ dặn lại: "Tông tướng công vẫn bị bệnh nên làm phiền , đừng để Ngô vương tới thăm, dù sao nó cũng bệnh.”

      "Dạ." Kỷ ngự y khom người tiễn Nữ hoàng rời , sau đấy lập tức trở lại trong phòng, với Lý Thuần Nhất ngồi bên sập: "Tướng công uống xong thuốc nên ngủ rồi ạ."

      Lý Thuần Nhất hiểu đây là câu đuổi khách, mà nàng cũng đoán ra được đó là ý của Nữ hoàng. Nhưng nàng vừa đứng lên, Tông Đình lại theo bản năng cầm lấy tay hàng. ràng tình huống tại, lại vừa có chút mơ màng, trán vẫn nóng sốt. Bởi vì muốn để lộ vẻ khổ sở, mí mắt lần nữa khép chặt. Lý Thuần Nhất muốn rút tay về, đầu ngón tay càng bị nắm chặt hơn, nàng để tâm tới Kỷ ngự y bên cạnh, cúi người khẽ bên tai : “Tướng công nghỉ ngơi cho tốt, ta vẫn chờ ngày Tướng công khỏe lại.”

      Cánh môi nàng nhàng hôn lướt của vành tai , sau đó gỡ tay để đứng lên. Nàng tới cạnh Kỷ ngự y, vừa định mở miệng hỏi thăm, Kỷ ngự y cướp lời trước, ép giọng trầm xuống: "Sau khi bị thương, phát sốt nhiều lần là vô cùng nguy hiểm, Tướng công cần tĩnh dưỡng, Điện hạ ngài cũng vậy, khoảng thời gian này tốt nhất là nên tiếp xúc với nhau."

      "Ta biết rồi." Lý Thuần Nhất miễn cưỡng đáp ứng cầu này, nàng quay đầu nhìn lại Tông Đình ngủ say rồi trầm mặc bước ra cửa. Tống Trân lập tức nghênh giá, vừa nhìn thấy bộ dáng này của nàng liền biết tình hình Tông Đình vô cùng ổn, biết điều hỏi gì nữa.
      Gió thổi hành cung ngày càng lớn, buổi sáng hồng diệp nơi đây còn cố gắng kéo dài chút thời gian ít ỏi ở lại cành vậy mà lúc này tất cả đều tàn rơi xuống đất.

      Cho đến buổi tối, mấy vị ngự y bên thái y viện đều chạy hết tới hành cung, Kỷ ngự y thậm chí mời cả Bồ ngự y tới. Bồ ngự y chính là thầy thuốc giỏi nhất trong nước, đồng thời cũng là sư phụ của Kỷ ngự y, lời rất có trọng lượng. Mặc dù bây giờ ông còn quan tâm đến mấy chuyện trong thái y viện, nhưng phàm những chứng bệnh phức tạp khó chữa, mọi người đều nghĩ đến ông đầu tiên.

      Trong phòng bệnh được thắp thêm vài ngọn đèn, mặt phía tây phòng đèn đuốc cũng sáng trưng. Mấy vị ngự y ngồi hội chẩn lâm vào trầm mặc, Kỷ ngự y ở trong đó mở miệng : "Chư vị có ý kiến gì ?". Hồ ngự y lên tiếng: "Đúng lúc cột sống bị thương, sau này chỉ sợ để lại di chứng, lời may mắn, trước mắt liệu có qua được cửa này hay , rất nguy hiểm."

      Ánh nến ngừng nhảy nhót, vị ngự y khác : "Dù cho qua được ải này ngày sau lại trong triều đình cũng có nhiều bất tiện, đáng tiếc. Việc này cho Tông Quốc công biết chưa?"

      "Vẫn chưa, Quốc công chỉ biết tôn tử bị thương thôi." vị ngự y trẻ tuổi .

      "Giả như Quốc công biết được việc đến nước này, vậy phải tính sao? Tông gia chỉ có..."

      Rốt cuộc Bồ ngự y lên tiếng: "Các ngươi đều có biện pháp giải quyết hả?"

      đám hậu bối thi nhau lắc đầu, Bồ ngự y : "Vậy nghĩ cái kết luận rồi báo cho bệ hạ ." Lúc này nội thị tiến vào, chuẩn bị giấy bút cho ngự y viết bệnh án. Kỷ ngự y thân là người đứng đầu, đương nhiên thể đổ trách nhiệm cho người khác, viết xong chuyển cho Bồ ngự y xem, Bộ ngự y cầm lấy đọc, miệng nhấp ngụm trà, ý bảo được, rồi chuyển lại cho ký tên lên.

      Cuối cùng bệnh án giao đến tay nội thị, giữa đêm trình lên tay Nữ hoàng. Kết luận hội chuẩn ổn, thậm chí cả Bồ ngự y cũng tìm được biện pháp nào để giải quyết, Nữ hoàng lo lắng nguôi lại biết phải làm sao, chỉ đành dặn dò thái y viện bảo vệ tốt tính mạng Tông Đình, nếu như có tin tức bị tàn phế kéo dài thêm được bao nhiêu cứ kéo dài.

      Đêm khuya, hành lang cung đình bình lặng an tĩnh, từ từ kéo đến bình minh, mặt trời lại xuất rực rỡ.

      Suốt đêm Tông Đình sốt cao, Bồ ngự y trông giữ cả đêm cũng thể làm cho hạ sốt, màn đêm lui hằn, ngoài phòng khí lại u ám trầm, tuyết đầu đông dường như sắp rơi. Lại qua thêm nửa canh giờ, thang thuốc nấu xong được bưng vào, áo bào Thứ phó mang theo vài mảnh tuyết trắng, đẩy cửa sổ ra liền thấy trời tuyết rơi.

      Trời đông giáng tuyết đầu mùa, đối dân chúng là điềm tốt nhưng với triều đình lại chẳng phải chuyện gì để vui vẻ. Thái nữ và Chính đường vì chính sách dự toán chi tiêu quốc khố mà thiếu chút nữa lao vào đánh nhau, Thị Lang bị kẹp ở giữa biết phải làm sao, cuối cùng đành đội gió tuyết đến hành cung cáo trạng, lại vừa đúng lúc bệnh đau đầu của Nữ hoàng tái phát, đỉnh mũi đập vào toàn bụi.

      Cuối cùng, theo lệnh của Nữ hoàng chính sách Chi tiêu quốc khố được giao cho Thượng Thư tỉnh chấp hành, Lý Thừa Phong chiếm được nhiều lợi thế, kết quả là Quan Lũng những chẳng được hưởng nổi nửa phần lợi ích mà so với năm
      [​IMG]

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 33

      Editor: Thư

      "Đồ tàn tật!" Nghị luận bên ngoài đến đây chợt dừng, nội thị bên trong ước chừng nhận ra cửa sổ mở toang, vội vàng dừng việc nghị luận ầm ĩ lại tránh . Tiếng nghị luận xa, gió đông vẫn thổi vào trong, chậu than vất vả mới có được chút xíu nhiệt độ, cũng lạnh xuống.

      Có mấy lời sớm muộn gì cũng nghe được, nhưng nếu cục diện đến nông nỗi như vậy, lỗ tai cũng khó có thể bưng bít. Đọc đến đây Lý Thuần Nhất buông lỏng tay, lại dò vào trong chăn cầm tay Tông Đình. Nàng bắt ảm đạm lướt qua mắt trong giây lát, quan tâm đến những lời đồn đãi chắc như đinh đóng cột kia, kiên định nhìn thẳng vào , : "Thái y còn chưa có kết luận, mọi chuyện ắt có đường cứu vãn. Dù là có ——" nàng hơi ngừng lại: "Ta cũng phụ trách với tướng công."

      Lòng bàn tay nàng khó có được ấm áp, nắm tay của đối phương, hơi sức cũng vừa đủ. Nàng luôn luôn quá am hiểu dùng ngôn ngữ an ủi người khác, càng có cách nào bày tỏ với những lo sợ cùng khổ sở biết bao lâu nay, chỉ có thể tỏ lập trường cùng quyết định trong lòng cho biết.

      Tông Đình ngờ đến nàng quả quyết lại dứt khoát như thế, nhưng sắc mặt vẫn khó coi, bởi vì đả kích này thậm chí lộ ra mấy phần mất tinh thần chán chường. Lúc này Lý thuần Nhất lần nữa cúi người, dán vào lỗ tai gằn từng chữ : "Lần này ta lại buống tha cho tướng công đâu." Nặng nề, phát ra từ phế phủ, trong lòng bàn tay truyền tới sức mạnh còn kiên định hơn cả tính mạng.

      tàn phế, chỉ sợ Lý thuần Nhất cũng phải làm như vậy. Nhiều ngày nay lặp lại tình trạng nguy cấp, bộ dạng mang bệnh yếu ớt cùng khổ sở khiến nàng ý thức được, dù là trong ngày thường có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là thể xác phàm tục, ra cũng đồng dạng với sinh mạng của mọi người mệnh, vừa yếu ớt lại dễ dàng biến mất.

      Mặc dù những chuyện trước mắt này này toàn bộ phá vỡ kế hoạch của nàng, nhưng nàng lại thể ảo não ủ rũ mặt ủ mày ê, nàng buộc phải trông nom , vả lại thế cục cũng tạo điều kiện để nàng chăm nom .

      Lúc nàng hô hấp lòng ngực vẫn đau nhói, trong lòng lo sợ cũng thể tán , nhưng lại chỉ khẽ thở dài cái, hòa hoãn : "Nếu như tướng công khổ sở muốn khóc, ta ở cạnh."

      Tay trái Lý Thuần Nhất bị thương, thể nào giang hai cánh tay ôm , cũng chỉ có thể hầu ở bên cạnh , cùng chịu đựng mùa bão tuyết to lớn này.

      Mà đáy mắt Tông Đình cơ hồ là yên lặng, bởi vì đau đớn mà ngay cả hô hấp chuyện cũng rất khó khăn, thậm chí cũng có nhìn Lý Thuần Nhất lấy lần, chỉ trầm tĩnh nghiêng đầu, cách màn lụa nhìn ra ngoài cửa sổ.

      ——*——*——*——*——

      Ngoài phòng gió dần dần dừng lại, bông tuyết cũng sức cùng lực kiệt, cũng rơi chậm lại, người trong điện sớm giằng co với nhau từ lâu. Nữ hoàng cùng Tông Quốc Công giằng co với nhau, hai người tức giận lại thể làm gì, người khác lại buông bỏ uy nghiêm trưởng giả cùng bổn phận của thần tử mà khóc thảm thiết.

      Nữ hoàng nghe tiếng khóc chút tiết chế của lão nhân kia, sống lưngdường như mất hết sức mà thả lỏng, bà ta nhìn mảnh trắng xóa ngoài cửa sổ, giữ lại mấy phần khách khí, mở miệng : "Tông tướng công gặp gỡ chuyện như thế có chăng lại may mắn, Quốc Công đau lòng hợp tình lý, nhưng mọi chuyện phải đạo lý, khóc có ích lợi gì đây?"

      Người trưởng giả kia nghe như thế quả nhiên dừng khóc, cũng cầm gậy gõ đông đông đông xuống đất, chỉ than tiếng dài, cuối cùng trầm mặc ngồi xuống.

      Chậu than lặng lẽ cố gắng sưởi ấm, nữ hoàng chậm rãi lên tiếng: " trận tình huống nguy cấp, Tông tướng công mình cứu người, ai cũng thể ngờ tới. Huống chi Ngô Vương cũng bị thương phải , cánh tay động cũng thể động, trước mắt vẫn còn ở ho ra máu, nếu cùng chịu tình cảnh như vậy, có thể giao phó như thế nào cho phải?"

      Tông Quốc Công nghe đến thương thế Lý Thuần Nhất ngậm miệng , bẻ cong đề tài : "Tại sao lại cứu người mà bệ hạ há có thể biết? Biết bị vó sắt đạp, còn muốn nhào qua, do trong lòng vẫn chứa Ngô Vương. Năm ấy vội vã từ biệt, Ngô Vương tự nhiên, nhưng trong lòng đứa bé này lại sinh bệnh, nhớ kỹ đến bây giờ, ngay cả giấc ngủ an ổn cũng chưa từng có. Vừa nhìn thấy Ngô Vương gặp nạn, cũng thèm chú ý tánh mạng nhào tới cản, nhưng Ngô Vương có nửa điểm lương tâm sao? Bệ hạ hãy phân xử xem chút."

      Ông ta vạch trần toàn bộ tâm tư của Tông Đình ra, thậm chí thêm dầu thêm mỡ cho nữ hoàng.

      Đương nhiên nữ hoàng biết những chuyện này, năm đó Lý thuần Nhất rời đột ngột, Tông Đình bỏ được, đến Quan Lũng vẫn viết thơ cho Lý Thuần Nhất. Bà cũng biết Lý thuần Nhất đều gửi trả lại những thư tín kia, nguyên tưởng rằng đoạn cảm tình này sớm đứt, nhưng hôm nay bà ta ràng chuyện căn bản phải như thế.

      dây dưa và chấp nhất của Tông Đình vượt ra khỏi dự tính của bà, đoán chừng liền Lý Thuần Nhất cũng còn ngờ tới tình thế đến mức này.

      Hai vị lão giả đàm luận bí mật tình cảm nhiều năm trước của bọn vãn bối tuyệt kiêng dè, thậm chí Tông Quốc Công còn biểu lộ hối ý: "Nếu biết hôm nay gây thành họa này, năm đó cựu thần cũng phản đối. Nhưng tình thế đến đây, tôn nhi của cựu thần cũng tàn phế, này vài năm trở lại đây cũng chỉ khao khát mỗi tâm nguyện, bằng bệ hạ giúp giải quyết xong, tương lai cũng có thể càng thêm
      [​IMG]
      TrâuHờ Annh thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 34
      Edit: Lạc Thần

      Gió tuyết Ly Sơn dần dần dừng lại, tin đồn cũng hình như trở thành . Sau khi Tông Đình hoàn toàn hạ sốt thể ra, chỉ có chiếc xe lăn bằng gỗ đẩy vào phòng bệnh.

      Cái này là ghế dựa được chế tạo gấp gáp trong mấy ngày liền do thái y thự đưa tới, thuận tiện biểu lộ kết luận —— Tướng công đứng lên nổi, nhưng mà cần thiết ngày ngày nằm giường dưỡng bệnh, ngồi xe lăn cũng có thể. Đám người Bồ ngự y lần lượt rời khỏi hành cung, ngay cả Kỷ ngự y cũng thường tới thăm, Tông Đình có việc gì, mỗi ngày trầm mặc ít ngồi ở cửa sổ nhìn tuyết đọng hòa tan.

      Nội thị lơ đãng ngang qua cửa sổ luôn luôn bị giật mình, nhưng mà nhịn được liếc nhìn nhiều hơn chút, chứng kiến chút người quyền quý từng như mặt trời ban trưa của Trường An như thế nào rớt xuống ngàn trượng trở thành người tàn phế tinh thần sa sút chỉ biết ngẩn người mặc cho gió thổi.

      Dường như thời gian ở trong núi thay đổi chậm chạp hơn chân núi chút, ngày cũng có vẻ đặc biệt dài hơn.

      Mặt trời hơi nghiêng, trung bao trùm khí lạnh, Tông Đình vẫn lẻ loi nhìn ngoài cửa sổ, lại chợt có bàn tay xuất trong tầm mắt.

      Ngón tay dài trắng nõn, lòng bàn tay vững vàng nâng chậu hoa , bồ tiền tài mới trồng xanh miết nhắn. thấy ràng tùy thủ hương nho này ( tên gọi khác là bồ tiền tài ), chủ nhân bàn tay kia cũng xuất ngoài cửa sổ.

      Lý Thuần Nhất vẫn treo ngược cánh tay, bàn tay có thể hoạt động kia lại nâng chậu cây xương bồ . Cách cửa sổ, nàng nâng cây xương bồ tiến dần đến, đưa đến trước mặt : "Ngươi có ở đây, ta cũng chăm sóc nó rất tốt." Cây xương bồ nhắn này là vào lúc sáng sớm lấy ra từ trong Trung thư tỉnh, chính là chậu cây mà thay nàng chăm sóc rất nhiều năm.

      Tình cảnh này giống như từng quen biết. Năm ấy cha mẹ đột nhiên qua đời, bệnh ngồi ở cửa sổ, chợt có bàn tay cầm bó cỏ bồng mềm mại trắng muốt xông vào tầm mắt , giống như là truyền đạt chút an ủi nhoi tới người bên trong cửa sổ. Mà chút an ủi này, lại thường thường có thể cứu mạng người.

      Giống như nhiều năm trước nhận lấy bó cỏ bồng mềm mại đó, vươn tay nhận lấy chậu cây xương bồ xanh miết tràn đầy sinh cơ này.

      Mùi thơm của cây bồ tiền tài như như , còn kèm theo hương hoa đào. ngửi , phát giác đó là mùi thơm nàng mang tới, hương hoa đào làm cho người ta vui vẻ, mà bởi vì bệnh nặng lâu xông hương rồi. Nhưng mà bây giờ, Lý Thuần Nhất lại dùng hương của .

      Đợi nhận cây xương bồ này, nàng chợt bước qua cửa sổ thấp vào bên trong phòng, lưu loát mà đóng cửa sổ lại: "Quá lạnh." Nàng xong liền tay bắt lấy lưng ghế dựa, hơi khó khăn xoay xe lăn qua, vội lại : "Đến lúc hồi kinh rồi, công việc ở Trung Thư Tỉnh cần quyết định chất thành núi rồi, trong phủ có chút chuyện cũng nên xem chút."

      Ngày đó Lý Thuần Nhất chút do dự đáp ứng tất cả điều kiện nữ hoàng đưa ra, Tông Quốc công cũng bày ra bộ dáng lời nào để , coi như là đơn giản đồng ý cọc ván bài này. Trong quan hệ mới lạ hai người ra khỏi điện, Lý Thuần Nhất vái chào Tông Quốc công, Tông Quốc công lại chỉ chống gậy than thở hồi, cuối cùng : "Cựu thần cũng nên về phủ chuẩn bị công việc cho làm con thừa tự."

      Ông vừa như vậy, Lý Thuần Nhất liền nhận định trong lòng ông sớm chọn người kế thừa mới.

      là nàng suy đoán dường như sai, bởi vì tính tình của Tông Đình hơi có chút ngược lại với đạo lý bình thường, đối với người bình thường ham thích lấy vợ sinh con lại hề có chút hứng thú nào, vì vậy Tông Quốc công từ lúc vừa mới bắt đầu liền ôm hy vọng "Kéo dài hương khói", về phần tương lai của Bổn gia (người trong tộc), Tông Quốc công sớm có tính toán cho làm con thừa tự mới. Hôm nay thuận nước đẩy thuyền, cũng danh chính ngôn thuận chọn ra đứa đẩy lên vị trí kế thừa mới.

      Đứa được chọn trúng gọi là Tông Như Lai, ngang vai ngang vế với phụ thân Tông Như Châu của Tông Đình, là thế hệ trung niên nhất. Phụ thân của Tông Như Lai chết vào mười mấy năm trước chiến trường chinh chiến phương tây, đáng thương cho Tông Như Lai khi đó còn chưa ra đời, cứ như vậy thành mồ côi từ trong bụng mẹ. Mẹ yếu ớt nhiều bệnh, khi còn trong thời kỳ của đứa bé rành thế cũng qua đời.

      Lai là rau dại, gặp ruộng hoang là mọc lên, ngoan cường lại thịnh vượng. nhi Chính Như Lai, từ nay về sau kêu là Tông Như Lai. Cũng giống như tên gọi, đứa bé này ngoài dự đoán thông tuệ nhanh nhẹn, còn tuổi liền hiểu lí lẽ biết đạo lý, tính tình mười phần bền bỉ, dù là hoàn cảnh cằn cỗi, vừa lớn lên hết sức thịnh vượng.

      Tông Quốc công chú ý đứa bé này hơn mấy năm, hôm nay tuy mới chỉ có mười ba tuổi, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi, cũng vô cùng có trách nhiệm, tương lai cũng nhất định có thể phụ hy vọng của mọi người.

      Ngày Tông Như Lai được nhận vào Bổn gia, Tông Đình cũng thuận tiện từ Ly Sơn trở về.

      Nữ hoàng tặng rất nhiều vật phẩm đến Tông gia tỏ vẻ an ủi, Tông Như Lai thay Tông Đình đón nhận những ân điển này, lúc đưa nội thị trong cung ra cửa, lại nghênh đón xa giá của Tông Đình.

      Xe lăn từ xe chuyển xuống, sau đó Tông Đình cũng xuống xe, ngồi lên xe lăn, cũng cần người đẩy, vẫn chậm chạp tới cửa.

      Tông Như Lai đứng ở cửa bất động, bên cạnh cũng có trưởng bối khác theo. Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mi thanh mục tú tuấn lãng, có vóc dáng liều lĩnh, thậm chí có thể thoải mái mà từ cao nhìn xuống "Chất tử" ngồi xe lăn, nhưng vẫn hơi cúi đầu tỏ vẻ nhún nhường.

      *Chất tử: Cháu

      Theo
      [​IMG]
      TrâuHờ Annh thích bài này.

    5. Hờ Annh

      Hờ Annh Well-Known Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      565
      Thấy Triệu Hi Chi là xấn vô liền, nhưng kh ngờ giờ bả đổi mùi viết cung đấu, mà là đấu đá giữa các thế lực chứ hẻm phải hậu cung bình thường chứ. :-(((
      Nhưng là tem couple phụ nên mị vẫn hâm mộ Lý Thừa Phong (vì ko thể ko công nhận bả rất cá tính và mạnh mẽ) và ship với trượng phụ của bả nha. :> Trước cưới sau cũng kh tệ, nhưng thường Triệu Hi Chi viết khá nghiêm túc và thực tế mà đây còn là cung đấu nên lo couple này ly tán vc. :)) chung là hóng.
      Trâuelpulga94 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :