1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Công lược chưỡng quầy - Tiếu Giai Nhân [new 19]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá
      Akiko thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      cứ ra sức tỏ vẻ lạnh lùng ... sau này theo đuổi khó quá đừng hối hận.
      Akiko thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hay quá
      Akiko thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Qua 2 năm nữa chưa biết ai làm nô của ai đâu à nha. :yoyo53:.
      Akiko thích bài này.

    5. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 14:

      Đường Cảnh Ngọc liên tục uống hai lần thuốc, ngày hôm sau có thể xuống giường lại rồi, bởi vì ngày hôm nay phải đến phòng của Tống Thù nghe giảng bài, tâm trạng của nàng vô cùng tốt, tuy rằng đầu vẫn có chút thoải mái, nhưng cũng có kiếm cớ lười biếng, mà nhanh chóng chịu khó dọn phòng, sau khi ăn sáng xong cùng với hai người Chu Thọ vào phòng đèn.

      Đối với việc nghe giảng cùng Đường Cảnh Ngọc, Chu Thọ có cảm giác gì, Dương Xương hơi kinh ngạc, nhưng cũng có hỏi nhiều.

      Dương Xương hỏi, đương nhiên Đường Cảnh Ngọc ra hiệp nghị giữa nàng và Tống Thù.

      Tống Thù rất nhanh đến, đứng ngoài cửa với ba người: "Ra , hôm nay học ở bên ngoài."

      Ba người Đường Cảnh Ngọc nghi hoặc theo ra ngoài.

      Tống Thù dẫn ba người tới Thiên viện là nơi đặt cây tre, sân rất lớn, bên trong dựng ngang dựng dọc đều là thân tre, từng cây được đặt dọc thành hàng bó thành từng bó khá to, dưới bóng râm của bức tường có năm người làm thuần thục vót nan tre, tiếng soàn soạt vang lên ngừng càng làm nổi bật lên yên tĩnh bên trong sân.

      "Sư phụ muốn dạy cho chúng ta cách vót nan tre hả?" Chu Thọ muốn học từ lâu rồi, vừa nhìn thấy mấy cái này liền nhịn được mà hỏi ra.

      Đường Cảnh Ngọc giọng thầm: "Chúng ta là làm đèn lồng đấy, vót nan tre làm gì?" thấy mấy lão sư phụ chỉ làm đèn lồng thôi sao, loại công việc nặng nhọc mà cần sử dụng bất cứ kỹ xảo nào như thế này, kêu người làm làm là được, để bọn họ làm thuần túy là biết trọng nhân tài.

      Tống Thù quay đầu lại nhìn nàng cái: "Cái này tháng sau dạy các con, hôm nay dạy các con phân biệt tuổi của các loại tre."

      Chu Thọ hưng phấn đến mức mắt phượng sáng như hàn tinh (sao mờ trong đêm đông).

      Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt đau khổ quan sát mấy người làm kia lần nữa, là phải học mấy cái này sao? Chỉ nhìn thôi cũng thấy rất mệt mỏi rồi.

      Sau ngày tiếp xúc với cây tre, ba người về với Tống Thù, Tống Thù lại bảo Dương Xương và Chu Thọ về trước, chỉ gọi mình Đường Cảnh Ngọc vào thư phòng, "Từ hôm nay ngươi cũng phải viết bảng chữ mẫu, muốn học ai?"

      "Học chưởng quầy được ?" Đường Cảnh Ngọc chắc chắn hỏi, "Tôi thích chữ của chưởng quầy."

      Tống Thù cũng bất ngờ, lấy từ giá sách quyển vở năm đó mình luyện chữ, đến trước bàn sách : "Luyện cũng có thể, nhưng ta nhắc nhở ngươi trước, đèn lồng mà ta làm đều có khắc con dấu của ta, cho dù chữ của ngươi viết giống ta như đúc, có đóng dấu, người khác cũng ra giá cao mua đèn lồng của ngươi."

      câu , tim của Đường Cảnh Ngọc tựa như ngồi bàn đu dây, vui vẻ mà bay lên, bỗng nhiên rơi xuống.

      Nàng nửa là tức giận nửa là tủi thân mà nhìn : "Ở trong lòng của chưỡng quầy tôi hư hỏng như thế ư? Là tôi thích chữ của chưỡng quầy nên mới học đấy, tuyệt chút ý nghĩ nên có."

      Tống Thù đẩy quyển sách về phía nàng: "Ngươi nghĩ như thế nào tự ngươi biết, , mỗi ngày viết năm tờ nộp lên."

      Đường Cảnh Ngọc lập tức nở nụ cười, ôm lấy quyển sách lật vài trang, như nhặt được của quý, hơn nữa quả thực Tống Thù đoán đúng phân nửa tâm tư của nàng, như vậy nàng cũng tính là oan uổng.

      "Tôi đây, chưởng quầy làm việc ." Đường Cảnh Ngọc vừa lòng thỏa ý mà cáo từ.

      Tống Thù trải tờ giấy Tuyên Thành ra, nâng bút viết chữ, viết nhớ tới chuyện, liền đặt bút xuống ra ngoài, đến phòng đèn chuẩn bị đẩy cửa vào, sau lưng truyền tới tiếng đẩy cửa. quay đầu lại, chỉ thấy Đường Cảnh Ngọc vui sướng mà chạy vào phòng bếp , nhưng chẳng bao lâu lại chạy ra, xem chừng là lên phòng bếp để học hỏi kinh nghiệm rồi.

      Đúng là tim phổi, nhìn kiểu gì cũng vẫn là đứa bé.

      Tống Thù nhấc chân vào phòng.

      Vừa vào lâu, Tiền Tiến chạy nhanh tới, thấy cửa phòng đèn mở, chạy thẳng tới đây: "Chưởng quầy, Trang phu nhân tới."

      Tống Thù đem hai đèn hoa sen mới làm xong vào tối hôm qua đặt bàn, sau đó lập tức dẫn Tiền Tiến ra ngoài đón người.

      -----------------

      Trang gia mở thư viện Nam Sơn, Trang Dần là viện trưởng, thỉnh thoảng giảng bài cho đệ tử, ngày thường dạy học chính là mấy người đệ tử vô tâm với con đường làm quan của ông. Trang Dần năm nay năm mươi sáu tuổi, đệ tử được ông tự tay dạy cũng nhiều, mỗi năm chỉ khoảng bốn đến năm người, nhưng ai cũng thiên phú hơn người, mà trong những đệ tử này của ông, nay có danh tiếng lớn nhất, tài học cao nhất chính là Tống Thù.

      Từ Tống Thù thông minh hiểu chuyện, cộng thêm thân thế đáng thương phụ mẫu đều mất của , Trang Dần đối với người đệ tử này liền đặc biệt chiếu cố, thường hay giữ lại để dùng cơm. Trang phu nhân lại càng coi Tống Thù như con mình đẻ ra, trong những năm Tống Thù đọc sách ở Trang gia, y phục bốn mùa hầu như đều làm ra từ tay Trang phu nhân, Tống Thù cũng kính Trang phu nhân như là mẹ đẻ.

      "Sao sư mẫu lại tự mình tới đây?" Bước vào cửa hàng, Tống Thù đưa mắt nhìn qua, thẳng tới chỗ lão phu nhân ngắm đèn của mình.

      Trang phu nhân hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, khí sắc khỏe mạnh, nếu phải vì tóc bạc, có khi còn trẻ hơn mấy tuổi nữa. Thấy Tống Thù tới, bà ấy cười ôn hòa, ngón tay chỉ chiếc đèn lồng trước mặt : "Ta thích nhất là đến nhà ngươi ngắm đèn lồng, nhìn những chữ viết này, chiếc so với chiếc càng có linh khí hơn, nếu ta mua về nhà, chắc chắn là nỡ dùng."

      "Sư mẫu quá khen, ở đây nhiều người, sư mẫu theo con ra đằng sau ngồi ." Tống Thù quen thuộc mà đỡ cánh tay của lão phu nhân.

      Sắp đến tết Nguyên tiêu, người đến cửa hàng mua đèn thả sông ngày càng nhiều, ba gian của cửa hàng đều là người đến người .

      Trang phu nhân gật gật đầu, vừa vừa chuyện với , câu hỏi đều là ăn uống sinh hoạt thường ngày của Tống Thù, biết thu đồ đệ, bà cũng hỏi thăm đôi câu.

      Tống Thù mời lão phu nhân đến nhà chính ngồi, muốn gọi Đường Cảnh Ngọc chuẩn bị trà, lại nhớ tới Đường Cảnh Ngọc chạy lên đằng trước, Tiền Tiến cũng đến phòng đèn cầm hai cái lồng đèn ra rồi, định tự mình động thủ.

      Trang phu nhân cười : "Lại đây lại đây, ngươi chuyện với sư mẫu, để Nghênh Xuân chuẩn bị."

      Vừa mới xong, nha hoàn quần đỏ mặt tròn phía sau bà hạ thấp người thi lễ với Tống Thù, cất bước ra, bởi vì nàng ta đến cùng với Trang phu nhân nhiều lần rồi, nên cũng hết sức quen thuộc tình hình trong viện của Tống Thù rồi.

      Trang phu nhân khỏi lại khuyên Tống Thù: "Ngươi xem ngươi , lo lắng cưới vợ, chuẩn bị hai đứa nha hoàn biết nóng biết lạnh bên cạnh cũng được mà, hôm nay ngay cả tên sai vặt cũng có, làm sao khiến ta yên tâm được?"

      Tống Thù có chút đau đầu mà giải thích: "Con mới tuyển đứa sai vặt đấy, tuổi hơi chút, thỉnh thoảng ham chơi, đúng lúc lại để cho sư mẫu bắt gặp rồi."

      "Kiểu gì ngươi cũng được." Trang phu nhân trừng mắt liếc cái, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào.

      Tiền Tiến mang theo cái giỏ trúc tới, giỏ tròn dẹp, bên trong chứa đôi đèn hoa sen .

      "Mời phu nhân xem qua." Tiền Tiến cầm rổ đặt lên bàn, cẩn thận từng li từng tí nâng đôi đèn lên, đặt trước mặt lão phu nhân.

      Hai ngọn đèn hoa sen, lớn , được gắn cái đế, trông rất sống động, mỗi cánh hoa được làm bằng giấy Tuyên Thành đều được đề lên hàng chữ . Trang phu nhân nhìn chăm chú, bàn tay già nua chậm rãi xoay tròn, trong miệng thào: " năm qua, biết hai mẹ con nó ở nơi đó trôi qua như thế nào."

      Tống Thù trầm mặc.

      Thời điểm sư tỷ vì bị bệnh mà qua đời, vẫn trong trường thi, lúc ra ngoài biết được tin dữ, sư tỷ hạ táng rồi, chỉ kịp đến phần mộ của sư tỷ thắp hương tế bái. Về sau tùy quân xuất chinh, lúc hồi kinh, qua mấy ngày lại được tin Đường Cảnh Ngọc mắc bệnh qua đời, chạy đến Đường phủ, chỉ thấy cái quan tài . chất vấn Đường Thượng Hoa tại sao lại chăm sóc tốt cho nữ nhi, vẻ mặt Đường Thượng Hoa bi thống nên lời, mà người chết cũng chết rồi, người ngoài như , cũng tiện truy cứu cái gì.

      -----------------

      Trong phòng bếp của Tống gia, Đường Cảnh Ngọc nhìn Bàng sư phụ xào rau, liên tục hít mũi ngừng: " là thơm mà, hiểu chưởng quầy vì sao lại còn muốn tra tấn tôi bảo tôi học nấu cơm để nấu trong phòng bếp cho người, đổi lại là tôi có thể ăn đồ ăn do Bàng thúc làm rất thỏa mãn rồi."

      Bàng sư phụ người chỉ béo mà lòng còn rất rộng rãi, cũng vì bị chưỡng quầy lạnh nhạt mà lúng túng: "Thõa mãn , đó là chưỡng quầy thưởng thức cậu, cậu học xong sớm chút, ta cũng bớt việc." Mỗi ngày phải làm trước cho chưỡng quầy phần, sau đó lại làm cơm tập thể, dù sao tiền công cũng có khác biệt, ông chỉ mong sao chưởng quầy tiếp tục khai ân, bây giờ chỉ ăn cơm của Đường Ngũ làm thôi, đừng để cho ông làm phần cơm kia của chưỡng quầy nữa.

      Đường Cảnh Ngọc cười nịnh nọt: "Tôi đần, còn phải nhờ Bàng thúc chỉ bảo tôi đấy."

      Bàng sư phụ thoải mái đồng ý.

      Kỳ thực xào rau rất đơn giản, nhớ kỹ trình tự là được rồi, tâm tư của Đường Cảnh Ngọc dời đến chỗ khác, đứng dậy dạo ở trong phòng bếp, "Bàng thúc, vậy tôi múc gạo từ chỗ ông về nhá..., để buổi tối nấu cháo cho chưỡng quầy húp." Chỉ có mình nàng nấu cơm khỏi có chút mất công, vì vậy cơm Đường Cảnh Ngọc định lấy ở trong phòng bếp, nàng ăn ít, chén là đủ, trái lại bởi vì cháo phải thêm mấy thứ đồ bổ như hạt sen, táo đỏ, đậu phộng, hạt đào gì gì đó, trong phòng bếp chắc chắc nấu loại cháo này, nàng phải tự nấu.

      "Cậu tự múc , ta nhớ hình như ở chỗ kia còn bao gạo đấy." Bàng sư phụ để ở trong lòng.

      Đường Cảnh Ngọc mừng thầm, múc bao gạo trắng, ăn hết lại đến múc tiếp, cho dù Tống Thù phát cũng so đo với nàng đâu.

      Lấy gạo xong, Đường Cảnh Ngọc lại cầm đoạn củ từ, hai củ gừng với nửa cân đường đỏ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời . mình nàng dùng có tốn bao nhiêu, phàm là đồ cần thiết để điều dưỡng thân thể mà phòng bếp có, Đường Cảnh Ngọc đều định lấy hết, có thể tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu.

      Dọc theo đường chỉ gặp vài người làm, đến sân của Hạc Trúc Đường, Đường Cảnh Ngọc dán lên tường ló đầu nhìn vào bên trong, thấy mấy gian phòng đều đóng kín cửa, trong sân cũng có bóng dáng của Tống Thù, nàng giống như là ăn trộm nhàng chạy về hướng phòng bếp . Cho dù là Tống Thù để ý đến ít đồ này, nhưng có thể bị phát vẫn tốt hơn.

      Đem đồ vật cất xong, Đường Cảnh Ngọc hoàn toàn thở phào nhõm, lúc ra ngoài nhìn thấy Tống Thù đơn độc đến, nàng vui tươi hớn hở cho biết: "Chưởng quầy, tối nay tôi định nấu canh gừng ngâm chân, lang trung làm như vậy đối với thân thể rất tốt, chưởng quầy có muốn tôi cũng chuẩn bị cho người chậu hay ?"

      Tống Thù muốn hỏi nàng gừng ở đâu ra, trước khi mở miệng lại cảm thấy đáng vì chút việc này mà so đo với nàng, dứt khoát mở con mắt nhắm con mắt rời .

      Có ý tốt mà bị làm lơ, Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, lại phòng bếp ôm chút củi, bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tối đầu tiên cho mình.

      Cháo củ từ táo đỏ.

      "Đường Ngũ, vì sao phải dùng nước gừng ngâm chân vậy?"

      Cửa bỗng nhiên tối sầm, Chu Thọ bước vào.

      Đường Cảnh Ngọc vừa gọt vỏ củ từ vừa chắc chắn mà giải thích: "Gừng có thể khứ hàn, nước nóng mà bỏ thêm gừng đại khái là có thể làm cho thân thể nóng hơn chăng."

      "Người nóng hổi có thể khiến thân thể tốt hơn hả? Vậy ta cũng muốn ngâm chân." Chu Thọ đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay nàng, "Đây là rễ cây?"

      "Huynh mới ăn rễ cây!" Đường Cảnh Ngọc thiếu chút nữa cắt vào tay, vội vàng để dao xuống sắp xếp việc cho : " giúp tôi đếm năm quả táo đỏ, tách thành hai nửa rồi lấy hạt táo ra. Huynh là đại nam nhân, cần ngâm chân, nhưng mà tôi có chia cho huynh chút cháo để húp."

      Chu Thọ ngoan ngoãn làm việc, tách được hai trái đột nhiên nhớ ra, quay đầu hỏi nàng: "Vậy tại sao cậu lại cho sư phụ ngâm chân?"

      Đường Cảnh Ngọc cười khà khà, thấp giọng cho biết: "Đó là tôi trêu chọc ngài ấy thôi, biết chắc chắn là ngài ấy ngâm."

      Chu Thọ chớp mắt mấy cái, mờ mịt truy vấn: "Sao cậu biết sư phụ ngâm?"

      Đường Cảnh Ngọc phiền nhất chính là mấy câu hỏi lung tung của Chu Thọ, trả lời hai lần tâm tình còn tốt, nhiều hơn nữa kiên nhẫn nữa rồi, bỏ dao xuống chuẩn bị dạy bảo trận, lại thấy người chẳng biết đứng ở cửa ra vào từ bao giờ, đầu đội ngọc quan, người mặc cái trường bào nguyệt sắc (xanh nhạt), gò má tuấn mỹ nhưng lạnh lùng trong ánh chiều tà giống như vị tiên nhân, phải là Tống Thù là ai?

      Trong bụng Đường Cảnh Ngọc kêu khổ: "Chưởng quầy, tôi..."

      "Quân tử tránh xa nhà bếp, Chu Thọ, sau này con được giúp cậu ta làm việc, ra, ta có việc dặn dò con."

      Tống Thù nghe Đường Cảnh Ngọc giải thích, bỏ lại câu rồi rời .
      Last edited: 15/7/18
      A fang, Hòa Yên Linh, Thanhbliss19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :