1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách xa ngựa đực, tự ta làm lên - Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ o0o (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 12: Hoán đổi linh hồn, hận 3

      Editor: ChiMy

      Tác giả có lời muốn :

      Khi Thẩm Thiên Thiên và Loan Nguyệt ở cùng chỗ dùng tên của hai người.

      Ngoài ra Thẩm Thiên Thiên và Loan Nguyệt ở cùng chỗ còn có người khác gọi "Thẩm Thiên Thiên" thay thế Loan Nguyệt, "Loan Nguyệt" thay thế Thẩm Thiên Thiên;

      Các bạn đừng nhầm lẫn ~~

      Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng giống như thường ngày, vẻ mặt chút thay đổi, trong mắt vĩnh viễn nhìn , phảng phất như phủ đám sương, Ninh Ngọc đứng chắp tay, bộ y phục hoa lệ màu đỏ son thêu kim tuyến với những đường nét hoa văn phức tạp, lạnh lùng mang theo xa cách. tựa như lơ đãng nhìn về phía Thiên Thiên núp cây, ánh mắt thâm trầm, nhẫn tức giận giống như gió lớn bình tĩnh mặt biển càn rỡ, luồng sóng mãnh liệt đánh tới, lúc nhìn chằm chằm Thiên Thiên toàn bộ bộc phát, trong nháy mắt hơi thở quanh người trở nên khí thế giết người, giống như dã thú núp trong bóng tối sớm chuẩn bị công kích từ lâu.

      Nhìn đôi mắt Ninh Ngọc càng thêm tối tăm, Thiên Thiên biết đây là điềm báo nổi giận, lúc này nàng càng thêm ôm chặt lấy thân cây, cắn răng cái, há mồm hét trận chói tai"Giết người rồi ——"

      ". . . . . ."

      Dù cho Ninh Ngọc có suy đoán thế nào, cũng ngờ rằng, Loan Nguyệt xem nam nhân như đồ chơi, thế nhưng cũng làm ra hành vi như vậy, thế nhưng cũng như vậy. . . . . . Kì lạ! sớm ngấm ngầm đem công lực chuyển đến trong lòng bàn tay, chỉ chờ Loan Nguyệt ra tay, chút do dự chế ngự nàng.

      Rất đáng tiếc, đối thủ ra tay, ngược lại thiếu chút nữa xé rách cổ họng.

      "Giết người rồi ——! Giết người rồi giết người rồi! ! Mau tới cứu ta a! ! Nếu cứu người cơ thể này chịu nổi nữa ——! !" Trán Thẩm Thiên Thiên đầy mồ hôi, nhắm chặt hai mắt, —— nàng dùng tánh mạng của mình reo hò!

      Ninh Ngọc nhìn Loan Nguyệt đối diện như trúng tà, chần chừ lúc, nghe bên tai tiếng lại tiếng lớn hơn có thể so với tiếng heo bị giết còn thảm hơn, cuối cùng còn kiên nhẫn nữa, phân tán công lực lúc trước, quăng cái ánh mắt cho tiểu nương tử bên cạnh.

      "Ngươi la hét cái gì!" Tiểu nương tử nhận được ám hiệu của Ninh Ngọc, lập tức nổi trận lôi đình, bay đến bên cạnh Thiên Thiên, phất tay muốn cho nàng cái tát.

      Cơ thể Thiên Thiên theo bản năng bay lên, đáng tiếc nàng căn bản nắm vững được trọng lượng cơ thể, ‘ bá ’ tiếng, liền treo tường rào Ninh phủ, giống với đêm đó thân thể nàng treo giữa tường thành và thân cây, y như con rùa.

      Nàng chưa hoàng hồn nằm ở chóp tường, liếc nhìn bức tường cao ba mét, nuốt ngụm nước miếng, —— từ nơi này ngã xuống, đoán chừng vết thương chưa lành hẳn chân lại trật khớp!

      Ninh Ngọc đứng cách nàng chừng mười mét, chợt cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng kìm chế được cong lên, mới nhìn Thiên Thiên : "Loan Nguyệt, ta và ngươi quen biết hai năm, nhưng chưa bao giờ gặp qua ngươi chật vật giống như ngày hôm nay." tới đây, nụ cười môi từ từ tản , ánh mắt bắt đầu nheo lại, sát khí hề che giấu, sát khí đầy trời đập vào mặt Thiên Thiên.

      Thiên Thiên cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khóe môi truyền ra từng mùi ngai ngái, máu trong khoang miệng nhanh chóng lan tràn ra.

      "Ta tha cho ngươi mạng, ngươi biết quý trọng. Chẳng lẽ ngươi xem Hoa Mãn Lâu ta là nơi tuỳ ý ra vào sao!" Ninh Ngọc tức giận, nhìn sang tiểu nương tử bên cạnh, lạnh lùng , "Để cho nàng biết, người phản bội Hoa Mãn Lâu, có kết cục gì."

      Tiểu nương tử cúi đầu cung kính : "Hồi công tử, hài cốt còn."

      Thân thể Thiên Thiên run rẩy nằm tường rào, thậm chí nên lời. Nàng vươn tay lau máu môi, nghiêng đầu nhìn vào bên trong viện, nàng nghe thấy tim mình đập mãnh liệt, —— tại sao? Tại sao vẫn chưa xuất ? !

      "Loan Nguyệt, ta hề nợ ngươi. Sau ngày hôm nay, ta cho ngươi tang lễ long trọng, để cho ngươi được yên nghỉ." Giọng Ninh Ngọc hề mang theo chút độ ấm nào, từ đỉnh đầu nàng truyền đến.

      vươn tay, từ trong ngực lấy ra cây Tú Hoa Châm (kim may), vận công bay thẳng đến trước mặt nàng.

      Nhưng vào lúc này, "Dừng tay!" đột nhiên Giọng trong trẻo vang lên, phá vỡ khí khẩn trương trước mắt, phá vỡ lo lắng trong đầu Thiên Thiên, đồng thời phá vỡ. . . . . . ngón tay Ninh Ngọc.

      Ninh Ngọc khẽ nhíu mày, thu hồi Tú Hoa Châm cùng với ngón tay đầy máu tươi của mình, rồi nhìn người tới, : "Hồ đồ, nàng ra đây làm gì?" —— tuy vẫn là giọng lạnh lùng, nhưng giọng điệu vẫn có chút khác nhau.

      Chỉ thấy bên trong tường, "Thẩm Thiên Thiên" bộ quần áo hồng nhạt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Ninh Ngọc: "Dĩ nhiên là tới là cứu người." Giọng và ánh mắt của nàng đều lạnh như nhau.

      ". . . . . . Cứu người?" Ninh Ngọc liếc nhìn "Thẩm Thiên Thiên" bên trong tường, lại nhìn "Loan Nguyệt" nằm tường, có chút kinh ngạc.

      "Có hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi thả nàng; thứ hai, ngươi giết luôn cả ta." "Thẩm Thiên Thiên" nhìn Ninh Ngọc đứng mái nhà, cất cao giọng .

      Trong mắt Ninh Ngọc dâng lên nguy hiểm: "Nàng uy hiếp ta."

      Đột nhiên "Thẩm Thiên Thiên" cười vô cùng xinh đẹp, quyến rũ : "Công tử, cư nhiên bị ngươi phát ."

      Trong lòng Ninh Ngọc khỏi căng thẳng, —— vẻ mặt này, sao giống như. . . . . .

      lập tức mở mắt, ánh mắt nhìn về phương xa, hỏi "Tại sao phải giúp nàng ấy?"

      Nghe vậy, "Thẩm Thiên Thiên" ngẩng đầu lên, híp mắt giận dữ nhìn chằm chằm "Loan Nguyệt", cắn răng : "Ta so với bất cứ ai cũng muốn biết, rốt cuộc là tại sao. . . . . . !"

      "Loan Nguyệt" rụt cổ cái, có chút uất ức, mắt ướt : "Ta cũng muốn biết. . . . . ."

      —— hai câu này che dấu hàm ý bên trong, thế gian này trừ hai người bọn họ, còn ai có thể hiểu được?

      có được câu trả lời của "Thẩm Thiên Thiên", tự nhiên sắc mặt Ninh Ngọc được tốt, hồi lâu, có lẽ giận quá thành cười, : "Rất tốt, như thế, Loan Nguyệt, ta liền cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội."

      "Loan Nguyệt" vừa nghe, trong nháy mắt vui mừng, ánh mắt rực sáng hỏi ngược lại: "Cơ hội gì?"

      "Bảy ngày sau, con trai độc nhất của Công Ngọc thế gia Công Ngọc Quyết xuất ở Giang Nam Tần Hoài quán, đến du ngoạn Giang Nam, thực tế là đem bảo vật gia truyền Công Ngọc thế gia Dương Chi Ngọc giao cho lão bản phía sau Tần Hoài quán, mấy năm gần đây Công Ngọc thế gia sớm số vào chẳng bằng số ra (tức là tiền vào ít tiền ra nhiều), cầm cố bảo vật gia truyền, cũng là chuyện sớm muộn." Giọng Ninh Ngọc ràng truyền vào trong tai mỗi người.

      "Loan Nguyệt" nhướng mày: "Ngươi muốn Dương Chi Ngọc?"

      Ninh Ngọc liếc xéo: "Ngọc là vật chết, người có tài, mới là vật sống."

      "Thẩm Thiên Thiên" cũng cau mày: "Ngươi cảm thấy hứng thú với ai ?"

      Ninh Ngọc khẽ a tiếng, mới : "Ta cảm thấy hứng thú, dĩ nhiên là lão bản Tần Hoài quán, đến tột cùng là người nào."

      "Loan Nguyệt" đột nhiên có loại dự cảm xấu: "Ngươi. . . . . . Ngươi muốn ta làm cái gì. . . . . . ?"

      "Trà trộn vào Tần Hoài quán." Giọng Ninh Ngọc mạnh mẽ.

      "Cái gì!" "Loan Nguyệt" hét lên tiếng, lắc đầu như trống lắc, "Ngươi muốn để ta làm kĩ nữ?! ! Ta !"

      Rốt cuộc chân mày Ninh Ngọc cau lại chặt, dâng lên chút hoài nghi: "Tần Hoài quán là nơi ca múa, ngươi quên rồi à?"

      Ánh mắt "Loan Nguyệt" nhìn loạn, ho : "Gần đây trí nhớ được, ha, ha ha, trí nhớ tốt. . . . . ."

      "Thẩm Thiên Thiên" nhìn bộ dáng này của nàng, sát khí muốn ngừng lại cũng ngừng được, nhưng cũng có cách nào, thể làm gì khác hơn là nắm chặt quyền khống chế lửa giận trong cơ thể.

      "Trà trộn vào Tần Hoài quán, làm tỳ nữ của Công Ngọc Quyết, thầm đến gần, chỉ cần ngươi có thể thăm dò lão bản Tần Hoài quán tên gì, ta liền tha cho ngươi mạng." Ninh Ngọc .

      "Loan Nguyệt" và"Thẩm Thiên Thiên" liếc nhau cái, ngay sau đó ——

      "Loan Nguyệt": "Ta thể !"

      "Thẩm Thiên Thiên": "Nàng thể !"

      Cả hai cùng .

      "Loan Nguyệt" và"Thẩm Thiên Thiên" tức giận nhìn nhau, ngay sau đó ——

      "Loan Nguyệt": "Ta làm được!"

      "Thẩm Thiên Thiên": "Nàng làm được!"

      Cả hai tiếp tục cùng .

      Ninh Ngọc có chút bối rối, liếc nhìn "Loan Nguyệt" tường, lại nhìn "Thẩm Thiên Thiên" bên trong, trầm giọng : "Đây là cơ hội duy nhất của ngươi." Dứt lời, lắc mình biến mất trong sân.

      ***********

      Thẩm Thiên Thiên thề rằng nàng chưa từng mệt đến như vậy, nàng nằm tường, cơ thể xụi lơ, lè lưỡi còn hơi sức : "Loan Nguyệt, cơ thể của ta, dùng có quen ?"

      Loan Nguyệt đứng mặt đất tức giận rốt cuộc bộc phát toàn bộ: "Thu hồi bộ dạng chó má này của ngươi nhanh lêm, thân xác ngiêng nước nghiêng thành này của ta lại bị ngươi làm hỏng!"

      Loan Nguyệt sai người đem Thẩm Thiên Thiên từ tường chuyển xuống, lúc này mới dắt nàng, đường đen mặt dắt nàng về căn phòng của mình.

      Thẩm Thiên Thiên xoa cả người xụi lơ, ngồi ghế bên này; Loan Nguyệt trầm mặt, ngồi ở cái ghế bên kia. Hai người cũng trầm mặc, có người nào lên tiếng trước.

      Mãi cho đến khi, đột nhiên Loan Nguyệt tiến lên nắm chặt tay của nàng, ánh mắt kích động. Thiên Thiên mới vừa hồi phục"Yên tâm , còn có ta" ... Chưa xong liền nghe đối phương vội vã : "Cái yếm, cái yếm của ta đâu?"

      ". . . . . . Hả?" Thẩm Thiên Thiên há to mồm, hiển nhiên phản ứng kịp.

      "Cái yếm! Cái yếm của ta!" Loan Nguyệt hung hăng lắc lắc bả vai nàng.

      Thiên Thiên lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đưa tay vào trong túi , hết sức ghét bỏ duỗi ra ngón tay cầm cái yếm quỷ dị, ném nó cho Loan Nguyệt.

      ngờ rằng, mặt Loan Nguyệt lạnh xuống, hết sức đen tối, nàng hung hăng híp mắt, trầm : "Cái yếm. . . . . . Ngươi có mặc ở người?"

      Thiên Thiên vuốt vuốt tóc của mình, ngay sau đó lắc đầu cái: " có."

      Loan Nguyệt đơ chút, đá cái yếm quỷ dị xuống đất mạnh, nàng kinh ngạc nhìn cái yếm nằm đất, hồi lâu, mới lắp bắp : "Xong rồi. . . . . . Mất hết. . . . . . tất cả côn trùng của ta đều chết, tất cả đều chết rồi. . . . . ."

      —— mãi cho đến lâu về sau, Thiên Thiên mới hiểu được, ra Loan Nguyệt dùng nhiệt độ ổn định cơ thể mình nuôi cổ trùng, nhưng mà, tất cả côn trùng chết, tất cả đều thành thi thể.

      Thẩm Thiên Thiên thấy nàng tức giận như thế, cũng biết nên an ủi thế nào, vẫn quyết định giữ yên lặng tốt hơn, —— có lẽ, lúc này trầm mặc của nàng, đối với nàng ta mà an ủi lớn nhất cũng chưa biết chừng.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thiên Thiên nhìn mặt trời lặn về phía Tây. Lúc này Loan Nguyệt mới đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, vô lực với Thẩm Thiên Thiên: "Nhiệm vụ lần này, ta và ngươi cùng ."
      Hale205 thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 13: Cao quý dung tục, con dâu nuôi từ bé của Ly Hoan

      Editor: ChiMy

      Mắt Thiên Thiên sáng lên: " ?"

      Loan Nguyệt khinh bỉ nhìn nàng, lạnh nhạt : "Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn ngươi ở trong cơ thể của ta làm chuyện ngu xuẩn hay sao? Nếu như mà cơ thể của ta bị ai đó làm tổn thương hoặc là hủy dung, ngươi lấy cái gì đền ta?"

      Thiên Thiên có chút bất đắc dĩ, nàng đưa tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Loan Nguyệt của mình, lại nhìn mình ngồi ở đối diện "Mình", cảm thấy chân , giống như cơn ác mộng, nhưng dù có thế nào nàng cũng thể từ trong mộng tỉnh lại, càng cách nào suy đoán, giấc mộng này, có thể bao giờ chấm dứt hay .

      Họ nhìn nhau, giống như nhìn mình trong gương.

      Thiên Thiên cụp mí mắt xuống, bảo đảm : "Ngươi yên tâm, ta bảo vệ cơ thể ngươi tốt, nhất định để cho ngươi chịu chút thương tổn nào." Mặc dù giọng của nàng rất , nhưng lại kiên định vô cùng.

      Loan Nguyệt quay đầu sang chỗ khác: " Cố gắng khống chế nội lực trong cơ thể, được vận công lung tung, còn nữa,"nàng dừng chút, tiếp tục , "Còn nữa, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, cho phép cách xa ta ba bước."

      —— mặc dù giọng của nàng mang theo vài tia ý lạnh, nhưng trong giọng vẫn xuất tia quan tâm nhàn nhạt. Mặc dù Thiên Thiên biết đến tột cùng nàng ta lo lắng cơ thể của nàng, hay là linh hồn trong cơ thể này, nhưng trong lòng Thiên Thiên vẫn cảm thấy ấm áp.

      Thiên Thiên chưa từng ngờ tới, ngày, vận mạng của nàng và Loan Nguyệt quấn chặt với nhau, gắn bó với nhau thể tách rời.

      Vận mệnh con người luôn bất ngờ xuất kỳ tích như vậy, bất luận la ai, đều thể nào đoán được, giây sau xảy ra chuyện gì.

      "Ninh Ngọc có đồng ý ?" Thiên Thiên có chút lo lắng.

      Loan Nguyệt cười nhạo tiếng, liếc nàng cái, nhếch môi cười quyến rũ tiếng: " đương nhiên đồng ý. Chuyện Loan Nguyệt ta muốn làm, có người nào ngăn cản được." —— Thẩm Thiên Thiên thề, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới, gương mặt thanh tú của mình, cũng có thể quyến rũ như vậy, cùng diện mạo liên quan, tất cả mê hoặc lòng người, tất cả đều từ trong đôi mắt ấy toả ra ngoài!

      Thiên Thiên nhìn sững sờ, cuối cùng hiểu tại sao gương mặt của Loan Nguyệt ràng chính là gương mặt trẻ con, thế nhưng cũng có thể mị hoặc như trước, ra là tất cả đều là bởi vì linh hồn bên trong.

      Loan Nguyệt ưỡn ngực từ ghế đứng lên, nghiêng đầu nhìn Thiên Thiên sững sờ cái: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, thu dọn đồ đạc, chúng ta ngay bây giờ."

      Thiên Thiên lắc đầu mình, cuối cùng mới hồi phục tinh thần lại, có chút kịp phản ứng: " ngay bây giờ?"

      Loan Nguyệt giận: "Bảy ngày sau Công Ngọc Quyết xuất ở Giang Nam Tần Hoài quán, từ Kinh Thành đến Giang Nam, ít nhất cũng phải mất bốn ngày còn chưa tính thời gian chúng ta phải lẻn vào Tần Hoài quán. Chẳng lẽ ngươi định ở lại chỗ này đến hết mùa xuân rồi mới sao?"

      Thiên Thiên lúc này mới đứng lên, kiên định : "! Chúng ta ngay bây giờ!"

      Lúc này sắc mặt Loan Nguyệt mới tốt hơn, dứt khoát lấy ra mấy bộ quần áo trong tủ, đem theo ngân lượng và đồ trang sức bàn trang điểm, thay bộ quần áo thoải mái màu đen, đem mái tóc dài búi lên cách lão luyện, rồi mới nhìn Thiên Thiên bảo: "!"

      Thiên Thiên gật đầu cái: "Được!"

      Loan Nguyệt phía trước, Thiên Thiên sải bước theo phía sau. Nhưng Loan Nguyệt hơi nhanh, Thiên Thiên cảm thấy trận đau đớn từ cái chân còn chưa khôi phục hoàn toàn. Nàng cắn răng, khập khễnh cố gắng theo sau lưng Loan Nguyệt.

      Giữa ban ngày vốn có người nào, đại khái cũng bị Ninh Ngọc phái ra làm các loại hình thù nhân vật kỳ quái, huống chi Loan Nguyệt và Thiên Thiên cửa sau hậu viện. Hậu viện đều là nha hoàn tạp dịch, nhìn thấy Loan Nguyệt tới, chỉ khom lưng nhìn nàng thở dài, làm sao có người dám ngăn cản nàng. Cho nên Loan Nguyệt và Thiên Thiên ra khỏi Ninh phủ, có gì khó khăn.

      Loan Nguyệt ở phía trước, đột nhiên dừng bước. Thiên Thiên hết sức chăm chú khập khễnh phía sau nàng vội vàng kịp phòng bị, suýt nữa đụng trúng nàng.

      Thiên Thiên tò mò nhìn nàng, hỏi "Sao bỗng nhiên dừng lại?"

      Loan Nguyệt híp mắt nhìn nàng: "Chân của ngươi bị gì?"

      Ánh mắt Thiên Thiên mơ hồ, sâu xa : "Hôm đó rơi xuống vách đá, chân bị trật khớp, nhưng mà bây giờ sao rồi." Thiên Thiên cười tươi với nàng, an ủi, " cần lo lắng cho ta, ngươi cứ trước , ta theo kịp mà."

      Khoé miệng Loan Nguyệt co quắp, hất cằm : "Đây chính là cơ thể của ta, nếu như chân ta để lại di chứng, ta tha thứ cho ngươi."

      Thiên Thiên: ". . . . . ." —— ra là nàng ta lo lắng chân của mình lưu lại di chứng, nàng còn tưởng rằng là lo lắng cho nàng đấy. . . . . .

      Loan Nguyệt trầm ngâm chút, : "Thôi, cưỡi ngựa chỉ sợ chân ta chịu nổi, vẫn nên ngồi xe ngựa tốt hơn."

      Thiên Thiên nhìn bóng dáng Loan Nguyệt phía trước, lại cúi đầu nhìn cái chân bị thương—— hình như, linh hồn thay đổi, cũng phải là chuyện xấu a. . . . . .

      Trong lòng nàng có chút vui vẻ, tiếp tục theo Loan Nguyệt, chỉ là, nàng tới lui, liền phát chân của mình cách mặt đất càng ngày. . . . . . Càng xa! Thiên Thiên mở to mắt, dụi dụi mắt, sao sao sao, thế nào mình tới lui liền bay? !

      Mà cùng lúc đó, cỗ mùi thơm quen thuộc liền hề báo động trước bay vào chóp mũi nàng, bao vây nàng chặt! Thiên Thiên rốt cuộc phản ứng, hiểu mình lúc này bị Ninh Ngọc bắt, nháy mắt nhịp tim tăng tốc, nhìn Loan Nguyệt cách đó xa hô lớn: "Loan. . . . . . Á nhằm, Thiên Thiên, Thiên Thiên. . . . . . !"

      Phía trước thân hình "Thẩm Thiên Thiên" lập tức dừng lại, nàng xoay người, nhìn Thiên Thiên và Ninh Ngọc chăm chú nhìn mình, sắc mặt từ từ đen xuống.

      "Ninh Ngọc, thả nàng ra." "Thẩm Thiên Thiên" đứng chắp tay, búi tóc hết sức nhàng khoan khoái, lộ ra khuôn mặt thanh tú trơn bóng, đáng tiếc thần sắc trong mắt quá mờ, phá hư mỹ cảm.

      Ninh Ngọc đem"Loan Nguyệt" trước người từ từ ôm sát trong ngực, đưa tay giữ cổ của nàng, "Loan Nguyệt" ràng có thể cảm thấy tim của đập cách mình mấy centimét , hơi thở của bao phủ nàng lần nữa.

      "Tại sao giúp nàng?" Ninh Ngọc nhìn chằm chằm "Thẩm Thiên Thiên" đối diện, hỏi.

      "Tại sao? !" Nàng hỏi ngược lại tiếng, ngay sau đó cười lạnh, giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, nàng ném cho Ninh Ngọc ánh mắt quyến rũ, mềm mại , "Ta chỉ là đột nhiên muốn tìm chút chuyện làm, chẳng lẽ, điều này cũng cần có lý do?" Ngàn loại mềm mại trăm loại quyến rũ.

      ở trong ngực Ninh Ngọc mặt "Loan Nguyệt" chảy xuống hàng vạch đen, —— hình tượng của nàng là tiểu thư khuê các hiền lành nha! Xem như hoàn toàn bị nàng ta làm hư!

      Ninh Ngọc nhìn nàng chăm chú, sắc mặt có chút khó coi: "Thiên Thiên, chớ hồ đồ."

      "Thẩm Thiên Thiên" nâng ngón tay trắng noãn lên, khẽ vuốt ve, chậm rãi kể lại: "Công tử sao ta hồ đồ. . . . . . Thiên Thiên rất là nghiêm túc ~. Công tử, ngươi chờ xem, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ tốt."

      Ninh Ngọc nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mở miệng: "Lão bản Tần Hoài quán, phải kẻ tầm thường. Ngươi muốn ?"

      "Thẩm Thiên Thiên" ngẩng đầu: "Đương nhiên muốn ."

      Ninh Ngọc buông “Loan Nguyệt” trong ngực ra, xoay người: "Ngươi quyết định , ta ngăn cản ngươi." đưa lưng về phía"Thẩm Thiên Thiên" ra mấy chữ này, im hơi lặng tiếng, biến mất ở nơi xa, còn dấu vết.

      ***********

      Thẩm Thiên Thiên sờ sờ cổ họng mình vừa bị Ninh Ngọc siết trong tay, ho khan mấy tiếng, ngay sau đó tới bên cạnh Loan Nguyệt, kinh ngạc : " cứ đồng ý như vậy?"

      Loan Nguyệt liếc nàng cái: "Điều này cho thấy."

      "Thấy gì?" Thẩm Thiên Thiên tò mò hỏi.

      "Cho thấy. . . . . . Tình dành cho ngươi, rất ít." Dứt lời, Loan Nguyệt xoay người, gọi xe ngựa.

      Lưu lại mình Thẩm Thiên Thiên đứng yên tại chỗ, bên tai ngừng vang lên lời của Loan Nguyệt, suy nghĩ xuất thần, nàng nhìn theo phương hướng Ninh Ngọc rời khỏi, lại cúi đầu nhìn mình trong cơ thể Loan Nguyệt, —— chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết"Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt" ?

      Thẩm Thiên Thiên bỏ qua khó hiểu trong lòng, quay đầu đuổi theo Loan Nguyệt.

      Đợi thuê xe ngựa xong, Loan Nguyệt dùng tiền đuổi phu xe , trong ánh mắt khâm phục của Thẩm Thiên Thiên, nàng lấy roi hung hăng đánh xuống mông ngựa, trong chốc lát, xe ngựa chạy như bay, Thiên Thiên ngồi ở bên trong buồng xe, vội vàng kịp chuẩn bị ngã xuống phía sau.

      Loan Nguyệt tự mình đánh xe ngựa quả tầm thường, đường suốt đêm tính, Thiên Thiên dứt khoát té bên trong xe ngựa, trong tiếng vó ngựa và tiếng cộc cộc ngủ ngon. Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như nàng cảm thấy xe ngừng lại, Loan Nguyệt vào bên trong buồng xe, ngồi bên cạnh nàng, nhưng nằm xuống ngủ, mà là nhàng cầm chân trái Thiên Thiên lên, nhàng đấm bóp.

      Lúc này, cuối cùng Thiên Thiên hoàn toàn tỉnh táo. Nàng khẽ mở ra đường , nhìn bàn tay Loan Nguyệt nhàng xoa bóp chân của mình. —— mặc dù cơ thể này là của nàng, nhưng trong lòng Thiên Thiên dâng lên từng trận cảm động.

      Bóp chốc lát, rốt cuộc Loan Nguyệt dừng tay lại, nằm bên cạnh nàng, nhắm mắt ngủ. Thiên Thiên cũng nhắm mắt, bên tai trừ tiếng ếch kêu bên ngoài xe, còn thanh nào khác, cơn buồn ngủ đánh tới lần nữa, nàng tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

      Cũng biết trải qua bao lâu, bên cạnh nhàng truyền đến tiếng động, ngay sau đó, xe ngựa tiếp tục chạy đường.

      Thiên Thiên mơ hồ tỉnh lại xoa đôi mắt, bên cạnh nàng có nhiều thêm mấy cái bánh bao. Thực hiển nhiên, đây là Loan Nguyệt chuẩn bị cho nàng, đại khái là đường gặp được cửa hàng nên mua cho nàng. Thiên Thiên sờ sờ bụng đói, cười đến có chút kinh hãi.

      Cứ như vậy qua mấy ngày, mỗi ngày trước khi Loan Nguyệt ngủ, cũng xoa bóp chân trái Thiên Thiên, sau đó mới ngủ, mặc dù vội vàng, nhưng cũng đâu vào đấy.

      Đêm nay, Loan Nguyệt nhàng để chân trái Thiên Thiên xuống, định nằm xuống ngủ, bên ngoài xe, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khả nghi.

      Bởi vì đêm khuya, xung quanh hết sức tĩnh lặng, đột nhiên xuất giọng , đương nhiên khiến người khác hoài nghi, trong nháy mắt Thiên Thiên mở mắt ra, đưa tay cầm chặt tay Loan Nguyệt bên cạnh, trong lòng có chút phát run.

      Loan Nguyệt sử dụng ánh mắt ý bảo nàng chớ hành động thiếu suy nghĩ, để tránh bứt dây động rừng, nàng thả hô hấp, tuỳ cơ ứng biến.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, dừng trước xe ngựa của các nàng, dừng lại, ngay sau đó, giọng nam vang lên: "Có ai xe ?" —— ràng là giọng nam, lại uyển chuyển nên lời. . . . . . Ý vị, giống như giọt sương đọng lại vào sáng sớm, ngọt ngào khó cưỡng.
      Hale205 thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481

      Chương 14: Cao quý dung tục, con dâu nuôi từ bé của Ly Hoan 2


      Editor: ChiMy


      Thiên Thiên và Loan Nguyệt ai gì, trong khu rừng tối đen thế này, làm gì có người bình thường dạo chơi đêm hôm khuya khoắc, cho nên bây giờ tốt nhất là nên giữ im lặng.

      " xe có ai sao?" Giọng ngọt ngào và trong trẻo như mùa xuân vang lên ở ngoài xe ngựa, giọng điệu có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại nghe lẩm bẩm, "Quái lạ! Đêm hôm khuya khoắt, lại có thể để cho ta chiếm được tiện nghi."

      Thiên Thiên và Loan Nguyệt còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời này, chiếc xe liền hề báo động trước trầm xuống, tiếng quất ngựa truyền đến, con ngựa ngoài xe hét gầm trời, ra sức chạy về phía trước.

      mặt Loan Nguyệt tối sầm lại, biết mình dự liệu sai lầm, nàng đứng dậy. Sắc mặt của Thiên Thiên cũng quỷ dị theo, theo sát Loan Nguyệt đứng lên, cùng nàng kéo màn xe lên.

      Ngoài dự liệu, nam nhân trước mắt, cùng giọng của hoàn toàn khác nhau, nếu giọng của ngọt ngào và tinh khiết như mùa xuân, tướng mạo của chính là tảng đá lớn trong nồi nước sôi, thô lỗ còn kèm theo vài nét dịu dàng, phóng khoáng còn trộn lẫn phần tinh tế, Lưu Ly bị cản trở, bồi hồi dọp theo mép lề.

      Chỉ thấy, nam tử trước mắt tay này cầm roi da tay kia chống nạnh, người mặc bộ y phục bằng vải bố, sắc mặt ngăm đen, nhìn từ góc độ của Thiên Thiên, đặc biệt nhìn thấy ràng cằm ta có nốt ruồi lớn, nốt ruồi còn mọc vài sợi lông quăn đen, lúc này những sợi lông vểnh lên phách lối trong gió, giống như muốn tuyên cáo với người đời tồn tại của chính mình.

      Ánh trăng lạnh lẽo thê lương, rọi người của , cũng rọi vào ngón tay xinh đẹp của , có thuỳ mị của nữ tử, lại có khí thế nam nhi, trong cương có nhu ~, —— trong lúc vô ý, cái ánh mắt dịu dàng, liền có thể bắt được thể xác và tinh thần người khác làm tù binh, để cho ngươi trở thành quân dưới trướng !

      Trái với Thiên Thiên sớm chết lặng, hiển nhiên Loan Nguyệt bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng nhìn lạnh giọng quát lên: " là to gan! Lại dám lấy xe của ta!" —— tiếng gầm cường thế lại bén nhọn, Loan Nguyệt hổ là Loan Nguyệt, cho dù là gương mặt của Thiên Thiên, cũng che giấu được khí chất lãnh ngạo ở bên trong của nàng.

      Vậy mà, nam tử kia lại "a ha" cười khẽ tiếng , ngay sau đó khẽ nghiêng đầu, đưa ngón tay xinh đẹp đặt lên cằm, ném về phía Loan Nguyệt cái ánh mắt trong cương có nhu, dịu dàng : " nương cần gì tức giận, tiểu sinh nhường chỗ cho là được."

      Tiểu sinh. . . . . . Khụ, hay cho cái tiểu sinh lông đen!

      Thiên Thiên nuốt ngụm nước miếng, cắn môi đưa tay vỗ vỗ bàn tay Loan Nguyệt tỏ vẻ an ủi, ngay sau đó xoay người trở lại trong buồng xe, chầm chậm ngồi xuống, bởi vì, nàng cần dành thời gian để tiêu hóa tốt cái tiểu sinh bên ngoài kia, đến tột cùng là giống loài nào.

      Lúc này, con ngựa ra sức chạy ngừng lại, Loan Nguyệt liếc mắt nhìn , hỏi "Ngươi là ai?"

      Nam tử kia xếp ngón tay thành hình hoa lan xấu hổ nhìn về phía Loan Nguyệt, muốn cự tuyệt lại giống như mời gọi bốn chữ này đặt người là cách giải thích tốt nhất, chỉ nghe : "Tại hạ họ Ly, tên Hoan, nương gọi ta A Hoan cũng được, hoặc là Hoan nhi cũng có thể." Gương mặt đen thui của nở nụ cười ngọt ngào với Loan Nguyệt, ngược lại có đôi mắt trong suốt rất dễ nhìn.

      Khoé miệng Loan Nguyệt co quắp, đưa tay đoạt lấy roi ngựa trong tay , nhưng lại bị tránh thoát cực nhanh, nhanh đến căn bản Loan Nguyệt kịp thấy động tác của nữa, trong lòng nàng dâng lên tia phòng bị, đoạt lại lần nữa, nhưng cũng bị né tránh rất nhanh.

      vẫn cười, từ đầu tới cuối ngón tay xếp thành hình hoa lan cũng có thay đổi, : " nương còn chưa tên gì đấy."

      " xuống!" Loan Nguyệt giận.

      Ly Hoan tiếp tục đưa mắt: "Đêm hôm khuya khoắc, sao nương nhẫn tâm vứt bỏ mình ta ở nơi hoang sơn này, bằng cho ta đồng hành cùng các , biết nương muốn đâu, ta theo đến cùng."

      Loan Nguyệt quan sát từ xuống dưới, mới : "Ngươi muốn cùng với chúng ta?"

      " Hoan nhi ta luôn luôn hai lời, lời ra khỏi miệng, sao có thể rút lại." cười ngớt nhìn nàng, cực kỳ giống khối bánh nướng vì bị nướng cháy khét mà rạn nứt.

      Loan Nguyệt gật đầu cái, ngay sau đó thừa dịp hề phòng bị trực tiếp đẩy vào bên trong xe ngựa, trong lúc phản ứng kịp, đưa tay đoạt lấy roi ngựa trong tay , giữ lấy vị trí điều khiển xe ngựa.

      Ly Hoan vội vàng kịp chuẩn bị, liền trực tiếp té xuống bên trong buồng xe, ngã xuống bên cạnh chân Thiên Thiên. nheo mắt lại, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Thiên, nhìn chằm chằm mặt của nàng hồi lâu, mới : " nương, vì sao tiểu sinh nhìn ngươi lại cảm thấy quen mặt như vậy?"

      Thiên Thiên nhíu mày suy tư, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra, tổng kết lại mà : "Ngươi ở đây châm chọc ta có khuôn mặt đại chúng(*)."

      (*): Gương mặt bình thường nhiều người có

      Ly Hoan xếp ngón tay thành hình hoa lan, nhíu mày nhìn Thiên Thiên cười lẳng lơ tiếng: " Chán ghét ~ bị ngươi nhìn ra ~~."

      Thiên Thiên: . . . . . . |||

      Mắt Ly Hoan liếc xung quanh xe ngựa, : "Xe này, rất mắc ?"

      " ra đáng , tổng cộng chỉ có ba lượng bạc." Mặt Thiên Thiên mỉm cười, lễ phép trả lời.

      Gương mặt Ly Hoan đau lòng: "Vậy mà ba lượng bạc, đắt! Ngươi biết, để tiết kiệm được năm mươi đồng, ngay cả xe bò ta cũng dám thuê, nhìn ta này, bộ, năm sáu ngày cũng có thể tới nơi, cần gì còn phải tốn tiền uổng phí."

      Thiên Thiên cười đến cực kỳ gượng ép: "A. . . . . . Tiết kiệm là tốt, tiết kiệm là tốt. . . . . ."

      Ly Hoan hết sức hưởng thụ gật đầu cái, ngay sau đó lại quan sát Thiên Thiên, hỏi " nương tên gọi là gì?"

      "Ta sao?" Thiên Thiên trầm ngâm, trong lòng cân nhắc hồi lâu, mới , "Ta tên là Loan Nguyệt, người đánh xe, tên Thẩm Thiên Thiên."

      "Thẩm. . . . . . Thiên Thiên?" Trong nháy mắt thái độ Ly Hoan trở nên quỷ dị, ngón tay hình hoa lan cũng quên xếp lại, hỏi lần nữa: " Nàng ta là Thẩm Thiên Thiên?"

      Trong lòng Thiên Thiên tò mò, tại sao Ly Hoan nghe tên mình lại rối rắm? Nàng cũng nhớ đại danh Thẩm Thiên Thiên nổi tiếng như vậy lúc nào."Ngươi biết nàng sao?" Thiên Thiên thử dò xét .

      Ly Hoan hoàn hồn, tiếp tục xếp ngón tay thành hình hoa lan, kích động : "Ta...ta, ta tìm nàng mười năm, hôm nay, cuối cùng ta tìm được! Loan Nguyệt, ta cho biết, Thiên Thiên là con dâu ta nuôi từ bé, là vị hôn thê của ta a! Năm đó nàng liền yên lặng tiếng động biến mất ở trong sinh mệnh của ta . . . . . . ngờ! ngờ a! ngờ ông trời để cho ta gặp được nàng. . . . . ."

      Thiên Thiên trợn mắt há mồm, có chút hỗn độn, —— nàng thế nào nhớ mình là con dâu nuôi từ bé của người khác? !

      "Thiên Thiên, Thiên Thiên ——" Ly Hoan lớn tiếng gào lên kéo màn xe ra, dang tay ra ôm Loan Nguyệt đánh xe bên ngoài.

      Mặt Loan Nguyệt cực kì khó coi, tay đẩy Ly Hoan xem mình là gối ôm mà vuốt ve, gầm lên: "Ngươi nổi điên cái gì!"

      Ly Hoan ngừng thút thít, chưa từ bỏ ý định tiếp tục dang tay ôm nàng: "Thiên Thiên, ta là Hoan nhi, ta là Hoan nhi a, ngươi nhớ sao ?"

      Thiên Thiên bên trong buồng xe đau khổ suy nghĩ, suy nghĩ nát óc cũng nhớ nổi mình đến tột cùng lúc nào thành con dâu người khác nuôi từ bé, —— như vậy có thể thấy được, vấn đề phải là nàng, là , Ly Hoan!

      Loan Nguyệt quăng cái ánh mắt giết người về phía Thiên Thiên, Thiên Thiên rụt đầu, sử dụng ánh mắt cho nàng biết mình là vô tội, nàng căn bản hiểu tại sao nửa đường gặp vị hôn phu!

      Ly Hoan tiếp tục ôm Loan Nguyệt, ngừng cọ cọ đầu mình bên eo nàng, bộ dáng như chó con , quỷ dị hơn chính là Loan Nguyệt hoàn toàn tránh thoát được !

      Thiên Thiên nhìn sắc mặt Loan Nguyệt càng ngày càng quỷ dị, rốt cuộc nhìn nổi, ra khỏi buồng xe đưa tay kéo cánh tay Ly Hoan, dụ dỗ : "Chờ đến khi lên trấn , chúng ta chậm chậm nghiên cứu vấn đề vị hôn phu cùng vị hôn thê, được ?"

      Ly Hoan vểnh vểnh cái nốt ruồi đen và cọng lông đen nốt ruồi ở cằm, lạnh lùng liếc xéo nàng, mới hắng giọng vươn ngón tay : " cũng có lý. như vậy, ta liền trước miễn cưỡng nghe lần này."

      —— Thiên Thiên thề, nàng có từ người nhìn thấy. . . . . . bóng dáng. . . . . . thái giám. . . . . . !

      Thiên Thiên và Ly Hoan mắt to trừng mắt , ai gì, tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe hòa hợp lại với nhau bên tai, có chút mê man.

      Mãi cho đến lâu sau, Loan Nguyệt "Thở dài ——" tiếng , dừng ngựa lại, vui mừng nhìn Thiên Thiên và Ly Hoan : "Đến."

      Thiên Thiên vuốt cái mông tê dại, lập tức nhảy xuống xe, Ly Hoan đưa tay vuốt mái tóc của mình, lại nhàng vuốt ve từng sợi lông màu đen cằm, phủi phủi quần áo của mình, rồi mới uốn éo cái mông từ từ xe ngựa nhảy xuống, lúc rơi xuống, cố ý nhàng ngã vào người Loan Nguyệt, run giọng : "Ấy chết ~~, chỗ ngồi cứng quá, tiểu sinh ta suýt nữa liền gãy thắt lưng ~~"

      Thiên Thiên nén cười, Loan Nguyệt nén giận.

      Đây là trấn vô cùng chật chội, đường phố rất hẹp, cư dân phân bố đông đúc. Ba người Thiên Thiên cùng nhau vào nhà trọ bên cạnh, lúc này là sáng sớm, vì vậy trong nhà trọ có nhiều người, chỉ có hai ba người ăn bánh bao húp cháo.

      Thiên Thiên thở hơi, dặn dò tiểu nhị: "Cho ba chén cháo, sáu cái bánh bao."

      Ly Hoan ngồi đối diện Thiên Thiên lập tức phản bác: "Đừng đừng, tiểu nhị, cho chúng ta hai chén nước nóng bát cháo, bốn bánh bao nguội hai bánh bao nóng."

      Thiên Thiên sửng sốt: "Tại sao?"

      Ly Hoan nhìn nàng cái, giải thích: " và ta ngồi bên trong xe ngựa dễ chịu, làm sao khổ cực giống Thiên Thiên? Gặm bánh bao nguội là được rồi, chúng ta cần phải tiết kiệm." Từng sợi lông cằm theo động tác chuyện của mà run lên cái, khiến Thiên Thiên hồi nhức nhối.

      Thiên Thiên gặm bánh bao nguội, uống nước nóng, nhìn chằm chằm Ly Hoan giận dữ.

      Ly Hoan say sưa ngon lành gặm bánh bao, thỉnh thoảng ném về phía Loan Nguyệt vài cái liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng giơ ngón tay xếp thành hình hoa lan bày tỏ nội tâm mình thẹn thùng.

      Loan Nguyệt trực tiếp trầm mặt, húp vài ngụm cháo liền ném xuống, bảo tiểu nhị chuẩn bị căn phòng, mình nghỉ ngơi.

      Ly Hoan nhìn bóng dáng Loan Nguyệt lên lầu, thỏa mãn nheo mắt lại, mới nhìn Thiên Thiên : "Các muốn Tần Hoài quán phải ?"

      Thiên Thiên phòng bị: "Làm sao ngươi biết?"

      Ly Hoan kinh ngạc : "Mấy ngày nữa, Tần Hoài quán tuyển ca kĩ mới, người có thể vào Tần Hoài quán liền có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thế gian này lại có người nào động lòng?"

      Đây là lần đầu tiên nghe ! Thiên Thiên sáng tỏ gật đầu cái, nhưng nghĩ chút, nàng cảm thấy có cái gì đúng, khóe miệng nàng từ từ cong lên, đưa ngón tay chỉ vào Ly Hoan: "Ngươi. . . . . . Ngươi cũng phải là muốn. . . . . ."

      Ly Hoan nũng nịu nhìn nàng gật đầu cái: "Loan Nguyệt xem, bằng tư chất tiểu sinh ta, cơ hội trúng tuyển cao ?"
      Hale205 thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 15: Cao quý dung tục, con dâu nuôi từ bé của Ly Hoan 3

      Editor: ChiMy


      Ly Hoan nũng nịu nhìn nàng gật đầu cái: "Loan Nguyệt xem, bằng tư chất tiểu sinh ta, cơ hội trúng tuyển cao ?"

      Thiên Thiên dõi theo đám lông màu đen cằm , bưng chén lên uống ngụm nước nóng, ——nàng muốn đối mặt với việc trả lời vấn đề khó khăn như thế này, nàng có quyền giữ yên lặng.

      Ánh mắt Ly Hoan trăm lần nghĩ ngợi, ngón tay hoa lan ngừng ma sát nhau, tiếp tục xấu hổ : "Ca cơ nào đứng nhất, phần thưởng là ngàn lượng bạc, ha ha, bằng trình độ của tiểu sinh ta, đứng nhất dễ như trở bàn tay."

      Thiên Thiên tiếp tục dõi theo đám lông đen ưu nhã lay động cằm , nuốt xuống ngụm nước miếng, —— có quyền giữ yên lặng, có quyền giữ yên lặng. . . . . .

      Ly Hoan liếc xéo nàng: "Còn phần thưởng thứ hai thứ ba, đương nhiên cũng rất phong phú, phần thưởng là cây đàn cổ thượng hạng do đích thân lão bản Tần Hoài quán tự mình chọn lựa, ngoài ra còn có thể gặp mặt cùng nhau tâm tình kế hoạch tương lai trong cuộc sống, xem , cơ hội này, khó mà có được." hết sức hăng say.

      Nhất thời hai mắt Thiên Thiên tỏa sáng: " sao?"

      Bộ dáng Ly Hoan kiên định: "Đương nhiên là , giải thưởng thứ hai thứ ba đúng là đàn cổ thượng hạng, có chuyện gì ta lừa làm gì."

      Khóe miệng Thiên Thiên cong cong: " Đàn cổ hay đàn cổ ai thèm quan tâm, ta muốn hỏi chỉ cần đứng thứ ba, có thể gặp mặt lão bản Tần Hoài quán?"

      "Đương nhiên, Tần Hoài quán , sao có thể là giả?" Ly Hoan đáp lời.

      Thiên Thiên hoài nghi: "Nhưng mà lựa chọn ca cơ cái gì, thế nào ta chưa từng nghe qua?"

      "Đây là tin tức mới truyền ra ba ngày trước, bởi vì nương đứng đầu bảng Tần Hoài quán biết tại sao đột nhiên bị điên, Tần Hoài quán tạm thời khẩn cấp, mới vội vàng bắt đầu tổ chức so tài như vậy. Hắc, nếu phải Ly Hoan tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, cho nên mới sớm biết được tin tức, người bình thường sao linh thông tin tức bằng ta?" Ly Hoan nghễnh cằm, rất kiêu ngạo.

      Thiên Thiên híp mắt liếc nhìn sợi lông quăn của , bừng tỉnh hiểu ra, —— khó trách Ninh Ngọc cái gì ca cơ tranh tài với nàng, việc này so với việc đến gần Công Ngọc Quyết làm thị nữ của càng có hiệu quả hơn, như vậy phải là chứng tỏ nàng và Loan Nguyệt có thể cần tiếp cận Công Ngọc Quyết kia?

      Trong lòng Thiên Thiên còn chưa kịp hưng phấn, liền nghe Ly Hoan dằng dặc : "Nhưng mà, trước khi tham gia trận so tài, ta còn phải tìm người."

      "Người nào?" Thiên Thiên theo bản năng hỏi.

      Ly Hoan cắn răng, gương mặt buồn bã: " là sắc quỷ Công Ngọc Quyết!"

      "Phốc a. . . . . ." Thiên Thiên phun sặc sụa, gương mặt trẻ con bị kìm nén đến đỏ bừng, "Ngươi...ngươi ai?"

      "Sắc quỷ!" Ly Hoan tiếp tục giận dữ lặp lại.

      "Tên, tên của !" Thiên Thiên dậm chân.

      "Tên? Tên là Công Ngọc Quyết, sai mà." Ly Hoan mở to mắt nhìn nàng, " biết sao?"

      Thiên Thiên vội vàng lắc đầu: " , biết. . . . . ."

      Lúc này Ly Hoan mới thu hồi sắc mặt kinh ngạc, ngược lại cắn răng tố cáo : "Ngươi biết cái sắc quỷ đáng chết làm cho người ta chán ghét cỡ nào đâu! , , thế nhưng sờ tay của người ta, bàn tay vàng ngọc của người ta há là thứ mà cái chủng loại người phàm tục như chạm vào sao? Còn dùng ánh mắt đắm đuối nhìn ta, hừ, tuy bộ dáng ta đúng là thế gian hiếm thấy, nhưng quả quá xấu xa, suy nghĩ chút khiến người ta buồn nôn!"

      " , như vậy? ?" Thiên Thiên nhốn nháo!

      Ly Hoan ngậm môi nhàng vung tay về phía nàng rồi : " ràng chính là tiểu sinh ta vừa ngọc thụ lâm phong, lại hoa nhường nguyệt thẹn, vừa tác phong nhanh nhẹn, lại đoan trang ưu nhã, nhất thụ lê hoa áp hải đường, quay đầu mỉm cười đẹp trăm vẻ, Công Ngọc Quyết trầm luân trong sức quyến rũ của ta, cũng là chuyện đương nhiên."

      Thiên Thiên phun ba lít máu, bắp thịt cương cứng từ từ đứng lên, từ từ xoay người, từ từ tới lầu hai. —— tha thứ nàng, nàng tiếp tục kiên trì được. . . . . . Nàng tận lực nha!

      Ánh mắt Ly Hoan nhìn bóng lưng Thiên Thiên rời , ý cười trong mắt sâu hơn, khẽ nhíu mày, ăn tất cả bánh bao nguội bàn vào bụng.

      ********

      Cái trấn này cách Vu thành xa, thêm buổi chiều rồi vượt qua thêm vài con đường nữa, là có thể tới nơi rồi. Lúc này cách thời gian Công Ngọc Quyết đến Tần Hoài quán còn kém ba ngày, cho nên cuối cùng Loan Nguyệt cũng có thể yên lòng, có thể tạm thời ngủ trước.

      Đợi đến lúc nàng hoàn toàn tỉnh táo, thời gian đến buổi chiều. Nàng trong phòng trang điểm, vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

      "Loan Nguyệt, Loan Nguyệt. . . . . ." Ngoài cửa, giọng vội vàng của Thiên Thiên truyền đến.

      Loan Nguyệt lên mở cửa, kéo nàng vào phòng, mới : "Chuyện gì gấp như vậy?"

      Thiên Thiên lại chuyện Ly Hoan với nàng dưới đại sảnh cho Loan Nguyệt nghe xong, mới : "Tuy lời này thể tin hoàn toàn, nhưng chúng ta thà tin là có, còn hơn tin là !"

      Loan Nguyệt trầm ngâm chốc lát, mới : "Bây giờ ở đâu?"

      "Sau khi ta lên lầu, liền biết đâu rồi, vả lại có chút điên điên khùng khùng, đầu óc hình như có chút bình thường, ta cũng thèm tìm ." Thiên Thiên giải thích.

      "Nội công của rất kỳ quái, thâm hậu quỷ dị, cũng biết đến tột cùng là địch hay là bạn, chúng ta nên cách xa chút tốt hơn. ! Chúng ta ngay bây giờ!" Loan Nguyệt quyết định nhanh, cầm lấy bọc quần áo bên trong phòng, kéo Thiên Thiên .

      Thiên Thiên đồng ý, trở về căn phòng bên cạnh lấy bọc quần áo sau, theo Loan Nguyệt xuống lầu, lên xe ngựa lần nữa.

      Chỉ là. . . . . . Thiên Thiên mới vừa chui vào bên trong buồng xe, liếc mắt liền thấy được Ly Hoan nằm nghiêng ở xe ngựa ngủ, da đặc biệt đen , cùng đám lông màu đen cằm nhàng bay bổng, kịp đề phòng nhảy vào tầm mắt nàng, để cho ánh mắt nàng chợt tê rần. . . . . .

      Con ngựa ngoài xe cộc cộc chạy lần nữa, Ly Hoan xoay người lại, từ từ mở mắt ra, nhìn Thiên Thiên có chút đần độn trước mặt mình, lộ ra nụ cười xán lạn, tiếp theo oán hận : "Tại sao lâu như thế mới tới, làm hại ta ngủ say ~"

      Thiên Thiên đanh mặt: "Ngươi. . . . . . Vẫn. . . . . . Ở trong xe?"

      Ly Hoan giận trách nhìn nàng: "Đây là tự nhiên. Thuê phòng trọ rất đắt, sao mà so được với xe ngựa thực dụng hơn."

      Thiên Thiên: ". . . . . ." —— nàng vô cùng tò mò, rốt cuộc Công Ngọc Quyết là nam tử như thế nào, vậy mà lại coi trọng Ly Hoan?

      Nghe được tiếng đối thoại bên trong buồng xe, tay Loan Nguyệt đánh xe trượt, roi ngựa trong bay ra ngoài, trung vẽ ra đường vòng cung vô cùng tuyệt đẹp, nàng mở to mắt nhìn, nhìn, cuối cùng, thấy chiếc roi ngựa, rơi vào trong mui xe của chiếc xe ngựa cách đó xa.

      Loan Nguyệt mắng tiếng, đưa tay kéo cương ngựa cho ngựa dừng lại, rồi mới nổi giận đùng đùng kéo màn xe lên, cùng với Ly Hoan hả hê mắt to trừng mắt .

      Ly Hoan nhìn thấy Loan Nguyệt vào, đôi mắt lập tức sáng lên: "Thiên Thiên, Thiên Thiên nhi ~~"

      Loan Nguyệt cắn răng: "Tại sao ngươi xuất ở đây?"

      Ly Hoan nháy mắt, bộ dáng rất vô tội: "Thiên Thiên, vợ đúng là đáng , ta dĩ nhiên là phải xuất ở đây, nếu ta nên xuất ở đâu?"

      Loan Nguyệt nắm lấy vạt áo của , kéo đến trước người mình: "Thử gọi ta là vợ thêm lần nữa xem." Dứt lời, đôi mắt nàng vô ý thoáng nhìn, chợt phát làn da Ly Hoan dưới lớp quần áo, trắng nõn trơn bóng.

      Ly Hoan càng nhộn nhạo, thoả mãn la lên: "Vợ, vợ ~ vợ Thiên Thiên ~"

      Loan Nguyệt giận tím mặt, đưa tay công kích lồng ngực , nghĩ tới, tất cả đợt tấn công đều được Ly Hoan tỉnh bơ tiếp được, còn bắt được bàn tay của nàng. Trong lòng Loan Nguyệt hoảng hốt, rốt cuộc Ly Hoan có nội lực ra sao?

      Thiên Thiên bên nhìn, đứng ngồi yên, thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: "Chúng ta hãy mau lên đường."

      Loan Nguyệt thu hồi tay bị giữ trong lòng bàn tay, hầm hừ tức giận ngồi bên cạnh Thiên Thiên, nhìn Ly Hoan : "Ngươi đánh xe, ta ngủ!"

      Ly Hoan cười khúc khích ha ha rồi ra ngoài đánh xe, nhìn ra thấy có roi ngựa, chút nghĩ ngợi dùng dây lưng của mình thay thế.

      Thiên Thiên và Loan Nguyệt ở trong buồng xe, xuyên qua khe hở màn xe, nhìn đến trợn mắt há mồm. . . . . .

      Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn mặt Loan Nguyệt trầm, trong đầu dâng lên hồi suy nghĩ kỳ quái, —— Loan Nguyệt luôn luôn bình tĩnh tự nhiên, tất cả đều thành thạo, sao trước mặt Ly Hoan, lại có bộ dáng luống cuống như vậy. . . . . .

      Có điều quả công lực Ly Hoan phi phàm, thế gian này quả có bao nhiêu người có thể chịu được .

      Nghĩ như vậy, Thiên Thiên bình tĩnh lại, cầm tay Loan Nguyệt bày tỏ an ủi.

      Thời gian trong tiếng vó ngựa trôi qua nhanh, xuyên qua rừng cây hoang vu, tiếng chợ huyên náo từ từ xuất bên tai các nàng, thậm chí còn có thể nghe được giọng ngâm nga yểu điệu của các , dịu dàng cực điểm! Tốc độ chạy của xe ngựa càng ngày càng chậm, mãi cho đến khi xe ngựa hoàn toàn dừng lại, giọng ngọt ngào của Ly Hoan vang lên: "Đây chính là thành Giang Nam."

      Loan Nguyệt và Thiên Thiên cùng nhau nhảy xuống xe ngựa, đập vào mắt là mảnh phồn hoa, dõi mắt nhìn, khắp nơi đều là hoa đăng lấp lánh, các bạn cùng chắp tay nô đùa, tình nhân ở bờ sông dựa vào nhau hết sức ngọt ngào, tiểu thương ngừng hét lớn để người xung quanh dừng chân xem hàng hoá của mình, ông cụ bà cụ nặn đồ chơi làm bằng đường cho trẻ .

      Tiếng người ầm ĩ, cực kỳ sôi nổi.

      Ly Hoan chỉnh trang y phục của mình, mặt lưu luyến nhìn Loan Nguyệt : " Vợ Thiên Thiên, từ giờ trở , ta xa nàng vài ngày. Ta muốn đối phó tên sắc quỷ Quyết kia, ba ngày sau ta đợi nàng ở trước cửa Tần Hoài, gặp về, nhớ nhất định phải đến tham gia ca cơ tranh tài, nhất định phải đến nha!"

      Loan Nguyệt nhướng mày: ". . . . . . sắc quỷ Quyết?"

      Ly Hoan đau khổ gật đầu cái: "Đúng, sai, chính là tên Công Ngọc Quyết, tên sắc lang bại hoại đó! Thiên Thiên nhi nàng biết đâu, cỡ nào. . . . . ."

      Loan Nguyệt tiếng cắt đứt : "Tiễn đến đây thôi!" Ngay sau đó kéo Thiên Thiên xoay người rời , sao còn nhớ đến Ly Hoan ở sau lưng la to.
      Hale205 thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 16: Nam nữ cự tuyệt, quả khí phách 1

      Editor: ChiMy

      Thiên Thiên hơi nghiêng đầu nhìn Ly Hoan sau lưng cái, thấy Ly Hoan sửa sang lại y phục của mình, rồi xoay người về phía chợ đêm nhộn nhịp. Nàng quay đầu lại, với Loan Nguyệt: "Bây giờ, chúng ta nên làm cái gì?"

      Loan Nguyệt khôi phục bình tĩnh như thường ngày, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực hết sức xinh đẹp, đôi mắt yểu điệu thoáng nhìn Thiên Thiên, giọng quyến rũ: "Bây giờ có phương pháp tốt hơn là đến gần Công Ngọc Quyết, như vậy dĩ nhiên là phải chuẩn bị chút, tham gia cuộc thi ca cơ tranh tài."

      Mặt Thiên Thiên lộ vẻ khó xử: "Ai mà biết Thiên Thiên ta thông ngũ , sao mà hát được bài hát hay, chỉ sợ nghe ta ca hát cũng miệng sùi bọt mép."

      Loan Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn nàng cái, chỉ : " là lãng phí vô ích thân thể tốt như vậy."

      Thiên Thiên im lặng, bởi vì nàng còn lời nào để . . . . . .

      " cần tham gia tỷ thí, ra vẻ là nha hoàn của ta là được." Loan Nguyệt tiếp tục .

      Thiên Thiên gật đầu đồng ý, chỉ sợ chỉ còn biện pháp này thôi.

      Sau khi thảo luận, hai người trực tiếp chọn nhà trọ gần đây để ở, người xung quanh đều bàn tán chuyện ca cơ tranh tài của Tần Hoài quán, trôi qua buổi tối thứ nhất ở Vu thành.

      Bởi vì Thiên Thiên và Loan Nguyệt vội vàng đường, rất mệt mỏi, đêm này, hai người họ ngủ rất say, đợi đến lúc tỉnh dậy, là giữa trưa. Sau khi hai người rửa mặt, mới cùng nhau xuống đại sảnh, chuẩn bị dùng bữa. Vu thành ở Giang Nam hổ là nơi mọi người tụ tập, Vu thành nhờ Giang Nam Tần Hoài quán mà nổi tiếng, vì vậy dân số Vu thành ổn định Vị khách qua đường ghé chơi này tay cầm quạt lông, đầu quấn khăn như văn nhân, lại có tình nghĩa cốt cách như kiếm sĩ, còn có vẻ phóng khoáng cố chấp như lục lâm hảo hán, lại còn vung tiền như rác phong lưu như công tử nhà giàu. Mọi người vô cùng nhất trí đều tập trung vào Tần Hoài quán - nơi có nhiều giai lệ ca múa xinh đẹp.
      Các trong Tần Hoài quán người nào là xinh đẹp, bởi vì tất cả đều là các đứng đắn, chỉ dựa vào giọng hát và kỹ thuật nhảy kiếm sống, vì vậy lúc tiếp đãi khách, được thêm mấy phần tôn kính và kính nể. Ngươi thưởng ta khúc khuynh tâm, ta lại nghe đoạn nhu tình của người, —— giao dịch công bằng.

      Thiên Thiên và Loan Nguyệt ngồi đại sảnh ăn cơm. Thiên Thiên nhìn người xung quanh mảnh náo nhiệt, cảm khái: " Vu thành đúng là vô cùng phồn hoa."

      Loan Nguyệt ngẩng đầu liếc nàng cái, ngay sau đó quay đầu nhìn vòng quanh đại sảnh, mặt chút thay đổi : "Náo nhiệt sao, phồn hoa sao, ta lại cảm thấy vậy."

      Thiên Thiên kinh ngạc hỏi ngược lại: "Tại sao như vậy? Vu thành phồn hoa vừa nhìn thấy, ngươi nhìn xem, ngay cả nhà trọ bình thường cũng còn chỗ ngồi, ở Vu thành mở nhà trọ tệ, chờ về, có thể đề nghị với Ninh ngọc."

      Loan Nguyệt để ý tới nàng, chuyên tâm ăn cơm. Thiên Thiên nhàm chán, cũng vùi đầu ăn cơm. Sau khi ăn xong, Loan Nguyệt kéo Thiên Thiên ra ngoài nhà trọ.

      Hôm nay ánh mặt trời rất chói chang, nhưng cũng ảnh hưởng đến nhiệt tình của mọi người, đám người đường cái chật chội, chen qua chen lại, thỉnh thoảng trong đám người xuất mấy nam tử mặc hoa phục, da thịt mịn màng, vẻ mặt phong lưu, nhìn vào chính là con cháu các danh gia vọng tộc. Ai cũng Giang Nam sinh ra mỹ nhân, thực rất đúng, nhìn xem thỉnh thoảng có các mặc y phục màu vàng màu tím, bước như có hoa sen, che môi cười yếu ớt, nếu gặp mấy công tử tuấn tú, liền quay đầu , hai má ửng hồng.

      Thiên Thiên nhìn cảnh tượng ấy, ngây ngốc nở nụ cười, trong lòng cũng tránh được hưng phấn, cả người nhộn nhạo. Nàng cúi đầu nhìn mình bộ váy đen và kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng hoạt bát hề đẹp mắt chút nào, khẽ thở dài, thu hồi tầm mắt tiếp tục theo Loan Nguyệt.

      Loan Nguyệt cũng rãnh để ý nhiều như vậy, nàng hỏi người xung quanh đường đến Tần Hoài quán, liền đường chạy thẳng tới, Thiên Thiên thở hổn hển theo phía sau nàng, lập tức liền chảy mồ hôi đầm đìa.

      Tần Hoài quán hổ là nơi quan trọng của Vu thành, còn chưa đến gần, đập vào mắt là toà kiến trúc hùng vĩ và tráng lệ, đình đài cao ngất, núi giả nước chảy, tình điệu say lòng người. Ngẩng đầu nhìn, có thể thấy ràng đình đài cao, có yểu điệu trong điệu múa, vòng eo mềm yếu xương, như yến. Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng trước cửa Tần Hoài quán vẫn có tiếng người huyên náo như cũ, đông như trẩy hội, dù là ban ngày, cũng có nhiều khách tới cổ động, đều lấy việc đến Tần Hoài quán xem ca múa làm thú vui tao nhã. Bởi vì Tần Hoài quán là nơi ca múa, nên lúc này từng tiếng ca nỉ non truyền vào trong lỗ tai Loan Nguyệt và Thiên Thiên, oanh ca yến ngữ, nghe rất êm tai.

      Đến gần chút, biển hiệu Tần Hoài lóng lánh, nhất thời liền đập vào tầm mắt của các nàng, cửa lớn mở ra thẳng tắp, cực kỳ sang trọng.

      Loan Nguyệt và Thiên Thiên liếc mắt nhìn nhau, hết sức ăn ý cùng bước vào bên trong Tần Hoài quán. thẳng đến đại sảnh, bà lão từ từ ra từ bên trái đại sảnh, toàn thân màu trắng, nhìn rất lão luyện, kiêu ngạo siểm nịnh hỏi bọn họ: " biết hai vị nương đến tìm ai?"

      "A. . . . . ." Thiên Thiên gãi đầu, đánh cho Loan Nguyệt cái ánh mắt.

      Loan Nguyệt nhìn Thiên Thiên do dự, mới với bà lão kia: "Nghe Lê Trang nương của Tần Hoài quán là ca cơ tuyệt thế, biết bọn tôi có được vinh hạnh thấy dung mạo xinh đẹp của giai nhân?"

      Bà lão kia nghe vậy, nhíu chặt chân mày, thở dài tiếng: " Mấy ngày trước đây Lê Trang mắc chứng bệnh lạ, cho tới bây giờ thân thể cũng khá hơn chút nào, chỉ sợ là có duyên với hai nương."

      ——chẳng lẽ bị điên rồi?

      " sao, nghĩ đến Lê Trang nương tuyệt sắc như vậy, dù có bị bệnh liệt giường, chỉ sợ cũng khó có người có thể so sánh, bà bà, bà dẫn chúng tôi xem chút được ?" Thiên Thiên nhìn bà lão, tiếp tục , "Tỷ muội tôi từ xa tới, chỉ vì muốn gặp mặt nàng, bà nỡ từ chối sao?"

      Mục đích chuyến này của Thiên Thiên và Loan Nguyệt phải là nhất thời cao hứng, chỉ là cảm thấy kỳ quái, tại sao yên lành, đột nhiên mắc bệnh, nếu phải tại căn bệnh lạ của nàng, Tần Hoài quán căn bản cần thiết tổ chức so tài, đáng nghi hơn là, tại sao Ly Hoan đối với việc này ràng như thế, ràng cả Vu thành cũng nghe thấy người nào bàn tán ca cơ đứng đầu bị điên, thế nhưng đối với tất cả như lòng bàn tay?

      thể trách họ đa nghi, chỉ là tất cả xảy ra quá mức trùng hợp, trùng hợp đến nỗi khiến Loan Nguyệt và Thiên Thiên thể sinh nghi.

      Bà lão kia cau mày, bên ngoài kiên định: " nương cần gì phải làm khó bà lão như tôi, Lê Trang mang bệnh trong người, tiện gặp khách, nếu nương nguyện ý, tôi mang hai gặp Lê nương, được ?"

      Nếu đối phương muốn, Thiên Thiên và Loan Nguyệt đối với Lê cảm thấy hứng thú, thể làm gì khác hơn là cáo từ rời .

      —— nếu đối phương muốn, vậy cũng chỉ có thể tự tìm. Mãi cho đến khi bà lão kia biến mất, Thiên Thiên và Loan Nguyệt vờ như lơ đãng về phía hậu viện, coi như tìm được Lê Trang đối chứng, ít nhất cũng có thể nhân cơ hội tìm hiểu Tần Hoài quán.

      Bởi vì sợ bị lộ, nên bọn họ dọc theo mép tường, về phía những nơi vắng vẻ. Vừa vừa nhìn chằm chằm giữa sân, thầm ghi nhớ trong lòng.

      Chỉ là, đợi họ lại sâu chút, bên tai, lại đột nhiên truyền đến tiếng "Ừ a~" . . . . . . Giống như tiếng? . . . . . . Rên rĩ. . . . . .

      Nếu như lúc này Loan Nguyệt và Thiên Thiên thân ở thanh lâu kỹ viện, đây là chuyện bình thường, nhưng hôm nay các nàng ở Tần Hoài quán, phải kĩ viện, —— lần này, chơi cũng vui.

      Thiên Thiên tựa hồ ngửi thấy mùi vị mưu, chẳng lẽ bề ngoài Tần Hoài quán này là nơi ca múa, nhưng bên trong lại vụng trộm bán thịt hay sao?

      thanh kia, hình như từ bên căn phòng này truyền ra. Thiên Thiên quyết định nhanh, nàng phen kéo thân thể Loan Nguyệt qua, dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo nàng được chuyện, ngay sau đó nhanh như mèo đến gần căn phòng kia.

      Nấp trước cửa sổ, Thiên Thiên và Loan Nguyệt núp ở bên cửa sổ, tỉ mỉ lắng nghe .

      phụ mong đợi của bọn họ, bên trong phòng truyền ra hai giọng đối thoại vô cùng ràng ——

      "Quyết ~, ngươi đến tột cùng có cho ta Dương Chi Ngọc hay ~~~ người ta, người ta là muốn ~~" đầu tiên vang lên , là tiếng vô cùng nũng nịu, cố ý quyến rũ, làm cho toàn thân người khác rợn cả tóc gáy, nổi hết cả da gà.

      "Muốn cái gì? Trừ ngọc, ngươi muốn cái khác sao?" —— , hạng người gì cũng có đối thủ, cho nên xem như lúc này vang lên giọng bỉ ổi còn mang theo năm phần hạ lưu của nam tử, cũng là chuyện bình thườn.

      "Quyết, ngươi xấu xa! Ngươi...ngươi tại sao có thể tại sao ức hiếp người ta như vậy ~. Ừ ~, người ta cần để ý ngươi nữa!"

      "È hèm, nam hư, nữ thương, ngươi ngươi ta, hay là hận ta?"

      Thiên Thiên là nhịn được, bị nước miếng chính mình làm cho nghẹn, trực tiếp ho ra tiếng. Loan Nguyệt trợn mắt, vội vàng kéo tay của nàng, chạy xa.

      Cùng lúc đó, bên trong phòng đúng lúc vang lên tiếng quát khẽ: "Người nào!" Ngay sau đó, cửa sổ chợt mở ra, lộ ra khuôn mặt uể oải say rượu quá độ, quầng thâm dưới hai mắt ràng, hiển nhiên là điển hình của người trầm mê trong tửu sắc.

      Lúc này Thiên Thiên và Loan Nguyệt xa, ở sau lưng nam tử, ngồi có làn da trắng nõn vô cùng xinh đẹp, ở giữa trán cái trán có nốt chu sa đỏ thẫm, mắt phượng hếch lên, lúc này ánh mắt có chút sắc bén được nhìn bóng lưng nam tử, nhưng đôi môi đỏ mọng nhàng : "Quyết ~, chỉ là con thỏ, làm sao ngươi ngay cả súc sinh cũng chấp nhất rồi hả? Ngươi tới đây ~ tới đây nào ~"

      Lúc này người được gọi là Quyết công tử này mới xoay người mặt cười bỉ ổi, đối với nàng cười hạ lưu, : "Ta đây phải sợ chứ sao. Phụ thân ta trông cậy toàn bộ vào Dương Chi Ngọc đổi khoản tiền để cứu nguy, nếu bị ai biết ta núp ở này cùng Hoan nhi trường tương tư thủ, chỉ sợ Công Ngọc Quyết ta đời minh bị phá hủy."

      Hoan nhi vừa ném về phía cái ánh mắt, dịu dàng làm nũng hỏi "Nếu Quyết phải đem Dương Chi Ngọc cho lão bản Tần Hoài quán, vậy cho Hoan nhi ? ~~"

      Công Ngọc Quyết cười mỉa, lên trước nhàng ôm bả vai Hoan nhi, nịnh nọt mà : "Chỉ cần Hoan nhi có thể mây mưa với ta, đừng khối ngọc, dù là trăng trời, ta cũng hái xuống!"

      ý cười đầy mặt , mà Hoan nhi trong ngực , mặt đen thui.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :