1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Cung đình] Cầu nữ - Triệu Hi Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 21. Hoàn Tú Tú

      Hoàn Tú Tú đến Trường An vào đêm mưa bay khắp trời, mạo hiểm vượt qua mưa gió vần vũ để qua cửa thành, vừa gian khổ lại nghèo túng. Nàng tám tuổi, có người quen cùng, lẻ loi mình. Theo luật định, lúc trước, Hoàn gia ở Quan Lũng từng cùng Tiên đế tranh đoạt thiên hạ mà dẫn tới bị nghi kỵ lẫn theo dõi, tiểu nương có thân phận tôn quý này liền được đưa tới Trường An lánh nạn.

      Mưa gió bão bùng phủ lấy đứa bé yếu ớt, chỉ có người họ hàng xa Tông gia đưa cho nàng chiếc dù. Nàng thở phào cái, tạm thời bị mưa gió quấy nhiễu nữa.

      Lòng người ở Tông gia hoàn toàn như vẻ ngoài mặt. Bổn gia tiếp nhận nàng, nhưng sau lưng lại phê bình kín đáo, sợ bị liên lụy tới. Ngày đó, Hoàn Tú Tú đến đại trạch, người ra nghênh đón nàng chỉ có con trai trưởng của bổn gia – Tông Như Châu.

      Trời gần về sáng, mặt thiếu niên áo trắng tràn đầy vẻ ủ rũ, chán chường, chỉ vì theo lệnh của trưởng bối mới phải ra ngoài tiếp khách. Hoàn Tú Tú ướt nước mưa, cả người chật vật, khuôn mặt trẻ con ngửa lên để nhìn , người hầu bên cạnh liền giọng nhắc nhở nàng: “Tam nương, đây là biểu cữu.”

      Nàng theo quy củ mà gọi hai tiếng biểu cữu, nhưng biểu cữu họ xa kia lại phải thiếu niên nhẫn nại. trả lời qua loa, sau đó cầm cái khăn mặt bỏ lên đầu nàng, ý bảo nàng mau lau khô mái tóc, hai lời liền bỏ lại nàng ở đó rồi vào nhà.

      Hoàn Tú Tú là người thông tuệ, lại trưởng thành sớm. Mặc dù thế lực đơn bạc, nhưng nàng rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Sau khi nghỉ ngơi ở Tông gia mấy ngày, nàng rất nhiều việc. Mẹ ruột của Tông Như Châu mất sớm, a gia của lấy thêm thê tử, chỉ có hai thị thiếp, thứ tử lại mất sớm, cũng nhớ huynh đệ thăm nom.
      *A gia: Phụ thân

      lớn lên trong đơn, tính tình vừa cổ quái lại tập trung, vẻ mặt chỉ có biểu cảm. A gia lại đối với cực kỳ nghiêm khắc, đóng cửa ở nhà đọc sách, ngay cả Thái Học cũng , càng cần phải đến việc lui tới cùng các huynh đệ khác trong dòng họ hay giao du với người ngoài.

      ở nhà cũng chuyện với Hoàn Tú Tú, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt lúc ăn cơm, nước giếng phạm nước sông. mồ côi, ăn nhờ ở đậu thấy "trưởng bối" mất hứng như vậy, bất luận làm gì cũng co rụt tay chân, ăn cơm cũng dè dặt cẩn trọng, tất nhiên càng dám chủ động bắt chuyện với “trưởng bối”.

      Ngày tháng trôi qua đủ để dòng sông đóng băng, nhìn mãi vẫn thấy có gì bắt đầu.

      Khi đó, Hoàn Tú Tú rất thích bước ra ngoài phòng ngắm trăng vào đêm hôm khuya khoắt. A gia của nàng từng , khắp thiên hạ này, trăng chỉ có , cách ngàn vạn núi sông, cho dù ở Quan Lũng hay Trường An, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể cùng nhau thưởng thức vầng trăng sáng rỡ.

      Nỗi nhớ quê nhà ngày thêm sâu đậm, nhưng nàng lại biết được chút tin tức nào. Hoàn Tú Tú giống như con chim sẻ bị giam trong chiếc lồng Trường An, thể bay , nàng cũng cảm thấy phương xa ấm lạnh. Lúc này, có người thiếu niên đột nhiên leo tường tiến vào, cả người say khướt ướt nhẹp, biết là uống rượu ở đâu, cũng chẳng là vừa bò ra từ kênh mương vào.

      Thiếu niên ấy chính là Tông Như Châu.

      Hoàn Tú Tú bị dáng vẻ của dọa sợ. Nàng định kêu người tới giúp, nhưng thấy khác thường như vậy, ước chừng là muốn để ai biết, bằng chẳng leo tường vào. Tiểu nương thông minh chợt cảm thấy luống cuống tay chân, vội tìm đèn lồng và khăn, lau mặt cho Tông Như Châu nằm đo đất.
      Nàng vừa chăm chú vừa cẩn thận. Tông Như Châu bỗng nhiên ngước mắt, nở nụ cười, cho dù dáng vẻ chật vật nhưng nét cười ấy lại rạng rỡ đẹp đẽ làm sao, mơ hồ còn có nỗi đơn lẫn khổ sở ra lời.

      Hoàn Tú Tú sửng sốt. Tông Như Châu bỗng nhiên đưa tay, lướt qua hàng mi của nàng. Nàng giật nảy mình, làm rơi đèn lồng trong tay xuống đất. Ngọn đèn bị lệnh mà cháy bùng lên, nàng kinh ngạc, muốn kêu lên, Tông Như Châu lại làm như thấy, : “Lông mi dài, cho ta sợi .”

      Sau đó, lại cười rộ lên, đưa tay ngắt sợi lông mi dày của nàng, nhưng rồi đột ngột vui vẻ, đứng dậy bước . Đứa như nàng bất tri bất giác đè mí mắt của mình lại, tựa hồ cảm thấy đau. Lấy lại tinh thần, nhìn ngọn lửa hừng hực trước mặt, đèn lồng bằng giấy bị cháy sạch còn mống.

      Sau này, tặng cho nàng quyển chữ mẫu, coi như tạ lễ vì nàng chăm sóc . Về sau, lại ra vẻ đốc thúc việc học của nàng, dùng quyền uy của “trưởng bối” với nàng.

      Trong đình viện, bốn mùa xuân hạ thu đông thay đổi liên tục, thời gian khiến con người ta về phía trước. Đứa bé năm đó lớn thành thiếu nữ, mà thiếu niên áo trắng cũng gánh vác trọng trách nặng nề, vào triều làm quan. Mãi cho đến khi ấy, ngày xuân cùng ngồi xuống uống ly trà hoa đào, ngày hè hái quả mơ ngâm rượu trong mấy hôm nghỉ lễ, ngày thu ngẫu nhiên ra ngoài để lễ Phật, đứng ở đỉnh núi để nhìn tầng tầng lớp lớp rừng cây ngập tràn sắc đỏ sắc vàng, ngày đông lại đến sông Khúc ngắm tuyết, thế nhưng trong lúc đó, giữa hai đó lại có rất nhiều thứ chen ngang, khó có thể vượt qua.

      Tông Như Châu sớm đến tuổi kết hôn, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào , thậm chí Tông gia còn vì mà xem xét vài người thích hợp để làm thê tử, nhưng lại từ chối hết thảy, quay đầu, bình thản với A gia: “Chờ Tú Tú lớn thêm chút, con lấy nàng.”

      nhẫn nại của cũng thập phần chắc chắn. Bởi vì Nữ hoàng muốn củng cố quyền lực, đành phải mượn thế lực Quan Lũng. Quan Lũng ngày lớn mạnh, tình thế của Hoàn gia lập tức có biến chuyển. Ngày xưa họ bước băng mong, giờ đây họ tràn trề sức mạnh đứng dậy.

      Tính theo sức mạnh, uy thế và danh vọng của Tông gia dần suy thoái theo mấy năm
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 22.
      Ed: Jang Bò


      Phê duyệt chấm bài thi được tiến hành đến hồi cuối, Lý Thuần Nhất gọi thứ bộc vào: " tới Trung Thư tỉnh mời Tông tướng công." Thứ bộc tuân lệnh ra cửa, tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang.

      lát sau, Tằng Chiêm ở đối diện : "Trung Thư Tỉnh nhiều chuyện lại bận rộn, gần cuối năm càng thêm bận rảnh lo cái khác, Tông tướng công có thời gian tới, cũng là hợp tình hợp lý."

      Quả nhiên, vừa dứt lời, nô bộc liền thở hồng hộc chạy tới, đứng đó truyền đạt lại lời cho Lý Thuần Nhất: "Tướng công Trung Thư vụ bận rộn, xin Điện hạ tự mình định đoạt."

      "Ngươi chuyển lời cho , mọi chuyện đều có quy củ, cứ làm theo có chuyện gì rồi, có lí do gì để thoái thác cả, cho dù bận tới mức có thời gian để ngủ cũng phải tới đây, Bổn vương ở chỗ này chờ ." Vẻ mặt và lời của nàng đều rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy đoán —— lúc trước bộ dạng nhất định phải phế truất Hạ Lan Khâm, nhưng đến cuối cùng danh sách đưa ra ngay trước mắt, lại đột nhiên muốn nhúng tay, là khác thường.

      Nhớ lại phản ứng lúc trước của , Lý Thuần Nhất có mấy phần lo lắng. ngày giỗ của cha mẹ Tông Đình sắp tới, chẳng lẽ đây chính là nguyên do?

      Nàng đứng dậy nghĩ ngợi, sau đó bỏ cuốn sách vào chậu than nằm ở phía tây cái rương, với thứ bộc : "Lấy xe ngựa mang toàn bộ bài thi đến Trung Thư Tỉnh." Thứ bộc nghe thế lại chạy ra cửa, Tằng Chiêm vừa nhìn biết đây chính là muốn xử lý tốt những bài thi có thể trước, còn sót lại chỉ cần đợi Tông Đình duyệt nữa là hoàn tất, vậy là xong chuyện.

      Tằng Chiên biết mình còn việc gì, liền chắp tay cái, xin cáo từ về phía Đông cung phục mệnh. Toàn bộ sổ sách cùng bài thi được bỏ vào rương khiêng , đám quan Ngự sử cùng người hầu bắt đầu tiến hành phân loại các cuốn sách.

      Lý Thuần Nhất vẫn ngồi ở Thượng Thư tỉnh chấm bài thi, chờ Tông Đình đến. Nàng xoay người cầm kìm nhấc chậu than lên bên ngoài chợt vang lên tiếng vệ binh thi lễ và thông báo, nàng ngẩng đầu lập tức trông thấy Tông Đình vào.

      Tông Đình cũng chào hỏi với nàng, trực tiếp ngồi xuống cầm mấy bài thi còn sót lại bàn, gió êm sóng lặng nhưng mặt cất giấu mệt mỏi, cũng có mấy phần cảm xúc thành lời. đối với Lý Thuần Nhất hoàn toàn chỉ có lạnh nhạt, trong lạnh nhạt hình như còn giấu mấy phần trốn tránh, Lý Thuần Nhất nhận thấy khác thường, liền chuyển chỗ ngồi, tránh tầm mắt của .

      Tông Đình chia nhóm thứ bậc, Lý Thuần Nhất lấy ra Huyễn Diễn Phương, quạ đen đậu xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, chút tiếng thở cũng có. Ngay lúc đó có người của trù phòng lục đục vào đưa đồ ăn, hai người cũng ra ngoài mấy lần, nhưng cũng mỗi người góc riêng, cơ bản hề trao đổi với nhau.

      Đêm xuống, bởi vì nhịn quá lâu, Lý Thuần Nhất buồn ngủ chịu được, liền gục xuống bàn chợp mắt lát, nhưng lại ngủ thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau. Tông Đình phê duyệt xog bài thi cuối cùng ném vào trong rương, giơ tay lên vỗ vỗ mặt bàn, Lý Thuần Nhất vừa nghe liền thanh tỉnh, đầu đau muốn nứt ngẩng mặt lên nhìn : "Tướng công phê xong rồi sao?"

      Tông Đình đứng đối diện vẻ mặt lạnh nhạt, công tư phân minh hỏi: "Điện hạ khi dễ thần biết đếm sao?" Ánh mắt rét lạnh chất vấn: "Còn thiếu bảy mươi ba cuốn bay nơi nào?"

      "Bảy mươi ba cuốn kia được phê, đưa cho Lại bộ, lúc này thứ bậc sợ rằng sớm sao chép xong."

      "Phê duyệt xong?" Tông Đình hỏi ngược lại: "Thần trước khi đến đây chưa từng xem qua những nhóm thứ bậc này, bảy mươi ba cuốn kia thần có từng ký tên sao?"

      Lý Thuần Nhất ngồi ngay ngắn, mở miệng hươu vượn: "Tướng công quá mệt nhọc cho nên quên, bảy mươi ba cuốn kia được phê duyệt, tin tướng công có thể cho mời Tào Thị Ngự tới kiểm tra, đó phải là chữ của Tướng công còn có thể là chữ của ai đây?"

      Quái lạ, hoàn toàn là bịa đặt, chắc chắn nàng đường bố trí.

      Nhất định phải là đích thân phê duyệt tất cả bài thi, kết quả chấm mới được tính là danh chánh ngôn thuận. Mà trước đó khi đưa bẩy mươi ba bài thi kia , cũng là nàng nỗ lực bảo vệ , trong đó tự nhiên cũng bao gồm cả bài thi của Hạ Lan Khâm, mà chữ ký là do nàng tự ngụy tạo.

      Nàng chợt nhoài người về trước, đến gần Tông Đình giọng : "Chữ của Tướng công Bổn vương cũng có quên, thậm chí so với trước kia còn tinh tiến hơn, nếu Tào Thị Ngự chịu đem bảy mưới ba bài thi kia cho Tướng công xem qua, Tướng công có thể so chữ viết chút, nhìn thử xem có mấy phần giống."

      Nàng biết Tông Đình rất để ý tới việc nàng thay đổi chữ ký trong bài thi của Hạ Lan Khâm, cũng là trong lúc mấu chốt này cho biết"Chữ của ngươi ta chưa bao giờ quên" ; lại Tào Thị Ngự có chịu cho hay , là tìm tòi thế lực của Tông Đình ở Ngự Sử đài.

      Dứt lời nàng lập tức đứng dậy, gọi Kim Ngô Vệ: "Niêm phong rương có chứa các bài thi còn lại đưa tới Lại bộ." Nàng hạ tay áo xuống cầm lấy tay Tông Đình, giọng : "Tướng công mệt mỏi, nên nghỉ ngơi." Cơ hồ giọng điệu ra lệnh, nhưng cũng có mấy phần lòng thương tiếc, vào lúc Kim Ngô Vệ sắp mang cái rương cuối cùng ra cửa, nàng chợt buông tay, chỉ câu: "Ta cũng tới Lại bộ." Liền bỏ lại Tông Đình rời .

      Nàng giống như
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 23

      Edit: beyours07

      Cố cung địa thế trũng, thời tiết phải mưa dầm cũng vô cùng ẩm ướt. Khi gặp mưa lớn, toàn thành nước đều như ngập trong nước. Bởi vì quá ẩm ướt khó chịu, cho nên Nữ hoàng mấy năm nay cũng càng ngày càng chán ghét cố cung.



      Chán ghét này là từ khi nào bắt đầu?



      Đoán chừng là bắt đầu từ đêm nào đó, thường xuyên có những giấc mộng nội dung tương tự, giống như ác ma trong thâm cung , vướng mắc ngừng. Nhóm cung nhân hay ở trong tường cung cao vút này, ít có người nào được ngon giấc, trong lòng có tham dục, có ác độc hoặc có e ngại, có ảo não, lại sao có thể ngủ ngon? Vì thế đem toàn bộ lỗi đổ cho thời tiết ẩm ướt khi lên triều minh mẫn, để cho người tìm khu đất khác xây tòa cung thành mới, giống như về sau này là có thể kê gối cao ngủ say, cần lại âu sầu.



      Bị chụp cái mũ như vậy, trắng ra chính là muốn trốn tránh mà thôi.



      Lý Thuần Nhất vừa đứng ở ngoài điện, ở giữa đất trời sáng chói mắt, gió vờn quanh cổ, khi nàng định men theo bậc thang xuống, có nội thị đưa tin: "Nguyên Đô Đốc tới!" Nhìn qua, thấy bóng dáng cao lớn mơ hồ tới, mặc dù nhìn mặt, nhưng Lý Thuần Nhất biết, đó là Nguyên Tín - trượng phu của Thái nữ Lý Thừa Phong.



      Nguyên Tín hồi triều là theo lệ thường hồi báo, đồng thời cũng là để "Bồi dưỡng cảm tình" cùng Thái nữ Lý Thừa Phong. Lý Thuần Nhất dường như chưa từng thấy , trong ấn tượng chỉ nhớ khí mười phần, ăn có ý tứ, xem ra là nhân vật dễ trêu chọc.



      Nàng dừng lại, lại càng định cùng chào hỏi, chỉ cúi đầu ra vẻ thấy vội vàng xuống bậc thang.



      Tốn bao lâu thời gian khoa cử cuối cùng cũng chấm dứt, nàng cũng phải về nhà rửa mặt ngủ, ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Tống trân đến đưa cơm, lúc này mới nhớ tới Tông Đình bệnh.



      Đứng lập trường của nàng, là cũng thích hợp tới cửa an ủi, vì thế im lặng cơm nước xong, ngẩng đầu nghiêm trang với Tống Trân: "Mang đưa cho tướng công lá bùa , có khả năng bảo vệ thân thể khoẻ mạnh." xong ta lấy phù lục ở án ra, đứng dậy dặn dò: "Hôm nay ta muốn hành cung Ly Sơn, sau giờ ngọ , mau chóng chuẩn bị hành trang cho tốt."



      "Vâng." Tống Trân cúi người vội vàng nhặt phù lục vàng óng kia lên, bọc vào trong tay áo nhanh chóng ra cửa.



      - -* - -* - -* - -* - -



      Thời gian tới trưa ngắn ngủi , hơn nữa Lý Thuần Nhất tới chờ ở bên ngoài thành trước giờ ăn cơm trưa, rồi lại cùng xe ngựa trong cung về hướng thành Chiêu Ứng .



      Mặt trời lên cao, bên ngoài sát vách Đông cung chỉ có chiếc xe ngựa của Lý Thuần Nhất . Nàng vén mành lên nhắm mắt phơi nắng thu, tới khi sắp ngủ, chợt bị tiếng xe ngựa lộc cộc đánh thức. Nàng vừa ló ra thấy, là đám vệ binh Nam đều ra, ngay sau đó nhìn thấy Nguyên Tín và Lý Thừa Phong cùng đến.



      Lý Thừa Phong hiển nhiên là tới cung tiễn thánh giá, điều này có nghĩa là Nữ hoàng cũng nhanh tới rồi, Lý Thuần Nhất nhanh chóng xuống xe. Nhưng khi nàng vừa mới xuống xe, bị Lý Thừa Phong cầm lấy cánh tay, Lý Thừa Phong nghiêng đầu nhìn nàng, cười : "Bệ hạ còn chưa tới, hà tất sốt ruột như vậy." xong nàng ta vẻ mặt ôn hoà vỗ vỗ vai nàng: "Có nếp nhăn."



      Từ sau chuyện Tự Ân xá nhân, Lý Thừa Phong thu liễm rất nhiều, công kích của Ngự Sử đài đối với nàng ta cũng ít ràng. Thời gian này Lý Thuần Nhất bận rộn vì chuyện khoa cử, nàng ta lại ru rú ở Đông cung bảo dưỡng thân thể, có vẻ hề tranh đoạt, qua những ngày vô cùng thanh thản.



      Nguyên Tín đứng ở xa, chỉ ngẫu nhiên hướng về bên này liếc mắt cái. Do là quanh năm ở riêng, thái độ của Lý Thừa Phong với người trượng phu này từ trước đến nay vẫn ôn hoà, đối với nàng ta mà , cuộc hôn nhân này cũng chỉ là liên minh chính trị thôi. Cho dù Nguyên Tín có uy phong lẫm liệt hơn nữa, nàng ta cũng dành quá nhiều tư tâm người , quan hệ minh hữu là nên quá đắm chìm, chuyện cảm tình càng phải biết tiết chế, đây là cách nàng ta đối nhân xử thế.



      Nàng ta đứng rất gần Lý Thuần Nhất, tay vẫn cầm tay đối phương, lại nhìn thẳng phía trước hỏi như có việc gì: "Nghe Bệ hạ định đoạt, ban cho Hạ Lan Khâm chức vụ trước nay chưa từng có người được, biết là muốn nâng đến vị trí gì?"



      Nàng ta cố ý tiết lộ kết quả cuối cùng cho Lý Thuần Nhất, Lý Thuần Nhất tâm tình bình tĩnh nghe, giống như người gỗ hề có chút cảm xúc bất ngờ hay vui sướng nào.



      Nàng ta thấy Lý Thuần Nhất hoàn toàn có chút phản ứng, nghiêng đầu nhìn nàng, đề nghị : "Đưa Hạ Lan Khâm cho ngươi, sao?"



      Nàng ta vừa dứt lời, bên trong cửa cung vang lên tiếng nội thị truyền báo. Xe hạ xuống, Nữ hoàng và Hoàng phu tới, mọi người đồng thời quỳ xuống hành lễ, nhưng Lý Thừa Phong lại vội vàng quỳ, nàng ta nắm lấy cánh tay Lý Thuần Nhất chút hoang mang rồi tiếp: "Vài vị lúc trước kia nếu ngươi cũng vừa mắt, vậy người thầy này từng sớm chiều ở chung sao? Đỗ đầu khoa cử và con Thiên gia, quả là tuyệt phối, mà còn có thể trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng, ngươi phải ?"



      Lý Thuần Nhất đơn giản trả lời tiếng "Đúng” . Lý Thừa Phong lại vẫn chịu buông tay, giọng của nàng
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 24
      Edit & Beta: Lạc Thần


      Lý Thuần Nhất cong người lên nắm chặt áo choàng của , đôi mắt đóng chặt lại bỗng nhiên mở ra. Màn lụa thêu văn đầu chiếm cứ bất động, ý thức cũng ngừng trệ, thoáng chốc ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng nghe thấy, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc.

      Tiếng thở dốc này dường như rất xưa, tiếng mưa rơi tí tách ùn ùn kéo đến rơi xuống, giống như là muốn bao trùm nơi bé này, nụ hôn chứa đầy vị chát và lo âu. đêm bảy năm về trước, cuộc sống của hãm sâu vào khốn cảnh, nàng biết phải làm như thế nào mới có thể kéo từ trong vực sâu trở lại, chẳng qua là muốn vì vậy mà chết, muốn mượn độ ấm và sức sống của , để làm cho tim của nhảy lên lần nữa.

      Nụ hôn lộn xộn có bất kỳ kỹ thuật gì, làm thiêu cháy mãnh liệt tiếng mưa rơi ngoài phòng, đốt cháy toàn bộ trái tim chân thành làm cho đối phương được ấm áp. có khôi giáp thân thể thương tích khắp người, thiếu nữ lần đầu tiếp nhận trúc trắc lại được ăn cả ngã về , mấy thoải mái, chỉ có đau đớn. Nàng chờ bình tĩnh, chờ ngủ, lúc rạng sáng lặng lẽ ra cửa tính toán trở về phủ, lại bị Kim Ngô Vệ chặn lại đường .

      Mấy người Kim Ngô Vệ đó mặc y phục màu đỏ... cao lớn giống như là từ trời giáng xuống, hung thần ác sát đứng ở trước mặt nàng: "Mạt tướng phụng lệnh của bệ hạ, mời người hồi cung."

      Khi đó nàng học ở Quốc Tử Giám, hàng năm ở bên ngoài cung. Sống lâu ở bên ngoài cung, gần như quên mình là người từ trong cung ra ngoài. Nữ hoàng lâu gặp nàng, để mặc cho nàng ở bên ngoài tự sinh tự diệt, thế nhưng ở đêm này bất ngờ kịp phòng ngự sai người mang nàng về cung.

      Mưa càng ngày càng lớn, gió cũng ngày càng lạnh. Vó sắt đạp phải giọt nước bắn tung toé, cung điện nguy nga ngày càng gần, tiếng sấm mùa thu vang lên, đèn cung đình run run, tia chớp chiếu sáng con đường, nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất.

      Thay vì là mời, bằng là cứng rắn bắt trở lại. Mấy người này cậy mình có sức mạnh mang nàng tới trước mặt nội thị quái gở, nàng đứng bấp bênh dưới hành lang lo lắng bất động, hai nội thị đồng loạt nắm hai vai của nàng, lại dẫn nàng tới trước ngự án.

      Bóng người lắc lư, tất cả nội thị đều tản , tựa như ảo mộng.

      Ngân thán* lặng lẽ đốt, chút khói cũng có. Trong điện ấm áp như mùa xuân, sau án là mẫu thân nàng lâu gặp. Nàng chưa từng có thể giống như tiểu nhi nữ bình thường kêu người sau án này tiếng "A nương" hoặc là "Gia gia", ngay cả cơ hội thân cận để gọi cũng cho, càng cần phải những cái khác.

      * Ngân thán: than đá bạc

      Nữ hoàng dựa vào án nhắm mắt giả vờ ngủ say, đối với việc nàng đến có chút phản ứng nào, nhưng dường như trong khí lại chứa đựng tức giận hết sức căng thẳng. Từ trước đến nay nàng rất sợ bà ấy, bởi vì đám cung nhân cũng lặng lẽ tâm của bà sâu tựa như biển nóng giận khó lường, nàng chưa bao giờ thân cận với bà, vì vậy sợ hãi liền bộc phát sâu hơn. Qua thời gian rất lâu, hai đầu gối của nàng cũng tê rần, ngoài điện chợt có người đạp mưa vội vã chạy tới.

      Người nọ bưng khay sơn vào điện, rốt cuộc nữ hoàng cũng như mãnh thú ngủ đông mở mắt ra, nhìn về phía nàng lạnh nhạt : " cần ở lại trong kinh nữa, Giang Tả ." Đế Vương nước thuận miệng tuyên cáo vận mạng của nàng: "Tối nay liền ." Tiếng trầm của nữ hoàng rơi xuống, chén thuốc đầy liền đặt tới trước mặt nàng.

      Nội thị khom lưng để thuốc xuống, thậm chí thay nàng mở cái chén ra, hơi nóng lượn lờ, tràn đầy đắng chát.

      Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía nữ hoàng, ánh mắt nữ hoàng lại lạnh như giọt sương mùa thu: "Ngươi thể có thai, càng thể sinh hạ hài tử của Tông gia, uống nó xong rồi lên đường ." Nàng sững sờ tại chỗ, ngay sau đó nữ hoàng liếc mắt với nội thị cái, nội thị liền tiến lên nâng chén thuốc lên chuốc cho nàng uống. Bọn họ rót thuốc quả thực đạt đến mức lô hỏa thuần thanh*, nàng tránh thể tránh, toàn bộ nước thuốc nồng nặc đều rót vào trong dạ dày của nàng, nhiệt độ nóng đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau, nhưng tay chân nàng lại lạnh như băng.

      * Lô hỏa thuần thanh: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là thành công,ví với thành thục của học vấn, kĩ thuật..

      Lạnh lẽo từ tứ chi bách hài chui lên, toàn thân nàng dường như cũng phát run, nội thị tiến lên mang nàng ra khỏi cửa, chỉ trùm lên người nàng cái áo choàng, liền nhét nàng vào bên trong xa giá, cái gì cũng với nàng, càng cho nàng thu xếp hành trang và cáo biệt với bất kỳ người nào, chỉ trong nháy mắt, xa giá đó liền quay đầu chạy khỏi thành Trường An.

      Cửa thành, cửa phường đường rộng mở.

      Nàng cũng biết ban đêm thành Trường An lại có thể thông suốt như vậy, qua Đồng Quan tới phía tây là ra khỏi Trường An, quay đầu lại hoàn toàn ra khỏi thành. Bui rậm um tùm bị mưa đánh ngã rạp xuống thành mảnh ẩm ướt rầu rĩ, cánh chim mùa thu cũng ẩm ướt, nhưng vẫn đường về phía nam.

      Ở Dịch Đình chịu hết lạnh nhạt và khống chế của trưởng tỷ, chịu đến chừng mười tuổi rời cung vào Quốc Tử Giám, cho là rốt cuộc giống như chim tước thoát ra khỏi lồng có thể tự do tự tại tha hồ mà sống. Vậy mà nữ hoàng lại vẫn nắm trong tay nhất cử nhất động của nàng, nàng khi nào qua rừng đào, khi nào trèo lên lầu các bỏ hoang, từng chuyện với người nào, lại từng chơi với ai —— nữ hoàng đều như lòng bàn tay.

      Thậm chí nàng chân trước trải qua chuyện ngây ngô. Chuyện, theo sát là chén canh tránh thai rót vào trong dạ dày lạnh như băng của nàng.

      Nếu tự tại chẳng qua là bí mật giám sát và điều khiển ở dưới biểu giả dối, trong đêm, hết thảy đều bị đánh trở về nguyên hình. Nàng vẫn ngủ ở trong lồng, Giang Tả bất quá cũng chỉ là thay đổi địa phương. Nàng có cách nào chống đối lại việc bị khống chế, sợ hãi dám câu nào, chỉ có thể dằn sợ hãi xuống đáy lòng, chặt đứt hết thảy liên lạc.

      Nàng tự tay gieo xuống cây xương bồ tiền tài vẫn đợi ở trong Quốc Tử Giám, nước mưa giội xuống xuyên qua nó; huyễn phương trong hộp gỗ vuông thành khối ngổn ngang, còn
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 25

      Editor: Thư

      Sáng sớm vừa thức dậy thân thể hơi chậm chạp, nhưng nhiệt độ cùng dáng dấp thong dong cũng thoải mái đến nên lời. Sáng sớm cuối thu lạnh lẽo, trong chăn ấm áp làm người ta quyến luyến, cũng khiến người ta có cảm giác an toàn. Tay Lý Thuần Nhất mặt dưới áo ngủ bằng gấm, đầu ngón tay dò vào ống tay áo đối phương, tham luyến vuốt ve.

      Bỏ ngoại bào của , cách lớp đơn y, nhiệt độ càng có vẻ chân . Những nụ hôn vô cùng quen thuộc, biết lấy lòng đối phương như thế nào, hòa vào nhau như thế nào, mấy năm dài mới lại nghênh đón ái tình mặc dù vẫn có khổ sở, nhưng những cử chỉ vuốt ve lại khiến người ta run rẩy, ngay cả hơi thở cùng nhịp tim cũng phối hợp với nhau, hình như những khoảng cách mấy năm này dễ dàng có thể lấp đầy, giống như còn chút khoảng cách dư thừa nào giữa hai người họ.

      Dưới lớp áo ngủ bằng gấm thân thể quấn quít, chậm rãi mà nhiệt liệt, thân thể lười nhác lúc sáng sớm từ từ hồi phục, có thể càng cảm nhận ràng hơn tồn tại của đối phương. Lý Thuần Nhất có che giấu dục vọng của mình, thậm chí ngồi dậy, bởi vì nóng mà chăn gấm tuột đến bên hông có nhiều nếp nhăn, cúi xuống. Cả cơ thể, mái tóc dài liền rủ xuống lồng ngực . Đơn y rộng mở, càng có thể cảm giác nhịp tim đập nóng bỏng, ngón tay chạm đến đâu cũng là mảnh lửa nóng.

      Khát vọng áp chế nhiều năm, lại cất giấu nhớ nhung độc nhất vô nhị, cũng chứa chua xót kinh niên, dường như giao phó đối phương ràng, mới có thể thản nhiên đối mặt với đoạn đường tương lai.

      Ngoài phòng dần dần sáng lên, có nội thị lui tới, trong phòng lại nóng bỏng mà dồn dập. Sảng khoái chồng chất bắt đầu muốn phá vỡ lí trí, nhưng Lý Thuần Nhất lại vẫn ngậm chặt miệng, tình nguyện chịu cảm giác hít thở thông đè nén cũng muốn thở ra chút rên rỉ. Nàng sắp mất khống chế hết sức nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ sáng ngời, có bóng người qua cửa sổ trắng xóa, nàng nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua trống rỗng, bất giác nắm chặt cánh tay của , cúi đầu xuống.

      Nàng cắn , lần cắn này còn ngoan độc hơn so với lần ở nhà hoang tại Quốc Tử Giám, đồng thời nàng thả răng ra, co quắp lại mất khống chế thở hơi, rốt cuộc lên tiếng: "Tướng công dưỡng bệnh cho tốt, vết thương cũng phải chăm sóc cho kĩ, nếu lưu sẹo." Thở dốc khó dằn, kết thúc cảm giác phải cố gắng kiềm chế đè nén nãy giờ nàng mới hơi lộ chút tình của người nữ nhi, Tông Đình như thu được chí bảo, mặc dù phải trả giá đắt là bị hung hăng cắn xé da thịt.

      Tông Đình giơ tay lên lau vết máu bên cổ, đưa tới bên môi khẽ liếm, tròng mắt đen sâu thấy đáy, tiếng thở dốc ngược lại lắng xuống: "Điện hạ cắn cổ thần như thế này, có phải là nguyện để thần gặp người ?"

      "Đúng, ngươi rất cần nghỉ ngơi, đúng lúc ta có lí do cho ngươi. được ra ngoài, đợi ở nơi này." Lý Thuần Nhất muốn đứng lên rời , lại bị bỗng chốc lôi trở về.

      Toàn thân nàng mệt mỏi, bị ôm vào lòng, lặng yên tiếng động vuốt ve da thịt tựa như đây là cầu cấp thiết càng làm cho cả cơ thể người ta trơ nên ấm áp. Trán hai người tựa vào nhau, mỗi người cũng tự bình tĩnh lại, Lý Thuần Nhất khàn khàn mở miệng: "Tối qua tướng công khóc, ta có lẽ ràng ngươi sợ hãi cái gì." Lại đặt bàn tay của nàng lên vị trí trái tim , thanh thấp nghe như thở dài: "Chính là ngươi bỏ được."

      như vẵn ở trong cảnh u ám mà dường như nàng hoàn toàn ra khỏi mưa gió mịt mù, sắp nghênh đón ánh ban mai tinh mơ.

      Tông Đình cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay nàng, khàn giọng mở miệng: "Thần lo lắng Điện hạ còn có thể như a gia a nương thần vậy, biến mất thấy tăm hơi, cho nên thần muốn xem Điện hạ trở thành quân chủ ——"

      Trong nháy mắt tay của nàng dời lên , đè xuống môi, để cho tiếp những lời quá giới hạn.

      Nàng tỉnh táo như vị Đế vương bạc tình.

      "Ngươi hề vui vẻ." chợt mở miệng, lời này cơ hồ là đưa tay vào lồng ngực của nàng được điểm yếu ở đó, rồi đâm thủng lớp ngụy trang của nàng: "Bởi vì sung sướng, thậm chí thể chút tình cảm nào". Dường như nàng dốc toàn lực ứng phó, nhưng thực tế, thậm chí ngay cả cuộc ái tình tối hôm qua cũng bằng.

      Nhưng nếu tối hôm qua còn có thể tỏ vẻ đáng thương chạm đến lòng nàng chút, vừa rồi bắt được gì. Lòng của nàng cũng như bình minh sáng tỏ bên ngoài vậy dò thấu.

      Nàng thường thể cảm xúc, cuộc sống mà hàng năm bị theo dõi khiến nàng đánh mất năng lực thể cảm xúc háo hức chân , tâm đóng băng , tự tay cham vào, thậm chí nghe được tiếng vỡ vụn, điều này khiến nhanh chóng rút tay trở về. Mà vấn đề là —— vẫn luôn theo dõi nàng, dù là điểm xuất phát khác nhau, nhưng bản chất có gì khác với theo dõi của nữ hoàng.

      Tông Đình đến đây lại có mấy phần chột dạ, làn da dán vào lòng bàn tay nàng cũng trở nên lạnh lẽo.

      " có tình cảm —— ta khiến tướng công ảo giác như vậy sao?" Tay của nàng dọc theo cột sống của lướt lên, ngón tay vẫn nóng như lửa cứ lướt da, lúc nào cũng có thể bùng cháy trở lại. Đầu ngón tay này dò vào giữa hai chân , chân cũng chen giữa hai chân dài của , lại lật người đè ở phía dưới, khoảnh khắc da thịt thân mật cũng biểu đạt là lúc nàng phòng bị nhấthay tìm cách che giấu cảm xúc, nàng cũng rất khát vọng tình cảm như vậy kéo dài, nhưng chuyện này cũng có chuyện có thể.

      thoải mái này dường như khắp thiên hạ những thứ từng chạm qua chỉ duy nhất nhiệt độ này là chân thực, hơi cẩn thận đắm chìm trong đó, nàng phải có tiết chế.

      "Về phần ngươi vui vẻ, ta
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :