1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách xa ngựa đực, tự ta làm lên - Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ o0o (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 22: Ý trời trêu người, tiếp tục hoán đổi linh hồn 2

      Editor: ChiMy

      Cũng biết đến tột cùng qua bao lâu, tiếng nước chảy bên tai rốt cuộc tản , toàn bộ thế giới đều yên lặng, trong lúc mông lung, nàng chỉ cảm giác mùi hương duy chỉ thuộc về Ninh Ngọc càng thêm nồng đậm lên, giống như bao bọc cả người nàng trong đó, từng lỗ chân lông cơ thể cũng tránh khỏi, làm cho đầu óc nàng mảnh hỗn độn, hoàn toàn quên mất tình huống tại của mình.

      Đúng vào lúc này, ngực của nàng lại đột nhiên truyền đến trận đè ép nặng nề, như có vật gì đó nặng nề đè xuống ngực của mình, trong nháy mắt, ngực buồn bực thể thở nổi, cảm giác buồn nôn lập tức đánh tới, chỉ nghe tiếng "Phốc ——", nàng theo bản năng hé miệng, từ trong cổ họng phun ra ngụm nước .

      "Tỉnh rồi, cuối cùng tỉnh. . . . . . may mà may mà. . . . . ." Bên tai, truyền vào giọng như trút được gánh nặng, "Có ai , mang Thiên Thiên nhi vào trong phòng của ta, mang Ninh Ngọc và Loan Nguyệt đến phòng hảo hạng , còn nữa, gọi đại phu tốt nhất Vu thành đến đây!"

      Thiên Thiên khép chặt mắt trầm tư hồi lâu, cuối cùng hiểu, —— đây là giọng của Ly Hoan.

      Cũng đợi nàng tiếp tục lắng nghe, nàng cảm thấy cơ thể của mình bị mọi người cẩn thận di chuyển đến cán, tiếp theo đó là hồi hơi đung đưa, mấy phút sau, rốt cuộc nằm giường mềm mại .

      Thiên Thiên có chút an tâm, lần này nàng có thể ngủ giấc ngon ? Nàng lật người, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Bởi vì mí mắt rất nặng, nàng căn bản cũng nghĩ mở mắt ra, cho nên lúc này nàng có quá nhiều tâm tình suy nghĩ này nọ.

      Thời gian từ từ trôi qua, đột nhiên, nàng cảm giác dưới bụng căng thẳng, bụng nước tiểu tầm thường đột nhiên chiếm hết suy nghĩ của nàng. —— được, ngủ tiếp, bây giờ căn bản cũng chưa có hơi sức rời giường!

      Nhưng cảm giác bụng dưới càng ngày càng nặng, Thiên Thiên rốt cuộc nhịn nổi, đưa tay vuốt vuốt đầu, cổ họng phát ra"Ai. . . . . ." tiếng than , từ từ mở mắt ra, —— Ahhh, giống như có chỗ nào đúng. . . . . . ?

      Thiên Thiên sững sờ nhìn nóc giường ba giây, đột nhiên mở to mắt, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, nàng cúi đầu, rất tốt, y phục người, là y phục nam nhân; đưa tay sờ cổ họng, rất tốt rất tốt, có nhiều hơn cái hầu kết; tay nàng run run từ từ sờ sờ lồng ngực của mình, rất tốt rất tốt rất tốt, ngực bằng phẳng rất đặc biệt. . . . . .

      Tóc gáy nàng dựng ngược cả lên, run chân đến phía trước gương, vì vậy ầm vang tiếng, trong gương nàng thấy được gương mặt lạnh lùng cao quý của Ninh Ngọc. . . . . .

      Cả người Thiên Thiên đông lại thành băng, lần trước là Loan Nguyệt, lần này là Ninh Ngọc. . . . . . Trời ạ! thể như vậy!

      Nàng cúi đầu che mặt khóc rống, tại sao vận mạng của nàng lại xui xẻo như thế, lòng nàng chua xót, chua xót vì rủi ro!

      Nàng đặt mông ngồi phịch ở ghế, kinh ngạc mất hồn.

      "Pằng ——", nhưng vào lúc này, cửa bị phá vỡ, đột nhiên ngoài cửa sổ đánh trận tiếng sấm, hồi tia chớp xẹt qua, chiếu sáng vào người đứng trước cửa, bộ mặt tối tăm sát khí "Thẩm Thiên Thiên"!

      Thiên Thiên bị tiếng cửa mở này làm cho hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn nàng hồi lâu, thử thăm dò: ". . . . . . Là Loan Nguyệt sao?" ——giọng cơ thể của Ninh Ngọc rất êm tai.

      Ánh mắt "Thẩm Thiên Thiên" này càng ngày càng tối, nắm chặ tay từ từ đến trước mặt Thiên Thiên, mặt lạnh : "Đem cơ thể của ta trả lại cho ta."

      Thiên Thiên giật mình: "Ngươi là Ninh. . . . . . !"

      Chữ ‘ Ngọc ’ còn chưa ra, Ninh Ngọc đưa tay bưng kín miệng Thiên Thiên, cắn răng, giọng : " được để người thứ ba biết!"

      Thiên Thiên trừng mắt nhìn , tỏ vẻ mình hiểu, Ninh Ngọc nhìn , lại hơi sững sờ, ngay sau đó khôi phục bộ dáng ban đầu, bất động thanh sắc buông tay ra, ngẩng đầu ưỡn ngực từ cao nhìn xuống Thẩm Thiên Thiên ngồi ghế trầm giọng : "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!"

      Thiên Thiên bĩu môi, ủ rũ cuối đầu : "Hoán đổi linh hồn thôi!"

      "Hoán đổi linh hồn?" Ninh Ngọc nghiêng đầu liếc xéo nàng, ánh mắt sắc bén mang theo vài phần nghi ngờ. —— thể , bộ dáng Thẩm Thiên Thiên thanh tú lúc này dưới kiểm soát của Ninh Ngọc tản ra vài phần kiêu ngạo, này phần trạc thanh liên cũng hiểu phong cách quả chặt kèm theo linh hồn của .

      Thiên Thiên gật đầu cái: "Đúng vậy, hoán đổi linh hồn. Giống như bây giờ vậy, hồn phách của ta ở trong cơ thể của ngươi, mà hồn phách của ngươi ở trong cơ thể ta."

      Ninh Ngọc cau mày, gì, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn nàng chặt như cũ, cũng biết đến tột cùng suy nghĩ gì.

      Tiếng sấm ngoài cửa sổ càng lớn, từng phát từng phát, chấn động làm đa màng nhĩ Thiên Thiên.

      "Vừa rồi, ngươi gọi ta là ‘ Loan Nguyệt ’?" Ninh Ngọc híp mắt nhìn nàng.

      Thiên Thiên rối rắm, xoay tròn con mắt suy nghĩ đến tột cùng nên trả lời thế nào, bất đắc dĩ còn cách nào đành cười ha hả rồi : "Khụ khụ, ưmh, ta nhìn lầm, ta nghĩ là Loan Nguyệt. Ha. . . . . ."

      Ninh Ngọc làm gì còn tâm trạng cười với nàng, khom lưng ép sát về phía nàng: "Ngươi và Loan Nguyệt, có phải từng đổi linh hồn hay ! Lúc ấy ta kinh ngạc vì sao sau khi Thiên Thiên từ đáy vực lên tính tình thay đổi nhiều như vậy, quả cực kỳ giống Loan Nguyệt, nên ta phái mật thám theo các ngươi tùy thời báo cáo tình hình cho ta biết, ngươi và Loan Nguyệt lén lút hành động kì lạ, kêu đối phương bằng tên của mình, nếu phải đổi hồn phách, cũng nghĩ được nguyên nhân nào khác!" Hai mắt sâu kín nhìn nàng, khí thế ác liệt.

      Thiên Thiên chột dạ rụt đầu cái: " ra là ngươi biết. . . . . ."

      Ninh Ngọc nghe thấy lời ấy, rốt cuộc chậm rãi đứng thẳng người, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, chỉ vào cơ thể Thiên Thiên, lúc này nhìn giống như là tiểu thư khuê các khéo léo điềm tĩnh, khẽ ngẩng cằm nhanh chậm : "Chỉ là hoài nghi, cũng xác định."

      "Ồ. . . . . ." Thiên Thiên cái hiểu cái gật đầu, ngay sau đó lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, suy nghĩ chút, rốt cuộc phản ứng kịp, nổi giận, "Ngươi sinh nghi, tại sao còn cố ý hành hạ ta? !"

      Ninh Ngọc liếc xéo nhìn nàng: "Bất kỳ chuyện gì chắc chắn, ta đều hành động thiếu suy nghĩ."

      Thiên Thiên mệt mỏi, thất bại cúi đầu!

      Ninh Ngọc nhìn cơ thể nàng lúc này, sắc mặt lại có chút nặng nề , ngồi đối diện nàng, nghiêm túc nhìn nàng, hỏi "Có cách nào đổi lại ?"

      Thiên Thiên nhìn về phía , gật đầu: "Có!"

      "!" Ninh Ngọc trả lời gọn gàng.

      "Cùng nhau chết!" Thiên Thiên trả lời như đinh đóng cột!

      Ninh Ngọc nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, ngay sau đó cong môi lộ ra nụ cười xinh đẹp: "Như vậy, ngươi và ta cùng chết chung ."

      Thiên Thiên sững sờ, theo bản năng : "Được. . . . . ."

      Ninh Ngọc vươn tay, muốn gõ vào trán Thiên Thiên cái, nghĩ đến, Thiên Thiên theo bản năng đưa tay ra đỡ, vì vậy giây trước Ninh Ngọc vẫn ngồi đối diện mình, lúc này tựa như chiếc giẻ lau bình thường bay ra ngoài, ‘ phanh ’ tiếng đụng vào tường.

      Thiên Thiên nóng nảy, vội vàng đứng lên chạy đến đỡ Ninh Ngọc dậy, vừa ôm chặt trong ngực của mình, vừa khẩn trương nhìn : " có sao chứ có sao chứ? Có bị thương ?"

      Nếu như mà Thiên Thiên cẩn thận nhìn kĩ chút, là có thể thấy mặt Ninh Ngọc có chút đỏ lên, nhưng lập tức che giấu, tiếp tục ngẩng cằm : " sao hết."

      Thiên Thiên càng nóng nảy hơn: "Ngươi bị thương phải ra! Cơ thể của ta đây rất yếu! Ngộ nhỡ bị gì, ngươi làm sao đền cho ta?"

      Mặt Ninh Ngọc tối sầm lại, trầm mặt .

      Thiên Thiên ôm lấy Ninh Ngọc, vừa định ôm đến giường, nhưng bỗng dừng động tác lại, ôm Ninh Ngọc vào trong ngực nhảy mấy cái, bừng tỉnh hiểu ra : "Khó trách ngươi thích ôm nữ nhân như vậy, ra là cơ thể nữ nhân mềm như vậy, vừa vừa mềm. . . . . ." Dứt lời, nhíu mày nhìn Ninh Ngọc.

      Cảm giác bây giờ của Ninh Ngọc giống như là ăn phải ruồi bọ.

      Thiên Thiên nhìn bộ dạng Ninh Ngọc u ám, tính xấu quá trớn, bầu khí u ám toàn bộ bộc phát, nàng cười gian đưa tay giữ chặt tay chân Ninh Ngọc vào trong ngực, đưa tay nắm cằm Ninh Ngọc, bộ dáng lưu manh cợt nhã : "Ơ, đây là tiểu nương tử nhà nào, dáng dấp xinh đẹp như vậy!"

      Cảm giác bây giờ của Ninh Ngọc giống như là ăn phải miếng đậu hủ thúi mười năm. giãy giụa, lại phát căn bản cơ thể của Thiên Thiên có hơi sức gì, căn bản có bất kỳ phản kháng nào được. Nhìn bộ dáng Thiên Thiên hả hê, trong lòng dở khóc dở cười, —— chẳng lẽ, đây chính là trêu chọc?

      "Hôm nay ngươi to gan, buông ta ra!" mặt Ninh Ngọc u, ngừng giãy giụa.

      —— hình thức này có chút quỷ dị, quả giống như ác bá bắt nạt con nhà lành nha!

      Thiên Thiên bực mình, tay quăng lên giường, hừ : "Ta chính là muốn cho ngươi nhìn xem, Thẩm Thiên Thiên ta có bao nhiêu lá gan!"

      Cơ hồ chính là theo bản năng, Thiên Thiên chút nghĩ ngợi dựa sát vào người của , mà tay của mình vừa đúng lúc đặt lên ngực Ninh Ngọc, —— cũng chính là cơ thể của Thẩm Thiên Thiên nàng. . . . . . Bộ ngực.

      Tất cả tất cả xảy vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến Thiên Thiên căn bản biết mình làm những gì, đợi nàng phản ứng kịp, "A ——"trong nháy mắt từ trong cổ họng thét lên tiếng, sắc mặt trở nên đỏ bừng, lắp bắp , "Ta ta ta...ta làm gì thế! !"

      Lúc này Ninh Ngọc ngược lại bình tĩnh, khóe miệng chậm rãi vẽ ra đường cong tinh xảo, chậm rãi : "Chẳng lẽ Thiên Thiên biết mình làm gì sao. . . . . ."

      Cả người Thiên Thiên bắt đầu run run: "Nhất định là ngươi! Là ngươi vào ngày thường làm nhiều chuyện như vậy, cho nên ta mới khó kìm lòng nổi!"

      Ninh Ngọc bưng cằm cười .

      Thiên Thiên run chân muốn từ người leo xuống, nhưng mà, nàng lại hoảng sợ phát , thân dưới của mình nổi lên phản ứng vô cùng quỷ dị, . . . . . . Cứng rắn, cứng rắn. . . . . . Thế nhưng cứng rắn!

      Lúc này lỗ tai Thiên Thiên đỏ bừng, nàng kẹp chặt hai chân, khom lưng từ người Ninh Ngọc leo xuống, làm sao còn dám nhìn vào ánh mắt của , đưa lưng về phía nhắm mắt lẩm nhẩm vô số lần a di đà Phật, tức là sắc!

      Đùa với lửa kết quả chỉ là tổn hại cơ thể, còn hơn tự thiêu. —— Thiên Thiên rốt cuộc rút ra cái kết luận.

      "Thế nào, tiếp tục?" Giọng nhạo báng của Ninh Ngọc từ phía sau lưng truyền đến, "Ngươi muốn kìm nén đến hỏng cơ thể của ta sao?"

      Thiên Thiên theo thói quen quay đầu lại nhìn , lại, thấy vô cùng tự nhiên cởi quần áo, lộ ra cánh tay và bờ vai trắng như tuyết.

      Máu trong cơ thể Thiên Thiên sôi trào lần nữa, nàng cắn chặt răng, ở trong lòng lặp lặp lại cho chính mình: tỉnh táo! Tỉnh táo! Ngàn vạn đừng kích động! !

      —— đây chính là cơ thể của mình mà! !
      Hale205 thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 23: Ý trời trêu người, tiếp tục hoán đổi linh hồn 3

      Editor: ChiMy

      Thiên Thiên nhảy lên cái, từ giường nhảy xuống, ngừng đưa tay quạt ở mặt, tức giận : "Mặc quần áo vào!"

      Bờ vai Ninh Ngọc, có gì khó chịu, xem như đây là chuyện hết sức bình thường ngồi ở giường nhìn Thiên Thiên. Khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, đưa tay vuốt ve cơ thể mình, ung dung : "Cơ thể này của ngươi, ra rất mềm mại dễ chịu." —— trong giọng mang theo ba phần trêu chọc.

      Mặt của Thiên Thiên càng đỏ hơn, gấp đến độ giọng cũng run rẩy: "Ngươi ngươi ngươi đừng chạm vào cơ thể của ta!"

      Ninh Ngọc vẫn còn cười, nhíu mày cáo trạng: "Ta có hứng thú gì đối với cơ thể này của ngươi, nhưng mà nếu vệ sinh ta cũng tránh được chạm vào, trước khi cơ thể ngươi và ta chưa đổi lại, đại khái mỗi ngày cũng phải đến hai ba lần."

      Thiên Thiên nghe vậy, sững sờ, đột nhiên cảm thấy dường như mình quên mất chuyện gì, chuyện gì. . . . . . Rốt cuộc là chuyện gì. . . . . . Nàng sững sờ đứng yên đau khổ suy nghĩ, cánh tay theo bản năng đặt lên thân dưới, —— giống như, bàng quang ( bóng đái ) có chút trướng.

      Mặt của nàng tối sầm lại, cuối cùng hiểu , nàng giận dữ nhìn chằm chằm , ngay sau đó nhanh như chớp về phía nhà vệ sinh bên ngoài. Nín lâu như vậy, nín tiếp nữa đoán chừng phải gặp chuyện may.

      " đâu?" Ninh Ngọc hỏi.

      Thiên Thiên cười gian nhìn : "Nhà—— xí!"

      Ninh Ngọc gật đầu cái, cũng phản ứng gì quá lớn: "Ta chờ ngươi."

      Thiên Thiên giựt giựt khóe miệng, cũng lười để ý đến , tự đá cánh cửa ra rời . Thời tiết bên ngoài do mới vừa đánh sấm nên lúc này chuyển thành mưa to, người Thiên Thiên ăn mặc mỏng manh, nhưng nàng hề cảm thấy lạnh, chắc là do chân khí trong cơ thể Ninh Ngọc bảo vệ cơ thể, cho nên xem như Thiên Thiên ăn mặc mỏng manh hơn nữa cũng cần lo lắng phải chịu lạnh.

      Thiên Thiên bước nhanh về phía khúc quanh đến nhà vệ sinh, chút nghĩ ngợi liền trực tiếp vọt vào nhà vệ sinh nữ. Nhưng mà vào lúc này có tiểu ca cơ từ bên trong ra. Tiểu ca cơ này thấy Thiên Thiên ‘ mỹ nam tử ’ nửa đêm nửa hôm xông vào nhà vệ sinh nữ, lúc này ánh mắt nhìn về phía Thiên Thiên mang theo ba phần giật mình, nhưng ngoài miệng vẫn cười : "Công tử muốn vệ sinh sao?"

      Thiên Thiên chỉ để ý mình mắc tiểu, sao còn quan tâm được nhiều như vậy, đưa tay quơ quơ : "Ngươi ra ngoài nhanh lên, ta muốn tiểu, đừng để ta nín nữa."

      Ánh mắt tiểu ca cơ nhìn về phía nàng quỷ dị hơn: "Công tử, công tử nơi này là. . . . . ."

      Trong lòng Thiên Thiên gấp gáp, nắm lấy tay của nàng rồi quăng sang bên, khống chế tốt sức lực xong, lúc này tiểu ca cơ liền bị nàng ném bay đến cây đại thụ tiếp nhận mưa to dữ dội. Người đứng trước nhà xí biến mất, Thiên Thiên rốt cuộc được giải phóng, nàng tới trước hầm cầu, cởi quần xuống liền ngồi chồm hổm, chỉ là tiểu tiểu, đột nhiên nàng cảm giác có cái gì đúng.

      Cúi đầu xem xét, —— hay , tất cả nước tiểu đều dính hết quần lót.

      Mặt của Thiên Thiên nóng như lửa đốt, ngọn lửa đốt cháy mặt của nàng, rất nhanh biến thành than, nam nhân, tiểu là phải đứng, tại nàng rốt cuộc hiểu nguyên nhân. Nàng vung áo khoác lên, muốn kéo quần lót xuống, vì vậy liếc mắt liền thấy được cái gì kia của Ninh Ngọc. Thiên Thiên sửng sốt ba giây, ngay sau đó gật đầu cái, tự nhủ: "Lớn lên tệ." Ngay sau đó liền ném quần lót bị ướt ra hầm cầu ngoài cửa sổ.

      Nàng làm như có chuyện gì xảy ra bỏ áo dài trống xuống, cơ thể trực tiếp về phía căn phòng. Từ xa nhìn lại, nam tử xinh đẹp như hoa sen, ưu nhã lạnh nhạt, cực kỳ đẹp mắt. Nhưng chỉ có chính nàng hiểu, vào lúc này phía dưới chiếc áo dài này, là trần trụi. Chỉ là Thiên Thiên cũng thấy có gì bất ổn, dù sao giữa đêm giữa hôm, cũng có người nào, chỉ cần trở về phòng thay y phục, tất cả đều xong xuôi.

      Đáng tiếc, có vài lời rất hay, người tính bằng trời tính.

      Trong lúc cơ thể và đầu óc Thiên Thiên ôm cái ý nghĩ này vui vẻ trở về, đột nhiên, người nào đó chợt vỗ lên bờ vai của nàng. Thiên Thiên theo bản năng quay đầu lại, liền thấy gương mặt phóng đại vô số lần của Ly Hoan xuất trước mắt của mình.

      Ly Hoan chớp mắt vài cái với Thiên Thiên, bộ vẻ mặt ‘ ngươi hiểu mà ’ , đưa tay phen liền ôm bả vai Thiên Thiên, cười đùa : "Tiểu Ngọc Nhi, Thiên Thiên. . . . . . tìm ngươi à?"

      Thiên Thiên sững sờ, ngay sau đó kịp phản ứng, bởi vì lúc trước mình và Loan Nguyệt thay đổi linh hồn, dẫn đến việc Ly Hoan thích "Thiên Thiên" , thực tế chính là Loan Nguyệt, nhưng bây giờ mình lại cùng Ninh Ngọc đổi linh hồn, tại trong cơ thể của mình, là Ninh Ngọc rồi, theo đạo lý Ly Hoan nên tìm Loan Nguyệt mới đúng, nhưng hết lần này đến lần khác lại biết chuyện, chỉ biết nhìn chằm chằm "Thiên Thiên" , biết Thiên Thiên này thực ra là Ninh Ngọc rồi.

      —— Chuyện này thực quá rắc rối.

      Thiên Thiên trầm ngâm chốc lát, vẫn là quyết định cho biết , nếu biết con đường tối thui này dò xét bao lâu mới có thể xong đây. Nghĩ như vậy, Thiên Thiên đưa tay vỗ lên bả vai của , thở dài : "Haizzz! Chuyện cho đến bây giờ, ta cũng muốn lừa ngươi. ra , Thiên Thiên người mà ngươi thích, cũng phải. . . . . ."

      Vậy mà, đợi Thiên Thiên giải thích xong, Ly Hoan bắt lại tay của nàng. Tay Ninh Ngọc rất đẹp, thon dài lại trắng nõn, nhưng tay Ly Hoan cũng phải đẹp mắt bình thường, cùng Ninh Ngọc chẳng phân biệt được như nhau. Ngay sau đó lại hất tay ra, cắt đứt lời của Thiên Thiên, cướp lời: "Từ ngươi đều so với ta xuất sắc hơn chút, sư phụ đối với ngươi cũng thiên vị hơn. Bây giờ ngươi có vợ, ta tự nhiên cũng nên theo ngươi, ta đây trải qua mấy ngày lén lút quan sát, Thẩm Thiên Thiên cũng thể nào thích ngươi. Chậc, nếu ông trời định muốn Ly Hoan ta xuất bên cạnh nàng, như vậy tự nhiên ta muốn cố gắng lần, tranh thủ ôm mỹ nhân về. Nếu như vợ ngươi ta, hắc hắc, Tiểu Ngọc Nhi, mong rằng ngươi giúp người hoàn thành ước vọng thúc đẩy chúng ta, cũng xem như là làm việc tốt ~"

      Lời Thiên Thiên định bị mắc nghẹn tại cổ họng nên ời. ra từ lúc bắt đầu Ly Hoan vừa nghe được ba chữ "Thẩm Thiên Thiên" kích động như vậy, chính là bởi vì sớm biết Thẩm Thiên Thiên là vợ của Ninh Ngọc? Về phần cho là "Thẩm Thiên Thiên cũng thể nào thích ngươi" , cái này càng thêm dễ hiểu rồi, bởi vì lúc ấy ở trong cơ thể Thẩm Thiên Thiên chính là Loan Nguyệt, Loan Nguyệt dĩ nhiên là thích Ninh Ngọc!

      Như vậy trước đây Ly Hoan thích tính tình Loan Nguyệt, đến tột cùng có mấy phần giả? chỉ là vì muốn tranh cao thấp với Ninh Ngọc, hay là đối với tính tình Loan Nguyệt sinh ra cảm tình?

      Thiên Thiên vuốt ve đầu, cảm giác có chút hỗn loạn, lời bên miệng cuối cùng vẫn nuốt trở về trong bụng, đổi đề tài : "Cái này cũng phải xem cố gắng của ngươi. Lúc này Thiên Thiên ở trong phòng của ta."

      Ly Hoan hưng phấn, vỗ bờ vai của dâng trào : "Tiểu Ngọc Nhi, ta nhất định thua ngươi."

      Thiên Thiên cười mỉa, thong thả vào phòng nghỉ.

      Ly Hoan theo bên cạnh , nhìn bộ dáng Thiên Thiên , cảm giác có chút kỳ quái: "Tiểu Ngọc Nhi, sao ngươi đường đàng hoàng, lại ẻo lả như vậy."

      Thiên Thiên đổ mồ hôi, nàng ngược lại muốn hào khí tiêu sái uy vũ chút, nhưng tình hình bên trong cho phép, phạm vi quá lớn, nhất định lộ ra! Bên trái áo ngoài của Ninh Ngọc, được thiết kế đường rẽ nhánh, bước chân quá lớn, lộ bắp chân rồi.

      Thiên Thiên rối rắm biết giải thích thế nào, Ly Hoan tiếp tục : "Thôi, ngươi từ từ , ta xem Thiên Thiên trước đây." Dứt lời, thân hình lóe lên, liền biến mất ở trong tầm mắt của Thiên Thiên.

      Cả người Ly Hoan kích động về phía căn phòng, vừa đến gần nhìn, cửa phòng chỉ khép lại nửa. Lúc này trong lòng vui vẻ đến biết bây giờ là ngày tháng năm nào, chậm rãi đẩy cửa ra, tiếng cửa mở phát ra đạo ‘ ken két ’ .

      Ninh Ngọc nhắm hai mắt nằm ở giường ngủ, nghe được tiếng động cũng đề phòng, chỉ là mở miệng câu: "Sao bây giờ mới trở về."

      —— Ninh Ngọc cho rằng người vào cửa là Thiên Thiên, nhưng thực tế là gương mặt hả hê của Ly Hoan.

      " ngờ Thiên Thiên nhi lại mong đợi ta đến như vậy. Tiểu sinh ta là cảm động." Giọng muốn ăn đập của Ly Hoan truyền vào trong tai Ninh Ngọc.

      Trong nháy mắt Ninh Ngọc tỉnh táo, đưa tay ra khỏi chăn cầm lấy áo khoác ở đầu giường, nghĩ tại dưới chăn mặc tốt hồi sinh giường, nhưng trang phục của nữ phức tạp hơn tang phục của nam rất nhiều, sửa lại cả buổi cũng tìm ra miệng tay áo. Mắt thấy Ly Hoan cách mình càng ngày càng gần, rốt cuộc mặt Ninh Ngọc đen đến cảnh giới nhất định. —— chưa từng nghĩ chỉ là đổi cơ thể, lực cảnh giác liền trực tiếp tương đương với số , cho nên mới để cho Ly Hoan vào phòng .

      Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn : "Có chuyện gì sao?"

      Ly Hoan thẹn thùng cười tiếng với : "Thiên Thiên, sao phải ra khỏi phòng ta, chạy tới trong phòng Ninh Ngọc làm gì, trở về với ta , ta ôm nàng trở về!"

      Ninh Ngọc cắn răng: "Ta tìm, . . . . . . Phu. . . . . . Quân. . . . . . của mình, chẳng lẽ còn cần phải thông qua ngươi hay sao?" ——chữ phu quân này, đặc biệt khó khăn.

      Lúc này Ly Hoan cãi lại: "Thiên Thiên, về Ninh Ngọc, ta nghĩ, ta có cần phải vài câu với nàng."

      "Hả? Vậy sao. . . . . . Chăm chú lắng nghe."

      "Ôi! Tiểu Ngọc Nhi người này, thế gian này người nào có thể hiểu hơn ta!" nặng nề thở dài, " chỉ có nhiều tiểu thiếp, mà nam sủng cũng rất nhiều, hơn nữa ngừng nạp thêm nhiều nam sủng, chiếm làm của riêng! Thiên Thiên, nàng biết tại sao ?"

      ". . . . . . , tại sao. . . . . . ?" Sắc mặt Ninh Ngọc đen thui.

      "Bởi vì. . . . . . ra là vì luyện tà công Tứ , cũng sớm tự thiến, nhưng sợ bị mọi người nhìn ra manh mối, nên mới cưới vô số tiểu thiếp, chính là vì che giấu tàn nhẫn này!" Ly Hoan xong vẻ mặt đau lòng.

      "Xoẹt ——"

      "A? Tiếng gì thế?" Ly Hoan trừng mắt nhìn, gãi gãi đầu.

      Ninh Ngọc , mặc dù biết đây chính là tiếng chính mình xé rách quần áo.

      Ly Hoan muốn thêm gì nữa, cửa ‘ ken két ’ tiếng, bước chân Thiên Thiên thong thả ẻo lả vào, cuối cùng về. Nàng chỉ tay vào Ly Hoan, kinh ngạc : "Sao ngươi còn chưa ?"

      Vì vậy trong giây phút đó, trong nháy mắt mặt của Ly cười nhàng, nhiệt tình với Thiên Thiên: "Chà chà, Tiểu Ngọc Nhi, ngươi trở về. Ta và Thiên Thiên nhi về ngươi đó, ý thức được thời gian trễ như vậy."

      "Hả? chuyện gì về ta ?" Thiên Thiên hỏi ngược lại.

      "Ta ngươi ngọc thụ lâm phong tướng mạo so Phan An, Thiên Thiên có người phu quân tốt như vậy, đúng là phúc khí của nàng!" Ly Hoan che môi cười đến cười run rẩy hết cả người.

      "Xoẹt ——" , Quần áo trong tay Ninh Ngọc trở nên vô cùng thảm hại. . . . . .
      Hale205 thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 24: đường về phủ, xe bay ngựa nhảy 1

      Editor: ChiMy

      "Xoẹt ——" , quần áo trong tay Ninh Ngọc, trở nên vô cùng thảm hại. . . . . .

      Thiên Thiên bĩu bĩu môi, mặt chút thay đổi đến bên cạnh Ly Hoan, kéo tay áo của về phía cửa: "Đêm khuya, mau mau trở về phòng ngủ ."

      "Này, đừng, đừng nha!" Ly Hoan ngừng thầm nháy mắt với Thiên Thiên, đến gần bên tai nàng hạ thấp giọng giận dữ: "Tiểu Ngọc Nhi, sao ngươi có thể đối với ta như vậy!"

      Thiên Thiên lui về phía sau bước, để mình cách xa đầu chút, nghiêm mặt : "Ta mệt rồi, muốn ngủ."

      Ly Hoan nhìn vẻ mặt của "Ninh Ngọc" lúc này nghiêm túc như vậy, rốt cuộc yên tĩnh lại, cam lòng nhìn "Thiên Thiên" nằm ở giường, rốt cuộc vẫn phải cắn răng mà .

      Thiên Thiên vui mừng, tiễn tới cửa, ánh mắt Ly Hoan thương hại nhìn nàng, giống như chịu rất nhiều uất ức, tính toán đánh trận cuối cùng, đưa tay đẩy cánh cửa mà Thiên Thiên đóng lại, cùng Thiên Thiên mắt to trừng mắt .

      "Buông ra!" Thiên Thiên nổi giận.

      " buông!" Ly Hoan kiên quyết phản bác, " nam quả nữ ở chung phòng, sao có thể chắc chắn xảy ra chuyện gì, Thiên Thiên của ta sao có thể cùng giường chung gối với ngươi!"

      Thiên Thiên sững sờ, —— Ly Hoan rất có đạo lý! nam quả nữ ở chung phòng, quả tốt lắm. Nghĩ như vậy, nàng buông cánh tay định đóng cửa ra, Ly Hoan ở ngoài cửa vẫn còn dùng sức đẩy cửa vội vàng kịp chuẩn bị, thân thể bị khống chế nghiêng về phía trước, lập tức liền đè lên người của Thiên Thiên.

      Ninh Ngọc nằm ở giường mở to mắt, trong nháy mắt buồn bực trong lòng tăng thêm. . . . . .

      "Đứng lên!" Bị đè phía dưới Ly Hoan vẻ mặt Thiên Thiên đau khổ ra lệnh.

      "A hả. . . . . . Ặc, ồ ồ ồ, ta...ta đứng dậy liền!" Ly Hoan luống cuống tay chân từ người Thiên Thiên đứng lên, đôi tay tuỳ tiện bắt đại thứ gì làm điểm tựa, động thân cái đứng lên. Nhưng mà. . . . . . sờ sờ tay của mình, vừa rồi, hình như bắt được cái gì đó trơn bóng nhẵn nhụi a. . . . . .

      Ly Hoan cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy hai mắt mảnh đau nhói, chỉ thấy "Ninh Ngọc” té xuống đất, lúc này lộ ra mảng lớn bắp đùi trần trụi trắng nhẵn nhụi cùng với nửa bờ mông cong cong, bên ngoài cửa mưa to rả rích rơi xuống, có vẻ kì lạ!

      Thiên Thiên hóa đá ba giây đồng hồ, ngay sau đó bước bước dài đứng lên, cũng kịp ý thức lúc này cảnh xuân lộ ra ngoài, đưa tay phen liền đẩy Ly Hoan trố mắt ra ngoài cửa, sau đó nhanh chóng khoá cửa lại.

      Lúc này tâm tư của nàng cực kỳ phức tạp, căn bản nàng cũng có dũng khí ngẩng đầu nhìn mặt Ninh Ngọc, cho nên nàng rúc đầu, đứng ở sau cửa dám thở mạnh.

      Đáng tiếc, nàng có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra qua, nhưng vừa vặn màn kia cũng đập vào trong đầu Ninh Ngọc. Ninh Ngọc đưa tay chậm rãi kéo chăn, mặc áo ngực xuống giường, áo khoác trong tay Thiên Thiên biến thành từng mảnh vụn, bước, hai bước, từ từ tới trước mặt của Thiên Thiên, ngẩng đầu nhìn nàng.

      Trong nháy mắt, cỗ khí thâm trầm liền đánh úp tới nàng. Thiên Thiên co rụt cổ lại, xoay mặt .

      Nhưng Thiên Thiên có ngờ tới, Ninh Ngọc lại trực tiếp đưa tay vuốt ve nửa người dưới của nàng, dọc theo đầu gối bóng loáng, vẫn hướng lên, xẹt qua bắp đùi, cuối cùng đưa tay dừng ở bên cạnh cái mông, nhàng vuốt ve. Ngón tay chạm vào rất nhột, Thiên Thiên buồn cười, rồi lại dám, phải kìm nén đến rất vất vả.

      "Quần lót đâu?" Ninh Ngọc giọng hỏi nàng.

      "Éc. . . . . . Khụ, bị ta ném. . . . . ." Thiên Thiên trả lời.

      Ninh Ngọc vẫn còn cười, nhưng mà nụ cười này nhìn rất u ám, mới vừa rồi còn nhàng chạm vào, lúc này liền nghiến răng đưa tay hung hăng véo mạnh cái ở bắp đùi Thiên Thiên, trong nháy mắt giọng cũng trở nên hung ác: "Ném ở đâu?"

      "Oái oái chân của ta! ! Ném ném ném bên ngoài nhà vệ sinh rồi !" Thiên Thiên giậm chân, gương mặt đau đến có chút vặn vẹo.

      " lượm về!" Ninh Ngọc trầm giọng ra lệnh.

      "Tại sao? !" Thiên Thiên hiểu.

      Ninh Ngọc có giải thích gì, mặt đen đến đáng sợ: " lượm về được được phép ngủ."

      Thiên Thiên nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa hề ngừng nghỉ, khóc ra nước mắt, suy nghĩ chút, dứt khoát lật lọng: " ra , ra trong lúc ta tiểu cẩn thận làm rớt quần lót xuống hầm cầu, ngươi khẳng định muốn ta lượm về?"

      Rốt cuộc sắc mặt Ninh Ngọc cũng dịu lại, nhưng vẫn còn chút lửa giận: " sao?"

      "! Dĩ nhiên !"

      Ninh Ngọc hừ lạnh tiếng, nằm vào trong mền ngủ lần nữa.

      Thiên Thiên đứng ở bên hai mắt đẫm lệ nhìn , đáng thương : "Vậy ta. . . . . . Ngủ ở đâu. . . . . ."

      Ninh Ngọc tiện tay lôi ra cái chăn mỏng từ đầu giường, ném xuống giường, lại ném cho nàng cái gối đầu: "Ngủ —— dưới đất." Dứt lời, nhắm mắt, tự lo chìm vào mộng đẹp.

      Thiên Thiên rũ vai, trải chăn ra xong, nằm ở sàn nhà cứng rắn, co rúc thành bộ dạng con tôm, cũng nhắm mắt rơi vào mộng đẹp.

      —— mà ở trong lúc hai người chìm vào mộng đẹp, cái quần lót bị Thiên Thiên thuận tiện ném , bị con mèo ngang qua ngậm ở trong miệng tha , nhảy tới trước căn phòng ngủ cách đó xa, mới dừng lại, ỉa đống cứt ở phía . Con mèo kia thỏa mãn duỗi dài thân thể, cẩn thận đụng phải cột cửa, phát ra tiếng động , người bên trong nhà lập tức có phản ứng, hét to tiếng "Người nào!", ngay sau đó mở cửa ra, con mèo lập tức chạy trốn, để lại cái quần lót mang theo đống phân. Cặp mắt sắc bén của người kia quét qua, trông thấy quần lót này có thêu hoa lên, hoa này chính là dấu hiệu của Hoa Mãn Lâu . . . . . .

      Mang theo quần lót chứa phân, —— đây quả thực là vũ nhục! Lão già tức giận công tâm, từ đó thề phải đánh bại Hoa Mãn Lâu, để cho lâu chủ Hoa Mãn Lâu chùi đít cho mình! Cả đời phải lau mông!

      Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này hãy , tạm thời nhắc tới.

      ***************

      Cho nên ngày hôm sau, cả người Thiên Thiên đều đau muốn chết, Ninh Ngọc ngược lại tinh thần rất tốt, nhìn mặt mày hồng hào ra. Hai người cùng đến Tiền viện tụ hợp với Loan Nguyệt, dự định cùng nhau trở về Ninh phủ.

      Loan Nguyệt tới bên cạnh "Thiên Thiên", theo thói quen đưa tay muốn kéo tay nàng, nhưng "Thiên Thiên" lại cau mày tránh ra.

      bên Thiên Thiên chân chính trong lòng có chút khó xử, lúc này mới cười với Loan Nguyệt: "Loan Nguyệt, đừng để ý tới nàng, nàng chính là khối băng!"

      Loan Nguyệt sững sờ, đưa tay chỉ "Ninh Ngọc", lại quay đầu lại liếc nhìn "Thiên Thiên", chẳng lẽ. . . . . .

      Ninh Ngọc ở trong thân thể Thiên Thiên thấy ràng, biết Loan Nguyệt nhất định sinh nghi, nhưng muốn cho Loan Nguyệt biết mình và Thiên Thiên đổi linh hồn, cho nên khi lập tức cứu vãn sai lầm vừa rồi, đưa tay bắt lấy tay Loan Nguyệt, cong môi cười tiếng với nàng, dịu dàng : "Chúng ta ."

      Loan Nguyệt mới vừa trố mắt phục hồi lại—— xem ra, là mình suy nghĩ nhiều.

      Nàng kéo tay "Thiên Thiên" ra cổng, "Thiên Thiên" —— cũng chính là Ninh Ngọc, Ninh Ngọc quay đầu liếc nhìn Thiên Thiên sau lưng, giống như : "Lần này, ngươi vừa lòng rồi hả?"

      Lúc này trong lòng Thiên Thiên đủ loại rối rắm, đột nhiên vị chát bao phủ cả người nàng, —— tại sao lại nắm tay? Còn nắm tay Loan Nguyệt chặt như vậy! &*%$#@?!

      Nàng oán hận nhìn , nắm quyền theo ở phía sau.

      Lúc này, có hai chiếc xe ngựa đậu trước cửa Tần Hoài cửa quán. Chiếc thứ nhất xa hoa cho người khác cảm giác sạch thoải mái ngăn nắp, con ngựa này ngẩng cao đầu khí thế mười phần; chiếc thứ hai bởi vì trải qua vô số mưa gió dẫn đến màu sắc ảm đạm rèm cửa sổ cũ rách, phía trước là con ngựa già yếu khô gầy.

      Ninh Ngọc và Loan Nguyệt chút nào làm bất kỳ dừng lại gì, trực tiếp liền lên xe ngựa to, Thiên Thiên cũng vội vàng sải bước đuổi theo, nhưng đợi nàng bước lên xe ngựa, xe ngựa rách rưới đối diện lại vang lên giọng hung phấn: "Tiểu Ngọc Nhi ~"

      Mặt Thiên Thiên tối sầm, trực giác của nàng cho nàng biết, nơi nào có Ly Hoan, nhất định nơi đó thể xảy ra chuyện tốt gì!

      Quả nhiên, trong cửa sổ xe ngựa rách nát này lộ ra cái đầu của Ly Hoan, cười duyên đắc ý với nàng: "Tiểu Ngọc Nhi, đến đây, tiểu sinh ta cùng ngươi là bạn tốt nhiều năm, đồng ý cho ngươi ở cùng xe với ta, xe này là xe ngựa chuyên dụng của ta, thế gian này trừ Tiểu Ngọc Nhi ngươi, người bình thường ta cho phép đến gần nửa bước."

      Thiên Thiên liếc nhìn này con ngựa già khô gầy, trong lòng đắc chí, lập tức cự tuyệt: "Cơ hội này ngài hãy để cho cho những người khác , ta nhận nổi. . . . . ."

      Ly Hoan lập tức nhăn mặt: " được! Tiểu Ngọc Nhi, phần vinh dự này thế gian này chỉ có ngươi có thể lấy được!"

      Thiên Thiên: ". . . . . ."

      Xe ngựa của Loan Nguyệt và Ninh Ngọc ngay vào lúc Thiên Thiên vừa ngẩng đầu lãnh diễm cao quý nghênh ngang rời , Thiên Thiên nhìn bóng lưng xe ngựa của bọn họ khóc ra nước mắt, chỉ đành phải từ từ di chuyển về phía xe ngựa của Ly Hoan, mỗi bước giống như nặng ngàn cân.

      Nhìn Ly Hoan vẫn hưng phấn như vậy, ngừng thúc giục: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi mau lên được , Thiên Thiên nhi cách ta quá xa, ta phải nắm chặt thời gian đuổi theo."

      Thiên Thiên trầm mặc nhảy vào bên trong xe ngựa, chờ Ly Hoan lái xe .

      Chỉ là, nàng ngồi ở trong xe hồi lâu, cũng thấy xe ngựa có động tĩnh gì, nàng kéo màn xe ra, tò mò nhìn, lại phát Ly Hoan cầm cần câu cá ... Biểu diễn. Nàng kinh ngạc hỏi "Người . . . . . . ?"

      Ly Hoan cười khà khà, tay nhanh nhẹn buộc bó cỏ dây câu cá: "Cái này gọi là chiến lược, tiểu Ngọc Nhi, ngươi nên học chút."

      Chỉ thấy Ly Hoan vung cần câu lên mạnh, liền vung cần câu cá ra xa tấc, mà phần cuối dây câu cá, buộc bó cỏ tươinon. Con ngựa kia nhìn thấy bó cỏ non này lắc lư phía trước mình, lúc này thân ngựa chấn động, gào khóc hí hai tiếng liền kéo ra móng ngựa già yếu ra sức chạy về phía trước!

      Thiên Thiên: . . . . . .

      Nàng yên lặng trốn vào trong buồng xe, trong lòng cảm giác có chút thương cảm, dĩ nhiên, phần thương cảm này đều là do con ngựa này mà ra. —— con ngựa này đúng là quá xui xẻo, mới rơi vào tay ông chủ keo kiệt bủn xỉn như vậy!

      Ngoài xe, giọng Ly Hoan vẫn tiếp tục vang lên: "Đừng nhìn con ngựa của ta gầy như vậy, ra nó là con Thiên Lý Mã, theo ta 5-6 năm, nếu đổi lại là những con ngựa khác, ta còn thèm dùng đó. Nhìn xem, nó chạy rất vững chắc!"

      Thiên Thiên đưa tay vịn lại lục phủ ngũ tạng có chút lộn xộn trong thân thể chặt, tiếp tục trầm mặc. . . . . .

      "Xem như con ngựa của ta có chút già yếu, nhưng nó cũng là con ngựa tốt!" Giọng Ly Hoan rất vui vẻ.

      Chỉ là, đợi Ly Hoan thêm gì nữa, đột nhiên tiếng lộp cộp truyền đến, xe ngựa nặng nề co quắp!

      Thiên Thiên nóng nảy, vội vàng đưa tay kéo màn cửa sổ xe ngựa ra, vì vậy liếc mắt liền thấy bánh xe bên phải của Ly Hoan dành riêng cho xe ngựa , lại lăn ra ngoài, lăn đường về phía phương xa. . . . . . !

      Pằng xích tiếng, cả xe ngựa lộn mèo về phía trước, thân thể của hai người Thiên Thiên và Ly Hoan ngã xuống, nặng nề té lăn quay đất.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 25: đường về phủ, xe bay ngựa nhảy 2

      Editor: ChiMy


      Cả khuôn mặt Thiên Thiên cũng nhăn cùng chỗ, huơ tay huơ chân từ trong buồng xe ngựa bò ra ngoài, trợn trắng cả mắt nhìn Ly Hoan ở bên ngừng vỗ bùn đất người, tức giận : "Ly Hoan, dù gì ngươi đường đường cũng là người đứng đầu Tần Hoài quán, sao ngươi cứ keo kiệt như vậy!"

      Ly Hoan nhìn chằm chằm mặt của Thiên Thiên hồi lâu, lại nháy nháy mắt, hồi lâu mới : "Tiểu Ngọc Nhi, sao ngay cả lời của ngươi cũng thay đổi?"

      Thiên Thiên chột dạ, con ngươi chuyển ngừng.

      "Thôi thôi thôi, mau mau đuổi theo, hề nhìn thấy bóng dáng xe ngựa của Thiên Thiên nhi đâu mất rồi." Ly Hoan vừa lẩm bẩm, vừa vận công từ lòng bàn chân tao nhã bay xa.

      Thiên Thiên cũng muốn vận công, nhưng thử hồi lâu có hiệu quả, thể làm gì khác hơn là khẽ cắn răng, vung vẩy tay chân nhanh chóng chạy, vất vả mới đuổi kịp theo Ninh Ngọc và Loan Nguyệt, cả người đều đầm đìa mồ hôi.

      Loan Nguyệt liếc mắt nhìn Thiên Thiên, lại liếc mắt nhìn Ly Hoan cái, cuối cùng vẫn hừ lạnh tiếng, để cho bọn họ lên xe ngựa. Thiên Thiên sóng vai ngồi cùng với Ly Hoan, ngồi đối diện Ninh Ngọc, nhưng thấy Ninh Ngọc cười châm biếm nhìn chằm chằm Thiên Thiên, làm cho Thiên Thiên sợ hãi trong lòng.

      "Ôi chao, đúng là mệt chết ta." Thiên Thiên há to mồm, vừa đưa đầu lưỡi ra hà hơi, vừa dùng tay áo lau mồ hôi trán.

      Ninh Ngọc ngồi ở đối diện nàng tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn nàng như muốn phun lửa.

      Ly Hoan ngồi ở bên cạnh nàng tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt của nhìn nàng như dám tin nổi những gì mình thấy.

      "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi ngươi ngươi... chẳng lẽ ngươi ngươi cũng luyện Tứ ?" Ly Hoan kinh ngạc.

      ". . . . . . Ninh Ngọc! Nếu như ngươi còn làm ra vẻ mặt ghê tởm này. . . . . . Ta khiến ngươi hối hận!" "Thẩm Thiên Thiên" ngồi ở đối diện nàng cắn răng .

      Thiên Thiên tiếp tục le lưỡi: "Ừ. . . . . . Ghét. . . . . ."

      Ly Hoan: . . . . . .

      Ninh Ngọc: . . . . . .

      Thiên Thiên còn muốn tiếp cái gì, thân thể Ly Hoan run rẩy trực tiếp dời đến bên cạnh Ninh Ngọc, bộ mặt ghét bỏ nhìn Thẩm Thiên Thiên ngồi đối diện, khinh bỉ : "Thiên Thiên, nàng xem! Đây chính là chồng nàng đó! Đêm qua ta với nàng rồi, cũng sớm tự thiến??, thể cho nàng hạnh phúc mà! Nàng nhìn xem bộ dáng bây giờ của , nhìn bộ dáng ẻo lả này, nhìn ngón tay này! Eo ôi, ta cũng đành lòng nhìn nữa. . . . . . ! Thiên Thiên nhi! Nàng phải tin tưởng ta, thế giới này, người có thể cho nàng hạnh phúc, chỉ có ta! Chỉ có ta mà thôi!"

      Khuôn mặt Ninh Ngọc đen thui vừa nhìn Ly Hoan đọc diễn văn, vừa đem ánh mắt nghiêng về phía người kia đặt ngón tay xếp hình hoa lan đùi Ninh Ngọc, rốt cuộc cũng thêm bất cứ gì nữa, từ từ nhắm hai mắt lại, nơi nào còn thời gian để ý tới .

      Thiên Thiên ngồi đối diện Ninh Ngọc, nhìn vẻ mặt và bộ dáng mệt mỏi của , chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút cảm giác kỳ quái thoáng qua, trong lòng dâng lên loại kích động, loại kích động này đến quá mãnh liệt, áp chế thế nào cũng áp chế nổi. Kỳ quái hơn chính là cơ thể Thẩm Thiên Thiên vào lúc này nhìn nhắn như vậy, là xinh đẹp!

      Thiên Thiên nhìn chằm chằm Ninh Ngọc, nhìn chăm chú gương mặt đầy sức sống, tâm hồn phơi phới, nhìn chút, rốt cuộc kềm chế được, dứt khoát vươn tay, trực tiếp ôm Ninh Ngọc vào trong ngực của mình, để cho ngồi ở đùi của mình, lại đưa tay cưỡng ép Ninh Ngọc tựa vào ngực rộng rãi của mình, đưa tay ôm chặt. loạt thôi, cặp mắt khiêu khích liếc Ly Hoan cái.

      Ninh Ngọc bị Thiên Thiên kéo, cả người ràng cứng nhắc, ngẩng đầu nhìn nàng cái: "Làm gì?"

      Thiên Thiên làm sao có dũng khí nhìn thẳng , chỉ lo ngẩng đầu kiêu ngạo, lãnh diễm cao quý : "Ta là tướng công của ngươi, xe ngựa lắc lư, đương nhiên có nghĩa vụ bảo vệ ngươi!" —— lời ngầm: có thấy ! Làm người chồng tốt nên có tự giác và biết giác ngộ! Về sau học nhiều chút!

      Trong mắt Ninh Ngọc cực nhanh xẹt qua chút vui vẻ, cũng gì, chỉ là Thiên Thiên ràng cảm thấy cả người Ninh Ngọc cũng buông lỏng xuống, thân thể dịu dàng mềm nhũn, nằm ở trước ngực của mình. . . . . . Chỉ đơn giản dựa sát như vậy, Thiên Thiên lại nghe được thanh nhịp tim mình đập vang vọng như vậy, lượn quanh bên tai chính mình, thế nào cũng vang cần né tránh.

      mình Ly Hoan buồn bực ngồi ở đối diện Ninh Ngọc và Thiên Thiên, nhìn "Ninh Ngọc" ôm chặt "Thiên Thiên", trong lòng có chút giận dữ, nhìn chằm chằm "Ninh Ngọc" kể khổ : "Chậc chậc, Tiểu Ngọc Nhi, dù gì ngươi cũng là nam tử từng lăn lộn trong đống nữa nhân, sao có thể đỏ mặt, ai ô ô, là làm cho tiểu sinh ta cười đến rụng răng a! ~"

      Thiên Thiên giả vờ tức giận quay mặt , nhưng tiếng tim đập của nàng lại vang lớn hơn. Ninh Ngọc tựa vào trong ngực Thiên Thiên, nhìn gò má Thiên Thiên, có chút mê mẩn.

      Xe ngựa chạy rất nhanh, hổ là con ngựa tốt trẻ tuổi có lực, thời gian ngày, liền đúng lúc tới thị trấn , có thể ở trong nhà trọ nghỉ ngơi đêm.

      Bốn người dùng xong bữa tối, giằng co ở bàn cơm, vì vấn đề chia phòng tối nay giằng co chưa xong.

      Ly Hoan làm như chuyện đương nhiên chút nghĩ ngợi mở miệng đề nghị: "Dĩ nhiên là ta và Tiểu Ngọc Nhi ở chung căn phòng, Loan Nguyệt và Thiên Thiên nhi căn phòng."

      Thiên Thiên: " được!"

      Ninh Ngọc: " được!"

      —— trăm miệng lời.

      "Tại sao?" Ly Hoan rối rắm, "Đây là biện pháp tiết kiệm bạc nhất rồi, chỉ cần thuê hai căn phòng là được. Tiểu Ngọc Nhi, lúc còn trẻ phải chúng ta đều cùng giường chung gối hay sao? Chúng ta còn cọ lưng cho nhau nữa đó!"

      Thiên Thiên ho tiếng, lúng túng : ". . . . . . tại giống nhau!"

      "Ta và Ly Hoan ở căn phòng, ‘ Ninh Ngọc ’ và Loan Nguyệt căn phòng." Ninh Ngọc đề nghị.

      Thiên Thiên: " được!" —— lời ngầm: thân thể Thẩm Thiên Thiên nàng làm sao mà có thể cùng giường chung gối với Ly Hoan được, cho dù linh hồn bên trong là Ninh Ngọc, nàng cũng cho phép!

      Loan Nguyệt: " được!" —— lời ngầm: Loan Nguyệt nàng làm sao có thể nào ngủ chung với "Ninh Ngọc" được, lỡ nửa đêm nàng tự chủ được phế phải làm thế nào!

      —— hai người như cũ là trăm miệng lời.

      "Dứt khoát, mỗi người căn phòng." Loan Nguyệt cuối cùng xuống đề nghị.

      " được ——"tiếng phản đối lần này, là Ly Hoan và Thiên Thiên cùng nhau phát ra.

      Ninh Ngọc và Loan Nguyệt đồng loạt nhìn bọn họ, chờ bọn giải thích.

      "Quá lãng phí! Bốn căn phòng! Ta quyết cho phép!" Ly Hoan.

      "Ta. . . . . . Éc. . . . . . Bởi vì, bởi vì ta. . . . . ." Thiên Thiên bởi vì nửa ngày cũng ra nguyên do.

      Ninh Ngọc nhíu mày nhìn Thiên Thiên hồi lâu, đột nhiên nhếch môi cười, từ từ tới bên cạnh Thiên Thiên, sáng tỏ nhìn nàng, đưa tay nhàng ôm eo của Thiên Thiên, hứng thú : " như vậy, vậy liền để cho ta cùng phu quân. . . . . . ngủ căn phòng, mọi việc êm xuôi."

      Mặt của Thiên Thiên lập tức đỏ, cảm giác tay Ninh Ngọc đặt ở bên eo mình, như có nhiệt độ cực nóng, thiêu đốt nàng có chút thở nổi.

      Ly Hoan sững sờ, ngay sau đó phản bác: " được được, Thiên Thiên nhi sao có thể cùng Tiểu Ngọc Nhi ngủ căn phòng! Ta phản đối!"

      Ninh Ngọc trêu chọc: "Phu quân của ta ngược lại rất mong muốn như vậy." Dứt lời, nhìn về phía Thiên Thiên.

      Thiên Thiên quẫn bách hơn, xoay người đạp đạp hai cái, liền biến mất ở khúc quanh lầu hai, Ninh Ngọc ném xuống câu "Tùy ý" với Ly Hoan và Loan Nguyệt rồi cũng theo đó lên lầu.

      "Hừ! Có gì đặc biệt hơn người! phải chỉ là cùng ngủ chung với Thiên Thiên nhi thôi sao!" Tâm trạng Ly Hoan lãnh diễm kềm chế được.

      Loan Nguyệt lại cau mày, tự mình chậm rãi uống trà, nàng chỉ là hiểu, tại sao nàng đối với Thẩm Thiên Thiên, từ từ mất địch ý, đối với Ninh Ngọc, bất tri bất giác có mục đích, nàng phải là nên giúp Mặc Phi sớm ngày đoạt được Tứ hay sao, sau đó cùng trở về trong trại, trải qua cuộc sống nam cày ruộng nữ dệt lụa hay sao?
      Rối loạn, toàn bộ rối loạn. . . . . .

      Loan Nguyệt cầm ly trà trong tay ném xuống đất, nhíu chặt lông mày rồi cũng lên lầu hai.

      Ly Hoan giựt giựt khóe miệng, nhìn hai ba người trở nên giải thích được, trong lòng cũng bắt đầu giải thích được đứng lên: ai! giải thích được!

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 25: ( tiếp theo )

      Editor: ChiMy

      Trong phòng khách, cạnh bàn tròn, người ẻo lả đứng.

      Cơ thể Thẩm Thiên Thiên xấu hổ, bộ mặt cười làm lành nhìn Ninh Ngọc, Ninh Ngọc ngồi ở ghế, cũng cười như cười nhìn nàng.

      "Phu quân sao nhìn ta như vậy, chẳng lẽ phu quân cảm thấy nương tử ta có cố gắng thực nghĩa vụ của người vợ sao?" Ninh Ngọc xong rất là chững chạc đàng hoàng, kêu Thiên Thiên"Phu quân" "Phu quân" ngược lại khá quen miệng.

      Thẩm Thiên Thiên lúng túng cười: "Ta chỉ là muốn thấy Ly Hoan quấy rầy ta đấy. . . . . . Thân thể!"

      Ninh Ngọc ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt có chút sâu xa khó hiểu.

      Thẩm Thiên Thiên đoán được ý nghĩ của , mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, nhưng cũng dám lên giường ngủ trước, chịu đựng cực khổ hầu ở bên người Ninh Ngọc tỉnh táo, ngay cả trong lòng có oán hận nhiều hơn nữa cũng dám cái gì.

      Mãi cho đến khi Ninh Ngọc từ từ đứng lên, bảo tiểu nhị đem nước tắm rửa lên, Thiên Thiên rốt cuộc trầm mặc, nàng nhìn sương mù bốc lên từ nước tắm nuốt vào ngụm nước miếng, vẻ mặt đau khổ : "Nếu . . . . . . Ta ra ngoài trước. . . . . . ?"

      "Phu quân cần gì ra ngoài, ở lại giúp nương tử đấm lưng, phải tốt hơn sao?" Giọng của Ninh Ngọc nhàng truyền đến, làm cho cơ thể Thẩm Thiên Thiên chấn động.

      Ninh Ngọc khóa trái cửa sổ, duỗi ngón tay ra bắt đầu cởi quần áo, nút áo, hai nút cáo. . . . . . Động tác của rất tao nhã, nhưng vào đến trong mắt Thiên Thiên, lại làm cho người ta rối rắm như vậy, giống như có cái móng vuốt ngừng gãi tim nàng, nàng muốn dời mắt , nhưng lại cảm thấy đây chính là thân thể của mình, đến tột cùng nàng khẩn trương về chuyện gì!

      ──────────────────────────────

      ──────────────────────────────

      Hai loại suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu nàng giao chiến đủ loại, để cho nàng vô cùng tức giận.

      "Tới đây, đấm lưng." Giọng nhàng truyền đến, làm cho chân Thiên Thiên theo bản năng mềm nhũn. Nàng tập trung nhìn lại, khụ, phát Ninh Ngọc sớm lột sạch quần áo, toàn thân đỏ ửng ngâm vào trong bồn tắm, đôi tay dường như vô ý thức che lại trước ngực, chỉ lộ ra chút đường cong bộ ngực, nước ấm mờ mịt, có chút cám dỗ mị hoặc.

      Thiên Thiên cảm giác cổ họng mình căng thẳng, hai tay vô ý thức nắm chặt, chân cứng nhắc từng bước từng bước đến sau lưng Ninh Ngọc, tay run rẩy nhàng đụng vào lưng Ninh Ngọc, làn da rất trắng lúc này có chút đỏ lên. Thiên Thiên nhàng di động, xem như là đấm lưng.

      Ninh Ngọc cúi đầu đưa lưng về phía Thiên Thiên, dời cánh tay vắt ngang ở trước ngực, thanh vui thích từ từ truyền đến lần nữa: "Cái dáng người này của ngươi miễn cưỡng có thể phù hợp với tiêu chuẩn của ta."

      Thiên Thiên suýt nữa ngã xuống, lúc này gấp đến độ năng lộn xộn: "Ngươi ngươi ngươi sao có thể nhìn lén thân thể của ta!"

      Ninh Ngọc lạnh nhạt: " Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn qua thân thể của ta?"

      Thiên Thiên: ". . . . . . Kia giống nhau!"

      "Hả? Ngươi xem giống nhau chỗ nào, nghĩ đến ngươi đều sờ khắp thân thể của ta rồi, còn ta chỉ vừa mới liếc nhìn, chạm cũng chưa từng chạm qua." Ninh Ngọc chút lo lắng, tiếp tục , "Như vậy cũng công bằng, có lẽ ta cũng nên chạm vào ngươi."

      Thiên Thiên đổ mồ hôi lạnh, vội vàng dùng tay vớt từ trong nước ra, đưa tay kiềm hãm hai cánh tay của , kiên quyết : " được! Ngươi được chạm vào!"

      Lời này vừa mới xong, nàng mới phản ứng được, bộ dáng của mình và Ninh Ngọc vào lúc này có bao nhiêu mập mờ. Bộ lưng trắng nõn trần trụi của Ninh Ngọc dính sát vào thân thể của Thiên Thiên, bởi vì toàn thân Ninh Ngọc ướt đẫm, cho nên sau đó xiêm áo trước người Thiên Thiên cũng ướt mảng lớn, lúc này dính chặt vào người. Trong lúc giãy dụa bờ mông cong cong của Ninh Ngọc vừa đúng lúc dính vào thân dưới của Thiên Thiên, lúc này trực giác của nàng ‘ xoạt ——’ cái, máu trong người cũng sôi trào lên.

      ràng chính là thân thể của mình, tại sao nàng cũng nổi lên phản ứng? Chẳng lẽ đây chính là bản tính của nam nhân?

      vật thể từ từ biến hóa, Thiên Thiên lúng túng, giọng bất giác trở nên khàn khàn: "Nhanh, mau tránh ra. . . . . ."

      Ninh Ngọc lại nhàng chuyển động thân thể, cố ý ma sát, tâm tình rất tốt: "Thế nào, muốn sao?"

      Thiên Thiên đỏ mặt đến nỗi có thể nặn ra máu: "Tránh ra ——"

      Ninh Ngọc nhìn gò má nàng, giọng mập mờ : "Nếu muốn, ta liền cho ngươi, nếu như nín hỏng thân thể, sao ngươi đền được cho ta?"
      Thiên Thiên nhắm mắt lại, vô lực : ". . . . . . Ta muốn. . . . . ." —— nhưng bên tai nàng ngừng vang vọng giọng của Ninh Ngọc, mang theo sức quyến rũ chết người!

      Bởi vì bị lạnh, Ninh Ngọc hắt hơi cái, thân thể cũng theo đó run lên, Thiên Thiên sao còn chịu được, —— , phải , thân thể này sao còn chịu được, trong nháy mắt lý trí của nàng biến mất toàn bộ, đưa tay trực tiếp ôm Ninh Ngọc lên, tới bên giường rồi ném lên giường, chính mình trực tiếp nhào tới.

      Nàng cũng biết nên làm sao, chỉ là nằm rạp ở thân thể Ninh Ngọc ngừng cọ xát, dáng vẻ có bao nhiêu lúng túng có bấy nhiêu lúng túng. Ninh Ngọc rốt cuộc chịu nổi, đưa tay cởi quần áo Thiên Thiên ra, cởi quần lót ra, đưa tay từ từ nắm lấy em trai . Thiên Thiên theo bản năng tiếng rên rỉ từ trong miệng phát ra, lý trí sớm bay đến bên ngoài.

      Ninh Ngọc đem thân thể mình hướng về phía thân thể Thiên Thiên, Thiên Thiên mắc cỡ đỏ mặt nhàng liếc mắt nhìn, —— cứ liếc mắt cái, rầm rầm, lý trí của nàng trong nháy mắt trở về.

      Nàng mở to mắt, trong nháy mắt đẩy Ninh Ngọc ra, lại kéo chăn qua đắp thứ cứng rắn kia của mình, che mặt khóc ra tiếng: ". . . . . . Ninh Ngọc, quỳ thuỷ (*) đến rồi. . . . . . !"

      (*) : kinh nguyệt của phụ nữ

      Ninh Ngọc sững sờ, chậm rãi đưa tay để vào bụng dưới, quả nhiên, trận quặn đau hề báo trước đột nhiên tập kích , để cho mặt của tái .

      "—— Quỳ thủy?" Rất dễ nhận thấy, Ninh Ngọc vô cùng thể lý giải tại sao có ngày lại phải chịu đựng cái loại đau đớn mà căn bản cần trải qua trong cuộc đời này!

      Thiên Thiên nhất thời luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng mặc quần áo vào, nắm chặt tay Ninh Ngọc an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, ta tìm đại phu lấy thuốc giảm đau! Rồi mang chút vải bông trở lại!"

      "—— Vải bông?"Bộ dáng Ninh Ngọc sững sờ có chút đáng , nhưng vẫn là cực kỳ thể lý giải tại sao trong cuộc đời lại phải dùng thứ gọi vải bông gì đó, hơn nữa rất có thể dùng cả đời?

      "Đừng sợ!" Thiên Thiên cảm thấy lúc này Ninh Ngọc chính là mình năm đó lần đầu tiên quỳ thuỷ đến bị doạ đến khóc, lúc này tình thương của mẹ bộc phát, tay ôm chặt vào trong ngực, "Ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi! Nào, thả lỏng, hít sâu, điều này làm cho chuyện kia bớt đau!"

      Bụng quặn đau bắt đầu trở nên ràng, khuôn mặt Ninh Ngọc trắng bệch câu cũng ra lời. Thiên Thiên tay chân loạn xạ giúp mặc quần áo xong, cầm cái đệm đặt ở dưới mông , lại dùng chăn gói chặt chẽ, sau khi sắp xếp tất cả thỏa đáng, lúc này nhìn Ninh Ngọc giống như là bị kinh sợ, ngơ ngẩn mặc người sắp đặt.

      phát này khiến Thiên Thiên có chút buồn cười, nàng đưa tay vuốt tóc của , giọng : "Chờ ta trở lại."

      Ninh Ngọc nghiêm mặt, gật đầu cái.

      Thiên Thiên vội vã chạy ra cửa, lấy thuốc từ đại phu, lại mua ít vải, liền đường sốt ruột trở về nhà trọ, đưa thuốc giao cho tiểu nhị nấu canh thuốc, lúc này mới trở về phòng.

      Mặt của Thiên Thiên lại bắt đầu đỏ, nàng giơ giơ vải trong tay lên, lắp bắp : "Cầm . . . . . . Thay thôi. . . . . ."

      Giọng Ninh Ngọc hề có cảm xúc, đâu ra đấy : ", muốn, động ——"

      Miệng Thiên Thiên co quắp, nhìn Ninh Ngọc nằm cứng đơ cũng nhẫn tâm gì, thể làm gì khác hơn là thở dài, lấy quần lót sạch ra, trước tiên cột chặt, nhắm mắt lại giúp nàng thay.

      Sau khi mọi chuyện đều ổn thỏa, Thiên Thiên mới thở phào nhỏm, nằm ở bên giường Ninh Ngọc, ôm vào trong ngực của mình, chìm vào giấc ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :