1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách xa ngựa đực, tự ta làm lên - Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ o0o (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 4: Phong lưu tuấn mỹ, Ninh Ngọc Mặc Phi 1

      Editor: ChiMy

      Nam tử có bộ dáng xinh đẹp nhất? Thiên Thiên hơi nhíu lông mày, cẩn thận suy nghĩ chút, nghĩ mãi ra, nàng tiếp tục nhìn bộ mặt thần bí của Nguyệt nhi, hỏi lại: "Là ai?"

      Nguyệt nhi che môi cười ha ha, trong mắt xinh đẹp tràn đầy hứng thú, nhìn nàng từ tốn : "Nam tử thế gian này, phong lưu nhất là Ninh Ngọc, tuấn mỹ nhất cũng chỉ có Mạc Phi. Công tử phong lưu, thê thiếp thành đoàn; Mặc Phi tuấn mỹ, là người quái đản. Ninh Ngọc phong nhã, Mặc Phi độc, Ninh Ngọc lời như mưa, Mặc Phi trầm mặc ít . . . . . ."

      Thiên Thiên chống cằm, nghe màn tấu miễn phí, nghe vui.

      "Trước đó vài ngày nghe bọn hạ nhân huyên thuyên, nghe là từ Kinh Thành truyền tới, si mê luyện võ, ngày thường thích nhất là sưu tầm tuyệt học võ công, nhưng sao từ Kinh Thành truyền tới, là làm cho người ta nghĩ ra." Nguyệt nhi giả vờ nhăn mày lại, gương mặt suy tư.

      Thiên Thiên nghe xong sững sờ, nếu như nàng nhớ lầm, lần đầu tiên xuất , là vào hai năm sau mà? Tại sao lần này sống lại, có nhiều thay đổi như vậy, thậm chí sớm hơn hai năm?

      "Đúng rồi, tỷ tỷ từng nghe Túy Hương lâu chưa? Lúc này Mặc Phi nghỉ ngơi ở đó. Nghĩ đến cũng đúng, thức ăn ở Túy Hương lâu tuyêt nhất Kinh Thành, Mặc Phi xuất tại nơi này, cũng kỳ quái." Nguyệt nhi tiếp tục chậm rãi , đến đây, lại chuyển sang chuyện khác, "Chỉ là ra muội muội vô cùng muốn gặp bộ dáng chẳng lẽ lần, vậy mà cùng tên với thiếu gia." Nguyệt nhi thẹn thùng tới lời này, liền dừng lại, nhìn Thiên Thiên .

      Thiên Thiên trừng mắt nhìn, hiếu kỳ hỏi: "Sao tiếp?"

      Khoé môi Nguyệt nhi từ từ nhếch lên, thân thể cũng từ từ nghiêng về phía trước, đến gần Thiên Thiên, ánh mắt câu hồn khiếp người chớp nhìn chằm chằm nàng, Thiên Thiên nhìn cặp mắt màu đen kì lạ của nàng, đột nhiên cảm thấy đầu trở nên mờ mịt . Lúc này chỉ nghe thấy thanh Nguyệt nhi như có như , giống như là từ nơi rất xa truyền đến: "Tỷ tỷ đối với Ninh Ngọc, cảm giác thế nào?"

      "Ghét. . . . . . Ta ghét . . . . . ." Thiên Thiên nhìn mắt nàng, đầu óc mảnh hỗn độn, kì lạ hơn chính là, nàng vừa nghe đến câu hỏi của Nguyệt nhi, lập tức theo bản năng trả lời, giống như miệng còn chịu khống chế của mình.

      Trong nháy mắt mặt Nguyệt nhi xuất nụ cười thoả mãn, ngay sau đó liền hề sơ hở biến mất, thân thể nàng nghiêng về phía trước, thanh khôi phục như ban đầu, kinh ngạc : "Ôi chao. . . . . . Làm thế nào mới tốt, hôm nay tỷ là thê tử mà thiếu gia cưới hỏi đàng hoàng, làm sao tỷ tỷ có thể ghét ngài!" Nghe nàng , dường như vô cùng lo lắng cho Thiên Thiên.

      Thiên Thiên lắc đầu, sau khi khôi phục lý trí ý thức được mình cái gì, kịp, nàng bắt đầu đối với Nguyệt Nhi phòng bị, nhìn đôi mắt quyến rũ có hai của nàng, cảm giác càng nhìn càng giống như con hồ ly, nàng nhất thời run cái, —— chẳng lẽ Nguyệt nhi là hồ ly tinh? !

      Bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : " phiền muội muội lo lắng, tỷ tỷ sống ở đâu yên ở đấy, mỗi ngày làm nữ công chăm sóc hoa cỏ, cuộc sống trôi qua rất thoải mái."

      Nguyệt nhi gật đầu cái, đứng lên, ngước mắt nhìn những đốm sao trời, : "Sắc trời còn sớm, Nguyệt nhi liền rời trước, đợi công tử tới tìm ta cùng dùng bữa."

      Nhìn bóng lưng nàng rời , Thiên Thiên rốt cuộc thở ra hơi, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đúng, cảm giác thời điểm cùng nàng chuyện, tiết lộ cái gì. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời hoàn toàn bị bao phủ màu đen, hồi lâu, mồ hôi lạnh chảy ròng! Nếu như nàng nhớ lầm, thời điểm Nguyệt nhi vừa tới, mặt trời còn đọng lại ở hướng Tây,thế mà chỉ vừa cùng nàng mấy câu, bây giờ, liền trở nên đen nhánh rồi ?

      Thiên Thiên nhìn phương hướng Nguyệt Nhi rời , còn thấy bóng dáng của nàng. Nàng cảm thấy cả người có chút rét run, nàng vẫn nhớ rất ràng, nhớ trước khi nàng sống lại, Nguyệt nhi chỉ là tiểu thiếp yểu điệu mà thôi, làm nũng và ghen tỵ, nhìn thấy Mặc Phi cầm kiếm cũng sợ đến nỗi điên điên khùng khùng, khuôn mặt vẫn như vậy, nhưng đôi mắt kia giống như vừa rồi, trong quyến rũ còn lộ ra bén nhọn.

      Nàng cũng chỉ sống lại 1-2-3-4 lần, tại sao thế giới lại thay đổi nhiều như vậy?

      Thiên Thiên vào phòng bếp tìm chút thức ăn, sau khi trở lại phòng tính toán làm chút nữ công để điều chỉnh lại tâm tình, nhưng mà nàng tâm loạn như ma, căn bản cách nào bình tĩnh lai. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu lại biết bao nhiêu lần vang lên giọng của Nguyệt nhi về Mặc Phi l ——"Phong lưu nhất là Ninh Ngọc, tuấn mỹ nhất chỉ có Mặc Phi. . . . . ."

      "Tuấn mỹ nhất chỉ có Mặc Phi Mặc Phi Mặc Phi Mặc Phi. . . . . ."

      Mặc Phi Mặc Phi Mặc Phi ——!

      Trong đầu nàng quanh quẩn đều là hai chữ này, nàng đột nhiên rất muốn Túy Hương lâu gặp thử Mặc Phi. —— nếu Ninh Ngọc có 18 người tiểu thiếp, như vậy xem như nàng vượt tường xem chút xem cảnh sắc đẹp đẽ bên ngoài, dù sao Ninh Ngọc chẳng những thích mình, đoán chừng còn vô cùng chán ghét mình, e là cho dù mình có ngày biến mất nhiều lắm là lảm nhảm hai ngày liền qua thôi.

      Thình lình trong đầu Thiên Thiên bât ra loại suy nghĩ kỳ lạ này, khiến cả người Thiên Thiên bắt đầu sôi trào lên, loại cảm giác này giống như là người hiu quạnh lâu đột nhiên phát loại trò chơi vô cùng thú vị, bởi vì nhịn quá lâu vì vậy khó có thể ức chế những thứ an phận trong cơ thể, vào thời gian cố định, rốt cuộc toàn bộ bộc phát.

      Thiên Thiên đứng lên, hai mắt lấp lánh xem ánh trăng ngoài cửa sổ, nụ cười mặt từ từ nở rộ ra, mở cửa phòng tính toán thừa dịp ban đêm từ hậu viện len lén chạy ra ngoài.

      Đáng tiếc, vẫn chưa ra khỏi gian phòng, Thiên Thiên liếc mắt liền thấy được ở ngoài cửa phòng, người đứng.

      Ánh trăng trong veo yên tĩnh, khuôn mặt như vẽ, da nõn nà, môi tươi đẹp như son, quả dáng dấp Ninh Ngọc đẹp đến cực điểm, đáng tiếc trang phục màu sẵ loè loẹt đem nội tâm cùng với hơi thở thối nát của phơi bày ra sót chút nào. Người đẹp như vậy, nếu phải Thiên Thiên sống lại, chỉ sợ cũng động lòng với . lẳng lặng đứng ở trong sân, cùng Thiên Thiên bốn mắt nhìn nhau.

      Thiên Thiên trong lòng hết sức kinh ngạc thấy xuất ở nơi này, nhưng mặt lại cười nịnh nọt, quái gở : " là ngạc nhiên khi thấy Ninh đại thiếu gia xuất ở đây, tại sao trở về phòng mình cùng tiểu thiếp vui vẻ, lại đứng ở chỗ này ngắm trăng sao?"

      Ánh mắt Ninh Ngọc sáng quắc nhìn nàng, chân mày có chút chau lại: "Trời sắp tối, ngươi muốn đâu?"

      "Đói bụng, phòng bếp tìm ít thức ăn." Thiên Thiên trả lời hết sức lưu loát.

      Ninh Ngọc nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên, hỏi "Chuyện như vậy, bảo hạ nhân là được rồi."

      Thiên Thiên cười nhạt tiếng, lắc đầu cái, giọng có chút tự giễu: " biết đại thiếu gia Ninh Ngọc có từng an bài hạ nhân cho ta chưa? Chẳng lẽ ngươi còn coi ta là chủ tử sao? là chuyện cười, thế gian này lại có chủ tử nào ở phòng của hạ nhân, nếu như là hạ nhân ngươi có từng thấy qua hạ nhân nào muốn người phục vụ? Đại thiếu gia Ninh Ngọc, ngài , ta đúng hay ?"

      Ninh Ngọc , mắt sáng có chút mê ly, nhìn cặp mắt Thiên Thiên sáng ngời, hồi lâu, mới chậm rãi : "Đều là ngươi tự tìm."

      Cảm giác nhục nhã trong lòng Thiên Thiên trở về, tự giác giọng điệu tăng lên, nhìn chằm chằm Ninh Ngọc châm chọc : "Bất luận ta lựa chọn như thế nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau, phải sao? Chỉ là ta nhảy qua trung gian chạy thẳng tới kết quả. Thế nào, thiếu gia Ninh Ngọc có phải hay cảm thấy ít cơ hội nhục nhã ta, cho nên trong lòng cảm thấy tiếc nuối sao?"

      —— Coi như nàng chủ động đến tây sương, ngày hôm sau cũng đuổi nàng đến nơi hẻo lánh này, nếu kết quả nhất định như vậy, nàng cần gì phải đợi đến nhục nhã, chính mình chủ động rời , phải tốt hơn sao, tránh cho trải qua cảnh tượng như vậy lần nữa, này làm nàng muốn nôn!

      Ninh Ngọc nhìn chăm chú vào Thẩm Thiên Thiên quật cường, rốt cuộc rời mắt , từ từ rời , bước chân của nhanh chậm, ưu nhã giống như là đeo cái mặt nạ cứng ngắc giả dối, khiến ra vẻ chê vào đâu được.

      Thiên Thiên hướng bóng lưng của làm cái mặt quỷ, ngay sau đó hưng phấn bay thẳng đến cửa sau , —— chẳng lẽ đại mỹ nhân, chờ ta!

      Nàng rón ra rón rén đến cửa hậu viện, núp ở phía sau cây đại thụ, từ từ nhô đầu ra nhìn chút động tĩnh trước mắt, nghĩ đến, liếc mắt liền thấy được Nguyệt nhi lượn lờ đứng ở phía sau cửa . . . . . . Hồ ly Nguyệt nhi!

      Nhìn bộ dáng của nàng, dường như đơi người?!

      Thiên Thiên có chút khó hiểu, nàng đợi người? Đợi ai?

      Sửng sốt chốc lát, nàng trong nháy mắt mở to mắt, liếc nhìn Nguyệt nhi cách đó xa, lại lén lút nhìn mình, —— chẳng lẽ người nàng đợi, là mình?

      Suy nghĩ này khiến Thiên Thiên có cảm giác bị người giám thị cùng theo dõi, dường như nhất cử nhất động của mình cũng bị người khác đoán được, hơn nữa đối phương vì phối hợp mình nên chuẩn bị trước!

      Cảm giác này tốt, tốt, vô cùng tốt! Nàng Thẩm Thiên Thiên khuất phục!

      Nàng oán hận hướng về phía Nguyệt nhi đứng bên cửa làm dấu tay khiêu khích, nhanh như mèo rời cửa sau, dọc theo tường rào Ninh phủ thẳng, thẳng đến khi cách cửa sau cực xa, mới dừng lại, nhìn tường rào cười đến đắc chí.

      Coi như cửa sau, chẳng lẽ nàng thể trèo tường sao?

      Nàng cười hì hì, dùng cả tay chân bắt đầu leo lên đại thụ bên cạnh tường thành. Nàng cắn chặt hàm răng, thân thể gắt gao quấn quanh thân cây, bộ dáng giống như con khỉ, nếu phải nàng xác nhận xung quanh có ai, nàng như thế để ý mặt mũi, thiên kim Thẩm gia dù gì cũng xem là nương 18 tuổi như hoa, nếu bình thường, sao nàng dám làm vậy.

      Mãi mới chờ đến lúc nàng leo lên thân cây, nàng lại bắt đầu dùng tay chân giống như , đến gần nóc tường, vất vả đưa tay bám vào bức tường, định cố gắng nữa chút, hai chân nhích chút, Thẩm Thiên Thiên liếc mắt nhìn bên ngoài thành tường, liền phát . . . . . . Liền phát con hồ ly Nguyệt nhi kia, ôm đôi tay khẽ run, ở bên ngoài Ninh phủ, ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt cười như cười. . . . . .

      Trái tim Thẩm Thiên Thiên nhảy lên, bất ngờ kịp chuẩn bị"A ——" tiếng thét chói tai, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh. . . . . .

      Tiếng thét chói tai mới vừa hô ra miệng, mặt của Thiên Thiên biến thành màu đen, sau đó, nàng chỉ cảm thấy trung ‘xoạt’ xẹt qua luồng khí, còn chưa hiểu ra rốt cuộc là cái quái gì, ngay lúc thân thể nàng treo ở giữa đầu tường thành và thân cây tiếng kêu trầm của Ninh Ngọc sâu kín vang lên: "Thẩm Thiên Thiên——"

      Thẩm Thiên Thiên nhìn con hồ ly đáng chết cười phơi phới bên ngoài tường thành, bộ mặt xem kịch vui vẻ trong lòng của nàng như có hơn 1000 con ngựa cái cố chấp chạy qua!
      M è o Q u ê n T h ởHale205 thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 5.1 : Phong lưu tuấn mỹ, Ninh Ngọc Mặc Phi 2

      Nguyệt nhi ra vẻ ưu thương phất tay với nàng, ý kêu nàng bảo trọng, vẻ mặt tươi cười chậm rãi rời dưới ánh trăng.

      Thiên Thiên tiếp tục vắt ngang ở giữa đại thụ và tường thành, lên được xuống cũng được, lại dám cúi đầu nhìn vẻ mặt của Ninh Ngọc ở phía dưới, chao ôi, tại sao lần nào nàng cũng xui xẻo như vậy!

      "Thẩm Thiên Thiên, ta cho ngươi hai lựa chọn, , ta giúp ngươi xuống, ngươi hãy thành khai báo; hai, ngươi ở lại tường thành, làm cho tất cả mọi người trong phủ nhìn thấy bộ dáng của ngươi, nhìn xem ngươi mất mặt, hay là ta mất mặt." Giọng Ninh Ngọc rét lạnh, ngẩng đầu nhìn nàng.

      Bộ dáng của mình rất ngu, cần suy nghĩ cũng biết, nhưng mà cũng có nghĩa là nàng nhất định phải nghe lời , Thiên Thiên cố gắng nghiêng đầu, cao nhíu mày nhìn : "Ta chọn. . . . . . Lựa chọn thứ ba!" Lời còn chưa dứt, Thẩm Thiên Thiên buông tay bám chặt ở tường ra, lúc này thân thể của nàng trực tiếp đè xuống Ninh Ngọc!

      —— Đè chết cái người hạ lưu bại hoại!

      Lúc đó, Thiên Thiên thực suy nghĩ như vậy.

      —— Cái gì! Vậy mà ngươi dám né tránh!

      giây sau, suy nghĩ của Thiên Thiên là như vậy.

      —— Ôi! Đau chết. . . . . . Lão nương. . . . . . Rồi. . . . . . !

      Sau khi rơi xuống, suy nghĩ của Thiên Thiên, chính là như vậy.

      Ninh Ngọc sử dụng khinh công bay ra ngoài vài thước nhìn Thẩm Thiên Thiên như con rùa bốn chân nằm mặt đất gặm bùn, khuôn mặt suy nghĩ nghiêm túc, ——đầu óc nữ nhân này, rốt cuộc là do cái gì tạo thành?

      Đây, là vấn đề vô cùng sâu xa.

      Ninh Ngọc búng tay, lập tức ở phía sau xuất hai ám vệ, quỳ gối trước mặt Ninh ngọc cung kính : "Công tử!"

      Vẫn là gương mặt ấy, lúc này lại nhiều hơn ba phần sát khí lạnh lùng, khóe miệng ràng cười , lại làm cho chân người khác như nhũn ra, Ninh Ngọc chậm chạp tới trước người Thẩm Thiên Thiên nằm mặt đất, cặp mắt khẽ nheo lại, giọng căn dặn: "Tập họp mọi người lại, chờ ta ở đại sảnh. . . . . ."

      "Dạ!" trả lời gọn gàng dứt khoát, trong nháy mắt hai người kia biến mất, tốc độ nhanh như tia chớp.

      Ninh Ngọc ngồi xổm, đưa ngón tay dài trắng nõn nhàng lướt qua gương mặt của Thẩm Thiên Thiên, ánh mắt giống như nhìn con rùa, "Thẩm Thiên Thiên, chẳng lẽ ngươi định hồng hạnh xuất tường. . . . . ." thanh của lạnh lùng, dứt lời, tay gác nàng vai, vận công bay về phía bóng đêm.

      *******

      "Tỷ tỷ tỉnh, tỉnh ——" trong thoáng chốc, thanh vô cùng quen thuộc kêu vang bên tai Thiên Thiên, Thiên Thiên muốn che lỗ tai của mình, lại phát tay của mình bị nắm chặt, nhúc nhích được.

      Nàng rốt cuộc tình nguyện mở mắt, nghĩ đến, cảnh tượng trước mắt. . . . . . Hoàn toàn vượt quá suy nghĩ và dự đoán của nàng.

      Đây là đại sảnh, Thiên Thiên biết, mỗi khi Ninh phủ xảy ra chuyện lớn chuyện , cũng giải quyết ở chỗ này. Nhưng trọng điểm ở đại sảnh, mà là Ninh Ngọc ngồi ngay cùng. Chỉ thấy bên trái ôm mỹ nữ, bên phải ôm phu nhân, áo hồng xốc xếch, ngón tay đẹp như thế lại ngay ngắn nhàng vuốt ve người , người đẹp đẽ, động tác đẹp mắt, đáng tiếc tạo thành hình ảnh làm cho Thiên Thiên muốn nhìn thấy lần thứ hai.

      Nhìn theo phía dưới Ninh Ngọc, nữ nhân đồng loạt đứng thành hai hàng, đặc biệt lẳng lơ, hoặc quyến rũ hoặc thanh thuần, bất luận người nào đều là chim sa cá lặn đẹp ai bì nổi, có thêm Nguyệt nhi ngồi ở bên cạnh dìu mình, nhiều ít, vừa đúng 18 người.

      Thiên Thiên tự giác gợi lên nụ cười, hất tay Nguyệt nhi ra, lảo đảo đứng lên vòng quanh các tiểu thiếp này, cuối cùng đứng lại, đứng ở trước mặt Ninh Ngọc, trực tiếp nhìn : "Thế nào, đại thiếu gia Ninh Ngọc, ngươi đồng thời gọi 18 nương xinh đẹp ra, định làm gì, ngại chút, để cho ta mở mang tầm mắt."

      Ninh Ngọc để ý tới nàng, cúi người nhàng hôn xuống bên đầu vai trần trụi của bên cạnh, sau đó mới ngước đôi mắt đen sâu thẳm, liếc mắt nhìn nàng, mặt đều là khinh thường, cười lạnh : "Thân là thê tử của ta, ngươi nên học cách lấy lòng ta như thế nào, chứ phải giống như con rùa nằm trong bùn đất, nhìn bộ dáng kia, ngu xuẩn."

      Giận dữ phẫn nộ!

      Bốn chữ này miêu tả Thiên Thiên vào lúc này là đúng nhất, trong mắt nàng bốc lên hai ngọn lửa, nàng cắn chặt hàm răng, cả người át chế nổi run rẩy, rốt cuộc, nàng giận quá thành cười, ngửa đầu cười to ba tiếng, lúc mọi người nhìn nàng giống như nhìn kẻ ngu, nàng lại ngừng cười, dùng ánh mắt khinh thường nhìn , lạnh nhạt : "Ninh Ngọc, thế gian này người đáng thương nhất chỉ sợ chỉ có ngươi. Ngươi biết cái gì gọi là sao, ngươi biết cái gì gọi là có hai sao, ngươi biết cái gì gọi là đời thế sao, cả đời này ngươi vĩnh viễn biết, ngươi cũng vĩnh viễn có được tình , cả đời Thẩm Thiên Thiên chỉ lấy lòng người ta . Mà người đó, vĩnh viễn phải là ngươi."

      Ánh mắt Ninh Ngọc, càng u.

      Thiên Thiên nhanh chóng xoay người, bước ra khỏi cửa phòng.

      xinh đẹp bên cạnh Ninh Ngọc vuốt cằm : "Có muốn ngăn lại . . . . . ."

      Ninh Ngọc đưa tay ngăn nàng tiếp, lắc đầu cái, nhàng dùng tay nghịch tóc bên cạnh, thấp giọng hỏi "Ta đáng thương sao?"

      Nàng ta nghiêng đầu nhìn , cung kính : "Công tử tuổi trẻ tài cao, sao lại là người đáng thương!"

      mặt Ninh Ngọc cảm xúc, miệng nhàng chữ: "Cút."

      18 nữ tử, chốc lát rời .

      buông lỏng thân thể của mình, nhìn đại sảnh yên tĩnh, lẩm bẩm: "Ngươi làm sao biết, ta biết . . . . . ."
      M è o Q u ê n T h ở, Hale205ly sắc thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 5.2 : Phong lưu tuấn mỹ, Ninh Ngọc Mặc Phi 2

      Editor: ChiMy

      Thiên Thiên biết tại sao mình mất khống chế, rời khỏi đại sảnh, nàng chậm chạp trở về gian phòng của mình, ngồi ở trước bàn ngẩn người, nàng hiểu tại sao vừa mới thấy màn kia, lại cảm thấy vô cùng chói mắt, mặt nàng có gì đó mát lạnh, nàng dám đưa tay lau khô, ——trước giờ nàng có yếu ớt như vậy, vậy tại sao nàng lại cảm thấy . . . . . . khổ sở?

      Tay của nàng run , nàng chậm rãi đưa tay lau mặt của mình, nháy mắt, tay bị nhiễm ướt.

      Khóc sao? là ngốc, có gì mà khóc, tình cảnh này ở trong cuộc đời mỗi người đều trải qua, có cái gì đáng giá để mình khóc! Thiên Thiên đưa tay vỗ mặt của mình, làm cho mình tỉnh táo lại, —— đúng, nhất định là đơn quá lâu, vì thế trong lòng có bóng ma, nên mới trở nên nhạy cảm yếu ớt như vậy!

      Xem ra những ngày này quả bị áp lực. Lúc trước nàng tốn hai năm ở nơi này, chẳng lẽ, lần này nàng cũng lãng phí hai năm tới nữa sao?

      Đương nhiên thể nào!

      Thiên Thiên lau khô mắt, rốt cuộc hạ quyết tâm, —— nàng nhất định phải thông đồng với Mặc Phi, áp chế kiêu ngạo của Ninh Ngọc!

      Ngày mai! Ngày mai nàng phải tìm Mặc Phi!

      Thiên Thiên ôm mục tiêu phấn đấu, rốt cuộc nặng nề tiến vào mộng đẹp.

      Ngày hôm sau, Thiên Thiên dậy rất sớm, ngủ nướng giống trước kia. Nếu dụ dỗ người ta, hơn nữa còn dụ dỗ mỹ nam, đương nhiên thể quá lôi thôi. Nàng chọn bộ trang phục đỏ tươi, chải cho mình kiểu tóc của chưa lập gia đình, sau khi rửa mặt chải đầu ổn thỏa xong, nàng chạy thẳng tới cửa sau, lần này có con hồ ly Nguyệt nhi canh giữ ở cửa đợi nàng, nàng hăng hái chạy thẳng tới Túy Hương lâu.

      Túy Hương lâu, nổi tiếng nhất, chính là rượu, hương rượu bay xa ngàn dặm, hương vị rượu tinh khiết, ngửi hồi, bắt đầu cảm thấy say.

      Thiên Thiên đứng ở trước cửa Túy Hương lâu ngửi thấy hương vị quen thuộc, vào cửa, đập vào mắt là quầy tiền, ông chủ mập mạp cầm thứ gì đó đưa lưng về phía quầy.

      Nàng đứng ở trước quầy, hỏi ông chủ "Xin hỏi ông chủ, Mặc Phi ở phòng nào?"

      Nghe vậy, ông chủ hừ lạnh tiếng, thanh có chút giận nhịn được, : "Sao mấy ngày nay các nương đều tới tìm công tử Mặc Phi! nương, ngươi là người thứ 81, ta muốn , dù đẹp cỡ nào công tử Mặc Phi cũng đồng ý đâu, đặc biệt căn dặn, có việc gì đừng quấy rầy , nếu , nếu tiệm này đoán chừng cũng mở được bao lâu, cho nên nương mau , trời ơi, , đúng là tội nghiệp. . . . . ." ngừng đưa tay xua đuổi Thiên Thiên, giọng điệu có phần sụt sịt.

      Thiên Thiên liếc nhìn sảnh trống trải, dứt khoát : "Nếu như vậy, cho ta bầu rượu Tuý Hương, ta ngồi ở đại sảnh chờ Mặc Phi, làm ngươi khó xử." Dứt lời, nàng ngồi trong góc, lẳng lặng xem người đến người trong khách sạn.

      Ông chủ cũng tiện thêm gì nữa, để bồi bàn dâng lên cho nàng bầu rượu ngon, nhìn nàng lắc đầu cái, sau đó rời .

      Thiên Thiên chọn vài món ăn, cầm bầu rượu lên rót ly uống, trong nháy mắt, mùi rượu ở khóe môi lan ra bốn phía.

      nhớ bao lâu rồi chưa đến Túy Hương lâu, chỉ nhớ lần cuối cùng, là vào lúc gả cho Ninh Ngọc ở kiếp trước. . . . . . ràng thời gian rất lâu, nhưng thực tế, cũng chỉ có mấy ngày. Có ai đoán được, nàng quay lại quá khứ, bắt đầu tất cả lần nữa.

      Nhưng mà, xem như bắt đầu lần nữa, nàng cũng thể tránh việc trở thành thê tử của .

      Nếu như có thể lựa chọn, nàng hi vọng đời này gặp lại , đáng tiếc, nàng có bất kỳ lựa chọn nào, chỉ có thể mặc cho số mệnh trói buộc, khoanh tay chịu trói.

      Nàng ngửa đầu uống xong ly lại ly rượu, mãi cho đến khi có cánh tay, giữ chặt cổ tay nàng, cướp ly rượu trong tay nàng , mang theo lạnh nhạt cùng xa cách, với nàng: "Rượu tuy tốt, nhưng tổn hại sức khoẻ."

      Mặt của Thiên Thiên ửng hồng, màu hồng từ gương mặt nàng, lan ra đến trong ánh mắt của nàng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn người tới, trừng mắt nhìn, đột nhiên khẽ cười với : "Ta, ức, ta nhận ra ngươi...ngươi chính là cái người ăn no căng bụng có chuyện gì làm, , ức, ngươi tên gì, à, đúng rồi, khó trách, ta đúng sao, khó trách?"

      Mắt hoa đào của Mặc Phi càng lạnh nhạt: "Ngươi uống say rồi."

      Thiên Thiên gật đầu cái: "Ngươi , vô cùng chính xác. . . . . . ! Ta uống..., say. . . . . ." Dứt lời, đầu của nàng ‘ bùm ’ tiếng nặng nề đập vào bàn, ngủ đến say sưa.

      Mặc Phi nhìn nàng, mặt bình tĩnh, trong mắt lướt qua chút ý lạnh, đưa tay bế nàng lên, lên lầu hai.
      Hale205 thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 6.1: Phong lưu tuấn mỹ, Ninh Ngọc Mặc Phi 3

      Editor: ChiMy

      Mặc Phi đặt nàng ở trong phòng của mình. đứng ở đầu giường nhìn bộ dáng say của Thiên Thiên, vẻ mặt chắc, trong mắt sóng ngầm mãnh liệt, giống như muốn xuyên thấu qua Thiên Thiên nhìn nhiều thứ hơn.

      Nhìn hồi lâu, Mặc Phi mới thu hồi ánh mắt, xoay người ra khỏi phòng, giúp nàng đóng kín cửa, mới chậm rãi tới căn phòng bên cạnh.

      ngồi ở bàn, rót trà uống, lúc này tiếng người đường phố từ từ huyên náo, phố lớn ngõ trong kinh thành bắt đầu ngày náo nhiệt.

      Trong chốc lát, cửa phòng, bị mở ra.

      Người tới dù mặc bộ váy màu đen bình thường, nhưng che giấu được dáng người lồi lõm, dùng trâm búi thành kiểu tóc đơn giản, lộ ra khuôn mặt trẻ con đáng , nhưng đôi mắt lại đặc biệt quyến rũ, chân mày chau lên, sóng mắt lưu chuyển hết sức quyến rũ. Nàng từ từ vào phòng, đóng cửa lại, nhìn Mặc Phi mình thưởng thức trà, cong môi cười tiếng: "Mặc Phi, lâu gặp."

      Mặc Phi cười nhạo tiếng, để ly rượu xuống, rồi mới nhìn nàng, trong mắt đều là tự giễu: "Loan Nguyệt, thu hồi bộ dáng quyến rũ nam nhân của nàng, đối với ta dùng được."

      Nụ cười khóe miệng Loan Nguyệt rốt cuộc lan tràn đến đáy mắt, nàng đưa tay kéo trâm cài tóc đầu mình xuống, trong nháy mắt, mái tóc đen dài rơi xuống, vẽ ra từng gợn sóng trung, từ từ tới bên cạnh Mặc Phi, đưa tay kéo thắt lưng, rất nhanh, y phục màu đen rơi xuống, lộ ra lớp voan mỏng trong suốt bên trong, thân hình , như như .

      Nàng đưa tay ôm cổ Mặc Phi, từ từ trượt vào trong ngực của , nàng vuốt ve cánh tay của , ngũ quan của , khác với Ninh Ngọc do dự thiếu quyết đoán, ngũ quan Mặc Phi góc cạnh ràng, mang theo sát khí chút nào che giấu. Nàng nhàng vuốt ve gương mặt , cuối cùng, đem ngón tay dừng môi mỏng của .

      Mặc Phi liếc mắt nhìn nàng, nhưng cũng mặc cho nàng nằm ở trong lòng ngực, châm dầu vào lửa. Khi Loan Nguyệt đem bàn tay luồn vào trong lồng ngực , mới chặn lại tay nàng, lên tiếng : "Bình thường, nàng đều phục vụ như vậy sao?"

      Trong mắt nàng tràn đầy hứng phấn, giọng mang chút khiêu khích: "Thế nào, ghen?"

      Ánh mắt Mặc Phi nhanh chóng tối sầm lại, tay ném phịch nàng xuống giường, ngay sau đó phóng mình lên, đem nàng đè chặt ở phía dưới, chăm chú nhìn hai mắt của nàng, sát khí lan toả bốn phía, giọng : " sớm muộn chết."

      Loan Nguyệt đưa tay ôm lấy eo của , mút vành tai của , đường từ vành tai hôn đến môi, nhắm mắt lại, nhàng : "Đúng, sớm muộn chết. . . . . ."

      nhìn vẻ mặt mê ly khó kìm lòng nổi của Loan Nguyệt, trong mắt lướt qua tia chán ghét, ngay sau đó nhắm nghiền hai mắt, đưa tay kéo lớp voan mỏng người nàng, cúi đầu hôn lên thân thể nàng.

      Chẳng qua, khi động tác thô bạo chôn ở trước ngực nàng, Loan Nguyệt mở mắt ra, nhìn động tác Mặc Phi ngừng thân mình, trong mắt đều là tình .

      Bọn họ ôm nhau chặt, gắn bó kề cận bên nhau, làm cho người khác trầm mê.

      Sau đó, ôm Loan Nguyệt vào trong vòng tay mình, nhàng vuốt ve tóc của nàng: " cho ta biết thu hoạch của nàng."

      Loan Nguyệt ưỡn người lên nhìn , khẽ cười, rồi nghiêm mặt : "Hai năm gần đây võ công của Ninh Ngọc tiến triển nhanh chóng, chỉ sợ là lĩnh hội được bí quyết của Tứ . Nhưng mặc cho ta tìm kiếm thế nào, cũng tìm ra, sợ rằng ngoại trừ , ai biết đến tột cùng để Tứ ở đâu."

      "Có chắc chắn đoạt được Tứ hay ?" hỏi nàng.

      Loan Nguyệt khẽ nhíu mày nhìn : "Ta đương nhiên giúp chàng, có điều. . . . . . biết chàng đối với ta như thế nào."

      ôm chặt nàng vào trong ngực, dịu dàng : "Nguyệt nhi, chỉ cần nàng giúp ta lấy được Tứ , chờ ta lật đổ , ta liền thành thân với nàng."

      Loan Nguyệt cười ngọt ngào, khẽ gật đầu cái: "Được, tại, chàng chờ ta, về sau, đến lượt ta chờ chàng."

      Mặc Phi buông nàng ra, mới nhớ tới Thẩm Thiên Thiên vẫn còn ngủ ngon ở căn phòng bên cạnh, : "Thê tử của Ninh Ngọc, ở căn phòng bên cạnh."

      Loan Nguyệt kinh ngạc, đột nhiên cười khẽ tiếng, : "Đừng nhìn nữ nhân kia ngu si đần độn, Ninh Ngọc đối với nàng, ra xem như bảo bối."

      "Cái gì?" Mặc Phi giật mình, rất ràng, rất kinh ngạc.

      Loan Nguyệt cười với cái, giọng có chút vui vẻ: " trách chàng kinh ngạc như thế. Ngay cả ta, ban đầu cũng vô cùng kinh ngạc. Chưa từng nghĩ Ninh Ngọc phong lưu như vậy, thế mà cũng biết quan tâm người khác. Chỉ tiếc, đối với chuyện tình cảm Ninh Ngọc quá mức ngu ngốc, căn bản biết làm sao."

      Nghe giọng điệu của Loan Nguyệt, Mặc Phi có để ý đến tột cùng nàng cái gì, mà chỉ : "Nàng. . . . . . Rất hiểu Ninh Ngọc."

      —— giọng ung dung như vậy, từ trong miệng Mặc Phi phát ra rất tự nhiên

      hiểu, đột nhiên trong lòng Mặc Phi cảm thấy có chút tê dại, rất muốn. . . . . . Giết người.

      Loan Nguyệt liếc nhìn ngoài cửa sổ, đứng lên mặc đồ chỉnh tề, "Chẳng mấy chốc Ninh Ngọc tới tìm thiếp cùng dùng bữa, thiếp rời trước. Chuyện của Tứ chàng đừng lo lắng, thiếp sớm giúp chàng giải quyết." Nàng vừa muốn bước ra cửa, lại quay đầu nhìn , : "Về phần Thiên Thiên. . . . . . Về phần nàng, chàng tuỳ cơ ứng biến." Dứt lời, xoay người rời .

      Vẻ mặt Mặc Phi khó lường nhìn bóng lưng nàng rời , nhớ lại vẻ mặt vui mừng của Loan Nguyệt khi về Ninh Ngọc, đôi tay tự chủ nắm chặt thành quyền, —— coi như chỉ lợi dụng nàng, cũng cho phép nàng phản bội .

      Ninh Ngọc, ngươi cứ chờ xem. . . . . .

      Mặc Phi từ từ đứng dậy mặc quần áo, từ từ trở về căn phòng Thiên Thiên ngủ, ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn nàng ngủ say, quanh quẩn bên tai, lời của Loan Nguyệt——"Đừng nhìn nữ nhân kia ngu si đần độn , Ninh Ngọc đối với nàng, ra xem như là bảo bối" .

      —— bảo bối?

      Mặc Phi rốt cuộc tìm được trò hay, trong đầu của lại lần lên vẻ mặt vui mừng của Loan Nguyệt khi đến Ninh Ngọc, nhìn nét mặt ngủ say của Thiên Thiên, ánh mắt sáng lên. từ từ cởi áo ngoài của mình, nằm xuống bên cạnh Thiên Thiên, đem nàng ôm vào trong ngực, bỗng chốc khẽ vuốt ve sống lưng của nàng.
      Hale205 thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 6.1: Phong lưu tuấn mỹ, Ninh Ngọc Mặc Phi 3

      Editor: ChiMy

      Mặc Phi đặt nàng ở trong phòng của mình. đứng ở đầu giường nhìn bộ dáng say của Thiên Thiên, vẻ mặt chắc, trong mắt sóng ngầm mãnh liệt, giống như muốn xuyên thấu qua Thiên Thiên nhìn nhiều thứ hơn.

      Nhìn hồi lâu, Mặc Phi mới thu hồi ánh mắt, xoay người ra khỏi phòng, giúp nàng đóng kín cửa, mới chậm rãi tới căn phòng bên cạnh.

      ngồi ở bàn, rót trà uống, lúc này tiếng người đường phố từ từ huyên náo, phố lớn ngõ trong kinh thành bắt đầu ngày náo nhiệt.

      Trong chốc lát, cửa phòng, bị mở ra.

      Người tới dù mặc bộ váy màu đen bình thường, nhưng che giấu được dáng người lồi lõm, dùng trâm búi thành kiểu tóc đơn giản, lộ ra khuôn mặt trẻ con đáng , nhưng đôi mắt lại đặc biệt quyến rũ, chân mày chau lên, sóng mắt lưu chuyển hết sức quyến rũ. Nàng từ từ vào phòng, đóng cửa lại, nhìn Mặc Phi mình thưởng thức trà, cong môi cười tiếng: "Mặc Phi, lâu gặp."

      Mặc Phi cười nhạo tiếng, để ly rượu xuống, rồi mới nhìn nàng, trong mắt đều là tự giễu: "Loan Nguyệt, thu hồi bộ dáng quyến rũ nam nhân của nàng, đối với ta dùng được."

      Nụ cười khóe miệng Loan Nguyệt rốt cuộc lan tràn đến đáy mắt, nàng đưa tay kéo trâm cài tóc đầu mình xuống, trong nháy mắt, mái tóc đen dài rơi xuống, vẽ ra từng gợn sóng trung, từ từ tới bên cạnh Mặc Phi, đưa tay kéo thắt lưng, rất nhanh, y phục màu đen rơi xuống, lộ ra lớp voan mỏng trong suốt bên trong, thân hình , như như .

      Nàng đưa tay ôm cổ Mặc Phi, từ từ trượt vào trong ngực của , nàng vuốt ve cánh tay của , ngũ quan của , khác với Ninh Ngọc do dự thiếu quyết đoán, ngũ quan Mặc Phi góc cạnh ràng, mang theo sát khí chút nào che giấu. Nàng nhàng vuốt ve gương mặt , cuối cùng, đem ngón tay dừng môi mỏng của .

      Mặc Phi liếc mắt nhìn nàng, nhưng cũng mặc cho nàng nằm ở trong lòng ngực, châm dầu vào lửa. Khi Loan Nguyệt đem bàn tay luồn vào trong lồng ngực , mới chặn lại tay nàng, lên tiếng : "Bình thường, nàng đều phục vụ như vậy sao?"

      Trong mắt nàng tràn đầy hứng phấn, giọng mang chút khiêu khích: "Thế nào, ghen?"

      Ánh mắt Mặc Phi nhanh chóng tối sầm lại, tay ném phịch nàng xuống giường, ngay sau đó phóng mình lên, đem nàng đè chặt ở phía dưới, chăm chú nhìn hai mắt của nàng, sát khí lan toả bốn phía, giọng : " sớm muộn chết."

      Loan Nguyệt đưa tay ôm lấy eo của , mút vành tai của , đường từ vành tai hôn đến môi, nhắm mắt lại, nhàng : "Đúng, sớm muộn chết. . . . . ."

      nhìn vẻ mặt mê ly khó kìm lòng nổi của Loan Nguyệt, trong mắt lướt qua tia chán ghét, ngay sau đó nhắm nghiền hai mắt, đưa tay kéo lớp voan mỏng người nàng, cúi đầu hôn lên thân thể nàng.

      Chẳng qua, khi động tác thô bạo chôn ở trước ngực nàng, Loan Nguyệt mở mắt ra, nhìn động tác Mặc Phi ngừng thân mình, trong mắt đều là tình .

      Bọn họ ôm nhau chặt, gắn bó kề cận bên nhau, làm cho người khác trầm mê.

      Sau đó, ôm Loan Nguyệt vào trong vòng tay mình, nhàng vuốt ve tóc của nàng: " cho ta biết thu hoạch của nàng."

      Loan Nguyệt ưỡn người lên nhìn , khẽ cười, rồi nghiêm mặt : "Hai năm gần đây võ công của Ninh Ngọc tiến triển nhanh chóng, chỉ sợ là lĩnh hội được bí quyết của Tứ . Nhưng mặc cho ta tìm kiếm thế nào, cũng tìm ra, sợ rằng ngoại trừ , ai biết đến tột cùng để Tứ ở đâu."

      "Có chắc chắn đoạt được Tứ hay ?" hỏi nàng.

      Loan Nguyệt khẽ nhíu mày nhìn : "Ta đương nhiên giúp chàng, có điều. . . . . . biết chàng đối với ta như thế nào."

      ôm chặt nàng vào trong ngực, dịu dàng : "Nguyệt nhi, chỉ cần nàng giúp ta lấy được Tứ , chờ ta lật đổ , ta liền thành thân với nàng."

      Loan Nguyệt cười ngọt ngào, khẽ gật đầu cái: "Được, tại, chàng chờ ta, về sau, đến lượt ta chờ chàng."

      Mặc Phi buông nàng ra, mới nhớ tới Thẩm Thiên Thiên vẫn còn ngủ ngon ở căn phòng bên cạnh, : "Thê tử của Ninh Ngọc, ở căn phòng bên cạnh."

      Loan Nguyệt kinh ngạc, đột nhiên cười khẽ tiếng, : "Đừng nhìn nữ nhân kia ngu si đần độn, Ninh Ngọc đối với nàng, ra xem như bảo bối."

      "Cái gì?" Mặc Phi giật mình, rất ràng, rất kinh ngạc.

      Loan Nguyệt cười với cái, giọng có chút vui vẻ: " trách chàng kinh ngạc như thế. Ngay cả ta, ban đầu cũng vô cùng kinh ngạc. Chưa từng nghĩ Ninh Ngọc phong lưu như vậy, thế mà cũng biết quan tâm người khác. Chỉ tiếc, đối với chuyện tình cảm Ninh Ngọc quá mức ngu ngốc, căn bản biết làm sao."

      Nghe giọng điệu của Loan Nguyệt, Mặc Phi có để ý đến tột cùng nàng cái gì, mà chỉ : "Nàng. . . . . . Rất hiểu Ninh Ngọc."

      —— giọng ung dung như vậy, từ trong miệng Mặc Phi phát ra rất tự nhiên

      hiểu, đột nhiên trong lòng Mặc Phi cảm thấy có chút tê dại, rất muốn. . . . . . Giết người.

      Loan Nguyệt liếc nhìn ngoài cửa sổ, đứng lên mặc đồ chỉnh tề, "Chẳng mấy chốc Ninh Ngọc tới tìm thiếp cùng dùng bữa, thiếp rời trước. Chuyện của Tứ chàng đừng lo lắng, thiếp sớm giúp chàng giải quyết." Nàng vừa muốn bước ra cửa, lại quay đầu nhìn , : "Về phần Thiên Thiên. . . . . . Về phần nàng, chàng tuỳ cơ ứng biến." Dứt lời, xoay người rời .

      Vẻ mặt Mặc Phi khó lường nhìn bóng lưng nàng rời , nhớ lại vẻ mặt vui mừng của Loan Nguyệt khi về Ninh Ngọc, đôi tay tự chủ nắm chặt thành quyền, —— coi như chỉ lợi dụng nàng, cũng cho phép nàng phản bội .

      Ninh Ngọc, ngươi cứ chờ xem. . . . . .

      Mặc Phi từ từ đứng dậy mặc quần áo, từ từ trở về căn phòng Thiên Thiên ngủ, ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn nàng ngủ say, quanh quẩn bên tai, lời của Loan Nguyệt——"Đừng nhìn nữ nhân kia ngu si đần độn , Ninh Ngọc đối với nàng, ra xem như là bảo bối" .

      —— bảo bối?

      Mặc Phi rốt cuộc tìm được trò hay, trong đầu của lại lần lên vẻ mặt vui mừng của Loan Nguyệt khi đến Ninh Ngọc, nhìn nét mặt ngủ say của Thiên Thiên, ánh mắt sáng lên. từ từ cởi áo ngoài của mình, nằm xuống bên cạnh Thiên Thiên, đem nàng ôm vào trong ngực, bỗng chốc khẽ vuốt ve sống lưng của nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :