1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Cung đình] Cầu nữ - Triệu Hi Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 15
      Trong đêm đen có bàn tay đưa tới, cho dù có cách nào khiến cho màn sương đêm tan ra, mà chỉ có thể mở ra gian chừng tấc vuông hỗn độn.

      Tông Đình xoay người, dẫn nàng xuyên qua màn sương đêm, nhìn nàng cúi mắt xuống rồi lại ngẩng đầu, nhìn nàng đưa bàn tay cầm lấy tay mình, nghe nàng hỏi: " đau sao?" ngu ngơ cúi đầu, chỉ thấy đôi bàn chân trần đông lạnh tới mức trắng bệch. Lộ ra trong khí, vết máu theo lòng bàn chân chảy dài tới bên ngoài. Là khi nào bị thương? nhận ra được.

      Thực ra cố gắng tìm, men theo đường cũ quay lại, đến vị trí vết máu kết thúc, chính là chỗ bị thương.

      Nhân sinh có phải cũng như vậy hay ? Tất cả đau xót đều có dấu vết có thể tìm theo, tất cả ác mộng cũng có ngọn nguồn, dường như nếu có thể đem những nguyên nhân này đều quên , là còn đau khổ, có thể còn mơ thấy ác mộng nữa ?

      thể, giống như lòng bàn chân bị thương, dù cho biết bị thương ở chỗ nào, cũng vẫn đau, thậm chí còn có thể có sẹo, dù thế nào cũng xóa bỏ được.

      lấy lại tinh thần, Lý Thuần Nhất lại tiến lên nửa bước, đưa hai tay nắm lấy cổ , đồng thời kiễng chân hôn lên trán . Chiều cao dù kém rất nhiều, nụ hôn của nàng có vẻ đặc biệt cố sức, nhưng cũng là an ủi trịnh trọng. Nàng buông hai tay ra, gót chân buông rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn , lại lên tiếng, chỉ là lại cầm lấy tay , dẫn về.

      Cửa phòng ngủ lần nữa bị đẩy ra, nàng đốt đèn lên, để ngồi nệm êm, dứt bỏ mệt mỏi bưng chậu nước đặt ở kỷ án bên cạnh, vắt khô khăn mặt, cầm lấy đôi chân lạnh như băng của , hơi hơi nheo mắt rửa sạch bàn chân . Nàng xử lý miệng vết thương của cẩn thận như đối với Huyễn phương, chuyên chú cẩn thận, dường như ở vị trí cực kỳ trọng yếu.

      Đột nhiên nàng rút tay lại, buông chân ra rồi nhìn về phía , lại : "Thân thể tướng công là tài phú của triều đình, phải đặc biệt bảo trọng mới đúng. Chuyện như vậy bổn vương chỉ làm lần, tướng công về sau cũng nên như vậy nữa." Nàng lau tay, nhìn đồ ăn sớm lạnh kỷ án: "Ta đột nhiên thấy đói bụng, phải kiếm gì lấp bụng , tướng công ngủ trước ."

      Nàng đứng dậy muốn , Tông Đình lại bắt lấy vạt áo của nàng. Nàng xoay người lại, khẽ nhíu mày nhìn : "Có chuyện gì sao?"

      "Vì sao trả lại thư của ta?" Năm đó nàng từ mà biệt, lại tới Tây Cương xa xôi, nhiều lần đem thư mang tới trạm dịch, gần như mỗi lần đều là vòng rồi bị trả lại. Từ Tây Cương đến Giang Tả, cách thiên sơn vạn thủy, nhiều lần trằn trọc giữa tưởng niệm cùng tâm ý, ràng là tới tay đối phương, mà rồi lại đơn, nguyên vẹn trở về.

      Lý Thuần Nhất sốt ruột trả lời, nàng chỉ quay lại đưa lưng về phía , cố gắng kìm nén dịch dạ dày sắp dâng lên tới cổ họng, lúc này mới đáp: "Cũng trả về rồi, cũng cần phải tăng thêm phiền não, trước kia có số việc, vẫn là quên tốt hơn. Ta cho rằng, chúng ta chính là minh hữu tốt." Nàng xong, hai bên khóe môi đột nhiên ép xuống, ngực cũng khó chịu hơn chút, hiển nhiên là tính toán lại suy tính những chuyện trước kia nữa.

      Mọi người đều là về phía trước, cảm giác khi lý trí lần nữa chiếm thế thượng phong cũng dễ chịu như dự đoán, hơn nữa vào lúc đêm khuyaa, có vẻ tuyệt lại vô tình. Nàng cho rằng Tông Đình muốn buông thủ, nhưng lại nắm chặt áo choàng của nàng, như là thiếu niên áo trắng lo được lo mất.

      xuất của Hạ Lan Khâm làm có cảm giác lo được lo mất. cách nào xác định tình cảm của Lý Thuần Nhất, biết nàng có giống năm đó hay , cứ như vậy là xong việc, lại càng biết nàng có xoay người lại cho đao hay ... Những điều nghi ngờ lo lắng này khiến mất hết ưu thế.

      Đêm quá dài, phải nhanh chóng kết thúc mới tốt. Lý Thuần Nhất trong lòng quyết định, dứt khoát tách tay ra , bước ra cửa.

      Thậm chí nàng để bản thân ra ngoài phòng ngủ, chỉ tùy ý tìm gian phòng mà nghỉ ngơi, ngay cả quạ đen cũng dẫn đến. Nằm xuống hơn nửa canh giờ, vừa lạnh vừa khó ngủ, mệt mỏi mà cách nào giải quyết. Cuối cùng nàng khoác áo bào ra ngoài, ngồi vào nhà chính, Tống Trân vội vàng chạy tới, chuẩn bị đồ ăn thỏa đáng.

      Nóng hôi hổi, hương khí mê người, nàng cúi đầu ăn lúc, Tống Trân ở bên nhìn thấy nghẹn họng trân trối, vốn là Ngô Vương trước giờ ăn cơm đều là chỉ ăn vài miếng, ăn uống như vậy quả là lần đầu thấy. Nàng nhìn có chút sung sướng, những thứ thực vật này dường như quả an ủi tới tận dạ dày và trái tim, khiến người ta vui sướng.

      Hồ tiêu giúp đổ mồ hôi, giảm lạnh kiện vị, lòng bàn tay nàng cũng ấm lên, vì thế đứng dậy định quay lại ngủ. Tống Trân vội vàng gọi người tới thu dọn, chính mình lại nàng khoảng cách xa để đưa nàng trở về.

      Dưới ánh đèn đêm muộn mông lung, khi hai người qua phòng ngủ của nàng, đèn bên trong cũng tắt, mà cửa cũng đóng chặt. Tống Trân dừng lại bất động, ước chừng là nghĩ tới cái gì, mà Lý Thuần Nhất chau mày suy nghĩ lát, cuối cùng đưa tay nhàng đẩy cửa ra.

      So sánh với lúc trước, lần này nàng nhận ra bất đồng ràng. Giữ lại Tống Trân vào nhà đốt đèn lên, nàng mới phát trong phòng còn bóng dáng của Tông Đình, liền ngay cả hành lý cũng bị mang .

      "Tông tướng công hình như rồi." Tống Trân ở bên cạnh giọng nhắc nhở nàng.

      "Ta biết." Tiếng của nàng thậm chí còn lộ ra thoải mái, làm cho Tống Trân thực có chút kinh ngạc. Ở trong mắt Tống Trân, quan hệ của hai người này mặc dù đoán ra, nhưng từ khi nào trở thành vô tình vô nghĩa như vậy? Vừa nhìn đến Tông Đình ra, phát sắc mặt Tông Đình cực kỳ kém, còn tưởng rằng là khoẻ hoặc là có tranh chấp với Lý Thuần Nhất, cũng dự đoán được Lý Thuần Nhất ngược lại lại ăn uống ngon lành, về tới phòng vui vẻ tiếp nhận việc Tông Đình rồi.

      Lý Thuần Nhất quả nhàng thở ra, gần đây đấu tranh lặp lặp lại trong đầu và nội tâm khiến nàng bất an. TiễnTông Đình , nàng cũng có thể yên lặng chút. Tống Trân thấy thế vội vàng cáo lui, cũng chủ động đóng cửa thay nàng, trong nháy mắt này, Lý Thuần Nhất liền ngã xuống giường, kéo chăn vẫn còn mang theo mùi hoa mơ hồ, nhắm mắt vào giấc ngủ.

      Mùi hương chung quy là tiêu tan, nắng mùa thu đẹp đẽ, chăn phơi nắng hai lần, gió thổi khe khẽ, mùi hương ban đầu liền biến mất. Nơi ở của thân vương dường như khác gì lúc trước, chỉ là lời đồn đãi biến từ "Điện hạ có vị nam sủng mới" đổi thành rồi." Tên kia chính xác là thất sủng bị điện hạ đuổi ra ngoài, chuyên sủng cũng có kết cục tốt, phải lấy làm gương" vân vân.

      Nhóm lang quân bạch diện vẫn chẳng dám thở mạnh mà thay Lý Thuần Nhất chép sách, ấn phù lục, than vãn hồng nhan dễ thay đổi, vẫn có mệnh phú quý. Bọn thầm oán giận Thân vương điện hạ, ngày trôi qua cũng thoải mái chút nào.

      Công tác chuẩn bị của khoa cử tới hồi kết, việc cuối cùng phải định là vấn đáp (khảo đề), lập danh mục người tham gia, cùng với danh sách quan giám khảo.

      Nguyên nhân là lần này tam khoa đồng thời mở khảo, mỗi khoa thi vấn đáp chọn lựa nhiều lần cuối cùng mới định ra; đến danh mục tham dự, giờ Mùi hôm nay có kết quả, do Lại bộ thư lại sao chép chỉnh lý xong là thỏa đáng; quan giám khảo có ba người, trong đó có là Lý Thuần Nhất bỏ lỡ, còn lại hai người, tất nhiên là quan viên vùng Quan Lũng cùng Sơn Đông mỗi nơi chiếm ghế.

      Tuy là Triều đình là gia đình Thiên gia, nhưng chỗ nào cũng có tranh giành, ngay cả Đế vương muốn chiêu dụ thêm những người tài mới cũng ngoại lệ. Mâu thuẫn vùng Quan Lũng cùng Sơn Đông là có từ sớm, ngày ngày đối nghịch, nhưng hai phái này khi đối mặt thế lực Giang Tả tân tấn sĩ tộc, lập trường lại nhất trí thần kỳ.

      Bài xích chèn ép tân sĩ tộc, là sở thích chung của họ.

      Lý Thuần Nhất đối mặt với hai vị đến từ hai "Thế lực đối địch " này, lại có khả năng có cách nào cương quyết biểu đạt lập trường của chính mình - - nội tâm nàng là thiên về tân thế lực, nguyên nhân là, Lý Thừa Phong dựa vào là thế lực Sơn Đông nàng có cách nào mượn sức, Tông gia là đại biểu cho thế lực Quan Lũng Sơn Đông nàng cũng hoàn toàn tin tưởng, nàng ở Giang Tả nhiều năm, có giao lưu cùng nhiều danh sĩ. Nàng chỉ có cách bồi dưỡng tân sĩ tộc thế lực, mới có thể có được lực lượng thuộc của chính mình.

      Tới giờ Mùi, nàng ngồi ở nơi nghị , chờ đợi hai vị khảo quan khác tới. Gác trong Thừa Thiên Môn chuông gõ vang lớn, keng keng keng xóa hết mệt mỏi cả ngày của các quan viên Hoàng Thành gật gù , cũng nhắc nhở các quan viên nên trở về gia .

      Cửa nơi nghị đột nhiên bị gõ vang, Lý Thuần Nhất ngẩng đầu, nghe được thứ phó bên ngoài đưa tin: "Điện hạ, Lại Bộ Thị Lang đến."

      Sau thanh của Lý Thuần Nhất, Lại bộ Chử Thị Lang cúi đầu vào, hơi chút khom người, cầm danh mục đăng ký đưa lên: "Bây giờ kỳ thi mùa thu tổng cộng có 1321 cử tử báo danh. Lại bộ soát lại, mời Điện hạ xem lại.”

      1321?

      "Vì sao lại nhiều thêm người? Sáng nay chẳng phải chỉ có 1320 người sao? Khi nào có thêm người nữa?" Lý Thuần Nhất hỏi.

      mặt Chử Thị Lang mặt ra tia ngượng nghịu: " canh giờ trước, là cử tử Hoài Nam, kiểm tra tư cách cũng đủ, cũng có đạo lý đồng ý, nên thêm vào rồi." xong, đưa danh sách cử tử tới, lui về sau bước : "Mời Điện hạ xem qua."

      Thêm vào danh sách sau này tuy là hợp tuân chế, nhưng ít có người mạo hiểm như vậy, cho nên vô cùng lạ. Lý Thuần Nhất d/d leq,don vừa mở ra danh sách, ánh mắt chuyển qua hàng sau cùng, vừa lúc đó năm chữ "Hoài Nam Hạ Lan Khâm" khiến nàng vô cùng kinh ngạc, Chử Thị Lang cũng là vẻ muốn lại thôi, Hạ Lan Khâm đúng là thầy của Thân vương! Mà lại là đối tượng nhao nhao truy phủng của Giang Tả danh sĩ, Nữ hoàng càng muốn mời rời núi, người phi phàm như thế lại đến đăng ký cử tử, là bất ngờ, ngay lập tức khoa thi này trở nên khó lường, cũng càng khiến người ta mong chờ kết quả.

      Lý Thuần Nhất đặt quyển sách xuống, nhàng thở ra hơi. chiêu này của lão sư hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng lại chắc chắn nàng để cho

      lúc trong nhà yên lặng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa. Thứ phó đưa tin: "Điện hạ, danh sách quan giám khảo tới rồi.”

      Chử Thị Lang tránh đến bên, cửa bị đẩy ra, có hai người vén áo vào nhà, mang theo gió thu, làm bay bay giấy mỏng án kỷ.

      Lý Thuần Nhất vừa nâng mắt nhìn, tầm mắt lại rơi ở người bên bên phải người kia. Người nọ cũng nhìn qua, khóe môi nhếch, dường như cười cười: "Tham kiến điện hạ." khom người cũng hành lễ, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ kiêu căng, thậm chí có vài phần đối lập khiêu khích thầm.

      Quan giảm khảo là do Nữ hoàng khâm định, trước đó Lý Thuần Nhất cũng có cách nào biết hai vị giám khảo chính là người nào. Bây giờ trong hai vị này cười với nàng: "Điện hạ cực kỳ kinh ngạc sao?"

      Lý Thuần Nhất nheo mắt: " Tướng công lúc này chẳng phải nên ở Quan Lũng sao?"

      "Bệ hạ khai chế khoa cử, việc quan trọng bậc này, thần nhất định phải phân ưu với bệ hạ, bởi vậy mới trở lại trước." cười, ràng là hươu vượn nhưng vẻ mặt lại chân thành bằng phẳng.
      Last edited: 14/4/17
      Hờ Annh thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 16 Khảo thi vấn đáp

      Edit: beyours07


      Lý Thuần Nhất quả phản bác được, nàng nheo mắt rời ánh nhìn về phía vị khảo quan khác bên người Tông Đình , vị này từng là chiêm ở phủ Từng chiêm . Phủ chiêm lệ thuộc Đông cung, là ngoại đình đặc chế cho phủ Tể Tướng và phủ Thượng Thư Tỉnh, là phụ tá trọng yếu của Thái tử, mà Từng chiêm ràng là người của Lý Thừa Phong.

      Lần này đầy đủ rồi, Tông Đình Quan Lũng, Từng chiêm Sơn Đông, Lý Thuần Nhất Giang Tả, tranh giành địa bàn, tranh giành môn phiệt cũ cùng sĩ tộc mới, tất cả đều đặt tới kỷ án, ba người hòa hòa khí khí ngồi xuống, nhưng thực tế lại là giương cung bạt kiếm. Lại bộ Chử Thị Lang có chút yên ở bên, nhìn mấy người cùng nhau kiểm tra danh mục cử tử cuối cùng.

      Từng chiêm nhìn tới cuối cùng, nheo mắt hỏi: "Hoài Nam Hạ Lan Khâm? Là vị Hạ tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy Giang Tả kia sao?" Tông Đình liếc cái, cũng coi ra gì, tựa hồ sớm biết việc này.

      Từng chiêm lại : “Năm đó Bệ hạ từng mời Hạ Lan tiên sinh làm thầy cho Thái tử , lại bị người khéo léo từ chối, nhưng rồi đến Giang Tả lại thu Điện hạ làm đồ đệ. biết điện hạ làm sao quen biết Hạ Lan tiên sinh, lại làm như thế nào mà đả động được tiên sinh?" xong nhìn về phía Lý Thuần Nhất, ngoài mặt là cầu đáp án, bên trong lại giấu vài phần suy nghĩ thối tha, năm đó Ngô Vương mới là thiếu nữ vừa mới trưởng thành, mỹ lệ lại thông tuệ, nắm được lòng của nam nhân già cũng phải việc khó.

      Lý Thuần Nhất dường như có việc gì cầm cốc trà lên: "Cơ duyên xảo hợp, phải là việc lạ gì đáng tìm tòi nghiên cứu."

      Từng chiêm như bị hắt chậu nước lạnh, cũng tự tìm mất mặt thêm nữa, chỉ chú ý phản ứng của Tông Đình. Tông Đình chỉ hỏi: "Thầy của Điện hạ đến thi, điện hạ lại là quan khảo sách, nếu trúng tuyển, sau này quan hệ của Điện hạ cùng thầy Hạ Lan Khâm chẳng phải là điên đảo? Ngày xưa tôn sư giờ lại ở dưới trướng đệ tử, là vì cái gì?"

      "Rất quan trọng sao?"

      "Đúng, rất quan trọng." Tông Đình tiếp, "Triều ta khai chế khoa cử là vì tìm kiếm hiền tài, vì tạo phúc cho xã tắc, tạo phúc cho thiên hạ muôn loài, nếu chỉ là vì tư lợi, người như vậy có nên dùng hay , còn rất cần phải thương thảo." Ngụ ý là, xưa nay Hạ Lan Khâm thanh cao, khinh thường con đường làm quan, nhưng lần này lại vì Ngô Vương chủ trì lần khoa cử này mà thi, nhất định là có mưu đồ thể cho ai biết.

      Lý Thuần Nhất hơi nghiêng thân về trước, quan tâm Từng chiêm ở bên cạnh, lại gần Tông Đình cười : "Bản lãnh suy bụng ta ra bụng người của Tướng công có phải lại tăng lên rồi ?"

      Tông Đình cũng tránh, đánh giá phen khuôn mặt khí sắc cũng tệ lắm của nàng: "Điện hạ cần kinh ngạc như vậy, người làm quyết định sau cùng cũng là Điện hạ, Điện hạ muốn cho thi cứ cho thi , chỉ là làm khảo quan, phán quyết cũng nên có tư tình."

      dễ dàng nhường bước, Từng chiêm cũng muốn xem trò hay khó có này, theo: "Điện hạ chỉ cần có thể phân biệt được công và tư là được, Hạ Lan Khâm thi, nếu Bệ hạ biết được, chắc chắn cũng là vô cùng vui mừng."

      Ba người vui vẻ có được ý kiến chung, Chử Thị Lang bên cạnh thả lỏng hơi, đợi sau khi ấn xong ấn phúc khảo, nhận lấy danh sách liền vội vàng cáo lui.

      Sau đó Từng chiêm cũng lấy cớ rời , đợi xuất môn, Tông Đình cũng đứng lên, đột nhiên cúi người chống tay lên bàn: "Xem ra Điện hạ ăn ngon ngủ ngon, thần yên tâm." Quả thực là cao thủ kháy, ràng trong lòng nghiến răng nghiến lợi hận thể xé tan Lý Thuần Nhất, nhưng chỉ là gió êm sóng lặng đưa tay nhét tờ giấy vào tay áo Lý Thuần Nhất, như có như cọ cọ làn da mềm mại hơi lạnh của nàng: "Ân sư đến kinh, dù sao cũng nên bái phỏng, Điện hạ phải hay ?"

      Trong phút chốc thu tay lại đứng thẳng, lưu lại Lý Thuần Nhất ngồi ở sau kỷ án, ra cửa. Lý Thuần Nhất vừa thấy bóng dáng biến mất sau cánh cửa, đưa ngón tay vào trong tay áo lấy ra tờ giấy, mở ra đọc, bên viết chính là nơi ở của Hạ Lan Khâm ở kinh thành.

      Từ phản ứng ngày hôm nay của mà xem chắc là theo dõi Hạ Lan Khâm từ lâu, nếu cũng có được hành tung nhanh như vậy được.

      Lý Thuần Nhất ném tờ giấy vào chậu than, hôm nay thời tiết lạnh , nàng đốt chậu than từ sớm. Khoảnh khắc tay đưa lên chậu than, là khô ráo và nóng bỏng, tờ giấy biến thành tro, nàng khép tay lại, đứng dậy ra cửa.

      - -* - -* - -* - -* - -

      Thí sinh các nơi tới kinh thành, khiến cho thành Trường An sắp vào trời đông giá rét tăng thêm chút sinh khí vui tươi. Bình Khang phường dường như triệt để ngâm vào trong vạc rượu, khắp chốn Nam Bắc nhị khúc tràn ngập mùi rượu, điệu múa Quy Tư dường như xoay tròn ngày đêm cũng mệt mỏi; thương nhân Túc Đặc thông minh lanh lợi trăm phương nghìn kế địa moi móc túi tiền của thí sinh, tính toán mượn cơ hội này kiếm món lớn; mà từ xuống dưới Thượng Thư Tỉnh, lại vội vàng được tới mức ngày nghỉ lễ cũng nghỉ, chỉ vì ngày khoa cử đến.

      Thời tiết bình thường, mặt trời cũng quá mạnh, gió vừa phải, có chút khô ráo, nhưng cũng đến mức khiến người ta khó chịu.

      Người dự thi tới từ sáng sớm, xếp thành hàng dài đứng ở bên dưới hành lanh dài của Thượng Thư Tỉnh. Lệnh sử thẩm tra đối chiếu từng công văn, Kim Ngô Vệ tiến hành soát người, sau khi kết thúc đứng ở bên, cho tới dd leq’don khi tất cả mọi người kiểm tra xong. Lệnh sử Lễ bộ lo lắng thời gian thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, các ngươi thể sắp xếp thêm vài nhân thủ được sao? Thế này phải đợi tới khi nào?" lo âu tới lui, lại lệnh cho
      [​IMG]

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 17: Tâm ý sáng tỏ

      Edit: Phonggg

      Lý Thuần Nhất do dự nhận lấy tập thư.

      Nàng quay bước trở về chỗ ngồi của mình.Tia sáng trong điện ngày càng ảm đạm, ánh nến từ mấy nhánh cung tỏa ra, tựa như đom đóm nhấp nháy chiếu sáng, chỉ còn sót lại ít ỏi sĩ tử vẫn làm đề thi, ngoài điện tiếng trống nặng trịch vang lên, Trường An dần ngả bóng chiều.

      Lý Thuần Nhất ngồi xuống sau án, bàn tay vươn đến chậu than ở bên cạnh sưởi ấm, tay còn lại mở ra tập thư đặt trước mặt. Nương theo ánh nến yếu ớt, nàng xem lướt qua tổng thể đoạn đầu rồi đột nhiên đem toàn bộ xấp thư vứt vào chậu than.

      Toàn bộ quá trình tĩnh lặng tiếng động, chỉ có mùi vài trang giấy bị thiêu đốt kia tỏa ra, thế nhưng lại kinh động đến Tằng Chiêm ngồi ở sườn đông đại điện. Tằng Chiêm vừa nhìn thấy Tông Đình đưa cho nàng xấp thư, còn phỏng đoán trong đó có bí mật gì, ngờ tới chỉ cái liếc mắt Lý Thuần Nhất đem vứt tất cả vào chậu than.

      Lại nhìn nàng, động tác cử chỉ như vốn có việc gì, tay thu lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhấp ngụm trà.

      Cung điện to như vậy, chút mùi khói bụi nhạt làm sao có thể thấy được ràng, rất nhiều người đối với việc này chẳng hề phản ứng lại. Lúc này, cuối cùng Hạ Lan Khâm cũng hoàn thành bài văn. để thẻ văn bàn, đứng dậy, đến trước mặt Lý Thuần Nhất rồi khom người hành lễ. Hành động này của dẫn đến cái liếc mắt của mọi người trong điện, nhưng vì hoàn cảnh trở ngại cũng chẳng ai to gan có ý kiến, Hạ Lan Khâm thành công bình an khỏi đại điện.

      Khi đứng lên cho tới lúc bước tới trước mặt Lý Thuần Nhất hành lễ, từ đầu đến cuối, Tông Đình nhìn lấy cái. Tầm mắt của Tông Đình vẫn dừng ở chậu than bên cạnh Lý Thuần Nhất. dường như thấy được cả quá trình những tờ giấy kia cháy rụi thành tro tàn, hoàn toàn biến mất thế giới này. Sau cái chớp mắt kinh ngạc là cảm giác ảm đạm chán nản, sau cùng chuyển thành giận dữ, giống như trái tim mình bị hành động thô bạo vô tình kia ném vào trong chậu than.

      tới nửa canh giờ, những thí sinh cuối cùng cũng đứng dậy rời . Nội thị và thư lại Lại Bộ lập tức tiến lên cuốn gọn gàng các bài văn, dưới giám sát của Ngự sử trong điện, họ dán tên lên tập làm của các thí sinh theo thứ tự sau đó đặt gọn vào hòm, tất cả giao lại cho Kim Ngô Vệ áp giải đến Thượng Thư Đô Tỉnh.

      Mà chờ cho những việc này được giải quyết ổn thỏa là phải chờ rất lâu. Tằng Chiêm ngồi cả ngày, vô cùng mệt mỏi, vì thế nêu ý kiến với Lý Thuần Nhất: "Hay là Điện hạ trước tiên ăn cơm chiều rồi hãy quay lại xử lý nốt, nơi này có Tào Thị ngự trông chừng cũng có gì đáng ngại đâu."

      Nhưng Lý Thuần Nhất : "Nếu Tằng Chiêm đói bụng có thể trước dùng bữa, Bổn Vương đói."
      Nàng như thế, Tằng Chiêm cũng tiện bỏ nàng ở đây mà mình. Nhưng đúng lúc quyết định ở lại, bỗng thấy Tông Đình chếch choáng bước ra cửa điện, mà liên tục lớn tiếng gọi thế nào cũng được.

      "Tông Tướng công, ..." Tằng Chiêm xong liếc mắt nhìn Lý Thuần Nhất, nhưng mặt nàng chẳng có gợn sóng dao động, hoàn toàn thờ ơ đối với việc Tông Đình tự ý rời .

      "Tào Thị ngự, phía kia có phần rơi đất, đừng để quên." Nàng quan sát nhất cử nhất động của mọi người trong điện rất nhạy bén, bỏ sót bất cứ chi tiết nhặt nào nhưng vì thế cũng thuận lợi chuyển đề tài câu chuyện.
      Lúc này ngoài điện, màn đêm xuyên thấu mọi cảnh vật, tiếng trống thành Trường An cũng dừng hẳn. Vài sĩ tử ở phía sau đội Kim Ngô Vệ về phía Thừa Thiên Môn, trong đó có người mặt đỏ kích động khoe: "Hôm nay Ngô Vương Điện hạ ngồi ngay trước mặt mỗ gần ngày, còn đưa mỗ chút nến! Điện hạ xinh đẹp, dù cười cũng rất xinh đẹp!"

      "Điện hạ có nhìn ngươi ?"
      "Tất nhiên, có mấy lần mạch suy nghĩ tạm dừng biết làm thế nào để tiếp tục, mỗ ngẩng đẩu lên liền nhìn thấy Điện hạ nhìn mỗ!"
      "Chẳng qua Điện hạ chỉ tình cờ ngồi đôi diện với Bùi huynh thôi mà, huynh cho rằng nàng nhìn huynh? Có lẽ phải đâu."
      " đúng đúng, nhất định là nhĩn mỗ, mỗ đảm bảo chắc chắn!"
      "Bùi huynh, những lời như ày phải cẩn thận chút, huynh ở Trường An chưa lâu, có lẽ những chuyện ngày trước thời niên thiếu của Điện hạ, nếu biết, hẳn huynh loạn lên như thế đâu."
      "Chuyện ngày trước? Chuyện đó như thế nào?"
      "Là thế này____"

      Sĩ tử kia muốn mở miệng giải thích cho người bạn họ Bùi, chợt ngửi thấy trong khí mơ hồ có hương hoa đào, nhất thời sợ tới sắc mặt trắng nhợt, lập tức ngậm miệng cúi đầu về phía trước. Sĩ tử họ Bùi kia hiểu vì sao, truy hỏi đến cùng: "Diêu huynh sao vậy? Sao tự nhiên lại chuyện nữa?"

      Sĩ tử họ Diêu phát cáu, trừng mắt oán thầm: Tên họ Bùi này ngu hết chỗ , mắt mũi để đâu mà nhìn ?

      Sĩ tử họ Bùi kia vẫn chẳng biết sợ gì tiếp tục truy hỏi, nhưng bỗng nhìn thấy vị quan lớn mặc tử bào ngang qua liếc về phía mình. ánh mắt thoáng qua nhưng mang lại cho cảm giác áp bức mãnh liệt, quả thực giống như nhát dao sắc bén, giống như muốn ngay lập tức giết chết vậy.

      Sĩ tử họ Bùi có chút sợ hãi, giữ lấy người bạn đồng hành của mình: "Vị vừa mới qua là Trung thư Thị Lang phải ?"

      Họ Diêu liếc nhìn lúc, đợi đến khi bóng tử bào xa mới thở phảo hơi: "Đâu còn là Trung thu Thị Lang nữa, sắp thăng cấp thành Trung Thư
      [​IMG]

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 19: Cá nằm thớt
      Edit & Beta: Lạc Thần


      Đêm khuya bên ngoài công phòng tiếng quạ đen kêu cạc cạc, cửa sổ đóng chặt nhưng gió lạnh vẫn tàn phá bừa bãi hết lần này tới lần khác, thủ vệ lại càng cho quạ đen tùy ý bayloạn, quạ đen liền đứng ở cửa sổ giằng co với vệ binh, chờ chủ nhân ra ngoài. Đáng tiếc lúc này con vật khổng lồ gối đầu lên đùi chủ nhân của nó, cũng có cách nào đứng dậy đón nó vào bên trong.

      Cùng với đồng hồ nước từng giọt từng giọt xuống đêm ngày càng khuya, bàn phủ kín thẻ tre của kỳ chế khoa này, Tằng Chiêm gắng gượng nhìn xuống, vài lần thiếu chút nữa cứ vậy mà ngủ, liền khỏi đỡ trán thầm: "Viết rất hoa mỹ, tuy nhiên lại tới điểm mấu chốt, hạng người như thế, còn chưa phải tốt." xong lấy bút phân biệt thứ tự, ném thẻ tre vào trong cái rương gần đó, lại bắt đầu nhìn quyển kế tiếp.

      Lý Thuần Nhất ước chừng là bị lạnh, cổ họng có chút khó chịu, thỉnh thoảng kiềm chế ho khan trận, lúc chấm bài thi cũng là hết sức có tinh thần. Trong đêm hôm khuya khoắc, nhà bếp đưa điểm tâm và trà nóng tới, Tằng Chiêm được tiếp tế đêm khuya, nhất thời có tinh thần trở lại, ôm ly trà ừng ực ừng ực uống cạn, cầm điểm tâm lên vừa ăn vừa tiếp tục nhìn xuống.

      Lý Thuần Nhất uống mấy ngụm trà nóng, muốn xoa xoa chân tê dại, tay mới vừa hạ xuống, liền có bàn tay nắm lấy. Lý Thuần Nhất nhanh chóng liếc mắt đối diện Tằng Chiêm , cúi đầu, nhìn xem người đùi nàng muốn cái gì, liền đưa tay cầm miếng bánh lặng yên tiếng động chuyển xuống. Nàng phát xong thiện tâm, lại tiếp tục nhìn thẻ tre trước mặt, vừa muốn lấy bút phân biệt thứ tự, nhưng lại nắm trúng cái áo khoác. Vì vậy nàng đặt bút xuống, đưa tay bưng ly trà chuyển xuống, ngay lúc nàng vừa muốn đưa tay lấy món điểm tâm, bỗng nhiên Tằng Chiêm cũng đưa tay với lấy chiếc bánh trong hộp, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào nàng hỏi: "Điện hạ nuôi con mèo sao?"

      Lý Thuần Nhất chẳng đúng sai, chỉ cầm lấy miếng bánh cuối cùng trong hộp, làm như có cúi đầu ăn.

      Tằng Chiêm bị mất cái bánh cảm thấy vui, lại : "Tông tướng công ngủ rất lâu, vậy tính đến khi nào mới tỉnh lại đây?" Trong lời có nhiều bất mãn, lại giấu giếm chút mập mờ suy đoán. Vóc dáng của cao, cổ người càng thêm đủ dài, hết lần này tới lần khác chính là nhìn thấy tình hình của bàn dài đối diện, nhưng nếu là người có đủ gan, sớm ghé đầu nhìn lên đến tột cùng rồi.

      Nhưng mà rốt cuộc vẫn có số chuyện có thể muốn nhưng thể làm, Tằng Chiêm nghĩ thông suốt điểm này liền dứt khoát vứt bỏ suy đoán, thể làm gì tiếp tục chấm bài thi. Nhưng rốt cuộc lực ý chí chịu nổi tuổi tác, ở tiếng trống canh vang lên rốt cuộc đặt bút xuống, kê khủy tay lên bàn, cả người nằm xuống, chỉ chốc lát sau, liền phong độ chút nào ngáy lên.

      Lý Thuần Nhất nhịn xuống ho khan, cúi đầu, dùng thần ngữ với Tông Đình thức dậy: "Nếu tướng công tỉnh cũng cần phải giả bộ ngủ nữa, đứng lên làm việc ."

      Nhưng Tông Đình lại làm như thấy lần nữa nhắm mắt lại. rất lâu rồi chưa được ngủ ngon, hôm nay chỗ này tính là dễ chịu, thậm chí lạnh cứng làm cho cả người đau nhức, nhưng vẫn ngủ rất ngon. Dù là lúc trước ở Ngô Vương phủ, cũng chưa từng ngủ được an ổn như vậy.

      tham lam muốn đợi thêm chút nữa, lưu lại giấc ngủ ngon lâu có vào trong trí nhớ, Lý Thuần Nhất lại vô tình vô nghĩa lấy đầu của ra, cắn răng nghiến lợi thấp giọng : "Chân Bổn vương rất tê." Lúc này Tông Đình mới ngồi dậy, mở mắt liếc nàng, vươn cánh tay ra dùng thần ngữ : "Điện hạ gối lên cánh tay thần ngủ thần chưa bao giờ oán trách cánh tay tê dại."

      Đúng là đổi trắng thay đen, cưỡng từ đoạt lý, nàng uống hớp trà : "Cũng phải là việc, tướng công là đưa cánh tay tới cửa, mà chân của Bổn vương là tướng công mạnh mẽ chiếm dụng." xong giao thẻ tre trong rương cho : "Tướng công nên làm việc."

      Mỗi bản thẻ tre lưu lại để quyết định vì cần có ba vị quan giám khảo cùng chung ý kiến, Tông Đình tự tiện ngủ gần hai canh giờ, nên đương nhiên tiến độ phải chậm hơn nhiều so với hai vị quan giám khảo. Nhưng vẫn nóng nảy, chỉ mở ra chút để xem sau đó lại lần nữa ném trở về trong rương, đương nhiên cũng có đánh giá thứ bậc, trong lúc sắp lục lọi cái rương kế bên, Lý Thuần Nhất ở sau lưng hỏi: "Tướng công tìm cái gì?"

      nghe tiếng nâng người lên, trong tay cầm quyển thẻ tre, sau đó làm bộ làm tịch đứng lên, thẳng đến chậu than bên góc phía tây, nhìn tư thế ràng là muốn quăng thẻ tre vào trong chậu than. Lý Thuần Nhất để ý chân tê dại, bỗng nhiên đứng dậy đuổi theo, dừng lại, cầm thẻ tre trong tay giơ lên qua đỉnh đầu, đưa mắt liếc nàng: "Điện hạ gấp gáp như vậy làm cái gì?"

      Lý Thuần Nhất thấp hơn mảng lớn, tự biết cà nhắc cũng là đủ để với tới thẻ tre giơ lên qua đỉnh đầu, liền làm chuyện phí công mà xem ra còn rất ngu này nữa, nhưng tư thế lại ra oai, hết sức đường hoàng : "Tướng công tùy ý đối xử thẻ tre của sĩ tử như vậy, là muốn bị Ngự sử buộc tội sao?"

      vẫn cao nhìn xuống, lại : "Điện hạ là bởi vì thần tùy ý đối xử thẻ tre của sĩ tử mà gấp gáp sao?" xong cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Chẳng lẽ phải bởi vì lo lắng thẻ tre của lão sư bị thiêu hủy? Tại sao che chở như thế? Lại vì sao phải học chữ viết của ? viết giỏi hơn ta nhìn sao?"

      hùng hổ doạ
      [​IMG]
      Hờ AnnhTrâu thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 20. Bắt mạch

      Vài năm gần đây, Nữ hoàng đột nhiên cảm thấy cung Thái Cực quá ẩm ướt, đầu rồng bên góc đông bắc ở cung điện mới cứ xây mãi mà chẳng xong. Hàng năm, mỗi khi đến thời điểm này, trong cung vừa lạnh lại vừa ẩm, thể ở nổi. Nữ hoàng tuổi cao, thân thể của Hoàng phu ngày sa sút, tiết trời lại chuyển lạnh trong mấy năm gần đây, nha môn và các quan viên khắp Hoàng Thành đều phải chuẩn bị tốt để dời đến hành cung Ly Sơn.

      Mà trước đó, Nữ hoàng thiết yến, khoản đãi vài cựu thần ở trong cung thành, dùng cơ hội này để thắt chặt tình cảm quân thần.

      Cả ngày hôm ấy ngừng thiết triều. Mặc dù Quang Lộc tự phải chuẩn bị bữa ăn ngoài hiên cho các triều thần, nhưng vì phải chuẩn bị yến hội để chiêu đãi cựu thần cáo lão mà bận bịu từ lúc nửa đêm đến khi gà gáy sáng. Tuổi càng lớn, khẩu vị cũng trở nên kén chọn hơn, yến hội này lại dùng để thắt chặt tình cảm quân thần, dĩ nhiên thể qua loa. Đám cựu thần cáo lão đó, tên nào cũng khó hầu hạ. Ngay cả việc phải ghi nhớ món ăn thích của từng lão , Quang Lộc tự dường như muốn rụng hết cả tóc.

      Bầu trời Trường An rốt cuộc cũng sáng. Lý Thuần Nhất giống như động vật ăn lông ở lỗ vậy, ngày ngủ đêm ra. Trước hừng đông, nàng quay về công phòng để chấm bài thi, tắt ngọn đèn lẫn chậu than rồi tiếp tục công việc, mà Tông Đình lại dứt khoát ở lại bên Trung Thư Tỉnh. Vì vậy, trong công phòng chỉ có mình Lý Thuần Nhất, Tằng Chiêm con quạ đen bị đông lạnh cả đêm.

      Tằng Chiêm bất chợt liếc qua con quạ, thầm: “Nuôi gì nuôi lại cố tình nuôi thứ xui xẻo như vậy, trông qua chẳng thấy điềm lành gì cả.” Giọng của trầm như vậy, Lý Thuần Nhất thèm để ý, chỉ đưa bình đựng thức ăn cho nó.

      Tằng Chiêm xem thường con quạ xấu xí, dứt khoát quay đầu để tránh nó, tiếp tục chấm bài thi.

      Bên trong công phòng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng lật trang giấy và tiếng mổ lấy thức ăn của con quạ. Nắng chiếu sáng khắp phòng, Tông Đình vẫn chưa tới. Lý Thuần Nhất bỏ quyển sách cầm trong tay vào rương. Nhớ tới biểu của ở Trung Thư Tỉnh, khuôn mặt nàng khỏi lộ ra nét sầu lo.

      Khả năng an ủi cao nhất mà đối mặt cơ hồ là thái độ kháng cự, dựa lý trí phủ nhận bản thân gặp khúc mắc. Vì vậy, nàng chỉ đành biết dừng câu chuyện, khép lại tay áo rồi rời mình.

      có phong cảnh mùa xuân tươi sáng, khắp khu rừng tràn ngập sắc thu, phảng phất có chiếc lá buông lơi từ cành. Người làm tạo ra hồ nước trong cung, trông qua có chút hiu quạnh. Thái Thường tự ca múa đầy sức sống, quan viên trông coi yến hội của Quang Lộc tự kiểm tra từng món ăn . Đám cựu thần lần lượt ngồi xuống theo thứ tự, người nào lớn tuổi được cung nhân đỡ lấy.

      Người và cảnh giống hệt như nhau, cuộc đời chỉ còn sắc thu phai tàn, đủ để nhớ lại những năm tháng hăng hái tươi đẹp cùng đất trời.

      Thời đại của bọn họ sắp qua. Quân thần cùng nhau khai yến vui vẻ, lộ ra vài phần hiểu nhau mà cần phải bằng lời. Có điều, việc sắp nhường quyền lực triệt để, bắt tay nhường nhau vẫn còn vài thứ cần quan tâm.

      Tông Quốc công ngồi ở phía tay trái của Nữ hoàng, quả thực là quá gần. Giữa tiếng nhạc du dương được tấu lên của Thái Thường tự, tai ông ta còn nghe , nhưng mơ hồ vẫn nghe được Nữ hoàng bóng gió: "Tông gia là cánh tay đắc lực của Đại Chu, nhưng từ xưa đến nay, con nối dòng của Tông gia đơn bạc, tới giờ vẫn chỉ có hậu nhân, Quốc công nên quan tâm nhiều hơn mới phải.”

      Ngụ ý thế lực Tông gia khổng lồ, bổn gia lại gặp phải cục diện người kế tục. Tông Đình thân là cháu ruột, tuổi còn trẻ mà ngay cả con cái cũng chưa có, ý tứ của Nữ hoàng là giục thành hôn.

      Kỳ thực, sau khi Tông Đình giữ trọn đạo hiếu ba năm, Nữ hoàng từng có ý định gả nữ tử thuộc tôn thất Lý gia cho , nhưng sau khi trở về từ Quan Lũng, Tông Đình tựa như được sống lại, nam nhân trẻ tuổi có đôi cánh rộng còn là thiếu niên áo trắng năm xưa nữa. trở nên tàn độc, thủ đoạn hung ác, nham hiểm vô cùng, giống như trở về phục thù vậy, thanh toán dần từng món nợ cũ, cuối cùng lấy lễ thần phục Nữ hoàng, vẻ mặt tựa như vô hại, trung thành. Thế nhưng bà ta biết , có năng lực để cự tuyệt an bài của bà ta.

      Tông Đình mình quyết tuyệt, giống hệt như phụ thân Tông Như Châu của vậy, mà lại càng thâm sâu hơn. Nữ hoàng muốn chọc tới , nếu gây xảy ra chuyện lớn, phiền toái vô cùng. Bà ta muốn dùng thế lực Sơn Đông để chế ngự , nhưng giờ đây, thế lực đó rơi vào trong tay Thái nữ Lý Thừa Phong.

      Nữ hoàng già , đối với rất nhiều quyền lực nắm trong tay đánh mất, bà ta thể cưỡi chiến mã xông thẳng như ngày trẻ nữa, còn cách nào để dần dần mạnh lên. Đánh giá về quân Quan Lũng, bà ta đành chọn cách mở con mắt nhắm con mắt để duy trì hòa bình mặt, dựa vào bọn họ mà trấn thủ Tây Bắc.

      Về phần hôn của Tông Đình, bà ta chỉ có thể trông cậy vào thế lực của Đại gia tộc này để can thiệp, ví dụ như Tông Quốc công đức cao vọng trọng.

      Tông Quốc Công nghe mơ mơ hồ hồ, nhưng trong lòng lại vô cùng hiểu . Ông ta thở dài rồi cười, : "Thần già rồi, lực bất tòng tâm. Chuyện hậu tự... nghĩ lại cũng đều do thần vô phúc, Tống Như Châu mất sớm, lúc đó thần còn nghĩ đến chuyện gì nữa rồi. Huống hồ, bây giờ vụ của Tông gia cũng khiến thần còn nhàn rỗi, mọi chuyện vẫn cứ thuận theo tự nhiên .”

      Tuy Nữ hoàng biết ông ta muốn nhúng tay vào việc của gia tộc, nhưng việc diễn biến theo chiều hướng xuống thế này lại hoàn toàn ngoài ý
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :