1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Cung đình] Cầu nữ - Triệu Hi Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 26.

      Chỉ cần lời và hành động cũng đủ để dứt bỏ tình cảm trước mắt, lộ ra lạnh lùng. Lý Thuần Nhất khoác thêm áo ngoài, búi tóc lên cao, cài đai ngọc vào, mang ủng da màu đen. Nàng quay đầu lại, nhìn Tông Đình mới mặc có chiếc áo, vừa từ nội thất ra, : "Tướng công dừng bước . Hành cung nhiều người, ánh mắt phức tạp, vẫn cứ cẩn thận tốt hơn. Nếu muốn nghỉ ngơi hãy ngủ lại lúc này, còn nếu muốn về, xin Tướng công đợi đến tối."

      xong, nàng ra cửa trong dáng vẻ chỉnh tế, hề quay đầu lại thêm lần. Tiếng bước chân nàng xa dần, Tông Đình mới nhìn đến hộp thuốc trị thương đặt án kỷ, đột nhiên cảm thấy cổ mình có chút đau đớn. tiện tay cầm lấy gương soi để nhìn xem, ràng cổ còn lưu lại dấu răng cắn. Ngâm mình trong nước suối mà máu vẫn chưa ngừng chảy, bây giờ khoác áo, bước ra bên ngoài, nơi cổ áo vẫn thấm đẫm màu loang lổ.

      Phía dưới thuốc trị thương còn có khăn sạch và vải băng. "Tri kỷ đến tận cùng" nhưng cũng làm ngột ngạt khó thở, do đó mà trong lòng càng thêm tràn ngập tức giận, biết phải phát tiết vào đâu. Cuối cùng, ngay cả thuốc cũng lười bôi, chỉ lấy khăn để chặn vết thương, sau đó quay về giường nằm.

      Cuộc đời luôn có rất nhiều vấn đề nan giải, tình lại càng có cách. luyến tiếc thân cận bên nhau, khát vọng chiếm được nàng, nhưng đối phương lại như con chim sổ chiếc lồng nhung lụa, tìm trời và đất thuộc về mình. "Cứ dựa theo tình thế mà xem" --- Chỉ có bấy nhiêu chữ này cũng để chứng minh cho dứt bỏ ái tình nam nữ, quyết chí đối mặt với con mình phải của nàng.

      Đây là chuyện tốt, nhưng trong đó vẫn có chỗ mâu thuẫn. mừng rỡ khi thấy nàng trở nên mạnh mẽ hơn trước, nhưng lại lo lắng khi nàng vỗ cánh bay lên cao, dứt bỏ hết chuyện cũ ngày xưa trải qua. Tuy có thể xử lý những mâu thuẫn ấy, nhưng trong lòng lại cứ giữ tâm tư được mất mà lo lắng yên

      khốn khổ ùn ùn kéo đến, đầu óc của trở nên nặng nề, cả người thậm chí còn nóng lên, phía sau lưng dường như có hơi rét lạnh. cố gắng chịu đựng mỏi mệt khắp mình, chỉ có thể vùi mặt vào chăn gối để hít hà mùi hương của nàng rồi ngủ say.

      Buổi sáng ở hành cung se se lạnh, sắc thu nồng đậm. Lá đỏ ướt đẫm sương đêm, sau khi nắng lên dần tan biến. Nội thị cầm cái chai rỗng để hứng sương, sau đó nấu vài thứ thức uống hiếm lạ nào đó. Quang Lộc tự Thiếu khanh hộ tống Nữ hoàng đế hành cung, nhìn chằm chằm vào đan dược rồi vội vàng thúc giục cung nhân chuẩn bị yến tiệc.

      Tiếng chuông liên tiếp vang lên, hù dọa đám chim sẻ sống trong núi. Chúng bay lướt qua khe nước rét lạnh, truy đuổi ngừng trong khu rừng vắng lặng.

      Đồ ăn liên tục được mang lên. Tuy chỉ là tư yến (tiệc riêng tư), nhưng quy cách cũng được phép tùy tiện, nhìn vào thực đơn trong tay Quang Lộc tự Thiếu khanh cũng biết hai món trong đó.

      Hôm nay, Nữ hoàng thiết yến vị khách vô cùng quan trọng. Bà ta từng mời làm sư phụ của Thái tử. Năm đó, mới hai mươi mấy tuổi, nhận được ưu ái thâm sâu nhưng lại chối bỏ toàn bộ vinh hoa quý quý ở bên ngoài. Bây giờ, trở thành người đứng đầu khoa cử, Nữ hoàng thậm chí còn sai người treo thẻ ở Trung Thư Tỉnh, tỏ ý rằng là hiền tại của đại quốc.

      Hạ Lan Khâm ngồi yên ở trong phòng, chờ Nữ hoàng triệu kiến. chưa làm quan, mình vẫn mặc áo bào màu trắng, vừa đơn giản lại vừa tỏa ra khí chất cao quý. Nội thị dè dặt, cẩn trọng bước vào, gọi : "Hạ Lan tiên sinh, yến tiệc được chuẩn bị thỏa đáng, Nữ hoàng cho mời ngài."

      Hạ Lan Khâm đứng dậy, bước ra cùng nội thị. Nơi tổ chức yến tiệc chỉ có mấy người nội thị, ngoài ra toàn là thị nữ mang đồ ăn lên. Nội thị mời ngồi xuống, lại : "Bệ hạ cũng sắp đến, xin tiên sinh chờ látt."

      Thế nhưng hai chữ " lát" ngày lại trở thành thời gian hai nén nhang cháy. Bên trong hề có khí vui vẻ, đám nội thị hệt như đám người gỗ, răng cũng chẳng dám hé, có ai chuyện với cả. Bầu khí ngưng đọng như vậy, nội thị bên ngoài chợt cất cao giọng : "Ngô vương Điện hạ đến Nhiên này " lát" lại vẻn vẹn tha hai nén nhang công phu. Bên trong liên cái vui vẻ công cũng , chỉ có hé răng nội thị giống người gỗ giống nhau giã, lại có người chuyện với . khí trận ngưng trệ, bên ngoài nội thị hốt cao giọng truyền đạo: "Ngô Vương Điện hạ giá đáo --"

      Mọi người ào ào cúi đầu, hành lễ. Lý Thuần Nhất mặc y phục Thân vương, sải bước tiến vào phòng. Sắc mặt của nàng hôm nay rất tốt, cử chỉ cũng ung dung hơn thường lệ. Hạ Lan Khâm ngồi sau bàn, đứng dậy nhìn qua, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng rồi cũng cúi người, hành lễ với nàng: "Ngô Vương Điện hạ."

      Thân phận sư đồ ngày trước chợt quay ngược. Trong trường hợp trước mặt hoàng thất thế này, hành lễ với đệ tử của mình cũng có gì gọi là kỳ quái.

      "Mời ngồi." Lý Thuần Nhất vừa thản nhiên vừa thẳng thắn, sau đó vén áo rồi ngồi vào chiếc bàn đối diện cùng Hạ Lan Khâm. Nội thị vội tiến lên, rót trà cho nàng. Nàng ngẩng đầu, vẫn chưa phát ra vẻ biến đổi ở Hạ Lan Khâm. Dáng vẻ của hề thay đổi, bảy năm qua, dường như vẫn cứ vĩnh viễn như vậy.

      Nàng luôn luôn cho rằng Hạ Lan Khâm đến nhanh như vậy, thái độ vui mừng của chỉ kém chút là đắc đạo thành Tiên rồi. Quả nhiên Tông Đình sai. Hạ Lan Khâm thể là kẻ có mục đích, do đó, nàng tin , kính là sư phụ, nhưng tuyệt đối mù quáng mà theo .

      "Từ biệt nơi Giang Tả, bây giờ lại gặp Hạ Lan tiên sinh ở trường thi khoa cử." Nàng cầm ly trà lên, hơi ngừng lại chút: "Tiên sinh có khỏe ?"

      cười nhạt, trả lời: "Làm phiền Điện hạ lo lắng, ta rất tốt."

      Hai người đều đường hoàng chuyện, quan hệ quân thần vô cùng hiền hòa, mọi thứ ổn thỏa. Nữ hoàng ngồi phía sau rèm, nhắm mắt để nghe. Bà ta đột nhiên mở mắt ra, lặng lẽ tiếng động rồi bước qua cửa hông để ra ngoài. Nội thị cất cao giọng: "Bệ hạ giá lâm --"

      Lý Thuần Nhất vừa nghe liền lập tức dời qua chiếc bàn bên cạnh, quỳ xuống, làm đứa con vừa cung kính vừa bé; Hạ Lan Khâm lại khác, tuy rằng cũng khom lưng, nhưng vẻ mặt của lại hề kiêu
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 27

      Tông Đình trịnh trọng kể lại việc mình bị chó cắn như thế nào, thế nhưng chẳng có ai trong phòng tin . Bọn họ đều nín thở , ngay cả Lý Thuần Nhất cũng thu hồi ánh mắt, rốt cuộc chỉ có Nữ hoàng chịu phối hợp cùng : "Con chó mà Tông Tướng công gặp là còn hiền đó, chưa cắn đứt cổ của Tướng công đấy."

      "Hiền sao lại cắn người? ràng là con chó đó hung tợn quá mức!" Tông Đình trưng ra bộ mặt nhạt nhẽo muốn chết, câu nào cũng đầy ngụ ý, nhưng lại thèm liếc qua Lý Thuần Nhất, coi như nàng hoàn toàn tồn tại, vừa nãy vào còn chẳng thèm hành lễ với nàng.

      Lý Thuần Nhất vừa nghe liền biết tức giận. Dáng vẻ này của , chỉ sợ là hận thể cùng nàng đánh trận. Thế nhưng nàng chẳng hề phản ứng lại lời , chỉ nhấp ngụm trà, mặc kệ chê cười.

      Nàng tỏ thái độ rằng chuyện này liên quan đến mình, Tông Đình vô cùng phiền lòng, nhưng chuyện quan trọng ở phía trước, đành nhẫn nhịn và tiếp tục đề tài ban nãy: "Trước mắt, Thượng thư Tỉnh chờ Chính đường hạ chỉ, việc này liên quan đến mức thu chi của cả đại quốc, thời gian bây giờ rất gấp, xin bệ hạ mau mau quyết định."

      quả là hợp tình hợp lẽ khi thúc giục Nữ hoàng, dáng vẻ rất giống vị quan vì nước vì dân mà quan tâm chính .

      Nữ hoàng vẫn đọc bản tấu kia, thậm chí còn thèm liếc mắt cái, lời có vẻ việc lớn hóa : "Người của Trung Thư ầm ĩ thế nào trẫm cũng muốn quản. Việc này được quy định cả rồi, mức thu chi tính thế nào, sổ sách phải ghi ra sao, vừa xem hiểu ngay, dựa vào quy củ mà làm việc cũng khó à?" Giọng của bà ta có chút kiên nhẫn: "Huống hồ, trẫm bảo Thái nữ giám quốc, Trung thư Tỉnh trực tiếp bàn với Thái nữ là được rồi. Ngươi mang về --" xong, bà ta ném bản tấu xuống dưới bàn: "Chỉ cần Thái nữ đồng ý đóng dấu, lập tức hạ chỉ cho Thượng thư Tỉnh làm."

      Bà ta cứ tự nhiên mà giao quyền quyết định mức thu chi trong năm tới cho Lý Thừa Phong. thực tế, bà ta thả miếng thịt cá tươi rói này ra ngoài để đám người kia mặc sức tranh gianh. Quân - tướng phân quyền, Chính đường mới là nơi tập trung quyền lực triều thần cao nhất. Lý Thừa Phong là Thái nữ, có bản lĩnh thao túng dưới Chính đường hay , điều đó vô cùng quan trọng.

      Bản tấu còn nguyên nằm ở dưới chân, Tông Đình cúi người, nhặt lên. biết Nữ hoàng thăm dò xem Lý Thừa Phong nắm được bao nhiêu thế lực trong tay, chỉ là nếu dùng chuyện khác để thử chẳng sao, riêng chuyện này được. Vì thế, đành “trung thành” nhắc nhở: “Lũng Tây vừa trải qua đại hạn, loạn binh ở Quan Lũng mới được bình ổn, lúc này thiếu thốn đủ thứ, ai đoán trước được hậu quả xảy đến. Thổ Phồn lòng lang dạ thú, Tây Bắc kề cận cũng yên, nếu như Quan Lũng bất ổn, chỉ sợ bệ hạ khó lòng yên giấc.”

      tiến lên bước, dâng tấu lần nữa: “Độ chi Thị lang dự tính hết thảy trong bản tấu này, xin bệ hạ suy nghĩ sao cho thỏa đáng.”
      *Độ chi Thị lang: Chức quan

      Trong lời của giấu uy hiếp, quỷ mới biết loạn binh nổi lên ở Quan Lũng có nội tình gì. Vậy mà bây giờ, cứ thản nhiên lấy việc đó ra để hù dọa người ta. Trán của Nữ hoàng đột nhiên có chút tê dại, cơn đau đầu dường như lại muốn phát tác. Bà ta cảm thấy phiền chán làm sao, cúi đầu, mở tấu chương ra để xem qua Cung quân lần. Mức thu chi đúng là có hơi thiên vị, hề thỏa đáng đối với Quan Lũng vừa trải qua đại hạn.

      Thậm chí, Nữ hoàng từng có ý định phát “gọt sạch” đội quân Quan Lũng, nhưng nếu khi quân phòng thủ Tây Bắc trở nên suy yếu, Thổ Phồn thừa cơ xông vào; Cứ như vậy mà nuôi con mãnh hổ này, bà ta vừa cam lòng lại thêm lo lắng.

      Cơn đau bất thình lình ập đến, ngay cả hốc mắt cũng nhức mỏi, Nữ hoàng đưa tay lên, trầm giọng : “Trẫm biết rồi.” Quay ra sau, bà ta với Xá nhân Tông Lập: “Gọi Độ chi Thị lang tới hành cung.”

      Tông Đình cũng định cầm lại bản tấu sắp biến thành đống giấy bỏ này, lùi bước, khom mình hành lễ: “Thần cáo lui trước.”

      cứ thẳng lưng mà ra khỏi phòng yến tiệc, để cho sư đồ Hạ Lan Khâm thấy được đắc thế và kiêu ngạo của . Thế nhưng, đôi sư đồ kia vừa thấy bóng lưng khuất xa liền tự rót cho mình ly trà rồi uống, tựa như chẳng có gì xảy ra từ nãy đến giờ.

      Nhưng cuối cùng buổi yến tiệc cũng có thay đổi. Cơn đau đầu của Nữ hoàng bộc phát, bà ta thể ngồi thêm. Tông Lập ở bên cạnh liền tìm lý do đường hoàng để nhắc nhở bà ta: “Bệ hạ, Tào Ngự sử đến hành cung lúc sáng, sợ là có chuyện quan trọng, có phải triệu kiến ạ?”

      " cần bảo tới lui, để chờ .” Nữ hoàng cầm ly uống trà, bỗng nhiên đứng dậy, dịu dàng với Lý Thuần Nhất và Hạ Lan Khâm: “ cần phải tiễn, tiếp tục ăn .”

      Sư đồ hai người lập tức đứng dậy, Nữ hoàng nhanh chóng rời khỏi phòng, bước ra ngoài.

      Gió thu mãnh liệt tràn vào phòng, mang theo tiếng chuông vang trong gió, tạo nên thanh tịnh hiếm có. có tiếng đàn sáo quấy nhiễu bên tai, cơm canh lại vô cùng thịnh soạn, đó mới là yến hội vui vẻ
      [​IMG]
      Hờ Annh thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 28

      Edit: beyours07

      Hạ Lan Khâm lời hai nghĩa, vừa tướng ăn của Tông Đình trong chuyện nam nữ khó coi, còn là bộ dạng ăn trước mặt Nữ hoàng ngày hôm nay vội vàng. xong nhìn Tông Đình cái, hiển nhiên là đối phương cũng nghe hiểu được thâm ý trong lời này, nhưng bộ dạng cố gắng phát tác là buồn cười.



      Lúc này đầu con rắn bỗng nhiên chuyển hướng, hướng về phía Tông Đình, mặc dù Tông Đình bị dọa đến lui về phía sau, nhưng cũng bị kinh hãi. Đối với tấn công của cầm thú, còn có thể phản kích; nhưng đối với rắn, Tông Đình đụng chạm cũng muốn nghĩ tới, bởi vì cảm giác lạnh lẽo, ngấy ngấy vô cùng ghê tởm.



      Áp chế khó chịu trong lòng, nhanh chóng đáp lời: "Văn nhã dùng làm gì đây? Văn nhã đến cùng cũng chỉ có chết đói."



      "Đích thực là văn nhã thể làm thành cơm cơm tới ăn, nhưng mà ăn quá nhanh, lại biến thành cái đinh trong mắt đồng loại. Con người, hay súc sinh, đều là như vậy." Hạ Lan Khâm xong, con Hắc Xà thu hồi tư thế, yên lặng chui vào tay áo của . vô cùng thiện ý muốn nhắc nhở Tông Đình đừng quá làm cao, đồng thời lại có vẻ hiểu: "Nếu Tông tướng công trong chuyện công và tư đều phân biệt được nặng , vậy tốt rồi." xong chắp tay, cáo từ trước.



      ràng vẫn là thường dân áo vải, lại có lý lẽ bình phán đối với tính tình của Tướng công Trung thư, thậm chí đến cơ hội phản bác cũng cho, chỉ đánh quyền xong tự giác lui về xa xa, Tông Đình dù đồng ý cũng có chỗ phản bác.



      Tông Đình còn tức giận, trong lòng có ngọn lửa vô danh, đốt thẳng lên đầu óc, làm cho thần trí lại càng thêm loạn.



      Điều đó làm có cách nào tiếp tục chờ đợi ở trong rừng hiu quạnh thưa thớt bước chân người này, vì thế di chuyển, giống bị bóng đè vậy, cứ thế phát giác mà về phía nơi ở của Ngô Vương điện hạ.



      Thủ vệ cùng nội thị đều coi như thấy Tông Đình, vào, nhưng Lý Thuần Nhất có ở đó. quan tâm được nhiều như vậy, lập tức vào, ngã vào giường , nằm xuống, ngay cả quần áo cũng cởi mà cứ thế mơ màng ngủ.



      Lý Thuần Nhất bị Nữ hoàng gọi ứng phó với Tào Ngự hầu đến cáo trạng. Tào Ngự hầu và Lý Thuần Nhất nhân chuyện khoa cử cũng là quen biết, cũng coi như có chút giao tình, nhưng lúc này lại trở mặt, trước mặt Lý Thuần Nhất thẳng thắn sổ sách nàng chịu trách nhiệm có vấn đề.



      Cáo trạng cáo đến tận đầu người ta, là dũng khí mười phần.



      Lúc này Nữ hoàng có ở đó, rất nhiều chuyện đều có thể len lén lặng lẽ che giấu xử lý là xong. Nhưng Lý Thuần Nhất mặt đối với nghi vấn, lại trả lời: " Sổ sách Trì sở ở Hoài Nam là câu kiểm của kinh bỉ bộ, mà Giám Sát Ngự Sử Hoài Nam cũng đối chiếu rồi, Bổn Vương lại biết có chỗ nào đúng, xin mời Tào Ngự hầu ràng ."



      Tào Ngự hầu đạo: "Nếu Điện hạ như vậy, thần đành hỏi trực tiếp rồi." chuyển tới cuốn sách : "Nếu điện hạ cho rằng sổ sách Trì sở ở Hoài Nam có vấn đề, như thế phần chi xây chùa này lại là từ đâu mà có? Chẳng lẽ là từ trời rơi xuống à?"



      Lý Thuần Nhất nhanh chóng nhận lấy, cúi đầu nhìn cái, rồi gập lại, ngẩng đầu nhìn : "Tào Ngự hầu." Nàng chút chột dạ trả lời: "Bổn vương chỉ có 100 khoảnh Vĩnh Nghiệp điền, tài sản riêng cũng hề ít, chẳng lẽ Bổn Vương dùng tài sản riêng xây chùa, giờ cũng chịu quản thúc của Ngự Sử đài sao?"



      Tào Ngự hầu né tránh chút nào: "Tài sản riêng của Điện hạ tự nhiên là tự do chi dùng, nhưng quả chỉ là xây chùa thôi sao? Theo thần biết, mấy chỗ chùa kia, cũng nuôi ít 'Người nhàn rỗi' ."



      tận lực nhấn mạnh mấy chữ "Người nhàn rỗi", ý là Lý Thuần Nhất có khả năng lợi dụng danh nghĩa xây chùa mà nuôi phụ tá, có tâm gây rối. Đối chọi gay gắt, ràng là muốn ép Lý Thuần Nhất hoảng hốt giậm chân.



      "Tào Ngự hầu là người bận rộn trong chốn hồng trần, bởi vậy mà cho rằng những người tu đạo đều là những người nhàn rỗi, cũng về tình cũng có thể tha thứ." Nàng dừng chút: " Mặc dù Ngự Sử có thể nghe phong phanh việc, nhưng có chút lời vẫn là nên cẩn thận rồi hãy cho thỏa đáng, dù sao ngộ thương cũng là việc có ý nghĩa. Hôm nay nếu là Bệ hạ ở đây, có lẽ cũng với Tào Ngự hầu như vậy - -" ràng là nàng có ý định tiếp tục chuyện tiếp, chỉ với : "Chuyện Bổn vương xây chùa, chỉ sợ Bệ hạ còn ràng chi tiết hơn Tào Ngự hầu.”



      Nàng đưa quyển sổ kia cho , mãi tới khi cúi đầu nhận lấy, mới lập tức ra cửa, dặn dò nội thị ở cửa: "Mời ào Ngự hầu trở về ."



      Nàng tới cuối hành lanh, quẹo vào phía tây rồi ra, huýt tiếng, con Hắc Xà trườn về phía nàng. Nàng cúi đầu nhìn, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay nghênh đón nó, sau đó ngẩng đầu nhìn hai bên, lại thấy bóng dáng Hạ Lan Khâm.



      Con Hắc Xà kia đối với nàng biểu ra vẻ thân thiết vô cùng, chỉ thiếu muốn chui vào trong tay áo nàng. Nàng tưởng rằng Hạ Lan Khâm ở ngay gần này, định ôm nó đứng dậy, đuôi con rắn ngay lập tức quấn lấy cánh tay nàng, đầu nó lại chỉ dẫn phương hướng, giống như dẫn đường.



      Mặc dù vừa mới đến giờ ăn cơm trưa, nhưng sắc trời u, lại có vài phần cảm giác như hoàng hôn. khí lại ẩm ướt, gió cũng càng lúc càng to, hình như lại sắp đổ mưa, Lý Thuần Nhất cùng con rắn tìm, nhưng thấy tung tích Hạ Lan Khâm. Nàng dần dần rời xa hành cung đoàn Chủ Điện, tới trước tòa đạo quan Tây Tú Lĩnh.



      Lúc này có tiểu Đạo sĩ vội vàng chạy ra chào đón, cuối cùng cũng có hành tích của Hạ Lan Khâm. từ

      [​IMG]

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 29.

      Đầu vai đau đớn vì bị đánh úp bất ngờ, Lý Thuần Nhất co người lại, nhíu mày, thế nhưng vẫn cứ cắn chặt tha. Hơi thở của trở nên dồn dập, giống như con sói hung ác, hồn nhiền đến mức muốn cắn chết người ta.

      Lý Thuần Nhất đành quay lại ôm , ngừng công kích, thay vào đó là thỉnh cầu: “Nhả ra được ? Ta đau quá.”

      Vừa dứt lời, đầu vai nàng càng bị đè nặng hơn, giống như dùng hết sức lực cắn chặt vào rồi mới chịu thả lỏng hàm răng. Lý Thuần Nhất thở phào hơi, đưa tay ra phía sau đầu , cởi bỏ dây buộc tóc, lồng tay vào. Mái tóc đen dài của được nàng vuốt ve, tựa như nàng xoa dịu cơn hung hãn của , câu nào. Năm đó, nàng chỉ biết ương ngạnh cãi lại, giằng co dữ dội, nhưng bây giờ nàng hiểu được thế nào là kế hoãn binh.

      Con người luôn dần dần tiến bộ, chỉ có Tông Đình vĩnh viễn dừng lại ở nhiều năm về trước.

      Sợi dây buộc tóc yên lặng hạ xuống. Nàng nắm lấy tay , nhân lúc toàn thân Tông Đình buông lỏng, nàng lập tức trói chặt hai tay lại. Lúc ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn, đôi chân bị sợi dây quấn chặt từng vòng .

      Hành động liền mạch, lưu loát, dứt khoát, hề ngừng lại.

      Phòng ngủ trống vắng đột nhiên vang lên tiếng kêu bi thương, oan khuất “Oa--”. Lý Thuần Nhất vung tay áo, dựa theo tiếng kêu mà bước ra sau tấm bình phong, chỉ thấy con vật cưng của mình nằm trơ trọi bàn, lông chim dường như bị vặt sạch.

      Con quạ đen vừa nhìn thấy nàng liền kêu “Oa” lớn hơn hẳn. Lý Thuần Nhất sầm mặt lại, hít hơi, lửa giận nổi lên trong lòng. Nàng ôm con quạ ra ngoài, đặt nó lên giường, nổi giận đùng đùng, chất vấn cái người nằm giường, tay chân bị trói chặt kia: “Vừa hung dữ vừa tàn bạo như thế, Tướng công có lương tâm hả?”

      Ánh mắt u của Tông Đình liếc qua con quạ lông lá trơ trụi, mặt thèm lộ ra vẻ hối cải, ngược lại còn như đúng rồi: “Nó quấy nhiễu giấc ngủ của thần, cùng lắm thần mới vặt lông nó thôi mà, chẳng lẽ lại thiệt thòi cho nó sao?"

      Lý Thuần Nhất thấy cáo trạng như vậy, lập tức bỏ chút lương thiện cuối cùng. Nàng bắt lấy chiếc khăn tay rồi trèo lên giường, nhét ngay vào miệng Tông Đình. Kế đó, nàng thèm để ý khi dễ mình là kẻ bệnh hoạn, bàn tay hạ xuống thân dưới của , vạch quần ra, đè hai chân để còn khả năng phản kháng, ngón tay túm lấy lông ngắn lông dài ở chỗ đó rồi vặt mạnh, chất vấn với vẻ lưu tình, : “Có đau hả?”

      Gậy ông đập lưng ông.

      Tông Đình đau tới mức nhíu mày nhưng lại thể phát ra tiếng, chỉ biết nhịn trước màn báo thù chút lưu tình này, chịu chất vấn đau đớn: “Đổi lại là ngươi, ngươi có cảm thấy oan ức hả?”

      Con quạ đen trụi lủi, yếu ớt đậu ở bên cạnh, “oa” lên tiếng, rất biết phối hợp. Nảy ra ý nghĩ mơ hồ, Tông Đình hít sâu vào, cứ muốn sống mà lắc đầu, cố chấp, tỏ vẻ mình tuyệt đối oan ức.

      Lý Thuần Nhất vừa đè xuống, chuẩn bị vặt lông mạnh, bên ngoài phòng chợt có tiếng bước chân của thị nữ truyền đến. Thị nữ kia đưa tay gõ cửa: “Điện hạ, tới lúc dùng cơm rồi.”

      "Để ở bên ngoài .” Lý Thuần Nhất tạm thời áp chế cơn giận, ngồi lên giường, nhìn qua con quạ tội nghiệp rồi bỗng chốc quay đầu, nghiến răng nghiến lợi với Tông Đình, : "Đúng là --- đúng là cố tình gây , biết lý lẽ! Lần tới mà còn làm vậy đừng có mà trách bổn vương khách khí!”

      Nàng xong liền đứng dậy, bước tới bên cửa, mang cơm canh vào phòng, đặt lên bàn trong cơn phẫn nộ, sau đó ăn sạch hết, cuối cùng chỉ để lại ít canh gà ác.

      Cơn giận bị chìm xuống bởi ngon miệng, cảm giác mất mát lại đột nhiên quay về.

      Nàng ngồi trước bàn, đưa lưng về phía giường Tông Đình, trong lòng tràn ngập nỗi bi thương sao nuốt nổi. Nỗi lo được mất của ảnh hưởng đến nàng, khiến nàng dao động, thậm chí muốn quay đầu nhìn lại quá khứ, cho dù đó chỉ là lúc nhất thời. sợ hãi mất nàng ngày càng tăng, bây giờ còn điên cuồng đến nông nỗi này, cho nên muốn giữ chặt nàng trong tay để chứng tỏ nàng còn sống, dòng máu nóng chảy trong da thịt nàng an ủi tâm hồn trống rỗng, lạnh tựa băng tuyết nơi thâm sơn cùng cốc của .

      Lý Thuần Nhất ngồi bên bàn, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại. Nàng đưa tay thăm dò xem canh trong bình còn nóng , sau đó đứng thẳng lưng lên, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản, ngồi vào giường, kéo chiếc khăn trong miệng rồi mở bình, đút cho muỗng canh nóng ấm.

      Bầu khí yên lặng như tờ, chỉ có hơi nóng từ canh bay lên.

      Cơn thèm ăn phá giải hết toàn bộ cảm giác tan nát cõi lòng, đồng thời khiến mối quan hệ căng thẳng giữa hai người trở nên hòa hoãn hơn trước.

      Đút hết bình canh, nàng đứng dậy, xử lý vết thương cho con quạ, sau đó quay lại giường để cởi trói cho Tông Đình, nằm vào trong chăn từ phía sau rồi ôm lấy lưng .

      Đầu óc Tông Đình mờ mịt cả nhưng vẫn theo thói quen mà ôm nàng. Cơn mưa thu rơi xuống bên ngoài phòng, lặng lẽ tẩy rửa đất trời.

      - -* - -* - -* - -* - -

      Bảng niêm yết khoa cử được dán lên khá chậm, trước khi chính thức làm quan phải làm việc với những quy tắc, điều lệ thông thường để những nho sĩ mới dần dần dung nhập vào triều đình. Khoa cử long trọng như thi đỗ Tiến sĩ, nhưng việc ban thưởng yến tiệc và đánh cầu dưới trăng ắt thể thiếu.

      Nhân dịp đầu đông, Nữ hoàng vẫn còn ở hành cung, do đó mà tiệc vui sân bãi được chuyển từ hồ Khúc Giang đến
      [​IMG]
      Hờ Annh thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 30
      Ed: Jang Bò


      Hô hấp ngừng trệ, hơi thở buồn bực trong ngực thể nào thở ra được. thanh vó sắt hỗn loạn đột ngột im bặt, tiếng ngựa hí khổ sở cao vút vang dội phía chân trời, trong đám người tiếng kêu sợ hãi nối tiếp nhau vọng tới.

      Lý Thuần Nhất còn nghe cái gì, trong tầm mắt chỉ có Tông Đình nhắm mắt lại lại mở mắt ra. Ánh sáng trong mắt chợt ảm đạm, nhưng mặt hề thấy vẻ khổ sở, thậm chí còn cười với nàng, xác nhận nàng còn sống, vẻ ảm đạm trong mắt toát ra vẻ an tâm. Nàng giống như nghe thấy tiếng thở dài cái, hơi thở dài này chứa tất cả lo lắng, rốt cuộc lúc này có thể buông xuống.

      Nàng định chuyện, nhưng há miệng lại thể phát ra tiếng, bởi vì thiếu dưỡng khí mà hôn mê nên đầu đau nhức vô cùng, cánh tay bị đè thể nào nâng lên nổi. Nàng cảm thấy đầu vai trầm xuống, đôi tay ôm nàng chặt kia cũng chợt buông lỏng, bỗng có tiếng bước chân lộn xộn tiến tới gần, rốt cuộc cũng có người nhấc Tông Đình nằm đè người nàng , bên tai liền nghe thấy giọng của Hạ Lan Khâm: " có chuyện gì, người cần sợ."

      cúi người tra xét thương thế của nàng, tiếng nghị luận hỗn loạn lãng đãng ở trung. Có người vội vã chạy tới, cố định cánh tay của nàng, sau đó nhấc nàng lên cáng. Lý Thuần Nhất mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, ánh mắt liếc qua thấy có người cũng khiêng Tông Đình lên, vội vội vàng vàng tới bên kia.

      Bên sân ánh lửa vẫn bừng cháy, tiếng trống lại dừng nghỉ, gió đêm khiến ngọn lửa càng bốc lên hừng hực, trăng sáng lặng yên tiếng động vào sau mây, khoảng cách giữa hai người lại càng lúc càng xa. Cảm giác vô lực quen thuộc khóa chặt lấy Lý Thuần Nhất, nàng biết Tông Đình có mất ý thức hay , cũng xác định được thương thế của , thậm chí ngay cả việc hỏi nàng cũng có sức. Lồng ngực giống như bị nghiền nát, đến cả việc hô hấp cũng trở nên đau đớn, mùi máu tanh cuộn lên, làm cho điểm ý thức duy nhất còn sót lại cũng vỡ vụn.

      trận đấu bóng, lúc mở đầu sôi sục, nhưng khi kết thúc lại vô cùng hỗn loạn. Đa số người đều biết phải làm sao, chỉ phần vội vàng xử lý chuyện xảy ra, mà nữ hoàng lại ngồi yên bất động, sắc mặt kém đến cực điểm. Nàng nhìn thấy cực kỳ ràng, lúc Lý Thuần Nhất sắp rơi xuống ngựa, Tông Đình gần như là bất chấp tất cả vọt tới, ôm chặt lấy nàng, vì nàng ngăn cản gót sắt vô tình kia.

      Thấy được màn này, sắc mặt của nữ hoàng cơ hồ thay đổi trong nháy mắt. Tình nam nữ là chuyện, nguyện chết vì đối phương lại là chuyện khác. Trong ý thức đặt đối phương ở vị trí còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình, còn là là tình u mê thời kỳ thiếu niên rồi.

      Quan hệ giữa bọn họ, càng vững chắc hơn so với dự liệu của nàng, khăng khít, thậm chí lộ ra cả cố chấp đến tuyệt vọng.

      cơ hồ là dùng bản năng để cứu Lý Thuần Nhất.

      Nữ hoàng ngồi nguyên tại chỗ, cách đó là hàng vận động viên quỳ. Bọn họ mới ra từ trận đấu bóng, trán thậm chí vẫn còn đổ mồ hôi, nhưng lúc này sống lưng mọi người lại lạnh ngắt, họ sợ nữ hoàng giận dữ.

      Nữ hoàng chính xác là lửa giận bộc phát, những người này lại dám tính toán bên đầu nàng, to gan lớn mật! Nhưng trừng trị như thế nào? Làm sao để điều tra? Chẳng lẽ phế truất hết đám vận động viên thi đấu tối hôm nay sao? Đấu bóng dưới trăng là tục lệ thành truyền thống, nguy hiểm và kích thích cùng tồn tại, mọi người đều hiểu , huống chi sân bóng phân biệt quân thần, Thân Vương ra sân càng cần kiêng dè, như vậy toàn bộ chuyện xảy ra đều có thể đổ cho ngoài ý muốn, muốn truy cứu cũng có cách nào.

      Mọi người nín thở , ánh lửa chiếu lên mặt nữ hoàng tạo thành hình ảnh nghiêm trang. Nàng yên lặng đến đáng sợ, trong con ngươi chút gợn sóng, làm cho mọi người thể nhìn suy nghĩ của nàng.

      Đám quần thần ngồi phía sau nàng lúc này ai dám mở miệng, lúc trước vẫn khuyến khích Lý Thuần Nhất vào sân đánh bóng là cái vị Nam nha Tướng quân kia cũng lên tiếng, đều là yên lặng theo dõi biến hóa.

      Chợt có vận động viên bước lên phía trước, sau đó quỳ xuống, dập đầu xuống nền đất nguội lạnh phát ra những tiếng bộp bộp vang dội, ngay cả giọng cũng run lên: "Thần đáng chết, xin bệ hạ giáng tội."

      Đúng lúc này Kỷ ngự y vội vàng chạy tới , lặng lẽ thưa với nữ hoàng: "Điện hạ tay gãy rồi, phổi ước chừng là có chút bầm tím, rất cần tĩnh dưỡng. Tông tướng công nghiêm trọng hơn chút, gảy xương, nhất thời sợ rằng thể tỉnh lại, đều phải xem tạo hóa."

      "Nhất định phải cứu được." Nữ hoàng nhắm mắt lại sau đó mở ra, lạnh lẽo ra lệnh. Thành , từ trong tâm tư riêng nàng rất muốn nhìn Tông Đình cứ thế mà chết , nhưng nàng cũng biết năm đó sau khi Hoàn Tú Ly qua đời Quan Lũng xảy ra trận náo loạn, có thể tưởng tượng lỡ như Tông Đình chết , Quan Lũng có phản ứng như thế nào.

      tại nàng muốn yên ổn, nên xảy ra rắc rối.

      Kỷ ngự y vẻ mặt nặng nề, nhưng vẫn tiếp nhận cái lệnh chết tiệt này, khom người đáp lời "Vâng" , sau đó liền xoay người cáo lui, bước chân vội vàng dần dần từ từ biến mất hẳn trong bóng đêm.

      Sau khi , nữ hoàng lại tiếp tục đối mặt với vấn đề trước mắt. Tên vận động viên này dập đầu ngừng, cái trán dập đến chảy máu, nhưng nữ hoàng vẫn hề động đậy, chỉ
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :