1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách xa ngựa đực, tự ta làm lên - Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ o0o (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 31: Tuyệt chi hoạn, tinh khí quá loạn 2


      Editor: ChiMy

      "Này? Thiên Thiên đâu rồi?" Ly Hoan cũng tò mò, theo sau lưng Thiên Thiên, kinh ngạc .

      Trong bụng nàng run lên, nơi nào còn có tâm trạng để ý đến Ly Hoan, lúc này sải bước chạy vào căn phòng, ngẩng đầu nhìn khắp phòng cũng thấy bóng dáng Ninh Ngọc, vả lại bên trong căn phòng cũng có bất kì dấu hiệu đánh nhau gì! Loại bỏ khả năng Ninh Ngọc có thể nhà xí, —— bởi vì nhà xí vào ban đêm, như vậy, phải là bị người khác bắt chứ?

      Bên trong phòng dấu vết phản kháng nào, cho thấy người bắt Ninh Ngọc là người bên cạnh, cho nên khiến Ninh Ngọc có bất kỳ phòng bị nào.

      Người bên cạnh. . . . . . Thiên Thiên suy nghĩ sâu xa, đương nhiên người bị hiềm nghi lớn nhất phải là Loan Nguyệt mà là Noãn Phong. Nhìn bộ dáng cam lòng chịu yếu thế vừa rồi của Noãn Phong, đoán chừng khả năng là Noãn Phong lớn hơn.

      Nghĩ như vậy, Thiên Thiên chạy ra khỏi phòng như làn khói, trực tiếp về phía phòng của Noãn Phong.

      "Này? Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đợi chút ——" Tiếng gọi ầm ĩ của Ly Hoan ở sau lưng Thiên Thiên càng lúc càng xa, nàng tự mình chạy về phía trước. . . . . .

      Cửa phòng Noãn Phong đóng chặt lại, Thiên Thiên lên gõ cửa phòng của nàng ta, ngờ cửa lập tức mở ra, lộ ra khuôn mặt mông lung buồn ngủ của Noãn Phong.

      Sao Noãn Phong ngờ được người tới lại là "Ninh Ngọc" , mặt ràng cả kinh, đợi đến sau khi phản ứng kịp là trận ngượng ngùng, nhìn đầu tóc quần áo bản thân rối bời bộ dáng lôi thôi, càng thêm lo lắng, nhìn Thiên Thiên thử dò xét : "Công tử?"

      —— Noãn Phong trong phòng!

      Đầu óc Thiên Thiên buông xuống, rốt cuộc phản ứng kịp, vội vàng nhanh chân chạy ngược về, sau khi chạy về phòng, thở hổn hển với Ly Hoan đứng ở bên cạnh bàn tròn: ", phải Noãn Phong làm!"

      "Ta này Tiểu Ngọc Nhi, lúc ngươi nóng nảy ngươi lập tức phản ứng chậm chạp như ốc sên, vất vả mong đợi ngươi chậm chút, ai ngờ ngươi so với con ngựa già của ta còn nhanh hơn mấy phần." Khóe miệng Ly Hoan khẽ co quắp, có phần bất đắc dĩ, ngoắc ngoắc tay về phía nàng, "Ngươi qua đây."

      "Hả?" Thiên Thiên tò mò lên trước.

      "Ngươi xem đây này." Ly Hoan chỉ ký hiệu nửa vòng tròn bàn.

      Thiên Thiên híp mắt suy nghĩ hồi lâu: " Cái bánh nướng bị người khác cắn miếng?"

      Ly Hoan: . . . . . . |||

      "Ta hiểu rồi!" Thiên Thiên mở to mắt, vỗ mạnh đầu, "Là Loan Nguyệt! Là Loan Nguyệt làm!"

      Nhưng mà, Loan Nguyệt êm đẹp tại sao muốn mang "Thiên Thiên" ? Chẳng lẽ địch ý của nàng ta đối với "Thiên Thiên" vẫn chưa hết hay sao?

      "!" Ly Hoan trầm giọng ra lệnh, liền bay về phía ngoài cửa sổ.

      Thiên Thiên thử vận công ở dưới chân, cũng học bộ dáng Ly Hoan bay về phía ngoài cửa sổ, đáng tiếc, nếm thử thất bại, nàng có giống như Ly Hoan bay cao như vậy, ngược lại té ngã mặt đất.

      Nàng cắn răng đứng lên, vỗ vỗ bùn đất người lập tức chạy như điên về phương hướng Ly Hoan vận công bay .

      Tối nay ánh trăng tệ, ánh trăng sáng ngời, êm ái rọi vào thân thể Thiên Thiên chạy, bóng người trải dài mặt đất. Trong lòng Thiên Thiên có chút thương cảm, nàng còn nhớ khoảng thời gian mình và Loan Nguyệt trao đổi thân thể đó, giống như chị em, thậm chí tốt đến mức khiến nàng sinh ra ảo giác loại tình cảm này duy trì cả đời.

      Nhưng linh hồn đổi về rồi, tình cảm biến mất, từng ràng buộc nhất thời, từng thoáng nhìn nhau cười cuối cùng vẫn trở về cục diện đao kiếm như thế này.

      Thiên Thiên ra sức chạy, muốn để ý tới thương cảm trong lòng, tại trong cơ thể mình là Ninh Ngọc, cho nên quỷ thần xui khiến nàng tránh khỏi màn này, nhưng mà, nếu như nàng và Ninh Ngọc có trao đổi linh hồn, có phải chứng tỏ nàng bị Loan Nguyệt bắt ép lần nữa hay ?

      Nàng cảm thấy trong lòng buồn phiền, có chút ấm ức. Nhưng nàng lại tìm được phương thức phát tiết, thể nào quên được.

      "Đến rồi!" Ly Hoan rốt cuộc dừng lại, nghiêng đầu với Thiên Thiên.

      Thiên Thiên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nơi xa, quả , lập tức trông thấy Loan Nguyệt giam cầm tay Ninh Ngọc, đứng ở phía trước.

      Có điều, sau lưng Loan Nguyệt và Ninh Ngọc, cũng là vách núi.

      Trái tim Thiên Thiên đập mạnh, chau mày, cùng với Ly Hoan chậm rãi tới trước mặt nàng ta. Vẻ mặt Ly Hoan lạnh lẽo, đôi mắt đen lúc này vô cùng lạnh lùng, đứng ở bên cạnh Thiên Thiên, gì.

      Thiên Thiên trực tiếp nhìn chằm chằm Loan Nguyệt trước mặt, trong miệng có bất kỳ cảm xúc, : "Loan Nguyệt, thả ."

      Loan Nguyệt cong môi, gương mặt trẻ con rốt cuộc ra nụ cười xinh đẹp thường ngày lần nữa, khóe mắt nhếch lên trong mắt to tràn đầy hứng thú: "Thả ? Ngươi , ta thả người nào? Là thả Thẩm Thiên Thiên? Hay là. . . . . . Thả Ninh Ngọc?"

      Tâm Thiên Thiên càng thêm nặng nề, nàng sớm nên ngờ tới, ngờ tới Loan Nguyệt tất nhiên nhờ vào việc thay đổi linh hồn lần trước, mà suy đoán ra lúc này mình và Ninh Ngọc cũng đổi hồn phách!

      Nếu như nàng thừa dịp tại giết chết Ninh Ngọc, đây quả thực so với việc bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn.

      Thiên Thiên và Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt Ninh Ngọc bình tĩnh, cũng có bất kì gợn sóng nào. Thiên Thiên đè tất cả sợ hãi trong lòng xuống, mặt tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh: "Loan Nguyệt, đừng làm bậy. Mau thả !"

      Đối với hàm nghĩa trong lời này, Thiên Thiên hiểu, Loan Nguyệt hiểu, Ninh Ngọc cũng hiểu, duy chỉ có Ly Hoan hiểu, cho nên sửng sốt, gãi gãi đầu hỏi "Cái gì Thiên Thiên Ninh Ngọc, Loan Nguyệt, ngươi bắt chính là Thiên Thiên , trực tiếp buông Thiên Thiên nhi ra là được, cái này có liên quan gì đến Tiểu Ngọc Nhi đâu?"

      Trong mắt Loan Nguyệt hứng thú càng lớn, hỏi Ly Hoan "Ngươi muốn biết ?"

      Ly Hoan liền vội vàng gật đầu: "Muốn!"

      "Hứ, ta cho ngươi." Loan Nguyệt tiếng lạnh nhạt, quay đầu .

      Ly Hoan nghẹn lời, bị nàng chặn họng nên lời.

      Loan Nguyệt quét mắt về phía Thiên Thiên lần nữa, chỉ : "Ninh Ngọc, mấy ngày nay. . . . . . cảm giác, như thế nào?"

      Cảm giác mấy ngày nay, dĩ nhiên là chỉ cảm giác sắm vai Ninh Ngọc mấy ngày nay.

      Nếu như phải mấy ngày nay mình có kinh nghiệm sắm vai Ninh Ngọc, sợ rằng cả đời Thiên Thiên này cũng biết ra là Ninh Ngọc từng là thiếu niên xấu xí như vậy, càng nghĩ đến Ninh Ngọc luyện luyện loại tà công này mà Ninh Ngọc có bao nhiêu lực ý chí. Mà nàng, có lẽ có cơ hội đặc biệt này, khiến cho nàng xúc động khi biết chân tướng, cái nhìn đối với Ninh Ngọc, dần dần từ chống lại, biến thành tiếp nhận, thậm chí, dường như, từ tiếp nhận, chậm rãi hóa thành thói quen.

      giống như trong lúc bất tri bất giác, giống như máu thịt từ từ thấm vào trong sinh mệnh của nàng, giống như mỗi sáng sớm, chỉ cần vừa mở mắt ra, Ninh Ngọc nằm bên cạnh nàng, tựa như đôi vợ chồng son vậy, như hình với bóng.

      Tình cảm của Thiên Thiên đối với Ninh Ngọc rất khó hiểu. Trong lòng nàng có mấy phần kính sợ , có mấy phần bài xích , còn có mấy phần chán ghét . Nhưng trong kính sợ bài xích và chán ghét này có xen lẫn vài tia chân tình được, điều này ngay cả chính nàng cũng ràng.

      Có thể, ở kiếp thứ nhất nàng mới vừa nhìn thấy Ninh Ngọc cũng si mê rồi. nam tử tuấn tú như vậy, lại có bao nhiêu si mê, nhìn thấy nét mặt vui cười như hoa. . . . . . Đáng tiếc bộ dáng Ninh Ngọc quá lạnh lùng tao nhã, 18 người ‘ cơ thiếp ’ mỗi người đều tuyệt sắc, Thiên Thiên muốn đến gần nửa bước cũng sợ hãi do dự, chỉ vì sợ hãi bị người phát , từ đó băn khoăn lo lắng; sợ tâm tư lộ ra ngoài, dứt khoát đóng cửa thấy.

      Thiên Thiên khẽ trầm mặc, nhìn về phía Loan Nguyệt lần nữa, khóe miệng mang theo nụ cười, : "Cảm giác tệ."

      "Ta thấy khí sắc của công tử rất tốt, nghĩ đến mấy ngày nay chắc là trôi qua rất vui vẻ." Loan Nguyệt cũng cười với nàng, tới đây, lại nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Ngọc bên cạnh, hỏi, " biết Thiên Thiên cảm giác như thế nào?"

      ung dung thản nhiên mặt Ninh Ngọc dần dần tản , mặt chút thay đổi nhìn Loan Nguyệt: "Ngươi muốn ta gì?"

      Ly Hoan cười duyên, mềm mại đáng : "Cần gì khẩn trương như vậy, ta cũng chỉ là tò mò."

      Ninh Ngọc dời mắt , thèm trả lời.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 32: Tuyệt chi hoạn, tinh khí quá loạn 3

      Editor: ChiMy

      "Loan Nguyệt thả ra. cầu của ngươi ra, ta đồng ý với ngươi." Thiên Thiên bước đến gần Loan Nguyệt.

      Ly Hoan ở bên cạnh Thiên Thiên, muốn đưa tay kéo Thiên Thiên bên cạnh, lại bị nàng hất ra.

      " cầu của ta? Chà. . . . . ." Loan Nguyệt làm bộ như suy nghĩ, "Ngày mai lập tức về đến Kinh Thành. Loan Nguyệt ta là phản đồ của Hoa Mãn Lâu, ta có ngu xuẩn hơn nữa, cũng thể trở về để tự chui đầu vào lưới, phải sao."

      Thiên Thiên nghiêm mặt: "Ta có thể huỷ bỏ lệnh đuổi giết ngươi."

      "Hứ!" Nàng ta hừ lạnh tiếng, giễu cợt , "Lênh đuổi giết của Hoa Mãn Lâu vừa ra, nào có đạo lý thu hồi."

      Thiên Thiên rung mình: "Ngươi muốn như thế nào?"

      Loan Nguyệt cười đến xinh đẹp: "Chỉ cần ngươi chết."

      Ly Hoan cũng sửng sốt: "Loan Nguyệt, ngươi lời ngu xuẩn gì vậy!" Trong lòng cũng lo âu, nhưng Thiên Thiên trong tay của nàng, nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Cả người Thiên Thiên thể ức chế được run lên, trong nháy mắt trái tim có giây ngừng đập, lâu sau mới hồi hồn, trực tiếp nhìn chằm chằm Loan Nguyệt, gằn từng chữ: " có khả năng!"

      "Vậy sao. . . . . ." Loan Nguyệt cười giả tạo, kéo Ninh Ngọc lui về phía sau bước dài, khoảng cách giữa lòng bàn chân và vách núi sau lưng chỉ còn lại tấc, "Chỉ cần trong hai người ngươi và Thiên Thiên, có người chết, ta hài lòng rồi. Nghĩ tới đường xuống suối vàng, ta cũng quá đơn. Ninh Ngọc, ngươi lập tức chọn, ngươi muốn mình chết, hay là muốn Thiên Thiên sống?"

      Sắc mặt Thiên Thiên đen thùi, nhìn chằm chằm Loan Nguyệt giữ chặt tâm mạch tay Ninh Ngọc lời.

      —— nếu như mà mình chết, như vậy liền tương đương với ‘ Ninh Ngọc ’ chết, căn bản ngay cả linh hồn của Ninh Ngọc ở trong thân thể Thẩm Thiên Thiên cũng có ích lợi gì, bởi vì căn bản thân thể của mình là vô dụng.

      —— nếu như mà Ninh Ngọc chết rồi, như vậy, Ninh Ngọc hoàn toàn biến mất thế gian này.

      Mặc kệ ai chết ai sống, cuối cùng, đều là bi kịch.

      Nhưng ngay cả dù có bi kịch thế nào, cũng bù được thất vọng của Thiên Thiên đối với Loan Nguyệt vào giờ phút này. từng nhìn lẫn nhau mà cười rốt cuộc đều biến mất ở giờ phút này..

      Có điều, đột nhiên, trong đầu Thiên Thiên lóe lên tia sáng, lộ ra khúc khuỷu quanh co, —— thay vì bị hại, bằng liều phen!

      Nghĩ như vậy, Thiên Thiên hít sâu cái, liền ra sức phóng về phía chỗ Ninh Ngọc đứng, Ly Hoan ở phía sau kêu to "Tiểu Ngọc Nhi ——" , chạy đến trước mặt Ninh Ngọc, ôm chặt lấy , cùng nhau nhảy xuống vách núi.

      Có điều, lúc rơi xuống dưới, nàng nhanh chóng quay đầu lại, : "Loan Nguyệt, ngươi nhẫn tâm ——"

      Trong bóng đêm mênh mông, những lời này vang vọng vô số lần núi, vang lặp lặp lại ngừng nghỉ.

      Loan Nguyệt nhìn tư thế Thiên Thiên và Ninh Ngọc nhảy xuống, khóe miệng dâng lên nụ cười khổ: Nhẫn tâm sao?

      Ly Hoan hiển nhiên là bị dọa đến choáng, lâu mới trở lại bình thường, giận dữ dậm chân tức giận : "Ôi trời! Sao Tiểu Ngọc Nhi lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy!" Dứt lời, vội vã rẽ sang đường xuống núi.

      Loan Nguyệt xoay người, cuộc đối thoại với Ninh Ngọc từ từ lên trong đầu lần nữa——

      "Tìm ngươi chuyện, muốn ra ngoài chuyện chút ?" Loan Nguyệt vào trong phòng của Ninh Ngọc, cười yếu ớt nhìn .

      Ánh mắt của Ninh Ngọc có chút lạnh lùng: "Chuyện gì."

      Ánh mắt của Loan Nguyệt cong lên như trăng lưỡi liềm, hỏi "Ta nên gọi ngươi là Thiên Thiên, hay là Ninh Ngọc?"

      Ninh Ngọc nhìn chằm chằm Loan Nguyệt chốc lát, rốt cuộc di chuyển, theo nàng ra cửa.

      "Công tử." Nàng nghiêng đầu, nhàng kêu tiếng.

      Ninh Ngọc nhìn nàng: "Lúc nào ngươi trở nên kiểu cách như vậy."

      "Ồ. . . . . . Kiểu cách, có lẽ đợi càng lâu, càng kiểu cách." Loan Nguyệt cảm khái, ngước mắt nhìn ánh sao bầu trời, "Vì lấy được Tứ ta ở Hoa Mãn Lâu ngây người hai năm,. Đáng tiếc quỷ thần xui khiến, lấy được Tứ , lại đổi hồn phách với Thiên Thiên."

      "Ừ." Ninh Ngọc trầm giọng đồng ý.

      "Nghĩ đến công tử cũng sớm ngờ tới." Loan Nguyệt tự giễu cười tiếng, "Làm bạn với Thẩm Thiên Thiên càng lâu, càng mơ hồ mục đích của mình. Qua việc trao đổi linh hồn này, khiến ta có chút lạc lối. Loan Nguyệt ta luôn luôn dám dám hận, nhưng sao có thể làm bạn với kẻ địch."

      Ninh Ngọc ngừng bước chân lại, cau mày: "Đến tột cùng ngươi muốn gì."

      "Công tử, ngày mai trở về kinh. Ân oán cá nhân của ta và ngươi chấm dứt từ đó. Loan Nguyệt ta và Ninh Ngọc Thẩm Thiên Thiên có bất kỳ khúc mắc nào. Có điều, ta có thể giúp người làm chuyện, xem như quà tạm biệt." Loan Nguyệt đáp.

      "Quà tặng. . . . . . ?" Ninh Ngọc suy nghĩ chút, khóe môi có chút cong lên, "Như vậy, ngươi có phương pháp, để cho ta và Thiên Thiên cùng chết chung là được."

      Loan Nguyệt cũng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn là gật đầu cái. Đúng vào lúc này, từ sau lưng truyền đến chút động tĩnh. Nàng và Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nhau, liền đưa tay kéo , về phía xa. . . . . .

      Cuối cùng Loan Nguyệt ngước mắt nhìn chằm chằm bóng đêm đêm mờ mịt trước mắt, xoay người, sải bước rời , quay đầu lại nhìn nữa.

      Rất lâu, rất nhiều chuyện, mặc kệ là tốt hay xấu, dù sao cũng nên có kết cục. . . . . .

      ++++++++

      Lại bên này, Thiên Thiên và Ninh Ngọc rơi nhanh xuống dưới, chỉ chốc lát sau, "Bùm ——" tiếng vang lớn, rốt cuộc song song rơi đất bằng phẳng.

      Nhưng mà linh hồn của bọn họ cũng vì vậy mà chấm dứt.

      Cảm giác chìm chìm nổi nổi lại đánh tới lần nữa, rốt cuộc lúc này Thiên Thiên cũng bình tĩnh, tất cả suy nghĩ trong đầu ngừng hoạt động, mặc cho cuộc đời chìm nổi, cảm giác bay bổng quen thuộc, có điều đột nhiên xuất sức mạnh khổng lồ, khiến cho Thiên Thiên kinh sợ, sau cơn kinh hoảng, đầu óc lại trống rỗng lần nữa, mắt nàng trợn trắng lên, rốt cuộc nặng nề ngất .

      Đêm nay ánh trăng cực kỳ mênh mông, rọi vào trong khe núi, giống như là lớp sa mỏng, mông lung lại mị hoặc.

      biết qua bao lâu, bên cạnh tảng đá lớn có ngón tay thon dài như ngọc nhàng động đậy, ngay sau đó, lông mi nhắm chặt khẽ run lên, từ từ mở mắt ra, lộ ra đôi mắt đen rạng rỡ phát sáng.

      giơ tay lên, nhàng vuốt ve ngón tay của mình, rốt cuộc đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười, nhắm mắt vận công điều chỉnh hồi, ngay sau đó từ từ ngồi dậy, quét mắt nhìn xung quanh, trông thấy Thẩm Thiên Thiên cách đó xa, chậm rãi mà tới gần, sau đó khom lưng, nhàng đỡ nàng dậy, để nàng nằm ở trong lòng ngực mình.

      đưa tay từ từ vuốt ve qua hai mắt và cánh môi của nàng, tựa như phác hoạ hình dáng của nàng, giọng bên tai nàng: "Thê tử của ta, vi phu. . . . . . Nhất định để cho nàng hài lòng. . . . . ."

      Ninh Ngọc ôm chặt nàng, tựa như lúc trước Thiên Thiên ôm . đưa tay vuốt lên mái tóc dài lộn xộn của nàng, trong đôi mắt có tia mềm mại khó gặp.

      Lần đầu tiên tỉnh táo nhận thức được, sớm cưới hỏi Thẩm Thiên Thiên làm vợ đàng hoàng, bên cạnh có thêm người, nữ tử làm bạn bên cạnh cả đời.

      Mặc kệ là Hoa Mãn Lâu hay là người ngoài, đều cho phép có ai dám làm tổn thương nàng.

      Ninh Ngọc nghĩ như vậy, cuối cùng từ từ nhắm hai mắt lại.

      Mà ở nơi xa, Ly Hoan rống to: "Tiểu Ngọc Nhi —— Tiểu Ngọc Nhi ——" tiếng tiếng, giọng bắt đầu khàn khàn.

      Bên tai Ninh Ngọc loáng thoáng nghe được, nhưng cũng muốn trả lời ta, nhắm mắt lại.

      Cho nên lúc Ly Hoan lè lưỡi thở hổn hển bò đến dưới chân Ninh Ngọc, sức cùng lực kiệt, giọng bốc lửa. lau nước mắt chua xót, nhìn hai người trước mắt ngay cả ngủ mê man cũng muốn ôm nhau mà ngủ, trong bụng thở dài, chứng kiến đôi môi Ninh Ngọc có tia cười yếu ớt, rốt cuộc yên tâm, tựa như lầm bầm lầu bầu, lại tựa như với Ninh Ngọc: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi quả nên được sống vui vẻ. . . . . ."

      Đến nay Ly Hoan còn nhớ , năm ấy khi mười sáu tuổi, cột những thiếu niên chê ta xấu xí dưới tàng cây phơi nắng ba ngày. Vào lúc mặt trời nóng bức gay gắt đó, nếu nhờ mình ra tay giải vây, chỉ sợ xảy ra án mạng rồi. . . . . .

      Từ đó về sau, ta bất cứ câu nào, cho dù đột phá Tuyệt đến tầng năm, dung mạo của ta bắt đầu càng ngày càng đẹp, ánh mắt người khác nhìn càng ngày càng mê luyến, vẫn như cũ. Chỉ sợ trái tim đó, mới bắt đầu trải qua tổn thương nhạy cảm đến chịu nổi, sớm phong tỏa cực kỳ chặt chẽ.

      Mà Thẩm Thiên Thiên, xem như là người duy nhất tồn tại trong lòng ta. . . . . .
      Mai Trinh thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 33: Vứt bỏ cái hố có tiểu JJ o0o
      Editor: ChiMy
      Cả người đau đớn cơ hồ khiến Thiên Thiên chết lặng, chỉ là bởi vì có kinh nghiệm mấy lần trước, cho nên lần này, Thiên Thiên cũng tập thành thói quen.

      Nàng từ từ mở mắt ra, ngoài dự đoán của nàng, đập vào mắt nàng phải là bầu trời xanh thẳm, cũng phải là mảnh đất đá hoang vu, mà là màu đỏ son rẩt quen mắt. . . . . .

      Nàng chớp mắt nhìn hồi lâu, tiếng vó ngựa cộc cộc bên tai cũng chầm chậm truyền vào trong tai của nàng, À! ra là ở trong xe ngựa! Thiên Thiên rốt cuộc phản ứng kịp, đưa tay vỗ vỗ cái đầu đau đớn muốn nứt ra, vùng vẫy muốn ngồi dậy.

      Cũng đợi động tác của nàng, từ phía sau bàn tay trắng nõn đưa lên đè tay nàng xuống.

      "Này? !" Thiên Thiên quay đầu, đập vào mắt chính là mảnh màu đỏ son khó chịu, y phục lộng lẫy rộng thùng thình, làm nổi bật lên làn da trắng nõn như ngọc, xinh đẹp như hoa, đôi mắt nhìn nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

      Mặt của Thiên Thiên hơi đỏ lên, nhanh chóng xoay đầu lại, lại dám cùng Ninh Ngọc nhìn nhau, cũng biết có phải là ảo giác của nàng , dường như tình cảnh trước mắt có chút lúng túng.

      Có thể nghĩ, lại cảm thấy có chỗ nào là lạ, nàng quay đầu lại nhìn lần nữa, rốt cuộc kinh ngạc : "Thân thể! Ngươi xem, rốt cuộc thân thể đổi lại rồi !"

      Khóe mắt Ninh Ngọc khẽ nhếch, có ý định tiếp, nghiêng thân thể nằm ở xe ngựa, đưa tay cầm điểm tâm bàn ăn.

      Thiên Thiên cười hì hì, tiếp tục hưng phấn: "Đổi lại rồi, rốt cuộc đổi lại rồi. . . . . ."

      "Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi ." Rốt cuộc Ninh Ngọc chịu được nữa, thanh hề gợn sóng truyền đến, cắt đứt Thiên Thiên lẩm bẩm.

      "À, à, được. . . . . ." Thiên Thiên ngược lại rất nghe lời, gật đầu cái, ngã người xuống giường xe ngựa lần nữa.

      Mặc dù giường hơi chật, nhưng rất mềm, phía phủ lớp chăn gấm dày làm đệm, lúc này Thiên Thiên hoàn toàn tỉnh táo lại, phát rốt cuộc bản thân trở về thân thể của mình lần nữa, vui vẻ đến có chút choáng váng, lúc này hưng phấn lăn qua lăn lại ở giường, khống chế được cười khúc khích.

      Ninh Ngọc nhìn về phía nàng, bởi vì Ninh Ngọc ở phía sau của nàng, cho nên nhìn từ cổ Thiên Thiên xuống dưới rất ràng.

      Chỉ liếc mắt cái, liền loáng thoáng trông thấy mảng ngực lớn trắng như tuyết.

      khẽ rũ mí mắt xuống, muốn nhìn nhiều. Nhưng ở dưới ống tay áo, tay nắm lại thành quyền, trong mắt dâng lên tầng nhàn nhạt màu đỏ. Trong lòng cười khổ, chỉ vì lần rơi xuống núi này khiến cho khí tức trong cơ thể có chút rối loạn, khiến cho tự chủ của suy yếu ít.

      Nhưng sao Thiên Thiên biết những thứ này, nàng vẫn đắm chìm trong vui sướng khi trở về thân thể mình lần nữa, khắp người tràn đầy vui mừng cho mình!

      Ninh Ngọc nhắm mắt thầm vận công, nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại xuất tất cả đều là bóng dáng của Thiên Thiên, màn lại màn lên trước mắt , mặc cố gắng vận công cỡ nào cũng có cách nào trừ .

      Hình như có giọng kêu gào trong lòng , —— Thiên Thiên là thê tử của , có gì mà đụng được, cần gì phải kiềm chế mình như vậy, là hiếm lạ!

      Ánh mắt nhắm chặt của Ninh Ngọc mở ra, quả quyết đứng lên, về phía Thiên Thiên. Có điều, bàn tay nắm chặt ở dưới tay áo, trong lòng bàn tay xuất tầng mồ hôi mỏng.

      Cho nên khi Thiên Thiên lăn qua lăn lại nhếch miệng cười khúc khích sảng khoái, trước mắt của nàng đột nhiên tối sầm lại, Ninh Ngọc lặng yên tiếng động xuất trước mắt của nàng, đứng ở trước mặt nàng từ cao nhìn xuống, chớp mắt.

      Nàng sững sờ, mắt to sâu sắc nhìn Ninh Ngọc, kêu tên của : "Ninh Ngọc?" Dứt lời, nàng duỗi thẳng tay, quơ quơ trước mắt Ninh Ngọc.

      Ninh Ngọc phát bắt được tay của nàng, động tác tuy mạnh, nhưng cũng khống chế sức lực: "Nàng kêu ta làm gì?"

      ". . . . . . Ninh Ngọc. . . . . ." Thẩm Thiên Thiên rụt cổ cái, đè giọng xuống thấp.

      "Kêu lần nữa." Giọng của Ninh Ngọc vẫn hề biến hóa như cũ.

      "Phu quân. . . . . ." Thẩm Thiên Thiên trực tiếp cúi đầu, khí thế của Ninh Ngọc so với nàng lớn hơn nhiều lắm, nàng trừ phục tùng với , nghĩ ra nên làm cái gì khác.

      "Ừ." Lần này rốt cuộc Ninh Ngọc hài lòng, khom lưng, cũng nằm xuống giường, nằm ở bên cạnh Thiên Thiên.

      Cái giường này vốn cũng lớn, bây giờ có thêm Ninh Ngọc nằm, càng chen lấn. Trong nháy mắt, quanh quẩn chóp mũi tất cả đều là mùi hương đặc biệt người Ninh Ngọc, giống như cái lưới, từng chút từng chút bao vây cả người Thiên Thiên, mặc cho nàng giãy giụa như thế nào cũng trốn thoát được! Trước mắt Thiên Thiên có chút choáng váng, toàn bộ thế giới đều chỉ còn tiếng tim mình đập, từng nhịp từng nhịp, đập nhanh như vậy, lớn như vậy!

      Thiên Thiên cười mỉa, theo bản năng rúc vào bên trong, quay đầu .

      Ninh Ngọc vừa vặn ngược lại với Thiên Thiên, quay đầu về phía Thiên Thiên bên này, nhìn thấy Thiên Thiên quay đầu sang chỗ khác, trực tiếp dứt khoát đưa tay, kéo đầu nàng đối diện với mình lần nữa.

      Vì vậy, mắt to trừng mắt .

      Ninh Ngọc khẽ cong môi cười với nàng, như có ý cười nhàn nhạt lưu chuyển trong mắt: "Thế nào? Sợ ta sao?"

      Thiên Thiên lập tức lắc đầu như trống lắc: " , phải. . . . . ." —— phải sợ, chẳng qua là cảm thấy lúng túng. . .

      Ninh Ngọc đưa tay, để cho nàng tựa vào cánh tay của mình, bàn tay thon dài trực tiếp đặt ở dưới cổ Thiên Thiên. Nhiệt độ thân thể của cao đến doạ người, da Thiên Thiên mới vừa cùng bị tay chạm vào lập tức nổi lên màu đỏ lờ mờ.

      Thiên Thiên sững sờ, vội vàng đưa tay đặt lên cánh tay của , nhất thời thở hơi: " là nóng! Chẳng lẽ bị sốt sao!"

      Dứt lời, lại đưa tay sờ vào trán của , lại phát nhiệt độ trán của còn cao hơn, nóng đến nỗi khiến đầu ngón tay của nàng cũng khẽ run lên.

      Hơi thở của Ninh Ngọc có chút rối loạn rồi, tóm lấy bàn tay Thiên Thiên đặt trán của mình, mười ngón tay đan xen với nàng, màu đỏ trong đôi mắt càng ràng hơn, ngay cả hai gò má cũng xuất mảng đỏ hồng nhàn nhạt, nhìn như mang theo chút vẻ trẻ con.

      ràng dung mạo tuấn mỹ tựa như ánh sáng mặt trời vậy, thế nhưng lúc này lại mang theo bướng bỉnh, cặp mắt nhìn nàng thẳng tắp, dường như thấy được trong mắt có tia khẩn cầu.

      Mặt của Thiên Thiên cũng bị cháy sạch giống như đít khỉ, chuyện nam nữ, nàng hiểu. Nếu nàng gả cho Ninh Ngọc, như vậy đây chính là nghĩa vụ của nàng, bởi vì nàng là thê tử của , về lý là như thế.

      Ninh Ngọc nắm tay Thiên Thiên, để xuống y phục rộng lớn. cánh tay khác ôm Thiên Thiên, từ từ co lại, khiến Thiên Thiên cách xa mình tấc.

      từ từ gần sát Thiên Thiên, hơi thở phả vào bên tai Thiên Thiên, hơi ngứa. Thiên Thiên từ từ nhắm mắt, chờ động tác tiếp theo của Ninh Ngọc, chỉ là tim của nàng đập nhanh và vỗi vã như vậy, giống như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.

      Nàng cố gắng khống chế mình căng thẳng, nhưng thân thể vẫn nhịn được run rẩy.

      Khoảng cách môi của Ninh Ngọc và nàng chỉ kém chút xíu, lại trông thấy thân thể Thiên Thiên đều run rẩy, biết sao, trong lòng bỗng dâng lên cỗ tức giận, đôi mắt nheo lại, dừng lại, hung hăng hôn xuống môi Thiên Thiên.

      Thiên Thiên cứng lại, cánh môi truyền tới trận đau kịch liệt, trong nháy mắt, có cổ mùi máu tươi nhàn nhạt từ chỗ bốn cánh môi chạm nhau lan ra, môi nàng khẽ mở, lưỡi của Ninh Ngọc lập tức tiến vào, cùng dây dưa với nàng.

      Động tác của Ninh Ngọc vô cùng thô lỗ, dùng sức môi của Thiên Thiên, mãi cho đến khi áp Thiên Thiên dính sát vào xe ngựa, vẫn cảm thấy chưa đủ, thân thể vừa động, liền trực tiếp đặt Thiên Thiên ở phía dưới.

      Răng môi quấn quít giống như có kết thúc, trước mắt Thiên Thiên tối sầm, sớm thở nổi, thể làm gì khác hơn là đưa tay đẩy Ninh Ngọc, ý bảo Ninh Ngọc dừng lại.

      Lý trí của Ninh Ngọc sớm biến mất, trực tiếp dung tay giam cầm hai tay của nàng ở đỉnh đầu, lại duỗi cái tay khác ra tới cởi nút cài quần áo của nàng.

      Rốt cuộc Ninh Ngọc cũng chịu dời môi của nàng , ngược lại tham lam mút cổ của nàng. Thiên Thiên thở hổn hển, lồng ngực phập phòng, muốn để Ninh Ngọc dừng lại, rồi lại dám phát ra thanh nào, sợ bị Ly Hoan ngồi bên ngoài xe ngựa nhìn ra manh mối. Lúc này quần áo của nàng bị Ninh Ngọc cởi ra, lộ ra mảng ngực lớn trắng như tuyết.

      Ninh Ngọc dọc theo cổ của nàng hôn đường xuống phía dưới, dừng lại ở trước ngực của nàng. Tay nhàng cầm ngực của nàng, nhàng vuốt ve, ngay sau đó cúi đầu ngậm nhũ hoa của nàng. Thân dưới của sớm chống đỡ ở giữa bắp đùi của Thiên Thiên, nhàng di động thân thể, nhàng ma sát qua lại ở giữa hai chân của Thiên Thiên.

      "Á. . . . . . Đừng!" Mặt của Thiên Thiên ửng hồng, tự chủ được từ trong cổ họng tràn ra tiếng rên rĩ, thân thể nàng run lên, đưa tay ôm cổ Ninh Ngọc, ngực phập phồng càng lớn, hạ thấp giọng đứt quãng : " Đừng, đừng như vậy. . . . . . Ly Hoan ở bên ngoài. . . . . ."

      "Ôi trời ơi, ta Tiểu Ngọc Nhi Thiên Thiên này, các ngươi cứ tiếp tục, đừng để ý tới ta...ta nghe thấy gì, cái gì cũng biết! À đúng rồi, Tiểu Ngọc Nhi, ngươi cũng đừng quá thô bạo, lần sau nhớ khống chế sức lực, ngươi nhìn xem, bên trái môi của Thiên Thiên nhi cũng chảy máu! Còn nữa, ta này Tiểu Ngọc Nhi, lần sau động dục nhớ trước tiếng, ta sớm sắp xếp xong đường , về phía địa phương náo nhiệt. Nếu ở nơi hoang vu vắng vẻ, tí xíu động tĩnh cũng rất dễ phát đấy!" Ngoài xe ngựa, giọng của Ly Hoan nhàn nhã truyền đến, trong giọng còn mang theo vài phần kiêu ngạo, "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi cũng cần quá cảm kích ta, may mắn là ta có dự kiến trước, sớm chút để cho Noãn Phong quay về phủ chuẩn bị, nếu , chừng nàng ta quậy ra cái chuyện động trời gì!"

      Cả người Thiên Thiên và Ninh Ngọc cứng ngắc, tất cả dục vọng lúc trước trong giây lát đó tản , giây trước còn nóng hổi vào lúc này giống như bị dội cho thùng nước đá lớn, biến mất trong nháy mắt thấy! Mà cái kẻ gây hoạ dội nước này, dĩ nhiên là Ly Hoan rồi.

      Ninh Ngọc hít sâu, khép hờ nhắm mắt, khàn khàn giọng : "Chờ ta."

      Dứt lời, đằng đằng sát khí đứng dậy, bay ra khỏi xe ngựa. Rất nhanh, "A ——!" tiếng vang lớn, tiếng kêu thảm thiết của Ly Hoan xé ngang bầu trời.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 34: Vứt bỏ cái hố có tiểu JJ o0o 2
      Editor: ChiMy
      "Đừng đừng đừng, Tiểu Ngọc Nhi, thế nào ta cũng là sư huynh của ngươi, vài chục năm tình nghĩa huynh đệ nhé! Sao ngươi nhẫn tâm. . . . . . A ——!" Tiếng kêu thảm thiết của Ly Hoan truyền đến lần nữa, ngay sau đó ‘ phanh ’ tiếng, thanh vật nặng rơi xuống đất.

      Vừa nghĩ tới mới vừa rồi tất cả đều bị Ly Hoan thấy được, Thiên Thiên liền xấu hổ đến có nỗi muốn chết, kì lạ hơn chính là thậm chí ngay cả vết thương môi nàng ở nơi nào Ly Hoan cũng biết được ràng. . . . . . Ôi! đến tột cùng núp trong bóng tối nhìn bao lâu? !

      Thiên Thiên sửa sang quần áo của mình xong, vùi mặt ở trong tay áo, nơi nào còn để ý tới tình huống của Ninh Ngọc và Ly Hoan như thế nào, nhớ lại mấy cái cảnh tượng vừa rồi kia khiến cho mặt nàng đỏ tới mang tai, mặt đỏ như lửa đốt.

      Tim của nàng đập từ từ bình tĩnh lại, nhắm mắt lại, trước mắt xuất tất cả đều là tình cảnh kiều diễm vừa rồi, ở trong đầu nàng lần lại lần lên, xua được ——

      "Tiểu Ngọc Nhi, đến đây ~ tới cắn ta ~ . . . . . . Cắn ta. . . . . ." Thiên Thiên mặc quần lụa mỏng trong suốt, thân hình như như cực kỳ mông lung!

      "Tiểu tinh ~!" Ninh Ngọc lộ ra nụ cười vừa bỉ ổi vừa đáng với ta, "Ta tới đây, cái này tới ~~" say mê híp mắt nhìn Thiên Thiên, dứt lời, còn lè lưỡi liếm đôi môi vòng theo chiều kim đồng hồ.

      "Ứ ~ ghét ~ người ta rất thẹn thùng, rất thẹn thùng rất thẹn thùng. . . . . . !" Thiên Thiên xấu hổ, ném qua cho ánh mắt quyến rũ nửa muốn từ chối lại ra vẻ mời gọi. . . . . .

      "Ghét ghê. . . . . . Ừ ~~" Thiên Thiên bật cười khúc khích, phẩy tay với khí phía trước, chìm đắm trong trong thế giới của bản thân khó có thể tự kềm chế.

      "Ghét cái gì." Giọng mang theo bất kì cảm xúc nào của Ninh Ngọc đột ngột truyền đến, trong nháy mắt phá vỡ ảo tưởng bong bóng màu hồng và thô tục của Thiên Thiên.

      Thiên Thiên hung hăng lắc đầu cái để cho mình tỉnh táo lại, đưa tay lau nước miếng khóe miệng, vội vàng che giấu Ninh Ngọc : "A. . . . . . có, có gì. . . . . ." mặt nàng cố làm ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại càng quẫn bách, —— mất thể diện!

      Ninh Ngọc nhìn Thiên Thiên quần áo lộn xộn cái, ngay sau đó thu hồi tầm mắt: "Khoảng nửa canh giờ, lập tức có thể về tới Ninh phủ."

      Thiên Thiên ngồi dậy, khẽ cúi đầu: "Dạ."

      "Nàng. . . . . ." Ninh Ngọc có chút muốn lại thôi, sắc mặt có chút ửng hồng, "Nàng là thê tử của ta."

      Những lời này ngược lại ngoài dự liệu của Thiên Thiên, lúc này ngẩng đầu lên nhìn , trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Ừ?"

      "Đừng ở phòng người làm nữa." Lúc câu này Ninh Ngọc có chút mất tự nhiên, loại cảm giác lúng túng như có như bắt đầu lan tràn ra ở giữa 2 người, dứt khoát quay đầu .

      Trong lòng Thiên Thiên rất vui mừng, nhưng tục ngữ sai, Muốn nhưng lại giả vờ từ chối là thủ đoạn trời sinh của con . Cho nên, lập tức nàng nhướng mày, lãnh diễm cao quý : " cần, ta ở phòng của người làm rất tốt, ta thích chỗ đó yên tĩnh."

      —— mau phản bác ta! Mau phản bác ta! Ở trong lòng của Thiên Thiên reo hò như thế.

      "Hả? Vậy sao." Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn nàng cái, tiếp tục , " như vậy, ngược lại ta quá lo lắng, nàng cứ tiếp tục ở phòng người làm ."

      Thiên Thiên như nghẹn ở cổ họng bụng. Mà đặc biệt là nàng thích phòng người làm yên tĩnh, đều là nàng thuận miệng vớ vẩn. Mà thực tế, phòng người làm có yên tĩnh biết, ngược lại đặc biệt muỗi nhiều, vừa đến mùa hè, cả người nàng lập tức như bao lì xì, hết sức đáng thương!

      Ấn tượng khắc sâu nhất là có lần, bộ ngực của nàng bị con muỗi đốt cho cái bao tiền lì xì, cực kỳ ngứa, nhưng trước mặt mọi người nàng lại nào dám gãi, thể làm gì khác hơn là ngừng lắc lắc người dùng quần áo ma sát cho đỡ ngứa, mà màn vừa vặn bị bà bà quét sân thấy được, còn tưởng rằng nàng bị co quắp, suýt nữa mời đại phu chẩn mạch cho nàng!

      Nghĩ như vậy, Thiên Thiên hít sâu cái, nịnh hót cười bò đến bên cạnh Ninh Ngọc, giọng uốn éo: "Chỉ là nể tình công tử đối xử với ta tốt như vậy, ta liền gắng gượng dọn ra khỏi phòng người làm yên tĩnh này, trở về phòng phu nhân lần nữa."

      Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nàng: "Ai cho nàng đến phòng phu nhân."

      Thiên Thiên bị nghẹn đến ra được câu.

      "Phòng nha hoàn trong sân của ta bỏ trống, nếu như nàng để ý, liền đến ở chung viện với ta, như thế nào?" Ninh Ngọc hứng thú nhìn nàng.

      Viện của Ninh Ngọc là viện lớn độc lập, tách ra với mười bảy người thuộc hạ. Viện của Ninh Ngọc mới thực được xem là yên tĩnh. Trong sân còn có rừng trúc , gió thổi qua, hết sức xanh biếc.

      Ở cùng chỗ với Ninh Ngọc, đây chẳng phải là bày tỏ. . . . . . Ôi trời! là mắc cỡ quá ! Thiên Thiên cười đến giống như là đóa hoa loa kèn nở rộ, gật đầu đồng ý: "Nếu phu quân mở miệng, sao có đạo lí làm vợ lại dám nghe theo."

      Ninh Ngọc gật đầu cái, ngay sau đó nhắm mắt giả vờ ngủ say.

      Thiên Thiên nhìn dáng vẻ Ninh Ngọc im lặng, hai mắt nhắm chặt và đôi môi đỏ mọng mím chặt, nhìn đẹp như vậy. Trong lòng nàng có chút đắc chí, khe khẽ tựa đầu tựa bả vai của , ghé vào lỗ tai của giọng : "Cám ơn ngươi, phu quân. . . . . . !"

      Lông mi hẹp dài của Ninh Ngọc khẽ run lên, cũng có mở mắt ra, mặc cho nàng tựa vào bên cạnh mình.

      Theo Ly Hoan xe, xung quanh cũng từ từ náo nhiệt. Kinh Thành vốn là địa phương phồn hoa, mới vừa vào cửa thành, thanh ồn ào của khách qua đường qua lại người truyền vào bên trong xe ngựa.

      Ninh Ngọc mở mắt ra, vừa định đưa tay kéo màn nhìn cảnh tượng ngoài xe ngựa, nhưng ánh mắt liếc qua nhìn Thiên Thiên ngủ say ở vai của mình, mới để lại tay xuống, thân thể cũng giữ vững thăng bằng, nhúc nhích.

      Lại qua vài canh giờ, Ly Hoan đưa tay kéo rèm cửa ra, Ly Hoan vừa muốn hưng phấn hô lên "Đến nhà rồi", nhưng lời sắp ra khỏi miệng lại bị Ninh Ngọc quăng cho cái ánh mắt ngăn lại xuống.

      Ninh Ngọc liếc mắt nhìn Thiên Thiên ngủ say, ý bảo Ly Hoan cần . Ly Hoan cũng thức thời, lúc này đưa tay che miệng, gật đầu với cái, ngay sau đó xuống xe.

      Ninh Ngọc nhàng khom lưng ôm ngang Thiên Thiên lên, sau đó mới xuống xe ngựa.

      Ninh phủ chính là Ninh phủ, cao lớn, uy nghiêm, có điều lúc này trước cửa Ninh phủ hàng các thanh thuần hoặc xinh đẹp đứng, mỗi người vẻ, có phong cách riêng, từng đều xinh đẹp như hoa. Các trong hàng mặc hoa phục cùng màu sắc, mỗi người đều búi kiểu tóc riêng, còn trang điểm quyến rũ.

      Các từ xuống dưới lần lượt gạt ra, lấy tay khẽ đếm, nhiều ít, vừa vặn là mười bảy người. Lúc này cũng hết sức ăn ý đem ánh mắt nhìn về phía Ninh Ngọc và. . . . . . Thiên Thiên trong ngực .

      Ly Hoan đứng ở bên cạnh Ninh Ngọc, nhìn ánh mắt của các đều phát sáng ! mở to mắt, từ đứng đầu hàng, đường nhảy tới cuối hàng, càng nhìn càng hưng phấn, càng nhìn càng khó kìm lòng nổi, quay đầu, kích động với Ninh Ngọc: "Mỹ nhân nhi, ta muốn, ta muốn. . . . . . Ha ha, Mỹ nhân nhi! !"

      Ánh mắt các nhìn Ly Hoan từ kinh ngạc trong nháy mắt chuyển thành ghét bỏ, đối với hành động của Ly Hoan ngừng nhích lại gần mình biểu ra chống lại, nhưng lại bởi vì ngại Ninh Ngọc ở đây, biểu tốt, lúc này sắc mặt từng người đều rất giống như ăn phải trứng thối.

      "Khà khà. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Mỹ nhân nhi, tiền, tiền. . . . . . Đều là tiền a. . . . . . Hắc hắc. . . . . ." Ly Hoan cười khúc khích, chìm đắm trong trong thế giới của bản thân.

      Ánh mắt của Ninh Ngọc nhìn cũng mang theo khinh bỉ và ghét bỏ, khom lưng dặn dò mấy câu với lão quản gia đứng đợi ở bên, liền ôm Thiên Thiên vào phủ.

      trực tiếp trở về trong viện của mình, ôm Thiên Thiên, liếc nhìn căn phòng của mình, lại nhìn căn phòng nha hoàn bên cạnh, hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn sải bước vào căn phòng của mình.

      Căn phòng của Ninh Ngọc rất đơn giản, nhưng cái giường kia lại rất lớn đủ xa xỉ, nếu theo cách của Thiên Thiên, chính là "Nhìn xem loại gỗ đỏ thượng hạng được điêu khắc tinh xảo, vô cùng phù hợp phong cách khó chịu của Ninh Ngọc ".

      nhàng đặt Thiên Thiên lên giường, nhìn dáng vẻ Thiên Thiên ngủ, cánh môi còn chưa hết sưng, vết rách cánh môi này là do mình làm ra. . . . . . nhè đặt tay lên khóe môi nàng, phác hoạ lại hình dáng môi nàng.

      Ánh mắt của Ninh Ngọc lại thâm sâu, từ từ cuối đầu xuống, nhàng hôn xuống ở môi của nàng cái.

      nhắm mắt, hưởng thụ thời gian hiếm có này, màn thời niên thiếu lên trong đầu lần nữa, từ ràng đến mông lung.

      "Tiểu Ngọc Nhi ——! Tiểu Ngọc Nhi ——" lúc này, cửa viện của Ninh Ngọc lại vang lên giọng hồn bất tán.

      Ninh Ngọc tức giận, đứng thẳng người, xương người vang lên ken két, dự định quyết trận sống còn với Ly Hoan.

      Nhưng Ly Hoan trông thấy Ninh Ngọc đen mặt ra ngoài, có chút tự giác nào, hưng phấn : "Tiểu Ngọc Nhi, ta biết Hoa Mãn lâu của ngươi nhất định có thể tìm được Mỹ nhân nhi!"

      Ninh Ngọc: "Cho nên?"

      "Ôi trời Tiểu Ngọc Nhi của ta, cái gì cho nên hay cho nên, ngươi cũng biết người đứng đầu Tần Hoài quán của ta bị điên đến nay chưa khỏi hẳn, cho nên ta mới trở về với ngươi, chính là vì ở chỗ của ngươi có mười bảy mỹ nhân nhi xinh đẹp như hoa, chọn đại người làm đầu khôi của ta, giúp ta tiếp tục kiếm tiền đấy!" Cặp mắt Ly Hoan biến thành hình đồng tiền, hưng phấn tiếp tục , " Quả Hoa Mãn Lâu của ngươi để cho ta thất vọng, nhiều Mỹ nhân nhi như vậy, hắc, chỉ cần ngươi tùy tiện chọn cho ta, ta cũng thỏa mãn."

      Khóe miệng Ninh Ngọc co quắp, hỏi ngược lại: "Cho nên đây chính là mục đích ngươi theo ta trở về?"

      Ly Hoan vui vẻ: "Đó là đương nhiên! Nếu phải vì mỹ nhân nhi, kẻ ngu mới tới Kinh Thành với ngươi! Vừa mệt nhọc lại vừa tốn tiền, ta có thể đòi cái gì tốt đấy! Mà lại còn hại chết con ngựa của ta. . . . . . Ôi! Ngựa của ta a! Mong kiếp sau ngươi còn có thể tìm được chủ nhân tốt như ta vậy!"

      Ninh Ngọc nhàng ho khan tiếng, quay mặt . Gặp lại chủ nhân như vậy? —— đoán chừng con ngựa kia nên khóc rồi.
      Mai Trinh thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 35: Vứt bỏ cái hố có tiểu JJ o0o
      Editor: ChiMy
      Mười bảy thuộc hạ của Ninh Ngọc quả các là phượng giữa loài người, bất luận ai đứng ở trong đám đông đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. Cho nên Ly Hoan có phản ứng này cũng xem như là bình thường.

      Có điều, Ly Hoan muốn, Ninh Ngọc chưa hẳn chịu.

      Ly Hoan lắc lắc bả vai của Ninh Ngọc, mặt dâng lên nụ cười bỉ ổi: "Tiểu Ngọc Nhi, thế nào năm đó mười bảy hạt giống tốt này ta cũng giúp ngươi tham mưu phần, có công lao cũng có khổ lao, hì, ngươi hãy nhịn đau bỏ người trong đó, ta cũng sớm chút trở về xử lý chuyện của Tần Hoài quán ta, như thế nào?"

      Ninh Ngọc hừ lạnh tiếng, muốn để ý đến , trực tiếp xoay người định trở về phòng. Có điều, mới vừa được ba bước, lại dừng lại, quay đầu cảnh cáo ta : "Còn nữa, ta chưa cho phép, được đến gần Trúc viện nửa bước ——"

      Dứt lời, lúc này mới tiếp tục sải bước vào bên trong phòng, dừng lại nữa.

      Ly Hoan nóng nảy, vội vã theo bên cạnh , đưa tay kéo ống tay áo của : "Đừng, đừng mà, Tiểu Ngọc Nhi, thương lượng! Mỹ nhân nhi trong tay ngươi nhiều như vậy, thưởng cho ta người cũng có tổn thất gì, đừng keo kiệt như vậy chứ. . . . . ."

      Ninh Ngọc lưu tình chút nào hất tay của ra, trả lời gọn gàng: " cho."

      Ly Hoan bắt ống tay áo của nữa: "Tiểu Ngọc Nhi, mười mấy năm qua tình huynh đệ của ta và ngươi chẳng lẽ còn sánh bằng mỹ nhân nhi? !"

      Ninh Ngọc vẫn để ý tới , tiếp tục hất tay của ta ra.

      Ly Hoan chưa từ bỏ ý định, bắt nữa: " cho?"

      Môi đỏ mọng của Ninh Ngọc khẽ mở, lắc đầu: " cho."

      Ly Hoan nổi giận: "Tốt! Đây chính là ngươi ép ta đấy!" Hai tay nắm chặt thành quyền, hai hàng lông mày nhăn lại với nhau, dường như trong mơ hồ, quyết định. . . . . .

      Ninh Ngọc cũng rãnh rỗi xem đến tột cùng ra cái quyết định cái gì, tự vào thư phòng bên cạnh phòng ngủ.

      Ly Hoan nhìn bóng lưng của , híp mắt, than thở, tự nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, nếu ta sớm biết năm đó những tiểu nha đầu này bây giờ đều là đại mỹ nhân, tiểu sinh ta thế nào cũng phải lưu lại mấy người làm tâm phúc ở bên cạnh a. . . . . ."

      "Có điều tại sao. . . . . ." Ly Hoan nhãn châu xoay động, lúc này mặt cười đến đắc chí rời khỏi về phía Tiền viện.

      *********

      Theo quan sát mà biết được, mười bảy mỹ nhân nhi này càng tiếp cận, dáng dấp càng đẹp. Cho nên, lúc này mục đích của hết sức ràng chạy thẳng tới tiểu viện cuối cùng ở Tiền viện, —— người đẹp nhất xuống tay được, vậy từ đoá hoa yếu nhất trong mười bảy người tiến hành tấn công là được!

      Ban đêm, Ly Hoan mặc bộ đồ đen, núp ở nóc phòng của nương này, ngừng thở, dính sát người vào mái hiên, dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh bên trong phòng.

      Chốc lát, truyền đến tiếng nước chảy tí tách.

      Chốc lát nữa, truyền đến giọng nữ mềm mại đáng giống như chim hoàng oanh: "Tiểu Tịch à, đổ nước tắm này , ta mệt rồi, ngủ trước."

      "Dạ, nương." nha hoàn tiếp lời.

      —— Nghe chút, giọng này, nghe hay lắm! Làm ca khôi cho Tần Hoài quán của quả dư xài! Mắt của Ly Hoan toả sáng, hưng phấn chép chép miệng, tiếp tục nằm ở nóc phòng, định tìm đúng thời cơ xuống dùng mê hồn hương.

      Vật phẩm rời nhà xa cần chuẩn bị, ‘ hành tẩu giang hồ ắt thể thiếu thứ gì’ đứng thứ nhất đó chính mê hồn hương!

      Đêm càng lúc càng khuya, bốn phía càng ngày càng yên tĩnh. Nến bên trong phòng nương này cũng bị thổi tắt, hơi thở nàng ta thở ra vững vàng, xem ra, là ngủ say.

      Ly Hoan cười gian, từ trong lòng ngực móc ra túi bột, lại nhàng dời khối ngói đỏ ra, định thả chút bột này vào trong phòng. Bởi vì mê hồn hương này cực kỳ mạnh, chỉ cần số lượng như hạt gạo, là có thể đạt tới hiệu quả vô cùng bá đạo. Cho nên thể lãng phí!

      "Ta. . . . . . Muốn ăn. . . . . . ! Ta muốn ăn! Ăn ! Ngươi!" Đột nhiên, giọng nữ cắn răng nghiến lợi khác thường ghé vào lỗ tai .

      Tay Ly Hoan run cái, rơi xuống, tất cả mê hồn hương trong tay đều bay ra ngoài, khiến cảm thấy trận tan lòng nát dạ, —— quá lãng phí! Mê hồn hương rất quý đó a!

      quay đầu, nhìn về phía đầu sỏ gây nên, lại phát nương vốn nên ở trong phòng ngủ lúc này lại nhắm chặt hai mắt khóe miệng mang theo nụ cười quỷ mị . . . . . . U ám tung bay ở phía sau , cánh tay mềm mại như xương còn đưa ra về phía Ly Hoan, nặng nề đặt lên bả vai của , đặc biệt là đôi môi nhếch lên lộ ra hai hàng hàm răng, gào khóc mở rộng ra làm bộ muốn tới cắn cổ của . . . . . . !

      Cả người Ly Hoan đều nổi da gà, muốn thương tổn nàng lại thể, nếu chỉ sợ Ninh Ngọc lột da của ! còn cách nào, vận hết công lực, rời trường xảy ra chuyện. . . . . .

      Vì vậy, cũng biết, hơi thở vững vàng bên trong phòng ngủ là của tiểu nha hoàn xoa cặp mắt mông lung, thấy giường có bóng dáng tiểu thư mình liền ra viện tìm kiếm, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của tiểu thư mái hiên mộng du ảo tưởng mình là con cú mèo bắt chuột, thở dài nồng đậm.

      Haizzz! Vẻ mặt Ly Hoan đau khổ ngồi ở giường, lắc đầu mà thở dài.

      Chậm, tất cả đều chậm. . . . . . Tiểu nha đầu năm đó bây giờ đều thành nghiệt, xem chừng đều là do tay Ninh Ngọc tạo thành đấy! Ngay cả khi Ninh Ngọc có năng lực biến hoá thần kì, tốt đẹp đến đâu qua tay của ta đều thay đổi, khiến cho người ta hoàn toàn khác hẳn!

      Ly Hoan nóng nảy nâng trán, suy nghĩ đến tột cùng mình nên xuống tay như thế nào. Hiển nhiên xuống tay ở chỗ mỹ nhân nhi phần thắng lớn, thể xuống tay ở chỗ mỹ nhân nhi này, vậy nên khai đao với người nào đây. . . . . .

      suy nghĩ, phiền não, đột nhiên hai mắt tỏa sáng! Đúng rồi, trực tiếp nghĩ biện pháp khiến Ninh Ngọc vào khuôn khổ, phải tốt hơn sao! Chỉ cần nắm được điểm yếu của Ninh Ngọc. . . . . . Ah, điểm yếu? !

      Ly Hoan vỗ đùi, loại cảm giác sáng tỏ thông suốt xông lên trong đầu của , khóe miệng của càng ngày càng mở rộng, ngay sau đó khó kìm lòng nổi cười lên ha hả!

      Ninh Ngọc! Ngươi chờ đó! Tiểu sinh ta chút tới!

      nhảy lên cao ba thước, hưng phấn đến ngủ yên, trời còn mờ tối, liền vội vã ra ngoài. Mục đích của rất đơn giản, —— mua, thuốc!

      Đáng tiếc mới vừa đổ hết sạch mê hồn hương, ngay cả cặn bã cũng còn. Cho nên lúc này vạn phần bất đắc dĩ phải mua. Hết cách rồi, có câu rất hay, người trong giang hồ, cây mạt dược ( vị thuốc đông y ) dám chạy, cho nên, chuẩn bị thuốc là cực kỳ cần thiết .

      Sáng sớm ở Kinh thành đương nhiên giống những nơi khác, mặc dù trời còn chưa sáng, nhưng đường lớn chợ phiên sớm bày đầy hàng bán. Tất cả mọi người đều muốn thừa dịp sáng sớm, giành chỗ tốt nhất cho mình.

      Ly Hoan vừa vừa nhìn, rốt cuộc hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm quầy hàng ven đường có tên là" tiệm thuốc Vương Ký ", bước nhanh đến phía trước.

      Chủ quầy là người trung niên có hai mép râu , đôi mắt tràn đầy tinh quang, lúc này nhìn thấy Ly Hoan thân hoa phục đến gần mình, lập tức cười đến gian trá và nhộn nhạo, đôi mắt mong đợi nhìn , phóng tia điện quang về phía Ly Hoan.

      Ly Hoan cũng có để cho thất vọng, tới trước quầy hàng của , dừng lại, ngay sau đó cúi eo, lại gần chủ quầy, giọng : "Ta muốn mua thuốc!"

      Chủ quầy gật đầu liên tục tựa như bằm tỏi: "Được được được, vị khách quan kia, ngài muốn mua thuốc gì? Thuốc cần có ta đều có!"

      Ly Hoan hài lòng gật đầu, nhíu mày cười tiếng với : "Ta muốn. . . . . ."

      đợi Ly Hoan xong, chủ quầy chặn họng , cũng nhíu mày cười gian : "Ta biết rồi, ta biết ~!"

      Ly Hoan sửng sốt: "Ngươi biết cái gì hả ?"

      Chủ quầy mắt lé, bộ dạng bỉ ổi "Cái người tiểu tinh này", tiếp tục cười gian : "Nhìn đôi mắt thâm đen của công tử, cùng với phong thái phong lưu và lỗi lạc, lỗi lạc lại phong lưu, chậc chậc, trừ thuốc kia, còn có thể là gì?"

      Dứt lời, khom lưng, trực tiếp cuối người ở dưới quầy hàng lấy ra bọc lớn rồi nghiêm nghiêm đưa gói thuốc ra.

      Ly Hoan nghe xong có chút lâng lâng, tự mình say mê : "Chưa từng nghĩ sức quyến rũ của tiểu sinh ta lại tăng thêm bậc, haizzz, phiền não, phiền não, bây giờ nên ~ như thế nào cho phải ~~!"

      Chủ quầy cầm gói thuốc lớn nhất đưa cho , tiếp tục nịnh hót: "Công tử, ngài cầm, chỉ cần số lượng hạt gạo, bảo đảm chuyện mà ngài muốn, người có thể cản nổi, tấn công chiếm đất, đánh đâu thắng đó gì cản nổi!"

      Ly Hoan hưng phấn, nhưng hưng phấn hưng phấn, lại bình tĩnh xuống: "Thuốc này ngược lại rất được lòng ta! Có điều, biết, thuốc này bán thế nào?" —— đây mới là mấu chốt .

      Chủ quầy xoa đôi tay: "Vốn buôn bán , nhìn tướng mạo công tử đường hoàng như vậy, dáng vẻ hào phóng, cho ngài giá ưu đãi, tổng cộng ba lượng bạc."

      Mặt của Ly Hoan nhất thời đen xuống: " người tiểu sinh ta còn tổng cộng ba mươi tiền đồng, ngươi thích bán hay bán, bán dẹp !"

      Mặt chủ quầy liền biến sắc, ngờ tới người này bộ dạng đường hoàng, ra bên trong mục nát, lập tức trở mặt, phen đoạt lấy gói thuốc từ trong tay Ly Hoan, châm chọc : "Ba mươi tiền đồng liền mà muốn mua thuốc tốt của ông đây, có cửa đâu!"

      Ly Hoan liếc nhìn gói thuốc trong tay chủ quầy, rốt cuộc hạ quyết tâm, dậm chân cái, cắn răng cái: " lượng hai!"

      " bán!"

      " nửa!"

      " được!"

      " lượng hai mươi tám đồng. . . . . ."

      "Tốt! Đồng ý!" Mặt của chủ quầy cười đến giống như là nở đóa hoa, lúc này tiền trao cháo múc với Ly Hoan ~

      Bây giờ mặt trời dâng lên, Ly Hoan về phía mặt trời, cầm gói thuốc, từng bước từng bước trở về Ninh phủ, tính toán bắt đầu kế hoạch của . . . . . .

      —— ra kế hoạch của rất đơn giản, chẳng qua là đánh ngã Thiên Thiên, ép buộc Thiên Thiên, dùng Thiên Thiên tới uy hiếp Ninh Ngọc, cho chính mình mỹ nhân, để cho mình sớm trở về Tần Hoài quán, sống ở đây càng lâu, tổn thất của lại càng trầm trọng, thịt cả người đều đau. . . . . .

      Làm phú thương thành công, châm ngôn của Ly Hoan là: có thể tiết kiệm tiết kiệm, lãng phí là việc đáng xấu hổ!

      cậu ấm tuấn tú, châm ngôn của Ly Hoan là: Mỹ Nhân Nhi, là dùng để thương ; bạc, là dùng để cất giữ.

      —— cho nên lúc này mới dám đầu tư lớn như vậy —— ước chừng lượng hai mươi tám đồng, ở người của Thiên Thiên, như vậy, nhiệm vụ lần này, chỉ cho phép thành công, cho phép thất bại; nếu như thất bại, mình kết thúc!
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :