1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách xa ngựa đực, tự ta làm lên - Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ o0o (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7.1: Mỹ nhân quyến rũ, thế nhưng có độc 1

      Thiên Thiên từ hậu viện trở lại Ninh phủ, rồi mới nhìn lên bầu trời hừ lạnh tiếng, tự nhủ: "Ngươi muốn ta quyến rũ ta liền quyến rũ sao? Hứ, cũng nhìn Thẩm Thiên Thiên ta là ai!" Dứt lời, hết sức sung sướng chạy tới phòng bếp kiếm đồ ăn.

      Cùng lắm chờ Mạc Phi hỏi Ninh Ngọc phục tùng vậy xem như mình hoàn thành xong nhiệm vụ. Thiên Thiên vừa cười ha ha, vừa vào phòng bếp, nghĩ tới, thớt gỗ, bày con gà quay nướng đến chín muồi! Nhất thời đôi mắt Thiên Thiên sáng lên, nhanh như mèo vào phòng bếp, nắm lấy gà quay chạy ra ngoài, chạy đến phía sau núi giả, mới dừng lại bước chân.

      Ha ha, ngờ hôm nay vận số lại tốt như vậy, ngày thường nàng có thể tìm được hai bánh bao nguội hai món rau cũng tốt lắm rồi, ngờ hôm nay có thể tìm được con gà quay ~! Trong nháy mắt tâm tình Thiên Thiên vui vẻ, đặt mông phía sau núi giả cách đó xa gặm, vừa chớp mắt nhìn bên hồ núi giả Ninh phủ, trong lòng hết sức vui mừng.

      Chẳng qua, nàng gặm đùi gà, đột nhiên nghe được loáng thoáng giọng đâu đó, loáng thoáng truyền vào trong tai nàng. Nàng vội vàng nuốt thịt gà trong miệng, lúc này mới dựng thẳng tai, đầu áp sát vào núi giả rồi nín thở lắng nghe.

      "Công tử, theo thuộc hạ tra xét, thế gian này căn bản tồn tại Loan Nguyệt ở Cổ Ô Trấn." giọng nữ vang lên, giọng cung kính trong mang theo bén nhọn.

      Giọng này. . . . . . Thiên Thiên kinh ngạc, giọng này quá quen tai, nàng hình như nghe qua rất nhiều lần ở đâu đó, đáng tiếc, nàng nghĩ mãi cũng ra.

      Lại nghe nàng ta tiếp tục : "Công tử, có cần phái người theo dõi nàng ?"

      " cần. Ta tự có sắp xếp, ngươi lui ra ." giọng nam lạnh lùng, —— cần phải , dĩ nhiên là Ninh Ngọc.

      Thiên Thiên càng buồn bực hơn, tại sao giọng điệu này, nghe xa lạ như vậy. . . . . .

      Nàng sững sờ tựa vào tường, gà quay trong tay, bất ngờ rơi xuống đất, phát ra thanh. Mặt Thiên Thiên tối sầm, hối tiếc nhìn chằm chằm gà quay thở dài, con gà ngon thế, lại lãng phí cách vô ích, đáng tiếc, nàng vừa nhanh chóng núp vào cái lổ trong núi giả, vừa đau lòng .

      "Người nào!" Nghe được tiếng vang, Ninh Ngọc nhanh chóng quay đầu, liền phi thân tới phía sau núi giả, nhìn thấy ai, chỉ thấy con gà quay nằm dưới đất.

      Thiên Thiên ngồi chồm hổm thành cục, núp ở trong hang dám thở mạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng lưng, hình như vừa rồi nàng mới nghe được chuyện quan trọng, từ đối thoại lúc nãy nàng phán đoán, chẳng lẽ Ninh Ngọc lén điều tra Nguyệt nhi, nhưng phải sủng ái nàng ta nhất, tại sao xoay người cái, điều tra lai lịch của nàng ta?

      —— như vậy nếu như bị phát mình ở đây nghe lén, có quăng mình xuống sông, để cho mình chết giống như hai năm trước?

      Nghĩ như vậy, cả người Thiên Thiên đều run rẩy.

      Ninh Ngọc đứng ở phía sau núi giả, nhìn gà quay đất, vẻ mặt lắm. Chốc lát, ngẩng đầu, nhìn về trong góc phía trước lộ ra góc áo màu đỏ, lâu chưa từng rời mắt.

      Bởi vì, góc áo này run.

      ——tại sao nàng run?

      Ninh Ngọc từ từ cau mày lại, liếc nhìn gà quay đất, lại nhìn góc áo run rẩy, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc hình như có chút hiểu được.

      yên lặng tiếng động biến mất, vào thư phòng, căn dặn quản gia: "Bảo phòng bếp chuẩn bị mấy con gà quay."

      Quản gia khom người, mặc dù hoàn toàn hiểu dụng ý công tử, nhưng vẫn cung kính gật đầu cái: "Dạ!" —— mặc kệ là nhiệm vụ gì, thân là người làm, tuân thủ bổn phận là quan trọng nhất.

      Ninh Ngọc nhìn bóng lưng quản gia rời , lúc này mới thu hồi ánh mắt, bước vào thư phòng bắt đầu bận rộn.

      Lại Thiên Thiên, nàng nấp trong hang hồi lâu, thấy bên ngoài có phản ứng gì, rốt cuộc nhịn được, nàng từ từ dời đầu ra, chớp mắt thăm dò động tĩnh sau lưng, —— phù, may, sau lưng có ai, xem ra Ninh Ngọc phát mình, liền rời .

      Thiên Thiên đứng lên vận động thân thể muốn tê dại, vặn eo hất tay, vất vả mới khôi phục cảm giác. Nàng sờ sờ cái bụng đói, lại nhìn gà quay, thở dài, tính toán trở lại phòng bếp thử vận khí chút.

      Nàng từ trong núi giả ra, bước vào phòng bếp lần nữa nhất thời trợn to mắt, ôi, hôm nay đúng là gặp vận may, vẫn còn? Nàng nhanh như mèo tới thớt gỗ, cầm gà nướng chạy ra cửa, lần này nàng rút kinh nghiệm, núi giả nữa, cũng lung tung, mà bước thẳng đến gian phòng của mình.

      Nàng ngồi ở trong phòng, đem gà quay che chở trong lòng bàn tay, thở dài : "Gà à Gà, ngươi nhìn xem, muốn ăn ngươi phải dễ. . . . . ."

      Thiên Thiên há to mồm, muốn cắn, ngoài cửa yên tĩnh, lại bị nhiều giọng nữ chói tai cắt ngang, thanh đặc biệt thê lương, giống như chủ nhân của thanh trải qua đau đớn mà ai tưởng tượng được!

      Mặt nàng cứng đờ, này, giọng này. . . . . .

      Đầu nàng vang tiếng, nháy mắt trở nên trống rỗng, giọng này, ràng chính là người vừa báo cáo với Ninh Ngọc tình huống của Nguyệt nhi! Thiên Thiên làm sao còn khẩu vị ăn nữa, nàng thuận tay ném gà quay sang bên, liền vội vã mở cửa đến nơi phát ra thanh.

      Giọng kia từ Tiền viện truyền tới, nếu nàng nhớ lầm, Tiền viện, là chỗ ở của 18 người tiểu thiếp, Thiên Thiên đứng giữa ranh giới hậu viện và Tiền viện, có chút do dự, vì nàng nhớ Ninh Ngọc từng , nếu nàng đến Tiền viện, cấm túc nàng tháng.

      Thiên Thiên đứng ở đây, nhìn người làm thị nữ thậm chí còn có tiểu thiếp của cũng vội vàng đến nơi đó, nàng khẽ cắn răng, cuối cùng bước qua, đến nới đó.

      Lúc này trong viện đầy người, tất cả mọi người vây ở cửa phòng, Thiên Thiên chen vào đám người, vất vả vào cửa phòng, lại thấy gương mặt vô cùng quen thuộc xuất trong tầm nhìn của nàng.

      Chuyện cũ từ từ ùa về, vào lúc hai năm trước nàng chưa sống lại, tiểu thiếp Hoa Lâm này từng nhiều lần được Ninh Ngọc ôm ấp tới trước mặt nàng, ở trước mặt Thiên Thiên diễn vở vợ chồng tình thâm. . . . . . Khó trách nàng cảm thấy giọng này vô cùng quen thuộc.

      Nhưng mà, bây giờ Hoa Lâm, sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất, đặc biệt là môi nàng, da bị nức nẻ ra máu đen , quần áo đầu tóc cũng xốc xếch chịu nổi, bộ dáng vô cùng chật vật.

      Mà người bên cạnh nàng, chính là Loan Nguyệt.
      Hale205 thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7.2: Mỹ nhân quyến rũ, thế nhưng có độc 1

      Editor: ChiMy

      Chỉ thấy Loan Nguyệt ngồi chồm hổm, đỡ Hoa Lâm dậy, nhàng lắc lắc thân thể mê man, lo lắng : "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi làm sao vậy? Đừng dọa Nguyệt nhi. . . . . ." Trong giọng , hình như mang theo nghẹn ngào.

      "Tỷ tỷ, mở mắt nhìn xem, nhìn Nguyệt nhi . . . . . ." Nguyệt Loan vừa , vừa nhàng nắm lấy cổ tay của Hoa Lâm, dùng ống tay áo từ từ che đậy.

      Thiên Thiên đứng ngay cửa thấy ràng, chỉ thấy dưới ống tay áo, hình như có gì đó nhúc nhích, nhưng rất nhanh, liền biến mất thấy gì nữa.

      Lúc này Nguyệt nhi mới dời tay, bắt đầu kêu gọi tên của nàng: "Hoa Lâm, Hoa Lâm. . . . . . ."

      Giọng này, trong tai người khác nghe được, hình như có gì, nhưng cố tình ở trong tai Thiên Thiên, lại có vẻ kì lạ, giống như giọng này từ nơi xa, từ từ lay động vào lòng người.

      Đúng lúc này, mắt của Hoa Lâm, mở ra, nhưng mà, ánh mắt của nàng si ngốc , nàng sững sờ ngồi dậy, chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn Nguyệt nhi.

      "Tỷ tỷ tỉnh rồi hả? Chắc tỷ tỷ nhất định mệt mỏi, mọi người mau giải tán , cho tỷ tỷ mình nghỉ ngơi." Nguyệt nhi đỡ Hoa Lâm dậy, dìu nàng đến bên giường.

      "Ta muốn. . . . . . Nghỉ ngơi. . . . . . Ta muốn. . . . . . Nghỉ ngơi. . . . . ." Giọng si ngốc của Hoa Lâm vang lên, nàng mặc cho Nguyệt nhi nâng mình lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, trong miệng lặp lặp lại bốn chữ này.

      Nguyệt nhi đắp kín mền cho nàng, rồi mới ngồi dậy, nhìn sang mọi người, : "Tất cả mọi người giải tán , còn thiếu gia, ta cho ngài biết."

      "Vậy làm phiền Nguyệt nhi muội muội."

      "Nguyệt nhi muội muội khổ cực, như vậy, các tỷ tỷ trước đây."

      "Cũng đúng, muội muội là người đứng đầu, công tử thương nhất là muội muội, chắc hẳn cho dù có giận dữ đến đâu, thấy bộ dáng mềm mại của muội muội, cũng trở nên nhu hoà?"

      Các tiểu thiếp vô cùng ăn ý nịnh bợ Nguyệt nhi lúc, liền xoay người rời , có người nào ra nghi ngờ trong lòng.

      Thiên Thiên trốn ở góc phòng, nhìn đôi mắt Nguyệt nhi, lại nhìn bộ dáng Hoa Lâm, lo lắng trong lòng từ từ tăng thêm, lại nghĩ tới lúc nàng chuyện Mặc Phi với mình, trong đầu mình đều suy nghĩ đến Mặc Phi. . . . . . Nguyệt nhi đến tột cùng biết ma pháp gì, thậm chí ngay cả Ninh Ngọc cũng bắt đầu thầm điều tra nàng?

      Nàng vừa nhìn về phía Hoa Lâm giường vẫn còn lặp lặp lại "Ta muốn nghỉ ngơi", —— bởi vì Ninh Ngọc phái Hoa Lâm điều tra Loan Nguyệt cho nên Loan Nguyệt xuống tay với nàng ta. . . . . .

      Xem ra, Ninh Ngọc gặp được đối thủ.

      Thiên Thiên tiếp tục khom lưng nhìn động tĩnh bên trong phòng, cho đến khi, nàng đột nhiên cảm thấy có cái gì đúng.

      Chỉ thấy Nguyệt nhi từ từ tới trước mặt nàng, cười tiếng: "Tỷ tỷ, núp ở đây làm gì?"

      Mặt Thiên Thiên tối sầm, nín nghẹn nhìn chung quanh, . . . . . . Phát mọi người sớm hết, chỉ còn mình cúi người, tiếp tục như kẻ ngu tự cho là đúng đứng ở ‘ góc tối ’ quan sát.

      "À, ha ha, ha ha ha. . . . . ." khóe miệng Thiên Thiên có chút run rẩy, đứng thẳng người, phất phất tay, cười mỉa, "Ái chà, khéo, ở nơi này cũng có thể gặp muội. . . . . ."

      Nguyệt nhi liếc xéo nàng, lời nào.

      mặt Thiên Thiên cười nổi nữa, ho khan cái, mới : " Muội muội tốt, chuyện tỷ tỷ tới Tiền viện, ngàn vạn đừng cho Ninh Ngọc biết, tỷ tỷ trước, ngươi cứ từ từ, từ từ . . . . ."

      "Đừng cho. . . . . . Thế nào?" Sau lưng, giọng Ninh Ngọc vô cùng hợp với tình hình vang lên, Thiên Thiên nghe được giọng này, có thể so với Nguyệt nhi có lực sát thương hơn nhiều.

      Thiên Thiên hóa đá chốc lát, hồi hồn, ở mặt xuất nụ cười nịnh hót, từ từ xoay người nhìn về phía Ninh Ngọc, vừa định mở miệng cầu xin, giọng Ninh Ngọc cũng vô tình bay vào trong tai Thiên Thiên : "Cấm túc, tháng."

      ". . . . . ." Xem như ngươi lợi hại. . . . . .

      Thiên Thiên rơi nước mắt, nhưng có cách nào, chỉ có thể giận dữ rời .

      Đợi đến khi Thiên Thiên xa, rốt cuộc ý lạnh mặt Ninh Ngọc hoàn toàn lan tràn đến đáy mắt, bộ trường bào đỏ sậm tôn là da trắng nõn của , càng nổi bật lên đáy mắt thâm thúy tối tăm của , khẽ nheo lại mắt, từ từ vào bên trong, đứng ở trước giường, nhìn nữ tử lanh lợi phút trước, lúc này lại biến thành đứa trẻ ngốc nghếch.

      Ánh mắt của lướt qua tia mỏi mệt, rất nhanh biến mất.

      "Công tử thương nàng ta?" giọng Nguyệt nhi làm nũng, mơ hồ hàm chứa tia sát khí, nàng đứng ở sau lưng , nhìn bóng lưng của .

      mặt Ninh Ngọc khôi phục nụ cười lạnh nhạt thường ngày, xoay người, đưa tay nhàng vuốt ve lưng nàng, tiếng lạnh nhạt như nước vang lên: "Đợi ta bắt được hung thủ, để cho nàng sống bằng chết."

      Nguyệt nhi hơi rủ đầu xuống, ánh mắt trở nên bén nhọn, nàng nhìn lồng ngực Ninh Ngọc, ngón tay dài ở dưới tay áo nắm thành quyền. . . . . .

      Bước chân Ninh Ngọc thong thả ưu nhã từ từ ra ngoài, ở giữa khúc rẽ dừng chút, vòng vo phương hướng đến hậu viện.
      Hale205 thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 8.1: Mỹ nhân quyến rũ, thế nhưng có độc 2

      Còn chưa tới căn phòng của Thiên Thiên, liền mơ hồ nghe được trận nghẹn ngào từ bên trong phòng truyền ra, "Gà quay đáng thương của ta. . . . . . Gà quay đáng thương của ta a. . . . . ."

      Bước chân Ninh Ngọc ngừng lại chút, khẽ nhíu mày, gương mặt xinh đẹp mệt mỏi, có chút nghĩ thông, đầu nữ nhân này đến tột cùng suy nghĩ gì, chẳng lẽ thế gian này tồn tại loại đau khổ, chỉ vì con. . . . . . Gà quay?

      cau mày suy nghĩ chốc lát, có kết quả, bỏ , tiến lên mở cửa ra.

      Đập vào mắt, Thiên Thiên ngồi chồm hổm, hai mắt buồn bã nhìn con gà bên cạnh, nhìn bộ dáng nàng, so với Hoa Lâm còn ngu hơn ba phần. Ninh Ngọc thấy vậy, mi tâm vừa giãn ra từ từ nhíu lại, ống tay áo khẽ vung lên, nghiêng đầu, trong mắt đều là hiểu, làn da trắng nõn cùng y phục đỏ sậm tương xứng, xinh đẹp như vậy.

      "Thiên Thiên." gọi nàng.

      Thẩm Thiên Thiên quay đầu liếc : "Lần sau vào nhà xin gõ cửa, cám ơn." Cuối cùng, cuối đầu, suy tư chốc lát, bổ sung, "Còn nữa, mang theo chữ ‘Thẩm ’ cho ta."

      Ninh Ngọc nhìn nàng, cũng chuyện, ngồi ở trước bàn, cầm ly rượu bàn vuốt vuốt.

      Lúc này Thiên Thiên mới đứng lên, ngồi đối diện , cùng bốn mắt nhìn nhau: "Đại thiếu gia quang lâm hàn xá, thực vẻ vang cho kẻ hèn này đến chết cũng quên. . . . . ."

      Mắt Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn qua, Thiên Thiên trong nháy mắt im lặng.

      Hồi lâu, mới : "Đừng quên, hôm nay ngươi bị cấm túc tháng."

      Thiên Thiên kinh ngạc, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, "Khụ khụ khụ. . . . . ." Nàng ho khan, mặt thay bằng nụ cười nịnh hót, nịnh nọt mà , "Đại thiếu gia Ninh Ngọc, người lớn chấp nhặt lỗi lầm của trẻ , ngài xem có thể hay . . . . . . Có thể hay . . . . . ."Nàng ngừng nhướng mày, cười làm lành với .

      Ninh Ngọc chút cử động, đưa tay vuốt ve ống tay áo, chút để ý : "Cho ta lý do, ta bỏ qua."

      —— lý do?

      Thiên Thiên gãi đầu, có chút quẫn bách, cấm hay cấm, chỉ cần câu, còn cần cái lý do chó má gì? nhất định muốn bỏ lệnh cấm, cho nên mới nghĩ ra lý do thối nát để chặn nàng!

      Nàng nghĩ như vậy, trong lòng giận dữ, nhưng biểu ra, dứt khoát hất đầu, nắm quyền : "Tục ngữ có câu, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi đều tự mình trốn. . . . . . Ôi chao! Sai rồi, phải câu này, tục ngữ , ngày vợ chồng trăm ngày ái ân, Ninh Ngọc, mặc dù ta và ngươi chỉ là vợ chồng danh nghĩa, nhưng mà, Thẩm Thiên Thiên ta cũng là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng, bái thiên địa cao đường . . . . . . Ta có thể ở phòng của hạ nhân, có thể mỗi ngày phòng bếp ăn vụng, chẳng lẽ bây giờ, ngay cả tự do duy nhất của ta, ngươi cũng muốn tước đoạt. . . . . ." Đôi mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Ninh Ngọc, chậm rãi.

      Nét mặt Ninh Ngọc thờ ơ liếc nàng cái, gì, giơ tay lên rót ly trà cho mình.

      Mặt Thiên Thiên cứng đờ, thất bại rũ vai xuống, ngồi đối diện Ninh Ngọc đưa tay chống cằm nhìn , mệt mỏi : " , ngươi muốn thế nào."

      đặt ly trà xuống, đôi môi sau khi uống trà hồng đến diêm dúa lẳng lơ, : "Hoa Lâm điên rồi."

      Thiên Thiên hồi tưởng lại cảnh tượng vừa thấy, gật đầu cái : "Giống như. . . . . . Đúng vậy sai."

      "Nếu ta đoán sai. . . . . ." Ninh Ngọc tới đây, đột nhiên dừng lại.

      Thiên Thiên mở to mắt tò mò nhìn : "Như thế nào?"

      "Nàng ta đợi được." Đột nhiên bên môi ra nụ cười yếu ớt, mang theo ba phần giễu cợt, giống như tính trước kỹ càng.

      Lời của Thiên Thiên hiểu gì hết, nàng nhìn Ninh Ngọc, suy nghĩ chút, quyết định ra, : "Có mấy lời ta biết có nên hay , ta cảm thấy Nguyệt nhi đơn giản. Hôm đó, Nguyệt nhi tới tìm ta chuyện phiếm, chỉ là đề tài đều vây quanh Mặc Phi, nhưng kì lạ phải điểm này, mà là sau khi nghe nàng , trong đầu ta nghĩ tới, đều là Mặc Phi, hoàn toàn có lý trí. Cho nên, khụ, cho nên, hôm đó ngươi mới nhìn thấy ta như con rùa té mặt đất. Tóm lại, chuyện đó là có nguyên nhân!"

      Trong nháy mắt khóe mắt Ninh Ngọc trở nên sắc bén, chăm chú nhìn Thiên Thiên : "Ngươi cái gì?"

      Thiên Thiên bị phản ứng của làm cho sợ hết hồn, run rẩy bắt đầu : "Đừng, đừng nóng giận, coi như ta chưa , Nguyệt nhi vừa đẹp lại dịu dàng dịu dàng lại vừa đẹp, ta cái gì cũng biết!"

      "Ngươi tìm Mặc Phi?" Giọng Ninh Ngọc lạnh tột đỉnh như cũ.

      Thiên Thiên rụt cổ cái: "Lúc ấy suy nghĩ của ta căn bản chịu khống chế, chờ ta phản ứng kịp, ta nằm giường Mặc Phi. . . . . ." Theo bản năng ra những lời này, mặt của Thiên Thiên rốt cuộc hoàn toàn đen, lập tức ngậm miệng lại.

      Ninh Ngọc giận quá thành cười: "Mặc Phi . . . . . . Giường?"

      Giọng của nghe thế nào cũng hình như mang theo vui vẻ, nhưng càng như vậy, Thiên Thiên càng thấy kỳ lạ, vẻ mặt nàng đau khổ cau chặt lông mày, .

      "Ta đúng là mở rộng tầm mắt, hiếu kỳ. bằng, ngươi tiếp tục , để cho ta nghe tình tiếp theo." Ninh Ngọc vươn ngón tay thon dài ra, tiếp tục vuốt ve y phục, chậm rãi .

      "Ta được lợi ích gì?" Mặt của Thiên Thiên giống như ăn phải ruồi, có chút tái nhợt.

      "Ngươi cứ ." Ánh mắt Ninh Ngọc truyền đến, mang theo bảy phần sát khí.

      Thiên Thiên run người, cắn răng: "Sau đó ta phát ta cùng Mặc Phi nằm cái giường, càng thêm trùng hợp là cánh tay Mặc Phi vừa khéo đặt trước ngực ta, mặc dù rất nặng nhưng rất có cảm giác an toàn, nhưng ngay sau đó ta kiên trinh rời giường của , bởi vì ta biết ta là phụ nữ có chồng, nhưng Mặc Phi lại tuyên bố muốn cho người đời biết Thẩm Thiên Thiên hồng hạnh xuất tường vì vậy. . . . . . Vì vậy, vì để giữ bí mật, ta thể đồng ý , đồng ý . . . . . ."

      Mặt Ninh Ngọc càng ngày càng quỷ dị, cầm ly trà lên ngừng xoay, vừa trầm nhìn nàng, cười như cười : " tiếp."

      Mặt của Thiên Thiên thành công chuyển thành màu gan heo: "Cho nên, ta thể đồng ý cầu của —— quyến rũ ngươi! Làm ngươi ta!"
      Hale205 thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 8.2: Mỹ nhân quyến rũ, thế nhưng có độc 2

      "Cạch. . . . . ."

      "Ôi, thanh gì?" Thiên Thiên ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh.

      Ninh Ngọc buông tay ra, trong nháy mắt trước mắt Thiên Thiên cảm đau nhói, —— chỉ thấy ly trà trong tay Ninh Ngọc hóa thành bột. . . . . .

      Rất tốt, rất tốt, có thể thấy được Thiên Thiên gả cho phu quân có nội công vô cùng thâm hậu.

      Nhưng ràng Thiên Thiên có cảm nhận giống vậy, thấy thế, nàng mở to mắt, trong nháy mắt nhảy ra cách Ninh Ngọc tấc, đưa tay ôm lấy thân mình kinh hãi : "Đừng! Đừng kích động! Đừng giết ta!!"

      thổi bột còn lưu lại trong lòng bàn tay, đứng lên, từng bước từng bước tới trước mặt Thiên Thiên, đứng lại, đột nhiên mặt giãn ra, ác liệt cười tiếng, mặc dù ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng đủ để mê hoặc đôi mắt Thiên Thiên, nàng sững sờ nhìn đứng trước mặt mình, gần mình như vậy, thậm chí, nàng có thể ngửi được hơi thở thanh nhã đặc biệt người , giống với tính xấu của , hơi thở người thấm vào lòng người, đặc biệt dể chịu.

      Ninh Ngọc cúi người, đem môi nhàng đến gần lỗ tai Thiên Thiên, giọng : "Cấm túc, hai tháng."

      đạo tia chớp bên ngoài cửa sổ rơi xuống, trong nháy mắt tâm trí Thiên Thiên trở về, mặt của nàng thành công bị cháy đen, hồi lâu, từ trong miệng nhảy ra mấy chữ: "Ta cám ơn ngươi. . . . . . !" Ta cám ơn cả nhà ngươi!!

      Ninh Ngọc lúc này mới lui ra, lần nữa ngồi về trước bàn.

      Thiên Thiên nhìn , trong lòng cười lạnh: ngươi cấm túc liền cấm túc, vậy ta chẳng phải mất mặt?!

      "Ta an bài đầy ám vệ ở ngoài phòng ngươi, nếu ngươi dám bước ra cửa phòng bước, vậy đừng trách ám vệ thương tổn ngươi." thanh Ninh Ngọc tiếp tục từ từ truyền đến.

      Thiên Thiên: . . . %&&%%¥. . . &

      Nếu ngụy trang được, như vậy cũng cần che giấu nữa!"Hừ hừ Ninh Ngọc, ức hiếp thê tử của mình, sao còn gọi hùng hảo hán!" Thiên Thiên rốt cuộc lười phải giả vờ, đưa tay chống nạnh bắt đầu mắng to.

      Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nàng: "Ta vốn phải là hùng hảo hán gì đó."

      "Ngươi!" Thiên Thiên bị lấp, trong lòng càng thoải mái, "Ngươi! Ngươi ăn no căng bụng ngồi trong phòng ta làm cái gì, sao ngươi thăm dò hung thủ làm tổn thương Hoa Lâm, ngồi ở đây theo dõi ta làm gì!" —— cùng lắm thừa dịp ban đêm gió lớn rời nhà trốn là được!

      Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nàng: "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, coi như rời khỏi Ninh phủ, khắp nơi trong kinh thành đều là tai mắt của ta, nếu ngươi muốn chạy trốn, vậy đừng trách ta đối với cha mẹ ngươi khách khí. . . . . ."

      Lòng Thiên Thiên nặng nề giật mình, hỏi ngược lại: "Cha mẹ. . . . . . ?"

      Giọng Ninh Ngọc lạnh xuống: "Cho nên đừng làm những trò ngu xuẩn, ta có rất nhiều biện pháp để cho cả đời ngươi cũng thể rời bỏ Ninh phủ. . . . . . Nửa bước."

      Chân Thiên Thiên mềm nhũn, ngã người ngồi ghế.

      Ninh Ngọc đứng lên, hừ lạnh tiếng, xoay người .

      Thiên Thiên mất hồn nhìn bóng lưng rời , đột nhiên cười nhạo, —— Đúng vậy, tại sao nàng có thể quên, cha mẹ nàng còn phải dựa vào Ninh Ngọc ủng hộ, mới có thể tiếp tục duy trì kế sinh nhai. . . . . .

      Đây là Ninh thiếu gia Ninh Ngọc, làm sao nàng có thể chạy trốn được.

      Nàng có chút mất hồn đứng lên, đóng cửa lại, tính toán ngủ giấc ngon, đối với ánh nắng tươi sáng bên ngoài thế giới nhắm mắt làm ngơ.

      Cũng biết ngủ bao lâu, đợi đến thời điểm nàng tỉnh lại, là đêm khuya. Nàng sờ sờ bụng đói, liếc nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, quyết định len lén chạy ra phòng bếp kiếm ăn. Nàng thay cái áo đen, lúc này mới cúi lưng xuống mở cửa, bước chân thong thả đến phòng bếp, ngờ những ám vệ kia của Ninh Ngọc người cũng xuất .

      Lá gan Thiên Thiên lớn hơn, liếc nhìn bốn phía mảnh yên tĩnh, bắt đầu nghênh ngang đứng thẳng người, chỉ là, nàng mới vừa tới dưới cây đại thụ, đột nhiên trước mắt xẹt qua đạo quang ảnh. Nàng mới có chút can đảm trong nháy mắt bị doạ đến run rẩy, nàng núp ở phía sau đại thụ, thanh run run lầm bầm lầu bầu: "Trời ạ, chẳng lẽ gặp quỷ. . . . . ."

      "Ngươi cứ ." Thiên Thiên chưa xong, thình lình giọng sâu kín ở sau lưng nàng vang lên.

      Thiên Thiên bị doạ đến chân mềm nhũn trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, chỉ thấy, Ninh Ngọc xuất phía sau nàng, ánh trăng lạnh lẽo rọi người , kết hợp với đôi mắt u ám của càng tăng thêm sức mạnh.

      Nàng run rẩy chỉ trích , đáng tiếc Ninh Ngọc để ý tới, mà là ngẩng đầu nhìn phương hướng bóng dáng kia bay qua, nhăn mày lại.

      Ninh Ngọc đột nhiên cúi người, đưa tay kéo thân thể Thiên Thiên, đem tay để ở bên eo của nàng, vận công mang nàng cùng nhau bay đến Tiền viện. Thiên Thiên vội vàng kịp chuẩn bị, liền ngã vào trong ngực của , hơi thở thanh nhã người tràn ngập mũi nàng lần nữa, làm nàng có chút mê hoặc muốn ngất.

      "Nhớ, đừng mình gặp mặt Nguyệt nhi." Giọng Ninh Ngọc từ đỉnh đầu nàng nhàng truyền đến, chậm rãi chạm vào lòng nàng.

      Thiên Thiên theo bản năng gật đầu cái, xem như là đồng ý.

      Mãi cho đến cái sân, Ninh Ngọc mới dừng lại bước chân, tay để bên eo Thiên Thiên vẫn hề rời , mang nàng thẳng vào trong phòng. Dưới ánh trăng, trong phòng trống , có bóng dáng người nào.

      Thiên Thiên cảm thấy tay Ninh Ngọc đặt ở bên hông mình có chút siết chặt, nhưng nàng có dũng khí đẩy ra.

      Ninh Ngọc dắt nàng nhanh chóng rời khỏi phòng, nhưng vào lúc này, cánh cửa phía sau hai người lại ầm vang lên lớn, nhưng vẫn đóng chặt! Thiên Thiên mở to mắt dám tin quay đầu lại nhìn, lâu khép miệng được.

      "Ngậm miệng của ngươi lại." Giọng Ninh Ngọc vẫn rất lạnh như cũ.

      Miệng Thiên Thiên rút gân, mặc dù có chút quẫn bách, nhưng vẫn ngoan ngoãn khép miệng lại."Nhưng mà, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?" Thiên Thiên tò mò hỏi.

      Ninh Ngọc vẫn như cũ dùng ánh mắt khi dễ nhìn nàng: "Ngươi cho rằng, ám vệ của ta đều vô dụng sao?"

      Chẳng lẽ đúng. . . . . . Trong lòng Thiên Thiên nghĩ, mặt lại giả bộ nghiêm túc : "Như vậy, xin hỏi vì sao, ta có thể thuận lợi ra cửa phòng như thế?"

      "Bởi vì. . . . . ." Ánh mắt Ninh Ngọc sáng quắc nhìn về phía trước, đột nhiên nâng cao giọng , nhìn về phía bóng đêm mênh mông : " ra , Nguyệt nhi."
      Hale205 thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 9.1: Mỹ nhân quyến rũ, thế nhưng có độc 3

      Mắt Thiên Thiên chớp nhìn cảnh vật yên tĩnh phía trước, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, —— chẳng lẽ bóng dáng vừa rồi, là Nguyệt nhi sao?

      Mà lúc này, trước mắt lại xuất bóng dáng, giống như ma quỷ bay bổng, cuối cùng dừng lại, đứng cách đó xa hai người Thiên Thiên và Ninh Ngọc. Trong bóng tối, Nguyệt nhi cười ngây thơ hồn nhiên, ngước gương mặt trẻ con giống như đứa bé, nhưng nàng lại có đôi mắt mê hoặc lòng người, lại lạnh lùng như băng, sát khí khiếp người.

      Nguyệt nhi khẽ bĩu môi, nhìn về phía Ninh Ngọc sẵng giọng: "Công tử quả là có tỷ tỷ, liền quên Nguyệt nhi. Hôm nay còn ở trước mặt Nguyệt nhi ôm tỷ tỷ ngọt ngào, làm cho Nguyệt nhi ghen tị." Dứt lời, đôi mắt hồ ly híp lại, chăm chú nhìn Thiên Thiên.

      Thiên Thiên theo bản năng run lên, lập tức đưa tay đẩy Ninh Ngọc, muốn cách mình xa chút, nhưng ngờ rằng, ngược lại Ninh Ngọc ôm chặt Thiên Thiên hơn chút nữa, giọng bên tai nàng: "Đừng rời khỏi ta."

      —— đừng rời khỏi?!

      Cả người Thiên Thiên như bị sét đánh, dám tin nhìn Ninh Ngọc, —— có uống nhằm thuốc?

      "Nếu như ngươi muốn mất mạng sớm." Ninh Ngọc nhìn nàng cái, thêm.

      Thiên Thiên: . . . . . .

      "Công tử, ngài và tỷ tỷ lặng lẽ chuyện thú vị gì thế, bằng ra, cho Nguyệt nhi nghe chút, được ?" Giọng Loan Nguyệt chưa dứt, người lắc mình cách Ninh Ngọc và Thiên Thiên ba thước, vẻ mặt càng u ám.

      Thiên Thiên run lên lần nữa, trong lúc vô tình thân thể dính sát vào Ninh Ngọc ở phía sau, nhìn Loan Nguyệt giống như nhìn người điên.

      "Mặc Phi để ngươi ở bên cạnh ta khoảng hai năm, là kiên nhẫn. , ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi." Bỗng giọng Ninh Ngọc biến đổi, từ lạnh nhạt thường ngày biến thành lạnh thấu xương, hoàn toàn như hai người khác nhau.

      Loan Nguyệt rốt cuộc bật cười, vẻ đáng mặt toàn bộ tản , phút chốc gương mặt trẻ con đáng biến thành nữ, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, nàng liếc mắt nhìn Ninh Ngọc: "Ta muốn Tứ , ngài cho sao?"

      Lông mày Ninh Ngọc hơi nhíu: "Ngươi muốn Tứ làm gì?"

      "Chuyện cười!" Nàng cười lạnh tiếng, "Trong thiên hạ này ai muốn lấy được Tứ , Ninh phủ mặt ngoài buôn bán, thực tế được mệnh danh là Ngọc Mãn Lâu giang hồ chuyện gì biết, 17 người tiểu thiếp người nào phải là dịch dung ngụy trang, trăm nghìn bộ dáng đều sơ hở, mười bảy người tiểu thiếp, chính là Thập Thất La Sát trong giang hồ, tình dục vọng, quả là loại thuốc tốt nhất để đối phó với kẻ địch, nhiều chuyện hoang đường hơn nữa, cũng thể thoát khỏi nhóm tiểu thiếp mê hoặc lòng người của ngài, , sai rồi, phải là Thập Thất La Sát mới đúng." Loan Nguyệt nhanh chậm, nhìn chằm chằm Ninh Ngọc chậm rãi kể lại.

      —— Ngọc Mãn Lâu? Thập Thất La Sát?

      Thiên Thiên ở bên cạnh Ninh Ngọc nghe xong đầu loạn thành đoàn, tại sao câu nàng cũng nghe hiểu. . . . . . ? Nhưng mà, nhưng mà, đây phải là 18 người ‘ tiểu thiếp ’ của Ninh Ngọc đều là giả, thê tử của cho tới bây giờ đều chỉ có. . . . . . Chính mình?

      Trong lòng của nàng đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng.

      Ninh Ngọc vẫn khẽ cau mày nhìn Loan Nguyệt như cũ, : "Ngọc Mãn Lâu và Tứ liên quan."

      Loan Nguyệt cười khẽ, đột nhiên trong tay có thêm cái trống đại đỏ tươi, nàng đùa giỡn nhìn Ninh Ngọc, : "Công tử, ngươi cho rằng ta uổng phí cùng ngài hoan hảo thời gian hai năm sao. . . . . ." Nàng đưa tay nhàng sờ trống đại màu đỏ, cong môi rực rỡ cười tiếng, tiếp tục , "Chỉ cần ta nhàng lay động cái trống này, trong nháy mắt ngài sống bằng chết, ta nhất tộc Nguyệt vu cổ Miêu Cương (phù thủy) là người mạnh nhất trong Miêu Cương."

      Ninh Ngọc nhàng nháy mắt, nhưng tiếp nhận lời của nàng..., tiếp tục : "Nếu như ngươi muốn Tứ , ta cho ngươi."

      Lời này khiến Loan Nguyệt hết sức kinh ngạc, nàng sửng sốt chốc lát, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, khinh bỉ : "Chưa từng nghĩ công tử Ninh Ngọc là hạng người ham sống sợ chết, hôm nay khiến Nguyệt nhi ta mở rộng tầm mắt."

      Ninh Ngọc vẫn có để ý tới nàng: "Có điều, ngươi tính giao Tứ cho Mặc Phi. . . . . . Như vậy, ngươi hối hận."

      Loan Nguyệt cực kỳ khó hiểu, phản bác: "Ta , tự nhiên muốn cho tất cả những gì tốt nhất, ta chẳng những muốn đem Tứ giao cho , ta còn muốn giết chết ngươi, để cho thay thế vị trí của ngươi, làm cho tất cả mọi người tôn kính !"

      Khóe miệng Ninh Ngọc cười khẽ tiếng, có chút châm chọc: "Tờ thứ nhất Tứ , Chương 1, thượng thư: muốn luyện công này, trước tiên phải tự thiến. . . . . . Ngươi muốn để cho Mặc Phi luyện loại tà công ma đạo này sao?"

      Dưới ánh trăng, Loan Nguyệt có chút quẫn bách, nhưng rất nhanh liền lắc đầu cái: " ! thể nào! Hai năm qua công lực của ngươi tiến triển nhanh chóng như thế, chẳng lẽ ngươi tự thiến?"

      Thiên Thiên khẩn trương, đưa tay túm ống tay áo Ninh Ngọc chặt, chỉ sợ giây sau liền vân vê lan hoa chỉ (*) dùng giọng điệu của các má mì "úi chà, chẳng lẽ ngươi mới phát lão nương tự thiến" . . . . . . Cảnh tượng tương tự lên trước mắt nàng, ràng trời rất nóng, nàng lại rùng mình cái.
      (*): ngón tay xếp thành hình hoa lan

      may là, Ninh Ngọc có vân vê Lan Hoa Chỉ, cũng có xuất giọng má mì, mặt vẫn chút thay đổi buồn vui : "Loan Nguyệt, ngươi ở bên cạnh ta hai năm, có từng hiểu biết quá khứ của ta? Công lực của ta luôn luôn như thế, cùng Tứ liên quan. Ngược lại ta biết ngươi khổ cực canh giữ bên cạnh ta hai năm, chỉ vì Tứ , sớm biết như thế, ta sớm cho ngươi biết nơi để Tứ , cũng tránh cho ngươi lãng phí vô ích hai năm thời gian."

      "Tứ Ẳn để ở đâu?" Loan Nguyệt nhanh chóng tiếp lời.

      "Để ta suy nghĩ, ừm, nếu ta nhớ lầm, Tứ ứng để ở rong thư phòng trong tủ thứ hai bên trái dung để lót chân tủ. Cái chân tủ này tự nhiên khập khiễng, lấy Tứ làm đệm, ngược lại vừa vặn." Vào lúc này giọng Ninh Ngọc nghe tới đáng đánh đòn.

      Quả nhiên, thành công chọc giận Loan Nguyệt, nàng đưa trống trong tay lên, phẫn hận : "Ninh Ngọc, tối nay, chính là ngày chết của ngươi!" Dứt lời, ra sức lắc lắc.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :