1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Điệp Mộng Hồng Hoa - MTkiba

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 245: Bi ca (3)
      Nguồn: truyencv.com

      ...

      ...

      "Cuối cùng ngươi cũng đến."

      "Ngươi biết ta đến?"

      "Biết? Tại sao ?"

      Nghiệt bỗng cười lên cách vui vẻ, bảo rằng:

      " thế gian này ai có thể biết ngươi hơn ta, càng ai hiểu ngươi hơn ta. Ta chẳng những biết ngươi đến mà còn biết trước lý do vì sao ngươi đến. Muốn ta cứu bé này? Ngươi xem việc này có lợi gì cho ta?"

      Thiên Ma nghe xong trầm mặc. Nghiệt sai, quả hôm nay đến đây là để nhờ nó cứu người, mặc dù thừa biết đây là cuộc giao dịch với quỷ dữ.

      "Muốn ta làm gì?"

      "Ồ!"

      Nghiệt làm ra vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh giọng nó lại trở nên lạnh nhạt và trầm đục như mọi khi:

      "Ngươi cho rằng mình có thể thực điều ta muốn?"

      "."

      "Kể cả là tội ác bẩn thỉu mà thâm tâm ngươi vẫn luôn căm ghét?"

      "Tâm ta chết."

      "Ha ha ha... Ha ha ha ha! Tốt! Nếu tâm ngươi chết mắt ngươi cũng cần phải nhìn, tai ngươi cần phải nghe và đôi tay ngươi chẳng còn e ngại gì nữa."

      "Thiên Ma."

      Nghiệt chợt cao giọng:

      "Bây giờ ngươi mới thực "Thiên Ma" hoàn chỉnh mà ta cần. Nhưng đáng tiếc ngươi tới quá muộn. Hãy mang bé này ."

      Nghe Nghiệt bảo thế hai mắt Thiên Ma ngưng lại. nhìn chằm chằm vào thanh cổ kiếm cắm mặt đất, hỏi lại:

      "Ngươi... có cách?"

      "Kinh mạch của bé đó đứt đoạn, nguyên thần cũng tán phân nửa, trừ phi là thần tiên mới đủ sức giữ lại tánh mạng cho nó. Nhưng kể cả là thần tiên nữa cũng chỉ có thể cứu được nửa, nó có sống lại cả đời cũng tỉnh tỉnh mê mê mà thôi, huỵch toẹt ra chính là trở thành người điên."

      tới đó, Nghiệt lại bật cười vui vẻ:

      "Sao? Giờ ngươi còn muốn cứu nó nữa ?"

      Trước những lời "cảnh tỉnh" của Nghiệt, Thiên Ma chẳng những lấy làm thất vọng mà thần sắc còn có vẻ thả lỏng. biết, Nghiệt có cách cứu được. Bởi vì nó... cũng chính là vị thần tiên. vị thần tiên rất mạnh, hay ít ra từng.

      lên tiếng, giọng điệu tốt hơn nhiều so với lúc nãy:

      "Ngươi cần phải thăm dò ta. Điều ngươi muốn ta làm là gì, cứ ."

      "Thôi được."

      Rốt cuộc Nghiệt cũng "thành " ra điều kiện của mình:

      "Ta nghĩ chúng ta nên vòng vo làm gì nữa. Muốn cứu nó phải thể, tuy nhiên, với thực lực của ta bây giờ, tự mình cứu chữa quả chẳng khác nào người si mộng. Ta biết trận pháp có thể giúp nó cải tử hoàn sinh, thậm chí bảo đảm đem nó trả về nguyên vẹn như trước đây, khiếm khuyết."

      "Trận pháp có thể cứu người?"

      Thiên Ma thắc mắc hỏi. Từ trước đến giờ chưa từng nghe có biện pháp cứu người nào như thế cả.

      Như cũng hiểu được nghi hoặc của Thiên Ma, Nghiệt lên tiếng trấn an:

      "Thiên địa muôn hình vạn trạng, thuật pháp cũng là nhiều kể xiết, đến thần tiên còn chưa thấu hiểu hết tu sĩ nhoi như ngươi lại biết được bao nhiêu? Huống hồ ta cũng đâu cần thiết phải lừa gạt ngươi. giả thế nào chẳng phải thử biết?"

      Nghĩ ngợi trong giây lát, Thiên Ma cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng, mà ra làm gì có lựa chọn. thờ ơ hỏi:

      "Trận pháp mà ngươi muốn tên là gì?"

      "Thập Ức Chiêu Hồn Trận."

      ...

      ...

      "Tang Tương qua chưa?

      Gió hồng vừa tới

      Duyên cạn

      Tình cũng hết

      tiếng cười đôi ba hàng lệ

      Chuyện nhân thế đúng sai nào ai tỏ?

      ..."

      ngọn núi vô danh, giữa đêm trường sương lạnh, bóng người ngồi lặng lẽ tảng đá vừa gảy đàn vừa cất giọng hát. Buồn bã và đơn như chính tiếng đàn của y.

      Chẳng biết qua bao lâu, tiếng đàn cuối cùng cũng dứt.

      Thiên Ma nhìn màn đêm xa xăm vô tận, đột nhiên cất tiếng:

      "Ta đàn có hay ?"

      Từ gốc cây gần đấy, Cổ Mị Nhi bước ra, tới chỗ , có điều nàng chỉ im lặng mà trả lời.

      "Tại sao ngươi gì?"

      Thiên Ma lại hỏi.

      "Chủ nhân muốn ta gì?"

      "Ta muốn nghe điều gì? Ta muốn làm những gì? Ta biết nữa. Chỉ là ta chẳng biết mình đàn có hay . Cũng như chưa bao giờ ta nhìn thấu màn đêm tăm tối này vậy. lớp ngụy trang hoàn hảo. Đáng tiếc, nó lại quá tăm tối."

      "Nhưng ánh trăng và ngàn vạn sao trời vẫn luôn chiếu rọi."

      "Ngươi cảm thấy chúng quá xa ư? Chúng chiếu được tới đâu? Mặt đất? Vực sâu? Tận cùng biển cả? Ta nghĩ chúng còn chẳng đủ để làm thỏa mãn bất cứ ai kia. Ngươi thấy có nhiều sinh vật từ bỏ ánh sáng ư?"

      Cổ Mị Nhi im lặng. Nàng biết mình phải gì lúc này. Nàng cảm thấy lòng mình đau xót. Dường như nàng sắp mất thứ gì đó rất quý giá.

      Trong lúc tâm tình Cổ Mị Nhi còn chưa kịp bình ổn giọng Thiên Ma lại truyền đến:

      "Phải rồi. Suýt nữa ta quên mất. Tại sao ngươi vẫn còn theo ta? Ta nhớ mình giải trừ chủ bộc khế ước cho ngươi rồi kia mà."

      "Chủ nhân, ta..."

      Ngập ngừng hồi lâu Cổ Mị Nhi mới ra câu trọn vẹn:

      "Thiên Hương rời , ta yên tâm để chủ nhân mình."

      " mình?"

      Giọng Thiên Ma bỗng lạc hẳn:

      " mình sao. Ta nghĩ ta chỉ nên ở mình. Ta nghĩ ta nên ở bên cạnh ai cả. Ta cần mẹ. Ta cần sư tỷ. Ta cần đồng môn. Ta cần bằng hữu. Ta cần tu luyện. Ta cần, cần gì cả... cần gì cả... Nhưng nếu vậy ta tồn tại vì cái gì? Tại sao ta lại tồn tại? Tại sao ta lại ở đây? Ta ở đây để làm gì? Để làm gì? Rốt cuộc là để làm gì?..."

      Càng tiếng Thiên Ma càng dần, dần. Sau cùng, ôm lấy đầu mình và thều thào những điệu mà chỉ mỗi mình nghe được...

      "Chủ nhân! Chủ nhân!"

      Nhìn Thiên Ma như thế, Cổ Mị Nhi kìm được mà ôm chặt lấy , nước mắt lặng lẽ chảy dài má.

      " sao rồi... sao rồi..."

      Vừa vỗ lên lưng Thiên Ma, Cổ Mị Nhi vừa thầm vào tai :

      "Có ta ở đây rồi. có ta bên cạnh ngươi rồi... có ta bên cạnh ngươi rồi..."

      Cứ thế...

      giữa đêm trường sương lạnh...

      tại ngọn núi vô danh...

      hai bóng người độc...

      hòa quyện vào nhau...









      Chương 246: Bi ca (4)
      Nguồn: truyencv.com

      ...

      ...

      Tại thị trấn nào đó của Xích Quỷ Quốc.

      Đây là thị trấn bình thường, chính xác thị trấn của phàm nhân. chẳng có gì đặc biệt để về thị trấn này nếu hôm nay vị khách lạ ghé qua. khoác người bộ đồ màu đen, đeo chiếc mặt nạ màu hoàng kim che kín phân nửa khuôn mặt lững thững bước con đường đầy những điệu ồn ào và huyên náo.

      "Khách quan! Xin mời ngài vào uống ly trà! Trà của bổn tiệm là tốt nhất ở thị trấn này..."

      ...

      "Khách quan! Chắc là ngài từ xa mới tới, xin mời ngài vào bổn tiệm dùng bữa..."

      ...

      Thiên Ma vẫn im lặng bước , mặc những lời mời mọc. Thỉnh thoảng nghe thấy đâu đó vài tiếng cười của trẻ con, rồi tiếng nũng nịu, tiếng cãi vã, đủ loại. ồn ào. nghĩ thế. Với , nó mới xa lạ làm sao. Có lẽ nghe nhiều rồi quen dần chăng? Hẳn là. Đáng tiếc, lại chẳng muốn nghe thêm nữa. Lòng chứa nổi xa xỉ này.

      , Thiên Ma đột ngột dừng lại. Tiếp đó, cả người bay lên trước hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

      "Tiên sư! Là tiên sư!"

      lão bá thốt lên rồi lập tức quỳ xuống bái lạy. Gần như cùng lúc, những người khác cũng làm theo. Với phàm nhân như bọn họ mà tu tiên giả là cái gì đó rất xa vời. Thứ mà họ chỉ có thể ngước nhìn, ngưỡng vọng và sùng bái. Tại thị trấn này, từ trước đến giờ họ chỉ nhìn thấy những tu sĩ cấp thấp, cao nhất cũng chỉ là Tiên Thiên Cảnh, có bao giờ được tận mắt chứng kiến vị "tiên sư" biết ngự đâu.

      "Mẹ ơi! Là thần tiên đó mẹ ơi! Thần tiên đến chỗ chúng ta!"

      đứa bé nắm lấy áo mẹ mình vui sướng . Ngay tức , người mẹ kéo con mình quỳ xuống, vội:

      "Dương nhi, được vô lễ! Mau bái lạy tiên sư!"

      Đứa bé nghe vậy cũng làm theo. Nhưng chẳng biết nghĩ thế nào, bái lạy mấy cái xong, nó bỗng hướng vị "thần tiên" ngồi giữa trung mà lớn tiếng thưa:

      "Thần tiên! Xin thần tiên hãy nhận con làm đệ tử!"

      Lời thỉnh cầu của đứa bé lập tức thu hút chú ý của mọi người. Liên tiếp là những tiếng van cầu:

      "Xin thần tiên hãy nhận con làm đệ tử!"

      "Tiên sư tại thượng! Xin hãy cho con được theo bên cạnh hầu hạ người!"

      "Tiên sư! Xin người đại phát từ bi cứu lấy mẫu thân của con! Con nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp..."

      ...

      Cứ thế, ai cũng cầu xin. Có người xin được tiên sư thu làm đệ tử, kẻ lại cầu tiên đan thần dược trị bệnh... Cũng thể trách họ, hướng tới những thứ xa vời vẫn luôn là khao khát của mỗi người. Có gì là sai khi muốn đứng ở vị trí mà mình ngưỡng vọng, sùng bái? Càng chẳng có gì là sai khi cầu xin ân huệ của thần tiên.

      Nhưng... bọn họ sai. Bởi vì người mà họ quỳ bái phải thần tiên. ... là "ma". Hoặc có thể là "quỷ".

      Ngồi giữa hư vô tận, Thiên Ma chẳng buồn liếc những kẻ phàm tục quỳ lạy mình. Tất cả đều vô nghĩa với . Lấy ra chiếc tỳ bà, bắt đầu gảy.

      Tỳ bà ngân lên. Từng tiếng chậm rãi...

      chiếc đầu rơi

      thân đứt đoạn

      dòng máu chảy

      tiếng đau thương...

      Mỗi tiếng tỳ bà ngân lên là lại có hàng trăm người ngã xuống. Chớp mắt, mặt đường nhuộm đầy máu tươi.

      "Thần tiên giết người rồi! Thần tiên giết người rồi!"

      "Chạy mau! Chạy..."

      "Thần tiên, xin tha mạng..."

      Kinh hoàng. Đó là tất cả những gì mà thị trấn này chứa đựng. Có gì khác chăng? Hẳn là đau thương... và cả oán hận.

      Những con người phàm tục đáng thương. Họ có ngờ đâu ngày được tận mắt nhìn thấy thần tiên cũng là ngày họ bị chối bỏ, theo cách vô cùng tàn nhẫn. Họ gây ra tội nghiệp gì để phải nhận lấy hình phạt thảm khốc này? Họ muốn biết nhưng chẳng thể hỏi. có cơ hội để hỏi nữa.

      Nhưng nếu có cơ hội sao? Nếu hỏi rồi sao? Ai trả lời cho họ? Thiên Ma ư?

      . trả lời. Bởi vì... cũng biết.

      chỉ biết cần phải giết họ. cần những linh hồn. Nghiệt với như thế.

      "Thập Ức Chiêu Hồn Trận. nửa phàm nhân, nửa tu sĩ. Oan hồn mười ức, đại trận tất thành."

      Mười ức oan hồn. Phải. cần thu lấy mười ức oan hồn để bày trận. hiểu tại sao Thập Ức Chiêu Hồn Trận nhất thiết phải có nửa là oan hồn phàm nhân, nhưng biết điều, đó là giết phàm nhân tội nghiệp nặng gấp trăm lần so với giết tu sĩ. Với con số năm ức oan hồn, có lẽ dù có bị đày xuống tận cùng Địa ngục muôn vạn kiếp cũng chưa đủ để tiêu trừ tội nghiệp. Có điều, chẳng nghĩ nhiều đến thế.

      Địa ngục là đâu?

      thấy.

      Đọa đày muôn kiếp?

      màng.

      Trời xanh cao vợi

      Đâu với tới.

      Mấy tầng đất lạnh

      Chắc là yên.

      ...

      Tiếng tỳ bà vẫn ngừng cất lên. Trong tang thương. Trong kêu gào.

      Ôi!

      Phàm nhân đáng thương!

      Từng người gục xuống.

      Người già tóc bạc

      Lắm kẻ trung niên

      Trẻ thơ vô tội

      Tay ôm chặt mẹ

      Máu tuôn thành dòng

      Lệ đổ thành sông

      Bi ai! Bi ai!

      ...

      Đây là cuộc tàn sát mà nạn nhân chỉ có thể cam chịu. Họ trốn được, thoát được.

      Chạy ư?

      Làm sao chạy khi chính bản thân họ lại quá yếu ớt. Đối với họ Thiên Ma chẳng khác gì trời. Và người thể chống được trời.

      Cứ thế, trong mùi máu tanh nồng, tiếng tỳ bà vẫn chậm rãi ngân vang. Còn Thiên Ma, từ đầu đến cuối buồn nhìn xuống dù chỉ lần...

      Những ngày sau đó, thảm cảnh Địa ngục nhân gian ấy liên tục tái diễn. Và kẻ gieo rắc tội ác hiển nhiên là Thiên Ma. giết rất nhiều, rất nhiều. Có tu sĩ, có phàm nhân, có người già, có phụ nữ, có trẻ con... Quả tài nào kể xiết. Trong suốt hàng trăm vạn năm lịch sử của Thiên Vũ đại lục đây có lẽ là tội ác kinh hoàng nhất từng được biết đến.

      Chương 247: Bi ca (5)
      Nguồn: truyencv.com

      Tà ma xưa nay luôn thiếu, kẻ ác càng là nhiều vô số kể, nhưng đến trình độ như Thiên Ma quả chưa từng có ai. Thậm chí dù là những nhân vật hung ác khét tiếng nhất trong giới tà đạo cũng kẻ nào dám ra tay tàn sát nhiều phàm nhân như vậy. Tại sao ư? Bởi vì họ sợ. Nếu giết ngàn người, vạn người họ cũng quá lo ngại, thế nhưng nếu con số lên đến hàng ức người lại hoàn toàn khác. Đó là tội ác có thể khiến trời đất phẫn nộ. Tuyệt đối phải chuyện đùa.

      Tuy chẳng biết trời đất phẫn nộ hay chưa nhưng lòng người chắc chắn và minh chứng là hàng trăm cuộc truy lùng đuổi giết Thiên Ma. Thành phần tham gia có đủ cả, nào là mấy đại chính phái như Đà La Tự, Tinh Cung, Đại Nhật Cung cho đến tà đạo như La Sát Phái và thậm chí là Hồn Cốc lẫn tộc Thánh Sơn cũng góp mặt. Hai chữ "Thiên Ma" giờ trở thành mối đại họa, nỗi bất an và khiếp sợ cho toàn bộ Thiên Vũ đại lục.

      Mặc dù có tin tức Thiên Ma còn sống được bao lâu nữa nhưng cũng chính vì vậy mà mọi người lại càng lo lắng hơn. Bọn họ sợ việc Thiên Ma ngại ra tay tàn sát ức vạn sinh linh để thu thập hồn phách là vì hoàn thành thứ kinh khủng nào đó. Chẳng hạn như để đột phá cảnh giới, gia tăng thọ nguyên hay có thể là việc còn đáng sợ hơn. Nếu tại sao lại dám làm ra chuyện tổn hại trời đất như vậy?

      Cái tên "Thiên Ma" bây giờ hệt như bóng đen che kín bầu trời. tên đại ma đầu người người đều muốn giết. Chỉ là ai giết được . Cũng chẳng phải mọi người đủ sức. Nếu như mấy đại nhân vật như lão Phong tử, Tinh hậu, Quỷ chủ, thánh nữ Mỹ Toa,... liên kết lại việc giết Thiên Ma là hoàn toàn có thể. Nhưng đáng tiếc, hành tung của Thiên Ma quá bí , thuật độn quang cũng nhanh đến mức kinh ngạc, vì vậy mà luôn dễ dàng thoát khỏi vây giết của toàn thể tu tiên giới. Trừ phi có biện pháp giữ chân lại, bằng cách nào giết được . Đó là kết luận chung của mọi người.

      Thực tế mấy đại nhân vật có vài lần giăng thiên la địa võng để vây giết Thiên Ma, nhưng kết quả đều thất bại. Thiên Ma quá xảo quyệt. có thể là kẻ điên loạn nhưng tuyệt phải kẻ ngu ngốc lỗ mãng thích đâm đầu vào chỗ chết.

      Trong lúc tất cả mọi người những tưởng vô phương đối phó Thiên Ma tin tức bí mật truyền tới. tin tức có thể giúp họ diệt sát Thiên Ma. Nội dung của tin tức kia là:

      "Ngày mười lăm tháng bảy, đỉnh U Minh, Thiên Ma dùng mười ức oan hồn bày trận. khi trận thành, tất vào Vũ Hóa."

      Đây là tin tức kinh người. Nếu toàn bộ là , nếu để Thiên Ma bước vào Vũ Hóa Cảnh quả là hậu họa khôn lường. Mặc dù tin tức này có khả năng là giả, nhưng trước nguy cơ quá lớn, mọi người thể cân nhắc. Huống hồ chính miệng Quỷ chủ - người ra tin tức - lấy tâm ma phát thệ...

      Cuối cùng, trải qua mấy ngày thương nghị, các đại nhân vật cũng nhất trí đồng loạt tiến hành vây giết Thiên Ma đỉnh U Minh vào ngày mười lăm tháng bảy.

      ...

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt, ngày mười lăm tháng bảy cận kề.

      Tại ngọn núi vô danh...

      Cổ Mị Nhi đứng bên cạnh nhìn Thiên Ma gảy đàn, nét mặt đầy vẻ ưu tư.

      "Nàng muốn gì với ta sao?"

      Thiên Ma bỗng mở miệng hỏi.

      "Phu quân, thiếp... Thiếp cảm thấy mấy ngày qua Hồng Cơ có biểu rất lạ. Thiếp lo..."

      Mặc dù Cổ Mị Nhi chưa hết nhưng ý của nàng Thiên Ma hiểu được. khẽ lắc đầu, bảo:

      "Tuy ta giải trừ chủ bộc khế ước cho nàng ta nhưng giờ nàng ta vẫn bị Nghiệt khống chế. Mị Nhi, nàng cần phải lo lắng."

      "Phu quân, chàng tin tưởng khí linh của thanh kiếm đó sao?"

      Nét mặt hơi đổi, Thiên Ma quay sang nhìn nàng, hỏi lại:

      "Nàng muốn gì?"

      "Dẫu chàng đề cập nhiều nhưng thiếp biết giữa chàng và khí linh kia có ràng buộc nào đó. Thiếp cũng biết Thập Ức Chiêu Hồn Trận gì đấy nhất định có liên quan đến nó. phải thiếp tị hiềm gì, chỉ là trong lòng thiếp cảm thấy rất bất an."

      Dừng chút, Cổ Mị Nhi tha thiết :

      "Phu quân. Chàng thể dừng lại sao? Chúng ta hãy gác lại quá khứ, tìm nơi yên tĩnh rồi sống những tháng ngày bình dị..."

      "Đừng nữa."

      Thiên Ma ngắt lời nàng:

      "Ân Giao, ta thiếu nó quá nhiều."

      Qua lúc, tâm tình có vẻ khá hơn, Thiên Ma mới lần nữa lên tiếng:

      "Mị Nhi, nàng có hối hận ?"

      "Về điều gì?"

      "Vì có phu quân bị vạn người nguyền rủa và muôn kẻ muốn phanh thây."

      Sau vài giây im lặng, Cổ Mị Nhi vòng tay ôm lấy rồi thỏ thẻ:

      "Đừng vậy. Trở thành thê tử của chàng Mị Nhi mãn nguyện rồi. Chàng biết , lúc thiếp thường hay mơ mộng lắm. Nhiều khi thiếp tự hỏi biết phu quân tương lai của mình như thế nào, liệu người đó có lòng thiếp , nuông chiều thiếp hay ức hiếp thiếp..."

      Tiếng Cổ Mị Nhi mỗi lúc dần rồi im hẳn. Nàng ngủ.

      "Mị Nhi, xin lỗi ngươi. Ta chỉ có thể trả cho ngươi bấy nhiêu thôi. Sau này... hy vọng ngươi sống hạnh phúc. Quên ta ..."

      Sáng hôm sau...

      đỉnh U Minh vốn hoang vắng giờ đây lại càng trở nên lạnh lẽo và u hơn. Nguyên nhân là vì trận pháp: Thập Ức Chiêu Hồn Trận.

      Theo lời Nghiệt đây là cấm trận. khi khởi động, kẻ bày trận phải hứng chịu nguyền rủa của trời đất, lúc chết tất bị đọa đày nơi tận cùng U Minh muôn đời vạn kiếp, chịu thống khổ cách nào tả xiết. Đó là cái giá phải trả vì dám ngược lại pháp tắc, ngược lại thiên đạo.

      Nhưng dường như Thiên Ma chẳng bận tâm lắm. tiến vào giữa trận pháp được bố trí sẵn, ngồi xuống bên cạnh Ân Giao, bắt đầu thả ra mười ức oan hồn.

      "Thập Ức Chiêu Hồn Trận, khai!"

      Sau tiếng hô của Thiên Ma, mười ức oan hồn lập tức bị lực lượng vô hình hút lấy, cuốn chúng xoay chuyển xung quanh tạo nên cơn lốc u với vô số tiếng khóc than kêu gào. Cùng với chuyển động của cơn lốc, đỉnh đầu Thiên Ma, cánh cổng cũng bắt đầu hình thành.

      Bất chợt, ánh mắt Thiên Ma khẽ biến.

      Có người tới! Hơn nữa còn là rất nhiều!

      chẳng cần phải đợi lâu lắm. Rất nhanh, những vị khách mời xuất .

      "Tin tức quả nhiên là !"

      Tinh hậu là người đầu tiên lên tiếng:

      "Thiên Ma! Bổn hậu xem hôm nay ngươi còn chạy được nữa !"

      Mắt thấy Tinh hậu sắp động thủ tiếng hô ngăn lại:

      "Khoan !"

      Chương 248: Bi ca (6)
      Nguồn: truyencv.com

      Khẽ nhíu mày, Tinh hậu nhìn người vừa , giọng bất thiện:

      "Phong đạo hữu, ngươi như vậy là ý gì?"

      "Này! Ngươi lườm ta làm gì? Ta cũng đâu có thiếu nợ hay sàm sỡ gì ngươi?"

      "Ngươi!"

      Mặc cho Tinh hậu tức giận, lão Phong tử vẫn bộ sao cả. Ông :

      "Hừm... Được rồi, đừng nóng, đừng nóng! Ta chỉ muốn hỏi tên tiểu tử Thiên Ma này mấy câu thôi."

      "Phong đạo hữu, đại làm trọng. Ta nghĩ nên nhân lúc Thiên Ma còn phải duy trì trận pháp mà nhanh chóng giải quyết ."

      Lần này người lên tiếng là đại diện của tộc - Mỹ Toa.

      "Nha đầu ngươi nóng vội như vậy làm gì? Ngươi biết là chuyện càng lớn càng phải bình tĩnh xử lý hay sao. Hơn nữa ngươi cũng giờ phải duy trì trận pháp, tay chân đâu mà đối phó với chúng ta. Ngươi cứ bình tĩnh. Các ngươi cứ bình tĩnh. Chờ ta hỏi mấy câu rồi các ngươi muốn chém muốn giết cứ tự nhiên."

      "Hừ! Muốn mau !"

      Tinh hậu kìm được mà buông câu.

      "Ài... Tướng mạo xinh đẹp mà sao lại hung dữ như vậy chứ."

      "Ngươi mới gì?"

      ". Ta đâu có gì."

      tới gần trận pháp, lão Phong tử nhìn nam tử thao túng bên trong, đáy lòng có chút phức tạp.

      "Tiểu tử. Có biết tại sao ta lại muốn chuyện với ngươi ?"

      Hỏi xong, ông tự mình trả lời:

      "Bởi vì đệ tử của ta tin ngươi... Hôm đó, dù có đối mặt với mọi người, dù có bị bao vây và thậm chí dù có phải hy sinh tính mạng của mình, nó vẫn mực bênh vực cho ngươi. Thiên Ma, ta chỉ muốn hỏi ngươi câu, tên trọc Minh Trí có phải do ngươi giết hay ?"

      "Phong đạo hữu, chuyện đó chẳng phải ràng rồi sao? Chính Minh Huệ đại sư xác nhận..."

      Quỷ chủ còn chưa kịp hết câu bị lão Phong tử cắt ngang:

      "Này! Bộ ta có hỏi ngươi hay sao? Đừng tưởng hợp tác rồi cho rằng chúng ta cùng chung chiến tuyến. Ngươi có tin là bây giờ ta trở mặt hay ? Bước ra đây, ta và tên hồn bất tán ngươi đánh trận."

      Thấy bộ dáng hung hăng của lão Phong tử, Quỷ chủ cũng chỉ đành "Hừ" tiếng rồi im lặng cho qua. muốn tốn giờ để đấu với người "điên".

      Khì mũi xem thường, lão Phong tử cũng chẳng thèm để ý đến Quỷ chủ nữa, ông quay lại nhìn Thiên Ma, ánh mắt chờ đợi.

      "Câu trả lời của ta có quan trọng ?"

      Thiên Ma rốt cuộc cũng mở miệng.

      "Có."

      "Ngươi tin ta?"

      "Tin ngươi phải là ta mà là đệ tử của ta."

      "Vậy được, ta cho ngươi đáp án. Minh Trí đại sư phải do ta giết."

      Lão Phong tử im lặng quan sát nét mặt Thiên Ma, qua đỗi mới lên tiếng:

      "Ta tin ngươi. Nhưng ta vẫn thể tha cho ngươi. Người vô tội bị ngươi giết... quá nhiều."

      Thiên Ma chỉ gật đầu rồi chẳng thêm gì nữa. Có những thứ cần thiết phải ra. Có những việc nên để nó ngủ yên thay vì đánh thức.

      Và như thế, cuộc chiến bắt đầu...

      Cùng lúc, tại ngọn núi vô danh, trong động phủ, Cổ Mị Nhi vẫn còn say ngủ. Chợt, bóng người xuất .

      nữ nhân.

      Nàng khoác người bộ y phục màu đỏ, đầu cài trâm phượng, chân mang giày ngọc, cả người toát lên cổ khí chất vương giả cao quý. Nàng cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là nữ Quỷ vương Hồng Cơ của Hồn Cốc từng bị Thiên Ma thu phục. Hơn tháng trước, nàng được Thiên Ma hạ lệnh trở về đây. ra bản thân Thiên Ma vốn hề có ý định gọi nàng về. làm như vậy tất cả đều là vì Nghiệt. Nó muốn lợi dụng song thể của nàng vì mục đích nào đấy. Về phần cụ thể là gì chẳng . Nghiệt .

      ...

      "Cấm chế?"

      Hồng Cơ đứng trước cửa động, tự mình lẩm bẩm. Tiếp đó, nàng bắt đầu điều động linh lực hòng phá vỡ nó.

      Sau lúc lâu ngừng dốc toàn lực công kích, cuối cùng cấm chế do Thiên Ma bày ra cũng bị phá hủy. Hồng Cơ nhanh chóng vào bên trong động phủ, tiến lại gần nơi Cổ Mị Nhi nằm rồi đặt tay lên mi tâm nàng...

      "Ưm..."

      lâu sau, Cổ Mị Nhi khẽ động. Nàng tỉnh dậy.

      "Hồng Cơ? Sao ngươi lại ở đây? Phu quân ta đâu?"

      "? Có lẽ sắp chết rồi."

      "Ngươi vừa gì?"

      Cổ Mị Nhi nghe xong tin tức nọ cả người lập tức bật dậy. Nàng bóp chặt vai Hồng Cơ, hỏi dồn:

      "Ý của ngươi là gì? Phu quân ta đâu? ra xảy ra chuyện gì?"

      Trái hẳn với vẻ khẩn trương của Cổ Mị Nhi, Hồng Cơ khá bình tĩnh. Nàng chậm rãi :

      " giờ tu sĩ của chính tà lưỡng đạo, Hồn Cốc và cả tộc Thánh Sơn đều tới đỉnh U Minh để vây giết Thiên Ma. Nếu bây giờ ngươi đến đó có lẽ còn kịp nhìn mặt lần cuối."

      " thể nào!"

      Cổ Mị Nhi , giọng đầy kích động:

      " thể nào! Tuyệt đối thể nào!..."

      Nhìn bóng dáng Cổ Mị Nhi vừa biến mất nơi chân trời, lúc này Hồng Cơ mới khẽ thào:

      "Xin lỗi."

      Lại về trận chiến đỉnh U Minh... Mà thiết nghĩ cũng chẳng có nhiều thứ để , ngoài tình trạng chật vật của Thiên Ma. Đó là điều bình thường. Thiên Ma mạnh, sai. Nhưng mấy đại nhân vật như Quỷ chủ, Mỹ Toa, Tinh hậu há lại yếu? Huống hồ gì giờ phút này, trừ việc giao chiến Thiên Ma còn phải duy trì Thập Ức Chiêu Hồn Trận.

      "Thiên Ma! Ngươi có tài cán đến mấy cũng chỉ là Chân Đan Cảnh mà thôi. Để xem tay của ngươi có thể ngăn được bổn hậu ."

      "Lam Tinh - Tinh Tiễn Hoành !"

      Mắt thấy mũi tên chứa đầy năng lượng cuồng bạo cận kề, Thiên Ma cấp tốc dùng linh lực hiển hóa ra tấm thuẫn che chắn trước người.

      "Oành!"

      Sau tiếng va chạm dữ dội, Tinh Tiễn tiêu tán, tấm thuẫn do Thiên Ma tạo ra cũng vỡ vụn. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Bởi người muốn giết Thiên Ma chỉ , kẻ địch của giờ có rất nhiều. Sau Tinh hậu, liên tiếp là những đòn tất sát của Quỷ chủ, Mỹ Toa, chưởng môn các phái và cả... lão Phong tử.

      Có câu "Song quyền nan địch tứ thủ", huống chi lúc này Thiên Ma chẳng những phải chống đỡ với các cường giả hàng đầu Thiên Vũ đại lục mà còn phải cố giữ vững trận pháp. Thiên Ma có giỏi đến đâu e là cũng đành bất lực, trừ phi được tự do buông tay đánh trận may ra mới xoay chuyển được tình thế. Nhưng buông tay bỏ mặc trận pháp sao?

      Nghiệt Thập Ức Chiêu Hồn Trận khi khởi động tuyệt đối thể dừng lại cho đến lúc hoàn thành. Bằng , trận pháp phản phệ, nguyên thần diệt vong! Chính vì lẽ đó, bất cứ giá nào Thiên Ma cũng thể để trận pháp gián đoạn. Đây là cơ hội duy nhất cứu sống Ân Giao, nếu thất bại, nửa nguyên thần còn lại của nàng tan biến ngay tức khắc.

      Thế nhưng Thiên Ma đủ sức để hoàn thành trận pháp ư? Chắc chắn , nếu như bị người phá đám. Đáng tiếc cũng chỉ là nếu như...

      Chương 249: Bi ca (7)
      Nguồn: truyencv.com

      Trước vây công liên tục của đám người Tinh hậu, Thiên Ma bị thương rất nặng. Tuy vậy từ đầu đến cuối vẫn chưa hề rời khỏi vị trí lần nào. Linh lực của vẫn ngừng phát ra để dẫn động những tia sáng li ti từ cánh cổng đỉnh đầu dung nhập vào mi tâm Ân Giao.

      Tới giờ phút này ai cũng thừa hiểu điều: trận pháp mà Thiên Ma bày ra phải vì mục đích đột phá cảnh giới như tin tức bọn họ nhận được. Trận pháp này được tạo ra vì nằm kia. Có lẽ bọn họ đoán được đại khái mọi chuyện, thế nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Họ quan tâm mục đích của Thiên Ma. Việc họ muốn và cảm thấy cần làm là tiêu diệt , chỉ đơn giản như vậy. Chẳng ai nguyện ý giữ lại mối đại họa như cả.

      Thiên Ma nhất định phải chết!

      " cầm cự được nữa rồi! Hãy xông lên lấy mạng !"

      "Hãy giết tên ma đầu này !"

      "Giết !"

      "Giết ta sao?" Thiên Ma tự hỏi. Bất giác, chẳng hiểu vì cớ gì mà trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười. Thậm chí còn biết tại sao bọn họ lại muốn chết đến vậy. Vì tội ác của quá nhiều ư? Vì là Thiên Ma ư? Nhưng ai biến thành "ma"? Là ai đây?

      "Ba ba"

      "Ba ba ba"

      Sau khi tiếp liền mấy chưởng của Tinh hậu, Thiên Ma lập tức hộc ra ngụm máu tươi. đến giới hạn rồi. Tất nhiên, vì điều đó mà những người còn lại thôi công kích . Trái lại, công kích càng trở nên hiểm độc hơn nữa. Và người cuối cùng ra tay, theo cách vô tình nhất... chính là thánh nữ của tộc - Mỹ Toa.

      Tất cả kết thúc bằng nhát đâm sâu. Xuyên thẳng qua tim.

      Trong mắt Thiên Ma, thời gian như trôi chậm lại. có thể cảm nhận được cơn đau nhói nơi lồng ngực. có thể nhìn thấy từng giọt máu tuôn ra. Cả hơi thở của nữa, nghe rất .

      Cảm giác này quen thuộc. Hệt như năm đó đỉnh Thúy Trúc Phong...

      Bầu trời vẫn cao như thế... Vẫn cao như thế...

      Người dần ngã xuống...

      "!"

      tiếng kêu bi thương đột ngột vang lên. Người vừa tới là Cổ Mị Nhi.

      "Phu quân! Phu quân! Chàng thể bỏ thiếp! Chàng thể bỏ thiếp! Chàng hứa với thiếp sau khi cứu sống Ân Giao, ba người chúng ta mai danh tích, cùng nhau sống những tháng ngày bình dị mà! Tại sao? Tại sao chàng lại giữ lời?..."

      Cổ Mị Nhi vừa vừa nức nở khóc. Những ngày qua nàng luôn sống trong nỗi bất an. Nàng vui mừng vì có được cái gọi là hạnh phúc nhưng đồng thời lại sợ hạnh phúc vụt khỏi tầm tay. Vì hạnh phúc vốn là thứ mong manh... Giờ phút này đây, nỗi bất an kia rốt cuộc biến thành . Hạnh phúc của nàng đổ vỡ tan tành.

      Ai?

      Là ai lấy chút mơ ước nhoi của nàng?

      Cổ Mị Nhi quay sang nắm chặt cổ áo Mỹ Toa, gần như hét lên:

      "Tại sao? Tại sao ngươi phải giết ? Tại sao các ngươi phải giết ?..."

      Dùng chút linh lực đẩy Cổ Mị Nhi ra, Mỹ Toa rất bình thản đáp:

      "Chẳng tại sao cả. Giết người và bị người giết. Đây là thế giới tàn nhẫn."

      " tên đại ma đầu mất hết nhân tính như , giết có gì thỏa? Chúng ta chỉ là trừ hại cho thế gian mà thôi."

      "Trừ hại cho thế gian ư?"

      Cổ Mị Nhi bỗng cười dài:

      "Ha ha ha... Ha ha ha ha... Tinh hậu ngươi cũng biết cái gọi là trừ hại cho thế gian ư? buồn cười! Ha ha ha! là buồn cười! Nếu phải các ngươi mực đổ tội lên đầu , nếu phải các ngươi bức vào đường cùng cần giết người sao, bị nguyền rủa sao?... Tất cả là do các ngươi! Là chính các ngươi ép !"

      Trong lúc mọi người còn bị những lời của Cổ Mị Nhi làm ảnh hưởng bên trong gian linh hồn Thiên Ma, dị biến phát sinh. Ở khu vực trung tâm, tại vùng sáng tím, hư ảnh của nam tử áo đen đột nhiên mở mắt. Kỳ lạ hơn nữa là... y cười. sai. nụ cười nhếch môi xem thường tất thảy vạn vật thế gian.

      Cũng chính tại thời điểm đó, ở nơi cách Thiên Vũ đại lục rất xa, tại tầng trời thứ bảy của Đại Hồng Vũ, loạt các tượng lạ đồng loạt phát sinh. Và tất cả đều liên quan đến tộc.

      Đầu tiên là Lạc Mai Tiên Sơn, trong ba đại thánh địa của tộc. Chủ nhân của nơi đây là con Kim Tước tu hành vạn năm, là trong số những đại nhân vật đứng đầu tầng trời thứ bảy. Và điều kỳ lạ phát sinh chính là đến từ vị tộc này. Ngay khi nam tử áo đen bên trong gian linh hồn của Thiên Ma vừa mở mắt, vị tộc ấy đình chỉ bế quan, lao ra ngoài, giọng thào:

      "Rốt cuộc Vương thức tỉnh. Thần thiếp nhất định chờ đợi ngày Vương trở về."

      xong, nàng liền hóa thành con Kim Tước bay lên trời cao, thực điệu múa kỳ lạ nào đấy.

      Đương nhiên, bất thường chỉ xảy ra với vị Kim Tước kia, nhiều thống lĩnh khác của tộc cũng có những hành động khá kỳ lạ. Ví như chuyện Bích Thủy Thanh Thiên Xà vốn tuyệt tích hơn vạn năm bỗng bất ngờ tái , ví như Tích Nguyệt Thiên cất tiếng ca vang vọng cả vùng Bắc Hải Đảo... Tóm lại, đây là ngày vô cùng bất thường của tộc.

      Và Thiên Ma, nguyên nhân khởi nguồn cho tất cả mọi chuyện, trong tình trạng hết sức nguy kịch. sắp chết.

      Cổ Mị Nhi đỡ lấy , ánh mắt lạnh lùng quét qua những kẻ trước mặt, sau cùng tập trung người lão Phong tử, Bạch Thiên Thù và Mỹ Toa.

      "Các ngươi vừa lòng chưa? Giết đệ tử của mình, giết hôn phu của mình, giết ân nhân của mình, các ngươi vừa lòng rồi chứ?"

      "Ngươi... như vậy là ý gì?"

      Lão Phong tử hỏi lại. Trong lòng ông có dự cảm lành. Dĩ nhiên, cả Bạch Thiên Thù và Mỹ Toa cũng là như thế.

      "Ta gì?"

      Cổ Mị Nhi bật cười cách cay đắng:

      "Lão Phong tử, chẳng phải ngoài Lưu Mạn, Lưu Thanh, Bạch Thiên Thù, ông vẫn còn đệ tử nữa sao? Bạch Thiên Thù, ngươi chẳng phải cũng có vị hôn phu sao? Còn ngươi, Mỹ Toa, giữa lúc ngươi bị mọi người của Đại Nhật Cung xa lánh và hiếp đáp, chẳng phải có người đứng ra che chở cho ngươi sao?"

      " thể nào. thể nào. Tuyệt đối thể nào!"

      Mỹ Toa lập tức phủ nhận. Những lời Cổ Mị Nhi vừa , nàng muốn tin. Nàng sợ. Nàng nhìn chằm vào kẻ hấp hối nằm kia, bàn tay tự chủ được khẽ run.

      " phải. phải. Tuyệt đối phải!"

      Như để chứng minh, từ tay nàng, luồng linh lực nhằm vào Thiên Ma phóng tới. Chớp mắt, chiếc mặt nạ hoàng kim luôn được đeo mặt Thiên Ma nằm gọn trong tay nàng.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 250: Bi ca (8-) - hết phần
      Nguồn: truyencv.com

      "Keng"

      Chiếc mặt nạ rơi khỏi tay Mỹ Toa. Cơ thể nàng quỵ xuống, hai mắt mở trừng, miệng run run thành tiếng.

      "Là !"

      kẻ nào đó thốt lên cách đầy kinh ngạc.

      "Là ma đầu Niệm Từ! phải năm đó chết rồi sao? Tại sao bây giờ..."

      " ngờ lại là ."

      Chuyện này quả quá khó tin. người được cho là chết hóa ra vẫn sống sờ sờ suốt bao năm qua, ấy vậy mà lại ai hay biết chút gì. Đừng những kẻ khác, đến ngay cả người đầy rẫy toan tính như Tinh hậu còn thấy mình như bị ảo giác nữa là. Nếu phải sờ sờ trước mặt có lẽ Tinh hậu cho rằng đây là chuyện hoang đường.

      Tiếc rằng đây là . phũ phàng và tàn nhẫn... với Mỹ Toa.

      Suốt bao năm qua... Suốt những tháng năm dài độc... Chỉ có ... Chỉ có duy nhất người... Trong bầu trời tối tăm, trong thế giới lạnh lẽo, là ánh trăng của nàng, là tia sáng duy nhất sưởi ấm nàng. Vậy mà... Vậy mà giờ đây... chính tay nàng giết . Là chính tay nàng tước mạng sống của . ai khác, chính Mỹ Toa nàng mới là kẻ tự hủy hoại ánh sáng của mình.

      Và lúc này đây, đôi mắt nàng nhòa lệ. Nàng gắng gượng từng bước tiến lại gần kẻ nằm hấp hối kia. Nhưng khi nàng vừa đưa tay định chạm vào cánh tay khác đẩy nàng ra.

      "Đừng động vào chàng!"

      Cổ Mị Nhi cất giọng lạnh lùng:

      "Ngươi có tư cách chạm vào chàng!"

      Mặc dù tiếng của Cổ Mị Nhi rất lớn nhưng dường như Mỹ Toa lại chẳng hề nghe được. lần nữa, nàng bò đến chỗ Thiên Ma.

      "Cút !"

      Và lại lần nữa, nàng bị Cổ Mị Nhi xô ngã.

      "Tại sao? Tại sao lại như vậy? Sư phụ, tại sao..."

      Bạch Thiên Thù cảm thấy lòng mình đau xót. Nàng tình hiểu chuyện gì diễn ra. Tại sao Thiên Ma lại biến thành Niệm Từ? Tại sao người chết lại chết lần nữa?

      Tại sao ư?

      Lão Phong tử cũng rất muốn biết là tại sao. Ông muốn gì đấy nhưng chẳng hiểu sao thốt ra được lời nào. Ông muốn lại gần ôm lấy tên đệ tử khờ khạo năm nào của mình nhưng chân lại nhấc lên nổi. Và đôi mắt ông, tại sao lại ươn ướt thế này?

      "Khục... Khục..."

      Sau mỗi tiếng ho, máu lại trào ra từ miệng Thiên Ma. bằng giọng vô lực:

      "Mị Nhi... để nàng ấy lại đây."

      Vì Thiên Ma mở lời, Cổ Mị Nhi cũng đành làm theo, ngăn cản Mỹ Toa nữa.

      "Ngươi... lớn nhanh... quá."

      "Mị Nhi."

      "Phu quân, thiếp đây."

      "Đừng oán hận... ai cả. Bởi vì... có lẽ... có lẽ ta cũng ... căm hận... thế gian này."

      "Được! Được! Thiếp hận! hận!"

      "Cảm ơn nàng."

      xong, Thiên Ma quay sang nhìn Ân Giao nay chỉ còn là thể xác vô hồn, miệng mỉm cười, khóe mắt chảy ra dòng lệ...

      "Phu quân. Phu quân. Phu quân... Ức... hức... ức..."

      Hôm nay, sinh mệnh lại vừa tắt ...

      Cổ Mị Nhi ôm lấy thi thể Thiên Ma, nặng nề bước lại chỗ Ân Giao nằm.

      "Các vị. Thiên Ma tuy chết nhưng Cổ Mị Nhi cũng là đồng bọn của . Chẳng lẽ các vị định thả hổ về rừng sao?"

      "Kẻ nào dám gây bất lợi cho họ..."

      Mỹ Toa cho Tinh hậu cái nhìn sắc lạnh như dao mà tuyên bố:

      " là kẻ thù đội trời chung của Mỹ Toa ta."

      "Cộng thêm lão Phong này nữa!"

      ...

      Cứ thế, trước hàng trăm ánh mắt, Cổ Mị Nhi lặng lẽ mang theo thi thể Thiên Ma và Ân Giao rời khỏi đỉnh U Minh. ai biết nàng đâu và làm gì. Cái tên Cổ Mị Nhi cũng biệt tích từ đấy.

      ...

      Qua tám năm sau.

      Tại tòa thành của phàm nhân, trong biệt phủ rộng lớn.

      "Thế nào, tiểu tử? Ta đàn có hay ?"

      mỹ phụ nhìn đứa bé ngồi bên cạnh, hỏi.

      Đứa bé kia giương mắt nhìn lại, hỏi :

      "Phải ạ?"

      "Phải ."

      "Mẫu thân đàn dở lắm, chẳng có chút cảm xúc gì cả, điệu lại còn rất thô thiển, nghe rất buồn ngủ..."

      Đứa bé càng , khuôn mặt mỹ phụ càng trở nên khó coi, cuối cùng tối sầm lại. Nàng lấy tay véo tai đứa bé.

      "Á! Đau! Mẫu thân, đau!"

      "Tên tiểu Thiên Ma ngươi, tại sao lúc nào cũng chê bai ta vậy hả? Ngươi muốn chọc cho ta tức chết phải ?"

      "Là mẫu thân bảo con mà!"

      "Ngươi còn dám cãi lại? Để xem hôm nay ta trị ngươi thế nào!"

      "Á! Mẫu thân tha mạng! Mẫu thân tha mạng!"

      HẾT

      Đọc tiếp phần 2 Phù Thiên Ký

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :