1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Cung đình] Cầu nữ - Triệu Hi Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 46
      Edit: Lạc Thần


      Ban đêm Tây Bắc theo thời gian ngày càng lạnh, cát chìm nổi trong gió, tiếng vó ngựa bộc phát dồn dập.

      Tiếng vang trầm thấp "Oa ——" ở trong bóng đêm, quạ đen với cánh chim đen nhánh cùng với màn trời hoàn toàn hòa hợp, thoát khỏi những ngày uất ức tối tăm vừa qua, rốt cuộc ra tư thái mạnh mẽ hiên ngang, bay lượn trong gió cùng với chủ nhân mang mặt nạ vàng làm người khác chú ý.

      Tông Đình cưỡi ngựa rất nhanh, Vũ Viên ở phía sau liều mạng đuổi theo, nhưng thủy chung cách nào chân chính đuổi theo kịp.

      Trong lòng của thiếu niên khôi ngô cũng là xù xì, trong lúc nhất thời cũng thể suy nghĩ ra vì sao Tông Đình phải giả bộ tàn phế. Nhưng bất luận như thế nào, rốt cuộc trong lòng cũng rất vui mừng, dù sao từ ngưỡng mộ biểu ca, nghe biểu ca tàn phế, thậm chí lần muốn chết muốn sống, lần này thấy biểu ca khôi phục lại phong thái thường ngày, chính mình cũng khỏi chấn phấn.

      Túc Châu ngay trước mắt, nhưng cửa thành lại khép chặt, có thể thấy được bên trong thành thế cục khẩn trương.

      Hai người Tông Vũ ở ngoài thành dừng lại tại khách điếm nào đó, con chim bồ câu trắng như nắng sớm đối nghịch với bóng tối bay vào trong khách điếm, dừng ở cửa sổ thầm khẽ gọi. Vũ Viên từ giường nhảy dựng lên, bắt con chim bồ câu này cởi xuống cuộn giấy liền lượn quanh ra sau tấm bình phong tìm Tông Đình, chỉ thấy Tông Đình đổi thân đạo bào, nghiễm nhiên là bộ dáng xuất trần.

      Vũ Viên ngẩn người, đưa cuộn giấy tới, lẩm bẩm : "Chẳng lẽ phải giả bộ thành đạo sĩ vào thành hay sao? Ta mới cần!" Lời vừa mới xong, Tông Đình cũng ngẩng đầu lên : "Ngươi đổi cũng giống, đàng hoàng đợi ở đây ."

      Tông Đình vừa chuyện vừa đọc xong nội dung cuộn giấy, Vũ Viên vội hỏi: "Có phải có tung tích của cữu cữu hay ?"

      Phụ tử Hoàn Đào ở Túc Châu bị phản quân kèm hai bên, sau khi bị buộc bất đắc dĩ giao ra binh quyền, đến nay sống chết chưa biết. Mà thư ký cũng là từ trong thành Túc Châu đưa ra, chỉ thô sơ giản lược thế cục trước mắt bên trong thành, nhưng đối với an nguy phụ tử Hoàn Đào, tới chữ.

      * Thư ký: mẩu giấy ghi tin tức

      Quân Quan Lũng đồn trú Tây Bắc, hàng năm đối kháng với dã tâm bừng bừng của người Thổ Phồn và người Đột Quyết. Lần này là nội bộ Quan Lũng tranh đấu trước, sau đó Thổ Phiền xâm phạm biên giới, từ nam hướng bắc công kích qua hai châu Sa, Qua. Ngọc Môn quan báo nguy, Hoàn Đào thể phái binh trợ giúp, ngay lúc Túc Châu lâm vào tình cảnh thủ bên ngoài hư bên trong, Đầu Mục của phản quân Vu Khác thiết kế bắt được Hoàn Đào con và cũng lấy đứa trẻ để uy hiếp, buộc Hoàn Đào cha giao ra quân quyền.

      Mà dường như đám người Vu Khác cùng Thổ Phiền đạt thành ăn ý nào đó. Sau khi khống chế Túc Châu, thế công Thổ Phiền lập tức yếu bớt, vả lại binh lực di chuyển về phía tây. Nhưng mà mặc dù Thổ Phiền thối lui ra khỏi Ngọc Môn quan, lại vẫn chiếm cứ ở Sa Châu. Mà Vu Khác vì duy trì thế cục ổn định, cũng có truy kích đuổi Thổ Phiền hoàn toàn ra khỏi Sa Châu, ngược lại điều binh lực trợ giúp trở lại.

      Nay Túc Châu và toàn bộ quân Quan Lũng đều ở dưới thống lĩnh của Vu Khác, toàn thành giới nghiêm tiến hành chỉnh đốn nội bộ, còn đối với tình huống của phụ tử Hoàn Đào lại giữ bí mật chặt chẽ nhất, thậm chí ngay cả người đưa ra phong thư này cũng nắm được trạng của hai người họ.

      Vũ Viên thấy Tông Đình đáp, nhất thời gấp muốn chết: "Lão bất tử Vu Khác đó, muốn vọt vào trong thành làm thịt ngay bây giờ!" căm giận xong lại chuyển hướng hỏi Tông Đình: "Thư này là ai đưa tới? Nội ứng của chúng ta là ai ? Có biện pháp nào giết chết họ Vu đó ?"

      trước sau như thiếu kiên nhẫn, thậm chí có chút ngây thơ —— bằng hai người họ người ngựa, dù là trong thành có nội ứng, cũng thể thay đổi cục diện này.

      Tông Đình : "Trước khi Vu Khác xuất trước mặt ta, giết cữu cữu và A Ly." Dường như am hiểu sâu thái độ làm người của Vu Khác, hết sức chắc chắc bổ sung : "Chỉ cần làm cho cữu cữu khoanh tay chịu trói, mục đích của còn chưa đạt tới. Chỉ có giết chết ta, vị trí này mới ngồi vững được. Cữu cữu cùng A Ly đều là con tin vô cùng tốt, sao có thể dễ dàng giết đây?"

      Vũ Viên vuốt vuốt mái tóc, dường như cảm thấy có chút đạo lý, lại cau mày : "Cho dù ngươi đúng, vậy bây giờ phải làm sao?" vừa vừa vỗ ngực cái: "Dù sao ta giết người cũng rất thành thạo."

      "Mãng phu chi dũng." Tông Đình : "Ngươi ở nơi này đợi thu lấy tin tức, nhìn chằm chằm bên trong thành gió thổi cỏ lay. Nếu Vu Khác đột nhiên trở quẻ, đến lúc đó ngươi lại vọt vào cùng cá chết lưới rách, dù sao cũng gắng gượng được hơi."

      * Mãng phu chi dũng hoặc là hữu dũng vô mưu: chỉ những người lỗ mãng dựa vào chút dũng khí để làm bừa.

      ràng là gạt Vũ Viên xuống, chính mình thu thập bọc quần áo mang theo mũ che mặt liền muốn ra khỏi cửa.

      Vũ Viên tay cầm kiếm vắt ngang đường, cản Tông Đình hỏi: "Ca ca, ngươi là muốn bỏ lại ta sao? Ngươi phải nơi nào?"

      Người này quá phiền, Tông Đình nhịn xuống kích động muốn đánh , ngắn gọn trả lời: "Ngọc Môn quan."

      "Chỗ đó cùng Thổ Phiền giao chiến loạn muốn chết, ngươi đến đó làm cái gì? !"

      "Ngu ngốc!" Tông Đình thể nhịn được nữa khéo léo quật ngã , chỉ chừa câu "Hảo hảo đợi" liền nghênh ngang rời .

      Mặt trời mọc lên chiếu sáng Túc Châu thành cả đêm ngủ say, hơi lạnh trong gió sớm dần dần yếu , cửa thành Túc Châu cũng mở ra.

      Gác cổng sâm nghiêm, lữ khách lui tới đều phải tiếp nhận kiểm tra, Tông Đình giả dạng làm đạo sĩ cũng ngoại lệ.

      Binh lính hỏi hướng của , tới phía tây cầu tiên; lại bảo mở túi quần áo ra kiểm tra phen, trừ chút áo bào kinh thư bên ngoài cũng có vật phẩm khả nghi khác, cộng thêm phía sau có người thúc giục, binh lính liền thả về phía trước.

      Túc Châu phía tây là Qua Châu, phía bắc huyện Tấn

      [​IMG]

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 47:

      Editor: Thư


      Ngọc Môn quan mới vừa đón bình minh ; hướng đông vẫn là bình nguyên Quan Trung khát khô cả cổ, mặt trời nhanh chóng nhô lên hoàn toàn, còn chưa vào hạ cảm thấy nóng ran; xa hơn về phía đông là Lôi Vũ sau đó kết thúc ở Sơn Đông, bạch quang thảm đạm phủ xuống, hiểm họa bên ngoài xếp thành hàng dài.

      Trong nồi lớn cháo mới vừa sôi, mùi thơm của lương thực chút chờ đợi mà tràn ra, đám người liền bắt đầu thể kềm chế được. nồi lớn khác dùng để đun thuốc cũng bắt đầu sôi, cũng có người chờ chén thuốc phòng dịch. Đám quan binh duy trì trật tự, mặc dù nhiều người, nhưng tất cả đều có cảm giác cực kỳ an tâm.

      Lý Thuần Nhất cùng Nhan Bá Tân thuận lợi mượn lương thực dược liệu cứu tế từ phủ Duyện Châu đến, mỗi ngày ký phát, ghi chép sổ sách, từng hạt gạo cũng như từng loại dược liệu, muốn sử dụng cái gì phải được an bài trước cũng cần có ấn ký của người chưởng phát, nghiêm khắc bảo đảm lương thực dược liệu tai ương được dùng đúng chỗ. Cùng lúc đó, việc khơi mương thông dòng thoát nước cũng chút sơ xuất, dù sao kéo thêm ngày, trễ ngày cho vụ mùa gieo giống cùng kì hạn thu hoạch.

      Công việc trợ giúp ở phủ Sơn Đông tiến vào quỹ đạo, mặc dù phóng tầm mắt nhìn trời đất tiêu điều cảm giác vẫn như cũ, nhưng cảm giác tuyệt vọng mờ mịt trong tim của ban đầu xa cùng dông tố rồi.

      Trong phủ Đô Đốc, sáng sớm nô bộc lại bắt đầu dọn dẹp hành lang sàn nhà ướt nhem, Lục Tham Quân Tề Châu từ phòng của Lý Thuần Nhất ra ngoài, chạm mặt Thứ Sử Thanh Châu Nhan Bá Tân lúc trước phục mệnh.

      Mặc dù chỉ câu đơn giản "Nhan Thứ Sử khổ cực rồi", nhưng lại có thể rơi dấu vết trao đổi ánh mắt với Nhan Bá Tân, ngay khi ngang qua vai nhau, cũng nhanh chóng đưa tờ giấy cho Nhan Bá Tân.

      Lục Tham Quân dần dần xa, Nhan Bá Tân tới trước thư phòng của Lý Thuần Nhất, đợi quan binh thông báo xong, lúc này mới cúi đầu cởi giày vào bên trong. Bên trong thư phòng có mùi cỏ Huân phòng dịch, Lý Thuần Nhất ngồi xuống chỉnh ngay ngắn thân, giản lược thu thập mấy bản điều trần án phen, lúc ngẩng đầu Nhan Bá Tân tới trước mặt.

      "Ngồi ." Nàng trực tiếp mở miệng, lại hỏi: "Tình trạng gần đây của Thanh Châu như thế nào?"

      rất nhiều ngày nàng ngủ, quanh thân lộ ra vẻ mệt mỏi, đầu óc lại vẫn hết sức minh mẫn. Nhan Bá Tân liếc cái hộp huyễn phương bày trong góc án, bên trong được sắp xếp hết sức tề chỉnh, có thể thấy được ý nghĩ của nàng chịu ảnh hưởng chút nào.

      Nhan Bá Tân cẩn thận tình huống Thanh Châu xong, ngay sau đó lại : "Nhưng nếu thuận lợi, sợ rằng tháng sau Điện hạ phải trở về kinh phục mệnh rồi?"

      Lúc này trong thư phòng có thư lại của Nguyên Tín ở đây, rất nhiều lời tiện , lời ấy của Nhan Bá Tân là muốn ám hiệu với Lý Thuần Nhất, thời gian cấp bách, có số việc nếu quyết định chủ ý làm, phải mau sớm làm thôi, thể kéo dài được nữa.

      Lý Thuần Nhất “Ân” tiếng, lại chợt đổi đề tài : "Nhan Thứ Sử chạy suốt đêm tới đây, dùng cơm chưa?"

      "Vẫn chưa dùng ạ."

      "Cùng nhau ăn ." Lý Thuần Nhất vừa vừa đứng dậy, rồi lại với thư lại: "Ngươi cũng cần đứng đó nữa rồi." Nàng xong ra ngoài, Nhan Bá Tân vẫn ở bên người nàng, giọng thấp gần như cơ hồ khó phân biệt: "Lục Tham Quân là người của chúng ta rồi."

      Lý Thuần Nhất nhanh chóng đảo tròng mắt, lại như có chuyện gì tiếp tục tiến lên, giọng cũng là thấp gần như cơ hồ nghe được: "Còn gì nữa ?"

      "Mấy trấn tướng." tới đây vừa gặp chấp đâm đầu tới, liền ràng. Hai người vào nhà ăn chung, Tạ Tiêu cũng vừa vặn dùng cơm. Tạ Tiêu thấy Lý Thuần Nhất vừa đến, muốn đứng dậy, Lý Thuần Nhất lại ý bảo cần, vẫn tới đối diện mà ngồi.

      Tạ Tiêu nghiêng đầu nô bộc phục vụ trong nội đường : "Bưng hai chén canh cá ." Dứt lời lại với hai người Lý-Nhan: "Buổi sáng bắt được ít cá, hầm cách thủy thấy tư vị hết sức mới mẻ, Điện hạ cùng Thứ Sử nếm thử xem."

      Nhan Bá Tân xoay mình cau mày, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thuần Nhất: " phải là Điện hạ ăn mặn sao?"

      sớm biết Lý Thuần Nhất ăn uống có điều cấm kỵ, nhưng Tạ Tiêu nghe thế lại sửng sốt: "Điện hạ ăn mặn sao? Vậy lần trước thịt rắn ——"

      Nàng giải thích với Tạ Tiêu, chỉ : "Hôm nay ta còn là người xuất gia, có gì phải kiêng kỵ nữa rồi." Nhưng thực tế, lần nữa nàng bắt đầu ăn thịt, là do kháng cự được nỗi sợ đối kháng với kẻ khác.

      Trước kia nàng sợ bị Lý Thừa Phong nắm trong tay trêu cợt, bị vây trong đó dám tránh thoát, nhưng bây giờ nàng phải cố gắng từ trong đó nhảy ra, vả lại còn phải dám tới giằng co. Nàng phải có đầy đủ quyết tâm cường đạo, mới có thể đối phó Nguyên Tín, Lý Thừa Phong, mới có thể cắt vết thương đau nhức lở loét này.

      Canh cá bưng lên án, Nhan Bá Tân lưu ý vẻ mặt của nàng có biến hóa. Phương pháp nàng thưởng thức lộ ra kiên quyết, đó là quyết định muốn vượt qua cái khó khăn.

      Thành kế hoạch của bọn họ rất đơn giản, nhưng lại bí quá hoá liều. Đối với những nhân vật hạng nhất quan trọng như trợ thủ của Nguyên Tín, bọn họ cũng có mưu toan xúi giục; mà là bắt được tướng lãnh quan trọng trong việc phòng thủ, nhân vật quản lý lương thảo quân giới là nhân vật quan trọng thứ hai cần tiến hành trọng điểm thu mua. Nhan Bá Tân cùng những người này có nhiều cơ hội gặp mặt, thậm chí từng cộng với bọn họ, kể từ đó, thu mua cũng phải việc khó như lên trời.

      Cộng thêm phía đông Tề Châu là địa phận Thanh Châu của Nhan Bá Tân, phía nam là Duyệt Châu của Thôi Minh Ái, đến lúc đó hai bên vây khốn, liền tạo thành xu thế giáp công, đối với Nguyên Tín là uy hiếp cực lớn.

      Chuyện này tiến hành được hết sức bí mật, chỉ chờ cơ hội ngáng chân Nguyên Tín cái. Cái lợi trước nhất là vây khốn Nguyên Tín, lập tức tấu lên triều đình. Bất luận nữ hoàng cùng Lý Thừa Phong có nguyện ý nghe hay , bất luận thái nữ cùng Sơn Đông đảng có nguyện ý thừa nhận hay , vết thương lở loét đau nhức này cũng bại lộ dưới ánh nắng chói chang ở Quan Trung.

      Đến lúc đó, lớp vỏ che chở của Nguyên Tín mất hết, Nguyên gia cũng phải gánh chịu thương tổn nặng nề.

      Nhan Bá Tân thầm nghĩ cái kế hoạch này, uống cạn canh cá trước mặt, chỉ nghe Lý Thuần Nhất đè thấp giọng , hỏi: "Hoàng phu gần đây có động tác, ngươi có biết tin tức gì ?"

      Hoàng phu cùng Nguyên gia là quan hệ vui buồn có nhau, gần đây ước chừng là nhận ra Sơn Đông có khác thường, vụng trộm tiến hành điều tra cùng quấy nhiễu chút. Mặc dù thân thể ốm

      [​IMG]
      bellchuong thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 48:

      Editor: Thư


      Từ chỗ cao rớt xuống, mấy ai có thể sống sót. Hoàn Đào quyết định chuyện sinh tử của mình tựa hồ trù mưu lâu, bởi vì tuyệt thực mà thân thể trở nên khô gầy nằm ngang mặt đất lạnh lẽo cứng ngác, ánh lửa chiếu rọi xuống, khí trầm lặng. Trước khi binh lính vượt qua cổng thành, Tông Đình nâng thi thể cữu cữu lên, miễn cho lại bị khuất nhục nữa.

      Lúc này cửa thành đột nhiên mở rộng, bên trong tiếng chém giết bên tai dứt, bắt giam bọn nội gián ở nơi này chút khó khăn, lúc này thế cục như núi lửa dâng lên, hoàn toàn bộc phát. Kỵ binh tinh nhuệ theo Tông Đình xông trong thành, những tòa nhà cao trong thành đều lóe lên ánh lửa. Quân phản loạn mất đầu lĩnh, vẫn hỗn chiến nghỉ, ban đêm thành Túc Châu như chợt thức tỉnh.

      Võ Viên bị đả thương xong, đột nhiên hồi thần ngã ra, chỉ thấy Vu Khác như hòn lửa lao về phía A Ly. hoắc mắt xông lên trước, ôm lấy A Ly nằm đất, Vu Khác nhào tới cũng vô ích, chợt co quắp ngã xuống đất, hồi thống khổ giãy giụa, nhanh chóng còn cử động nữa.

      Lửa tung bay vờn quanh trong gió đêm, nước mắt cả kinh của A Ly cũng thu vào hốc mắt, chỉ có đôi con ngươi bị nhiệt hun đỏ lên, bộc lộ ra sợ hãi của nội tâm cùng bất lực. Võ Viên tay ôm bé, tay kia nhặt lấy đại đao đất, xoay người liền quất về phía hai binh lính chém về phía .

      Máu tươi vẩy lên mặt A Ly, Võ Viên ôm bé tiếp tục chém giết quân phản loạn, thậm chí còn an ủi tiểu oa nhi: "A Ly đừng sợ, ca ca bảo bọc đệ!"

      Tình thế ở chiến trường phía dưới dần ràng lên, quân phản loạn lại rơi xuống thế hạ phong, mấy tướng lãnh tổn hại binh lính từ bắc môn mà tháo chạy, lúc Võ Viên lao xuống, Tông Đình chỉ huy đội kỵ binh đuổi về hướng tây bắc bắt phản tướng.

      Thi thể của Hoàn Đào được đặt ở góc phía nam góc của thạch đài, quạ đen nhánh đậu ở bên vừa cảnh giác vừa chăm chú trông coi, cũng nhúc nhích chút nào. Tông Đình đem cữu cữu cùng đệ đệ giao hết cho Võ Viên, mình chỉ huy quân chạy như bay ra khỏi thành. Võ Vườn đứng giữa tình thế hỗn loạn trông theo bóng lưng quyết tuyệt của , xoay mình nghiêm trang sãi bước tới thạch đài kia.

      Tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, càng về phía tây bắc càng thấy hoang mạc mênh mông, hàng tỉ vì tinh tú ngắm nhìn trần thế phân tranh, bất động thanh sắc. Ban đêm vừa khô vừa lạnh, ngọn lửa vũ động cùng từng tầng bụi đất, đội ngũ truy kích chợt chia làm hai đường, phó tướng của Tông Đình ngừng quay đầu lại thúc giục kỵ binh sau lưng, ánh mắt phóng về phía quân tướng bọn phản trốn tới phía trước khe.

      Cuộc truy đuổi này tựa như ngừng nghỉ, lúc nhóm phản tướng sắp bị dồn đến đường cùng, chợt có tiếng vó ngựa vang lên làm vụn vỡ tất cả bình tĩnh của chúng, gần trăm kỵ binh như ưng đêm từ trời ép xuống như giáng đạp vào chúng, màn đêm giăng giăng mảnh. Tuấn mã hý dài, trăm cung ngay ngắn, làm thành lưới bọc chặn hết đường lui của bọn phản tướng.

      Lúc này Tông Đình mới thấy mặt của bọn họ, phó tướng cách xa, hô to hỏi: "Tướng công có cần lưu người sống ?"

      Lúc này những người kia sớm thành cái đích cho mọi người chỉ trích, có người xuống ngựa quỳ xuống cầu xin tha, người nọ : " lúc hồ đồ, tin lầm Vu Khác, kính xin tướng công tha cho mệnh! Tương lai nhất định theo làm tùy tùng cho tướng công, bất chấp gian nguy dầu sôi lửa bỏng cũng liều!"

      "Lúc Thổ Phiền xâm chiếm Sa Châu, ngươi là người thứ nhất bỏ thành mang binh trốn." Giọng của Tông Đình phía sau mặt nạ lạnh lẽo, "Người như vậy, làm sao có mặt mũi tiếp tục sống nữa đây?"

      Mặt người nọ trở nên xanh đen, lúc này bên cạnh lại có người phù phù quỳ xuống: "Vu Khác lấy an nguy già trẻ nhà bức bách Đẳng mỗ, Đẳng mỗ là —— thể làm gì."

      " thể làm gì phải làm chuyện như vậy sao? Ngày thường cữu cữu khoan hậu nhân nghĩa xem ra cũng đút hết cho chó." xong càng thấy bình tĩnh, khi ánh lửa lóe lên trong đêm trông càng đáng sợ, mặt nạ kia vẫn treo mặt, kim quang lóe lên, áo bào phấp phới, bên trong chứa đầy cuồng phong tối tăm.

      "Cảm thấy ta tàn phế quản được Quan Lũng, cho nên liền dám làm xằng làm bậy rồi sao?" Mấy chục năm qua, hãm hại và tranh đấu nội bộ ở Quan Lũng chưa bao giờ ngừng nghỉ, bao nhiêu người vô tội vì vậy mà chết , dân chúng phải chịu bao nhiêu khổ sở, những điều này cũng nhớ rất ràng. Để dẹp loạn ở Quan Lũng, quốc gia cần vạn người lòng chung tay, bây giờ cần, tương lai cũng cần.

      Những người kia cũng dám lên tiếng nữa, trời đất im ắng đến lạ kì, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió.

      Giọng trong trẻo của Tông Đình lộ ra bình thản như nước: "Ta tha cho các ngươi, dân chúng Sa Châu chết thảm dưới vó sắt Thổ Phiền cũng tha cho các ngươi, cữu cữu dưới cửu tuyền cũng bỏ qua cho các ngươi, các ngươi cứ chết là tốt nhất."

      xong chợt ném cây đuốc trong tay , phó tướng đối diện tuân lệnh, tất cả mọi người cung kính đáp lời, chỉ loáng trăm người đồng loạt tiến lên, đầu tên lạnh như băng lây dính cái
      [​IMG]
      Trâubellchuong thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 49

      Ed: Jang bò



      Tạ Tiêu vội vàng lên tiếng: "Vâng, thần nhất định chăm sóc Nguyên Đô đốc tốt." Sau đó quay đầu lại ý bảo hai binh lính sau lưng, hai người kia lập tức tiến lên, nhấc Nguyên Tín mơ màng sắp ngã lên, khiêng đến phòng ngủ.

      Nguyên Tín "Bị nhiễm bệnh dịch, bên trong phòng gần mười trấn tướng mọi người đều có cảm giác thể lý, nếu như phải có binh lính mạnh mẽ ngăn cản, chỉ sợ đều muốn tiến lên cùng Lý Thuần Nhất đánh nhau. người trong số đó nghiêng đầu chỉ trích trấn tướng "Bị xúi giục" nào đó: "Lão Thường! Vậy mà Ngươi lại có thể làm ra chuyện như thế! là quá tin người!"


      Thường trấn tướng lặng lẽ đối mặt với chỉ trích vẻ mặt cũng hề có thẹn lòng hay chột dạ. Lúc này Lý Thuần Nhất ở bên phân phó : "Mang vào." Vừa dứt lời, liền có binh lính ôm xấp sổ ghi chép vào, trước mặt mỗi người theo thứ tự đặt xuống quyển.


      Lý Thuần Nhất cũng chuyện chỉ im lặng cho bọn họ xem sổ ghi chép trước. Nhất thời bên trong nghị đường lắng xuống, đọc xong những cái này sắc mặt các trấn tướng trong nháy mắt thay đổi. Bởi vì sổ ghi chép ghi, chính là sổ sách hạt khu binh lính của bọn họ. Giấu giếm bao nhiêu tư binh, trưởng quan tham ô bao nhiêu, xem xét những số liệu ghi sổ, hẳn là như lòng bàn tay!


      Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh bẩm báo ——


      "Điện hạ, tìm thấy!"


      Dứt lời, liền có hai cái rương lớn được bê vào, an ổn đặt tại nơi Nguyên Tín vừa ngồi.


      Lý Thuần Nhất tới, mở rương lấy ra quyển sổ ghi chép, lúc này mới lên tiếng cùng với mấy vị trấn tướng sắc mặt biến đổi kia : "Ở đây chỉ là phần sổ sách, nếu lại lục soát Tề Châu phủ lần nữa, đào lên số sổ sách đầy đủ mang tới sợ cũng khó. Triều đình muốn mượn cơ hội này điều tra kỹ việc tham nhũng ở Sơn Đông, Đô Đốc ở đây đều bị tra ra, chư vị càng thể ngoại lệ. Những thứ này là sổ ghi chép ở Trần viện, có phải hay , các ngươi nhất định so với ai khác đều biết ràng. Nhưng nếu phối hợp điều tra, nhiều nhất chỉ là cách chức; nhưng —— chư vị nếu như lãnh binh gây chuyện, chắc chắn là tội làm phản cần bàn, Duyện Châu Phủ lập tức xuất binh bình loạn, đến lúc đó kết quả như thế nào, khó mà trước."


      Nàng so việc lợi hại trước mắt, chỉ ra con đường phía trước, xong bình tĩnh hòa nhã giấu cảm giác bị áp bức, nghe được hồi kinh hãi của các trấn tướng trước cửa.


      Trấn tướng trưởng quan là Đô Đốc, nhưng dù Đô Đốc thủ đoạn ngập trời dung túng bọn họ, bọn họ cho cùng vẫn là vì triều đình làm việc. Nhưng nếu như Lý Thuần Nhất , triều đình quyết tâm muốn truy cứu, như vậy dưới tình huống này Nguyên Tín ở thế yếu, bọn họ nếu thức thời chính là muốn chết.


      Nhưng rốt cuộc điều này vẫn chỉ là ý tứ của Lý Thuần Nhất, còn ý tứ của triều đình, đây mới là điểm nghi vấn. Phía dưới là phen tâm tư ma quỷ cuồn cuộn, Lý Thuần Nhất để bọn họ ở chung chỗ tính đối sách, mà sai người tách bọn họ ra nhốt riêng.


      Phủ Đô Đốc trong lúc này ra khỏi Đại Động Tĩnh, bên ngoài mọi người lại chỉ biết Nguyên Tín nhiễm bệnh dịch, y sư ra ra vào vào, cả Đô Đốc Phủ cũng tràn ngập mùi thuốc. Nhiễm bệnh gì lại ràng, cũng chỉ biết bệnh dịch lan truyền rất nhanh, vả lại tình hình hết sức khó khống chế, nếu như số mệnh tốt, chết cũng có gì lạ.


      Nguyên Tín tính mệnh treo lơ lửng, tùy thời đều có thể vỡ nát. Về phần những trấn tướng kia, số trở về chỗ ở, đại đa số bị lưu lại tại Đô Đốc Phủ, lần lượt có tin tức, cũng tìm được người thương lượng.


      Cùng lúc đó Lý Thuần Nhất soạn bản tấu chương cùng với tất cả số sổ sách mang về Trường An.


      Quan Lũng vẫn hề có giọt mưa, thành Trường An thậm chí còn sức chống đỡ cho mùa hè chuẩn bị tới. Hai hành lang bên dưới lâu có tưới nước rồi, khô cằn đầy bụi, Chí đức Tư Văn đứng xem sao Nữ* sau đó lặng yên tiếng động vào trong phòng, trong phòng có cái bàn án, ngồi sau án là Hạ Lan Khâm.


      *sao Nữ: ngôi sao trong Nhị Thập Bát Tú


      Tư Văn hơi khom người đối với hạ Hạ Lan Khâm: "Hạ Lan tiên sinh ——" xong mang thư gấp tới: "Điện hạ làm chuyện lớn, để làm được như vậy phải cẩn thận, chỉ sợ là chuyện hết sức khẩn yếu."


      Hạ Lan Khâm nhận lấy thư, mở giấy dán nhanh chóng đọc xong, mặt toát ra vẻ trong dự liệu. Tư Văn ngước mắt cả gan hỏi "Nhưng Điện hạ ở Sơn Đông có động tác rồi hả ?"


      Hạ Lan Khâm ném bức thư vào chậu than, khóe môi chậm rãi cong lên. Tiền trảm hậu tấu, quyết đoán cùng gan dạ thực đầy đủ rồi, về phần có thể mượn được Thôi, Nhan thế lực của hai nhà hay , còn phải dựa vào vận số.


      Tư Văn hiểu : "Xem ra quả tiên sinh đoán sai, Điện hạ lần này hoàn toàn có ‘ nhịn ’ nữa." Vốn tưởng rằng Quan Lũng yên ổn, nên vọng động Sơn Đông, nhưng nghĩ tới Lý Thuần Nhất lại đơn phương độc mã lôi
      [​IMG]
      Trâubellchuong thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 50

      Ed: Jang bò



      Trận mưa ở Quan Lũng lần này, khẳng định khác thường. Đất đai khô cằn tham lam nuốt từng hạt mưa, trong rãnh thoát nước tiếng nước chảy róc rách, lá xanh khô héo cũng bắt đầu khôi phục sống.


      Vô số dân chúng lao ra cửa dính mưa ướt đẫm, hình dạng nhếch nhác, nhưng trong lòng vô cùng vui sướng. Trong Hoàng Thành tất cả nha phủ, quan viên lớn chen chúc tại hành lang cảm thụ hơi ẩm ùn ùn kéo đến, Tông Chính Tự Khanh im lặng lên tiếng đứng gần cửa sổ ăn bánh rán, đối diện Thái Thường tự khanh : "Tiếng mưa rơi này thanh so với tiếng nhạc của Thái Thường tự còn tuyệt vởi hơn”.


      Mưa to trấn an tâm trạng, dường như cũng bớt chút lo lắng cùng kiên nhẫn, vậy mà trong lòng Tông Chính khanh ràng quá sảng khoái. Thái thường khanh uống hớp rượu nếp, liếc mắt hỏi: "Ngươi lo lắng Ngô Vương trở lại Tông Chính tự lại bận rộn?"


      "Cũng hẳn." Tông Chính khanh bĩu môi, " là biết nháo a, tới Sơn Đông có thể lôi kéo họ Nhan. Chờ nàng trở lại, Ngô Vương phủ nhất định phen náo loạn, quỷ mới biết tiểu tử Tông gia kia làm ra chuyện sóng gió gì? Khi đó cuộc hôn khiến mấy người chúng ta bận chết được, cái này nếu mà tính ra aiiizz ——" hết, chỉ uống hớp rượu.


      "Ta xem ra có lẽ là đơn phương tình nguyện, Nhan gia năm xưa cũng cự tuyệt hôn nhà khác? Trong tham tâm hề khủng hoảng, làm gì có chuyện để ý Ngô Vương, chuyện này ngươi cần quá lo lắng. Ngược lại ở chỗ Thái nữ. . . . . ." liếc mắt nhìn Tông Chính khanh, cũng .


      Tông Chính khanh dĩ nhiên hiểu, ngộ nhỡ Nguyên Tín gặp chuyện may, vị trí đông cung vương phu tự nhiên cũng có phen biến động lớn, chuyện này so với chuyện thay đổi hậu viện của Ngô Vương còn phiền phức nhiều hơn.


      Nếu làm tốt, cả Đông cung đều long trời lở đất!


      Cộng thêm gần đây hoàng phu thân thể tốt, lão nhân gia ông ta ngộ nhỡ lúc này "Thăng thiên" , tiếp theo là quốc tang, chuyện Tông Chính có khả năng thành .


      Tông Chính khanh buồn vui uống rượu, ngoài phòng mưa hề có ý dứng lại.


      Trận mưa lớn này kéo dài từ ban ngày tới tận đêm khuya, lại lan đến sáng sớm hôm sau, đem Quan Lũng tưới thẫm mới tạm thời dừng lại. Sau trận mưa to, trời cũng nóng lên, việc đồng áng cũng dần dần khôi phục, Bình Khang phường ca múa trọng náo nhiệt, khúc Giang trì Phù Dung khiến du khách càng thêm náo nhiệt.


      Mùa xuân bỏ lỡ Trường An, nhưng mùa hè đến trước đền bù thiếu sót, lại ra mấy phần Tiêu Dao.


      Sơn Đông lại khác, dù là mùa mưa, nhưng nước cũng dần dần biến mất, mặt dân chúng có chút nhõm nào. Sau tai họa khó khăn trùng điệp, nỗi đau mất người thân cũng khó mà nguôi ngoai, con đường phải rất dài lại khó khăn.


      Cũng may triều đình nhân từ, miễn thu thuế, đám nạn dân phải gánh lưng thuế dịch, ít nhất năm nay còn có đường sống. Đô Đốc Phủ thiện lương ngoài dự kiến của dân chúng, chỉ phát thuốc phát gạo, trâu cày cùng nông cụ cũng chia cho dân chúng, việc dân chúng xây dựng lại nhà cửa, lại càng thêm hỗ trợ.


      Công việc xây dựng lại được tiến hành đâu vào đấy, tất cả quyết sách, Lý Thuần Nhất cũng hề lừa gạt Nguyên Tín. Rất nhiều việc nàng đều cùng thông qua, chỉ là để cho ra cửa. Nguyên Tín phiền não bất lực, bất đắc dĩ dược vật khiến như tàn phế, thậm chí còn hơi sức đánh nhau với Lý Thuần Nhất.

      Ngày hôm nay Tạ Tiêu chợt mang theo binh lính vọt vào bên trong nhà, đem Nguyên Tín nhét vào xa giá, sau đó khóa lại, đưa đến kinh thành. Nguyên Tín ngồi ở bên trong buồng xe, cách rèm gầm thét chất vấn: "Các ngươi muốn làm phản! Đây là muốn làm cái gì? !"


      Lý Thuần Nhất cùng Nhan Bá Tân bàn bạc thỏa đáng, từ trong cửa ra. Nàng nghe được Nguyên Tín la to, tới vung rèm lên, đứng thẳng : "Bổn vương phụng theo ý chỉ của bệ hạ áp tải Đô Đốc trở về Trường An, Đô Đốc có cái gì bất mãn, mời tới kinh rồi ." xong liếc mắt thả rèm xuống, lui về phía sau hai bước, tới trước mặt xa giá.


      Lúc này Nhan Bá Tân ở bên kia chờ đợi, khi Lý Thuần Nhất vừa lên xe, liếc nhìn xa giá của Nguyên Tín, hạ thấp thanh hỏi nàng: "Lúc Ngô Vương bẩm tấu Nguyên Tín nhiễm dịch, nhưng phải là như thế. Cứ như vậy đưa tới Kinh Thành, chẳng phải là lộ sơ hở sao? Tội khi quân, là thể gánh được."


      xong nhìn vào mắt Lý Thuần Nhất, từ trong đó thấy được luồng sát khí!


      Vì vậy thuận nước đẩy thuyền, nửa bước lên phía trước, tới gần Lý Thuần Nhất vào tai nàng: "Bệnh dịch vốn là khó lành, chết cũng thể nào truy cứu, vả lại cũng có lý do hủy thi diệt tích."


      Lời này khá ác độc, thần làm trái với luật pháp, có khoái cảm chính tay đâm kẻ địch, nhưng hiển nhiên, Lý Thuần Nhất chưa từng nghĩ tới làm chuyện như vậy.


      Nàng ánh mắt nàng lóe lên cái, đáp ứng : "Biết ."


      Nàng xong lên xe, Nhan Bá Tân ngẩng đầu nhìn nàng: "Điện hạ xin hãy bảo trọng." Sau đó lui về phía sau bước, bụi đất theo xa giá chạy mà nổi lên.


      Xa giá tới đường lớn rộng rãi,
      [​IMG]
      bellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :